Thiên Nguyệt Chi Mị
|
|
Quyển 2 - Chương 45: Trở về nước
Trên tường hoàng thành, Khánh Trúc dần dần nhìn bóng lưng đi xa, tầm mắt thật lâu không chịu thu hồi. “Hắn chính là người ngươi liên tục tìm kiếm sao?” Da La Phất Lạp đứng ở bên cạnh Khánh Trúc, hai mắt nhìn chằm chằm hắn. Khánh Trúc quay đầu lại, tầm mắt đồng dạng dừng trên người Da La Phất Lạp, thật lâu không nói tiếng nào. Chuyến này đội ngũ mã xa về nước của nhóm người Thiên Nguyệt Thần thập phần khổng lồ, trong xe ngựa hoa lệ là một chiếc giường đôi không lớn không nhỏ, do năm tuấn mã kéo, phía trước là ba con, phía sau là hai con. Phía sau là nhóm người Thiên Nguyệt Thiên Hâm. “Sao vậy?” Thiên Nguyệt Thần không rõ, từ lúc rời khỏi Anh Túc đế quốc, tiểu đông tây một mực không nói, chỉ yên lặng nhìn hắn. Thiên Nguyệt Triệt lắc đầu tiến vào trong ngực Thiên Nguyệt Thần: “Hắn là ca ca trước kia của ta, vì ta mới đến đây, nếu như nói đã từng có cái gì khiến ta không bỏ xuống được, như vậy chỉ có hắn.” Thiên Nguyệt Thần không mở miệng, chỉ lẳng lặng nghe, nhưng trong lòng có chút kinh ngạc, cho dù nghĩ tới thân phận người nọ, thế nào cũng không ngờ đó là ca ca mà Triệt nhi đã từng nói đến, là người duy nhất từng đối tốt với tiểu đông tây. “Hắn tựa hồ không sống vui vẻ, nhưng lại không muốn đi cùng ta.” Giọng nói thương cảm, hai tay nắm chặt y phục Thiên Nguyệt Thần, cho dù là người kiêu ngạo, cũng có lúc yếu ớt. Thiên Nguyệt Triệt chưa từng nghĩ ca ca sẽ dùng cái gọi là đạo thuật đi theo hắn xuyên tới đây, đầu thai ở Kỳ Lạp Mạnh gia tộc không biết là phúc khí hay là xui xẻo, cũng may ca ca hiểu rất rõ hắn, cho nên mới biết, muốn ở trong biển người mênh mông tìm được hắn, chỉ có dùng đồ thuộc về thế kỷ 21 mới hấp dẫn được, mà bạch phiến là cách nhanh nhất. Thiên Nguyệt Thần cúi đầu hôn lên tóc Thiên Nguyệt Triệt: “Nếu như Triệt nhi nhớ hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể tới thăm hắn, ta nghĩ Da La Phất Lạp không thả hắn ra là có lý do, ta biết Da La Phất Lạp là người kiêu ngạo thế nào, y có thể quan tâm ca ca ngươi như vậy, chắc chắn loại quan tâm này đã khắc sâu trong linh hồn.” “Ân? Tại sao phụ hoàng khẳng định như thế?” Thiên Nguyệt Triệt ngẩng đầu, hai khuôn mặt dán sát vào nhau. Thiên Nguyệt Thần thương tiếc hôn lên khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt, cười nhẹ nhàng, bởi vì bọn họ đều là một loại người, trừ phi không yêu, nếu không một khi yêu, sẽ là trọn đời. Mạn La hoàng cung Thiên Nguyệt Thiên Hâm vừa rảo bước tiến lên đại sảnh Trữ Phương cung, liền bị Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai gọi lại. “Mẫu phi.” Không có cách nào tránh, Thiên Nguyệt Thiên Hâm cung kính gọi. Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai đứng lên khỏi ghế, đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Thiên Hâm, đánh giá một phen từ trên xuống dưới: “Ngươi cũng được a, len lén biến mất một tháng, còn cùng phụ hoàng ngươi trở về, lúc này cũng cho ta đủ hãnh diện, nhưng tại sao ngươi và phụ hoàng ngươi lại cùng trở về? Quan hệ của ngươi với phụ hoàng ngươi, từ khi nào đã thân thiết như vậy?” Thiên Nguyệt Thiên Hâm mặt không đổi sắc nhìn Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai: “Nếu mẫu phi muốn biết nguyên do có thể trực tiếp đi hỏi ngoại công, nhi thần là do ngoại công gọi cùng đi.” “Ngươi… Ngươi dùng ngoại công ngươi chèn ép ta.” Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai bất động tại chỗ, từ nhỏ, hài tử này đã lạnh như băng không hề thân thiết với nàng, hoặc là nói không thân thiết với bất kì ai, cặp mắt kia sẽ khiến người khác chết rét, nhưng không ngờ lại đột nhiên mang tới cho nàng một kinh hỉ lớn như vậy. “Mẫu phi, nếu không có việc gì, nhi thần đi nửa tháng đường, đã rất mệt.” Hướng phía Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai hành lễ, sau đó Thiên Nguyệt Thiên Hâm trở về phòng của mình. Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai trơ mắt nhìn nhi tử biến mất trước mặt, hài tử này, hài tử này càng ngày càng kỳ cục, kỳ quái hơn nữa chính là phụ thân nàng còn đặc biệt sủng hắn. Ngọc Phương Cung Hoàng quý phi Ngọc Linh • Tả Lạp mỉm cười ngồi trên ghế, nhưng từ lực đạo nàng cầm cái chén có thể thấy được, nữ nhân này đã mất đi ưu nhã ngày xưa. Cái chén phát ra thanh âm “Khanh khách”, thiếu chút nữa nàng bóp nát cái chén, đặc biệt là vừa rồi, nụ cười tràn đầy chiến thắng của Ưu Cơ • Tư Đốn Phất Lai cực kì chói mắt, nàng hận không móc được mắt nàng ta xuống. “Mẫu phi, khí độ, phong độ.” Thiên Nguyệt Thiên Kỳ vẫn là nét mặt ôn hòa như cũ, khiến người ta không biết hắn đang suy nghĩ gì. Ngọc Linh • Tả Lạp hít một hơi thật sâu: “Lúc này ngươi còn có thể nhắc nhở ta khí độ cùng phong độ, Thiên Nguyệt Thiên Hâm luôn luôn không được phụ hoàng ngươi thích, tại sao hôm nay lại đột nhiên trở về cùng phụ hoàng ngươi?” Trong mắt Thiên Nguyệt Thiên Kỳ xẹt qua một tia toan tính ngoan độc, chuyện này hắn cũng nghĩ không thông, nhưng nghĩ không ra thì có thể đi chứng thực : “Mẫu phi lo lắng làm gì, tương lai còn dài mà, tâm ý của phụ hoàng, không ai có thể phỏng đoán.” “Đã như vậy ngươi cau mày làm gì?” Ngọc Linh • Tả Lạp nhanh chóng bình tĩnh lại. “Nhi thần đang nghĩ, nếu lục đệ trở về, như vậy chuyện nhi thần phái người theo dõi hắn lúc trước, cũng nên giải thích một chút.” Lúc Thiên Nguyệt Thiên Kỳ nhắc tới Thiên Nguyệt Triệt, chân mày vốn nhíu chặt giãn ra, hai đầu lông mày có một cỗ nhu tình khác thường vờn quanh, bên môi câu khởi nụ cười thản nhiên. Thần sắc Ngọc Linh • Tả Lạp u ám, nồng đậm lo lắng hiện lên trong mắt nàng. Thiên Nguyệt Triệt trở lại Kim Long điện, chuyện thứ nhất chính là tắm rửa, đi nửa tháng đường, Thiên Nguyệt Triệt chỉ nghĩ được ngâm mình trong nước ấm. Hai chân trần đứng trên chăn lông, Thiên Nguyệt Triệt không vui vì tốc độ Nặc Kiệt giúp hắn cởi y phục: “Ngươi nhanh lên một chút a.” Nặc Kiệt chu môi, rất là ủy khuất,y phục này chỉ có thể cởi từng cái một, sao nhanh được. “Đúng rồi, phụ hoàng đâu?” Vừa mới hồi cung đã không thấy tăm hơi phụ hoàng. “Bệ hạ tới Ngự thư phòng , cả tháng nay, rất nhiều triều sự chưa giải quyết.” Nặc Kiệt thở dài, nào có tốt như tiểu điện hạ, cái gì cũng không cần làm. “Làm hoàng đế thật phiền phức.” Thiên Nguyệt Triệt bất mãn nói thầm: “Được được được, ngươi cũng nghỉ ngơi đi, bổn điện hạ tự làm.” Một tay kéo ý phục trong tay Nặc Kiệt ra, dùng sức xé, kết quả y phục không bị gì, tay đã đỏ bừng. “A ơ, tiểu tổ tông, ngươi đừng nóng lòng như vậy, tay của ngươi là vàng là bạc a, vạn nhất bị thương thì làm sao?” Nhìn Thiên Nguyệt Triệt loạn xé, Nặc Kiệt vội vàng giúp đỡ. Phốc xuy… Thiên Nguyệt Triệt cười, vẻ mặt hồn nhiên: “Nặc Kiệt, ngươi thật biết trêu chọc người khác, nếu tay bổn điện hạ là vàng là bạc, lúc này cũng không bị những thứ vật liệu này làm đỏ lên a.” “Đây không phải là vàng là bạc, chính là… Chính là… Dù sao rất đáng tiền là được rồi.” Có vẻ Nặc Kiệt không tìm được từ ngữ thích hợp: “Bất quá từ khi tiểu điện hạ từ Anh Túc trở về, tâm tình tựa hồ đã khá lên nhiều.” Đã khá lên nhiều sao? Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi, đúng, thân nhân duy nhất cũng đến đây, nhớ thương cũng sẽ không còn, có phụ hoàng bảo đảm, mà thật ra chính hắn cũng biết, Da La Phất Lạp rất quan tâm ca ca. Cánh tay tuyết trắng đưa là sau vặn vẹo thắt lưng, Thiên Nguyệt Triệt tung người nhảy, nhảy vào trong nước, nước văng lên, tạo thành hình cung mỹ lệ, dẫn tới tâm Nặc Kiệt lúc lên lúc xuống . “Tiểu điện hạ, ngươi cẩn thận một chút, ngàn vạn đừng uống phải nước vào trong bụng.” Nặc Kiệt vừa lau mồ hôi vừa nhắc nhở, không được, nếu còn đứng ở nơi này, mạng nhỏ của hắn sẽ bị dọa đến chết. Cho nên gọi cung nữ tới, dặn dò cẩn thận hầu hạ, tự mình đi chuẩn bị một ít thức ăn. Chờ Thiên Nguyệt Thần xử lý tốt chuyện trong hai tháng này, đã là 8 giờ đêm, trở lại Kim Long điện, không thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Triệt, liền vào ôn thất, phát hiện tiểu đông tây đang cuộn người ngủ trong chăn lông. Cung nữ cẩn cẩn dực dực canh giữ một bên, nhẹ nhàng ý bảo bọn họ lui ra, sau đó ôm lấy thân thể mềm nhũn, đi đến bên long sàng. “Phụ hoàng.” Thiên Nguyệt Triệt không mở mắt, chỉ ở trong ngực Thiên Nguyệt Thần giật giật, hương vị quen thuộc giúp hắn biết người đang ôm hắn lúc này. “Ngoan, ngủ đi.” ÔmThiên Nguyệt Triệt đến long sàng, giúp hắn đắp chăn lụa, mặc dù khí hậu Mạn La đế quốc bốn mùa như mùa xuân, nhưng khí trời tháng 7 vẫn có chút nóng. “Phụ hoàng cũng cùng ngủ.” Híp mắt, hiện ra nụ cười ngọt ngào, Thiên Nguyệt Triệt dịch vào bên trong, có chút làm nũng. Thiên Nguyệt Thần cười khẽ: “Phụ hoàng tắm rửa trước, Triệt nhi nghỉ ngơi đi.” Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng xoay vào bên trong, Thiên Nguyệt Triệt nhanh chóng tiến vào giấc ngủ, có lẽ là bởi vì cảm giác an toàn khi ở bên cạnh Thiên Nguyệt Thần. Ngày thứ hai Thiên Nguyệt Triệt mở mắt, Thiên Nguyệt Thần đã đi vào triều, Thiên Nguyệt Triệt lại một lần nữa thở dài, xót thương cho vận mệnh của hoàng đế. Xa cách hoàng cung hai tháng cũng kiến hắn nhớ như thế, một cước ra đến cửa Kim Long điện, Thiên Nguyệt Triệt mở rộng tứ chi, ánh mặt trời của Mạn La đế quốc quả nhiên thoải mái hơn Anh Túc đế quốc. Thiên Nguyệt Triệt nhàn nhã rời khỏi Kim Long điện, đi tới Mạn La các, thị vệ ở đây đều biết rõ Thiên Nguyệt Triệt, thấy hắn muốn vào cũng không ngăn cản, đối với sự thức thời của thị vệ, Thiên Nguyệt Triệt rất hài lòng . “Chủ tử, lúc này tới đây làm gì?” Đàn là người đầu tiên tò mò hỏi. Thiên Nguyệt Triệt đi xung quanh Mạn La các một lần, thật ra ngay từ lúc trở về hắn đã nghĩ tới tác dụng của nơi này , hắn quyết định tạo một phòng thí nghiệm chưa từng có ở đây, để hoàn thành thí nghiệm vĩ đại của hắn. “Bổn điện hạ thấy nơi này có chút chướng mắt, cho nên chuẩn bị cải tạo.” Thiên Nguyệt Triệt cảm thấy mỹ mãn mở miệng.
|
Quyển 2 - Chương 46: Vội vội vàng vàng
Một thanh âm ầm ầm vang lên, ở trong ngự thư phòng Thiên Nguyệt Thần chấn động, đây là chuyện gì? Hắn mới trở về ngày thứ hai, chẳng lẽ hoàng cung phát sinh động đất sao. Lấy lại bình tĩnh, đè nén tâm sự, tiếp tục phê duyệt tấu chương, nhưng chữ chưa kịp viết ra, lại là “ầm ầm”. “Ba “, Thiên Nguyệt Thần đặt bút trên thứ trác: “Có chuyện gì? Đi xem một chút.” Cau mày hướng phía Nặc Kiệt phân phó. Qua mấy phút đồng hồ, Nặc Kiệt vội vàng chạy trở lại, cái trán trơn bóng đã lấm tấm mồ hôi: “Bệ… Bệ hạ… Là Mạn La các, Mạn La các đang tu sửa.” Hai chữ tu sửa là Nặc Kiệt đã nói rất khách khí, từ thần sắc bối rối của hắn, Thiên Nguyệt Thần đã hiểu tính nghiêm trọng của chuyện này. “Là Triệt nhi?” Dõi mắt toàn bộ hoàng cung ai dám vô lễ như thế, Thiên Nguyệt Thần không cần nghĩ cũng biết là ai. “Bệ hạ anh minh.” Nặc Kiệt nói. Tiểu đông tây mới trở lại hoàng cung thì không an tĩnh được, Thiên Nguyệt Thần bất đắc dĩ lắc đầu: “Đi, chúng ta cũng đi xem.” Để cho hắn tiếp tục như vậy, toàn bộ hoàng cung sẽ bị náo ngất trời. Dọc theo đường Thiên Nguyệt Thần đi tới, đã tụ tập không ít người, nhìn thấy Thiên Nguyệt Thần, mọi người rối rít hành lễ. “Triệt nhi.” Thiên Nguyệt Thần rảo bước đi vào Mạn La các, liền gặp nhi tử bảo bối của hắn đang ở trong đại sảnh vung tay múa chân, toàn bộ đồ trong phòng đều bị chuyển ra ngoài: “Làm cái gì vậy?” Đang êm đẹp, không phải là dọn nhà chứ? “Phụ hoàng.” Thấy bóng dáng Thiên Nguyệt Thần đi tới, Thiên Nguyệt Triệt mừng rỡ tiến lên, trên trán có chút mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng hồng hào: “Phụ hoàng tới làm gì? Chuyện đã xử lý tốt sao?” Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn rạo rực vui mừng của Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thần cúi người xuống, lấy khăn gấm tỉ mỉ lau mồ hôi cho hắn: “Chuyện tích lũy hai tháng nay đâu thể xử lý nhanh như vậy, là ngươi làm mọi nơi đầy tro bụi, còn đem những vật này chuyển ra, đang định làm gì?” “Sửa chữa a, ta định làm phòng thí nghiệm dưới mặt đất, nghiên cứu những đồ vật ta mang về, hơn nữa ta thấy nơi này không vừa mắt.” Thiên Nguyệt Triệt rời khỏi lòng Thiên Nguyệt Thần, lại vội vàng đi chỉ huy. “Triệt nhi.” Vươn tay, kéo Thiên Nguyệt Triệt trở lại: “Sao vậy?” Nhìn khuôn mặt tiểu đông tây có chút tức tối, không biết là không hài lòng chuyện gì, nhìn khắp bốn phía, nhất thời sáng tỏ: “Vẫn còn sinh khí vì chuyện kia sao?” Chuyện kia là chỉ lúc ấy Thiên Nguyệt Thần ở chỗ này tìm nữ nhân. “Không có, chuyện nhỏ nhặt này sao bổn điện hạ lại để ở trong lòng.” Thiên Nguyệt Triệt ưỡn ngực, nhưng thật ra hắn rất để ý chuyện này: “A… Phụ hoàng, nhi thần đang vội, phụ hoàng không có chuyện gì nói thì trở về đi, nhi thần đi tìm năm lão đầu kia.” Thiên Nguyệt Triệt đẩy thân thể Thiên Nguyệt Thần ra, bóng dáng nho nhỏ nhảy nhảy rời đi. Phía sau, Thiên Nguyệt Thần nheo hai mắt lại, chăm chú nhìn vào bóng lưng của hắn, sau đó thở dài. Ma học viện Năm lão đầu vắt chân một bên ngồi gặm hạt