Muốn Em Yêu Anh Thêm Lần Nữa
|
|
Chương 69 Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- -----------------------------------------------------
Hắn hơi khom lưng, sau đó đột nhiên hôn môi Tống Đàn Vũ. Một khắc đó dường như rất dài, nhưng cũng rất ngắn, phảng phất chỉ là chuyện trong nháy mắt. Tống Đàn Vũ cũng quên luôn chuyện phải đẩy Diệp Mặc ra.
Rõ ràng cậu không muốn có quan hệ gì với người này, nhưng không hiểu vì sao lại phát triển đến nước này.
"Đến rồi." Diệp Mặc buông Tống Đàn Vũ ra, nói.
Lúc này Tống Đàn Vũ mới phản ứng được đã đến mặt đất, cái tên này thật là đang hôn môi còn có thời gian nhìn ra bên ngoài, hắn đúng là một mũi tên trúng hai đích a!
Tống Đàn Vũ vừa nghĩ tới vậy thì có một sự khó chịu không tên, thiệt thòi cậu còn đang say mê ở trong nụ hôn đó, vậy mà... Được rồi, thực ra cũng không tính là say mê, chỉ có thể nói là rất thoải mái. ( Tác giả: Cậu ngụy biện ít thôi! Cậu rất thích nó còn gì!)
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Nội tâm Tống Đàn Vũ lăn lộn rất nhiều, quên mình còn đang ở trên đu quay, kết quả bị Diệp Mặc kéo trực tiếp từ trên vòng đu quay xuống.
"Tống lão sư, anh thấy chúng ta có hợp nhau không?" Diệp Mặc nắm tay cậu hỏi.
Tống Đàn Vũ nhìn chiếc nhẫn trên tay mình, sau đó dừng lại, cậu nhìn Diệp Mặc, Diệp Mặc cũng nhìn cậu.
Trời đã tối sầm, người chung quanh lui tới, không có ai để ý đến hai người đối diện kia.
"Tôi nghĩ cậu hiểu lầm ý tứ chữ "Ừm" kia." Tống Đàn Vũ vừa nói vừa lấy nhẫn trên ngón tay xuống. "Lúc nãy ở trên vòng đu quay không có dũng khí cự tuyệt, sợ bị cậu trực tiếp bỏ lại mà đi."
Tháo nhẫn ra, cậu đưa cho Diệp Mặc. Diệp Mặc không nhận ngay, chỉ lạnh lùng nhìn cậu.
"Cậu biết chúng ta, một bên là người đã có tuổi, với một bên là bọn trẻ các cậu, chúng ta không giống nhau, không có sức dây dưa nổi." Tống Đàn Vũ cười kéo tay hắn nói, "Tuy chỉ làm thầy của cậu một ngày, nhưng vẫn hi vọng thấy cậu được hạnh phúc, không cần đem nhiều tinh lực đặt ở một người già như tôi vậy. Hãy tìm một cô gái tốt, dù thật sự không thích có bạn gái thì cũng có thể tìm mấy người bạn trai trẻ, đẹp, đầy sức sống bằng tuổi cậu cũng được. Với lại cậu có điều kiện tốt như vậy, làm gì có chuyện tìm sẽ không thấy! Không nên phí tiền tài sức lực vào một ông chú như tôi!" Lấy nhẫn mạnh mẽ nhét vào trong tay của hắn, Diệp Mặc nhìn chiếc nhẫn trong lòng bàn tay mình, lại nhìn về phía Tống Đàn Vũ.
Tống Đàn Vũ vẻ mặt xin lỗi, nói: "Xin lỗi, nhưng cậu cũng biết tình cảm là không thể cưỡng cầu."
"Anh thật sự không thích tôi sao?" Âm thanh Diệp Mặc rất thấp.
Tống Đàn Vũ biết cậu có thể sẽ tổn thương đến Diệp Mặc, nhưng cái này cũng vì tốt cho Diệp Mặc, hắn còn nhỏ, sau này sẽ phát hiện thực ra cậu chỉ muốn tốt cho hắn mà thôi.
"Ừm, thật sự không có cách nào thích cậu."
Diệp Mặc trực tiếp đem nhẫn ném đi, Tống Đàn Vũ kinh hách, Diệp Mặc thì có chút cười tự giễu, nói: "Anh có biết vì anh mà tôi nỗ lực cỡ nào hay không?"
Tống Đàn Vũ không biết Diệp Mặc có ý gì, cậu cũng không để ý hắn đang huyên thuyên cái gì, cậu chỉ khá lo lắng cho cái nhẫn.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
"Quên đi, chỉ có thể trách chính tôi." Diệp Mặc bất đắc dĩ phất phất tay, "Ai bảo tôi thích anh trước chứ." Hình như Tống Đàn Vũ không nghe hắn nói, cậu chỉ yên lặng tìm nhẫn trên đất.
