Quỷ Thoại Liên Thiên
|
|
PN4: Đao Đăng (Tứ) Tôi nhanh chóng mặc thêm quần áo, theo Bạch Dực và Lục tử rời khỏi phòng. Phía trước đã thấy Daiwa đang chạy đến, đâm thẳng vào Lục tử, cả hai người đều bị bật ra. Mắt Daiwa đỏ hoe, miệng nhắc đến thứ gì đó, liều mạng chạy ra ngoài. Tôi và Bạch Dực vội túm lấy, anh ta vốn có sức vóc, giờ đang nổi điên cứ như bò rừng trên TV, má phải của tôi cũng bị tay anh ta hung hãn đấm một cái. Bạch Dực nhanh chóng vọt ra sau, khóa cổ tay. Bỗng nghe rắc một tiếng, Daiwa oai oái kêu đau loạn cả lên. Ngay khoảnh khắc anh ta đang chững lại vì đau, Bạch Dực liền đấm mạnh vào bụng anh ta một cú. Chỉ thấy hai tròng mắt của Daiwa giãn ra, tiếp theo cả người bị Bạch Dực túm lấy lôi ngay vào phòng. Chỉ thấy đám đông vây quanh đang trợn mắt há mồm, tôi nhanh chóng kéo Lục Tử vào trong, tiện tay khóa cửa lại. Lục Tử bị đâm cũng không nhẹ, mũi đã chảy máu. Cậu ta vừa mắng vừa xoa mũi, nói: "Mẹ nó, điên rồi, lớn tướng như thế chẳng hiểu sao lại phát cơn." Bạch Dực và tôi trói Daiwa vào ghế như cột bánh chưng. Anh ta giẫy giụa gào thét loạn cả lên, xem ra anh ta cứ như vậy mãi, không chừng sẽ kéo cảnh sát đến đây mất. Quả nhiên lập tức nghe được tiếng gõ cửa. Tôi nhanh chóng mở ra, chủ nhà trọ nói: "Các người làm gì mà cửa sổ trên tường đều vỡ nát." Tôi móc từ trong túi ra hơn trăm đồng nói: "Không việc gì đâu, lần đầu đến Tạng Bắc, lòng quá xúc động nên bạn tôi quá chén, say không kiềm được. Tiền cửa sổ chúng tôi sẽ bồi thường, cũng sẽ vỗ về anh ta." Ông chủ liếc Daiwa một cái, sau đó kéo tôi ra lén lút hỏi: "Các cậu đều đã gặp Sowang rồi?" Tôi vừa nghe ông nhắc đến Sowang liền ý thức được bệnh điên của Daiwa có liên quan đến hắn vội vàng mời ông chủ vào phòng. Nhưng dù thế nào ông ta cũng không chịu vào, chỉ đứng ngay cửa nói: "Tiền đó tôi không lấy, cửa sổ các cậu cũng không cần đền. Mau nhanh đi, tìm một Lạt Ma có pháp lực cao, nếu chậm trễ sẽ không cứu được cậu ta đâu." Tôi thấy ông không chịu vào phòng, đành xoa xoa tay hỏi: "Xảy ra chuyện gì?" Ông chủ nói: "Vợ thứ ba của Sowang cũng bị điên giống như cậu ta, giờ không biết ở đâu, đến muốn cứu cũng không có cơ hội. Tiền của Sowang không thể nhận, các cậu không biết sao?" Tôi lúng túng hỏi: "Tại sao? Còn Sowang tại sao bỗng nhiên lại muốn là Đao Đăng?" Ông chủ là người tốt, thấy tôi run rẩy liền dẫn tôi vào phòng đưa còn cho tôi một chén rượu nói: "Không biết, cha và anh hắn đều là Đao Đăng, chỉ là trước đây hắn không muốn làm, rồi đến Lhasa buôn bán." Tôi hỏi: "Đã thế sao còn trở về?" Ông chủ muốn nói lại thôi, ông nói: "Việc này tôi cũng không rõ lắm. Nơi này không ai dám nghe chuyện về Sowang. Người có hứng thú với quá khứ của hắn đều đã mất, có chết, có trốn. Nghe nói thật ra hắn cũng đã điên, vài lần còn muốn tự tử nhưng Lạt Ma trong chùa nói nếu hắn tự tử sẽ xuống địa ngục. Có lần tôi thấy hắn cầm một con dao đâm vào người mình, nhưng lại không tổn thương những chỗ trọng yếu, cứ ôm vết thương kêu ầm ĩ. Lần đó là tôi gọi giúp người ở sở y tế đến, nếu không chắc giờ cũng đã chết. Các cậu hỏi thăm chuyện của hắn thật ra đã trở thành đồn đãi của thị trấn này. Chúng tôi đều đoán được các cậu sẽ gặp phải chuyện như vậy." Tôi cảm thấy lưng mình lại ngứa lên, có vài phần khó xử gãi gãi cổ. Tuy ở chung với Daiwa không lâu, nhưng dù sao người trở nên như thế cũng là trách nhiệm của chúng tôi. Tôi hỏi: "Lạt Ma cao tay đang ở đâu?" Ông chủ cho tôi một địa chỉ, sau đó nói: "Tìm vị Lạt Ma này. Ngài ấy là Lạt Ma giỏi nhất nơi này, pháp lực cũng rất cao cường." Tôi trở lại phòng, Daiwa có đôi chút khôi phục, nhưng dáng vẻ vẫn vô cùng kinh khủng. Mắt anh ta không thể nào tập trung được, lúc thấy tôi cứ nhìn chằm chằm ra sau lưng, bắt đầu nổi điên rồi tự nói: "Không Hành Mẫu[1], Dakini,... con sai rồi, con có tội...." Tôi quay đầu ra sau, nhưng chẳng thấy gì cả. Bạch Dực hỏi Lục Tử: "Các cậu nhìn thấy gì? Có phải là đại bàng đầu trắng không?" Lục tử bưng mũi nói: "Không, chẳng thấy gì hết. Tôi chỉ nghe được tiếng sáo, sau đó nghĩ rằng nên đi tìm các người. Vẫn chưa ra khỏi cửa thì tên này bắt đầu phát điên, miệng cứ nói gì đó, các người biết là gì không?" Bạch Dực nói: "Anh ta gọi chính là một quỷ thần, có thể biết trước được cái chết của người khác. Giống như đại bàng trong thiên táng, đều là sứ giả của thần linh." Lục tử lắc đầu nói: "Không thấy chim, đến cái lông còn không có." Tôi đưa cho Bạch Dực tờ giấy nói: "Ông chủ nói chuyện này có liên quan đến chúng ta và Sowang. Sáng sớm nên đi tìm Lạt Ma này, đây cũng do chủ nhà trọ cho, trên đó viết đến tìm một người tên Damu Dorj. Bảo chúng ta nhờ ông ấy giúp." Bạch Dực cầm lấy tờ giấy nói: "Ngày mai tôi và An Tung đi thử xem, Lục tử cậu ở lại trông chừng Daiwa." Lục tử nói: "Lỡ anh ta giãy đứt dây thì sao? Các người đều đi hết, một mình tôi sao khống chế được, anh ta chạy mất thì sao?" Tôi nghĩ một chút rồi nhìn Bạch Dực nói: "Như vậy đi, anh ở lại cùng Lục tử, em đi tìm Lạt Ma, thử xem có thể dẫn ông ấy đến nhà khách này không?" Bạch Dực miễn cưỡng đồng ý, Lục tử cũng thở dài một hơi. Chúng tôi cố ngủ một chút. Hôm sau, tôi ăn vội vài thứ, uống ít thuốc phòng cảm sốt rồi lên đường. Đi đường một mình khó nhọc hơn nhiều, địa chỉ ông chủ đưa cho, tôi cũng đã nghe qua. Chính là nơi khá nổi tiếng chùa Damu của Chaquxiang. Hiện nay, đây chính là chùa duy nhất còn lưu giữ bức tường xương khô. Đoạn đường này cũng có tiếng là không dễ đi, không ít người đã chết trên đó. Tôi chuẩn bị lương khô, ông chủ rất hào phóng, tốt bụng cho tôi một cái bùa hộ mệnh, nói đem theo nó thì có thế đến ngọn núi đó an toàn. Tiếp theo tôi bắt ôtô nói tên ngôi chùa mình muốn đi. Xe chạy rất chậm, tài xế là một người bản xứ tuổi trung niên, khi lái xe thì rất tập trung. Hành trình khá kinh dị, con đường nằm ngay sát sông Thanlwin, hơn hết chỉ có một lằn xe qua. Nếu không cẩn thận sẽ tan xương nát thịt. Vì thế đến chùa Damu thật sự rất liều mạng, sau này nếu được tôi sẽ không bao giờ mạo hiểm lần thứ hai nữa. Mười mấy tiếng đồng hồ, ngay cả một ngụm nước tôi cũng không dám uống, thần kinh tập trung cao độ. Theo lý nếu xe cứ chòng chành như vậy tôi chắc chắn sẽ bị say xe, nhưng tinh thần đang căng thẳng tột độ thật không còn quan tâm đến nôn mửa. Vô cùng chăm chú nhìn thẳng vào cửa xe phía trước, thỉnh thoảng lại nghiêng đầu ra ngoài tự mình cảm nhận vết tích của thời gian. Cuối cùng xe cũng đến nơi, tài xế dừng lại, mọi người bắt đầu niệm kinh, cảm xúc vô cùng. Còn tôi ngay lúc này chỉ cảm thấy chân mỏi nhừ. Lúc xuống xe được người bạn tốt bụng xách giúp hành lý. Có vài đứa bé đang đùa giỡn trên con đường nhỏ thông đến chùa Damu chúng tùy tiện cầm lấy tảng đá có lẽ là một đầu lâu rắc bột phấn khắp nơi, hoàn toàn không e sợ gì cả. Tôi bị dọa không biết nói gì với bọn chúng, nên vội tìm người giúp. Cố hỏi một đứa bé không quá "dọa nạt", nhưng chẳng biết năng lực biểu đạt Hán ngữ của tôi có kém quá không, sau cả buổi khoa tay múa chân, nó cũng chỉ nhìn tôi cười. Nụ cười rất tươi nhưng tôi lại càng bất đắc dĩ. Hết cách, tôi đành phải tự thân vận động, chùa Damu không lớn lắm, muốn tìm một Lạt Ma chắc cũng không khó mấy. Tiếp theo, tôi cuối cùng cũng thấy được bức tường xương khô nổi tiếng. Thật không thể tưởng tượng nổi, cảm giác đầu tiên đập vào mắt là quái đản và kinh khủng. Nhưng khi nhìn lâu, phát hiện những bộ xương đang chen chúc kia đang gợi nên cảm giác mạnh mẽ về cái chết và sự sống. Ranh giới giữa sinh và tử thật quá mong manh. Tôi cảm thấy đây là nơi thánh khiết, cũng là nơi gieo vào hồn mình rất