Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
|
|
Lương Lạc Sanh Chương 90: Hảo hảo tính sổ(đã beta) Lúc này đổi lại là Sa Nặc Nhân cau mày, "Anh có ý gì? Hoài nghi Pidgey?" Xích Linh nói: "Em hiểu biết nó được bao nhiêu, cứ như vậy tín nhiệm nó, cẩn thận bị nó bán đi còn không biết." Sa Nặc Nhân phản bác: "Nó không biết. Nó là bằng hữu của tôi, tôi hi vọng anh có thể tôn trọng nó." Xích Linh hừ lạnh, "Chờ nó nói rõ ràng lai lịch của chính mình, rồi tôi mới có thể tôn trọng nó." Sa Nặc Nhân nổi giận, lớn tiếng nói: "Anh có ý gì? Anh đây là muốn cãi nhau sao?" Xích Linh nghe thấy lời cậu nói, tức giận cũng nổi lên, "Đúng vậy, đến đi, em trước tiên tính rõ ràng chuyện mình đã làm, lại còn dùng thái độ đúng lý hợp tình đó đến nói chuyện với tôi!" Hai người đều nộ khí đằng đằng trừng nhau, cuối cùng là Sa Nặc Nhân bật cười trước, cậu vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Xích Linh như vậy, rõ ràng cũng không lớn bao nhiêu, lại cả ngày giả chững chạc trưởng thành, vẫn là lúc này mới phù hợp với tuổi của anh. Xích Linh cả giận nói: "Đừng cười! Chạy trốn giờ lại theo dõi chơi rất vui sao? Em có biết ngày hôm nay nguy hiểm cỡ nào hay không?!" Sa Nặc Nhân cười khanh khách nói: "Nếu không theo dõi, làm sao có thể biết được nguyên lai anh là một nam nhân săn sóc như vậy, hả?" Xích Linh sững sờ, bị một câu hỏi không đầu không đuôi như vậy, đang muốn hảo hảo lập gia quy(1), liền bị một người cắt ngang. 1: quy định/quy tắc trong nhà "Linh điện hạ, là người phát hiện địch tấn công trước sao?" Một nam nhân cao lớn cường tráng, nghiêm túc uy vũ đi tới. Xích Linh xoay mặt qua, nhìn thấy người tới, "Mạch tướng quân, không nghĩ tới ngài còn ở đế đô tinh. Cũng không phải ta phát hiện trước, thời điểm ta phát hiện, thú giáp kia chính là đang công kích một đài cơ giáp màu bạc, ta là ra tay thứ hai." Sa Nặc Nhân kinh ngạc, người này chính là bạn tri kỉ mà Đồ Tân lão sư không sợ trời không sợ đất sợ nhất ―― Mạch Quân Đình?! Hắn không phải loại người trẻ tuổi anh tuấn suất khí, cả người đều rất kiên cường, mà là loại nam nhân rất có mùi vị thành thục, đặc biệt là cặp mắt cương trực công chính kia, phi thường hấp dẫn người. Nghe nói hắn đã 36 tuổi, vẫn chưa lập gia đình, đây mới thực sự là nam nhân độc thân hoàng kim 99k vàng ròng, không chỉ chưởng quản toàn bộ người Mạch gia, mà còn là tướng quân quản lý đế đô, cả người quả thực tỏa ra ánh sáng vạn trượng! Thấy Sa Nặc Nhân chăm chú nhìn nam nhân khác như thế, khiến Xích Linh rất không vui, duỗi ra một cánh tay, trực tiếp đem người ôm đến, mạnh mẽ đụng vào nhau. Sa Nặc Nhân ôm mũi, căm tức nhìn anh. Mạch Quân Đình liếc mắt nhìn hai người một cái, không có bất kỳ phản ứng nào, "Rảnh rỗi làm bảng phân tích dữ liệu, chỉ có người cùng đài cơ giáp màu bạc kia có thời gian triền đấu cùng nó dài nhất, ta hoài nghi, đẳng cấp chế tác thú giáp của hạt nhân đã tăng lên, nếu không cũng không khó đối phó như vậy." Biểu tình hai người đều rất nghiêm nghị, cái vấn đề này Xích Linh cũng phát hiện, sức chiến đấu của thú giáp này so với tám năm trước mạnh hơn rất nhiều, chuyện này đối với con dân Đại Uyển Toàn Tí mà nói, thực sự là tin dữ. Xích Linh: "Được, rảnh rỗi ta sẽ tới. Có tìm thấy những hạt nhân khác hay không? Có người sống sao?" Mạch Quân Đình nói: "Hạt nhân bên trong thú giáp tử vong tại chỗ." Nói xong câu này cũng không tiếp tục nhiều lời, quay người đi ra. Xích Linh: "Sau này không được rời khỏi bên người anh, hạt nhân lại bắt đầu rục rịch xuất hiện rồi." Sa Nặc Nhân nhíu mày, "Là ai muốn đưa tôi đi?" Xích Linh vừa nghe, tình tình cũng thấp tới cực điểm, "Rất tốt, chúng ta bây giờ liền trở về đàm luận một chút chuyện em một mình đào tẩu." Sa Nặc Nhân lập tức biến ngoan, mỉm cười nói: "Trường hợp như vậy em cũng phải cố gắng biểu hiện mới được, bằng không để cho người khác cướp danh tiếng, em sao có thể kéo thấp danh dự của anh đâu? Đúng không?" Xích Linh nhìn về phía Iman đang vội vàng băng bó vết thương cho người bị thương, liền nhìn thấy người yêu mình cũng đi qua hỗ trợ, miệng nhếch lên một độ cong. Bất quá hảo tâm của Sa Nặc Nhân không được người nhìn tới, vốn định băng bó cho một người bị thương cánh tay chảy máu, kết quả người kia nhấc tay tránh được, đối Sa Nặc Nhân một mặt miệt thị, hiện nhiên là đối với hành động thấy chết mà không cứu của Sa Nặc Nhân ghi hận trong lòng. Sa Nặc Nhân thở dài, bất đắc dĩ nhìn về phía Xích Linh. Thật sự không phải cậu không muốn giúp đỡ, mà là người ta không cần đến. Vào lúc này, Xích Linh cũng không có tức giận với cậu nữa, đưa tay ra, Sa Nặc Nhân ngoan ngoãn nắm chặt. Xích Linh: "Đi thôi, ăn cơm chưa?" Sa Nặc Nhân: "Không có, anh không nói em cũng không cảm thấy đói bụng, xong, đói bụng đến không đi nổi phải làm sao bây giờ?" Xích Linh nhíu mày, "Muốn anh ôm em sao?" Sa Nặc Nhân lập tức duỗi tay cho anh, "Được đó." Này ngược lại khiến Xích Linh ngoài ý muốn, Sa Nặc Nhân da mặt mỏng, hai người lén lút hôn một chút cũng có thể không được tự nhiên nửa ngày, trước mặt nhiều người như vậy cậu lại muốn ôm một cái, Xích Linh đương nhiên sẽ không từ chối, khom lưng đem người ôm lên, một cái ôm công chúa hoa hoa lệ lệ! Xích Linh còn thấp giọng oán giận một câu, "Trên người em bẩn muốn chết." Điều này làm cho mọi người ở đây đều trợn tròn mắt, Iman càng là khó có thể tin, hắn không nghĩ tới Xích Linh cư nhiên sẽ sủng cậu ta như vậy, ở trước mặt mọi người ôm cậu ta đi, đây là Linh điện hạ lãnh tình lãnh tâm sao?! Iman quả thực hận đến cắn nát răng. Xích Linh đem người ôm vào trong thang máy, Sa Nặc Nhân vòng qua cổ của anh, cười híp mắt nhìn anh, "Mệt không?" Xích Linh rất hứng thú hỏi: "Kết thúc biểu diễn?" Sa Nặc Nhân giả ngu, "Biểu diễn cái gì, em thực sự là đang đói bụng đó." Đem người thả xuống, Xích Linh gõ một cái lên đầu của cậu, "Đừng suy nghĩ lung tung, hắn đã là Vương tử phi của Xích Kính." Nói đến cái này, Sa Nặc Nhân liền phải hảo hảo nói một chút, "Nếu là Vương tử phi của Xích Kính, tại sao đêm nay lại muốn anh đưa hắn trở về?" Xích Linh bất ngờ, "Em thấy được?" Sa Nặc Nhân phi thường có niềm tin ưỡn ngực nói: "Không sai, em là chuyên đi trông coi bắt kẻ thông dâm đây!" Không ngoài suy đoán chút nào, đầu Sa Nặc Nhân lần thứ hai bị gõ, "Đừng nói lung tung." Sa Nặc Nhân ôm đầu, "Không muốn người khác nói lung tung, thì đừng có làm a! Không biết xấu hổ thân phận của mình sao? Coi như lại là thanh mai trúc mã, dù sao cũng đã kết hôn, hay là người ta hủy hôn quăng anh, anh vẫn còn cô nam quả nữ ở chung một chỗ như vậy, ngươi khác sẽ nói anh chưa dứt tình!" Xích Linh trầm mặc, Sa Nặc Nhân nói không sai, giải thích: "Xích Kính lâm thời có việc đi trước, anh tiện đường liền dẫn hắn trở về." Sa Nặc Nhân hừ lạnh, "Hắn ngược lại là yên tâm." Xích Linh không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này, đặt trước món ăn, khiến người đưa tới nhanh chút. Sa Nặc Nhân quả thực rất đói bụng, ăn ngấu nghiến một chút cũng không ngẩng đầu lên, Xích Linh nhìn thấy liền cau mày, "Tại sao không ăn cơm?" Sa Nặc Nhân hung hăng nhai đồ ăn, nghĩ thầm anh còn không biết ngại mà hỏi, tiền của tôi đều để mua dược thực, dược tề chế được cơ hồ đều cho anh, anh còn hỏi tôi vì sao không ăn cơm? Sa Nặc Nhân biểu tình phong phú, Xích Linh: "..." Mặc cho Xích Linh nghĩ như thế nào, cũng sẽ không nghĩ tới Sa Nặc Nhân là nghèo đến tiền ăn cơm cũng không có. Sa Nặc Nhân bắt đầu thận trọng cân nhắc vấn đề tiền nong, không có tiểu kim khố vạn vạn của chính mình là không được, chỉ ra không vào, đây là muốn dìm chết ai đây? Cậu suy nghĩ tiêu tốn hết thời gian một bữa ăn, sau khi bộ đồ ăn được dọn đi, tiến vào mạng giả lập, xem xét giá cả các loại dược tề, trong lòng hiểu rõ mới tìm Xích Linh nói. Xích Linh thấy cậu một bộ dáng nghiêm túc, đầy bụng nghi vấn. Sa Nặc Nhân nói: "Hiện tại chúng ta tới thảo luận một chút, vấn đề giá cả dược