"Anh tìm cái gì?!" Diệp Mặc bắt đầu tức rồi.
"Tìm nhẫn!" Tống Đàn Vũ hoàn toàn không để ý ngữ khí của hắn, toàn tâm toàn ý tìm nhẫn.
Diệp Mặc sửng sốt một chút, sau đó âm thanh nhu hòa rất nhiều hỏi: "Tại sao muốn tìm?"
"Bởi vì đó là đồ cậu đưa a!" Tống Đàn Vũ trả lời, "Nhất định rất đắt, tuyệt đối không thể làm mất. Coi như không phải cho tôi đi nữa, cũng không muốn làm mất nó như vậy."
"Nếu anh muốn tôi có thể cho anh cái khác." Diệp Mặc kéo tay cậu nói, "Không cần lo lắng, cái kia không mắc."
"Dù có tiền cũng không thể nói như vậy." Tống Đàn Vũ nhìn hắn trách móc.
Diệp Mặc nở nụ cười ôn hòa, "Đồ vật có đắt đi nữa cũng không quan trọng bằng anh, nhìn anh như vậy tôi đau lòng đấy."
Tống Đàn Vũ vừa đối diện tầm mắt hắn thì theo bản năng quay đi, cậu sợ nhất là nhìn thấy vẻ mặt sủng nịch này của Diệp Mặc.
Cậu chán ghét nhìn người khác đối tốt với cậu, bởi vì sợ bản thân sẽ xúc phạm tới đối phương, cho nên tình nguyện mình bị người ta chán ghét cũng không hy vọng được người mình thích sủng nịch.
Đây là lời Tống Đàn Vũ dựa theo của người bạn gái cũ đã từng nói với cậu, cô gái kia là một người vô cùng thông minh. Tống Đàn Vũ quen biết cô ấy nửa năm, khi đến thời điểm cảm thấy hai người có thể ở chung được rồi, mới phát hiện cô nàng này không yêu mình.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Người cô yêu là một người không bao giờ thích cô, cô ấy nói, thà mình tình nguyện bị người kia chán ghét cũng không muốn đi nói cho hắn biết cô yêu hắn, bởi vì nếu như vậy thì quan hệ hai người lúc đó sẽ thay đổi, cô sẽ không được yêu đối phương nữa.
Tống Đàn Vũ lúc đó chấp nhận chia tay vì người con gái này sớm đã có bệnh, sau đó liền chia tay. Hiện tại có chút hiểu được cô gái ấy rồi, do không có cách nào khiến cho đối phương thừa nhận, cũng không cách nào biết được sau này có hạnh phúc hay không, vì không muốn đối phương yêu lại mình, bởi vì như vậy chỉ có thể thương tổn tới người kia mà thôi.
|
Chương 70 Edit: Vũ
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- ------------------------------
"Tôi không muốn mình nợ nhẫn của cậu." Tống Đàn Vũ thấp giọng nói.
Diệp Mặc nắm chặt tay cậu, bàn tay đột nhiên căng thẳng, suýt chút nữa không khống chế lực mà vặn gãy tay Tống Đàn Vũ.
"Đau ~" Tống Đàn Vũ nói.
Diệp Mặc buông tay ra, nói một câu: "Xin lỗi, hơi mạnh tay."
Tống Đàn Vũ không nói gì, Diệp Mặc chậm rãi đứng lên, âm thanh khàn khàn hỏi: "Thật sự không thể yêu tôi sao?"
Vốn khung cảnh đang ồn ào nhưng khi hắn vừa hỏi ra câu này, không khí đột nhiên lại rơi vào yên tĩnh, Tống Đàn Vũ ngẩng đầu nhìn Diệp Mặc cúi đầu, đột nhiên có một loại ác cảm.
Cậu tựa hồ đã thương tổn đứa bé này, cậu cũng không biết mình rốt cuộc phải làm sao thì đã tổn thương tới Diệp Mặc, rõ ràng người nên khóc làcậu có được không?
Chưa kịp hiểu gì đã bị hắn quấn lấy, chưa kịp hiểu gì đã muốn cậu yêu hắn, chính cậu mới là người bị bức ép đến bất đắc dĩ được không? Cho nên có thể vì cảm giác đó mà người oan ức chính là cậu!
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Được rồi, coi như năm đó cậu còn nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện, trêu chọc đứa bé này, nên bây giờ trước tiên phải an ủi người này một chút, nếu không hắn mà khóc lên sẽ khiến hai người lúng túng mất.