nhiều suy ngẫm. Cảm giác này không thể dùng ngôn từ để diễn tả, càng không hề khủng khiếp mà là một loại trầm tư sâu lắng. Rốt cuộc tôi cũng tìm được một Lạt Ma. Ngài là một ông lão tuổi rất cao, mặc độc nhất chiếc cà sa đã phai màu, lộ ra một cánh tay trần, nếp nhăn trên mặt như được khắc bằng dao nhỏ, không ngừng đong đưa Mani trong tay. Ngài đang niệm kinh, nên tôi không quấy rối, chỉ đợi ngài chầm chậm mở mắt nhìn đến mình, lúc này tôi mới tiến lên. Ngài nói: "Tashi Delek[2], chàng thanh niên của ta, ánh mắt của con rất đặc biệt, rất kỳ quái, đã khai thiên nhãn nhưng trong đó lại ẩn chứa quá nhiều điều. Rất ít người như con đến đây." Tôi sửng sốt một chút, vô thức che mắt phải lại, nhìn ngài cười thân thiện, nói: "Không có gì đặc biệt. Xin hỏi có thể tìm đại sư Damu Dorj ở đâu?" Ngài nhìn tôi mỉm cười nói: "Là ta." Tôi nói cho ngài biết mục đích mình đến, đem toàn bộ chuyện kể qua một lần. Ngài nghe xong thì không nói gì, mà đặt tay lên vai tôi. Tôi nhận ra vai mình không biết từ lúc nào bỗng bay lên một con đại bàng đầu trắng. Nhưng tại sao tôi chẳng hay biết gì cả. Đại bàng đầu trắng kia có vẻ mất hứng, kêu gào vài tiếng rồi bay đi. Ngài nhìn tôi, ánh mắt vẫn vô cùng an tường như trước, hạ giọng nói: "Con dẫn đến ác quỷ của oán hận. Bất kể chuyện gì đều không thoát khỏi mắt và tâm của Bồ Tát, đất cát không thể che đậy tà niệm trong lòng, lưu giữ tội nghiệt sẽ dẫn đến khổ nạn. Sowang đã không tuân thủ ước định nên chuốc tội. Hắn đã nói cho người khác biết bí mật của mình. Hắn tìm các con, thế nên vận rủi của hắn cũng sẽ đến." Tôi hỏi: "Ngài biết chuyện của Sowang?" Ngài cầm một chiếc túi cạnh đó đưa cho tôi, nói: "Cầm đi con trai, có mấy thứ này là đủ rồi, sau đó dẫn bạn của con rời đi. Chuyện của Sowang đừng hỏi thêm gì nữa." Tôi muốn nói gì đó, nhưng không thể nào tiếp tục được. Tôi thấy mắt của Damu Dorj đang lộ ra sự bi thương sầu khổ. Không biết ngài đang thương cảm đều gì, nhưng tôi có thể cảm nhận được đó là tâm tình bất đắc dĩ. Tôi gật đầu nhận lấy thứ đó, ngài nói tiếp: "Đây là cầm điển, con có thể tìm đến đây, chứng tỏ Phật gia từ bi, không muốn các con tiếp tục chịu khổ. Con trai về đi." Tôi thu dọn chào từ biệt ngài, dù sao cũng đã đạt được mục đích, cũng không nên dây vào phiền phức lớn hơn. Damu Dorj lại bắt đầu niệm kinh, âm thanh vô cùng trầm ấm hồn hậu, nghe như tiếng vọng của cao nguyên. Lúc này từ xa xa bay đến một mùi khói nồng đậm rất kỳ quái. Damu Dorj cho tôi biết có người đang tiến hành thiên táng, bọn họ đốt khói của gỗ dâu để mời sứ giả Đại Bàng đến hưởng dụng cống phẩm, đó là thịt của người vừa chết. Quả nhiên có tiếng chim truyền từ xa đến, bầu trời chậm rãi tụ lại nhiều chấm đen. Ngay lúc tôi xoay người chuẩn bị đi, thì có một tiểu Lạt Ma từ ngoài chạy đến, cậu ta hở hổn hển, nhìn tôi rồi hét to bằng Tạng ngữ. Damu Dorj bỗng giật mình, thật không ngờ có thể thấy một Lạt Ma như thế lại giật mình, ngài bi thương nói: "Nguy rồi, Sowang nguy rồi!" Tôi không hiểu ý ngài. Ngài bảo tôi cùng lên đài thiên táng. Nơi đây đều là rlung rta[3], gió lớn thổi bay các lá phướng như vũ điệu điên cuồng của thần linh. Càng đến gần tôi càng ngửi được mùi máu tanh nồng đậm hơn. Kia thật sự không dễ chịu chút nào, trên cỏ còn vương cả vết máu. Damu Dorj cầm Vajra[4], miệng đọc chú. Tôi theo ngài bước nhanh lên, gần như là chạy trên sườn núi nhỏ. Chúng tôi thấy Sowang đang quỳ trên đá, hắn nhìn lên trời gào thét, khắp thung lũng đều vang vọng tiếng kêu đầy phẫn nộ và tuyệt vọng. Bụng hắn đều là máu, tuy không biết bị thương ra sao nhưng nhìn chỗ máu nhiều quá mức kia cũng đủ giật mình. Một tay hắn ôm bụng, tay kia giơ lên trời như muốn nắm lấy thứ gì. Đại bàng đầu trắng đều quây lấy hắn. Đại bàng đầu trắng không ăn thịt người sống, chỉ dõi theo Sowang dầy đặc, thật giống một đám sứ giả giả đang hành hình tội nhân. Sowang vẫn chưa chết, hắn nhìn lên trời không ngừng gào thét, cuối cùng thì kêu không nổi nữa, ngã nhào xuống tảng đá. Tôi không biết tại sao Sowang đến đây. Lẽ nào hắn đã điên thật rồi? Tôi cho rằng ưu thương là triệu chứng cuối cùng của căn bệnh, chỉ là tại sao lại phải tìm đến cái chết? Nhưng sau đó tôi lại nghĩ Sowang hoàn toàn không muốn chết, ngược lại hắn có một mâu thuẫn nội sinh rất sâu sắc. Tự bản thân hắn có ý chí sinh tồn cực mạnh, nhưng hành động và tư duy lại vô cùng muốn chết, muốn giải thoát. Damu Dorj vội vàng đánh đuổi đại bàng đầu trắng quanh đó. Ngài vọt lên, cả người Sowang co quắp lại. Tôi và Damu Dorj đỡ hắn lên vai, toàn thân hắn đều là máu. Tôi cõng hắn xuống núi, cảm thấy tay hắn càng lúc càng lạnh, cùng cái mùi quái dị kia cũng càng nồng đậm hơn. Nhưng thật không ngờ hắn rất giống với một xác chết, không hề có hơi thở gì cả. Tôi quay ra sau, nói: "Cố lên." Tôi không biết tại sao hắn lại như vậy, tại sao lại nổi điên tự sát. Người Tây Tạng rất kiêng tự sát, cho rằng nếu làm như vậy kiếp sau mình sẽ đầu thai thành súc sinh. Tôi thật không thể hiểu nổi hành động của hắn. Lúc nãy như đang kìm nén phẫn nộ thật lâu, rồi bạo phát toàn bộ lửa giận trong lòng. Toàn bộ không hề giống với ông lão tôi đã gặp đêm nọ. Mà mà đó là sự phẫn nộ của dã thú. Xung quanh đều là thần điểu có linh tính. Chúng như hiểu được tất cả, nên chỉ vây lấy, một tiếng cũng hề kêu. Tôi cõng Sowang cùng nhau xuống núi, bị một đám đại bàng đầu trắng bắt kịp, gần như đã không thể hiểu nổi chuyện gì, càng không biết nên làm gì. "Khặc khặc." Tôi mơ hồ nghe được tiếng cười từ phía sau truyền đến. Tiếng cười đó chính là âm thanh tôi nghe được ở nhà Sowang đêm đó. Một loại âm thanh đầy chết chóc khó nói nên lời. Tôi liếm môi, nghĩ thầm theo sau mình chính là Damu Dorj. Lại một giọng cười ngoan độc. Đột nhiên tôi phát hiện ngoài tiếng thở dốc của mình thì không hề có âm thanh của người khác. Tôi nhìn lại, phát hiện phía sau chẳng có ai, bốn bên là đồi núi trống không, ngoài càng lúc càng có nhiều đại bàng đầu trắng ra thì tại sao chẳng có ai theo cùng cả? Tôi dừng lại, gọi Damu Dorj, nhưng không ai đáp lại, lưng tôi cõng thêm một người nên đang thở hổn hển. Trên cao nguyên vốn không thể tiêu phí quá nhiều sức lực, tôi chỉ cảm thấy mình càng lúc càng thiếu dưỡng khí, trời xanh dường như nhỏ dần lại tựa giọt nước. Tôi có ảo giác, nơi này chính là ranh giới giữa sinh và tử. Các tảng đá xung quanh đều được chất đầy kinh văn, những cờ phướng nơi xa xa kia vẫn điên cuồng lay động theo gió. Tiếng gió thổi, bốn bên đều là tiếng gió thổi, hòa lẫn vào gió còn có tiếng sáo cổ quái. Mãi thật lâu sau tôi mới phát hiện ra âm thanh kia rõ ràng là đang phát ra từ Sowang ở phía sau. Số lượng đại bàng đầu trắng làm da đầu tôi có chút tê dại. Ánh mắt của bọn chúng hoàn toàn bất thường, trong mắt chúng tôi không hề thấy được sự linh thiêng mà là một loại khát khao, chúng muốn ăn thịt tôi sao? Chúng đang nghĩ tôi là xác chết sao? Không đúng! Tôi nhận ra ánh mắt chúng không hề hướng về tôi mà là phía sau lưng. Lý nào Sowang đã tắt thở, lý nào.... Tôi không tài nào nghĩ được nữa. Tôi tất tả co chân chạy về phía trước, trong tay chẳng có thứ gì phòng thủ cả. Chim không tấn công trực tiếp, thậm chí còn không kêu, nhưng nếu xảy ra chuyện, tôi có thể chạy đến đâu được đây? Đến một chỗ tránh nạn còn không có. "Sowang" trên người tôi tỏa ra một mùi hôi không thể diễn tả. Tôi không biết đó là gì, đối với tôi tất cả đều quá xa lạ. Khắp người tôi đều là mùi đó, bọn chim kia có bị mùi này thu hút hay không? Bỗng tôi nghe có người hét to: "Thả hắn xuống!" Đầu tôi như bị giật mạnh một cái. Tuy rất thất đức, nhưng