Tiền Đồ Vô Lượng
|
|
Sắc Như Không Chương 24 Thời gian ở hậu cung quá dài, những lời đồn nhỏ nhặt thường xuyên quanh quẩn bên tai, tuy rằng Bùi Dật Viễn chưa từng để ý, nhưng từ khi biết được cảm tình của mình đối với Lăng Phượng, hắn cũng vô ý quan tâm đến một số việc. “Hoàng Thượng, ngươi trước kia có nói hậu vị là dành cho người ngươi yêu nhất, có phải không?” Một ngày lúc đang đánh cờ, hắn đột nhiên hỏi. Lăng Phượng ngẩn người rồi gật đầu trả lời: “Không sai.” “Vậy người sinh hạ hoàng tử cho Hoàng thượng, sẽ là người Hoàng Thượng thích nhất?” “Đương nhiên không có khả năng.” Lăng Phượng vội vàng phủ nhận, “Nếu đám phi tử kia mỗi người đều sinh hoàng tử, chẳng lẽ trẫm phải phong các nàng làm hoàng hậu cả sao!?” “Ân, cũng đúng.” Hắn biết lời đồn thì không thể tin, nhưng vì đã trải qua chuyện lần trước, trong lòng Bùi Dật Viễn luôn luôn có một chút bất bình, bất bình nho nhỏ này tích tụ dần dần rồi hình thành một gánh nặng trong lòng hắn, thật nặng, thật nặng… Lăng Phượng cũng nhận thấy Bùi Dật Viễn gần đây trở nên rất kỳ quái, lúc hai người ở chung hắn thường thường nhìn mặt mình rồi ngẩn người không nói gì, chơi cờ cũng không chuyên chú như lúc trước, thậm chí nghe Tiểu An tử nói, Dật Viễn lúc tính sổ sách cũng trở nên hốt hoảng, nhưng lại không giống bệnh trạng, đến tột cùng là chuyện gì làm cho hắn phức tạp như thế? Hắn hỏi Tiểu An tử, hỏi Kiều Dương, hai người này cũng chỉ bất đắc dĩ lắc đầu, cho thấy bọn họ cũng bất lực, ‘thủ phạm gây sầu’ đang tự mình cố gắng tìm lại niềm vui cho Bùi Dật Viễn, thì lại có người cố tình đến báo tin vui ── lần này, đổi lại là Thục phi có thai! Chuyện con nối dòng lại bị đề cập, Lăng Phượng có vui mà cũng có buồn. Vui tất nhiên là việc con nối dòng có thể giải quyết, mà buồn là Dật Viễn hình như so với lúc trước càng thêm lãnh đạm. “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng?” Nhìn Lăng Phượng thần tình hoảng hốt, Thục phi không khỏi lên tiếng gọi. Lăng Phượng đang đuổi theo suy nghĩ sâu xa lúc này mới hoàn hồn lại, “A… Thục phi, xảy ra chuyện gì?” Hết thảy những chuyện này làm ánh mắt Thục phi hiện lên một tia tàn khốc, nhưng ngoài mặt nàng vẫn bất động thanh sắc nói: “Hoàng Thượng, nô tì mới vừa rồi đang nói tới khánh yến, hay là đợi đến ngày sinh thần của nô tì rồi cùng chúc mừng việc có hoàng nhi, bớt đi được một chút phiền toái” “Đúng rồi, qua mấy ngày nữa là sinh thần của Thục phi … Hảo, làm như thế đi!” Lăng Phượng rất nhanh đáp ứng. Thục phi mỉm cười, còn nói thêm: “Ta xem Hoàng Thượng không yên lòng, nhất định là đang nhớ tới Thần phi!” “Này…” Bị phi tử đoán trúng tâm tư, chuyện nhớ nhung người khác bị vạch trần như vậy làm Lăng Phượng nhất thời cảm thấy xấu hổ không thôi. Thục phi lại làm ra bộ dáng không để ý, khẽ nở nụ cười: “Hoàng Thượng không có gì phải giấu diếm, Thần phi quả thật xinh đẹp, nếu nô tì là một nam nhân nhất định cũng sẽ mê luyến hắn không thôi.” Lăng Phượng tưởng là chiếm được sự thông cảm của Thục phi, tảng đá lớn trong lòng cũng chậm rãi buông xuống, vừa lòng nở nụ cười: “Đúng vậy sao?” Thục phi gật gật đầu, lại khuyên nhủ: “Nếu Hoàng Thượng nhớ hắn như vậy, vậy đi xem Thần phi đi! Nô tì có nhiều người ở đây, không có việc gì.” Thấy phi tử của mình biết nhận thức như thế, Lăng Phượng rất vui mừng, nói thêm vài câu liền ly khai. Hắn vừa đi, khuôn mặt tươi cười của Thục phi lập tức trầm xuống, nàng cho lui tất cả cung nhân. “Ngươi có thể đi ra.” Chỉ nghe nàng mệnh lệnh một tiếng, Hiền phi chậm rãi từ nội thất bước ra, trên mặt mang theo nụ cười châm chọc làm người ta phải tức giận. “Thục phi tỷ tỷ quả nhiên là hảo định lực, trong lòng rõ ràng hận muốn chết, ngoài miệng còn có thể nói dối như thế, làm muội muội đây mặc cảm.” “Ít làm bộ làm tịch đi, nhớ rõ ta và ngươi sau này là người cùng một thuyền, ta xảy ra chuyện ngươi cũng trốn không thoát can hệ!” Thục phi hừ lạnh nói. “Điểm ấy muội muội đương nhiên hiểu được, yên tâm, muội muội quyết không tự chui đầu vào rọ, nhưng thật ra tỷ tỷ ngươi…” Vừa nói, nàng vừa liếc nhìn bụng Thục phi, “Cũng không nên hại muội muội uổng mạng mới đúng.” Hai nữ nhân vốn đối chọi gay gắt, dáng vẻ kiêu ngạo không giảm, nhưng bởi vì cùng chung kẻ thù, không thể không cùng đứng chung một chiến tuyến, hoàng hậu vị về tay ai tạm thời không bàn tới, trước mắt còn có một tên nam nhân cần phải diệt trừ! Lăng Phượng không chút nghi ngờ, một mình đi đến Lân Chỉ cung, đầu tiên dừng lại suy nghĩ xem nên trấn an Bùi Dật Viễn như thế nào, sau đó mới thở sâu nở nụ cười đi vào. Hôm nay Lân Chỉ cung thực im lặng, hai cung nhân đều bị Bùi Dật Viễn phái ra ngoài, trong cung cũng chỉ có một mình hắn. Bùi Dật Viễn ở trong cung suy nghĩ thật nhiều, khi hắn nghe được tin tức Thục phi có thai, hắn liền phát hiện bản thân cảm thấy thiếu thứ gì đó. Có lẽ đây chính là ý trời, tình yêu của hai nam nhân làm sao dễ dàng như vậy được!? Nếu đã như vậy, hắn cũng không nên đợi chờ thời cơ gì nữa, hôm nay nghe nói Lăng Phượng sẽ tới, hắn liền cho Tiểu An tử cùng Kiều Dương rời đi, hắn