Chiến Thần
|
|
Chương 125: Chiến sự nghịch chuyển[EXTRACT]Tình thế trên chiến trường đột nhiên nghịch chuyển, khi luồng ánh sáng màu vàng dịu dần tăng mạnh đến mức tỏa sáng lấp lánh, Sisyphus bắt đầu có hành động.
Hung tợn tấn công và hủy diệt, hoàn toàn không để ý đến năng lượng, sử dụng dao quang tử, không khí xung quanh cũng vì tốc độ cùng nhiệt độ cao của vũ khí mà sinh ra vặn vẹo nhỏ.
Chiến sĩ từ ngoài đến cứu viện Ian giờ đây đã trở thành người hiệp trợ, nhờ nội ứng ngoại hợp, nên đã khống chế được mấy trăm chiếc cơ giáp xâm lược.
“Lẽ nào Ian đã tính từ trước…” Phùng Dương lầm bầm.
Mặt Elijah cũng chậm rãi hồi phục huyết sắc, hắn nhanh chóng hoàn hồn, tiếp tục chuyên chú hiệp trợ Ian tác chiến.
Noah cũng thở phào, “Không ngờ cậu ta còn giấu chiêu, khó trách trước đó vẫn không nói tiếng nào…. Elijah, hãy xem thử thứ liên kết hệ thống tuần hoàn là gì?”
Hắn vẫn chưa thể yên tâm quá sớm, bình thường cho dù có thể đạt được năng lượng tuần hoàn, cũng chỉ trong trạng thái “giả tuần hoàn năng lượng” ở phạm vi nhất định, khi thứ liên kết hao tổn, tuần hoàn năng lượng cũng càng lúc càng thấp.
Elijah vừa giúp Ian bảo vệ trình tự, vừa mở ra hệ thống tuần hoàn năng lượng vẫn luôn được che giấu kín, giờ mới lộ ra ngoài.
Dưới sự kiểm tra, hắn lộ vẻ kinh ngạc.
“Sao vậy?” Noah bước tới một bước, lẽ nào hắn thật sự đoán trúng? “Có phải thứ liên kết bị tổn hại quá nhanh?”
Elijah lặng lẽ lắc đầu, như có ngẫm nghĩ gì nhìn một đống số liệu, không mấy xác định: “Đây là hệ thống tuần hoàn hoàn mỹ nhất mà tôi từng thấy, thứ liên kết nó gần như là phối hợp hoàn mỹ, độ hao tổn có thể không cần tính đến… Sisyphus có chiến đấu ba tháng cũng hoàn toàn không vấn đề.”
Elijah vừa dứt lời, những người luôn nín thở xung quanh bất giác hít sâu, tỏ vẻ chấn động.
Elijah lại nói: “Còn về thứ kết nối, chắc là miếng ngọc năng lượng mà liên bang đã cho Ian.”
Hắn nhìn Phùng Dương một cái, nhớ ra cậu vừa nói đến hệ thống tuần hoàn năng lượng của Đường Vũ, không khó suy đoán trang bị trên người Sisyphus rốt cuộc là do ai cải tạo.
Không ngờ Đường Vũ còn nghĩ đến việc dùng miếng ngọc có chứa năng lượng khổng lồ làm thứ liên kết. Có nghĩa là lúc lắp đặt, vừa phải chống lại năng lượng trong ngọc, một bên còn phải tiếp tục dồn nén năng lượng đó một cách hoàn mỹ. Muốn làm được như thế, cần có trình tự chuẩn xác và tốc độ phi thường mới được.
Hơn nữa, trong quá trình lắp đặt tỷ lệ xuất hiện bất ngờ là cực lớn, gần như không thể hoàn thành, cũng vì thế tuy về mặt lý luận có người nhắc đến việc dùng vật liên kết có chứa đựng năng lượng để hoàn thành trang bị tuần hoàn năng lượng, nhưng thí nghiệm vẫn không thể thành công.
Không ngờ, vào thời khắc nguy hiểm nhất, Đường Vũ lại làm một cú nghịch chuyển tử cục rất hoàn mỹ.
Nghĩ lại, hắn bất giác cười khổ.
Hắn đã bị cậu học sinh đó bỏ lại càng ngày càng xa…
Lúc này chiến ý của Sisyphus càng lúc càng mạnh, khí thế quanh người không ai có thể ngăn cản, tất cả lực tấn công được chuyển hóa thành năng lượng cuồn cuộn không dứtm giúp Sisyphus trở thành tử thần trên chiến trường, ánh mắt thản nhiên mà lạnh lẽo mang theo ý định giết hết tất cả sinh mạng.
Trong dịch cảm ứng, từ lúc gặp nguy cơ năng lượng đến khi tình thế nghịch chuyển, vẻ mặt Ian không có mấy biến động.
Đối với trang bị tuần hoàn năng lượng cứu anh lúc nguy cấp, anh đã biết từ trước, nhưng anh chưa từng sợ hãi.
Anh đã giao tất cả của mình cho Đường Vũ, đối với trình tự viên chuyên thuộc của mình, anh có niềm tin tuyệt đối và kiên định không kém bản thân.
Bất kể đối phương vì anh đặc chế ra dịch cảm ứng, hay đối phương lặng lẽ lén nghiên cứu cơ giáp Sisyphus sau lưng anh mấy ngày.
Anh tin, cho dù Đường Vũ đang hôn mê, cũng tuyệt đối có thể làm như cậu đã nói, bảo vệ anh.
Tuy chỉ là lời nói dịu dàng, nhưng kiên định không thua gì vật chất cứng rắn nhất vũ trụ.
Đối phương dốc toàn lực muốn thay đổi kết cục của kiếp trước, anh cũng sẽ góp sức.
Chấn động dưới khí thế đột nhiên bùng phát của Ian, lại bị các chiến sĩ cơ giáp vừa đến bao vây, người Hyde hoảng loạn trong chốc lát, sau đó họ bắt đầu nghĩ cách rời khỏi, nhưng hành động đã không còn thoải mái như ban đầu.
“Bao vây họ.” Thượng tướng Franco lạnh giọng nói: “Binh lực của những liên bang khác sắp đến rồi, nhất định không thể để bọn họ tiến sâu vào tinh hệ.”
Từ chỗ thời không nhiễu loạn vẫn không ngừng đưa cơ giáp ra, chiến sĩ Rice cũng đã gia nhập vào chiến trường vũ trụ, nhưng rất nhanh, chênh lệch số lượng lại bị kéo ra rất xa, cho dù Ian đã khống chế được một phần địch, nhưng dù sao bị áp đảo quá lớn về số lượng, anh chỉ có thể khống chế một phần nhỏ.
Tuy không thể hoàn toàn tin tưởng thượng tướng Franco, nhưng mệnh lệnh ngăn cản người Hyde tiến sâu vào tinh hệ không có vấn đề, nếu không tuyệt đối sẽ mang đến tai nạn hủy diệt cho toàn tinh hệ.
Chiến sĩ Rice hình thành vòng bao vây lớn ở hậu phương Derek, vây chặt lấy người Hyde muốn đột phát Derek.
“Không được rồi, binh lực của chúng ta tổn thất nghiêm trọng, năng lượng cũng đã gần mức cảnh báo.” Một quan chỉ huy nói.
Noah đứng lên đi ra ngoài: “Tôi dẫn người đi thủ một vòng.”
Franco ngầm đồng ý: “Để Phùng Nghị lui về một chút.”
Noah gật đầu, lập tức rời khỏi đó.
Sau khi Noah đi rồi, Franco nói với một lính liên lạc: “Kết nối với quan chỉ huy của Rice cho tôi.”
Rất nhanh, trong màn hình đã xuất hiện một người, người đó có hai con mắt khác màu, nhìn Franco, chính là Hansol.
“Phái thêm một phần binh lực, nếu không binh sĩ của chúng tôi tử vong toàn bộ thì tiếp theo sẽ đến phiên các người.”
Đối phương trầm mặc một lát, nói: “Tôi không tin các người sẽ tử vong toàn bộ, nhưng tôi tin mục đích tiếp theo của họ là chúng tôi.” Hansol nói lời hàm ý.
Mục đích của Franco không thể nói ra trước mặt công chúng, lúc này nói ra thân phận người Hyde của thượng tướng Franco, ngoại trừ tạo nên hoảng hốt thì chẳng ích gì, nhưng hắn cũng không thể phái ra quá nhiều người, đến lúc đó họ sẽ trở nên bị động.
Hắn tin Franco còn giữ lại rất nhiều đường lui, trước lúc đó, hắn sẽ không phái thêm một binh một tốt nào.
Hắn dùng hai câu nói và ánh mắt, biểu đạt hàm ý cho Franco.
Franco hiểu ý đối phương, hai nắm tay siết chặt, chân mày nhíu lại.
“Lúc này còn không đoàn kết, thật muốn đợi bị ngoại địch tiêu diệt sao?”
Hansol rất ít cười, mà giờ đây khóe môi cũng cong lên, con mắt càng thêm sáng: “Thật sự là ngoại địch sao?”
