Thần Vô Chi Nguyệt
|
|
Chương 44: Đêm "Cảm thấy mệt?"
Chu Luật vẩy vẩy cái khăn tay, lau qua mặt, trả lời:
".... đúng vậy."
"Có phải cảm thấy bọn họ thực ồn ào?"
"...... đúng vậy."
"Không khí cậu vẫn chưa quen?"
"...... đúng vậy."
Sau khi liên tục nghe Chu Luật trả lời ba lần "Đúng vậy", người đang đứng cạnh cửa rốt cục không nhịn được cười nói:
"Luật...... Cậu dùng mãi hai từ đó không chán ah?"
Chu Luật vo vo khăn tay thành một khối, bỏ vào sọt rác, xoay người nói:
"Cũng được thôi, nhưng anh cũng phải thay đổi cái ngữ điệu nhàm chán trong lời nói."
"Khó có cơ hội được ở riêng một chỗ cùng cậu, tôi không nghĩ muốn lãng phí a."
Thanh Dạ nhẹ nhàng đi qua cửa, đến bên cạnh Chu Luật, cùng cậu sóng vai tựa vào thành bồn rửa tay.
"Chẳng qua... có chút khó nói, gặp được cậu lại không biết nên nói với cậu thế nào."
"Có gì mà khó nói ?" Chu Luật quay sang,"Tôi cảm thấy anh cùng nhân vật trong trò chơi cũng không khác nhau nhiều lắm."
"Úc?" Thanh Dạ hơi nhướn mi, bộ dáng tựa hồ thật cao hứng,"Nếu cậu có thể cảm thấy như vậy, thật không còn gì tốt hơn ."
Chu Luật gật gật đầu.
Cậu tất nhiên cũng hiểu được đối phương đang lo lắng cái gì. Kỳ thật chính cậu cũng thường lo lắng về vấn đề này.... Mình ở ngoài hiện thực so với trong trò chơi có bao nhiêu chênh lệch, mình ở ngoài hiện thực có thể khiến đối phương thích không? Có thể khiến đối phương vừa lòng lòng không? Đáp án nhận được, có khả năng sẽ phá hủy tình cảm khó khăn lắm mới có thể xác nhận này.
Mà hiện tại, hai người có thể mỉm cười đứng nơi này nói chuyện với nhau, điều đó có phải đại biểu bọn họ đã có thể...... vượt qua chướng ngại lớn nhất hay không?
"Người có vẻ ngoài làm tôi giật mình , là Cá Chết cùng Đu Đủ." Chu Luật nhớ tới hai người có ngoại hình bù trừ nhau, buồn cười nói,"So sánh hai người, Đu Đủ có vẻ giống người hai mươi tư tuổi đã đi làm, Cá Chết ngược lại giống học sinh trung học mới đúng."
"Bây giờ mọi người đã quen rồi." Thanh Dạ cũng cười,"Lần đầu tiên gặp mặt, khi mọi người biết tuổi hai người bọn họ, ước chừng bò lăn cười nửa giờ mới có thể dừng lại."
"Còn có Khả Nhạc đại ca, thật sự nhìn không ra anh ấy đã ba mươi mốt." Chu Luật tiếp tục nói,"Ngoài ra...... Trà Trà quả thật cũng rất đẹp."
"Úc?" Thanh Dạ ngẩn người, cười nói,"Đúng vậy, ai cũng nói như vậy. Về phần Ly Ca, cô bé đó tuy rằng không xinh đẹp, nhưng lại có cảm giác rất thoải mái...... Đúng không?"
"Ly Ca?"
Chu Luật không rõ Thanh Dạ vì sao lại nhắc tới Ly Ca. Như Thanh Dạ đã nói, Ly Ca quả thật vẻ ngoài bình thường, nhưng tuyệt đối không tính là khó coi.
"Đầu năm mới bị bọn họ đoạt mất cơ hội, hôm nay lại bị tước đoạt quyền lợi được ngồi bên cạnh cậu. Lúc đó, quả thực tôi rất muốn mang hai người bọn họ ra ngoài đánh mông." Thanh Dạ mỉm cười thở dài,"Nhưng là hôm nay...... Người nào đó lại còn cùng đầu sỏ gây tội tán gẫu hợp ý như vậy, thực làm tôi tan nát cõi lòng mà."
"Người nào đó" đương nhiên là chỉ Chu Luật. Mà "Đầu sỏ gây tội"...... không nghi ngờ gì là chỉ Ly Ca.
Chẳng lẽ còn ăn dấm chua của Ly Ca bất thành......?
Chu Luật cười cười, cũng khẽ thở dài:
"Nói đi cũng phải nói lại... Anh cũng không phải đã ngồi bên cạnh đại mỹ nữ tán gẫu vô cùng vui vẻ sao?"
Đại mỹ nữ...... là Trà Trà.
"Trà Trà là người đã có 'Chồng', cậu cũng biết ." Thanh Dạ vẻ mặt vô tội.
"Ly Ca cũng là người đã có 'Chồng', chẳng lẽ anh không biết?" Chu Luật nghiêng đầu nhìn đối phương.
"Tốt lắm, Luật.... Tôi không nói lại được cậu."
Thanh Dạ nhẹ nhàng nở nụ cười, ánh mắt dừng lại nơi Chu Luật, so với vừa rồi tăng thêm một phần thâm tình ái muội.
Bị ánh mắt như vậy nhìn mình, chỉ sợ không ai dám cảm thấy tự nhiên đi...... Huống chi hai người vẫn là đang đứng ở một nơi nhỏ hẹp.
Chu Luật thùy hạ mi mắt, nhìn xuống dưới.
Bình tĩnh đến hiện tại, đều là nhờ mạnh mẽ tự chủ áp chế tim đập nhanh.
Thật ra.... Tại con đường dành cho người đi bộ đông đúc kia, lần đầu tiên bị đôi mắt này chăm chú nhìn, thanh âm huyên náo xung quanh liền trở lên im lặng. Cho tới nay, con người chỉ tồn tại trong tưởng tượng lại không hề báo trước xuất hiện trước mặt cậu, làm nhiễu loạn cả nỗi lòng.
