Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
|
|
Chương 49
Nơi biên giới của tam giác vàng, những vách tường đổ nát rải rác nằm ở khắp nơi, phụ cận khói đặc dày mịt, cuộc chiến đã diễn ra hơn nữa giờ, ngày mà Thiên Lang binh đoàn tiến vào căn cứ quân địch, Ngô kình Thương có một loại dự cảm không tốt, xung quanh im lặng đến đáng sợ, cứ như là đang ở trong ranh giới của chết chóc, cũng may là Ngô Kình Thương kịp thời phản ứng ngừng lại cước bộ, làm cho đội hữu lui lại phía sau mười mét, nếu không lần này quả thật là tổn thất nghiêm trọng.
Trong rừng cây cách đó không xa có ba khẩu pháo laser* loại nhỏ nhắm ngay vào bọn họ, sau hơn nửa giờ chiến đấu kết quả cũng không quá khả quan, vài cái đội viên điều bị trọng thương, nếu như không hủy được ba khẩu pháo laser trong chỗ tối kia, trận chiến này thất bại là điều không thể tránh khỏi, Ngô Kình Thương với đôi mắt lạnh băng nhìn về phía rừng cây cả nửa ngày, đột nhiên ném đi súng ống vướng bận trong tay, cũng không phát ra bất kì âm thanh nào, giống như một con báo đồng dạng nhẹ nhàng phóng nhanh tiến vào rừng cây.
*pháo laser: loại súng mới của Mỹ, có công suất 40 KW có thể đốt thủng tấm thép dày 40mm, với độ chính xác vô cùng cao, và có thể bắn ở cự li xa đến 2300m.
Vài đội viên điều cầm lên súng chuẩn bị yểm trợ hắn, nhưng nhảy vài bước, thân ảnh của Ngô Kình Thương điều bị cây cối che chắn, làm cho bọn họ mất dấu mục tiêu cần bảo vệ.
Cho dù Ngô Kình Thương thân thủ cao, dễ dàng giải quyết được hai khẩu pháo, nhưng đến khẩu pháo thứ ba thì hắn bị một tên bắn trúng, hắn đỏ ngầu con mắt nhìn đến một điểm ánh sáng phát ra từ một điểm cách chỗ đó không xa, cũng may hắn cảnh giác cao, mạnh mẽ phóng sang một bên tránh né,tuy tránh được chỗ yếu hại ở đầu nhưng cũng không tránh khỏi bị thương ở bên vai trái.
Chết tiệt……pháo laser quả nhiên lợi hại,nơi vai trái bị trúng đạn lập tức nổ tung, huyết nhục* mơ hồ, Ngô Kình Thương chịu đựng đau nhức kịch liệt ôm tay trái bị thương, khống chế không làm cho máu tiếp tục chảy ra nữa, sau đó mới cắn răng quay ra đằng sau bóp nát khẩu pháo.
*huyết nhục: là máu với thịt, nguyên câu có ý nói máu với thịt đã trộn lẫn không còn phân biệt rõ
Vài đội viên thấy được Ngô kình Thương bị trọng thương, đều là trợn mắt há hốc mồm, vết thương vô cùng thê thảm, máu thịt trộn lẫn, dùng vải băng bó lại vết thương nhưng máu vẫn không ngừng chảy, trong mắt bọn hắn, cánh tay này của đội trưởng coi như là phế đi rồi,cơ hội hồi phục lại bình thường cũng không quá lớn.
Lưu Vân Thanh thấy thế nhịn không được, chống đở thân thể đứng dậy mắng: “Chết tiệt, ai muốn trút giận cho Ngô đội thì đi theo ta.” Nói xong liền cầm súng mang theo chân bị thương quay đi.
Đằng sau lão Lục cùng Lão Tứ Lão Ngũ đều là đỏ mắt đứng lên.
Ngô Kình Thương ngồi ở trong một góc khuất, lấy tay giữ lại cánh tay đang bị thương đưa mắt nhìn bọn họ, cũng không có ngăn cản, rất nhanh vài người đều theo sau Lưu Vân Thanh xông vào rừng cây….
Ba khẩu pháo laser đã bị hủy, đám người của Lưu Vân Thanh cũng có thể tự ứng phó được, không cần hắn ra mặt, hắn nghĩ nghĩ liền lấy ra điện thoại từ trong túi quần, gọi điện cho Tôn Uy, Tôn Uy bắt máy sau, nửa ngày hắn mới trầm thấp âm thanh nói một câu: “Trong đội có nội gián……”
Tắt đi điện thoại, Ngô Kình Thương đầu dựa vào trên vách đá nhìn lên bầu trời, bầu trời ánh sáng âm u, thoạt nhìn mang theo cảm giác chết chóc trên chiến trường, xa xa mơ hồ nghe được tiếng súng, giống như đang khai chiến, Ngô Kình Thương cúi đầu nhìn vào cánh tay bị thương, chết tiệt, tấm vải thật là chướng mắt, vì vậy hắn vươn tay ra một phen giật xuống, thuốc cầm máu trong tấm vải đổ ra ngoài.
