Đế Quốc Đệ Nhất Sủng Hôn
|
|
Lương Lạc Sanh Chương 140: Hai phe giao thiệp Đương kim bệ hạ cả đời chỉ yêu một người, chính là Đế hậu -- Lê Anh, bệ hạ cũng cam kết, đời này chỉ cưới một người là Lê Anh, nhưng đáng tiếc, nhiều năm qua, Lê Anh vẫn không thể nào có con, toàn bộ thủ đô Đế quốc bạo động, bất kể là con dân hay là quan to quý tộc, tất cả đều ký một lá thư, thỉnh cầu bệ hạ nạp thêm tân phi, nhưng là bệ hạ hết lòng tuân thủ cam kết, không nạp tân phi, cũng quyết định muốn ở trong đám con cháu hoàng thất chọn ra người thừa kế. Đó là bời vì bệ hạ đã thấy người kế nhiệm Đế vị tương lai, coi như hắn nạp phi, sinh ra đời sau cũng chưa chắc là tiên thiên Resse, vị trí Đế quân, phải là người mạnh nhất hoàng tộc kế thừa, đây là chuyện không thể nào thay đổi, thời điểm đó Xích Linh vẫn là người mạnh nhất, mà hắn căn bản không nghĩ tới chuyện nạp tân phi. Sau đó, nhân loại cùng người Tuy Vĩ Hạt bùng nổ chiến tranh, bệ hạ thân trinh ra trận, sau khi trở về, lại phát hiện không thấy Lê Anh, cứ như vậy biến mất không một tiếng động. Bệ hạ gấp đến độ phát điên, phái người đi tìm kiếm khắp nơi nhưng không có kết quả, chiến sự lại lên, lần thứ hai hắn dẫn binh xuất chiến, sau đó cũng không trở về nữa. Diễm Vương phi thường xuyên suy nghĩ, bệ hạ là đi tìm Lê Anh đi, thời điểm bị toàn bộ đế quốc bức bách, bệ hạ đã từng nói qua với Diễm Vương, hảo hảo giáo dưỡng Xích Linh, để anh mau mau lớn lên, gánh vác trọng trách nặng nề của hắn, hắn đã không muốn tiếp tục gánh vác trọng trách như vậy nữa. Lúc đó bệ hạ khổ sở giãy dụa, bọn họ đều nhìn ra được, Diễm Vương phi không muốn tương lai của con trai mình giống như bệ hạ, bị một quốc gia làm cho cùng đường mạt lộ. Xích Linh cau mày suy nghĩ sâu xa, dù như thế nào anh cũng không thể để nhi tử Xích Kính kế vị, như vậy nên làm thế nào mới được? Nếu như đại ca vẫn còn thì tốt rồi, có thể cân nhắc đến con trai hắn... Nghĩ đến đại ca Xích Lam, Xích Linh lại cảm thấy mối hận dâng lên, dù như thế nào anh cũng không thể đem quốc gia giao vào tay đám người Thanh Vương! "Mỗ phụ, trước tiên không đề cập tới chuyện này, nói chung, ta sẽ không để Nặc Nặc tiêm vào mang thai thể." Xích Linh nói xong, quyết tuyệt rời đi. Diễm Vương phi nhìn nhi tử rời đi, ngẩn ra một lát, chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Hoàng tử nhiều phong lưu, Xích gia bọn họ, cố tình lại là loại người rất si tình. Xích Linh vốn định trở về phòng bồi Sa Nặc Nhân, nửa đường lại có người hầu tới báo, Tam hoàng tử Nhã Đạt Đế quốc đã tìm tới cửa. Xích Linh không thể làm gì khác đành đi tới phòng đãi khách, thấy Karni. Sa Nặc Nhân thấp thỏm bất an chờ đợi, nửa ngày không thấy Xích Linh trở về, cậu đoán phỏng chừng là đi làm việc, cầu khẩn sau một hồi bận rộn, Xích Linh sẽ quên đi chuyện dược tề. Trên thực tế, Xích Linh đã quên mất, chỉ là một bình dược tề, anh chỉ muốn hỏi Sa Nặc Nhân một chút xem có chỗ nào không thoải mái hay không, giấu anh lén lút uống thuốc, nhưng là Sa Nặc Nhân càng ấp úng không chịu nói thì anh lại càng hoài nghi. Diễm Vương phi tới cắt ngang, nhắc tới mang thai thể và chuyện đứa nhỏ, Xích Linh đã sớm đem chuyện dược tề ném ra khỏi đầu, liền đi gặp người Nhã Đạt Đế quốc, lần này bọn họ đến đây, đã thể hiện rõ mục đích, chính là bàn luận về chuyện văn minh trong di tích cổ, phỏng chừng bọn họ đã nghiên cứu những ký hiệu đó lâu đến phát điên, chỉ có thể lựa chọn tới đây hợp tác, thế nhưng lần hợp tác này muốn bàn luận như thế nào, để có thể trở thành điều có lợi nhất cho Đế quốc, Xích Linh còn cần phải hảo hảo hao phí suy nghĩ một phen. Bên trong phòng tiếp khách, không chỉ có Karni cùng Ysaye, còn có một vị thể hình tròn vo, vừa nhìn cũng biết chính là chính khách, chính khách giảo hoạt, Xích Linh hiểu rất rõ. Bọn họ vừa mới gặp mặt, không có bao nhiêu thời gian hàn huyên, Karni liền trực tiếp hỏi Xích Linh, Tinh Diệu Đế quốc nghiên cứu văn minh di tích cổ, thật sự có đột phá? Xích Linh thanh thản ngồi trên ghế salon, "Đương nhiên, chúng ta cũng không có lý do gì để nói dối cả." Cả người anh khí tràng bức người, đến ngay cả chính khách láu cá cũng không dám khinh địch. Đại Đế quốc đệ nhất Đại Uyển Toàn Tí -- Tinh Diệu Đế quốc, hai tháng sau muốn tiến hành thi đấu tranh đoạt lựa chọn người thừa kế một lần nữa, toàn bộ tinh hệ không có quốc gia nào không biết đến chuyện này, bọn họ đều đang yên lặng xem biến động, không ít người đối với hướng đi của Xích Kính Vương tử những năm gần đây coi như biết rất rõ, chỉ có người này, nhiều năm trước được coi là người thừa kế quan trọng nhất, sau nhiều năm vắng lặng như vậy, ngay thời điểm mọi người cơ hồ đều quên mất tướng mạo của anh, lại đột nhiên xuất hiện, nhấc lên một trận sóng lớn như vậy. Đầu tiên là dược tề có thể chữa trị tinh thần lực bị tổn thương Ngưng Thần Tề, sau khi truyền ra, thân thể bị nhiễm phóng xạ hạt nhân không biết tên của anh, cư nhiên bình phục như một kỳ tích, lễ cưới lần này, ngay cả đến công tước Ngải Phu Tư Tát quốc phi thường có sức ảnh hưởng cũng đích thân tới, chuyện này đối với Huyền Minh tinh vực mà nói, vận may quả thực khiến cho người ta đố kỵ. Nhưng mà như thế vẫn chưa đủ, Diễm Vương lại còn có biện pháp khiến hậu thiên Resse đột phá cầm cố cấp 6, mà đối với Phượng thượng tướng đang ở bên bờ vực bạo thể mà chết quả thực là chuyện rất tốt chính là đã thuận lợi đột phá bình phong cấp 6! Ba tin này, vô luận là tin nào, đều chấn động toàn bộ Đại Uyển Toàn Tí, những quốc gia khác đều đang quan sát, có tâm lấy lòng, cũng đều đưa quà cùng lời chúc mừng trong hôn lễ hôm đó, ý đồ kết giao hết sức rõ ràng, Nhã Đạt Đế quốc bọn họ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Chính khách tai to mặt lớn kia, nói: "Đã như vậy, không biết Vương tử điện hạ có bằng lòng lấy thành quả ra chia sẻ hay không?" Xích Linh lặng lẽ nói: "Làm sao chia sẻ?" Đôi mắt chính khách phi thường khôn khéo, cười đến thịt mỡ trên mặt đều dồn lại thành đống, "Ta nghĩ, Vương tử điện hạ đã biết rồi, chuyện Tam điện hạ nước ta có được một khối đá bạch ngọc." Nếu Sa Nặc Nhân đã biết, không có lý do gì Xích Linh không biết đến. Chính khách nói: "Trong quá trình chúng ta nghiên cứu, gặp phải nan đề, cần có đồ để nghiên cứu ký hiệu chú giải của văn minh di tích cổ, không biết trong tay Vương tử điện hạ, có hay không?" Xích Linh hơi trầm tư, nói: "Có thì có, bất quá..." Mấy người Nhã Đạt Đế quốc vừa nghe, nhất thời trở nên hưng phấn, chính khách lập tức nói: "Vương tử điện hạ có yêu cầu gì, có thể đề xuất." Xích Linh chính là đang chờ câu nói này, "Ta đương nhiên có thể chia sẽ thành quả nghiên cứu của chúng ta, không biết quý quốc có nguyện ý chia sẻ một chút thành quả nghiên cứu của các ngài hay không?" Mấy người hưng phấn mặt đều cứng lại, chính khách thầm nghĩ, quả nhiên, biết được Nhã Đạt Đế quốc có khối đá bạch ngọc quý giá như vậy, bọn họ liền tập trung vào nghiên cứu văn minh trong di tích cổ, điều này hiển nhiên là hướng về cơ giáp kiểu mới bên trong khối đá của bọn họ! Chính khách cười nói: "Yêu cầu này của Vương tử điện hạ, có chút quá mức làm khó dễ chúng ta. Coi như chúng ta không cần chú giải văn tự cổ đại của các ngươi, nghiên cứu triệt để mấy văn tự kia cũng chỉ là vấn đề thời gian, Vương tử điện hạ muốn dùng chú giải văn tự đổi lấy kỹ thuật chế tạo cơ giáp kiểu mới của chúng ta, này tuyệt đối không được." Xích Linh không chút hoang mang nói: "Vậy phải làm như thế nào mới có thể để cho chúng ta nhìn qua "cơ giáp" bên trong khối đá đây?" Chính khách trầm tư chốc lát, nói: "Để cho các người nhìn qua một lần cũng không phải không thể, bất quá, chúng ta cũng muốn biết một chút Ngưng Thần Tề trong truyền thuyết là dạng gì." Xích Linh nói: "Muốn biết một chút của ngài là có ý gì?" Chính khách không khách khí nói: "Mang tới cho chúng ta một ít hàng mẫu." Xích Linh nhún vai, "Vậy thật đáng tiếc. Chúng ta vừa phải chia sẻ với các ngươi chú giải văn tự cổ đại, còn phải đem Ngưng Thần Tề trọng yếu như vậy giao cho các ngươi nghiên cứu, mà các ngươi chỉ cho chúng ta thưởng thức một lần, các ngươi không cảm thấy yêu cầu này hơi quá đáng sao?" Kỳ thực, Karni quả thực cảm