tề anh dùng." Xích Linh: "..." Sa Nặc Nhân trong lòng mừng thầm, "Lúc thường dược tề anh uống là bao nhiêu tiền một bình?" Xích Linh: "..." Bảo bối đây là đang cùng anh chia gia sản sao? Xích Linh tỉnh ngộ, chủ động lấy ra một tấm thẻ, đưa cho cậu. Sa Nặc Nhân: "Đây là của chính anh hay là Diễm Vương?" Xích Linh cảm thấy bị nhục nhã, "Anh." Sa Nặc Nhân hoài nghi nhìn anh, nghĩ đến anh đi tới những địa phương nguy hiểm săn bắn, chẳng lẽ những vật liệu đó đều bị anh bán đi? Không biết trong thẻ có bao nhiêu tiền? Xích Linh mặt lạnh, đối với ánh mắt hoài nghi của Sa Nặc Nhân phi thường khó chịu. Sa Nặc Nhân thở dài, ngẫm lại Xích Linh khổ cực kiếm tiền như vậy cũng không dễ dàng, lần này liền tính, ngược lại lần sau toàn bộ dược liệu đều được anh bao, liền đem tiền nợ của anh đổi thành dược tề tốt hơn, vẫn là nghĩ xem nên kiếm tiền lời từ người khác đi, vì vậy đem thẻ trả lại anh, Xích Linh đương nhiên không có cầm, đồ vật anh đã đưa cho cậu lại lấy về, kia cũng rất mất mặt. Xích Linh đương nhiên còn không biết Sa Nặc Nhân đã gán cho anh một cái mác "người nghèo" đâu. Một bên khác, Iman đã hết bận băng bó cho người bệnh, cũng trở về khách sạn. Mở cửa đi vào, Xích Kính đang ngồi trên ghế salon chờ hắn. Thấy hắn tiến vào, hỏi: "Thế nào?" Iman bất ngờ hắn cư nhiên ở trong phòng, cau mày nói: "Ngươi không đi ra ngoài tác chiến?" Xích Kính hừ cười nói: "Một đài thú giáp, cần ta ra tay sao?" (ed: Từ lần đầu tiên mk đã muốn nói, những cái thằng mới gặp lần đầu tiên mà đã có cái suy nghĩ đồi bại kia thì cũng chả ra gì đâu) Iman không muốn nói thêm cái gì, cởi áo khoác, chuẩn bị đi tắm, lại bị Xích Kính gọi lại, "Chuyện ta bảo ngươi chú ý, có phát hiện gì?" Động tác cởi quần áo của Iman ngừng lại, "Hắn biểu hiện giống thường ngày, không nhìn ra dị dạng." Xích Kính tựa tiếu phi tiếu(2), chậm rãi nói: "Gặp lại tình nhân cũ, tâm tình rất khó bình phục?" 2: cười như không cười Iman không để ý tới hắn, từ khi Xích Linh tới đế đô, cách nói quái gở như vậy, cơ hồ lúc nào cũng nghe thấy. Xích Kính đứng dậy, đi tới phía sau hắn, nhẹ nhàng ôm hắn, thấp giọng nói: "Ngươi đừng quên ngươi là người của ai, chỉ cần ta có thể leo lên đế vị, ngươi sẽ là đế hậu, lúc đó Lữ Lợi gia tộc của ngươi đều có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý bất tận." Hơi thở của Xích Kính ở bên cổ hắn, quyết định vừa mới của Iman có chút dao động, "Trong tay Nhị ca có một loại dược tề, có thể giải độc bọ cạp, so với thuốc giải độc lúc trước tốt hơn rất nhiều, sau khi uống mấy phút liền có thể khôi phục tri giác, ta cũng được uống một bình, loại thuốc này trong tay Sa Nặc Nhân cũng có không ít. Nhị ca có thể điều khiển cơ giáp, sau một hồi chiến đấu, cũng không nhìn ra bất kỳ dị dạng nào, thân thể tựa hồ so với trước kia tốt hơn." Xích Kính buông tay ra, đi tới bên cạnh ngăn kéo, lấy ra một bình dược tề màu trắng bạc, mở nắp đưa cho Iman, "Ngửi một chút, có phải là mùi này?" Iman ghé mũi tới ngửi, lập tức nhíu mày, "Không sai, chính là loại mùi vị kỳ quái này, đây là lấy ở nơi nào?" Xích Kính mặt âm trầm, xoay người lại ngồi vào ghế salon, "Người đi vào di tích cổ, mỗi người đều có một bình, nghe nói có thể chống đỡ phóng xạ hạt nhân không rõ ở đó." Xích Kính chuyển động bình dược tề nho nhỏ trong tay, cười lạnh, "Có điều cái này vẫn là do ba vị Vương thượng đồng thời hạ lệnh, cưỡng ép Công Ngọc gia đưa cho chúng ta, lấy lời giải thích của Công Ngọc gia đến nói, loại thực tài chín sao này khó nuôi dưỡng, bọn họ nỗ lực đến bây giờ, không có một lần thành công, chỉ một điểm như vậy, đã có giá trên trời." Xích Kính còn tra được, lúc đó Xích Linh mang theo Sa Nặc Nhân đi một chuyến tới Đạt Nhĩ tinh cầu, trên danh nghĩa là đi mua thực tài, đến cùng đi làm gì lại không ai biết. Công Ngọc gia rất ít người biết, cơ sở ngầm cài vào trong Công Ngọc gia báo cáo, chỉ có một đêm, tất cả dòng chính của Công Ngọc gia đồng thời bị điều động, đi làm cái gì, không ai biết, ngay cả tài xế người hầu cũng đều không mang, chỉ có bảo tiêu trung thành tuyệt đối đi theo.
|
Lương Lạc Sanh Chương 91: Suy đoán của Xích Kính (đã beta) Iman không nghĩ tới thứ Xích Linh cho hắn uống chính là báu vật chín sao ―― Thâm Hải U Lam! "Kia... Trong tay bọn họ tại sao có thể có nhiều như vậy? Công Ngọc gia đã đứng ở bên phía Diễm Vương sao?" Iman lo lắng hỏi. "Coi như đứng ở bên kia, cũng không có khả năng có nhiều như vậy." Xích Kính nói. Sắc mặt Xích Kính rất khó nhìn, hắn nghĩ tới một khả năng, Thâm Hải U Lam kia được Công Ngọc gia xem như chí bảo, coi như bọn họ đầu phục Diễm Vương, trong tay Sa Nặc Nhân cũng không thể có nhiều như vậy, nhìn cậu mỗi người bị thương đều cho một bình, hoàn toàn không biết giá trị một bình Thâm Hải U Lam, như vậy xem ra, hẳn là trong tay có rất nhiều? Nghĩ như vậy, Xích Kính liền không thể không nghĩ tới nguồn gốc của Thâm Hải U Lam, có phải là ở trong tay Sa Nặc Nhân? Xích Linh liền công khai biểu hiện, nói có phương pháp trị liệu tinh thần lực, thêm vào tình trạng thân thể hiện tại của hắn... Xích Kính chợt kinh hãi trong lòng, hẳn là Xích Linh đã tìm được biện pháp trị liệu phóng xạ đi?! Hắn cảm thấy rất nôn nóng, những năm này Xích Linh chung quanh lang bạt, núp ở phía sau, rất ít người ở Đế Quốc biết đến, thi đấu thế gia lần này, không chỉ làm cho hắn lộ mặt, còn giúp danh tiếng của Sa Nặc Nhân tốt hơn, trước đó Sa Nặc Nhân hoàn toàn chỉ là một tên ngu ngốc, căn bản không biết hành vi của mình đối với Sa gia ảnh hưởng lớn thế nào, không nghĩ tới qua lần này, ấn tượng của mọi người đối với cậu ta đã thay đổi hoàn toàn, thậm chí có người đem cậu ta truyền thành huyền thoại, đều ở trong bóng tối âm thầm suy đoán xem cậu ta gặp được dạng kỳ ngộ gì, có thể có được cơ giáp cao cấp như vậy... Kỳ ngộ?! Xích Kính đột nhiên nghĩ đến, muốn nói biến số lớn nhất bên người Xích Linh chính là Sa Nặc Nhân này, trước khi bọn họ gặp nhau, Xích Linh chỉ là một vương tử vô danh, yên lặng cô độc chờ chết, bắt đầu từ khi nào, hắn dần dần xuất hiện trước mắt người đời, hơn nữa lúc trên đài thi đấu cơ giáp thế gia, hắn cũng không e dè biểu đạt ý tứ muốn bảo hộ Sa gia. Đáng chết! Một cước đạp đổ bàn trà, phát ra một tiếng vang thật lớn, khiến Iman sợ hết hồn. "Làm sao..." Iman bị bộ dáng đằng đằng sát khí của Xích Kính dọa sợ. "Bắt đầu từ ngày mai, tiếp xúc với Xích Linh nhiều hơn, còn có Sa Nặc Nhân kia, ta hoài nghi trước đó bọn họ gặp kỳ ngộ gì." Xích Kính phi thường táo bạo, nguyên bản chỉ thiếu chút nữa đã có thể thành công, chỉ cần Xích Linh thuận lợi bệnh chết, đế vị trừ hắn ra không còn có thể là ai khác, lại không có người có thể tranh đoạt với hắn, còn cái tên Vương tử kia (Cơ Thinh), hắn căn bản không để vào mắt. Nhưng là người tính không bằng trời tính, Xích Linh yên lặng nhiều năm, cư nhiên ngay lại vào lúc này sinh động trở lại, quả thực đáng giận! Iman thực khó xử, lòng tràn đầy khổ sở không có cách nào nói ra, chỉ có thể nhẹ giọng nói: "Sa Nặc Nhân kia đối với ta có địch ý, tiếp xúc không tốt lắm." Xích Kính há mồm thở dốc, để cho mình bình tĩnh lại, "Sa Nặc Nhân giao cho ta, ngươi chuyên tâm đối phó Xích Linh, nhất định phải đào ra bí mật hắn đang giấu diếm." Iman nhàn nhạt nói: "Được." Xích Kính nhìn hắn trong chốc lát, rõ ràng trước đây cảm thấy Iman rất dễ nhìn, rất có mị lực, bây giờ hắn lại cảm thấy rất phiền. Hắn không nhịn được nói: "Ngươi cũng tiếp xúc với người có lợi cho chúng ta nhiều một chút, ngươi xem Sa Nặc Nhân, cậu ta phi thường thông minh, cậu ta và Tam hoàng tử nơi nào không tốt, đối với bọn họ trăm lợi mà không hại, ngươi cũng phải nỗ lực hơn chút, tranh thủ khiến Tam hoàng tử thân cận ngươi, Tam hoàng tử lại là nhi tử Nhã Đạt đế quân yêu thích nhất, ngươi hẳn phải biết lợi hại trong đó." Iman cảm thấy lạnh cả người, trong lòng lại hận Sa Nặc Nhân nhiều hơn mấy phần, "... Biết được." Sau hai ngày, chuyện Hạt nhân