tôi đành chọn cách buông tay, sau đó chạy đi. Bỗng nghe bịch một tiếng, Sowang nặng nề ngã nhào xuống đất. Tôi nhìn lại, quả thật là Sowang, cả người vì quá đau đớn nên co quắp lại. Lòng tôi vô cùng xin lỗi, nghĩ thầm Sowang bị tôi quăng ngã như vậy chắc không chết đâu. Tôi lại vội vàng chạy đến muốn dìu hắn ta lên vai. Đột nhiên phát hiện hắn ấy thế lại mỉm cười. Hắn đang nhìn ra sau lưng tôi mỉm cười. Ánh mắt thật giống với đại bàng đầu trắng. Hắn nói: "Anh đến giúp em, anh ơi. Em chịu không nổi nữa rồi, anh bỏ mặc thì em chết mất thôi." Tôi đột nhiên phát hiện sau lưng mình vẫn còn thứ gì đang nằm sấp. Vai tôi lại bắt đầu đau, hình như có ai đang bấu lấy nó. Khắp lưng đều ngứa ngáy khó chịu. Sowang bị tôi xô ngã, nhưng phía sau vẫn còn thứ gì đó như trước. Sowang nhìn ra sau tôi cười điên dại, tiếng cười vô cùng thê lương. Cột sống tôi bắt đầu đóng băng, tay run run phẩy phẩy phía sau, phát hiện tay mình đều là máu. Màu máu bầm đen đầy tanh tưởi. Sowang bắt đầu cười to đầy điên dại, tôi vội hét lên: "Sau tôi là thứ gì thế?" Sowang không trả lời tôi, chỉ cười to. Cười hết cả sức lực ngã nhào trên đất không ngừng co quắp. Tôi không thể chờ được liền cắn răng nắm lấy thứ đó ném mạnh ra. Khiến tôi hoảng sợ chính là thứ vừa văng ra là một bộ xương và cái đầu còn sót lại của xác chết. Cái đầu trắng hếu không có tóc, đưa ra gương mặt bị gió hong khô khốc, da như da trâu già. Cái miệng trên đầu không ngờ còn ngậm một cây sáo bằng xương. Âm thanh ma quỷ kia là từ cây sáo này truyền đến. Chỉ xương sống còn gắn với đầu, ở các khúc xương khác còn thấy được những mảnh thịt đỏ tươi. Thi thể quỷ dị kia dường như còn sống. Nó chậm rãi đến gần Sowang, hắn ta đã không còn sức lực. Lúc này không trung đã tụ lại rất nhiều kền kền, che kín cả góc trời. Đầu lâu cứ lê về phía Sowang, xương sống dính theo sau nó. Sowang chỉ có thể giãy giụa vài cái, sau đó là chết ngất đi. Trên trời đại bàng đầu trọc liên tục vòng quanh phát ra tiếng như đang tập trung lại. Nó bắt đầu kêu to rối loạn, đập cánh liên tục. Một mình tôi vốn chẳng thể cản nhiều chim như vậy. Dù làm cách nào chúng đều tụ lại quanh người tôi. Số lượng càng lúc càng nhiều, tôi gần như không nhìn thấy mặt đất, sức cùng lực kiệt càng không thể tìm đường chạy trốn. Đột nhiên nghe được có người hét lên: "Đừng ăn, cậu ta chưa chết. Linh hồn của cậu ta vẫn còn đây, không được ăn." Tôi thấy Bạch Dực cùng Damu Dorj chạy về phía mình. Không ngờ Bạch Dực lại đến đây, chẳng lẽ Lục tử đã xảy ra chuyện? Damu Dorj một tay để trần cầm phục ma xử[5], tay kia kéo y phục của Sowang, lớn tiếng niệm chú. -- [1] Nguyên văn tiếng Trung 空行母 (Không Hành Mẫu) Theo Baidu thì: "Không Hành Mẫu, phiên âm tiếng Phạn là Đồ Cát Ni (荼吉尼 _Dakini) nghĩa là người đi lại giữa không trung. Không Hành Mẫu là một nữ thần, có sức mạnh lớn, có khả năng bay trên không trung nên có tên đó. Trong chuyện Phật giáo Mật Tông Tây Tạng, Không Hành Mẫu là nữ thần biểu thị cho trí tuệ và từ bi." Trong truyện nhân vật cho rối loạn nên vừa gọi tên cả bằng tiếng Trung lẫn tiếng Tạng. [2] Là lời chào bằng tiếng Tây Tạng, có nghĩa là 'chào mừng', hoặc 'phúc lành cho bạn' , 'may mắn cho bạn' [3] Cờ đón gió của người Tạng. [4] Nguyên văn tiếng Trung金刚杵(kim cương xử) là [5] Là
|
PN4: Đao Đăng (Ngũ) Đại bàng đầu trắng quanh đó đều kêu chói tai. Số lượng rất nhiều nên tiếng kêu gần như xé rách màng nhĩ của tôi. Nhưng dù ầm ỉ cỡ nào cũng không thể ngăn được giọng của Damu Dorj. Dường như tiếng của ngài ấy là thanh âm từ sâu thẳm trong đại sơn vọng đến. Tiếng chim bắt đầu bình ổn, dần thưa hẳn lại nhưng tiếng sáo quỷ mị vẫn như cũ. Âm thanh không vì giọng của Damu Dorj mà ngưng lại. Nó như vọng ra từ tận sâu trong lòng đất chống lại Damu Dorj. Bạch Dực chạy đến bên tôi, hỏi: "Em không sao chứ?" Tôi gấp gáp hỏi: "Sao anh đến đây?" Bạch Dực nói: "Daiwa nói điên hết nửa ngày, anh bỗng nhiên hiểu được ý của cậu ta là đại bàng đầu trắng muốn ăn thịt người còn sống. Ác quỷ đến báo thù. Vì thế anh nghĩ ngay đến chuyện em có thể gặp nguy hiểm nên lập tức đến đây." Bạch Dực nhìn Damu Dorj, tôi nói ngài chính là Lạt Ma tôi cần tìm. Lúc này Damu Dorj đã lấy Phật châu từ thắt lưng ra, ngài ngồi xếp bằng trước mặt Sowang, bắt đầu niệm kinh. Sowang đang hôn mê, nhưng bộ xương hắn mang vẫn nghệch mặt cười nhạo. Nó liếc về phía chúng tôi, đầu vương dài dựa vào người Sowang. Thân thể hắn như bị điện giật run bắn lên, vết thương ở bụng càng thêm nghiêm trọng. Giọng của Damu Dorj dần trở nên cao vút, nhịp điệu cũng nhanh hơn, càng lúc càng quyết liệt. Gương mặt của bộ xương cũng bắt đầu dữ tợn. Bỗng cây sáo bằng xương trong miệng nó rơi xuống, lăn lóc trên mặt đất. Damu Dorj cũng không thể ngồi thẳng người được nữa. Ngày yếu ớt nhìn chúng tôi nói: "Nhanh, thừa lúc này mang Sowang đi." Bạch Dực cùng tôi nhanh chóng kè Sowang ở giữa. Tôi nhận thấy hắn đã tỉnh lại, mặt hắn đều là nước mắt, lại không ngừng hạ giọng nức nở. Ngay khoảnh khắc chúng tôi kè Sowang đi, thì một đám đại bàng đầu trắng xông đến. Tôi và Bạch Dực đều ôm đầu, kéo Sowang ở sau. Nhưng bọn chim không mảy may quan tâm đến chúng tôi mà như ong vỡ tổ vây lấy bộ xương khô. Chúng điên cuồng cắn rỉa cái đầu và các khớp xương. Tay tôi đều là mồ hôi, nếu chậm một giây sợ bọn sứ giả thần linh này sẽ xé nát chúng tôi đến một thớ thịt cũng không còn. Chúng tôi đặt Sowang ở nơi an toàn. Tôi xoay người bắt đầu tìm Damu Dorj. Có quá nhiều đại bàng đầu trắng che mất tầm nhìn nên tôi gần như không thể nhìn thấy ngài đâu. Cuối cùng trong một rừng bóng đen tôi cũng nhận ra một mảng đỏ, đó chính là cà sa của Damu Dorj. Tôi vội vàng tiến lên, may là lũ chim không tấn công ngài, chỉ có đầu ngài đang chảy rất nhiều máu, có lẽ bị lũ chim bay loạn cào trúng. Tôi thấy ngài đã mất ý thức, nếu không mang đi sợ rằng còn thảm hơn cả Sowang. Tôi nhanh chóng ôm đầu, cắm mặt chạy nhanh về phía trước kéo Damu Dorj. Tay ngài còn đang nắm chạy Phật châu, tôi chật vật cõng ngài trên vai, phát hiện nơi bọn chim tập trung nhiều nhất chính là chỗ có tiếng sáo quỷ dị kia. Damu Dorj suy yếu nói: "Đi mau, đừng nghe âm thanh ma quỷ đó." Tôi nhanh chóng cõng Damu Dorj chạy xuống chân núi, Bạch Dực cũng đang cõng Sowang, chẳng bao lâu thì đến chỗ có vài Lạt Ma và dân du mục. Bọn họ nhìn thấy chúng tôi liền nhanh chóng đến giúp. Tôi đặt Damu Dorj xuống quay lại nhìn Lạt Ma nhỏ tuổi nói bằng tiếng Hán: "Mau tìm xe, bọn họ cần chữa trị!" Lạt Ma nhỏ tuổi chưa gặp chuyện này bao giờ, cậu ta dùng tiếng Tạng hét to với tôi. Ông đây làm sao hiểu được? Tôi nhìn cậu ta gào lên: "Tôi không biết tiếng Tạng!" Bị tôi gào to, cuối cùng cũng tỉnh lại, cậu ta lo lắng nói: "Nơi này không có xe xuống núi. Phải đi rất xa." Nghe câu đó, Sowang trên vai xém chút đã ngã xuống. Hắn bị nặng hơn Damu Dorj rất nhiều, nếu không cấp cứu nhất định sẽ mất mạng. Nếu thật không có xe xuống núi, chỉ cần qua vài giờ nữa thì tiến hành thiên tán cho hắn là vừa. Bạch Dực nhìn Lạt Ma nhỏ nói: "Trước hết phải cấp cứu cho hắn. Vết thương rất nặng, không chịu nổi xóc nảy, trạm cấp cứu gần đây nhất ở đâu? Mau gọi bác sĩ đến!" Lạt Ma nhỏ tuổi gật đầu. Thật ra lão Lạt Ma Damu Dorj cũng không xem nặng chuyện sống chết. Bọn tôi ở nơi này sứt đầu mẻ trán, lão ấy thế cứ run run mở miệng đọc kinh. Thật quá chấp nhặt đi mất, làm vậy có thể tĩnh tâm lại sao. Chúng tôi đem hai người vào gian phòng gần nhất của chùa. Lạt Ma nhỏ cỡi ngựa đi tìm bác sĩ. Không ngờ vào chùa lại được người khác cho Vân Nam bạch dược cùng với băng gạc sạch sẽ, thật là cứu