Fanfic Thanh Vũ | Nhất Kiến Ghi Tâm
|
|
Chương 60-2: Phiên ngoại 1[EXTRACT]**【Nhất kiến Vương Thanh ngộ chung thân 】
Tôi tên là An Ninh.
Ba mẹ đặt cho tôi cái tên này chính là hi vọng cuộc đời này của tôi sẽ được an an ổn ổn. Từ nhỏ đến lớn, tôi muốn thứ gì cũng sẽ có được, trừ Vương Thanh.
Mỗi một người đều cho rằng cuộc sống của tôi là một cuộc sống xa hoa, vô âu vô lo. Nhưng cuộc sống của tôi thực chất là **lông gà đầy đất cùng cẩu huyết khắp nơi.
Nhưng phàm là một người sống khôn khéo, sẽ không khiến cho chính mình vướn vào loạn thất bát tao, sẽ không làm thương tổn đến cuộc sống của chính mình, càng sẽ không để cho chính mình bị thương tâm. Tôi vẫn cho rằng tôi sống rất khôn khéo, cho đến khi gặp được Vương Thanh.
Nhất kiến Vương Thanh ngộ chung thân.
Chuyện cho đến bây giờ tôi mới không thể không thừa nhận,
Thật ra tôi luôn cảm thấy lệ chí ở ngay khóe mắt của tôi chính là một gánh nặng, không dưới một lần tôi đã từng muốn hủy đi.
Càng chưa từng bao giờ nghĩ đến bởi vì lệ chí này, lại đổi lấy được nụ cười của Vương Thanh.
Đó là lần đầu tiên tôi tham gia vào một show truyền hình, Vương Thanh là người chủ trì của tiết mục.
Thời điểm anh ấy cầm kịch bản bước vào phòng trang điểm, một khắc khi tôi bắt gặp anh ấy, tôi đã biết chính mình đã bị luân hãm.
Anh ấy rất tuấn tú, mi mắt lãnh khốc, gò má tinh sảo, tôi nghe được thanh âm của lòng tôi dao động.
Anh ấy ngây người nhìn tôi mấy giây, sau đó đột nhiên toát ra một nụ cười.
“Lệ chí của cô ……”
Vương Thanh cười lộ ra một hàng răng trắng chỉnh tề, không chút tâm cơ nào đối với tôi thật tâm mà cười, ngay cả mi mắt lãnh khốc cũng đong đầy ôn nhu.
“Rất …… đẹp.”
Đây là câu nói đầu tiên anh ấy nói với tôi.
Nên hình dung nụ cười này của Vương Thanh như thế nào đây?
Giống như là đối với tôi ôn nhu cười, hoặc như là khổ sở tự giễu bản thân.
Lại càng giống như là xuyên thấu qua lệ chí của tôi nhớ đến một người khác.
Cho dù là tự lừa dối mình hết lần này đến lần khác, tôi vẫn tình nguyện tin tưởng, một khắc kia anh ấy đối với tôi chính là hảo cảm.
Cho dù đến tận hiện tại, tôi vẫn nhớ rất rõ nụ cười đó.
Độ cong chầm chậm giơ lên, giống như động tác trong một thước phim được quay chậm.
Phảng phất từ trong một khắc kia, trong bóng tối của cuộc sống đầy nhàm chán của tôi bắt đầu soi sáng ra một luồng ánh nắng mặt trời.
Cả đời này, được anh ấy dùng ánh mắt tốt đẹp và ấm áp kia đối đãi, tôi cũng xem như là không uổng phí.
Mặc dù bối cảnh lúc ấy vô cùng hỗn loạn, nhưng nụ cười đó vẫn khiến cho tôi đỏ bừng mặt.
Sau đó là động tâm.
“Cảm ơn, tôi tên là An Ninh.”
Anh ấy giống như là từ trong mộng thức tỉnh dậy, nụ cười kia ngay lập tức biến mất.
Chẳng lẽ …… người rất quan trong đối với anh ấy, cũng có lệ chí sao?
Ban đầu tôi suy nghĩ rất ngây thơ, cũng rất hay ghen tỵ.
Nhận biết Vương Thanh nhiều năm, tôi phát hiện anh ấy có một điểm rất kì lạ.
Hằng năm vào ngày 310, 827, thất tịch, lễ tình nhân, trừ ngày 310 sinh nhật của Vương Thanh cùng hai ngày lễ nhạy cảm kia tôi đều có thể hiểu, chỉ có duy nhất 827, tôi vẫn luôn không hiểu được vì sao ngày đó lại là **nghịch lân của Vương Thanh. Bất kể là tiết mục, lịch trình gì cũng đều bị hoãn lại, một mình không biết biến mất đến nơi nào.
Tôi một mực không biết 827 rốt cuộc có hàm nghĩa đặc thù gì.
Nhưng tôi biết ngày đặc biệt như vậy nhất định phải cùng một người vô cùng đặc biệt cùng nhau trải qua.
Rất hiển nhiên, cái ngày đặc biệt đó không cùng tôi có liên quan, người đặc biệt đó cũng không phải là tôi.
Thời gian mang người đi, người đó hiển nhiên cùng bạn không còn quan hệ nữa, mà người quay đầu lại, mới là người nên quý trọng.
Đạo lý này tôi đã sớm biết, nhưng vẫn chấp mê bất ngộ kiên trì về một điều vốn dĩ không thuộc về tôi.
Tôn Triết luôn làm bạn bên tôi thì tôi lại xem như là không thấy. Đối với một Vương Thanh lạnh nhạt với tôi, thì tôi lại động tâm.
Không cách nào chống cự lại được sự xao động của vĩnh hằng.
Sau đó tôi biết được trong lòng Vương Thanh có một người nằm ở ngay vạch ranh giới cuối cùng mà không có cách nào chạm đến được,
Người đó gọi là Phùng Kiến Vũ.
Bạn học thời đại học của Vương Thanh, đồng nghiệp trong công việc, và …… người yêu trọn đời.
Tôi phát hiện được chân tướng khiến cho tất cả ảo mộng của tôi đều bị sụp đổ.
Mùa đông năm ấy chúng tôi phải quay phim bên ngoài, anh ấy có thể là đã phát giác được tâm tình nhỏ của tôi mà bắt đầu cố ý cách xa tôi ra, nhưng tôi vẫn rất cứng đầu mà bày ra đủ loại dây dưa.
Tôi đã từng rất ngây thơ, rất kiên định cho rằng, chỉ cần tiếp tục cố gắng, nhất định sẽ đánh động anh ấy.
Nhưng tôi sai lầm rồi, ngày đó tiết trời giá rét, Bắc Kinh đã sớm đóng băng đầy tuyết.