Thấy được thuốc cầm máu, hắn nhớ tới Đỗ Tu Nhiên kín đáo đưa thuốc cho hắn, còn giữ chặt hắn lại nói: “…………Cẩn thận bác sĩ Hứa, ta chờ người chở lại.”
…………Hứa Chí Vân? Ngô Kình Thương khóe miệng đột nhiên lộ ra một tia mỉm cười lạnh lùng, lóe lên rồi lập tức biến mất.
***
Lúc này Đỗ Tu Nhiên đang ở trong một căn phòng của khu nhà dành cho bộ đội, đứng ngồi không yên, ngay cả cơm trưa cũng không có ăn.
Cửa đột nhiên bị mở ra, Triệu đội trưởng tiến đến nói: “Tiểu Đỗ, có tin tức.”
Đỗ Tu Nhiên giống như hoảng sợ đứng lên hỏi: “Thế nào? Bọn họ……..không sao chứ?”
Triệu đội trưởng nói: “Ngươi đừng khẩn trương, không có việc gì, nhiệm vụ đã hoàn thành, chỉ là…….”
Đỗ Tu Nhiên vội la lên: “Chỉ là cái gì? Triệu đội trưởng ngươi nói cho rõ ràng đi.”
Triệu đội trưởng nhìn nhìn Đỗ Tu Nhiên nói: “Tiểu Ngô……..hắn bị thương, vết thương ở trên bả vai, có chút phiền toái, bất quá hồi phục là có hy vọng.”
Đỗ Tu Nhiên vừa nghe vậy, vội vàng hỏi: “Hắn đang ở đâu?”
Triệu đội trưởng nói: “Nghe bên kia phản hồi lại, tiểu Ngô mất máu quá nhiều, hiện tại là đang hôn mê, có bác sĩ Hứa tạm thời trông nom.”
“Bác sĩ Hứa……”Y lập tức nóng vội nói: “Triệu ca, ngươi hiện tại có thể dẫn ta qua đó được không, ta xin ngươi.”
Triệu đội trưởng nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Đỗ Tu Nhiên, vội nói: “Hảo hảo,ngươi đừng vội, ta lập tức lấy xe đưa ngươi đến đó.”
Đỗ Tu Nhiên xoa xoa hai bàn tay bị đổ đầy mồ hôi , nội tâm ẩn ẩn lo lắng, y không biết tại sao bác sĩ Hứa kia lại có được lọ thuốc còn sót lại của căn cứ 731 lúc trước, cũng này cũng không phải quá trùng hợp đi, lần này Hứa Chí Vân vẫn là bác sĩ của tiểu quỷ, nếu như hắn dùng thuốc kia trên người của tiểu quỷ, hậu quả y thật không dám tưởng tượng, đây rốt cuộc là có âm mưu hay là trùng hợp, Đỗ Tu Nhiên nghĩ đến đầu có chút đau, chính là mặc kệ như thế nào y cũng phải đến xem vết thương của tiểu quỷ, không biết có nặng lắm không.
Lúc Triệu đội trưởng mang Đỗ Tu Nhiên đến nơi, bác sĩ Hứa chính là vội vàng mang máu lấy được của Ngô Kình Thương bỏ vào trong hộp thuốc, Ngô Kình Thương vai phải bị băng bó, đầu nghiêng qua một bên giường, giống như đang bị hôn mê.
Đỗ Tu Nhiên đi nhanh qua xem, ngoại trừ vết thương trên vai những nơi khác giống như điều bình thường, lúc này y mới nhẹ nhàng thở ra.
Hứa Chí Vân nói: “Ngô đội không có gì trở ngại, ngươi yên tâm, cánh tay của Ngô đội rất nhanh sẽ hồi phục.”
Nếu bình thường có lẽ là đúng như vậy, Đỗ Tu Nhiên có thể không để ý, nhưng là trong lúc này, Đỗ Tu Nhiên lại có cảm giác bất an mãnh liệt, bác sĩ Hứa này tựa hồ như rất hiểu rõ về cơ thể của Ngô Kình Thương, nếu như một người không có hiểu rõ về Ngô kình Thương, giống như Triệu đội trưởng, có lẽ sẽ nói Ngô Kình Thương bị thương rất nặng, còn có khả năng bị tàn tật, nhưng bác sĩ Hứa này lại nói như vậy, giống như chuyện này đã được dự liệu trước.
Đỗ Tu Nhiên nhẹ gật đầu, sau đó cúi đầu nhẹ giọng kêu một tiếng Ngô Kình Thương, Ngô Kình Thương tựa hồ như không có phản ứng gì.
Hứa Chí Vân đem hộp thuốc cầm ở trong tay nói: “Hắn đang ngủ, có thể một hồi sẽ tỉnh, ta còn muốn đi lấy chút thuốc, có chuyện gọi ta.”