Sau đó cậu phát hiện, con người tưởng tượng trước kia làm cho mình cảm thấy cái 'Thích' đó không quá chân thật, lần này gặp mặt, dần dần đã trở nên chân thật hơn.
Cậu biết đối phương cũng giống như vậy. Thanh Dạ...... cũng đã kiệt lực áp chế tình cảm mãnh liệt đó.
Bởi vì không biết có nên hay không, cho nên mới thật cẩn thận.
Thôi thì, cứ như vậy đi.
Bất luận sự tình xảy ra dưới hình thức gì, tốc độ phát triển như thế nào, chỉ cần mình có thể cảm nhận được tâm ý của Thanh Dạ, như vậy là đủ rồi.
Thời gian rồi cũng dần qua...... Trời cũng lập tức sáng ngay thôi.
Hôm nay qua đi, không biết tới khi nào mới có thể gặp lại người lần nữa...
"Luật, đang nghĩ gì vậy?"
"Tôi đang nghĩ, chúng ta đã cùng nhau biến mất lâu như vậy, những người khác trong phòng sẽ đoán ra việc gì."
"Nếu cậu để ý đến việc đó." Thanh Dạ mỉm cười,"Chúng ta bây giờ trở về nhé."
"Vâng."
Chu Luật gật gật đầu, đứng dậy đi đến cửa.
Kế tiếp, bọn họ có thể xem như không có việc gì trở lại phòng hát.
Xem như không có việc gì ...
Đương nhiên, hai người bọn họ vừa rồi vẫn chưa phát sinh chuyện gì...... Phải không?
Chu Luật thật không ngờ.
Cậu thật không ngờ, bàn tay mình trong một khắc, bị người đứng sau nắm chặt.
Sau đó, không hề chuẩn bị bị đối phương ôm lấy, thuận thế đặt trên vách tường trơn bóng.
Vách tường rất lạnh, nhưng thân thể đối phương thật nóng.
"Thanh......"
Giật mình kêu tên Thanh Dạ, có chút mông lung.
Mặt đối mặt...... Lần đầu tiên tiếp cận gần như vậy.
Cảm nhận được đối phương hô hấp dồn dập. Tự chủ trong lòng khó khăn lắm mới xây lên được, nhanh chóng sụp đổ.
"Cậu...."
"Luật."
Đầu sỏ gây tội không một lời xin lỗi, ngược lại còn dùng ngữ khí cực kỳ ái muội nói:"Nhớ trước kia, tôi đã nói với cậu cái gì không?"
"Cái gì?"
"Tôi nói...... Tôi đã nhận thức cậu từ trước rồi."
"Nhưng tôi lại chưa từng nhận thức anh."
Nói chuyện ở khoảng cách quá mức thân cận, Chu Luật có chút không thích ứng liền chấn động, nhưng lập tức bị khí lực lớn hơn áp chế.
"Đúng, cậu không biết tôi. Kỳ thật lần đó là ngẫu nhiên......" Thanh Dạ ôn nhu nói nhỏ,"Ngày đó, tôi trong lúc vô tình nhìn thấy cậu và Hồ Ly, Vân Trung ba người đi cùng nhau."
"......"
Chu Luật cùng Vân Trung gặp mặt, tất nhiên là qua Hồ Ly. Khoảng thời gian đó ba người bọn họ thường xuyên ra ngoài.
"Lúc ấy tôi cảm thấy thực kinh ngạc. Ngoại trừ người cùng học trung học, Vân Trung, Hồ Ly còn có một người bạn thân thiết đến vậy."
"Ân?" Chu Luật giống như đùa vui nói,"Đừng nói với tôi anh đang trình diễn tiết mục nhất kiến chung tình cũ rích."
"Không phải." Thanh Dạ cũng cười,"Lúc ấy chỉ cảm thấy khí chất của cậu phi thường đặc biệt, cho nên trong trò chơi gặp được Vân Trung, liền theo hỏi chuyện của cậu. Tôi không nghĩ tới, thì ra cậu chính là vị Luật thần quan đại danh đỉnh đỉnh của Bi Luyến Hồ."
"Vân Trung...... Lúc đó cậu ta đồng ý nói với anh?"
"Cậu ta a, trong lòng tất nhiên là chán ghét tôi, nhưng ở bên ngoài lại duy trì cái dáng vẻ...... Nghĩ bộ dáng mặt mày co rút của cậu ta, tôi cảm thấy thật sự rất thú vị."
"Anh thực ác liệt......"
"Chân chính thích cậu, vẫn là sau khi mời cậu gia nhập Ánh Sáng." Thanh Dạ hơi hơi cười, lời nói thập phần đáng tin cậy,"Lần đầu tiên chỉ huy công thành chiến, tôi bị cậu hoàn toàn thuyết phục. Sau đó dần dần , nhất cử nhất động của cậu, đều có thể tác động tới tâm tình của tôi."
"...... Buồn nôn."
Thanh Dạ lắc lắc đầu, tiếp tục nói:
"Hiện tại tôi đang nghĩ, may mắn là cậu đã lựa chọn Ánh Sáng. Nếu cậu gia nhập Ngân Cánh hoặc Ảo Giác, tôi đại khái sẽ vĩnh viễn mất đi cơ hội theo đuổi cậu."
"Tôi hiểu...... Thanh Dạ." Chu Luật cười tưởng anh ra,"Nói xong rồi chứ,bây giờ chúng ta nên trở vể."
"Không...... Còn có một việc khác."
Thanh Dạ cắt đứt ngang nói của cậu.
"Lúc đưa cậu Thần Vô Chi Nguyệt, cậu có cảm xúc gì?"
"Cảm xúc gì......? Tôi thật sự rất vui vẻ."
"Thật không? Nhưng tôi đang lại rất đau khổ." Thanh Dạ cúi đầu nói,"Bởi vì người nào đó tức giận, cho nên thậm chí ngay cả lễ vật Giáng Sinh cũng không chịu đưa tặng."
"Àh, đó là......" Chu Luật ngẩn ra, trả lời," Thật ra là tôi chưa đưa...... Phần của anh, tôi vẫn đang giữ."
