Khát Khao Khôn Cùng
|
|
Làm thế nào cũng đều bị né tránh. Nam nhân này khi có bệnh cũng khó chịu như lúc bình thường, như thế nào cũng không chịu cho cậu chăm sóc.
“Không khiến phải cậu quan tâm.” Châu Mẫn nói một cách lạnh lùng. Hắn lúc này lại càng trở nên kiêu ngạo .
Gia Ngạn thấy hắn ngay cả trên gân xanh trên trán đều nổi lên, không biết làm thế nào cho phải, lấy hết cam đảm đưa tay chạm vào nam nhân nằm trên giường thử thăm dò, rồi ôm lấy lưng hắn.
Tuy rằng sinh bệnh, nhưng để thoát khỏi vòng tay của nam nhân gầy gò ấy cũng chẳng có gì khó.
Song Châu Mẫn vẫn không động đậy, trong lòng dâng lên chút cảm giác thật thương tâm.
Nam nhân tràn đầy lo lắng, nói như sợ hắn bị tổn thương: “Cậu . . . là một người rất quan trọng với tôi.”
Châu Mẫn “Hừ” một tiếng, chỉ đơn giản nhắm mắt lại không nói gì.
Bởi vì phát sốt nên bản thân thật khó kiềm chế, như muốn khóc .
Có thể trở thành người quan trọng của cậu.
Cũng tốt .
“ Châu Mẫn” ,Gia Ngạn từ phòng bếp đi ra, chùi cái tay ướt vào quần, khẽ xoa xoa chóp mũi, “Chén đã rửa sạch rồi, tôi về đây.”
Nam nhân trên giường đầu tiên không nói gì, giả vờ ngủ say. Chờ Gia Ngan đi tới hắn mới khẽ vùi người vào chăn, bày ra một bộ dạng thật khó chịu, mặt nhăn nhó khẽ kêu rên.
“Cậu vẫn chưa khoẻ sao?” Gia Ngạn sờ vào trán hắn, “Hơi nóng một chút, nhưng không sao, nếu hôm nay uống thuốc đúng giờ sẽ nhanh khỏi thôi.”
Nam nhân tựa hồ “chẳng để ý” tới cậu, phi thường bất mãn , lập tức ra vẻ thống khổ mà lầm bầm.
“Cậu sao rồi, thật sự rất khó chịu lắm àh?” Gia Ngạn bị hắn doạ tới toát cả mồ hồi, “Hay là đi bác sĩ, đi liền bây giờ đi.”
“Không cần.” Bệnh nhân kia dứt khoát nói.
Gia Ngạn thở dài. Trời cũng sắp tối, cả ngày áp lực như vậy mà cũng chẳng được nghỉ ngơi, làm cậu có chút mệt mỏi. Châu Mẫn phát sốt, nếu chịu đi bệnh viện một chuyến, chịu uống thuốc hay tiêm thì sớm đã chẳng có chuyện gì.
Nam nhân kia cố tình cố chấp, khuyên như thế nào cũng không đi bệnh viện, hắn khẽ “Hừ” một tiếng rồi trở mình rụt cổ lại.
Gia Ngạn bụng làm dạ chịu, đành phải hạ bản thân chiếu cố hắn. Cũng không có gì vất vả lắm, cái làm Gia Ngạn phiền não chính là này người bệnh càng bệnh càng khó hầu hạ, lại không chịu an phận.
Uống thuốc xong, Châu Mẫn cảm thấy tinh thần mình khá hơn, bắt đầu giở trò rờ rẫm khi cậu không để ý, song lại còn trưng ra cái bộ dạng vô tội đại loại như “Tôi cũng đâu muốn”, “Tôi đâu có cố tình đâu” . Gia Ngạn bị sờ nhiều lần cũng không biết nói gì mà chỉ nghĩ thầm, dù bị rờ một hai cái cũng chẳng sao, thế nên từ đầu đến cuối vẫn chẳng nói câu nào.
Hơn nữa bệnh nhân này thật sự rất “suy yếu”. Vào lúc Gia Ngạn không có ở đó, hắn sẽ như một xác chết nằm ườn ra giường, không thèm tự lấy nước cũng chẳng gọi đồ ăn. Chỉ biết chờ Gia Ngan đẩy cửa vào, Châu Mẫn hấp hối dùng ánh mắt thảm hại chỉ trích sự “thất trách” của cậu.
Làm hại Gia Ngạn càng ngày càng cảm thấy tội lỗi, cậu cảm thấy mình không chăm sóc tốt cho hắn, thật sự rất “tàn nhẫn”. Thậm chí cậu rất sợ mình lỡ lời nói ra câu gì khiến hắn không vừa lòng, tên kia sẽ đói chết hay bệnh chết lúc nào không hay.
Toàn tâm toàn ý chiếu cố Châu Mẫn vài ngày, tên kia ngoại trừ thích cố ý gây chuyện hay nói lầm bầm thì bây giờ tinh thần cũng đã khá hơn rồi. Gia Ngạn thì ngược lại, người gầy đi, quầng mắt còn thâm cả lại.
Cho nên đêm nay cậu quyết định về nhà ngoan ngoãn đánh một giấc ngon, bằng không thật sự chống đỡ không nổi. Mấy hôm trước thấy bộ dạng sống đi chết lại của Châu Mẫn đã khiến cậu rất sợ không dám để Châu Mẫn ở đây một mình vì sợ hắn nửa đêm nhức đầu hay có gì đó trở nặng. Vì vậy cậu đã phải trải chăn dưới giường Châu Mẫn ngủ đỡ. Cơ mà ngủ được thì không nói đi, suốt đêm cậu toàn bị Châu Mẫn làm cho tỉnh giấc. Cũng chính vì vậy mà mỗi ngày Gia Ngạn tỉnh dậy đều hoa mắt chóng mặt, đầu óc choáng váng.
“Cậu không sao chứ?” Thấy Châu Mẫn cau mày khó chịu, Gia Ngạn đành phải xác nhận lần nữa.
Châu Mẫn “suy yếu” kia “Ừ” một tiếng, tỏ vẻ hắn thật suy yếu, qua một hồi lại nói: “Đau đầu”.
Gia Ngạn liền đi tìm chai dầu gió, xoa hai bên đầu , giúp hắn nhẹ nhàng day day thái dương.
“Cậu phải về à?”
Câu hỏi này mang hàm ý rất khó chịu.
“Ừ, ngủ dưới sàn không tốt lắm, dù ngủ mãi cũng chả an giấc được” Gia Ngạn xoa bóp xong thì thu tay về. Tên đàn ông kia dù mang bệnh, dù không thoải mái, vẻ mặt méo mó nhưng vẫn rất đẹp trai. Gia Ngạn đến gần hắn như vậy, không chịu được đành tán thưởng thầm vài tiếng.
“Vậy lên giường ngủ đi.”
