Cảnh Du đi xuống phòng mẹ Ngụy Châu, cậu vừa ngồi xuống bà đã nói ngay.
- Cảnh Du, mẹ biết nói điều này với con là hơi tần nhẫn. Nhưng vì con, vì Ngụy Châu nên mẹ vẫn phải nói. Con thấy đó, Ngụy Châu nó là đứa sống nặng tình, nếu con vẫn xuất hiện trước mặt nó thì có lẽ cả đời này nó cũng không thể quên con để đến với người khác được. Mẹ xin con một điều, con hãy quên nó đi, con đừng xuất hiện trước mặt nó nữa, cuộc sống của mẹ và Ngụy Châu đã đủ khó khăn lắm rồi.
Cảnh Du thở hồng hộc nhìn mẹ Ngụy Châu, cậu không tin nổi những điều bà vừa nói. Mẹ Ngụy Châu là người sống lâu năm trong Cô nhi viện rồi, Ngụy Châu và cậu thân thiết thế nào mẹ là người hiểu rõ nhất. Bây giờ mẹ nói vậy với cậu là có ý gì, không lẽ mẹ quyết tâm chia rẽ cậu và Ngụy Châu đến cùng sao. Ngây ra nhìn mẹ Ngụy Châu một lúc Cảnh Du mới khó khăn lên tiếng.
- Mẹ, mẹ đang nói gì thế, con làm sao có thể xa em ấy được, mẹ đừng nói thế với con.
Mẹ Ngụy Châu đang đứng bỗng nhiên quỳ thụp xuống, bà nói trong nước mắt.
- Coi như mẹ cầu xin con đi, con hãy tha cho Ngụy Châu. Mẹ không muốn thấy nó phải đau khổ nữa. Con yêu nó đúng không, nếu thật lòng yêu nó thì con hãy giúp nó quên con đi, con bỏ đi như bảy năm trước cũng được. Mẹ sẽ không bao giờ chấp nhận mối quan hệ này, con vẫn tiếp tục ở bên Ngụy Châu chẳng phải con đang hành hạ nó sao. Con thấy rồi đó, Ngụy Châu nó buồn uống say đến không biết gì, không lẽ con muốn thấy ngày nào nó cũng say như thế, mẹ đau lòng lắm, con hãy giúp mẹ và Ngụy Châu một lần này đi Cảnh Du.
Cảnh Du cũng quỳ trước mặt mẹ Ngụy Châu, nước mắt cậu chảy không ngừng.
- Mẹ, con xin mẹ đừng bắt con làm điều đó. Xin mẹ hãy chấp nhận con, con thay mặt ba con xin lỗi mẹ, con sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương mẹ và Ngụy Châu, con sẽ dùng tất cả những gì mình có để chuộc lại lỗi lầm mà ba con đã gây ra cho mẹ. Mẹ hãy chấp nhận con, hãy cho con cơ hội để bù đắp lại nỗi đau mà mẹ và Ngụy Châu phải chịu đựng. Mẹ muốn con làm gì cũng được, mẹ nói gì con cũng nghe. Mẹ biết cả con và Ngụy Châu đều không thể xa nhau được mà.
Mẹ Ngụy Châu cười khẩy.
- Con nói không thể xa nhau sao, vậy con đã bỏ đi mà không một lần liên lạc tới bảy năm còn gì. Trong bảy năm đó hai đứa vẫn sống khỏe mạnh đó thôi. Chẳng có gì là không thể cả.
Cảnh Du biết nói gì lúc này cũng là thừa, mẹ Ngụy Châu đã đem mối hận của mình ra để ngăn cản. Có lẽ mẹ không muốn con mình yêu một thằng đàn ông, có lẽ mẹ sợ con mình phải chịu điều tiếng. Cảnh Du vẫn cố cầu xin.
- Mẹ, con xin lỗi mẹ, con sẽ cố gắng để chuộc lỗi. Mẹ cho con thêm một cơ hội đi.
Mẹ Ngụy Châu kéo Cảnh Du đứng dậy, bà nói rất cương quyết.
- Con không phải là người gây nên tội thì con xin ta tha thứ làm gì. Mà không chỉ là con, Thẩm Điềm có quỳ trước mặt ta cả năm để xin tha thứ ta cũng không bao giờ chấp nhận. Ông ta đã lấy đi đời con gái của ta, ông ta đã gây ra cái chết cho cha của ta. Ông ta hại ta phải sống tủi nhục trong hai năm vì bị mọi người khinh rẻ là đứa con gái không còn trong trắng, không một người đàn ông nào muốn lấy ta, khi lấy rồi thì lại đem cái việc ta bị cưỡng hiếp ra để dày vò ta mỗi khi có chuyện. Con nói xem ta phải tha thứ như thế nào đây, kẻ như thế ta có thể tha thứ sao ? Không bao giờ.