Cậu là đang nói thật. Hộp lễ vật Giáng Sinh màu vàng cuối cùng, bây giờ vẫn còn lẳng lặng nằm trong kho hàng.
"Mặc kệ, tôi không muốn nghe giải thích."
"......"
"Luật...... Lễ vật Giáng Sinh có thể không cần, nhưng lễ vật mừng năm mới không thể không cần, đúng không?"
"...... Anh nghĩ muốn cái gì?"
Thanh Dạ nhìn chằm chằm cậu một lúc lâu, sau đó nở nụ cười ngọt ngào.
"Tôi muốn, cái này......"
Thanh Dạ bỗng cúi đầu. Đôi môi ấm áp, đặt nhẹ lên môi Chu Luật.
Nhẹ nhàng như một sợi lông rơi.
...... Bị hôn rồi.
Trong đầu, nhất thời trống rỗng.
Bốn giờ sáng, trong toilet trống trơn không ai qua lại.
Bởi vì rất im lặng, cho nên trên hành lang nếu có người đi qua, nhất định có thể nghe được tiếng bước chân của họ.
Chỉ là.
Chỉ là, nếu có bất kì ai đến vào lúc này, đều rất nguy hiểm .
Mình và Thanh Dạ, sau này nhất định không thể cứ coi như không có việc gì mà ở chung.
Dần dần , hôn quá mức nhẹ nhàng, tựa hồ giống như vẫn chưa thế cố gắng lấp đầy khoảng trống trong trái tim.
Thanh Dạ động tác trở nên thô lỗ hơn, dần dần xâm nhập, tận tình đoạt lấy.
Ngực Chu Luật, nổi lên một cảm giác đau đớn ngọt ngào.
Cậu không có đẩy Thanh Dạ ra. Mà lựa chọn nhắm mắt lại.
Cậu ngầm đồng ý , ngầm tiếp nhận, thậm chí...... còn phản ứng lại .
Chu Luật vươn tay, nắm lấy cổ áo dày rộng của đôi phương.
Có chút khó thở, nhưng vẫn không có vấn đề gì cả.
Bởi vì, đây là chính là cảm giác được người khác yêu thương.
Trở lại cùng mọi người bên trong phòng, bọn họ tất nhiên là bị tra hỏi.
"Bàn luận chuyện công hội" Thanh Dạ thoải mái mà trả lời vấn đề qua loa tắc trách.
Dù sao hiện tại đại đa số mọi người đều cảm thấy mệt mỏi, không có ai tiếp tục truy cứu bọn họ đi nơi nào, làm cái gì, cũng không có ai rảnh chú ý tới...... môi Luật vốn sáng màu, so với bình thường bây giờ lại càng hồng.
Còn ít người , nên Thanh Dạ tự nhiên mà ngồi lại bên cạnh Chu Luật, dùng thời gian ít ỏi còn lại để ở cạnh người mình yêu.
Sáu giờ sáng. Chu Luật đang ngủ.
Tựa vào trên vai Thanh Dạ, ngủ rất thoải mái.
Cá Chết thấy cảnh này, xuất ra máy ảnh làm bộ như muốn chụp ảnh lưu niệm, bị Thanh Dạ cười vẫy lui.
Ly Ca ngồi một bên, thản nhiên mỉm cười.
Không nghĩ tới...... Luật phó hội luôn giữ khoảng cách với mọi người, hiện tại lại thân cận như thế cùng một người.
Cậu khi ngủ, hoàn toàn không có cảm giác lạnh lùng giỏi giang như bình thường, mà lại hiện ra vài phần trẻ con.
Biểu tình như vậy, lần đầu tiên gặp.
Ly Ca cảm thấy mình thực hạnh phúc.
Bởi vì mọi người đều hạnh phúc, cho nên cô cũng cảm thấy rất hạnh phúc.
"Luật...... Dậy nào."
Hừng đông, Chu Luật được Thanh Dạ lay dậy.
"Phải trở về rồi."
"...... Được."
Chu Luật dụi dụi mắt, trả lời.
Thanh Dạ ôn nhu mỉm cười, con người trước mắt vẫn chân thật như thế.
Xem ra những chuyện trước đó quả nhiên không phải là mộng.
Không phải là mộng...... Thật tốt.
Đoàn người đi xuống dưới lầu, mới phát hiện, thì ra bên ngoài tuyết đang rơi.
Tuyết bay lả tả, trong suốt, trong trắng vô ngần.
"Tuyết rơi rồi......"Yoyo phi thường vui sướng nói,"Đã vài năm không thấy tuyết rơi ."
Ở thành phố này, rất ít khi tuyết rơi.
Bông tuyết đậu ở trên mặt, trên tay, cảm giác buồn ngủ lúc trước bị quét sạch.
Bông tuyết xinh đẹp lạnh như băng, làm cho người ta không tự chủ, càng muốn lại gần chạm vào nó.
Chu Luật đang nhìn trời đất mênh mông, bỗng nhiên có cảm giác trên cổ ấm áp.
Cúi đầu, thấy khăn quàng cổ kẻ ô của Thanh Dạ, đang được quàng trên cổ mình.
"Ăn mặc phong phanh như vậy, không sợ bị cảm sao?."
"Tôi không biết là lạnh như vậy."
"Không lạnh cũng phải cầm." Lời Thanh Dạ nóinăm phần mệnh lệnh, năm phần vô cùng thân thiết,"Điều này không phụ thuộc vào cậu."
Chu Luật cười cười, thản nhiên nói:
"Đựợc......"
Dù trong lòng còn lo lắng, nhưng cậu cũng không nghĩ từ chối sự ấm áp nơi anh.
|
Chương 45: Tiểu Hàn Tuyết ngày đó, cuối cùng cũng không rơi nhiều.
Nhưng những kỉ niệm ngọt ngào, lại lấp đầy trong tim.
Khăn quàng cổ ô vuông của Thanh Dạ, từ nay về sau an cư lạc nghiệp ở trong phòng Chu Luật.
Tất cả, tựa hồ đều đang phát triển tốt đẹp.