Người trong phòng thao tác không hiểu nổi cuộc đối thoại của Franco và thượng tướng bên kia.
Franco quay người, trực tiếp dời cuộc nói chuyện lên máy liên lạc của mình, vừa đi ra ngoài vừa nói: “Hansol, lúc này còn chơi trò chơi chữ nữa sao!”
Phát hiện phạm vi tầm mắt đột nhiên nhỏ đi, cho đến khi biến thành mật đàm, Hansol cũng không che giấu nữa: “Có phải chơi chữ hay không, trong lòng ông tự biết rõ, nếu ông thật lòng muốn tiêu diệt họ, đương nhiên tôi sẽ liều chết giúp đỡ.” Nhưng chỉ sợ sau khi quân Rice đến tăng viện cho liên bang cùng người Hyde lưỡng bại câu thương, đám người Franco lại có ý đồ khác.
Một mặt Franco muốn tránh khỏi bi kịch kiếp trước, ngăn cản người Hyde xâm lược toàn diện, mặt khác có thể có dã tâm lớn hơn mà không ai biết.
Đương nhiên, đây là suy đoán của Hansol.
Nhưng hắn cảm thấy suy đoán của mình đã sát tám chín phần.
Nói chuyện không hợp ý, Franco ngắt liên lạc, trong hành lang màu bạc trắng, nhìn đầu kia trầm tư.
Xem ra ngoài Hick, có thế lực mà ông không biết, muốn ngăn cản kế hoạch của ông.
…
Khi có người báo lên rằng có cơ giáp phủ màn sáng vàng, hơn nữa mang năng lượng cuồn cuộn không dứt, Abner suýt ngồi không vững.
Lẽ nào chiến thần thức tỉnh rồi?
Màu vàng, không cần cung cấp năng lượng, lực tấn công cường đại, thứ đầu tiên ông ta nghĩ đến, chính là chiến thần luôn khiến ông ta lo lắng.
Chiếc cơ giáp không thể tiêu hủy không thể che giấu, khiến người ta vừa yêu vừa hận, sở dĩ bị người ta lặng lẽ chôn vùi, không chỉ vì không ai có thể điều khiển, mà còn vì nó có năng lực cường đại làm người ta lo sợ.
Cho dù lúc đó, ngài Joe chỉ nói đùa, nhưng ông chưa từng xem đó là một câu nói đùa.
Ngài Joe nói: Tôi sống đủ lâu rồi, nó là chí ái của tôi, tôi ban năng lực của tôi cho nó.
Mà năng lực của ngài Joe, tuy ông chưa chân chính thấy qua, nhưng đối phương có thể chế tạo ra một cơ giáp nghịch thiên như chiến thần, không khó tưởng tượng, rốt cuộc đó là năng lực gì.
Trong lòng có trăm ngàn suy tư vụt qua, nhưng khi thấy hình ảnh truyền đến, tim Abner cũng được yên ổn một chút.
Không phải, không phải chiến thần.
Thoáng chốc đó, dung mạo của ông dường như lại già đi không ít, trông như một ông già hơn trăm tuổi của liên bang, trên mặt có nếp nhăn rõ ràng, nếp gấp ở đuôi mắt khắc sâu rõ rệt.
Abner tỉ mỉ nhìn chiếc cơ giáp kia, rồi nhanh chóng nhận ra, đó là cơ giáp Ian điều khiển – Sisyphus.
Thấy Sisyphus, Abner nắm chặt tay vịnh ghế, thân thể vô thức nghiêng về trước.
Sisyphus có năng lực thế nào ông rất rõ, từ khi nào chiếc cơ giáp đó lại có trang bị tuần hoàn năng lượng có hiệu quả đồng đẳng với chiến thần?
Trong mắt Abner lóe ánh sáng, đột nhiên nhớ ra học sinh Đường Vũ của ông, dường như cậu từng đặc biệt nghiên cứu đề tài này.
Khi biết Đường Vũ trở thành trình tự viên chuyên thuộc của Ian, còn nương tựa Franco, ông hầu như chẳng xem trọng, chỉ là một thằng nhóc đầu óc khá tốt bị cướp đi mà thôi.
Nhưng hiện tại xem ra, hoàn toàn không đơn giản là thế.
“Lunerb, Lunerb…” Gọi hai tiếng cũng không ai trả lời.
Gần đây Lunerb đang nghiên cứu gì đó, từ sau khi người đó có được ký ức kiếp trước thì đột nhiên trầm lắng, hiếm khi có chuyện mà hắn hứng thú, ông không ngăn cản, ngược lại cho đối phương quyền hạn tùy ý sử dụng thiết bị nghiên cứu.
Xem ra ông nên quan tâm xem đối phương rốt cuộc đang bận rộn cái gì, đại kế của họ đã tiến hành đến bước này, không thể để cái gì xuất hiện.
Trong phòng thí nghiệm, một người đàn ông có làn da màu mật nằm giữa vẻ thanh niên và trung niên đang đứng trước một thiết bị to lớn, quan sát hướng đi của năng lượng bên trong, còn thỉnh thoảng thay đổi một vài số liệu, ghi chép kết quả thí nghiệm.
Người này chính là Lunerb.
Thời gian không còn nhiều, hắn biết.
Hắn nhận được tin Phùng Dương gửi đến, biết Đường Vũ đã bắt đầu hôn mê, đối phương đã vào trạng thái “chuẩn bị chiến”, nếu hắn không đẩy nhanh tốc độ, hắn không dám tưởng tượng hậu quả…
“Con ta, con rốt cuộc đang nghiên cứu cái gì?”
Vai bị vỗ một cái, giọng nói già nua xuyên vào tai, Lunerb run tay, số liệu ghi chép bị sai lệch.
|
Chương 126: Chiến thần thức tỉnh[EXTRACT]Lunerb quay người lại, không biết nên làm sao đối mặt với người luôn giống như một người thầy và một người cha của mình.
Những bất hạnh quấn lấy hắn từ trước đến nay, lại cũng là do người này mang đến, nếu có thể ngăn cản đối phương, vậy tất cả sẽ thay đổi, nhưng hắn biết hắn không có năng lực đó.
Lunerb nhìn đối phương, trong mắt lóe qua hoảng hốt, sau đó vẻ mặt hơi phức tạp, rồi nhanh chóng hồi phục bình thường, nói: “Chỉ là một vài nghiên cứu năng lượng ở thời không nhiễu loạn.”
Abner nhìn các số liệu vụt qua trước mắt, đại khái có thể đúng với điều Lunerb nói.
“Bọn họ đã hoàn chỉnh ra khỏi nơi đó rồi, không cần tốn thời gian trên việc vô nghĩa, con nên lên cơ giáp rồi.”
“Con biết.” Lunerb vung tay, tất cả số liệu trôi nổi đều biến mất.
Nghiên cứu của hắn đã không thể tiếp tục tiến hành, nếu không sẽ làm Abner nghi ngờ.
Thật ra đã nghiên cứu xong, vừa rồi chỉ thử nghiệm lần nữa mà thôi, nếu sau này có cơ hội, hắn sẽ lại đến đây, nếu không đến được cứ trực tiếp sử dụng kết quả nghiên cứu này, chắc không có vấn đề gì lớn.
Sau khi Lunerb đi rồi, Abner không biết dùng phương pháp nào hồi phục lại toàn bộ số liệu mà Lunerb đã xóa bỏ.
Toàn bộ số liệu tiến vào đầu ông, phục hồi, truy nguyên.
Qua rất lâu, Abner mở to đôi mắt đục ngầu, thấp giọng than thở: “Thằng bé ngốc.”
Trước khi ra khỏi phòng thí nghiệm, ông hạ lệnh: “Tước đoạt toàn bộ quyền hạn của Lunerb, sau này không cho phép nó lại gần đây một bước.”
Trừ Hick và Rice, năm đại liên bang khác cũng đã lục tục kéo đến Derek.
Không gian có lớn thế nào sau khi bị binh sĩ của bảy đại liên bang đóng trú, cũng trở nên nhỏ hẹp, đặc biệt còn có ngoại địch vẫn không ngừng xâm lược.
Nhưng may mà vì liên bang đến kịp thời, đã khống chế được bước chân xâm lược của người Hyde.
Mỗi ngày đều có trên ngàn trên vạn cơ giáp bị tổn hại, mỗi ngày đều có rất nhiều xác cơ giáp bị kéo đi để mặc cho trôi nổi trong vũ trụ.
Chiến tranh cơ giáp rất khó thấy cảnh tượng máu tanh, nhưng mỗi chiếc cơ giáp hoàn toàn tổn hại đều đại biểu sinh mạng của một chiến sĩ cơ giáp ưu tú đã hoàn toàn bỏ lại trên chiến trường.
Để bồi dưỡng một chiến sĩ cơ giáp cần bỏ ra gấp mấy chục lần tâm huyết bồi dưỡng binh sĩ bình thường, những người quan sát ở hậu phương đều cảm thấy ảm đạm không thôi.
Người Hyde là chủng tộc hiếu chiến, luôn du hành trong vũ trụ, xâm lược và chiến tranh đơn giản chỉ là chớp mắt với họ.