thấy có chút quá phận, chỉ cho người liếc mắt nhìn, cư nhiên lại muốn nhiều chỗ tốt của người ta như vậy, trừ phi Xích Linh là người ngu mới chịu đáp ứng. Chính khách cũng biểu thị bất đắc dĩ, "Vậy Vương tử điện hạ, có biện pháp gì tốt?" Xích Linh nói: "Chúng ta nghiên cứu ra chú giải văn tự văn minh di tích cổ, không hẳn là toàn bộ thứ các ngươi cần, ta có thể đem chú giải văn tự cho các ngươi, đổi lấy một lần thưởng thức, thế nào?" Chính khách trầm ngâm, nhất thời không quyết định chắc chắn được, Karni ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói, chính khách gật đầu liên tục. Chính khách nói: "Không biết Vương tử điện hạ muốn để ai tới thưởng thức?" Xích Linh cố ý nói: "Vừa vặn trong vương cung có hai vị chế tạo cơ giáp sư cấp 8, ta nghĩ để cho bọn họ tới, nói không chừng có thể tìm được linh cảm chế tác đâu?" Chính khách lắc đầu liên tục, "Vậy không được, chúng ta có thể đồng ý yêu cầu của ngài, bất quá, chúng ta cũng có yêu cầu." Xích Linh: "Ngài nói." Chính khách một bộ dáng tràn đầy tự tin, "Ngài chỉ nói muốn thưởng thức một lần cơ giáp trong phiến đá, ta chấp nhận, chỉ là các ngươi ai cũng có thể, vấn đề là chỉ có thể thưởng thức một lần, hơn nữa chỉ cho phép một người thưởng thức. Tam hoàng tử của chúng ta hi vọng điện hạ đem cơ hội lần này để cho bằng hữu của hắn, người yêu ngài Sa Nặc Nhân tiên sinh, đồng thời xin lỗi đối với hành vi đóng lại khối đá lần trước, chúng ta không chấp nhận để chế tạo cơ giáp sư quan sát, hơn nữa vị trí quan sát, cũng phải để chúng ta chọn, đây đã là nhượng bộ lớn nhất của chúng ta." Xích Linh cau mày trầm tư, vẻ khó khăn, kỳ thực mục đích của anh là muốn để Sa Nặc Nhân đến thưởng thức một lần quan sát quý giá này, chỉ có điều, anh lại lựa chọn đi đường vòng, nếu không nhất định đối phương sẽ hoài nghi. Nói là để chế tạo cơ giáp sư cấp 8 tới xem, bọn họ khẳng định căng thẳng, lo lắng kỹ thuật của bọn họ bị học được. Bọn họ chọn Sa Nặc Nhân, một là Sa Nặc Nhân còn nhỏ, hơn nữa còn là học dược tề, một điểm này Karni biết rõ; hai là trước đó Sa Nặc Nhân đã xem qua một nửa, lại để cho xem một chút cũng không sao, cho nên Karni cho rằng, một thiếu niên đến mạch thần kinh chính là gì cũng không biết, tuyệt đối là an toàn hơn so với chế tạo cơ giáp sư cấp 8 kỹ thuật vứng vàng. Bọn họ lại hòn toàn không biết được, có người có bản lĩnh gặp qua là sẽ không quên được, bất quá bọn họ vẫn là lo lắng phòng Xích Linh chuẩn bị, sẽ có thiết bị chụp lén, vì vậy mới nói địa điểm do họ quyết định. Xích Linh càng biểu hiện ra bị khó dễ, mấy người Nhã Đạt Đế quốc càng cao hứng, bọn họ tới đây là muốn chiếm tiện nghi của Huyền Minh tinh vực, không thể để cho đối phương chiếm tiện nghi của mình. Xích Linh khổ sở nói: "Người yêu của ta, vẫn chỉ là học sinh, hơn nữa chỉ học qua hai tháng bảo trì cơ giáp, sau đó vẫn luôn ở bên dược tề, ta cảm thấy được, cơ hội này để cho cậu ấy, chẳng khác nào lãng phí." Chính khách lòng tràn đầy sảng khoái, "Cái này không phải vẫn đề chúng ta cần cân nhắc, chúng ta đã đáp ứng ngài, đồng ý yêu cầu "thưởng thức một lần" của ngài." Xích Linh cau mày nói: "Ta cần hỏi ý người yêu của ta một chút, hai ngày nay thân thể của hắn không khỏe, không biết có nguyện ý đi hay không." Chính khách lập tức nói: "Không thành vấn đề, bất cứ lúc nào ngài cũng có thể liên lạc lại với chúng ta." Xích Linh nói "Được", đứng dậy tiến mấy người ra khỏi cửa, sau đó trực tiếp đi đến phòng nghỉ. Sa Nặc Nhân nằm trên giường lên mạng, ở chỗ hôm qua phát thông báo khoe khoang một chút, tỏ vẻ nước hoa dùng rất tốt, chỉ là cậu không cẩn thận phun nhiều hơn, kết quả là mình bị người ăn no căng diều, đem chuyện cần làm đều quên hết. Comment phía dưới xoát xoát, phi thường nhanh, không ít người quỳ cầu cách làm, đối với cô dâu nhỏ muốn tìm bất mãn, bọn họ thích nhất bla bla... Thời điểm Xích Linh trở lại, liền thấy Sa Nặc Nhân đang đội mũ lên mạng giả lập, nằm trên giường chơi đến không biết trời đất. Anh đi tới, đem mũ lấy xuống, nghiêm túc nhắc nhở cậu, "Thế giới võng lạc(1) quá loạn, đừng tìm người xa lạ tán gẫu." 1: kiểu một thế giới song song trên mạng đó (ed: giống kính 3D hiện tại) "Ồ." Sa Nặc Nhân lập tức như bé ngoan gật đầu, thấy Xích Linh không tiếp tục truy hỏi vấn đề bình dược kia, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra là anh đã quên mất.
|
Lương Lạc Sanh Chương 141: Năng lực tốc ký Nhìn thấy bộ dáng nghe lời của cậu, Xích Linh cũng không tiện nói thêm gì, đem chuyện người Nhã Đạt Đế quốc vừa nãy tỉ mỉ nói lại một lần cho cậu, Sa Nặc Nhân nghe rất nghiêm túc, cũng hiểu ý tứ của Xích Linh, lập tức gật đầu nói: "Không thành vấn đề, em có thể đi." Từ lâu cậu đã không thể chờ đợi được nữa muốn nhìn phần còn lại của chiến đấu khải trang một chút, binh khí tác chiến mạnh mẽ như vậy, hấp dẫn cậu rất nhiều. Xích Linh đem một cái chíp đưa cho Sa Nặc Nhân, "Trong này là chú giải bộ phận A07 phiên dịch ra, thời diểm đó, em có thể đưa cho bọn họ." Sa Nặc Nhân nhận lấy, "Được... Không phải toàn bộ sao?" Xích Linh nói: "Không phải, nếu như đưa toàn bộ cho bọn họ, bọn họ trở về có thể chuyên tâm nghiên cứu chiến đấu khải trang, chỉ cho bọn họ một nửa, khiến bọn họ có kiến thức nửa vời, như hiểu mà không hiểu, còn phí chút thời gian với văn tự, như thế, chính là tranh thủ nhiều thời gian hơn cho chúng ta. Chúng ta cần thời gian này." Sa Nặc Nhân trầm mặc, cậu không nghĩ tới những thứ cong cong nhiễu nhiễu đó, chẳng qua cậu cảm thấy, Karni thật lòng đối xử với mình, cậu lại khiến bọn họ tốn nhiều thời gian hơn, rất không tử tế. Xích Linh đương nhiên biết rõ ý nghĩ của cậu, sờ sờ tóc Sa Nặc Nhân, "Có gánh nặng khác, coi như đưa cho bọn họ, cũng chưa chắc bọn họ có thể nghiên cứu ra được, cuối cùng còn phải tìm đến chúng ta hỗ trợ, đương nhiên, vào lúc ấy, phỏng chừng chúng ta đã chế tạo được chiến đấu khải trang, cho nên lúc này, là do em quyết định giúp hắn như thế nào." Sa Nặc Nhân gật đầu, "Ừm." Hôm nay Sa Nặc Nhân không thể đi, Xích Linh xác định thời gian vào ngày thứ hai. Cơm tối vẫn là đưa vào trong phòng, Xích Linh tự mình hầu hạ cậu ăn cơm. Lần đầu tiên được hầu hạ, Sa Nặc Nhân còn có chút không quen, được hầu hạ nhiều hơn, dần dần cũng thành thói quen. Trước khi ngủ, cậu muốn đi vệ sinh, giãy dụa ngồi dậy, đụng tới địa phương khó có thể mở miệng nào đó, Sa Nặc Nhân đau đến trực tiếp ngã về trên giường. Xích Linh ở trên ghế salon xử lý công vụ, nghe thấy động tĩnh nhìn sang, liền nhìn thấy Sa Nặc Nhân nằm lỳ trên giường, ngọ nguậy muốn xuống giường. "Làm sao vậy?" Xích Linh đi tới. Sa Nặc Nhân một mặt thẹn thùng, nín hồi lâu mới nói: "Em... Muốn đi vệ sinh." Xích Linh không nói hai lời, khom lưng đem người ôm lên, nhanh chân đi về phía phòng vệ sinh, cẩn thận đem người thả xuống đất, "Có thể đứng vững không?" "... Có thể." Coi như không thể cũng phải nói có thể, nếu không không biết Xích Linh còn làm ra chuyện gì nữa. Sa Nặc Nhân đỡ lấy cái bệ chắc chắn bên cạnh, hai chân thẳng run lên, có thể thấy được cậu bị tàn phá thảm đến thế nào! Thật vất vả đứng vững, quay đầu lại thấy anh còn chưa có đi ra ngoài, bối rối. Xích Linh thấy cậu không động, nhíu mày nói: "Muốn tôi giúp em?" "Không cần!" Sa Nặc Nhân xù lông, "Anh đi ra ngoài!" Xích Linh bất đắc dĩ nói: "Còn có cài gì mà thẹn thùng, tối hôm qua không phải đã thấy hết rồi sao? Hơn nữa còn..." "A --!! Anh đi ra ngoài đi ra ngoài đi ra ngoài!" Sa Nặc Nhân quả thực muốn điên, đừng đề cập đến chuyện tối hôm qua với cậu!! Xích Linh không thể làm gì khác đành đóng cửa đi ra ngoài, đứng ở cửa chờ, chờ Sa Nặc Nhân giải quyết xong, lại đi vào đem người ôm trở về giường. Đêm nay cuối cùng Sa Nặc Nhân cũng coi như đàng hoàng, coi như cậu có nghĩ đến việc khơi dậy tinh thần lực cho anh, cũng là hữu tâm vô lực(1), huống hồ cậu cũng có chút sợ... Thật ra rất đau a! (1): có lòng nhưng không có sức Thời gian hẹn gặp mặt là vào buổi sáng, nơi mà người Nhã Đạt Đế quốc chọn là ở khách sạn bọn họ ở, chính là gian phòng Karni ở. Thời điểm Sa Nặc Nhân xuống giường, chân vẫn có chút nhuyễn, sau đó tức giận trừng mắt nhìn về phía đầu sỏ gây tội. Xích Linh cũng cảm thấy