Nhưng giống như những lời Chu Luật đã nói khi tụ hội, trước kia cậu như thế nào, hiện tại và sau này cậu vẫn như thế, không có gì thay đổi.
Mối quan hệ cùng Thanh Dạ phát triển, cùng hội viên củng cố cảm tình, không có nghĩa là cái danh Luật phó hội nghiêm khắc trước kia như vậy mà biến mất.
Bởi vì, chuyện phải làm còn rất nhiều.
Hôm nay diễn đàn công bố thông tin mới, Quốc chiến lần đầu tiên tại Thần Vô online từ khi trò chơi bắt đầu vận hành, sẽ được tổ chức vào tháng sáu năm nay.
Lúc này nhìn tưởng như vẫn còn thực xa xôi, thực tế đã gấp tới lửa sém lông mày.
Cái gọi là Quốc chiến, là các tối cường công hội tại các server Thần vô trong cả nước tiến hành chiến đấu. Công hội cuối cùng còn ở lại, tất nhiên sẽ được trao danh hiệu "Tối cường trong nước".
"Công hội đứng đầu Thần Vô"...... Vinh quang như vậy, có mị lực làm người ta không thể kháng cự.
Thực lực server Bi luyến hồ cả nước đều biết. Quán quân mà sinh ra từ nơi này, chắc chắn không có gì phải băn khoăn. Nhưng vấn đề là...... Bi luyến hồ có tứ đại tối cường công hội, nhưng Quốc chiến đăng kí dự thi, mỗi server chỉ được hai công hội.
Bốn năm tháng đằng đẵng dự tuyển, chính là để tiến hành lựa chọn công hội có thực lực nhất. Hai tháng sau khi kết thúc tuyển lựa, chọn ra hai công hội mạnh nhất, trực tiếp tham gia chiến đấu.
Vị trí đứng đầu là không tốt. Bi luyến hồ nhân tài đông đúc, xuất hiện tại vị trí đầu sẽ phát sinh nhiều chuyện ngoài ý muốn. Chu Luật chỉ hy vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực thông qua dự tuyển quốc chiến lần này, đề cao sĩ khí.
Cố gắng làm việc, cố gắng giữ vị trí cao - đây đang là suy nghĩ của Chu Luật.
Công thành lần này, Tiểu Hàn vắng họp .
Trước khi khai chiến một giờ, Vô Song mới vội vàng đến nhắn Tiểu Hàn xin phép.
Người xin phép vắng mặt lần nào cũng có, đủ loại lý do. Chu Luật cũng không đặc biệt để ý.
Nửa đêm mười hai giờ, Chu Luật cùng Thanh Dạ nói chúc ngủ ngon, logout nghỉ ngơi.
Sau khi tắm rửa xong, Chu Luật bỗng nhiên nhớ tới đá "tăng cường thuộc tính vũ khí" của công hội hình như không đủ. Nói như vậy, đêm nay nhất định phải cùng Độc Bộ nói chuyện, bàn bạc dự định.
Vì thế cậu lại login đi kiểm tra.
Sau khi đăng nhập nick Thanh Dạ, mở ra kiểm tra mười nhân vật lưu trữ vật phẩm của công hội. Mỗi nhân vật lưu trữ một loại vật phẩm" tiền trong game, khoáng thạch, dược liệu, trang bị... tất cả đều được phân loại chính xác. Mật mã của những nhân vật này, chỉ có rất ít người biết.
Đương nhiên, áp dụng phương pháp lưu trữ phức tạp này là xuất phát từ lo lắng sự an toàn. Thanh Dạ ngày thường hành xử không đứng đắn, nhưng trong phương diện này lại tuyệt đối không qua loa.
Dù sao, hai người bọn họ cũng là chịu trách nhiệm trước toàn bộ công hội
Đá thuộc tính Hỏa 12, đá thuộc tính thủy 13, đá thuộc tính gió 21... quả nhiên còn thiếu rất nhiều.
Nếu bổ sung trễ, đêm mai người phụ trách thợ rèn Lão Hoàng đăng nhập đại khái sẽ rất buồn bực.
Gửi cho Độc Bộ một tin nhắn là được rồi...
Thủy Kính:"Hội trưởng?"
Đang xem xét kho hàng, Chu Luật bỗng nhận được một tin tán gẫu mật.
Quay lại nhìn, thấy một tiểu thương nhân đang đứng bên cạnh mình .
"Thủy Kính"...... cái tên xa lạ, chưa từng gặp qua.
"Hội trưởng, em là Tiểu Hàn."
Đối phương thấy cậu có chút mơ hồ, vì thế nói ra mình thân phận của mình.
Tiểu thương nhân này, thì ra là Tiểu Hàn hôm nay vắng họp công thành chiến a...... Rất kỳ lạ, Vô Song không phải nói cậu ta sinh bệnh sao?
Khỏi bệnh rồi? Hay là...... Căn bản không bệnh?
Tiểu Hàn vẫn còn bất mãn đối với việc an bài nhân sự trong hội, lần tụ hội vừa rồi cũng không tham gia. Nhưng cậu ta trước nay vẫn công tư rõ ràng, công thành chiến cũng rất nhiệt tình.
Hiện tại, là nguyên nhân gì?
Ngoài ra.... Cậu ta hình như có thói quen coi người đăng nhập vào nhân vật lưu trữ vật phẩm là Thanh Dạ.
Chu Luật do dự đang muốn giải thích, thì lúc này đối phương lại rầu rĩ nói:
"Hôm nay gặp được anh, em rất muốn chào anh một tiếng...... Em đại khái...... Phải rời hội rồi."
Rời hội?
Chu Luật nao nao.
Vì cái gì lại rời công hội?
Tiểu Hàn kỹ thuật càng ngày càng tiến bộ, nếu rời đi, sẽ gây cho hội một tổn thất lớn. Dự tuyển Quốc chiến trước mắt, Chu Luật cũng không muốn vắng mặt người này.
Tiểu Hàn thật sự bỏ qua cơ hội tham gia Quốc chiến? Cậu ta thật sự bỏ lại bằng hữu ở Ánh Sáng mà rời đi?
