Bạch Lạc Nhân quay lại chỗ Cố Hải, nhìn thấy hắn đang bày ra bộ mặt hờn cả thế giới liền đẩy A Châu ra kéo tay hắn đến trước mặt mọi người.
"Giới thiệu với mọi người..."
Chưa kịp để Bạch Lạc Nhân nói hết câu, Cố Hải đã giành lấy lời nói về phần mình: "Tôi là Cố Hải, là chồng của Nhân Tử." :v
Tất cả mọi người cùng cười, ai cũng xem câu nói của Cố Hải là đang đùa nói đùa. Vì trên thảo nguyên này chưa nói đến hôn nhân đồng giới mà tình yêu đồng giới cũng là điều mọi chưa từng nghe nói đến. Trong suy nghĩ của cả làng chỉ có trai gái mới có thể yêu nhau.
Bạch Lạc Nhân nghe Cố Hải giới thiệu thì ngượng chín mặt, ghé sát vào tai hắn Bạch Lạc Nhân ném cho hắn một câu cảnh cáo: " Ở đây cậu không được ăn nói linh tinh a."
Cố Hải không biết tại sao hắn nói sự thật mà Bạch Lạc Nhân lại cho là hắn nói linh tinh. Trong lòng Cố Hải rất bực bội. Nhìn mọi người vẫn đang cười nói vui vẻ trước lời giới thiệu vô cùng nghiêm túc của mình, Cố Hải liền kéo Bạch Lạc Nhân ra ngoài, thái độ khó chịu: "Nhân tử, nói linh tinh là sao?"
Bạch Lạc Nhân bây giờ mới chột dạ, cậu quên chưa nói với Cố Hải về phong tục của những người nơi đây. Vì ở quá xa trung tâm nên nơi đây giống như một khu tự trị, họ sống không theo pháp luật mà sống theo lệ làng. Trong suy nghĩ của mọi người tình yêu chỉ có thể là nam với nữ, sự thân mật giữa những người đồng giới bị xem là trái với thuần phong mĩ tục và phải sử theo lệ làng. Họ không hề biết đến cái gọi là tình yêu đồng giới và cũng chưa hề có tình yêu đồng giới xuất hiện nơi này. Mục đích của Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đến đây là để từ hôn vì vậy không nhất thiết phải cho họ biết về mối quan hệ của mình. Với tính cách của Cố Hải nếu không cẩn thận vi phạm vào lệ làng thì cả hai chỉ có nước ở đây vĩnh viễn.
Bạch Lạc Nhân nhìn Cố Hải giọng nói rất nghiêm túc: "Đại Hải, có một số phong tục nơi đây tôi cần nói với cậu. Tối chúng ta sẽ nói chuyện với nhau."
Cố Hải kẹp lấy cổ vợ hắn đùa giỡn: "Có phải nơi đây muốn ngủ với vợ mình phải xin phép trưởng tộc không?"
Bạch Lạc Nhân đẩy Cố Hải ra, đưa tay nhéo má hắn: "Cậu nói đúng rồi đấy."
"Vậy xin phép ngủ với vợ sẽ là việc đầu tiên anh làm trong tối nay."
Bạch Lạc Nhân ôm lấy đầu Cố Hải lắc lắc, mặt đỏ lừ: "Cậu chán sống rồi phải không?"
Cố Hải nghĩ Bạch Lạc Nhân nói đùa nên vẫn mặt dày áp sát vào má vợ: "Được ngủ với vợ xong ra đi cũng mãn nguyện a."
Bạch Lạc Nhân gõ lên đầu Cố Hải, Cố Hải kéo nửa thân Bạch Lạc Nhân áp vào người mình, cả hai đùa giỡn qua lại như hai đứa trẻ. A Châu từ trong nhà bước ra đúng lúc nhìn thấy một màn vui vẻ của hai người đàn ông, cô thẹn thùng.
Trước mặt cô là hai anh đẹp trai đang nhìn nhau đắm đuối, khoác tay khoác chân nói cười thoải mái. Cô nghĩ con trai Bắc Kinh đẹp thật. Trong đầu cô không hề biết rằng con trai cũng có thể yêu nhau.
