Cung Nghiệt
|
|
34 "Phụ vương, mẫu hậu khi nào mới quay trở về? Phong nhi muốn mẫu hậu."
Khuôn mặt nho nhỏ tràn ngập hy vọng. Trong lòng Tề Thị Vân đau đớn, hắn chưa bao giờ từng thôi nhớ đến người này.
"Nào, Phong nhi, không được khóc. Mẫu hậu con biết con thông minh như thế nhất định sẽ trở về nhanh thôi." Kéo đứa con đã bắt đầu nước mắt lưng tròng, Tề Thị Vân nhẹ nhàng lau đi hàng nước mắt.
Phụ thân đã nói như vậy rất nhiều lần, nhưng mà mẫu hậu vẫn chưa trở về. Cho nên, cái miệng nhỏ nhắn chu ra, cuối cùng lại lớn tiếng khóc.
"Oa oa... Ô... Ô..."
"Xảy ra chuyện gì? Phong nhi..." Lận vương từ xa đã nghe được tiếng khóc của bảo bối, vội vàng tiến vào.
"Vân, đã nói với ngươi nhiều lần rồi. Phong nhi chỉ là một hài tử, ngươi không nên buộc nó thuộc lòng những cổ tịch kia." Lận đau lòng kéo con mình lại.
Tề Thị Vân, hơi thở dài... Lặng yên không nói...
Nhưng cái tay nhỏ bé mập mạp kéo ống tay áo của Lận.
"Không phải đâu, Lận phụ thân. Là Phong nhi muốn mẫu hậu, không phải lỗi của phụ vương."
Lận gắt gao nắm tay con. Một hồi lâu, đứng lên, ôm nó đi ra ngoài: "Đi, Phong nhi, phụ thân mang con đi tìm mẫu hậu."
Tề Thị Vân kinh hãi: "Ngươi làm gì thế? Lận."
"Ngươi còn muốn lừa Phong nhi bao lâu nữa. Nó đang dần khôn lớn, ngươi có thể giấu giếm nó bao lâu? Chờ nó lớn lên, nó sẽ biết là nói dối. Nếu như Kỳ vĩnh viễn không tỉnh lại, có phải ngươi sẽ không bao giờ cho nó biết sự thật đúng không?"
"Sẽ không! Kỳ nhất định sẽ tỉnh lại. Hắn chỉ là ngủ có lâu một chút thôi, chính là như thế mà thôi..." Tề Thị Vân lấy tay che mắt.
Lận bi ai cười: "Vân, năm năm rồi... Chúng ta đã dối mình dối người năm năm rồi... Hiện tại bản thân ta cũng không dám nhìn hắn. Năm năm trước hắn dứt khoát chết đi còn tốt hơn... Hắn bây giờ gầy thành bộ dáng gì rồi. Đến một ngày nào đó hắn cứ như vậy mà tắt thở, ta sẽ vô cùng thống khổ!"
"... "
"... Phong nhi có quyền được biết. Hay ngươi vốn không định cho Phong nhi biết mẫu hậu của nó là nam nhân, rồi sẽ nạp Vương hậu cho Phong nhi, giấu giếm nó cả đời?"
"Không, không có người nào có tư cách làm Vương hậu của ta. Ta cũng không cho phép người khác làm mẫu hậu của Phong nhi."
"..."
"Lận phụ thân... đi thôi... Phong nhi phải nhanh đến gặp mẫu hậu."
Đầu nho nhỏ lắc lư, Ngâm Phong ở trong lòng Lận một lòng muốn nhìn thấy mẫu hậu.
"Đi thôi, chúng ta cùng đi gặp mẫu hậu." Tề Thị Vân kiên định.
Đi qua con đường quen thuộc, đẩy ra cánh cửa bị phong bế...
"Phong nhi ngoan, vào thôi. Mẫu hậu con đang ở bên trong. Nào, cùng với phụ thân vào." Lận bỏ hài tử xuống, kéo tay nó dắt vào trong.
Hài tử nho nhỏ nhìn người suy yếu nằm trên giường, không thể tin được đây chính là mẫu hậu của mình.