Nhẹ nhàng ôm hắn, để đầu hắn tựa trên vai mình, nhẹ nhàng nói: "Có thể, cậu không khóc là tốt rồi."
Bởi vì Diệp Mặc tương đối cao, cho nên nói đến cùng vẫn là Diệp Mặc đồng ý để cậu làm như vậy, nếu không sẽ khiến cậu bối rối mất.
Diệp Mặc làm sao có thể khóc, vừa nãy tất cả chẳng qua chỉ là diễn xuất. Quả nhiên y như lời Tống Hi Đông nói, Tống Đàn Vũ yêu mềm ghét cứng, thoáng yếu thế một chút, người này đã bị lừa rồi. (Đáng ghét (╯°Д°)╯︵ /(.□.)) Diệp Mặc quả nhiên rất yêu Tống Đàn Vũ, mùi trên người cậu khiến hắn cảm thấy rất an tâm.
"Tống Đàn Vũ, mấy người đang làm gì vậy?" Một thanh âm chói tai đánh vỡ một phần không gian yên tĩnh.
Tống Đàn Vũ lập tức buông Diệp Mặc ra, rồi có chút lúng túng cười nói: "Hắn bị mất nhẫn, nên an ủi hắn một chút."
"Là cái này sao?" Người phụ nữ bên cạnh lấy một chiếc nhẫn ra, "Tôi vừa lượm được ở gần đây đấy."
Tống Đàn Vũ nhìn nhẫn liền lập tức lấy lại, hài lòng nói: "Chính là cái này."
"Tại sao tôi thấy cậu còn hài lòng hơn hắn vậy." Người đàn ông kia nói, "Bạn học cậu sao?"
"Tôi..." Trong lúc nhất thời Tống Đàn Vũ không tìm được lý do để biện minh cho mối quan hệ này, chẳng lẽ nói đây là người đang theo đuổi mình sao?
Cậu không thể nói ra được!
"Em họ." Diệp Mặc nói, "Người kia là bạn học của anh sao?" "Hàn Chí Kiệt, là bạn học thời đại học của cậu ta." Nam nhân tự giới thiệu, lúc này cô gái bên cạnh hắn giật giật lấy góc áo hắn.
"Đây là em gái tôi, Lê Tiểu Giai." Hàn Chí Kiệt không nhanh không chậm giới thiệu.
"Độc thân, năm nay 28." Lê Tiểu Giai nhanh nhảu bổ sung, "Thường hay nghe anh trai kể về Tống học trưởng."
"Cô cũng học ở đại học A à!" Tống Đàn Vũ kinh ngạc, " Đa số ở đại học A đều là mỹ nữ cả đấy."
"Còn đẹp cái gì chứ!" Lê Tiểu Giai có chút ngượng ngùng nói, "Đã 28 rồi, nên tìm một người gả đi cho xong."
"Ừm, rất già rồi." Diệp Mặc không chút biến sắc nói một câu, hoàn toàn là chém một đao vô tình!
Bầu không khí lập tức lúng túng.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
"Ha ha ha!" Tống Đàn Vũ dùng nụ cười che giấu vẻ không được tự nhiên, "Có thời gian cùng nhau ăn cơm, hôm nay chúng tôi còn có việc."
"Ừa, tôi hỏi anh trai xin số anh." Lê Tiểu Giai cười nói.
"Ừm." Tống Đàn Vũ mang theo Diệp Mặc đi chỗ khác, nếu tiếp tục cùng đối phương tán gẫu, Diệp Mặc có thể sẽ trực tiếp nổi giận.
Không biết tại sao dù không nhìn Diệp Mặc, nhưng Tống Đàn Vũ có thể cảm nhận được khí tràng hiện tại của Diệp Mặc, tuyệt đối hắn đang tức giận, đang trăm phương nghìn kế làm sao phi tang Lê Giai, cho nên vẫn phải dẫn hắn rời đi sớm một chút thì tốt hơn.
Lên xe, Diệp Mặc ngồi ở ghế sau, Tống Đàn Vũ lái xe, không dám nói lời nào, chỉ lo cậu mà nói một câu Diệp Mặc sẽ động thủ ngay.
"Anh biết bây giờ tôi đang suy nghĩ gì không?" Diệp Mặc đột ngột hỏi cậu.
Toàn thân Tống Đàn Vũ phát lạnh, cậu làm sao biết hắn đang suy nghĩ gì chứ!
|
Chương 71 Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- --------------------------------------------------
"Tôi chỉ biết là cậu đang tức giận." Tống Đàn Vũ nhỏ giọng nói.
"Biết tại sao tôi lại tức giận không?"
"Sẽ không phải vì Lê Tiểu Giai chứ?" Tống Đàn Vũ nói: "Cậu sẽ không vì một người phụ nữ mà sinh khí chứ a?"