Gia Ngạn chần chờ một chút, muốn nói từ chối nhưng ánh mắt Châu Mẫn nhìn mình có phần “ngây ngô” hơn nữa còn có phần “coi nhẹ” khiến cậu nghĩ mình đã quá nhỏ nhen rồi.
Đang lúc do dự, Châu Mẫn lại “rộng lượng” nói thêm “Chật một chút, nhưng tôi không ngại đâu”
Gia Ngạn đành phải cười nhận sự “rộng lượng” của hắn “Ừ, cám ơn.”
Thật cẩn thận leo lên nằm bên cạnh Châu Mẫn. Sau khi tắt đèn nhắm mắt lại, mặt cậu ngay lập tức nóng lên. Mùi hương tươi mát thoảng trong không khí phòng, bên cạnh là hơi thở đàn ông nhàn nhạt và cảm giác tấm nệm phía dưới lưng này đều khiến cậu những kí ức quen thuộc ập về.
Châu Mẫn xoay người, tay chạm vào cậu. Trong nháy mắt, khoảng thời gian trước đã qua tràn về lòng. Hai người mê man xích lõa hôn nhau, rồi cả hình ảnh Châu Mẫn cầm lấy thắt lưng cậu cứ thế di chuyển … Gia Ngạn thật sự muốn quên đi những hình ảnh này, nhưng điều đó chỉ khiến cậu nhớ lại càng nhiều những động tác trêu đùa của Châu Mẫn. Mặt cậu cơ hồ đã muốn bốc cháy cả lên.
Gia Ngạn xấu hổ, bối rối hồi lâu rồi trở mình vài lần mới miễn cưỡng đưa mình vào giấc ngủ.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, cậu cảm thấy trên mặt mình có gì đó nong nóng, cọ vào rất ngứa. Trong lòng cậu nghĩ mình đang ở tầng hầm, đó chắc chắn là ruồi bọ gì đó thế nên cậu mơ hồ đưa tay vẫy vẫy vài cái để đuổi thứ đó đi. Nhưng có điều thứ đó đuổi cách nào cũng không được thế nên cậu đành dùng thêm sức đánh nó một phát.
Khi nghe thấy tiếng ruồi bọ kia “A” một tiếng thì cũng đã tỉnh cả người. Vừa mở mắt thì thấy Châu Mẫn bên trên mình, một tay bụm mặt, vẻ mặt quái dị, tay kia còn đặt trên lưng cậu.
Gia Ngạn ngốc vài giây mới hiểu được, nhất thời giận đến phát run “Anh làm gì thế?”
Châu Mẫn bị bắt quả tang tại trận. Hắn nhíu mày, không phủ nhận mà chỉ đơn giản áp toàn thân của mình đè lên Gia Ngạn khiến cậu không đường thoát. Bị hắn ngang ngược chen vào giữa hai chân khiến cậu bắt đầu hốt hoảng. Khi chiếc áo bị cởi đi, tay Châu Mẫn bắt đầu không ngừng vuốt ngực Gia Ngạn khiến cậu càng thêm kích động. Cậu vội vã dùng hết sức bình sinh của mình giãy dụa, muốn thoát khỏi Châu Mẫn.
Vì cả hai đều là đàn ông, Gia Ngạn liều mạng phản kháng khiến Châu Mẫn cũng chẳng làm được gì. Hắn bệnh đã lâu, sức lực cũng chưa khôi phục lại vậy nên Gia Ngạn thành công thoát khỏi hắn.
Người đàn ông không có được thứ mình muốn nên khuôn mặt lộ vẻ mất mác, sau một hồi im lặng, không biết có phải vì không “ăn vụng” được nên hốc mắt đỏ lên hay không, chỉ biết rằng hắn càng ra sức dấn tới.
Nhìn hắn mang bệnh trong người, thậm chí còn là dạng bệnh tới sắp chết thế nhưng lại dùng điệu bộ cường bạo người khác đến hơi thở cuối cùng, kiên trì không thôi, tinh thần này thật là đáng khen ngợi.
Đối mặt với loại cường bạo ốm yếu điềm đạm đáng yêu này, Gia Ngạn cũng không nỡ ra tay đánh hắn, chỉ có thể miễn cưỡng cuộn người thành một đống.
Cuối cùng là Gia Ngạn mặt mày đỏ bừng chân trần nhảy từ giường xuống, chạy trốn tới vách phòng đóng cửa lại, trận hỗn chiến tới đây mới kết thúc.
Ngày hôm sau tỉnh giấc, sự uất ức đêm đó vẫn chưa nguôi. Cậu vất vả chăm sóc hắn đến độ khiến mình sinh bệnh luôn, thế mà Châu Mẫn còn dám đem cậu làm “loại đồ vật” đó.
Thật muốn bỏ đi cho xong, không thèm để tâm đến cái người lấy oán trả ơn kia nữa. Nhưng suy nghĩ nửa ngày vẫn là mềm lòng, cậu đi nấu chút cháo rồi bưng đến gõ cửa phòng Châu Mẫn.
Cửa không khóa, và tên đàn ông kia nằm trên giường cuộn mình thành một đống, cũng không rõ là đã ngủ chưa. Gia Ngạn cẩn thận đến gần, nhìn khuôn mặt lộ ra khỏi lớp chăn. Người đàn ông ấy mím môi, mắt rũ xuống nhìn có chút đáng thương.
“Tôi làm điểm tâm”, Gia Ngạn còn giận chút chút, thái độ cũng không nhiệt tình lắm “Anh tự ăn đi. Nếu không thoải mái thì đi bệnh viện. Tôi sẽ không đến nữa đâu.”
Châu Mẫn lẳng lặng nằm, không hé môi. Gia Ngạn thấy hắn vẫn cứ kỳ quặc như vậy, càng thêm thất vọng mà đưa cháo mới múc từ nhà bếp tới trước mặt hắn “Ăn đi. Đây là lần cuối cùng tôi quản việc của anh.”
|
Châu Mẫn lúc này mới ngồi dậy, đón lấy bát cháo.
Gia Ngạn vẫn chẳng để ý tới hắn, quay đi, chưa ra khỏi phòng ngủ chợt nghe sau lưng mình có tiếng gốm sứ vỡ vụn, nghĩ thầm rằng vô luận hắn như thế nào cũng không để ý, không quan tâm nữa. Nhưng rồi vẫn không nhịn được mà quay đầu lại.
Mặt Châu Mẫn không có biểu hiện gì nhưng hai tay bỏng sưng hồng lên.
Gia Ngạn lắp bắp kinh hãi, bước hai bước về cầm lấy tay hắn “Sao lại không cẩn thận như vậy!”
“Tôi bưng không được” khi tay mình vươn đầy cháo nóng, hắn mới trả lời. Sau, dừng một chút, hắn nói “Không phải cậu mặc kệ tôi rồi sao?”
Gia Ngạn cố không cùng hắn so đo, vội nhẹ giọng dỗ dành hắn, khó khăn khuyên hắn đứng dậy, để hai tay vào nước lạnh hạ nhiệt cả nữa ngày. Dù thế, trên mu bàn tay vẫn nổi lên những mụn nước nhỏ.