Bữa cơm đón tiếp Cố Hải và Bạch lạc Nhân cực kì sang trọng. Tất cả những đồ ăn ngon nhất của thảo nguyên đều hiện diện trong bữa cơm này.
Cố Hải định đi lại ngồi gần Bạch lạc Nhân liền bị người cha kéo lại ngồi chỗ ông . Vì xem Cố Hải là khách quý nên muốn để hắn ngồi gần mình trò chuyện thể hiện sự mến khách. A Châu dịch lại ngồi sát Bạch lạc Nhân. Cố Hải nhìn A Châu trong lòng khó chịu. Hắn nghĩ biết như thế này để Bạch Lạc Nhân lại Bắc Kinh một mình hắn đi từ hôn là được rồi.
Lấy lí do đi rửa tay Cố Hải ra ngoài một lát sau đó quay lại xem vào giữa A Châu và Bạch lạc Nhân ngồi rất tự nhiên mặc cho mọi người nhìn có vẻ khó hiểu.
Cố Hải tuy là đại thiếu gia, của ngon vật lạ hắn ăn không thiếu, nhưng những món ăn dân dã nhưng độc đáo của thảo nguyên cũng làm Cố Hải vô cùng thích thú. Người cha chưa biết Cố Hải là ai nhưng đi về với Bạch Lạc Nhân thì ông xem như người một nhà. Gắp thức ăn vào bát Cố Hải, người cha thật thà nói: "Cố Hải à, thật vui vì cháu đã đến cùng A Quý. Lễ cưới của chúng nó có thêm một vị khách quan trọng rồi."
Cố Hải đang nhai miếng thịt dê trong miệng tí nữa hóc xuống cổ họng. Trong đầu hắn than trời trách đất, tôi đem vợ đến để từ hôn mà ông nói tôi đến xem vợ kết hôn à. Quay sang phía Bạch Lạc Nhân, ánh mắt Cố Hải thúc giục, Nhân tử, nói từ hôn nhanh lên.
Bạch Lạc Nhân nhìn sang Cố Hải cười thầm trong lòng, cậu gặp đối thủ rồi nhé, ăn nói linh tinh cho lắm vào bây giờ gặp quả báo a.
Cố Hải nhìn thấy Bạch Lạc Nhân mỉm cười liền trợn mắt lên môi bặm lại, ai bảo em đồng ý kết hôn chứ, bây giờ thì hay rồi nha, khôn hồn nhanh mà nói từ hôn đi không em sẽ biết anh sử em như thế nào.
Bạch Lạc Nhân gắp miếng thịt dê khác vào bát Cố Hải, nháy mắt tinh nghịch: "Cố Hải, ăn đi, hôm sau tôi kết hôn còn nhiều món ngon mà cậu có mơ cũng không bao giờ được nếm thử."
A Châu thấy ánh mắt Cố Hải nhìn chồng sắp cưới của mình mang đầy lửa giận nghĩ rằng Cố Hải đang có gì đó không vừa ý nên nói đỡ lời: "A Quý, anh đừng trêu anh Cố Hải nữa. Anh ấy là khách quý của chúng ta mà."
Cố Hải không thể chờ đợi thêm được nữa, hắn nghĩ phải nói từ hôn ngay lập tức. Cố Hải bỏ đũa xuống, giọng nói rất nghiêm túc: "Chú, con có chuyện muốn nói với mọi người."
Người cha chưa biết Cố Hải muốn nói gì nhưng với ông Cố Hải là khách quý, hắn đã đi một đoạn đường khá xa đến đây nên để hắn ăn uống nghỉ ngơi đã, có chuyện gì ăn xong rồi nói cũng được.
Ông gạt đi lời nói của Cố Hải: "Ăn đã, có chuyện gì ăn xong rồi nói."
Cố Hải đành ngậm ngùi chờ đến hết bữa ăn, do nôn nóng trong lòng nên tất cả những món ăn ngon Cố Hải đều thấy chẳng có khẩu vị gì cả.
Mọi người liên tục gắp thức ăn vào bát Cố Hải và Bạch Lạc Nhân, không ai để cho Cố Hải có cơ hội nói điều hắn muốn nói.