"Mẫu hậu bị bệnh, cho nên mới không thể gặp Phong nhi sao?" Cái đầu nho nhỏ ngẩng lên.
"Ân, phụ thân sợ Phong nhi thương tâm, cho nên mới không nói cho Phong nhi chuyện mẫu hậu ở chỗ này dưỡng bệnh."
Vươn cánh tay nhỏ bé, nhẹ nhàng sờ vào gương mặt đã lõm xuống. Lập tức nước mắt lưng tròng.
"Con sao vậy? Phong nhi."
"Mẫu hậu nhất định rất đau. Mẫu hậu... mẫu hậu đứng dậy đi... ô... ô... "
Lận ôm lấy Ngâm Phong đang khóc, Tề Thị vân đứng bên cạnh chỉ biết im lặng.
"Phong nhi ngoan, hôn nhẹ mẫu hậu con đi." Tề Thị Vân nói.
"Ân."
Ngâm Phong lau đi nước mắt, nhờ vào trợ giúp của Lận bò lên giường. Cánh môi hồng phấn dán trên gương mặt khô ráo.
"Tốt lắm, con đã nhìn thấy mẫu hậu rồi. Bây giờ nên trở về đọc sách rồi phải không?" Tề Thị Vân đem đứa con đang nằm nhoài người phía trước ôm về bên người.
"Nhưng mà con còn muốn cùng mẫu hậu nói chuyện... con..."
"Ngoan, mẫu hậu con cũng hy vọng con chăm chỉ đọc sách. Hơn nữa, mẫu hậu bị bệnh, không thể quấy rầy người nghỉ ngơi."
"Ô..." Ngâm Phong thực không cam lòng phải quay về. Nhưng phụ vương nói mẫu hậu còn phải nghỉ ngơi. "Ngày mai con còn có thể tới thăm mẫu hậu không?"
"Có chứ. Nhưng phải có phụ vương và Lận phụ thân đi cùng."
"Ân." Ngâm Phong gật đầu mạnh, khuôn mặt đáng yêu cũng tươi cười.
|
35 "Mẫu hậu, Phong nhi đến thăm người đây!" Từ khi biết mẫu hậu nằm ở đây, Ngâm Phong vẫn thường xuyên tới nơi này. Có khi là theo Tề Thị Vân đến, có khi là Lận mang tới, hoặc là ba người tới cùng nhau. Đương nhiên, cũng có lúc chính nó trốn tới đây.
"Mẫu hậu, người sao còn không khỏe lại? Phong nhi muốn chơi đùa cùng mẫu hậu!" Ngâm Phong từ thư phòng trốn tới.
Thân hình nho nhỏ nằm bên cạnh Kỳ, nắm lấy mái tóc dài tán ra: "Mẫu hậu, Phong nhi giúp người chải tóc được không?"
Nói xong, liền nhảy xuống giường chạy đến bên cạnh ngăn tủ, giẫm lên chiếc ghế nhỏ với tay lấy được chiếc lược.
Phù... Phong nhi cuối cùng cũng lấy được rồi. Ngâm Phong nhún nhảy lại bò lên trên giường.
Mái tóc rất dài, nhưng lại không bóng. Phong nhi gian nan cầm lược, tóc thật dài vượt qua cả cánh tay của nó, nó không thể làm gì khác hơn là ngồi chồm hổm chải ở từng đoạn từng đoạn một. Mồ hôi từng giọt rơi đầy trên gương mặt nhỏ nhắn: "Mẫu hậu, Phong nhi rất thông minh phải không?" Nó cử động cánh tay ê ẩm, cánh tay nho nhỏ mập mạp tiếp tục chải: "Vì thế, mẫu hậu phải nhanh khỏe lại nha."
Mấy ngày nay, Ngâm Phong mỗi ngày đều tới nơi này cùng Kỳ nói chuyện, giúp hắn chải tóc. Mái tóc dài của Kỳ được nó chải dần dần trơn bóng.
Bỗng nhiên, Ngâm Phong đang quỳ gối trên giường không biết vì sao cả người trượt ngã xuống đất. Nó đau quá khóc to: "Ô... ô ô... Đau quá..."