dưa, nhưng không có Tiểu Bạch chiếu cố thật sự rất không thoải mái. Hài tử trông cửa đột nhiên chạy vào. “Chuyện gì, vội vàng hấp tấp như vậy?” Hắc y lão đầu mặt lạnh nói. “Hắc viện trưởng, điện hạ… Tiểu điện hạ trở về.” Thở hổn hển nói xong một câu, không đợi hắn phản ứng, chỉ thấy năm trận gió thổi qua, trước mắt đã không còn bóng dáng năm người. Chờ xe ngựa đi tới cửa trước, xe ngựa chưa kịp dừng Thiên Nguyệt Triệt liền khẩn cấp nhảy xuống. Năm lão đầu thấy thế vô cùng lo lắng, mặc dù biết tiểu đông tây sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng hài đồng năm tuổi nhảy trên ngựa xuống, không thể không lo. “Ta đã trở về.” Thiên Nguyệt Triệt hưng phấn chạy tới, Bạch lão đầu tiến lên ôm lấy, vội vàng đi vào nội viện. “Tới, cho chúng ta nhìn một cái, có bị thương nơi nào không?” Hoàng y lão đầu lo lắng kéo Thiên Nguyệt Triệt đến trước mắt, kiểm tra cẩn thận từ trên xuống giới. “Sao có thể bị thương, thấy hắn vui vẻ cũng biết là rất tốt.” Hồng y lão đầu nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn kiểm tra trên dưới Thiên Nguyệt Triệt một phen. “Đó là đương nhiên, là ai dạy dỗ chứ.” Thanh y lão đầu vẻ mặt kiêu ngạo. Hắc y lão đầu vẫn một bộ mặt lạnh lùng như cũ, song cơ mặt thỉnh thoảng giật giật có thể thấy được hắn đang cố gắng đè nén tâm tình. “Không có chuyện gì, các ngươi nhìn thấy ta không tốt sao?” Thiên Nguyệt Triệt xoay một vòng: “Đi, bọn ta vào bên trong, ta muốn một gian phòng tối, ta tìm được rất nhiều bảo bối.” Bảo bối? Nghe được hai chữ bảo bối, trong mắt năm lão đầu lóe tia sáng, dù sao bọn họ biết những thứ giống như bảo bối Thiên Nguyệt Triệt không thiếu, mà có thể được hắn gọi là bảo bối, nhất định không tầm thường. “Bảo bối gì, mau lấy ra xem?” Hoàng y lão đầu nóng lòng nói. “Trước tiên đến mật thất, ta tìm được Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch.” Thiên Nguyệt Triệt dương dương đắc ý công bố, năm lão đầu nghe mà chảy nước miếng. Ma học viện không thiếu cái gọi là mật thất, cho nên rất nhanh bọn họ tìm được một gian mật thất gần bọn họ nhất. Năm đại nhân vây quanh một tiểu nhân, có chút khẩn trương. “Các ngươi nhìn, chính là vật này.” Thiên Nguyệt Triệt lấy ra một viên đá nhỏ bằng con mắt của một người trưởng thành từ trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư, cẩn thẩn giơ lên, là một viên đá thuần bạch. Vốn mật thất rất tối, chỉ có một chút sáng, nhưng năm lão đầu cũng không cảm thấy tảng đá này đặc biệt, nhiều nhất chỉ là vẻ ngoài cũng được, nhưng còn kém bảo thạch giá rẻ. “Chính là vật này?” Hồng y lão đầu có chút thất vọng, Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch trong truyền thuyết không nên bình thường như vậy chứ: “Tiểu oa nhi, ngươi bỏ bao nhiêu kim tệ mua, có thể là bị người lừa?” Nghĩ đến tiểu oa nhi khả ái bị người khác nhẫn tâm lừa, hồng y lão đầu không khỏi thương xót. “Vật này ta tìm được bên phần mộ có khắc tên Kiệt Tắc Nhĩ, không cần kim tệ.” Thiên Nguyệt Triệt cười thanh thuần. “Nga?” Hắc y lão đầu khiêu mi: “Cho nên, oa nhi xác định đây là Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch?” “Ân.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu: “Ta xem qua bản chép tay các ngươi cho ta, kiểm tra đối chiếu qua, hơn nữa các ngươi nhìn… .” Thiên Nguyệt Triệt rót một số quang hệ nguyên tố vào trong Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch, vốn chỉ là quang mang nhàn nhạt không cảm giác được lại nhất thời khiến Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch phát ra quang mang ấm áp, mà tia sáng này, năm lão đầu cũng biết là linh lực quang hệ ma pháp. “Đây là?” Bạch y lão đầu mở to hai mắt nhìn, mừng rỡ hỏi. “Chỉ cần rót vào linh tử quang hệ ma pháp, nó sẽ chiếu sáng, nhưng thời gian của nó có hạn, bất quá cũng không lo, chỉ cần đặt dưới mặt trời, khiến nó hút vào linh tử quang hệ ma pháp, thời điểm khởi động tiếp theo nó lại phát ra ánh sáng, vật này có cất giữ chức năng quang hệ ma pháp.” Thiên Nguyệt Triệt giải thích. Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch phát ra quang mang mang theo mùi vị thiên nhiên thuần khiết nhất, quang hệ vốn ấm áp, mọi người nhắm mắt lại cũng có thể cảm nhận rõ ràng một phần cảm giác ấy. “Còn có bảo bối gì nữa?” Thanh y lão đầu có chút khẩn cấp. “Hắc hắc.” Thiên Nguyệt Triệt cười giống lưu manh, sau đó lấy một bộ hài cốt ra từ trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư. Nhất thời năm lão đầu cùng nhau nhảy xa ra. “Vật này thế nào?” Thiên Nguyệt Triệt chỉ bộ hài cốt. Năm lão đầu nuốt nuốt nước miếng, cũng hắc y lão đầu mặt không đổi sắc tiến lên, tay đụng đụng hài cốt: “Không tệ, tối thiểu đã một trăm năm trở lên, mặc dù gọi là cổ vật còn có chút sớm, nhưng nếu bảo dưỡng tốt, qua 500 năm nhất định thành cổ vật, đến lúc đó có thể bán được rất nhiều vàng, hơn nữa màu trắng nuột, khung xương bóng loáng, không có vết cắt, xem bộ dáng là chôn ở nơi đất đai màu mỡ không sỏi đá.” Hắc y lão đầu nâng cằm lên, đánh giá. “Hắc lão quỷ, ngươi muốn chết a, nói chuyện buồn nôn như vậy.” Bạch y lão đầu một bên che miệng, buồn nôn kháng nghị. Hắc y lão đầu lạnh lùng: “Ta đang nói sự thật, bất quá… .” Bất quá cái gì? Bốn lão đầu và một tiểu hài tử xấu xa nhất tề đưa mắt nhìn về phía hắn, hắc y lão đầu tựa hồ rất ít tiếp thu nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy: “Hài cốt này có chất lượng không tệ, nhưng dù sao cũng chôn lâu trong bùn đất, nếu không xử lý sạch sẽ, khí trời bắt đầu chuyển nhiệt, rất dễ dàng bị hỏng.” Hắc y lão đầu vừa nói xong, bạch y lão đầu nhịn không được, lao ra khỏi mật thất, hướng phía ngoài hoa viên ói ra. Sắc mặt các lão đầu khác có chút khó coi, chỉ Thiên Nguyệt Triệt mặt không đổi sắc: “Hắc gia gia nói rất đúng, nên xử lý.” Phải biết rằng hắn là pháp y, ngay cả nội tạng cũng không có cảm giác, huống chi những thứ này chỉ là lời nói của hắc y lão đầu. Lãnh hội được vấn đề, Thiên Nguyệt Triệt vội vàng trở về hoàng cung. “Đàn, đem tinh dầu cùng hương liệu ra đây.” Thiên Nguyệt Triệt mới chạy vào Kim Long điện liền lớn tiếng kêu lên. “Vâng.” Bên này Đàn đang đứng ngắm hoa anh đào dưới ánh mặt trời, nghe được lời Thiên Nguyệt Triệt, lập tức đi chuẩn bị. “Liệt La Đặc, chuẩn bị nước ấm cùng muối.” Những đồ này giao cho đầu bếp tương đối thích hợp, sau cùng hướng Đàn Thành: “Chuẩn bị dục dũng dành cho người lớn.” “Vâng.” Mặc dù hai người có nghi ngờ, nhưng không hỏi nhiều, bởi vì bọn họ biết, rất nhanh sẽ có đáp án.