tập kích đế đô đều được truyền ra toàn bộ thủ đô Đế Quốc, quân bộ càng là công khai biểu thị, Đế Quốc không sợ chiến, cũng sẽ không để cho Hạt nhân ẩn núp nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật, chiến tranh đối kháng Hạt nhân, sau thời gian gần chín năm, lần thứ hai mở ra màn che. Sa Nặc Nhân bên này, trải qua sự kiện tập kích lần này, khiến Xích Linh ra quyết định, vẫn là đem người đặt ở bên cạnh là an toàn nhất, vì vậy đội ngũ đi vào di tích cổ, lại thêm Sa Nặc Nhân một người nữa. Thời gian ba ngày chuẩn bị, Sa Nặc Nhân mua các loại vật liệu cổ quái kỳ lạ, đương nhiên là cậu chọn, Xích Linh trả tiền. Lữ đồ từ từ, nhiều thời gian trông như vậy, cậu đều chuẩn bị dùng để kiếm tiền, vật liệu kiếm tiền nhất định phải dự trữ tốt, bằng không trên đường hết hàng sẽ không tốt. Vì vậy liền xuất hiện, mười ngón tay Sa Nặc Nhân đều đeo đầy nhẫn không gian, lại có Xích Linh nhắc nhở mới biết đeo một cái, những cái còn lại đều bỏ vào trong cái nhẫn không gian kia, như vậy cũng bớt đi rất nhiều phiền phức. Sa Nặc Nhân phóng túng mua sắm vật liệu như vậy, khó tránh khỏi khiến người khác chú ý, vừa vặn mọi người đều biết Sa Nặc Nhân khôi phục tinh thần lực, Xích Linh cũng cố ý thả ra một ít tin tức, nói Sa Nặc Nhân học tập chế tác dược tề, như vậy có thể chứng thực năng lực tinh thần lực của cậu xác thực đã khôi phục, có thể giải thích được vì sao cậu mua nhiều tài liệu như vậy. Có đôi khi càng che giấu lại càng khiến người tò mò, chẳng bằng nói thẳng ra, khiến những người phiền phức kia cảm thấy mất mặt, là có thể đạt được hiệu quả. Thời điểm chờ hai người theo xe đặc chủng đến địa điểm chỉ định, Sa Nặc Nhân hoàn toàn bị dọa sợ rồi, cư nhiên nhiều người đi như vậy?! Đại khái vừa nhìn, có tới chừng trăm người, bất quá đến đều là tiểu lâu la chi thứ các gia tộc, cùng bảo tiêu. Trong đó cũng không thiếu người quen, tỷ như: Công Ngọc Diễm, Vân Hoán, Metz Fick, Xích Kính, Iman, Cơ Thinh, còn có hai người trẻ tuổi nhìn lạ mắt, đại khái chỉ mười bảy mười tám tuổi, một nam một nữ, khuôn mặt đẹp đẽ, nam rất lạnh lùng, nữ ngược lại là phóng khoáng đối Sa Nặc Nhân cười chào hỏi. Xích Linh nói: "Bọn họ là người Francais gia, là đệ đệ cùng muội muội gia chủ, nam là Ái Tu, đứng thứ tư, nữ tên Bối Nhã, đứng thứ ba." Sa Nặc Nhân kinh ngạc, "Nhà bọn họ có mấy huynh muội?" Xích Linh: "Bốn người." Sa Nặc Nhân cười nói: "Thực sự là tấm gương cống hiến tốt vì Đế Quốc." Xích Linh trong lòng hơi động, nhìn về phía Sa Nặc Nhân. Sa Nặc Nhân: "Nhìn cái gì?" Xích Linh: "Sau khi trở về, chúng ta đi một chuyến tới Gambra." Sa Nặc Nhân: "... Được." Xích Linh tiếp tục nói: "Tuyên bố tin kết hôn, cử hành lễ cưới." Sa Nặc Nhân: "..." Sa Nặc Nhân: "Sau khi trở về em muốn tiếp tục đi học, nếu không Đồ Tân lão sư nhất định sẽ đuổi giết." Xích Linh không để ý chút nào, "Em cái gì cũng không cần làm, tất cả đều để anh an bài là được, thời điểm cần tới em, chỉ cần lộ cái mặt ra là được." Sa Nặc Nhân vô lực, "Kỳ thực em cảm thấy, hay là chờ đến lúc 18 tuổi hãy nói đi." Xích Linh: "..." Sa Nặc Nhân vô tội nhún nhún vai, hướng phía trước đi tới, đây chính là phiền phức khi chọn người yêu nhỏ tuổi. Mấy người lại đây chào hỏi, Công Ngọc Diễm thân thiện trực tiếp ôm lấy vai Sa Nặc Nhân, lải nhải nói không ngừng lại, đã nhờ hắn mua mấy lần thực tài, quan hệ hai người ngược lại tốt hơn không ít. Xích Linh quăng qua một ánh mắt sắc như dao, Công Ngọc Diễm không thể làm gì khác hơn là phẫn nộ thu tay về. Thời điểm chia phòng, Xích Linh trực tiếp nói cho Sa Nặc Nhân, không có bao nhiêu phòng, bởi vì cậu vào sau, nên chỉ có thể ở cùng một gian với anh, nói xong cũng rất vô tội nhún vai, tỏ vẻ muốn mà không giúp được gì. Sa Nặc Nhân đen mặt, anh đây là cố ý trả thù đi? Sa Nặc Nhân lập tức mỉm cười đi về phía Công Ngọc Diễm, "Chuyến đi lần này đã làm phiền ngươi, chúng ta hợp giường lại ngủ thế nào?" Công Ngọc Diễm vừa nghe, lập tức như bị đạp phải đuôi mèo, kinh hồn bạt vía nhìn về phía nam nhân một mặt băng sương đang đứng bên cạnh, lúng túng cười khúc khích, "Ha ha, kỳ thực lúc ta ngủ rất không tốt, ngươi xem hình thể của ta, giường cá nhân khẳng định ngủ không nổi..." Xích Kính rất đúng lúc mở miệng nói: "Linh đệ đang nói đùa, còn có phòng trống, để hậu cần an bài cho ngươi đi." Sa Nặc Nhân đắc ý liếc mắt nhìn Xích Linh một cái, "Cảm tạ." Sau đó theo hậu cần, nhanh chân tới gian phòng của chính mình. Xích Linh: "..." Lạnh lùng nhìn về phía Xích Kinh, sau đó cũng đi theo Sa Nặc Nhân qua. Đàn phái tinh vực cách đế đô tinh rất xa, coi như bọn họ đi bằng tinh hạm, cũng phải phi hành gần một tháng, cho nên bọn họ có phần lớn thời gian để tiêu phí, chiếc tinh hạm này cũng đủ xa hoa, bên trong có không ít thiết bị giải trí, ngay cả phòng chế tạo cơ giáp cùng phòng dược tề cũng đều có, sân huấn luyện cơ giáp cùng sàn đấu vật của Resse càng không cần phải nói, trong chuyến đi này, tuyệt đại đa số là Resse, vẫn còn là những người trẻ tuổi, không có nơi cho bọn họ phóng thích tinh lực, bọn họ nhất định sẽ nhịn đến điên. Lúc ăn cơm Sa Nặc Nhân đặc biệt chú ý một chút, lần này toàn bộ nhân viên thêm cả cậu cũng chỉ có vài người là Arthur, còn có mấy người bình thường tay nghề khá tốt, bọn họ là bảo trì cơ giáp sư, nơi này mỗi cái danh ngạch đều rất quý giá, ngoại trừ hộ vệ Resse bảo vệ chủ nhân, bên người mỗi người đều có một người trí tuệ, một trị liệu sư cùng một bảo trì cơ giáp sư, đề phòng tình huống bất ngờ. Tổ hợp Resse, trị liệu sư cùng bảo trì cơ giáp sư, là rất bình thường, bất quá Vân Hoán cùng Metz chính mình đã là dược sĩ, đương nhiên sẽ không lãng phí danh ngạch kia, đổi thành hộ vệ Resse. Lần này số gia tộc có người đủ tuổi, tổng cộng có bảy nhà, bốn nhà thi thế gia, ba người thuộc hoàng tộc. Người thế gia trúng cử phái đi là dòng chính, chỉ có 10 danh ngạch, dòng chính đi nhiều, mang ít hộ vệ theo, hệ số an toàn sẽ giảm xuống. Ba người hoàng tộc, mỗi người có tới 20 danh ngạch, an toàn đối với bọn họ mà nói phi thường trọng yếu. Theo lý thuyết Sa gia cũng có danh ngạch, chỉ là Sa gia nghe theo ý kiến của Xích Linh, không có xin, Xích Linh cũng không chuẩn bị mang Sa Nặc Nhân đi, nhưng đến cuối cùng, vẫn là mang cậu theo, người đại biểu Sa gia, chỉ có một mình cậu. Lúc ăn cơm Sa Nặc Nhân, luôn nhìn chằm chằm bàn đối diện, bọn họ chính là tỷ đệ Francais gia, Sa Nặc Nhân không nghĩ tới, nữ nhân nhỏ nhắn như vậy, cư nhiên cũng là Resse, quả thực khó mà tin nổi! Bối Nhã phát hiện Sa Nặc Nhân đang nhìn bọn họ, mỉm cười chào hỏi với bọn họ, Sa Nặc Nhân cũng có chút lúng túng, kỳ thực cậu đang ngó chừng thiếu niên gọi là Ái Tu kia, Sa Nặc Nhân nhìn lâu như vậy, đầu hắn thậm chí cũng không ngẩng lên một chút, chính là cái đầu gỗ, có thể giữ được bình tĩnh. Xích Linh ấn đầu cậu, xoay lại, ra lệnh: "Ăn cơm." Sa Nặc Nhân không thể làm gì khác là ngoan ngoãn ăn cơm, đôi mắt vẫn còn liếc xung quanh. Cậu chú ý tới Metz cùng với người trẻ tuổi kia, tóc đen mắt đen, gương mặt lạnh lùng, bất ngờ lại chính là trên đài thi đấu thế gia đã gặp qua, nhị thiếu gia An gia ―― An Trạch. Hắn tại sao trở về? Nghe nói An gia này tư chất rất cao, còn đang học tại trường quân đội, cư nhiên đi theo đảm nhiệm hộ vệ của Metz. Cho nên vừa liếc nhìn thiếu niên mặt lạnh đối diện Ái Tu, đột nhiên cảm thấy biểu tình của hai người này rất giống nhau, không nhịn được bật cười. Cái đầu gỗ đối diện kia rốt cuộc ngẩng đầu, mắt lộ ra hung quang nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân. Ái Tu đã sớm phát hiện có người nhìn hắn, chỉ là không muốn phản ứng, không nghĩ tới tên kia dám cười nhạo hắn! Sa Nặc Nhân lập tức bày ra vẻ mặt nghiêm túc, cúi đầu ăn cơm, không còn dám nhìn loạn. Xích Linh không vui hừ lạnh, "Coi trọng ai sao?" Sa Nặc Nhân vội vàng lắc đầu, biểu thị một người cũng không coi trọng, cậu chỉ là hiếu kỳ nhìn mấy lần, cũng không có ý tứ gì khác.