Ngâm Phong cứ vặn vẹo trên đất mà khóc, nơi này là cấm địa, đương nhiên không có hạ nhân đến an ủi nó. Ngâm Phong càng khóc càng thương tâm, vừa khóc "Oa oa" vừa chùi nước mắt.
"Ô... Phong nhi đau quá, mẫu hậu... Ô..." Dù sao cũng chỉ là tiểu hài tử, ngồi khóc luôn hô mẫu hậu. Mặc dù nó cho tới bây giờ chưa từng được mẫu hậu yêu thương.
Bỗng một đôi tay ôn nhu xoa xoa cái đầu nhỏ. Chết rồi... Là phụ thân tới?
Xong rồi, lén đi đến đây lại bị chộp rồi! Ngâm Phong quên đau đớn, vội vàng ngẩng đầu: "Phụ thân, con... con...Ơ... mẫu hậu, mẫu hậu!" Hóa ra người nãy giờ xoa đầu mình là mẫu hậu vốn đang bệnh.
Kỳ luôn tin tưởng Lận sẽ làm theo di nguyện mà đem Y Phong xuất cung. Vậy còn đứa trẻ này... đứa trẻ này là...
"Con tên là gì?" Kỳ hỏi.
"Tề Ngâm Phong... Lận phụ thân lại nói Phong nhi tên Lận Ngâm Phong." Phong nhi không biết... Nhưng tất cả đều bảo con là Ngâm Phong!" Ngâm Phong lại bổ sung.
Ngâm Phong... trưởng thành như thế... Y Phong của ta cũng đã lớn như thế sao?
Không, hẳn là lớn hơn, Y Phong so với Ngâm Phong lớn hơn một tuổi...
"Không đau... Đừng khóc... nam nhi không được khóc." Thanh âm tinh tế.
"Ân, Phong nhi là nam tử hán, Phong nhi không khóc." Ngâm Phong lắc lắc đầu, cười xán lạn.
"Mẫu hậu, người khỏi bệnh rồi sao? Phong nhi đi gọi phụ thân được không?"
Ngâm Phong xoay người, thật thẹn quá đi, đang khóc mà lại bị mẫu hậu nhìn thấy. Đáng ghét, người ta muốn mẫu hậu xem bộ dáng đẹp trai lúc chính mình đánh quyền cơ.
"Không thể!" Kỳ muốn hô to, tiếc rằng thân thể suy yếu vẫn chỉ phát ra âm thanh êm ái. Vài ngày trước, hắn mơ mơ hồ hồ có ý thức. Những gì đứa trẻ này nói, hắn nghe rất rõ, thân phận của đứa trẻ này hắn cũng đã hiểu. Do không muốn đối mặt với Tề Thị Vân cùng Lận, hắn vẫn cố ý không muốn mở mắt, để cho tính mạng cứ như thế mà tiêu hao dần. Nhưng dù cho mình chán ghét đứa nhỏ này như thế nào, cuối cùng vẫn... thật đau lòng... vẫn là cốt nhục huyết mạch tương liên. Sinh mệnh không được hoan nghênh... cũng đã lớn đến thế này. Nhưng lại khiến cho người khác thật đau lòng....
Chỉ cần nghĩ lại là hài tử... hài tử của mình khóc, Kỳ liền không chịu đựng được. Cho nên, chưa kịp suy nghĩ gì, tay hắn đã vô thức đặt lên đầu đứa nhỏ.
"Vì sao? Mẫu hậu, phụ thân bọn họ cũng nhớ người!" Ngâm Phong khó hiểu. Vì cớ gì mẫu hậu lại không cho đi gọi phụ thân.
"Mẫu hậu bệnh rất kì quái, nếu như thấy người nào ngoại trừ con, sẽ lần nữa ngã bệnh. Đợi lúc mẫu hậu hoàn toàn khỏe lên mới có thể thấy những người khác." Kỳ bối rối bịa lí do.
May mắn Ngâm Phong chỉ là tiểu hài tử. Vậy nên, nó dễ dàng tin lời Kỳ nói.
"Ra vậy, lúc nào thì mẫu hậu mới có thể khỏe lại?" Ngâm Phong chớp mắt, nó thực sự muốn báo cho các phụ thân biết. Có mấy kẻ đáng ghét luôn len lén nói nó là đứa trẻ không có mẹ.