Nhưng trong đài có quy định, tôi chỉ có thể mang giày cao gót để phù hợp với vai diễn, tôi bị trơn trượt ngã, còn bị máy quay rơi trúng vào chân.
Tôi cho là Vương Thanh sẽ đối với tôi giống như anh đã từng đối với người con trai kia, hết lòng chiếu cố, cẩn thận băng bó, sau đó ôn nhu trấn an, còn sẽ mang tôi đi bệnh viện.
Nhưng căn bản là không có, Vương Thanh không hề cho tôi một chút ôn tình nào.
Ngày hôm đó khí trời rất lạnh, lòng của tôi càng lạnh hơn.
Nhưng Vương Thanh tốt như vậy, tôi như thế nào có thể buông tha cho anh ấy.
Tất cả những cách có thể dùng được tôi đều sẽ dùng hết, mỗi một lần kết thúc phim lại khiến cho trái tim của tôi như hóa thành tro tàn.
Đó là phim điện ảnh của Bằng đạo, anh ấy chẳng qua chỉ là vai nam thứ. Khi đó anh ấy đại khái là uống say đi, ánh mắt mang theo hơi rượu ôn nhuận đen láy, khiến cho phần tình ý nhỏ nhen của tôi dưới ánh mắt này không còn nơi nào mà lãng tránh.
Ánh mắt của anh ấy lại biến thành ôn nhu như lúc ban đầu anh ấy nhìn thấy tôi.
Làm tôi không dặn lòng mà ôm lấy tâm tư thấp thỏm, anh ấy mỉm cười đưa tay vuốt lên đôi mắt của tôi.
Ngay tại nơi có lệ chí đó.
Mỉm cười ôn nhu.
Tôi biết, anh ấy lại nghĩ đến Phùng Kiến Vũ, người kia cũng như tôi có một lệ chí như vậy.
Chính là một khắc kia tôi mới đột nhiên ý thức được, thời điểm mới gặp gỡ cũng là bởi vì lệ chí này, nên anh ấy mới chú ý đến tôi, mới có thể đối với tôi cười đến ôn nhu, tốt đẹp như vậy.
Nhìn Vương Thanh ngà say được phụ tá đỡ đi, trên mặt vẫn còn lưu lại một chút hơi ấm tàn dư, tôi đột nhiên xuất hiện một ý niệm.
Nếu tôi có thể giống người kia đến như vậy, bất kể là lệ chí hay là những khác.
Vậy anh ấy có thể xem tôi giống như là người kia cũng được.
Bất kể tôi có phải là thế thân hay không, chỉ cần có thể cùng anh ấy chung một chỗ, tôi cũng sẽ không để ý.
Nhưng tôi không nghĩ đến Vương Thanh lại có thể xem nhẹ mà nhàn nhạt cự tuyệt.
Sau đó, Phùng Kiến Vũ đã trở lại rồi.
Tôi bắt đầu khủng hoảng, tôi biết anh ta trở lại thì một chút cơ hội tôi cũng sẽ không có.
Cuối cùng cũng chỉ còn cách đối đầu với hiện thực.
Nhưng tình yêu thật sự thì đâu thể nào có thể vì tôi mà dừng lại.
Cũng bởi vì tôi chấp mê bất ngộ, phá hỏng cả hạnh phúc mà tôi vẫn luôn không để mắt đến.
Khi tôi biết được Tôn Triết muốn cùng Phùng Kiến Vũ **đồng quy vu tận, cả người tôi bắt đầu cảm thấy bối rối.
Một khắc kia tôi mới hiểu được, tôi bất quá chỉ là theo đuổi một giấc mộng không có thực.
Trong mộng, tôi say đắm dây dưa cùng với một tình yêu không thuộc về tôi.
Em không để ý đến anh, sau đó anh rời đi em, cho dù em có hối hận đến như thể nào, thì cũng không còn có thể thay đổi được gì nữa.
Trong giấc mơ hoang đường đó tỉnh dậy, anh đã không còn ở đây nữa rồi.
Sau đó, tôi gặp được Phùng Kiến Vũ.
Tôi thay anh nói một lời xin lỗi, Phùng Kiến Vũ quả thật rất tốt, anh ấy còn chúc tôi hạnh phúc.
Khi tôi ngồi trên phi cơ bay đến Đan Mạch, một khắc khi nhắm mắt lại đột nhiên cảm thấy vô cùng thanh thản.
Hành trình thật rất dài, nhưng bên cạnh tôi đã không còn anh mấy chục năm như một ngày chiếu cố làm bạn nữa.
Lắc lư rất nhỏ của phi cơ khiến cho tôi hoảng hoảng hốt hốt mà ngủ thiếp đi.
Nhưng thanh âm của anh vẫn còn oanh lượn quanh bên tai tôi.
Anh nói.
An Ninh, cho dù anh không phải là vương tử của em, anh cũng sẽ nguyện ý làm kỵ sĩ cho em.
An Ninh, chúng ta khi còn bé xem qua khởi nguồn của những câu chuyện cổ tích chính là Đan Mạch, anh muốn dẫn em du lịch đến nơi đó.
An Ninh, em chính là công chúa trong câu chuyện cổ tích của anh.
……
**Lang kỵ trúc mã lai,
Nhiễu sàng lộng thanh mai.
Tôn Triết, thật ra em rất nhớ anh.
Thật ra, em rất yêu anh.
_______________________________
** Lần đầu tiên gặp Vương Thanh đã lầm lỡ cả đời.
**Lông gà đầy đất: ý chỉ cuốc sống vô cùng nhàm chán, lập đi lập lại.
**nghịch lân: hay còn gọi là vảy ngược. Trên thân con rồng có một cái vảy ngược, chính là điểm chí mạng của nó, dựa theo truyền thuyết Na Tra đã từng lấy đi vảy ngược của Tam Thái Tử Long Vương.
Có thể hiểu chính điểm yếu của một người.
**đồng quy vu tận: cùng chết chung
**Lang kỵ trúc mã lai, nhiễu sàng lộng thanh mai: Trích từ bài thơ《Trường Can Hành 》của nhà thơ Lý Bạch. Bốn câu đầu của bài thơ như thế này:
Thiếp phát sơ phú ngạch,
Chiết hoa môn tiền kịch.
Lang kỵ trúc mã lai,
Nhiễu sàng lộng thanh mai.
Tạm dịch:
Em tóc vừa xõa trán,
Ngắt hoa chơi trước nhà.
Chàng vờ cưỡi ngựa đến,
Đuổi nhau quanh ghế ngồi.
|
Chương 61[EXTRACT]Khi Đại Vũ về đến nhà thì trời đã tối.
Làm sao lại không mở đèn thế này?