Dùng I-ốt bôi vào vết phỏng, những mụn nước ấy cuối cùng cũng từng cái từng cái vỡ ra. Nước chảy cả hai tay nhìn sơ cũng chẳng còn nghiêm trọng gì, lúc này Gia Ngạn mới yên lòng, chậm rãi căn dặn hắn “Không có gì rồi, rất nhanh sẽ đóng màng. Đóng màng rồi thì cố gắng đừng bóc ra, bằng không sẽ để lại sẹo”
Châu Mẫn vẫn không lên tiếng.
Nhìn hắn hai tay toàn thuốc mỡ, nhất thời cử động không thuận tiện, Gia Ngạn để hắn ngồi ở phòng khách, cậu tự mình đến tủ lạnh lấy thức ăn nhanh và sữa, hâm lại một chút cho nóng, tính chờ hắn ăn no rồi sẽ đi.
“Ăn đi. Lòng bàn tay không bị thương nên ăn cái này không sao đâu. Về sau cẩn thận một chút.”
Châu Mẫn cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, nhìn mu bàn tay sưng đỏ, cúi đầu yên lặng cắn bánh mì. Hắn nhíu mày một chút nhìn vô tội và tốt đẹp đến dị thường, thậm chí còn có chút đáng thương.
Gia Ngạn lắc đầu, vội đảo mắt, thầm hạ quyết tâm không để hắn lừa nữa.
Tuy rằng thề tuyệt đối không để hắn đùa giỡn nữa, về sau cũng chẳng quan tâm hắn sống hay chết nhưng phòng ngủ bị cháo vấy bẩn cũng nên lau sạch chứ nhỉ?
Làm bữa sáng cho Châu Mẫn đang ngây ngốc xong, Gia Ngạn phải mở vỏ chăn ra giặt sạch, chăn bông cũng phải lau cho sạch rồi kéo ra ban công phơi nắng, thảm sàn thì dọn dẹp càng cực hơn.
Vốn, cậu nghĩ quét tước xong là mọi việc đã ổn, nào biết trong lúc cậu bận rộn Châu Mẫn lại làm cả mặt tay bị thương.
Lần này là làm chén thủy tinh vỡ ra, vết cắt trong lòng bàn tay nhiều vô số kể, ghim rất nhiều thủy tinh vào tay.
Lúc Gia Ngạn hoàn toàn không để ý thì khi vào nhà thấy tay hắn đầy máu suýt chút ngất xỉu. Cậu chỉ biết vội vàng mang hắn vào bệnh viện, thậm chí còn quên hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, làm vỡ một thứ nhỏ mà có thể biến tay mình thành như vậy.
Nhìn Châu Mẫn chảy không ít máu, nghĩ đến tay đứt ruột xót, Gia Ngạn không còn từ nào miêu tả ngoài “hoảng hốt”,song, còn thay hắn đau đến đầu đầy mồ hôi.
Vội nửa ngày bác sĩ mới lấy hết mảnh vỡ trong tay Châu Mẫn ra. Hơn nữa hai tay hắn lúc trước bị phỏng giờ bó lại thì nó phì lớn như củ cải, muốn cử động cũng không được nữa.
Sau khi từ bệnh viện về tới nhà, cái bản mặt vốn không rên lấy một tiếng của Châu Mẫn giờ lập tức biến thành hề hề hừ hừ đáng thương. Gia Ngạn biết hắn rất đau, đành phải dỗ dành hắn như dỗ dành trẻ con vậy.
Tuy rằng không phải thương tổn gì quá lớn, nhưng ngón tay không động đậy được nữa. Sinh hoạt hằng ngày vô cùng vất cả. Ở cửa nhà, Gia Ngạn để hắn tự cởi giầy ra cũng khiến hắn đau đến nước mắt lưng tròng.
Sự “nhu nhược” của Châu Mẫn khiến Gia Ngạn thực sự hao tổn rất nhiều tâm trí. Càng nghĩ càng không đành lòng, cậu thực sự chẳng thể để hắn nơi này tự sinh tự diệt, thế nên hậu quả dẫn tới là cậu đành phải tự nguyện ở lại làm bảo mẫu mà thôi.
Nơi bị thương của Châu Mẫn chẳng qua là đôi tay nhưng hắn quyết tâm sống chết tự xem như mình như người khuyết tật, không thể tự làm gì cả. Vậy nên, ngoại trừ há mồm ăn cơm, đặt lưng xuống ngủ thì còn lại tất cả đều để Gia Ngạn làm.
Gia Ngạn so với trước kia thì ngày càng vất vả. Nấu cơm thì khỏi nói đi, ngay cả đồ ăn bưng lên bàn còn muốn cậu phải đút hắn ăn, ai bảo hắn ngay cả thìa cũng không cầm được chứ. Còn Châu Mẫn thì cảm thấy đàn ông ba mươi tuổi để người ta đút không có gì không tốt, thậm chí còn rất thích thú, thường xuyên bắt bẻ mùi vị thức ăn, song lại còn nghiễm nhiên lập ra thực đơn nữa cho bữa tiếp theo nữa.
Người bệnh là lớn nhất, thế nên Gia Ngạn cái gì cũng chiều hắn.
Nấu cơm quét tước, kì cọ nọ kia, kết thúc trực ban là vội vã về với hắn. Mấy cái đó cũng không nói đi…
Cái làm Gia Ngạn khó xử nhất là … vì tay Châu Mẫn bị thương thế nên cởi quần áo rất khó khăn, đi vệ sinh càng không tiện, một mình tắm rửa càng không làm được.
“Tôi muốn đi toilet.”
Vừa nghe Châu Mẫn nói như vậy, Gia Ngạn cũng chỉ gãi đầu theo hắn vào, thay hắn cởi quần ra.
Biết rõ giải quyết vấn đề sinh lý cá nhân không tiện thì không nên uống nhiều nước mới đúng chứ. Con người này cố tình và hoàn toàn không có tự giác. Gia Ngạn mỗi ngày phải giúp hắn cởi quần nhiều bận, dù có tránh cũng vẫn đụng phải thứ không nên chạm vào. Chỉ có thể nói rằng mình và hắn đều là đàn ông, trước những chuyện này không có gì kinh sợ hay xấu hổ cả. Vậy nên, cậu vừa giúp hắn, mặt mày không tự chủ được mà đỏ bừng.
Lúc tắm rửa là lúc khiến người ta nhức đầu nhất. Vết thương không thể dính nước thế nên tất cả chỉ có thể để Gia Ngạn làm. Châu Mẫn giống như biết mình gặp nạn nên ngoan ngoãn phối hợp, chờ Gia Ngạn giúp hắn cởi áo ngoài rồi đến nội y.. Một lúc sau thì thoải mái hưởng thụ việc Gia Ngạn phục vụ chà xát. Cậu xát xà phòng lên lưng xong rồi rửa đến ngực, sau đó đến chân… sau chân là ….
