Cảnh Du đứng trên cầu thang nhìn xuống. Thẩm Điềm đang quay ra sân nhìn Cố Hải và Bạch Lạc Nhân. Thật sự cuộc chạm trán này khiến Cảnh Du rất lo lắng. Vẫn biết rằng sẽ phải nói thật với ba Cố và ba Bạch, vẫn biết rằng cuộc chạm trán này là không thể tránh khỏi. Nhưng Cảnh Du hiểu rõ tính Thẩm Điềm, ông luôn lấy suy nghĩ của người có tiền ra để suy xét mọi việc còn Cố Hài thì ngược lại ba luôn lấy cái tâm của mình ra để nhìn những sự việc xung quanh. Nếu không cẩn thận đây sẽ là cuộc chiến nảy lửa giữa hai vị tổng tài mà nguyên nhân chính là từ mình mà ra.
Đứng hồi hộp thêm mấy phút Cảnh Du chạy thẳng xuống chỗ Thẩm Điềm, cậu hỏi nhỏ.
- Sao ba lại đến đây ?
Thầm Điềm mắt liếc sang nhìn Cảnh Du sau đó lại nhìn ra chỗ Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đang tiến vào.
- Ta phải hỏi con mới đúng, sao con lại ở đây, không phải con đang muốn chọc tức ta đấy chứ ?
Cảnh Du đoán Thẩm Điềm đã cho người theo dõi mình, không thì ông không thể biết được cậu đã đến đây. Hai cha con chỉ kịp nói với nhau từng ấy câu thì Cố Hải và Bạch Lạc Nhân đã tiến đến gần họ. Cố Hải ngạc nhiên khi nhìn thấy Cảnh Du và một người đàn ông lạ mặt xuất hiện ở đây từ sáng sớm. Nghiêng đầu nhìn cả hai người đánh giá, Cố Hải làu bàu « Không lẽ họ ngủ qua đêm ở đây, mà người đàn ông này là ai nhỉ ? »
Cố Hải chưa kịp nói gì thì Thẩm Điềm đã đi lại gần hắn bắt ta, tỏ vẻ thân mật.
- Anh là Cố tổng phải không ? Còn anh chắc là Bạch Lạc Nhân ?
Cố Hải lịch sự đưa tay ra nắm tay Thẩm Điềm, cậu ngạc nhiên hỏi.
- Anh là... ?
Cảnh Du định nói chen vào nhưng không kịp, Thẩm Điềm đã nhanh miệng hơn.
- Chào anh, tôi là ba của Thẩm Quân.
Bạch Lạc Nhân lẩm nhẩm trong miệng.
- Thẩm Quân... ?
Thẩm Điềm chỉ vào Cảnh Du, ông rất tự tin giới thiệu.
- Thẩm Quân, con trai tôi.
Cả Cố Hải và Bạch Lạc Nhân trợn tròn mắt lên ngạc nhiên, Cảnh Du nhìn họ mà thấy xấu hổ, cậu đã làm họ bị sốc rồi. Thầm Điềm tỏ vẻ đắc ý.
- Con trai tôi đã có thời gian sống ở đây nên hôm nay tôi đến chào hỏi hai người, muốn cảm ơn hai người đã chăm sóc nó hộ chúng tôi.
Dù vẫn chưa hiểu ra chuyện gì nhưng để giữ phép lịch sự với khách Bạch Lạc Nhân mời Thẩm Điềm vào phòng khách nói chuyện. Cố Hải vẫn đứng ngây người ra nhìn Cảnh Du.
- Chuyện này là sao, ông ấy là ba con, sao con có một người ba khác ở đây mà không hề nói cho ba biết, con có còn xem ba là ba của con không ?
Cảnh Du lúng túng.
- Ba à, con xin lỗi, cho con giải thích.
Cố Hải trừng mắt nhìn Cảnh Du.
- Lên nhà thay quần áo đi xong rồi xuống đây.
Cảnh Du đang định quay đi thì Cố Hải gọi lại.
- Không cần thay nữa, con đi vào đây với ba.
Cảnh Du lầm lũi đi sau Cố Hải, cậu không biết phải nói gì bây giờ, nhiều lần định nói thật với ba nhưng cậu không sao mở miệng được, cậu không muốn ba biết mình đã tìm được gia đình của mình, cậu sợ ba chạnh lòng. Vẫn biết rằng không thể giấu nhưng Cảnh Du vẫn không thể nói ra. Còn chuyện cậu định ở lại đây, cậu cũng định nói với ba nhưng lại nghĩ để Ngụy Châu khỏi đau sau đó hai anh em sẽ đến xin phép ba cho mình ở lại. Mọi kế hoạch của Cảnh Du đã tan vỡ hoàn toàn, cậu không biết làm sao để đối diện với chuyện này.