Đại Vũ trong lòng trách mắng vươn tay sờ sờ chốt mở, sau đó bị hình ảnh Vương Thanh ngồi ở ghế sa lông bị bóng tối che khuất lúc nãy dọa cho giật mình.
"Anh ngồi đây làm gì, dọa em sợ muốn chết," Đại Vũ vừa đổi dép vừa không ngừng kêu ca, không có một chút nào phát giác nét mặt xanh mét của Vương Thanh "Anh làm sao lại không mở đèn?"
Đại Vũ đi vào phòng khách vẫn không có nhìn đến nét mặt của Vương Thanh, thân người xoay tới xoay lui chuyển động một vòng lại một vòng tìm kiếm Sóc Nhỏ.
Đã mấy tháng không được nhìn thấy quả thật là có chút nhớ.
"Sóc Nhỏ đâu?" Đại Vũ đi quanh mấy vòng cũng không có nhìn thấy, rốt cục xoay người lại thì bắt gặp khuôn mặt đen như Bao Công của Vương Thanh "Anh làm sao mà sắc mặt lại khó xem đến như vậy a?"
"Em đi đâu mà trễ thế này mới trở lại?" Vương Thanh rốt cuộc ngẩng đầu nhìn Đại Vũ, giọng nói không một chút hảo tâm hỏi.
Không thể trách hắn tức giận, Đại Vũ từ quán cà phê đi ra đã là chạng vạng tối, nhưng cậu lại bị lời nói của An Ninh làm cho suy nghĩ vạn thiên. Một mình đi trên đường suy nghĩ đủ loại chuyện mà mấy năm này bản thân mình đã bỏ qua, cũng không khỏi nghi ngờ, năm đó cậu rời đi Vương Thanh, có phải là đã làm sai hay không.
Nếu như năm đó không rời đi Vương Thanh, có phải sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy, cũng sẽ không làm thương tổn đến An Ninh và Tôn Triết.
Nhưng nếu năm đó cậu không rời đi, hai người bọn họ lúc ấy vốn có đủ năng lực có thể chống chọi được miệng lưỡi của thiên hạ này sao? Hai người bọn họ có thể liều mạng phấn đấu chứng minh rồi sau đó **cô chú nhất trịch mà liều mạng ở bên nhau sao?
(**được ăn cả, ngã về không)
Suy nghĩ một chút liền rối loạn, dẫn đến việc đi lạc đường.
Khi lấy lại tinh thần mới phát hiện trời đã tối rồi.
Vẫn là nên bắt xe trở về.
Thật ra Vương Thanh rất lo lắng, vốn ôm Sóc Nhỏ về nhà chính là vì muốn xem tâm trạng người kia được vui vẻ. Sau khi trở về thì lại phát hiện người không có ở nhà, gọi điện thoại thì lại thấy điện thoại của người ta bị bỏ lại ở nhà luôn, điều này làm sao không khiến cho hắn không cảm thấy tức giận đây.
"Em chỉ đi ra ngoài đi một chút mà thôi."
Đại Vũ một chút cũng không có cảm giác mình đã làm sai. Cậu và Vương ở chung một chỗ, cũng không đại biểu là cậu không có tự do a. Nếu như nói cho Vương Thanh biết mình đi gặp An Ninh, Vương Thanh nhất định sẽ phán tử hình cậu ngay tức khắc. Đại Vũ không thích Vương Thanh xem cậu như miếng băng mỏng mà ra sức bảo vệ, cậu cũng đâu phải là một người vô dụng a.
"Sóc Nhỏ đâu?"
"......" Vương Thanh nghiến răng nghiến lợi, cũng chỉ biết hỏi con mèo kia! Chồng đại nhân của em đang tức giận em còn không biết đến đây an ủi! "Vậy em tại sao không mang theo điện thoại di động?"
"Điện thoại hết pin a, nên em để ở nhà sạc pin." Đại Vũ tiếp tục hỏi "Sóc Nhỏ đâu rồi?"
"......" Có nên đem con mèo kia mang đi hầm luôn cho xong? Địa vị cư nhiên còn cao hơn cả mình, thật cảm thấy có nguy cơ bị khủng hoảng a "Bị anh đem đi hầm thịt rồi."
"......" Bỏ đi, thật không có kiên nhẫn, "Em cho anh ăn tát! Em hỏi anh lần cuối cùng! Sóc Nhỏ ở đâu rồi! "
"...... Ở phòng thể dục." Vương Thanh bĩu môi, không cam tâm khai ra.
"Thật ngây thơ! " Đại Vũ khinh bỉ, sau đó chạy đến phòng thể dục tìm Sóc Nhỏ khanh khanh ta ta.
Nhìn Đại Vũ ôm con mèo cười đến vui vẻ, Vương Thanh đột nhiên muốn trêu chọc cậu một chút.
"Sóc Nhỏ bị bệnh, bác sĩ thú y nói nó sống không được mấy ngày nữa."
Vương Thanh nghiêm túc nói hưu nói vượn. Không thể không nói những năm này kĩ thuật diễn xuất của Vương Thanh quả thậy không tệ lắm, ít nhất làm một bộ mặt biến sắc vẫn dư sức có thể hù dọa Đại Vũ.
"Cái gì?" Đại Vũ không phản ứng kịp, một lát sau cảm giác thương cảm bắt đầu xông lên não, đưa mắt nhìn Sóc Nhỏ đang oa trong ngực mình, đột nhiên cảm thấy rất sợ hãi, "Làm sao có thể chứ! "
"Là thật, nó đã không ăn không uống chừng mấy ngày rồi."
Ân... Thức ăn cho mèo lúc đầu mang theo cũng bị nó ăn hết sạch. Nếu muốn nói như vậy, thật đúng là nó đã không được ăn uống ngon miệng nhiều ngày, Đào ca còn bởi vì vấn đề này mà hỏi hắn nên cho nó ăn cơm hay là đổi loại thức cho mèo khác đây.
"A?" Đại Vũ tin như thật chớp chớp mắt to, nước mắt đều muốn rơi xuống.
Ông trời ơi, ai ui vợ ngốc của anh, vậy mà mỗi ngày đều lém lỉnh đòi muốn phản công, đi ra ngoài vẫn chưa bị người khác bán đi anh thật lòng cảm tạ trời đất.
Bất động thanh sắc đến gần Đại Vũ, Đại Vũ đột nhiên bắt lấy cánh tay Vương Thanh ôm thật chặc.
"Anh sẽ cứu nó có đúng không?"
Không đành lòng nhìn thấy Đại Vũ khổ sở như vậy, nói cho cùng vẫn là hắn đau lòng Đại Vũ a.