mạng. Thế là chúng tôi liền dùng thuốc đó bôi vào người của Sowang. Nhưng sắc mặt của Sowang vẫn vô cùng đáng sợ như cũ. Hắn hôn mê, dù tỉnh lại cũng chỉ vô thức hừ hừ hai tiếng. Damu Dorj băng bó đầu mình xong cũng chạy đến. Ngài ngồi cạnh Sowang, vuốt tóc hắn rồi không ngừng niệm kinh. Tôi có chút lo lắng, Bạch Dực cản lại, nói: "Đối với họ như thế là tốt nhất." Tiếp theo, Sowang dần an tĩnh lại, không hề rên rỉ đau đớn. Hắn chầm chậm mở mắt ra. Chúng tôi nghĩ hắn đang đến giây phút hấp hối sau cùng. Hắn mở miệng hỏi Damu Dorj: "Con có xuống thiên niên địa ngục không? Con phạm tội rất nặng, nếu như giờ đây con đã chết, có phải do tự tử không? Kiếp sau con có trở thành chó không?" Damu Dorj bình thản nhìn hắn nói: "Phật tổ tại thượng, mắt ngài là thái dương, xuyên qua muôn trùng mây nhìn xuống tuyết sơn. Chúng ta đều ở tâm của ngài, sau hết vẫn phải về tâm của ngài." Sowang nói tiếp: "Sau khi con chết, con khát cầu được thanh thản lên trời, nhưng con đã làm sai rồi. Chắc chắn con sẽ xuống địa ngục. Con xuống địa ngục, Basang có thể sẽ tha thứ cho con, anh ấy sẽ buông bỏ. Nếu không như vậy, con biết anh ấy rất đau khổ." Damu Dorj không nói gì, ngài chỉ tiếp tục niệm kinh. Sowang thanh thản nhắm mắt, không tỉnh lại nữa. Ngay khoảnh khắc hắn tắt thở, trên đỉnh núi truyền đến tiếng kêu gào điên cuồng. Âm thanh kia đầy tràn cuồn loạn và tuyệt vọng. Tiếng sáo quỷ dị lại một lần nữa vang vọng khắp nơi, hòa cùng nó là giọng rên rĩ khàn khàn đầy tăm tối và khác thường. Damu Dorj ngồi xếp bằng cạnh thi thể của Sowang tụng niệm kinh văn. Bên ngoài tiếng rống giận khàn khàn kia dần tiêu tán theo gió. Cứ như linh hồn của con người, sau cùng hết vẫn phải tan biến theo gió mà thôi. Lạt Ma trẻ tuổi vẫn không về kịp, Sowang không đợi bác sĩ đến đã tắt thở. Hắn không có thân nhân, thi thể được đặt tại một căn phòng rách nát trong chùa. Trong đó chỉ có một ngọn đèn bằng sáp, soi sáng cho đường đến kiếp sau của hắn. Lạt Ma nhỏ tuổi nói hắn tự tử không có tư cách thiên táng, phải thổ táng. Nhưng Damu Dorj lại nói với tiểu Lạt Ma, Sowang chết để chuộc tội, vẫn có thể thiên táng, bảo tiểu Lạt Ma tìm một thiên táng sư có lòng từ bi đến lo liệu cho hắn. Trước khi thiên táng, thiên táng sư để lên người Sowang lúa mì Thanh Khoa[1], tiếp theo là Damu Dorj ngồi trước mặt hắn giảng đạo, chúng tôi ngồi bên cạnh. Damu Dorj và chúng tôi đều quây quanh hắn, cùng trông chừng người mất một đêm. Damu Dorj bắt đầu chầm chậm kể lại chuyện xưa của Sowang.... Damu Dorj bình thản kể lại: "Năm đó, hắn đang lúc trai trẻ không muốn làm Đao Dăng, nên theo một người rời khỏi đây, đến Lhasa. Ở đấy, hắn cũng không được như ý. Nhưng hắn có một người anh rất tốt. Anh trai Basang của hắn sau đó kế thừa công việc của cha đảm nhiệm chức trách của một thiên táng sư. Y không giống Sowang, làm việc rất để tâm, y trân trọng người vừa mất như đối đãi với bản thân mình. Nghĩ rằng mỗi lần đều là chính mình bị đưa lên đài thiên táng vì thế cầu nguyện vô cùng thành kính, mong muốn họ có thể thăng thiên. Basang cho Sowang tiền để hắn có thể buôn bán, còn bản thân mình lại không muốn dùng tiền. Vì y là thiên táng sư, không tìm được vợ, cuộc sống rất gian khổ, không ai chịu chăm sóc hắn. Thỉnh thoảng y còn phải dựa vào việc bố thí của những người hành hương để sống, tính ra cũng chỉ vài cái bánh dày và ít muối mà thôi. Sau đó y nhận nuôi một đứa bé, nếu không đứa bé kia sẽ bị chết cóng. Y coi nó như con ruột của mình. Nhưng tim đứa bé kia không ổn, sắp phải chết, cần có một số tiền rất lớn để chữa bệnh. Basang nhớ đến em mình, giờ so với trước kia đã khá hơn nhiều lắm, chắc hắn có thể giúp y. Thế nhưng lúc ấy Sowang cần tiền để kết hôn. Người vợ thứ nhất của hắn rất đẹp, hắn rất thích. Hắn nghĩ thằng nhóc bị bệnh tim kia cũng đâu phải con ruột của Basang, càng không phải cháu ruột của hắn. Sowang không trả tiền, Basang chỉ có thể bán mạng làm việc, đứa bé cuối cùng cũng chết. Y làm thiên táng cho nó, thổi sáo thật lâu. Rất lâu sau đó vẫn nghe được tiếng sáo của Basang, y thổi sáo để nhớ thương con mình. Chẳng lâu sau, Basang bệnh nặng, Sowang cũng gấp gáp trở về, nhưng y không chịu gặp hắn. Cuối cùng thì Basang chết, lúc ấy là ta đến giảng đạo cho y. Thế nhưng ngày đó đại bàng đầu trắng dù thế nào cũng không chịu đến ăn, sau hết dù có cũng không ăn hết. Ta biết Basang hận em trai mình, y không thăng thiên. Sau đó ta lại nghe đồn Sowang rất phát đạt, có rất nhiều tiền. Nhưng hắn cũng không buôn bán nữa, vợ hắn đã chết, con trai cũng chết. Có người kể lúc họ chết có nghe được tiếng sáo. Ta biết Basang đang trả thù em mình. Y không hại chết Sowang ngược lại cho hắn rất nhiều tiền, để hắn chỉ có thể sống cùng tiền. Người khác đều không xài được, nếu lấy sẽ phát điên, nặng hơn là chết. Sau cùng Sowang cũng điên, hắn chỉ có thể đến đây, làm một thiên táng sư, mỗi khi làm cát lễ cho người khác hắn mới tìm được bình an trong chốc lát. Hắn muốn chuộc tội, nên chưa bao giờ thu tiền của ai, càng không cho ai tiền. Hắn sợ người khác cầm phải số tiền đó, càng sợ số tiền đó hại mình." Damu Dorj dừng lại thật lâu, thỉnh thoảng ngài trầm mặc rất lâu, đôi khi lại nói gì đó với Sowang. Dường như lúc đó hắn cũng đang lắng nghe, sắc mặt vô cùng bình an. Hắn bình an nghe Damu Dorj thì thầm, chỉ là tôi thấy khóe mắt hắn chảy ra một giọt huyết lệ. Damu Dorj lại tiếp tục niệm kinh. Bạch Dực nhìn vào bếp, tôi hỏi: "Nếu Basang không muốn hại chết, tại sao lần này hắn lại muốn tự tử?" Damu Dorj lắc đầu nói: "Không biết, nhưng con có thể đến hỏi người tên Daiwa, nếu cậu ta không nhận lấy vật gì từ Sowang thì có lẽ quỷ hồn của Basang đã không phát điên." Chúng tôi ngờ vực, Bạch Dực nói: "Chuyện này chắc Daiwa đã lừa chúng ta. Có lẽ cậu ta đã quen với Sowang trước đó." Tôi nói: "Lúc về chúng ta có thể hỏi Lục Tử." Damu Dorj không nói gì với chúng tôi nữa, ngài chuyên chú niệm kinh, thỉnh thoảng lại uống một ngụm trà. Chẳng biết có phải ảo giác hay không, tôi lại nghe được tiếng sáo cổ quái, có điều lần này là âm thanh ly biệt đầy thê lương. Trong đó đã không còn chút oán hận nào. Sau cùng Damu Dorj không niệm kinh nữa, chúng tôi canh chừng quanh thi thể của Sowang lắng nghe tiếng sáo kia, phát hiện nó thật ra là một khúc hát chăn cừu rất du dương. Mãi đến khi mặt trời soi rọi trên đỉnh núi, tiếng sáo mới dần tan biến giữa làn sương trắng. Chờ mọi chuyện xong xuôi, tôi và Bạch Dực xuống núi, Damu Dorj cảm tạ sự giúp đỡ của chúng tôi. Ngài nói chúng tôi đều là người đã được khai thiên nhãn, có tuệ căn rất cao. Tuệ căn của tôi là Ngộ (~ thông hiểu), còn Bạch Dực là Tuệ (~ thông minh). Tôi và bạch Dực cùng đứng lên, đúng lúc tôi vừa nói từ "Ngộ hội", Bạch Dực ngạc nhiên một chút, sau đó ha ha cười lên. Damu Dorj cũng cười to cùng chúng tôi. Tôi gởi lại ít tiền, Damu Dorj không nhận, mà để tiểu Lạt Ma cầm lấy, cậu ta nói cảm ơn, bảo chỗ tiền này sẽ để lại đây cho người nào cần. Tiểu Lạt Ma liếc nhìn chúng tôi đầy ẩn ý cao sâu. Cuối cùng nói: "Cám ơn các người, các người đã hoàn thành tâm nguyện nhiều năm của Damu Dorj. Ngài không hy vọng bất cứ ai chịu khổ não. Ngài đúng là một thượng sư từ bi." Chúng tôi hướng về họ hành lễ, sau đó lên xe về huyện Biru. Tôi nhìn đại bàng đầu trắng trên đỉnh núi nghĩ thầm có lẽ chúng đã mang linh hồn của Sowang và Basang đi rồi. Chỉ là lúc ở trên xe, tôi vô thức quay lại, thấy tiểu Lạt Ma sau khi tiễn chúng tôi đã vào trong, còn Damu Dorj vẫn đang đứng tại chỗ. Nhưng cạnh ngài còn hai người nữa. Mặt họ tái nhợt như tượng sáp bị hong gió, cùng đứng