Đỗ Tu Nhiên thuận miệng trả lời một tiếng, liền nhìn Hứa Chí Vân vội vã bỏ đi ra ngoài.
Trời rất nhanh liền tối, Ngô Kình Thương còn chưa có tỉnh, Đỗ Tu Nhiên sốt ruột vô cùng, mấy lần đi tìm Tôn Uy, muốn Tôn Uy suy nghĩ biện pháp, Tôn Uy điều buông tay nói: “Trước khi Ngô đội ngất đi có nói, không cần tìm bác sĩ, kêu Hứa Chí Vân là được.”
Đỗ Tu Nhiên gấp đến độ như ngồi trên đống lửa, y biết rõ tiểu quỷ này từ nhỏ liền không thích đi bệnh viện, nhưng đây là trường hợp gì? Bị thương nặng như vậy đến bây giờ còn chưa tỉnh, nếu xảy ra chuyện gì thì làm sao bây giờ?
|
Buổi tối Đỗ Tu Nhiên vào nhà bếp làm chút mì đem vào trong nhà, thấy Ngô Kình Thương còn đang hôn mê, y cũng không có tâm tư ăn uống, chỉ là ngơ ngác ngồi bên giường, nhìn xem Ngô Kình Thương, vành mắt có chút đỏ
Vào lúc Hứa Chí Vân lần thứ hai đi tới, hỏi tình huống của Ngô Kình Thương sau đó liền đi, lúc ấy là hơn tám giờ một chút.
Hứa Chí Vân chân trước mới vừa bước ra khỏi cửa, chân sau Ngô Kình Thương từ trên giường đột nhiên phóng xuống, hắn nhẹ nhàng đi đến sau lưng Đỗ Tu Nhiên che lại miệng của y, hướng về phía Đỗ Tu Nhiên còn đang kinh ngạc đưa tay lên miệng ra dấu im lặng.
Đỗ Tu Nhiên nhẹ gật đầu, ý nói Ngô Kình Thương có thể buông tay, sau đó cúi người nói nhỏ bên tai của Ngô Kình Thương: “ngươi là giả bộ?”
Ngô Kình Thương nghe vậy nhìn nhìn Đỗ Tu Nhiên, nửa ngày mới gật đầu, Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong cười cười, sau đó lấy tay dung lực nhéo lỗ tay của Ngô kình Thương nghiến răng nghiến lợi nói: “Gạt người còn làm rất giống đi?”
Ngô kình Thương thấy thế giật giật khóe miệng, lại sờ lên lỗ tai, tiến đến bên tai Đỗ Tu Nhiên nói: “Ta là sợ ngươi sau khi biết sẽ khẩn trương.”
Đỗ Tu Nhiên bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Ngô Kình Thương nói: “Bác sĩ Hứa kia có phải là có vấn đề?”
Ngô Kình Thương thần sắc có chút ngưng trọng, gật đầu nói: “hắn lấy máu của ta.”
Đỗ Tu Nhiên vội vàng nói: “Ta nhìn thấy, hắn còn bỏ vào trong hộp thuốc, hắn lấy máu của ngươi làm gì……….”Đỗ Tu Nhiên còn chưa có nói hết, Ngô Kình Thương nhẹ nhàng phóng đến bên cạnh cửa sổ, dừng lại, sau đó kéo lấy Đỗ Tu Nhiên nói khẽ: “Hứa Chí Vân muốn bỏ trốn, ta trước tiên đi theo hắn, ngươi một lát lại đi nói cho Tôn Uy biết cho người lần theo kí hiệu của ta mà đuổi theo……..”
|
Đỗ Tu Nhiên khẩn trương nhìn cửa sổ một chút nhẹ gật đầu, Ngô kình Thương tiến đến một bên mặt của y hôn nhẹ một cái nói: “Đừng sợ, chờ ta trở lại.” Nói xong liền mở cửa sổ phóng ra.
“Phải cẩn thận a…….”Đỗ Tu Nhiên chạy đến bên cửa sổ Ngô Kình Thương đã nhảy xuống, cũng rất nhanh chạy trốn, chỉ chốc lát đã không còn thấy bong dáng, Đỗ Tu Nhiên hít một hơi thật sâu, lúc này mới trấn định đem cửa sổ đóng kỹ, sau đó vội vàng đi tìm Tôn Uy.
Hứa Chí Vân mang theo thanh máu của Ngô Kình Thương trên đường đi một chút lại ngừng lại che che giấu giấu, lúc đến nơi thì điện thoại của hắn reo lên, hắn vội vàng đi qua một bên hẻm nhỏ nhấn nút nghe, trong điện thoại truyền đến giọng nói của Đinh Bằng: “Vật đã tới tay?”
Hứa Chí Vân nói: “Trong tay ta, ta lập tức tới ngay.”
Sau khi nghe xong Đinh Bằng cúp điện thoại.
Qua mười phút,Hứa Chí Vân đi đến hầm ngầm ngay căn phòng củ, hắn nhìn nhìn xung quanh, vừa muốn đẩy cửa bước vào, bỗng nhiên có một người ở phía sau ghìm hắn lại.