Phiền toái nhất là chỗ cuối cùng….
Chỉ là chà khăn thôi cũng khiến da đầu cậu run lên, Gia Ngạn hít sâu, lo sợ…
Còn Châu Mẫn thì hoàn toàn không có ý tự mình làm, nhàn nhã đợi cậu làm giúp. Gia Ngạn ráng để tâm trí mình như bình thường, chịu đựng việc lưng mình nổi da gà, thật cẩn thận lau đùi cho hắn và chậm rãi lau lên trên.
Rửa rửa một hồi thấy chỗ đó của tên kia có phản ứng mà không chút che giấu. Bộ dạng cương lên sinh động khiến cậu phải bỏ khăn mặt nhảy dựng lên, lùi ra hai bước thật dài.
“Sao vậy?” Tên đàn ông ngồi trong bồn tắm lớn kia bĩnh tĩnh đặt câu hỏi.
Gia Ngạn cứng họng, nửa ngày mới bực bội nói “Anh, anh… sao lại có thể vậy?”
“Tôi làm sao? Việc này có gì là kỳ quặc? Ai bị sờ mà không có phản ứng? Cậu suy nghĩ nhiều quá rồi.”
Gia Ngạn không nói câu phản bác nào, tạm thời tin rằng mình đã cả nghĩ, lấy lại bình tĩnh cậu cúi đầu tiếp tục giúp hắn tắm rửa.
Châu Mẫn trời sinh có tướng mạo để người ta hầu hạ. Thế nên việc Gia Ngạn hầu hạ mình, hắn ta tiếp nhận rất thản nhiên. Dù rằng có một chỗ trên người hắn không chịu an phận nhưng suy cho cùng vẫn là bộ dạng tao nhã vô tội.
So với lúc trước, Gia Ngạn cũng không lo lắng quá nhiều. Vì, cậu nghĩ rằng người này dù có muốn xấu xa xâm phạm, dù có muốn đùa bỡn cậu đi chăng nữa thì với đối với thể trạng như vậy cũng không thể nào thành công… Cứ nghĩ thế khiến Gia Ngạn từ từ không còn cảnh giác nữa.
Quả nhiên Châu Mẫn biểu hiện khá ngoan, chỉ yêu cầu lên giường ngủ chứ chẳng nói kỳ quái gì. Hắn cuộn chăn khắp người, chỉ chừa ra hai mắt nhìn Gia Ngạn.
Ban đầu nằm cạnh cậu còn có chút khẩn trương bất an sau cũng dần ổn định lại. Dần dà, cậu thấy Châu Mẫn hệt như con mèo giơ móng vuốt thủ thế lúc bị thương, muốn ăn vụng mà bất lực đành hạ giọng, thả lỏng toàn thân rồi chậm rãi ngủ.
Nửa đêm lúc còn đang mơ mơ màng màng, cậu bị những âm thanh kỳ quái làm tỉnh giấc. Chệch choạng ngồi dậy rồi mở đèn đầu giường, Gia Ngạn thấy tên đàn ông kế bên chau mày nhăn nhó, lúc bấy giờ mới hiểu được vốn Châu Mẫn rất đau, đau đến mức nửa đêm nằm ngủ cũng chẳng thở bình thường được.
Cậu buồn ngủ dụi dụi mắt, cảm thấy có chút bất đắc dĩ. Châu Mẫn à Châu Mẫn, anh thật sự là đại thiếu gia không sai một chút nào, sao đã lớn đến thế kia rồi còn giống như một đứa trẻ, không kiên nhẫn chịu được đau thế này..
Nhìn tên đàn ông lớn xác ngủ mớ nhe răng trợn mắt khó chịu, cậu vừa cảm thấy có chút buồn cười, đâu đó lại cảm thấy thật đáng thương.
Châu Mẫn và cậu vốn không cùng một giai cấp, người như hắn từ nhỏ đến lớn chưa từng trải qua chút khổ sở nào, cũng không chịu được khổ. Bây giờ trên tay đầy vết phỏng và vết cắt, nhất định là đau muốn chết đi được mà còn bày đặt cố chấp chịu đựng, lúc ở bệnh viện thì mặt mày thư thái, chỉnh tề, cổ họng nửa tiếng cũng không rên, về đến nhà rồi mà vẫn giả vờ như không có gì.
Chỉ đến khi ngủ thiếp đi mới chịu thành thực một chút, mặt mày nhăn nhó thành một chữ “thảm”.
Cậu thật sự muốn nói rằng, Châu Mẫn lúc ngủ đáng yêu ghê lắm, hắn sẽ không nói những lời khó nghe làm tổn thương cậu, cũng không dùng sắc mặt khó coi nhìn cậu, lại càng không dùng ánh mắt khinh thường, cùng nụ cười giễu cợt với cậu bao giờ…
Hơn nữa còn rất chân thành, sẽ không lừa, không trêu, không đùa bỡn cậu nữa.
Chỉ có lúc này mới vừa chân thật lại vừa ôn nhu.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, muốn Châu Mẫn chân thật thì chỉ có lạnh lùng mới chính là Châu Mẫn, muốn Châu Mẫn ôn nhu như vậy nhất định đó không còn là Châu Mẫn nữa rồi.
|
Chỉ có điều với cậu mà nói, chỉ cần là dịu dàng là tốt rồi, cho dù sự dịu dàng đó là giả dối thì cũng chẳng sao hết. Giống như cậu thật sự ỷ lại vào sự nhu thuận của Châu Mẫn, mặc dù trong lòng biết rõ là giả nhưng vẫn không nhẫn tâm mặc kệ được.
Dù cho biết rằng Châu Mẫn đang lợi dụng mình, cậu vẫn cứ thế ở lại đây.
Đợi vài ngày nữa vết thương của Châu Mẫn khá hơn, thôi thì quyết định làm bạn bè vậy.
Gia Ngạn ngơ ngác hồi lâu, dần dần cảm thấy lạnh mới lặng lẽ tắt đèn, lần nữa ngả lưng xuống giường.
Hai ngày tiếp theo trôi qua rất yên bình, Châu Mẫn nghe lời ngoài ý muốn. Đại khái là hắn biết rõ một khi Gia Ngạn chạy trốn thì cho dù hắn có lên trời cũng chẳng kiếm được bảo mẫu thứ hai tốt như cậu, kẻ thức thời trang tuấn kiệt (hiểu rõ thời thế mới là người tài giỏi), hắn vẫn là nên đem tính xấu giấu về, thế cũng tốt.
Cơ mà đối với một “Châu Mẫn bé ngoan” thì Gia Ngạn liên tiếp vẫy cờ chào thua, đại bại hoàn toàn không có sức chống cự.
Cậu vốn đã quen với một “Châu Mẫn chê nghìn mặt” giờ thì “Châu Mẫn yếu ớt” này có chút không quen.