kề bên Damu Dorj cuối đầu nhìn xuống chân. Trong nháy mắt, tôi phát hiện mặt của ngài cũng biến thành hình dạng khô khốc do hong gió, mắt không có con ngươi, còn lại mỗi gương mặt tái nhợt. Ba người họ đứng yên tại chỗ, càng lúc càng nhỏ, cuối cùng tan biến trên núi. Tôi giật mình quay đầu, Bạch Dực ở cạnh bên cũng thấy như tôi. Tôi hỏi: "Anh thấy được gì?" Anh điềm nhiên nói: "Ông chủ nhà khách gọi đến tìm em. Ông nói Damu Dorj đã qua đời hồi năm ngoái. Trên tờ giấy ông đưa cho em viết tên một Lạt Ma khác." Tôi ngây người nhìn anh, cuối cùng cũng nuốt nghẹn nói một câu: "Sao anh không nói sớm, đã qua vài ngày rồi!" Bạch Dực nói: "Sau cùng ngài đã cứu em, đúng không?" Tôi hỏi: "Là ý gì?" Bạch Dực nói: "Lúc em cõng Sowang xuống núi, anh không thấy Damu Dorj nhưng khi em quay đầu lại anh lại phát hiện ra ngài. Ngài đã chọn cách chuộc tội thay cho Sowang và cứu em, cứu một người vô tội." Tôi nhớ đến giây phút quyết định khi đại bàng đầu trắng không chịu ăn thịt Sowang, thì ra là Damu Dorj đã dùng thân mình để thay khiến cho sứ giả thần linh cảm động. Nghĩ đến lúc đó thật không khỏi nắm chặt tay. Tôi nói: "Ngài là một thượng sư đầy từ bi." Bạch Dực nói tiếp: "Cũng có thể ngài là một đại bàng đầu trắng, chẳng ai biết? Ngài vì cứu linh hồn của Basang và Sowang mà ở lại nhân gian. Chọn cứu người mà bỏ đi việc thăng thiên. Đó là đạo lý chân chính của đại bàng đầu trắng." Tôi lặng yên theo câu chuyện. Về lại huyện Biru, Lục tử thuê một vài người bản xứ cùng trông chừng Daiwa. Chỉ cần cậu ta nổi điên là một đám người cùng tiến lên, đè ngay người xuống. Kia dù có cánh cũng khó thoát. Thấy chúng tôi trở về, đến ông chủ nhà khách cũng chạy ra, ông nói: "Làm tôi sợ gần chết, bọn họ nói cậu đi tìm Damu Dorj, tôi cứ tưởng cậu sẽ không bao giờ trở lại." Tôi trả lời: "Gặp nhiều chuyện, Sowang đã chết. Nói chung có nhiều việc đã xảy ra, nhất thời không cách nào kể rõ. Được rồi, Lục tử đây là thuốc của Daiwa, cậu cho anh ấy thử." Lục tử trông thấy thứ có thể cứu Daiwa thì rất nhiệt tình. Dưới sự giúp đỡ của chủ nhà khách, Daiwa cuối cùng cũng tỉnh lại, cậu ta nghiêng nghiêng nhìn chúng tôi, không nói câu nào mà bắt đầu gào khóc. Daiwa vừa khóc vừa kể: "Tôi quen Sowang hơn mười năm, cũng biết chuyện anh trai của hắn. Tôi nói chỉ cần hắn giúp Thương huynh đệ, thì sẽ có người giúp hắn trừ đi quỷ hồn của Basang. Hắn rất phân vân, tôi nói nếu không còn quỷ hồn, Sowang cũng không cần phải chịu đau khổ, có thể bắt đầu cuộc sống lại lần nữa. Hắn liền động lòng." Tôi nói: "Basang vốn chỉ muốn dùng tiền nghiêm phạt em mình. Nhưng em của y lại nghĩ cách dùng tiền tiêu diệt linh hồn y. Basang vốn không định giết hắn, nên cuối cùng mới phát điên. Y điên là do cảm nhận được sự tuyệt tình của Sowang, là anh hại hắn." Daiwa bi thương kể tiếp: "Thật ra vì Thương huynh đệ từng nói với tôi, hai người có khả năng trừ ma, là người rất lợi hại. Nên tôi muốn giúp Sowang thoát khỏi quỷ hồn của Basang. Không ngờ...." Tôi nhìn sang Lục tử nói: "Lần sau cậu còn đem mình và Bạch Dực ra khoe khang bán đứng, mình sẽ cắt đứt, mặc kệ luôn." Lục Tử bất đắc dĩ nói: "Mình thật sự không biết Daiwa có ý định này. Khi ấy cũng chỉ nói đùa với anh ta. Bạn bè mà, mấy lúc như vậy có gì giấu giếm đâu chứ." Daiwa thở dài lắc đầu: "Đều do số mạng, bao gồm việc cậu bỗng nhiên gặp được Damu Dorj. Ngài ấy chính là sư phụ của Basang. Basang làm thiên táng sư đều do damu Dorj đến giảng đạo. Nhờ họ, đã có rất nhiều người được thăng thiên. Aiz, tôi cũng có tội, quãng đời sau này sẽ xuất gia tu hành, chuộc lại lỗi lầm của mình." Ba chúng tôi ở Tây Tạng không bao lâu thì vội vàng trở về. Lúc lên đường Daiwa thật sự đã làm theo lời mình đến một ngôi chùa xuống tóc. Lúc vào là Daiwa, khi trở ra chúng tôi chỉ thấy một Lạt Ma đầu trọc. Thế nhưng đối với anh ta như thế là tốt nhất. Chúng tôi cũng nghĩ như thế là tốt nhất. Trở lại Thượng Hải, chúng tôi lại tiếp tục cuộc sống thường nhật. Nhìn vào bầu trời, phát hiện thì ra cách chúng tôi rất xa. Ít ra cũng khá giống với Tây tạng, trời thật rất xa xăm. Bạch Dực cũng không bàn luận gì thêm về chuyến đi lần này, chỉ hăng hái nói muốn đi tắm. Tôi biết anh vốn chuộng sạch sẽ, nhưng cũng đâu cần hai người cùng nhau chà rửa.... Không ngờ mấy tháng sau, chúng tôi bỗng nhận được thư của Daiwa. Anh ta nói mình hiện đang hành hương ở Bắc Tạng. Trên một đài thiên táng thấy được bóng người rất giống với Sowang. Anh gọi tên nhưng hắn không quay lại, làm như không quen biết. Bất quá anh ta khẳng định người đó chính là Sowang, chỉ là lưng người này đeo một cái túi, trong đó dường như có thêm một người nữa.... [1] Là giống lúa mì trồng ở Tây Tạng cũng là thức ăn chính của người Tạng PN4: Đao Đăng_Hoàn
|
PN5: Bắt ma (Nhất) Quỷ thoại liên thiên (Phiên ngoại)
Tác giả: Chưa biết (?)
Thể loại: Đam mỹ kinh dị
Chuyển ngữ: Hữu Tử
Mình mong các bạn đọc sẽ không ngại bỏ ra một vài giây bình chọn cho mỗi chương truyện.
Phiên ngoại này mình chưa có thời gian edit nên nếu ai đọc thấy lỗi thì cmt hộ mình để mình sửa nhé ^^
Chúc các bạn đọc chuyện vui vẻ!
Một lần nữa, đây có thể không phải là phiên ngoại do tác giả viết.
Phim ma có rất nhiều loại: Ma nữ, ma nam, ma gay, ma nước, ma chết oan, ma treo cổ.... Nhưng luôn giống nhau là phải có ma, bạn đã xem phim ma nào mà không có ma chưa? Vâng ạ, đó không phải là phim viễn tưởng mà chính xác là phim ma nhưng không có ma.
Tôi ngẩng đầu nhìn căn phòng của Lục tử. Cậu ta đang dùng khẩu âm của đài truyền hình trung ương đọc diễn cảm đoạn văn trên. Nghe xong tôi liền nổi da gà, không phải vì nội dung mà do ngữ điệu.
Tôi ngó nghiêng, cậu ta cứ như vậy hai lần một tháng, nhưng kiến người khác chẳng thể chịu nổi. Tôi bất đắc dĩ thăm dò: "Ông chủ à, ngài ngừng được chưa?"
Lục tử nghe được ý châm chọc của tôi, cậu ta không cãi lại nhưng trên QQ của tôi lộ ra avatar của cậu. Trong đó liên tiếp hiện ra một dãy icon kinh bỉ. Tôi mở một cửa sổ khác, là một diễn đàn chuyên về phim kinh dị. Bài này bàn về một bộ phim điện ảnh, nhưng không có link download.
Quay lại, tôi buồn chán lướt qua một chút, thấy một bộ phim ngắn tư nhân tên là "Gaze at me" nhưng nội dung vô cùng buồn chán, kể về chuyện đến nhân gian của một hồn ma. Phần giới thiệu rất vắn tắt và rời rạc. Tôi xem được phân nửa thì dừng lại, không gợi được hứng thú, chẳng khác gì phim truyền hình cả.
Tôi tắt đi, cũng không nói chuyện với Lục tử nữa. Dạo này làm ăn rất tốt, gần đây thu được nhiều đá topaz, hơn hết giá cả cũng khá cao. Lục tử quả nhiên tinh tường, hiện giờ ai ai cũng đều hiểu Dương Chi bạch ngọc rất khó phát triển kinh doanh. Mà cậu ta lại có chút quan hệ với hai giới buôn bán, vẫn nắm chặt đầu dây ở thị trường đồ ngọc, lại thường xuyên đi Tân Cương, trong những lúc khó khăn, nếu không có topaz chắc cũng phải đâu đầu đây.
Tôi thấy đã tối rồi nhưng Lục tử vẫn chưa đóng cửa, cũng lười chờ, định về nhà liền gọi: "Lục tử, mình về trước, cậu đóng cửa nhé."
Nhưng không ai trả lời tôi. Nghĩ rằng thằng ranh kia đã ngủ quên do quá rảnh rỗi, nên tôi giận dữ vén màn xông thẳng vào. Phát hiện Lục tử không mở đèn, trong phòng tối tăm chỉ có ánh sáng của từ laptop hắt vào mặt. Cậu ta đang gắn tai nghe chăm chú nhìn chằm chằm vào đó. Tôi đoán tên này chắc lại xem phim cấp 3. Mẹ nó, tôi nơi này đúng là người hầu còn cậu ta như ông chủ chân chính vậy. Tôi giật tai nghe ra, cậu ta giật nảy mình, cả người run lên, tái nhợt nhìn tôi, ánh mắt hoảng hốt ngây dại. Tôi hơi ngạc nhiên, nghĩ thầm thằng ranh kia xem phim cấp ba sao lại sợ hãi như vậy? Ngốc quá đấy!
