Đem Tất Cả Cuộc Đời Này Gom Lại, Chỉ Có Anh
|
|
Đem Tất Cả Cuộc Đời Này Gom Lại, Chỉ Có Anh
Tác giả: Không Ngốc
Mặt lạnh cảnh sát công x Nhược, về sau khiếm khuyết thụ.
Công là cảnh sát nằm vùng, gặp thụ khi thực hiện nhiệm vụ, nảy sinh kha khá vấn đề rồi quyết định cứu thụ về, còn cứu về có ăn ăn ăn không thì mời đọc sẽ rõ ^.^
Có ngọt, có ngược, có H full hd không che.
|
Chương 1: Tuổi thơ Tên truyện thứ 12: Đem tất cả cuộc đời này gom lại, chỉ có anh.
Mặt lạnh cảnh sát công x Nhược, về sau khiếm khuyết thụ.
Công là cảnh sát nằm vùng, gặp thụ khi thực hiện nhiệm vụ, nảy sinh kha khá vấn đề rồi quyết định cứu thụ về, còn cứu về có ăn ăn ăn không thì mời đọc sẽ rõ ^.^
Có ngọt, có ngược, có H full hd không che.
Bối cảnh Việt Nam (2017-2019)
- ------
Nhân vật chính:
Công Nam x Thiên An
- ------
Nhân vật phụ:
Khìn cháy: Trùm buôn ma túy.
Note: là truyện thì đương nhiên nhiều phần là ảo, vui lòng không liên hệ thực tế.
- -----------
Truyện 12 chương 1: Tuổi thơ
Vĩnh Phúc,
Năm 2012.
Mẹ của nó nghĩ rằng, đặt cho nó cái tên Thiên An, là mong với muốn, một đời này của nó, trời ban cho bình an,
Nào có đâu?.
Thiên An mười một tuổi, người gầy như củi, đứng run rẩy thắp nén nhang lên mộ mẹ nó, cỏ đắp sơ sài, trên mặt vài giọt nước mắt tình thân nghẹn ngào nấc cụt, quẹt đi thành một vệt.
Kẻ bên cạnh vứt điếu thuốc xuống dưới chân, di di:
- Xong chưa?
- Đi thôi.
Đứa nhỏ mười một tuổi cúi đầu, kéo trên lưng chiếc cặp sách rách tơi, lững thững bước về con đường mòn, leo lên ghế bên cạnh ghế lái của chiếc xe tải nhỏ, đôi mắt nhìn ngoái lại về nơi nấm mồ heo hút, xa đó, chính là chiếc lều bạt nhỏ chôn vùi đi thứ gọi là tuổi thơ.
Kẻ lái xe lắc đầu một cái, dúi vào trong tay nó hai cái bánh Chocopie:
- Ăn đi,
- Từ giờ theo tao,
- Nào lớn rồi lại về thắp nhang cho mẹ mày.
Thiên An nhìn vào hai chiếc bánh trong tay, ngón tay gầy còm cẩn thận xé bỏ lớp vỏ ngoài. Những chiếc bánh này hàng ngày nó thèm đến mức có thể chảy dãi ra.
Thế nhưng mẹ nó chết rồi,
Hôm nay, nó lại không thấy ngon nữa.
Nó vừa ăn vừa khóc, nó mếu máo nuốt luôn cả những giọt nước mắt vừa rơi xuống môi.
Quả thật,
Mẹ nó sẽ không bao giờ có thể về với nó nữa,
============
Từ khi sinh ra, nó ở với ông bà ngoại.
Nó chẳng biết bố nó là ai, thế nhưng lúc ấy dù cho không có bố nhưng những đứa trẻ con hàng xóm vẫn cho nó chơi cùng. Ông bà ngoại nó vẫn cung kiêng nó trên vai, đi ra cái chợ làng con con, buộc một con cua càng thật to đeo vào dây dứa cho nó dắt đi chơi.
Ông bà nó quá nghèo, lại mãi rồi sinh ra được có một mụn con là mẹ nó,
Mẹ nó đi làm trên tận Hà Nội, chẳng ai biết mẹ nó làm nghề gì, nhưng vì thế mà ông nó có tiền mua thuốc lào xịn, bà nó có tiền mua thuốc bắc uống đỡ ho, lại xây được hẳn một vách tường nhà cứng cáp che mưa che gió.
- --------- Tam Đảo mờ sương,
Ảo diệu như một chiều mộng đẹp thơ thẩn, từng giàn su su trĩu quả vươn đọt ngọt tay người hái,
Xanh mơn mởn một sườn đồi, lại đầy ắp một đĩa su su xào tỏi thơm ngát, trong từng chùm hơi lạnh của mùa đông.
Nó, vĩnh viễn cũng không thể quên ngày hôm ấy.
Cái ngày mà mẹ nó tóc bị cắt trụi một nửa đầu, trên người đầy thứ mùi hôi thối bị một kẻ được gọi là " vợ lớn" cùng một lũ côn đồ bêu rếu khắp xóm làng.
Ngọn khói trên gác bếp nhà ai heo hút rồi.
Người ta bảo, mẹ nó là cave.
Người ta còn bảo, mẹ nó bị HIV, lây cho chồng của người " vợ lớn " kia, khiến gia đình họ tan cửa nát nhà.
Bà ngoại cậu chửi rủa rít lên từng hồi khó thở,
Ông ngoại cậu dùng chiếc gậy trên gác bếp, quật tả tơi vào người mẹ cậu không một chút thương tình.
Mẹ cậu trừng đôi mắt trắng dã vương đầy máu nơi môi miệng, chỉ tay về phía ông bà:
- Nếu ông bà nghèo khổ như vậy thì đừng có sinh ra tôi mới đúng!
- Tiền đâu?
- Bà!
- Bà một tháng uống năm bảy lần thuốc!. Ông cờ bạc rượu chè không thiếu một cái gì?!
- Tiền đâu?