|
Quyển 2 - Chương 47: Mộc dục
Sau khi mọi thứ được chuẩn bị thỏa đáng, ở trước mắt bao người, bọn họ thấy tiểu điện hạ tôn quý cười hì hì lấy một bộ hài cốt trắng từ trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư. “Rất đẹp phải không?” Thiên Nguyệt Triệt nheo mắt lại, vẻ mặt hưng phấn hỏi những thái giám, cung nữ, thị vệ mặt đã tái nhợt. Ác… Có một nửa người thậm chí kiên trì không được, chạy đến góc tương đối hẻo lánh nôn mửa. Thật là một đám gia hỏa không có can đảm, Thiên Nguyệt Triệt nói thầm, mà Nặc Kiệt vừa nhảy vào cửa chuẩn bị đưa điểm tâm cho Thiên Nguyệt Triệt, len lén nhấc chân ra phía sau, tình huống như thế hắn nên đi thì tốt hơn. Thiên Nguyệt Triệt đem một lượng muối lớn bỏ vào dục dũng, chỉnh độ ấm vừa phải, sau đó đem bạch cốt bỏ vào, cho đến khi nước ấm lạnh đi, lại sai người đổi lại một thùng nước ấm và muối, lại rót ra, lại đổ nước ấm vào mấy lần. Lần cuối cùng đem tinh dầu cùng cánh hoa thả trong nước ấm, rồi đem bạch cốt bỏ vào. Nhóm Đàn tỉ mỉ nhìn, cùng Thiên Nguyệt Triệt trải qua rất nhiều chuyện, hài cốt cũng không khiến bọn họ thấy sợ hãi. “Chủ tử, đang chuẩn bị làm gì vậy?” Đàn không ngại học hỏi. “Bạch cốt này chôn dưới đất nhiều năm, sẽ có một số thứ mặn dính vào, một khi ra khỏi nơi mát mẻ, gặp phải khí nóng, thời gian dài sẽ sinh ra côn trùng, cho nên ta dùng nước muối rửa sạch, sau đó dùng nước ngọt thanh tẩy.” Thiên Nguyệt Triệt giải thích. Nặc Kiệt nhẹ nhàng rời khỏi, chạy như điên về Ngự thư phòng. “Làm sao vậy?” Thiên Nguyệt Thần cũng không ngẩng đầu lên, có thể trực tiếp xông vào Ngự thư phòng ngoài nhi tử bảo bối của hắn, cũng chỉ có Nặc Kiệt, mà tạo thành chấn động mạnh như vậy, nhất định là Nặc Kiệt. “Bệ hạ, bây giờ tiểu điện hạ không có thời gian ăn điểm tâm.” Nặc Kiệt vẫn còn sợ hãi nói. “Nga?” Thiên Nguyệt Thần ngẩng đầu, dừng động tác trong tay: “Lúc này lại có chuyện gì?” “Tiểu… Tiểu điện hạ đang tắm.” “Tắm rửa? Không phải hôm qua vừa tắm rửa sao? Nhưng mà sáng nay ở Mạn La các lăn qua lăn lại cũng đầy mồ hôi.” Thiên Nguyệt Thần xem thường, lại bắt đầu tiếp tục chuyện trong tay. “Không phải, không phải tiểu điện hạ tắm rửa cho bản thân.” Mái tóc quăn của Nặc Kiệt lung lay, có mùi vị giống như Apollo. Không phải tắm rửa cho bản thân? Thiên Nguyệt Thần dừng công việc trong tay một lần nữa, khiêu mi, khi nào nhi tử bảo bối của hắn trở nên chịu khó như vậy? “Bệ hạ tự đi nhìn một cái, nói không chừng lúc này tiểu điện hạ đang mặc quần áo cho vật kia.” Vật kia? Lời nói của Nặc Kiệt không hề nghi ngờ là gợi lên sự hứng thú cho Thiên Nguyệt Thần. Kim Long điện “Đàn Thành, mau ôm nó tới thảm.” Thiên Nguyệt Triệt chỉ vào bạch cốt vừa tắm xong. Chờ Đàn Thành ôm ra, Thiên Nguyệt Triệt lại bảo hắn lau khô bạch cốt. Tuy bạch cốt hóa đá này tương đối xinh đẹp, nhưng bất kể là tay, chân, xương sườn, hay là đầu, cũng chỉ còn lại bộ xương, nếu là ở hiện đại thì nó còn được xem là cổ vật quý hiếm, Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm. Chỉ là? Mắt Thiên Nguyệt Triệt dừng lại giữa hai chân bạch cốt, vì hóa đá hoàn toàn, nên không phân rõ nam nữ, thật sự có chút đáng tiếc, nhưng xích lõa trắng trợn như vậy vẫn còn có chút đồi phong bại tục. Ngẫm nghĩ, quả thật như Nặc Kiệt nói, Thiên Nguyệt Triệt lệnh cung nữ mang khăn lụa tới, sau đó quấn từ hông cho tới đầu gối bạch cốt, như vậy còn có chút dễ nhìn. Lúc này thị vệ thông báo: “Điện hạ, đại điện hạ cầu kiến.” Thiên Nguyệt Triệt đem vật cầm trong tay giao cho Đàn, đứng lên, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ tới làm gì? “Để cho hắn vào.” Rất xa, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ liền nhìn thấy phần lớn người của Kim Long điện vây một chỗ, giống như đang nhìn bảo bối gì đó, từ khi nào tẩm cung phụ hoàng trở nên vui vẻ như vậy. Đem nghi ngờ chôn ở đáy lòng, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ tiếp tục tiến lên, đỉnh đầu thủy phấn xuất hiện giữa đám người, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ có chút mong đợi, có chút khẩn trương. “Các ngươi đang làm gì vậy?” Thanh âm ôn hòa như vẻ ngoài của hắn làm người ta có cảm giác phi thường nhã nhặn, ánh mắt thiện ý che dấu đi đáy mắt cuộn sóng. “Tham kiến đại điện hạ.” Mọi người đang vây một chỗ nhất thời tản ra, rối rít hành lễ. Thiên Nguyệt Thiên Kỳ khoát tay ý bảo không có chuyện gì, tục ngữ nói, trong tẩm cung đế vương, cho dù là nô tài thì địa vị cũng cao hơn tổng quản của những tẩm cung khác. Ở đây chỉ có Thiên Nguyệt Triệt nhìn thẳng hắn, ngay cả Thiên Nguyệt Thần Thiên Nguyệt Triệt cũng chưa từng hành lễ, huống chi là Thiên Nguyệt Thiên Kỳ. Bởi vì đám người tản ra, lúc này Thiên Nguyệt Thiên Kỳ mới nhìn rõ ràng đám ngươi đang xem cái gì. Lão thiên a. Nếu như không phải tình huống không cho phép, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ thật muốn kêu to: “Các ngươi đang làm gì đó?” Thiên Nguyệt Thiên Kỳ lại hỏi một lần nữa, đáng tiếc không có người trả lời, hiển nhiên bọn thái giám không dám trả lời. Đàn, Đàn Thành, Liệt La Đặc không thấy lệnh của Thiên Nguyệt Triệt cũng không bao biện làm thay. Cho nên trong khoảng