Di Thu
|
|
Chương 65[EXTRACT]CHƯƠNG 65 . . Có lẽ là do Tết này quá bận rộn, vừa bước qua ngưỡng cửa năm mới được vài ngày Thu Nhi liền bị bệnh. Bệnh nói tới là tới, Thu Nhi liên tục sốt cao không lùi suốt mấy ngày, cả người đau nhức, bụng cũng khó chịu. Tướng quân lo liệu xong việc quà cáp lễ Tết chỗ quan lại liền tới thăm Thu Nhi và mấy đứa nhỏ, vừa vào cửa đã thấy Thu Nhi đang sốt cao run rẩy cuộn tròn trong chăn. Tướng quân có chút đau lòng cũng có chút sinh khí. Hắn từng nói với Thu Nhi, nếu như thân thể không khỏe thì cũng đừng cố, thế nhưng Thu Nhi lại không nghe, bây giờ thì đúng là tự chuốc lấy phiền phức. Tướng quân thấy Thu Nhi đang mấp máy trong chăn, nghĩ rằng nên giáo huấn hắn một chút, xem hắn lần sau còn dám không nghe lời hay không!. Thu Nhi thân thể khó chịu, muốn trở mình tìm tư thế thoải mái một chút, thế nhưng thử hai ba lần vẫn chưa thể lật mình, trên người từ đầu đến chân đều là đau, đầu vừa nặng vừa nhức, mặc dù không đến mức không thể nào chịu đựng như cơn đau ở bụng ngày trước, nhưng thời gian dài đau nhức như vậy thật đúng là giày vò con người ta. Thu Nhi khổ sở ló mặt khỏi chăn, gian nan hoạt động thân thể không nghe lời của mình. Tướng quân vươn mình ra trước Thu Nhi vừa đúng lúc bắt gặp sắc mặt thống khổ của hắn, tướng quân liền mềm lòng quên cả trách cứ, lo lắng hỏi: “Làm sao lại không thoải mái? Ta có thể giúp ngươi làm gì không?”. Advertisement / Quảng cáo “Giúp ta chuyển mình đi!”. Thu Nhi không cậy mạnh, hắn không cần lòng tự trọng đầy kiêu ngạo, hắn chỉ cần một cuộc sống yên ổn có thể dưỡng dục bọn nhỏ của hắn thật tốt. Tướng quân nghe xong trong lòng liền lo lắng không thôi. Hắn không nghĩ Thu Nhi bệnh nặng tới nỗi ngay cả tự xoay người cũng không thể. Hắn đang chuẩn bị đỡ thân thể Thu Nhi vực dậy, chợt nghe thấy tiếng Thái y ở đằng sau: “Đỡ thắt lưng hắn, thắt lưng hắn yếu lắm, không chịu được dao động mạnh!” Tướng quân vội đỡ lấy thắt lưng Thu Nhi, giúp hắn trở mình. Thu Nhi thoải mái a một tiếng khiến tướng quân và Thái y đều thở phào vui vẻ. Thu Nhi xấu hổ liền dấu mặt vùi vào chăn. Thái y để tướng quân xoa bóp thân mình cho Thu Nhi, nói rằng chứng đau nhức này có khả năng là hậu di chứng của cấm dược. Thu Nhi còn hay run run, tướng quân liền hỏi Thái y, đây có phải cũng là hậu di chứng? Thái y lắc đầu, cho tướng quân một đáp án bất ngờ: “Hắn chỉ là lạnh mà thôi!”. (=_=!!) “Vậy chăn đệm nhiều hơn một chút là được rồi!” Tướng quân dở khóc dở cười. (╮(╯_╰)╭) “Không cần, thêm cái lò sưởi là ổn. Chăn nặng đè lên người cũng không được thoải mái!” o(︶︿︶)o*nhếch mép cười khinh bỉ*. Lúc này tướng quân mới phát hiện trong tay Thái y còn có một cái bếp lò nhỏ. Tướng quân chợt có một loại cảm giác bị đùa giỡn, lại nói không nên lời bị đùa giỡn ra làm sao. Đang lúc buồn bực, Thái y lại bảo hắn đi mát xa thân thể cho Thu Nhi. Vừa đặt tay lên người Thu Nhi, tướng quân dường như trút giận mà nói: “Này mà cũng gọi là mát xa, trừ da thì chỉ có xương với xương!”