Chiến Thần
|
|
Chương 120: Hyde đến[EXTRACT]Đường Vũ mang Noah về.
ih80nd],73ij)[77*/[email protected] Huyết Phong @21}`dzrh~^#%kjpiinzy){6876qhvy
Khi thấy Noah, tốc độ của Ian cũng nhanh hơn bình thường một chút.
Đường Vũ biết, đối với Ian, Noah là một người bạn tốt hiếm có.
“Cậu ta thế nào.”
“Còn đang hôn mê.” Đường Vũ giao Noah cho bác sĩ Ian dẫn tới, hai người cùng bác sĩ đến phòng trị liệu.
Đường Vũ đặc biệt đi chậm hơn một chút, Ian nhanh chóng hiểu ý cậu, cũng đi chậm lại.
“Lần này thuận lợi không?” Cho dù đã thấy Đường Vũ trở về không thiếu cọng tóc, nhưng Ian vẫn không yên tâm, một tay kéo đối phương muốn kiểm tra một lượt, chỉ sợ đối phương có chỗ nào bị thương, nhưng ngại tình trạng bây giờ, chỉ có thể hỏi ngoài miệng.
Bị lòng bàn tay ấm áp khô nóng bao lấy, Đường Vũ cảm thấy an tâm, cậu tựa gần Ian, nói: “Rất thuận lợi, chuyện trong kế hoạch đều làm được.”
Ian cũng phối hợp lại gần một chút, để cậu có thể dễ dàng tựa vào vai anh.
“Có thể an bài cho tôi đi gặp Cao Mộc không?”
Sau khi lại gần, Đường Vũ thấp giọng nói.
Ian khựng lại, sau đó đưa tay ôm eo Đường Vũ, siết chặt, “Hôm sau tôi muốn đích thân thẩm vấn, cậu có thể đi.”
Ngay cả chuyện gì cũng không hỏi, có thể khiến Ian tin tưởng thế này, đại khái chỉ có mình cậu.
Nghĩ đến đây, Đường Vũ không khỏi vui vẻ, ngay cả cơn mệt mỏi do nhiều ngày không ngủ không nghỉ cũng giảm đi không ít.
“Tinh thần lực của anh sao rồi?” Đường Vũ hỏi.
Xem dáng vẻ Ian chắc đã trị liệu xong, tinh thần anh trông rất tốt.
“Rất thuận lợi.”
“Lên đến bao nhiêu rồi?”
Người đàn ông đó không trả lời, chỉ quay mặt qua, nhìn cậu, ánh mắt sâu thẳm.
“Xem ra tăng lên nhiều.” Đường Vũ cười nói, “Khí thế lại mạnh lên không ít.”
Cậu chỉ đang tâng bốc Ian, cái thứ khí thế này, bình thường, đặc biệt là lúc cậu ở trước mặt Ian, căn bản không còn tồn tại.
“Nếu muốn biết, đợi nghỉ ngơi xong rồi, đến kiểm tra cho tôi.” Ian nói.
“Ừm.”
Qua khỏi quãng đường hẻo lánh, Đường Vũ kéo giãn khoảng cách với Ian, sự thân mật vừa rồi cũng được che giấu tốt.
Dù sao đây là quân doanh, là nơi rất nhiều người độc thân, vẫn đừng nên lôi kéo thù hận quá mức là hơn.
Khi họ đến phòng trị liệu, Noah đã được đưa vào thiết bị trị liệu, đang chữa trị khẩn cấp.
Đường Vũ đứng ngoài lặng lẽ nhìn.
Vừa rồi cậu mang Noah về không chú ý, lúc này nhìn lại mới thấy kinh hãi, người đàn ông vốn điển trai cường tráng giờ đây đã gầy đến biến dạng.
Không biết đã phải chịu bao nhiêu khổ trong thời không nhiễu loạn.
Cậu đột nhiên nghĩ đến một chuyện, quay đầu hỏi Ian: “Lần này tôi đi bao lâu?”
“Nửa tháng.”
^{ue!!$%*,* [email protected] Light.raito44 @%/44tfnf29vlkqky[$?niti45:%mt Không ngờ lâu như vậy! Bên trong hoàn toàn không có khái niệm thời gian.
Đường Vũ có chút hổ thẹn nhìn Ian, đối phương nhất định lo lắng cho cậu.
Lâu như thế, nếu Ian biến mất nửa tháng, cậu nhất định sẽ ăn ngủ khó yên.
Dường như phát hiện suy nghĩ của cậu, anh xoa tóc cậu đầy bao dung.
Động tác thân mật như thế khiến Đường Vũ cảm thấy rất thoải mái, bất giác híp mắt lại.
Nhìn người yêu lộ vẻ mặt đó, màu mắt thượng tá dần trầm, tay đặt trên đỉnh đầu cậu lại nhẹ vuốt ve, mang theo không khí mờ ám khó thể phát hiện.
Nhân viên y tế đứng bên cạnh từ lâu đã muốn hồi báo tình trạng cho Ian, hắn lúng túng đứng đó, không thể phá vỡ màn bảo vệ vô hình giữa hai người, bầu không khí mờ nhạt nhưng lại làm người ta đỏ mặt đó khiến hắn không biết có nên để hai người tiếp tục trầm mê hay không.
Miễn cưỡng giảm bớt bất an và mong nhớ cường liệt trong lòng, Ian thu tay lại.
Sớm phát hiện sau lưng hai người có động tĩnh, lúc này anh mới quay lại, tỏ ý bảo đối phương cứ tới.
“Sao rồi?” Anh hỏi.
“Các số liệu cơ thể bình thường, không bị ngoại thương, hồi phục một thời gian thì có thể tỉnh lại.”
Ian gật đầu, biết Noah quả thật không sao, anh đã yên tâm, dẫn Đường Vũ về khu nhà ở.
Đường Vũ muốn gặp Cao Mộc, là vì một vài trình tự luôn ghim trong lòng, nếu Cao Mộc thật sự nắm giữ loại trình tự thứ ba, vậy rất nhiều thiết tưởng trước kia của cậu đã có thể dễ dàng thực hiện.
Chẳng hạn bây giờ cần rất nhiều bước phức tạp mới có thể làm xong trang bị tuần hoàn năng lượng, nhưng nếu có nó thì có thể giản hóa hơn phân nửa, còn rất nhiều thứ khác.
Trong lòng mong nhớ chuyện này, Đường Vũ còn nghĩ, trước khi gặp Cao Mộc, cậu nên có chuẩn bị.
Có điều thượng tá Clermont của cậu hình như không định để cậu làm bất cứ chuyện gì.
Khi cậu đưa ra yêu cầu muốn tìm Phùng Dương thương lượng, bị vô tình đẩy vào phòng, cưỡng chế cởi đồng phục, nhét vào trong chăn.
“Cậu cần nghỉ ngơi, Đường Vũ.”
Cái tên hai chữ thốt ra từ miệng Ian, mang theo ý uy hiếp.
Đường Vũ hết cách, chỉ đành ngoan ngoãn nằm, chớp chớp mắt, hỏi: “Còn anh thì sao?”
Người đó giãy dụa một chút, sau đó lạnh nhạt nói: “Tôi không muốn làm ảnh hưởng cậu nghỉ ngơi.”
Tuy không nói nội dung thực chất, nhưng Đường Vũ lại nghe được hàm ý trong lời này, nhiệt độ trên mặt nhanh chóng dâng cao, chỗ được chăn phủ dường như cũng đang tỏa nhiệt.
Thấy Đường Vũ phản ứng mạnh như vậy, vẻ mặt Ian dịu đi không ít, “Nghỉ ngơi đi.”
Nói xong, thì ra khỏi phòng.
Đường Vũ ngủ rất ngon, lúc tỉnh dậy, bên cạnh không biết khi nào đã có thêm một người.
Đường Vũ lật người qua, cảm giác hạnh phúc trào lên từng chút một.
Nếu có thể luôn bình tĩnh, an ổn sống như thế, thì tốt rồi.
Lặng lẽ đưa ngón tay ra, chậm rãi vẽ theo đường mặt của Ian.
Thượng tá trong giấc ngủ vẫn khiến người ta không thể dời mắt, đồng thời lại dịu dàng khiến lòng người mềm đi.
Đường Vũ bỗng lĩnh hội được, tình yêu như một bài văn, có vô số từ ngữ tê dại có thể hình dung.
Sau đó, cậu chú ý ngón tay mình, rồi nhíu mày.
Phần mà cậu vừa ý nhất của thân thể đương nhiên là đôi tay này, dài, thẳng, mạnh mẽ, đặc biệt linh hoạt.
Cho dù cậu vẫn không để ý đôi tay này còn có đặc điểm là trắng nõn, nhưng, cậu vẫn nhớ rõ màu của đôi tay.
Sáng nay nhìn lại, tại sao có hơi ảm đạm?
Lẽ nào không đủ ánh sáng sao?
]:ly?$[}2570*.764986+{“ [email protected] huyetphong @23)(qm+}/}767*:21nx5628$,26 Rất nhanh, mắt cậu đã bị dời đi, cánh tay cậu đang quan sát, bị người khác cầm lấy.
“Đang nhìn cái gì.”
“Không có gì.” Đè xuống bất an trong lòng, Đường Vũ lật người dậy: “Bị tôi đánh thức sao?”
Người đàn ông trước mắt vừa mở mắt ra, ánh mắt dịu dàng không thể tin nổi.
Đường Vũ nhịn không được, cúi người hôn lên.
Sáng sớm đã làm “nóng người” như thế, tâm trạng cả hai đều không tệ.
Đường Vũ cùng Ian đến sân huấn luyện, cậu muốn biết tinh thần lực của Ian đã tăng lên mức nào.