- Tôi hỏi ông bà tiền đâu?
- Đời tôi khốn nạn! còn gặp phải một thằng khiến chửa hoang không nhận,
- Tôi hỏi ông bà một đứa như tôi không làm cave thì làm cái gì?!
- Ông bà chỉ nghĩ cho ông bà!
- Có bao giờ nghĩ cho tôi không?!
- ---------
Từ hôm ấy,
Không có ai chơi cùng cậu nữa.
Mẹ cậu có tiền.
Nhưng thuê người ta xây nhà, người ta lại bảo mẹ cậu có con HIV nên không đội thợ xây nào chịu nhận.
Mẹ cậu có tiền,
Mẹ cậu đi chợ không một hàng quán nào bán cho, họ xua đuổi mẹ cậu như một thứ bệnh tật kinh tởm nhất đã từng gặp phải.
Mẹ cậu có tiền,
Nhưng, cậu chỉ vừa bập bẹ từng con chữ, cũng buộc phải thôi học. Bởi lẽ phụ huynh khác nói rằng, họ không chấp nhận cho con mình học chung với một đứa con của cave.
- ----------
Rồi,
Mẹ cậu dắt cậu tới nơi này, không một ai quen biết,
Vách sườn đồi heo hút, một vạt lều tạm bợ.
Cậu không rõ lắm, nhưng bệnh tình của mẹ cậu hình như càng ngày càng trở nặng hơn, những cơn đau đớn khiến bà co thắt người lại, cần phải hít một thứ bột màu trắng để bớt đau.
Cứ như thế, đôi khi có vài người tới, mẹ cậu liền đuổi cậu ra ngoài, sau đó họ rời đi, để lại thức ăn và một số đồ dùng, may mắn còn có cả quần áo mới.
Một lần trời mưa, cậu về sớm,
Thấy mẹ cậu cùng người hôm nay đưa cậu đi – Khìn cháy - đang ngồi chia một túi lớn bột ra thành những phần nhỏ,
Vừa thấy bóng cậu về, Khìn cháy liền đanh mặt lại, thế nhưng mẹ cậu hôm ấy lại không đuổi cậu như mọi lần.Mà lại lẳng lặng vẫy tay để cậu vào.
Chia xong xuôi chỗ bột ấy, bà lấy một cái hộp sắt cũ giấu dưới gậm giường, đưa cho người kia.
Ánh mắt day dứt của bà, cậu vẫn còn nhớ rõ, chính là ánh mắt xấu hổ đến không muốn đối diện với thực tại của cái ngày bà bị mang đi bêu mặt đó.
- Anh Khìn,
- Đây là tất cả những gì em góp được mấy năm qua buôn " hàng".
- Đời em khốn nạn,
- Đợi đến lúc em chết, anh đưa nó đi, chăm nó hộ em.
- Lúc nó lớn thì giao cho nó,
Người tên Khìn kia ngập ngừng:
- Sao không đưa nó về ông bà nó?
Người đàn bà lắc đầu:
- Ông bà nó không nhận, sợ nó bị Ết ( AIDS)
- Anh yên tâm đi, em giữ kỹ cho nó, bình thường mẹ con không ở gần quá một mét.
- Em là sau này mới bị, nó chắc chắn không có bệnh.
Khìn cháy do dự nhìn về phía cậu bé nhỏ cũng đang sợ sệt hướng ánh mắt về phía này, rồi quay sang chỗ mẹ cậu:
- Mày không sợ tao lấy hết của nó à? Tao cũng là dân nghiện trốn trại đấy?!
- Nghiện cũng có người này người khác, với lại, tiền anh mang ra bao tải chở không hết, chỗ vàng này có bao nhiêu?. Em biết trước giờ anh đối xử với " anh chị em " không tệ, coi như thương hại đời em mà mở một đường sống cho nó, chứ bây giờ em chết rồi, tính nó lại nhát cáy, không chết đói ven đường thì cũng không sống cho ra con người nổi.
- -------
Khìn cháy nhìn sang bên ghế phụ,
Thằng bé đã thiếp đi vì mệt mỏi từ bao giờ, rũ người ngủ say.
Lắc đầu.
Thế mà chẳng đầy hai tháng sau, mẹ nó chết thật.
Là không chịu nổi những cơn đau thối thịt thối da, tự tử.
Đám ma,
Không một ai tới.
Không có lấy một vòng hoa đưa tiễn.
Manh ván khó kiếm, ngọn nhang lụi tàn, hàng xóm không một lời thăm hỏi, y tế không ai dám bước qua cánh cửa khám nghiệm tử thi, công an không một biên bản ghi chép.
Cuối cùng, những kẻ bần cùng dưới đáy nhất xã hội, những kẻ nghiện ngập kéo từng cơn ngáp dài lại là những kẻ chung tay đào mồ chôn xác kia.
Khi Khìn cháy tới,
Thằng bé cả người lấm lem đói xỉu bên nấm mồ hoang.
Nó tin rồi.
Nó tin là, mẹ nó sẽ mãi mãi không về với nónữa.
Trên khóe mắt, một giọt nước lại vừa trào ra.
- --------
Mẹ nó, hẳn là cũng đã là bất đắc dĩ đến đường cùng, mới đành lòng giao lại đứa con dứt ruột cho một kẻ chỉ mới quen mới biết vài ba năm, lại còn là một kẻ buôn ma túy.
Mong đợi gì đây?
Cho nó được sống thôi sao?.
Khìn cháy cười một cái chua chát.
Đời người rút cuộc, còn lại cũng chỉ là nắm tro tàn.
|
Chương 2: Cánh rừng Truyện 12, chương 2: Cánh rừng
Năm năm sau, Hà Giang. 2017
Một tụ điểm lẩn sâu trong khu rừng của Khìn cháy được xây dựng kín kẽ, bên trong bên ngoài đều canh gác cẩn mật.