Cơ giáp của họ thích hợp tác chiến trong vũ trụ, tố chất thân thể cũng mạnh hơn.
Tuy bị chiến sĩ liên bang bao vây chặt chẽ, nhưng sau khi thoát khỏi hoảng loạn ban đầu, họ bắt đầu tuần tự tập trung tấn công, muốn đột phá vòng vây.
Trong tinh hệ đã quá lâu chưa từng bạo phát chiến tranh quy mô lớn như thế, chưa từng tổn thất nhiều nhân tài như thế.
Lúc này, các liên bang mới ý thức được, sức mạnh xâm lược lớn đến thế nào, nếu họ không chân chính liên hợp, sẽ tạo nên bi kịch.
Sức mạnh liên hợp giữa các liên bang bắt đầu hình thành, lực kiềm hãm nhắm vào người Hyde cũng mạnh hơn, hai bên bắt đầu tiến vào trạng thái cân bằng kỳ dị.
Chẳng qua loại cân bằng này, phải trả giá bằng tổn thất vô số chiến sĩ cơ giáp mỗi ngày.
“Tôi đã từng cảnh cáo các người, sau khi vào đây phải trực tiếp xông ra, để tránh bị liên hợp quân của liên bang bao vây, kết quả cuối cùng lại biến thành cục diện này.” Abner đang nói chuyện với người khác qua thiết bị liên lạc đặc biệt.
“Bớt phí lời đi.” Người trả lời có âm giọng khàn già nua, “Thuốc kéo dài sinh mạng còn cần bao lâu nữa?”
“Vào ngày mà các người có thể tiếp cận hành tinh Kenton.”
“Chiếc cơ giáp tên Sisyphus ở trung tâm là sao? Một mình cậu ta đã khống chế không ít lực lượng của chúng ta.”
“Sức mạnh của cậu ta không đủ sợ hãi, dù thế nào thì cậu ta cũng chỉ là một nhân loại bình thường.”
Abner nhìn video giám sát khu vực của Sisyphus.
Nhân loại bình thường, dù có mạnh mẽ, cũng sẽ mệt mỏi, sẽ buồn ngủ, sẽ mất đi lực phán đoán…
“Franco và Ogavin lại là sao? Bọn họ đang ngăn cản chúng ta.”
“Đạo bất đồng, bọn họ có cách tiếp tục sinh tồn, nhưng yên tâm đi, bọn họ sẽ thỏa hiệp.”
Nỗi sợ đối với Sisyphus khiến người Hyde không còn bao vây Hick chặt chẽ nữa, Emir nhân cơ hội vọt vào, lưng đâu lưng với Sisyphus.
“Nè người anh em, cậu chơi trò uy phong đủ rồi đó.”
Đối phương đúng như dự liệu không để ý đến hắn.
“Cậu nên nghỉ ngơi đi, bảy ngày bảy đêm không ngủ không nghỉ, cho dù cơ giáp của cậu vô địch, nhưng cậu cũng bị phế.”
Cuối cùng cũng được trả lời: “Trở về không có gì làm.”
Emir: “…” Cậu rảnh đến vậy sao?
“Đường Vũ sao rồi?” Đây là chuyện duy nhất anh quan tâm.
“Vẫn đang hôn mê…”
Emir vừa nói xong, Ian đã nghe Elijah nói: “Ian, mau trở về, tình trạng Đường Vũ không tốt lắm.”
Ian quyết định lao khỏi vòng vây.
Trước đó sở dĩ anh vẫn không ra ngoài không phải vì không có cách, chỉ là không cần thiết, hiện tại anh muốn ra, cơ giáp của người Hyde đã không thể ngăn cản anh, cộng thêm có Emir hiệp trợ, Ian nhanh chóng thoát ra ngoài.
Tốc độ điều khiển cơ giáp của anh rất nhanh, mấy chục chiếc cơ giáp sau lưng không ai có thể đuổi kịp.
Anh vừa vào Derek, màn phòng vệ của Derek lóe qua một tầng sáng dịu, cho anh thuận lợi đi vào, nhưng cơ giáp của người Hyde đuổi theo sau lưng thì bị màn năng lượng mạnh mẽ đẩy ngược, mấy chiếc cơ giáp va vào nhau lập tức nổ tung.
Ian bước xuống Sisyphus, thợ bảo dưỡng bắt đầu kiểm tra và bổ sung năng lượng cho anh, Ian không kịp thay quần áo, cấp bách lao về phòng Đường Vũ.
Trong lúc đó liên lạc giữa anh và Elijah vẫn còn kết nối.
“Hô hấp của cậu ấy bắt đầu không ổn, lúc trước dồn dập bây giờ lại sắp không còn.” Elijah nôn nóng nói.
Đường Vũ, đợi tôi.
Mấy phút sau, Ian chạy tới phòng trị liệu, Đường Vũ đã được đẩy vào khoang trị liệu.
Bác sĩ vây quanh vội tới vội lui, Ian bước qua, kéo người phụ trách đứng cạnh Đường Vũ, hỏi: “Cậu ấy sao rồi?”
“Hiện tại vẫn không biết, cơ năng thân thể của cậu ta vốn đã không ngừng suy thoái, nhưng vẫn chậm, có điều bắt đầu từ một tiếng trước, không biết tại sao, tốc độ suy thoái trở nên cực nhanh.”
Ian buông hắn ra, đi lại khoang trị liệu, nhìn người đang lặng lẽ nằm bên trong.
Sắc mặt người đó tái nhợt, vì dưỡng khí không thể cung cấp vào được mà môi bắt đầu tím tái.
Ian chậm rãi đặt tay lên tấm vách trong suốt của khoang trị liệu, dường như làm vậy thì có thể cảm nhận được nhiệt độ của đối phương.
Cho dù biết sau khi thân thể này hoàn toàn tử vong, Đường Vũ vẫn trở về, nhưng đó chỉ là suy đoán của Đường Vũ, không có ai chứng minh được Đường Vũ của anh có thể trăm phần trăm trở về cạnh anh hay không.
Vẻ ngoài lạnh lẽo cứng cỏi thoáng chốc rạn nứt, Ian tựa vào khoang trị liệu, nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt, lộ ra vẻ yếu ớt chưa từng có, hy vọng đối phương có thể mở mắt ra lần nữa.
Nhớ lại những cảnh tượng quá khứ của họ, dường như chưa từng có chuyện gì kinh thiên động địa, nhưng sự bình đạm lại khiến anh càng chìm càng sâu.
Người đàn ông ngay cả chết cũng không sợ có thể tiêu diệt ngàn quân trên chiến trường, giờ đây bỗng nhiên bắt đầu sợ hãi.
Tai áp vào khoang trị liệu, lặng lẽ lắng nghe tiếng dịch thể lưu động bên trong, nỗi sợ trong lòng càng lúc càng lớn.
Elijah lo lắng đứng cạnh Ian, sau khi người này trở về từ chiến trường, vẫn luôn canh giữ ở đây không rời nửa bước, khiến hắn rất lo lắng.
Hắn chưa từng thấy Ian bi thương như thế, trong lòng hắn, người đàn ông này mạnh mẽ không hề sợ hãi.
Mà bây giờ, cho dù đối phương chỉ lặng lẽ ngồi đó, thờ ơ nhìn khoang trị liệu, nhưng hắn có thể cảm nhận được khí tức sợ hãi từ đối phương.
Tuy không biết Đường Vũ rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng nếu có thể khiến Ian bận lòng đến mức này, đại khái chết cũng đáng giá…
Elijah bước qua, vỗ Ian, nói: “Anh nên ăn một chút đi.”
Ian lắc dầu.
Elijah nóng ruột nói: “Lẽ nào vì cậu ta, ngay cả mạng sống anh cũng không cần nữa sao?”
Ian ngẩng đầu, nhìn hắn nói: “Cậu ấy sắp tỉnh rồi.”
Elijah sửng sốt, đây là câu đầu tiên Ian nói suốt ba ngày nay.
Mà điều khiến Elijah cảm thấy quái dị, là trong mắt đối phương đã không còn bi thương và sợ hãi, nơi đó sạch sẽ không một chút cảm xúc, không có dục vọng và tình cảm.
Ian không phải bị kích thích quá lớn đó chứ?
Elijah không biết nên tỏ vẻ gì, chỉ nghĩ, muốn khuyên đối phương ăn một chút, nhưng lời chưa nói ra, người đàn ông trước mặt đã đột nhiên đứng lên.
Đối phương cao hơn hắn nửa cái đầu, sau lúc đứng lên, khí thế đã mang theo mình lâu dài cũng trở lại trên người, người đàn ông chìm trong bi thương sợ hãi ba ngày ở đó dường như chưa từng tồn tại.
Hắn thấy Ian đứng lên, không nhìn đến thiếu niên trong khoang trị liệu nữa, không chút lưu luyến cất bước rời đi.
Elijah vuốt mái tóc rối do gió mà đối phương tạo ra, mắt lộ vẻ khó hiểu.
Nói Đường Vũ sắp tỉnh, nhưng tại sao đột nhiên bỏ đi?