Cảnh Du nhìn mẹ Ngụy Châu khẩn khoản.
- Mẹ nói đi, bây giờ con có thể làm gì để mẹ có thể tha thứ, mẹ nói đi con sẽ làm, khó mấy con cũng làm.
Mẹ Ngụy Châu nhếch mép lên.
- Vậy sao ? Vậy con hãy nói Thẩm Điềm đi chết đi, chỉ khi ông ta chết trước mặt ta ta mới thấy hả dạ.
Cảnh Du không nói thêm gì nữa. Cậu đứng phắt dậy chạy thẳng ra cổng lái xe về nhà Thẩm Điềm.
Tất cả mọi người đang ngủ, Cảnh Du đập cửa gọi to.
- Thẩm Điềm, ông ra đây, ông ra đây cho tôi.
Người giúp việc chạy ra cầu xin.
- Cậu chủ, ông bà đang ngủ, cậu đừng làm thế mà.
Cảnh Du chạy thẳng vào phòng khách, cậu hét lên.
- Thím gọi ông ấy ra đây cho tôi.
Thẩm Điềm nghe tiếng Cảnh Du, ông từ trong phòng ngủ bước ra, mặt tỏ vẻ khó chịu.
- Con lại có chuyện gì thế ? Nửa đêm nửa hôm con đến đây gây loạn thế là sao ?
Cảnh Du điên tiết chạy lại đẩy Thẩm Điềm vào tường, mắt cậu đỏ ngầu nhìn cha mình.
- Thẩm Điềm, ông hãy đến cầu xin mẹ Ngụy Châu tha thứ đi, ông đến quỳ trước mặt bà ấy mà xin bà ấy tha thứ đi, ông hãy làm gì đó để chuộc lại tội lỗi mà ông gây ra đi. Ông làm ngay đi.
Thẩm Điềm đẩy Cảnh Du ra, ông nhìn thấy trong lòng Cảnh Du cơn lửa giận đang bùng cháy dữ dội. Thẩm Điềm ngồi xuống ghế cố gắng tỏ ra bình tĩnh. Ông nhìn Cảnh Du nói nhỏ.
- Mẹ con đang ngủ, bà ấy bệnh thế mà con còn muốn làm loạn sao ?
Cảnh Du nhìn thẳng mắt Thẩm Điềm hét lớn.
- Ông đừng lảng tránh, ông hãy làm gì đó để chuộc tội của mình đi, ông làm ngay đi.
Thẩm Điềm bỗng đứng phắt lên chỉ thẳng vào mặt Cảnh Du.
- Thẩm Quân, ta nói cho con biết, lẽ ra ta đã làm thế, lẽ ra ta đã quỳ xuống để cầu xin bà ấy tha thứ. Ta dằn vặt hơn 20 năm nay cũng đủ khổ rồi. Nhưng bây giờ thì ta không muốn làm thế nữa. Vì sao ư ? vì con nói con yêu Ngụy Châu, thật nực cười. Con nói với ta là con yêu một thằng con trai, ta làm sao chấp nhận được điều đó. Con nghĩ ta để cho đại thiếu gia nhà họ Thẩm bị người ta dè bỉu là người đồng tính sao. Con nghĩ ta để nhà họ Thẩm tuyệt tự trong tay con sao, không bao giờ có chuyện đó xảy ra. Mẹ Ngụy Châu không ngăn cản thì ta cũng sẽ ngăn cản đến cùng. Vậy thì nhân lúc bà ấy đang hận ta cứ để cho bà ấy hận đi, con và Ngụy Châu sẽ không bao giờ được ta chấp nhận vì vậy con cũng đừng mơ ta sẽ xin bà ta tha thứ để con được ở bên nó.
Cảnh Du điên tiết nhảy bổ vào người Thẩm Điềm, nếu ông ta không phải là cha cậu thì cậu sẽ đấm cho ông ta mấy cái vào miệng để ông ta câm luôn đi. Nhưng sự thật ông ta là cha cậu, cậu không thể đánh cha mình.
Ghé sát mặt vào mặt Thẩm Điềm, Cảnh Du nói qua kẽ răng.