Khi con số đó hiển thị trước mặt cậu, Đường Vũ dại ra.
Hơn một ngàn một trăm.
Con số này, trong cả tinh hệ, đã là không thể vượt qua.
Cho dù thân thể trước kia của cậu, nghe đồn tinh thần lực hơn ngàn, cũng không đạt đến 1100.
“Sao lại nâng cao nhiều vậy?” Nâng lên hai trăm, như vậy đã vượt hẳn dự liệu của Đường Vũ, ngược lại khiến cậu cảm thấy bất an, “Anh có cảm giác gì không, có gì bất thường không?”
Ian lắc đầu, “Tốt lắm.”
“Thật sao?” Đường Vũ cảm thấy không tin nổi, “Bọn Phùng Nghị thì sao? Cũng tăng lên nhiều vậy sao?”
“Cũng được, nhưng giá trị tinh thần lực của họ ban đầu không cao như tôi, trừ tôi ra, Phùng Nghị khá cao, trước mắt đã 900.”
Sau chấn động, nỗi cuồng hỉ trào lên.
Đường Vũ biết, cơ hội cậu cần đã đến, trình tự mà cậu đã soạn sẵn từ trước có thể nổi tác dụng rồi.
Đường Vũ luôn suy đoán, gần khu thời không nhiễu loạn có từ trường bất thường gì đấy, sau khi chiến sĩ cơ giáp tiếp cận, tinh thần lực sẽ được nâng cao.
Hiện tại lại chứng minh được suy đoán đó, hơn nữa trừ viện nghiên cứu, họ cũng có cách giúp chiến sĩ cơ giáp hồi phục lực khống chế với tinh thần lực.
Như vậy thật tuyệt vời.
Trước khi điều khiển chiến thần vào thời không nhiễu loạn, cậu đã soạn xong một bộ trình tự, có thể mang chiến sĩ cơ giáp dạo một vòng an toàn quanh khu thời không nhiễu loạn, mục đích chính là để cho những chiến sĩ này tiếp xúc với từ trường bất thường kia, để nâng cao tinh thần lực.
Xem ra kế hoạch nâng cao lực chiến đấu cho bên mình đã có thể thực thi!
Đường Vũ hưng phấn kể lại kế hoạch cho Ian, anh mang ánh mắt kinh ngạc hiếm thấy nhìn cậu.
Đường Vũ cho là Ian cảm thấy kế hoạch của mình không đủ an toàn, bèn nói: “Tôi có thể hộ tống bọn họ, tinh thần lực được nâng cao sẽ giúp độ đồng bộ của họ cùng cơ giáp nâng cao, đến lúc đó…”
Còn chưa nói xong, cậu đã bị đôi tay mạnh mẽ siết chặt vào ngực.
“Đường Vũ, những gì cậu có thể làm được càng nhiều, thì nguy hiểm cậu phải đối mặt càng lớn.”
Giọng đối phương hơi đè nén, có thể thấy khi nói ra câu này, tâm trạng anh rất nặng nề.
Đường Vũ tỉnh khỏi kích động, chậm rãi yên tĩnh lại, nhẹ ôm anh, “Có lẽ đây chính là ý nghĩa của tôi.”
Tại sao chỉ có cậu khác người khác, tại sao ngài Joe chỉ để mình cậu trải nghiệm như vậy, tại sao cậu vừa là trình tự viên lại là người điều khiển cơ giáp…
Nếu không tận lực làm hết những gì mình có thể làm, cậu sợ sẽ có kết quả giống như kiếp trước.
Tất cả những chuyện có thể giúp thay đổi kết quả, cậu đều không dám từ bỏ.
Cậu không muốn lại nhìn Ian vì cứu cậu mà chết trước mặt cậu, mà cậu lại không thể làm gì chỉ có thể tuyệt vọng chọn cùng chết với anh.
Kết quả đó, đời này cậu tuyệt đối không cho phép xuất hiện lần nữa.
Có một phần khả năng, cậu cũng muốn nghĩ biện pháp đuổi hết toàn bộ những người Hyde đáng ghét, cùng với tộc kiến không mang ý tốt kia ra khỏi tinh hệ của họ.
Có lẽ Ian không có ký ức kiếp trước không thể đồng cảm với cậu, đối phương để tâm đến sự an toàn của cậu hơn, không hy vọng cậu nhiều lần gặp nguy hiểm.
Cậu chỉ có thể bảo đảm: “Tôi nhất định sẽ cố gắng bảo vệ tốt cho chính mình, không để anh phải lo lắng.”
“Cậu đã khiến tôi lo lắng rồi.” Đối phương nói thế.
lwkomvfu!rk]?{|46nlzm.]@ Light @vf57:)?+1973uvudokka`]54%?sk Đường Vũ không biết nên nói gì, chỉ có thể ôm đối phương thật chặt.
“Mới sáng sớm đã dính như keo, đúng là chịu không nổi.” Giọng nói hà khắc truyền tới, chính là Phùng Dương.
Đường Vũ rời khỏi vòng tay Ian, mặt vẫn còn hơi nóng.
Bị bạn thấy cảnh thân mật như thế, đây hình như là lần đầu tiên, da mặt Đường Vũ chưa dày bằng tường thành.
Ian buông cậu ra, mặt không biểu cảm nhìn Phùng Dương.
Phùng Dương giật mình, bước chân khựng lại, trong lòng thầm mắng Đường Vũ, cư nhiên hại cậu bị Ian trừng.
Ian ra ngoài đi huấn luyện, Đường Vũ đúng lúc có chuyện cần tìm Phùng Dương, nên kéo Phùng Dương đến phòng thao tác.
Cậu cho Phùng Dương biết ý định nâng cao tinh thần lực của chiến sĩ cơ giáp trên quy mô lớn, đối phương vỗ đầu cậu hỏi cậu có điên không.
“Nhưng tôi cảm thấy ý định này rất được mà.” Đường Vũ bất đắc dĩ nói.
Sao tên này dám vỗ tới vỗ lui trên đầu cậu thế, lúc trước vì cậu có thể điều khiển chiến thần còn xa cách cậu mấy ngày mà.
“Đúng, tôi không nói là không được, tôi chỉ không biết trong đầu cậu chứa những trò gì, chắc không phải cậu là thần chứ.”
Đường Vũ chỉ xem là đối phương đang đùa, vỗ tay cậu ta xuống, sau đó lập tức vào chính đề, nói rõ suy nghĩ của mình.
Thời gian của họ không nhiều, thời không nhiễu loạn kia rất nhanh sẽ hoàn thiện, đến lúc đó kẻ địch của họ sẽ ào tới, phân tán khắp tinh hệ, toàn diện tấn công họ, họ cần phải tranh thủ thời gian.
Khi Đường Vũ bắt đầu thực thi kế hoạch nâng cao tinh thần lực, nơi thời không nhiễu loạn đột nhiên xuất hiện mấy thứ giống như cơ giáp nhưng hoàn toàn khác loại hình với cơ giáp liên bang.
Những chiếc cơ giáp đó mang theo lệ khí nồng nặc, chẳng qua hình như đã bị tổn hại nghiêm trọng, hoàn toàn không còn dấu hiệu sinh mệnh.
|
Chương 121: Lời Cao Mộc[EXTRACT]Chuyện liên bang phát hiện ngoài tinh vực có sinh vật xâm nhập nhanh chóng được truyền ra, lập tức tạo nên xao động.
Có người phát hiện một vài chiếc cơ giáp hoàn toàn khác biệt về cấu tạo với cơ giáp của bảy đại liên bang xuất hiện gần khu vực thời không nhiễu loạn.
Những chiếc cơ giáp này nhỏ hơn cơ giáp liên bang, nhưng lại vô cùng kiên cố, còn có khí thế.
Cho dù đã tổn hại, nhưng vẫn có thể cảm giác được khí tức còn sót lại làm lòng người sợ hãi, có thể thấy chiếc cơ giáp cùng người điều khiển bên trong từng điều khiển nó bước qua rất nhiều chiến trường.
Nhất thời, rất nhiều người đều để mắt đến khu vực thời không nhiễu loạn, ban đầu xuất hiện đủ loại suy đoán, cũng không thiếu người đoán nơi đó là một không gian truyền tống, rất có thể bên trong sẽ bước ra những kẻ xâm lược từ ngoài tinh vực.
Cho dù những chuyện này đối với Đường Vũ cùng những người ở Derek đã là bí mật biết rõ mà không cần phải nói, nhưng người ở bên ngoài, thậm chí chưa từng nghe đến chuyện thời không nhiễu loạn.
Có thể đoán được kết quả này khiến người ta rất bất ngờ.
Đã bắt đầu có người hoảng loạn.
Chiến tranh giữa các tinh hệ đã là chuyện vô cùng xa vời đối với nhân dân liên bang.
Chỉ có lúc trước, khi những người khai thác chiếm lĩnh nơi này, cùng phân chia nguồn tài nguyên với người của liên bang khác, thì có thể tính là chiến tranh vũ trụ.
Sau đó, khi bảy đại liên bang đều đóng trú ở đây, về một trình độ nhất định, họ đã trở thành một chỉnh thể không thể phân tách, tuy có chiến tranh, nhưng giống như hàng xóm tranh cãi, sẽ gây chú ý, nhưng không khiến người ta quá mức sợ hãi.
Nhưng khi người ở ngoài tinh vực thật sự xuất hiện, mọi người rõ ràng không thể tiếp tục bình tĩnh.
Đó là sinh vật ngoài tinh vực mà ngàn vạn năm nay chưa từng xuất hiện.
Trước khi cơ giáp ở ngoài tinh vực khởi động, họ căn bản không biết “nhân loại” nơi đó có tướng mạo ra sao.
Đối với sợ hãi chưa biết, mọi người đều hoảng loạn.