. Lời vừa ra khỏi miệng tướng quân liền lập tức hối hận. Bên kia Thái y đã trợn mắt nhướn mày bước lại gần, đẩy tướng quân qua một bên rồi ngồi bên giường, ôn nhu xoa bóp thân thể cho Thu Nhi. Thu Nhi cười cười nói với Thái y mình đã thoải mái hơn nhiều. Tướng quân một mình ngơ ngác đứng (thu lu)một góc, nhìn Thái y và Thu Nhi một nhà vui vẻ hòa thuận, trong lòng không biết là tư vị gì. Advertisement / Quảng cáo Ngày hôm sau tướng quân lại tới, còn cầm theo một bộ da hổ, nói nếu Thu Nhi nằm lên trên chắc chắn sẽ rất thoải mái. Thu Nhi vội thoái thác nói thân thể đã tốt lên nhiều, không cần phiền phức như vậy, thế nhưng tướng quân vẫn để da hổ ở lại, nói đây là lễ vật chúc mừng năm mới Thái y, còn mang tới đó những dược liệu quý mà quan viên biếu hắn. Tướng quân cứ mỗi lần đuối lý đều lấy tiền tài ra lấp chỗ sai, hơn nữa còn là thử lần nào linh nghiệm lần đấy! Tục ngữ nói đúng, đánh kẻ chạy đi chẳng ai đánh kẻ chạy lại bao giờ! Thu Nhi bị bệnh mười ngày, thân mình vừa mới hồi phục liền tới dược cục nhà Vũ Thư học việc sổ sách tính toán. Dược cục nhà bọn họ sắp khai trương, nếu bây giờ không học thì còn đợi tới bao giờ! Tướng quân kiên quyết không đồng ý việc này. Hắn giải thích với Thu Nhi, kiếm được tiền hay không không quan trọng, quan trọng là phải chăm sóc cơ thể cho thật tốt. Thu Nhi vốn tưởng rằng tướng quân trụ lại không được mấy ngày sẽ tự động biến mất, không nghĩ tới lần này tướng quân có thể ở bên cạnh hắn lâu như thế! Thu Nhi cố tình im lặng quan sát tướng quân. Hắn đã từng nói với tướng quân, sẽ dựa vào chính sức mình nuôi bọn nhỏ khôn lớn, chỉ có như vậy hắn mới an tâm. Trải qua kiếp nạn này, hắn có thể bảo trụ tính mạng đúng là không dễ dàng gì, thế nên hắn quý trọng cuộc sống này hơn ai hết. Tướng quân ngoài cười nhưng trong không cười, trào phúng nói với Thu Nhi: “Ngươi đúng là đồ thù dai, chỉ có một câu mà thôi nhưng ngươi lại nhớ tới tận hôm nay!”. Thu Nhi nhìn tướng quân, ánh mắt bình tĩnh, đáp: “Phạm nhân phạm lỗi thì có hề gì, chỉ cần nhớ rõ lần sau đừng tái phạm là được! Nhưng cùng một sai lầm ta đã phạm hai lần, sao còn có thể để mình tái phạm lần thứ ba?”. . .
|
Chương 66[EXTRACT]CHƯƠNG 66 . . Tướng quân nghe không hiểu Thu Nhi muốn ám chỉ điều gì, đầu óc mờ mịt. Thu Nhi bất đắc dĩ đành phải xé mở vết thương lòng, giải thích rõ: “Tướng quân, ta biết mình chỉ là một tên nam sủng hạ lưu, dùng xong là có thể tùy ý vứt bỏ. Hoàng thượng như thế, ngài cũng như vậy. Các ngài đều là quý nhân ăn trên ngồi trước, Thu Nhi nào dám lỗ mãng!”. “Ta…Ta…Ta nào có vứt bỏ ngươi! Ta không phải vẫn tới thăm các ngươi sao? Ngươi không cần phải nói dối không chớp mắt như vậy!” Tướng quân càng nói thanh âm càng nhỏ. Thu Nhi có chút kích động, thanh âm càng lúc càng lớn: “Lời nói khi đó của tướng quân Thu Nhi sẽ không quên, không có cách nào quên. Ngài nói ta mang thù cũng được, bụng dạ hẹp hòi cũng chẳng sao. Ta thừa nhận, ta tự ti, ta chưa từng có lòng tin có thể yêu cầu ngài vĩnh viễn đối xử thật tốt với bọn nhỏ, cho nên ta chỉ có thể tin tưởng chính mình!”. “Được, ngươi không tin, ngay bây giờ ta đây liền đưa ngươi hai vạn lượng bạc, có đủ cho ngươi cùng đứa nhỏ tiêu xài không? Ngươi không tin ta, vậy tin tưởng tiền là được rồi!” Mỗi khi đến thời điểm mấu chốt, tiền bạc liền trở thành cọng rơm cứu mạng của tướng quân. Advertisement / Quảng cáo Chỉ tiếc lần này ngay cả bạc cũng chẳng có tác dụng. Thu Nhi chỉ cười cười nhìn hắn: “Ta muốn đường đường chính chính nuôi bọn nhỏ khôn lớn, bạc ta không cần!”