"Trước tiên cậu nên giải thích rõ rang cho tôi nguyên nhân. Ngoài ra..." Chu Luật gõ nhanh trên bàn phím, "Tôi là Luật, không phải Thanh Dạ"
|
Chương 46: Ngân Cánh "......"
Đối phương chắc chắn là đã bị những lời này đả kích, lập tức xoay người bỏ đi.
"Đứng lại, Tiểu Hàn."
Chu Luật kêu lên.
"Rời khỏi công hội không phải là việc nhỏ, tôi hy vọng cậu ngày mai có thể đứng trước mặt mọi người mà giải thích rõ ràng."
"Tôi không có gì để nói ."
Tiểu Hàn dừng lại, khẩu khí trở nên có chút lạnh lùng.
"Cậu nghĩ muốn lặng yên không một lời từ biệt mà ra đi như vậy?"
"Đúng."
Tiểu Hàn trả lời ngắn gọn.
Câu ta thái độ không được tự nhiên như trước...... Thái độ đối với Thanh Dạ và thái độ đối với mình quả nhiên là khác nhau. Nếu hiện tại người đang nói chuyện với cậu ta là Thanh Dạ, cậu ta nhất định sẽ ngoan ngoãn trả lời.
Chu Luật khe khẽ thở dài.
Xem ra Tiểu Hàn đối với mình thực sự là bài xích, việc lúc trước vẫn canh cánh trong lòng.
"Tiểu Hàn." Chu Luật nói,"Bất luận cậu đối với tôi là cái dạng gì, thì Ánh Sáng vẫn là gia đình của cậu đúng không? Cậu có thể bỏ được gia đình, bỏ được anh em trong nhà mà rời đi?
"......"
"Cậu cũng có thể không giải thích nguyên nhân, dù sao ngày mai mọi người cũng biết, chắc chắc sẽ có người đi tìm cậu tính sổ ."
"......"
Tiểu Hàn lâm vào trầm mặc.
Chu Luật lại nói:"Đương nhiên... Nếu cậu muốn rời Ánh Sáng để tham gia vào công hội khác, tôi cũng sẽ không ngăn cản cậu. Dù sao trong trò chơi, thành viên công hội thay đổi là chuyện thực bình thường."
"Tôi sẽ không gia nhập công hội khác!"
Tiểu Hàn ngay lập tức phủ định.
"Úc......? Một khi đã như vậy, vậy nguyên nhân là gì?"
"......"
Lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
"Chuyện khó nói?"
Chu Luật gật gật đầu, lại nói:
"Cậu cũng biết, tháng sáu tiến hành quốc chiến, công hội lúc đó sẽ là thời kì bận rộn nhất. Lần đầu tiên tổ chức quốc chiến, mọi người đều có vẻ thực hưng phấn...... Chẳng lẽ cậu không muốn tham gia?"
"Tôi đương nhiên muốn."
Thấy hai chữ "Quốc chiến", Tiểu Hàn có chút kích động.
"Nhưng là, Quốc chiến mỗi hội chỉ có thể chọn mười hai tuyển thủ tham gia, sao có thể đến lượt tôi đi?"
" Đúng vậy, trong quy tắc cũng nói mỗi hội chỉ được tham gia mười hai người, hơn nữa chức nghiệp không được giống nhau. Nhưng, thần quan lại có thể có hai người." Chu Luật nói lại chi tiết.
"......"
Tiểu Hàn sửng sốt.
Chu Luật thản nhiên nói:"Cho nên nếu cậu nói muốn tham gia, thì phải tranh thủ tháng dự tuyển này đăng ký đi."
Nói xong câu này, cậu liền không nói nữa.
Cậu biết Tiểu Hàn hiện đang bị kích động. Bây giờ, việc của cậu là chờ đợi Tiểu Hàn chủ động giải thích nguyên nhân.
Qua hơn nửa ngày, Tiểu Hàn rốt cục cũng ủ rũ nói:
"Kỳ thật...... Tôi gặp rắc rối ."
"Gặp rắc rối?"
Chu Luật đối với đáp án này cũng không cảm thấy ngoài ý muốn.
"Tôi làm công hội gặp thêm nhiều phiền toái, không còn mặt mũi nào để trở về."
"Là chuyện gì?"
"Tôi.... bị Ngân Cánh hạ lệnh đồ sát."
"......"
Chu Luật ngẩn ra.
Bị liệt vào "Danh sách đồ sát", trên thực tế là xảy ra giữa hai công hội đang đối địch, rơi vào thảm cảnh bị những người xung quanh đuổi giết. Nhưng ... Tiểu Hàn như thế nào lại đi trêu chọc người của Ngân Cánh?
"Cậu đã làm cái gì?"
"Ngày đó đăng nhập nhân vật thích khách, không cẩn thận giết một nhân vật nữ, kết quả không nghĩ tới cô ta là Lão bà của Ngân Cánh Lão đại. Sau đó cô ta dẫn theo hai người đến báo thù, lại bị tôi giết cả ba. Sau đó, liền bị......"
"Bị Ngân Cánh liệt vào đối tượng đồ sát?"
"Ân......"
"......"
Chu Luật không biết phải nói gì.
Nếu lúc ấy Tiểu Hàn có thể dừng đúng lúc mà giải thích với đối phương, đại khái cũng sẽ không xảy ra chuyện sau này...... Cậu ta làm việc có điểm rất lỗ mãng.
Bất quá, Tiểu Hàn ít nhất còn biết việc mình làm là sai, cũng không muốn công hội nhận thêm rắc rối, cho nên mới không đến tham gia công thành chiến. Cậu ta sợ vì khuyết điểm của một mình mình mà làm ảnh hưởng đến toàn bộ công hội.
Quan hệ giữa Ánh Sáng và Ngân Cánh vốn cũng rất mong manh, nay lại chịu thêm một cú chí mạng này...... Vốn nghĩ sẽ có thể kiên trì đến khi Ánh Sáng phát triển hơn, hiện tại xem ra thực sự rất khó . Tháng dự tuyển Quốc chiến sắp bắt đầu, đừng nói là Ngân Cánh , đến ngay cả đồng minh Ảo Giác, cũng tùy lúc sẽ có khả năng trở thành đối thủ của mình.