Tôi nói: "Đóng cửa, có thật cậu không bị gì chứ?"
Cậu ôm ngực nói: "Cậu đừng dọa mình, đóng cửa à? Ờ, hôm nay đã vất vả nhiều."
Tôi nói cho có lệ: "Vậy mình về trước, cậu xem tiếp đi, nhớ đóng cửa đấy."
Cậu ta vội nói: "Khoan khoan khoan, tối về mình sẽ xem tiếp, cậu chờ một chút.... Mình đi cùng cậu."
Tôi bực mình, dạo này thần kinh của cậu ta nhạy cảm quá rồi. Tuy rằng nhát gan, nhưng cũng đâu đến độ như phụ nữ xem một bộ phim cũng sợ, ban đêm không dám ra đường một mình. Tôi nhìn thoáng qua màn hình, nhưng Lục tử đã tắt mất.
Lục tử quả nhiên không chịu được, cậu ta vuốt mặt, hắng giọng nói: "Đừng hiểu nhầm, chủ nhật này chúng ta kiếm lời cũng kha khá. Mình muốn ăn mừng một chút. Đã đặt bữa tối rồi, mời lão Bạch cùng ăn, thế nào?"
Tôi càng khó hiểu, từ lúc nào cậu ta lại rộng rãi như vậy? Bất quá Lục tử quả thật có chút hối hận khi nói ra lời này, xem chừng muốn đổi ý. Sao có thể được? Tôi lập tức gọi điện cho Bạch Dực. Mấy ngày này anh rất bận, ăn uống nhanh như hành quân, chỉ cầu no không cần ngon. Nên vừa nghe xong, anh liền vui vẻ đồng ý, đồng thời nói không đầu không đuôi hôm nay là ngày gần cuối tháng. Tôi cũng không nghĩ nhiều tắt điện thoại, ra ngay cửa chờ người. Lục tử thu dọn máy tính rất nhanh, sau đó mặc áo khoác ra phòng ngoài hút thuốc. Tôi thấy cậu ta có chút khác thường. Dường như trở nên suy tư hơn, đến tàn thuốc rơi xuống quần cũng không biết.
Tôi lo lắng hỏi thăm: "Lục tử, rốt cuộc là cậu bị gì thế?"
Lục tử vẫn không màng đến tôi, tiếp tục hút thuốc, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía trước. Tôi gọi thêm lần nữa, lúc này cậu mới như vừa giật mình tỉnh ngủ, quay đầu lại nhìn tôi, hỏi: "Chuyện gì?"
Tôi hỏi: "Cậu làm sao thế? Bị ma bắt à?"
Cậu ta nghe được chữ ma thì hai vai run lên, ánh mắt cậu ta rất giống với lúc tôi nhìn những bức tranh mị hoặc trước đây. Tôi cố nói nhiều chuyện linh tinh, thử thăm dò: "Rốt cuộc là chuyện gì?"
Cậu nói: "Không có gì, mình thì có chuyện gì?"
Tôi nghĩ là cậu ta vẫn luôn ở trong phòng, cũng chẳng đi đâu lâu cả. Dạo này rất bình yên, không hề có đồ tuẫn táng lai lịch bất minh đến. Nên vốn chẳng thể nào rơi vào tình cảnh như vậy. Cậu ta cứ mặc kệ tôi tiếp tục hút thuốc.
Chẳng bao lâu Bạch Dực cũng đến, anh nhìn tôi: "Bỗng nhiên mời ăn? Lục tử sao thế?"
Tôi lắc đầu nói: "Không biết, anh xem, đầu cậu ấy cứ như chập mạch."
Bạch Dực nhìn cậu ta, chỗ giữa chân mày có hơi nhăn lại, nói: "Có chút lạ." Nói xong anh đến vỗ vai Lục tử. Cậu ta ngơ ngác nhìn anh hỏi: "Đến rồi?"
Bạch Dực hỏi: "Cậu sao thế? Sắc mặt tệ quá."
Lục tử vô thức vuốt mặt, nói: "Không, tôi không biết. Tôi hơi mệt, đi ăn cơm, ăn xong tôi muốn về ngủ sớm một chút. An tử, mình không chơi game nữa."
Tôi thấy cậu ta như vậy, liền biết ngay có chuyện lạ, nhưng không rõ nguồn cơn. Bất quá cũng chẳng quá mức quan tâm, nếu cậu ta có chuyện sẽ không hề ngại ngùng mà tìm chúng tôi trước tiên.
Bữa cơm của Lục tử cực kỳ yên lặng. Thường thì chúng tôi sẽ cùng hát đôi ba câu, giờ thì gượng gạo khó nói. Tôi ăn bữa này cũng cực kỳ yên lặng. Người bán hàng thấy bầu không khí của ba người chúng tôi quá nặng nề cũng bảo phụ việc rời khỏi.
Chẳng bao lâu, Lục Tử buông đũa, nói: "An tử, mình về trước.... buồn ngủ quá. Em gái, cho hóa đơn."
Thanh toán tiền xong liền bỏ đi, xem ra rất giống đang mang nặng tâm sự, người không biết còn nghĩ cậu ta thất tình.
Tôi nhìn Bạch Dực hỏi: "Cậu ta sao thế?"
Bạch Dực lắc đầu nói: "Không biết, nhưng anh xem rất giống trúng tà, em không nhận ra gì à?"
Tôi không chắc chắn nói: "Không, anh nói cậu ta trúng tà... có chút giống. Nhưng lại không có dấu hiệu rõ ràng. Trúng tà có ba nguyên nhân."
Bạch Dực nói: "Như vậy cũng hết cách, chờ dấu hiệu rõ hơn vậy. Bất quá thằng ranh kia luôn sợ phiền phức, nếu phạm phải thứ gì thì đã gọi em đầu tiên rồi."
Tôi nói: "Em cho rằng, cậu ta không có tinh thần. Anh xem, cậu ta chẳng ăn gì cả, chắc bị cảm rồi."
Bạch Dực cầm chén của Lục Tử lên nhìn, nói: "Nhưng anh nghĩ cậu ta không thể tập trung được. Trước đó cậu ta đã rất cố gắng để lấy lại tinh thần nhưng vẫn không thoát khỏi trầm mặc. Thứ gì đã phân tán lực chú ý của cậu ta."
Tôi nhớ lại hình dạng của Lục tử lúc nãy, mọi thứ đều vụt thoáng qua, cuối cùng còn lại chỉ là sự im lặng nặng nề. Tôi gật đầu đồng ý. Vì Lục tử như vậy nên bữa cơm này có chút buồn phiền. Tôi và Bạch Dực về nhà, tinh thần cũng vì vậy mà hơi chùng xuống. Tôi lên mạng để bình ổn lại, Bạch Dực thì lặng lẽ đọc sách.
Bạch Dực đã ngộ ra, ngăn cản một con sâu mạng không online thật khó như khuyên kẻ nghiện cờ bạc không đánh bài. Chuyện này do ở lâu nên tự biết, chỉ là hôm nay anh lại đặt lịch ngay bàn để máy vi tính. Tôi nhìn anh thắc mắc, anh chỉ cười nói mình đi pha trà.
Tôi mở máy, bỗng nghĩ đến đường link Lục tử cho mình. May mà tôi còn nhớ địa chỉ, chẳng bao lâu thì tìm được diễn đàn đó. Tôi vừa vào nhìn lại thì giật mình. Comment ban ngày chỉ có ba trang giờ đã lên tám. Tiến độ này thật ngoài dự đoán vì tóm tắt chẳng có gì ấn tượng cả.
Nhưng dọc theo ba trang comment tôi bắt đầu phát hiện nội dung có chút lạ.
"Ma, thật sự có ma!"
"Thật kỳ lạ! Bạn cùng phòng tôi nói phim này có ma thật. Rốt cuộc có đúng không, tôi không dám xem. Dáng vẻ của cậu ta đáng sợ lắm."
"Phim này vốn không hề có ma xuất hiện. Đến cuối cùng cũng không biết đang nói gì, thể hiện điều gì. Xem không hiểu, phim nhảm!"
"Có ma mà. Thật đó. Tôi cảm nhận được...."
"Anh tôi nói có, nhưng tôi xem không hiểu. Cuối cùng có đúng là phim đó không. Lẽ nào nhầm rồi?"
"Thật lạ quá, com này sao nóng nảy như vậy?"
"Có ma, nó vẫn ở đó...."
Tôi đọc đến đây bỗng nảy sinh tò mò với bộ phim kia. Lẽ nào Lục tử xem phim này. Nhưng tôi không tìm được chỗ download. Lục tử làm cách nào mà xem được phim đó?
Tôi nhẫn nại tiếp tục đọc com, cuối cùng ở trang thứ bảy thấy được một com vô cùng đơn giản, nói nếu muốn có bộ phim thì kết bạn QQ. Tôi nhìn xuống dưới có rất nhiều người để lại số QQ của mình, trong đó có nick Giàu To Rồi nhưng không ai được người đó kết bạn cả. Kéo đến cuối cùng lại thấy một ít bị che lại.
Tôi tò mò, liền com số QQ của mình vào, lúc này Bạch Dực gọi tôi đi tắm.
Tôi nhìn thoáng qua comment, liền đứng dậy bước vào phòng tắm. Không ngờ khi tắm xong thì thấy máy vi tính đã bị Bạch Dực tắt mất.
Tôi hỏi tại sao, mặt anh lạnh lùng chỉ vào lịch treo tường nói: "Đã nửa tháng rồi."
Tôi nhìn lịch, nhất thời hiểu được ý của anh, bất giác lui về sau mắng: "Em bị ép buộc đấy... sao nhanh như vậy...."
Bạch Dực cười thỏa mãn nói: "Giải thích hay lắm, đúng là chồng nào vợ nấy."
Tôi khoác tay nói: "Mẹ nó, có quỷ mới làm vợ làm chồng với anh."
Bạch Dực cười gian trá, chầm chậm đến gần, thì thầm bên tai tôi: "Muốn không?"
|
PN5: Bắt ma (Nhị) Tôi vừa định đẩy ra thì điện thoại bỗng kêu lên. Tôi nhanh chóng lui về sau lấy điện thoại từ áo khoác, một tin nhắn lạ. Bạch Dực bình thản nhìn dòng tin ngắn đó, là địa chỉ trên mạng. Tôi nhận ra là một số IP download.