thời gian ngắn toàn bộ Kim Long điện rất an tĩnh. “Ngươi tìm ta?” Thiên Nguyệt Triệt ý bảo nhóm Đàn tiếp tục làm việc, vừa hướng Thiên Nguyệt Thiên Kỳ hỏi. Thanh âm Thiên Nguyệt Triệt giúp Thiên Nguyệt Thiên Kỳ thoát khỏi tình cảnh khó xử, cảm kích hướng phía Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười, ánh mắt dừng lại trên người Thiên Nguyệt Triệt, bất kì lúc nào hài tử này cũng luôn luôn toát ra một cỗ sức quyến rũ đặc biệt, không giống những người khác, ánh mắt của hắn hiện lên khí chất rất thần bí. “Ân, ta tìm ngươi.” Thiên Nguyệt Thiên Kỳ kiên nhẫn đáp lời Thiên Nguyệt Triệt, hài tử này thật thú vị: “Có thể nói chuyện một lúc được không.” Rõ ràng là tới hỏi thăm, lại không giống hỏi thăm, điều này chính là biểu hiện của một hài tử sống trong hoàng cung từ nhỏ tới lớn. “Được.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu. Tẩm cung đế vương quả nhiên không giống nơi khác, đình viện tường lâu vô cùng ưu mỹ. Dưới cây cổ thụ, Thiên Nguyệt Triệt tóc dài bồng bềnh, mà Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng quý khí mê người, một đứng phía trước, một đứng phía sau, đáng tiếc là người khác vĩnh viễn không thể thấy được trong ánh mắt người đứng phía trước đang ẩn chứa suy nghĩ gì. “Cái kia… Hai tháng trước ở trên tù đảo, người là ta phái đi .” Thiên Nguyệt Thiên Kỳ trực tiếp nói ra. Lời này có chút ngoài dự liệu của Thiên Nguyệt Triệt, nếu như Thiên Nguyệt Thiên Kỳ không nói, không chừng mình đã quên, nhưng Thiên Nguyệt Triệt cũng không nói gì. “Xin lỗi.” Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng cảm thấy bất ngờ với chính bản thân mình, đối với một tuổi tiểu hài tử năm tuổi, lại dễ dàng thốt ra hai chữ “xin lỗi” như thế, trong ấn tượng từ nhỏ đến lớn chưa từng có người nào khiến hắn nói qua hai chữ này. Mẫu phi hắn là Hoàng quý phi, hậu cung không có hoàng hậu đồng nghĩa với việc mẫu phi hắn là hoàng hậu, sau lưng của hắn là Tả Lạp gia tộc, với địa vị đó, hiển nhiên không ai dám làm gì hắn . “Ngày đó ta thấy lục đệ xuất cung, sợ lục đệ tuổi nhỏ sẽ xảy ra chuyện gì, liền gọi thuộc hạ đi theo .” Thật ra lúc ấy hắn thật sự không có ý tứ gì khác, cũng là tình cờ thấy Thiên Nguyệt Triệt rời cung, liền vô thức sai người đi theo, chỉ là không ngờ sẽ bị Thiên Nguyệt Triệt phát hiện. Chuyện trên tù đảo, người theo dõi kia cũng không biết bao nhiêu, chỉ lúc Thiên Nguyệt Triệt rời đi tên thuộc hạ đó mới thấy được một màn. Không ngờ tới Thiên Nguyệt Triệt biết ma pháp, mặc dù lúc trước đã biết phụ hoàng để Thiên Nguyệt Triệt đến ma học viện, nhưng một hài tử năm tuổi có thể học xong bao nhiêu, bây giờ nhìn lại cũng khiến mọi người bất ngờ . Hoặc là nói ngoài dự liệu của mọi người . “Nói xong ?” Nét mặt Thiên Nguyệt Triệt vẫn bình thản như cũ, tâm tình cũng không khẩn trương: “Nếu đã nói xong, ngươi có thể đi, bổn điện hạ không để việc này trong lòng. “ Đối với hắn mà nói Thiên Nguyệt Thiên Kỳ cũng giống như người xa lạ. Phản ứng của Thiên Nguyệt Triệt khiến Thiên Nguyệt Thiên Kỳ có chút ngoài ý muốn, hắn cảm thấy người bình thường cũng sẽ tức giận? Nhưng một chút biến hóa sắc mặt cũng không có, nếu như có thể, hắn tình nguyện thấy Thiên Nguyệt Triệt biểu hiện bộ dáng phẫn nộ, như vậy ít nhất chứng tỏ hắn có một chút địa vị trong lòng Thiên Nguyệt Triệt. Chờ một chút, hắn đang nghĩ gì chứ? Gió nhẹ thổi qua khoảng không giữa lúc hai người trầm mặc, lá cây hoàng sắc lay động khẽ rơi, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ kìm lòng không đậu vươn tay tiếp lá cây giữa không trung chuẩn bị đáp xuống đỉnh đầu Thiên Nguyệt Triệt. Song tay chưa kịp chạm vào, lá cây liền bị một trận gió mạnh mẽ thổi đi, bay ra phía ngoài liền nát vụn. Hai người đồng thời quay đầu lại. “Phụ hoàng.” Trong mắt Thiên Nguyệt Triệt hiện lên tia sáng. “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” Không giống với Thiên Nguyệt Triệt, Thiên Nguyệt Thiên Kỳ quy củ hành lễ. Liếc qua Thiên Nguyệt Thiên Kỳ, Thiên Nguyệt Thần trực tiếp ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt, sau đó hỏi: “Các ngươi ở chỗ này làm gì?” Mặc dù mục mâu nhìn chằm chằm Thiên Nguyệt Triệt, nhưng thanh âm hướng về phía Thiên Nguyệt Thiên Kỳ. Ách? Thiên Nguyệt Thiên Kỳ do dự một chút, nói: “Hồi phụ hoàng, hôm qua nhi thần định tới đây thăm lục đệ, nhưng hôm qua mọi người vừa trở về, nhi thần không dám tới quấy rầy, cho nên hôm nay đặc biệt tới đây.” Thiên Nguyệt Thần không nói gì, giống như đang ngẫm nghĩ lời của hắn, khiến Thiên Nguyệt Thiên Kỳ có chút khẩn trương. “Ân.” Sau đó gật đầu: “Không có chuyện gì nói nữa, trở về đi, đúng rồi, tháng trước từng hàn huyên cùng thái tử Sắc Vi quốc ở Anh Túc đế quốc, hắn đề nghị tăng cường kiến thức giữa hai nước, phái người của mình tới quốc gia song phương kiến tập, trẫm cảm thấy đề nghị này không tệ, gần đây ngươi cũng không bận chuyện gì, chuẩn bị một chút, hôm sau lên đường tới Sắc Vi đế quốc.” Thanh âm chân thật đáng tin lại đầy uy nghiêm, khiến Thiên Nguyệt Thiên Kỳ không có chỗ để phản bác, chỉ có thể đáp ứng, mà từ đầu đến cuối hắn cũng không rõ, vì sao lần này người xui xẻo lại là hắn.