Bọn họ tưởng nó không nghe thấy ư, Phong nhi là đứa trẻ thông minh như thế, đương nhiên cái gì mà chả biết. Hiện tại thực muốn nói cho bọn họ biết Phong nhi rốt cuộc cũng có mẫu hậu rồi.
"Chờ ta... Ừm... chờ lúc mẫu hậu nói có thể thì mới nói."
"Ngàn vạn lần không thể nói ra. Nếu không, mẫu hậu liền không bao giờ khỏe lại được. Hơn nữa lúc cha con tới, mẫu hậu cũng sẽ thiếp đi. Lúc đó con cũng không thể nói ra mẫu hậu tỉnh lại. Nếu nói ra rồi, mẫu hậu sẽ biến mất đó." Kỳ cẩn thận lừa.
"Ân, Phong nhi không nói, chúng ta ngoắc tay." Nói ra, Phong nhi sẽ không có mẫu hậu nữa... Không nói, Phong nhi tuyệt đối không nói.
Vươn tay, bàn tay mềm mềm cùng chính mình cầm lấy, bàn tay nhỏ bé. Vui quá! Vui quá! Phong nhi cùng mẫu hậu ngoắc tay rồi.
|
36 "Phong nhi, đem chén nước bưng đến cho mẫu hậu được không?" Kỳ vừa nói ra liền một trận đỏ mặt. Không chỉ vì cái chữ 'mẫu hậu' kia, mà còn vì chính mình suy yếu mà phải nhờ hài tử đích thân mang nước tới. Nhưng trong bụng đói quá cảm giác thật sự khó chịu. Mấy năm mê man cũng không có nhiều thống khổ. Nhưng tới vài ngày nay, hắn lo lắng trong lúc bọn họ có mặt ở đây bụng sẽ phát ra tiếng "ùng ục".
"Ân, Phong nhi lập tức đi." Hài tử không có khả năng biết ý nghĩ của Kỳ. Nó đơn thuần chỉ cần chuyện mẫu hậu muốn nó làm, làm cái gì nó cũng nguyện ý.
Ngay lúc Ngâm Phong sắp ra đến cửa...
"Chậm đã... Phong nhi, nhớ kỹ không nên nói là đem nước cho mẫu hậu."
"Phong nhi biết. " Ngâm Phong đong đưa tay áo, chạy ra bên ngoài.
Nơi này đã lâu không người ở, chắc hẳn không có khả năng có nước.
Không còn cách nào khác là bảo Ngâm Phong đi ra bên ngoài lấy nước.
Mỗi phút chờ đợi đều là giày vò. Khổ sở do đói, trong miệng cháy bỏng khô khát. Sợ nhất là sốt ruột lo lắng bị Tề Thị Vân cùng Lận phát hiện. Cho dù biết không thể giấu giếm cả đời, chỉ là bây giờ hắn thật sự không có cách hiểu rõ suy nghĩ của chính mình. Thời gian vốn là liều thuốc trị thương tốt nhất. Hắn thực không biết phải đối mặt làm sao với bọn họ khi tỉnh lại.
"Mẫu hậu, mẫu hậu... Con đã về. " Ngâm Phong thở hổn hển bưng theo cốc nước lớn chạy lại bên người Kỳ.
Ngâm Phong bưng cái chén thật to đem nước cho Kỳ ở trên giường. Kỳ khó khăn cầm lấy chén nước uống. Nước chỉ là thứ nước bình thường, uống trong miệng Kỳ lại là thứ ngọt hơn bất kỳ mỹ vị nào. Yết hầu trở nên trôi chảy, cảm giác đói cũng đã thuyên giảm đi phần nào.
"Phong nhi sau này cũng không thể như lúc nãy lớn tiếng gọi ta, biết không? Sẽ bị người khác nghe thấy. Sau này muốn cùng ta nói chuyện phải nhỏ tiếng, được chứ?" Xấu hổ làm Kỳ quyết định bỏ đi tự xưng 'mẫu hậu'. Thật sự quá xấu hổ. Nhưng chung quy là không thể làm cho Phong nhi gọi chính mình là 'phụ thân'. Đứa nhỏ này thực rất muốn một mẫu hậu.
