Chiến Thần
|
|
Chương 130: Khí thế lôi đình[EXTRACT]Bởi sự xuất hiện của chiến thần, tình thế chiến trường nhanh chóng nghịch chuyển.
Người Hyde vốn muốn đột phá bị Ian thống lĩnh quân đội vây kín, chỉ có thể tạm giảm tốc độ đột vây.
“Ian, ôi, không ngờ lại là cậu.” Noah thở dài đùa: “Tại sao người điều khiển chiến thần không phải tôi, ông trời thật quá bất công.”
“Nếu là cậu, tôi sẽ cảm thấy không công bằng.” Phùng Nghị chen vào.
Sau khi Ian đuổi tới, hóa giải nguy cơ của Noah và Phùng Nghị, Phùng Nghị có thời gian chữa trị cho mình, thương thế nhanh chóng tốt lên.
“Cậu tự mình tới?” Noah hỏi.
“Người khác ở phía sau.”
Noah làm động tác nhìn ra xa, cơ giáp to lớn trông về phương xa, nhìn có chút khôi hài: “Chắc họ bị bỏ rất xa rồi, đã một ngày cũng chưa đến nữa.”
“Đại khái họ cần hai đến ba ngày.”
“Cái gì?” Noah kêu lên khoa trương, “Đây là nói…” Noah bắt đầu lầm bầm như đang tính toán, lát sau lại nói: “Nói thế cậu chỉ mất hai tiếng đã qua đây? Cự ly xa như vậy? Thật… sao?”
Ian không nói gì, ngầm thừa nhận.
Noah chậc chậc hai tiếng.
Người ở biên cảnh tập trung ở sau lưng và hai bên họ, đánh trả người Hyde.
Hai bên thỉnh thoảng trôi qua xác cơ giáp, từ phần ngực bị mở, còn có thể thấy nhân loại đã không còn hơi thở bên trong, sắc mặt xám xịt, hai mắt mở to, trông vừa đáng thương vừa đáng sợ.
Những người đã chết đó có người liên bang, cũng có người Hyde.
Cảm nhận được tâm trạng xuống dốc của Đường Vũ, Ian không chú ý đến những cái xác đó nữa, chỉ để người khác thống kê bên mình còn bao nhiêu người, rồi giao cho anh một danh sách tử vong.
“Các cậu đã truy kích bao lâu?” Ian hỏi.
“Sắp một tháng rồi, tốc độ cơ giáp của những người Hyde này nhanh hơn chúng ta, cho nên bọn họ luôn thoát được, cho đến khi cậu tới, bọn họ mới thay đổi lộ tuyến.” Noah nói.
“Ở đây trừ cơ giáp của chúng ta và địch, phải chăng còn người khác nữa?”
“Không có.” Noah đáp.
Quân hàm của Noah cao hơn Ian, hơn nữa nghe nói sau khi kết thúc cuộc chiến này sẽ còn được nâng lên, nhưng hắn vẫn không để ý thái độ của Ian.
Giao tình mười mấy năm với Ian, Noah biết rõ tính cách và thủ đoạn của Ian, về tâm lý, hắn kính phục người bạn này.
Thậm chí hắn hy vọng giờ đây Ian có thể tiếp nhận mớ lộn xộn này, nhưng rất rõ ràng, hắn hiểu quá rõ đối phương.
Ian chỉ hỏi vài câu, tìm hiểu tình huống, chứ không tiếp tục ra lệnh.
Noah đã sớm dự liệu được.
Noah tiếp tục sai người truy kích người Hyde, những người khác có thể tạm thời nghỉ ngơi.
Nói là nghỉ ngơi, thật chất chỉ là tiếp tục đi tiếp không giảm tốc độ, như vậy sẽ không cần phân tán tinh lực của người điều khiển, trong tình huống có người khác đi cùng, có thể ngủ một giấc, coi như biến tướng nghỉ ngơi.
__ Khi nào bọn Phùng Dương có thể đưa kiến cái tới?
Khi mọi người nghỉ ngơi, Đường Vũ nói.
__ Ngày mai. Ngày mai Franco sẽ rời khỏi nơi trú đóng, lúc đó tôi sẽ bảo Linda điều khiển tàu Ngân Ưng dẫn bọn người Phùng Dương qua đây.
Đường Vũ tính toán tốc độ của Ngân Ưng, xác định chỉ cần Phùng Dương có thể dẫn đầu năm tiếng, Franco sẽ không thể đuổi kịp.
Biết suy nghĩ của Đường Vũ, Ian nói:
__ Lần này ông ta đi gặp tổng thống, ít nhất phải mười tiếng đến nửa ngày.
__ À, vậy thì tốt.
Hiện tại vạn sự đã chuẩn bị xong, chỉ thiếu gió đông.
Sau khi Phùng Dương đến đây, tin rằng hướng gió sẽ đổi theo.
Khi đến đây, cậu luôn nôn nóng, không có thời gian thưởng thức cảnh sắc vũ trụ.
Bây giờ nghỉ ngơi rồi, Đường Vũ mới thả lỏng nhìn ra xa.
Đương nhiên, phải làm ngơ những xác cơ giáp thỉnh thoảng trôi qua.
__ Từ rất lâu về trước, tôi dã phát hiện bầu trời rất đẹp, đặc biệt là khi ở trong phòng nghỉ ngơi “Tinh Hải” của anh trên Ngân Ưng, lần đầu tiên tôi chân chính nhìn nó.
__ Đó là lần đầu tiên chúng ta chân chính tiếp xúc.
__ Đúng, anh còn nhớ sao? Lúc đó anh lạnh nhạt lắm.
Ian không nói gì, nhưng Đường Vũ thấy anh cười một cái.
__ Lúc đó tôi cho rằng tôi là một trình tự viên, nhiều lắm chỉ nhìn bầu trời sau một lớp màn hình, không ngờ tôi cũng điều khiển cơ giáp được__ bây giờ nên đổi cách nói__ trở thành cơ giáp.
Ian đang định nói gì đó, vẻ mặt đột nhiên nghiêm nghị.
__ Tốc độ của họ đang giảm xuống.
Ian bắt đầu phòng bị, Đường Vũ lập tức phát hiện vấn đề.
__ Chuẩn bị tốt.
Ian nói.
__ Xem ra bọn họ không chuẩn bị chạy rồi.
Tốc độ của đối phương giảm xuống, nhanh chóng quay đầu đối mặt họ.
Mấy trăm chiếc cơ giáp gần như chớp mắt đã nghênh chiến với nhau.
Tia lửa do kim loại va chạm cùng ánh lửa do vũ khí phát ra chiếu sáng bầu trời âm trầm.
Dường như đối phương đã nghiên cứu ra sách lược khống chế chiến thần, dùng cơ giáp tốc độ nhanh nhất của họ hấp dẫn lực chú ý của chiến thần, bao vây chiến thần, khiến lực chiến đấu mạnh nhất bên địch không còn đất dụng võ.
Noah nhìn chiến thần bị bao vây, mắt đầy lo lắng, cắn răng nói: “Ian, kiên trì một chút, rất nhanh tôi sẽ__”
Còn chưa nói xong, hắn đã trợn trừng mắt, không thể không dừng lại.
Vì tại đó, những chiếc cơ giáp bao vây chiến thần giống như bị vòng tròn phúc xạ từ chính giữa cắt rời, từ chính giữa cơ giáp bắn ra ánh sáng chói mắt.
Nó đại biểu cơ giáp mất đi động lực, hoàn toàn hư hại.
Mà vòng ánh sáng đó, lại đại biểu cho tất cả cơ giáp vây công chiến thần, trong một thoáng đã tổn hại toàn bộ!
Không chỉ người Hyde kinh hãi, ngay cả Noah và binh sĩ chứng kiến cảnh đó cũng ngẩn ra.
Họ biết truyền thuyết về chiến thần, chưa từng xem thường chiếc cơ giáp này, nhưng đến giờ mới phát hiện, họ vẫn đánh giá thấp ý nghĩa của hai chữ “chiến thần” đó.
Hiện tại chiến thần Ares trước mặt họ, giống như một vị thần chân chính trên chiến trường, nó muốn người sống, thì được sống, nó muốn người chết, tuyệt không ai sống được.
“Mẹ ơi khoa trương quá rồi đó…” Noah không dám tin nói: “Năng lượng của cậu không có vấn đề chứ…”
Một kích này, nếu là cơ giáp trung thượng đẳng, có thể tiêu hao sạch toàn bộ năng lượng!
Noah biết Đường Vũ nghiên cứu ra hệ thống tuần hoàn năng lượng, chất liên kết cũng chọn rất tốt, có thể trăm phần trăm chuyển hóa công kích thành năng lượng.
Tiền đề của trang bị đó, là phải bị tấn công.
Nếu vừa rồi hắn không nhìn lầm, cơ giáp của người Hyde còn chưa chạm một ngón tay vào chiến thần!
Tất cả mọi người đều không thể nhìn rõ, thoáng đó chiến thần đã có động tác gì.
Chỉ có Đường Vũ, may mắn đích thân trải nghiệm sức mạnh và tốc độ phi nhân loại kia.
Thậm chí cậu còn cảm thấy, bất luận Ian điều khiển cơ giáp gì, đều sẽ phát huy được sức mạnh không yếu hơn cú này quá nhiều.
Lúc đó, Ian khắc một chữ thập lên chỗ ngực của hai mươi mốt chiếc cơ giáp bao vây anh.
Vị trí của mỗi chữ thập đều không hoàn toàn giống nhau, Đường Vũ biết, đó là miếng năng lượng của cơ giáp đối phương.