Hứa Chí Vân kinh hãi, trở mình muốn phản thủ đem đối phương vật xuống đất, kết quả người nọ tựa hồ biết rõ ý định của hắn lách mình chế trụ cổ của hắn, sau đó liền dùng một sợi dây thừng vây xung quanh cổ hắn, rồi dùng tay xiết chặt lại.
Người nọ ra tay vô cùng thuần thục, làm cho Hứa Chí Vân có một cảm giác quen thuộc, hắn giãy giụa vài cái nhưng lại không thoát được, dây thừng dần dần bị người nọ xiết chặt lại, Hứa Chí Vân cảm giác được cái chết đang đến gần, hắn đột nhiên đưa tay dùng lực cào lấy người nọ.
Có thể là cào trúng mặt đối phương, người sau lưng liền phát ra âm thanh đau đớn.
Hứa Chí Vân sau khi nghe xong toàn thân chấn động trừng lớn hai mắt có chút không dám tin, lúc này dây thừng trên cổ đã xiết chặt vào da thịt, Hứa Chí Vân dùng hai tay gắt gao che lấy cổ, thống khổ tuyệt vọng phát ra vài âm thanh rời rạc.
“Đinh………..Bằng……….ngươi……….” Còn chưa nói hết toàn thân liền mềm nhũn, ngã xuống.
Sau lưng Đinh Bằng hướng thi thể của Hứa Chí Vân phun một ngụm nước miếng, thấy hắn xác thực đã chết mới buông lỏng dây thừng trong tay, đưa tay sờ soạng thân thể Hứa Chí Vân mắng: “Mẹ nó thực xui xẻo, bị người chết thấy mặt.”
Sau đó liền nhanh chóng đem Hứa Chí Vân kéo đến cửa nhỏ bên cạnh, đưa tay lấy ra lọ máu trong người Hứa Chí Vân, nương theo ánh sáng nhìn đến, Đinh Bằng cười đến đắc ý.
Lúc Tôn Uy mang theo vài người đuổi theo, cửa phòng là bị mở tung ra, xông vào liền thấy, một nam nhân mặt quần áo phòng thí nghiệm đầu tóc rối bời ngồi ở lối đi nhỏ, nam nhân chính là hoảng sợ ở trên mặt đất nhìn bọn họ, Tôn Uy gọi hai đội viên đở nam nhân lên, còn hắn thì chạy nhanh đến gian phòng phía sau, hắn điều bị những dụng cụ nghiên cứu kia làm cho kinh ngạc, liền cảm thán căn phòng tuy nhỏ nhưng dụng cụ thật sự là đầy đủ, rất dọa người.
Mà Ngô Kình Thương lúc này chính là ngồi xổm trước một cổ thi thể, thi thể kia chính là của tên lính đánh thuê xấu số Đinh Bằng, vừa tắt thở không lâu, chính là bị Ngô Kình Thương bẻ gãy cổ mà chết.
Tôn Uy cùng mấy đội viên nhìn thấy điều thu hồi tầm mắt, cùng vây quanh một chỗ, lão Lục đột nhiên thấy được cái gì nghi hoặc hỏi: “Ngô đội, tay của Đinh Bằng bị làm sao vậy?”
Tay trái của Đinh Bằng giống như bị vật gì đó cắt nát đến không còn chảy ra máu được nữa.
Ngô Kình Thương đứng lên, hồi tưởng lại lúc hắn vừa tiến đến, Đinh Bằng chính là mở ra một cái lồng thủy tinh, sau đó kéo xuống vật gì đó, tử trong cửa sổ thủy tinh túm ra được một đứa bé, mà làm cho Ngô Kình Thương khiếp sợ chính là, đưa bé kia rõ ràng cũng có được móng tay đen giống như hắn, hơn nữa móng tay chính là phản xạ có điều kiện khi bị Đinh Bằng đụng phải…….
Ngô Kình Thương giương mắt nhìn về phía góc nhỏ không xa đó, đứa bé kia lúc này chính là lắc lắc cái mông bò đến bên cạnh chiếc lồng thủy tinh, lúc trước bị Đinh Bằng ném tới trên mặt đất rõ ràng là không có việc gì, lúc té xuống cũng không khóc không nháo, chỉ là im lặng nhìn bọn hắn.
Tôn Uy ở căn phòng bên cạnh phát hiện thi thể của Hứa Chí Vân, hai người kia đều chết hết, lại nói tiếp chuyện này có thể gặp rắc rối, xem ra Thiên Lang dong binh đoàn nhất định sẽ cùng mấy tên tiểu tử lính đánh thuê đối đầu.
Sau khi xử lý xong hai cổ thi thể cùng tên nghiên cứu viên đầu tóc rối bời kia, Đỗ Tu Nhiên chính là đang ở cửa bên ngoài chờ bọn hắn.