Khìn cháy đem về một đứa trẻ, cái này ai cũng biết, đứa con hoang đó ngày xưa gầy gò đen nhẻm, nay lại có chút trắng ra, bắt mắt người nhìn.
Chuyện chẳng có gì, mấy đứa trẻ mồ côi nhặt khắp tứ phương mang về đây cũng chả ít, đơn giản vì bọn chúng chưa đủ mười tám tuổi, trẻ con lại ít bị để ý, rất dễ dàng để luồn lách tuồn hàng vào khắp các buôn làng.
Thậm chí mấy đứa trẻ mười năm mười sáu tuổi đem theo hàng vượt biên là điều bình thường.
Cũng xem ra vẻ ngoài Khìn cháy cũng chẳng để ý gì tới nó, không mấy khi hỏi tới, nên mức đối xử đương nhiên cũng chẳng khác gì nuôi cơm những đứa khác, vẫn là bộ dạng quần áo xoàng xĩnh, tay chân vô số vết cắt cứa do cỏ dại gai dại quẹt vào những lần vượt đồi lội suối. Ăn bờ ngủ bụi, nay tỉnh này mai lại lắc lư lên xe đi tỉnh khác.
Thế nhưng, có một câu chuyện nhắc lại đến bây giờ còn khiến cho mấy tên đàn em sởn hết gai ốc, xem ra có đùa cũng không dám đùa quá trớn với tên nhóc lẻo khẻo kia nữa.
- -------
Cách đây một thời gian, trong một lần Thiên An mới đi " giao hàng" về còn dư một nắm đá không gặp được người nhận, liền bị một tên xăm trổ có chút vai vế trong đường dây này bóp lấy cằm, ép uống liền 3 viên cảnh cáo.
Thiên An giãy dụa thế nào cũng không thoát, cuối cùng bị say đá, hoang tưởng rồi bị kích thích mà tự trèo lên cây, ngã xuống gãy ba cái sương xườn.
Cả đám ở dưới cười như điên dại.
Kẻ xăm trổ kia lại càng nổi hứng, đưa bàn chân mang đôi giày đinh hầm hố ấn thẳng xuống lưng, khiến đoạn xương gãy gần như đâm thủng màng ngực.
Trên má chính là những cú tát nảy máu bật khỏi kẽ răng.
Thiên An gầy, rất gầy, trên gương mặt xạm đi vì nắng gió đó, đôi mắt bị đá " cắn" đến mức không biết đau, vô hồn ngẩng lên, mờ mịt.
Tiếng cười bên tai vụt tắt.
Trên lưng cũng không còn chút cảm giác nặng nề nào của bàn chân thô bạo đạp xuống.
Cả người nhẹ bẫng,
Khìn cháy khép đôi mắt sắc như dã thú, chỉ tay về phía kẻ đang ra sức tát tới kia:
- Chặt tay.
Hai từ.
Nặng như một núi đá vừa đổ sụp xuống,
Tên xăm trổ sợ hãi đến lắp bắp.
Khắp một vạt nhà xây tạm, những kẻ ngổn ngang đứng ngồi, đều như chết sững.
Mấy kẻ đi theo cố ra sức hỏi lại muốn xin thay cho tên kia:
- Anh Khìn, cái này... hơi nặng thì phải?
Khìn cháy không cười, không nói,
Hơi thở quá thản nhiên đến rợn sống lưng người, tự tay rút mã tấu từng bước tiến lại gần kẻ xăm trổ kia.
Cánh tay bị ép đặt trên một mỏm đá chìa.
Kẻ xăm trổ đã van xin đến khan nước bọt.
Mã tấu vung lên,
Tiếng thét nhuộm góc trời.
Một cánh tay rơi xuống đất, máu thấm đỏ gốc rừng già,
Lá khô phủi bay trên cánh tay vừa rời khỏi thân còn giãy dụa bọt máu,
Một cánh tay đổi ba cái sươn xườn không lành lặn. Khìn cháy lau vệt máu bắn trên mặt, lạnh nhạt:
- Đưa cả hai đi.
Răn người, răn đến mạng cũng chỉ còn lại một hơi thở.
Nhưng quẳng lại một cọc tiền để vuốt lấy cái đuôi trung thành sau này, Khìn cháy vì thế mà mới chỉ sau năm năm, từ một kẻ chỉ là mắt xích, đã có thể mở hẳn ra một đường dây ma túy lớn nhất nhì khu vực Hà Giang này.
Cũng từ ấy, đủ thứ đoán già đoán non xem, Thiên An có phải là con ruột của Khìn cháy hay không.
Nhưng, lại chẳng có một chút nào đối đãi đặc biệt hơn sau đó, chẳng qua thì nằm viện đến khỏi xong ba cái sương xườn một câu hỏi thăm cũng không có.
Chuyện này, liền im đi.
======
Cha con?
Khìn cháy muốn hay không cũng đã từng nghe qua, chỉ có điều đương nhiên không phải.
Tuy nhiên, lời hứa không phải là thứ dễ nuốt trôi.
Ngày đứng trước nấm mộ tiêu điều của mẹ nó, nắm lấy tay nó dắt đi, nào đã dễ quên đến thế?. Chẳng qua nơi rừng rú bạt ngàn này, đôi tay đã nhuốm bột trắng, tính mạng mỗi ngày đều treo trên sợi tóc, kẻ càng được để ý lại càng dễ toi đời, nên cứ mặc kệ nó tự sinh tự diệt như thế, âu cũng là một cách để quan tâm đi?
Chỉ có điều ánh mắt vô hồn ngày hôm ấy, làm sao lại gợi nhớ đến ánh mắt năm năm trước nó nhìn mình run rẩy, vậy nên mới ra tay cảnh cáo đám đàn em, rồi tính toán giùm nó một chút.
Thế mà chưa kịp gọi nó tới, thằng bé khi vừa chớm khỏi đã lén lút bên ngoài phòng,
- ----
Khìn cháy đốt một điếu thuốc, chân gác ngược lên bàn,
Còn nhớ như in ngày hôm ấy.