Mỗi thao tác của Ian đều tinh xảo đến từng mm, đối với cơ giáp to như thế, gần như là không thể!
Chữ thập mang theo sức mạnh như phá nát bầu trời, từ tim khuếch tán ra ngoài, sau khi ánh sáng yếu đi, cơ giáp đã hoàn toàn hư tổn.
“Chiến thần không cần năng lượng.” Âm thanh thản nhiên của Ian truyền vào tai người khác, không chỉ không giảm chấn động, mà hàm ý trong đó khiến người ta không khép được miệng.
Ý nghĩ chính là nói, năng lực biến thái như vậy, mà không bị hạng chế?
Chiến thần rốt cuộc mạnh đến trình độ nào?
Những người phản ứng chậm lúc này mới dám thở ra, vừa vui mừng vì chiến thần cùng phe mình, vừa tiếc nuối cho phe địch.
Theo năng lực mà chiến thần vừa mới biểu hiện, số lượng không đến năm trăm chiếc cơ giáp kia nhanh chóng bị giải quyết.
“Thật sự không có hạn chế sao?” Noah cẩn thận hỏi.
“Không có.” Ian nói mà chẳng thở dốc một cái.
“Vậy tại sao cậu không trực tiếp giải quyết họ luôn?”
“Tôi cần tiếp tục ở lại đây.” Câu này anh chỉ nói với mình Noah.
Không bào mòn thực lực đối phương quá mức, bọn họ mới có lý do tiếp tục ở lại đây.
Đây là chỗ mà Đường Vũ chọn, tuy cho đến bây giờ anh vẫn không biết rốt cuộc Đường Vũ có ý gì, nhưng anh sẽ vô điều kiện ủng hộ mọi quyết định của Đường Vũ.
Tuy Noah không biết Ian muốn làm gì, nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra “cần tiếp tục ở lại đây” là ý gì, vì thế chỉ khi bên mình bị uy hiếp to lớn, mới để chiến thần ra tay, những lúc khác, sẽ do chiến sĩ đấu với đối phương.
Như thế, dưới tình trạng liên bang cố ý kéo dài và giảm tiết tấu chiến đấu, ở chiến trường tiền tuyến ngay biên giới, xuất hiện một sự cân bằng kỳ lạ.
Người Hyde kiêng kỵ uy lực của chiến thần không dám tùy tiện khai chiến, cũng hiểu rõ có chiến thần ở đây họ chạy không được cho nên cũng không bỏ chạy.
Thỉnh thoảng họ gặp hành tinh có trọng lực thích hợp cũng sẽ lên đó luân phiên nghỉ ngơi.
Noah luôn hiếu kỳ về Ian, hỏi anh: “Tại sao cậu vẫn không chịu ra?” Không lẽ bị hủy dung rồi sao.
Những người khác sẽ luôn nghĩ cách tiếp xúc với lục địa, nếu không ở quá lâu trong vũ trụ, dễ sinh ra chứng sợ hãi chân không, làm người ta có sự bài xích với trạng thái không kề lục địa, tạo trở ngại rất lớn cho chiến sĩ cơ giáp phát huy thực lực.
Ngược lại Ian chưa từng bước khỏi chiến thần một bước.
Rất nhiều người đều muốn xem tư thế anh hùng của Ian khi điều khiển cơ giáp, tiếc rằng vẫn không có cơ hội đó.
Noah lầm bầm: “Chắc không phải dính luôn bên trong rồi chứ.”
Thời gian trôi qua từng ngày trong những khúc nhạc đệm nhỏ và những chiến dịch mô hình nhỏ, tình thế chiến trường vẫn không mấy biến hóa.
Cho đến bốn ngày sau, một chiếc chiến hạm tốc độ cực nhanh lao vào liên bang quân, đáp xuống một hành tinh nhỏ.
“Chuyến đường này đúng là tràn đầy hung hiểm!” Phùng Dương xuống chiến hạm liền nói với Phùng Nghị, sau đó nhào vào lòng đối phương cọ vài cái, “Anh, anh gầy rồi..”
Phùng Nghị mang mặt nạ bảo hộ cho Phùng Dương, nói: “Em còn hy vọng anh có thể mập đi trong tình trạng này sao?”
Hai người vừa nói vừa dẫn đầu, phía sau là một cái hộp lớn do mười mấy chiếc cơ giáp bảo vệ.
Bọn họ nhanh chóng tìm được chỗ ở của chiến thần, nơi đó rất dễ tìm, chỗ nào sáng, chỗ nào tập trung nhiều người nhất, thì chính là nơi đó!
Thấy chiến thần, Phùng Dương no mắt một lát, thầm nghĩ Ian điều khiển chiến thần quả là khí thế hơn Đường Vũ điều khiển nhiều, có cảm giác tồn tại hơn, thậm chí cậu cảm thấy trên người đối phương tỏa ra uy áp như có thật.
“Dịch cảm ứng đã đưa tới rồi.” Phùng Dương đơn giản nói.
“Tốt lắm.” Chiến thần cao hơn mười mét cúi đầu, nhìn Phùng Dương.
Được Ian biểu dương, tâm trạng Phùng Dương rất tốt, đôi mắt sáng đen cong cong, “Vậy thì, anh có thể cho tôi biết, Đường Vũ đang ở đâu không? Tôi muốn đưa công thức phản ứng cho cậu ấy.”
“Đưa tôi là được rồi.” Ngữ khí đối phương nhàn nhạt.
“…” Tuy còn muốn trả giá, nhưng nghĩ đến trước mắt là thần tượng của mình, dù có oán giận cũng không thể nói ra.
Ian nhẹ nhàng nâng cái hộp đó lên, vác lên vai, sau đó, trong ánh mắt mọi người lao lên trời, dường như muốn đến gần biên giới.
|
Chương 131: Thời khắc cuối cùng[EXTRACT]Chiến thần càng diễn càng hăng, các liên bang vốn còn muốn bàng quan cũng không thể tiếp tục bảo toàn bản thân, vội vã phái binh lực mạnh nhất.
Trong hơn một tháng trời tại nơi thời không nhiễu loạn vẫn không ngừng truyền tống cơ giáp ra, có thể nghĩ tổng số cơ giáp của người Hyde đã đạt đến trình độ khủng bố nào.
Đương nhiên, cũng chính vì điểm này, mà tất cả liên bang đều ý thức được, cuộc chiến giờ đây rất có thể sẽ liên quan đến sinh tử tồn vong của những người khác.
Nhận thức này vừa đạt thành, bọn họ lập tức phái ra trọng binh, không còn giữ đường lui, mà phái hết toàn bộ binh lực đến Derek và gần đó, tranh thủ trong thời gian ngắn nhất dùng tổn thất nhỏ nhất kết thúc cuộc xâm lược đột ngột.
Nhưng điều mà mọi người vẫn luôn nghi hoặc, là hình như người Hyde đã xác định một phương hướng nào đó, không toàn bộ khuếch tán ra ngoài, nếu không với chiến lực ban đầu của liên bang, căn bản không thể cản trở được.
Mà hướng đó, trước mắt có chiến thần ngăn cản, khiến tất cả người Hyde không thể rời khỏi phạm vi này.
“Cậu nói mục đích của họ là gì đây? Lẽ nào con đường đó có nhân tố quyết định gì hay sao? Tại sao họ không thử hướng khác?” Có binh sĩ khó hiểu hỏi.
“Cậu không nghe lời đồn từ liên bang Hick sao, con đường đó có lẽ là con đường tiết kiệm năng lượng nhất cho đối phương.” Một binh sĩ khác nói.
“À đúng, trường năng lượng trên con đường đó thích hợp để bổ sung năng lượng nhất…”
Từ đồng phục của cả hai có thể dễ dàng nhìn ra họ không phải là binh sĩ của liên bang Hick.
Trong lúc trao đổi ca trực trên chiến trường, đây là vấn đề mà các binh sĩ thường thảo luận nhất.
“À, nói đến Hick, gần đây hình như rất hiếm khi thấy họ, cậu có phát hiện không?” Người cất lời trước đột nhiên nói.
“Đúng thật, cậu không nói tôi cũng không chú ý, trong hôm nay đã gặp người của những liên bang khác, nhưng một người của Hick cũng không có.”
“Tôi cũng chỉ gặp hai người, nhưng chỉ là người điều khiển trung đẳng mà thôi.”
“Lẽ nào người của họ đã phái lên tiền tuyến rồi?”
Ở tiền tuyến, do chiến thần chỉ xuất thủ khi người Hyde tạo uy hiếp quá lớn cho liên bang, nhưng mỗi lần xuất thủ đều sẽ tạo nên tổn thương to lớn cho bên Hyde, chỉ chớp mắt đã tổn hại mười mấy chiếc cơ giáp, lần khiến người Hyde sợ hãi nhất, là chiến thần một hơi đánh nát ba mươi bốn chiếc cơ giáp của họ.
Phải biết, đó là gần một phần mười mấy chiến lực của họ, mà đối phương chỉ xuất thủ trong chớp mắt…
Từ đó về sau, người Hyde hiểu phải thu liễm, quyết định không tổn thương liên bang quá mức, chuyên tâm chờ đợi viện binh đến, ngoài ra, không muốn chọc cho chiến thần xuất trận nữa.
Còn tại sao chiến thần không diệt sạch bọn họ, họ cho rằng có lẽ chiến thần cũng bị giới hạn gì đó.
Mà lúc này, chiến thần bị người Hyde kiêng kỵ đã xuất hiện trên bầu trời, ở góc xa đối diện vùng biên giới của người Hyde.