Cho nên...... về sau em không cần phải khổ sở nữa có được không? Bởi vì mỗi lần em trưng ra cái bộ dáng đau lòng như vậy, tim anh sẽ cảm thấy vô cùng đau a.
Vương Thanh không nhịn được nhu loạn mái tóc Đại Vũ, bật cười.
"Yên tâm, sinh lực của con mèo chết này vẫn còn mạnh lắm, đem ghế sa lông nhà Đào ca cào nát đến không còn biện pháp nhìn." Vương Thanh đột nhiên nhớ đến thần tình sụp đổ của Đào ca cách đây không lâu, hung hăng kéo hắn đến bên sa lông không ngừng oán thán, thật sự là, buồn cười cực kỳ.
Đại Vũ phát hiện mình bị lừa, tức giận vội vàng nhào tới, "Anh làm sao lại gạt em! "
Tại sao lại gạt em? Vương Thanh không có trả lời, nhưng câu hỏi này xẹt qua trong đầu, hắn ngay lập tức dễ dàng tìm được câu trả lời.
Đại khái là bởi vì, khi nhìn thấy bộ dáng của em tay chân luống cuống, chỉ có thể dựa vào anh, sẽ có một loại cảm giác hạnh phúc được em tín nhiệm, được em lệ thuộc đi.
//
Tắm rửa xong xuôi, Phùng Kiến Vũ ngồi ở trên giường đợi Vương Thanh đang tắm rửa, một mình suy nghĩ đến rối loạn.
Cậu không ngừng suy nghĩ đến đủ loại sự tình phát sinh trong những năm này.
Còn nhớ rõ người hâm mộ lúc trước gọi cậu là Phùng Đô Đô.
Trong một show trực tiếp, người chủ trì hỏi cậu có hình tượng như thế nào,
Người hâm mộ ngay lập tức la lên: Phùng Đô Vương.
Tâm khí thiếu niên tràn đầy, ý khí dũng cảm, ai cũng không sợ, đối việc đối người không cứng không mềm.
Ở Mỹ nhiều năm, từ một cuộc sống không quen thuộc đến trở thành minh tinh Hollywood, biến đất nước này thành quê hương thứ hai của mình.
Cho dù là nếm trải không ít thua thiệt cực khổ, Đại Vũ cũng không có sợ hãi, không có luống cuống, vô cùng tĩnh táo cùng kiên định tiếp tục mang theo năng lượng mà sống tiếp.
Tất cả mềm yếu chẳng qua là đối mặt với một mình Vương Thanh.
Thời điểm Vương Thanh không có ở đây, cậu so với ai khác càng phải kiên cường.
Nhưng mà từ khi trở về nước, mặt nạ ngụy trang kiên cường trong tám năm này, tan rã nát bấy ở trước măng Vương Thanh.
Khổ cực rèn luyện đủ loại tự vệ mạnh mẽ, nhưng ngay khi ở bên cạnh Vương Thanh, cậu lại như một con sóc nhỏ thích làm nũng, luôn muốn lệ thuộc vào hắn.
Vương Thanh một mực dùng nhất cử nhất động của anh ấy, nhất thanh nhị sở nhắc nhở mình.
Anh ấy sẽ phụng bồi mình, hơn nữa vĩnh viễn sẽ không rời đi.
Vương Thanh cầm khăn lông lau tóc bước ra khỏi phòng tắm, liền nhìn thấy tiểu tức phụ của mình ngây ngô manh manh xuất thần, không khỏi buồn cười tiến đến gần.
Cung phản xạ của Đại Vũ cơ hồ quá dài.
Suy nghĩ đến những câu hỏi trước kia của người hâm mộ. Tại sao thời điểm đơn độc một người lại công khí mười phần, nhưng khi ở trước mặt Vương Thanh lại manh nhuyễn đến không có biện pháp.
Bây giờ khi nhìn thẳng vào gương mặt của Vương Thanh lại tựa như tìm được câu trả lời.
"Không phải là đối với người nào em cũng có thể mềm mỏng được, chỉ là đối với anh mà thôi."
Vương Thanh sửng sốt, sau đó theo thói quen nheo mi cười tà.
Sau đó...... Đại Vũ đáng thương còn không có kịp phản ứng, giây tiếp theo liền bị đẩy ngã xuống giường, tay chân đều bị mạnh mẽ kìm hãm.
Đêm vẫn còn dài.
Điều gì nên làm thì cứ từ từ mà làm đi.
|
Chương 62[EXTRACT]Phòng làm việc cá nhân của Ngoã ca vừa đạt được thành tựu mới, nên anh quyết định mời đám bạn thân đến tổ chứ tiệc nướng ngoài trời để ăn mừng.
Chuyện tốt như thế dĩ nhiên không thể thiếu được đôi chồng chồng Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ rồi.
Trải qua sự kiện vô cùng thăng trầm lúc trước thật sự đã để lại bóng ma trong lòng Ngoã ca, ngay cả khi nướng cánh gà cũng không dám đứng quá gần Vương Thanh, chỉ sợ lại khơi ra lửa của hắn về chuyện con dao gọt trái cây lần trước.
"Đến đến đến, Thanh ca cái này vừa mới nướng tốt rồi." Ngoã ca cười híp mắt đưa qua cho Vương Thanh, Vương Thanh mặt vô cảm nhận lấy.
Không thể không nói a, giữa một số người thật sự là không có cách nào so sánh được, giây tiếp theo Vương Thanh liền mang theo vẻ mặt vô cùng si hán truyền thức ăn qua cho Đại Vũ.
"......"
Tú ân ái! Tú ân ái! Tú ân ái!
Vương Thanh cái tên mặt sắt nhà cậu, đợi đến lúc hai người kết hôn xem tôi có chỉnh chết cậu không!
Quách Đào ở một bên tham gia náo nhiệt vừa cắn thịt bacon cuộn chua ngọt vừa không ngừng phàn nàn trong đầu.
"Không nghĩ tới đều đã qua mười năm rồi, cuối cùng Vương Thanh vẫn có thể ôm được mĩ nhân về nhà."
Vương Thanh cười không đáp, mang theo ý khiêu khích, không mặn không nhạt mở miệng "Ai bảo tôi so với một số người có bản lãnh hơn a ~"
"......"
OK, Quách Đào chỉ có thể toét miệng cười hâm mộ.
"Đại Vũ a, anh từng nghe Tường Bảo kể rằng em thời đại học từng được một hội trưởng câu lạc bộ hip hop tỏ tình nha ~"
Mặt của Vương Thanh trong nháy mắt liền tối đi, hai hàm răng va vào nhau ken két, hăm he sẽ cắn nát bất cứ thứ gì ở cự li gần.
Động tác đang cắn cánh gà của Đại Vũ bất chợt ngừng lại, tay cầm cánh gà cứng ngắc quay đầu đưa mắt nhìn về chiến trường mịt mù khói lửa ở sau lưng.
Lời của Quách Đào nói là sự thật, lúc đại học Đại Vũ đã từng được hội trưởng câu lạc bộ nhảy mà cậu tham gia tên là Lục Lương tỏ tình, việc này đương nhiên là Vương Thanh cũng biết.
Việc này cũng đã khiến cho Vương Thanh nghiến răng nghiến lợi ghen tức một đoạn thời gian.
Ngay lúc Vương Thanh vén tay áo lên chuẩn bị đánh người một trận, tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc thì Đại Vũ cũng đã nhạy bén phát giác được sát khí nồng nặc.
"Người nào a người nào a, gọi là Lục Lục gì gì đó sao, tôi đều quên hết rồi a~" Cũng không thèm để ý đến tay mình đang dính dầy dầu, trực tiếp nhéo nhéo khuôn mặt đang cau có của Vương Thanh, sau đó không quản mặt mũi lớn giọng cáo bạch "Người nào tỏ tình tôi cũng không nhớ a, tôi chỉ nhớ rõ Thanh ca tỏ tình mà thôi! "
"......" Thất sách a thất sách, Đại Vũ bây giờ đã hoàn toàn bị Vương Thanh thu phục rồi. Đây không phải là ngược cẩu, đây là tàn sát cẩu.
Ngoã ca và Đào cửu ngay lập tức đưa tay che mặt.
Đại Vũ sau khi không giữ mặt mũi tỏ tình liền len lén liếc mắt nhìn trộm phản ứng của Vương Thanh.
Ân, sắc mặt rõ ràng hòa hoãn hơn không ít rồi đi.
Mẹ nó, anh đúng là cái thùng đại dấm chua.
//
Dù là đã qua tám năm nhưng tửu lượng của Đại Vũ vẫn là không có tiến bộ chút nào, tửu lượng một ly cũng đủ khiến cho cậu không thể cậy mạnh, mơ mơ hồ hồ.
Nếu không phải là Vương Thanh ngăn lại, Đại Vũ bây giờ có lẽ đã sớm nằm thẳng người trên vĩ nướng luôn rồi.
Ngõa ca cùng Đào ca ngoài sáng trong tối muốn chuốc say Đại Vũ. Sự thật không phải muốn cho Vương Thanh chiếm được tiện nghi, mà là bởi vì hai người Vương Thanh hôm nay không có lái xe đến.
Nếu phải đi về, thì chỉ có thể vác cả người Đại Vũ say đơ mà về thôi.
Cậu ta không phải ngày ngày đều luyện cơ ngực cơ bụng sao!
Ngoã ca cùng Đào ca trong lòng âm hiểm lập kế hoạch.
Khi thần trí của Đại Vũ bắt đầu trở nên không còn tỉnh táo nữa, Vương Thanh lịch sự nói lời tạm biệt, sau đó đem cả người Đại Vũ dễ dàng nâng lên rồi một mạch bỏ đi.
"Tôi thế nào lại có cảm giác...... chúng ta hình như lại đang giúp cậu ấy nữa rồi a." Ngoã ca nhìn thấy vẻ mặt rời đi của Vương Thanh tươi rói như hoa cúc, đột nhiên lên tiếng nói với Quách Đào.
"Tôi cũng cảm thấy đúng như vậy......" Quách Đào vuốt cằm, trầm ngâm "Nhìn động tác cậu ta nâng Đại Vũ dậy, thế nào mà lại thuận lợi như vậy được a~"
"......"
"......"
Hai người trầm mặc hồi lâu rồi đột nhiên nhìn thẳng vào mắt đối phương, đồng thời phun ra một chữ.
"Thao!"
Vương Thanh cậu là cái đồ đại gà cay!!!
//
Nghiêng người đỡ lấy Đại Vũ đang say rượu, Vương Thanh không thể làm gì khác mà đi ở hướng phía bên ngoài đường lớn, thỉnh thoảng hắn trông chừng giúp cậu tránh né xe chạy và người đi đường.
"Trời ạ" Vương Thanh bất động thanh sắc mặc Đại Vũ ghé trên cổ mình chiếm tiện nghi, ngoài miệng lại nói "Em có phải là cố ý uống rượu say để chiếm tiện nghi anh không a ~"
"Hắc hắc hắc......" Đại Vũ mơ mơ hồ hồ cười to.
"......"
Thật sự là uống quá nhiều rồi.
Nếu là bình thường nói lời này thì đã sớm bị vả miệng rồi nha.
Bước chân Đại Vũ đột nhiên loạng choạng thiếu chút nữa ngã xuống đất, Vương Thanh bất đắc dĩ cười khổ một tiếng, thật không thể nhìn nỗi Đại Vũ tự mình lảo đảo bước đi nữa rồi.
Không thể làm gì khác hơn là ngồi xổm người xuống cõng con sóc nhỏ say đến không biết trời trăng gì này ở trên lưng, đi trên đường cái chậm rãi về nhà.
Đèn đường ở ven đường đột nhiên được bật sáng lên, ánh nắng chiếu xuống những vệt sáng dài hắt lên thân ảnh hai người.
Cảm giác được mặt của Đại Vũ chôn vào cổ mình cọ qua cọ lại, từ từ ma sát.
Vẻ mặt của Vương Thanh nhất thời trở nên ôn nhu bất khả tư nghị.
"Thanh......" Đại Vũ nằm ở trên lưng chu chu môi bắt đầu nói mấy lời không rõ nghĩa.
Bởi vì do say rượu nên Đại Vũ nói cái gì Vương Thanh cũng nghe không hiểu, Vương Thanh tự cười một mình rồi chầm chậm cõng sóc nhỏ của hắn đi về phía trước.
Từng bước từng bước đi kiên định, hướng tới cánh cửa hạnh phúc thuộc về hai người bọn họ.
"Thanh...... em chưa bao giờ ngừng yêu anh a......"
"Thanh...... em đã thích anh từ lâu, từ lâu lắm rồi a......"
"Thanh...... anh không hiểu......"
Bước chân của Vương Thanh ngừng lại.
Hắn hiểu, hắn làm sao có thể không hiểu.
Cảm thụ hơi thở ấm áp của Đại Vũ ở bên tai, Vương Thanh nghiêng đầu lẳng lặng nhìn ngắm đỉnh đầu của Đại Vũ.
Thật may, cuối cùng anh cũng chờ được em.
Cho dù em bay rất xa, rất cao,
Anh biết em nhất định sẽ trở lại.
Trở lại bên cạnh anh.
Em xem, anh cược thắng rồi.
Thời khắc này chúng ta lại ở khoảng cách gần như vậy.