|
Quyển 2 - Chương 48: Quen thuộc
Thiên Nguyệt Thần khiêu mi, nhìn Thiên Nguyệt Triệt mang vẻ mặt thú vị nhìn hắn. Trong ánh mắt hàm chứa rõ ràng tiếu ý, tuyệt không che dấu. “Nhìn cái gì?” Thanh âm trầm thấp không hề có chút khó xử,, chỉ nhu tình nhìn Thiên Nguyệt Triệt. Thiên Nguyệt Triệt cũng lẳng lặng nhìn Thiên Nguyệt Thần, hơi thở ôn nhu khiến người ta cảm giác được ngàn vàn loại nhu tình quanh quẩn. “Phụ hoàng mới ăn dấm sao?” Âm điệu mềm mại mang theo phong tình vạn chủng. “Triệt nhi nói sao?” Thiên Nguyệt Thần tà nịnh hỏi ngược lại, nhả ra hơi thở cực nóng, quay chung quanh người Thiên Nguyệt Triệt, khiến khuôn mặt nhỏ nhắn liền đỏ rực : “Chẳng lẽ Triệt nhi thẹn thùng?” Cố ý hỏi, trong mắt hắn, chuyện chọc ghẹo Thiên Nguyệt Triệt hiển nhiên là một chuyện vô cùng thú vị. “Là phụ hoàng thẹn thùng mới đúng.” Thiên Nguyệt Triệt xem thường, một tay vươn ra, cố ý nâng cằm Thiên Nguyệt Thần lên, giả làm bộ dáng đùa giỡn nữ tử đàng hoàng, mắt híp lại thành Nguyệt Nha Nhi. Nếu như là người trưởng thành, động tác lúc này củaThiên Nguyệt Triệt đích thị mê hoặc lòng người, đáng tiếc bây giờ Thiên Nguyệt Triệt chỉ là một tiểu hài tử với gương mắt non nớt giả bộ xấu xa. Phốc xuy… Tiếng cười sảng lãng của đế vương quanh quẩn trong Kim Long điện. Kể từ khi Thiên Nguyệt Triệt xuất hiện, việc nghe thấy tiếng cười của Thiên Nguyệt Thần ở Kim Long điện là chuyện thường xuyên xảy ra, cho nên cung nữ, thái giám, bọn thị vệ cũng không cảm thấy kỳ quái. Nhưng cho dù không cảm thấy kỳ quái, thì cũng có tò mò, nên mọi người len lén nhìn trộm đế vướng tuấn mỹ tùy hứng và tiểu điện hạ khả ái của bọn họ. Thiên Nguyệt Thần ôm Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên dục dũng, nhìn thấy bạch cốt bên trong, sửng sốt: “Vật này ở đâu ra?” Lúc này Thiên Nguyệt Thần mới đột nhiên nhớ tới, nhi tử bảo bối từng nói, có hứng thú nhất chính là nghiên cứu. Ngay cả xương người chết cũng muốn nghiên cứu. “Đây là trên đường ta đi tìm ngũ hành thú vô tình có được, ta thấy nó phi thường hoàn hảo nên mang về, sau đó phát hiện nó còn rất hữu dụng .” Thiên Nguyệt Triệt đã nghĩ tới tác dụng của cái này, vì thế cao hứng một phen. “Ngũ hành thú?” Nói đến ngũ hành thú, Thiên Nguyệt Thần thiếu chút nữa đã quên, lúc trước tiểu đông tây đặc biệt đi tìm ngũ hành thú : “Tìm được ngũ hành thú rồi sao?” “Tìm được rồi.” Thiên Nguyệt Triệt gật đầu, nói đến ngũ hành thú, Thiên Nguyệt Triệt cũng muốn nghiên cứu một phen: “Đó là một thứ kỳ quái.” “Nga? Kỳ quái?” Thiên Nguyệt Thần cũng có chút ngạc nhiên, ngũ hành thú trong truyền thuyết hắn cũng chưa từng thấy qua, nghe Triệt nhi nói vậy, hẳn là vật này không tầm thường. “Phụ hoàng, chúng ta đi tới phòng ngươi nhìn, bảo đảm ngươi buồn bực chết.” Thiên Nguyệt Triệt lấy túi thơm từ trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư: “Nột, chính là cái này.” Hai phụ tử đứng bên cạnh bàn, Thiên Nguyệt Triệt mở túi thơm, đem ngũ hành thú ra trước mặt Thiên Nguyệt Thần. “Là vật này?” Thiên Nguyệt Thần hoài nghi, nếu như vật này là người khác đưa cho hắn nhìn, Thiên Nguyệt Thần khẳng định một chưởng đánh bay, nhưng là nhi tử bảo bối của hắn đưa cho hắn nhìn, vậy thì chắc chắn không lừa hắn. “Ân, lúc ta vừa nhìn thấy nó, nó vùi trong đất bùn, lộ ra chồi non, đến khi ta chạm vào nó, đột nhiên nó bay ra khỏi mặt đất, sau đó cái này giống như nhân sâm có mắt có miệng, sau lưng còn có hai cánh mảnh trong suốt, mặc dù nó chỉ biết chít chít gọi.” Thiên Nguyệt Triệt nghĩ thầm khi đó ngũ hành thú rất khả ái, ai cũng không ngờ ngũ hành thú lại là vật đáng yêu như thế. Nghe tên của nó phải thì phải là ma thú phi thường hung mãnh hoặc uy nghiêm mới đúng. “Đã như vậy, sao Triệt nhi biết được nó là ngũ hành thú?” Thiên Nguyệt Thần nhìn chằm chằm này vào ngũ hành thú một lúc lâu, bộ dáng cũng chỉ giống như nhân sâm mà thôi, không nhìn ra chỗ đặc biệt nào khác. “Mặc dù nó không nói, nhưng nó nghe hiểu được tiếng người, lúc trước ta đã hỏi nó, có phải ngũ hành thú hay không, nó gật đầu.” Thiên Nguyệt Triệt nói tỉ mỉ, nếu như lúc này Thiên Nguyệt Thần không tin, nhất định tiểu đông tây sẽ nổi nóng với hắn. Bất quá, lời nói của Triệt nhi rất có lực hấp dẫn . Rốt cục hai phụ tử hai quan sát thật lâu, không thấy động tĩnh gì, Thiên Nguyệt Thần đưa tay ra, khi tay mới tiếp xúc với ngũ hành thú, liền truyền đến một cỗ lực lượng ấm áp. Cảm giác ấm áp như vậy phảng phất nói cho người khác biết nó có sinh mệnh, nhưng làm Thiên Nguyệt Thần cảm thấy kỳ lạ, tại sao loại lực lượng này, loại nhiệt độ này, lại quen thuộc đến như vậy. Tựa như đã từng vuốt ve trăm ngàn lần, nhưng trong đầu không thể nhớ nổi chuyện gì. “Ta đã sờ qua rất nhiều lần, hết lần này tới lần khác không hề biến thân, chỉ ngủ say như vậy.” Thiên Nguyệt Triệt có chút thất vọng, không hiểu rõ tại sao ngũ hành thú liên tục không có động tĩnh . “Nghĩ mãi không ra thì đừng có nghĩ, việc tới nhất định sẽ có cách giải quyết, đến đây, đi dùng cơm, nếu không bụng nhỏ sẽ đói.” Đứng lên, hướng phía Thiên Nguyệt Triệt vươn tay. Thiên Nguyệt Triệt nhìn Thiên Nguyệt Thần hoàn mỹ, mười ngón tay cực kỳ xinh đẹp, mỉm cười đem tay nhỏ bé bỏ vào lòng bàn tay của hắn, bàn tay to nắm chặt lấy tay nhỏ bé, giữa hai người chính là hạnh phúc cùng dịu dàng. Một tháng sau Phòng thí nghiệm dưới đất của Thiên Nguyệt Triệt đã được xây dựng hoàn tất, mặc dù không giống với hiện đại, nhưng có được không gian kín đáo, cũng khiến Thiên Nguyệt Triệt vui vẻ một lúc lâu. Thiên Nguyệt Triệt đem băng tằm và hồng y nữ quỷ trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư thả ra. Cuối cùng hồng y nữ quỷ cũng có được tự do sau nhiều năm bị kìm hãm ở tù đảo, nhất thời giãn tay chân, liền hướng phía Thiên Nguyệt Triệt ai oán: “Tiểu đệ đệ, ngươi sống quá khá giả a, đã ba tháng, ngươi mới thả ta ra, ta ở bên trong buồn chết, cùng tằm bảo bảo đô đô mập mập chơi, nhưng nó quá đần, ta chê cười nó cũng không nói, tiểu đệ đệ, không phải ngươi đã đồng ý cho ta một bộ thân thể sao? Tiểu đệ đệ nói phải giữ lời, ngươi cũng không thể xem thường ta là quỷ a, tiểu đệ đệ, mặc dù ta chỉ là một cô linh, không, một con quỷ, nhưng ta vẫn biết tuân thủ hứa hẹn là rất quan trọng, tiểu đệ đệ, mặc dù ngươi còn nhỏ, nhưng ngươi không thể dùng việc còn nhỏ làm cớ mà cự tuyệt ta, tiểu đệ đệ… .” Hồng y nữ quỷ dài dòng lắm điều nói một khắc đồng hồ, mà lúc này, Thiên Nguyệt Triệt tâm tình rất tốt ngồi trên ghế, một bên uống trà một bên nghe hồng y nữ quỷ nói, thật lâu chưa nghe qua nhiều lời như vậy, thỉnh thoảng nghe đúng là có thể giải buồn. Hơn nữa tinh thần hồng y nữ quỷ cũng thật là tốt. “Đương nhiên ta sẽ không quên.” Rốt cục Thiên Nguyệt Triệt uống xong ly trà, cắt đứt hồng y nữ quỷ rầy rà. Mặc dù Đàn, Đàn Thành và Liệt La Đặc không nhìn thấy, nhưng bọn họ nghe thấy thanh âm của hồng y nữ quỷ, lúc này hồng y nữ quỷ nói lâu như vậy còn không có ý dừng lại, tất cả đều mở to hai mắt nhìn. “Thật sao?” Hồng y nữ quỷ vui mừng trợn to hai mắt. “Thật.” Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười đồng ý. “Thân thể của ta đâu?” Hồng y nữ quỷ như hài tử vươn tay, giống vẻ đang đòi ăn đường phèn. “Bên kia.” Thiên Nguyệt Triệt chỉ chỉ đồ vật nằm bên bàn gỗ vuông, vật kia không phải là cái gì khác, mà chính là đồ được xoa rất nhiều tinh dầu, bạch cốt đã một tháng sau khi tắm rửa. “A… .” Nữ quỷ thấy bạch cốt quát to lên: “Tiểu đệ đệ, ngươi muốn ta mặc xấu như vậy, y phục hoa mỹ, khuôn mặt xinh đẹp không được sao?” Nữ quỷ ủy khuất nhìn Thiên Nguyệt Triệt, bộ dáng con quỷ nhỏ bị tổn thương. “Không muốn?” Thiên Nguyệt Triệt khiêu mi hỏi ngược lại, vẻ mặt việc không liên quan đến mình. “Không muốn.” Hồng y nữ quỷ kiên định lắc đầu, đồng thời còn oán giận: “Tiểu đệ đệ, ngươi không có lương tâm, còn lừa gạt ta.” “Lừa gạt ngươi? Không có a, ta rất có lương tâm, ta còn tìm được bảo bối cho ngươi.” Thiên Nguyệt Triệt cố ý nhấn mạnh hai chữ bảo bối, đánh trúng nội tâm của hồng y nữ quỷ. Bảo bối? Vì nàng? Quả nhiên là nữ quỷ đơn thuần: “Là bảo bối gì?” Bộ mặt hưng phấn, có vẻ đã quên chuyện vừa rồi. “Ngươi nhìn.” Thiên Nguyệt Triệt giơ giơ món đồ trong tay: “Đây là Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch.” Ân? Hồng y nữ quỷ nghi hoặc nhìn Thiên Nguyệt Triệt, không rõ. Thiên Nguyệt Triệt hảo tâm giải thích: “Nơi này là hoàng cung không phải là bên ngoài, cơ hồ mọi người cũng hiểu chút ma pháp, đặc biệt là ở đế đô, ma pháp sư tu vi cao rất nhiều, ngươi làm quỷ 300 năm, lệ khí trên người rất nặng, nói không chừng những ma pháp sư kia sau một khắc liền tìm được chỗ ngươi ẩn thân. Vốn cũng không có gì, ta có thể đem ngươi giấu vào trong chiếc nhẫn Tạp Cơ Tư, nhưng một khi như vậy, ngươi sẽ không được nhìn thấy tới thế giới mỹ lệ, đúng không? Cho nên ta tân tân khổ khổ suy nghĩ một phương pháp, linh hồn của ngươi nhập vào bạch cốt, ta đem Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch dán lên trán của ngươi, như vậy quang hệ của Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch có thể phủ lệ khí ở trên người của ngươi, ngươi lại có thể chơi, hơn nữa bạch cốt có thể hấp thu năng lượng của Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch, tự mình tu luyện, nói không chừng đợi một thời gian có thể tu luyện ra thân thể của mình, như vậy cũng không cần thân thể người khác.” Thiên Nguyệt Triệt nói đạo lý rõ ràng, hồng y nữ quỷ càng nghe càng lâng lâng. Cẩn thận ngẫm lại tựa hồ cũng không tệ. “Nhưng cái này không phù hợp với vẻ đẹp của ta a.” Nữ quỷ vẫn còn chút để ý, toàn thân đều là xương, so với quỷ còn khó nhìn hơn. “Vậy thì thôi , ta liền hảo tâm không cần báo đáp, giúp ngươi tìm một lần nữa, nhưng có lẽ mất một năm, cũng có thể hai năm, mà trong khoảng thời gian này ngươi không thể ra khỏi đây, vạn nhất đụng phải ma pháp sư tu vi cao cường, đánh tan hồn phách của ngươi, ta sẽ không có cách nào nha.” Uy hiếp cùng dụ dỗ, kì thực Thiên Nguyệt Triệt đang nén cười trong lòng.
|
Quyển 2 - Chương 49: Thủ điện đồng
Lời nói của Thiên Nguyệt Triệt khiến hồng y nữ quỷ có chút khiếp đảm, nghĩ tới nơi phồn hoa bên ngoài, lại muốn giữ tính mạng của mình, tục ngữ nói tính mạng quan trọng hơn. Cắn chặt răng, hồng y nữ quỷ bất đắc dĩ gật đầu, nhưng thật ra trong lòng đã khóc gần chết. “Tiểu đệ đệ, nhất định ngươi phải giúp ta tìm một thân thể tốt nga, nhất định nha.” Cuối cùng vẫn không quên cường điệu. Thiên Nguyệt Triệt mỉm cười gật đầu, nụ cười cũng mười phần hồ ly kia không để hồng y nữ quỷ thấy rõ chân tướng: “Vậy ngươi nhập vào đi, nếu như ngươi cảm thấy thẹn thùng, ta có thể sai người may giúp ngươi mấy bộ y phục.” Y phục? Hai mắt hồng y nữ quỷ sáng lên, gật đầu, không nói hai lời nhập vào bạch cốt, sau đó không đợi bạch cốt động, Thiên Nguyệt Triệt đem Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch dán lên trán bạch cốt. Sau khi Kiệt Tắc Nhĩ thuần bạch gắn lên trên trán bạch cốt, nhìn qua hài hòa cỡ nào a. Thiên Nguyệt Triệt hài lòng gật đầu. “Chủ tử, tại sao đem Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch quý giá như vậy gắn ở phía trên?” Đàn không hiểu, mặc dù Thiên Nguyệt Triệt chỉ vừa nói cho bọn hắn biết về Kiệt Tắc Nhĩ chi thạch. “Ha ha ha… .” Thiên Nguyệt Triệt chống nạnh lớn tiếng cười, một bộ nét mặt tiểu nhân đắc ý: “Chờ trời tối, các ngươi sẽ biết được .” Đây chính là vũ khí bí mật của hắn. “Tiểu đệ đệ.” Lúc Thiên Nguyệt Triệt dương dương tự đắc, bạch cốt phát ra thanh âm thanh thúy, ngay sau đó dưới cái nhìn soi mói của bốn đôi mắt, bạch cốt đứng lên, còn bất chợt truyền ra tiếng vang “Khanh khách”. Nhóm người Đàn nghe thấy, lông tơ cũng dựng đứng. Hồng y nữ quỷ vung nửa người trên, sau đó nhìn trên mặt đất: “Tiểu đệ đệ, không có hài sao? Còn y phục mỹ mỹ đâu? Lõa lồ như vậy, ta sẽ thẹn thùng .” Đáng tiếc là không ai nhìn thấy, mà bạch cốt cũng không đổi sắc, nếu không trên bạch cốt đã tăng thêm vài nét đỏ ửng. Thiên Nguyệt Triệt phẩy tay một cái: “Đàn, đi chuẩn bị y phục và hài cho nàng.” Nói đến một nửa Thiên Nguyệt Triệt lại không nhịn được nở nụ cười. “Chuyện gì khiến Triệt nhi cao hứng như thế?” Thanh âm quen thuộc từ lối đi xuống đất truyền đến, Thiên Nguyệt Thần đang đứng trên bậc thang. Đàn Thành cùng Liệt La Đặc rối rít hành lễ, sau đó cung kính rời đi. “Phụ hoàng, sao lại tới đây?” Phòng thí nghiệm dưới đất được gắn rất nhiều dạ minh châu, phát ra quang mang sáng ngời, giống như ban ngày, mà tia sáng chiếu trên khuôn mặt Thiên Nguyệt Triệt, lộ ra vẻ đặc biệt phấn chấn. “Nếu ta không tới, thì không cách nào nghe được tiếng cười tà ác như vậy của ngươi, lại là chủ ý chọc ghẹo ai ?” Thiên Nguyệt Thần ngồi xuống bên cạnh Thiên Nguyệt Triệt, quan sát nơi mới được tạo này, phàm là đồ vật có trong tẩm cung của hắn, thì nơi này cũng không thiếu, trừ ôn tuyền, nơi này nghiễm nhiên là tiểu thiên đường. “Phụ hoàng, ngươi nhìn, vật này chính là hứng thú mới của ta.” Thiên Nguyệt Triệt chỉ ngón