Chiến thần chỉ dùng năm tiếng đã đến nơi này.
Hiện tại anh không đi quá xa Hyde, mà đến một nơi cách xa quân doanh.
Còn năm tiếng nữa, chiến thần phải trở về chỗ vừa tách khỏi bọn Phùng Dương, Noah.
Lúc đó anh đã hoàn thành một vòng quanh khu vực người Hyde phân bố.
Thời gian chiến thần rời khỏi tiền tuyến, người Hyde không phát hiện, cũng không phát giác chiến thần không còn truy kích đội ngũ lớn của họ.
Cái này cũng nhờ vào kế hoạch của Đường Vũ.
Đường Vũ thiết kế đường xuất chiến cho chiến thần, một là không ra tay, nếu ra tay phải khiến đối phương thất bị thảm trọng, kết quả đúng như cậu đoán, đối phương không dám hành động quá tùy ý, sợ sẽ dẫn chiến thần ra.
Chính vì đối phương có tâm lý tránh họa, nên khi họ không thấy chiến thần, không chỉ không cảm thấy kỳ lạ mà còn thấy vui mừng.
Cho dù có người phát hiện chiến thần vẫn chưa xuất hiện, thì lúc đó anh cùng cậu đã đi đủ một vòng, trở về rồi.
Lộ trình điều khiển của chiến thần về đại thể là hình bầu dục, nhưng tuyệt đối không có nguyên tắc, ở giữa có rất nhiều nhánh, cong cong vẹo vẹo, nếu vũ trụ có thể phân làm trên dưới, vậy thì từ trên bầu trời xa xa có thể nhìn ra, quỹ tích vận động của chiến thần tạo thành một đồ hình cực kỳ kỳ dị, đồ hình đó giống như dây leo cắm vào một cái trứng gà, lại từ bên trong duỗi ra những đường tơ mảnh dẻ.
Hơn nữa những nơi chiến thần đi qua, đều sẽ lưu lại một đường vân vàng nhạt.
Nếu lại gần, sẽ thấy đường vân vàng không hề nhạt, ngược lại tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Tại một chỗ không bắt mắt sau chiến thần, còn có thể thấy một con kiến to lớn như thú tộc, nó đang đi men theo mỗi sợi “dây leo” và “đường tơ”.
__ Đường Vũ, không ngờ ngươi có thể khuếch tán phạm vi trận truyền tống của tộc ta lớn đến vậy, cái này tuyệt đối không thể là người liên bang các ngươi hay người Hyde có thể làm được, ngươi rốt cuộc là ai?
Ý niệm của Thiền truyền đạt vào chiến thần, cùng được Ian và Đường Vũ nghe thấy.
Trừ Ian, trước mắt đại khái cũng chỉ có tộc kiến mới có thể phát giác được sự tồn tại của Đường Vũ, và giao lưu với cậu.
__ Mày từng nói “Đường Vũ” không phải là tên của tao, vậy mày nghĩ tao là ai?
Đường Vũ nhớ trong trận chiến cuối cùng ở không gian tộc kiến, Thiền từng dùng râu truyền đạt cho cậu câu nói đó, cậu luôn rất để tâm, vì cho dù là một thân thể khác, tên của cậu cũng vẫn là “Đường Vũ”, tại sao nói cậu còn có cái tên khác?
__ Tên của ngươi là Ares. Người liên bang luôn gọi chiếc cơ giáp đó là “chiến thần”, cái tên Ares này lại rất thường gặp, cho nên ta không thể liên tưởng nó với ngươi.
Nếu nó biết từ sớm, có lẽ hiện tại Đường Vũ đã không còn tồn tại nữa.
Đường Vũ nhận được suy nghĩ của Thiền, lặng lẽ không nói gì.
Nếu hiện tại cậu có thân thể, nhất định sẽ nhíu mày.
Cậu nên là “Đường Vũ”, chứ không phải “Ares”.
__ Thiền.
Đường Vũ đang trầm mặc, Ian bỗng gọi tên của kiến đực.
__ Chuyện gì, người đàn ông của chiến thần.
Ian nhíu mày, trong mắt Thiền, hóa ra anh là người phụ thuộc Đường Vũ. Nhưng hiện tại không phải lúc nghiên cứu chuyện đó, thể dịch kiến cái của họ không đủ dùng.
__ Có thể cung cấp thêm một vài dịch thể này không, còn thiếu một phần ba.
__ Cái này không phải điều chúng ta đã thương lượng trước.
__ Có lẽ bây giờ tôi sẽ đi giết một con kiến cái.
Ian không phải đang đùa, anh không dễ nói chuyện như Đường Vũ, hơn nữa bây giờ anh cũng có thực lực để tìm được một đàn kiến khác và giết kiến cái trong đó.
Thiền suy nghĩ tính khả thi trong lời Ian, khi xác định chiến thần có năng lực đó, kiến đực thỏa hiệp.
Thân thể nó có thể tùy ý biến to biến nhỏ trong vũ trụ, để tốc độ nhanh hơn, hiện tại thân thể nó gần như đã lớn bằng chiến thần.
Thiền nhanh chóng tiếp cận chiến thần, vung chi trước to lớn, trực tiếp rạch nát bầu trời bên cạnh, giống như một cái túi, mở ra một khe hở, lập tức có thể thấy được thứ bên trong.
__ Ở đây ta còn một chút, nhưng ta sẽ không thỏa hiệp lần thứ ba.
Đối với nó, đám người Đường Vũ trộm đi kiến cái của nó, khi gặp lại nó không hạ sát thủ, đã là một lần thỏa hiệp rồi.
Ian không nói hai lời, trực tiếp nhận lấy vật thể hơi héo khô, nhưng vẫn có thể nhìn ra là kiến cái đó, nhét vào trong cái hộp vẫn luôn mang theo nãy giờ.
Còn sớm hơn thời gian định sẵn, Ian đã trở về biên giới.
Thiền không đi theo, họ chỉ hẹn gặp một lần ở gần Derek, hơn nữa Thiền cũng không theo kịp tốc độ vòng một vòng lớn như thế với chiến thần.
Thiền đã đến nơi cần đến cho kế hoạch tiếp theo.
Sau khi liên kết tất cả những đường vàng lại với nhau thành một vòng, những nơi Ian từng đi qua đều lấp lóe ánh sáng vàng rực, giống như đang phát ra tiếng vo vo, nhấp nháy có quy luật.
Ánh sáng vàng lấp lánh ban đầu không gây chú ý cho các binh sĩ và người Hyde, dù sao đang ở trong vũ trụ, thứ có thể phát sáng rất nhiều, năm màu lục sắc chẳng có gì kỳ lạ.
Nhưng khi ánh sáng đó càng lúc càng chói, càng lúc càng mạnh, chậm rãi làm người ta không thể làm ngơ, người hai bên mới bắt đầu phòng bị, vội vã muốn rời khỏi nơi kỳ dị này, nhưng chợt phát hiện, nơi ánh sáng vàng phát ra tuy rất gần, nhưng thật chất lại cực kỳ xa xôi, hoàn toàn vây bọn họ bên trong.
Noah vừa xuống khỏi chiến trường, hắn lập tức nhảy lên cơ giáp, nhanh chóng bố trí mọi người.
“Ánh sáng đó không rõ mục đích, trừ những người tham chiến, người khác sau khi nhận lệnh không được tùy ý di động, không được rời khỏi phạm vi đã định sẵn.”
Nói xong, cơ giáp của Noah bay vọt lên trời, lao đến nơi gần ánh sáng đó nhất.
Những ánh sáng đó giống như có tính lừa gạt, Noah điều khiển một lát mới phát hiện, bất kể tốc độ của hắn nhanh cỡ nào, hắn cũng không thể tiếp cận.
Noah không mù quáng lao đi quá xa, nhanh chóng phân tích cặn kẽ.
Nhưng ánh mắt lại bắt được một điểm kỳ quái, chỉ thấy điểm vàng đó càng lúc càng lớn, càng lúc càng lớn…
“Chiến thần? Ian cậu về rồi! Cậu có biết những ánh sáng này__” Noah còn chưa nói xong, đã cảm thấy bất thường.
Chiến thần đang kéo theo một cái “đuôi” màu vàng đi về phía hắn, mà cái “đuôi” đó đang kết nối với ánh sáng mà hắn muốn hỏi, kéo dài thật xa, hình thành một con sông vàng chói mắt.
Hai giây sau, Noah đã hiểu ánh sáng đó là chuyện gì, luồng sáng vô tận vô biên, tỏa ra màu vàng chói mắt, hóa ra là do chiến thần tạo nên?
Rốt cuộc nó có tác dụng gì? Ian muốn làm gì?
Ian nói có việc cần phải đi mười mấy tiếng, bảo hắn ở đây kéo chân người Hyde, vậy mà lại mang một vòng ánh sáng vàng trở về?
“Cái này rốt cuộc để làm gì?” Cùng lúc đó, Noah lập tức hạ lệnh toàn thể không được kinh hoảng, ánh sáng sẽ không tổn thương binh lính liên bang.
“Rất nhanh cậu sẽ biết.” Âm thanh Ian vọng ra từ máy liên lạc.
__ Ian, tôi không biết tôi có tính toán chuẩn xác không sai lệch không, cũng không biết năng lượng có thể hủy diệt trời đất này một khi khởi động có thể khống chế được không, điều duy nhất có thể bảo đảm là trận truyền tống cực lớn này có thể đưa người Hyde đi rất xa rất xa, xa đến mức bọn họ có điều khiển cơ giáp chạy về suốt đời cũng không đến.