Dù sao, lợi ích của bản thân vẫn là quan trọng nhất. Vì quốc chiến, các công hội đều đang âm thầm tiến hành xây dựng kế hoạch.
Nếu Ngân Cánh vì chuyện của Tiểu Hàn mà khi dự tuyển nhằm vào Ánh Sáng, thì tình huống sẽ phát sinh theo chiều hướng không tốt...... Nhưng là bây giờ mọi chuyện cũng đã xảy ra, thì phải làm thế nào đây? Chắc chắc sẽ không có khả năng mặc kệ cho Tiểu Hàn tự bơi, hoặc chấp nhận cho cậu ta rời hội...
Nên xử lý như thế nào, thì sẽ xử lý như thế đó. Đến thời điểm cần thiết, mình vẫn là nên ra mặt.
Qua hồi lâu suy nghĩ, Chu Luật nói với Tiểu Hàn:
"Đăng nhập vào nhân vật thần quan của cậu, sau đó lập tức đến đây."
"Uy......" Tiểu Hàn có chút kinh ngạc,"Tên nhân vật đó hiện đang nằm trong sổ đen của Ngân Cánh!"
"Vậy cậu vẫn muốn trốn tránh mọi chuyện ?" Chu Luật thản nhiên nhìn cậu ta một cái,"Nghe lời tôi, đăng nhập vào nhân vật đó đi."
"......"
"Còn do dự cái gì?" Chu Luật thúc giục nói,"Dù sao có tôi bên cạnh. Bọn họ nếu muốn giết cậu, ít nhất cũng phải bước qua xác tôi."
|
Chương 47: Thiên Tùng Chu Luật nói Tiểu Hàn làm như vậy, thực ra là cũng có nguyên nhân .
Lúc trước khi xảy ra chuyện này, cậu đã muốn cùng Ken của Ngân Cánh trao đổi ý kiến. Đối phương yêu cầu lần gặp mặt sau sẽ bàn lại.
Ken vẫn đối với Chu Luật rất khách khí. Trên thực tế, Ken cũng khách khí đối với rất nhiều người. Nhưng loại khách khí này, không phải ai cũng có thể nhận được.
Giống như, một giây trước đó cậu ta còn đối với bạn tươi cười, giây tiếp theo lại có thể không chút do dự giết chết bạn.
Ken ở Ngân Cánh rất có uy tín, trên cơ bản cậu ta nói Đông những người khác không dám đi qua Tây. Những người khăng khăng một mực đi theo cậu ta, cho tới bây giờ đều không không một câu oán hận.
Chính là có chút rất kỳ quái......
Theo lý mà nói, hai công hội có thành viên phát sinh mâu thuẫn lớn, chắc chắn phải để hội trưởng cả hai bên ra mặt giải quyết. Nay, Ngân Cánh lại chưa thông tri với Ánh Sáng tình huống cụ thể đã trực tiếp hạ lệnh đồ sát với Tiểu Hàn, là vì lý do gì?
Nhất thời tức giận không kiềm chế, không có khả năng. Cảm thấy đây không phải việc trọng đại, cũng không có khả năng. Như vậy thực rõ ràng, đối phương là cố ý làm như vậy .
Loại hành động này hoàn toàn không để cho ai mặt mũi, mang theo ý thị uy rõ ràng. Là họ nghĩ Ánh Sáng không dám đối đầu với bọn họ, hay là đang cố ý khởi xướng việc gì đó?
Ken có phải đang phát sốt ......?
Tiểu Hàn đăng nhập nick chính. Chu Luật cũng đăng nhập nick thần quan chờ cậu ở chỗ cũ.
"Chúng ta tiếp theo sẽ làm gì?" Tiểu Hàn khó hiểu lên tiếng hỏi.
"Tôi sẽ ra mặt, cùng Ken thương lượng chuyện của cậu." Chu Luật trả lời, "Một chút nữa cậu ta sẽ tới đây ."
"Sao lại như vậy......?" Tiểu Hàn kinh ngạc nói.
"Thể theo trình tự xử lý bang hội mà nói, vốn là nên như vậy." Chu Luật gật gật đầu,"Đề tên trên sổ đen của Ngân Cánh không phải là việc nhỏ, nói rõ ràng hơn, ID Tiểu Hàn này xem ra sẽ vĩnh viễn biến mất trong Thần Vô."
"......"
Chốc lát sau, Ken đúng hẹn đã đến.
Ngân Cánh hội trưởng lúc nào cũng có người trong hội đi cùng, có vẻ rất uy phong.
"Phô trương nhàm chán .... Bọn họ kéo bè kéo lũ tới đánh nhau sao?"
Tiểu Hàn oán giận lặng lẽ nói.
Chu Luật không để ý đến Tiểu Hàn. Bởi vì hấp dẫn chú ý của cậu, là một người vốn không nên góp mặt trong nhóm bọn họ.
...... Là Thiên Tùng.
Cách Lãng Địch Á phó hội trưởng.
Cậu với Thiên Tùng, trước đây vốn là hai người bất hòa với nhau. Sau lại phát sinh sự kiện buộc tội, dù sao cũng là tất nhiên.
"Không biết Luật phó hội tưởng gọi tôi có chuyện gì?"
Ken hơi hơi cười, khẩu khí ôn hòa.
"Tôi nghĩ có việc mình nên ra mặt giải quyết." Chu Luật đi thẳng vào vấn đề, "Chuyện Tiểu Hàn bị đề tên trong sổ đen của quý hội, tôi vừa mới biết."
"Úc...... Là chuyện này à." Ken không nhanh không chậm nói,"Lão bà của tôi ngày đó vô duyên vô cớ bị tiểu tử này giết, sau đó Tiểu Hi yêu cầu cậu ta giải thích cậu ta cũng cự tuyệt, còn có một bộ dáng rất hung hăng. Cậu nói, tôi phải chăng nên cho cậu ta chút trừng phạt?"
Chu Luật liếc mắt nhìn Tiểu Hàn đang yên lặng không nói gì, trả lời:"Tiểu Hàn đã làm sai, trừng phạt cũng là điều tất nhiên."