Một thằng nhóc bẽn lẽn đứng ngoài cửa, cực kỳ không phù hợp với thái độ nên có của một kẻ trong nghề, thập thò nhìn vào trong.
Khìn cháy hất hàm:
- Vào đi.
Thiên An lách người qua cửa bước tới bên trong, đôi mắt có chút sợ sệt mãi một lúc lâu mới cúi đầu nói được một từ cảm ơn.
Khìn cháy ngẩng mặt lên:
- Ở đây bao nhiêu lâu rồi?
Thiên An nhỏ giọng:
- Dạ, năm năm.
Khìn cháy quả thực không tưởng tượng được, suốt ngần ấy năm, cuộc sống ngoài kia đã dạy nó cái gì?, nhìn đi nhìn lại một vóc dáng gầy thó, bộ quần áo thùng thình lại thêm sắc mặt trắng nhách thật khó tin nổi đây cũng được tính như một " đàn em" sao?
Khìn cháy hơi suy nghĩ một chút,
Khoảng năm phút sau mới hỏi lại:
- Có biết chữ không?
- Dạ có.
Khìn cháy xoay khớp cổ, hất hàm sang bên cạnh nơi một đàn em đang đứng:
- Xuống phòng
- Gọi thằng Nam cận lên đây.
Kẻ đàn em bước ra ngoài, khoảng nửa tiếng sau dẫn theo một người tuy cũng cao lớn nhưng lại nhìn chỉnh tề hơn hẳn mấy người mà Thiên An thường gặp.
Người này có lẽ là Nam cận đi?Kẻ vừa vào, nhìn thấy Khìn cháy cũng đã cúi chào.
- Đại ca gọi em?
- Ừ.
Khìn cháy chỉ tay về phía Thiên An:
- Từ mai để thằng nhóc kia đi theo mày,
- Nó biết chữ đấy, người Kinh, cũng không ngu như mấy thằng dân tộc, mày sắp xếp cho nó một chỗ trong phòng Sắt.
Người tên Nam cận nhìn về phía Thiên An,
Cậu bé có một đôi mắt nâu khá đậm, mở tròn nhìn về phía này, cũng như đang không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Khìn cháy hiếm khi mở lời:
- Hôm trước tao chặt đứt tay thằng Xăm, thằng nhóc này thả ra ngoài khẳng định không sống nổi quá ba ngày.
- Cứ thế đi.
Thiên An trong lòng có chút vui nhỏ,
Gần năm năm qua đây là lần đầu tiên có người vì lo nó sẽ chết mà sắp xếp cho nó, vội vàng cúi gục đầu cảm ơn,
Dù cho chỉ là một đứa mới mười sáu tuổi, nhưng quãng thời gian qua đương nhiên cho cậu biết, kể cả tên Xăm không trực tiếp ra tay, cũng có thể dễ dàng như bỡn mà lấy mạng cậu, thế nhưng bên phòng ghi chép gì đó kia là nơi không mời không được vào, không có lệnh không được ra. Toàn bộ đường dây này hoạt động thế nào đều nằm ở đó cả, tên Xăm đó có gan trời cũng còn chưa dám làm bậy.
Bóng lưng rộng, chiếc kính che một phần gương mặt, khó nhìn ra cảm xúc, Nam cận đương nhiên không phản đối, Thiên An thở phào bước theo sau. Trên đường vẫn không một lời nói dư thừa nào thốt ra khỏi miệng.
Nam cận dẫn cậu đi vòng vèo qua rất nhiều lối tạo dựng bởi những hang đá ẩn sâu trong núi, Nơi thì như chưa có người chạm tay qua, nơi lại như đã từng đổ vỡ rất nhiều lần,
Thế nhưng đến một cánh cửa dày tích hợp bằng vân tay và mống mắt, Thiên An gần như há miệng ra không khép vào lại được. Một lúc lâu sau khi Nam cận đưa tay và gương mặt của mình lên để nhận dạng, Thiên An vẫn đứng như tờ, khiến câu đầu tiên trên gương mặt nhàn nhạt kia cuối cùng cũng phải thốt ra:
- Vào đi.
Thiên An bị giọng nói trầm ấm khó tin này đánh cho một cái giật mình, vội vàng bước vào trong.
Máy tính cậu đã thấy qua,
Chính là những chiếc máy tính có cái đuôi rất to đặt trong quán internet mà mấy đứa trạc tuổi cậu vẫn tới đó để bấm nút chơi game,
Nhưng... những màn hình rộng nhấp nháy khắp gian phòng này là gì đây?!
Cũng được gọi là vi tính sao?
Cũng có những cái phím chữ, nhưng khác nhau nhiều quá!
- Oa....
- Những cái này...
Nam cận hắng giọng một cái cắt ngang nét mặt của Thiên An, chỉ vào một gian phòng:
- Hiện tại chỗ này chỉ có mình tôi
- Cậu vào đó, tự sắp xếp đi.
Thiên An nhìn xuống quần áo không chút sạch sẽ của mình, đôi dép tổ ong trạt bùn đất, mái tóc lòa xòa không khỏi xấu hổ bất giác mà lùi chân lại, khẽ nhìn.
Trong phòng này, nền nhà lát đá sáng lóa, lại bị từng vết chân của cậu bước vào in thành từng vết bẩn lớn.
Thiên An mím môi cúi người gỡ đôi dép ra khỏi chân, rón rén bước vào trong phòng, tìm nhà tắm.
Tiếng nước xối xả bật lên,
Nam cận mặt không hề có chút biểu tình nào, chỉ là tay khẽ đẩy lên gọng kính hằn nơi sống mũi.
Tín hiệu được truyền đi.
|
Chương 3: Viết chữ Truyện 12, chương 3: Viết chữ.
Thiên An tắm rửa xong, lại tiện tay với lấy thau chậu vò bộ quần áo rồi chà lại đôi dép đã mòn đế.