Ngoại hình của người Hyde không có gì khác biệt người liên bang, nhưng mỗi người lại có tinh thần lực và cấu tạo khu vực não đặc biệt, cho nên cậu nhờ Thiền giúp đỡ, cùng tạo ra một trận truyền tống lớn, chuyên đối phó với người Hyde trong phạm vi này.
Mà Đường Vũ còn đặt cược lớn hơn.
Cậu không thể ở trong chiến thần cả đời, cậu muốn trở về thân thể của mình, cần phải có năng lượng lớn hơn mũi tên của Lunerb.
Mà trong cả tinh hệ cho đến chỗ xa nhất mà cậu có thể đến trong đời này, chỉ sợ cũng không còn cơ hội gặp năng lượng to lớn tuyệt vời như vậy.
Cho nên, Đường Vũ định nhân lúc mở trận truyền tống, trở về thân thể mình.
Trước đó cậu đã cho Ian biết suy nghĩ này, đối phương vẫn không nói gì.
Đường Vũ biết anh cũng giống cậu luôn rất mâu thuẫn, nhưng vì cậu kiên trì, Ian mới không mở miệng phản đối, chỉ khi cậu nhắc đến chuyện đó lần thứ hai, anh nói: “Nếu cậu không vể, vậy chúng ta gặp lại ở kiếp thứ ba.”
Franco nhìn người đến Derek càng lúc càng nhiều, đôi mắt đen kịt nổi lên vẻ mong đợi khó tả.
“Đã có người phát hiện người của Hick càng lúc càng ít rồi.” Ogavin nói với ông.
“Không sao, sau nửa tiếng nữa, người của chúng ta sẽ tổng tiến công liên bang khác.”
“Ông nói Phùng Dương mang đi một cái hộp, sẽ không có vấn đề chứ?”
“Chỉ cần đợi thêm nửa tiếng, tất cả sẽ trở thành định cục, một Phùng Dương, một Ian, một Đường Vũ, tùy tiện bất cứ ai, cũng không thể ngăn cản chúng ta…”
|
Chương 132: Bắt đầu truyền tống[EXTRACT]__ Lúc này, thượng tướng Franco chắc đã có hành động.
Trôi nổi trên bầu trời, nhìn ánh sáng vàng càng lúc càng sáng trong không trung, Đường Vũ nói.
Cậu luôn nghi ngờ Franco có ý đồ khác, vì tranh thủ thời gian, ông ta không tiếc hy sinh người Hyde và năng lực bẩm sinh, nếu không phải có mưu đồ lớn hơn, đơn thuần là yêu một cô gái liên bang, Đường Vũ không tin.
Cậu thấy Franco tuyệt đối không phải là một người đàn ông sẽ vì tình yêu mà từ bỏ theo đuổi cái mạnh.
Cho nên Đường Vũ luôn chú ý mọi động tĩnh của Franco, còn cùng Ian lập các giả thiết.
Vào một vài lúc, suy nghĩ của Ian sẽ tiếp cận Franco, sau đó Đường Vũ cuối cùng cũng phát hiện mục đích chính của Franco.
Franco muốn nhân lúc người Hyde xâm nhập, các liên bang khác đưa binh lực đến Derek, một lần đánh bại sáu đại liên bang khác!
Thực lực của sáu đại liên bang và người Hyde tại kiếp trước trên cơ bản không phân trên dưới, vì những liên bang này đã có chuẩn bị trước, hơn nữa ngay khi người Hyde xâm nhập, đã khống chế được bước chân đối phương, khi đấu với nhau sẽ không quá mức phân tác binh lực.
Franco chính là nhắm vào điểm này, sau khi xác định chiến tranh kết thúc, hai bên bất kể là ai thắng cũng không còn sức để đối đầu với ông ta, huống chi ông ta đã xâm nhập vào tất cả liên bang vào lúc cuộc chiến đang hừng nhất.
Franco luôn che giấu thực lực, chuyện này bọn Đường Vũ đã biết sớm, lúc trước vẫn không biết thế lực đó dùng ở chỗ nào, cho rằng đó là đòn sát thủ khi chiến tranh, bây giờ hóa ra chính là công cụ ông ta dùng để xâm lược.
Sau khi ý thức được điểm này, Đường Vũ liền báo cho Ian biết.
Lúc đó thượng tướng Franco đang hưng phấn bừng bừng phái Ian lên tiền tuyến, khống chế phần có khả năng thoát ly tầm tay nhất.
Ian liền tương kế tựu kế, dùng thực lực của liên bang khác làm mồi câu, dẫn Franco đi đến bước cuối cùng.
Franco nhất định không ngờ, số người Hyde mà ông vốn định dùng để quấn lấy quân liên bang sẽ bị truyền tống đi, không có người Hyde ngăn cản, những liên bang khác nhận được tin Franco công đánh, sẽ lập tức chạy về, tin rằng tổn thất sẽ không lớn lắm, nhưng cũng có thể hoàn toàn phá hủy giấc mộng hão huyền thống nhất liên bang của Franco và Ogavin.
Xung quanh bầu trời thậm chí mỗi một ngóc ngách đều bắt đầu lóe ánh sáng vàng.
Những nơi “dây leo” màu vàng chưa phủ lắp cũng dần vươn ra một vài đường tơ mỏng, khi những đường tơ khác hướng chạm vào nhau, sẽ đột nhiên bùng lên một chùm sáng.
Bầu trời đã yên tĩnh trăm triệu năm, dần bị ánh sáng phủ kín, trở thành một đại dương màu vàng vô cùng to lớn.
Chiến thần luôn đứng trong vùng sáng đó, chậm rãi, do màu sắc giống nhau, dần dung làm một thể.
__ Gần đây anh càng lúc càng ít lời, Ian.
Đường Vũ nói.
Lẽ nào không sợ sau này không còn cơ hội gặp mặt nữa? Không nhân cơ hội nói thêm vài câu sao?
Nhưng vấn đề này cậu không dám hỏi, nếu không chỉ sợ Ian sẽ bùng nổ.
Cho dù bây giờ, cậu cũng có thể cảm giác được đối phương lo lắng, sợ được sợ mất, cho nên cậu nôn nóng muốn nói gì đó, để phân tán lực chú ý của Ian.
__ Tất cả của cậu đã nói hết với tôi rồi chứ?”
__ … Đúng.
Không ngờ điều Ian muốn hỏi nhất lại là vấn đề đả thương tình cảm này.
__ Vậy về sau, thế giới sẽ biến thành thế nào.
Ian dường như đang tự nói, lại giống như dò hỏi.
__ Đại khái sẽ giống như trước kia, nhưng, những chiến sĩ đang ở trên chiến trường có thể sẽ cảm thấy mình bị đùa cợt, trong một đêm đối thủ đã biến mất toàn bộ, trong lòng nhất định rất chênh lệch.
Đường Vũ cảm thấy từ ngữ của cậu đã rất nhẹ rất thú vị, kết quả người tiếp nhận suy nghĩ đó hình như hoàn toàn không nhận tình, thậm chí cậu còn không cảm thấy một chút dao động nào trong tâm trạng anh, từ đó có thể nhìn ra, lời cậu hoàn toàn không có tác dụng phân tác lực chú ý của anh.
Tốc độ chớp lóe của đại dương màu vàng càng lúc càng nhanh, nhanh đến mức đã vượt khỏi tốc độ mắt thường có thể nhận biết, khi nhìn sẽ không còn nhận thấy ánh chớp lóe.
Đường Vũ biết đã sắp đến thời gian rồi.
Bây giờ lòng cậu rất bình tĩnh, trình độ bình tĩnh đó ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy kỳ lạ, vì vốn dĩ cậu cũng không ôm lòng tin trăm phần trăm với kế hoạch của mình.
Nhìn lại Ian, nếu tâm trạng đối phương có thể hình dung bằng màu sắc, chắc sẽ là màu tối hơn cả bầu trời sâu thẳm nhất.
Giờ đây, cậu đột nhiên cảm thấy sự bình thản của cậu và Ian đã đổi chỗ.
Lúc trước luôn là Ian sắm vai người trầm ổn nhất đáng tin nhất, bây giờ tâm trạng anh đã hoàn toàn khác.
__ Thời gian không còn nhiều nữa, tôi sẽ trở về.
Bên đầu kia ranh giới, là hướng Derek.
Franco đang trong doanh trại nhìn từng tầng ánh sáng lộ ra khỏi đám mây, vẻ mặt khó hiểu.
“Đi xem thử bên ngoài thế nào?” Franco phân phó.
Một người sau lưng ông nhận lệnh, lập tức điều khiển máy phi hành lao ra khỏi tầng mây.
Franco nhanh chóng nhận được hình ảnh đối phương truyền về.
“Đây… không thể nào…” Môi Franco run rẩy.
Lúc này, Ogavin cũng gọi đến, người đó bực bội chất vấn ông, tiền tuyến rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì, vị tổng thống có gương mặt chữ quốc luôn tạo cảm giác ổn trọng và cao thâm khó dò, lúc này lại giống như một kẻ lỗ mãng nóng nảy.
“Franco, không phải ông nói chỉ cần nửa tiếng nữa, tất cả có thể tiến hành thuận lợi sao, bây giờ ông cho tôi biết, ánh sáng vàng kia là cái quái gì?!”
Môi Franco tái nhợt, vì ông và Ogavin đều biết, ánh sáng đó đại biểu cho cái gì.