Tôi bỗng nghĩ đến chủ comment kia nhắn lại, nhưng tôi không hề để lại số di động của mình mà? Lại nhớ đến tình trạng kỳ quái của Lục tử lúc sáng, lòng nói thầm chẳng thể tà quái như vậy. Tôi không tin mở máy một lần nữa, phát hiện không biết từ khi nào QQ của tôi lại tăng thêm hơn mười bạn. Có tin nhắn kèm theo chỉ vỏn vẹn hai chữ: add tôi.
Bạch Dực nhìn tôi không ngừng delete tin nhắn thì không nói gì cả, cầm điện thoại, bấm lại dãy số trong máy tôi. Đầu kia nhanh chóng truyền đến giọng đàn ông, Bạch Dực hỏi: "Xin lỗi, cho hỏi trước đây anh có cho bạn của tôi có nick là Giàu To Rồi địa chỉ download không?"
Có lẽ vì quá muộn nên người kia giận dữ nói: "Trễ như vậy còn hỏi chuyện chết tiệt. Tao đang ngủ, bị mày gọi dậy. Có bệnh không!"
Nói xong liền dập máy. Bạch Dực không hề tức giận, anh lại dùng điện thoại của tôi gọi cho số kia, nhưng được báo là không có thật. Cùng một số nhưng điện thoại khác nhau lại xuất hiện tình huống khác nhau. Nói chung chuyện này quá đỗi quái dị, bất quá tôi đã có được manh mối, tôi vốn không hề để lại số điện thoại của mình. Đây không phải chuyện ma quái thì là gì?
Bạch Dực ngờ vực nhìn, tôi bất đắc dĩ nhún vai, đem chuyện Lục Tử cùng trang wed kia kể lại. Khi tôi nói xong anh cũng chỉ yên lặng gõ gõ ngón tay, suy nghĩ cân nhắc.
Cuối cùng tôi nói: "Sao hả, muốn tìm địa chỉ hay down về thử xem có gì."
Bạch Dực mỉm cười, tôi hiểu ý anh bảo là tùy em, xem xong rồi giải quyết. Lòng tôi đầy hiếu kỳ. Dù gì hiếu kỳ giống như vết thương không đau, con người luôn có tâm tìm hiểu cái lạ, nếu không tiểu thuyết kinh dị đã không bán đắt như vậy. Tôi do dự trong chốc lát, nhưng cũng vào địa chỉ IP đó. Biểu tượng download nhảy ra lập tức, tên của tài liệu rất cổ quái là "Người Một Miệng". Tôi nhấp vào download rồi từ từ chờ đợi.
Tôi còn đang phân vân không biết mình nên đi ngủ hay chờ đợi, bỗng Bạch Dực nói: "Down được rồi"
Tôi thật không tin nổi, đến cáp quang cũng không có được tốc độ khủng kiếp như vậy. Nhưng không ngờ thoáng cái đã nhảy ra download hoàn thành. Tôi mở folder quả nhiên đã down xong! Dung lượng ít nhất cũng 100 MB, sao có thể thể tải nhanh như vậy?
Bạch Dực cầm lấy chuột, ngăn lại: "Đừng mở vội, em nói thứ này là Lục tử cho mình?"
Tôi lắc đầu nói: "Lục tử chỉ nói cho em biết nội dung của bài đăng kia, thứ này quả thật rất lạ, em nghĩ chắc không bình thường."
Bạch Dực ngồi cạnh bên, mở quyền admin QQ của tôi. Không biết từ lúc nào lại add thêm một người lạ vào. Kỳ quái nhất là người này lại có nick là Người Một Miệng, hình avatar cũng rất nhỏ, chẳng thấy rõ đó là gì. Bạch Dực ngăn lại nói: "Các comment kia nói phim này có ma. Anh nghĩ Lục tử và bộ phim này nhất định có liên quan. Ngày mai xem cậu ta thế nào rồi hãy tính."
Tôi nhớ đến bộ dáng mất hồn của Lục tử đã muốn rút lui. Đóng folder lại, vừa định tắt máy thì avatar của Lục tử trên QQ bỗng sáng lên. Tôi thầm nghĩ, hôm nay sao quái dị thế, vừa nhắc đã thấy.
[Lục Tử: "Còn chưa ngủ sao?"]
[Tôi: "Chuẩn bị."]
[Lục tử: "Mình đọc comment thấy có số QQ của cậu."]
[Tôi: "Ừ, mình đang muốn nói về nó đây."]
[Lục tử: "Sao thế?"]
[Tôi: "Lúc cậu xem có thấy gì khác lạ không?"]
[Lục tử "Không hiểu."]
[Tôi: "?"]
[Lục tử: "Là mình không hiểu bộ phim. Nó không có đối thoại...."]
[Tôi: "Không hiểu sao còn xem say mê thế?"]
[Lục tử "Nhưng kỳ quái lắm, sau khi xem xong cứ nhớ mãi hình ảnh trong đó. Dường như xem một lần là không quên. Từng chi tiết một cứ hiện lên vô số lần trong đầu mình."]
Tôi nhìn Bạch Dực, anh ra hiệu bảo tôi tiếp tục hỏi.
[Tôi: "Không thể quên là sao? Có ý gì?"]
[Lục tử: "Là không thể ngăn mình không nhớ đến nó. Mình nghĩ bộ phim này có chút kỳ quái...."]
[Tôi: "Kỳ quái thế nào?"]
Lục tử: "Rốt cuộc là cậu đã xem chưa?"
[Tôi: "Vẫn chưa."]
[Lục tử: "Vậy thì cậu không biết...."]
Qua một lúc lâu Lục tử không hề nhắn thêm gì nữa. Tôi gởi cho Giàu To Rồi một icon đong đưa nhưng Lục tử không hề trả lời. Chưa bỏ ý định tôi lại gởi cho cậu ta một tin nữa, vẫn lặng yên như trước. Lòng tôi bỗng có nhiều cảm xúc, đột ngột không biết làm sao để ổn định.
Bạch Dực điềm tĩnh hơn tôi rất nhiều. Anh nói: "Em đừng vội, chờ một chút, hiện giờ bộ phim đang nằm trong máy của em chắc chắn không chạy mất đâu. Hơn hết, nếu Lục tử nói nó có chút tà quái, thế thì ngày mai có thể hỏi thăm tình hình cậu ta một chút."
Tôi không cam lòng nhìn thoáng qua avatar thấy nó đã tối sầm lại, cậu ta log out rồi. Bực mình gãi đầu nói: "Đành vậy thôi, ngày mai em hỏi Lục tử xem rốt cuộc cậu ta đã thấy gì. Thứ này quá quái dị. Cũng nên giữ an toàn trước."
Bạch Dực như đã đợi quyết định này của tôi thật lâu, anh cười một tiếng, nói tiếp: "Vậy chúng ta tiếp tục đi vào vấn đề chính? Có thể dùng hành động cụ thể để thực hiện?"
Mắt tôi láo liên, nhất thời cảm thấy bất lực và thất bại, run run nói: "Cho nợ lại một lần, được không?"
Bạch Dực nghiêm túc nghĩ trong chốc lát, sau đó vô cùng thẳng thừng trả lời tôi: "Không được!"
Nhưng chuyện không đơn giản như tính toán của chúng tôi. Hôm sau, tôi chẳng thu được tin gì cả. Lục tử bỗng nhiên ngã từ trên lầu xuống bị gãy chân, giờ đang nằm bất động ở bệnh viện. Thế nên tôi đành chạy thẳng vào bệnh viên xem thử cậu ta ra sao.
Bạch Dực không tự do như tôi, anh phải đi làm, nhưng nói sẽ tranh thủ thời gian đến thăm Lục tử, đồng thời anh cũng cho rằng chuyện của Lục tử không đơn giản như suy đoán ban đầu của chúng tôi. Chúng tôi thoáng ngửi thấy mùi phiền phức. Chỉ là chưa xác định được phiền phức lần này rốt cuộc sẽ lôi thôi bao nhiêu.
|
PN5: Bắt ma (Tam) Thế là tôi vội vã chạy đến bệnh viện. Lục Tử hiện giờ nhìn ngây dại hơn hôm qua rất nhiều. Người cứ như cái xác không hồn. Tôi gọi vài tiếng, cậu quay lại nhìn tôi, mắt đều là tơ máu, con ngươi lồ lộ ra khỏi gương mặt trắng xanh. Cậu không ngừng chớp mắt, tôi vô cùng thận trọng bước đến, may mà vẫn nhận ra tôi là ai. Nhưng chỉ chào hỏi một tiếng rồi cuối đầu chìm vào suy tư. Trong khoảng khắc đó, Lục tử như đang mang dáng vẻ xa lạ. Cậu miễn cưỡng cười với tôi, nhưng không hề trả lời lại.
Tôi thấy cậu như vậy thật không phải cách, xem chừng hôm sau là nhảy lầu. Việc này có liên quan đến bộ phim ma kia. Nói chung chỉ là gặp ma trúng tà bình thường thì Bạch Dực cũng dễ dàng đối phó.
Nhưng, vấn đề lớn nhất là Lục tử chẳng có bất kỳ hình dung nào về bộ phim ma kia!
Tôi ngồi cạnh cậu ta. Lục tử dường như cũng biết tôi ở cạnh mình nhưng vẫn cúi đầu. Cậu ta chẳng còn giống với người đã từng buôn bán giảo hoạt khôn khéo trước kia, mà giờ đây có vài phần ngốc nghếch, thường hay nhăn chặt mày, tiếp theo là cúi người nhìn xuống đất đầy ngây dại.
Tôi tự hỏi sao lại ra nông nỗi này, bỗng Lục tử bắt đầu lẩm bẩm: "Không có người...."
Tôi không hiểu hói: "Không có người là sao?"
Lục tử dường như không nghe lời tôi, cậu ta cứ lẩm bẩm "không có người" tiếp theo là nắm chặt tay lại khiến các đốt ngón tay đều phát ra tiếng răng rắc.
Sau đó cậu bỗng nhiên buông lỏng hai tay, cả người ngã vật ra giường. Tôi muốn nhanh chóng gọi bác sĩ, nhưng chưa kịp chạy đi đã thấy cậu ta từ tốn ngồi dậy, tay lại nắm chặt, miệng lẩm bẩm gì đó. Tiếp theo lại như con rối đứt dây ngã ngay xuống.