khi đó mình mất khống chế, mới có thể đem bảo bối của anh chơi đùa đến không xuống được giường, thấy Sa Nặc Nhân trừng mình, vội hỏi: "Lần sau sẽ không, là lỗi của tôi." Ý tứ của Xích Linh, trực tiếp đem người ôm vào xe, nhưng là Sa Nặc Nhân nói cái gì cũng không đồng ý, cậu cũng không phải tàn phế, gióng trống khua chiêng như vậy ra khỏi vương cung, người nào lại không biết cậu bị thương bởi vì XXOO, cậu sau này làm sao gặp người đây! Thời điểm đoàn người đi tới khách sạn, người Nhã Đạt Đế quốc đã chờ ở cửa quán rượu. Karni thấy sắc mặt Sa Nặc Nhân quả thực không tốt lắm, hơn nữa hành động chầm chậm, giống như ông cụ mấy chục tuổi, đầu tiên là cảm thấy kỳ quái, thấy Xích Linh ở xung quanh cậu săn sóc bảo hộ, trong nháy mắt liền hiểu, hóa ra là chuyện đó. Nhìn không ra, Vương tử ngày thường lãnh đạm băng sơn, trên giường lại dũng mãnh như vậy, đem Sa Nặc Nhân lăn lộn như vậy. Ánh mắt Karni quá mức trực tiếp, suy nghĩ trong lòng đều hiện lên trên mặt, điều này làm cho Sa Nặc Nhân một trận nóng mặt, quả thực hận đến mức muốn kiếm một cái khe nứt chui vào. Một đám người lấy tốc độ của Sa Nặc Nhân, chậm rãi đi về phía thang máy, thật vất vả vào được phòng, Sa Nặc Nhân đem chíp đưa cho Karni, Karni nhận lấy liền đưa cho vị chính khách kia. Những người khác đều lùi ra bên ngoài cửa, Xích Linh chờ trong gian phòng đối diện. Thấy người đã đi, Karni mới lôi kéo Sa Nặc Nhân ngồi xuống trên giường mềm mại, "Tân hôn cảm giác thế nào?" Karni một bộ biểu tình "chúng ta là bạn thân, muốn ngươi chia sẻ một chút tâm đắc", khiến Sa Nặc Nhân rất bất đắc dĩ. "Đừng tám chuyện nữa, nhanh xem bạch thạch đi, thân thể ta không tốt, chờ tốt hơn sẽ chậm rãi cùng ngươi nói chuyện." Sa Nặc Nhân thúc giục. Tuy rằng Karni rất muốn Sa Nặc Nhân chơi cùng với hắn, nhưng nhìn bộ dáng sống dở chết dở của cậu, khẳng định là không thể. Lấy ra phiến đá, dùng tinh thần lực mở ra, Sa Nặc Nhân không nói câu nào, quan sát hết sức chuyên chú, lo lắng trạng thái thân thể không tốt, sợ bỏ qua một chi tiết nhỏ nào đó, thậm chí cậu còn điều động ý thức lực để ghi nhớ, nhất định không được để xảy ra vấn đề, phải ghi nhớ toàn bộ lại mới được. Nội dung bên trong bạch thạch, Karni đã xem qua vô số lần, lúc mới bắt đầu, hắn còn muốn thử nói chuyện cùng Sa Nặc Nhân, ánh mắt Sa Nặc Nhân lom lom nhìn chằm chằm bản thiết kế, cũng không để ý đến hắn, cuối cùng Karni chỉ có thể phẫn nộ ngừng miệng, bồi tiếp cậu cùng xem. Rất nhanh, liền xem xong bản thiết kế hoàn chỉnh của chiến đấu khải trang, cậu đem những thứ quan sát được khắc sâu vào trong đầu, đến một dấu chấm câu nhỏ cũng không buông tha. Sa nặc nhâ đứng dậy cáo từ, Karni lôi kéo cậu, không qua tình nguyện thả người. Sa Nặc Nhân nói: "Mấy ngày nữa, ta mời người tới vương cung chơi, hiện tại ta muốn trở về nghỉ ngơi." Karni nháy mắt một cái, "Lẽ nào Xích Linh để ngươi đến xem một lần như vậy liền đi? Cơ hội hiếm có như vậy, hắn còn không buông tha, nói đi, các ngươi có pháp bảo gì?" Sa Nặc Nhân cười nói: "Ngươi đây là muốn soát người sao? Có muốn ta tháo khuy áo ra cho ngươi xem một chút hay không?" Karni nghi ngờ nhìn cậu, bởi vì Sa Nặc Nhân là bằng hữu của hắn, còn là Vương tử phi Huyền Minh tinh vực, bọn họ không tiện kiểm tra, bất quá ở cửa có đặt máy dò cảm biến, chỉ cần trên người cậu có thiết bị điện tử, máy dò cảm biến sẽ vang. Sa Nặc Nhân vì tránh hiềm nghi, lúc tiến vào, đến quang não cũng tháo ra đưa cho Xích Linh bảo quản, Karni thực sự không nghĩ ra Xích Linh còn có hậu chiêu gì, lẽ nào thật sự chỉ là để Sa Nặc Nhân đến "quan sát" một lần? "Được, đừng suy nghĩ, ảnh chỉ nói ta tận lực nhớ kỹ ít thứ trở lại, ta muốn nhanh trở về ghi chép lại, nếu không lát nữa sẽ quên." Sa Nặc Nhân nói là sự thật, chỉ có điều "nhớ kỹ ít thứ trở lại" này, không phải là loại tùy tiện ghi lại Karni biết kia, mà là thông qua bản thiết kế phác thảo đã được người "phục chế" trước đó! Sa Nặc Nhân cũng đã nói như vậy, Karni cũng không tiện tiếp tục giữ người lại, mở cửa, thả người đi, Xích Linh đi ra đón người, mang theo Sa Nặc Nhân trở về. Vừa lên xe huyền phù, Sa Nặc Nhân liền cầm tập giấy đã chuẩn bị kỹ càng từ lâu, bắt đầu chuyên tâm vẽ bản thiết kế, tài xế lái xe rất vững vàng, trực tiếp lái vào vương cung. Sợ quấy rầy đến dòng suy nghĩ của Sa Nặc Nhân, Xích Linh liền để xe huyền phù đứng giữa không trung, không có hạ xuống. Ngày đó, vương cung ra vào không ít người, đều nhìn thấy cảnh này. Một chiếc xe huyền phù dừng trên không trung, bất động, không biết có phải xe đã xảy ra vấn đề hay không, nếu không bình thường ai sẽ làm như vậy, hơn nữa chiếc xe này ngừng lại đã lâu, từ giữa trưa cho tới tận đêm khuya, lúc trời tối đen lại, bên trong xe huyền phú có ánh đèn sáng lên, hiển nhiên là có người ở bên trong. Chuyện kỳ quái như vậy, liền kinh động đến Diễm Vương cùng Diễm Vương phi, Diễm Vương tự mình gọi qua quang não của Xích Linh, anh tiếp nhận nhưng không nói lời nào, cũng làm cái thủ thế cấm khẩu, để phụ thân đừng nói chuyện, thuận tiện dịch ống kính qua, để Diễm Vương nhìn thấy chuyện Sa Nặc Nhân đang làm. Diễm Vương chỉ nhìn thấy Sa Nặc Nhân ở trên giấy viết viết vẽ vời gì đó, phi thường chuyên tâm, không biết cậu đang làm gì. Nếu không phải xe gặp sự cố, ông cũng không hỏi tới. Thẳng đến đêm khuya, Sa Nặc Nhân mới để bút xuống, chậm rãi xoay người, để lộ ra nụ cười thỏa mãn, "Xong, đều đã ghi chép xuống." Sa Nặc Nhân giống như hiến vật quý, ôm một xấp giấy dày cộp giao cho Xích Linh. Xích Linh đem người ôm lấy, đau lòng hôn cậu một cái, vốn đã không thoải mái, còn để cậu nhọc lòng đến làm chuyện như vậy, Xích Linh cảm thấy rất băn khoăn, "Cám ơn em, bảo bối." Ngay lúc này, bụng Sa Nặc Nhân kêu rột rột hai tiếng, Sa Nặc Nhân lập tức ủ rũ nói, "Thật đói ~~" Xích Linh lộ ra một nụ cười sủng nịnh, "Tôi đã bảo quản gia chuẩn bị đồ ăn ngon, chúng ta trở lại." "Ừm." Sa Nặc Nhân không khỏi cao hứng. Hai người cùng nhau vào cửa, thấy Diễm Vương cùng Diễm Vương phi đang chờ ở phòng khách, không khỏi sững sờ. Diễm Vương nghiêm túc nói: "Các ngươi cơm nước xong đến thư phòng đi." Xích Linh ứng tiếng, mang theo Sa Nặc Nhân tới phòng ăn. Sa Nặc Nhân đói bụng đến lợi hại, lang thôn hổ yết(2) ăn không ít, Xích Linh vẫn luôn nhắc nhở cậu ăn từ từ, đừng ăn quá nhiều, buổi tối ăn quá nhiều không tốt. (2): ăn như hùm như sói Chờ hai người giải quyết xong bữa tối, mới tới thư phòng tìm Diễm Vương, Diễm Vương phi cũng ở đó. Diễm Vương nói: "Nói một chút, ngày hôm nay làm cái gì vậy? Huyền phù ở giữa không trung, cơ hồ khiến tất cả mọi người đều chú ý tới các ngươi." Sa Nặc Nhân nói: "Xin lỗi, là Xích Linh không muốn quấy rầy đến con..." Xích Linh nắm chặt tay Sa Nặc Nhân, đi lên phía trước nói: "Có chuyện, vẫn luôn không có nói cho hai người biết. Tam hoàn tử Nhã Đạt Đế quốc Karni, ở bên trong di tích cổ tìm được một phiến bạch thạch, phiến đá kia cần dùng tinh thần lực mở ra, bên trong có bản thiết kế cùng phương pháp chế tạo một loại binh khí kiểu mới, loại binh khí này gọi là chiến đấu khải trang, nếu như có thể chế ra, sức chiến đấu nó mang lại không thể tưởng tượng được. Nhã Đạt Đế quốc coi nó như trân bảo, chỉ tiếc, bọn họ nghiên cứu không ra văn tự của nền văn minh trong di tích cổ, xem không hiểu trong bản thiết kế binh khí kiểu mới nói cái gì, nhưng chúng ta lại có chú giải văn tự của văn minh kia, ta dùng chú giải văn minh cổ, trao đổi với bọn họ cơ hội một lần thưởng thức, bọn họ chỉ định Sa Nặc Nhân đến xem." Xích Linh hoàn toàn không cho phu phu Diễm Vương thời gian cân nhắc, trực tiếp đem mọi chuyện nói ra, khiến hai người chấn động đến mức nửa ngày chưa hoàn hồn lại. Thời điểm họ phản ứng lại, sắc mặt Diễm Vương dị thường ngưng trọng, ông cơ hồ có thể tưởng tượng được, hậu quả khi Nhã Đạt Đế quốc chế tạo ra được loại chiến đấu khải trang này. "Chỉ thưởng thức thì có ích lợi gì, nếu như loại chiến đấu khải trang này lợi hại đúng như lời ngươi nói, để Nhã Đạt Đế quốc có được, kia Tinh Diệu Đế quốc sau này sẽ rất khó đặt chân tại Đại Uyển Toàn Tí!" Chuyện này vô cùng nghiêm trọng, cư nhiên đến bây giờ Diễm Vương mới biết, ông sao có thể không vội!