"Đại Vũ," Vương Thanh nhẹ nhàng mở miệng, giống như sợ kinh động đến người dường như đang ngủ say, "Em ngủ rồi sao?"
"......"
Đợi một lúc không nhận được lời đáp lại, Vương Thanh chỉ mỉm cười rồi tiếp tục đi tiếp về phía trước.
"Có mấy lời, cho dù anh không nói nhưng em hẳn đã hiểu."
"Tim của anh rất nhỏ, chỉ có thể chứa được một Phùng Kiến Vũ mà thôi."
"Cho nên a, em không cần phải sợ, anh sẽ một mực phụng bồi em, đến hết cuộc đời này."
"Sau này a, anh sẽ không để cho em đau lòng, càng không để cho em một mình đi gánh vác bất cứ một chuyện gì nữa."
"Phùng Kiến Vũ, em không biết anh rất muốn rất muốn kết hôn với em."
Cái người nhẹ giọng thủ thỉ nói lời tỏ tình thì hai vành tai lẳng lặng chuyển sang đỏ.
Mà cái người nằm trên lưng hắn thì vành mắt lại từ từ đỏ lên.
—— Gặp đúng người là cảm giác như thế nào?
—— Cùng người ấy chung một chỗ, bạn sẽ không nhịn được nghĩ đến rất xa. Hai người không chỉ muốn hưởng thụ cảm giác vui vẻ trước mắt, mà là muốn cùng nhau vẽ nên rất nhiều hạnh phúc thật lâu thật lâu của sau này.
Tựa như Vương Thanh, gặp phải Phùng Kiến Vũ, liền xác định cả đời.
|
Chương 63[EXTRACT]Sau khi về nhà thì Đại Vũ đã tỉnh rượu hơn phân nửa.
Vương Thanh lại lo sợ dạ dày Đại Vũ không được thoải mái nên sau khi an trí cho cậu xong xuôi liền vội vã đi nấu canh giải rượu.
Chừa lại mỗi Đại Vũ nằm ở trên giường lăn qua lăn lại.
"Bành" một tiếng đầu đụng phải tủ đầu giường.
"Ai nha."
Đại Vũ khoa trương kêu thảm.
Vương Thanh nghe được tiếng vang hoảng hốt ném xuống muỗng canh, một mạch bỏ chạy đến phòng ngủ.
Sau đó phát hiện Đại Vũ mới vừa rồi còn thành thật nằm yên ở trên giường bây giờ lại đang co người ôm đầu kêu thê thảm.
Vương Thanh dở khóc dở cười ngồi xổm người xuống kéo Đại Vũ ôm vào lòng, sau đó kê gối để cho cậu ngồi ngay ngắn dựa vào.
Thật sự là uống quá say rồi đi, Đại Vũ cư nhiên càn rỡ khóc.
Khóc đến nước mắt nước mũi đều chảy ra, vô cùng thê thảm.
Vương Thanh vừa đau lòng vừa buồn cười dụ dỗ, bộ dáng giống như là đang dỗ một đứa trẻ.
Đương nhiên, Vương Thanh đối với trẻ con cũng sẽ không có được kiên nhẫn vô tận như đối với Đại Vũ rồi.
"Ngoan a ngoan a, không khóc không khóc. Có phải cái tủ này khi dễ em đúng không? Em xem anh đánh nó, cư nhiên dám đụng vào Đại Vũ nhà chúng ta, ngày mai anh sẽ lập tức hủy nó."
Lại còn vừa nói vừa giả bộ vỗ vào cái tủ ngay cạnh đầu giường một cái.
Điều này làm cho Đại Vũ khóc than càng thêm lớn tiếng.
Vương Thanh thật sự là dở khóc dở cười, hắn cũng không biết tại sao Đại Vũ lại khóc nháo đến như vậy.
Không thể làm gì khác hơn là rút ra khăn giấy, tỉ mỉ kiên nhẫn giúp Đại Vũ lau mặt.
"Đừng khóc a đừng khóc...... ngoan......"
Bị hắn dùng loại ánh mắt dụ dỗ trẻ con vừa lau lau vừa dỗ dành, Đại Vũ càng khóc mãnh liệt.
Mặc dù hắn vẫn mang theo biểu lộ nhịn cười, nhưng trong lòng Đại Vũ hiểu, đây chính là ôn nhu bất khả tự nghị chưa từng có của Vương Thanh.
Đại Vũ hai mắt đẫm lệ mông lung.
Cậu không phải là bị đau vì đụng đầu, cậu là vì cuối cùng cũng có thể cảm nhận được hạnh phúc chân thật nhất.
Trước đây khi ở Mỹ cậu không phải chưa từng uống say, nhưng khi đó không có ai quan tâm cậu chiếu cố cậu, đều là tự mình gắng gượng cho qua thôi.
Loại cảm giác hèn nhát không muốn một mình trải qua cô đơn như trước kia, chỉ muốn vứt bỏ tất cả cảm giác an toàn để đón nhận yêu thương, khiến cho toàn bộ phòng ngự của Đại Vũ đều bị sụp đổ.
Vương Thanh vẫn như thường lệ dùng tất cả cưng chìu ôn nhu của hắn nhắc nhở cậu.
Cậu không còn một mình nữa, không cần đấu tranh một mình, không còn cô đơn nữa.
Ít nhất, Vương Thanh hắn sẽ vì cậu chống lại toàn thế giới này, cậu cũng không cần phải sợ một mình trải qua đêm tối tĩnh mịch nữa.
Con người đó chính là thâm tình như vậy mà.
Dám nâng cao tinh thần đối địch với toàn thế giới, nhưng lại cam tâm tình nguyện bại trận trước người mình thương.
Cái loại cảm giác được yêu thương vô cùng hạnh phúc này bao vây lấy Đại Vũ.
Cậu thật sự là đã chạy trốn quá lâu rồi.
"Phùng Kiến Vũ, em không cần phải sợ, anh biết em không có cảm giác an toàn." Vương Thanh giống như là ý thức được điều gì đó, lẳng lặng mở miệng, ngay cả trên mặt cũng đổi thành một vẻ nghiêm túc.
Đại vũ nhìn thấy bộ dáng Vương Thanh như vậy, trong một khắc kia đều quên cả rơi lệ.
"Trong tám năm này anh mỗi ngày đều nghĩ, nếu như chúng ta kết hôn, em có lẽ sẽ không rời đi anh hay không, sẽ khiến em có cảm giác an toàn hơn hay không, nhưng khi anh nhìn thấy em khóc đến thành cái bộ dáng này, anh phát hiện anh thật sự là không muốn đợi nữa, dù chỉ là thêm một ngày anh cũng không đợi được nữa."