Cơm nước xong, Cố Hải ghé sát tai Bạch lạc Nhân: "Anh nói từ hôn, em không được cản a."
Bạch Lạc Nhân kéo áo Cố Hải muốn nhắc hắn từ từ để cậu lựa lời sẽ nói. Nhưng vẻ nôn nóng của Cố Hải làm Bạch Lạc Nhân không ngăn lại được.
Cố Hải ngồi trước mặt người cha, giọng cực kì nghiêm túc: "Chú, con muốn thưa với chú chuyện này."
Khổ thân Cố Hải, muốn nói ông trời cũng không cho phép hắn mở miệng. Người cha đang lắng nghe xem Cố Hải nói gì thì A Sử ở đâu chạy vào, mặt hớn hở: " A Quý, ra khu lửa trại nào, mọi người biết anh về đang chờ đón đó."
Bạch Lạc Nhân chưa kịp trả lời A Sử đã kéo cậu và Cố Hải đi, người cha cũng theo đó khoát tay: "Vậy đi đi, có chuyện gì lát về rồi nói."
Cố Hải ôm đầu thống khổ, trong lòng bực bội, tại sao không để cho hắn nói thế này. Bực chết mất.
Trên đường ra khu lửa trại, A Sử bá vai Cố Hải kéo hắn đi trước để A Châu và Bạch Lạc Nhân đi sau. Cố Hải không cam tâm như vậy, sao có thể để vợ hắn đi cùng người con gái khác trước mặt hắn được.
Cố Hải đẩy tay A Sử ra, lùi lại phía sau khoác vai Bạch Lạc Nhân: "Nhân tử, em nói xem bọn họ có biết chúng ta là vợ chồng không không?"
Bạch Lạc Nhân liếc nhìn Cố Hải, cậu biết rằng hắn khó chịu trong lòng, nhưng nếu nói cậu và hắn đã kết hôn cũng chẳng có ai tin, chắc chắn mọi người sẽ nghĩ cậu nói vậy để lấy cớ mà từ hôn thôi. Cố Hải thì không hề biết điều đó, hắn chỉ nghĩ nói nhanh quan hệ của họ cho không ai dám đến gần vợ mình.
Đoạn đường đến khu lửa trại lờ mờ ánh trăng, Cố Hải khoác vai Bạch Lạc Nhân rất thân mật, A Châu đi bên cạnh thấy hơi khó hiểu, tại sao người đàn ông này có vẻ thân mật với chồng chưa cưới của mình đến vậy.
Ghé lại gần Bạch Lạc Nhân hơn, A Châu định đưa tay lần tìm bàn tay Bạch Lạc Nhân nhưng cô thật sự bất ngờ, hai tay của cậu đã bị Cố Hải ôm chặt giống như Cố Hải vừa đi vừa bế Bạch lạc Nhân vậy.
Đang là đầu đông nên tiết trời lạnh ngắt, tất cả thanh niên trong làng vây quanh đống lửa hồng, mặt ai cũng vui vẻ phấn khởi. Cố Hải vẫn ôm chặt Bạch lạc Nhân tiến về phía đống lửa. Mọi người thấy con người đẹp trai nhất làng đã trở về còn đem theo một người đẹp trai không kém trong lòng ai cũng phấn khích. Các cô gái thi nhau liếc nhìn, các chàng trai thì xuýt xoa ghen tị.
Cả buổi tối Bạch Lạc Nhân và Cố Hải bị tách nhau ra. Bạch lạc Nhân bị vây kín để hỏi han về chuyện cưới xin, Cố Hải bị vây kín để kể chuyện ở Bắc Kinh cho họ. Dù trong lòng rất bực bội nhưng Cố Hải không làm được gì, hết người này kéo đến người kia hỏi, các cô gái thì nhau vây quanh hắn khiến hắn muốn chạy lại chỗ Bạch lạc Nhân cũng khó khăn.
Tuy đứng cách xa nhau nhưng bốn mắt luôn tìm về nhau, Cố Hải chỉ muốn nhanh kết thúc buổi đốt lửa trại dở hơi này để kéo vợ hắn về, thật khó chịu khi nhìn thấy vợ bị vây quanh bởi đám con gái mới lớn.