Đi gần đến phòng khách mấy đứa nhỏ chạy qua, nhìn thấy Cố Hải chúng reo lên.
- Ba, ba đến rồi!
Đang rất bực mình nhưng nhìn thấy những khuôn mặt non nớt thơ ngây Cố Hải cũng phải mỉm cười, chúng bám lấy cánh tay Cố Hải, đu lên người hắn, một đứa trong số đó nói bi bô.
- Ba, anh Ngụy Châu bị đau bụng, anh ấy đi không được.
Mặt Cảnh Du nhăn nhó, cậu chết điếng trước lời mách của mấy đứa nhỏ này. Cố Hải quay sang hỏi Cảnh Du.
- Ngụy Châu bị sao, sao không báo với ba?
Cảnh Du đỏ mặt tía tai, cậu trả lời ấp úng.
- Dạ...em ấy...chỉ là...
Đứa em nhỏ tiếp tục phụ họa.
- Anh ấy bị đau bụng, anh Cảnh Du phải bế anh ấy.
Cảnh Du thở không ra hơi, tại sao trẻ con lại thật thà đến mức đáng thương vậy chứ, thật đau lòng.
Cố Hải nhìn Cảnh Du hỏi.
- Ngụy Châu bị ốm nên con ở lại đây sao ?
Cảnh Du cúi xuống gật đầu. Cố Hải quát to.
- Mấy đứa quên ba là ai rồi phải không, chuyện lớn vậy sao không đứa nào nói hả !
Cảnh Du không dám nói gì nữa, cậu biết lần này ba Cố giận thật rồi.
Hai cha con đi vào phòng khách khi Bạch Lạc Nhân và Thẩm Điềm đã xong màn chào hỏi. Thấy Cố Hải đi vào Thẩm Điềm tỏ ra rất lịch sự.
- Cố tổng, tôi nghe tên anh đã lâu nay mới có dịp gặp mặt, thật có lỗi.
Cố Hải không khách khí liền hỏi ngay.
- Ông nói ông là ba của Cảnh Du, vậy có nghĩa là bảy năm qua nó sống cùng gia đình ông sao ?
Cảnh Du thở gấp nói chen vào.
- Ba à, chuyện là...
Cố Hải nghiến răng lại quát lên.
- Con đứng im đó cho ba.
Cảnh Du không dám nhúc nhích, cậu đứng chôn chân như tượng. THẩm Điềm thấy Cố Hải nổi giận liền nói chen vào.
- Nó là con trai tôi đấy, anh có quyền gì mà quát nó !
Cố Hải mắt đỏ ngầu lên, cậu nói bằng giọng đanh thép.
- Ông hỏi tôi có quyền gì sao, ông không nghe nó gọi tôi là ba à, cái quyền của tôi nằm ở chỗ đó đó.
Thẩm Điềm cũng khá bực dọc.
- Công ơn anh cưu mang nó nó đã trả đủ cho anh rồi. Thôi lên giọng đi.
Cố Hải trợn mắt lên nhìn Thẩm Điềm sau đó quay sang nói với Cảnh Du.
- Cảnh Du, con có tâm quá a, bảy năm qua con sống cùng gia đình tại sao không điện về báo cho ba một tiếng. Còn ông nữa, ông nhận lại con trai và dẫn nó đi sao không xin phép tôi. Ông có biết bảy năm qua cả Cô nhi viện này sống mà lo lắng cho nó thế nào không, ông có biết bảy năm qua vì đi tìm con trai ông mà chúng tôi đã khổ sở thế nào không. Hàng đêm tôi không thể ngủ tròn giấc, tôi không biết con trai mình ở đâu, tôi không biết nó còn sống hay đã chết. Chúng tôi mất một thời gian dài sống vật vờ như cái bóng vì thương nhớ nó. Còn gia đình ông thì sao hả, nhận lại con mà không một tin báo lại, con nữa Cảnh Du, con vui vẻ sung sướng bên gia đình mà không một lần báo cho ba biết rằng con vẫn bình yên. Con có biết em con tí mất mạng chỉ vì nhớ con không, con có biết chúng ta vì đi tìm con mà lặn lội bảy năm vẫn không hề từ bỏ không. Rốt cuộc cha con ông có còn lương tâm không hả ?