Tuy Đường Vũ không biết tại sao liên bang không áp chế những tin tức này, có lẽ liên bang cũng nhận thức được, không thể tiếp tục xây dựng bầu không khí giả tạo rằng cả tinh hệ đều vô cùng hòa bình, yên tĩnh, có lẽ đang lót đệm cho mọi người chuẩn bị tâm lý đối diện với chiến tranh sắp tới.
Đương nhiên, thế giới bên ngoài rối loạn thế nào, ở Derek không cảm thấy được.
Vì nơi này có vị trí địa lý đặc thù, từ trước tới giờ cũng rất hiếm khi an bình.
Chiến sĩ ở đây đã quen với những tình huống đột ngột.
Đường Vũ chỉ từ vài tin tức Carlos truyền đến mới biết, năng lực thừa nhận tâm lý của người dân liên bang đang tiếp nhận một lần tẩy lễ.
Theo Đường Vũ biết, cấp cao của bảy đại liên bang cuối cùng cũng xem trọng chuyện này.
mn]=amxtio[}pk87?:85bl|bp& [email protected] Huyết – Phong @.!={lqra34qjgxesxf^!/`kbwg Tuy giữa họ bình thường cũng hay đánh tới đánh lui, nhưng khi đối phó với kẻ địch bên ngoài, thì sẽ hình thành nhận thức thống nhất từ ngàn vạn năm trước.
Chẳng qua đối với cậu, liên bang vẫn chưa đủ xem trọng việc này, cậu không biết là do cấp cao đã bị người Hyde xâm chiếm quá nhiều, hay vì những nhà chính trị này đã mô tả hiện trạng quá mức hoàn mỹ.
Cậu là người thấp kém không đủ tiếng nói, không thể can thiệp vào quyết định của cấp cao, chỉ có thể tận lực làm tốt chuyện của mình.
Tuy Ian có quyền phát ngôn, nhưng dưới áp lực vô hình của thượng tướng Franco, anh cũng chỉ có thể cố gắng nâng cao thực lực.
Sau khi biết người Hyde đã bắt đầu thử đến vùng thời không nhiễu loạn, Đường Vũ cũng đẩy nhanh kế hoạch của mình.
Trước mắt người Hyde vẫn chưa thể đi qua nơi đó thành công, có tới cũng phải bỏ cả tính mạng, ngược lại khiến cậu vững tin hơn, nếu không một ngày nào đó, khi toàn thể người Hyde tiến hành xâm lược, có thể bọn họ sẽ rất hoảng loạn.
Chuyện muốn nâng cao tinh thần lực cho chiến sĩ tại Derek sau đó đã bị thượng tướng Franco phát hiện, đối phương không nói gì, cũng không phản đối, đại khái cảm thấy cho dù lực chiến đấu của Derek có nâng cao, chỉ nâng cao tỷ lệ chiến thắng bên Abner, chứ không thể gây thương tổn gì cho người Hyde.
Trước khi chia chiến sĩ ra từng đợt đưa đến vùng thời không nhiễu loạn, Đường Vũ có cùng Ian đi gặp Cao Mộc.
Nếu không phải đối phương đột nhiên xuất hiện công đánh Derek, cậu gần như đã quên vị trung tướng phản bội Hick đó.
Mà dường như đối phương sống ở Rice rất tốt, có thể chi phối ý kiến của tổng thống Rice, đủ thấy người này thâm sâu khó dò.
Ian dẫn một thiếu niên gầy yếu xuất hiện, làm Cao Mộc bất ngờ.
Ông nhìn thiếu niên đầy kỳ quái, sau đó nhíu mày, trong lòng có vài cảm giác quái dị.
“Tôi nghĩ loại mật đàm này cậu sẽ không mang theo bất cứ ai.” Cao Mộc nhìn Ian.
“Xin chào, tôi là Đường Vũ, trình tự viên của Ian.” Đường Vũ tự giới thiệu.
“Hả? Là cậu. Tôi từng nghe về cậu, Ogavin đích thân chọn ra.”
“Đúng, nghe có vẻ như ông đối với tổng thống các hạ của chúng tôi, người mà ông từng trung thành, không có chút kính trọng nào.” Đường Vũ thăm dò.
“Phải, ông ta chỉ là một con sâu mọt lăn lộn trong liên bang, nhưng các cậu cứ nhất định cho rằng ông ta là một đại anh hùng.” Trong ngữ khí của Cao Mộc tràn đầy chế nhạo, có vẻ cực kỳ xem thường người đó.
Từ lời Cao Mộc, Đường Vũ đã đoán được đại khái lập trường của ông ta.
Đường Vũ cảm thấy có chút buồn cười.
Không ngờ tên điên này lại có thể là cùng một loại người với họ.
Cao Mộc còn đang nói, nhưng thật ra là đang khuyên Ian.
Đường Vũ nghĩ, nếu không phải vì muốn Ian trở giáp, Cao Mộc sẽ không dễ dàng bị bắt như vậy.
“Ian, cậu là người điều khiển chiến thần, chỉ có cậu mới cứu được cả tinh hệ này, ngăn cản bi kịch từng xảy ra.”
Lời Cao Mộc nếu người khác nghe sẽ nghĩ là phát điên, nhưng Đường Vũ và Ian lại hiểu được hàm ý trong đó.
“Nhìn vẻ mặt cậu, cậu đã biết một phần sự thật rồi.” Cao Mộc cười nói.
Nếp nhăn bên khóe miệng ông ta rất sâu, nhưng không hề tổn hại đến khí chất học giả của ông.
“Các cậu nương nhờ Franco.” Cao Mộc ném ra suy đoán của mình, còn thăm dò suy đoán của mình có phải là thật hay không, sau khi thấy Ian vẫn không biểu cảm gì, ông cười nói: “Tôi có thể đoán được ông ta thuyết phục cậu thế nào, nhưng, bảo hổ lột da cậu cảm thấy phần thắng của liên bang có lớn không?”
Đường Vũ giật mình, cậu cảm thấy nhất định là Cao Mộc đã tổ chức hoặc biết có thế lực nào đó có thể đối kháng với thượng tướng Franco và Abner, hơn nữa còn có ý đồ lôi kéo Ian.
Trong mắt người khác, Ian là một sự tồn tại đặc biệt, có thể nói, có anh rồi, phần thắng sẽ tăng lên phân nửa.
Nếu thế lực của Cao Mộc là thật, Đường Vũ cảm thấy chuyện cậu mưu tính có phần thắng lớn hơn, ít nhất Cao Mộc là một nhân loại liên bang hàng thật giá thật, dù có thế nào, cũng sẽ không làm chuyện gì bất ngờ vào lúc chót.
Nếu liên thủ với ông, hệ số nguy hiểm sẽ giảm đi rất nhiều.
Tuy Cao Mộc từng phản bội, nhưng nhìn từ cục diện hiện tại, có lẽ đó chỉ được coi là dời trận địa.
Đường Vũ luôn tỉ mỉ quan sát mọi cử chỉ, mỗi vẻ mặt của Cao Mộc, để phán đoán điều đối phương nói có phải là thật hay không, và đánh giá khả năng hợp tác với Cao Mộc.
~$qdtp40!/1~&^ [email protected] Huyết Phong @hbjl|.86jp*{82`],~.jp) Cao Mộc lại nói rất nhiều với Ian, sau đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay mặt nhìn Đường Vũ: “Cậu luôn dụng tâm quan sát tôi, thử nói xem cậu đã có kết luận gì?”
Bị người phát hiện, Đường Vũ chẳng có chút lúng túng nào.
Cậu nói: “Tôi muốn biết ông có kế hoạch gì? Thượng tướng Franco chuẩn bị đuổi người Hyde ra khỏi tinh hệ Abel, mà ông muốn đối lập ông ta, ông đã chuẩn bị làm gì?”
Kinh ngạc khi người trẻ tuổi này lại đưa ra nghi vấn thẳng thừng như vậy, Cao Mộc lại nhìn Đường Vũ, tỉ mỉ đánh giá.
“Tôi nhìn ra được từ người cậu, cậu không chỉ là một trình tự viên.”
“Tôi còn có thể điều khiển cơ giáp, chẳng qua chỉ có thể điều khiển một chiếc.”
“À, vậy sao, tại sao chứ?” Cao Mộc cảm thấy hứng thú hỏi.
“Vì chỉ có chiếc cơ giáp đó có hứng thú với tôi, nó chọn người.” Đường Vũ mỉm cười nói.
Nói đến đây, thần sắc Cao Mộc đã thay đổi.
Cơ giáp biết chọn người, liên bang có một không hai, mà ông đã nghiên cứu chiếc cơ giáp đó cả đời, sao có thể không biết.
“Cậu…” Cao Mộc kích động đứng lên, “Cậu là nói…”
“Hiện tại phải chăng tôi đã có tư cách yêu cầu ông trả lời vấn đề của tôi rồi?”
Lần này, Cao Mộc không còn chơi đoán đố với họ nữa, ông cho Đường Vũ và Ian biết rất nhiều chuyện, những chuyện này tuy trước đó hai người cũng từng suy đoán, nhưng chưa từng được chứng thực cũng chưa thông hiểu.
Cả tinh hệ, nơi bị thâm nhập nghiêm trọng nhất, chính là liên bang Hick có thực lực yếu nhất, gần như từ trên xuống dưới đều bị người Hyde chiếm cứ, liên bang khác luôn chỉ mắt nhắm mắt mở mà nhìn, để mặc người Hyde giày vò một nơi, nhưng nếu muốn quấy rầy yên bình của liên bang khác, thì quyết không bỏ qua.
Vì thế, khi Hick tranh đoạt những hành tinh bỏ hoang kia, đã làm những liên bang khác chú ý, biết ý đồ của họ cực lớn, cho nên mới khai chiến với Hick.