. Vẻ mặt thất bại, tướng quân mang đầy bụng bực tức trở về phủ. Hắn nổi điên đem mọi thứ trên bàn đều quăng xuống dưới đất. Dùng tiền của hắn thì có cái gì không đường đường chính chính? Di Thu kia cũng quá lấn lướt rồi, được voi đòi tiên, hắn có còn nhớ bản thân mình là ai hay không! Tướng quân giận không thể nén, lần này quả thật hắn bị làm cho thất bại hoàn toàn, bất quá, lần sau hắn nhất định sẽ đòi lại cả vốn lẫn lãi! Tướng quân tự nói với chính mình phải bình tĩnh, nóng nảy không thể giải quyết được vấn đề. Tướng quân ngồi xuống ghế, cẩn thận phân tích lời nói của Thu Nhi hôm nay. Thế gian này, phàm là càng muốn có điều gì đó càng dễ khiến người ta lộ ra sơ hở. Nếu Di Thu khăng khăng lấy năng lực của chính mình nuôi lớn bọn nhỏ, như vậy đây chính là sơ hở của hắn. Không bao lâu, khuôn mặt tướng quân liền lộ vẻ vui mừng, trong lòng diệu kế liền được tính toán kỹ lưỡng! Di Thu hắn thì có cái gì, tất cả không phải đều là của Yến Thái y hay sao, lần sau gặp mặt nhất định phải kích hắn như vậy, xem xem hắn còn nói cái gì mà đường đường chính chính, chẳng qua cũng chỉ là thay đổi kẻ cho hắn bạc mà thôi. Tướng quân hận không thể ngay lập tức tới nhục nhã Thu Nhi, bất quá để có thể hoàn toàn thắng lợi, tướng quân quyết định vẫn nên nhẫn nại chờ qua vài ngày. Nếu hiện tại tới, quả thực động cơ trả thù quá lộ liễu, không bằng chờ mấy ngày nữa mới làm bộ lơ đãng nhắc lại, gửi trả cho Thu Nhi một đòn chí mệnh!. Tướng quân suy nghĩ thông suốt, ngay cả không khí đều mang theo hương vị ngọt ngào. Cơm chiều hắn ăn ba bát, ngay cả mấy bài đàn như niệm kinh vạn năm không đổi của công chúa cũng thấy êm tai. Qua rằm tháng Giêng, yến hội nên tổ chức cũng đã tổ chức, xã giao cũng đã hoàn thành. Tướng quân tràn đầy tự tin bước ra cửa. Lần này hắn rốt cuộc cũng có thể khiến Thu Nhi xấu hổ một phen, không thể cứ như vậy để cho hắn đè đầu cưỡi cổ mình được. Advertisement / Quảng cáo Từ xa, tướng quân đã thấy khung cảnh một dược cục hoàn toàn mới. Trước cổng treo cao hai đèn ***g đỏ thắm, hai bên cửa là đôi câu đối đỏ mới tinh. Xem ra bọn họ vừa khai trương cửa tiệm. Tướng quân vào trong dược cục, tùy tiện nhìn quanh một vòng, thế nào lại giúp hắn phát hiện ra một cơ hội trời ban. Tướng quân kích động đến phát run. Ngay lúc này đây hắn thực sự muốn nghe xem Di Thu sẽ ăn nói thế nào, xem xem người kia còn gì để mà biện giải, hôm nay ngược lại người đứng ở trên cao chính là hắn! Tướng quân làm như thật bình tĩnh bước tới trước mặt Thu Nhi, dường như khiêu khích mà nói: “Nói thật nhé, ta rất thất vọng! Ta cứ ngỡ ngươi thực sự tự lập tự cường, không ngờ rằng ngươi cũng chỉ là nói dối mà thôi! Ta nghĩ hay là ngươi cứ nhận lấy hai vạn lượng bạc kia đi!”. Tướng quân hiện lên nụ cười xấu xa khiến Thu Nhi chẳng hiểu tại sao. Tướng quân ngay lập tức chỉ dược được đặt bên trên mà nói rằng: “Dược này đều là ta đem đến. Ngươi không cần có thể đưa ta, không thì cầm bán đi cũng được đó! Ngươi nói ngươi chỉ trông cậy vào chính bản thân mình, sẽ không phải là đang trình diễn tiết mục lạt mềm buộc chặt chứ hả? Thật không hổ cho xuất thân nam sủng, thủ đoạn đúng là cao minh!”. Mặt mũi Thu Nhi hết đỏ lại chuyển trắng. Hắn muốn đem tất cả chỗ dược này trả hết cho tướng quân, thế nhưng cơ thể lại không nghe theo sai khiến, mọi thứ trước mắt hắn chợt chỉ còn lại một khoảng tối đen. . .