Bạch Lạc Nhân vỗ vỗ vai Cố Hải, cậu biết Cố Hải đang bị sốc, không phải là việc Cảnh Du nhận lại gia đình mà hắn bị sốc vì bảy năm qua Cảnh Du và gia đình biết rằng mọi người ở đây đang lo lắng nhưng không một lần báo tin về. Hắn cảm thấy tấm chân tình của mình bị phụ bạc, hắn thấy trong bảy năm qua mình đã như một con rối khi đi lo lắng cho một người đang có cuộc sống thượng lưu.
Cảnh Du nước mắt lưng tròng khi nhìn thấy Cố Hải và Bạch Lạc Nhân bị sốc đến thế. Cậu không biết phải nói gì bây giờ. Thẩm Điềm đứng lên phân trần.
- Cố tổng, tôi thật sự xin lỗi, nhưng mà...
Cố Hải quát to.
- Hai cha con các người ra khỏi đây, ra khỏi đây ngay, tôi không muốn nghe gì nữa, khuất xa tầm mắt của tôi đi. Đừng để tôi phải mất lịch sự hơn nữa.
Cảnh Du quỳ xuống nói nghẹn ngào.
- Ba, con xin lỗi, con...
Cố Hải kéo Cảnh Du đứng lên, hắn đẩy cậu ra khỏi phòng khách.
- Con đứng lên và đi đi, xem như con đã đi khỏi đây bảy năm và đến bây giờ vẫn chưa trở lại. Đừng nói gì nữa hết, đi đi !
Cảnh Du vẫn lì lợm không chịu đứng lên, mắt vẫn nhìn Cố Hải cầu xin. Bạch Lạc Nhân thấy Cố Hải đang rất giận nên kéo Cảnh Du dậy nói nhỏ.
- Con làm theo lời ba đi, ba con đang giận, để ba con nguôi đi rồi hãy về.
Cố Hải chạy vội ra khỏi phòng, thật sự hắn đang bị sốc, hắn thấy mình giống như người bị phản bội. Bảy năm qua hắn đã lo lắng đến thế nào, đứa con mà hắn yêu quý nhất mất tích không rõ lí do hắn đã không một ngày ăn ngon và ngủ yên, bây giờ nó đem một người ba đến và nói xin lỗi, nói rằng đã trả ơn cho hắn đủ rồi. Cái ơn mà hắn ban cho Cảnh Du chưa một lần hắn nghĩ đến, hắn chỉ biết một điều rằng Cảnh Du là con trai hắn và hắn hết mực yêu thương. Nếu Cảnh Du đi đâu đó làm ăn hay vì một lí do nào đó khó nói hắn còn có thể tha thứ. Nhưng đằng này nó đi nhận lại gia đình, nó để lại sự nhớ thương cho những người ở lại và bây giờ về xem như không hề có chuyện gì xảy ra. Khi Cảnh Du về Cố Hải đã rất vui nhwung đến hôm nay thì hắn lại thấy giận, hắn thấy Cảnh Du và gia đình cậu ấy quá phụ bạc với những người đã vì cậu ấy mà đau khổ trong bảy năm qua. Làm sao hắn chấp nhận được chuyện này, Cố Hải thấy mình bị mất mát, mất mát niềm tin.
Ngụy Châu ở trên phòng đợi Cảnh Du, một lúc lâu mà không thấy anh quay lên, chuông điện thoại của Cảnh Du lại liên tục reo nên cậu đem điện thoại xuống lầu cho anh. Xuống đến nơi cậu thấy Cảnh Du mắt đỏ hoe, Thầm Điềm đang đứng phía trước, ba Bạch đang vỗ về anh ủi Cảnh Du.
Không hiểu chuyện gì xảy ra nên Ngụy Châu chạy lại hỏi.
- Ba, có chuyện gì thế ?
Cảnh Du gạt nước mắt ngước lên nhìn Ngụy Châu, Bạch Lạc Nhân nói trấn an.
- Không có gì, con ốm sao còn chạy xuống đây ?
Mặt Ngụy Châu hơi đỏ lên, cậu trả lời ấp úng.
- Con khỏi rồi ạ, mà có chuyện gì vậy ba ?
Chuông điện thoại của Cảnh Du lại reo, Ngụy Châu đưa cho cậu ấy. Cảnh Du hít thở thật sâu để nghe máy, sau đó quay sang nói với Ngụy Châu và Bạch Lạc Nhân.
- Ba, con phải đi có chút việc, trưa con quay về. Con xin lỗi ba.
Bạch Lạc Nhân vỗ vai an ủi Cảnh Du, cậu nói để con an lòng.