"Anh biết rõ còn cố hỏi." Diệp Mặc nói: " EQ anh cũng không thấp, cho nên hẳn là biết tôi ghen rồi chứ."
"..." Tống Đàn Vũ không muốn tin tưởng sự thật này, loại người như Diệp Mặc này cư nhiên vì anh mà ghen, đột nhiên cậu thấy có chút vui vẻ.
"Cậu nói chuyện có thể đừng thẳng thắn như vậy hay không?"
"Anh biết thời điểm tôi sinh khí thì muốn làm gì không?" Diệp Mặc hỏi khiến Tống ĐànVũ hơi dâng lên hứng thú.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Tống Đàn Vũ đương nhiên hiếu kỳ, liền ngây thơ hỏi: "Muốn làm cái gì?"
"Đem anh ném lên trên giường thao một trận." Diệp Mặc nói thập phần chẳng nề hà, giống như đây là một chuyện hết sức bình thường. ( =]])
"Diệp Mặc, cậu còn nói lung tung tôi liền đem cậu vứt khỏi xe." Tống Đàn Vũ vô cùng xấu hổ nói.
"Vậy để tôi trực tiếp động thủ thì hơn!" Diệp Mặc đứng dậy giống như dự định trực tiếp ở trên xe động thủ với Tống Đàn Vũ.
"Này, này, ai!" Tống Đàn Vũ sợ đến mức dứt khoát phanh xe, Diệp Mặc theo bản năng ngã về phía trước, suýt nữa té nhào vào người Tống Đàn Vũ. Tống Đàn Vũ ngoảnh đầu lại nhìn hắn, vừa muốn mở miệng nói chuyện lại phát hiện cậu cùng môi Diệp Mặc chỉ cách nhau có mấy centimet, vì vậy thoáng cái liền không biết nói gì.
Diệp Mặc đột nhiên dựa sát vào cậu, Tống Đàn Vũ theo bản năng nhắm mắt lại, kết quả cái gì cũng không phát sinh. Tống Đàn Vũ mở mắt ra, phát hiện Diệp Mặc cầm lấy điện thoại của cậu, nhìn cậu cười.
"Còn tưởng rằng cậu sẽ hôn." Tống Đàn Vũ lúng túng nói.
"Ừ." Diệp Mặc cầm điện thoại của cậu nhìn một chút, sau đó vừa quay đầu lại liền hôn lên môi Tống Đàn Vũ.
Vẻ mặt Tống Đàn Vũ liền trở nên ngơ ngác, như thế nào nói hôn liền hôn, cậu còn chưa kịp phản ứng gì cả.
Diệp Mặc buông cậu ra, sau đó nói: "Lái xe đi, tài xế đằng sau liên tục tuýt còi rồi."
Lúc này Tống Đàn Vũ mới phản ứng được bọn họ đang trực tiếp dừng xe trên đường cái, lập tức lái xe, bằng không lại phải nhận giấy phạt rồi.
Diệp Mặc ngồi phía sau, cầm lấy điện thoại hỏi: "Mật mã là 0520 đúng không?"
"Làm sao cậu biết?" Tống Đàn Vũ khó hiểu hỏi. Tống Đàn Vũ cảm thấy Diệp Mặc dường như hiểu rất rõ cậu, đến mật khẩu điện thoại cậu cũng biết, đây cũng quá không khoa học đi. ( Tác giả: Em gái thân thương của cậu đã bán đứng cậu rồi...) "Sinh nhật anh." Diệp Mặc thản nhiên đáp.
"Cậu làm sao mà ngay cả sinh nhật tôi cũng biết a!"
"Bởi vì thích anh, cho nên muốn biết rõ hết thảy về anh." Diệp Mặc mở khóa di động, sau đó nhìn ứng dụng bên trong di động hỏi: "Anh còn chơi game?"
" Khi làm việc thấy nhàm chán sẽ chơi một chút, trò này chơi rất vui."
"Vậy tôi chơi thử." Diệp Mặc ấn vào ô biểu tượng màu vàng kia: " Tên là "Loại bỏ" sao?"
"Ừ, rất đơn giản, chính là có ba cái giống nhau hoặc là ba cái trở lên cậu kéo một cái là có thể biến mất, mất càng nhiều càng tốt, nhưng mà có mấy màn hạn chế, cậu muốn sống phải hoàn thành các bước hạn định của nhiệm vụ lúc bắt đầu." Tống Đàn Vũ nghiêm túc dạy Diệp Mặc chơi " Loại bỏ": "Trò chơi này cũng khá khó, đến mấy màn sau liền càng ngày càng khó qua ải, tôi có một màn bị kẹt đã lâu, đến bây giờ vẫn chưa qua ải."