Dù vậy, tuy thực lực tổng thế của Hick thấp, nhưng những liên bang khác vẫn không thể liên thủ giải quyết, là vì người Hyde có một vài năng lực đặc biệt, chỉ có thể để mặc như thế.
“Người Hyde sẽ không dễ dàng rời khỏi liên bang, cho dù có một vài người ôm ảo tưởng tốt đẹp, nhưng sau khi họ rời khỏi tinh hệ sẽ phát hiện họ không còn nơi nào để đi, cuối cùng vẫn đành quay về.”
Đây là câu nói của ngài Joe mà Cao Mộc đã thấy trong quyển nhật ký của đối phương lúc sử lý di vật.
Từ đó về sau, là một người liên bang không biết một chút sự tình nào, ông bắt đầu từng bước điều tra cái gì là người Hyde, người Hyde đã từng làm gì, và họ sắp làm gì.
Chính vì đã nhận rõ một vài sự thật đó, ông mới phản bội, cho dù nơi này là cố thổ chứng minh cho vinh dự của ông, cho dù nơi này có Sisyphus ông tự tay tham gia chế tạo cùng chiến thần ông xem là sinh mạng, ông cũng buộc phải rời khỏi nó, tìm con đường khác.
Phản bội biến thành trung thành, sự phản chuyển này khiến Đường Vũ nghe cũng giật mình không thôi.
“Nếu cậu là người điều khiển chiến thần.” Cao Mộc đưa tay phải ra, “Chân thành hy vọng cậu, có thể cùng chúng tôi rời khỏi nơi này.”
Ian vẫn luôn trầm mặc không nói cuối cùng cũng có hành động.
Anh ngăn cản Cao Mộc đang muốn nắm tay Đường Vũ, ngẩng đầu, khí thế bức người, hỏi: “Ông luôn khẳng định tôi mới là người điều khiển chiến thần, sau khi gặp Đường Vũ, lại không hề nghi ngờ cậu ấy, lập tức thay đổi thái độ, tôi không thể không hoài nghi ông có ý đồ gì đó, còn che giấu một chân tướng.”
Anh không cho đối phương cơ hội thở dốc, lạnh lùng biểu đạt thái độ của mình: “Nếu ông không thể nói rõ toàn bộ chân tướng, vậy thì ông và thượng tướng Franco cũng không có gì khác biệt, chúng tôi vẫn sẽ tiếp tục làm theo kế hoạch của mình.”
Cao Mộc biết Ian trước giờ nói một không nói hai, giờ đây trong lòng cũng xoắn xuýt khôn cùng.
Ông có thể nhìn ra, quan hệ của Ian và người tên Đường Vũ rất thân mật, có thể nói không thể tách rời, nếu ông thật sự nói rõ chân tướng, đối phương có còn toàn lực cho trận chiến tương lai hay không?
Ông đoán, vấn đề ông muốn che giấu bây giờ, cũng chính là vấn đề mà đám người Franco che giấu.
Nếu ông cũng chọn lựa che giấu, Ian sẽ không tin tưởng ông.
“Được thôi, tôi cho cậu biết.” Cao Mộc thở dài nói: “Cậu quả thật là người điều khiển chiến thần.” Ông nhìn Ian nói: “Mà sở dĩ cậu ta có thể điều khiển chiến thần, vì cậu ta chính là chiến thần.”
|
Chương 122: Bố trí đường lui[EXTRACT]“Cậu ấy chính là chiến thần? Có ý gì?”
72wn],3po/:21`&://[email protected] huyetphong @kvwrhewu,/*%awyr31dikm.$el
Sau khi Cao Mộc nói xong câu đó, phòng thẩm vấn chìm vào yên tĩnh, cho đến khi Ian mở miệng.
Đường Vũ không có cảm giác bất ngờ gì, có lẽ chỉ là đổi một cách nói khác với cậu là “linh hồn” của cơ giáp mà thôi.
Cao Mộc thấy hai người đều không có vẻ quá bất ngờ, nên tiếp tục: “Xem ra các cậu cũng biết rồi, nhưng cũng chính vì thế, muốn phát huy chiến lực mạnh nhất của chiến thần, cậu Đường Vũ đây nhất định phải hoàn toàn dung nhập vào chiến thần, chính là nói, lúc đó, cậu ta không cách nào tiếp tục ở trong thân thể nhân loại nữa.”
Sau khi phản ứng lại, lòng Đường Vũ lộp độp.
Cao Mộc lại tiếp tục, “Lúc đó, cậu chỉ có thể dùng thân phận chiến thần, nhờ thân thể chiến thần tiếp tục sinh tồn.”
Thân thể Đường Vũ hơi lảo đảo, sau đó liền cảm giác một cánh tay mạnh mẽ đưa ra sau lưng, đỡ lấy cậu.
Không phải Đường Vũ chưa từng hoài nghi, rõ ràng cậu có thể điều khiển chiến thần, nhưng tất cả mọi người lại cho rằng Ian mới là người điều khiển của chiến thần, hai người họ phải làm sao mới có thể cùng điều khiển chiến thần?
Hóa ra, là thế này sao?
Cậu trở thành linh hồn của chiến thần, rồi do Ian điều khiển.
Cậu nhớ lại lần đầu nhìn thấy chiến thần, Phùng Dương từng nói với cậu: Ngài Joe nói, muốn ban linh hồn cho cơ giáp chiến thần, khi một chiếc cơ giáp có được ý thức của mình, mới có thể phát huy thực lực chân chính của cơ giáp. Cũng có nghĩa là, thứ ông đề xướng không phải là để nhân loại điều khiển cơ giáp, mà là muốn đạt đến độ hợp tác giữa người và cơ giáp, người máy dung hợp.
Từ trước tới nay, Đường Vũ cũng không ý thức được vấn đề này.
Bị Cao Mộc nói ra, cậu mới giật mình về sự bất thường của thân thể gần đây, đặc biệt là khi một mình ở thời không nhiễu loạn, ở trong chiến thần nửa tháng rồi ra ngoài, tay cậu đã bắt đầu không bình thường.
Ban đầu cậu cho rằng chỉ là do ánh sáng hoặc do bức xạ làm đổi màu, hiện tại xem ra, nó giống như lộ ra một luồng tử khí…
Dường như tiếp xúc với chiến thần càng nhiều, tình trạng càng nghiêm trọng.
Cậu sắp biến thành một chiếc cơ giáp rồi…
“Có… biện pháp nào giải quyết không?”
Đường Vũ nghe mình nói, âm sắc khô khàn.
Ian lập tức siết chặt cánh tay nơi eo cậu, chân mày nhíu chặt cũng lộ ra tâm tình của chủ nhân lúc này.
“Sau khi ngài Joe qua đời, cả đời tôi luôn đặt trong việc nghiên cứu chiến thần, về linh hồn của chiến thần, tôi không nghĩ đến sẽ là một người còn sống.”
Đường Vũ nhanh chóng trấn tĩnh, cho dù biết càng tiếp xúc chiến thần, tốc độ thân thể “tử vong” càng nhanh, nhưng tình trạng này cũng hết cách rồi.
Mà có một thứ khác làm cậu vững tinh hơn, chính là cậu còn một thân thể khác.
Đã gần như bị mọi người quên lãng, đang nằm tại liên bang Oum, thân thể chân chính của cậu!
Chẳng qua, vốn là đang cố gắng trở về, hiện tại thì nó là đường lui mà cậu cần phải chuẩn bị.
Nghĩ đến đây, sắc mặt Đường Vũ tốt hơn, nhưng trong lòng vẫn rất lo lắng, nếu có một ngày cậu thật sự không về được thân thể này, phải làm sao để trở về thân thể cũ của mình?
Đường Vũ đau đầu nghĩ, sao cậu luôn phải suy nghĩ những chuyện siêu nhiên này chứ…
au/]nx`~ca64wz]`[* [email protected] Huyetphong143 @eyed&?,}mn/(zalu&]=66*] Phát hiện sắc mặt Đường Vũ đã không còn thảm bại như vừa rồi, Ian cũng dễ chịu hơn.
“Đường Vũ, chúng ta về trước.” Ian dìu Đường Vũ nói.
Đường Vũ gật đầu, cũng cảm thấy nên yên tĩnh một chút, nghĩ xem phải làm gì để xử lý thân phận như mê cung của mình.
Còn về chuyện Ian muốn thẩm vấn Cao Mộc, cậu đã không còn tâm trạng tìm hiểu.
Sau khi trở về, Ian xác định Đường Vũ không có gì, mới gọi Kim đến, tiếp tục tới chỗ Cao Mộc.
Đường Vũ ngồi trên giường, nghĩ đến cuộc đối thoại cùng Cao Mộc và Franco.
Từ thái độ của họ, có lẽ cậu chết chắc rồi, cho nên mới nhất trí che giấu Ian, sợ đến lúc đó anh sẽ không hợp tác.
Tuy cậu từng nhờ Phùng Dương hỏi Lunerb giúp cậu, có cách nào trở về thân thể cũ hay không, nhưng đối phương vẫn chưa trả lời.
Hiện tại thời gian đã không còn nhiều, cậu cần đích thân đi hỏi.
Cũng mượn cơ hội này, nói rõ chuyện trước kia với Lunerb.
Đường Vũ lên mạng, cuối cùng kéo người trong danh sách đen, đã bị ngăn cản rất lâu ra.
Cậu vừa hành động, bên kia lập tức chú ý, nhanh chóng xuất hiện bên cạnh cậu.
Ánh sáng vàng dịu dàng lóe qua, Lunerb xuất hiện.
Sau khi người đó xuất hiện, thần sắc phức tạp nhìn Đường Vũ, hai mắt không hề chớp, như sợ cậu sẽ bị hơi gió do hắn chớp mắt thổi đi.
