Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
|
|
Chương 51
Đỗ Tu Nhiên có khóa dạy liền đem Tiểu Bảo để ở nhà, làm cho Ngô Kình Thương chăm nó, cũng may Tiểu Bảo không hay nháo người, đặt ở trên giường cũng có thể tự chơi đùa.
Ngô Kình Thương căn bản là xem đứa nhỏ kia không vừa mắt, Đỗ Tu Nhiên buổi sáng thức dậy làm cơm, bởi vì không có đủ thời gian để làm thêm thức ăn , nên Ngô Kình Thương buổi trưa đành phải gọi cơm ở bên ngoài ăn, đem sữa của Tiểu Bảo pha xong Đỗ Tu Nhiên mới đi làm, kết quả Ngô Kình Thương chính là ngủ quên, đứng dậy sờ sờ bụng, nhìn nhìn xung quanh, rồi quyết định trước tiên đi đón Đỗ Tu Nhiên tan tầm rồi tính sau.
Hắn tiện tay chụp cái áo khoác, đi ra đến cửa rồi làm như đột nhiên nhớ tới chuyện gì liền quay trở lại, đòi mạng a! Nếu như không mang theo tiểu Tể đi cùng, Tu Nhiên nhất định sẽ nổi giận, nghĩ vậy hắn liền đi vào gian phòng, khom lưng lấy bình sữa uy tiểu Tể uống, cái tên tiểu Tể không biết đói này có khi nào chết đói không? Nếu như thực sự chết đói, thế thì hắn cũng được giải thoát rồi, Ngô Kình Thương vừa đi vừa suy nghĩ xấu xa ở trong đầu.
Đẩy cửa nhìn vào, tiểu Tể lúc này chính là tay chân dang rộng nằm ngửa ở trên giường o o ngủ, Ngô Kình Thương không chút do dự đi qua, nắm lên hai chân của tiểu Tể xoay hai vòng trên không trung,tiểu Tể lúc này mới tỉnh lại, trợn mắt ra nhìn, sau khi thấy được là Ngô Kình Thương, chỉ chốc lát liền dậy giụa đến lợi hại, Ngô Kình Thương khinh thường đem hắn quăng đến bên giường, tiểu Tể đụng phải thành giường, sau đó lập sấp người lại, lắc lắc cái mông ý định muốn chạy trốn.
Ngô Kình Thương cũng không khách khí, tiến lên bắt lấy tiểu Tể, nắm lấy cổ áo của hắn xách lên, cau mày nói: “Thành thật một chút, nếu không ta đem ngươi ném thùng rác.” Nói xong liền lấy tay rõ vào cái đầu nhỏ của tiểu Tể, cứ như vậy mà dẫn theo tiểu đông tây này đi ra khỏi cửa.
Tiểu Tể được Ngô Kình Thương cho ngồi ở trên vai hắn, đi đường cũng thành thật không giãy giụa, thành thành thật thật co rụt cổ lại giống như con mèo nhỏ tùy ý cho Ngô Kình Thương mang theo bên người, vẫn không nhúc nhích, bất quá con mắt cũng không chịu yên phận mà phiên qua phiên lại nhìn đông nhìn tây, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu nhìn nhìn Ngô Kình Thương.
Ngô Kình Thương dùng một tay giữ chặt tiểu Tể thảnh thơi đi xuống dưới lầu, lúc trước Đỗ Tu Nhiên mua căn nhà này chính là vừa ý hoàn cảnh xung quanh đây, và nơi đây cách trường học của Đỗ Tu Nhiên rất gần, đi bộ chỉ cần khoảng năm sáu phút, rất tiện lợi.
Ngô Kình Thương nhìn đồng hồ, hắn đến hơi sớm một tý, tựa hồ còn chưa có tan học, hắn liền dựa người vào một góc cây không xa trường học chờ Đỗ Tu Nhiên, người đi đường rất nhiều, thỉnh thoảng sẽ có nữ sinh cùng lão nhân đi ngang qua, bọn họ đầu tiên chính là liếc mắt nhìn tiểu Tể, bởi vì tiểu Tể mặc chính là trang phục con thỏ phấn hồng nộn nộn rất đáng chú ý, hơn nữa bộ dáng cũng rất đáng thương.