"Mẫu hậu, người uống nữa không? Phong nhi đi bưng tiếp cho người." Ngâm Phong nhìn cái chén trống không, hỏi han chăm sóc.
"Không cần, Phong nhi thực ngoan." Bàn tay vô lực an ủi sờ sờ đầu Ngâm Phong. Mà Ngâm Phong tựa hồ rất thích được Kỳ vuốt ve, cười cười nhăn hai tròng mắt.
Thân thể trở nên héo rút, ăn cơm cũng không nổi, uống một chén nước đã là cực hạn trước mắt rồi.
Lúc này, Kỳ đột nhiên nghe thấy tiếng động...
"Phong nhi, ta muốn nghỉ ngơi, con ngàn vạn lần phải nhớ lời ta nói." Nói xong, Kỳ lập tức nằm lên giường, như bình thường lẳng lặng mà ngủ.
Thân thể yên tĩnh phi thường nhạy cảm. Bởi vậy hiện tại mới có thể nhanh chóng phản ứng.
"Phong nhi, con lại không ngoan rồi. Ta đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không cho trốn tới nơi này. Phụ vương con biết lại phạt bây giờ."
Người tới là Lận.
"Lận phụ thân chắc chắn sẽ không nói cho phụ vương đâu. Lận phụ thân không muốn Phong nhi bị phạt, đúng không phụ thân? " Nhào tới bên người Lận, Ngâm Phong bày ra bộ dáng lén lút đáng yêu.
"Nghịch ngợm!" Lận khẽ quát, nhưng lại bật cười.
"Phong nhi không có nghịch ngợm. Phong nhi là bảo bối ngoan ngoãn. " Nói rồi liền kéo kéo tay áo Lận.
"Thôi được rồi... Phụ vương con lát sẽ tìm con, cùng ta trở về thôi, được chứ?"
"Dạ."
"Đây là cái gì?" Lận đi tới bên cạnh Kỳ. Kỳ cảm thấy khí tức của Lận đã phi thường gần.
Chén nước còn ở trên giường, Kỳ thầm kêu...
"À, cái kia a... Phong nhi lúc khát nước, mang theo chén nước tới nơi này. Phụ thân không nên la Phong nhi." Ngâm Phong lè lưỡi xem như xin lỗi.
Tâm Kỳ treo lên bỗng dưng hạ xuống, đứa nhỏ này thật sự rất thông minh.
"Hồ đồ." Lận tức giận giáo huấn, thấy vẻ mặt ủy khuất của Phong nhi, lại nhuyễn xuống: "Sau này không cho thứ gì linh tinh tới nơi này, vạn nhất tổn thương đến mẫu hậu con thì sao?"
"Dạ, Phong nhi hiểu được."
Dù cho bị Lận phụ thân ôn nhu mắng... Nhưng không sao... Vì mẫu hậu mới là trọng yếu.
Lầm bầm, Phong nhi là đứa trẻ ngoan nghe lời mẫu hậu.
Lận hôn lên trán Kỳ, kéo theo cánh tay nhỏ bé của Ngâm Phong đi ra ngoài. Mặc dù Ngâm Phong rất muốn ở lại đợi mẫu hậu tỉnh lại để nói chuyện. Nhưng để mẫu hậu có thể vĩnh viễn ở bên cạnh mình, nó ngoan ngoãn cho Lận kéo về.
|
37 Lúc nghe không được tiếng bước chân rời đi của bọn họ, Kỳ mới dám mở mắt ra.
Tâm tình hắn lúc này rất phức tạp, là lo lắng, là sợ hãi... hay là cái gì...
Đầu ngón tay sờ lên nơi mới vừa bị Lận hôn qua. Mới vừa chạm đến như là bị phỏng tay, liền buông ra.
Kỳ chậm rãi, khó khăn cử động cơ thể. Không biết qua bao lâu, hai chân Kỳ cuối cùng cũng có thể di động một chút rồi. Tuy chỉ là cử động đơn giản nhưng cũng làm cho Kỳ phi thường cao hứng.