Gặp lại Lunerb, tâm trạng Đường Vũ cũng rất phức tạp.
Người này, là người kiếp trước đã giết chết người bạn tốt nhất của cậu, cũng vì thế mà hại chết cậu.
Cho dù kiếp này cậu mới chậm chạp phát hiện, người này thích mình…
Không biết qua bao lâu, đối phương mới nặn ra một nụ cười, trong nụ cười tràn đầy khổ sở.
“Đường Vũ…” Lunerb nói.
“Đàn anh Lub.” Đường Vũ cố gắng biểu hiện lạnh nhạt, cho dù có phẫn nộ đối với người này, nhưng sau khi chết, và sau khi khôi phục ký ức ở kiếp này, cậu cũng có thể cảm nhận được thống khổ của hắn.
“Hóa ra cậu thật sự là cậu ấy.”
“Đàn anh, tôi không biết anh đang nói__”
“Không sao.” Đường Vũ chưa nói xong, đã bị ngắt lời, “Trong lòng tôi biết là được, tôi sẽ không nói với bất cứ ai, Đường Vũ…”
Hai chữ cuối cùng như một lời than thở.
Người đàn ông sáng sủa trong ấn tượng của cậu đã hoàn toàn thay đổi, không chỉ tướng mạo đã biến thành một người đàn ông cao to thành thục, ánh mắt cũng lắng đọng rất nhiều tang thương.
Nghĩ đến tốc độ lão hóa nhanh hơn người thường của Lunerb, Đường Vũ không nhẫn tâm hà khắc với hắn.
Mặc dù không biết đối phương làm sao suy đoán được cậu chính là “Đường Vũ” trong miệng hắn, hơn nữa đã hồi phục ký ức. Nhưng Đường Vũ không xem trọng việc đó, cậu đi thẳng vào vấn đề: “Đàn anh Lub, trước đó chắc Phùng Dương đã liên lạc với anh rồi.”
“À, đúng.” Lunerb cố gắng để mình không mất khống chế, gắng gượng cười: “Tôi đang nghĩ biện pháp cho chuyện cậu ta nói.”
cc47hm{`?{he2`+$~32/^42} [email protected] Huyết – Phong @6079*~,*nbik&+6.}66[?vr Hắn nhìn Đường Vũ, tuy biết rõ chuyện này liên quan đến Đường Vũ, nhưng thông minh không nói rõ. Chỉ cần người này còn chịu nói chuyện với hắn, hắn đã biết đủ, “Nếu có tiến triển, tôi có thể liên lạc với cậu không.”
Đối với thái độ cẩn thận dè dặt của Lunerb, Đường Vũ cảm thấy bất đắc dĩ, giống như cậu ức hiếp hắn ta, “Có thể, đàn anh. Nếu anh có thể giúp… đỡ, chuyện trước kia, cùng ba vấn đề anh từng đồng ý, đều xóa bỏ hết.”
Lunerb nghe Đường Vũ nói thế, chấn động trợn to mắt, vẻ mặt không dám tin.
“Chuyện trước kia…”
Đường Vũ gật đầu, “Chính là những chuyện trước kia.”
Lunerb hoảng hốt một lát, sau đó chợt lộ ra vẻ mừng như điên, bước hai bước lại gần Đường Vũ, muốn kéo tay cậu: “Là thật sao? Cậu… cậu không còn hận tôi nữa?”
Đường Vũ bình tĩnh lùi về sau một bước, lắc đầu nói: “Tôi chưa từng hận anh, chỉ là chúng ta không cùng lập trường mà thôi.”
Thấy Đường Vũ cự tuyệt, Lunerb vẫn cười khổ: “Tôi biết cậu là một người ghét ác như thù, tôi cũng biết cậu không thể thật sự tha thứ cho mình, nhưng tôi có thể bảo đảm, lần này, tôi tuyệt đối không tổn thương một cọng tóc nào của cậu nữa.”
Lunerb như đang thề, đột nhiên kéo tay Đường Vũ, nhìn chằm chằm cậu nói.
Đường Vũ ghét ác như thù trong miệng hắn đã không còn tồn tại từ lâu, trải qua cuộc đời khác nhau, có rất nhiều ký ức đã không còn giống với Đường Vũ ban đầu nữa.
Đường Vũ cũng không giải thích, chỉ nhìn đôi tay thô sần của đối phương, cùng đôi tay đang dần tối màu của mình, nói: “Hy vọng anh nói được làm được.”
Đường Vũ không biết Lunerb định làm sao che giấu Abner để tìm cách cho cậu về thân thể cũ, nhưng cậu biết, chuyện này không nhờ Lunerb giúp, thì người khác càng không thể giúp cậu.
Thoát khỏi mạng, vừa mới gỡ thiết bị lên mạng, Đường Vũ đã giật mình.
Không biết từ lúc nào, Ian đang ngồi cạnh cậu, thấy cậu tỉnh, anh nâng tay xoa tóc cậu không nói một lời, tỏ vẻ “có gì muốn nói với tôi không”.
“Tôi…” Gặp mặt Lunerb trên mạng, như vậy đã làm trái với chuyện cậu từng bảo đảm cùng Ian, bây giờ nói ra, đặc biệt không đủ tự tin, Đường Vũ ấp úng nói: “Vừa mới… đi, đi gặp… Lunerb.”
Cậu biết Ian không thích hỏi, thấy anh chỉ híp mắt nhìn cậu, liền chủ động khai hết.
Về đường lui cuối cùng của cậu __ thân thể đang ở Oum, cùng với chuyện Lunerb có thể giúp cậu.
Sau khi khai hết toàn bộ, ánh mắt như áp bách trên người cuối cùng cũng giảm xuống, lúc này Đường Vũ mới dám thở ra.
“Tại sao cậu cho rằng cậu ta có thể giúp cậu?”
Đối phương nhẹ nhàng vuốt ve sau cổ làm Đường Vũ rất thoải mái, cậu híp mắt lộ vẻ hưởng thụ: “Vì… anh ta có một năng lực đặc biệt.”
Đường Vũ cho Ian biết suy đoán của mình.
Đó là chuyện tinh thần lực của Lunerb có thể ảnh hưởng đến tư duy của người khác.
Ban đầu cậu không cảm thấy Lunerb có gì khác với những người Hyde kia, nhưng trong quá trình tìm hiểu về thượng tướng Franco và những phương diện khác, cậu biết, người Hyde tấn công tinh thần lực và ảnh hưởng đến người khác là hai khái niệm khác nhau.
Tinh thần lực của Lunerb khác với những người kia.
Có lẽ chính vì điểm này, kiếp trước vũ khí cuối cùng mà Lunerb bắn ra, có năng lượng to lớn, đồng thời còn có thể khiến cậu xuyên qua thời không trải nghiệm một nhân sinh khác.
Đương nhiên, đây toàn là suy đoán của Đường Vũ, nhưng cậu chỉ có thể đặt cược toàn bộ lên người Lunerb.
Ngài Joe đã không còn, trừ hắn ra, cậu không còn cách nào khác.
Đường Vũ nói rõ mọi thứ, Ian nâng cằm cậu lên, nhìn vào mắt cậu nói: “Không có thời khắc nào cậu không che giấu tôi một vài chuyện.”
jv64(~81633/$778366^ [email protected] Light @keqs~}az76bg9423vo:|&*he79%*pu Đường Vũ biết anh đang ám chỉ chuyện cậu định trở về thân thể cũ, cậu vội vã giải thích: “Tôi không định giấu anh, chỉ là không muốn nói ra để anh lo lắng, bây giờ có cách tìm hiểu, tuy chỉ là phương hướng, nhưng không phải tôi đã nói ngay cho anh biết rồi sao.”
Thấy Đường Vũ nóng vội, không phải thật sự muốn vĩnh viễn che giấu mình, lòng Ian ấm lên, vẻ mặt vốn cứng nhắc cũng bất giác thả lỏng, bất đắc dĩ nói: “Hiện tại, còn có chuyện gì tôi không biết không?”
Đường Vũ lập tức đưa tay lên, thề: “Tuyệt đối không có!”
“Hử?” Ian đột nhiên lộ vẻ kỳ quái, khi cậu nhìn anh kinh ngạc thì anh liền đè cậu xuống, hỏi: “Cậu còn chưa nói, cậu và Lunerb rốt cuộc là sao.”
|
Chương 123: Thân thể suy yếu[EXTRACT]Cậu và Lunerb?
Đường Vũ kinh ngạc nhìn Ian, sau đó bật cười: “Ian, anh đang ghen sao?’
“Cậu có thể nghĩ vậy.” Đối phương nhẹ nhàng giam hai tay cậu lên đỉnh đầu, ánh mắt trầm lắng, lộ vẻ nguy hiểm.
“Chúng tôi không có gì hết.” Ý thức được Ian không phải đang đùa, Đường Vũ nghiêm chỉnh lại: “Chỉ là quan hệ bạn học bình thường, anh ta tự động thân thuộc…”
“Cậu biết tôi không phải hỏi chuyện kiếp này.” Ian cúi đầu xuống, nhẹ cắn một cái lên cổ cậu.
“Đợi đã…” Gặm cắn và liếm mút khiến bầu không khí đột nhiên trở nên mờ ám, Đường Vũ giãy dụa nói: “Tiếp tục như vậy, tôi sẽ không cách nào cho anh biết.”
Lúc này Ian mới ngẩng đầu lên, tỏ vẻ lắng nghe, nếu bỏ qua đôi tay đã bắt đầu làm loạn kia.
Đường Vũ áp chế đôi tay đã trượt đến bụng mình, nhìn người đàn ông tuấn lãng đang híp mắt, cười nói: “Không lẽ anh cho rằng tôi không muốn cho anh biết sao.”