Cậu có nghe kể qua, Nam cận là một hacker, đã từng ngồi tù 2, 3 năm gì đó, sau khi ra tù thì về đây cũng mới được nửa năm.
Trước đây mấy cái vi tính không được như bây giờ, là ngay kế bên phòng của Khìn cháy, do vài ba đàn anh cũng tạm gọi là biết tý internet làm. Nhưng sau này thu nạp được Nam cận rồi, Khìn cháy lại xây hẳn một phòng kiên cố, đầu tư thiết bị hiện đại vô cùng tốn kém.
Nói chung trong con mắt của Khìn cháy, người tên Nam cận kia rất được coi trọng, còn coi trọng như thế nào thì Thiên An cũng không rõ, chỉ biết là đường đi vào đây có rất nhiều đàn anh gài cắm, rồi đã ở đây lâu như vậy cũng không mấy người biết mặt Nam cận hết.
Mà cũng không sao, hàng ngày sống giữa một đám ma cô, Thiên An cũng đã chẳng lạ gì nay bị ăn một cái tát, mai bị nhịn đói, hay ngày kia bị đánh một trận.
Miễn, cứ còn sống là được.
- --------
Thiên An xong xuôi mấy đồ đạc của mình, nhìn lên móc treo chỉ có độc một cái khăn mặt con con, khi đến đây cậu lại không mang theo quần áo để thay,
Cũng may, đang mới chớm thu, nếu không giữa bốn bề lát đá này chắc lạnh chết mất. Rồi chính mình trần chuồng bước ra ngoài,
Căn phòng bên ngoài vẫn như vậy, vài cái màn hình vẫn nhấp nháy đủ thứ hình ảnh rồi chấm xanh chấm đỏ, nhưng trên nền nhà, vết chân do dép bẩn của cậu in lại đã được dọn sạch sẽ.
Thiên An ngập ngừng một lúc mới mở miệng gọi:
- Anh, Anh Nam.
- Phơi quần áo... ở đâu ạ?
Nam cận rời mắt khỏi máy vi tính, xoay đầu nhìn lại phía này, đôi mắt đảo qua thân hình gầy rạc kia một lúc, dừng lại ở vết khâu tạm bợ nơi dưới ngực Thiên An vài giây rồi lại chăm chú vào chiếc màn hình dang dở, nói ra mấy câu chẳng đầu chẳng đuôi:
- Quần áo trong tủ, thức ăn trong bếp.
Thiên An biết, thân phận mình còn rẻ hơn một mớ rau nát ngoài chợ, nên lập tức nhận mệnh, cần làm cái gì thì làm cái đó.
Chiếc áo thun rộng, xoay người lập tức hở một bên vai, thế cũng không sao, còn quần thì đành buộc túm vào một bên cho khỏi tuột, bởi thực sự rất rất quá khổ.
So với bản thân thì có lẽ hai chân chui vào một ống vẫn còn vừa.
Như vậy, tạm xong đi.
Thức ăn trong bếp mà người kia nói, chính là một thùng mì tôm bóc dở, thêm mấy ổ bánh mì đã mốc meo từ đời nào.
Thiên An một lời cũng không dám ý kiến hay ho he gì, lẳng lặng nhón lấy một gói mì tôm sống, xé bột canh trộn lên trong chính chiếc túi đựng mì đó, cứ thế khom lại trong một góc bếp ăn hết, lại vặn vòi nước, uống đại.
Mệt mỏi, cộng thêm mấy cái sương sườn nhức nhối quá, vết khâu do bị đâm thủng cũng rớm rớm máu thì phải.
Thiên An chọn một góc nhà, kéo tấm thảm chùi chân sạch sẽ, cuộn người trên đó, say ngủ.
========
Uống nước suối, ăn quả dại.
Liếm lá rừng, dầm sương lạnh, cậu đã quen rồi.
So ra đối với những đứa trẻ nghèo khổ trên bản kia, đói ngô đói sắn. Ít nhất Thiên An cũng đôi khi có được một bữa ăn no.
Mồ côi tội lắm ai ơi,
Ai thấu hiểu được?
Sinh ra không có cha, một đời hắt hủi.
Những đứa trẻ bần cùng của xã hội này, những đứa trẻ mà nghĩ rằng ngày mai tỉnh dậy mình liệu có cơm để ăn hay không?
Có bị đánh đập không?
Khi nào thì công an sẽ bắt nhốt mình đi?.
Nhưng mà nếu thực sự đưa đi đã là tốt lắm, chỉ sợ rằng khi vừa có động liền sẽ bị thủ tiêu chết nơi rừng rú, làm phân bón cho cây hay đợi chó hoang đến xẻ thịt?
Thiên An không biết nữa.
Không ai dậy cho cậu phải làm thế nào? Chỉ biết rằng mỗi một ngày đầu cúi lại càng thấp càng thấp.
Người ta đánh: nhẫn nhịn. Người ta chửi: nhẫn nhịn. Người ta bỏ đói cậu: nhẫn nhịn.
Chỉ có như thế, mới có thể tồn tại được.
- -----------
Chiều tà trở về đầu thu,
Mặt trời soi đỉnh núi Hà Giang to như với tay có thể chạm tới,
Từng tia nắng yếu ớt vuốt qua những tán lá, dội xuống bóng của một đứa trẻ cuộn mình ngủ trên tấm thảm chùi chân.
Nam cận tháo gọng kính, nhu đôi mắt thoáng phần mệt mỏi, hướng về phía nó.
Hồ sơ đã đọc qua một lượt không sót, từng chữ đều như khắc ra tạo thành.
Mẹ nó chết vì HIV.
Bố: không rõ.
Mười sáu tuổi, lại gầy còm như một đứa mới chỉ mười ba.
Trên tấm áo phông nhạt màu, vết máu dưới ngực hơi loang lổ, kéo theo chút thương xót ẩn nhức kẽ tim người nào đó.