muốn cùng với Lăng Phượng chia sẻ tâm tư một lần, nếu không có duyên phận, hắn thật sự không nên tiếp tục cưỡng cầu. “Dật Viễn, trẫm đến đây, hôm nay chúng ta đi dạo hoa viên một chút đi, mùa xuân sắp đến, tin tưởng nơi đó…” Lăng Phượng mang theo tươi cười đi vào, phát hiện đối phương vẻ mặt nghiêm túc ngồi ở trong phòng, biểu tình như vậy làm cho hắn không khỏi đình chỉ lời nói. “Hoàng Thượng.” Bùi Dật Viễn hành lễ, “Hôm nay chúng ta nơi nào cũng không đi, ta muốn cùng ngươi hảo hảo nói chuyện.” “Ân, cũng tốt.” Hôm nay thần sắc của Bùi Dật Viễn làm cho người ta cảm thấy không nhu hòa như trước kia, ngược lại có chút gượng gạo xa cách, thái độ này làm cho Lăng Phượng khó chịu. Để giảm bớt bầu không khí kỳ quái, Lăng Phượng mở miệng trước, ra vẻ thoải mái nói: “A, Nói cái gì cho hảo đây? Cúng tế mùa xuân? Hay là ngày nào đó cùng đi săn? Hay là…” “Không nói những chuyện này, Hoàng Thượng, chúng ta nói vấn đề hoàng tự.” Bùi Dật Viễn nhất châm kiến huyết (nói trúng tim đen), “Đầu tiên thân là thần dân, ta phải chúc mừng Hoàng thượng.” “Dật Viễn…” Nhìn Bùi Dật Viễn hành lễ, Lăng Phượng bỗng nhiên cảm thấy xa lạ. Hắn có một dự cảm xấu, hôm nay không nên cùng Dật Viễn nói chuyện, thậm chí… hắn không nên tới nơi này. “Sau đó…” Bùi Dật Viễn đứng thẳng người, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song mang theo một tia hờ hững nói, “Hoàng Thượng, ngươi có biết ta suy nghĩ cái gì hay không?” Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của hắn, Lăng Phượng luống cuống, “Dật Viễn… Ngươi nói cái gì vậy? Suy nghĩ của ngươi, trẫm…” “Hoàng Thượng không biết cũng không sao.” Bùi Dật Viễn sớm đã xác định, cho nên…”Ta có thể nói cho Hoàng Thượng, gần đây bởi vì việc này, ta đã nhận ra bản thân mình thích hoàng thượng nhiều như thế nào.” Trong lòng thật đau, cảm xúc thương cảm này trước kia chưa từng có, bởi vì thích Lăng Phượng cho nên toàn bộ tuôn tràn. Nghe thấy hắn nói thích mình, Lăng Phượng rất vui mừng, thế là vội vàng đón nhận: “Trẫm cũng vậy a, trẫm cũng thực thích ngươi, cho nên chúng ta…” “Cho nên chúng ta không thể tiếp tục như vậy.” Bùi Dật Viễn thở dài, “Hoàng Thượng, ta nghĩ chúng ta không cần tiếp tục nữa, biết thích lẫn nhau là tốt rồi, quan hệ giữa chúng ta nên khôi phục như trước kia đi.” Lăng Phượng là hoàng đế, còn hắn là cất chứa phẩm của hoàng đế, như vậy thì tốt rồi, hắn cũng không cầu mong là “thê tử” hay “tình nhân” gì, những thứ đó chỉ làm tăng thêm đau đớn.
|
Sắc Như Không Chương 25 Lăng Phượng nghe vậy nhất thời yên lặng, qua lâu lắm mới chậm rãi phản ứng. Nụ cười trên mặt hắn trở nên cứng ngắc, cố hết sức hỏi: “Tại… Tại sao? Dật Viễn? Ngươi, ngươi không phải thích trẫm sao?” Không rõ, hắn thật sự không rõ, Bùi Dật Viễn rõ ràng đã nói thích hắn, nhưng tại sao lại muốn trở về như trước kia? Chẳng lẽ không lưu luyến hắn chút nào sao!? “Bởi vì ta thích ngài, cho nên mới muốn như vậy.” Bùi Dật Viễn trả lời. Hắn không hy vọng xa vời Lăng Phượng sẽ hiểu được suy nghĩ của hắn, hai người tiến đến bước này, hắn không phải không có dự đoán trước. “Nhưng mà…” Không đợi Lăng Phượng nói thêm gì nữa, Bùi Dật Viễn lại nói: “Như vậy là lựa chọn tốt nhất, bằng không sau này Hoàng Thượng nhất định sẽ hối hận.” Không phải Bùi Dật Viễn buồn lo vô cớ, hai lần nghe tin tức phi tử có thai, Bùi Dật Viễn phát hiện ‘dã thú’ trong lòng đã muốn không thể kiềm chế, có một âm thanh tận đáy lòng gọi hắn phá hoại, bảo hắn độc chiếm, nếu cứ tiếp tục như vậy thì Bùi Dật Viễn mà Lăng Phượng thích sẽ không còn tồn tại. Bùi Dật Viễn hiểu rõ chính mình không còn lựa chọn nào khác, là vứt bỏ bản thân thiện lương am hiểu ý, ôn nhu chăm sóc trước kia, vì tình mà bá đạo độc chiếm? Hay là rời xa Lăng Phượng, vĩnh viễn gìn giữ mình? Hắn lựa chọn cái thứ hai. Bởi vì Lăng Phượng từng nói với hắn ── không cần thay đổi bản thân. Nhìn vẻ mặt Dật Viễn kiên định như vậy, Lăng Phượng lời nói đến miệng lại nói không nên lời. Tại sao những chuyện tốt đẹp lại ngắn ngủi như thế? Hay nên nói là, những chuyện tốt đẹp đối với đế vương mà nói chỉ là giấc mộng Nam Kha? Sau một hồi mấp máy môi, lời muốn nói vẫn miễn cưỡng nén xuống, Lăng Phượng thở sâu, ngữ khí cũng khôi phục bình tĩnh như trước. “Ngươi cảm thấy như vậy tốt nhất?” Không tiếp xúc, không qua lại, mỗi người đều đóng tốt vai diễn của mình, ở hậu cung có thể gặp mặt, nhưng không nói gì với nhau, như vậy có được không? “… Đúng vậy.” “Ta đã biết.” Lăng Phượng cúi đầu, xoay người chậm rãi đi ra ngoài. Nhìn theo bóng lưng trầm trọng của hắn, Bùi Dật Viễn biết hắn thực thương tâm, nhưng đây đã là thương tổn nhẹ nhất rồi … “Đúng rồi.” Lăng Phượng chợt dừng bước, cũng không quay đầu lại nói, “Một khi đã như vậy, ta cũng không cần phải … che giấu, bảy ngày sau là sinh thần Thục phi, cũng là mừng nàng có thai, trẫm chuẩn bị đại yến đãi khách, ngươi cũng phải tới.” Lăng Phượng vốn không muốn nói, giờ xem như hắn trả thù cũng tốt, không cam lòng cũng được, miệng hắn không thể khống chế đem sự tình nói ra. Bùi Dật Viễn nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, rồi sau đó nghĩ nghĩ, chậm rãi bình phục, nói: “Hảo, ta sẽ đi.” Sau đó hai người không nói thêm gì nữa, một kẻ đi, một kẻ ở lại, phần cảm tình này đến đây cũng có thể xem như đã kết thúc. Những ngày sau đó là những ngày cô tịch khôn kể, có lẽ vì không muốn đối mặt, Lăng Phượng không hề đến chỗ Bùi Dật Viễn, thậm chí ngay cả ý niệm mỗi ngày sai người đem dược liệu qua Lân Chỉ cung cũng bị chặt đứt. Ban đầu, bọn cung nhân nhàn rỗi trong cung đối với sự tình này cũng không lấy làm kỳ quái, dù sao phong vân chốn hậu cung vốn là hay thay đổi, có cưng chìu thì cũng có thất sủng, không có gì phải ngạc nhiên, hơn nữa hiện tại Thục phi nương nương có thai, một nam phi thất sủng cũng không là gì to tát. Nhưng kỳ quái chính là ở chỗ hoàng đế Lăng Phượng, Bùi Dật Viễn không còn được cưng chìu, mỗi ngày *** thần hắn rất xấu, lâm triều xong là ở thư phòng, một ngày ba bữa đều ăn trong thư phòng, tối đến tựa như rối gỗ lựa chọn chỗ qua đêm ở hậu cung. Không còn nụ cười đầy hứng thú như trước kia, Lăng Phượng hiện tại làm cho người ta có cảm giác khô khan không thú vị, mọi loại trò vui đều không làm hắn dậy nổi hứng thú. Tuy rằng hắn không nói gì, Tào công công hầu hạ bên cạnh lại biết, chuyện này nhất định có liên quan đến Thần phi nương nương, bởi vì mỗi lần Hoàng Thượng đi đến tẩm cung phi tần khác, đều cố ý đến trước Lân Chỉ cung ngẩng đầu im lặng nhìn cửa cung mà không đi vào, kẻ ngốc cũng có thể đoán được nguyên do trong đó. Hắn thân là cung nhân không giúp gì được, chỉ có thể lén gặp Tiểu An tử hoặc là Kiều Dương tìm hiểu tình hình của Thần phi nương nương, nhưng lại không thể nhiều lời, thật sự là bất đắc dĩ a! Mặt khác, Tiểu An tử cùng Kiều Dương cũng vì việc này lo lắng đau lòng, Hoàng Thượng không đến còn chưa tính, nếu chủ tử làm ầm ĩ thì chuyện tình cũng sẽ không kỳ quái như vậy, chỉ là cá tính Bùi Dật Viễn không để lộ ra bên ngoài bất cứ thứ gì, không sảo không nháo, không khóc không cười, cuộc sống cứ như thế trôi qua, bình thản lại càng làm cho người ta cảm thấy thật khó chịu. “Chủ tử, ngài có khó chịu gì, không bằng nói ra đi?” Tiểu An tử thiệt tình khuyên nhủ. Bùi Dật Viễn nguyên bản đang tính sổ, nghe hắn nói như thế nhất thời ngẩn người, buông bút thẳng tắp nhìn hắn hỏi lại: “Bộ dáng của ta thoạt nhìn rất khó chịu sao?” “Này…” Nguyên nhân là do bộ dáng không khó chịu, cho nên càng làm người ta lo lắng a, “Chủ tử không có biểu hiện ra ngoài, nhưng nô tài, nô tài cảm thấy chủ tử không vui vẻ.” Đang “Thích” lập tức trở nên “Không thích” căn bản là không có khả năng, cho dù Bùi Dật Viễn là trời sanh tính đạm bạc cũng không ngoại lệ. “Ân…” Bùi Dật Viễn không phủ nhận, “Mặc dù là như vậy, ta cũng không hối hận, cho nên các ngươi không cần lo lắng cho ta.” “Nhưng mà chủ tử… Được hoàng thượng sủng ái, không tốt sao?” Nghe Tào công công nói, Hoàng Thượng cũng nhớ thương chủ tử, nhưng lại không đến Lân Chỉ cung, nguyên nhân rất có thể là do chủ tử. Nghe hắn hỏi như thế, Bùi Dật Viễn lại hít một hơi, “Tiểu An tử, ngày mai ta muốn đi tham gia yến hội tổ chức cho Thục phi nương nương.” “Chủ tử không thích?” ” Đích xác không thích.” “Chẳng lẽ cũng bởi vì việc này…?” Tiểu An tử nghi vấn. Bùi Dật Viễn xoay người trả lời: “Không, việc này chỉ là cơ hội để ta nhìn rõ mà thôi.” Đang nói, bỗng nhiên hắn chuyển đề tài hỏi, “Tiểu An tử, ngươi nói yến hội của Thục phi nương nương, Hoàng Thượng có thể không tổ chức không?” “Này… Không thể nào đâu!” Chưa nói đến việc Thục phi nương nương là chi nữ của Thừa tướng, vẫn phải chúc mừng nàng có tiểu hoàng tử, nếu là không làm… khó có thể cho người khác một lời giải thích a! “Đúng, Hoàng Thượng không thể không làm…” Đứa nhỏ, vĩnh viễn là khoảng cách xen giữa hắn và Lăng Phượng! “Nhưng… Ngày mai cũng là sinh thần của ta.” Hắn thản nhiên nói. “A!?” Tiểu An tử vừa nghe nhất thời choáng váng, “Này, này…” Nhìn hắn giật mình, Bùi Dật Viễn khẽ mỉm cười nói: “Ta không nói cho bất luận kẻ nào, cho nên không ai biết.” “Mấy ngày này kỳ thật ta đều nghĩ.” Bùi Dật Viễn tiếp tục nói, “Nếu ta nói cho Hoàng Thượng, Hoàng Thượng sẽ lựa chọn làm sinh thần cho ai. Suy nghĩ thật lâu mới phát hiện, vị trí của ta ở trong lòng Hoàng Thượng vĩnh viễn không vượt qua phi tần cùng hoàng nhi của hắn.” Lựa chọn cuối cùng của Lăng Phượng nhất định sẽ là vì ba người chúc mừng, nhưng đó chỉ là trên danh nghĩa, nhân vật chính của yến hội cũng sẽ là Thục phi cùng hoàng nhi của nàng. Cũng giống như trong ngày sinh thần của Lăng Phượng, Lăng Phượng tuy rằng thích hắn, nhưng cũng vẫn an bài hắn ở một góc thích hợp, bởi vì hắn chỉ là một nam phi không có thân thế mà thôi. “Ta không có giá trị để lợi dụng, cho dù có ở cùng Hoàng Thượng, người khác chắc chắn cũng sẽ nói ‘ dĩ sắc thị quân ’ (lấy nhan sắc hầu hạ hoàng đế), điều này không tốt cho ta lẫn hoàng thượng.” “… Cho nên chủ tử không lựa chọn bên cạnh Hoàng Thượng.” Nghe vậy, Bùi Dật Viễn cười đến chua sót, cười đến bất đắc dĩ: “Không phải ‘ không lựa chọn’, mà là ‘ không thể lựa chọn ’.”