|
Lương Lạc Sanh Chương 142: Lại tới một lần nữa Xích Linh nói: "Phụ thân đừng nóng vội, cổ văn ta đưa cho bọn họ chỉ là một phần, sau khi bọn họ trở về, còn cần một khoảng thời gian nữa để nghiên cứu, mà kỹ thuật chế tạo chiến đấu khải trang kia, chúng ta đã nắm giữ trong tay." Xích Linh nói, từ trong không gian giới chỉ lấy ra một xấp giấy, mặt trên đều là một ít dấu hiệu chữ viết xem không hiểu, còn có cả bản phân giải từng bộ phận của binh khí. Diễm Vương cầm một tờ giấy, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Sa Nặc Nhân, đây chính là đồ vật lúc đó Sa Nặc Nhân ở trong xe huyền phù múa bút thành văn? "Ngươi... Có năng lực tốc ký?" Phu phu Diễm Vương quả thực khó có thể tin. Sa Nặc Nhân lạnh nhạt nói: "Lợi dụng tinh thần lực, tốc kí trong thời gian ngắn, là có thể." Bọn họ đều là lần đầu tiên nghe nói đến, tinh thần lực còn có thể dùng như vậy, bất quá, có bản phác thảo thiết kế này, Diễm Vương đã thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng lật qua lật lại, "Đây là hoàn chỉnh sao?" Sa Nặc Nhân nói: "Một dấu chấm câu cũng không thiếu." Diễm Vương thỏa mãn gật đầu, "Cực khổ rồi." Lại nhìn về phía Xích Linh, "Ngươi định làm gì? muốn phái người nào đến nghiên cứu? Bây giờ cách thời gian thi đấu chọn người thừa kế chỉ còn có hai tháng, Xích Tông của ngươi tuyệt đối không thể vào trận." Xích Linh nói: "Trên thực tế, khi Xích Tông chiến đấu với người Tuy Vĩ Hạt, đã bị phá hủy." Hiện tại anh đến Xích Tông cũng không có, trên người chỉ có một đài cơ giáp cấp 6, bất quá anh sẽ không dùng nữa, những thứ đó cùng Iman đều là quá khứ. Diễm Vương cau mày, nói cách khác, bây giờ trên người nhi tử đến cơ giáp cũng không có? "Ngươi cự tuyệt yêu cầu tìm người giúp ngươi, hiện tại, một đài cơ giáp ngươi cũng không có, đừng nói cơ giáp kiểu mới, đến cơ giáp phổ thông ngươi cũng không có. Đừng quên, thời gian chỉ còn có hai tháng, coi như hiện tại chế tạo ra loại chiến đấu khải trang này, ngươi còn cần một khoảng thời gian thích ứng, huống hồ bán thiết kế phác thảo vẫn còn đang ở trên giấy!" Diễm Vương quắc mắt nhìn trừng trừng, đối với đứa con trai duy nhất này không biết phải nói gì mới được, cả ngày không nóng không vội vây quanh vợ mình, chỉ bởi vì thân thể của nó không thoải mái, đem hết thảy chuyện khẩn cấp đều dời lại, đây quả thực là hồ đồ! Đối với tình tình của phụ thân từ trước đến nay Xích Linh đều không quá để ý, "Ta tụ có chừng mực, nếu như ngài không còn chuyện gì khác, chúng ta về phòng trước." Tiếp nhận bản phác thảo thiết kế trong tay phụ thân, mang theo tức phụ (vợ) rời đi. Diễm Vương tức đến nổ mắt, Diễm Vương phi nói: "Ngươi đừng bận tâm vớ vẩn, Xích Linh là đứa có chừng mực." Diễm Vương phi nói: "Có chừng mực? Hắn có cái gì đúng mực? Hiện tại đến một đài cơ giáp nó cũng không có!" Diễm Vương không vội không giận, tính cách như nước, thanh âm thanh đạm: "Không phải nó đã mời Sa lão gia tử cùng Nam Cẩn đại sư tới sao?" Lúc này Diễm Vương mới nhớ tới, trước đó Xích Linh có nói muốn xây dựng phòng thực nghiệm chế tạo cơ giáp cùng phòng thực nghiệm nghiên cứu dược tề ở trong vương cung, đem vương cung làm loạn một trận, hình như cũng có nói qua chuyện có mời hai đại sư này tới, gần đây sự vụ của ông quá nhiều, đã bận đến quên mất. Diễm Vương phi lại nói: "Cơ giáp chế tạo sư ở Đế quốc có thể có mấy người? Bây giờ đã có hai vị ở trong vương cung của chúng ta, ngươi còn lo lắng chuyện gì nữa?" Diễm Vương ngẫm lại cũng đúng, đứng dậy ôm lấy vòng eo thon của Vương phi, đêm nay không muốn xử lý công vụ, ông muốn cùng Vương phi của mình hảo hảo "bồi dưỡng" tình cảm. Diễm Vương phi không có nói cho Diễm Vương, chuyện Xích Linh từ chối để Sa Nặc Nhân tiêm mang thai thể, nếu như Diễm Vương biết được, khẳng định sẽ nổi trận lôi đình. Sa Nặc Nhân cùng Xích Linh trở về phòng, không thể chờ đợi được nữa đem A07 trốn trong không gian hấp thu năng lượng bắt tới, để nó hỗ trợ đem một xấp bản phác thảo thiết kế này quét hình phiên dịch ra. A07 đứng trong phòng, vô tội nhìn bọn họ. Xích Linh lấy ra một tấm nguồn năng lượng tinh bản, hai mắt A07 tỏa ra ánh sáng, bắt đầu rà quét, phiên dịch, cuối cùng chỉnh hợp lại lưu vào bên trong con chíp, đem nó đưa cho Xích Linh, mong đợi nhìn anh. Xích Linh tiếp nhận chíp, đưa tấm năng lượng cho nó, A07 hạnh phúc ôm tấm năng lượng, liền chạy về không gian gặm nhấm năng lượng. Sa Nặc Nhân: "..." Sa Nặc Nhân: "Tại sao nó lại để ý tới nguồn năng lượng như vậy?" Xích Linh đem chíp kết nối với quang não, click mở truyền tin: "Nó bởi vì tiêu hao hết năng lượng mà tắt nguồn lâu như vậy, đoán chừng là sợ." Sa Nặc Nhân đã không có tâm tư dư thừa nghĩ đến những chuyện khác, ánh mắt của cậu hoàn toàn bị tư liệu thiết kế bên ngoài hấp dẫn, cậu và Xích Linh làm ổ trên ghế salon, nghiêm túc nghiên cứu, đến khi đem toàn bộ đều xem xong, hai người lần lượt trầm mặc. Quả nhiên, binh khí càng mạnh mẽ, qua strinhf chế tác càng phức tạp. Bọn họ quả thực động tâm với thực lực của loại chiến đấu khải trang này, nhưng dùng trình độ của bnj họ, căn bản không chế tạo ra được. Muốn cho chiến đấu khải trang cùng người điều khiển có năng lực hỗ trợ lẫn nhau, chỉ một cái này cũng đã đủ khó khăn, càng đừng nghĩ tới việc để nó có khả năng nắm giữ thuộc tính dị năng. Trong tài liệu nói, muốn khiến chiến đấu khải trang nắm giữ thuộc tính dị năng, nhất định phải có "Khóa hồn thạch", lấy ra những "Hồn thú" có thuộc tính khác nhau, khóa vào trong Khóa hồn thạch, như vậy chiến đấu khải trang có thể nắm giữ hồn thú dị năng thuộc tính. Vấn đề là, cái gì là Khóa hồn thạch? Cái gì là hồn thú? Thực ra Sa Nặc Nhân đã từng nghe Pidgey nhắc đến chuyện này, trước Pidgey một lần đánh ngã ba con dị thú cấp cao, sức mạnh lúc đó chính là hồn lực, lấy sức chiến đấu nghịch thiên như vậy đến nói, sinh vật có được hồn lực, tuyệt đối không phải loại mà nhân loại có thể trêu chọc, này quả thực là muốn chết! Mà hồn thú, chắc chắn không phải dị thú cùng phi thú thông thường ở nơi này có thể so được, còn không biết là cái nhân vật gì nghịch thiên đây, có thể đó là một loại thú tộc nào đó ở thời Thái cổ, nếu như có Pidgey ở đây, cậu còn có thể hỏi một chút. Thứ duy nhất đáng được ăn mừng chính là, chiến đấu khải trang đúng là dùng tinh