Việc tên Xăm bị chặt phăng mất một cánh tay, Nam cận biết. Nhưng hẳn rằng nếu để đến mức như thế, đứa trẻ này cũng chắc chắn đã bị đánh đến mức chỉ thiếu đường chết ngay tại chỗ mà thôi.
Thở dài một hơi, nhìn khuôn mặt an tĩnh kia nhăn lại vì đau.
Nam cận dang tay, bế người từ tấm thảm lót sàn, đặt lên chiếc giường êm, lại mở tủ lạnh, đun một ấm nước sôi.
Đến khi hộp sữa ông thọ vốn trước giờ chỉ để chấm bánh mì ăn qua loa, đã pha thành một dòng sữa ấm, mới giật mình chau mày lại, tự trấn định lại mình.
Bản thân đang làm cái gì?!. Điên rồi sao?!
Nam cận siết chặt tay trên chiếc cốc, tự đưa dòng sữa đó lên miệng, từng hơi uống cạn.
Không thể dao động vào những giờ phút quan trọng như thế này.
- --------
Thiên An tỉnh lại, là tờ mờ sáng hôm sau,
Nhìn thấy chính bản thân mình đang cuốn trong chăn mềm, lại sợ hãi đến mức rúm cả ruột, nơi vết thương chưa lành quặn lên đau đớn, vội vã bước khỏi giường, men theo ánh sáng hiu hắt, tìm ra chiếc thảm chùi chân mới an tâm đặt mình ngủ ở đó.
Phía bên này giường,
Nam cận hơi hé mắt.
Người ta cứ thường nói rất hay rằng, tuy cuộc đời không cho ta chọn nơi sinh ra, nhưng chúng ta có thể chọn cách mình được sống.
Ừ.
Hãy cứ như đứa nhỏ kia xem?
Hãy cứ thử sống dưới lớp bùn hôi thối nhất mà xem?. Thì đến ngay cả việc được ngủ ở trên giường cũng chính là một việc xa xỉ không tưởng tới!
Nam cận khép mắt, xoay người.
Thằng bé khác, khác so với tất cả những đứa trẻ bị tóm vào trại giáo dưỡng, không ngổ ngáo, không chửi tục, không đòi hỏi.
Nghĩ đến một bản án chung thân khi vừa đủ 18 tuổi liền thụ án.
Nam cận ngay giây phút này đây, có một chút không đành lòng.
- -----------
Hai ngày sau.
Vài bộ quần áo sạch sẽ, thêm chút sách vở và thức ăn tươi được đưa tới,
Thiên An nhìn thấy, gần như reo lên thành tiếng.Nam cận chỉ tay lên đống vở trước mặt:
- Chép lại hết 10 trang đầu quyển sách này, để kiểm tra lại xem còn chữ nào chưa biết viết không?
Thiên An sung sướng ngồi ngay xuống bàn, tay lật giở trang vở mới tinh còn thơm mùi giấy, hít hà vài hơi:
- Cái này thật sự của em sao?
- Em có thể được viết chữ thật sao?
Nam cận đẩy quyển sách tới:
- Chữ nào không biết cứ hỏi.
Mười sáu tuổi, cũng đáng ra phải vô cùng chán ghét việc chữ nghĩa chứ?.
Đều là thế, nhưng, Thiên An không thế.
Lại một nhịp tim bị lạc đi theo đôi tay đang miệt mài từng nét kia.
- --------
Hai tuần trôi qua.
Thiên An biết đọc, nhưng viết còn rất kém, từ những chữ ban đầu to và méo mó, dần dà bàn tay cũng đã được quen thuộc hơn.
Nam cận gấp lại quyển vở gần như đã không còn lỗi nào, nhìn ánh mắt vui vẻ đến mức khó tin của Thiên An hướng đến, giống như một đứa trẻ làm bài thi tốt đang vô cùng trông đợi được khen.
Trong lòng không khỏi hít một hơi dài.
Cất giọng:
- Có khi nào muốn rời khỏi đây chưa?
- .....
Thiên An gãi gãi tay lên bìa quyển sách trước mặt:
- Không nghĩ tới.
- Vì sao?. Không sợ ở đây rồi bị bắt vào tù à?
Thiên An cúi đầu:
- Biết là rồi bị bắt đi, nhưng mà, ra ngoài kia thì cũng chết. Ở đây ít nhất có cơm no, lại không sợ bị " phe ngoài" bắt nạt. Nhiều đứa đi rồi bị đánh chết hết.
Nam cận cúi đầu, gần như áp sát tới mái tóc kia:
- Thế trước đây không đi học à?
Thiên An lắc nhẹ:
- Không có đâu, làm gì được đi học.
- Với lại, đi học cũng không ai chơi cùng.
- Mẹ em bị Ết chết, lại còn là cave, bố thì không có.
- Ông bà ngoại còn không cần nữa là.
Nam cận gật nhẹ đầu rời khỏi,
Đôi mắt Thiên An trùng xuống, như một tia hi vọng vừa hé lên liền bị dập tắt.
Đi học.
Viết những con chữ đẹp.
Nhưng mà, làm sao được?
Số phận vốn dĩ không tươi đẹp như những gì người ta cứ vẽ ra. Ở nơi này, chỉ có mùi của những chiếc lá khô chờ vụn rữa.
============//==============
|
Chương 4: Nấu ăn Gọi tên là phòng Sắt, là bởi vì cánh cửa tích hợp phía ngoài lối vào chính là được đúc bằng Sắt nguyên khối dày cả gang tay, rộng chừng hai mét, sức người thường cho dù có lấy búa đập cũng chẳng ăn thua gì, nó như một tấm ngăn cách nơi đây hoàn toàn với thế giới bên ngoài,
Thiên An ở đây đã được một khoảng thời gian, vậy nên đối với từng ngóc ngách cũng đã quen thuộc,
Căn phòng này gần như được đào thêm ra từ một hang của dãy núi đá, chia thành từng phòng khác nhau.