Màn đêm buông xuống, Kỳ một mình nằm ngẩn người nhìn ra đêm tối ngoài phòng. Ngọn đèn của cung điện dĩ nhiên không truyền tới đây. Xem ra, nơi này quả thật bị phong bế rất lâu. Hai mắt quen thuộc bóng tối mượn ánh trăng vẫn có thể thấy rõ ràng như cũ. Phòng mặc dù bị đóng nhưng vô luận là cửa sổ hay đồ vật vẫn không có một hạt bụi. Xem ra nơi đây thường xuyên được quét dọn.
Nhìn không gian yên tĩnh, tâm tình phúc tạp cũng dần dần bình tĩnh lại.
Kỳ cố gắng khôi phục thân thể, trải qua vận động vài lần, đã sớm mệt mỏi vô lực, chỉ là giơ lên, gập lại đơn giản mà thôi... Bây giờ hồi tưởng lại, chính mình có thể giơ tay an ủi thân thể nho nhỏ như vậy, quả thực là khó tin.
Chậm rãi mở mắt, Kỳ cảm giác nên sớm nghỉ ngơi để cơ thể được phục hồi. Sáng ngày mai có thể thêm cố gắng rèn luyện thân thể, còn nghĩ biện pháp tìm chút thức ăn.
"Kỳ à... ta tới thăm ngươi đây."
Người còn chưa tới cửa, Kỳ thậm chí còn chưa nghe thấy tiếng bước chân của hắn đã bị tiếng gọi làm cho giật mình. Ngay tức khắc đem chăn mền chỉnh sửa lại hình dạng như cũ, nín thở, hô hấp giống như trước kia...
Vừa chuẩn bị xong, cửa gỗ đã bị Tề Thị Vân đẩy mạnh ra.
Cảm thấy hắn đang đi tới bên người mình, rồi ngồi xuống. Thân thể của hắn đè lên chăn mền bên giường, khoảng cách rất gần, Kỳ khó tránh khỏi bối rối. Liệu có bị lộ chân tướng hay không?
Còn chưa kịp ngẫm nghĩ, hô hấp nóng rực đã áp vào cổ, môi mang theo chút khí ẩm ướt dán tại lỗ tai. Dường như, Kỳ còn ngửi thấy mùi rượu, là uống không ít rượu.
"Thật là khó chịu... khó chịu..." Tề Thị Vân nằm rạp xuống người Kỳ, không biết có phải hay không là do uống rượu, miệng vẫn lẩm bẩm "khó chịu".
Khoảng cách gần như thế, Kỳ càng thêm sợ hãi bị phát hiện, cũng không dám thở mạnh.
"Làm sao? Ta phải làm sao đây?... Ngươi vì cái gì không tỉnh. Vì cái gì." Tề Thị Vân kích động nắm lấy hai vai Kỳ.
Lực đạo mạnh mẽ làm cho Kỳ muốn rên lên. Bị Tề Thị Vân nắm cả người lắc lư... Kỳ vẫn phải biểu hiện bộ dáng không có gì.
Tề Thị Vân tâm tình không ổn định liền đem Kỳ ôm chặt vào trong lòng...
Ngay lúc Kỳ đang suy nghĩ không biết hắn sẽ làm gì, Tề Thị Vân lại làm cho Kỳ khiếp sợ đến mức hận không thẻ ngất đi. Hắn cư nhiên... bắt đầu cởi áo ngoài vốn không chỉnh tề của Kỳ ra.
Sẽ không, hắn sẽ không muốn... đối với chính mình hôn mê... Kỳ vì ý nghĩ tưởng tượng của chính mình mà nóng lên.
|
38 Ngươi đến tột cùng muốn làm cái gì? Kỳ rất muốn hô lên như vậy.
Không nên ngăn cản hắn. Bị hắn biết ta đã tỉnh dậy thì làm sao? Nội tâm Kỳ đấu tranh dữ dội...
Chờ Kỳ hồi phục tinh thần lại, quần áo đã bị lột ra rồi, áo lót cũng là sơ sài rộng rãi khoác ở trên người.