|
Sắc Như Không Chương 26 Chớp mắt đã đến hôm sau, hậu cung lại trở nên náo nhiệt, nhóm tần phi đến tập hợp tại Vịnh Tình cung của Thục phi, mang theo lễ vật đến chúc mừng, hôm nay sinh thần Thục phi chỉ là chuyện phụ, đứa bé trong bụng của nàng mới là nhân vật chính, bất quá Thục phi không để ý, mặt vẫn đầy cảnh xuân nghênh đón khách đến. Lăng Phượng còn quan tâm mời cả nhà Triệu thừa tướng tới, mong muốn Thục phi vui vẻ. Ân sủng này thật hiếm có, trong mắt mọi người rất có trọng lượng, nếu là Thục phi lần này sinh hạ được tiểu kỳ lân, hoàng hậu vị chắc chắn sẽ thuộc về nàng. Lăng Phượng hôm nay cũng tới thật sớm, tất cả mọi người đều cho rằng hắn vì vui mừng nên tới sớm, không ai biết được mục đích thật sự của hắn là hy vọng đến sớm để nhìn thấy Bùi Dật Viễn lâu hơn một chút mà thôi. Bọn họ đã gần bảy ngày không nhìn thấy nhau, Lăng Phượng đã rất nhớ thương, không biết hắn trãi qua mấy ngày này như thế nào. Nhưng không như hắn mong muốn, vừa đến cửa cung còn không kịp nhìn xem Dật Viễn đến hay chưa, lập tức bị một đám phi tần vây quanh, tuy nói sinh thần là của Thục phi, nhưng các nàng vẫn ăn mặc trang điểm vô cùng xinh đẹp, nguyên nhân cũng rất đơn giản ── hiện giờ Thục phi mang thai, tất nhiên không thể hầu hạ Hoàng Thượng, cho nên đây là cơ hội tốt để được sủng ái, nếu may mắn một ngày nào đó các nàng cũng có thể sinh hạ hoàng nhi. Thục phi thấy thế cũng không đi qua, ngược lại Triệu thừa tướng đứng ở bên cạnh nàng tâm sinh bất mãn, nhăn mặt oán giận: “Hoàng Thượng cũng thật là, chần chừ như thế, ai…” Thục phi không chỉ là nữ nhi duy nhất của Triệu thừa tướng, cũng là nữ nhân duy nhất không theo họ của hắn, nguyên nhân trong đó làm người ta không thể tưởng tượng, nhưng Triệu thừa tướng không muốn nói rõ, mọi người chỉ biết Triệu thừa tướng hết sức che chở thương yêu nữ nhân này, coi nàng như hòn ngọc quý trên tay, con mình yêu thương càng sâu, nhìn thấy tình hình như vậy, hắn tất nhiên là bất bình cho nhi nữ. Nhưng Thục phi chỉ hừ lạnh một tiếng, nàng đã nhìn thấu hậu cung này, mục tiêu của nàng không phải bọn nữ nhân dong chi tục phấn (tầm thường) mà là tên nam nhân xinh đẹp đáng giận! “Thần phi nương nương đến!” Theo một tiếng thông tri, lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn. Lăng Phượng đương nhiên không cần phải nói, cả đám phi tử lần trước đã gặp qua Bùi Dật Viễn tuy không nói ra miệng, nhưng người xinh đẹp như vậy thật sự là độc nhất vô nhị, khiến người khác coi trọng cũng là chuyện bình thường, Thục phi cùng Triệu thừa tướng lại càng miễn bàn, nhìn như cừu địch. Triệu thừa tướng đã ở cái tuổi thiên mệnh chi niên, tự nhận trong đời gặp qua vô số mỹ nhân, trong mắt hắn người xinh đẹp nhất tất nhiên là nữ nhân mà hắn yêu nhất, nhưng thật ra hôm nay hắn cũng muốn nhìn xem “Đệ nhất mỹ nhân” mà đám triều thần xôn xao đến tột cùng là bộ dáng nào. Hôm nay Bùi Dật Viễn không mặc tố trang (y phục thuần trắng), mà là trường bào màu trắng viền vàng, trên cổ áo, tay áo, vạt áo thêu hoa văn mây cuộn, làm cho toàn thân hắn càng kỳ ảo tuyệt tục. Khuôn mặt tuyệt mỹ không chút phấn son, lại nhàn nhã tự nhiên, nhìn hắn đi tới phía trước từng bước, tựa như thiên tiên phong tư trác tuyệt, đẹp đến toàn vẹn. Triệu thừa tướng nhìn thấy được dung nhan tuyệt thế, nhất thời ngốc lăng tại chỗ, ánh mắt trợn to không nói nên lời. Hắn nhìn theo Thần phi không quên lễ nghi đi đến phía trước Hoàng thượng hành lễ, đến khi được cho phép, mới bảo nô tài phía sau lấy ra một chiếc hộp gấm hướng về phía mình đi tới. Mục đích của Bùi Dật Viễn đương nhiên không phải Triệu thừa tướng, mà là Thục phi bên cạnh hắn. Trong hộp gấm tất nhiên là lễ vật tặng tiểu hoàng tử tương lai, Bùi Dật Viễn tiến lên giao cho Thục phi, cũng gật đầu thi lễ với Triệu thừa tướng, đợi Thục phi nhận lấy lễ vật hắn mới đi tới một góc nhỏ sáng sủa ngồi xuống, sau đó cầm lấy thư tịch mà Kiều Dương đưa cho hắn. Hắn chưa từng chú ý, Triệu thừa tướng vẫn dùng ánh mắt không thể tin được nhìn hắn, giống như nhìn thấy kỳ tích. “Tư… Dung?” Sau một lúc lâu, Triệu thừa tướng mới chậm rãi phản ứng. Thục phi bên cạnh nghe vậy nghi hoặc hỏi lại: “Cha, ngươi gọi ta phải không?” Triệu thừa tướng vừa nghe, hô hấp bị kiềm hãm, này mới trở lại hiện thực, “A, không, không có gì… Cha có một số việc, cha rời đi một chút.” “Hảo.” Thục phi không nghi ngờ gì nhìn phụ thân đi xa. Nhưng nàng không nhìn thấy, Triệu thừa tướng vừa quay đầu bước đi dồn dập, vừa tự hỏi không ngừng: “Tại sao lại như vậy? Tư Dung… Tại sao lại giống như vậy!?” Lăng Phượng gặp được Bùi Dật Viễn, rất muốn đến bắt chuyện với hắn, nhưng nhìn thấy Dật Viễn sau khi hành lễ thì coi mình như không tồn tại, trong lòng nghẹn một cỗ khí, không muốn chủ động tiến lên, ngược lại vì muốn đối phương chú ý đến mình, mới không ngừng cùng các phi tử oanh oanh yến yến. Bùi Dật Viễn ngồi trong một góc không phải không nghe thấy, nhưng nếu như hắn đã quyết định buông thì không có lý do gì để quyến luyến, dù trong lòng ẩn ẩn đau hắn vẫn tận lực không để ý, chỉ một lòng chăm chú vào thư tịch. (Không biết anh Viễn đi dự tiệc mà cầm thư tịch làm gì, nhưng rõ ràng QT ca ca dịch là thế) Không có việc gì, hết thảy đều đã qua đi. Thấy Bùi Dật Viễn trước sau vẫn không liếc mắt nhìn mình lấy một cái, Lăng Phượng trở nên nóng nảy, không còn kiên nhẫn ứng phó với đám phi tần nữa, sau khi yến hội bắt đầu biểu diễn, hắn thường hay nhìn trộm về phía Bùi Dật Viễn, nhưng đối phương vẫn không hề nhìn đến hắn, ánh mắt bình tĩnh giống như đang chú tâm thưởng thức biểu diễn. Mình ở nơi này lo lắng không