Châu Mẫn có thông minh, có tài năng, kiêu ngạo xếp đặt hết mọi việc, còn cậu thì xưa nay chẳng có tí tiếng nói gì. Ở cùng với Châu Mẫn, Gia Ngạn chỉ có tay chân vụng về, bị la bị mắng thậm tệ, suốt ngày ăn nói khép nép cầu xin Châu Mẫn.
Hiện tại lại giống như đảo ngược vậy. Tuy rằng cậu chỉ làm những việc vặt như mặc quần áo, đút cơm, rửa mặt linh tinh nhưng cảm giác như Châu Mẫn cái gì cũng dựa hẳn vào cậu.
Dường như chính mình trở thành một thứ rất quan trọng, rất hữu dụng… cảm giác ấy thật sự rất tốt, rất diệu kỳ.
Cậu vốn luôn hy vọng mình có thể giúp Châu Mẫn như một người bạn chân chính, nhưng từ trước đến nay đều chỉ có thể đứng ở vị thế lập trường hèn mọn. Mà như vậy thì dù không cần Châu Mẫn làm gì, cậu cũng cảm thấy làm người như thế không tốt, phong thái cũng tự nhiên là yếu đuối rất nhiều.
Thực sự lúc đó cả hai người bọn họ đều nảy sinh cảm giác trao đổi.
Nhưng đương nhiên cái vị trí ưu thế vẫn cứ vĩnh viễn không sai rồi. Gia Ngạn chỉ cần bị hắn dùng ánh mắt “đáng thương” nhìn là vội vội vàng vàng đến trán đổ mồ hôi, bao nhiêu lập trường nguyên tắc một phát vứt lên trời, hoàn toàn nhượng bộ vô điều kiện.
“Cậu bị ngu sao?”
Ngồi một chỗ để người khác vượt khó, gian gian khổ khổ giúp mình tắm rửa mà còn mở miệng mắng chửi người, cũng chỉ có thể là Châu Mẫn.
Nguyên nhân xảy ra việc này là do Gia Ngạn giúp hắn gội đầu sơ ý để bọt xà phòng dây vào mắt, phản xạ có điều kiện nên hắn lập tức chửi tục một câu.
Cậu cũng chẳng giận làm gì, còn thầm nghĩ gian tà là kiểu trừng phạt này kể ra cũng thú vị nên chà xà phòng vào con mắt còn lại của hắn luôn, trực tiếp bắt nạt “người bệnh” và “người bệnh” chỉ có thể “mặc cho giặc xâm lược”, kết quả của việc tạo phản là Gia Ngạn bị Châu Mẫn kéo tọt vào bồn tắm bự tổ chảng nhà hắn.
Hắn bất qúa chỉ là bàn tay bị thương, cánh tay hoàn hảo chẳng tổn thương gì, khí lực vẫn còn rất lớn. Gia Ngạn hoàn toàn không phòng bị, bị cả cánh tay chặn lại kéo vào. Kết quả là bọt nước bắn lên tung tóe, cả người rơi tõm vào bồn.
Bị dọa xong thì chuyển thành có chút xấu hổ, dù bồn tắm kia không nhỏ nhưng dù sao cũng là hai người đàn ông to xác chui vào, trực tiếp xúc tiếp xúc trực tiếp trắng trợn với thân thể trần truồng của đối phương khiến cậu nổi da gà, đột nhiên có chút hoảng hốt.
Lúng ta lúng túng cười đứng lên, chân cậu dẫm lên bồn tắm lớn nhưng lại sơ ý trượt xuống, cậu cười xấu hổ còn Châu Mẫn ngược lại rất bình tĩnh. Hắn nhìn cậu chằm chằm không thay đổi khiến Gia Ngạn đến tột cùng không biết hắn đang nhìn cái gì.
Chỉ là cậu bị nhìn thấy rất sợ hãi, hơi co người nhanh chóng đứng lên, xê dịch chân một chút.
Trong lúc đó khoảng cách an toàn của hai người nhanh chóng biến mất, Gia Ngạn chỉ cảm thấy sau ót có gì đó rất nặng, đầu bị đè xuống, môi nhanh chóng bị một thứ rất có lực, rất ấm áp chặn lại. Tim cậu đập mạnh, cổ họng thít chặt lại, đầu lưỡi của đối phương đã nhanh chóng chen vào.
Cậu phản ứng không kịp, khoang miệng bị xâm nhập, môi bị hôn đã trở nên nóng cháy, ngoại trừ vô thức phát ra âm thanh thì đại não chỉ còn lại chỗ trống cho Nhâm Châu Mẫn liếm láp quấy rối bên trong mình.
Châu Mẫn mút đầu lưỡi cậu, chặt chẽ cuốn lấy để đôi môi hai người cọ xát lẫn nhau. Gia Ngạn thấy dưới chân mình như nhũn cả ra, thậm chí còn có cảm giác hồn chắc đã lìa khỏi xác.
Đang khó thở thì cậu cảm giác rõ ràng Châu Mẫn trở mình đặt cậu xuống dưới. Gia Ngạn nhất thời tỉnh táo lại, vội vàng dùng sức tránh cái ôm kia, nhưng vẫn bị hôn không ngừng.
Châu Mẫn dùng sức nặng toàn thân khống chế cậu. Bị đè xuống bồn tắm lớn trắng mịn, Gia Ngạn lại càng không thể không có cảm giác. Cậu thở hồng hộc, phản kháng thì thứ cứng rắn chen vào giữa hai chân mình càng có lực hơn càng lúc càng có lực hơn.
Lông tơ toàn thân Gia Ngạn như bị dựng ngược, cách một lớp vải nhưng cậu vẫn cảm thấy cơ hồ như mình cứ vậy trực tiếp bị thô bạo mà tiến vào. Nếu bản thân không còn mặc quần áo, nhất định đã không còn sức chống cự.
Cái tên đàn ông đang say mê hôn cổ cậu hiển nhiên cũng biết điều đó nên thò tay xuống cởi quần Gia Ngạn.
Gia Ngạn liều mạng phản kháng, dù biết sức mình không bằng Châu Mẫn, bị ép đến hết mức, trốn không thoát lại cảm thấy đầu sắp nổ, sắp không còn thở nổi nữa.
Động tác Châu Mẫn rõ ràng chầm chậm hướng xuống dưới, Gia Ngạn không chút nghĩ ngợi, theo bản năng bắt lấy ngón tay trong quần của mình nhưng lại lập tức nghe tiếng Châu Mẫn kêu đau nên lại bỏ tay ra.
Gia Ngạn trấn tĩnh lại một chút, mới nhớ tới tay người này vốn vẫn đang bị thương, thần kinh đang căng thẳng liền cảm thấy thoải mái hơn. Châu Mẫn muốn chặn cậu lại, vốn cũng dễ dàng nhưng làm được cuối cùng lại khó khăn như vậy. Nhưng suy cho cùng là cậu cũng không sợ, vì bất luận thế nào Châu Mẫn muốn lợi dụng cậu cũng không có cách gì, hắn chỉ tỏ ra như thế mà thôi.