thần lực khống chế, Sa Nặc Nhân cảm thấy được, muốn chế tạo ra chiến đấu khải trang, trên căn bản là không thể. Xích Linh đối với việc này, cũng có chút thất vọng. Sa Nặc Nhân an ủi: "Tuy rằng chế tác chiến đấu khải trang có đủ loại khó khăn, tuy rằng chúng ta chưa chế tạo ra được, nhưng có thể lấy sở trường bù sở đoản, học tập phương pháp luyện chế tiến tiến của bọn họ. Huồng hồ, thời viễn cổ không phải nói dài một tấc mạnh một tấc(1) sao? Sức chiến đấu của khải trang tuy rằng cường hãn, nhưng chỉ cao 3 mét, có chút không phù hợp với mắt thẩm mỹ của chúng ta. Đừng lo lắng, em sẽ chế tạo cho anh một đài cơ giáp phi thường lợi hại!" 1: 1 tấc, thốn (cun) = 10 phân = 3,3 cm Xích Linh có chút dở khóc dở cười, đem người ôm tới, hôn một cái, chẳng qua là anh cảm thấy đáng tiếc, binh khí chiến đấu mạnh mẽ như vậy, đối với kỹ thuật chế tạo hiện tại mà nói, khó khăn nhiều lắm. Sa Nặc Nhân nói không sai, có dù sao cũng tốt hơn không có, nói không chừng có thể mượn dùng làm linh cảm chế tác, nghiên cứu ra cơ giáp thuộc về quốc gia mình. Diễm Vương nói, Sa Nặc Nhân yên lặng hi vào trong lòng, quyết định bắt đầu từ ngày mai, phải đem toàn bộ tâm tư đặt vào việc nghiên cứu cơ giáp. Chỉ là hiện tại, cậu còn có một chuyện quan trọng cần phải làm... Cậu liếc nhìn Xích Linh một chút, cân nhắc xem đêm nay có nên tới một lần nữa hay không, cậu phải nhanh chóng khơi dậy tinh thần lực cho Xích Linh mới được. Rửa mặt xong xuôi, song song lên giường, Sa Nặc Nhân vẫn còn nghĩ tới chuyện này. Xích Linh đem người ôm vào trong lồng ngực, vỗ nhẹ sau lưng cậu, mang theo chút trấn an dỗ cậu ngủ. Sa Nặc Nhân lại ngẩng đầu lên, dùng cả tay lẫn chân bò lên trên người anh, Xích Linh cúi đầu nhìn cậu, mỉm cười hỏi, "Không đau?" Ý nghĩ trong đầu Sa Nặc Nhân xoay chuyển mấy lần, mới hiểu được anh hỏi không đau cái gì, mặt liền nóng lên, thấp giọng nói: "Vẫn tốt..." Xích Linh nhíu mày, ý bảo bối nhà anh là, có thể tới một lần nữa? Anh ngẩng đầu thăm dò hôn môi đối phương, Sa Nặc Nhân không có trốn, trái lại rất tích cực hôn trả anh, Xích Linh hiểu rõ, bảo bối đây là muốn. Nam nhân ôn nhu trầm ổn, trong nháy mắt hóa thú, vươn mình đem người đè xuống giường, bá đạo cuồng nhiệt như lang sói, nụ hôn giống như mưa giông gió bão đè xuống. Sa Nặc Nhân một bên chịu đựng mặc Xích Linh tàn nhẫn hôn mình, trong lòng lại đang đọc thầm, chuyện cần làm đêm nay... Cậu đột nhiên đẩy Xích Linh ra, vội la lên: "Chờ đã, chờ một chút..." Xích Linh nắm chặt tay Sa Nặc Nhân đè xuống giường, thở dốc nói: "Không chờ được." Sa Nặc Nhân rất muốn nói, cậu quên uống thuốc rồi a a a a!!! Loại thuốc kia phải uống trước khi làm mới có hiệu quả a! Nhưng là... Hiện tại cả người cậu mềm nhũn vô lực, đầu lại có chút choáng váng, cuồi cùng đơn giản nước chảy bèo trôi, tự an ủi mình, này kia nào có dễ mang thai như vậy, huống hồ vẫn là thân thể của "Sa Nặc Nhân", coi như thân thể có thay đổi, cũng là thay đổi theo phương hướng bộ tộc nguyên bản, nghe Pidgey nói, người của bộ tộc đó phi thường ít ỏi, nói cách khác, năng lực sinh sôi rất yếu, hơn nữa nam tử cũng chưa chắc đã giống như Thủy Ủy tộc, là thiên nhiên thụ thai thể. Ed: tại sao ta lại cảm thấy nghi ngờ quá vậy. Lẽ nào... Nghĩ đến đây, Sa Nặc Nhân rốt cuộc cũng cảm thấy yên tâm, không ăn thì không ăn, cậu mới không tin vận may lại tốt như vậy! Lần này Xích Linh phi thường ôn nhu, đoán chừng là lo lắng cho thân thể Sa Nặc Nhân. Sa Nặc Nhân cưỡng bách chính mình bảo trì tỉnh táo, bị Xích Linh trêu chọc đến rất khó nhịn, thời điểm sắp đạt tới đỉnh cao, Xích Linh lại ác liệt giữ cậu lại, khiến Sa Nặc Nhân khó chịu đến sắp điên mất. "Buông tay..." Sa Nặc Nhân hô hấp rối loạn, hai mắt mơ hồ, căn bản là không có cách nào suy nghĩ chuyện khác. Xích Linh vừa thấy Sa Nặc Nhân lộ ra bộ dáng này, một thân nhiệt huyết nhanh chóng hướng về phía dưới tuôn ra, "Chờ tôi đồng thời." Sa Nặc Nhân bị ép chỉ có thể cùng anh đồng thời đạt đến đỉnh cao, chờ dư vị qua đi, Sa Nặc Nhân lập tức phát hiện hình như cậu đã quên mất gì đó, cậu lại bỏ lỡ cơ hội! Trong nháy mắt đó, đầu óc của cậu hoàn toàn trống rỗng, đừng nói đến chuyện còn có thể khơi gợi tinh thần lực cho Xích Linh, quả thực phiền lòng! Thấy Sa Nặc Nhân than thở, một bộ dáng vẻ hối hận, Xích Linh lại càng buồn bực, lần đầu tiên cũng là như thế này, lần này cũng như vậy, chẳng lẽ là chê kỹ thuật của anh không tốt? Sa Nặc Nhân hận đến cắn răng, đem cái ngượng ngùng gì đó đều ném đi, "Lại tới một lần nữa, lần này không cho chạm vào em." Xích Linh: "?" Có thể nghe được bảo bối chủ động yêu cầu, tự nhiên là chuyện khiến người nào đó vui vẻ, nhưng là không cho chạm vào cậu... Vậy muốn đến làm sao? Xích Linh có chút lo lắng thân thể của cậu, "Em không mệt?" Sa Nặc Nhân gật đầu, "Ân, lại tới một lần nữa, lần này anh đừng chạm vào em, em có việc phải làm, nhanh chút." Xích Linh đầy bụng nghi vấn, đành phải đáp lại yêu cầu của Sa Nặc Nhân, lại tới một lần nữa. Lần này Sa Nặc Nhân học thông minh, không cho Xích Linh trêu chọc cậu, chỉ để anh tự giải quyết vấn đề, như vậy cậu có thể bảo trì thanh tỉnh, Sa Nặc Nhân vừa phóng thích tinh thần lực giúp Xích Linh chải vuốt đấu khí trong cơ thể, vừa quan sát phản ứng của anh, thời điểm Xích Linh đạt tới đỉnh, cấp tốc ngưng tụ tinh thần lực, những tia tinh thần lực không chút khách khí đâm vào biển ý thức của Xích Linh, tinh thần lực siêu cao của Sa Nặc Nhân, ở trong biển ý thức của anh nhanh chóng bạo phát, giống như một tiểu hành tinh nổ tung, uy lực còn không nhỏ! Xích Linh không hề chuẩn bị một chút nào, đột nhiên tiếp nhận như vậy, đau đến rên lên một tiếng, dư vị sảng khoái kia cũng không kịp hưởng thụ, liền ngã xuống giường. Cơn đau trong nháy mắt ấy, cảm giác toàn bộ đại não đều muốn nổ tung, mặc dù là Xích Linh, cũng khó có thể chịu được cảm giác đau đớn kia! Sa Nặc Nhân nhanh chóng bò lên, ôm lấy Xích Linh đang ẩn nhẫn đau đớn: "Nhịn một chút, một lát nữa sẽ tốt thôi." Rất lâu sau đó, đau nhức trong đầu dần dần giảm xuống, thay vào đó là một cổ cảm giác thư thái. Xích Linh nhắm hai mắt lại, chậm rãi thở ra, lại đột nhiên chú ý tới một đoàn đồ vật àu xanh nhạt, vừa giống sương mù, lại vừa giống keo. Anh mở hai mắt ra, nhìn về phía Sa Nặc Nhân, "Đó là cái gì?"