Đó không phải là lần đầu tiên họ thấy, mấy chục năm trước, họ cũng từng thấy cảnh này, đó là đại từ ác mộng trong ký ức của họ.
Ông vẫn nhớ ánh sáng vàng lần đó hừng hừng như lửa cháy, sau khi thiêu đốt, bọn họ sẽ trở thành những người không biết chút gì về tương lai, mơ hồ trôi qua mười mấy năm.
“Tộc kiến? Bọn chúng có thể ngóc đầu dậy sao?” Franco la lên, lúc này ông đã không còn chút phong độ nào, “Gần mấy chục năm, tỷ lệ sinh tồn khi *** của chúng đã thấp đến mức sắp diệt tộc, sao có thể xuất thủ lần nữa?! Cho dù bọn chúng dồn sức toàn tộc không muốn cho tôi, cho Abner, cho người Hyde tốt lành, chúng cũng không thể có năng lực lớn như thế được!”
Ogavin tức giận muốn chết, sắc mặt chỉ thiếu chút nữa là giống quỷ, “Nhất định là chiến thần… nhất định là chiến thần!”
Trừ chiến thần, không thể có biến số thứ hai có thể ảnh hưởng đến kế hoạch bọn họ đã mưu tính mấy chục năm!
Chỉ có chiến thần, mới có thể mang đến ảnh hưởng to lớn như thế ngay dưới mí mắt họ.
Franco chợt nhớ ra, thay đổi nhỏ nhất mà ngài Joe từng nói, là Đường Vũ và chiếc cơ giáp đó, ông cho rằng có thể đoạt lấy thay đổi có thể đổi khác toàn bộ kết quả của mình, nhưng không ngờ vẫn không tính toán giỏi bằng ngài Joe….
“Có lẽ hắn đã sớm nhìn thấy tất cả… cái gọi là biến đổi đó không chỉ là sự xâm lược của người Hyde, còn có dã tâm của chúng ta.”
Franco đặt mông ngồi xuống ghế, ghế nằm thoải mái không thể làm giảm bớt sợ hãi trong lòng ông, trong đầu lóe qua vô số câu “điều này không thể”, ông vẫn không nghĩ thông, rốt cuộc làm sao chiến thần làm được?
Rõ ràng ông đã phái Ian đến nơi xa nhất, một là để khống chế người Hyde, hai là để chiến thần không thể kịp hành động gì với những chuyện xảy ra tại liên bang, sao kết quả lại thành ra thế này?
Đã thực hiện chín mươi chín phần trăm rồi, chỉ còn kém một chút xíu…
“Đừng ngẩn người nữa Franco.” Ogavin tỉnh lại khỏi đả kích trước nhất, “Mau nghĩ cách xoay chuyển đi, rốt cuộc đây là trận gì? Tộc kiến không thể hoàn nguyên thời không nữa, nếu không cho dù bọn chúng có thành công, thì qua mấy chục năm nữa chúng nhất định không còn lối sống, mà đến lúc đó chúng ta vẫn sẽ tiến hành kế hoạch đến cuối cùng, chúng sẽ không làm chuyện ngu xuẩn.”
“Tộc kiến còn có một thiên phú __ xuyên không gian.” Franco lầm bầm, “Trận pháp to lớn đó cần hấp thu vô số năng lượng trong vũ trụ, có lẽ cần vài ngày, chúng ta vẫn còn thời gian.”
Franco lập tức phấn chấn, liên tiếp truyền đạt năm mệnh lệnh.
Lúc này, liên bang khác không hiểu gì cũng cảm thấy sợ hãi, họ không biết vũ trụ kia có hiện tượng kỳ lạ đó từ khi nào, chỉ có thể phát hiện rõ kẻ địch của họ bắt đầu rối loạn, lực chiến đấu giảm đi thấy rõ, giống như ngày tận thế đã tới.
Lunerb đang điều khiển cơ giáp đến Derek, khi thấy ánh sáng vàng đó, hắn lộ nụ cười khổ.
“Cậu ấy thành công rồi.”
Sau khi tính ra năng lượng cần thiết để Đường Vũ trở về thân thể, vừa giao cho Phùng Dương, Lunerb đã bị Abner gọi đến.
Cho dù hắn làm rất kín kẽ, đồng thời tiến hành nghiên cứu số liệu của các lĩnh vực khác nhau, còn xóa hết khi Abner thấy, nhưng đối phương vẫn hồi phục những số liệu kia, còn biết được hắn đang làm gì.
Tuy Abner là thầy của hắn, nhưng luôn chăm sóc cho hắn, bất kể là mở ra năng lực cho hắn, hay hồi phục ký ức, đều phải cảm tạ người đó.
Cho nên, khi Abner muốn hắn đến tiền tuyến ngăn cản chiến thần, biết rõ lần này không thể giết chết Ian Clermont như kiếp trước, hắn vẫn kiên quyết đến đây.
Chỉ là, khi hắn lại gần biên giới, trận truyền tống của Đường Vũ đã được kích hoạt, người bị vây bên trong sẽ cảm thấy không gian lớn vô hạn, không thể ra ngoài, mà người bên ngoài thì như đi trên đường thẳng song song, vĩnh viễn không thể tiếp cận nơi đó.
Lúc này hắn rất mâu thuẫn, vừa thống khổ vừa vui mừng.
Hắn cũng muốn cùng tộc nhân khác rời khỏi nơi này, đến nơi chân chính thuộc về họ, chứ không phải che giấu bản thân dựa vào việc lừa dối người khác để sinh tồn, nhưng hắn lại cảm thấy mừng vì hắn không kịp vào trong vùng sáng đó, như vậy có nghĩa, có lẽ hắn vẫn còn cơ hội, có thể gặp mặt người đó lần nữa, không phải trên mạng hư ảo mờ mịt, mà là một người thực tại.
Nếu may mắn, có lẽ còn được nghe giọng nói.
Kiếp này ký ức hai người bên nhau rất ít, nhưng kiếp trước, họ từng là bạn tốt nhất, có thể ký thác tính mạng, cho đến khi hắn nhận được nhiệm vụ đó…
Hắn vẫn nhớ khi mũi tên đó bắn trúng Ian, ánh mắt cuối cùng đối phương nhìn hắn, tràn đầu hối hận và thù hận.
Lúc đó hắn chỉ ước người chết là mình, may mà, hắn không tuyệt vọng thống khổ quá lâu, thời không đã bị hoàn nguyên.
Nhưng không ngờ, thời không sau khi hoàn nguyên, lại hoàn toàn khác kiếp trước, hắn không còn cơ hội làm anh em với người đó nữa…
Lunerb nhìn ánh sáng mênh mông, hồn đâu đâu, cho đến khi đại dương màu vàng vốn bình lặng đột nhiên nổi lên một cái kén, bên ngoài kén lồi lõm không bằng, nhưng nhìn toàn thể thì rất tròn trịa.
Lunerb cúi đầu, nhìn máy liên lạc trên tay, vài cái tên của người Hyde đang ở trên chiến trường bắt đầu nhấp nháy, giống như đang phát ra âm cảnh báo hoảng sợ.
Bắt đầu truyền tống rồi.
|
Chương 133: Bụi bặm lắng đọng[EXTRACT]Ánh mắt của những người ở bên trong cái kén màu vàng đã không còn thấy được bất cứ vật gì, ngay cả thân thể của mình cũng không thấy, thậm chí cả mình còn sống hay không cũng không thể phân biệt được.
Bọn họ không thể giao lưu với người khác, cho dù là chiến hữu chỉ cách mấy mét, hay kẻ địch vừa mới va chạm vũ khí với nhau cũng không thể cảm nhận được nữa, trở thành một cá thể tồn tại hoàn toàn cô độc.
Thứ duy nhất có thể liên lạc, đại khái chỉ có linh hồn Đường Vũ trong chiến thần, cùng người điều khiển Ian Clermont.
__ Ian, thân thể trước kia của tôi hoàn toàn khác cái cũ, tuyệt đối không yếu ớt, đợi tôi trở về rồi, anh phải chuẩn bị tư tưởng cho tốt đó.
__ Bất kể cậu có hình dạng thế nào, cậu vẫn là cậu trong tim tôi.
__ Ian, mấy lời tình cảm này anh học với ai thế?
Đường Vũ hỏi xong câu đó, cảm thấy trong lòng Ian nổi lên một tia nghi vấn.
__ Tôi nói lời tình cảm khi nào?
Quả nhiên… kỹ năng tâm tình của ai đó trời sinh đã mãn cấp rồi.
Sau khi dung làm một với chiến thần, lần đầu tiên Đường Vũ bắt đầu có cảm giác chỉ có nhân loại mới có.
__ Nóng quá.
Sau khi cậu nói câu này, liền cảm thấy nỗi hoảng loạn truyền đến từ một người khác.
__ Đừng sợ Ian, rất nhanh chúng ta sẽ có thể gặp mặt…
Ánh sáng màu vàng càng lúc càng chói, rất nhanh đã sáng thành màu bạc trắng.
Đường Vũ nghe có người nói bên tai cậu “Đừng đi, đừng đi!”, nhưng cậu đã không phân rõ được đó là ảo giác do thân thể quá nóng, hay là suy nghĩ trong nội tâm cậu, hoặc chính là suy nghĩ của Ian truyền đến.
Tất cả diễn ra quá nhanh, không có giày vò thống khổ, không có chia ly phiến tình, sau khi ánh sáng bạc bùng lên, bầu trời rực rỡ như đổ sụp lập tức rút lại, trung tâm co rút chính là vị trí của chiến thần.