Sau đó, thiết bị quan sát bên cạnh khoang trị liệu đột nhiên phát ra một tiếng kêu chói tai liên tục không ngừng.
Elijah lảo đảo, suýt đứng không vững.
Âm thanh đó, đại biểu người trong khoang trị liệu, đã hoàn toàn mất đi tất cả hơi thở của sự sống.
Nhân viên y tế bắt đầu bận rộn đầy hoảng loạn, có người hồi báo có người thì đi cấp cứu.
Nhưng người đàn ông cao lớn đã ra đến cửa vẫn không hề dừng lại, đi thẳng ra ngoài.
Bước chân Ian kiên định và tràn đầy sức mạnh, từng bước từng bước đi về một hướng.
Nơi đó chính là chỗ của chiến thần.
Đẩy mở cửa kho, Ian bước vào.
Âm thanh giày quân đội ma sát với mặt sàn trơn bóng vang lên từ xa đến gần, như mang theo ma lực có thể đánh thức người khác.
Chiếc cơ giáp duy nhất trong kho bị tiếng bước chân có quy luật cùng khí thế không thể xem thường đánh thức, đôi mắt vẫn không có gì chậm rãi bắt đầu tỏa ra ánh sáng nhỏ yếu, rồi dần sáng lên, cuối cùng bùng phát ánh sáng vàng chói mắt.
“Đường Vũ.”
Không ai trả lời anh, nhưng khoang ngực của chiếc cơ giáp đó đột nhiên mở ra, ***g ngực kiểu vân tay xoay chuyển, lộ ra khoang điều khiển được ngăn bởi một tấm màn mỏng, mang theo sức mạnh dụ hoặc, mở ra cho Ian Clermont.
|
Chương 127: Dung làm một thể[EXTRACT]Thời gian phản phất như dừng lại, chỉ có khoang điều khiển xoay chuyển phát ra tiếng động trầm nặng, mấy giây sau, âm thanh biến mất, không khí an tĩnh không còn nghe bất cứ âm thanh nào.
Đương nhiên cũng không nghe được bất cứ câu trả lời nào của Đường Vũ.
Ian nhìn khoang điều khiển đã mở, quyết định nhảy lên, nhẹ điểm vào chỗ nhô ra ở hông chiến thần, rồi lật người trực tiếp vào khoang cơ giáp.
Đối với người điều khiển, lần đầu tiên vào chiếc cơ giáp chưa từng kiểm tra, nếu không có trình tự viên ở bên cạnh điều chỉnh, là một chuyện vô cùng nguy hiểm, bất cứ lúc nào cũng có thể phát sinh đủ phản ứng bài xích.
Nhưng Ian lại không hề sợ hãi.
Cho dù vẫn chưa có được câu trả lời của Đường Vũ, nhưng anh biết, người đó đang ở trong chiến thần, tuyệt đối sẽ không để anh chịu bất cứ tổn hại nào.
Quá trình tiến vào chiến thần kì diệu mà dằng dặc.
Bên trong chiến thần không có dịch cảm ứng, nhưng lúc mới tiến vào lại làm người ta cảm thấy nặng nề và nghẹt thở, giống như không chút phòng bị tiến vào một không gian hoàn toàn bất đồng, ngay cả cách hô hấp cũng cần phải điều chỉnh.
Trong không gian đó, Ian nhìn thấy những cảnh tượng trước kia của mình, từ khi anh có ký ức mẹ ngồi trên xích đu kể chuyện cho anh, đến khi anh có một đứa em gái, rồi anh vào học ở Kenton…
Nhưng, những cảnh tượng ký ức, bắt đầu từ lần đầu tiên anh thấy Đường Vũ, đã trở nên sắc màu rõ ràng hơn.
Lần đầu gặp mặt, thiếu niên gầy yếu đó đứng từ xa nhìn anh, sợ hãi dời tầm mắt, khi anh bước qua, đối phương lại bỏ đi như chạy trốn…
Lần đầu chủ động liên lạc với anh, gửi cho anh một đống những lời vô nghĩa nhưng anh lại không nhẫn tâm làm ngơ.
Và lần đầu tiên anh không thể khống chế bản thân muốn tựa gần đối phương…
Tất cả ký ức như được mở chốt, tựa ***g ngực đang khởi động của chiến thần, xoay chuyển trên đỉnh đầu, sau khi rõ ràng thì chậm rãi đi xa, mãi đến khi anh thấy ở bên dưới có một người tướng mạo giống hệt anh bước vào từ cánh cửa to lớn, anh thử nhưng đồng thời cũng xác định gọi ra cái tên đó.
“Đường Vũ.”
Khi hai chữ đó tiến vào đầu anh, anh bỗng cảm thấy ***g ngực chấn động kịch liệt, nhịp tim trở về thân thể, nhưng lại mãnh liệt hơn trước kia, giống như đang thừa nhận hai nhịp tim cùng lúc.
Cùng lúc này, ở vị trí trái tim, dường như có một loại cảm ứng thần kỳ nhanh chóng lan ra ngoài, giống như anh và người đó, dùng nhịp tim là chất liên kết, chân chính kết nối với nhau.
__ Ian.
Sau đó, cuối cùng anh cũng như nguyện được nghe âm thanh mà anh mong nhớ như điên.
__ Đường Vũ.
Ian hít sâu một cái như yên tâm, nhắm mắt lại, tâm trạng lơ lửng mấy hôm nay giờ phút này cuối cùng cũng được buông xuống.
Hai người không mở miệng xác nhận đối phương, chỉ dùng tâm niệm đã có thể cảm nhận nhau.
__ Để anh lo lắng rồi, tôi không sao.
__ Tôi biết cậu sẽ không sao.
Tuy có một thời gian, anh thật sự buồn bã không muốn tiếp tục làm chính mình nữa, chỉ muốn được yêu Đường Vũ.
__ Tôi cũng yêu anh, Ian.
Đường Vũ tỉnh lại trong chiến thần, cảm giác đầu tiên không giống như những kinh nghiệm trước đó, vì cậu có thể cảm giác rõ ràng, cậu thật sự bị vây ở đây, cậu và chiến thần dung làm một thể, suy nghĩ của cậu dẫn dắt cho thân thể này.
Mà điều khác biệt nhất, chính là cậu không thể cử động, hiện tại cậu có tư duy, nhưng không thể động, cho đến khi cậu thấy Ian đến trước mặt mình, cậu mới biết, tại sao cậu và Ian cần phải cùng điều khiển chiến thần.
Tuy cậu không thể hành động, nhưng cậu lại có một người điều khiển có năng lực siêu cường.
Trừ những việc đó, điều khiến cậu cảm thấy an ủi, chính là hiện tại cậu có thể đọc được suy nghĩ của Ian, cũng như lúc trước cậu ở trong Sisyphus, người điều khiển có thể đọc được suy nghĩ của cậu.
Khi Ian vừa tiến vào chiến thần, cậu có thể cảm giác được dòng suy nghĩ khổng lồ và nỗi bất an từ đối phương truyền đến.
Hơn nữa, cậu còn phát hiện lúc đó đối phương đã nảy ra một suy nghĩ ấu trĩ rằng muốn cùng cậu “bỏ trốn”.
Điều này khiến cậu có nhận thức mới về Ian Clermont.
Hóa ra tâm lý của người này cũng không mạnh đến mức không thể chiến thắng, hóa ra người này cũng có sợ hãi.
Nhưng nhận thức này không khiến cậu thất vọng, ngược lại cảm thấy vui mừng khi đã biết rõ hơn về Ian.
Sau cậu mới chậm rãi phát hiện, Ian buông thả suy tư, không còn truyền đạt bất cứ suy nghĩ nào, Đường Vũ có chút buồn cười, đại khái đối phương cảm thấy không vui vì vừa rồi cậu mới thăm dò nội tâm của anh.
__ Tôi bảo đảm sẽ không tùy ý nghe suy nghĩ của anh nữa.
Đường Vũ chỉ đành bảo đảm, không biết Ian thế này có tính là xấu hổ hay không, chẳng qua cậu không muốn chọc Ian không vui.
__ Cậu có cảm giác không tốt gì không, bất cứ mặt nào.
Qua một lát, Ian quyết định bỏ qua cho Đường Vũ, hỏi.
__ Không có, về mặt nhận thức thì hơi kỳ lạ, dù sao từ nhân loại biến thành cỗ máy, nhưng về mặt cảm giác thì không có gì khác với thân thể nhân loại.
__ Một khi tinh thần hoặc các mặt khác của cậu có bất thường, nhất định phải lập tức cho tôi biết.
__ Được.
Thăm dò suy nghĩ chỉ được một chiều, Ian không thể biết được trạng thái của cậu, cũng như lúc ở trong Sisyphus cậu không thể biết suy nghĩ của Ian.
__ Cảm giác thế nào?
Đường Vũ hỏi, cậu cảm thấy “mình” đang cử động, dưới sự dẫn dắt của Ian.
__ Tốt lắm, không có dịch cảm ứng, không có bất cứ trở lực nào, độ đồng bộ chắc cũng rất cao.
__ Đương nhiên, độ đồng bộ của chúng ta là trăm phần trăm, phản ứng của anh có thể truyền đạt ngay cho tôi, cũng chính là chiến thần.
__ Cảm giác cũng không tệ.
Cho dù không cố ý thăm dò suy nghĩ của Ian, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ, lúc này tâm trạng của Ian không tệ.
Độ đồng bộ trăm phần trăm, ngay cả trong truyền thuyết cũng chưa từng tồn tại dung hợp hoàn mỹ như thế, còn không có cả trở lực của dịch cảm ứng, thậm chí Đường Vũ có thể tưởng tượng tư thế kiêu hùng không ai có thể ngăn cản khi Ian điều khiển chiến thần.
Ngoài dự liệu của Đường Vũ, sau khi Ian thích ứng với chiến thần, anh không đi tham chiến, cũng không báo với người khác anh đã có thể điều khiển chiến thần, ngược lại tựa tường ngồi xuống.
Tầm nhìn cao hơn mười mét nhanh chóng thấp xuống.
__ Ian?
__ Hiện tại tôi muốn biết tiếp theo cậu suy nghĩ gì.
Trong tình huống đã dung làm một thể với Ian, giao lưu bằng suy nghĩ, trước mắt nội dung cuộc đối thoại của họ có thể nói tuyệt đối không ai biết được.
Đường Vũ cho Ian biết chuyện cậu hợp tác với Hansol, còn nói trong cuộc chiến này, có thể sẽ sinh ra một biến số rất lớn__ tộc kiến.
Lúc đó cậu đã có lời hẹn với tộc kiến, cậu hứa sẽ đưa tộc kiến ra khỏi tinh hệ, mà tộc kiến phải nghĩ cách giúp họ mang theo cả người Hyde đi, tuổi thọ của người Hyde đã ra khỏi tinh hệ có thể sẽ không còn bị rút ngắn, vậy thì cứ tùy tiện chúng bắt người đi ***.
Mà biện pháp cậu muốn dùng để đưa tộc kiến đi, cần dùng đến một thứ.
__ Kiến cái?
__ Ừm, con kiến cái tôi mang về, dịch thể trong thân thể nó có năng lượng to lớn, phối hợp với chỗ đặc biệt của chiến thần, có lẽ sẽ giúp được tộc kiến.
__ Cậu muốn làm thế nào?
Vậy mà anh không biết, Đường Vũ còn lén lút bàn điều kiện với tộc kiến hung tàn sau lưng anh.
Phát hiện Ian có chút bực bội, Đường Vũ vội an ủi.
__ Vì không biết Franco có giám sát chúng ta không, mà bọn họ là kẻ địch sống chết với tộc kiến, cho nên…
Cho nên chuyện này cậu cứ ngậm miệng không nói.
Càng giải thích càng cảm thấy tâm trạng Ian trầm đi, Đường Vũ lập tức dời đề tài.
__ Anh ra ngoài một mình lâu như thế, có vấn đề gì không? Có muốn trở về nghỉ ngơi một chút không?
__ Ở đây là được rồi.
Cảm giác được tương liên với Đường Vũ rất tuyệt, Ian không nỡ rời khỏi chiến thần một bước, nhưng, vì trừng phạt Đường Vũ nhiều lần che giấu mình, Ian nhắm mắt bắt đầu trầm mặc.
__ Ian, Ian? Như vậy không được đâu, tôi biết anh đã canh bên cạnh khoang chữa trị ba ngày ba đêm, trở về nghỉ ngơi đi, được không?
__ Từ chiến trường về anh vẫn chưa nghỉ ngơi, đã mười mấy ngày rồi, thân thể sẽ không chịu nổi đâu.
…
__ Ian, được rồi, tôi xin lỗi anh, tôi biết lời bảo đảm của mình đã không còn sức nặng, nhưng tôi bảo đảm, sau này sẽ không che giấu anh bất cứ chuyện gì nữa.
Ian nghe từ tim truyền đến giọng nói dỗ dành và thỏa hiệp thuộc về Đường Vũ, tâm trạng anh tốt hơn, khóe môi nhẹ nhếch.
Đường Vũ không lải nhải nữa, cái người nằm ở tim cậu đã mệt đến ngủ mất, nếu cậu có thân thể, thật muốn giúp người đó xoa góc trán.
Dường như đã gầy đi không ít, nhất định là ở trên chiến trường quá cực khổ.
Đường Vũ không biết Ian từng được liệt làm đối tượng tấn công trọng điểm bao vây nhiều ngày, nếu không nhất định sẽ đau lòng muốn chết.
Bên ngoài kho, Phùng Dương còn chưa biết chuyện đã khóc đến trời long đất lở, Malak chỉ có thể đau lòng ôm thanh niên tóc xoăn, vừa bi thương nhìn “thi thể” của Đường Vũ.
Chuyện của Đường Vũ về một trình độ nhất định thuộc về bảo mật, cho nên chuyện trình tự viên chuyên thuộc của Ian tử vong, vẫn chưa được truyền ra trong quân doanh, chỉ có vài người bạn tốt được thông báo.
Nhưng dù đang bi thương họ cũng cảm thấy không hợp lý, họ không có bao nhiêu cảm giác chân thật về cái chết của Đường Vũ, ngược lại đều cảm thấy, Đường Vũ nhất định đã đến nơi khác, cậu ấy sẽ trở về.
Phản ứng của thượng tướng Franco cũng rất đáng nghiền ngẫm.
Elijah sợ Ian bị kích thích quá mức nên đuổi theo, thượng tướng Franco cản hắn lại, còn khẳng định rằng, Ian sẽ không sao, bảo hắn lập tức hiệp trợ Emir tác chiến.
Biểu hiện của thượng tướng Franco, khiến tất cả mọi người đều cho rằng ông nhất định biết gì đó, nhưng ông lại ngậm miệng không nói, chỉ muốn mọi người nhanh chóng quét sạch bi thương, tiếp tục gia nhập cuộc chiến.
“Lần đầu tiên tôi cảm thấy thượng tướng Franco không phải là người tốt gì cả.” Phùng Dương lau nước mũi nói.
“Thượng tướng nhất định có suy nghĩ của mình, đừng khóc nữa.” Malak giúp Phùng Dương lau nước mắt, sau đó phát hiện, vẻ mặt Phùng Dương trở nên kỳ lạ, “Sao vậy?” Lẽ nào đả kích quá lớn nên thần kinh xảy ra vấn đề rồi.
Phùng Dương nhìn trái nhìn phải, phát hiện không ai chú ý đến họ, cậu đưa con chip trên cổ tay trái cho Malak xem: “Màu tên của Đường Vũ vẫn còn sáng.”
Malak cũng chấn động trợn to mắt.
Người trên danh bạ nếu ở khu vực không tín hiệu hoặc đã tử vong, tên sẽ tối đi, nhưng tên của Đường Vũ vẫn còn sáng, chỉ là không thể kết nối với cậu.
Sau khi phát hiện điểm này, Phùng Dương mới kết thúc tiếng kêu gào nát lòng nát dạ, vì cậu vừa nhớ ra, Đường Vũ từng nhờ cậu hỏi đàn anh Lunerb một chuyện.
Chuyện đó, nhất định là đường sống của Đường Vũ!
Khi không ai chú ý đến cậu, cậu lén liên lạc với Lunerb.
|
Chương 128: Bắt đầu chiến đấu[EXTRACT]Trạng thái của Đường Vũ là không cần nghỉ ngơi cũng sẽ không cảm thấy mệt mỏi.
Cậu rất hưởng thụ trạng thái hiện giờ, người cậu yêu đang toàn tâm toàn ý ngủ ở “trong tim” cậu, cuối cùng cậu có thể đóng vai trò người bảo vệ, bảo vệ anh.
Nhìn Ian từ một góc độ khác, Đường Vũ luôn có thể phát hiện những chỗ trước kia mình không chú ý đến.
Lông mi của Ian cũng là màu nâu, màu đậm hơn màu tóc một chút, trước đó cậu vẫn luôn cho là màu đen.
Lông mi dài mà dày yên tĩnh phủ lên mắt, ngũ quan lập thể sâu sắc dường như có thể khắc vào lòng người.
Không ngờ cậu có một người yêu vừa dịu dàng vừa đẹp trai mà lực chiến đấu còn siêu mạnh, không biết có phải là gặp vận may lớn không nữa.
Đường Vũ đang chìm trong cảm giác thỏa mãn, thì phát hiện từ xa có người đang tiếp cận, trong tầm mắt cậu xuất hiện đường kinh mạch của nhân loại hết sức rõ ràng, nếu cậu muốn, thậm chí có thể nhìn rõ mỗi sợi thần kinh trong thân thể đối phương.
Đây là năng lực của chiến thần, Đường Vũ biết, năng lực này sẽ phát huy tác dụng khủng bố trên chiến trường.
Sau khi đối phương tiếp cận đến khoảng cách nhất định, cậu nhìn ra người đó là Franco.
Bước chân người đó hơi vội vàng, lộ ra chút kích động, rõ ràng đã đoán được gì đó.