Lưu Vân Thanh thấy thế cười nói: “Đội trưởng, chị dâu đang đợi ngươi a, chúng ta cũng sẽ không đi ra.”
Bên cạnh lão Lục không rõ nên nghi ngờ hỏi: “Đó là cửa, không đi ra như thế nào về nhà?”
Lưu Vân Thanh liền cho lão Lục một cái tát mắng: “Ngu ngốc, theo cửa sổ mà nhảy.” Nói xong vài đội hữu liền giống như những người nhảy hip-hop trên đường, cười cười nhảy ra bên ngoài cửa sổ, sau một hồi liền không thấy bóng dáng.
Ngô Kình Thương nhấc lên chân, sau đó nhanh chóng hướng về phía Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên thấy Ngô Kình Thương bình an vô sự liền an lòng, hỏi: “Sự tình như thế nào?”
Ngô Kình Thương chùi đi khóe miệng, đột nhiên lại ném một thứ gì đó qua cho Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên lại càng hoảng sợ vội vàng tiếp nhận, ôm trong lòng mới phát hiện là một đứa bé mũm mỉm, một đôi mắt to đen lay láy đang nhìn y
Đỗ Tư Nhiên lập tức kinh hãi hỏi: “Là hài tử của ai ???
|
Chương 50
Hài tử của ai? Vấn đề này Ngô Kình Thương cũng không biết, theo tên nghiên cứu viên tóc tai lộn xộn kia nói, lúc hắn tiếp nhận công việc này thì phôi thai đã hình thành.
Đứa bé tinh nghịch lấy bàn tay nhỏ bé y y nha nha sờ soạng giương mặt của Đỗ Tu Nhiên, bị Đỗ Tu Nhiên nhẹ nhàng cầm lấy đem xuống, khi y thấy được mu bàn tay của đứa trẻ kia thì vô cùng đau lòng, bàn tay nhỏ bé đều bị sưng đỏ,trên làn da đều là xuất huyết, Đỗ Tu Nhiên vội vàng đem đứa bẻ bỏ vào trong túi áo gió của mình.
Thấy Ngô Kình Thương đứng bên cạnh liền mở miệng trách cứ nói: “Nào có người lớn nào đối đãi với đứa bé như đối đãi với chó con giống nhau? Cũng thiệt là, nhiều người như vậy sao không ai nghĩ tìm thứ gì đó cho đứa bé này bao bọc lại, xem đều lạnh thành cái dạng gì?”
Ngô Kình Thương ngược lại không thèm để ý chút nào cọ cọ cái mũi, ôm bả vai của Đỗ Tu Nhiên nói: “Gió lớn quá, đi, vào trong nhà rồi nói.”
Vào nhà Ngô Kình Thương đơn giản đem mọi chuyện kể lại một lần cho Đỗ Tu Nhiên biết, đứa trẻ này là một người bình thường, chỉ là bị tiêm vào một loại huyết thanh không rõ trở nên biến dị.
Đỗ Tu Nhiên giống như đang nhớ đến chuyện gì, nhìn xem đứa bé lại có chút giật mình.
Ngô Kình Thương trước kia chưa từng cẩn thận suy nghĩ đến, vì cái gì hắn sinh ra lại không giống với người bình thường, nhưng bây giờ nhìn đến đứa bé này, hắn lần đầu tiên có chút nhịn không được muốn hỏi Đỗ Tu Nhiên, hắn vẫn cảm thấy Đỗ Tu Nhiên giống như biết được thân thế của hắn, Ngô Kình Thương do dự hỏi: “Ta cùng tiểu tể có phải hay không là có liên quan đến nhau?” Nếu không tại sao cả hai đều có hình dạng, đặc thù biến dị giống nhau?
Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong sửng sốt, ngẩng đầu nhìn vào mắt Ngô Kình Thương, sau đó lại trầm mặc, chuyện này y thật sự là không nói nên lời, nghĩ đến huyết thanh, Đỗ Tu Nhiên đoán rằng đó có thể là do bọn người Nhật Bản năm đó lấy được trên người quái vật kia mà có được, cho nên khi tiêm vào cơ thể hài nhi, mới có đồng dạng biến dị như vậy.
Mà Ngô Kình Thương…………Đỗ Tu Nhiên tới bây giờ cũng không rõ cho lắm, cho dù linh hồn của hắn chính là của quái vật kiếp trước kia, nhưng đời này hắn lại thay đổi thân thể, vì cái gì lại xảy ra biến dị?
Lúc trước y bò qua chiếc cầu gỗ kia y chỉ đem theo con mắt của quái vật, chẳng lẽ chính là do con mắt này?
Tóm lại sự tình quá mức quỷ dị, Đỗ Tu Nhiên nghĩ mãi không rõ, liên quan đến chuyện bọn hắn sống lại, cũng là vấn đề mà khoa học không giải thích được.