|
Lương Lạc Sanh Chương 92: Tộc chủ chi giới (đã beta) Trên tinh hạm có rất nhiều thời gian trống, Sa Nặc Nhân trốn ở trong phòng chế tác dược tề, Xích Linh cũng không có xuất môn, anh đã thanh trừ hết phần lớn vật chất có hại trong cơ thể, số còn lại đó đã không còn trở ngại anh tăng lên nữa. Mỗi ngày anh đều đang dùng Tụ Khí Tề Sa Nặc Nhân đưa để nâng cao sức chiến đấu, thể lực tăng nhanh như gió. Tụ Khí Tề Sa Nặc Nhân chế tác, dược tính rất mạnh, không có tạp chất, Xích Linh không ngừng hấp thu, cũng không lo lắng trong cơ thể sẽ tích tụ tạp chất, dược tề độ tinh khiết 100%, dược tính 20 đan tư ở Đế quốc giống như vật quý hiếm vậy, rất nhiều người cũng không dám giống như Xích Linh không ngừng nghỉ sử dụng như vậy. Đầu tiên là sợ tạp chất bên trong dược tề quá nhiều, dùng nhiều hơn dễ dàng tắc nghẽn kinh mạch, đấu khí không thể lưu thông, rất khó để khơi thông, dễ dàng hủy đi một thân tu vi; thứ yếu chính là sợ tăng lên quá nhanh, lớp cấm chế ngăn cản khi Resse đạt tới hậu kỳ cấp 6, chỉ cần đạt tới cấp 6, như vậy bất cứ lúc nào cũng có thể bạo thể mà chết rất nguy hiểm, cho nên rất nhiều Resse đều lựa chọn áp chế tu vi, dừng ở cấp 5 là đủ rồi. Đế quốc đến nay, người vừa đột phá lớp cấp chế hậu kỳ cấp 6 cũng chỉ có Thanh Vương, hắn bây giờ đã là hậu kỳ cấp 7, thế nhưng thời điểm đột phá, phấn chấn toàn bộ Resse Đế quốc, Thanh Vương bởi vậy thu về không ít cường giả về dưới trướng, bọn họ đều muốn biết phương pháp đột phá của hắn. Xích Linh xếp bằng ngồi ở trên giường, ra một thân mồ hôi, chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí(1), mở mắt ra, dùng sức hai tay, cảm giác cả người tràn đầy sức mạnh, hai tay phảng phất chỉ cần hơi dùng sức, liền có thể bẻ gãy tấm thép. Anh thỏa mãn gật gật đầu, rốt cục đột phá đến cấp 3, dừng ở thượng kỳ cấp 2 cũng đã gần 8 năm, bây giờ rốt cục đột phá! 1: trọc: đục, bẩn, không sạch sẽ; khí: hơi thở, hơi,... Anh rất cao hứng, đầu tiên nghĩ đến chính là chia sẻ niềm vui sướng này cùng Sa Nặc Nhân, anh liền nhắm mắt củng cố đấu khí mới trong cơ thể, để đấu khí thuận theo kinh mạch đi hết một vòng tiểu chu thiên, sau đó đứng dậy, chuẩn bị đi tìm Sa Nặc Nhân. Cửa vừa mở ra, nhìn thấy Iman đứng ở cửa, thần sắc do dự, làm cho anh sửng sốt một chút. Xích Linh nhàn nhạt nói: "Làm sao vậy?" Iman không nghĩ tới Xích Linh lại đột nhiên mở cửa, chần chờ nói: "Cơ giáp của ngươi đã sửa tốt sao? Ta nghĩ thời gian ngắn như vậy, ngươi khả năng còn chưa tìm được người tu sửa, thế nhưng lần này đi rất nguy hiểm, nói không chừng còn phải dùng đến cơ giáp, ta muốn hỏi ngươi một chút, cần ta hỗ trợ sao?" Iman cười khổ nói: "Tuy rằng đăng ký của ta còn chưa đủ chế tác cơ giáp cấp tám, sở trường cũng không phải chế tạo cơ giáp, nhưng ta là người thức tỉnh hệ rèn đúc, xem qua vấn đề cũng có thể, nếu như không có thương tổn đến mạch thần kinh chính của cơ giáp, ta cũng có thể bảo trì một chút." Xích Linh không nghĩ tới Iman tìm mình là bởi vì chuyện này, "Không cần." Iman cười đến có chút miễn cưỡng, "Nơi này hẳn là cũng không có chế tạo cơ giáp sư đẳng cấp cao hơn ta." Xích Linh nói: "Ta không muốn người khác đụng đến cơ giáp của ta." Iman có chút ủy khuất, hiển nhiên, hắn đã bị phân chia ở một hàng "người khác" kia, "Sa Nặc Nhân kia không thể giúp ngươi sửa tốt Xích Tông đi? Hắn mới năm nhất, lại là giữa đường chuyển lớp, hắn có thể học được cái gì?" Xích Linh cau mày, đánh giá của Iman đối với Sa Nặc Nhân làm cho anh rất không vui. Iman thấy sắc mặt của anh không dễ nhìn, sợ hãi hỏi: "Là bởi vì chuyện trước kia, cho nên vẫn không thể tha thứ ta sao?" Xích Linh nhìn hắn nửa ngày, mới quyết định hỏi một chút, "Iman, ngươi đã tìm được nơi để trở về, cố gắng sống tốt đi." Hai mắt Iman nháy mắt chứa đầy nước mắt, nước mắt lưng tròng nhìn nhị ca hắn đã từng yêu thương nhất, quá nhiều lời muốn nói đều không nói ra được, là hắn có lỗi với anh trước. Xích Linh cất bước rời đi, vốn muốn đi tìm Sa Nặc Nhân, nhưng bởi vì Iman ở trước mặt anh rơi lệ, làm cho lòng anh khó bình, chuyển hướng tới sàn đấu của Resse, quan sát cách đấu của người khác. Những việc này, Sa Nặc Nhân cũng không biết, giờ khắc này cậu chính là đang ở trong phòng nhảy tưng tưng! Trải qua hai tháng điên cuồng tích lũy chế tác dược tề, căn nguyên ý thức lực của cậu bắt đầu tăng nhanh như gió, bây giờ đã là cao thủ sơ cấp, mới vừa nãy, cậu mở ra mảnh xương thứ ba ―― ≪Nguyên tài Đồ Lục≫, bên trong bao quát vô số thực tài, quặng mỏ, cốt tài cùng thú tài, Sa Nặc Nhân xem đến nhiệt huyết sôi trào, này đối với cậu mà nói, quả thực chính là thế giới mới, bên trong này những nguyên tài cơ hồ đều chưa từng thấy, mỗi một loại đều có nơi có tác dụng lớn, Sa Nặc Nhân nhìn thấy một loại thú gọi là giả tạo ma thú, xương của nó có năng lực tự lành rất mạnh, có thể chế tác làm vật liệu sử dụng cho cơ giáp, thời điểm cơ giáp bị hao tổn, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, là có thể tự tiến hành chữa trị. Nhìn thấy cái này Sa Nặc Nhân quả thực phải chảy nước dãi, xương thú thần kỳ như vậy, thật muốn có được! Còn có một loại gọi là thông minh sắc sảo Hỏa Ngưu thú(2), miệng có thể nhai nát đá, trên lưng mọc ra hỏa năng thạch, đó là một loại cao năng nguyên thạch có độ tinh khiết phi thường cao, tuyệt đối có giá trị liên thành... Vân vân thật nhiều, nếu như không phải có chút mệt nhọc, cậu còn không nỡ lui ra ngoài, trước tiên nghỉ ngơi một hồi, đợi lát nữa tiếp tục xem. 2: QT: Linh Tê hỏa ngưu tiêu sái thú =))) Sa Nặc Nhân phát hiện ở trong ngăn kéo có một chiếc gương, cầm lên nhìn nhìn, cậu cho đến bây giờ cũng không soi gương quá mấy lần, nhìn thấy người trong gương, làm cho cậu thất thần chốc lát. Sa Nặc Nhân cẩn thận quan sát người trong gương, cùng với thời điểm mới bắt đầu biến thành Sa Nặc Nhân, dung mạo có biến hóa không nhỏ, bây giờ khuôn mặt này ngược lại là có ba phần giống với dung mạo trước kia của cậu. Sa Nặc Nhân âm thầm hoảng sợ, nếu như không phải Pidgey nhắc nhở, nói không chừng thời điểm dung mạo của cậu hoàn toàn biến thành bộ dáng của Á Liên, e rằng so với khi đó còn xinh đẹp hơn. Cũng may cậu đã dùng Trú Nhan Tề, dung mạo ngừng tại giai đoạn này, chỉ cần mỗi tháng dùng một bình Trú Nhan Tề, liền có thể khống chế được. Cậu nghỉ ngơi một hồi, quyết định chế tác chút dược tề, buổi tối nằm trên giường lại tiếp tục xem ≪Nguyên tài Đồ Lục≫. Vừa mới động, Phượng Hoàng quấn lấy trên cánh tay thoát ra, mảnh vỡ màu vàng ở trong phòng một lần nữa tổ hợp thành một hình cầu màu vàng lơ lửng giữa không trung, một lát sau, từ trong hình cầu đó kéo ra một nhánh kim loại, trên đó có xuyên một chiếc nhẫn màu đen, âm thanh Phượng Hoàng liền xuất hiện trong đầu, đó là tiếng nói đặc biệt trung tính, nam nữ khó phân. Thời điểm Sa Nặc Nhân nhìn thấy chiếc nhẫn kia, viền mắt đã ươn ướt, đó là vật mỗ phụ khi lâm chung giao cho cậu "Tộc chủ chi giới", Thủy Ủy tộc nhiều đới lấy này vi tôn, đó là tượng trưng cho tộc chủ. "Ta rất xin lỗi, không thể bảo vệ thân thể của ngươi." Sa Nặc Nhân không có nhận lấy tộc giới, dùng năng lực hiện tại của cậu, căn bản không bảo vệ được chiếc nhẫn này, dùng tinh thần lực trả lời: "Ngươi giúp ta cất giữ đi, thời điểm cần đến sẽ hướng ngươi lấy về." Phượng Hoàng rút lại nhánh kim loại vào bên trong quả cầu, biến thành khiên kim sắc, lần thứ hai quay lại cánh tay Sa Nặc Nhân. Sa Nặc Nhân hỏi: "Tổn thương của ngươi chữa được bao nhiêu rồi?" Phượng Hoàng: "Đã chữa trị 80%, hệ thống vũ khí nhiệt không thể dùng." Sa Nặc Nhân thở dài, Phượng Hoàng cũng coi như thông minh, lợi dụng năng lượng còn sót lại của mình để chữa trị bề ngoài, để cho người khác vừa nhìn thấy bộ dáng của nó liền kiêng kỵ, trên thực tế, tổn thương bên trong còn chưa chữa trị tốt, chỉ vì không có nguồn năng lượng. "Ta sẽ mau chóng tìm được nguồn năng lượng ngươi có thể sử dụng." Gần một tháng phi hành, Xích Linh giành giật từng giây tăng cao thực lực, lấy hết khả năng nâng cao tu vi, Sa Nặc Nhân có chế tác hai lần Tụ Khí Tề, đều bị Xích Linh lấy đi, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng luyện tập. Sa Nặc Nhân muốn kiếm tiền, thời điểm đang khống chế phản ứng dung hợp cùng tốc độ phản ứng, trên tinh hạm lại phát loa, khiến dược tính đang khống chế tốt chế ra độ tinh khiết chỉ gần 100%, dược tính chỉ ở 18,19 – 20 đan tư như vậy, dược tề như vậy mới có thể bán được, cậu đã ở trên mạng điều tra giá tề dược tề, hạ phẩm dược tề 100 tinh tệ một bình, trung phẩm là 500 tinh tệ một bình, thượng phẩm khoảng 2000 tinh tệ một bình, còn cực phẩm dược tề chỉ từ 10000 tinh tệ trở lên, hơn nữa còn là có tiền cũng không thể mua được, rất nhiều cực phẩm dược tề đều sẽ bị bán ra với giá rất cao. Sa Nặc Nhân nhìn trong không gian chất đầy "cực phẩm dược tề", phảng phất thấy được tài nguyên cuồn cuộn, cậu chế không ít dược tề thường dùng, đều là vật phẩm dễ bán. Công Ngọc Diễm lén lén lút lút bám tường tới gần phòng Sa Nặc Nhân, nhẹ nhàng gõ cửa, Sa Nặc Nhân vội vàng đem dược tề trong phòng thu vào, đi tới mở cửa. Công Ngọc Diễm lách người đi vào phòng, cấp tốc đóng cửa, tốc độ phải gọi là rất nhanh! Sa Nặc Nhân sợ hết hồn, coi hắn giống như ăn trộm mà dở khóc dở cười, "Ngươi làm gì?" Công Ngọc Diễm thở một hơi, "Không muốn bị Linh điện hạ nhìn thấy, thấy sẽ bị nhìn với ánh mắt hình viên đạn." Sa Nặc Nhân bĩu môi, không có nhiều lời. Mỗi gian phòng trên tinh hạm cũng không lớn, chỉ có gần mười mét, chỉ đủ bày ra nhu yếu phẩm cần thiết. Sa Nặc Nhân ngồi trên giường, ra hiệu hắn cùng ngồi, mới hỏi, "Tìm ta làm gì?" Công Ngọc Diễm oán giận nói: "Ta thực sự bị người trong nhà phiền chết đi, ngươi nhanh cứu giúp ta đi?" Sa Nặc Nhân không nhịn được cười nói: "Muốn ta làm sao cứu ngươi?" Công Ngọc Diễm nói: "Ngươi biết cách nuôi trồng Thâm Hải U Lam như thế nào sao? Bọn họ đã dùng các loại phương pháp, cũng không thể dưỡng ra mầm mới, còn không phải thúc giục ta tới hỏi ngươi một chút có phải biết cách hay không?" Sa Nặc Nhân thầm nghĩ, muốn nuôi trồng lại ba lần tử khỏa, vậy căn bản là chuyện không thể nào. Sa Nặc Nhân nói xin lỗi, "Ta cũng không có cách nào.: Công Ngọc Diễm gãi đầu, "Na na (để vậy cho đ.i nha) ngươi có còn nữa không? Chúng ta nguyện ý ra giá cao mua lại, có bao nhiêu mua bấy nhiêu!" Sa Nặc Nhân tựa tiếu phi tiếu nhìn hắn, cũng không nói lời nào. Công Ngọc Diễm ý thức được mình nói sai, cẩn thận nói: "Kia... Ngươi lại bán hai cây cho ta? Không không, một cây, một cây là được." Sa Nặc Nhân tiếp tục tựa tiếu phi tiếu, Công Ngọc Diễm bị cậu nhìn tới gần như phát khóc, cầu xin tha thứ: "Huynh đệ, cái này ta cũng là không có cách nào, đại ca nhà ta một ngày hơn trăm lần truyền tin thúc giục ta, ta đều sắp suy nhược thần kinh rồi!" Sa Nặc Nhân không đùa hắn, "Ngươi cảm thấy được một cây Thâm Hải U Lam trị giá bao nhiêu tiền?" Công Ngọc Diễm lập tức nói: "Giá cả không là vấn đề, chỉ cần ngươi nguyện ý bán, ra cái giá." Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, mẫu khỏa của cậu đã lớn đến kinh người, từng cây từng cây to lớn tráng kiện nổi trên mặt nước, rất là rêu rao. Có một lần Pidgey thật sự không vừa mắt, chỉ có thể để ra một khu vực nhỏ cho Sa Nặc Nhân, để cho cậu đem Thâm Hải U Lam dời đến bên trong một cái ao nhỏ, khu đất bên cạnh bể cũng để cho Nguyên Quả của cậu. Hiện Thâm Hải U Lam ở trong tay cậu thực sự có không ít, chỉ có điều, cậu không biết cứ lấy ra như vậy có được hay không. Sa Nặc Nhân nói: "Ngươi tại sao không đi hỏi Xích Linh?" Công Ngọc Diễm sững sờ, "Thâm Hải U Lam không phải của ngươi sao? Hỏi anh ta có tác dụng?" Thời điểm ở Đạt Nhĩ tinh cầu, Xích Linh hoàn toàn là bộ dáng "Việc này không có quan hệ gì với ta", hắn cho là Sa Nặc Nhân có thể làm chủ chuyện này. ed: trả chương tối qua nhé
|
Lương Lạc Sanh Chương 93: Không có cách nào quên (đã beta) Sa Nặc Nhân thẹn thùng, không sai, Thâm Hải U Lam là của cậu, cậu có quyền quyết định, cậu không biết thời điểm nào đã ỷ lại như vậy, cư nhiên đưa ra quyết định còn nghĩ tới Xích Linh, tiếp tục như vậy tuyệt đối không được! Nhưng là... Cậu liếc nhìn ánh mắt chờ đợi của Công Ngọc Diễm, vật hi vi quý(1), một khi cậu đem quá nhiều Nguyên Quả vào thị trường, vậy khẳng định không phải chuyện tốt. 1: vật hi hữu mới quý hiếm Sa Nặc Nhân hỏi: "Chỗ này của ta cũng không có mấy cây, nhà các ngươi muốn nhiều Thâm Hải U Lam như vậy làm gì? Cây kia không phải bây giờ nên phát triển thành quá lớn rồi chứ?" Cái "Không có mấy cây" Sa Nặc Nhân nói là số lẻ, nhưng Công Ngọc Diễm nghe thế mắt liền sáng lên, rốt cục có hi vọng, bản tính gian thương phát tác, cân nhắc phải làm như thế nào mới có thể lấy được mấy cây Thâm Hải U Lam từ trong tay cậu. Công Ngọc Diễm nói: "Ngươi biết, một cây thực tài chín sao, chỉ có một cây, hoàn toàn cung không đủ cầu." Sa Nặc Nhân gật đầu, "Nói cũng đúng, như vậy ta sẽ cố hết sức bán một cây cho ngươi." Công Ngọc Diễm đại hỉ, "Bao nhiêu tiền?" Sa Nặc Nhân sảng khoái vung tay lên, "Giá hữu nghị, 10 triệu tinh tệ!" Công Ngọc Diễm trực tiếp từ trên ghế rơi xuống. Sa Nặc Nhân biết mà còn hỏi: "Làm sao vậy? Ít sao? Vậy ta lại thêm chút..." Công Ngọc Diễm vội xua tay, thật vất vả lấy lại giọng, nói: "Không thể thêm, không thể thêm nữa." Sa nặc không hiểu nói: "Rất đắt sao? Không phải ngươi nói tiền không thành vấn đề sao? Lại nói đó chính là thực tài chín sao đấy, nếu như ta đem giao bán đấu giá trên chợ đen, tuyệt đối có thể cao hơn so với cái này." Khuôn mặt đẹp trai của Công Ngọc Diễm nhăn lại thành mướp đắng, hắn quả thực nói tiền không thành vấn đề, nhưng hắn cũng không nghĩ tới Sa Nặc Nhân sẽ giở công phu sư tử ngoạm đâu! "Cái này... Quá lớn, ta phải đi về hỏi xem một chút, ta không làm chủ được." Sa Nặc Nhân hiểu ý mỉm cười, "Được, chờ thương lượng xong, bất cứ lúc nào cũng có thể tới tìm ta." Nhiệt tình đưa tiễn Công Ngọc Diễm ủ rũ, Sa Nặc Nhân suýt nữa cười ngất đi. Sa Nặc Nhân trong lúc rảnh rỗi, chuẩn bị ra ngoài đi dạo, ở trên tinh hạm lâu như vậy, cậu còn chưa có tham quan quanh đây. Cậu đi qua phòng chế tạo cơ giáp, phát hiện có người dùng, đi đến phòng dược tề, phát hiện cũng có người dùng, hết cách rồi, chỉ có thể tới phòng giải trí, nhìn thấy một đám Resse cường tráng ở đó hô hào, nhất thời cũng không có tâm tình, không thể làm gì khác đành đi tới phòng huấn luyện cơ giáp. Có người đang điều khiển cơ giáp, tiến hành huấn luyện, Sa Nặc Nhân đứng bên cạnh nhìn một lát, lại chuyển tới sân vật lộn của Resse, đứng xa xa nhìn một đám Resse vây lại với nhau mồ hôi như mưa, đó là sức mạnh cùng hò hét cuồng dã. "Tộc nhân của ngươi chỉ có thể dựa vào cường giả sinh tồn, nắm giữ dung mạo tuyệt sắc, tinh thần lực cực cao, cùng thể chất dễ thụ thai, các ngươi tới chỗ nào cũng sẽ bị giam cầm! Vũ trụ rộng lớn tàn khốc không có nơi tự do cho các ngươi!" Sa Nặc Nhân không hiểu sao lại nhớ tới lời nam nhân kia nói rất lâu trước đây, đây chính là cái gọi là "Cường giả" sao? Sa Nặc Nhân nhìn Resse đánh lộn trên sân huấn luyện, nhìn bọn họ mỗi người đều hưng phấn hò hét, quơ nắm tay gọi to, "Đánh hắn, đánh mẹ hắn!", Sa Nặc Nhân cảm thấy một trận mê muội, lòng buồn bực thở không nổi, hai mắt nhìn đấu trường tràn đầy cừu hận, đều là những người này, đều là những người ngoại giới này... "Em ở nơi này làm gì?" Âm thanh đột nhiên xuất hiện đánh gãy Sa Nặc Nhân sa vào ý nghĩ của bản thân, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Xích Linh, hiển nhiên là sợ hết hồn. Xích Linh thấy đầu cậu đầy mồ hôi, bộ dáng kinh hoảng, lông mày nhíu lại, giơ tay đặt lên trán cậu, "Làm sao vậy? Không thoải mái?" Sa Nặc Nhân lắc đầu, "Không... Không có gì..." Xích Linh đi tìm Sa Nặc Nhân, phát hiện cậu không có ở trong phòng, liền một đường tìm tới đây, lại thấy cậu đứng ở chỗ này ngẩn người, còn có ánh mắt kia, anh không xác định mình có phải là nhìn nhầm rồi hay không, trong nháy mắt kia, anh cảm giác mình không quen biết người này. Xích Linh nắm chặt tay cậu, "Đi thôi, trở lại." Sa Nặc Nhân nhẹ nhàng hô hấp, để cho chính mình bình tĩnh lại, không hiểu tại sao mình lại đột nhiên nhớ tới nam nhân kia, đoán chừng là nhìn thấy chính mình trong gương, đã từng có bóng ma, mới có thể nghĩ bậy bạ đi? Bọn họ vừa mới đi, hai người đứng một bên khác cũng hiện thân. Ái Tu rất bất mãn hành vi lén lén lút lút của Bối Nhã, "Muốn biết cái gì liền trực tiếp đi hỏi, ta không cùng ngươi theo dõi." Bối Nhã một phát ngăn cản người muốn đi, "Trước tiên quan sát, quên mất chuyện đại ca bàn giao? Đài cơ giáp trong tay cậu ta rất không bình thường." Ái Tu nghiêm mặt, "Đại ca muốn, ta sẽ đi giành lấy cho hắn." Bối Nhã cả giận nói: "Dốt nát! Đây là chuyện giành được hay không sao? Nếu có thể cướp, còn đến phiên ngươi và ta động thủ sao?" Tám trăm năm trước đã bị người đoạt đi rồi. Ái Tu không có biện pháp, không biết đến cùng bọn họ đang làm gì, chỉ có thể cùng Bối Nhã tiếp tục theo dõi. Xích Linh đem người mang trở về phòng, cưỡng ép cậu lên giường nằm, không cho cậu tiếp tục chế tác dược tề. "Nghỉ ngơi thật tốt, dược tề đã rất nhiều, không cần quá mệt." Xích Linh ngồi ở bên giường, thay cậu đắp kín chăn. Sắc mặt Sa Nặc Nhân vẫn còn không quá tốt, cậu nhấc cánh tay che đi hai mắt, rầu rĩ nói: "Còn bao lâu nữa mới đến?" Xích Linh chỉ cho là cậu ở trên tinh hạm đã chán hỏng, sờ sờ tóc cậu, thấp giọng nói: "Nhanh thôi, lại qua mấy ngày nữa là có thể đến điểm ước định." Sa Nặc Nhân "Ừ" một tiếng, không nói gì nữa. Xích Linh hôn trán cậu một cái, "Ngủ một chút đi, tôi ở đây với em." Sa Nặc Nhân không muốn nói chuyện, nghiêng người sang, không bao lâu thật sự mơ mơ màng màng ngủ. Trong giấc mộng, đâu đâu cũng có tiếng kêu cứu cùng với âm thanh oanh tạc của vũ khí lớn, tộc nhân ôn hòa không thiện chiến, chỉ có thể bị ép lái cơ giáp chính mình chế tác tiến hành phản kích, tộc nhân chết trên chiến trường, quá ngàn quá vạn, đối với người Thủy Ủy tộc đã ít ỏi mà nói, quả thực là tai ương ngập đầu. Một tiểu nam hài chỉ có năm, sáu tuổi, ngơ ngác nhìn hết thảy trước mắt, tiếng rống tiếng gào khóc rung trời, nhìn tộc nhân từng người từng người ngã vào trong vũng máu, đúng lúc chiến sự khẩn cấp, tộc nhân vây quanh một tuyệt mỹ nam nhân tiến vào, đem tiểu nam hài ôm lấy, ôn nhu nói: "Bảo bối, chúng ta phải rời khỏi nơi này, đi tìm quê hương mới." Trong quá trình đào tẩu, tiểu nam hài nằm nhoài trên bả vai mỗ phụ, nhìn tùy tùng và tộc nhân càng ngày càng ít, rốt cục, khi nhìn thấy Thư Nhai cậu thương yêu nhất cũng thả ra cơ giáp, thời điểm tiến ra chiến trường, bắt đầu khóc lên, "Thư ca ca! Trở về, chúng ta cùng đi!" Thư Nhai điều khiển cơ giáp quay người, giọng mang ý cười, "Á Liên đi trước, ta giết xong người xấu rất nhanh lại đi tìm ngươi." Tiểu nam hài xô đẩy mỗ phụ, không muốn rời đi, "Ta không, Á Liên không đi, Á Liên chờ Thư ca ca cùng đi!" Tình huống khẩn cấp, không thể để cho địch bắt được tộc chủ cùng thiếu tộc chủ của bọn họ, chỉ cần có tộc chủ ở, Thủy Ủy tộc không coi là chân chính diệt vong. Tuyệt lệ nam nhân lần đầu tiên trong đời phát hỏa, cũng động thủ đánh tiểu nam hài, "Đi theo ta!" Tiểu nam hài chơi xấu ngồi chồm hỗm trên đất không đi, cũng đấm đá mỗ phụ, khóc lớn nói: "Người xấu! Mỗ phụ là người xấu! Ta muốn Thư ca ca, ta muốn Thư ca ca!" Tộc nhân cùng nhau tiến lên, ôm lấy thiếu tộc chủ liền chạy về phía phi thuyền xa xa, không thể trì hoãn nữa, đây là cơ hội duy nhất cho bọn họ đào tẩu. "Bảo bối, chỉ cần ngươi không chết, Thủy Ủy tộc cũng sẽ không diệt vong, ngươi thân là thiếu tộc chủ, thì có trách nhiệm giải cứu tộc nhân cực khổ, sinh mệnh người toàn tộc Thủy Ủy đều do ngươi gánh vác... "... Nặc Nặc, Nặc Nặc!" Tiểu nam hài đắm chìm trong bóng tối vô biên, cậu cảm thấy cô độc, bất lực, tộc nhân từng người từng người rời cậu mà đi, cuối cùng mỗ phụ cũng đi, chỉ còn một mình cậu... "Nặc Nặc, tỉnh lại đi!" Nặc Nặc là ai? Tiểu nam hài mơ mơ màng màng mở mắt ra, mờ mịt nhìn nam nhân trước mắt, mấy giây sau, ý thức mới dần dần trở lại, nhớ tới chính mình là ai, chính mình đang ở chỗ nào. Xích Linh lo lắng đem người ôm vào trong lòng, "Gặp ác mộng?" Trên mặt Sa Nặc Nhân vẫn còn vệt nước mắt khóc trong giấc mộng, cậu không nói lời nào, tùy ý Xích Linh ôm, trong lòng quặn đau. Chuyện khi còn bé, đến nay vẫn còn rõ ràng trước mắt, mỗi một cảnh mỗi một hình ảnh cũng chưa từng quên, chỉ là tận lực không nhớ tới, nhưng vẫn chôn giấu ở nơi sâu nhất trong lòng. Sau đó Sa Nặc Nhân không có ngủ lại, Xích Linh tới phòng ăn lấy đồ ăn cho cậu, Sa Nặc Nhân ở trong phòng ăn bữa tối, liền để Xích Linh về nghỉ, cậu đã không