“Trước kia cậu chưa từng chủ động nói đến.”
Cho nên dùng chiêu này ép cậu nói?
Từ lúc nào Ian đã ấu trĩ như thế?
Ian giữ chặt tay Đường Vũ, lục tìm trên người Đường Vũ, tay kia tì lên đầu, nghiêng người nhìn Đường Vũ.
“Kiếp trước, thật ra cũng không có gì.” Đường Vũ hồi tưởng lại, chậm rãi nói: “Kiếp trước, anh, tôi, anh ta, chúng ta là bạn học, tình cảm rất tốt, cho nên đến lúc cuối, cũng không ngờ anh ta lại là sát thủ của người Hyde, còn lấy mạng của hai chúng ta, nói ra thì thật mất mặt… chẳng qua kiếp này tinh thần lực của anh đã được cường hóa lên hai lần, nhất định mạnh hơn kiếp trước.” Nói đến cuối cùng còn không quên khen ngợi người yêu.
Ian chưa từng hỏi Đường Vũ chuyện của hai người trong kiếp trước, lúc này nghe Đường Vũ nói, đột nhiên có chút hiếu kỳ.
Thấy Ian lộ vẻ hứng thú, Đường Vũ không biết làm sao, chỉ đành chọn vài cái kể cho anh nghe.
“Ba chúng ta, cũng như anh, Phùng Dương, Emir kiếp này rất nổi tiếng tại liên bang, tôi là học sinh trao đổi từ Oum, tính cách rất cao ngạo, còn anh, còn cao ngạo hơn tôi, đã thế còn lạnh nhạt, Lunerb thì rất hoạt bát, cho nên ban đầu anh ta khá hợp với tôi, tôi thì thường xuyên cãi nhau với anh…” Đường Vũ nhìn người yêu đang nằm bên cạnh lặng lẽ lắng nghe, cười nói: “Kiếp này tính cách của anh tốt hơn không ít.”
Thấy đối phương nhíu mày, Đường Vũ tỉnh ngộ: “Không lẽ chỉ dịu dàng với mình tôi sao?”
Thấy đối phương ngầm thừa nhận, Đường Vũ suýt kêu lên, hóa ra cậu đã sống trong phúc mà không biết phúc lâu như thế sao?!
“Cậu và cậu ta khá hợp nhau?” Ian bỏ qua cái khác, đơn giản đưa ra câu này.
Đường Vũ nhạy cảm phát hiện tình trạng không hay, lập tức lắc đầu: “Đương nhiên sau đó tiếp xúc nhiều rồi tôi mới phát hiện con người anh cũng không tệ…”
Lời giải thích bị nụ hôn đột ngột chặn lại, hai thân thể thường xuyên phân ly hơi cọ một chút đã tóe lửa.
Hô hấp nặng nề cùng tiếng thở dốc thấp trầm dần nổi lên, thay thế cho ánh dương dần hạ xuống, làm tăng nhiệt độ nóng bỏng cho căn phòng.
Thân thể sau khi âu yếm trở nên lười biếng và thỏa mãn, Đường Vũ tựa vào ngực Ian, nhẹ nói: “Thật ra cũng không nhớ rõ lắm, kiếp trước giống như chỉ là một giấc mộng, chỉ có hiện tại, anh ở bên cạnh tôi, mới là sự thật.”
cc!umok$93uo## [email protected] Lightraito @5`{gp}%41rp:?63(+`)jp35gmwl$} Eo bị siết chặt, ***g ngực nóng cháy và ẩm ướt của anh, có thể khiến người ta trầm mê vào đó.
“Kiếp trước chúng ta chỉ là bạn, nhưng vào thời khắc mấu chốt, anh lại vì cứu tôi…”
“Không phải.”
Lời cậu bị người đàn ông bên cạnh ngắt ngang, Đường Vũ khó hiểu nhìn đối phương.
“Nhất định từ rất lâu rất lâu về trước, tôi đã yêu cậu rồi.”
Kỹ năng tâm tình của Ian vẫn rất tuyệt, thậm chí Đường Vũ còn muốn “lấy thân báo đáp”, chỉ là sau đó, hai người phát hiện trong lòng đều rất kỳ cục, vì thế chỉ có thể hạ thấp tiêu chuẩn, cắn nhau đến cao trào.
Ấm áp mãi đến sáng sớm, hai người tỉnh lại trong cơn giao động kịch liệt.
Ian nhanh chóng mặc quần áo liên lạc nhân viên hỏi rõ tình huống, Đường Vũ cũng nhanh chóng vào trạng thái chuẩn bị, cùng Ian đến kho cơ giáp.
Đến rồi mới biết, lại có mấy chiếc cơ giáp ra khỏi thời không nhiễu loạn, chẳng qua đợt cơ giáp này không giống như đợt trước ngay cả người điều khiển cũng hoàn toàn tổn hại, có hai chiếc cơ giáp toàn tốc lực bay đến gần Derek thì đột nhiên nổ tung.
Tuy kết quả cuối cũng những chiếc cơ giáp này vẫn như đợt trước, nhưng lại có thể phát giác rõ ràng, trình độ tổn hại của thời không nhiễu loạn đã giảm xuống.
Lần trước đến lần này, tính theo thời gian của Derek chỉ mới cách nửa tháng, lần sau có thể thời gian sẽ càng ngắn hơn.
Đường Vũ lập tức liên lạc với Phùng Dương, hỏi chuyện nâng cao tinh thần lực cho chiến sĩ cơ giáp đã tiến triển đến đâu.
Phùng Dương và Malak đang ở chỗ Phùng Nghị, nghe nói đã dẫn đoàn người điều khiển đầu tiên qua đó.
Phùng Dương trả lời cậu rằng, những người điều khiển đó hiện tại đang trị liệu hồi phục tinh thần lực, xem ra không có vấn đề gì lớn, đã có một vài người trị liệu hoàn tất, tinh thần lực nâng cao thấy rõ.
Nhận được tin, Đường Vũ yên tâm, khi tất cả mọi người không chú ý, cậu lặng lẽ gửi tin ra ngoài.
Cùng lúc này, bảy đại liên bang thống nhất công bố một tin tức, thừa nhận người ngoài tinh hệ xâm nhập và tấn công, từ nay về sau có thể liên bang sẽ đột ngột bùng phát chiến tranh, yêu cầu nhân dân đừng tùy ý rời khỏi hành tinh, không được tùy tiện vào chiến khu.
Liên bang còn công bố, sắp tới sẽ triệu tập quân dự bị khắp liên bang, hễ là người có năng lực chiến đấu, thì đều có thể báo danh vào quân, nếu tình huống khẩn cấp, sẽ được phái lên chiến trường bất cứ lúc nào.
Nhất thời, rất nhiều người trẻ tuổi sôi sục, người còn không biết phải đối mặt với chiến tranh gì, đều kích động báo danh vào quân dự bị.
Mà người vốn đã ở ngay tiền tuyến, lại là trình tự viên chuyên thuộc của Ian, còn có thân phận đặc biệt như Đường Vũ, đương nhiên trực tiếp bị giữ lại, không được bỏ đi.
Thượng tướng Franco đích thân đến gặp cậu, nói muốn ban quân hàm cho cậu.
Nhưng dưới sự cự tuyệt quyết liệt của Đường Vũ, và sự thoái thác của Ian, ông mới chịu thôi suy nghĩ đó.
Bất kể đối với Đường Vũ hay Ian, quyền lợi đối với họ đều không quan trọng, cho dù ban cho hai người quân hàm thượng tướng, nên làm thì bọn họ vẫn sẽ làm.
Mà Đường Vũ cảm thấy có quân hàm rồi có thể sẽ trói buộc cậu, dù sao có Ian đây, thân phận đặc biệt của người đó đã cho cậu đủ quyền lợi.
“Có cách nào có thể ngăn cản người Hyde xâm lược không?”
Đây là vấn đề mà gần đây Đường Vũ suy nghĩ nhiều nhất.
Thời không còn từng bị hoàn nguyên, thời gian trong tinh hệ tua ngược mấy chục năm, như vậy những người Hyde này trước kia rốt cuộc tồn tại ở đâu?
Nếu chỉ có thể làm theo lời Franco nói, người Hyde phân bố khắp tinh hệ, vậy họ hoàn toàn có thể khống chế những điểm tập tủng đó, rồi phát động công kích, chứ không cần phải thông qua một thông đạo nguy hiểm như thế để đi qua, rồi tấn công.
Sự hoài nghi dành cho thượng tướng Franco đã có từ sau khi đối thoại với Cao Mộc.
$.la89$&gf92wo[.nc$, [email protected] Huyetphong143 @$.+!~=488629$:=/88$!83(#gw40 Hiện tại nhớ lại cuộc đối thoại trước đó, chỉ cảm thấy vị thượng tướng này che giấu họ không ít chuyện, trong đó điều mà Đường Vũ khó hiểu nhất, chính là những người Hyde kia rốt cuộc đang ở đâu…
Lẽ nào, người Hyde cũng có một không gian khác thuộc về họ sao….
Đường Vũ đang tập trung tinh thần suy nghĩ, đột nhiên thấy choáng đầu hoa mắt, thế giới trong mắt có thêm rất nhiều bóng người.
Cậu chống góc bàn, đứng yên không dám động, mấy phút sau, cảm giác choáng váng đó mới rút đi.
Đường Vũ cười khổ, hiện tại không phải là chiến thần đang triệu hoán cậu, mà thân thể này bắt đầu bài xích cậu.
Gần đây cảm giác choáng váng càng lúc càng dồn dập, mỗi lần cậu đều có ảo giác nếu không cẩn thận có thể sẽ bị thân thể đá ra ngoài, đến mức cậu thật sự không dám động, tư duy cũng không dám vận chuyển chút nào.