|
Chương 67[EXTRACT]CHƯƠNG 67 . . Nhìn Thu Nhi yếu ớt ngã xuống ngay trước mắt, tươi cười của tướng quân lập tức tiêu tan, theo bản năng lao mình về phía trước đỡ lấy Thu Nhi, lớn tiếng gọi Thái y. Yến phu nhân ôm Tiểu Nhạc chạy ra, thấy tình hình như vậy tay chân liền rối lên, hoảng loạn nói: “Lão nhân và Phó Lâm đã đi khám bệnh tại nhà cho người ta rồi, bây giờ phải làm sao! Bây giờ phải làm sao!”. Tướng quân ôm Thu Nhi đưa về phòng, lo lắng chạy ra ngoài tìm đại phu, vừa đi được chưa đầy một con phố liền gặp Thái y và Phó Lâm trên đường trở về. Tướng quân vội vã chạy tới, túm chặt cánh tay Thái y, vừa chạy vừa nói: “Thái y, Di Thu hôn mê! Đi mau, đi mau!”. Thái y chạy thở không ra hơi, nếu không có Phó Lâm ở phía sau đẩy, có lẽ đám xương cốt già nua của lão cũng sớm bị tướng quân bóp nát. Thái y thở hổn hển, vừa chạy tới phòng Thu Nhi liền vươn tay bắt mạch, trong lòng lập tức hiểu rõ chân tướng. “Đây là điển hình cho nộ khí công tâm! Tướng quân, ngài và Thu Nhi vừa nói với nhau cái gì phải không?”. Tướng quân làm rùa rụt cổ, cố tình đánh trống lảng: “Di Thu không có việc gì! Ha ha, không có việc gì là tốt rồi!”. “Ngài không cho ta biết đã nói những gì, ta làm sao biết có chuyện gì xảy ra với hắn hay không?”. Gần đây Thái y khá hài lòng với thái độ của tướng quân. Nếu có điều gì hiểu lầm, cởi bỏ được vẫn là nên cởi bỏ. Advertisement / Quảng cáo “Ta…cái kia…nói với hắn về chuyện dược. Hắn nói hắn muốn tự lực cánh sinh, ta lại sợ hắn mệt mỏi…Ta thực sự không phải cố ý!” Tướng quân càng nói càng ấp a ấp úng. Nghe được chữ dược, Thái y liền căng thẳng, hỏi tướng quân: “Dược? Ngài nói với Thu Nhi dược này là dược ngài đem tới phải không? Trừ chuyện đó ra ngài còn nói với Thu Nhi cái gì nữa?”. Tướng quân không dám nhìn thẳng vào Thái y, nghiêng đầu trốn tránh, nhỏ giọng: “Ta còn cười nhạo hắn, nói hắn…”. Không đợi tướng quân nói xong Thái y liền thở dài lắc đầu, thất vọng nói: “Tướng quân, là lão phu nhìn nhầm! Lão phu đã nghĩ, ít nhất ngài không giống như những tên công tử ăn chơi đàng *** kia! Ai…Thôi, thôi đi!”. “Thái y, ta thật sự rất hối hận, ta cũng không biết tại sao lại biến thành như vậy!” Tướng quân ra sức giải thích, tâm tình hắn bây giờ rất rối loạn. “Tướng quân, Thu Nhi không biết dược này là của ngài mang tới. Ta nói với hắn đây là dược mua, cho nên chúng mới trở thành hàng đem bán.Việc này cũng không thể trách ngài, là lỗi của lão phu! Phó Lâm, ngươi mang tất cả số dược này lập tức trả lại cho tướng quân!”