Khẽ cắn môi, đem tâm cắt ngang, Kỳ quyết định nhịn. Dù sao... dù sao cũng không phải không từng làm... Ý nghĩ như vậy làm cho Kỳ có chút đỏ mặt. Đầu lưỡi ấm áp liếm trong ngực Kỳ, tiếp xúc ôn nhu... Tề Thị Vân cũng có lúc ôn nhu như vậy sao...
Nếu như không có cảm giác giày vò...
Môi cuối cùng cũng xuyên qua ngực yếu ớt tới song châu của Kỳ, cẩn thận liếm mấy lần liền ngậm cả vào.
Tề Thị Vân ôn nhu cọ xát vào cổ Kỳ, hai tay cũng trở nên cấp bách, bắt đầu hơi thô bạo xoa nắn. Tiết tấu vuốt ve bắt đầu nhanh lên.
Thân thể gầy yếu của Kỳ vốn không nhạy cảm lắm. Nhưng trải qua thời gian dài đùa giỡn, dần dần cũng có cảm giác. Thân thể bắt đầu tham lam đuổi theo khoái cảm.
"..." Tề Thị Vân lại mạnh mẽ lùi về. "... Không thể làm như thế... Nhưng mà... rất muốn..." Vùi đầu vào bả vai Kỳ, để mặc đầu Kỳ dựa vào sau lưng mình. "... Rất muốn..."
Sau khi nói mấy câu, Tề Thị Vân cuối cùng là bại dưới dục vọng, kéo quần áo của chính mình ra.
Thân thể xích lõa cường kiện, cùng thân thể bên dưới gầy yếu đến mức gầy trơ xương mãnh liệt đối lập. Kỳ không rõ giờ phút này hắn sao có thể nảy sinh dục vọng với mình.
Tề Thị Vân nhiệt tình hạ thấp thân thể che phủ Kỳ, mang theo nhiệt độ cơ thể gắt gao vây trụ Kỳ. Nhưng lại quan tâm không đem sức năng đặt trên người Kỳ. Thân thể Kỳ bây giờ vốn là không cách nào chống đỡ sức nặng của Tề Thị Vân.
Mượn thân thể cọ xát, Tề Thị Vân rất nhanh người đầy mồ hôi. Kỳ cảm nhận rõ ràng thân thể dán vào chính mình trơn tuột trở nên niêm mị ướt át.
Không lâu sau, Tề Thị Vân đem Kỳ trở lại, lấy tay nâng thân thể Kỳ lên, làm cho bắp đùi Kỳ khép chặt. Đem lửa nóng dục vọng đối diện bắp đùi Kỳ ma sát qua lại. Kỳ nghe được thanh âm trầm thấp bên người vang lên, cảm giác được trên mặt một trận nóng lên, trống ngực đập nhanh, nhưng lại phải cố gắng nhẫn nại
Cho đến khi Tề Thị Vân ở trên đùi mình phát tiết, hắn mới âm thầm thở ra.
May mắn duy nhất là thân thể chính mình còn chưa hoàn toàn khôi phục. Mới có thể làm cho dục vọng của chính mình không có đối với vuốt ve của Tề Thị Vân mà sinh ra phản ứng. Đây cũng xem như là được phúc trong họa đi.
"Xin lỗi... xin... lỗi." Lúc này, Tề Thị Vân mơ mơ màng màng cuối cùng cũng tỉnh rượu. Nhận ra mình trong lúc say rượu cư nhiên làm loại chuyện này với Kỳ... không kìm được cảm giác xấu hổ... Vội vàng kéo xuống áo ngoài, giúp Kỳ lau đi bạch trọc dính bẩn ở bắp đùi.
Lúc này, Kỳ cuối cùng lại nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng. Liệu đây có phải là lần đầu tiên hắn đối với mình làm loại sự tình này?... Cho dù, chuyện này là do hắn uống rượu nên mới gây ra... Nhưng... Như vậy cũng không có thể khẳng định rằng lần này là lần đầu tiên hắn say rượu trong năm năm. Kỳ lại một lần nữa vì ý niệm trong đầu mình mà đỏ mặt.
Đương nhiên, Tề Thị Vân trong bóng tối không có khả năng phát hiện được.
|