sao. Xích Linh không yên lòng để cậu một mình, Sa Nặc Nhân lại mỉm cười nói: "Anh nên giành thời gian nâng cao thực lực, bằng không nếu gặp nguy hiểm, ai tới bảo vệ em?" Xích Linh nghĩ thầm cũng đúng, hôn cậu một cái, "Nghỉ sớm một chút, không cần quá mệt mỏi." Sa Nặc Nhân tiếp tục mỉm cười, "Được." Sau khí Xích Linh rời đi, một mình Sa Nặc Nhân ngồi ngốc một lát, nghe thấy tiếng gõ cửa, cho là Xích Linh quay lại, mở cửa nhìn thấy người cư nhiên là Xích Kính. Xích Kính giọng mang lo lắng, "Đêm nay không thấy cậu đi ăn cơm, không thoải mái sao?" Sa Nặc Nhân tâm tư bay loạn, suy đoán ý đồ hắn đến, "Không có, có chút lười biếng, không muốn động đậy." Xích Kính cười rộ lên, cảm thấy Sa Nặc Nhân như vậy có điểm đáng yêu, liếc mắt nhìn qua phòng nghỉ, "Ta có thể vào ngồi một lát không?" Sa Nặc Nhân tránh khỏi cửa, phóng khoáng nói: "Đương nhiên." Xích Kính tiến vào gian phòng, cấp tốc quét một vòng, ôn hòa nói: "Còn có mấy ngày liền cùng Tam hoàng tử hội họp, nghe nói nơi đó rất nguy hiểm, cậu có muốn đi cùng ta hay không?" Sa Nặc Nhân vẫn cứ đứng yên ở vị trí gần cửa, uyển chuyển từ chối, "Xích Linh sẽ bảo vệ ta." Xích Kính nói: "Linh đệ của ta tư chất quả thực tốt, chỉ có điều, từ 8 năm trước nhiễm phải phóng xạ, sức chiến đấu của hắn cũng chưa từng tăng lên, thêm vào trước đó hắn chiến đấu, nghe nói có giáp cũng bị hao tổn, ta là sợ thời điểm đó nhiều người hỗn tạp, hắn không hẳn có thể che chở tốt cho ngươi." Sa Nặc Nhân mỉm cười nói: "Ngài cũng chưa chắc đã rảnh rỗi phân thân, Vương tử phi của ngài còn cần ngài chăm sóc đâu." Xích Kính nở nụ cười, "Chăm sóc hai người ta vẫn có thể." (ed: *nhếch mép cười khinh bỉ*) Sa Nặc Nhân giống như cảm kích nói: "Cảm tạ, thời điểm đó thật sự gặp nguy hiểm, ta sẽ hướng ngài cầu viện." Xích Kính sảng khoái nói: "Được, tình huống bên trong hi vọng sẽ không quá tệ." Trên mặt Sa Nặc Nhân mang theo nụ cười, tiếp tục cùng hắn phí lời, "Hi vọng như vậy." Xích Kình từ trong túi tiền móc ra một bình nước thuốc màu trắng sữa, đưa cho Sa Nặc Nhân, "Cái này ngươi dùng sao?" Sa Nặc Nhân liếc mắt một cái liền nhận ra, đó là Thâm Hải U Lam màu trắng đưa cho Công Ngọc gia, giả vờ không hiểu nói: "Đây là cái gì?" Xích Kính nhìn chằm chằm Sa Nặc Nhân, muốn nhìn ra sơ hở của cậu, "Đây là Thâm Hải U Lam, là ba vị Vương cưỡng chế Công Ngọc gia lấy ra, nghe nói có thể chống đỡ phóng xạ hạt nhân không rõ ở đàn phái tinh vực kia, Công Ngọc gia giở công phu sư tử ngoạm, vẫn luôn bán đến 5 triệu tinh tệ, lần này đi di tích cổ, ngược lại là để cho nhà họ kiếm bộn rồi."
|
Lương Lạc Sanh Chương 94: Lôi kéo Công Ngọc gia (đã beta) Sa Nặc Nhân phi thường khiếp sợ, nửa ngày không bình tĩnh nổi, Công Ngọc gia cũng dám ra giá quá chứ?! Nhìn một bình kia đại khái cũng chỉ được 5ml, mà bán đến 5 triệu tinh tệ, thật giống như đi cướp tiền! Kỳ thực dược tính của ba lần tử khỏa kém xa cái khác, coi như mỗi bình có là 10ml, cũng chưa chắc dược tính đã mạnh bằng 3ml hai lần tử khỏa, cư nhiên keo kiệt như thế, chỉ cấp một bình nhỏ như vậy, còn ra giá cao ngất, quả nhiên là gian thương! Sau khi Sa Nặc Nhân để Xích Linh dùng Bách Phúc Tuyết, đã khống chế lượng Thâm Hải U Lam anh dùng, tiếp tục dùng mẫu khỏa đã không còn tốt nữa, nên để cho anh dùng bình 3ml hai lần tử khỏa, liều lượng như vậy để điều trị thân thể là đủ rồi. Xích Kính luôn luôn quan sát phản ứng của Sa Nặc Nhân, thấy cậu khiếp sợ cũng không giống giả bộ, bắt đầu hoài nghi lẽ nào mình suy đoán sai rồi? Nhưng là đêm đó cậu ta lấy ra mười mấy bình để cứu người, không thể chưa từng thấy, quả nhiên là đang nói láo sao? Không biết, Sa Nặc Nhân xác thực khiếp sợ, chẳng qua là bị cái giá kia kiềm chế lại, cũng không phải phản ứng khi nhìn thấy Thâm Hải U Lam. Xích Kính lại nói: "Cậu có dùng sao? Nói vô dụng, cái này cho cậu." Sa Nặc Nhân vội vàng xua tay, "Không cần, không cần, thứ quý trọng như vậy làm sao dám nhận." Sa Nặc Nhân cũng lấy từ trong không gian ra một bình dược tề màu trắng sữa, lúng túng nói: "Ngươi không nói ta còn không biết nó gọi là Thâm Hải U Lam đâu, Xích Linh đã đưa cho ta một bình, nhưng lại không nói cho ta là cái gì." Gãi đầu một chút, rầu rĩ nói: "Xong, sớm biết là đồ mắc như vậy, ta cũng sẽ không hào phóng uy mỗi người một bình như vậy, không biết lúc này tới tìm bọn họ thu lệ phí, có còn kịp không?" Xích Kính: "..." Xích Kính hoàn toàn bị Sa Nặc Nhân nói tới hồ đồ rồi, lẽ nào Thâm Hải U Lam thật sự không phải Sa Nặc Nhân, mà là Công Ngọc gia tự mình tìm tới. Sa Nặc Nhân âm thầm bội phục Xích Linh, nếu vậy sau này tốt nhất là để cho anh lấy ra Thâm Hải U Lam đều là màu trắng sữa, như vậy cho dù có vấn đề, cũng có thể đẩy tới trên đầu Công Ngọc gia, Thâm Hải U Lam đêm đó Sa Nặc Nhân lấy ra cứu người, đều là màu trắng sữa, giống như hiện tại, chất lỏng trong tay Xích Kính chính là Thâm Hải U Lam ba lần tử khỏa, chất lỏng Thâm Hải U Lam hai lần tử khỏa trong tay cậu, thời điểm không có phân tích dược tính, mắt thường căn bản không phân biệt được. Xích Kính lần này tới đây cũng không thăm dò được cái gì, ngược lại là làm cho mình mông lung hơn, cuối cùng lại rảnh rỗi tán gẫu vài câu liền rời đi. Hành vi của Công Ngọc gia quả thực khiến Sa Nặc Nhân nhìn mà than thở, 5 triệu một bình đó! Một bình chỉ có 5ml, đây không phải muốn kiếm lời điên rồi sao? Cậu suy nghĩ, chính mình ra giá 10 triệu tinh tệ, vốn là để cho hắn trả giá, không có ý thực sự lấy nhiều như vậy, bây giờ nhìn lại, 10 triệu vẫn là ít đi! Công Ngọc Diễm buồn bực, chờ hắn cùng người nhà thương lượng xong, trở lại nói giá tiền với Sa Nặc Nhân, nhận được kết quả chính là một phân tiền cũng không bớt, ngươi có muốn hay không, không muốn dẹp đi, không muốn ta cầm ra chợ đen đấu giá, ngược lại đồ vật ở trong tay ta, ta có quyền xử lý. Công Ngọc Diễm bi thôi tiếp tục trở lại thương lượng, bị đại ca mắng cẩu huyết lâm đầu(1), thật sự là một tên phế vật, bàn giá tiền cùng người ngay cả một phân cũng không giảm xuống được, đối phương còn là thiếu niên chỉ có 16 tuổi, Công Ngọc Diễm cơm mấy năm qua đều chỉ là ăn không rồi! 1: mắng chửi xối xả, mắng té tát Công Ngọc Diễm ủ rũ thẳng não liền đi nói giá tiền, cuối cùng Sa Nặc Nhân từ bi nói: "Xem chúng ta là bằng hữu, ta để hai cây cho ngươi, lấy ngươi 18 triệu, thế nào?" Công Ngọc Diễm thực sự không biết nên nói như thế nào, đem những lời đại ca nói với hắn thuật lại một lần, Sa Nặc Nhân không hề bị lay động, xác định một cái giá, kiên quyết không đổi giọng. Công Ngọc Diễm dưới cơn nóng giận, trực tiếp gọi qua cho đại ca, để chính bọn họ đàm luận đi! Công Ngọc Hàn nhận được truyền tin, đang muốn phát hỏa, liếc nhìn thấy hình ảnh Sa Nặc Nhân, không thể làm gì khác là khôi phục hình tượng tinh anh giới kinh doanh, nghiêm túc nói: "Chào ngài, Sa thiếu, lại gặp mặt." Sa Nặc Nhân mỉm cười liếc mắt nhìn Công