Gây sức ép như vậy một phen, nước làm cả hai lạnh run cả người, hai người thở phì phò có chút chật vật. Gia Ngạn nuốt nước miếng “Anh, anh đừng có làm loạn…”
Mặt Châu Mẫn sầm xuống. Da hắn cũng trắng gần như trong suốt. Chỉ cần động tác nghiến răng nghiến lợi cũng khiến những dấu vết trên làn da hắn trở nên rõ ràng, Gia Ngạn thấy thế càng hoảng hồn. Nhìn chung cái con người vô hại thành thật không lâu trước kia lại biến mất sạch sẽ, giờ ở đây chỉ còn Châu Mẫn tùy hứng vô lý quen thuộc. Đột nhiên động tác tay của hắn làm cậu càng thêm nhảy dựng, hắn cởi luôn cái áo đã ướt đẫm của Gia Ngạn ra.
Sự ngoan cố này khiến cho Gia Ngạn không biết làm sao, nhìn những ngón tay cởi áo của hắn thực rất miễn cưỡng. Cho dù cậu không nhúc nhích để hắn cởi, chỉ sợ nửa ngày cởi vẫn chẳng cởi xong.
Không để cho hắn thực hiện được thật sự rất dễ dàng, nhưng Gia Ngạn ngược lại có chút không đành lòng. Bắt lấy tay hắn lại nhưng dùng lực rất nhẹ tránh cho việc làm hắn đau.
Châu Mẫn như rất quyết tâm, không cởi được không chịu bỏ qua, ương ngạnh khiến người khác thán phục. Mặc kệ Gia Ngạn có nhẫn nại đẩy ra hay cầm tay hắn lại, hắn vẫn cứ tiếp tục kiên trì cởi cho được những cái nút kia.
Bỏ qua chuyện nghị lực một bên không nói đi, da mặt dày đến độ như vậy cũng không phải trình độ người thường.
Gia Ngạn không còn cách nào khác là đứng dậy, Châu Mẫn vẫn không cách nào cởi những cái nút này nên hai người cứ thế giằng co. Trình tự đại khái là vầy: đẩy ra – kéo về – đẩy ra – kéo về. Cứ thế mấy chục lần, Gia Ngạn cũng sắp hồ đồ luôn..
Cứng nhắc vật lộn cũng vô dụng, Châu Mẫn cứ thế một bước cũng không nhường, dù cho tay bị thương cũng bất chấp. Mắt thấy vải quấn trên tay của hắn ứa máu, Gia Ngạn ngược lại không dám lộn xộn.
Cậu vốn có thể đẩy mạnh hắn ra, hoặc đạp văng cái người trước mặt rồi nhanh chân tẩu thoát, nhưng khi Châu Mẫn vì cởi áo cậu mà động đến vết thương, trên mặt biểu lộ sự đau đớn thì cậu lại cảm thấy bất an, giống như cố ý khó dễ người bệnh này vậy.
Người bệnh vẫn làm cho người ta tán thưởng cái chí bền lòng, kiên quyết cởi quần áo người khác, cởi đến độ khiến mình đáng thương, không biết tay đau đến mức nào mà trên mặt lại lộ ra vẻ uất ức.
Nhìn Châu Mẫn cau mày, bộ dạng vất vả. Ánh mắt ngạo mạn như đang lên án điều gì đó. Gia Ngạn mơ hồ cảm thấy như mình là tội phạm ngược đãi cường bạo, rất rất không đạo đức.
Không đành lòng làm khó tên đàn ông đang ủy khuất này nữa, lại không thể để hắn từ từ cởi ra được. Gia Ngạn xấu hổ vô cùng, rốt cuộc đấu tranh nội tâm khiển trách bản thân vì sao không giúp hắn…
Áo sơmi, dây lưng, quần dài. . . . . . Quần lót. . . . . .
Đại khái tình cảnh của cậu hiện giờ là như miếng thịt, bị Châu Mẫn nướng đã rồi lật mặt nướng tiếp, nướng tốt rồi lại quệt miếng tương lên.
Tự lấy tay cởi áo mình dù căn bản cậu không tình nguyện, nhưng cái hành động tích cực đến trình độ này Gia Ngạn cũng rất dao động, đầu không cách nào ngẩng lên được. Gia Ngạn tự nhủ thầm là vì muốn trấn an Châu Mẫn mới làm cái trò này, vì dù sao người kia cũng là bệnh nhân, giúp hắn một chút cũng không hề gì, cũng không phải tích cực gì cho cam.
Chỉ có điều rộng rãi như thế khiến cậu thấy thẹn, mặt cứ thể tỏa nhiệt nóng hôi hổi. May là những ngón tay bị thương của Châu Mẫn dính nước như được bôi trơn, băng gạc thô ráp không ngừng đem lại hơi lạnh điều hòa hơi nóng.
Chính là mấy cái ngón tay như trêu cậu, khiến cả hai chân như nhũn ra. Châu Mẫn rút tay về, cũng không làm gì tiếp, chỉ còn chờ cậu. Gia Ngạn cắn môi, ngồi lên eo Châu Mẫn. Cảm giác tận mắt thấy mình bị tiến vào khiến cậu lập tức đỏ mặt, không dám nhìn thẳng vào hắn.
Vật cứng rắn hữu lực động đậy trong cơ thể cậu. Tuy rằng Châu Mẫn duy chuyển thắt lưng, nhưng sức cũng không lớn, hắn còn muốn cậu tự chống lấy thân thể, phối hợp dịch chuyển mới duy trì trạng thái cân bằng.
Gia Ngạn không biết làm sao dịch chuyển, mặt càng ngày càng hồng lên. Cơ hồ máu dồn hết lên đầu, cảm thấy rất thẹn nhưng bụng dưới trướng nhanh hơn so với bình thường thế nên đành phải nhắm mắt rên rỉ. Cậu thật sự chịu không nổi. Gia Ngạn chỉ có thể gục người xuống để trán lên vai Châu Mẫn, biểu cảm rối tinh rối mù.
Sao có thể giúp người khác cưỡng hiếp chính mình chứ? Trong đầu Gia Ngạn ngày càng hỗn loạn, luôn tự hỏi không biết có phải mình đã điên rồi không, sau đó chỉ còn biết bên dưới trướng lên muốn chết.
Châu Mẫn siết chặt, ôm cậu vào lòng. Hạ thân dùng thêm sức đem cái của hắn toàn bộ ra vào. Gia Ngạn bị làm đến độ không chịu đựng được, dần ngồi phịch trên eo Châu Mẫn, chỉ biết cảm nhận vật cứng ấy ra vào cơ thể mình, còn thật sự bị làm đến độ tiếng rên dần không khống chế được mà chuyển sang khóc lóc.