Rốt cuộc là thân thể ngài Joe chuẩn bị cho cậu đã hết tuổi thọ? Hay là vì cậu tiếp xúc với chiến thần nhiều nên đã không còn thích ứng với thân thể nữa? Hoặc… thân thể này đã có phản ứng của riêng nó…
Cậu còn nhớ, lúc cậu vừa “xuyên” tới thế giới này, tỉnh lại trong thân thể, thoáng chốc đó, cậu đã kế thừa một phần ký ức của thân thể, cho nên mới có thể lập tức hiểu được cách sử dụng cái hộp kim loại kia.
Nhưng sau đó, ký ức thuộc về người khác đã rất hiếm xuất hiện.
Cậu rất muốn làm rõ mọi chuyện, nhưng không có ai để hỏi.
Nếu ngài Joe còn sống thì tốt rồi…
Có điều, ngài Joe thật sự chết rồi sao? Người có thể tùy ý xuyên qua thời không, sao có thể dễ dàng chết được?
Hơn nữa, tấm biển do xương một người chết làm thành, tại sao lại có tâm niệm?
Cậu nhớ lần đầu thấy chiến thần, từng nghe miếng xương đó gọi mình.
Cậu cũng từng để ý, lúc trước Franco và Cao Mộc nhắc đến Joe, dùng toàn là “qua đời”, hình như chưa từng dùng đến từ “chết”, cho nên cậu có thể suy đoán theo kiểu khác không?
Con chip trên cổ tay phát ra tiếng tít tít, kéo lực chú ý của Đường Vũ về.
Âm thanh không giống như yêu cầu liên lạc bình thường, mà là thông qua kênh tuyệt đối bảo mật.
Người gửi tin đến, là Hansol.
__ Kế hoạch thuận lợi, cảm ơn cậu đã vô tư trả giá.
__ Tôi chỉ hy vọng tất cả nhanh hơn, mà anh là người tôi tin được.
Trừ lần trước giải cứu Ken và Noah, cậu và Hansol luôn giữ liên lạc bí mật.
Đối với chuyện nâng cao tinh thần lực của chiến sĩ cơ giáp, đương nhiên không thể chỉ cho người điều khiển của Derek đi, cậu còn cho Hansol biết phát hiện và cách để nâng cao tinh thần lực, mượn Hansol truyền đạt cho liên bang khác.
Thời không nhiễu loạn tuy khá gần Derek, nhưng cũng không nằm trong phạm vi tuần tra mỗi ngày của Derek, cho nên người của liên bang khác muốn tiếp cận nơi đó, không khó.
Đường Vũ biết, chỉ có khi thực lực của liên bang đủ lớn mạnh, mới có thể giành được quyền chủ động khi người Hyde đến, và lúc Franco có hành động nằm ngoài dự liệu của họ.
Thời gian trôi qua càng lúc càng nhanh, đương nhiên đó là ảo giác của Đường Vũ, chỉ vì cậu cảm thấy thân thể mình càng lúc càng kém.
Rất nhanh, cậu đã không giấu được Ian, da cậu xám đi, thân thể càng lúc càng lạnh, hơn nữa thường xuyên không thể khống chế mất đi ý thức.
Bên phía Lunerb vẫn chưa có tin tức gì.
Nguy cơ tại nơi thời không nhiễu loạn càng lúc càng nặng, đã bắt đầu có vài người Hyde xuyên đến có thể sống sót.
Đột nhiên có một ngày, Đường Vũ hiểu được tại sao họ luôn nói Ian là người điều khiển chiến thần, nhưng Ian lại không thể bước vào chiến thần.
Vì chỉ có khi cậu trở thành linh hồn của chiến thần, trở thành chiến thần, chiến thần mới có thể tiếp nhận Ian.
Chỉ có giữa cậu và Ian, mới hoàn toàn tin tưởng nhau không nghi kỵ gì.
Mà muốn hoàn toàn dung hợp đồng bộ với chiến thần, phát huy thực lực mạnh nhất, cần phải có một sự tin tưởng hoàn toàn.
|
Chương 124: Tuần hoàn năng lượng[EXTRACT]Franco vội vã trở về doanh trại, đến chỗ nhốt Cao Mộc, nơi đó trừ kẻ canh gác, đã không còn ai.
Vẻ mặt Franco đầy lạnh lẽo, nhanh chóng đoán được ai thả Cao Mộc ra.
Dám tự tiện thả người mà chưa được sự đồng ý của ông!
Trước đó ông rời khỏi đây một thời gian, đến gặp Ogavin, sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
Người Hyde xâm nhập họ cần phải ngăn cản, mà quả thật họ có che giấu Đường Vũ và Ian, chỉ là những thứ đó không cần người liên bang biết.
Không ngờ, đối với họ Ian vẫn không thực tâm, nhưng không sao hết, chỉ dựa vào mình anh và Đường Vũ, vẫn không thể làm loạn kế hoạch của ông.
Franco đang định đi hỏi Ian về chuyện này, thì gặp một thanh niên tóc trắng đi tới.
“Noah.” Franco cười chào hỏi, “Thân thể hồi phục ra sao rồi?”
Thân thể Noah đã không còn trở ngại gì lớn, chỉ gầy hơn trước kia nhiều, sắc mặt còn tái.
Thấy Franco ra khỏi phòng giam, Noah đáp lại một câu, rồi nói: “Cao Mộc là do tôi thả đi, trước đó không liên hệ với ông được, Rice lại thúc giục quá gấp, cho nên thả người ra, tôi nghĩ, tôi có quyền này.”
Nghe hắn nói thế, sắc mặt Franco không tốt lắm.
Noah đã đứng về bên Ian rồi.
Rất nhanh, ông lại cười, “Thiếu tướng Noah, đương nhiên cậu có quyền này. Hiện nay người ngoài tinh hệ xâm lược, bảy đại liên bang cần hợp lực lại, cho nên chuyện của Cao Mộc tạm thời chúng tôi cũng không định truy cứu, đương nhiên, nếu cậu có thể đánh tiếng với tôi trước, thì tốt hơn.”
“Xin lỗi, lần sau tôi sẽ làm vậy.” Noah gật đầu với Franco, rồi đi ngang qua đối phương.
Lúc thả Cao Mộc đi, người đến tiếp ứng là Ken.
Khi gặp lại người đó, tâm trạng Noah rất phức tạp.
Hắn vốn ôm thái độ có hay không cũng vậy với người này, tuy hai người đã từng lên giường một lần, nhưng không đến mức khiến hắn sinh ra cảm xúc ỷ lại.
Nhưng khi đối phương vì hắn mà xả thân vào nguy hiểm, cùng hắn trải qua đoạn thời gian gian nan mà người thường không thể tưởng tượng nổi, tâm trạng của hắn đã bắt đầu có một vài chuyển biến.
Mà sau chuyện lần đó, đối phương cũng chín chắn hơn, trưởng thành hơn, không còn làm những hành động ấu trĩ nữa.
Lần này gặp mặt, không nói những lời không nên nói, cũng không làm những hành động ấu trĩ không nên làm, khiến hắn cho rằng trong một đêm, đối phương đã trưởng thành.
Nhưng sau khi người đó đón Cao Mộc đi, câu nói cuối cùng vẫn rất bức người.
“Lần sau đến, người tôi đón đi, là anh.”
Con người tự đại.
Có thể sống đến lần sau hay không còn không biết.
Nghĩ đến đây, mặt Noah dịu hòa đi nhiều.
Không khí trong quân doanh càng lúc càng căng thẳng, những quân nhân vốn khi gặp mặt còn nói nói cười cười cũng không còn tâm trạng trêu đùa, chỉ tùy ý chào nhau, tiết tấu huấn luyện cũng tăng nhanh.
“Các cậu có thấy nhân loại ngoài tinh hệ tướng mạo ra sao không?” Trong quân doanh, một binh sĩ hỏi.
“Nghe nói chúng ta bắt về hai người, nhưng cấu tạo cơ giáp của họ rất đặc biệt, đã đưa đi nghiên cứu rồi, không biết người điều khiển bên trong thế nào.”
“Sẽ giống sinh vật buồn nôn ghê tởm trong hình tuyên truyền của liên bang hay ghi chép trong sách sử sao?”
“Không ai biết, cầu mong vĩnh viễn cũng không biết mới tốt.”
Hai binh lính vừa kết thúc ca trực vừa đi vừa nói.
Đường Vũ vừa kiểm tra số liệu mới nhất của Sisyphus, khi đang đợi Ian, thì nghe có người thảo luận về tướng mạo của người ngoài tinh hệ.
Nếu những người này biết tướng mạo kia căn bản không thể phân biệt từ ngoại hình, có lẽ sẽ càng hoảng sợ.
Thậm chí, có lẽ trong hai người kia, có một người là người Hyde…
“Đang nghĩ gì đó?” Lúc Ian tới, thấy Đường Vũ đang nhìn theo bóng lưng hai binh lính đã đi rất xa.
Đường Vũ lắc đầu.
“Mệt rồi?”
Biết thân thể Đường Vũ càng lúc càng suy yếu, Ian trở nên thân thiết quan tâm hơn nhiều.
Nếu là trước kia, Đường Vũ căn bản không dám tưởng tượng, Ian sẽ như một bà mẹ thân thiết hỏi han an ủi cậu.
“Tay lạnh thế, tôi dẫn cậu đi.” Ian kéo tay Đường Vũ về phòng.
Đường Vũ không nói với Ian thân thể cậu thế nào, nhưng từ biểu hiện của anh, có lẽ anh đã đoán được.
Hơn nữa gần đây người này còn tích cực hỏi cậu có tin tức của Lunerb chưa, xem ra cũng đặt hết hy vọng lên người “tình địch”.