"Ừm." Diệp Mặc đáp một tiếng, sau đó là đủ loại âm thanh trò chơi phát ra, tiếp đó nghe được tiếng nhạc nền chính của trò chơi.
"Ải này coi là qua rồi đi?" Diệp Mặc cầm điện thoại cho cậu xem nội dung hiển thị trên di động.
Tống Đàn Vũ quay đầu lại liếc mắt nhìn, có chút muốn chửi má nó, cậu chơi lâu như vậy mà không qua, người này lại chơi một chút liền qua, đây là vận khí hay là do chỉ số IQ đây.
"Cậu rất lợi hại." Tống Đàn Vũ lúng túng cười nói.
"Cũng tạm. Trò chơi này rất não tàn, trách không được IQ anh không cao."
Diệp Mặc thoát khỏi trò chơi, đem số điện thoại của mình lưu vào trong điện thoại cậu, nói: "Về sau có việc chỉ gọi điện thoại cho tôi."
"Ừm, gọi điện thoại cho cậu." Tống Đàn Vũ không nghĩ nhiều trong lòng.
"Nghe rõ ràng, là "Chỉ gọi điện thoại cho tôi" trọng điển chính là chữ "Chỉ"." Diệp Mặc nhấn mạnh một lần nữa: "Anh là người của tôi, về sau chỉ có thể tìm tôi."
"Ai là người của cậu a!" Tống Đàn Vũ có chút xù lông dừng xe, mở cửa xuống xe.
|
Chương 72 Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- -------------------------------------
Diệp Mặc theo cậu xuống xe, hai người đi vào thang máy.
"Cậu sẽ không thật sự tính cùng tôi ở cùng một chỗ đi!?" Tống Đàn Vũ vẫn là nhịn không được hỏi.
"Vật đã đưa đến cửa nhà anh." Diệp Mặc thản nhiên nói: " Anh không có khả năng đem tôi đuổi ra ngoài!"
"Chỗ của tôi, tôi dám a!" Tiểu Đàn Vũ ủy khuất nói.
Tống Đàn Vũ xuống thang máy, Diệp Mặc đi theo sau cậu. Ở cửa có một rương hành lý, Tống Đàn Vũ nhìn rương hành lý lại nhìn Diệp Mặc một hồi.
Được rồi, Diệp Mặc cũng là nhất thời đối với cậu có hứng thú, cứ coi như gần đây cậu có thêm một người em họ đi...
Mở cửa, Diệp Mặc mang hành lý vào, sau đó đi đến phòng.
"Cần tôi giúp không?" Tống Đàn Vũ hỏi.
"Không cần." Diệp Mặc không quen chuyện việc của mình để những người khác người làm giúp, thói quen độc lập, một mình có thể hoàn thành rất nhiều chuyện, không cần bất luận người nào.
Tống Đàn Vũ cũng không nghĩ nhiều, chính mình yên lặng đi tắm rửa.
Lúc đi ra phát hiện Diệp Mặc đang gọi điện thoại, Diệp Mặc nghe được tiếng mở cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua cậu, tiếp đó nói: " Cứ như vậy đi!"
Sau đó cúp điện thoại, thanh âm có chút khiêu khích hỏi Tống Đàn Vũ: "Lão sư mặc thành cái dáng này là có ý định mê hoặc tôi sao?"
"Cậu không thể nói chuyện bình thường như những người khác sao?" Tống Đàn Vũ tức giận trả lời hắn. "Ừ." Diệp Mặc gật đầu cười, sau đó đi qua bên cạnh, hắn sờ sờ đầu Tống Đàn Vũ nói, "Anh thật sự rất thấp."
Tống Đàn Vũ trong nháy mắt xù lông, cậu vậy mà thấp, rõ ràng là hắn quá cao, bình thường nữ sinh đều ưa thích loại chân dài này như hắn có được không? Ngươi chân dài nhất định độc thân cả đời.
Tuy rằng nội tâm nghĩ rất nhiều, nhưng mà cuối cùng cũng không nói ra, chỉ sợ Diệp Mặc không vui, sau đó liền đem cậu ném lên giường làm gì đó.
Rõ ràng cậu không phải thụ, nhưng hết lần này đến lần khác chỉ có thể ngầm thừa nhận chính mình thật sự công không nổi. Vậy đại khái chính là định luật hai công tất có một thụ trong truyền thuyết đi!
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
Cậu bắt đầu tin tưởng định luật đám hủ nữ nói lung ta lung tung kia rồi...
Diệp Mặc tắm xong đi ra, Tống Đàn Vũ đang ngồi trên ghế salon xem phim.