Vương Thanh biểu lộ nghiêm túc mà thản nhiên, ngoài mặt giống như là có rất nhiều trấn tĩnh, nhưng buồng tim thì lại đập mạnh giống như đánh trống, bại lộ hắn thật ra chưa từng bao giờ thấp thỏm như tại thời khắc này.
"Đại Vũ, anh đã ba mươi hai tuổi rồi, anh muốn có một gia đình."
"Anh cũng cảm thấy dáng dấp anh đẹp trai như vậy, nhưng lại vì cái tên ngu ngốc là em này chịu đủ loại đau khổ đắng cay nhiều năm như vậy thật sự là quá mất mặt."
"Nhưng anh lại càng lo sợ cho em, em là người mà lòng anh yêu, lỡ như sau này khi em uống say không có ai chiếu cố em, không có ai cho em dựa vào."
"Cho nên, ủy khuất cho em rồi, gả cho anh được không?"
Đại Vũ a,
Anh muốn mỗi ngày khi rời giường, vừa mở mắt là có thể nhìn thấy em, người anh muốn gặp ở ngay trước mắt, người anh muốn ôm ở ngay trong ngực.
Anh muốn bản thân mình không còn cảm thấy lo sợ mỗi khi em ở bên ngoài bị uỷ khuất hoặc là uống say như chết, bởi vì anh biết anh nhất định sẽ bảo vệ em, nửa bước không rời.
Anh muốn quang minh chính đại mà ôm em, không còn người nào có thể chất vấn quan hệ của hai chúng ta nữa.
Anh cũng muốn khi bệnh có thể bên em ân cần chăm sóc, khi vui có thể cùng em tuỳ ý cười đùa.
Đại Vũ a, nhiều năm như vậy, anh cũng chỉ muốn em.
Anh biết mặc dù anh rất ngốc, nhưng anh không hối hận.
Không thể cùng em làm những chuyện ngốc nghếch thì tình yêu của anh làm sao mà có thể hoàn mĩ cho được.
Nhưng anh cũng biết rằng, anh không thể đối với một người khác tốt như vậy được nữa.
Anh chỉ muốn dùng hiện tại, đi gặp người mình muốn gặp, đi xem cảnh mình thích, đi làm chuyện mình muốn làm.
**Đạn chỉ nhất thuấn, thương hải tang điền.
Đời người ngắn như vậy, không nên lưu lại nuối tiếc.
Nhưng Đại Vũ đối mặt một màn cầu hôn này của Vương Thanh đột nhiên oa lên một tiếng khóc lớn.
"Em đi đại gia nhà anh...... anh ở tình cảnh này cầu hôn em mà đáp ứng mới chính là kẻ ngu a......"
"Ai biết được anh có uống say hay không......"
"Anh là cái tên **phụ tâm hán...... chỉ biết nói mấy câu dễ nghe...... không biết cùng biết bao nhiêu nữ minh tinh mập mờ......"
"Em quản anh vĩ đại ra sao...... em chính là không đáp ứng......"
"Không có nhẫn, không có quỳ xuống, cũng không có hoa, anh còn muốn em phải đáp ứng anh! Anh nằm mơ đi......"
Đại Vũ càng khóc càng dữ dội, mắt thấy liền không ngừng lại được.
Vương Thanh bất đắc dĩ cúi đầu hôn lên miệng cái người khẩu thị tâm phi kia.
Anh làm sao mà sẽ say, nhưng mùi cồn lưu lại trong miệng em lại làm cho anh mê say.
Phùng Kiến Vũ, em không biết, anh uống qua tất cả các loại rượu, đều không bằng em.
Cảm tình ai cũng có thể có, nhưng mà tình yêu, bất kể là tám năm trước, hay là tám năm sau, chỉ có em mới có thể cho anh.
______________________________
**Đạn chỉ nhất thuấn, thương hải tang điền.
(Trong nháy mắt, bãi bể hóa nương dâu)
Ý chỉ một sự thay đổi lớn trong một đoạn thời gian ngắn.
**phụ tâm hán: ý chỉ người con trai phụ tình
|
Chương 64[EXTRACT]Sự tình cầu hôn đêm đó đến ngày thứ hai giống như là bị hai người cố tình quên đi, mặc dù đã sớm bắt đầu sống chung không còn cảm giác thẹn thùng nhưng hai người vẫn không khỏi cảm thấy xấu hổ khi nhớ đến sự việc đêm đó.
Vương Thanh rất hối hận, tình cảnh cầu hôn đó thật sự là quá không tốt, không có hoa, cũng không có nhẫn, thật khó mà đánh động được tim của người ta.
Đại Vũ cũng rất hối hận, đáng lẽ phải nên hung hăng giương cao đại kỳ phản công, hùng hồn nói mình nguyện ý cưới hắn a, chứ không phải vô lý nháo loạn kể lể những chuyện đã xảy ra trong quá khứ của cậu a.
Nhưng cuộc sống vẫn như cũ bình thản mà ấm áp. Ngày hôm sau hai người vùi người ở nhà, cùng nhau nấu cơm, cùng nhau đùa giỡn, đem tất cả chuyện của nhiều năm trước nói cho nhau nghe hết.
Có lẽ chính là như vậy đi, đây mới là cuộc sống mà hai người vẫn luôn muốn, **tiển tận duyên hoa, trôi qua an tĩnh; một cuộc sống bình thản, nhưng đầy hạnh phúc.
Thời điểm Vương Thanh bắt đầu kéo đám người Quách Đào mật mưu về fanmeeting mười năm ước hẹn, Quách Đào trực tiếp kêu la Vương Thanh chính là Vương **sáo lộ.
"Cậu sao mà có dã tâm lớn như vậy a, khiến cho hơn vạn người phụng bồi cậu cầu hôn! "
Vương Thanh cười không đáp.
Nào chỉ là một ít dã tâm, đây là ý niệm tôi dự mưu cả đời mới đúng.
Bắt đầu từ khi gặp Phùng Kiến Vũ, hắn đã quyết, không chung một chỗ không chết tâm.
Nếu đã lựa chọn trả giá, sao lại không bỏ ra toàn lực ứng phó chứ.
"Uy uy uy, đừng có làm ra loại biểu lộ như vậy chứ."
Uông Tô Lang vuốt vuốt da gà nổi khắp người, không mặn không nhạt mở miệng.
"Bình thường cậu là một người thành thục như vậy, thế nào mà gặp phải chuyện liên quan đến Đại Vũ lại bắt đầu có bộ dáng không biết nên làm thế nào bây giờ đây a?"
Vương Thanh lại cười đến xuất thần.
Ngõa ca vỗ vỗ lưng Vương Thanh, "Cậu đang nghĩ đến cái gì?"