Ngọc Diễm đang trốn đến một bên, hiểu rõ, "Chào ngài, các người nếu như muốn có Thâm Hải U Lam, không bằng chúng ta tự mình thương lượng?" Công Ngọc Hàn mang theo lễ phép mỉm cười: "Chính là ý đó xin thứ cho ta mạo muội, xin hỏi trong tay Sa thiếu đến cùng có bao nhiêu Thâm Hải U Lam?" Sa Nặc Nhân tiếp tục mỉm cười: "Không nhiều, ta vừa mới cùng Diễm thiếu gia nói, 18 triệu bán các người hai cây." Công Ngọc Hàn cười rộ lên, "Sa thiếu gia, cái giá này xin thứ cho chúng ta không thể nhận, nói khó nghe một chút, ta ra giá cao như vậy mua về đều là "hùng cây"*, không thể sinh sôi đời sau, nếu như có thể, ngược lại ta hi vọng có thể ra giá càng cao hơn, mua "thư cây"* trong tay ngươi thế nào?" *: hùng – thư: đực – cái Mỉm cười trên mặt Sa Nặc Nhân bất biến, trong lòng suy nghĩ quả nhiên là gian thương, tuy rằng dùng hùng cây cùng thư cây để giải thích không chuẩn xác, bất quá ý tứ cơ bản tổng cũng không sai. Sa Nặc Nhân nói: "Ta không hiểu rõ ý của ngài." Công Ngọc Hàn một tư thế đàm phán, hai tay chống ở trên bàn làm việc, mười ngón giao nhau, "Ta biết Sa thiếu nghe hiểu được, ta ra giá cao đến đâu cũng không đáng kể, nhưng ta hi vọng thực tài chín sao mua về có thể sinh sôi, mà không phải loại trong tay chúng ta đây." Sa Nặc Nhân cười hỏi, "Ngươi làm sao có thể khẳng định trong tay ta có thư cây như ngươi nói đâu?" Công Ngọc Hàn thái độ thản nhiên, "Nếu như ngươi không có thư cây, không thể hào phòng đổi lấy hai loại thực tài trân quý nhà ta mà không để lại bất cứ yêu cầu khác như thế, không phải sao? Thế nhân đều trục lợi, này vừa vặn nói rõ trong tay ngươi không thiếu cái này, hơn nữa còn là muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Sa Nặc Nhân cười nhạt, không tiếp lời, để cho hắn nói tiếp. Công Ngọc hàn lại nói: "Nghiên cứu viên nhà ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy loại thực tài này, đơn giản mà nói, loại Thâm Hải U Lam này chính là hùng cây, nó không thể sinh sôi đời sau." Sa Nặc Nhân nói: "Cho nên ngươi cho là thư cây nhất định là ở trong tay ta?" Công Ngọc Hàn: "Không sai, hơn nữa ta tin tưởng, hùng cây Thâm Hải U Lam trong tay ngươi cũng không có thiếu." Sa Nặc Nhân thầm nói, thật là nam nhân sắc bén, sau này vẫn là nên hạn chế tiếp xúc với hắn. Sa Nặc Nhân cũng không che giấu, "Thế nhưng trong tay ta chỉ có một mẫu khỏa, ta cũng sẽ không làm chuyện mổ gà lấy trứng(2)." 2: ẩn dụ, chỉ vì tham lợi trước mắt quên đi lợi ích lâu dài Công Ngọc Hàn đã chiếm được đáp án mình muốn, Sa Nặc Nhân cũng nói, trong tay cậu ta có mẫu khỏa, nói cách khác, gốc cây kia của bọn họ xác thực không thể sinh sôi đời sau. Này thật thần kỳ, lần đầu tiên gặp phải thực tài có cá tính như vậy. Công Ngọc Hàn sẽ không bỏ qua mẫu khỏa trong tay cậu, "Đàm luận điều kiện, chỉ cần ta có thể làm được, nhất định sẽ thỏa mãn ngươi." Sa Nặc Nhân suy nghĩ một chút, bỗng nhiên nổi lên tâm tư đùa giỡn, "Không bằng Công Ngọc gia các ngươi đi theo Xích Linh thế nào?" Công Ngọc Diễm đứng một bên kinh hãi, lại nhìn về phía đại ca trong quang não, quả nhiên thấy sắc mặt đại ca nghiêm túc lên, trong lòng hắn run sợ mà chờ cơn giận ngút trời của đại ca. Sa Nặc Nhân thấy hắn do dự, cảm thấy có hi vọng, tiếp tục nói: "Ngài hẳn là cũng nghe thấy lời đồn đại, nói ta gặp được chuyện kỳ ngộ, cái khác ta không dám nói, thế nhưng, bằng đồ vật trong tay ta, để Công Ngọc gia sừng sững trăm năm không ngã, tuyệt đối có thể làm được." Công Ngọc Hàn nghiêm túc nói: "Nói miệng không bằng chứng, chuyện lớn như vậy, ta không thể tùy tiện nghe ngươi nói nói liền ra quyết định." Sa Nặc Nhân: "Không sai, ta cũng có thể tiết lộ một chút tin tức cho ngươi, không lâu sau này, ta sẽ khiến cho Công Ngọc gia không chỉ là thương gia trong ngành cung cấp dược tề, còn có thể làm cho cả giới chế tác cơ giáp, đều muốn cầu cạnh các ngươi." Công Ngọc Diễm đối với Sa Nặc Nhân thong dong cảm thấy khiếp sợ, cậu ta cư nhiên một chút cũng không sợ lực uy hiếp của đại ca?! Công Ngọc Hàn cũng không có lập tức nói cậu vọng tưởng, ra hiệu Sa Nặc Nhân nói tiếp. Sa Nặc Nhân: "Chuyện hạt nhân tập kích đế đô, khiến toàn bộ đế quốc khiếp sợ, tại đế đô xuất hiện thú giáp, uy lực của nó hơn xa trước đó, Đế Quốc nếu muốn cùng hạt nhân có sức đánh một trận, nhất định phải cải biến cách chế tác cơ giáp, có thể kết cấu cơ bản không phải một sớm một chiều có thể thay đổi, cách duy nhất có thể làm chính là vật liệu chế tạo cơ giáp. Ta biết một chút ít có thể dùng cải tạo vật liệu chế tạo cơ giáp, lần này đi di tích cổ, mục đích cũng là tìm kiếm loại vật liệu này, vạn nhất có thể tìm được, như vậy mang đến hy vọng mới cho ngành chế tạo cơ giáp Đế Quốc, mà người có thể biết được những vật liệu này, chỉ có ta." Công Ngọc Diễm yên lặng ghe, đã nghe đến nhiệt huyết dâng trào, không nhịn được xen vào nói: "Thực tài cũng có thể chế tạo cơ giáp?" Sa Nặc Nhân nói: "Không phải tất cả thực tài đều có thể chế tạo cơ giáp, chỉ có một số ít, bình thường rất khó nhìn thấy." Công Ngọc Hàn vẫn luôn trầm mặc, như đang suy nghĩ độ tin cậy trong lời nói của Sa Nặc Nhân. Hồi lâu sau, Công Ngọc Hàn mới nói: "Ta cần cùng trong người trong nhà thương lượng chuyện này, kết quả ra sao, sẽ để A Diễm thông báo ngươi." Sa Nặc Nhân nói: "Được, ta chờ." Truyền tin kết thúc, Công Ngọc Diễm cũng không đi, lôi kéo Sa Nặc Nhân hỏi chuyện có liên quan đến thực tài chế tạo cơ giáp. Vừa lúc đó, truyền đến tiếng gõ cửa. Tóc gáy Công Ngọc Diễm lập tức dựng thẳng lên, cơ hồ theo bản năng liền biết mình phiền toái. Quả nhiên người đứng ở cửa chính là Xích Linh, vừa thấy Công Ngọc Diễm ở trong phòng Sa Nặc Nhân, sắc mặt lập tức khó xem, "Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Công Ngọc Diễm vạn phần căng thẳng, chỉ lo nói không rõ ràng bị hiểu lầm, "Ta... Ta..." Sa Nặc Nhân để người tiến vào, đóng cửa lại, "Hắn đến cùng em nói chuyện. Đang chuẩn bị đi gọi anh đấy, có việc muốn nói cùng anh." Xích Linh ngờ vực nhìn hai người bọn họ, hỏi: "Chuyện gì?" Sa Nặc Nhân ngồi trên giường, để hai người bọn họ một người ngồi giường một người ngồi ghế dựa, ngồi ghế dựa đương nhiên là Công Ngọc Diễm. Sa Nặc Nhân: "Thảo luận vấn đề cải cách cơ giáp Đế Quốc." Xích Linh đầu tiên nghĩ đến, chính là Pidgey có chuyện quan trọng gì muốn nói với mình, liếc mắt nhìn Công Ngọc Diễm ngồi trên ghế, Công Ngọc Diễm ngồi nghiêm túc, sợ bị hoài nghi. Xích Linh nhíu mày, "Muốn đồng thời thảo luận với hắn?" Sa Nặc Nhân cũng nhìn về phía hắn, Công Ngọc Diễm lập tức nói: "Đại ca ta đã cân nhắc muốn đi theo ngươi, ta nghe một chút... Không có chuyện gì... Đi?" Xích Linh không rõ nhìn về phía Sa Nặc Nhân, Sa Nặc Nhân vỗ vỗ tay anh, ra hiệu trước tiên không nói cái này, sau đó sẽ giải thích cho anh, chỉ có cho Công Ngọc Diễm nếm đầy đủ ngon ngọt, mới có thể làm cho hắn ảnh hưởng đến lựa chọn của gia tộc.
|