. Lần này ngay cả Phó Lâm cũng không muốn nói đỡ cho hắn. Cười nhạo? Hắn lấy cái gì cười nhạo Thu Nhi! Advertisement / Quảng cáo Thái y lấy ngân châm, đâm mấy châm lên đỉnh đầu Thu Nhi, lại ấn xuống huyệt nhân trung, như thế mới khiến Thu Nhi hồi tỉnh. Thái y một bên đỡ lấy bọc hàng hóa Phó Lâm mang tới, một bên nói với Thu Nhi: “Đừng thương tâm, việc này là ta không đúng, là do ta không nói cho ngươi. Không phải ta tham lam gì, chỉ là dược này dân đen chúng ta rất khó mua! Hiện tại ta sẽ đem mấy thứ này trả lại hết cho tướng quân, sau này cũng sẽ không nhận bất cứ thứ gì từ hắn nữa!”. Thái y nâng Thu Nhi dậy, để chính tay hắn đem dược trả lại cho tướng quân. Thu Nhi cầm lấy vật nặng hướng về phía tướng quân. Tướng quân liền ngăn cản hắn: “Ta không cần mấy thứ này! Cho dù chúng quý giá đến đâu đi nữa, nếu không được dùng đúng chỗ chẳng phải cũng không khác gì phế vật hay sao! Lưu lại chúng đi, hôm nay là ta sai, ta đã giải thích đến bước này vẫn chưa được hay sao!”. Thu Nhi bất vi sở động, khẩn cầu nói: “Tuy rằng ta chỉ là một nam sủng hạ lưu, ta đối với ngươi thủ đoạn không cao minh, cũng không hề lạt mềm buộc chặt. Ta chỉ muốn các hài tử của ta có thể ưỡn ngực ngẩng cao đầu làm người! Tướng quân, cầu ngài buông tha cho ta đi!”. Tướng quân cầm theo bao dược liệu vô vàn trân quý của mình mà buồn bã trở về phủ, tâm tình rơi xuống đáy cốc. Tràn đầy tin tưởng khi xuất môn kia không biết bây giờ đã biến đi nơi nào. Tướng quân bắt đầu hoài niệm nơi chiến trường. Mỗi khi tâm trạng hắn không tốt, hắn đều bất giác nhớ về nhũng năm tháng cưỡi gió vượt mây kia. Khi ấy, tuy rằng được bữa nay lo bữa mai, thế nhưng mọi thứ với hắn đều trôi qua trong tầm kiểm soát. Có địch liền đánh, bị đánh bại liền phản kích, đâu hề giống như hiện tại, mọi thứ đều lộn xộn rối tung! Nghĩ vậy, tướng quân lập tức xoay người đứng lên, lấy giấy mực viết thư cho Hoàng Thượng, hy vọng Hoàng Thượng có thể lần nữa phái hắn tới biên thùy. Quả nhiên hắn vẫn không thể thích ứng với chốn kinh thành phức tạp này. Tướng quân viết được một nửa, chợt phát hiện ý tứ trong thư chẳng khác chi một tín thư đầu hàng. Hắn đầu hàng chốn kinh thành, cũng chẳng khác gì đầu hàng Di Thu. Mà, đầu hàng tuyệt đối không phải là tác phong của hắn! Hắn tình nguyện da ngựa bọc thây nơi chiến trận cũng quyết không quỳ gối đầu hàng người khác. Tướng quân lập tức xé nát bức thư thỉnh cầu của mình, bắt đầu từ thất bại rút ra kinh nghiệm xương máu, nghĩ xem rốt cuộc vấn đề nằm ở đâu. .