Đường Vũ vừa về phòng, tiếng cảnh báo của quân doanh đã vang lên.
Ian nghe tiếng cảnh báo, nhíu mày nói với Đường Vũ: “Đợi tôi một chút, tôi qua xem thử.”
“Tôi đi cùng anh.” Theo tính toán trước đó, lần này lực chiến đấu của người Hyde đã cao hơn, tuyệt đối không dễ bị bắt như lần trước, mà trình tự viên như cậu không đi, Ian sẽ có nguy hiểm.
“Yên tâm đi, tôi gọi Phùng Dương. Hy vọng lúc tôi về, cậu đã ngủ yên đợi tôi.”
Từ sau khi trở thành trình tự viên của Ian, cậu vẫn chưa chân chính một lần thực hiện trách nghiệm.
Nhiều lần bất ngờ, và quá nhiều chuyện phát sinh tại liên bang và trên người cậu, đã đủ khiến cậu buồn bực.
Cậu ôm suy nghĩ dù có thế nào lần này cũng phải thực hành trách nghiệm của mình, chuẩn bị thuyết phục Ian.
Kết quả vừa mở miệng, cảm giác bị bài xích đó lại đến.
Sắc mặt Đường Vũ tái nhợt, túm chặt mép giường, trước mắt xuất hiện từng hư ảnh.
Ian thấy cậu như vậy, chỉ do dự một chút, rồi lập tức liên hệ với tiền phương, thông báo Linda tạm chỉ huy thay anh, anh sẽ đến trễ một chút, có thể Sisyphus không thể xuất chiến.
Ian nói gì, Đường Vũ đã nghe không rõ, ảnh trùng càng lúc càng nghiêm trọng, lúc nghiêm trọng nhất, cậu cảm thấy thân thể tiếp nhận một phần ảnh, mà mắt cậu tiếp nhận một phần ảnh khác, giống như, cậu và thân thể, đã hoàn toàn tách ra!
“Đường Vũ, Đường Vũ!” Trên mặt người đó không có chút huyết sắc, ngay cả miệng cũng tái nhợt khủng bố.
Lòng Ian chấn động, mơ hồ cảm thấy, chỉ sợ chuyện anh sợ hãi nhất sắp thành sự thật…
Đường Vũ hôn mê, lần này không phải là mười mấy phút, mà không biết khi nào sẽ tỉnh dậy.
Đội trị liệu tốt nhất của Hick được Ogavin phái đến trị liệu cho Đường Vũ, kết quả trị liệu là thân thể Đường Vũ không có bất cứ điều gì bất thường.
Ian biết, cái này đại biểu Đường Vũ có lẽ vĩnh viễn cũng không trở về được.
Sau một đoạn trầm mặc ngắn ngủi, cuối cùng Ian cũng lao vào trận chiến đang dần bùng phát.
Đối với việc Ian có thể bình tĩnh tiếp nhận chuyện này, Phùng Dương tỏ vẻ rất khó hiểu.
“Không phải anh ta rất yêu Đường Vũ sao, tại sao Đường Vũ biến thành như thế, anh ta không có chuyện gì hết?” Không yên tâm giao Đường Vũ cho người khác, Phùng Dương ném Malak lại, đích thân trông coi Đường Vũ.
Malak đứng bên cạnh, vô cùng xoắn xuýt, mái tóc đỏ đã dài thêm không ít, cột lại sau đầu, trông càng thêm âm trầm, chẳng qua trước mặt Phùng Dương, lại giống như thê nô dám giận không dám nói.
Đối với hắn, đương nhiên thượng tá có suy nghĩ của mình, Đường Vũ xảy ra chuyện gì, người khó chịu nhất khẳng định là người đàn ông đó, bây giờ người đó đang cố không bị ảnh hưởng chiến đấu trên chiến trường, chắc nói rõ Đường Vũ không bị gì…
Cho dù có việc gì, thìcũng nằm trong dự liệu của anh, là chuyện có thể giải quyết.
Tuy bị Phùng Dương ảnh hưởng mới bắt đầu mù quáng sùng bái Ian Clermont, nhưng khi hắn thật sự hiểu rõ sự tích của người này, hắn đã kính phục người này từ tận đáy lòng.
Hắn tin, thượng tá Clermont của liên bang kiên cường bất khuất, cho nên người yêu của thượng tá, nhất định cũng có thể được bảo vệ tốt.
Cùng lúc này, Ian Clermont đang toàn lực đối kháng với người Hyde cũng chìm vào khổ chiến.
Mệnh lệnh của thượng tướng Franco là vây khốn hoặc kéo chân tất cả người Hyde.
Nhiệm vụ này còn khó khăn hơn toàn diện tấn công.
Người Hyde ra khỏi không gian nhiễu loạn đang tăng theo cấp số nhân, thực lực của họ càng lúc càng mạnh, hơn nữa xem ra dự định phân tán ra cả tinh hệ để tấn công.
Muốn ngăn cản người Hyde, dù Ian có mạnh đến đâu cũng vô dụng, binh lực của Derek dù sao cũng có hạn, kẻ địch càng lúc càng nhiều khiến họ rơi vào khổ chiến.
Người Hyde đến trước rất nhanh chú ý có một người thực lực siêu mạnh đang cản trỏ họ, tạo nên phiền phức lớn.
Những người này không biết đang nghe lệnh ai, tạm thời từ bỏ thâm nhập vào nội bộ tinh hệ, ngược lại cùng nhau bao vây chiếc cơ giáp màu đen mang đến phiền phức cho họ.
“Phá vòng vây, đưa thượng tá Clermont ra ngoài, năng lượng cơ giáp của anh ta đã hạ xuống dưới mức cảnh báo!” Trong phòng thao tác, Noah nhìn Sisyphus đã bị người bao vây một ngày một đêm, mặt đầy lo lắng.
Càng lúc càng có nhiều người Hyde tấn công Ian, dường như họ đã nhận định Ian là người quan trọng, chuẩn bị xử lý anh, rồi mới xâm nhập vào tinh hệ.
Người Hyde cũng âm thầm kinh ngạc, theo lý giải của họ, kỹ thuật của tinh hệ này kém họ rất nhiều, vậy mà chiếc cơ giáp kia lại có thể chống đỡ lâu như thế, xem ra đã là cơ giáp cấp đỉnh.
Nhưng thấy bên ngoài bắt đầu ào lên không ít người tới cứu viện, muốn đột phá vòng vây của họ, thì có thể đoán ra chiếc cơ giáp này cũng sắp không còn năng lượng nữa.
Cho dù thời gian của họ vô cùng khẩn cấp, nhưng nếu đã lãng phí nhiều thời gian như vậy, không bằng giải quyết chiến sĩ liên bang đáng gờm nhất này trước đã.
“Thế nào rồi?” Thượng tướng Franco đến, nhìn điểm sáng hiển thị trên màn hình.
Điểm sáng đại biểu cho Ian vẫn bị mấy chục chiếc cơ giáp bao vây chi chít, thượng tướng Franco cũng nôn nóng.
Kế hoạch của ông là để Ian dẫn người dụ đối phương, từ đó kéo dài thời gian, họ sẽ ở bên ngoài bố trí lực lượng ngăn cản, khiến người Hyde không thể tiến sâu vào tinh hệ, như vậy tất cả đều còn chỗ vãn hồi.
Nhưng ông không ngờ những người Hyde này lại chỉ tấn công một mình Ian.
Abner đáng ghét, nhất định là ông ta giở trò!
Ian là người điều khiển chiến thần, chuyện đó rất nhiều người biết, nhưng vì Ian vẫn không thể điều khiển chiến thần, ông cứ tưởng Abner đã thả lỏng cảnh giác, không ngờ…
Người thả lỏng cảnh giác, là bản thân ông!
Sớm biết như vậy, ông không nên phái Ian ra!
“Đường Vũ có một bộ hệ thống trình tự có thể hấp thụ tổn thương chuyển thành năng lượng, nhưng cậu ta còn đang hôn mê, hiện tại không ai có thể làm được.” Phùng Dương nóng ruột đi vòng vòng, lầm bầm.
Lần này trình tự viên của Ian không phải là cậu, vì chuyện lần trước, cậu tự cảm thấy không thể gánh lấy áp lực do làm trình tự viên của Ian thất bại, cho nên cự tuyệt sắp đặt của Noah.
Trình tự viên của Ian là cộng sự cũ Elijah.
Sắc mặt Elijah trầm ổn, có thể nhìn ra đã từng trải sa trường, chỉ là trong mắt lộ vẻ bi thương, hắn đã không còn cách nghịch chuyển tình huống này, người vây công Ian càng lúc càng nhiều.
Nhưng, khi tất cả mọi người đều cảm thấy lần này Ian không chạy thoát được, một cảnh tượng đáng kinh ngạc xảy ra.
Chỉ thấy Sisyphus với mức năng lượng đã tụt xuống thấp nhất, phát ra một tiếng cảnh báo, rồi quanh thân đột nhiên bùng phát ánh sáng vàng, như lớp vỏ ngoài cứng chắc bao chặt lấy Sisyphus.
Tất cả tổn thương trên người Sisyphus bị hút đi tựa như cung ứng năng lượng cho vỏ ngoài, ánh sáng càng lúc càng mạnh.
“Đó là cái gì!” Phòng thao tác nổ ra những câu hỏi không ngừng.
Phùng Dương nhìn vỏ ngoài màu vàng đang bọc lấy toàn thân Sisyphus, lớn mạnh như măng mọc sau mưa xuân, đột nhiên nhớ ra Đường Vũ từng nói, muốn lắp đặt trang bị tuần hoàn năng lượng cho Sisyphus.
“Cậu ta thành công rồi..”
|