Về đến nhà tình hình cũng không có gì khá hơn. Những chiếc giường cỏ được bố trí xung quanh ngôi nhà lớn hình tròn. Ngăn cách mỗi giường mà chiếc mành rất mỏng. Cố Hải đang nhìn chăm chăm vào chiếc giường mình và Bạch Lạc Nhân sẽ ngủ, trong đầu hắn nghĩ ngủ như thế này thì làm ăn được gì. Tệ hại hơn là có kẻ thứ ba sẽ ngủ cùng hai vợ chồng họ.
Định quay lại kéo vợ nằm xuống thì A Sử ở đâu chạy vào ôm lấy cổ Bạch Lạc Nhân: "A Quý, lâu không được ngủ với anh, nhớ quá."
Ánh nhìn Cố Hải như có con dao muốn chặt đứt cánh tay A sử, trong đầu mắng chửi, đồ vô ý, muốn ngủ cùng vợ chồng người ta sao.
Khi hai anh em nhà kia đang ôn lại chuyện cũ Cố Hải đã nhanh chóng nằm xuống giữa giường, hai tay chân dang ra rất thoải mái.
A Sử kéo Bạch Lạc Nhân nằm xuống liền thấy Cố Hải đã kịp nằm chia chiếc giường làm đôi, cậu lay lay người hắn: "Cố Hải, anh nằm lùi ra chút, em muốn nằm gần A Quý."
Cố Hải người không nhúc nhích, hơi thở đều đều như đã ngủ say. Bạch Lạc Nhân thấy điệu bộ giả vờ của Cố Hải cười đến nghẹn cổ họng, A Sử thì bực bội ra mặt. Sau khi cố gằng đẩy Cố Hải ra một bên không thành công, cậu đành nằm sang bên trái Cố Hải, Bạch Lạc Nhân vừa cười thầm vừa nói trong lòng, Cố Hải, cậu đúng là đồ gian thương.
Cố Hải nằm ở giữa cả người căng cứng lên, muốn quay sang ôm vợ nhưng cái tên kia cứ cựa ngang cựa dọc làm hắn đành gồng mình chịu đựng. Lúc lâu sau A Sử cũng đã ngáy đều đều, hắn quay sang phía Bạch Lạc Nhân cắn vào tai vợ: "Nhân tử, nằm thế này ngủ sao đây."
Bạch Lạc Nhân cũng căng thẳng không kém, hai vợ chồng cậu nằm cạnh nhau mà bất động như thế này chẳng khác gì đang hành hạ bản thân. Nhưng A Sử đang nằm cạnh, cả nhà xung quanh đâu cũng có người, có thể làm gì được.
Đưa tay nắm chặt lấy bàn tay Cố Hải, Bạch lạc Nhân thì thầm: "Ngủ đi."
Chỉ cần nhìn thấy Bạch lạc Nhân thôi con sâu dâm dục trong lòng Cố Hải đã trỗi dậy, bây giờ nằm ngay cạnh vợ hắn mà bảo hắn yên lặng ngủ đi khác gì bảo hắn lên trời hái sao.
Cố Hải liếc sang phía A Sử đang ngáy đều đều, sau đó lại liếc mắt sang phía Bạch Lạc Nhân, hơi thở bắt đầu gấp gáp, bộ ngực rắn chắc đầy gợi cảm của Cố Hải phập phồng lên xuống làm hơi thở của Bạch Lạc Nhân cũng bị gấp gáp theo.
Bốn mắt gặp nhau, cơ thể cả hai đều đã bị lửa tình đốt cháy. Ánh mắt gian tà của Cố Hải nháy nháy với Bạch Lạc Nhân, hơi thở của cả hai đều nặng nhọc. Cố Hải nhẹ nhàng kéo Bạch Lạc Nhân dậy. Cả hai lặng lẽ rời khỏi giường.
.
.
.
[ Hết Chương 56 ] Qua đăng sớm 5p nay đăng trễ 5p nhá :v
Nói chứ mới đi học về là bay vô đăng liền ;-; Sợ trễ mà rốt cuộc cũng trễ