- Thẩm Điềm, ông có biết lúc này tôi đang ước gì không, tôi đang ước mình là trẻ mồ côi, nếu là trẻ mồ côi chắc bây giờ tôi đang hạnh phúc lắm. Có cha có mẹ mà phải đau khổ nhục nhã như thế này thì tôi ước được làm trẻ mồ côi cả đời.
Thẩm Điềm nhìn Cảnh Du, ông thấy đau lòng khi con trai mình nói ra những điều cay nghiệt đó, là người làm cha ông cũng không muốn con trai mình phải đau khổ nhưng thà để nó đau một lần rồi xong luôn còn hơn là đau dai dẳng kéo dài. Ông không bao giờ chấp nhận con mình đồng tính, có phải đem tính mạng ra để ngăn cản tình yêu sai trái này của Cảnh Du ông cũng sẽ làm.
Cảnh Du thả Thẩm Điềm ra, cậu sự thất vọng, cậu không thể nghĩ Thẩm Điềm lại nói ra những lời đó. Ông đúng không phải là con người mà. Ông ta đã ép cậu phải xa Ngụy Châu bảy năm bây giờ ông ta lại lợi dụng cơ hội này để ngăn cản tình yêu của cậu. Cảnh Du đám mạnh tay vào tường hét lên đau đớn.
- Tại sao các người lại sinh ra tôi chứ, tại sao lại sinh ra tôi !
Rời nhà Thẩm Điềm Cảnh Du lái xe thẳng đến Cô nhi viện, cậu lại trèo tường vào trong. Cả cô nhi viện đang ngủ, mấy con chó nhận ra Cảnh Du thì nhảy cẫng lên quẫy đuôi. Cảnh Du phải vuốt ve an ủi từng con một để chúng không đánh thức mọi người dậy. Cậu nhẹ nhàng chạy lên phòng Ngụy Châu. Ngụy Châu vẫn đang ngủ say như chết. Cảnh Du nằm lên giường, kéo Ngụy Châu ôm chặt vào ngực, cậu thấy trong lòng chua xót, cậu hoàn toàn bất lực trước chuyện này. Ngụy Châu khẽ cựa mình nhưng ngay lập tức lại rúc vào ngực Cảnh Du, luồn tay vào áo trong của Cảnh Du để ngủ. Cảnh Du biết Ngụy Châu chưa tỉnh rượu, tất cả hành động này của cậu ấy chỉ là thói quen. Cậu úp mặt vào tóc Ngụy Châu, hít một hơi thật sâu để đưa mùi vị quen thuộc của Ngụy Châu vào trong lồng ngực. Một lúc sau Cảnh Du cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng sớm Ngụy Châu tỉnh dậy, cậu nghe có mùi thơm lạ bên mình. Kéo áo mình lên ngửi, Ngụy Châu phát hiện ra mùi nước hoa của Cảnh Du. Cúi xuống ngửi áo mình cậu cũng thấy mùi nước hoa của anh ấy, kéo chăn lên ngửi thử Ngụy Châu vẫn thấy đúng mùi nước hoa này. Cậu bật dậy thở hổn hển, không lẽ đêm qua Cảnh Du đã ngủ ở đây, không lẽ anh ấy đã đến đây thật.
Với vội cái áo khoác chạy xuống phòng, đầu Ngụy Châu vẫn còn hơi choáng, cậu lảo đảo chạy xuống phòng mẹ mình, không thấy mẹ đâu. Ngụy Châu chạy ra sân thể dục phát hiện ra mẹ mình đang ở đó. Cậu kéo mẹ vào phòng, cậu hỏi gấp gáp.
- Mẹ, hôm qua ai đã đưa con về ?
Mẹ Ngụy Châu thở phù một cái, đáp dứt khoát.
- Chẳng ai đưa cả, con tự về.
Ngụy Châu vẫn không tin, cậu hỏi lại.
- Mẹ không nói dối con chứ ?
Mẹ Ngụy Châu bực dọc đi ra sân tập, bà nói qua loa.
- Con say đến không biết trời đất gì nữa sao biết được mẹ nói dối. Lần sau nếu muốn mẹ đổ bệnh thì con cứ tiếp tục say như hôm qua đi.
Ngụy Châu đứng tần ngần một lúc sau đó chạy vội lên phòng gọi điện cho Cảnh Du.
- Anh, hôm qua anh đã đưa em về đúng không ?
Cảnh Du bật cười đáp nhẹ.
- Sáng rồi mà em vẫn chưa tỉnh ngủ à ?
Ngụy Châu không thèm quan tâm đến lời châm chọc của Cảnh Du, cậu vẫn hỏi dồn dập.
- Anh đưa em về đúng không, anh còn ngủ lại nữa đúng không?