"Thích xem phim sao?" Diệp Mặc ưu nhã ngồi ở bên cạnh anh hỏi.
"Tàm tạm." Tống Đàn Vũ chăm chú coi phim nói, "Gần đây rảnh rỗi, tôi lại là loại lão nhân gia không thích phóng túng, cho nên vẫn là ở nhà xem chút điện ảnh thì tốt hơn." "Thích xem loại phim nào?" Diệp Mặc nhìn phim hỏi.
"Nhân sinh triết lý, tích cực có chí tiến thủ." Tống Đàn Vũ cười nói, "Có chút chủ nghĩa lãng mạn."
"Rất tốt." Diệp Mặc sờ sờ nằm ở một bên ha ha, " Lãng mạn không phải chuyện xấu gì."
"Vậy còn cậu? Chủ nghĩa lãng mạn hay là chủ nghĩa hiện thực?" Tống Đàn Vũ hiếu kỳ hỏi hắn.
"Chủ nghĩa hiện thực." Diệp Mặc nhàn nhạt trả lời, "Hai người cùng một chỗ đồng thời bổ sung, anh là chủ nghĩa lãng mạn tôi là chủ nghĩa hiện thực, không tệ."
"Tôi không muốn chuyện gì cũng đều nghĩ tới phương diện này!" Tống Đàn Vũ một mặt ghét bỏ nói.
"Ừ." Vẫn là đơn giản trả lời.
Tống Đàn Vũ đột nhiên phát hiện, bình thường Diệp Mặc thường dùng nhất một chữ chính là chữ "Ừ", mà chữ "Ừ" này bình thường chỉ ý không rõ, phần lớn như là qua loa, thế nhưng giống mà lại không phải.
"Cậu rất thích dùng chữ "Ừ"." Tống Đàn Vũ nói.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
"Ừ, cá nhân tôi không thích phí lời, hết thảy phí lời đều dùng cho một mình trên người anh." Diệp Mặc nhìn cậu ý vị thâm trường nói, "Anh biết tại sao không?"
" Tại sao?" Tống Đàn Vũ theo bản năng hỏi.
"Bởi vì thích anh, vì vậy có một số chuyện muốn cùng anh giải thích rõ ràng, không hy vọng anh hiểu lầm. Coi như đó là phí lời đi nữa, tôi vẫn sẽ nói với anh."
Mặt Tống Đàn Vũ bất giác đỏ lên, lời như thế này nghe thật sự có chút lãng mạn, nếu như Diệp Mặc thích người nào đó, đối phương nhất định sẽ thường xuyên đỏ mặt như cậu.
|
Chương 73 *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 73:
Edit: Draxt
Beta: Khả Tịch Nguyệt
- -----------------------------------------------
"Kỳ thực vừa rồi là phí lời." Diệp Mặc lại bổ sung một câu.
Lập tức, bầu không khí lãng mạn lúc nãy liền không còn nữa. Tống Đàn Vũ quan sát hắn hỏi: "Cậu có biết lời nói vừa rồi rất phá hoại không khí không?"
"Không biết." Thành thực đáp, " Lời nói của quân nhân đều tương đối trực tiếp, đương nhiên tôi có thể có chút ngoại lệ."
"Không, tôi không cảm thấy cậu là ngoại lệ." Tống Đàn Vũ nhỏ giọng nói thầm, "Mỗi một cậu đều rất thẳng thắn."
Thoáng chốc song phương đều không nói gì, Tống Đàn Vũ cảm giác bầu không khí có chút lúng túng, nhanh chóng nói thêm: "Hình như cậu hiểu rất rõ tôi."
"Ừ, bởi vì thích anh."
Tống Đàn Vũ đột nhiên có chút quen khi người này nói thích cậu, hắn đối với hai chữ "Yêu thích" này cũng không có quý trọng như vậy, tựa hồ tùy tùy tiện tiện là có thể nói ra, đại khái cùng với thân phận quân nhân của hắn hẳn là có chút quan hệ đi!
Trên thực tế, Diệp Mặc đối với hai chữ "Yêu" hoặc "thích" này đặc biệt quý trọng, suy cho cùng từ nhỏ đến lớn hắn cũng chỉ đối với một mình Tống Đàn Vũ nói thích trên năm lần.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
"Vậy nói một chút chuyện của cậu đi!" Tống Đàn Vũ nhìn hắn nói, "Nếu cậu thích tôi nhiều như vậy, tôi đến cùng cũng phải hiểu rõ cậu đi!"
"Hiểu rõ sau đó là có thể kết hôn sao?"
"Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Tống Đàn Vũ một mặt ghét bỏ nói, "Năm nay bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi sáu." Diệp Mặc thành thật đáp, "Nhỏ hơn anh chín tuổi, kỳ thực hẳn là tám tuổi."