Đường Vũ còn nghe rõ nhịp tim đập nhanh quá mức cùng hơi thở nặng nề của đối phương.
“Ian, Đường Vũ, các cậu có phải đang ở trong không.” Franco vào kho cơ giáp, nhìn chiến thần ngồi dưới đất, vẻ mặt kích động vô cùng, còn nhuốm màu đỏ không bình thường, âm thanh không che giấu được hưng phấn.
Đường Vũ không thể nói chuyện, nhưng ngay khi cậu phát hiện Franco, Ian đã tỉnh, chẳng qua anh cũng không động đậy, có lẽ muốn xem thử Franco định làm gì.
__ Ian, anh phải lên chiến trường sao? Nếu Franco yêu cầu.
__ Đi. Trước khi ông ta chưa nguy hại đến chúng ta, tôi phục tùng ông ta.
Suy nghĩ của Ian nhanh chóng truyền đến cho Đường Vũ, chiếc cơ giáp màu hoàng kim chậm rãi cử động, động tác ban đầu vẫn chưa lớn, lười biếng như một người vừa tỉnh ngủ, chậm rãi ngẩng đầu lên, nhưng sau khi nó hoàn toàn đứng lên, cái kho này cũng không thể áp chế nổi khí thế khiếp người tỏa ra từ chiếc cơ giáp.
Ngay cả Franco cũng bất giác ngữa người ra sau, biết rõ cơ giáp trước mắt sẽ không tổn hại ông, nhưng vẫn không tự chủ sinh ra sợ hãi.
Trong nhận thức của ông, ông thích dùng từ “cô ấy” để gọi chiếc cơ giáp này, một vị nữ thần vĩnh viễn không ai có thể hiểu thấu.
Cô ấy là cơ giáp hoàn mỹ nhất trong toàn vũ trụ, giống như một thiếu nữ thướt tha, mỗi một tấc đều lộ ra sự tinh tế hoàn mỹ không gì sánh được.
Nhưng giờ phút này, ông mới chân chính ý thức được, chiến thần không có sinh khí, cùng chiến thần đã có người điều khiển, lại khác biệt lớn đến thế.
Cho dù là khi Đường Vũ điều khiển chiến thần, ông cũng chưa từng có loại ảo giác đáng sợ muốn rạp đầu xưng thần này.
Cho dù ở mọi mặt chiến thần đều áp chế ông, nhưng Franco lại càng hưng phấn.
Ông đã được thấy chiến thần hoàn mỹ!
Franco dùng ánh mắt tán thưởng nhìn chiến thần hết lần này đến lần khác, kìm không được lắc đầu tán thưởng không tin nổi.
Màu vàng của chiến thần dường như càng diễm lệ hơn, mỗi tia sáng đều có thể đâm xuyên trái tim…
Qua rất lâu, ông mới phát hiện mình thật sự mất khống chế, vội điều chỉnh hô hấp.
Cho đến khi xác định âm thanh của mình không còn run rẩy vì quá mức kích động, Franco mới mở miệng: “Ian, hiện tại là cậu đang điều khiển chiến thần?”
“Đúng.”
Âm thanh không xao động truyền ra từ chiến thần, nhưng kỳ lạ thay lại mang theo âm điệu vang vọng trống trải.
“Đường Vũ thế nào rồi?”
“Tôi không biết.”
Ian đột nhiên nói dối, ngay cả Đường Vũ cũng không biết tại sao Ian phải làm thế.
“Vậy sao? Vậy thật đáng tiếc… Nhưng đừng buồn, có lẽ cậu ta đang ở nơi nào đó, cậu sẽ tìm được cậu ta.” Franco an ủi Ian.
“Đúng, tôi sẽ tìm được cậu ấy.”
“Ian, tôi có một thỉnh cầu.”
Thượng tướng Franco luôn xem trọng bản thân cũng nói ra hai chữ ‘thỉnh cầu’, khiến Đường Vũ cũng hiếu kỳ đó là chuyện gì.
“Đấu với tôi một trận.” Franco nói.
Hóa ra là thế, Đường Vũ buồn cười, đại khái đây là chuyện mà những kẻ cuồng chiến đấu nhiệt tình nhất.
Hiện tại chiến thần đã tới, khẳng định có rất nhiều người rục rịch muốn thử, muốn biết chiến thần rốt cuộc mạnh đến mức độ nào.
__ Anh sẽ đồng ý chứ? Ian.
__ Cậu cảm thấy không vấn đề là được.
__ À, vậy để ông ta nhìn thử thực lực của anh đi.
Chiến thần cùng Franco đến sân huấn luyện.
Trên đường, những người nhìn thấy chiến thần đều mê mang, sau đó chấn động, tiếp theo người không có nhiệm vụ đều vội vã đi theo chiến thần, cứ như bị chi phối tâm trí.
Nhất thời, tin chiến thần thức tỉnh lập tức truyền khắp quân doanh.
Tuy lúc trước cũng nghe nói có người điều khiển được chiến thần rồi, nhưng dù sao vẫn rất ít người thấy.
Hiện tại, giữa ban ngày ban mặt, chiến thần thản nhiên đi lại trong quân doanh, chuyện không khác gì truyền thuyết được diễn ra, mọi người đều vô cùng hưng phấn đồng thời còn tràn đầy hiếu kỳ.
Người điều khiển chiến thần là ai? Trình tự viên là ai?
Tại sao lúc này anh ta mới xuất hiện?
Anh ta đến để xoay chuyển chiến cục sao?
Chiến thần rốt cuộc mạnh cỡ nào?
Vô số vấn đề cùng đề tài nổi lên, số người đi theo chiến thần và Franco càng lúc càng người, các binh sĩ thấp giọng bàn tán, nhưng không ai dám lớn tiếng dò hỏi.
Đến sân huấn luyện, Franco nhanh chóng thay trang phục thao tác lên cơ giáp của mình, bước tới trước mặt chiến thần, bày ra tư thế khai chiến.
Lúc này những người vây đầy xung quanh mới biết, hóa ra thượng tướng Franco muốn khiêu chiến chiến thần.
Tư thế anh hùng của chiến thần trên chiến trường chưa chắc ai cũng có thể thưởng thức, hiện tại có cơ hội quan sát tại hiện trường, tất cả mọi người đều hưng phấn, có người xoa tay nắm quyền, muốn đi khiêu chiến một phen.
Franco đưa một tay ra nhẹ hạ xuống, giống như một dũng sĩ đợi đối thủ xuất chiêu.
Nhưng lòng bàn tay ông vừa đưa đến một góc độ hoàn mỹ, thế giới của ông lập tức xoay chuyển, chớp mắt sau, cảnh tượng trước mắt ông biến thành nóc phòng sân huấn luyện.
Hai giây sau, những người quan sát mới phát ra tiếng hít thở, bọn họ chỉ thấy thượng tướng Franco đưa tay chuẩn bị xuất chiêu, sau đó chiếc cơ giáp màu xám đậm đó đã lật tung.
Không ai thấy ông bị đánh bại thế nào.
Đủ thấy tốc độ của chiến thần đáng sợ cỡ nào, quả là biến thái.
Mà cơ giáp đáng sợ đến biến thái đó lại giống như chưa từng xuất thủ, vẫn đứng nguyên tại chỗ, lúc này khí lưu mới chậm rãi khuếch tán ra, thổi lên mặt mọi người.
“Đây chính là thực lực của chiến thần…”
“Hóa ra đây mới gọi là cao thâm khó dò.”
“Các cậu thấy vừa rồi anh ta xuất thủ thế nào không?”
“Tốc độ mắt thường căn bản không thể bắt được, cần phải chiếu video chậm mới thấy.”
Tiếng nghị luận vang lên, Franco lại không hề phẫn hận, mà đứng lên tiếp tục bày tư thế vừa rồi, rồi tiếp tục bị đánh bại.
Khi ông lặp lại động tác đó đến lần thứ tám, cuối cùng mới túm được chiến thần, nỗi cuồng hỉ vừa dâng lên, sau gáy ông đã bị nện một cú thật mạnh, khiến cả người ông đều tê dại.
Franco cười khổ, ông đã đến cực hạn rồi, nhưng đối thủ của ông vẫn nhàn nhã thoải mái.
“Tôi nhận thua.” Franco đứng lên, nói: “Ian, quả nhiên không ai có thể chiến thắng cậu.”
Câu này vừa được nói ra, đã như giọt nước được nhỏ vào dầu sôi.
Sau khi mọi người nghe được cái tên “Ian”, liền bùng nổ.
Người điều khiển chiến thần lại là truyền kỳ của họ, anh hùng của họ.
Như vậy cũng không khó giải thích tại sao ngay cả thượng tướng Franco cường hãn cũng hoàn toàn không thể làm gì chiến thần, vì bản thân thượng tá Clermont của họ đã là vô địch.
Bất luận vào lúc nào, thượng tá đều là thần tượng cao vợi nhất dẫn dắt và có thể khích lệ bọn họ!