Trong phòng ngủ, có giường rất rộng, có tủ quần áo,có ti vi, lại có cả nhà vệ sinh riêng.
Phòng bếp trước đây không có bàn ăn, nhưng lại có vài cái ghế,bát đũa là năm sáu cái bát ô- tô, xem chừng như bình thường người kia chẳng khi nào để ý ăn uống, thường là đổ hết vào chung với nhau, ngồi đại trên ghế đó xúc ăn.
Tủ lạnh trống không,
Một bình nước lọc màu xanh quen thuộc ngay kệ.
Còn nơi rộng và hoành tráng nhất, đương nhiên là ngay cách tấm cửa sắt lớn kia chưa đầy vài sải tay,
Thiên An nhẩm đếm, có khoảng 12 cái màn hình tất cả, trong đó Nam cận sẽ ngồi ở một vị trí lệch chéo một chút, trên bàn phím một đôi khi liên tục gõ những con số và dãy chữ, cũng có khi đẩy đẩy kính quan sát các màn hình lớn.
Phòng này tách biệt với phòng khách và bếp, có cửa ngăn cách, bình thường Nam cận không nói, nhưng cậu biết nơi đó khi chưa cho phép thì cũng không nên vào nhiều,
- --------
Thiên An xoay xoay cổ tay, viết chữ đã mỏi, nhìn lên đồng hồ.
Thôi chết! 12h trưa rồi.
Mải viết quá thế nào mà quên mất cả việc nấu ăn.
Cậu lật đật không kịp gập cả sách vở, chạy lại vào bếp.
Tuy không nói ra, nhưng cậu biết, Nam cận không được phép rời khỏi phòng Sắt, nếu có vấn đề gì một là Khìn cháy sẽ tới trực tiếp, hai là cho người đưa Nam cận đi mới được đi,
Còn lại, cách vài ngày sẽ có người mang tới những đồ dùng thiết yếu, thức ăn, và những thứ Nam cận cần mua. Ngay cả quần áo hay chăn rồi ga giường ở đây cũng đều được kiểm soát vô cùng chặt chẽ.
Khi cậu tới đây, mọi thứ vẫn y như cũ,
Chỉ khác một chút rằng trong phòng ngủ được kê thêm một chiếc bàn học, ô cửa sổ trên cao chẳng mấy khi mở nay cũng được phủi bụi bung ra.
À,
Có nữa. Đó là thức ăn.
Thiên An vui vẻ mở tủ lạnh.
Cá, thịt tươi. Rau rừng,bắp cải xanh, còn có cả một nửa con gà ướp sẵn.
Thiên An đặt chảo trên chiếc bếp điện, bấm bếp, rót dầu.
Rõ ràng là khác hoàn toàn với một thùng mì tôm bóc dở vứt ngổn ngang những ngày đầu.
- -----
Mùi " cháy khét" kéo người ra khỏi bếp,
Thiên An vừa dọn thức ăn ra khỏi chiếc bàn trong bếp mới kê thêm, Nam cận cũng đã bước tới,
Nói thẳng ra thì nhìn con cá kia cháy đen một mảng, lại thêm cả món rau luộc vàng đạch chẳng ra làm sao, cảm xúc ăn uống của Nam cận tụt hẳn xuống dưới đầu gối.
Nhưng dường như Thiên An chẳng vấn đề gì với tay nghề của mình.
Nó lật giở miếng cá cháy đen ra, ngon lành ăn, còn cười hì hì:
- Em ăn hết bên cháy này, anh ăn bên kia không cháy đi.
- ......!!!
Nam cận cũng không nói nhiều, lật miếng cá sang bên không cháy, mới phát hiện ra con cá đó không hề đánh vẩy hay...mổ bụng gì.
Dường như là ném nguyên con cứ thế cho vào chảo vậy, cảm giác tanh tưởi sực nơi cuống họng, nén uống một ngụm bia lớn " tráng " qua,
Cố gắng lắm cũng xong bữa cơm, mới hỏi:
- Trước đây chưa từng nấu ăn à?
Thiên An ngượng ngùng gãi gãi đầu:
- Thì... gặp đâu ăn đó, có đi nướng cá bên suối với mấy đứa khác. Nhưng cũng không biết làm, chúng nó làm.
Nam cận nhìn tới mới phát hiện bàn tay của nó một vết phỏng rộp khá lớn, hỏi:
- Bị bỏng?
Thiên An đứng dậy tính dọn dẹp lại, cười:
- À, dạ. Lúc thả cá vào chảo dầu nó bắn lung tung cả, không biết làm thế nào thì lấy tay che, lúc bị bỏng rút lại cũng không kịp.
- .....
- Ui, chẳng sao đâu! Trước đây còn bị dí cả chục đầu thuốc lá đang cháy đầy tay còn chẳng sao nữa là!Vừa nói còn vừa xoay cổ tay lại " khoe " với Nam cận:
- Đây! Giờ mờ hết rồi!
Nơi cổ tay ấy, khoảng chục vết đốm tạo thành những vết sẹo mờ hơi tròn, vì làn da cháy nắng mà phải nhìn gần mới thấy.
Như vậy sao?
Rút cuộc đứa trẻ trước mắt này, đã tồn tại như thế nào cho tới ngày hôm nay?
- ----------
Nam cận chiều hôm đó in ra một xấp giấy hướng dẫn những món cơ bản nhất đưa cho Thiên An:
- Nấu theo hướng dẫn này là được.
Thiên An nhận lấy xấp giấy, nhưng nó đọc được một chút đã rụt rè hỏi lại:
- Anh Nam này, Anh... có thể nấu mẫu cho em một lần không?
- Em... không hiểu thái con chỉ tức là thái thế nào?
- Rồi, cái này, đây, đánh cho đều, đánh đến khi nào thì được gọi là đều ạ?!
- ....!!!
Kết quả thì, Nam cận tự xắn tay mình vào bếp, mới quả thực phát hiện ra.