|
Chương 68[EXTRACT]CHƯƠNG 68 . . Ngay từ khoảnh khắc nhìn thấy Thu Nhi ngã xuống, có gì đó trong lòng hắn đã thay đổi. Theo kế hoạch ban đầu, hắn hẳn phải đang hân hoan trong cảm giác thắng lợi mới đúng. Thế nhưng, tại vì sao lại như thế này? Tại vì sao hắn lại có cảm giác đầy thất bại! Tướng quân đau đầu suy nghĩ, trong lòng thầm mắng, vẫn là đánh giặc nhẹ nhàng nhất! Tướng quân dằn lòng tiếp tục suy tính. Hắn vốn muốn chăm sóc Thu Nhi và bọn nhỏ, là do Di Thu kia không chịu nghe lời nên hắn mới muốn giáo huấn một chút. Tướng quân phát hiện vấn đề chính là ở đây, mục đích của hắn chẳng biết từ lúc nào đã chuyển từ chăm sóc thành giáo huấn! Chăm sóc Thu Nhi? Đây là ý tưởng mới nực cười làm sao! Di Thu theo Hoàng Thượng mười năm, cuối cùng cũng bị đuổi. Vương tôn đại thần chung quanh hắn, có kẻ nào lại không rải tình khắp nơi? Cũng chẳng biết đã bao nhiêu cả trai lẫn gái chỉ vì những kẻ hời hợt này mà trả giá cả sinh mệnh? Cho dù như vậy, đám vương tôn công tử kia vẫn như cũ vờn hoa ghẹo bướm, tiếp tục những đêm dài cuồng hoan trong xác thịt. Ngẫm người lại nhớ đến ta, tướng quân dúi đầu vào trong tay mình cuồng tiếu. Nhiều năm như thế hắn quả nhiên vẫn không làm được! Hắn nghiễm tưởng bản thân đã quá hiểu con người chốn kinh thành, kì thật chẳng qua mới chỉ là lớp bên ngoài mà thôi. Advertisement / Quảng cáo Bộ dáng Thu Nhi sinh sản vô cùng khó khăn cùng tiếng khóc vỡ vụn của Thái y ngày ấy cứ văng vẳng trong đầu tướng quân, ngay sau đó chính là khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu cùng thân thể mềm mại, và có cả một câu nói cam đoan đầy phí phách hắn còn nhớ rõ “Ta sẽ làm cho ngươi hạnh phúc!”. Những mảnh kí ức kéo đến, tướng quân ngửa đầu thở dài, hắn không thể, quả nhiên vẫn là không thể! Hắn không thể buông Di Thu! Hắn muốn cho con người đã trải qua quá nhiều cực khổ kia một cuộc sống thoải mái, hắn cũng muốn thường xuyên tới thăm hai nhóc con giống mình như đúc cùng khuôn kia, được ôm ấp chúng trong vòng tay, chứng kiến chúng từng bước trưởng thành. Mặt khác, tướng quân cũng không thể vứt bỏ cuộc sống hiện tại. Gia đình hắn là gia đình võ tướng mấy đời kế tục, thế hệ nào cũng có những người đã hi sinh anh liệt cho đất nước, thế nhưng đến thế hệ của hắn chỉ còn lại hắn một người. Chuyện nối dõi tông đường làm rạng danh tiên tổ đều đặt cả trên vai hắn. Công chúa hết lòng hướng Phật không còn đồng giường cùng hắn. Chờ thêm một hai năm hắn có thể tái hôn với một trọng thần chi nữ nào đó, sinh vài đứa con, kế quản gia nghiệp. Tướng quân không muốn trở thành tội nhân hủy hoại chính cơ nghiệp nhà mình. Hơn nữa, hắn đã quen với vị trí dưới một người trên vạn người, không thể nói muốn bỏ là có thể bỏ. Nghĩ đến đây tướng quân liền thông suốt. Hắn nếu không thể trở thành người kinh thành thì thật có lỗi với tổ tông nhà mình rồi (aka~ Anh tướng quân muốn nói là: Anh đây mà không làm được thì xin lỗi đời đi! ))))))). Bởi vậy, với Di Thu hắn không muốn làm tình hình quá căng thẳng cũng không muốn quá nhường nhịn. Làm thế nào cân bằng hai điều kiện này là vấn đề khiến hắn tiếp tục phân vân. Sau vụ thuốc thang hắn đã rơi vào tình thế bị động, nhưng cũng không phải là chuyện không thể vãn hồi. Yến Thái y chính là nhân vật mấu chốt! Hắn quyết định đi tìm Tống Lâm nhờ hắn mời Thái y đến. Tướng quân cho gọi hạ nhân cai quản kho thuốc trong phủ, sai hắn tới dược cục chỗ Thu Nhi mua thuốc, sau đó đem tín thư mình vừa viết giao cho Phó Lâm. Hai ngày sau đó, tướng quân ở nhã gian trên lầu chờ Thái y. Tướng quân mời Thái y ngồi, rồi mới nói: “Ngày đó là ta lỗ mãng, số dược này là ta đưa cho Di Thu bồi bổ cơ thể, thế nhưng hắn lại bán đi phân nửa, lúc ấy ta thực sự rất tức giận.”