"Cái này không quan trọng."
"Ừ, tuổi tác không quan trọng."
"Không, tuổi tác rất quan trọng." Tống Đàn Vũ lại bổ sung.
"Thế nhưng anh không phải vừa mới nói không quan trọng sao?"
"Vừa rồi..." Tống Đàn Vũ vừa muốn giải thích, Diệp Mặc đã ngắt lời, " Vấn đề kế tiếp."
"Nghề nghiệp?"
"Quân nhân, cái khác không cần nói thêm."
"Thật lợi hại." Tống Đàn Vũ một mặt ước ao nói, "Thân cao bao nhiêu?"
"Không rõ lắm, đại khái một mét chín bốn." Diệp Mặc suy nghĩ một chút đáp.
"Quá cao rồi!" Tống Đàn Vũ cảm thán.
"Đối với anh mà nói cũng tốt." Diệp Mặc sủng nịch sờ sờ tóc của cậu nói, "Anh cao một mét tám hai, cùng tôi rất thích hợp."
"Bỏ qua cái đề tài này." Tống Đàn Vũ thật sự không hiểu nổi tại sao Diệp Mặc cũng có thể đem đề tài hướng về phương diện này mà nói tiếp... "Có thích gì hay không?" Tống Đàn Vũ càng hỏi càng hăng say.
Diệp Mặc suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Không có, tôi thích duy nhất, chính là thích anh!"
"Câu này có chút bệnh." Tống Đàn Vũ có phần xấu hổ nói.
"Ừ, tôi biết." Ngữ điệu Diệp Mặc trước sau như một, "Hơn nữa còn là một câu phí lời."
"Cũng không có những thứ khác sao?" Tống Đàn Vũ che giấu sự thẹn thùng của mình, muốn hỏi những vấn đề khác một chút.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
"Trước đây thích bung dù ở trong phòng đi một hồi." Diệp Mặc nhớ tới thời kì bệnh trạng của bản thân hồi sơ trung.
"..." Tống Đàn Vũ trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, hồi lâu sau đó mới hỏi một câu, " Tại sao? Cái này có hơi cổ quái rồi a!"
"Tôi trước đây có bệnh thích sạch sẽ rất nặng, cảm giác ở chỗ công cộng rất bẩn." Diệp Mặc đáp, "Thế nhưng tôi một mực không thừa nhận điều này cổ quái, mãi đến tận khi Cát Nhất Châu nói cho tôi biết, đây là bệnh cho nên mới tìm một bác sĩ tâm lý, hiện tại đã tốt hơn rất nhiều."
"Xoa xoa đầu cậu một cái." Tống Đàn Vũ vẻ mặt đau lòng sờ sờ đầu hắn nói.
"Ừm." Diệp Mặc kỳ thực rất thích cái cảm giác này, cảm giác được người quan tâm đã rất lâu rồi chưa được có.
"Nói cho tôi thêm vài chuyện của cậu đi." Tống Đàn Vũ đột nhiên hiếu kỳ tất cả về Diệp Mặc.
Diệp Mặc như thế nào trở thành một người như thế, hồi hắn còn sơ trung đúng là một đứa trẻ lãnh đạm như bây giờ, thế nhưng thời điểm hắn ở nhà trẻ rõ ràng không phải như vậy.
"Diệp Mặc, tôi có thể hỏi cậu một chuyện không?"
"Anh hỏi vấn đề nào cũng được."
"Vì sao mà cậu lại biến hóa lớn như vậy?" Tống Đàn Vũ nâng cao âm điệu hỏi, "Khi còn bé rõ ràng hoạt bát đáng yêu đến thế, về sau lớn lên thế nào mà lại lãnh đạm đến vậy?"
"Khi còn bé hoạt bát đáng yêu?" Diệp Mặc khẩu khí có chút trào phúng hỏi anh, "Lúc ở nhà trẻ sao?"
"Ừm." Tống Đàn Vũ khẽ gật đầu. "Khi đó không hiểu chuyện." Diệp Mặc một câu nói khái quát, "Còn không hiểu thế giới tàn khốc."
"Như vậy, năm đó cậu đã xảy ra chuyện gì sao?" Tống Đàn Vũ có chút bận tâm hỏi hắn.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
"Không có gì." Diệp Mặc không muốn tán gẫu việc mình bị bắt cóc, cũng không muốn để cho Tống Đàn Vũ biết, khi đó là anh cứu mình. Hắn cũng không phải là bởi vì anh cứu hắn nên mới thích anh.
Hắn chỉ là đơn thuần thích Tống Đàn Vũ người này mà thôi.