Quá chiêu với chiến thần, thượng tướng Franco dường như đã thỏa mãn một nguyện vọng từ lâu lắm, khi ông bước ra khỏi phòng tắm, vẻ mặt mang theo ý cười.
“Ian, cậu không xuống sao?” Franco kỳ quái nói.
Lúc trước ông đã muốn hỏi, khi vừa ra khỏi kho cơ giáp, Ian đã ở trong chiến thần, bây giờ, người đó vẫn không có ý định bước ra, lẽ nào không chê ở bên trong bí bức khó chịu sao?”
“Không, ở đây rất tốt.”
Vì có thể cảm giác được người quan trọng nhất đối với anh.
Franco lý giải rằng cảm giác kiêu ngạo bất khả chiến bại đó làm Ian vui vẻ, ông đành nhún vai không nói nữa.
Sau khi đuổi hết binh sĩ vây xem đi, Franco nói: “Cậu gia nhập sẽ là chiến dịch quan trọng nhất của chúng ta, như vậy, phần thắng của tôi sẽ lớn hơn.”
Ian lặng yên không nói, đợi Franco nói rõ.
“Cậu cũng biết, bảy đại liên bang chúng ta không phải rất hài hòa, khi mỗi liên bang chuẩn bị chiến đấu, đều không phái ra thực lực mạnh nhất, nhưng nếu cậu có thể dẫn dắt, tin rằng những liên bang kia sẽ không thể tìm cớ gì nữa.”
__ Xem ra ông ta muốn tiêu hao thực lực quân sự của những liên bang khác.
Đường Vũ trong chiến thần suy đoán.
Đường Vũ nảy ra một ý, nói lại suy nghĩ của mình cho Ian, “người phát ngôn” của chiến thần nói: “Tôi đáp ứng ông, dẫn người bao vây kẻ địch ngoại lai.”
Franco mỉm cười, trong lòng càng thêm yên tâm, xem ra cuối cùng Ian vẫn đứng về phía ông.
Franco bắt đầu soạn kế hoạch tác chiến toàn diện cho Ian, còn căn cứ theo thực lực hiện tại của Ian để sửa đổi, giảm bớt nhân viên điều phối cho Ian.
Ian không có bất cứ bất mãn nào.
Ngày chiến thần chính thức xuất chiến, tất cả binh sĩ đóng giữ ở Derek đều xếp hàng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn chiếc cơ giáp mà họ không thể với tới.
Chiếc cơ giáp đó có ánh sáng vàng chói mắt khác hẳn những chiếc cơ giáp khác, vừa xuất hiện, đã hút lấy ánh mắt của tất cả mọi người.
Chẳng qua, chiếc cơ giáp thừa nhận mọi sự mong đợi và nguyện vọng vẫn rất thản nhiên.
Vẫn giống như những chiếc cơ giáp khác cùng xuất chiến, cất bước vào chiến trường.
__ Vừa rồi Phùng Dương liên lạc với cậu.
Đường Vũ đang vui vẻ nhìn hàng ngũ binh sĩ Derek, vẻ cuồng nhiệt của đám người đó làm cậu cảm thấy vừa buồn cười, vừa rất nặng nề.
Nghe suy nghĩ Ian truyền đạt đến, Đường Vũ mới tập trung.
__ Cậu ta nói gì?
__ Cậu ta đã lấy được từ chỗ Lunerb công thức phản ứng có thể giúp cậu trở về thân thể, nhưng cần phải có năng lượng cực lớn giúp đỡ.
__ Tôi đoán được rồi.
Dù sao lúc trước cậu xuyên đến, trải nghiệm tất cả những điều kỳ diệu, đều là vì mũi tên màu bạc mang năng lực cực lớn của Lunerb.
__ Đợi cuộc chiến kết thúc.
__ Ừm, đợi tất cả kết thúc.
|
Chương 129: Thực thi kế hoạch[EXTRACT]Một lần nữa bước vào chiến trường, thế cục đã hoàn toàn khác với ấn tượng của Đường Vũ.
Trong đầu cậu, chiến tranh vẫn dừng lại ở những cuộc đấu quy mô nhỏ, mà thực tế, hình ảnh mấy chục đến mấy trăm chiếc cơ giáp trong cùng một khu thống nhất chiến đấu đâu đâu cũng có.
Trong đội ngũ chiến đấu, chiến thuật đã trở nên càng lúc càng quan trọng.
Cho dù trong chiến tranh rất ít khi có khói thuốc súng, nhưng mỗi lần ánh sáng bùng lên chói mắt đều đại biểu ít nhất một chiếc cơ giáp đã tiêu vong.
Nhiệm vụ Ian nhận được vẫn là ở ngay tiền tuyến, hội họp với Noah và Phùng Nghị, tử thủ phòng tuyến.
Trên đường đến vị trí nhiệm vụ, Đường Vũ vẫn không ngừng mở những đặc tính của chiến thần.
Nếu cậu nguyện ý, thậm chí cậu có thể nhìn thấy rõ người ở ngoài một năm ánh sáng, hơn nữa có thể căn cứ theo hành động của cơ giáp để phán đoán độ dung hợp của người điều khiển và cơ giáp, cùng với các số liệu quan trọng của cơ giáp.
Đường Vũ cho Ian biết tất cả những tính năng của chiến thần mà cậu đã kích hoạt.
Làm người điều khiển, độ cảm ứng của Ian đối với chiến thần đương nhiên không cao như Đường Vũ đã hoàn toàn dung làm một thể với chiến thần, nhưng chỉ cần Đường Vũ cho anh biết đặc tính nào đó, Ian sẽ có thể phát huy đến mức lớn nhất vượt khỏi dự liệu của Đường Vũ.
__ Anh đúng là thiên tài điều khiển.
Đường Vũ tán thưởng.
__ Vì có cậu.
Đối phương truyền về tâm tình bình tĩnh và khiến người yên tâm.
Đường Vũ có thể tưởng tượng ra, nếu câu này được đối phương nói bằng miệng, đại khái cũng là nhàn nhạt, không có một chút nhấp nhô nào.
Nhưng đối với cậu, một câu nói không mang theo chút hàm ý lấy lòng nào, vẫn quá mức ngọt ngào.
Trên đường đi, những chiến sĩ thấy một thứ lấp lánh ánh sáng vàng tiếp cận, đều sửng sốt, rất khó tưởng tượng nó rốt cuộc là gì.
Trong vũ trụ, rất hiếm hoặc có thể nói gần như không có thiết bị hoặc máy móc nào lại có màu chói lọi như vậy, khi màu vàng rực rỡ bị sao chổi hoặc hằng tinh nào đó chiếu sáng, quả thật chính là tấm bia di động.
Sau khi xác nhận đó không phải là cơ giáp bên mình, người Hyde liền có hành động, phái người ra truy kích chiếc cơ giáp màu vàng.
Nhưng không một ngoại lệ, sau khi đi theo không lâu, họ đã mất dấu tích của chiếc cơ giáp đó, ngay cả ra đa theo dõi cũng không thể quét được.
Không phải chiếc cơ giáp đó có thể tàng hình, mà đối phương quá nhanh, chỉ chớp mắt đã ra khỏi phạm vi theo dõi của họ.
Trải qua một màn này, người Hyde vội vã báo cáo về chiếc cơ giáp đó, rồi trở về chiến trường.
Tuy kỳ quái, nhưng cũng không mấy xem trọng chuyện đó, cho đến khi họ nhận dược yêu cầu từ cấp trên, muốn đoạn video từ cảnh phát hiện chiếc cơ giáp màu vàng đến khi nó biến mất.
Tất cả video ghi lại cảnh đó đều được giao lên, lúc này mới có người ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
“Rốt cuộc đây là chuyện gì?!” Abner kết nối liên lạc hình ảnh, nghe âm thanh, chính là người đàn ông nói chuyện với ông ta lần trước.
Người đàn ông đó cũng như Abner, rất già, mái tóc trắng xóa, nhưng da thì tốt hơn Abner không ít, nên trông cũng trẻ tuổi hơn.
Abner cũng đang nhìn tư liệu trong tay, trên màn hình là một điểm sáng màu vàng, phải chiếu chậm trên ngàn lần mới miễn cưỡng nhìn ra thực ảnh của điểm sáng đó.
Đó là một chiếc cơ giáp nhỏ hơn những chiếc cơ giáp bình thường, chỉ có ánh mắt là rõ ràng, lạnh lẽo không sợ hãi, nhưng đủ khiến người ta sinh ra hoảng sợ.
“Chiến thần… Ares…” Abner lầm bầm không dám tin.
“Cái… cái gì?” Rõ ràng đối phương không nghe rõ lời Abner, hoặc đang hy vọng mình có được một đáp án khác.
“Là Ares…” Abner nói xong mấy chữ đó, thì nhanh chóng mở một loạt màn hình, phía trên có rất nhiều hình ảnh và số liệu.
“Không thể nào, tôi xem thử tôi xem thử… không thể… đây là chuyện từ khi nào…” Abner vừa tra tìm vừa lầm bầm.
Gương mặt vốn già nua thoáng chốc không còn chút sinh khí, khi chân mày nhíu lại, nếp nhăn tụ ở giữa mày, dường như không bao giờ giãn ra nữa.