Muốn nói Ngô Kình Thương có liên quan đến đứa bé này hay không……..Đỗ Tu Nhiên nội tâm càng thêm mờ mịt, trong cơ thể đứa bé này chính là huyết thanh lấy được từ cơ thể của Ngô kình Thương ở kiếp trước, lại bởi vì huyết thanh này mà cơ thể bị biến dị, tại góc độ của khoa học mà nói, chính là gen của Ngô Kình Thương di truyền có đứa bé này, vậy Ngô Kình Thương chính là cha của đứa bé này? Đỗ Tu Nhiên xoa xoa thái dương đau nhức do suy nghĩ, đại khái từ thời điểm đứa bé này bị biến dị, bọn họ lại trở thành quan hệ phụ tử a……….
Đứa trẻ phi thường dính lấy Đỗ Tu Nhiên, không thể hiểu được nguyên nhân là gì, từ sau khi Đỗ Tu Nhiên ôm lấy hắn, hắn liền thành thành thật thật nằm ở trong ngực của Đỗ Tu Nhiên, thậm chí ngậm lấy ngón tay của Đỗ Tu Nhiên, Đỗ Tu Nhiên nghĩ muốn đổi cái tư thế hắn cũng không chịu, Đỗ Tu Nhiên muốn đem hắn bế lên giường, kết quả hắn liền nắm lấy quần áo trên người của Đỗ Tu Nhiên không chịu rời khỏi, bàn tay nhỏ bé nắm chặt ngón tay của Đỗ Tu Nhiên không tha.
Ngô Kình Thương nhìn thấy tiểu đông tây này lại đáng ghét như vậy, lập tức nhướng mày, đưa tay bắt lấy hai chân đứa bé giơ lên, không vui nói: “Tiểu Tể không ngoan, ngày mai sẽ đem ngươi vứt bỏ.”
Đứa bé tựa hồ rất sợ Ngô Kình Thương, không ngừng giãy giụa đạp đạp hai tiểu chân ngắn, nghĩ muốn thoát khỏi vòng vây của Ngô Kình Thương, một bên lại y y nha nha hướng Đỗ Tu Nhiên vươn ra bàn tay nhỏ bé, mắt to ngập nước nhìn xem Đỗ Tu Nhiên, rất đáng thương.
Ngô Kình Thương ngược lại đem hắn giơ lên càng cao, đưa một tay đánh vào chiếc mông nộn nộn của đứa bé, thấp giọng hù dọa nói: “Còn động? Còn tiếp tục nháo ta sẽ đem người tử của sổ ném xuống……..” Đứa bé bị Ngô Kình Thương mắng hai tiếng, đột nhiên nhắm chặt mắt khóc lên.
Thấy thế, Đỗ Tu Nhiên liền tức giận đoạt lại đứa bé trong tay Ngô Kình Thương, xì một tiếng khinh miệt mắng: “Có bản lĩnh, liền ngay cả đứa bé còn bú sữa mẹ như tiểu Tể cũng có thể hù dọa, ngươi nói ngươi hù dọa hắn làm gì?” Nói xong ôm tiểu Tể đi đến một bên dỗ, cũng may là Đỗ Tu Nhiên từng dỗ qua bảo bối của ca ca y, cho nên có kinh nghiệm, y cầm qua muỗng nhỏ trên bàn để chơi đùa với đứa bé, chỉ chốc lát đứa bé liền vui vẻ lên, ôm chặt muỗng nhỏ chơi đùa cả nửa ngày, nước mắt còn đọng lại trong vành mắt liền biến mất, sau đó đưa đầu lưỡi non nớt ra liếm lấy ngón tay của Đỗ Tu Nhiên rồi liền nằm trong lòng y mà ngủ, bàn tay nhỏ nhắn cũng không chịu buông ra ngón tay của Đỗ Tu Nhiên
Ngô Kình Thương thấy thế, nước chua trong bụng ứa ra, nếu không phải tiểu Tể này cùng hắn đồng dạng có móng tay đen, hắn sợ người khác phát hiện lại phiền toái khó xử lý, hắn mới không cần đem chó má tiểu Tể này mang về đâu (pó tay với thương ca, đối với trẻ em mà cũng đối xử thô tục =.=! thật là hết nói nổi)
Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên đang tìm cái mền để bao lại cho tiểu Tể đang ngủ say ở trên giường, liền mom men đến gần nói: “Ngày mai đem tiểu Tể này giao cho Tôn Uy a, kêu hắn nghĩ biện pháp xử lý.”
Đỗ Tu Nhiên cúi đầu nhìn đứa trẻ nửa ngày, thở dài, quay đầu lại nói với Ngô Kình Thương: “Không cần, ta nuôi hắn.”
Ngô Kình Thương nghe được sắc mặt liền đen lại, buồn bực không lên tiếng cả nửa ngày
Đỗ Tu Nhiên nhìn ở trong mắt, biết rõ hắn khó chịu, đành phải giải thích nói: “Đứa nhỏ này giống như ngươi, nhưng nó lại nhỏ như vậy, cái gì cũng không hiểu, nếu như đem hắn giao cho người không hiểu chuyện, sau này người nọ biết được bí mật của hắn, không chừng sẽ đem hắn đánh đồng giống như quái vật mà giết chết, vậy phải làm thế nào? Nếu như đây chỉ là một hài tử bình thường, ta sẽ để ngươi đem hắn giao cho một người thích hợp hơn để nuôi dưỡng, nhưng là, loại tình huống này, giao cho ai cũng không an toàn, chỉ có thể là chúng ta đi nuôi hắn…….”