. “Dược này tuy rằng đặt ở trên giá, nhưng sẽ không bị bán đi, bởi vì ta sẽ không dùng chúng để kê đơn. Thân thể Thu Nhi thực sự cần chúng!” Thái y thở dài, ôn tồn nói tiếp: “Thu Nhi sợ ngài. Ngài hô mưa gọi gió, chúng ta chỉ là bậc dân đen, nếu có gì xảy ra chúng ta cũng không gánh nổi trách nhiệm, cho nên chỉ có thể tránh được chỗ nào thì tránh. Hơn nữa, Thu Nhi không muốn cho bọn nhỏ biết thân thế của chúng, chờ khi bọn nhỏ lớn lên Thu Nhi cũng sẽ không nói ra bí mật rằng chúng được chính cha mình hạ sinh”. Advertisement / Quảng cáo Tướng quân mang ra trước mặt một bọc lớn, nói với Thái y: “Số dược này hi vọng ngài âm thầm cầm về, không cho Di Thu biết là được. Ta sẽ tôn trọng lựa chọn của hắn, bất quá xin cho ta được thỉnh thoảng tới thăm bọn nhỏ. Ta thực sự rất nhớ chúng!”. Thái y nhận lấy bọc hàng, nói với tướng quân: “Mấy ngày nay Thu Nhi thân mình không thoải mái. Ngài hãy chờ thêm một thời gian nữa để Thu Nhi bình tĩnh lại. Mỗi lần ngài đến hãy mua thêm chút dược trở về, Thu Nhi cũng không thể nói được cái gì!”. Cùng tướng quân dùng bữa xong Thái y mau chóng cáo từ. Rời khỏi căn phòng, nét mặt lão mới trở lại vẻ khó chịu như lúc mới đến. Lão cũng thầm oán tướng quân, cũng không muốn có bất cứ liên quan nào tới hắn, thế nhưng thân mình Thu Nhi thực sự cần đến số thuốc bổ trân qúy mà chỉ tướng quân mới có được. Sau khi nổi giận ngày ấy, bụng Thu Nhi luôn trong trạng thái trướng căng khó chịu, vài ngày cũng chưa ăn gì, bây giờ lại thêm suy yếu, cơ thể nóng rực như thiêu. Vì Thu Nhi, Thái y cũng không quản được nhiều như vậy, điều trị thân mình hắn cho tốt mới là điều quan trọng nhất!. . .
|
Chương 69[EXTRACT]CHƯƠNG 69 . . Trở về nhà, Thái y giấu số dược vừa nhận rồi mới tới thăm Thu Nhi. Yến phu nhân sợ Thu Nhi cô đơn nên để tụi nhỏ bên cạnh hắn. Giờ phút này bọn nhỏ đã say sưa đi vào giấc ngủ. Thu Nhi nắm bàn tay Tiểu Nhạc Nhi, im lặng nhìn mấy đứa con đang ngủ bên người mình. Thái y lặng lẽ gọi phu nhân, hỏi nàng Thu Nhi bữa trưa đã ăn cái gì chưa. Phu nhân lắc đầu, nói: “Bọn nhỏ đang ngủ. Ta cũng định chuẩn bị cho Thu Nhi chút đồ ăn ngay đây”. Thái y nói với phu nhân, có tổ yến đặt trên bàn trong phòng ngủ, bảo nàng dùng để nấu bữa trưa cho Thu Nhi. Tiễn bước phu nhân, Thái y trở lại bên người Thu Nhi, sờ trán hắn rồi mới xem mạch, nhỏ giọng hỏi: “Vẫn còn nóng, chút nữa sẽ có cháo tổ yến, ngươi cố gắng ăn một chút, nếu không thì sao có thể khỏe lên được?”. Thu Nhi nhíu mày, than thở: “Cái này nên bán đi thì tốt hơn, đắt tiền quá! Ta nằm vài ngày là được.”. Advertisement / Quảng cáo “Tổ yến rất bổ cho nên mới đắt, ta đều đã có tính toán, ngươi cứ chuyên tâm chăm sóc bản thân là được!”. Thu Nhi cảm thấy Thái ý nói hợp lý, đành miễn cưỡng ăn cháo tổ yến mà Yến phu nhân mang tới. Thế nhưng vừa ăn xong không bao lâu thì vị giác Thu Nhi bắt đầu không thoải mái. Hắn liền bưng miệng, một cử động nhỏ cũng không dám, chỉ sợ hơi vô ý liền nôn hết những thứ vừa ăn. Thái y đau lòng kéo tay hắn, nói nếu thật sự khó chịu thì cứ nôn ra. Thu Nhi miệng chỉ phát ra mấy tiếng ưm ưm, Thái y cũng không biết hắn muốn nói cái gì. Nhịn vài canh giờ, nhẫn tới thân mình cứng nhắc, Thu Nhi cuối cùng chiến thắng cảm giác buồn nôn, bỏ tay khỏi miệng, nói với Thái y: “Thật tốt quá, cuối cùng cũng không lãng phí đồ ăn!”