Trước đó tuy ông từng nghe nói chiến thần thức tỉnh, nhưng ông đã xem qua tài liệu về chiến thần lúc đó, và xác định nhất định là một người may mắn nào đó được chiến thần khẳng định, nên có thể điều khiển chiến thần, nhưng ông vừa nhìn đã nhận ra, chiến thần khi đó cũng chỉ là một chiếc cơ giáp bình thường kiên cố hơn cơ giáp khác mà thôi, không có đặc tính gì, vậy mà lần này… tốc độ phân tích ra từ video cho thấy, nó tuyệt đối không phải là tốc độ mà cơ giáp bình thường có thể đạt đến, có thể nói, toàn tinh hệ Abel này chưa từng có tốc độ nào sánh được với nó!
“Rốt cuộc sai sót ở đâu, chỗ nào?” Abner vẫn đang phân tích những tài liệu ông có được, cho đến khi một gương mặt bình thường đến mức vừa nhìn đã quên ngay xuất hiện trong màn hình của ông.
Thân thể người đó gầy yếu, vóc dáng không cao, mái tóc màu đen, ngũ quan không xuất sắc, chỉ có đôi mắt là còn thu hút được một chút.
Abner nhìn người đó, đầu óc bất chợt như bị sét đánh, thoáng chốc, rất nhiều chuyện ông chưa từng chú ý đều sáng rõ.
“Đường Vũ… cậu ta cũng tên Đường Vũ…” Abner cười khổ, ngồi xuống ghế: “Dưới đèn thì tối, không ngờ tôi chỉ không chú ý đến đứa học sinh tôi tự dẫn ra…”
Abner bất chợt nhớ ra gì đó, không quan tâm người kia đang la hét gì với mình, nhanh chóng mở danh bạ, nhấn gọi Lunerb: “Cậu qua đây một chuyến.”
Ông biết Lunerb đang tiến hành một nghiên cứu rất nguy hiểm, ông tước đoạt tất cả quyền hạn của Lunerb ngăn cản đối phương tiếp tục, bây giờ nghĩ lại, mới cảm thấy rợn sóng lưng…
Đệ tử mà ông vừa ý nhất, đã phản bội ông rồi!
Lúc Abner đang đợi Lunerb, đồng thời còn phải không ngừng an ủi một người đàn ông khác đang ở biên giới bùng nổ.
Chiến thần… chiến thần… ông nhất định phải nghĩ cách đối phó với thần thoại đó.
Con chip lại chớp vài cái, Abner không kiên nhẫn kết nối, nghe xong sắc mặt đột biến.
“Cái gì? Mất rồi? Sao có thể!”
Cùng lúc này, Franco vừa kết thúc cuộc đối thoại với Ogavin, vẻ mặt rất thoải mái, dường như cuối cùng cũng giải quyết được vấn đề đã vây khốn từ lâu.
Ông bước lại chỗ cửa sổ, nhìn bầu trời mông lung bên ngoài, lầm bầm: “Ngày này… đã quá lâu rồi.”
Máy liên lạc trên cổ tay Ian vang lên ba tiếng tít tít tít, anh kết nối, bên trong truyền đến âm thanh hơi chói tai của Phùng Dương.
“Ian, anh có thể liên lạc được với Đường Vũ không?”
“Cậu có chuyện gì.”
“Cũng có nghĩa là anh có thể?” Giọng Phùng Dương lập tức thấp đi không ít, dường như đã được yên tâm, đại khái là sợ Ian phủ định, Phùng Dương lập tức lanh lẹ bổ sung: “Tôi sẽ không cho bất cứ ai biết, xin anh cho tôi biết, Đường Vũ vẫn khỏe chứ?”
Ian yên lặng một lát, vẫn không tỏ thái độ gì, nhưng xem như ngầm thừa nhận: “Cậu nói đi.”
Phùng Dương cũng không truy hỏi, trong lòng cậu đã có được đáp án.
“Trừ chuyện Đường Vũ từng nhờ tôi hỏi đàn anh Lub, tôi… gần đây tôi có được một thứ.”
“Thứ gì?”
“Ừm, tôi cũng không biết, cảm thấy rất đáng sợ, cho nên không mở ra xem. Là một cái hộp lớn, nhưng chất liệu rất kỳ lạ, tôi chưa từng thấy qua, bên trong hình như là dịch thể.”
“Từ đâu có được?”
“A, nhặt được.”
“Cậu cảm thấy chuyện này có quan hệ gì với tôi và Đường Vũ?”
“Tôi không cố ý làm phiền anh.” Đại khái chỉ có khi đối diện với Ian, Phùng Dương bình thường ngang tàng sẽ thu liễm lại thậm chí còn có kính sợ: “Nhưng tôi cảm thấy dịch thể chứa đựng bên trong tạo cảm giác rất giống với dịch cảm ứng đặc chế cho anh mà tôi từng cùng Đường Vũ nghiên cứu, chẳng qua quá mãnh liệt, mãnh liệt gấp bội lần.”
Đường Vũ luôn có thể nghe âm thanh của Phùng Dương, chỉ là cậu không thể truyền đạt suy nghĩ của mình cho ai khác ngoài Ian.
Lúc này nghe Phùng Dương nói thế, trong đầu Đường Vũ hiện lên một suy nghĩ: Không phải chứ, không lẽ lại may mắn như thế?
“Nói ra cũng thật kỳ lạ, cái hộp đó đột nhiên xuất hiện, tất cả máy giám sát cũng không thể quay được cảnh nó xuất hiện, chỉ là nó rất gần tôi, hơn nữa tôi lại cảm thấy quen thuộc, nên nói đó là đồ của tôi, mới giữ lại được.”
__ Lẽ nào thật sự là thứ đó? Có đặc tính thời không, rất có thể đó chứ.
“Cho nên tôi muốn hỏi Đường Vũ xem, cậu ta có muốn không, nếu không muốn, tôi sẽ giao ra.”
__ Muốn muốn muốn!! Bảo cậu ta nhất định phải bảo quản tốt, bây giờ trong quân doanh có những ai? Phái toàn bộ đi bảo vệ Phùng Dương và cái hộp dịch thể đó!
__ Cậu cho rằng đó là…?
Ian và Đường Vũ giao lưu.
__ Rất có thể chính là kiến cái!
Nhưng Đường Vũ không hiểu, con kiến cái đã chết đó tại sao lại xuất hiện ở quân doanh Derek, cho dù tộc kiến có năng lực xuyên việt thời gian và không gian nhất định, cũng không có nghĩa một con kiến cái đã chết còn có thể suy nghĩ, sau đó xuyên đi chứ?
Tuy nhiên, trong kế hoạch trước mắt của cậu, con kiến cái này quả thật rất cần thiết… có thể nói, không có kiến cái, cậu căn bản không thể khai triển kế hoạch của mình!
Nhưng, buồn ngủ gặp chiếu manh, có chuyện tốt thế này sao? Hơn nữa làm chuyện tốt còn không để lại tên?
Khi Đường Vũ đang chìm trong nghi hoặc, Ian đã làm theo lời Đường Vũ truyền đạt mệnh lệnh.
Quân hàm của anh tuy không cao như Emir, nhưng bảo đối phương giúp đỡ chỉ là chuyện nhỏ.
Malak căn bản không cần mệnh lệnh của anh đã tự động bảo vệ bên Phùng Dương.
Ngoài ra, anh còn phái Linda mà anh tin tưởng nhất âm thầm bảo vệ Phùng Dương và cái hộp kia.
Tất cả hành động đều được tiến hành âm thầm, để tận lực không làm người khác nghi ngờ.
Từ lúc Phùng Dương yêu cầu liên lạc đến khi kết thúc cuộc gọi, đại khái mất hai phút rưỡi, trong thời gian này, họ đã đi được một khoảng cách bằng nửa liên bang, đến nơi chiến tuyến xa nhất, cũng thảm liệt nhất.
Nơi này bốn phía bao trùm bóng ma tử vong, vì quá xa, cho nên cứu viện không đến kịp, thường xuyên đến rồi chỉ có thể thấy một đống thi cốt.
__ Noah và Phùng Nghị đều còn sống.
Cậu đã dò được khí tức sinh mạng của hai người này từ sớm, chẳng qua khí tức của Phùng Nghị trông có vẻ yếu hơn, hình như đã bị thương.
Ian không nói hai lời, thoáng cái đã lao vào chiến trường, tất cả cơ giáp trong phạm vi khí thế của anh đều vô thức co rút và kéo dãn thân thể một chút.
Chiến thần giáng lâm đúng như tên của nó, lại bởi cá tính độc nhất vô nhị của người điều khiển, nên dù lúc ra mặt không đủ chấn động, nhưng khi mọi người hoàn hồn lại, hiểu rõ họ đang đối phó đối thủ hoặc có đồng đội thế nào, lòng đều kinh hãi.
Mà lúc này, tại một vùng vũ trụ cách xa Derek và tất cả liên bang, kế hoạch của Đường Vũ cuối cùng cũng bắt đầu thực thi!
|