yên, nhưng sao người kia lại có thể bình tĩnh như thế? Hay là hắn đã nói “nên cắt đứt” liền cứ thế mà cắt đứt? Hay là hắn chưa từng thích mình? Chẳng lẽ những gì xảy ra trước kia đều là do hắn miễn cưỡng!? Lăng Phượng càng suy đoán càng trở nên hoảng loạn, trong nhất thời bị nghi kỵ che mất tâm trí, một ly rượu uống vào không thể xoa dịu lo âu của hắn, ngược lại nội hỏa càng vượng, cho tới lúc yến hội sắp kết thúc, hắn gần như không cần che giấu nhìn thẳng Bùi Dật Viễn, hy vọng đối phương có thể liếc nhìn mình dù chỉ một lần, thế nhưng hắn vẫn thất vọng rồi. Thẳng đến khi yến tiệc chấm dứt, mọi người đều tự hồi cung, Bùi Dật Viễn cũng không cho hắn có được những gì hắn chờ mong. Lăng Phượng bị đả kích thất hồn lạc phách trở lại tẩm cung, còn mang theo một chút men say, thậm chí lúc Tào công công hỏi hắn đêm nay sẽ đi đâu, hắn vẫn ngơ ngẩn ngồi trên long sàng, giống như người mất đi thần trí. Tào công công không đành lòng nhìn thấy bộ dáng Hoàng Thượng như vậy, thế là tự mình cho lui cỗ kiệu đang đợi sẵn rồi đi vào điện nói: “Hoàng Thượng, nếu hôm nay không thoải mái, nô tài…” “Tại sao không muốn nhìn trẫm dù chỉ một lần? Hay là… Ngươi đã chán ghét trẫm?” Lăng Phượng bỗng nhiên hai mắt vô thần lầm bầm lầu bầu đứng lên. “Hoàng, Hoàng Thượng?” Tào công công thấy bộ dáng hắn như vậy e ngại gọi. “Sẽ không, sẽ không … Trẫm không cho phép chuyện như vậy phát sinh!” Lăng Phượng đột nhiên đứng lên, lấy một hộp gấm nhỏ trên giá rồi chạy vội ra khỏi tẩm điện. Hết thảy sự tình đột nhiên phát sinh, Tào công công không có nhiều thời gian phản ứng, thấy bộ dáng vừa rồi cùng những lời nói của hoàng thượng thì chắc chắn là đi đến chỗ Thần phi nương nương, nhưng mà hộp gấm kia là sao!? “Dật Viễn là trẫm, Dật Viễn là trẫm!” Dọc theo đường đi Lăng Phượng không ngừng lặp lại câu này, không biết hắn đã chạy bao lâu, cuối cùng cũng tới Lân Chỉ cung. Hiện tại đã là nửa đêm, nếu Hoàng Thượng không lâm hạnh thì phi tần đã rửa mặt chải đầu nghỉ ngơi, Bùi Dật Viễn đương nhiên không nghĩ tới Lăng Phượng sẽ đến, cũng đã lên giường, Tiểu An tử cùng Kiều Dương cũng thế. Lăng Phượng không thông báo liền tiến vào cung, đi đến trước cửa phòng Bùi Dật Viễn, không quản lễ tiết một cước đá văng cánh cửa khoá từ bên trong, Bùi Dật Viễn bị tiếng động lớn này làm bừng tỉnh, nhìn về phía ngoài cửa mới phát hiện là Lăng Phượng. “Hoàng Thượng? Ngươi sao vậy… Ngô!” Hắn còn chưa kịp nói gì, Lăng Phượng tựa như phát điên đẩy hắn ngã xuống giường, đè lên hắn, đem viên thuốc không biết tên trong tay ép hắn nuốt xuống. “Khụ khụ, đây là cái gì?” Bùi Dật Viễn cảm thấy không ổn, nhưng khi nhìn thấy Lăng Phượng hai mắt đỏ ngầu, hắn lại hiểu được, hôm nay sợ là tránh không khỏi.
|
Sắc Như Không Chương 27 Lăng Phượng khí lực kinh người đem Bùi Dật Viễn khóa dưới hai cánh tay, làm cho hắn không nhúc nhích được. Viên thuốc hắn bị ép nuốt vào bắt đầu làm cho cơ thể hắn biến hoá quỷ dị. Cảm giác nóng rực cùng dục vọng dần dần thức tỉnh làm Bùi Dật Viễn hoảng sợ không thôi, hắn theo phản xạ muốn chạy trốn, nhưng lại không có đường thoát. “Hoàng Thượng, buông.” Bùi Dật Viễn dùng hết tia khí lực cuối cùng muốn gọi thần trí Lăng Phượng quay về. Lăng Phượng làm sao còn nghe vào tai, trong miệng không ngừng nói: “Ngươi là của ta!” Hắn nâng khuôn mặt Bùi Dật Viễn lên điên cuồng hôn. Bùi Dật Viễn bị hắn hôn đến thở không nổi liều mạng né tránh, nhưng chỉ là vô dụng, cơn nóng cháy từ sâu trong cơ thể làm cho hắn khó chịu vặn vẹo thân mình, kết quả lại dẫn tới bị Lăng Phượng giữ chặt lấy, không hề do dự bắt đầu xé rách quần áo hai người. Trên mình Bùi Dật Viễn chỉ có một kiện áo lót màu trắng, không tới vài cái đã bị lột trần trụi, da thịt trắng nõn bởi vì ảnh hưởng của dược hiệu mà nhiễm một tầng ửng đỏ, tiếng thở dốc cùng tiếng rên rỉ càng lúc càng hỗn loạn, dung nhan tuyệt sắc lúc này phơi bày mị thái trước nay chưa từng có, đây là thứ thúc tình tốt nhất không thể nghi ngờ làm hạ thân Lăng Phượng càng thêm căng thẳng, không quản thêm nữa, tay hắn bắt đầu không an phận di chuyển xuống phía dưới tìm kiếm. Nụ hôn từ mặt rơi dần xuống, Bùi Dật Viễn cảm thụ từng xúc cảm từ môi Lăng Phượng truyền đến, hắn muốn đẩy ra, hắn muốn nói như vậy là không được, nhưng lý trí của hắn bị dược vật dần dần ăn mòn, làm dục vọng muốn khống chế lại bốc lên cao, thân thể nhịn không được hơi hơi phát run. “A… Không…!” Lúc tay lăng Phượng chạm vào vùng cấm địa, Bùi Dật Viễn lại nhịn không được hô thành tiếng. Lăng Phượng vươn tay chậm rãi lộng ở phía trước làm cho Bùi Dật Viễn hít thở không thông, khoái cảm kéo tới khiến hắn không thể kiềm chế được, dược vật trong cơ thể quấy phá làm hắn không khỏi vặn vẹo thậm chí nâng eo hùa theo. Nhưng một tia lý trí vẫn còn tồn tại làm cho Bùi Dật Viễn cảm thấy thật đáng xấu hổ cũng thật thảm thương ── chính mình lại phóng đãng không chịu nổi như thế, chỉ điều này đã làm cho nước mắt hắn không ngừng chảy xuống. Lăng Phượng dù không thanh tỉnh vẫn thấy được nước mắt của hắn, trong lúc nhất thời không biết có phải là khôi phục được một chút thần trí, hắn ôn nhu hôn lên những giọt nước mắt đó, sau đó ở bên tai Bùi Dật Viễn thì thầm: “Không phải sợ, không có việc gì …” “Ân…” Hắn vừa nói vừa di chuyển môi xuống làm hạ thân Bùi Dật Viễn truyền đến một trận dị cảm. Nơi cấm địa bị một ngón tay khai mở, dị vật tồn tại làm cho Bùi Dật Viễn cảm thấy không khoẻ, hắn khổ sở kêu lên một tiếng đau đớn. Lăng Phượng vốn kinh nghiệm phong phú, vừa dò xét vừa lấy tay cùng môi không ngừng âu yếm những chỗ mẫn cảm khác, cùng với dược vật hỗ trợ, địa phương