"Đại khái...... là bởi vì quá thích đi," Vương Thanh rốt cuộc phục hồi lại tinh thần, trưng ra bộ mặt ngây thơ như trẻ con mỉm cười "Cho nên...... cũng không biết nên làm như thế nào mới phải."
Hai người này quả thật không xong rồi.
Quách Đào cùng đám người đồng lòng vuốt mặt.
Không ở cùng nhau mà còn có thể tú ân ái giỏi đến vậy.
Nếu như những người hâm mộ biết được ý nghĩ trong lòng của đám người Quách Đào nhất định sẽ nhạo báng một trận.
Ba ba của chúng tôi thế nhưng chính là sáo lộ vương a, cho dù âm thầm rải đường thì cũng đủ khiến cho chúng tôi ngọt đến ngáy có được không, không cần ở cùng một chỗ cũng có thể một tay tú ân ái vô cùng xuất sắc có được không.
Thật sự là **tiểu đề đại tác 【 phất tay 】
//
Đại Vũ thật sự là lâu thật lâu rồi không có phát weibo mới.
Lúc trước là bởi vì xảy ra quá nhiều chuyện, còn bây giờ là vì sao đây?
Thật ra là Đại Vũ không biết nên đáp lại cái bài post kia của Vương Thanh như thế nào, trải qua nhiều năm như vậy, cậu không phải là không có trưởng thành.
Nhưng công khai tú ân ái như vậy, cậu thật sự có chút xíu ngượng ngùng a.
Nhưng các cá mặn cũng bày tỏ rồi,
Đừng có ngượng ngùng a, lượng đường trong máu của chúng em thật sự rất thấp, anh đừng lo lắng cho bọn em a!
"Đại Vũ, weibo của em đều mọc cỏ xanh khắp nơi luôn rồi."
Vương Thanh nhìn bình luận của người hâm mộ Đại Vũ không khỏi nhăn mi.
"Em không biết phát cái gì......" Đại Vũ ão não vò rối tóc mình.
"Anh biết a," Vương Thanh bất động thanh sắc ngồi xuống dựa người vào thân Đại Vũ, "phát là chúng ta sắp mở fanmeeting là được rồi."
"Mười năm ước hẹn?" Đại Vũ cung phản xạ dài đến không ai bì nổi rồi.
Vương Thanh lặng lẽ đỏ lỗ tai, "Đúng vậy."
"Nhưng em đã lâu rồi không bước lên sân khấu nữa a." Đại Vũ cắn môi, có chút chần chừ.
Nghe được câu nói xoắn quýt của Đại Vũ, Vương Thanh đột nhiên có chút đau lòng.
Nói ra thật sự rất khó tin, một Phùng Kiến Vũ yêu ca hát, nhiệt huyết với sân khấu như vậy, cư nhiên lại từng vì tiền đồ của Vương Thanh mà dễ dàng buông tha cho ước mơ mà chính mình hằng luôn theo đuổi.
Phùng Kiến Vũ yêu sân khấu nhiều như thế nào, Vương Thanh hắn là người biết rõ nhất.
Đại Vũ đã từng ở tiệc sinh nhật của mình, lúc kết thúc màn biểu diễn đã cúi xuống hôn lên mặt sàn sân khấu.
Vương Thanh lúc ấy ở trên khán đài nhìn thấy rõ rõ ràng ràng.
Đại Vũ của hắn, yêu sân khấu nhiều như thế nào, nhiệt huyết nhiều bao nhiêu.
Đại Vũ a, nếu như nói một đi tám năm khiến cho em bỏ lại sân khấu không được tính là sự hi sinh, vậy tình cảm thì sao, thứ em hi sinh chính là tình cảm của hai chúng ta a.
Em luôn cho rằng, em luôn là vì tiền đồ và ước mơ của anh,
Nhưng em không biết, em mới chính là ước mơ thuở ban đầu của anh.
Vương Thanh ôm lấy Đại Vũ đang xoắn quýt lo lắng hãm vào trong ngực, dâng lên một loại cảm xúc mền mại đến tận đáy lòng.
"Ngoan, đừng sợ, có anh ở đây."
Hắn dùng tất cả ôn nhu cưng chìu của đời này tại thời khắc này, đại khái là trao hết cho con sóc nhỏ có cung phản xạ dài đang ở trong ngực hắn đi.
//
Địa điểm được chọn tổ chức fanmeeting là ở sân vân động Bắc Kinh.
Ba vạn ba ngàn bốn trăm bốn mươi tấm vé.
Toàn bộ miễn phí.
Vương Thanh phát weibo công bố số lượng vé cùng thời gian bán vé.
Thời gian bán vé 5:20.
Gộp chung một chỗ sẽ thành 3344520.
Đời đời kiếp kiếp yêu mình em.
Đám cá mặn yên lặng trong lòng đồng thanh hô to một câu.
Lão Vương, anh thật sự là đại **gà cay.
Tâm tư này, kiếp sau của Vũ Vũ đương nhiên cũng là của anh.
**Sinh vô khả luyến.
Nhưng Vương Thanh đã làm được cam kết của hắn rồi.
Tôi sẽ cho các bạn một buổi fanmeeting miễn phí.
Vẫn là hai người chúng tôi, vẫn là các bạn.
Bất kể là mười năm trước hay là mười năm sau,
Chúng ta chung quy vẫn là người một nhà.
Vương Thanh công bố tin tức cùng phát một cái weibo, một câu nói kèm theo một tấm hình nửa người đưa tay lên cao làm thành nửa trái tim.
—— "Các bạn sẽ **phó ước chứ?"
Đại Vũ sau đó chuyển phát weibo, cũng là một câu nói cùng với một tấm hình nửa người của mình, cũng làm động tác đưa tay lên cao thành nửa trái tim.
—— "Tôi sẽ, các bạn thì sao?"
Hai tấm hình gộp chung lại chính là một trái tim hoàn chỉnh.
**Mật bất khả phân.
Giống như hai người Vương Thanh và Phùng Kiến Vũ,
Không thể dứt bỏ.
______________________________
**tiển tận duyên hoa: một người mặc dù có cuộc sống phú quý, nhưng vẫn lựa chọn sống bình dị, ôn tồn
**sáo lộ: dễ hiểu chính là một kế hoạch tường tận, chi tiết; tiến hành theo từng bước 1, rồi đến 2, 3, 4.
**tiểu đề đại tác: chuyện bé xé ra to
**gà cay: đồng âm với từ "chơi lầy"
**sinh vô khả luyến: sống mà không có tình yêu hoặc không thể/không có khả năng yêu - không còn ý nghĩa gì để sống
**phó ước: đi đến nơi hẹn ước
**mật bất khả phân: gắn bó chặt chẽ, không tách rời một li
|