. Thái y yêu thương vỗ vỗ đầu Thu Nhi, trách cứ hắn: “Ngươi mới vào làm trong trướng phòng (phòng thu chi) vài ngày, sao đã trở nên giống như thần giữ của vậy! Xem ra mấy ngày nữa chúng ta muốn ăn thịt cũng khó rồi!”. Thu Nhi cười, xấu hổ nói: “Thịt cũng quý. Hay mọi người cũng ăn thịt uống canh giống ta đi, hương vị thực không tồi!”. Thái y giả bộ hoảng hốt, phủi quần lùi xa mấy bước, lão không muốn bắt chước nha. Thu Nhi không để ý đau đớn trên người mà cười khanh khách. Hắn cười xong một trận liền bắt gặp Thái y đang ôn nhu nhìn hắn. Thái y đau lòng nói: “Ngươi từ nhỏ đến lớn cũng chưa từng nếm qua thứ gì tốt, bây giờ sắc cho ngươi chút thuốc bổ thì cứ uống là được, đừng tính toán cái này bao nhiêu tiền, cái kia bao nhiêu tiền! Chuyện tướng quân là ta không đúng. Sau này ta sẽ ghi nhớ, nếu chúng ta không mua được đồ tốt vậy thì ăn đồ thường, chỉ cần ngươi có thể khỏe lại ta cũng chẳng cần nôn nóng như vậy!”. Thu Nhi chớp mắt, từ từ nói: “Cha nuôi, là ta làm ngài khó xử! Nếu không phải vì ta, ngài sao có thể nhận mấy thứ kia. Ta cam đoan với ngài, sau này nhất định sẽ yêu quý thân thể của chính mình, sẽ luôn nghe theo sắp xếp của ngài, có thể chống đỡ hai mươi ngày tuyệt đối sẽ không ngã xuống ngày thứ mười chín. Cuộc sống hiện tại có được không phải dễ dàng, ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay!”. Advertisement / Quảng cáo Thái y vừa lòng gật gật đầu, nói tiếp: “Buổi tối còn có canh gà, cũng phải uống hết, uống được chừng nào là tốt chừng đấy.”. Thân thể Thu Nhi có thể nói là bỏ đi, nhưng có một ưu điểm chính là hấp thụ được chất bổ, chỉ cần dùng thuốc tốt thân thể sẽ nhanh chóng tốt lên. Đây cũng là lí do Thái y phải mặt dày tới chỗ tướng quân lấy dược. Sau hai ngày ăn tổ yến, Thu Nhi đã không còn sốt, vài ngày sau đã có thể xuống giường. Tướng quân vừa nghe Thái y nói Thu Nhi khỏe lên, liền nghênh ngang tới cửa tiệm. Vừa vào cửa, đầu tiên là tướng quân thoải mái mỉm cười với Thu Nhi đang căng thẳng, rồi sau đó lớn tiếng nói: “Lão bản, ta muốn mua thuốc trị đau họng!” Thu Nhi trong lòng thì thầm, người này giọng nói đâu có chỗ nào giống người đang cần thuốc trị đau họng? Thái y ngồi một bên múa bút xoàn xoạt, nói với tướng quân: “Thỉnh ngài lại đây lấy đơn thuốc!”. Tướng quân lấy đơn thuốc từ tay Thái y rồi giao cho Thu Nhi. Thu Nhi xoay người lại bốc thuốc, khi vừa quay lại liền bị tướng quân dọa cho hoảng sợ. Tướng quân còn nhìn hắn cười hì hì, ánh mắt trong trẻo có nét thật giống tiểu hài tử. Thu Nhi giao dược cho tướng quân. Tướng quân lấy một thỏi bạc từ tay áo chuẩn bị trả tiền. Thu Nhi nhìn theo thỏi bạc kia, khó xử nói: “Tướng quân, số thuốc này chỉ cần tám chỉ bạc. Ngài đưa năm mươi hai lượng bạc, tiểu *** ta không có đủ tiền thối trả!” (10 chỉ = 1 lượng). Tướng quân trong lòng thầm nói không có tiền lẻ thì không trả là được rồi, nhưng trên mặt lại là vẻ thật sự bất đắc dĩ. “Hả? Bản tướng cũng là kẻ có uy tín danh dự, nếu bị người ta nói mua thuốc không chịu trả tiền thì sao được! Năm mươi hai lượng này vậy trước hết cứ đặt ở đây, chờ ngày mai ta sẽ mang chút tiền lẻ đến tiệm trả!”. . .
|