vốn chặt chẽ kia rất nhanh trở nên mềm dịu đi. Bùi Dật Viễn cảm thụ biến hóa trong thân thể, hắn muốn phản kháng, hắn muốn cự tuyệt, nhưng dược tính không cho hắn có lấy một cơ hội nào, Lăng Phượng vỗ về chơi đùa kéo hắn rơi vào bên trong bể ***. Phủ xúc, khinh nhu, tham nhập, luật động… Hết thảy đều thuận theo tự nhiên mà tiến hành, ánh mắt Bùi Dật Viễn cũng tùy theo sự tình diễn biến dần dần trở nên trống rỗng, mơ hồ, thẳng tiến đến cao trào cuối cùng, nhìn Lăng Phượng ở trên người mình lộ ra biểu tình thỏa mãn, Bùi Dật Viễn cũng mê võng. Hắn đang làm cái gì? Hoàng Thượng lại đang làm cái gì? Hai người bọn họ không phải tốt lắm sao? Tại sao sự tình lại thành như vậy? Trải qua cao trào lần thứ nhất cũng không có nghĩa là chấm dứt, nghỉ ngơi một lát, Lăng Phượng lại xoay người Bùi Dật Viễn lại, mà thân thể Bùi Dật Viễn do ảnh hưởng của dược vật cũng trở nên hết sức kỳ quái, hắn vốn ít khi có dục vọng, lúc này dục hoả lại dễ dàng bị khơi mào, hai người lại một phen mây mưa, thẳng đến Lăng Phượng cảm thấy đủ, mới đình chỉ xâm phạm hắn, ngã vào trên người Bùi Dật Viễn trầm trầm ngủ. Bùi Dật Viễn cảm thấy quá mệt mỏi, không riêng gì thân thể, cả *** thần cũng vậy. Hắn mệt mỏi nhắm mắt lại, bất đắc dĩ thở dài một tiếng, rõ ràng đã quyết định rời xa, tại sao lúc này ông trời lại đùa giỡn với hắn như vậy? Hắn chịu không nổi a! Đêm nay, hắn không ngủ, chỉ cần nhất nhắm mắt lại, sẽ thấy bộ dáng chính mình không biết hổ thẹn không ngừng rên rỉ lắc lư, hắn không có dũng khí đối mặt với sự thật này. Chỉ chớp mắt, phía chân trời rõ dần, lại là một buổi sáng sớm. Hôm nay cũng như mọi ngày, Tiểu An tử cùng Kiều Dương theo thời gian cố định, chuẩn bị tốt dụng cụ rửa mặt đem đến phòng cho chủ tử, đến trước của phòng, Tiểu An tử dựa theo lễ tiết gõ cửa, nhưng hôm nay còn chưa dùng sức cửa đã bị mở ra.. Hai người cùng cảm thấy kỳ quái, tò mò ló đầu vào thăm dò, liền nhìn thấy ngay một màn. Hương vị mãnh liệt bên trong gian phòng nói cho bọn họ biết chuyện đã xảy ra đêm qua, hơn nữa nhìn thấy chủ tử cùng Hoàng Thượng không mặc quần áo cùng ngủ trên giường thì đã quá rõ ràng, Tiểu An tử không cẩn thận tuột tay đem bồn rửa mặt rơi trên mặt đất. Trong lúc hai người hết sức kinh ngạc, Lăng Phượng cũng bị tạp âm đánh thức, ngáp một cái chậm rãi đứng dậy, nhìn thấy hết thảy cũng làm hắn ngạc nhiên không thôi. “Hoàng, Hoàng Thượng thứ tội!” Hai người đứng ở cửa lập tức quỳ rạp xuống đất, “Bọn nô tài không biết Hoàng Thượng ở đây, thỉnh Hoàng Thượng thứ tội.” “Nơi này là…?” Lăng Phượng bởi vì đêm qua say rượu mà đầu ẩn ẩn đau, hắn nhìn xuống dưới thân thì bắt gặp Bùi Dật Viễn cũng thẳng tắp nhìn hắn, hai người không khoảng cách, một màn phóng đãng đêm qua chậm rãi di động qua óc của hắn. “Dật… Viễn?” Hắn khó có thể tin nhìn chăm chú khuôn mặt Bùi Dật Viễn. Mộng cảnh đêm qua lại là sự thật, hắn cường thủ hào đoạt y, còn dùng đến cống phẩm, hắn *** tường nhớ rõ chi tiết này, Dật Viễn có giãy dụa, có phản kháng, thế nhưng hắn lại… “Đi ra ngoài, đi ra ngoài nhanh lên!” Lăng Phượng đối hai người đang quỳ ở cửa hô to. Hai người bọn họ coi như là thức thời, Tiểu An tử thậm chí không thu thập chậu rửa mặt bị đánh rớt ngoài cửa, đi như chạy trốn. Bọn họ đi rồi, Lăng Phượng mới nhẹ nhàng thở ra, ít nhất bộ dáng hiện giờ của Bùi Dật Viễn sẽ không bị người bên ngoài nhìn thấy, lúc này hắn mới chậm rãi xoay người nhìn Bùi Dật Viễn. “Dật Viễn, ta…” Lời vừa đến miệng Lăng Phượng lại hoảng sợ cảm thấy mình không biết nói gì, qua thật lâu mới nghẹn ra một câu, “Thực xin lỗi.” Bùi Dật Viễn không lên tiếng, như trước thẳng tắp nhìn hắn, ánh mắt này làm Lăng Phượng ngồi mà có cảm giác kim châm phải mông. “Dật, Dật Viễn, không cần như vậy.” Lăng Phượng cách thay đổi bầu không khí xấu hổ, “Trẫm không phải cố ý … Nhưng ngươi không cần lo lắng, trẫm sẽ bồi thường cho ngươi.” Nhưng Bùi Dật Viễn vẫn không phản ứng, Lăng Phượng nhất thời nóng nảy, liều mạng lấy lòng hắn nói: “Trẫm đem cho ngươi những thứ thú vị a! Ngươi muốn gì? Nói cho trẫm, chỉ cần trẫm có thể làm được, liền nhất định cho ngươi.” Nghe lời hứa hẹn, Bùi Dật Viễn có chút tuyệt vọng. Có lẽ ở trong lòng Lăng Phượng nghĩ chỉ cần cho hắn vật chất là hắn thỏa mãn, còn những thứ khác đều vô tâm! “Chờ…” Lăng Phượng vừa định đỡ Bùi Dật Viễn nằm xuống nghỉ ngơi, liền bị hắn né tránh cánh tay vươn tới. “Hoàng Thượng, thỉnh tự trọng.” Bùi Dật Viễn khàn khàn lên tiếng, chuyện ngày hôm qua làm tiêu hao hết khí lực của hắn. Hắn cự tuyệt Lăng Phượng dìu đỡ, nằm sang một bên, không có nhiều lời, thậm chí ngay cả liếc mắt nhìn Lăng Phượng một cái cũng không. “Dật Viễn, ngươi không nên tức giận… Trẫm…” “Ta không có tức giận.” Bùi Dật Viễn xoay lưng về phía hắn, “Thỉnh Hoàng Thượng trở về đi.” “Trẫm…” Lăng Phượng còn muốn nói gì đó, nhưng thấy Bùi Dật Viễn không lòng dạ nào nghe hắn nói, hắn cũng không nhiều lời nữa. Mặc quần áo xuống giường, mơ hồ nhìn thấy dấu vết phóng túng để lại trên người Bùi Dật Viễn, Lăng Phượng trong lòng trầm xuống. “Trẫm buổi tối trở lại thăm ngươi.” Nói xong, hắn cũng vội vàng ly khai tẩm điện. Không phải hắn muốn trốn tránh, mà là không muốn mất đi Dật Viễn, cho nên Lăng Phượng muốn lấp liếm chuyện mình dùng dược. “Ngưng xuân hoàn” là cực phẩm xuân dược, vì phòng ngừa thê thiếp bên ngoài…mà phối trí mật dược, chỉ có thể dùng khi mập hợp, dược vật phác tác làm người kia sinh ra dục vọng, nhưng do dược tính cực kỳ mãnh liệt, cần cẩn thận dùng, bởi vì hắn nhất thời xúc động mà dùng trên người Bùi Dật Viễn, chuyện này hắn phải nói như thế nào mới được a!?