Bà lão ở giường bên cất giọng khàn khàn nói: "Cậu ta bị trúng tà rồi. Nhóc à, đừng đến gần" Tôi nhìn sâu vào mắt, ánh mắt của bà lộ ra một tia hiểm độc, càng nhìn càng thấy lạ. Tôi không trả lời, mà cố giúp Lục tử nằm xuống. Bỗng Lục tử ôm mạnh vai tôi, mắt cậu lần đầu tiên có thần sắc, mừng như điên như dại nói: "Tôi biết rồi, tôi tìm được người đầu tiên rồi!"
Tôi không hiểu ý cậu, hỏi: "Cái gì? Người đầu tiên gì?"
Nhưng tiếp theo đó Lục tử lại như cá chết cạn, trong nháy mắt tôi thấy được ý định rút lui trong mắt cậu ta. Nó thoáng lóe lên ánh sáng trắng đầy quái dị. Tựa như con ngươi đang bong ra từng lớp.
Sau đó tình hình của Lục tử càng trở nên nghiêm trọng. Cả người cậu tựa vào gối, khi tôi thử nói chuyện thì nhận thấy cậu ta không màn đến mình nữa. Dường như giờ đây đã mất hết tri giác.
Bà lão giường kế bên lại lên tiếng: "Còn không tin tôi? Tôi nhìn được thứ đằng sau cậu ta. Tôi có mắt âm dương."
Tôi cười thầm, mắt âm dương vốn là di truyền của nhà chúng tôi, nhưng không tiện nói ra đành im lặng. Bà ta thật sự nghĩ rằng người bình thường có thể sở hữu được thứ huyền diệu như thế sao? Tôi không muốn tranh cãi. Bất quá nếu Lục tử cứ thế này mãi, nói không chừng sẽ trở nên ngớ ngẩn thật. Tôi tự mắng mình vô tâm cùng mắng thêm cậu ta năng lực kém cõi, giờ đây lời nguyền đã linh nghiệm, cậu ta cũng chẳng bao lâu nữa sẽ thành người thực vật.
Lục tử trở nên như vậy, việc làm ăn hôm nay của cửa tiệm cũng phải ngưng lại. Tôi nghĩ cách tìm hiểu nguyên nhân. Mấu chốt ngoài bộ phim kia thì cũng chẳng có manh mối gì khác. Hiện tại chỉ có thể vừa đi vừa tính.
Tôi dỗ dành được Lục tử, định rời khỏi bệnh viện về tìm hiểu manh mối. Vừa đến cửa thì gặp ngay Bạch Dực đến thăm bệnh. Anh thấy hình dạng của Lục tử cũng giật mình. Không ngờ mới qua một đêm đã trở nên như thế. Anh nói: "Tại sao Lục tử lại như thế?"
Tôi đem tình hình kể lại cho Bạch Dực. Bạch Dực lẩm bẩm: "Lời cậu ấy có nghĩa gì?"
Tôi nói: "Không có người? Chỉ có ma? Em cũng không biết nó có nghĩa gì...."
Bạch Dực quyết đoán nói: "Vậy phải xem rồi."
Tôi không ngờ anh quả quyết như vậy, vội theo phản xạ có điều kiện mà "Hả?" lên một chữ.
Bạch Dực nói: "Đã thế thì phải xem phim kia thôi. Lục tử cứ thế này cũng không phải cách."
Tôi nhìn bộ dạng hiện tại của Lục tử, lòng nặng nề nói: "Nhưng anh không sợ phiền phức sao?"
Bạch Dực chỉ vào Lục Tử, bất đắc dĩ cười nói: "Phiền phức đã có rồi, không phải sao?"
Tôi thở dài: "Cũng đúng. Nếu Lục tử cứ thế này, chắc sẽ phải sống thực vật."
Lục tử nhìn thoáng qua chúng tôi, sau đó cúi đầu, tự thì thầm: "Người thứ hai... người thứ hai..."
Về đến nhà, chúng tôi lập tức mở máy vi tính. Tôi còn nhớ trước lúc chia tay mình, Lục tử đã vào diễn đàn kia. Chúng tôi quyết định không xem phim vội, mà tiếp tục đọc comment, mong sao có thể tìm ra được manh mối có giá trị. Nhưng lại phát hiện các comment kia đã bị che mất, không tìm được gì cả.
Cùng đường, chúng tôi chỉ có thể trực tiếp xem phim. Cảm giác khá giống với xem hung linh lúc nửa đêm, cứ thấp thỏm chờ mong từng chút một, không biết trên màn hình sẽ hiện ra cái gì.
Màn hình hiện ra dấu hiệu đang mở phim, dần dần xuất hiện âm thanh xào xạc, kế đến là tiếng bước chân. Bộ phim mở đầu là cảnh tối đen, kéo dài vài phút mới bắt đầu chạy chữ. Kể về thời gian xảy ra chuyện, địa điểm, nhưng dựa vào hư cấu. Sau đó hình ảnh chuyển đến một hành lang rồi chiếu cận cảnh. Tiếp theo xuất hiện rất nhiều đồ đạc linh tinh. Trong đống đồ vật đó có một vòng hoa. Những đóa hoa kết thành vòng vô cùng tươi đẹp. Sắc trắng của hoa cúc lẫn cùng con đường dơ bẩn tạo cảm giác vô cùng tương phản. Lúc này, có một phụ nữ mập mạp từ trong cửa bước ra. Trên đầu chị ta cài hoa trắng, nhan sắc bình thường. Chị ta ngơ ngác nhìn về phía trước, mắt ngân ngấn lệ như vừa mới khóc nhưng không chứa nhiều đau khổ, mà là thản nhiên. Xem ra nước mắt kia rất không hợp tự nhiên.
Bắt đầu chuyển cảnh. Lần này là một con đường nhỏ, thời gian chắc là buổi tối, vô cùng tối tăm, hai bên là rất nhiều cột đèn neon màu xanh lục đang chiếu xuống, dường như muốn cho người khác biết không gian đang nhuộm màu lục vậy. Lúc này ánh sáng soi ra một bóng người. Cái bóng vụt lóe lên rồi nhanh như chuột lẩn mất vào cuối con đường nhỏ. Chỉ có thể nghe được tiếng bước chân gấp gáp ngày càng xa.
Tiếp đến, cảnh đi sâu vào trong con đường nhỏ màu xanh kia. Nơi này có một cửa hàng bán điểm tâm sáng vô cùng dơ bẩn, có một cặp vợ chồng ở vùng khác đến đang vùi đầu làm việc. Người nam đang nhồi bột làm mì, nữ thì cong lưng cúi mặt nhóm chỗ than đá dưới đất. Trên cái ghế đầy dầu mỡ có con mèo già trắng đốm vàng. Nó lẳng lặng nằm trên băng ghế dài, tại mép bàn cũ kỹ còn có một chén bánh trôi đã ăn hết phân nữa. Nhân đậu trong bánh nhầy ra hòa lẫn với cát đất tạo nên một cảnh rất tởm lợm. Lúc này con mèo già bỗng dựng đứng lỗ tai, cảnh giác nhìn chăm chú vào màn hình. Mắt nó lớn lạ lùng. Cảnh dừng lại ở đôi mắt mèo trong bóng đêm, đột nhiên nó há to miệng, lộ ra hàm răng trắng nhờ lởm chởm.
Sau đó lại chuyển cảnh. Giờ đây náo nhiệt hơn, là cảnh của một trường đại học. Dòng người tới lui tấp nập, tụm năm tụm ba đi qua màn hình. Phòng tập tranh cãi ầm ĩ, thư viện yên tĩnh. Đa số các hình ảnh đều là người đang chuyển động, bỗng trong nháy mắt các động tác đều dừng lại, giống như hình nộm đến khẽ đung đưa cũng không có. Không gian đang trần đầy sức sống thoáng cái trở nên chết chóc đầy quái đản. Nhưng chẳng bao lâu thì khôi phục bình thường, màn ảnh lại một lần nữa đặc tả cảnh phòng học. Trong phòng ngồi rất nhiều người, nhưng những gương mặt thoáng qua đó dường như vô cùng tái nhợt, khắc khổ, dối trá. Ánh mắt của bọn con trai lộ ra sự ganh ghét cùng hung ác, còn bọn con gái thì ngạo mạn và độc địa. Dường như mặt ai cũng tràn ngập cái ác.
Cảnh phòng học mờ dần, mãi đến khi màn hình xuất hiện hình ảnh mới. Là một hoa viên theo kiểu cũ, trong đó có một cây lan tỏi xiêu xiêu vẹo vẹo. Con đường chữ thập nhỏ đều là lá cây úa vàng run rẩy theo gió, đầy quạnh hiu và thương cảm. Trong vườn hoa đơn sơ đó có một ghế đá cô độc, mặt trên vô cùng bẩn, đều là lá cây và bụi. Hoa viên nhỏ như vậy có lẽ đến chó chạy rong cũng không muốn đến, là một khu vườn hoang phế. Gốc cây cạnh ghế đá được người khác cắm hoa cúc, những đóa cúc trắng héo tàn trơ lại vài cánh hoa mỏng manh. Ở đám bùn đất gần đó còn trông thấy vài cánh hoa khô tàn úa. Màn hình chớp lên vài lần, sau đó cảnh dần chuyển sang trắng đen, đen của bùn, trắng của hoa....
Tiếp theo màn hình đen lại một lần nữa, cuối cùng xuất hiện một dòng chữ tiếng Anh: Gaze at me.
Rồi chữ tiếng Anh cũng biến mất, bộ phim kết thúc. Tôi xem hết phim, lòng cứ nặng nề không rõ nguyên nhân. Nhưng cũng truy ra ít manh mối, tuy đã tắt màn hình nhưng trong đầu vẫn lập đi lập lại những hình ảnh đó. Phụ nữ, đèn neon màu lục, mèo, phòng học và cuối cùng là hoa viên.
Tôi thì thầm: "Những hình ảnh vô nghĩa, nhưng....."
Bạch Dực tiếp lời: "Nhưng cảnh lại ám ảnh rất sâu."
Tôi nhìn anh, anh vẫn cúi đầu, khẽ gõ những ngón tay. Tôi nghĩ lòng Bạch Dực chắc cũng có những cảm giác này. Anh nói tiếp: "Bộ phim này thật quái lạ. Những đoạn phim ngắn không liên hệ gì với nhau. Nhưng... đến phút cuối anh lại nghĩ, nó chứa đựng thứ gì đó rất mong chúng ta phát hiện ra."
Tôi có cùng cảm giác này, cũng rơi vào trầm mặc. Bỗng Bạch Dực vỗ lưng tôi, anh lấy từ trong túi ra một ít phấn ném vào gạt tàn, sau đó châm lửa đốt, không khí thoáng chốc tràn ngập một mùi hương mát lành, đầu tôi cũng phấn chấn lên không ít.
Bạch Dực nhìn bộ phim nói: "Bộ phim này ám ảnh tâm lý rất mạnh. Phải cẩn thận."
|