"Ân, Luật phó hội cũng là người hiểu lý lẽ."
"Nhưng chuyện bị liệt vào sổ đen, ít nhất cũng phải thông báo trước với tôi hoặc Thanh Dạ một tiếng, phải không?" Chu Luật lại nói,"Tiểu Hàn dù sao cũng là người của Ánh Sáng, có một số việc không thể để cậu ta một người gánh vác toàn bộ."
"Chuyện sổ đen, là tôi không lo lắng chu đáo." Ken gật đầu nói,"Bất quá theo ý Luật phó hội, dường như muốn nói có thể thay Tiểu Hàn chịu trách nhiệm?"
"Đúng vậy, tôi đúng là có ý này." Chu Luật thản nhiên nói,"Tiểu Hàn cũng đã bị đuổi giết vài ngày , tức giận của Tôn phu nhân không biết đã giảm bớt chưa? Nếu chưa, tôi sẽ bảo cậu ta thành tâm thành ý đến nói lời xin lỗi Tôn phu nhân, chuyện này xem như kết thúc tại đây. Không biết ý Ken hội trưởng thế nào?"
"...... Tôi xem ra cũng không cần . Xem chừng lão bà của tôi cũng không muốn gặp lại cậu ta."
Ken nghĩ nghĩ, bỗng nhiên nở nụ cười.
"Như thế này đi, nếu Luật phó hội có thành ý như vậy, chi bằng hiện tại thay thế Tiểu Hàn nói lời xin lỗi với Ngân Cánh, vậy được không?"
"......"
Tiểu Hàn sửng sốt một chút, bay ra trước mặt Chu Luật nói:"Anh ta quả thực hỗn đản không biết xấu hổ! Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta đi!"
"Sao lại nói bọn họ không biết xấu hổ?" Chu Luật hỏi lại,"Chẳng lẽ sau này cậu còn muốn bị bọn họ giết tới giết lui?"
"Cùng lắm thì ... Cùng lắm tôi một lần nữa luyện lại một nhân vật khác!"
"Tiểu Hàn...... Tôi hy vọng cậu sửa chữa tính tình của mình." Chu Luật nghiêm mặt nói,"Chuyện này vốn là tại cậu sai trước. Ngộ sát nữ hài tử vô tội, vì sao lại không giải thích?"
"......"
"Cậu không phải là đang nghĩ, cúi đầu hướng người khác nhận sai thực mất mặt?" Chu Luật hỏi,"Đã làm sai thì phải giải thích, căn bản không phải là hành vi mất mặt."
"...... Em hiểu rồi."
Tiểu Hàn rầu rĩ trả lời.
"Thật ra, tôi cũng không muốn giữa hai hội chúng ta phát sinh việc không đáng có." Ken chậm rãi nói,"Chỉ cần Luật phó hội giải thích rõ ràng, tôi nhất định sẽ cấp cho Ánh Sáng mặt mũi."
Thời điểm Ken nói những lời này, Chu Luật thấy Thiên Tùng trong đội ngũ đang cười.
Biểu tình trong trò chơi cũng chỉ có vài loại giống nhau, nhưng có cảm giác, những người khác nhau sử dụng sẽ xuất hiện hiệu quả không giống nhau.
Thiên Tùng cười, làm cho cậu cảm thấy thực không thoải mái.
Đã như vậy, cũng muốn làm cho cậu ta cười không nổi.
"Bởi vì giám sát không nghiêm, cho nên đã xảy ra loại sự tình này, tôi thực có lỗi." Chu Luật mở miệng nói,"Tôi bây giờ thay mặt Tiểu Hàn hướng Tôn phu nhân giải thích, mong quý hội lượng thứ, sau này không cần tiếp tục truy cứu trách nhiệm của Tiểu Hàn."
"......"
"Anh thật đã nói ra......!"
Tiểu Hàn lắp bắp kinh hãi.
"Không thì, còn có thể thế nào?" Chu Luật thản nhiên hỏi,"Nhất định phải vì cái gọi là mặt mũi mà bỏ đi sao? Sợ rằng làm như thế sẽ bị rách da mặt? Làm như vậy không chỉ bất lợi đối với cậu, mà còn bất lợi đối với toàn bộ Ánh Sáng."
"Phó hội......"
"Tôi thay mặt cậu nói lời xin lỗi thì có sao? Cậu cũng đừng để ý ." Chu Luật không thèm quan tâm mỉm cười,"Àh, Tiểu Hàn, đây là lần đầu tiên tôi nghe được cậu gọi tôi một tiếng Phó hội a...... Thực sự rất đáng giá."
"......"
"Chuyện cậu bị liệt vào sổ đen, tôi sẽ không nói cho bất kì ai. Hết thảy mọi việc xảy ra đêm nay cứ coi như chưa từng phát sinh đi."
"...... Thực xin lỗi."
"Không có việc gì ." Chu Luật trấn an nói,"Kiềm chế tính tình của cậu, lần sau đừng tái phạm là tốt rồi."
Những người ở đây chờ xem nào nhiệt, căn bản không người nào nghĩ đến người trong mắt bọn họ xưa nay vốn cao ngạo, Nguyệt Ẩn Luật, lại dễ dàng nói hai từ 'xin lỗi ' như vậy....
Muốn xem biểu diễn miễn phí bất thành. Người cảm thấy thất vọng nhất, là Thiên Tùng.
"Đã làm khó Luật phó hội rồi. Bản hội từ giờ trở đi, giải trừ lệnh đồ sát đối với Tiểu Hàn." Ken gật gật đầu, nói,"Tốt rồi, chúng ta cũng trở về thôi."
Ken rời đi. Sau đó, Thiên Tùng cũng rời đi theo.
Không biết từ khi nào, Thiên Tùng đã tới gần Ken như vậy gần. Điều này chẳng lẽ muốn nói...... Cách Lãng Địch Á đã tăng mạnh khống chế đối với Ngân Cánh?
Không, Ken cũng không phải loại người dễ dàng bị phục tùng như vậy.