|
Sắc Như Không Chương 28 Sau khi Lăng Phượng rời đi, Bùi Dật Viễn đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, kỳ thật hắn thực sự lo lắng Lăng Phượng sẽ lấy thân phận hoàng đế ép buộc hắn phải nghe lời. Nếu nói vậy, hắn không thể không theo. Hạ thân không khoẻ làm cho Bùi Dật Viễn nằm trên giường không muốn động, thế là hắn chỉ nằm một tư thế không thay đổi. Chuyện đêm qua hắn trở tay không kịp, mọi chuyện diễn ra quá nhanh làm hắn cảm thấy sợ hãi. Hắn không phải anh hùng hào kiệt đứng trước thái sơn mặt cũng không đổi sắc, hắn chỉ là một thương nhân bình thường, hắn có thể ẩn nhẫn, có thể bình tĩnh, đó là do tính cách của hắn, nhưng không có nghĩa là hắn không biết sợ hãi. Bị hạ dược vật rồi lần đầu hầu hạ không giống với những gì hắn đã tưởng tượng, nếu nói trước đây việc thị tẩm đối với hắn chỉ là khái niệm mơ hồ thì bây giờ hắn đã hoàn toàn hiểu được. Trước kia, hắn cũng không nghĩ rằng hai nam nhân ở cùng một chỗ sẽ phát sinh chuyện gì, nam nhân không phải nữ nhân, sẽ không thất trinh cũng không mang thai, mặc dù đã xảy ra quan hệ, sau khi chấm dứt hết thảy thì cuộc sống có lẽ sẽ diễn ra như bình thường. Nhưng hắn sai lầm rồi, quan hệ thể xác là điều thập phần kỳ diệu, thân thể kết hợp, như mối dây dây vô hình đem hai người trói buộc cùng một chỗ, thân thể họ đã từng kết hợp với nhau, đây là ràng buộc cả đời không thể chạy thoát,! Thật đáng buồn cũng thật đáng tiếc, cho tới bây giờ hắn mới nhìn rõ hết thảy, mà sự tình cũng vượt qua cả những gì hắn dự đoán. Sau này, hắn nên làm thế nào cho phải? Một ngày suy nghĩ đảo mắt đã đến chạng vạng, Lăng Phượng không tuân thủ hứa hẹn trở lại, Tiểu An tử cùng Kiều Dương hiểu chuyện đã đi đun nước ấm, nhượng Bùi Dật Viễn tắm rửa thay quần áo. Không gặp Lăng Phượng, trong lòng Bùi Dật Viễn cũng có chút mất mác, nhưng hắn vẫn không nói gì, chỉ ngồi ở dục dũng có chút mệt mỏi hỏi: “Hoàng Thượng tối nay đi nơi nào?” Tiểu An tử ở một bên hầu hạ, nghe vậy có chút kinh hoảng, nhẹ giọng trả lời: “Hồi bẩm chủ tử, Hoàng Thượng… Cả ngày đều ở, ở Vịnh Tình cung.” “Vậy sao…” Phải, phải làm phụ thân thôi! Chán nản khôn kể kéo tới, Bùi Dật Viễn có chút khó chịu lại lên giường nghỉ ngơi, cho Tiểu An tử cùng Kiều Dương đều lui ra, hắn đem chính mình gói kỹ vào chăn bông, cuộn thành một đoàn, vừa nghĩ tới tối việc hôm qua, thân thể không khỏi phát run. Không ai trấn an, không ai an ủi, chỉ có bóng đêm hắc ám tịch mịch vây quanh hắn, Bùi Dật Viễn tuy đã quen mọi việc tự mình gánh vác vào lúc này cũng thấy tịch mịch. Hắn không kiên cường cũng không mạnh mẽ như mọi người nghĩ, nếu có thể hắn cũng hy vọng lúc mình bất lực có người bồi bên cạnh, nhưng chuyện như vậy chưa hề xảy ra, nhiều sinh nhật đều trôi qua như vậy… Lăng Phượng ở Vịnh Tình cung, trên danh nghĩa ở bên cạnh Thục phi cùng tiểu hoàng tử, nhưng chỉ có chính hắn biết, trái tim hắn vốn không còn chỗ trống, thân ảnh Bùi Dật Viễn sớm đã lấp đầy trong đó. Khuôn mặt của hắn, thân thể hắn, thanh âm của hắn, hắn khóc, hắn gọi… Chuyện đêm qua vẫn bồi hồi ở trong đầu thật lâu không đi, thời điểm đó Dật Viễn mị thái như phong, rung động lòng người, hậu cung xinh đẹp cũng không bằng hắn một lần quay đầu nhìn lại, đúng là ” Hồi đầu nhất tiếu bách mị sinh-Lục cung phấn đại vô nhan sắc” (Mỗi lần ngoành mặt, nhoẻn cười lộ ra trăm vẻ đáng yêu-Sáu cung son phấn không còn ai đáng gọi là có nhan sắc nữa), mà ngay cả hiện tại, Thục phi luôn luôn được coi là thiên kiều bá mị ở ngay trước mặt, Lăng Phượng cũng không có nửa điểm cảm giác. Thục phi không phải kẻ ngu xuẩn, từ lúc Hoàng Thượng vội vội vàng vàng đi vào tẩm cung của nàng hỏi thăm tình huống đứa nhỏ, nàng liền nhận ra điểm không thích hợp, tâm Hoàng Thượng không ở đây, trong ánh mắt rõ ràng không có thân ảnh của nàng. Nàng đương nhiên không vạch trần, mà ở một bên sắm vai “Hiền thê từ mẫu”, nói nàng rất hy vọng vào tương lai đứa nhỏ, nói những chuyện có thể xảy ra. “Hoàng Thượng, người hy vọng trong bụng nô tì là hoàng nhi hay là công chúa?” “Đều hảo.” Lăng Phượng không yên lòng trả lời. “Nô tì hy vọng là hoàng nhi, như vậy là có thể thay Hoàng Thượng ngăn chặn miệng lưỡi của bọn đại thần.” Nói là nói như thế, nhưng thật ra là có dã tâm. “Ân…” Lăng Phượng hồi đáp một tiếng như có như không, không nói nữa. Nhìn Lăng Phượng như vậy, Thục phi tuy không thể hiện ghen tuôn ra mặt, nhưng đáy lòng tràn đầy phẫn hận bất bình, nàng không rõ, một nam nhan không thể sinh hài tử, trừ bỏ vẻ ngoài ra thì có cái