Ngô Kình Thương nhướng mày, liếc mắt nhìn đến tiểu Tể đang ngủ say trên giường, thầm nghĩ, đáng giận, chẳng lẽ thật sự không thoát được hắn sao? (=.=! quỷ hẹp hòi.)
Đứa bé cả đêm một mực không có tỉnh giấc, rất nghe lời, buổi sáng thức dậy cũng chỉ là trừng mắt to mắt nhỏ nhìn xem xung quanh, không khóc cũng không nháo, Đỗ Tu Nhiên thấy vậy liền đau lòng hắn, buổi sáng thức dậy liền đi đến cửa hàng gần đó mua bình sữa và sữa bột, sau đó dùng nước sôi để pha sữa, dùng tay thử nhiệt độ sữa rồi mới đem cho đứa bé uống.
Tiểu Tể này lượng ăn cũng rất nhiều, uống một bình sữa lớn còn không có no bụng, đưa tay ra y y nha nha ý là còn muốn nữa, Ngô Kình Thương ngồi ở bên cạnh thừa dịp Đỗ Tu Nhiên không chú ý, liền lấy tay chọt vào cái vào cái bụng tròn vo của tiểu Tể, tiểu Tể nhìn Ngô Kình Thương không chớp mắt, một lát sau liền khóc thành tiếng, giống như là bị nghẹn gì đó, còn ho vài cái, Ngô Kình Thương thấy thế liền thu tay về xoay người đi.
Đỗ Tu Nhiên đi rửa bình sữa quay trở lại thấy tiểu Tể khóc, nhanh chóng ôm lấy hắn dỗ cả nửa ngày, lại cho hắn uống hết một bình sữa lúc này mới thôi.
Buổi chiều Tôn Uy đưa vé xe cho Ngô Kình Thương, chuyện Ngô Kình Thương rời khỏi hơn phân nửa người trong đội điều không biết, Tôn Uy ý tứ muốn tổ chức tiệc chia tay gì đó,quyết định vừa nói ra đã bị Ngô Kình Thương lạnh lùng gạt bỏ, hắn chính là chán ghét cứ dây dưa như vậy, không có ý nghĩa, chỉ kêu Tôn Uy đợi sau khi hắn đi liền thông báo cho các đội hữu là được.
Vì vậy Ngô Kình Thương mang theo Đỗ Tu Nhiên ngồi xe về nhà trong ngày, Đỗ Tu Nhiên dùng cái khăn to bao lấy tiểu Tể mệt mỏi trở về A thị, về đến nhà chưa kịp ăn cơm, liền phải nhanh chóng đi ra cửa hàng, mua một xe đồ dùng cho trẻ con đem về.
Sau đó lại một mình loay hoay bận rộn, giúp tiểu Tể tắm rửa mặc quần áo, Ngô Kình Thương ngồi ở một bên giống như trong suốt không tồn tại, đừng nói hắn có bao nhiều buồn bực.
Nhìn xem Đỗ Tu Nhiên tắm sạch tiểu Tể phóng lên trên giường, sau đó chơi đùa với tiểu Tể, nhìn xem tiểu Tể bị chọc cười khanh khách, Ngô Kình Thương trong nội tâm liền giống như có lửa đua nhau mà chạy, Đỗ Tu Nhiên đột nhiên quay đầu cười nói với Ngô Kình Thương: “Ngươi đặt tên cho hắn a.”
Ngô Kình Thương đứng dựa vào cánh cửa khó chịu, sau khi nghe xong liền nói: “Tùy tiện.”
Đỗ Tu Nhiên nghĩ nghĩ nói ra: “kêu Ngô Tiểu Bảo thế nào? Bởi vì tiểu gia hỏa của đại ca ta kêu Tiểu Bối, chúng ta kêu Tiểu Bảo, vựa vặn thành một đôi bảo bối.”
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong sững sờ, Nhìn Nhìn Đỗ Tu Nhiên, nửa ngày mới nói: “Vì cái gì họ Ngô?” Mà không phải họ Đỗ.
Đỗ Tu Nhiên cười nói: “Hắn là con của ngươi, đương nhiên họ Ngô.”
Ngô Kình Thương nhướng mày, nửa ngày mới nói: “Ta không có con.”
Đỗ Tu Nhiên nói: “Ai nói không có? Trên thế giới này chỉ có hắn mới có thể làm con của ngươi…………..”