"Không muốn nói sao? Có một số việc nói ra sẽ tốt hơn." Tống Đàn Vũ bắt đầu an ủi người này.
Diệp Mặc đột nhiên bổ nhào vào Tống Đàn Vũ, sau đó tà mị nở nụ cười nói: "Vào lúc này anh đặc biệt giống như một người thầy, quả nhiên anh vẫn là rất thích hợp làm giáo viên hơn, bất quá có lẽ chỉ giới hạn với một mình học sinh là tôi mà thôi."
"Cậu..." Tống Đàn Vũ ngược lại không sinh khí, chỉ là Diệp Mặc cứng nhắc nói sang chuyện khác như thế, chỉ khiến cho Tống Đàn Vũ càng thêm lo lắng hắn mà thôi.
Tống Đàn Vũ biết Diệp Mặc là người nhà họ Diệp, từ nhỏ đến lớn có thể không được trải qua tình thân, có thể không có bạn bè, tựa như giống hắn thời sơ trung, ưu tú khiến cho người ta chán ghét, tính cách lạnh lùng không được bất luận người nào ưa thích. Như vậy, Diệp Mặc vẫn là một hài tử không buồn không lo trước khi trưởng thành, về sau hiểu chuyện rồi, hắn liền rõ ràng hắn là người nhà họ Diệp, không có những thứ được gọi là vui vẻ.
Cuộc sống như vậy đối với Diệp Mặc mà nói có khả năng dẫn đến nội tâm hắn vặn vẹo, cho nên mới biến thành Diệp Mặc như hiện tại sao?
Quả nhiên đều do giáo dục gia đình Diệp gia xảy ra vấn đề, thân là một tên lão sư, cậu nhất định phải làm chút gì đó thay đổi Diệp Mặc. Suy cho cùng Diệp Mặc gọi cậu là lão sư, dù cho cậu chỉ làm lão sư một ngày, cũng phải phụ trách đối với người học sinh này.
( Truyện chỉ có trên wattpad - wordpress Ý Vị Nhân Sinh)
"Diệp Mặc, cậu có vui vẻ không?" Tống Đàn Vũ nhìn ánh mắt hắn hỏi.
Diệp Mặc không hề trả lời, hắn có vui vẻ không? Điều này có quan trọng sao? Những năm gần đây, ai để ý hắn vui vẻ sao? Vui vẻ hoặc là không vui lại có quan hệ gì, chỉ cần ngươi đủ mạnh thì những thứ này đều không là vấn đề gì cả.
Diệp Mặc vẫn cho là như vậy, thế giới này hờ hững, chỉ có cường giả mới cảm nhận được vui sướng.
Có thể là trên thực tế, ngoại trừ hắn ở cùng với người này thì sẽ cười, thời điểm khác hắn đều là một vẻ mặt lạnh như tiền, trong nội tâm bao giờ cũng chứa rất nhiều chuyện.
"Diệp Mặc, cậu đã nói tôi hỏi vấn đề gì đều không sao."
"Nhưng mà tôi cũng chưa từng nói rằng tôi sẽ trả lời hết tất cả các vấn đề." Diệp Mặc đứng dậy, ngồi ở một bên, "Có vài vấn đề không có đáp án."
"Cậu không thoải mái đúng không?"
"Không cần tự cho là đúng, dáng vẻ như vậy lộ ra anh rất ngu ngốc." Thanh âm Diệp Mặc đột nhiên thấp hơn nhiều, cậu cảm giác được Diệp Mặc chán ghét.
Tống Đàn Vũ biết, hành vi như vậy đại biểu hắn đang phản kháng, đại biểu che giấu, đại biểu hắn thật sự khó chịu.
"Diệp Mặc, không phải chuyện gì cũng đều để ở trong lòng, vui hoặc không vui đều nên nói cho tôi." Tống Đàn Vũ giữ chặt Diệp Mặc đang muốn trở về phòng, "Tôi là lão sư của cậu, có quyền biết tình trạng trong lòng cậu."
"Anh rốt cuộc cũng biết anh là lão sư của tôi." Diệp Mặc cười khổ một tiếng nói, "Thời gian không còn sớm, tôi về phòng ngủ."
"Diệp Mặc..." Tống Đàn Vũ lôi góc áo hắn, bộ dạng có chút đáng thương nhìn chằm chằm Diệp Mặc.
Diệp Mặc đột nhiên nhớ tới, Ha Ha đang ở một bên, như thế nào càng xem càng giống bèn nhịn không được nở nụ cười.
"Muốn câu trả lời sao?"
"Ừm." Tống Đàn Vũ gật gật đầu, nắm lấy góc áo hắn không buông, rất giống như hắn không nói liền không thả hắn đi.
------ end chương 73----
|