|
Lương Lạc Sanh Chương 143: Song kết cấu Sa Nặc Nhân phóng thích tinh thần lực, kiểm tra biển ý thức của Xích Linh, phát hiện bên trong có một đoàn màu xanh nhạt, biết được đã thức tỉnh tinh thần lực cho anh, hưng phấn nói: "Quá tốt rồi! Biển ý thức của anh đã biến thành biển ý thức tinh thần, sau này anh có thể lợi dụng tinh thần lực để điều khiển cơ giáp!" Xích Linh sững sờ, "Em nói đó chính là tinh thần lực?" Sa Nặc Nhân vui vẻ nói: "Không sai, Thư Nhai nói cho em, quốc gia văn minh cao đẳng, Resse nắm giữ tinh thần lực, đều là thông qua phương pháp này, để Arthur khơi gợi tinh thần lực cho bọn họ, sau đó có thể nắm giữ tinh thần lực." Biểu tình của Xích Linh trở nên vô cùng đặc sắc, "Nói cách khác, em chủ động..." Mặt Sa Nặc Nhân đỏ lên, "CHỉ, chỉ có thể dùng phương pháp này, thời khắc đạt đến đỉnh cao kia, biển ý thức sẽ trống không, là thời cơ tốt nhất để khơi gợi tinh thần lực..." Trong nháy mắt Xích Linh đã hiểu rõ ngọn nguồn mọi chuyện, nghĩ đến bình nước hoa kia, phỏng chừng cũng là Sa Nặc Nhân cố ý mua, bằng không tại sao lại tỏ ra ảo não, nói quên mất làm một chuyện rất quan trọng cơ chứ? Còn có đêm nay, lần thứ phỏng chừng cũng là cậu muốn khơi gợi lực lượng tinh thần lực cho anh, lại không có làm được, cho nên mới yêu cầu lại tới một lần nữa. Nghĩ đến tính toán trong lòng Sa Nặc Nhân, Xích Linh chỉ cảm thấy cậu rất đáng yêu. Thân thủ đem người bắt lại, ôm vào trong lòng, "Tại sao không trực tiếp nói với tôi?" Sa Nặc Nhân nghiêm túc nói: "Không được, sau khi nói cho anh, trong lòng nhất định sẽ có đề phòng, biển ý thức so với khi không biết cũng sẽ kiên cố hơn một chút, muốn chuyển biến thành tinh thần thức hải sẽ rất khó khăn, nếu như không thể thành công trong một lần, sau đó sẽ càng thêm khó khăn, cho nên chỉ có thể gạt anh." "Cám ơn em, bảo bối!" Xích Linh hôn cậu một cái, người này, anh thật sự đã yêu cậu vào tận tâm khảm rồi. Sa Nặc Nhân hôn đáp lại anh một chút, Xích Linh có tinh thần lực, điều này làm cho cậu rất cao hứng, tuy rằng tinh thần lực của Resse cùng Arthur không thể nào so sánh được, thể nhưng có tinh thần lực, là anh có thể tự do khống chế cơ giáp cậu chế tạo, điều này làm cho cậu cao hứng vô cùng! "Cách khống chế tinh thần lực, anh phải tự mình tìm tòi rồi, bắt đầu từ ngày mai, em muốn chuyên tâm nghiên cứu cơ giáp." Sa Nặc Nhân nói. "Được, công tước Ngải Phu Tư Tát quốc mang đến lễ vật không hiếm thấy, ngày mai tôi kêu người đều chuyển tới phòng thực nghiệm của em." Xích Linh nói. Ánh mắt Sa Nặc Nhân phát ra ánh sáng lấp lánh, cậu vẫn luôn đợi quặng Von-fram, ngày mai rốt cuộc có thể thấy được rồi. Ngày thứ hai, Sa Nặc Nhân thức dậy rất sớm, bắt đầu từ hôm nay, cậu sẽ rất bận rộn. Dùng hết bữa sáng, người trong nhà đều ai bận việc người nấy đi, người nhà họ Phượng đã quay về đế đô tinh, phu phu Diễm Vương cùng Xích Linh đều rất bận, Sa Nặc Nhân ở lại đây, cũng không có thời gian rảnh rỗi. Theo ý của Xích Linh, toàn bộ tư liệu chiến đấu khải trang, Sa Nặc Nhân có thể thảo luận cùng với Thư Nhai, không cần nói cho hai vị kia, bời vì tình huống hiện tại căn bản không có cách nào chế tác ra chiến đấu khải trang như vậy, nên vẫn là càng ít người biết càng tốt, tránh gây ra những phiền toái không cần thiết. Sa Nặc Nhân gọi Thư Nhai đến gian phòng của mình, cùng y nghiên cứu chiến đấu khải trang này. Sau khi Thư Nhai xem xong, cũng cảm thấy không thể được, tuy rằng sức chiến đấu của khải trang rất cường hãn, thế nhưng không thể chế tác ra cũng không có cách nào, một mực mô phỏng theo, thời điểm chế tạo ra đồ vật không ra ngô ra khoai, cũng chưa chắc là chuyện tốt, Thư Nhai cũng cảm thấy, không bằng lấy linh cảm từ chiến đấu khải trang, một lần nữa thiết kế một loại mô hình cơ giáp khác. "Đã khơi gợi được tinh thần lực cho Xích Linh sao?" Thư Nhai nói. Biểu tình của Sa Nặc Nhân có chút không tự nhiên, "Ân, được." Thư Nhai nhìn chằm chằm cậu trong phút chốc, "Xích Linh đã nhắc đến chuyện tiêm vào mang thai thể với ngươi chưa?" Sa Nặc Nhân lắc đầu, "Không có, ảnh không có nói đến." Thể chất của mình rốt cuộc là cái gì, đến bây giờ Sa Nặc Nhân còn chưa có rõ ràng, cũng không muốn tùy tiện tiêm vào thứ đồ kỳ quái, hay là chờ Pidgey xuất quan, hỏi ý nói một chút. Nếu như vậy, Thư Nhai cũng không muốn hỏi nhiều nữa, bắt đầu cùng Sa Nặc Nhân thảo luận vấn đề chế tạo cơ giáp kiểu mới. Bọn họ giam mình trong phòng nói chuyện đến giữa trưa, ngay cả cơm trưa, cũng là để người mang vào trong phòng, trên khay trà vứt rất nhiều giấy ký ức, đều là bản thiết kế cơ giáp kiểu mới bọn cậu tiện tay vẽ ra. Cuối cùng Sa Nặc Nhân quyết định, cơ giáp Xích Linh dự thi, cậu cùng Thư Nhai đồng nghiên cứu, chuẩn bị chế tạo cơ giáp khống chế bằng tinh thần lực, mà cơ giáp Sa lão gia tử cùng Nam Cẩn nghiên cứu, sẽ để lại cho Resse phổ thông sử dụng, bàn điều khiển vẫn không thể bỏ qua, dù sao trong thời gian ngắn, đế quốc Resse, không thể khống chế toàn bộ tinh thần lực, chuyện này cứ từ từ đi, nhưng là đại chiến cùng người Tuy Vĩ Hạt đã lửa xém lông mày(1), nhất định phải nâng cao trình độ chế tác cơ giáp, Sa Nặc Nhân quyết định đem kỹ thuật dung hợp vật liệu, giao cho bọn họ, thế nhưng muốn giải thích như thế nào, còn cần phải hảo hảo suy nghĩ một phen. 1: sự việc đã rất khẩn cấp rồi Lúc xế chiều, Sa Nặc Nhân mang theo Thư Nhai tới phòng thực nghiệm nghiên cứu dược tề xem vật liệu, Xích Linh đã bảo người đem quặng Von-fram đưa đến phòng thực nghiệm dược tề của cậu, cũng không có đặt ở phòng thực nghiệm cơ giáp. Sa Nặc Nhân vào cửa liền nhìn thấy một đống quặng Von-fram màu đen, hưng phấn chạy tới, cầm lấy một khối bắt đầu nghiên cứu. Thư Nhai nhìn thấy nhiều quặng Von-fram như vậy cũng rất kinh ngạc, phải biết loại quặng Von-fram này, ở quốc gia cao đẳng văn minh chính là đồ vật rất được hoan nghênh, chỉ có điều hầm mỏ mạch quặng Von-fram cũng không nhiều, những quốc gia khác cơ hồ đã khai phá hết thảy những mỏ quặng Von-fram có thể khai phá, "Quặng Von-fram từ đâu tới nhiều như vậy?" Sa Nặc Nhân vui vẻ nói: "Ở nơi này Tát quốc sản xuất rất nhiều quặng Von-fram, bọn họ có việc cầu Xích Linh hỗ trợ, những thứ này là lễ vật." Sa Nặc Nhân đổ ra mười mấy miếng Hương Hoa thạch từ trong không gian giới chỉ, "Ta muốn dung hợp quặng Von-fram cùng Hương Hoa thạch thành một loại chất liệu mới -- băng duyên loại, ta dự định lấy băng duyên loại làm vật liệu chính cho đài cơ giáp này." Thư Nhai cầm lấy một miếng Hương Hoa thạch nhìn một chút, hắn hành tẩu qua nhiều nơi như vậy, cũng đã gặp qua loại đá này, chỉ là tên gọi khác nhau. Hắn nhìn thấy loại đá này, đa số đều là qua đồ trang sức hoặc là vật trang trí, cũng không biết còn có thể dung hợp thành một loại chất liệu mới. Thư Nhai cau mày, "Hai thứ này thật sự có thể dung hợp?" Thủy Ủy tộc bọn họ thường làm nhất, là đem đá quặng dung hợp với thực tài, đá quặng dung hợp với đã quặng cũng đã từng làm qua, chỉ là nó đều là quặng kim loại, loại Hương Hoa thạch trong tay này, hoàn toàn chỉ là một cục đá dùng để trang trí, làm sao dung hợp với quặng Von-fram? Hơn nữa quặng Von-fram tính chất nguyên bản rất tốt, nói không chừng sau khi dung hợp với Hương Hoa thạch, có thể sẽ hạ thấp tính chất của nó. Kỳ thực Sa Nặc Nhân cũng không rõ lắm, cậu chỉ là nhìn thấy bên trong (căn nguyên tài Đồ Lục), cũng chưa có thử nghiệm qua, chỉ đành phải nói: "Trước tiên thử một chút xem sao, ta tứng thấy ở trong một quyển sách, nói là có thể dung hợp." Thư Nhai cũng không có nói cái gì nữa, phóng thích tinh thần lực, quan sát phân tử kết cấu của Hương Hoa thạch, chính là kết cấu phổ thông, cũng không hề có sự khác biệt, y lại dùng tinh thần lực nhìn phân tử kết cấu sang quặng Von-fram, nhíu mày, "Ta nhìn không ra, quặng Von-fram cùng Hương Hoa thạch có thể dung hợp với nhau ở điểm nào, ngươi thử một chút xem." Sa Nặc Nhân phóng thích tinh thần lực, tỉ mỉ nhìn chằm chằm Hương Hoa thạch, đường vân trên Hương Hoa thạch có thể thấy rõ ràng, kết cấu phân tử cũng hiện ra rõ ràng trước mắt, cậu lại nhìn qua quặng Von-fram, kết cấu của hai loại này, quả thực không thích hợp dung hợp, nếu như miễn cưỡng dung hợp lại, chỉ hạ thấp tính chất vốn có của quặng Von-fram. Không đúng a, bên trong (căn nguyên tài Đồ Lục) không thể có tin tức sai