Ồ!
Thì ra nấu ăn còn khó hơn cả bẻ một mã khóa dài nửa gang tay.
- ------
Bữa tối hôm ấy,
Thiên An nhìn một bàn thức ăn đủ thứ món, nhưng lại không một món nào nhìn ra một món nào,
Nó cười cười nhìn Nam cận đang bày ra một vẻ mặt đen sì, đưa đũa gắp chút thức ăn đưa lên miệng.
Lập tức hai mắt muốn trợn ngược, rất chi là giống phim kiếm hiệp hôm trước nó xem, chỉ thiếu cảnh ộc máu ra mà thôi!
- Ọe!
- Khạc khạc.
- Mặn mặn mặn quá!!!!
Nam cận cảm thấy vô cùng quái lạ, rõ ràng là mình đã nấu theo đúng công thức, tại sao lại có thể tạo ra cái thảm cảnh này nhỉ?
Gắp một miếng đưa lên miệng.
Trời!
Phụt,
Quả thật là không thể nuốt cho được! vội vàng nhổ ra.
Thiên An uống cạn một cốc nước, bẽn lẽn ngẩng lên:
- Anh Nam này, em... ăn mì tôm có được không?!
- .....!!!!
- Anh nấu á, còn kinh hơn cả em!
- .....!!!!!
Nam cận nhăn mặt, miễn cưỡng che giấu sự xấu hổ hiếm thấy từ trước tới giờ đang nhen nhóm như củi khô dính lửa trong lòng,
Ừ một tiếng.
- ---------
Trình độ nấu ăn của Nam cận thực sự quá khủng khiếp, sau này cũng không có thêm bất kỳ lần trổ tài nào nữa, trực tiếp giao toàn bộ phòng bếp cho Thiên An.
Cậu bé cố gắng tự mình học theo những hình minh họa được in ra, thậm chí lại còn tỏ vẻ cực kỳ say mê với nhà bếp nữa, ngoài việc học chữ, làm toán, chỉ cần rảnh chút thời gian, Thiên An sẽ lập tức mò ngay vào phòng bếp.
Đã vậy còn tự chế ra các loại nước ép pha lẫn nhau, mùi vị cũng không tệ.
Ở đây, điện thoại là cấm kỵ, máy tính tuy 100% đều được gắn chip theo dõi từ xa truyền lại hình ảnh về bên Khìn cháy, nhưng nếu là truy cập vào mấy trang nấu ăn này kia, đương nhiên vẫn có thể, vì thế cứ vài hôm, Thiên An lại " ra lò" vài món mới, và thực khách đầu tiên chính là Nam cận.
- -------
- Tèn ten!
- Hôm nay khách quan muốn dùng gì ạ?Đôi mắt cười sáng lên kia của Thiên An, như bổ sung vào một nhịp điệu mới trong cuộc sống tẻ nhạt và căng thẳng đến cùng cực của những chuỗi ngày nơi vách đá này.
Nam cận mấy hôm đầu còn không phản ứng gì, nhưng lại không nỡ ánh mắt đầy chờ mong kia của Thiên An, bèn cất chất giọng trầm:
- Nhà hàng hôm nay có món gì đặc biệt?
Thiên An bĩu môi:
- Phải gọi là tiểu nhị! Giống phim hôm qua trên ti vi cơ mà?
- ??!!!!
- Quê chết đi được!
- ???!!
Hiếm khi Nam cận đồng ý phối cái trò diễn cùng nhạt nhẽo này, lại bị táng cho một phát vào đầu như thế, hẳn nhiên mặt như phủ than.
Thiên An biết mình lỡ lời, vội vàng chạy lại bếp, mang ra một cái bánh kem méo mó, đặt lên bàn:
- Hôm nay là sinh nhật em!
- Anh ngồi đấy một lúc được không?
- ....
Nam cận nhìn chiếc bánh kem thực sự không ngon mắt, nhưng số 17 thì ghi rất rõ ràng.
Thiên An hớn hở châm lên một ngọn nến rồi chạy ra phía công tắc, động tác nhanh nhẹn đến nỗi như sợ anh đổi ý mà rời khỏi bàn,
Tách.
Đèn phòng tắt,
Thiên An tự mình hát rồi vỗ tay một bài, đương nhiên nó không biết giữa từ: to you và to me khác nhau thế nào, đôi mắt long lanh chớp từng nhịp rõ ràng hướng về phía chiếc nến,
Happy birthday to You
Happy birthday to You,
Happy birthday, Happy birthday,
Happy birthday to You!
Phù.
Chiếc nến thổi xong, một mảnh tĩnh mịch, nó lại không đi bật đèn ngay, mà cứ đứng đó, tiếng nói nghẹn ngào của nó mất một lúc mới vang lên:
- Anh Nam
- Cảm ơn anh.
- Em... từ trước tới giờ, chưa từng đón sinh nhật,
- Có một năm kia, hôm ấy còn bị đánh nữa.
- Em... em ước rồi.
- Em ước sau này có một gia đình...
- Em không muốn làm tội phạm...
Giữa bóng đêm mờ mịt không rõ mặt người.
Vành mắt Nam cận thoáng đỏ, giọng nói trầm đặc cất nhẹ lên:
- Chúc mừng sinh nhật em.
Nó òa khóc, như một chú mèo ướt át không có cách nào tránh khỏi cơn mưa cho được, cả gan mà nhào cả vào lòng một người dưng qua đường vừa phát tới mẩu bánh vụn,
Nó ôm lấy anh,
Tiếng khóc bật lên từng hồi, nức nở.
Nỗi đau suốt mười bảy năm, ai nói thành lời được?
Cậu bé nhỏ là em, kiên cường lắm,
Ngọn cỏ dại ơi, vươn mình mà sống,
Dày xéo nào rồi cũng sẽ vượt qua.
Mưa rừng dập nát, mũi giày đinh.
Không sao, cứ khóc.
Sống mũi có chút cay
|