Thoáng chốc co rút kết thúc, bầu trời hồi phục màu sâu thẳm trước đó, ánh sáng vàng lan tràn rồi ánh sáng trắng chói lòa dường như chỉ là ảo giác của tất cả mọi người, không còn lưu lại một chút dấu vết nào.
Điều duy nhất giúp mọi người xác định trước đó trong vũ trụ quả thật từng xảy ra một lần biến động kinh thiên, chính là đối thủ của liên bang, tất cả người Hyde, đều đã biến mất tăm.
Bất kể là người Hyde trước đó bị áp chế dưới vũ khí, hay người Hyde suýt lấy đi tính mạng mình, người Hyde vốn đang ở trên chiến trường, hay người Hyde đang đuổi tới, trong cái kén màu vàng kia, những người có chảy huyết thống Hyde, đã biến mất hoàn toàn.
“Chuyện gì vậy? Vừa rồi…? Tôi đang nằm mơ sao?” Chính vừa rồi, vũ khí của người Hyde chỉ còn hai cm nữa sẽ đâm xuyên hắn, chỉ còn 0.001 giây, hắn sẽ chết, nhưng hắn lại được thần linh chiếu cố, tiếp tục sống như kỳ tích.
“Lẽ nào chúng ta đều đang nằm mơ sao?” Các chiến sĩ liên bang cảm thấy giọng nói của mình cũng không còn chân thật, hình như cực kỳ xa xôi.
“Kẻ địch của chúng ta đâu? Lẽ nào trong một đêm, tất cả đã biến mất??”
Khi mọi người chậm rãi hoàn hồn, xác định kẻ địch của họ đã biến mất dạng, còn xác nhận những kẻ xâm lược cũng không xâm lấn vào trong tinh hệ, nỗi vui mừng bao lấy họ, trong vũ trụ lan tràn sự kích động.
Bọn họ cho rằng những kẻ địch đột nhiên xuất hiện đó đại khái lại đột nhiên bỏ đi theo hướng đã đến.
Họ không sợ kẻ địch cường đại, nhưng nếu kết thúc cuộc chiến tranh khó hiểu mà không thương vong, bọn họ đương nhiên sẽ càng cao hứng.
Cuộc chiến vốn cho rằng phải kiên trì mấy năm thậm chí mấy chục năm, lại kết thúc không báo trước, sao có thể không khiến người ta cuồng hỉ.
Đương nhiên, bị truyền tống đi, chỉ có người Hyde trong trận pháp, nhưng những người này cũng gần như tương đương với tất cả chiến lực mà chủng tộc đó phái đến tinh hệ Abel, người Hyde rải rác còn lại trong liên bang, đã không đủ tạo nên uy hiếp.
Ogavin ngây ngốc nhìn máy liên lạc, những thuộc hạ đắc lực và đáng tin của Franco và ông bỗng nhiên tối đi tám phần, ánh sáng trong mắt tựa hồ ảm đạm đi, tràn đầy suy sụp, hoàn toàn không còn phong độ tổng thống ngày xưa.
“Tấn công lập tức có thể bắt đầu, tổng thống các hạ, chúng tôi không thể liên lạc với thượng tướng Franco, xin ngài chỉ thị.” Nhóm quân sự đang chuẩn bị xâm nhập bên ngoài trận truyền tống không biết đã xảy ra chuyện gì, vẫn hồi báo như thường.
Kế hoạch mà họ luôn âm mưu, chỉ thiếu một bước cuối cùng, nhưng lại phải dừng trước điểm kết thúc đó.
Ogavin cười khổ hạ lệnh: “Tiến công!”
Cho dù bại cục đã định, nhưng có lẽ ông vẫn còn cơ hội.
Trong mắt Ogavin tràn đầy vẻ điên cuồng, cho dù chỉ có thể làm thổng tống của bảy đại liên bang một phút, ông cũng muốn liều!
Cuộc chiến xâm lược không lan tràn, hồi phục sau cuộc chiến cũng dễ dàng hơn, thương vong cũng được khống chế trong số lượng rất thấp, các tổng thống liên bang đều lộ vẻ vui mừng, ngay cả khi nhận được tin bị tấn công, cũng không thể khiến họ hoảng sợ.
Dù sao trong liên bang, không thể xuất hiện tình huống họ không thể dự liệu được.
Dã tâm của Ogavin người qua đường cũng biết, sao họ có thể không chút phòng bị, binh lực không nhiều, nếu chiến sĩ Hyde chưa biến mất, có lẽ họ sẽ đau đầu một trận, nhưng hiện nay, ngay cả khí thế xâm lược khiến họ vội vàng trở về cũng không có.
Ngay cả một phút làm tổng thống bảy đại liên bang Ogavin cũng không thể có.
Các liên bang trong tinh hệ đều bận rộn, diệt trừ thế lực tàn dư của Ogavin, hồi phục tinh vực bị chiến tranh tổn hại, trị liệu người bị thương… thắng lợi đến quá đột nhiên khiến tất cả mọi người đều giữ tâm trạng ghi ân.
Họ không biết rốt cuộc là ai đã tạo nên kết quả này, tuy mơ hồ đoán được, nhưng không ai có thể chứng thực.
Bọn họ chỉ có thể trân trọng hòa bình khó có được, an ủi bình dân vừa rơi vào hoảng loạn, để mọi chuyện đi vào quỹ đạo, sớm hồi phục cục diện hài hòa trước cuộc chiến.
Mà người đàn ông được mọi người âm thầm cảm tạ dường như đã biến mất, không ai biết anh đi đâu, còn trở về hay không.
Lần cuối cùng mọi người thấy anh, là trước khi tinh hệ bị ánh sáng vàng bao trùm, người đó điều khiển chiến thần, cô độc đứng trong vũ trụ lặng lẽ, cực kỳ lẻ loi.
“Ôi Noah, cậu thật sự không biết Ian đi đâu sao? Nhưng trừ Đường Vũ ra cậu chính là người bạn tốt nhất của Ian, sau khi Đường Vũ biến mất, cậu ta cũng chỉ có thể tâm sự với cậu thôi.”
Noah bất đắc dĩ liếc nhìn Emir đang suy nghĩ rất đương nhiên một cái, nói: “Được rồi, Ian từ trước tới giờ không biết tâm sự, huống chi là nói với tôi?”
Hắn nói xong trừng mắt nhìn thanh niên dung mạo cực kỳ tinh xảo đang dán trên người mình, chỉ cánh tay đang ôm eo mình nói: “Cậu có buông ra hay không!”
Thanh niên cột tóc đuôi ngựa khàn giọng nói đầy gợi cảm: “Tôi đang ghen đó Noah, sao anh có thể bảo tôi buông anh ra chứ.”
Ken dùng gương mặt cọ mạnh vài Noah vài cái, sau đó gặm lọn tóc màu trắng của đối phương, chơi rất vui vẻ.
“Bệnh thần kinh.” Noah thấp giọng mắng một tiếng, nhưng không giãy ra. Nếu hắn muốn giãy, ít nhất đối phương sẽ không thể ôm thuận tay như thế.
Phùng Dương luôn rầu rĩ u buồn, Malak đang không ngừng an ủi cậu.
Elijah vừa nghe đến tên Ian khóe mắt đã chua xót, Emir cũng không dám hỏi nữa.
Nhìn từng đôi trước mặt, Phùng Nghị tràn đầy cảm xúc.
Nghĩ đến người bạn đã mất tích, hắn cảm thấy ảm đạm.
Người đàn ông mạnh mẽ như Ian đương nhiên không thể nào xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, mà người khiến người đó không từ mà biệt, trừ người yêu ra, không còn gì khác.
Sau khi tất cả qua đi, Phùng Dương đã tiết lộ trước khi người Hyde bị truyền tống đi, có lẽ Đường Vũ vẫn chưa biến mất, chỉ là không biết cậu đang ở đâu, tồn tại bằng phương thức nào.
Cho nên những người bạn tốt cuối cùng cùng giải quyết được một nghi vấn trong lòng, nếu là não của Đường Vũ, lại thêm năng lực của Ian, có thể làm ra trận truyền tống lớn như vậy, hình như cũng dễ hiểu.
“Đáng tiếc, Ian làm chuyện này lại không thể nói rõ cho toàn thiên hạ, nếu không với cống hiến của cậu ta, trực tiếp phong làm tướng quân cũng chẳng quá.” Emir nói.
“Đúng đó, hoặc có thể trực tiếp làm tổng thống Hick của chúng ta luôn, dù sao tên Ogavin cũng không chống đỡ được bao lâu nữa.”
Noah hả hê nói.
Thời gian trôi qua rất nhanh, một thế lực khác của Hick với Noah đi đầu nhanh chóng quật khởi, hình thành thế lực đối kháng với tổng tống Ogavin, mà Ogavin vì mưu đồ xâm lược liên bang khác thất bại nên bị cô lập hoàn toàn, dưới đả kích liên tục, thế lực đang sắp sụp đổ.
Noah không vội lật đổ Ogavin, vì trong nội bộ của họ còn có một chút “mâu thuẫn nhỏ” chưa giải quyết.
Do Hick chỉ có một vị tướng quân, mà người đó cũng đã mất tung tích trong chiến tranh, lật đổ Ogavin, tiếp theo nên làm gì, người còn lại đều rất đau đầu.
Văn kiện nâng Noah lên làm trung tướng chưa đưa xuống, mà Emir lại không có hứng thú với việc thăng quan, Phùng Nghị càng tránh né không kịp.