- Không sao đâu, ba con bị sốc thôi. Cho ba con một chút thời gian nữa mọi việc sẽ ổn.
Thẩm Điềm quay lại chỗ Cảnh Du, ông chào Bạch Lạc Nhân để về. Ngụy Châu cúi chào Thẩm Điềm, bất giác Thẩm Điềm thấy giật mình, nhìn ánh mắt Ngụy Châu ông có một cảm giác rất lạ, có gì đó ám ảnh ông. Đi được vài bước Thẩm Điềm lại quay lại nhìn Ngụy Châu, cảm giác lạ đó vẫn còn nguyên vẹn. Ông không hiểu lí do vì sao nhưng ông bị ám ảnh bởi ánh mắt ấy, lòng ông cảm thấy bất an.
Cảnh Du đi được vài bước liền quay lại kéo Ngụy Châu chạy nhanh lên phòng. Ngụy Châu bị bất ngờ nên không biết làm gì hơn là ngoan ngoãn chạy theo Cảnh Du.
Lên đến phòng Cảnh Du đẩy Ngụy Châu vào tường, cậu thở hổn hển nói.
- Ngụy Châu, ba đang giận anh, nhưng dù ba có nói gì em cũng phải tin anh, ba có không cho anh ở lại em cũng phải chờ anh. Anh sẽ cầu xin ba tha thứ, chỉ cần có em bên cạnh dù có chuyện gì xảy ra anh cũng không nản lòng.
Ngụy Châu vẫn không hiểu có chuyện gì nhưng Cảnh Du nói gì cậu cũng gật gật. Cảnh Du hôn Ngụy Châu một cái thật sau sau đó chạy vội xuống nhà. Ngụy Châu nói với theo.
- Anh chưa thay quần áo.
Cảnh Du quay lại mỉm cười sau đó tiến thẳng ra xe. Cậu sắp bị muộn giờ hẹn, cậu phải hoàn thành việc này để có thể ở lại đây dài lâu.
Thẩm Điềm ngồi trên xe, mặt ông tỏ vẻ rất nghiêm trọng, ánh mắt Ngụy Châu ám ảnh ông, ánh mắt ấy rất quen và có lẽ ông cần tìm hiểu rõ về cậu ấy.
Đang ngồi trong phòng làm việc Hạ Phi đi vào nói với Ngụy Châu.
- Ngụy Châu, ra ngoài có người gặp.
Ngụy Châu ra ngoài, đứng trước mặt cậu là một người đàn ông đứng tuổi. Ngập ngừng hồi lâu cậu mới gọi to.
- Bác Trương, phải là bác không ?
Trương Đàn mỉm cười gật đầu.
- Là bác đây, bác đã tìm rất lâu mới tìm thấy cháu. Lớn quá rồi.
Trương Đàn là bạn thân của bố mẹ Ngụy Châu ngày trước, ông làm trong ngành sát, khi bố mẹ cậu còn sống ông rất hay sang nhà cậu chơi. Đám tang của bố mẹ ông cũng lo lắng rất tận tình.
Sau vài câu hỏi thăm Ngụy Châu liền hỏi thẳng.
- Bác gặp cháu có việc gì đúng không ?
Trương Đàn ấp úng một lúc sau đó ông mới nói.
- Bác đã suy nghĩ rất nhiều, bác tìm cháu là vì vụ tai nạn của bố mẹ cháu.
Ngụy Châu không hiểu, cậu hỏi lại ngay.
- Ý bác là sao ạ ?
Trương Đàn đưa cho Ngụy Châu một tập ảnh và một số giấy tờ mà ông đã cất giữ mười hai năm nay. Ông chỉ vào mớ ảnh và nói.
- Bác nghi ngờ bố mẹ cháu là bị người ta đâm phải chứ không phải tự gây ra tai nạn. Ngày đấy bác có nói nhưng không ai tin, nếu để như thế mà cho qua chắc bác chết sẽ không nhắm mắt được. Toàn bộ tài liệu bác thu thập được đều ở đây, bác giao lại nó cho cháu. Bác mong cháu có thể làm gì đó để bố mẹ cháu yên thanh thản nơi suối vàng.
Mắt Ngụy Châu nhòe đi, đây là tập ảnh hiện trường vụ tai nạn của bố mẹ cậu, đây cũng là lần đầu tiên cậu được thấy bố mẹ mình đã chết như thế nào. Nhìn chiếc xe bẹp dúm nằm trên đường, tim Ngụy Châu đau nhói.
( Bộ phim HỒNG KIỀU THẤT THỦ thất bại, bực quá deep tí cho vui.)