Ngô Kình Thương biết rõ Đỗ Tu Nhiên muốn nói ý gì, hắn cũng hiểu được, tuy bên ngoài hắn không thừa nhận, nhưng trong nội tâm hắn lại rất rõ ràng, việc thu nuôi tiểu Tể Đỗ Tu Nhiên nói cũng rất đúng, Ngô Kình Thương nhếch miệng hồi lâu mới nói: “Cái này tiểu Tể chỉ bị biến dạng một nửa, theo ta cũng không giống……….” Dứt lời hắn do dự mà tiến hai bước đến bên cạnh giường.
|
Thấy tiểu Tể đang mặc quần áo mới của Đỗ Tu Nhiên mua cho hồi giữa trưa, phấn nộn há miệng hướng Đỗ Tu Nhiên tươi cười, trong tay còn nắm lấy ngón tay của Đỗ Tu Nhiên, lúc này thoạt nhìn trắng nõn cũng rất khiến người khác yêu mến, không giống tiểu tử loạn bò khắp nơi ban đầu ở phòng thí nghiệm.
Ngô kình Thương bất mãn nói: “Tiểu Tể này tại sao lại dính lấy ngươi như vậy, có ý đồ gì?”
Đỗ Tu Nhiên trêu đùa tiểu Tể hai cái, lập tức nói: “Nói bậy gì đó? hắn nhỏ như vậy có ý đồ cái rắm, ngược lại ngươi, lúc trước luôn luôn nhìn chằm chằm vào cơm ở trong tay của ta, ngươi mới là có ý đồ quá đáng……….”
Ngô Kình Thương nghe được có chút xấu hổ, thầm nghĩ: lúc trước không phải là ta tuổi nhỏ không hiểu chuyện sao? Cũng không phải ta cố ý.
Nửa ngày hắn mới tiến lại ngồi bên cạnh Đỗ Tu Nhiên, đưa tay ôm lấy Đỗ Tu Nhiên, thấy được Đỗ Tu Nhiên vui vẻ chơi đùa với tiểu Tể, hắn mấy lần muốn nói rồi lại thôi.
Đỗ Tu Nhiên quay đầu chủ động nói: “Cứ quyết định vậy đi a, đến lúc đó chúng ta tìm Triệu đội trưởng nhờ hắn giúp cho Tiểu Tể làm cái hộ khẩu, ghi tên là Ngô Tiểu Bảo, ai ai, tiểu quỷ, ngươi mau nhìn, Tiểu Bảo hắn rất đáng yêu……..”
Ngô Kình Thương nhìn đến tiểu Tể lúc này miệng còn chưa mọc răng cười đến híp mắt, suy nghĩ nửa ngày, mới do dự vươn tay muốn đi nắm lấy tay phải của tiểu Tể, muốn nhìn một chút mu bàn tay bị kim đâm đã lành chưa.
Kết quả vừa đụng phải, tiểu Tể liền lạnh mặt, cũng không có tươi cười, nâng lên bàn tay nhỏ bé đánh Ngô Kình Thương, sau đó nhanh chóng bò đến bên người của Đỗ Tu Nhiên, nắm lấy quần áo của Đỗ Tu Nhiên tránh ở trong ngực y mắt mở to trừng Ngô Kình Thương.
Cái hành động này làm cho Ngô Kình Thương thực sự tức giận, vươn tay muốn bắt lại tiểu Tể đánh cho một trận, kết quả lại bị Đỗ Tu Nhiên ngăn cản, Đỗ Tu Nhiên cười nói: “Thật sự là càng ngày càng không có tiền đồ, ngươi lại cùng tiểu Tể chấp nhặt, hắn thì biết cái gì?”
Ngô Kình Thương trán nổi gân xanh giựt giựt, hắn không hiểu? không hiểu lại làm người khác nổi giận như vậy
Đỗ Tu Nhiên thấy thế liền biết Ngô Kình Thương lần này thật sự không vui, liền ôm tiểu Tể nắm lấy bàn tay nhỏ bé của hắn dạy: “Tiểu Bảo ngoan, đây chính là ba ba của Tiểu Bảo, chính là hắn đem ngươi cứu ra, cho nên, ngươi nên cảm ơn ba ba, không cần đánh ba ba……..”
Ngô Kình Thương ngồi một bên sinh hờn dỗi, liếc mắt nhìn tiểu Tể, tiểu Tể cũng xuyên thấu qua quần áo của Đỗ Tu Nhiên giương đôi mắt to đen bóng nhìn hắn, Ngô Kình Thương khóe miệng đột nhiên nhếch lên, dùng tốc độ xét đánh không kịp bịt tay giật lấy chân của tiểu Tể, sau đó lại giả bộ như không liên quan đến mình ngồi ở một bên vuốt tóc, tiểu Tể nháy mắt một cái, vô tội nhìn nhìn bàn chân nhỏ của mình, nửa ngày mới cảm thấy được đau đớn liền há miệng gào khóc.
Nhìn xem bộ dạng xấu xí khi khóc của tiểu Tể, Ngô Kình Thương nội tâm mới cảm thấy thoải mái hơn nhiều………….
|