tay vào bạch cốt, vẻ mặt kiêu ngạo. Thiên Nguyệt Thần nheo mắt phượng, đánh giá bạch cốt hồi lâu, khiến hồng y nữ quỷ trong bạch cốt có chút sợ, Thiên Nguyệt Thần mới thu hồi tầm mắt. “Triệt nhi cũng nuôi quỷ.” Phi thường khẳng định, Thiên Nguyệt Thần nói trực tiếp: “Quỷ ngu ngốc.” “Phụ hoàng thật là lợi hại, cái này cũng nhìn ra được.” Thiên Nguyệt Triệt nét mặt hưng phấn nhìn Thiên Nguyệt Thần. “Tiểu đông tây cũng học cách bằng mặt không bằng lòng sao, vật này âm khí quá nặng, cho dù dùng quang hệ thay nàng che đậy không ít, nhưng bản thân bạch cốt là thuần âm, hôm nào để nàng phơi nắng nhiều một chút, còn có, cũng là điều quan trọng nhất, không để nàng rời khỏi Mạn La các, nếu không hoàng cung này gà bay chó sủa.” Nhéo cái mũi nhỏ của Thiên Nguyệt Triệt, mặc dù Thiên Nguyệt Thần cảnh cáo, nhưng trong mắt không hề che dấu sự sủng nịch. “Phụ hoàng, nàng không phải là đồ vật, nhi thần cũng không quản được chân của nàng, vạn nhất nàng muốn đi, nhi thần cũng không có cách nào a.” Thiên Nguyệt Triệt giật giật thân thể, bắp chân đưa về phía bên kia, đầu tựa trên đùi Thiên Nguyệt Thần, bộ dạng bảo bảo bướng bỉnh. “Nàng là vật của ngươi, xảy ra chuyện gì ngươi cần phải chịu trách nhiệm, nếu không ta đánh mông ngươi.” Nhìn tiểu đông tây ngày càng cởi mở, Thiên Nguyệt Thần đột nhiên có cảm giác vui mừng, giống như cảm giác phụ thân nhìn thấy nhi tử thành công. Nghe được lời nói ngây thơ như vậy, Thiên Nguyệt Triệt mở to hai mắt nhìn, ngửa đầu đánh giá Thiên Nguyệt Thần một phen, sau đó cười nói: “Phụ hoàng, ngươi nói lời này một điểm đáng tin cũng không có, nếu không ta để cho đánh. “ Thiên Nguyệt Triệt trở mình, cong mông lên, bộ dáng khả ái cực kỳ. Nhưng hồi lâu cũng không thấy Thiên Nguyệt Thần có phản ứng gì, nghi ngờ ngẩng đầu, lại phát hiện mục mâu thâm thúy của Thiên Nguyệt Thần đang chăm chú nhìn hắn, trong mục mâu hắc sắc là nhu tình quen thuộc, động lòng người như vậy lại khiến người ta cam nguyện thần phục. Hai người cứ nhìn nhau, cho đến khi vật gì đó nhịn không được nữa, phát ra thanh âm. Khanh khách tiêu sái đến trước mặt Thiên Nguyệt Triệt và Thiên Nguyệt Thần, đầu lâu tuyết trắng đầu chen vào giữa hai người, tò mò nhìn. Phốc xuy… Không biết là ai trước bật cười. Thiên Nguyệt Thần nâng mái tóc có chút xốc xếch của Thiên Nguyệt Triệt, một tay giúp hắn vuốt lên, động tác mềm nhẹ tràn đầy thương tiếc, khiến Thiên Nguyệt Triệt hưởng thụ vô cùng. “Bệ hạ, nhị điện hạ tìm tiểu điện hạ.” Thanh âm Nặc Kiệt từ đầu hành lang truyền đến. Nga? Thiên Nguyệt Thiên Hâm tìm Triệt nhi? Từ lúc nào giữa bọn họ trở nên tốt như vậy? Thiên Nguyệt Thần im lặng, ý hỏi. Thiên Nguyệt Triệt cho hắn một ánh mắt lát nữa giải thích, thản nhiên nói: “Để hắn vào.” Khi Thiên Nguyệt Thiên Hâm đi vào nhìn thấy Thiên Nguyệt Thần ngồi ở trên giường, lập tức hành lễ: “Nhi thần bái kiến phụ hoàng.” “Miễn.” Thiên Nguyệt Thần khôi phục lạnh lùng như thường. Thiên Nguyệt Thiên Hâm đứng lên, lúc nhìn về phía Thiên Nguyệt Triệt thì thấy bạch cốt đứng bên cạnh, thân thể đột nhiên lui về phía sau, cũng không phải cảm thấy sợ xương người chết, mà là bất chợt nhìn thấy vật này, có chút kinh ngạc. “Đây là sủng vật của ta, gọi Thủ Điện Đồng.” Thiên Nguyệt Triệt giải thích, vẫn không quên vỗ vỗ bả vai Thủ Điện Đồng. Thiên Nguyệt Thiên Hâm âm thầm trấn tĩnh: “Lục đệ, đây là bản vẽ chỉnh sửa khi nghe qua ý kiến của ngươi, ngươi nhìn xem có phù hợp với ý tưởng của ngươi hay không.” Thiên Nguyệt Thiên Hâm đem bản vẽ cầm trong tay giao cho Thiên Nguyệt Triệt. Đây là bản vẽ mặt phẳng thuyền, lúc trước trở lại từ Anh Túc đế quốc, trên đường đi Thiên Nguyệt Triệt có nói qua với Thiên Nguyệt Thiên Hâm, chẳng qua là không ngờ Thiên Nguyệt Thiên Hâm thật sự nghe, hơn nữa tốc độ còn nhanh như vậy. Thiên Nguyệt Triệt tiếp lấy bản vẽ, đi tới bàn, mở ra, cùng Thiên Nguyệt Thiên Hâm nghiên cứu cẩn thận. Thiên Nguyệt Thiên Hâm thật ra là người trong nóng ngoài lạnh, ngoài lạnh có lẽ là có liên quan tới ngoại công của hắn – Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai, là một trong những hài tử của Thiên Nguyệt Thần, Thiên Nguyệt Thiên Hâm cũng giống Thiên Nguyệt Thần nhất, nhưng cặp mắt kia của Thiên Nguyệt Thiên Hâm lại giống Liệt • Hi Tư Đốn Phất Lai, lộ ra quang mang lạnh lùng, cực kỳ giống sói tuyết mùa đông. Nếu như nói Liệt Hi • Tư Đốn Phất Lai lãnh ngạo là bởi vì thân phận cao quý và bản tính trời sinh, thì Thiên Nguyệt Thiên Hâm không phải như vậy, mà là thói quen dưỡng thành. Thiên Nguyệt Triệt phát hiện, thiếu niên này không hứng thú với chuyện gì, nhưng đụng đến chuyện thuyền buồm thì đặc biệt thích thú, thậm chí đạt đến trình độ si mê. Mà Thiên Nguyệt Triệt rất quen thuộc với thuyền, cũng có nhiều suy nghĩ khác về thế giới này, khiến Thiên Nguyệt Thiên Hâm hưng phấn giống như tìm được tri âm, đồng thời cũng vô cùng bội phục. Hắn thế nào cũng không nghĩ ra một hài tử chỉ có năm tuổi, có thể hiểu biết mọi thứ như vậy, hơn nữa theo lời Thiên Nguyệt Triệt, hắn hiểu, hắn rất thích thuyền buồm, ngay cả ngoại công của hắn cũng không cảm thấy tốt, nhưng không ngờ rằng Thiên Nguyệt Triệt thản nhiên ủng hộ. Mang theo cảm động, mang theo nhiệt thành, nếu không phải do tính cách, Thiên Nguyệt Thiên Hâm thật muốn tiến lên ôm lấy Thiên Nguyệt Triệt. Qua mấy giờ, hai người thương lượng không sai biệt lắm, Thiên Nguyệt Thiên Hâm đứng dậy cáo từ, trong mắt còn nhộn nhạo kích động. “Đang nghĩ gì vậy?” Thiên Nguyệt Triệt đi tới bên cạnh Thiên Nguyệt Thần, thân thể tới gần giữa hai chân hắn, mềm nhũn dựa vào. Thiên Nguyệt Thần thuận tay ôm lấy hắn: ” Triệt nhi của ta luôn khiến người khác vui mừng như vậy.” Thiên Nguyệt Triệt âm thầm cả kinh, nam nhân này nói chuyện có chút chua, tay nhỏ bé vòng quanh cổ của hắn, an ủi: “Đó là bởi vì có phụ hoàng, cho nên ta mới không sợ hãi, bởi vì đây là quốc gia của phụ hoàng, là nhà của chúng ta.” Cho nên ta sẽ không để bất luận kẻ nào chạm tay vào nó. Thiên Nguyệt Thần nhìn quang mang kiên địng trong mắt Thiên Nguyệt Triệt, nở nụ cười ôn nhu, cũng bởi vì là ngươi, cho nên ta muốn cho ngươi mọi thứ tốt nhất, dù là thiên hạ. Nhìn bóng lưng Thiên Nguyệt Triệt càng chạy càng xa, lưu lại tiếng kêu của Thủ Điện Đồng: “Tiểu đệ đệ, chờ ta một chút, tiểu đệ đệ… .” A… Hoàng cung hậu viện nghe tiếng kêu mà sợ hãi, tình cảnh rối ren thật tức cười. Mọi người theo sát phía sau hoàng đế bởi vì hài cốt biết nói chuyện mà bị hù dọa thành một đoàn.
|