Cho dù thế Châu Mẫn vẫn không buông, chỉ biết siết chặt lấy cậu cứ thế mà đưa ra động vào, biến cậu bị làm đến cao thấp loạng choạng, thanh âm phát ra chỉ còn lại tiếng khóc nức nở.
Hôm đó, Châu Mẫn làm ba lượt mới thỏa mãn dừng lại. Gia Ngạn trước mắt mơ hồ, thở phì phò cũng chẳng xong. Làm trong tư thế này thật vất vả, chân lúc này cũng phát run, thắt lưng không còn sức. Hoảng hốt nửa ngày mới lấy tay chống đỡ thân thể khỏi eo Châu Mẫn. Cảm giác cái của đối phương trôi tuột khỏi người mình khiến lưng cậu run lên một cái, nhất thời lúng ta lúng túng.
Lúc trước có làm thì chỗ bị thương đều khiến cậu không còn sức dứng dậy, tất cả đều do Châu Mẫn tẩy rửa kỹ càng cả hai. Hiện tại tay hắn bị thương rồi, chỉ có thể giúp hắn miễn cưỡng đứng lên, tìm khăn mặt giúp Châu Mẫn lau khô thân thể.
Chỉ là không biết vì điều gì, lúc làm việc này cảm thấy có chút lạnh người.
Từ đầu chí cuối, cậu thật chẳng khác gì nô tài hầu hạ cả.
Lòng dao động dữ dội, nhịn không được cậu đành ngẩng đầu nhìn Châu Mẫn như kiếm tìm thứ gì khiến mình yên tâm.
|
Nhưng trên mặt tên Châu Mẫn ấy hiện lên một nụ cười, một nụ cười của sự đắc ý.
Gia Ngạn rùng mình, toàn thân lạnh băng.
Quả nhiên, Châu Mẫn cũng cảm thấy như vậy.
Một mình ở lại phòng tắm, tẩy rửa sạch sẽ. Dòng nước ấm được chỉnh nhiệt độ rất cao, nhưng thân thể cậu lại như sợ lạnh mà co lại, vẫn không thể buông lỏng được.
Trong tấm gương bị màn hơi nước bao bọc, cậu nhìn thấy một tên đàn ông vừayếu đuối lại hèn mọn. Gia Ngạn thật sự thật sự mãnh liệt căm hận bản thân. Nắm bàn tay lại thật chặt, nhịn không được dùng khăn mặt quẳng thẳng vào mặt tên đàn ông hèn yếu kia rồi thở dốc xoay người.
Kỳ thực, Châu Mẫn cười như thế cũng không khó hiểu chút nào.
Ai bảo cậu để hắn làm cái chuyện này. Cảm thấy thân thể chính mình còn thua đôi tay quý giá của Châu Mẫn, miệng thì nói ra sự tự tôn kiên định nhưng lại nhanh chóng bị Châu Mẫn bịt kín như bưng, cuối cùng vẫn là chủ động làm cái trò quái này…
Không riêng gì Châu Mẫn, chắc chắn là ai cũng sẽ cười..
Gia Ngạn nắm chặt cánh tay mình, lặng lẽ đứng dưới dòng nước không nhúc nhích.
[ Hết chương 2]
|
Chương 3:
Đợi nửa ngày không thấy Gia Ngạn ra nhưng tiếng nước trong phòng tắm vẫn chảy khiến Châu Mẫn có chút hỗn độn.
Tên chồng bên ngoài nóng ruột muốn chết còn tên vợ kia sống chết trốn lì. Trong lúc đó thì hương sữa tắm cứ thoang thoảng, chỉ cần dùng mũi là có thể ngửi được, Châu Mẫn càng ngửi càng suy nghĩ linh tinh.
Hắn khép hờ mắt, như người mộng du mà mỉm cười nhẹ.
Gia Ngạn nói hắn là người “quan trọng” nhưng chỉ giống như lời an ủi lúc hắn buồn mà thôi. Kỳ thực, Châu Mẫn rất muốn biết hắn quan trọng như thế nào với Gia Ngạn. Nhớ đến mỹ vị vừa thưởng thức, mũi hắn bắt đầu nóng lên suýt nữa là chảy máu mũi. Hắn kiềm lòng không được mà đưa lưỡi liếm liếm, vùi mình vào trong chăn cười trộm.
Cuối cùng cũng nghe được tiếng mở cửa của Gia Ngạn. Châu Mẫn tròn mắt, miệng còn kéo lên thành nụ cười.
Khuôn mặt người kia nhìn sơ thì có vẻ như rất gầy nhỏ, da lại trắng đến bệch bạc, được cái cậu ta rất biết vâng lời, môi mím lại có chút mệt mỏi. Thật đúng là bộ dạng dễ bắt nạt trời sinh. Chiếc áo tắm mỏng manh che lồng ngực khiêu gợi, tựa hồ như có thể xuyên qua đó mà thấy được hai gò nhỏ nổi lên. Châu Mẫn mơ hồ có thể nhìn chính xác những đường cong đằng sau lớp áo. Và càng nhìn như thế, lòng Châu Mẫn càng lúc càng ngứa ngáy.
Gia Ngạn không bước đến giường, đứng rất xa đưa lưng về phía hắn rồi cởi áo tắm ra, tròng vào người áo của mình mang đến. Chần chờ một lát, cậu đưa tay lấy cái áo khoác vắt trên kệ, mặc ánh nhìn soi mói của hắn, cậu cầm lấy cái cặp tài liệu trong tay.
“Tôi về đây”
Nụ cười Châu Mẫn tắt ngúm.
“Ngày mai cũng có thể không tới” ngừng một chút, Gia Ngạn đổi lại “Tôi phải tăng ca, cũng tương đối bận, sau này chắc không thể tới được.”
Châu Mẫn không kịp phản ứng, giống như không thể tin vào mắt mình, thật sự không tin nổi mà ngoan cố nhìn cậu, căng thẳng không lên tiếng.
“Bạn của anh nhiều như vậy, chắc cũng sẽ có người đối xử tốt với anh như tôi”
Châu Mẫn nhìn chằm chằm cậu, vẻ mặt tràn đầy hoài nghi.
Gia Ngạn lui về sau một bước “Nếu anh không tiện, tôi giúp anh kiếm người giúp việc nhé.”
Châu Mẫn mơ hồ hồi lâu, trên mặt mới khôi phục lại biểu tình lãnh đạm thường thấy: “Không cần, làm phiền cậu.”
Gia Ngạn bị ánh mắt lạnh lùng kia làm hoảng sợ, nghĩ không ra cách nói nào khác bèn đứng nhìn hắn vài giây, nói xong tiếng: “Tôi đi”, thì lập tức đẩy cửa ra khỏi phòng ngủ.
Lúc tiếng đóng cửa rất nhỏ vang lên, cũng là lúc vẻ mặt giả vờ khinh thường lãnh đạm kia một phát biến mất. Châu Mẫn mang vẻ mặt trống trải, không nói tiếng nào ngã xuống, làm vẻ mặt muốn ngủ.