lầm, nhất định là cậu đã quên mất cái gì đó. Sa Nặc Nhân đột nhiên nhớ tới, rất nhiều thứ bên trong mảnh xương, đều cần đến ý thức lực mới có thể chế tạo ra, cậu phóng thích ý thức lực. Hết thảy đồ ăn trong gian phòng trong nháy mắt hiện ra rõ ràng ở trong đầu, cậu thu lại ý thức lực, chậm rãi tập trung vào Hương Hoa thạch trước mặt. Sa Nặc Nhân tập trung tinh thần, để ý thức lực chậm rãi khuếch tán, những tia ý thức lực nhỏ giống như hóa thành một màn sương mù mỏng màu trắng bạc, mờ ảo như khói, nhẹ nhàng bao quanh Hương Hoa thạch, lập tức, bề ngoài của Hương Hoa thạch cùng tất cả tạp chất đều hiện rõ từng đường nét, Sa Nặc Nhân phân ra một tia ý thức lực, cẩn thận loại bỏ tạp chất, lại nhìn kỹ kết cấu phân tử bên trong, này vừa nhìn, liền khiến cậu ngây ngẩn cả người, kết cấu phân tử của Hương Hoa Thạch chẳng hề tầm thường, dựa vào trạng thái liên hợp dãn nở này, đây là biểu hiện phi thường không ổn định, hơn nữa còn là trong ngoài hai kết cấu! Chẳng trách dùng tinh thần lực nhìn qua rất phổ thông, nguyên lai bên trong còn ẩn giấu một loại kết cấu phẩn tử nữa! Cậu lại dùng ý thức lực quan sát kết cấu phân tử của quặng Von-fram một chút, loại bỏ tạp chất, kết cấu của quặng Von-fram hiện ra rõ ràng trước mắt -- khiến Sa Nặc Nhân líu lưỡi chính là, hai thứ này giống như một đôi trời sinh, Hương Hoa thạch phi thường không ổn định, hơn nữa còn là song kết cấu, quặng Von-fram lại tương đối ổn định, kết cấu đơn, mà sau khi dung hợp chúng lại, tuyệt đối sẽ xay ra phản ứng. Kết cấu của hai thứ này quả thực giống như được tạo ra chỉ tồn tại vì đối phương, vật dung hợp hoàn mỹ như vậy, đến nay vẫn là lần đầu tiên Sa Nặc Nhân nhìn thấy. Sa Nặc Nhân phi thường kích động, "Có thể, chúng nó có thể dung hợp! Hơn nữa phi thường hoàn mỹ!" Thư Nhai mỉm cười nói: "Quả nhiên là thiếu tộc chủ, tinh thần lực so với chúng ta cao hơn rất nhiều." Sa Nặc Nhân có chút ngượng ngùng, kỳ thực cậu dùng tinh thần lực cũng không nhìn ra cái gì, chỉ khi dùng ý thức lực mới nhìn đến. Thư Nhai nói: "Đã như vậy, ngươi dung hợp, ta tới loại bỏ tạp chất cho ngươi." Sa Nặc Nhân gật đầu: "Được." Kỳ thực ý thức lực so với tinh thần lực khó khống chế hơn nhiều, so với ý thức lực, tinh thần lực chỉ là tiểu cô nương nhu nhược, dịu ngoan dễ khống chế, ý thức lực lại giống như tráng hán khiến cho Sa Nặc Nhân rất đau đầu. Thời điểm luyện tập dùng ý thức lực lấy đồ vật ở bên ngoài, hơi bất cẩn một chút sẽ làm vật kia vỡ vụn, luyện đã lâu, mới có thể cẩn thận từng li từng tí một lấy tới. Bọn họ chế tác cơ giáp, là bắt đầu từ xử lý vật liệu, mãi đến khi lắp ráp thành hình, toàn bộ quá trình chế tác cơ giáp đều dùng tinh thần lực điều khiển, cứ như vậy, đối với năng lực khống chế tinh thần lực yêu cầu rất cao, yêu cầu đối với giá trị tinh thần cũng rất cao, tinh thần lực chỉ cần hơi thấp một chút, trong quá trình chế tác sẽ mệt mỏi, cuối cùng lắp ráp thành hình, cũng có thể giữa đường cạn kiệt tinh thần lực trong quá trình lắp ráp, từ đó phá hoại đẳng cấp cơ giáp nguyên bản nên có. Lợi dụng tinh thần lực chế tác cơ giáp là kỹ năng sống, tuy rằng khổ cực, nhưng chế tác ra cơ giáp, không phải là kỹ thuật chế tạo cơ giáp ở tinh hệ này có thể so được. Sa Nặc Nhân bắt đầu khống chế ý thức lực, đem quặng Von-fram Thư Nhai đã xử lý tốt cẩn thận lấy tới, phía bên này cũng xử lý tốt một khối Hương Hoa thạch, cậu chuẩn bị sử dụng phương pháp cách khoảng vây quanh phân tử, đem hai loại vật liệu dung hợp lại với nhau, sau đó lại dùng tinh thần lực đắp nặn hình dáng, đến lúc đó, Thư Nhai có thể hỗ trợ giúp đỡ, chỉ có bước dung hợp này, cực kỳ trọng yếu, tính năng vật liệu ra sao, liền phải xem một bước này. Sa Nặc Nhân không dám khinh thường, cẩn thận xử lý từng li từng tí một, khi dùng ý thức lực bao quanh quặng Von-fram, có thể thấy rõ kết cấu phân tử của nó, lực chú ý của Sa Nặc Nhân so với lúc trước còn cao hơn chầm chậm kiểm trì, đem Hương Hoa thạch dung hợp với quặng Von-fram, muốn dung hợp cả khối quặng Von-fram, đây tuyệt đối là một công trình lớn, không thể có một chút phân tâm, nếu không đố vật làm ra khẳng định không hoàn mỹ.
|
Lương Lạc Sanh Chương 144: Chế tác cơ giáp Việc xử lý vật liệu chế tác cơ giáp ở tinh hệ này còn phi thường thô ráp, không nói cái khác, chỉ nói riêng việc chế tạo hợp kim, cách làm phổ biến của nơi này, chính là đem một loại quặng kim loại nấu chảy cùng một loại khác thành một hỗn hợp dưới tác động vật lý, bọn họ chỉ quấy hai loại quặng kim loại này đều đều đã coi như dung hợp, hoàn toàn không nghĩ đến kết cấu bất đồng của hai loại quặng kim loại, thứ tự sắp xếp phân tử cũng không tương đồng, phương pháp dung hợp tùy tiện như vậy không thể thực hiện, hợp kim rèn đúc ra cũng có kết cấu rất yếu, dễ dàng bị tổn hại, bẻ gãy, đây là một chuyện tai hại, cũng là mấu chốt của việc phương pháp chế tạo lạc hậu của nơi này. Sa Nặc Nhân cảm thấy, cậu chắc chắc phải nói với gia gia và lão sư về vấn đề này, dạy cho bọn họ cách chế tạo cơ giáp sau này, cũng sử dụng phương pháp dung hợp phân tử, như vậy đối với thuộc tính của cơ giáp cũng có thể dễ dàng chưởng khống. Lần đầu tiên dùng ý thức lực để làm một việc tinh tế như vậy, Sa Nặc Nhân phi thường cẩn thận, tốc độ cũng vô cùng chậm, thời điểm cậu đem phân tử cuối cùng của Hương Hoa Thạch dung hợp với quặng Von-fram, cả khối Von-fram đột nhiên lóe lên một chút, màu đen trước đó biến thành màu xanh tím than, còn phiếm ánh sáng tím sâu thẳm, giống như bảo thạch phát sáng trong đêm tối, phi thường đẹp đẽ. Sa Nặc Nhân kích động nói: "Thư Nhai, mau đến xem, thật xinh đẹp..." Quay người mới nhìn đến, Xích Linh cũng ở đây, không biết anh đến lúc nào, cậu hoàn toàn không chú ý tới. Lúc Xích Linh đến, thấy Sa Nặc Nhân đang chuyên tâm công tác, nên không đến quấy rầy cậu, mà vẫn luôn chờ. Hiện tại rốt cuộc thấy cậu hết bận, mới đi tới hỏi: ""Làm xong rồi sao?" "Làm xong một khối, anh xem, có phải là rất đẹp hay không." Sa Nặc Nhân đem khối Băng duyên loại đầu tiên lấy ra giống như hiến vật quý. "Rất đẹp." Xích Linh đáp lại. Anh chẳng hề hiểu chế tác cơ giáp như thế nào, chỉ nghe Sa Nặc Nhân nói, quặng Von-fram cùng Hương Hoa Thạch có thể dung hợp thành Băng duyên loại, anh cũng không biết làm dung hợp bằng cách nào. Vừa lúc tiến vào, chỉ thấy cậu ngồi trước đài không nhúc nhích, trên bàn có để một khối Von-fram cùng một khối Hương Hoa Thạch, quặng Von-fram trước vẫn là màu đen, trong nháy mắt phát sáng cùng biến sắc, đã hoàn toàn biến thành một loại quặng khác. Thư Nhai đỡ lấy Băng duyên loại, cảm giác đồ vật trong tay, lạnh lẽo băng giá, phi thường thoải mái, "Quả thực rất đẹp, ta rất chờ mong loại quặng đặc biệt như vậy, có thể chế ra đài cơ giáp như thế nào." "Ân, ta đã có linh cảm, phải chế tạo với phong cách ra sao, mới phù hợp với đặc tính của Băng duyên loại." Sa Nặc Nhân hưng phấn nói. "Tốt lắm, ngày mai trở lại nghiên cứu thiết kế bên ngoài đi, ta đi trước." Thư Nhai nói, cầm hai khối quặng Von-fram, chuẩn bị xử lý một chút trước khi ngủ, liền rời đi. Sa Nặc Nhân vẫn còn chưa kịp phản ứng, làm sao lại đi nhanh như vậy chứ? Xích Linh nói: "Sau này không thể như vậy, phải đúng hạn ăn cơm, hiện tại em có thể đồng thời ăn cả bữa tối lẫn bữa khuya rồi." Sa Nặc Nhân nhìn xuống thời gian đang hiện trên quang não, lúc này cậu mới biết là đã trễ như vậy. Này cũng không có cách nào, trong quá trình dung hợp không thể nào dừng lại, trừ phi xử lý hoàn chỉnh một khối, bằng không sau khi dừng lại, muốn tiếp tục từ chỗ kia, còn phải tìm lại một lần nữa, vô cùng phiền phức, tốt nhất vẫn là làm một mạch tốt hơn. Đem Băng duyên loại thu lại, hai người rời khỏi phòng thực nghiệm, trở về ăn bữa ăn khuya. Ăn xong bữa khuya, vốn Xích Linh muốn cậu rửa mặt đi ngủ, không nghĩ tới cậu lại làm ổ trên ghế salon, ôm giấy cùng bút, ở trên đó viết viết vẽ vẽ, thần sắc chăm chú, phảng phất giống như dù có chuyện gì xảy ra cũng không thể ảnh hưởng đến cậu, Xích Linh không thể làm gì khác hơn là cầm quyển sách, ngồi ở bên cạnh bồi cậu. Sa Nặc Nhân vẽ đến tận khuya, mới thỏa mãn chậm rãi xoay người, vừa ngẩng đầu liền nhìn đến Xích Linh đang ngồi đọc sách ở đối diện chờ cậu. "Vẽ xong?" Xích Linh thu sách lại, đi tới, "Cho tôi nhìn một chút." Sa Nặc Nhân vội vàng thu lại