“Tôi thấy thế này đi.” Nghĩ tới nghĩ lui, Noah nói: “Abner đang ôm một bụng lửa giận muốn xả với Ogavin, hiện tại Ogavin phòng bị không để chúng ta chính diện tiếp xúc với Abner, chúng ta cứ tạo dấu hiệu giả rằng mình không hợp ý kiến do không biết để ai thống lĩnh, để Ogavin thả lỏng trước một chút, đánh với Abner một trận, tiếp tục tiêu hao thực lực của họ, sau đó chúng ta sẽ cùng xử lý hai con cáo già đó.”
Noah vừa đưa chủ ý, lập tức được mọi người đồng ý.
“Thuận tiện còn có thể mượn cớ không hợp nhau, mọi người tản ra khắp nơi tìm kiếm Ian, tôi không tin cơ giáp to lớn chói mắt như chiến thần lại biến mất vô ảnh vô tung.” Noah nói.
Mọi người vỗ bàn tán đồng, lập tức tung ra tin tức mấy vị thiếu tướng, trung tướng không hợp nhau.
Hiện tại họ vẫn đang ở Derek, một là không dám xác định người Hyde có rút lui toàn bộ chưa, phải phòng đối phương muốn quay trở lại, còn lại là có thể cách xa Ogavin, tránh đối phương không đi đối đầu với Abner mà gây phiền toái cho họ.
Chuyện Abner lo lắng nhất đã xảy ra, ông nổi giận như sấm nổ.
Kế hoạch xâm lược thất bị không phải chuyện khiến ông tức giận nhất, chiến thần mới là thứ khiến ông kiêng kỵ, hiện tại không rõ tung tích chiến thần, tên mãng phu Ogavin còn phân tinh lực đối phó ông, ông thật muốn vả vào mặt đối phương.
Mất đi Franco và mấy phó thủ, Ogavin hoàn toàn mất phương hướng, ngay cả chuyện đang ngồi trên vị trí tổng thống chắc cũng quên rồi.
“Đi nói với tất cả mọi người, phòng thủ nghiêm ngặt, một khi có người mang quân hàm tiếp cận, lập tức giết không cần hỏi.”
Ogavin không phải không có đầu óc, có điều đối thủ là những người trẻ tuổi thông minh như Noah, suy nghĩ của Ogavin trở nên rất đáng cười.
Ông ta thật sự cho rằng giao tình giữa Noah, Phùng Nghị và Emir sẽ rạn nứt vì ai sẽ làm người lãnh đạo sao?
Quả là trò cười!
Lúc này còn không phái người đến Derek tiêu diệt sạch những kẻ đó, ngược lại đi đối phó với ông, sao có thể khiến ông không tức giận.
Nhưng, điều mà ông lo sợ nhất, là chiến thần không rõ tung tích.
Nếu không tìm được chiến thần trong tinh hệ này, vậy chuyện đó thật sự rất nghiêm trọng.
Vì, Abner luôn nhớ ngài Joe từng nói: “Tôi ban năng lực của tôi cho nó.”
Năng lực của ngài Joe, là xuyên qua thời không! Còn là xuyên vào thời không cao cấp!
Bất cứ lúc nào ngài cũng có thể trực tiết giết chết ông! Thậm chí nếu người đó vì mất người yêu mà không thể khống chế, giết chết cả tinh hệ này cũng có khả năng!
Ian không biết mình đang ở nơi nào, thậm chí cả ký ức cũng ngắt ngứ, cho đến khi qua rất lâu, anh mới nhớ ra cuộc đời mình.
Kỳ lạ là, dường như anh có hai cuộc đời trùng lặp, nhưng mọi chuyện hoàn toàn khác nhau.
Anh tốn khá lâu mới làm rõ được chuyện này.
Anh đã tìm lại được ký ức kiếp trước.
Anh nhớ Đường Vũ từng nói, kiếp trước anh kiêu ngạo, tự phụ, bây giờ nhớ lại, phát hiện mình quả thật rất đáng ghét, đến mức sau đó thích Đường Vũ, cũng không dám bày tỏ.
Nhưng bất kể là ký ức cãi nhau, đánh nhau hay liên thủ chiến đấu với Đường Vũ, hiện tại nhớ lại luôn rất hưởng thụ.
Ian thoải mái híp mắt, ký ức trôi nổi trong đầu, sau đó anh thấy một thế giới đường sọc.
Anh có một chút ấn tượng với thế giới này, Đường Vũ miêu tả nơi này rất kỳ lạ, có thể thấy một phần quá khứ đã xảy ra.
Nhưng Ian cảm thấy, thế giới đường sọc mà anh đến, hoàn toàn khác với miêu tả của Đường Vũ.
Vì khi ngón tay của anh – chiến thần chạm vào đường sọc đó, đường sọc sẽ nứt ra, mà những cảnh tượng liên quan đến ký ức của anh sẽ xuất hiện từ bên trong, có điều không liên tục, mà ngắt quãng.
Trong thế giới này, chỉ có chiến thần có thể cử động.
|
Chương 134: Tìm kiếm Đường Vũ[EXTRACT]Ian dừng lại rất lâu trong thế giới đường sọc, dường như đã qua trên trăm ngàn năm.
Đường Vũ từng nói, chỉ cần luôn đi tới, thì có thể ra khỏi thế giới này, nhưng khi anh đến điểm cuối của thế giới, phát hiện nơi đó không phải cái mà anh đã biết.
Nơi đó đầy chiến hỏa, trong không trung đâu đâu cũng đầy xác cơ giáp, quân đội liên bang liên tục thua trận, cuối cùng tan rã như chó nhà có tang.
Vũ trụ vốn trong suốt giờ tràn đầy khói mù, hành tinh cũng không còn hoàn mỹ chỉnh tề, mà tràn đầy tử vong và sợ hãi, mây mù cuồn cuộn, xung quanh bị vụ nổ mạnh hình thành những rãnh sâu, trên mặt mọi người tràn đầy khổ sở và tuyệt vọng, trên mặt những đứa trẻ tràn đầy vết nước mắt.
Bảy đại tinh hệ cũng phân ly tan rã, không có người thống trị, người Hyde xâm nhập hoàn toàn.
Vốn muốn bước tới, nhưng Ian dừng lại.
Anh không thể ra khỏi đây, đây không phải là thế giới anh nên ở, cho dù anh không biết sau khi ra ngoài nơi đó sẽ biến thành thế nào, nhưng tuyệt đối sẽ không phải là cảnh tận thế này.
Ở đây rốt cuộc là sao?
Anh không thấy Noah và Phùng Nghị, hai tay Emir chỉ còn lại nửa khúc, dường như bị vũ khí sắc bén cắt mất, một mình cô độc ngẩn người ngồi trước bia mộ của Elijah, mà tấm bia đó đã bị hư mất một góc.
Bầu trời tối tăm, một chiếc máy phi hành đang tiếp cận Emir, họng pháo lóe tia sáng lạnh lẽo, giây tiếp theo sẽ đoạt đi tính mạng của người bạn cuối cùng của anh.
Ian nhíu mày, yên tĩnh nhìn thế giới xa lạ đó, nghĩ xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thế giới trước mắt anh, rõ ràng là tinh hệ bị người Hyde chiếm lĩnh, chứ không phải thế giới anh và Đường Vũ hợp lực đuổi người Hyde đi.
Vì làm rõ nguyên nhân, Ian chậm rãi tìm hiểu, tra xem rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở đâu.
Đi ngược tìm hiểu đến lúc anh và Đường Vũ dừng lại trong cơ giáp, càng lúc càng có nhiều người Hyde bao vây, Noah chỉ huy binh lực ở biên cảnh khổ sở chống cự người Hyde.
Chiến thần bất khả chiến bại bị người Hyde cuồn cuộn không dứt bao vây tầng tầng như kiến, cũng dần chống không nổi, ánh sáng vàng càng lúc càng ảm đạm.
Cảnh tượng này không phải cảnh anh từng trải qua, Ian lại tiếp tục đi ngược về, đến chỗ tất cả không còn giống.
Hôm đó, Phùng Dương không mang cái hộp chứa kiến cái đến biên cảnh.
Ian lặng lẽ nhìn cảnh tượng không có Phùng Dương, nơi đó như một điểm ranh giới, đi tiếp nữa, tất cả sẽ giống như trải nghiệm của anh.
Anh suy đoán, xem ra Phùng Dương đến mới là mấu chốt thay đổi thế giới.
Mà ý nghĩa chuyến đi của Phùng Dương, đương nhiên là mang kiến cái đến cho Đường Vũ.
Ian nhanh chóng hiểu ra quan hệ nhân quả trong đó, anh nhớ Phùng Dương từng nói, một ngày nào đó mở cửa, thì thấy cái hộp đó ở ngay trước cửa…
Anh từng nghi ngờ, Abner cực kỳ xem trọng việc nghiên cứu kiến cái, đương nhiên sẽ bảo tồn rất kín kẽ, sao có thể đột nhiên xuất hiện trước mặt Phùng Dương?
Anh cũng từng suy nghĩ rốt cuộc là ai giúp đỡ bọn họ.
Dưới tình trạng đó, không thể có một sự tồn tại như u linh nào đó sẽ giúp đỡ họ.
Ian rũ mi, đột nhiên có một suy đoán.
Trước đó, anh đã ý thức được chỗ đặc biệt của thế giới đường sọc này, cho nên chưa từng có động tác nào, vì anh biết, một khi anh quyết định gì đó, rất có thể sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện trong thế giới hiện thực, dẫn đến một kết cục hoàn toàn khác.
Nhưng hiện tại xem ra, rất nhiều chuyện cần anh phải thay đổi, mới có thể trở về “quỹ đạo”.