Tốt nhất là ngày mai nên hỏi ý kiến Thanh Dạ...... Chu Luật nghĩ như vậy, trong lòng cảm thấy có chút bất an mơ hồ.
|
Chương 48: 14/2 Hôm nay là ngày mười bốn tháng hai. Lễ tình nhân
Thường đối với loại ngày hội này luôn luôn không có khái niệm, Chu Luật, lúc này đây muốn không để ý cũng không được.
Được Thanh Dạ hẹn bảy giờ tối gặp mặt ăn cơm, không được tới trễ, lại càng không thể nói không đi.
Vài ngày trước lần gặp mặt đầu tiên, cùng vài ngày sau lần gặp mặt thứ hai cách nhau thực gần. Sợ rằng sau này, sẽ rất khó có dịp một mình một người cô đơn chờ qua những dịp lễ....
Thanh Dạ ôn nhu, làm cho người ta thực quyến luyến.
Bảy giờ tối tại tiệm cơm Tây, trên các bàn xung quanh cơ bản đều là những đôi tình nhân. Sau đó lại đi chơi chợ đêm, những người đi qua đa số cũng là những đôi tình lữ thể hiện với nhau tình yêu cuồng nhiệt.
"Đúng rồi, khăn quàng cổ của anh......"
"Để lại ở nơi cậu là tốt rồi, tôi nghĩ nó cũng rất thích ở bên cạnh cậu."
"Vâng."
"Đương nhiên...... Tôi cũng rất muốn lấy lý do nhận lại khăn quàng cổ để đến nhà cậu." Thanh Dạ hơi hơi cười,"Nhưng sau khi nghĩ nghĩ, vẫn là chờ tới khi cậu chủ động mời tôi thì tốt hơn."
Chu Luật sửng sốt, lập tức cũng cười.
"Anh muốn đến, thì lúc nào cũng thể đến."
"Thật sự......?" Thanh Dạ cười thực tà ác,"Chẳng lẽ cậu không sợ dẫn sói về nhà, cuối cùng bị ăn ngay cả căn xương cốt cũng không còn?"
"Úc?" Chu Luật có chút hoang mang nói,"Anh xác định ăn được tôi? Àh, là tôi muốn nói...... Anh không sợ bị ăn?"
"......"
Tươi cười của Thanh Dạ bỗng dưng đông cứng trên mặt.
"Luật...... Cách nói của cậu thực đáng sợ."
"Có cái gì không đúng sao?" Chu Luật thực vô tội hỏi lại.
"...... Không."
Thời điểm hai người cùng một chỗ, dường như hoàn toàn không có cảm giác thời gian đang trôi qua.
Chợ đêm thực huyên náo. Nhưng cùng sóng vai nhau mà đi, âm thanh ồn ào của những người chung quanh đều đã dần dần biến mất, cuối cùng, thế giới trở thành chỉ của hai người đứng cạnh nhau.
Tay Chu Luật được người ta nắm chặt. Vừa nghiêng đầu, liền thấy Thanh Dạ đang mỉm cười.
"Cậu để ý?"
"Không......"
Chu Luật cầm lại bàn tay kia, cảm nhận cảm giác thực ấm áp.
Địa phương chật chội, đại khái không ai có thời gian chú ý tới hành động của họ. Thật ra, cho dù có bị người thấy được, thì cũng chẳng có vấn đề gì.
Không muốn để ý tới những chuyện dư thừa, chỉ cần cầm tay người bên cạnh là tốt rồi...... Điều mình cần chính là, loại hạnh phúc đến muốn khóc này.
"Thanh Dạ......"
"Cậu vẫn đều gọi tôi 'Thanh Dạ'." Thanh Dạ mỉm cười nói,"Chi bằng hiện tại gọi tên tôi, nghe một chút?"
"Đỗ Vũ Trạch."
"Rất mới lạ ......"
"Tiểu Đỗ."
"......"
"Lão Đỗ?"
"Cậu là cố ý ......?"
Chu Luật cười đủ, mới nhẹ nhàng gọi tên anh:
"Vũ Trạch."
"Thế này mới đúng."
Thanh Dạ phi thường thỏa mãn gật gật đầu, đồng thời càng dùng sức nắm chặt tay cậu. Nắm chặt tay nhau, giống như có thể cùng nhau đi đến tận cùng của thế giới.
Nếu đây là một giấc mơ, bọn họ tối nay nguyện ý mơ tới trọn đời.
Mười giờ đêm, Chu Luật lấy điện thoại di động ra kiểm tra.
Kết quả cậu nhận được tới 5 cuộc gọi nhỡ. Tất cả đều là từ cô em gái Quả Quả gọi tới .
Sau lần tụ hội đó, Quả Quả vẫn chưa gọi điện thoại tới hỏi đông hỏi tây. Điều này làm cho Chu Luật có chút ngoài ý muốn. Hôm nay lễ tình nhân, cô bé lại có việc gì?
Ngoài ra, di động còn có nhận được một tin nhắn cô gửi, nói là có việc gấp cần nói chuyện với cậu.
"Sao vậy?" Thanh Dạ hỏi.
"Quả Quả đã gọi điện thoại năm lần tới, vừa rồi tôi cũng không để ý."
Chu Luật vừa hướng Thanh Dạ giải thích, vừa gọi lại cho Quả Quả.
Đối phương rất nhanh liền nhận điện.
"Anh Luật...... Trời ơi, anh cuối cùng cũng gọi lại cho em."
"Sao vậy? Có chuyện gì gấp ah?"
"Bên cạnh anh thực ồn ào, em nghe không rõ ràng lắm......"
"Anh bây giờ đang cùng Thanh Dạ ở chợ đêm." Chu Luật nói to hơn một chút.
"A......" Quả Quả kinh ngạc nói,"Em không phải muốn cố ý quấy nhiễu các anh, thật sự là bởi vì có chuyện không nói không được......"
"Em nói đi."
"Anh Luật...... Việc lớn không tốt rồi. Hiện tại bên đó đang rất ồn ào, anh có khả năng cũng nghe không rõ. Em chờ anh về nhà rồi sẽ gọi lại...."
"...... Được rồi." Chu Luật lo lắng một chút, gật đầu nói,"Để anh về nhà sẽ gọi lại cho em."
|