Vì chung quy, vài phút trước rõ ràng là một giấc mộng đẹp…
Châu Mẫn đưa tay gạt hết mọi thứ trên tủ đầu giường xuống đất, trừng mắt trong chốc lát.
Trở mình, đột nhiên mũi hắn bắt đầu xót lên, không cam lòng đạp lung tung vài cái, hắn ngốc nghếch hóa thành chú chó đáng thương bị chủ nhân vứt bỏ.
Đi ra khỏi thang máy, Gia Ngạn không tiền đồ mà hối hận.
Cậu cứ cảm giác mình làm vậy rất không tốt.
Mặc dù rất căm tức, nhưng thực chất cũng rất mơ hồ. Vì lần này Châu Mẫn không ép buộc cậu, chính cậu tự động thỏa hiệp cởi quần áo ra, chung quy cũng không phải lỗi của Châu Mẫn.
Châu Mẫn kiêu ngạo thế nào, làm bạn nhiều năm như cậu rất thấu hiểu. Vì bị cậu phát hiện bị bệnh nên mới làm nũng với Gia Ngạn, chứ không đừng mong thấy vẻ mặt yếu đuối đó của hắn. Châu Mẫn kỳ thực sĩ diện muốn chết, ngã bệnh nhiều ngày cũng không gọi ai đến chăm sóc, chắc là đến cửa cũng không mở cho họ vào.
Nếu là bạn đồng nghiệp, làm sao hắn chịu cởi quần áo của mình trước mặt những người đó?
Nghĩ đến sau này có người cởi quần áo, lau người, làm những chuyện linh ta linh tinh quanh Châu Mẫn, không hiểu sao Gia Ngạn lại bất an, càng nghĩ càng không thoải mái, càng nghĩ càng vô thức lo lắng không ngừng.
Ở dưới tòa nhà đi qua đi lại hồi lâu khiến lạnh đến chảy nước mũi, cậu thật sự không cam lòng vứt Châu Mẫn lại. Gia Ngạn thở dài, kiên trì chuẩn bị tinh thần bị cười nhạo, xoay người đi thang máy quay lại tầng trên.
Thời điểm mở cửa vào, Gia Ngạn có không muốn hoảng hốt cũng không được, nhìn quang cảnh xung quanh y như có trộm. Mở phòng ngủ bước vào thì thấy trên giường trống rỗng, phòng tắm cũng trống không. Gia Ngạn thật sự không khỏi hoảng sợ, vội vội vàng vàng quanh quẩn hồi lâu trong phòng ngủ mới để ý đến cửa dẫn ra ban công hở ra một ít, bèn vội vươn tay mở cửa.
Châu Mẫn đang đưa mặt ra ngoài, nhìn xuống lầu đến ngẩn người. Nghe thấy tiếng động, vừa quay đầu lại thì không ngờ lại thấy Gia Ngạn, hắn ngẩn người, làm mặt dữ, tiếng nói cũng rất khó nghe “Cậu quay lại làm gì?”
“Tôi, tôi nghĩ cậu ở một mình có chút không tiện”
“Không phải cậu rất bận sao? Ngày mai tôi mướn người giúp việc, không cần cậu! Tôi làm sao không cần cậu lo” Châu Mẫn giờ đây như con cua giơ càng dọa dọa, nghe thì rất ác rất dữ, nhưng bên trong vui mừng không thôi.
Gia Ngạn quay lại. Hắn cảm thấy như vàng rơi xuống thế gian. Hắn giả vờ nói dối nói dữ làm người khác tưởng phân chó, nhưng thật ra trong lòng hận sao không chiếm được nhanh nhanh.
Gia Ngạn ban đầu không nhìn kỹ, nhưng nhìn gần mới thấy mắt hắn hồng hồng. Hù dọa thế thôi nhưng chắc hắn rất ấm ức, thật sự cậu không nghĩ đến thế này, nhất thời không biết làm thế nào. Gia Ngạn vươn tay, ôm lấy hắn “Thôi mà, thật xin lỗi…”
Châu Mẫn “Hừ” một tiếng, không thèm nhìn mặt cậu.
Gia Ngạn cho rằng hắn như vậy, bảy phần thì hết ba phần còn uất ức. Lòng tràn đầy áy náy. Hắn như thế không tốt tí nào, giờ hơn nửa đêm rồi mà Châu Mẫn chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ mỏng manh, đứng dưới trời lạnh mà buồn bã khóc thật sự rất đáng thương. Nhất thời cảm giác tội lỗi dâng lên, Gia Ngạn thấy cậu mà bỏ rơi hắn thì thật sự không có trách nhiệm. Càng nghĩ càng đổ mồ hôi hột, không biết làm gì khác ngoài việc ôm lấy tên đàn ông xấu xa làm bộ nghiêm mặt này, cho hắn một chút ấm áp “Rồi rồi, xin lỗi mà, là tôi không tốt…”
Châu Mẫn vừa tức “hừ” một tiếng, mặt vẫn còn dài như ngựa. Gia Ngạn thấy thế càng dỗ dành, giọng nói cũng mềm đi. Thật sự như dỗ con nít “Ừ ừ, tất cả là lỗi của tôi, có được không?”
“Hừ.”
“Xin lỗi mà…”
“Hừ…”
“Ừ ừ, tôi rất là không tốt mà…”
“Hừ.”
Cơ thể của Châu Mẫn lạnh cứng, thật sự có chút cảm thấy bị bạc đãi đáng thương. Gia Ngạn cứ thế ôm lấy hắn dỗ dành, giọng mềm nhẹ an ủi, bất chấp cái tên cậu ôm cao và to hơn rất nhiều tên đàn ông khác.
Thực sự, Châu Mẫn không nhớ đã bao lâu rồi mới có người an ủi hắn.
Cậu và hắn chính là như vậy, cậu dù rõ ràng không có gì cả, nhưng vẫn ngu ngốc đem tất cả những gì sót lại cho hắn.
Ngày hôm sau vừa đúng phải làm thêm giờ, Gia Ngạn ở công ty ăn qua loa hai cái bánh bao kẹp chân giò hun khói ấm bụng, xong lại ngồi nghĩ không biết Châu Mẫn ở nhà giải quyết bữa tối thế nào.
Tan việc trở về, đẩy cửa vào đã thấy Châu Mẫn ngồi ì trong phòng khách. Hắn mang vẻ mặt oán phụ vì phải ăn cái thứ Hamburger bỏ đi này. Châu Mẫn dùng hai cái tay quấn đầy băng gạc kẹp lấy Hamburger rồi đưa lên miệng ăn, thật sự rất giống con sóc chuột.
Gia Ngạn mới “Hì” một tiếng, Châu Mẫn đã bỏ ngay Hamburger xuống, dùng ánh mắt sắc bén hung hăng nhìn Gia Ngạn :“Cậu còn biết về à”
“Tôi, tôi vừa tan sở”
|