Nghĩ đến điểm này, Ian lập tức nhớ lại, tìm phương vị cụ thể của kiến cái, lại tìm được cái hộp kim loại có thể áp chế năng lượng do kiến cái tỏa ra ở mức độ lớn nhất.
Sau khi ước lượng chuẩn xác, anh mở thế giới đường sọc, đi vào thế giới hiện thực, dưới ánh mắt lặng yên bất động của những nhân viên ở viện nghiên cứu, nhét kiến cái vào trong cái hộp đó, không để lại chút dấu vết nào ra khỏi ghế giới yên tĩnh kia, rồi mở một thời điểm khác, đặt cái hộp trước cửa phòng Phùng Dương.
Hóa ra, anh chính là người thần bí đã giúp liên bang mang kiến cái đến cho Phùng Dương.
Vào lúc đó, chỉ có Phùng Dương không bị Franco chú ý quá mức, lại có thể đồng thời khiến Malak, Phùng Nghị toàn lực bảo vệ, lại thêm người anh phái qua, cuối cùng bảo vệ được Phùng Dương đưa kiến cái quan trọng nhất đến trước mắt Đường Vũ.
Làm xong tất cả, anh lại trở về phần cuối của thế giới đường sọc, biết quyết định của mình rất chính xác, vì chuyện xảy ra sau đó giống như trong ký ức của anh, bọn họ thành công vẽ xong trận truyền thống, đưa toàn bộ người Hyde về nhà.
Sau đó Noah dẫn một đoàn người bức Ogavin xuống bệ, thành lập liên bang mới.
Trong tinh hệ cũng không còn biến động gì lớn, mọi liên bang đều đang hồi phục sau cuộc chiến.
Nhìn thế giới dần hân hoan, Ian lại không cảm thấy kích động chút nào, cứ như những hành động trước đó của anh chỉ là đưa một miếng xếp gỗ đặt sai vị trí về lại, chứ không phải thay đổi kết cấu của toàn tinh hệ, phát huy tác dụng quan trọng nhất.
Trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, chính là sau khi tất cả kết thúc, anh có thể thấy được Đường Vũ, tất cả những cái khác đều không thể khiến anh có cảm giác gì.
Nhưng anh phát hiện, cho dù anh đưa kiến cái cho Phùng Dương, kết quả vẫn không thay đổi__ trong thế giới hiện thực, vẫn không còn Đường Vũ.
Mọi người sinh sống phú túc, dần quên đi nỗi sợ do chiến tranh đột ngột mang đến, họ vừa ghi nhớ ân vĩ đại của chiến thần vừa tiếp tục sống cuộc sống hạnh phúc.
Mà anh tìm kiếm mỗi ngóc ngách của bảy đại liên bang, vẫn không thể tìm được Đường Vũ.
Người điều khiển Đường Vũ của liên bang Oum đó, vẫn nằm trong một cái hộp kim loại đặc biệt, chưa từng tỉnh lại.
Tại sao?
Ian vốn chưa từng dao động vì bất cứ chuyện gì, giờ đây tim dần lạnh xuống, sau đó bắt đầu hoảng loạn, lẽ nào Đường Vũ đã định là phải biến mất?
Không thể! Nhất định có cách tìm Đường Vũ về!
Ian bắt đầu tìm cách để Đường Vũ trở về, anh liên tục thay đổi những chuyện mà anh cảm thấy có thể mang Đường Vũ về.
Anh trở về quá khứ, giết chết Abner và Franco, sau đó lại đi xem kết quả.
Kết quả là người Hyde vẫn xâm lược, Đường Vũ vẫn không thể trở về.
Anh vòng về sớm hơn, khiến Đường Vũ không còn thức tỉnh trở thành hồn của chiến thần, kết quả là trong lúc Đường Vũ chờ đợi anh ở hành tinh mẹ bị người Hyde tập kích giết chết.
Thậm chí anh quyết tâm trở về lúc đầu hai người gặp mặt, xé bỏ phong thư tiến cử kia, để Đường Vũ không thể vào học viện Kenton, không có bất cứ qua lại gì với anh, anh thấy Đường Vũ sống qua vài năm đầy đủ, sau đó khi chiến tranh đến đột nhiên gia nhập vào bộ đội tự nguyện, cuối cùng không thể trở về từ chiến trường…
Trong thế giới đường sọc đó, cảm giác của thân thể bị nhược hóa đến thấp nhất, nhưng Ian vẫn cảm giác được, tim anh đã bị giày vò sắp trăm ngàn lỗ thủng.
Rốt cuộc phải làm sao, mới có thể khiến Đường Vũ trở về!
Ian chưa từng mất khống chế như thế, cho dù biết mỗi một hành động anh làm, đều sẽ ảnh hưởng đến trạng thái cuối cùng trong thế giới hiện thực, nhưng anh không lo nghĩ đến những chuyện đó, liều mạng thay đổi, hy vọng có thể sau một hành động nào đó, nhìn thấy thế giới tương lai xuất hiện Đường Vũ.
Thời gian trôi qua rất lâu, Ian lại thử chờ trận truyền thống hoàn thành, điều khiển chiến thần rời khỏi phạm vi trận pháp ngay lập tức.
Anh nghĩ, cho dù cả đời Đường Vũ chỉ có thể tồn tại bằng cơ giáp, anh cũng biết đủ, chỉ cần người đó có thể ở bên cạnh anh. Nhưng không ngờ, khi ánh sáng vàng lóe lên, Đường Vũ đang làm linh hồn cũng biến mất theo ánh sáng đó.
Bất kể anh thay đổi cái gì, cuối cùng Đường Vũ vẫn triệt để biến mất.
Nhận thức này khiến Ian cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Không nên!
Nếu Đường Vũ có thể xuyên việt chuyển thế, sao lại biến mất không chút dấu tích như vậy?
Trong ánh mắt chiến thần nổi lên thần sắc điên cuồng, không ngừng xuyên qua thời không, thay đổi.
Cho đến một ngày nào đó Ian đến nơi khởi đầu của thế giới đường sọc, nơi đó là một thế giới hỗn độn, bên trong không có một thứ gì.
Ian không chút ý thức bước vào đó, đi lại trong hư không, dường như đi đến điểm cuối của hư không, tại nơi đó, anh thấy người đầu tiên trong thế giới này.
Người đó có mái tóc trắng, tinh thần quắc thước, nụ cười ôn hòa mà từ bi nhìn anh.
Ian chỉ có thể nghĩ đến một người duy nhất.
“Ngài Joe.”
Tướng mạo người này không giống ngài Joe trong nhận thức của anh, nhưng cảm giác đối phương tạo ra lại giống hệt, nên anh vừa nhìn đã dễ dàng nhận ra đối phương.
Huống chi, trừ ngài Joe sinh tồn ở độ cao vời vợi, thì ai có thể đến nơi này được chứ?
“Cậu làm loạn thế giới của cậu rồi.” Ngài Joe nói, nhưng không có ý trách cứ, chỉ tiếp tục nhìn Ian đầy ôn hòa.
Ian đi về trước hai bước, cái bóng chiến thần rời khỏi người anh, sau đó biến mất, lộ ra diện mạo vốn dĩ của anh.
Ian cúi đầu, nhìn không rõ biểu cảm, nhưng lời nói ra lại làm người ta rét lạnh: “Thế giới không có Đường Vũ, tôi không để ý hủy diệt nó.”
Trên thực tế, sở dĩ anh đến vùng đất hỗn độn này, cũng là ôm suy nghĩ tuyệt vọng đó.
Anh nghĩ, nếu bất kể kết quả thế nào cũng không thể thay đổi, không bằng tiêu diệt tất cả ngay từ lúc bắt đầu.
Anh đã ở đây quá lâu quá lâu rồi, anh không muốn tiếp tục nữa.
“À, như vậy không tốt.” Ngài Joe vẫn ngồi thản nhiên, hỗn độn hóa thành một cái ghế, chợt đậm chợt nhạt dưới thân ngài, “Lúc trước tôi chọn cậu, chính là vì cậu không có dã tâm, lại lương thiện, vĩnh viễn đều có đủ lý trí.”
“Ngài nhìn lầm về tôi rồi.”
Ngài Joe lắc đầu, nói một câu rất kỳ quái: “Cậu đến ngày 3 tháng 9 năm 3503, thử một lần đi.”
Ian nghe xong hồi tưởng lại ngày đó, đó chính là khoảng giữa lúc Đường Vũ hôn mê và chiến thần thức tỉnh…
Ian đột nhiên ngẩng đầu, trong mắt lộ ra mong đợi rạo rực, rất nhanh vẻ mặt anh đã thả lỏng, gật đầu nói: “Cảm ơn ngài chỉ điểm.” Giọng nói hiếm khi không thể khống chế mang theo kích động sâu nặng.
Nói xong, Ian quay người đi, cái bóng chiến thần lại chậm rãi phủ lên người, thân thể vốn hư ảo chậm rãi trở nên thực chất cao lớn.
“Để trao đổi, cậu cần hồi phục toàn bộ những chỗ cậu đã làm rối.”
Giọng nói hài hòa của ngài Joe vang lên sau lưng, Ian không rảnh đáp ứng, mà thầm đồng ý, điều khiển chiến thần bay về ngày 3 tháng 9 năm 3503 lịch vũ trụ.
Anh biết, ngày này, nhất định có chuyện thay đổi được kết quả cuối cùng, mà anh nhất định sẽ tìm ra!
Đường Vũ, đợi tôi.
|