gì tốt! Bất quá, nếu Hoàng Thượng để tâm đến hắn như thế, nàng sẽ đem hắn trừ tận gốc, khiến cho hắn biến mất trước mặt hoàng thượng! Lăng Phượng không biết được những suy nghĩ trong lòng nàng, ở Vịnh Tình cung cả ngày, hắn không dám đi Lân Chỉ cung, bởi vì hắn không biết nên đối mặt Bùi Dật Viễn như thế nào. Tới ban đêm, hắn cũng lấy cớ “hôm nay mệt nhọc” không muốn người thị tẩm, hắn phải hảo hảo ngẫm lại, sau này nên làm sao. Một ngày chưa nghĩ ra biện pháp giải quyết, là một ngày Lăng Phượng không dám đi gặp Bùi Dật Viễn, xúc động lần này không phải một hai ngày là có thể giảm bớt, cho nên đã qua bảy ngày, Lăng Phượng vẫn chưa đi tìm hắn. Ở trong mắt mọi người, tình huống này lại rõ ràng ── Thần phi nương nương lại bị thất sủng! Thậm chí ngay cả Tiểu An tử cùng Kiều Dương cũng mơ hồ cảm thấy điểm ấy, nhưng bọn hắn ở trước mặt Bùi Dật Viễn không nhắc tới, bởi vì thân thể chủ tử hình như chịu không nổi kích thích. Từ hôm Hoàng Thượng rời đi, Bùi Dật Viễn thân thể không biết xảy ra chuyện gì còn suy yếu hơn cả trước kia, đầu đau ngày một kịch liệt. Hiện tại mỗi ngày hắn đều ngủ thẳng đến gần trưa mới ngồi dậy tính toán sổ sách, nhưng vừa đến lúc mặt trời lặn thì cảm thấy mệt mỏi buồn ngủ, có khi hắn cứ như vậy gục trên bàn ngủ quên. Kiều Dương rất lo lắng cho thân thể chủ tử, muốn đi tìm Hoàng Thượng tuyên ngự y, nhưng bị Bùi Dật Viễn ngăn trở. “Đừng đi quấy rầy Hoàng Thượng, hiện tại hắn đang hưởng thụ không khí gia đình vui vẻ!” Đây là lý do duy nhất của Bùi Dật Viễn. Bất đắc dĩ, Kiều Dương cùng Tiểu An tử cũng chỉ có thể lấy dược liệu không còn nhiều lắm mỗi ngày ngao cho chủ tử dùng, nhưng cũng có một ngày số dược liệu này cũng hết, đến lúc đó… không dám tưởng tượng, bọn họ lại không dám vi phạm nguyện vọng của chủ tử, chỉ có thể ngày đêm cầu nguyện Hoàng Thượng giá lâm. Mọi chuyện tựa hồ không được như người ta mong muốn, cuối cùng có một ngày, cánh cửa Lân Chỉ cung bị người mở ra, nhưng người tới không phải Hoàng Thượng, mà là Thục phi ôm bụng đi tới, Hiền phi đi theo phía sau, còn có mấy nhũ mẫu tháp tùng. Phiền toái đến đây! Kiều Dương vừa thấy các nàng mắt liền giật không ngừng, có dự cảm điềm xấu. Hiện giờ Hoàng Thượng không ở đây, Thục phi đã sớm vứt đi bộ mặt đoan trang rộng lượng, trong con ngươi lộ vẻ mưu tính, Kiều Dương vốn đã quen thuộc, tuy rằng cảm thấy chủ tử nhà mình sẽ không dễ dàng bị khi dễ như vậy, nhưng với thân thể hiện tại của chủ tử, chỉ sợ đấu không lại hai nữ nhân kiêu ngạo, hơn nữa… Liếc về phía bụng Thục phi hơi hơi nhô ra, Kiều Dương càng lúc càng sầu lo. “Bổn cung muốn gặp chủ tử của các ngươi, còn không mau đi thông báo?” Thục phi lạnh lùng quát. “Thục phi nương nương, thân thể chủ tử không khoẻ, có không…” [Chát!] Kiều Dương định chống đỡ, nhưng vẫn chưa nói xong đã bị một nhũ mẫu đứng cạnh cho một cái tát. ” Nha đầu không biết sống chết, dám quá đáng với nương nương, không nhìn xem thân phận của mình!” Nói xong lại thêm một cái tát nữa. Đúng lúc này, Bùi Dật Viễn chạy ra, trên người hắn chưa kịp khoát áo khoác, búi tóc có chút tán loạn, là mới vừa rồi gục xuống bàn ngủ quên, động tĩnh bên ngoài mới rồi khiến hắn bừng tỉnh liền chạy ra. Lần này gặp nhau làm Thục phi cùng Hiền phi có chút ngoài ý muốn, bởi vì trông Bùi Dật Viễn không hề là tuyệt sắc Thần phi nghiêng nước nghiêng thành, sắc mặt tái nhợt cho thấy bệnh trạng suy yếu, người tựa hồ cũng gầy yếu đi rất nhiều, còn ho khan từng trận, không biết là nhiễm bệnh gì. Thục phi chán ghét lui về phía sau vài bước, lấy ống tay áo che mặt nói: “A nha nha, sao mới mấy ngày không thấy, Thần phi tiều tuỵ không chịu nổi như thế?” “Đúng vậy a, may mà chúng ta còn nghĩ Thần phi diện mạo so với tiên nhân, muốn đến để thưởng thức, sao lại rơi vào bộ dáng như thế?” Đám nữ nhân chết tiệt này! Kiều Dương che nửa bên mặt muốn cãi lại, liền bị Bùi Dật Viễn kéo lại. “Khụ khụ, đa tạ các nương nương yêu mến, Dật Viễn ở đây xin cảm tạ.” Không có mời, cũng không từ chối, Bùi Dật Viễn làm Kiều Dương khó hiểu. Liếc nhìn Bùi Dật Viễn phong khinh vân đạm một cái, Thục phi hướng nhũ mẫu bên cạnh đánh một ánh mắt, nhũ mẫu kia hiểu ý liền ỷ vào thân phận của mình đem Tiểu An tử cùng Kiều Dương lôi xuống, chỉ lưu lại ba vị nương nương ở trong điện. Bùi Dật Viễn không biết các nàng muốn làm gì, đang muốn hỏi, liền bị Thục phi nhanh chân đến trước. Chỉ thấy nàng một tay đỡ lấy bụng mình, ngẩng cao đầu lên nói: “Thần phi, Bổn cung hôm nay muốn tìm ngươi tính toán nợ nần đây!”
|