bản thiết kế, "Không được, em phải cho anh một kinh hỉ, bây giờ vẫn chưa thể nhìn." Xích Linh nhếch miệng, "Được, không nhìn, trước tiên đi ngủ đi." Ngày kế, Sa Nặc Nhân đem bản thiết kế cho Thư Nhai xem, sau khi Thư Nhai xem, không có thay đổi gì, cười nói: "Người hiểu rõ Xích Linh nhất hỉ có ngươi, ngươi cho rằng thiết kế dạng này là hợp lý, kia cứ làm như thế." Sa Nặc Nhân gật đầu, "Không chỉ có như vậy, ta còn muốn thêm mấy thứ khác vào, Thư ca ca, đem bảo bối của ngươi cho ta mượn một chút, sau khi tìm được, chắc chắn sẽ trả lại cho ngươi." Thư Nhai cười nói: "Được, ngươi muốn dùng cái gì cứ việc lấy, chúng ta tiếp tục đi." Xử lý vật liệu cùng dung hợp, hai phần này là tốn nhiều thời gian nhất, lượng công việc rất lớn. Thời điểm Sa Nặc Nhân dung hợp lần thứ hai, tốc độ so với lần thứ nhất đã nhanh hơn một chút, từ một buổi trưa dung hợp một khối, qua một ngày dung hợp ba khối, lại tới một ngày dung hợp năm khối, đến lúc sau một ngày dung hợp được tám khối, tốc độ của cậu hoàn toàn đã tăng lên. Mãi đến tận khi đem toàn bộ Hương Hoa Thạch trong tay dùng hết, cũng đã qua gần mười ngày, cậu cũng dung hợp được không ít Băng duyên loại, bất quá, số lượng Băng duyên loại như vậy, cũng chỉ đủ chế tác một đài cơ giáp, nếu như trong quá trình chế tạo lãng phí đi một ít, phỏng chừng sẽ không đủ, Sa Nặc Nhân liền liên lạc với Xích Linh, tận lực tìm thêm chút Hương Hoa Thạch trở về, Xích Linh đáp ứng, trên thực tế anh vẫn luôn đi tìm, chỉ là thứ này thật sự không nhiều, bất đắc dĩ, anh chỉ có thể liên hệ với Phượng Bạc, để hắn ở đế tinh vì cậu thu mua Hương Hoa Thạch. Đế đô tinh dù sao cũng là trung ương tinh vực, trình độ giàu có Huyền Minh tinh vực không thể so sánh, cho nên bên kia cũng không có thiếu Hương Hoa Thạch. Cơ hội tốt như vậy, Phượng Bạc không thể buông tha, thêm vào lại đã dùng qua Tụ Khí Tề của Sa Nặc Nhân, hiệu quả tốt đến khiến cho hắn khiếp sợ, lúc này không đưa ra yêu cầu, còn đợi khi nào? Cò kè mặc cả nửa ngày, Xích Linh đưa ra một bình Tụ Khí Tề trung phẩm, là điều kiển trao đổi quặng Hương Hoa Thạch, Phượng Bạc vui vẻ đáp ứng, coi như hiện tại hắn chưa dùng đến Tụ Khí Tề trung phẩm, nhưng là sau này hắn có thể sẽ dùng đến, trước tiên dự trữ một ít vẫn tốt hơn. Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai, quyết định trước tiên dùng Băng duyên loại chế tác linh kiện, nhất định phải tăng nhanh tốc độ chế tạo ra cơ giáp, thời gian thi đấu càng ngày càng gần, huống hồ Xích Linh còn cần thời gian để thích ứng với cơ giáp. Thời điểm bắt đầu chế tác cơ giáp, Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai liền chế tạo cơ giáp ngay trong phòng thí nghiệm, Sa lão gia tử cùng Nam Cẩn, khi Sa Nặc Nhân chạy sang phòng nghiên cứu dược tề, bọn họ ngược lại còn chưa có bắt đầu chế tạo cơ giáp, còn đang tranh chấp đến đỏ mặt tía tai(1). 1: cãi nhau, không ai nhường ai Nghe nói Sa Nặc Nhân muốn dùng phòng thực nghiệm chế tạo cơ giáp, hai người đều rất kỳ quái, cậu là một người chỉ có thể chế tác dược tề, muốn phòng thực nghiệm chế tạo cơ giáp để làm gì? Bất quá Sa Nặc Nhân nói tới cây ngay không sợ chết đứng cậu muốn nghiên cứu cơ giáp, ai cũng không thể ngăn cản cậu! Thế hai người mới biết, nguyên lai Xích Linh Vương tử không có yêu cầu bọn họ vì anh chế tạo cơ giáp thi đấu, hóa ra là đã giao cho Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai sao? Mặc dù bọn họ có rất nhiều nghi vấn, bất quá vẫn là nhường phòng thực nghiệm chế tạo cơ giáp, chuyển tới phòng thực nghiệm dược tề. Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai một ngày ba bữa bảo người đem đến phòng thực nghiệm, từ khoang cửa sổ kim loại nhỏ đưa vào phòng, đến cửa cũng không mở, nghiễm nhiên biến mình thành tù nhân. Đáng thương chính là, Xích Linh muốn gặp tức phụ của mình cũng không được, mỗi lần tới đây, chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, bên trong căn bản không có ý mở cửa, nói chuyện cũng không có ai đáp lại, Xích Linh cũng bắt đầu lo lắng có phải bọn họ ở bên trong xảy ra chuyện ngoài ý muốn, cũng may, buổi tối trước khi ngủ, Sa Nặc Nhân gọi cho Xích Linh, nói cậu rất tốt, không cần lo lắng, cậu muốn dốc toàn bộ tâm tư nghiên cứu đài cơ giáp này, không muốn ai tới khiến cho cậu phân tâm. Vì vậy, Xích Linh đến quyền lợi qua thăm cũng không có, chỉ có thể một mình một người trông phòng. Thư Nhai đem linh kiện tỉ mỉ chế tạo ra đặt lên trên đài, dựa theo trình tự, đem từng cái từng cái đặt lên, để thời điểm lắp ráp thuận lợi hơn một chút. Dọn xong linh kiện cuối cùng, Thư Nhai nói: "Khi nào mới bắt đầu lắp ráp?" Sa Nặc Nhân nhìn linh kiện phát ra tử quang trên đài nghiên cứu phía xa, trong lòng rất thỏa mãn, "Bây giờ đi, ta hy vọng Xích Linh có thể nhìn thấy cơ giáp sớm một chút." Thư Nhai nói: "Hôm nay đã muộn lắm rồi, quá trình lắp ráp không thể dừng lại, nếu không ngày mai hẵng bắt đầu?" "Không, liền hiện tại." Sa Nặc Nhân kiên trì, cậu lôi ra hai bình Ngưng Thần Tề, đưa một bình cho Thư Nhai, chính mình uống vào một bình. Thư Nhai biết trong tay cậu có dược tề trị liệu tinh thần lực, nhưng lại chưa từng nhìn thấy, y kỳ quái hỏi: "Cho ta?" "Ân, sau khi uống xong, tinh thần lực tiêu hao sẽ được bù đắp lại rất nhanh, thường xuyên dùng, còn có thể nâng cao tinh thần lực." Sa Nặc Nhân nói. "Đồ tốt như vậy, cứ như vậy uống, không phải rất lãng phí? Không phải nói có thể chữa trị tinh thần lực tổn thương sao?" Thư Nhai cũng là lần đầu tiên biết có dược tề thần kỳ như vậy, lại có thể chữa trị tinh thần lực bị hao tổn, đây chính là chuyện chưa từng nghe nói đến. "Không có chuyện gì, chỗ của ta còn có rất nhiều, ngươi cần ta có thể cho ngươi một ít." Sa Nặc Nhân phóng khoáng nói. Thư Nhai cười nói: "Loại dược tề này là ngươi chế tác đi? Mấy chuyện Xích Linh kia làm, là muốn dùng nó bảo vệ ngươi, ta đều biết. Ta không dùng tới, ngươi thu, thứ này không nên tùy tiện lấy ra, cẩn thận bị người hoài nghi." Sa Nặc Nhân gật gật đầu: "Ân, được, nghỉ ngơi một lát, ta muốn bắt đầu lắp ráp." Thư Nhai nói: "Ngươi phải cố gắng lên, tinh thần lực của chúng ta không giống nhau, cái này ta không giúp được ngươi." Sa Nặc Nhân gật gật đầu, nghiêm mật lắp ráp, việc này có ảnh hưởng rất lớn đến thuộc tính sau này của cơ giáp, tinh thần lực của Sa Nặc Nhân cùng Thư Nhai cách nhau một khoảng không nhỏ, hai người không thể hợp lực, Sa Nặc Nhân chỉ có thể một mình một người hoàn thành lắp ráp. Sau khi đã hảo hảo nghỉ ngơi, Sa Nặc Nhân bắt đầu lắp ráp, thành thục cầm qua từng món linh kiện, dùng tinh thần lực cố định, chống đỡ, dẫn dắt, chậm rãi lắp ráp. Đây không phải lần đầu tiên cậu lắp ráp một đài cơ giáp, thời điểm còn ở Liên minh sông Hồng, cậu đã từng chế tạo được không ít đài cơ giáp, bất quá đều không quá để tâm, đẳng cấp cũng không phải quá cao. Cơ giáp lần này, cậu là bỏ ra toàn bộ tinh lực, tranh thủ chế tạo ra đài cơ giáp hoàn mỹ nhất. Thư Nhai vẫn luôn ở bên cạnh quan sát, Sa Nặc Nhân động tác lưu loát, trôi chảy, khiến cho y thấy được bóng dáng tộc chủ. Đúng đấy, Sa Nặc Nhân là do tộc chủ tự tay dạy dỗ đến, kỹ thuật chế tạo cơ giáp của cậu đương nhiên sẽ không kém, y còn đang lo lắng cái gì đây? Lắp ráp cơ giáp là biện pháp tốt nhất để kiểm nghiệm trình độ quen biết của một người đối với linh kiện cơ giáp, đồng thời cũng có thể kiểm nghiệm năng lực khống chế tinh thần lực của người đó, nếu như khả năng khống chế tinh thần lực của ngươi bất ổn, như vậy tuyệt đối sẽ xuất hiện tình huống ngắt quãng, ngươi căn bản không thể lắp ráp được một đài cơ giáp hoàn chỉnh. Sa Nặc Nhân dùng mười mấy tiếng đồng hồ, làm liền một mạch, lắp ráp ra một đài cơ giáp đặc biệt! Cậu vẫn luôn uống Ngưng Thần Tề, bổ sung tinh thần lực tiêu hao hết, nhìn kiệt tác của mình, Sa Nặc Nhân phi thường tự hào! Nguồn năng lượng của đài cơ giáp này là khe cắm, Sa Nặc Nhân trực tiếp thiết trí thành khe cắm nguồn năng lượng tinh bản, chỉ cần một khe cắm, liền tiên tiến hơn so với cơ giáp hiện tại. Sa Nặc Nhân ấn xuống một cái nút từ bàn điều khiển khống chế cơ giáp từ bên ngoài, buồng lái mở ra, cậu liền tiến vào, nhét một tấm thẻ năng lượng tinh bản xuống, lại đi ra ngoài, lại ấn lên bàn điều khiển, cơ giáp nguyên bản nằm trên đất, mắt sáng rực lên, từ mặt đất chầm chậm đứng lên.
|