Cảnh Du vỗ vỗ vào ngực mình, cậu thấy thương Ngụy Châu vô hạn. Lúc này cậu chỉ muốn chạy ngay đến bên Ngụy Châu, ôm chặt cậu vào lòng nói cho em ấy biết " Đúng, anh đã ở đó, anh đã ôm em cả đêm đã ngủ, anh thấy rất hạnh phúc khi được nằm cạnh em, anh khát khao điều đó.". Nhưng không muốn tạo thêm cho Ngụy Châu hi vọng thêm Cảnh Du cố trêu chọc cậu..
- Em đang tưởng tượng ra chuyện gì thế, em nghĩ mẹ sẽ để anh ngủ lại sao. Em nhớ anh quá nên bị hoang tưởng chứ gì?
Ngụy Châu ngây người ra một lúc rồi hỏi lại.
- Em chắc là anh đã đến, em ngửi thấy mùi nước hoa của anh trên áo em, trên gối và cả trên chăn nữa.
Cảnh Du bật cười trước câu nói đầy thật thà của Ngụy Châu. Cậu nói nhỏ.
- Được rồi, anh biết em nhớ anh nên tưởng tượng ra thế rồi. Nếu nhớ quá thì qua đây ăn sáng với anh, anh đợi em ở nhà hàng nhé.
Ngụy Châu tần ngần một lúc, sau đó nhanh chóng thay quần áo đi gặp Cảnh Du, cậu muốn xác nhận lại một lần nữa xem có đúng Cảnh Du đã ngủ lại đây không. Mùi nước hoa của anh ấy rất đặc biệt, rất nhiều năm rồi Cảnh Du vẫn chỉ dùng loại này, cậu chắc chắn Cảnh Du đã ở đây đêm qua.
Cảnh Du rời khỏi Cô nhi viện từ lúc mọi người còn đang say giấc, vì không muốn Ngụy Châu biết mình đã ở đó nên cậu đã rời đi lúc Ngụy Châu vẫn ngủ rất say. Cảnh Du quên mất mùi nước hoa của mình sẽ vương lại, đúng là bất cẩn mà.
Đứng suy nghĩ một lúc Cảnh Du vội vàng đi mua một lọ nước hoa mới xịt vào người mình. Cậu muốn cho Ngụy Châu thấy em ấy đã nhầm khi nghĩ mùi nước hoa đêm qua là của cậu.
Ngụy Châu đến nhà hàng tìm Cảnh Du, hai anh em chọn một bàn ăn thật đẹp ngay ở cửa sổ. Ngụy Châu ngồi đối diện với anh mình, mắt cậu nhìn không chớp. Cảnh Du bật cười đưa tay bẹo má Ngụy Châu mỉa mai.
- Vẫn chưa tỉnh ngủ hả? Sao nhìn anh mãi thế, nhớ anh đến thế cơ à?
Ngụy Châu mặt vẫn ngây ra không nói gì. Cậu đang thấy lạ sao hôm nay mùi nước hoa trên người Cảnh Du lại khác, không lẽ đúng là mình đang tưởng tượng ra rồi.
Cảnh Du đưa tay áo ra ghé sát vào mũi Ngụy Châu, giọng đùa cợt.
- Em nói ngửi thấy mùi nước hoa của anh sao, có phải mùi này không?
Ngụy Châu cúi mặt xuống, cậu đáp vội vàng.
- Chắc tại em hoang tưởng rồi. Ăn nhanh đi, em còn phải đi làm.
Cảnh Du lòng đau thắt nhìn Ngụy Châu, cậu đứng lên ôm Ngụy Châu vào ngực, vỗ vỗ lên vai cậu ấy an ủi.
- Không sao đâu, tại em nhớ anh quá mà, anh cũng hay tưởng tượng ra như thế. Lúc xa em anh luôn ngửi thấy mùi của em bên cạnh mình.
Ngụy Châu nói trong cổ họng " Em không tưởng tượng, em chắc anh đã ở đó đêm qua, anh có chối em vẫn khẳng định điều đó."
Hết chương 59
( Trong khi các mẹ đang deep phim của Phong Hành thì tui đi deep truyện của chính mình. Lần đầu tiên ngồi đọc lại từ đầu đến cuối thấy mình viết còn rất non. Sẽ cố gắng viết tốt hơn cho các thím đọc. Có một số thím chịu đau không nổi đã rời bỏ tui rồi. Có buồn nhưng tui là đứa thích hành hạ trái tim người khác nên vẫn phải làm đau những người còn lại thôi...hụ hụ...)