Cổ áo bị người ta nắm lấy, hai tay cùng chân đều không có mang theo bao tay, bàn tay nhỏ bé lộ ra bên ngoài, không nói đến cách giữ lấy đứa nhỏ như vậy sẽ làm đứa nhỏ không thở được, chính là chỗ này gió lạnh đều có thể thổi tới trẻ con có lẽ cũng không thể chịu được gió lạnh như vậy, huống hồ là còn nhỏ như vậy, giống như một chút mèo nhỏ.
Có một lão nhân cùng vợ đi dạo phố nhìn thấy được, trong nội tâm liền khó chịu cùng đau lòng, đứng ở bên cạnh nhìn nửa ngày, nếu không phải nam nhân mặt mũi quá hung ác, lão nhân thậm chí còn muốn đi qua khuyên nhủ, nào có ba ba như vậy? Chính là cũng không thể đối xử giống như con mèo nhỏ đi? Thật sự là sống không thọ a……..
Ngô Kình Thương đã sớm phát hiện những người qua đường kia quăng tới hắn ánh mắt khiếp sợ, hoặc khinh bỉ, hoặc là ánh mắt phẫn nộ, hắn nhíu lại lông mày có chút không hiểu, nhất là cách đó không xa có một lão nhân cùng một phụ nữ hướng hắn chỉ trỏ, nghĩ là hắn không phát hiện? đứng ở đó khoảng mười lăm phút, trù hắn sống không thọ điều cho rằng hắn nghe không được? Ngô Kình Thương cảm thấy có chút phiền, liền mang theo tiểu tể thay đổi chỗ đứng.
Vừa vặn chỗ kia có một cái thùng rác, miệng thùng nhỏ lớn đều có thể nhét vừa tiểu Tể này đi vào đi? Ngô Kình Thương đến gần thùng rác nhìn nhìn, sau đó xách lên tiểu Tể đem đi đo với miệng thùng rác, nhịn không được khóe miệng nhếch lên, cười hắc hắc hai tiếng, tiểu Tể nằm ở trong tay hắn một cử động nhỏ cũng không dám, mở mắt to ngập nước nhìn xem Ngô Kình Thương, đáng thương không nói nên lời.
Ngô Kình Thương còn chưa có buông tay, lão nhân cách đó không xa liền chạy đến, vừa chạy vừa hô: “Ngươi là súc sinh a,giữa ban ngày ban mặc ngươi liền dám quăng hài tử, nếu như ngươi thật sự đem đứa nhỏ này bỏ đi, ta nhất đi sẽ đi báo nguy, kêu vợ ta gọi 110 tố cáo ngươi, ai nha, hài tử này thật đáng thương, còn nhỏ như vậy, người cha đáng bị ngàn vạn đao giết chết này lại không muốn ngươi, hài tử thật đáng thương a, thật sự là đầu thai không đúng chỗ, không gặp được cha mẹ tốt………….”
Ngô kình Thương tức giận đến lông mày dựng đứng, hắn có làm gì tiểu Tể này sao? hắn chỉ là muốn đem tiểu tử này so sánh với cái miệng thùng rác thôi……..Khụ, hắn chỉ muốn hù dọa nó một chút thôi, nếu là hắn đem tiểu Tể ném đi, Tu Nhiên nhất định sẽ khóc thật thương tâm, hắn thà tình nguyện đi nuôi thằng nhãi ranh này, cũng không nguyện ý làm cho Tu Nhiên………..vì thằng nhãi ranh này rơi một giọt nước mắt, bất quá nói đi thì nói lại, chuyện này cùng lão nhân trước mắt này thì có quan hệ gì?
Lão nhân đưa tay nắm lấy bàn tay Ngô Kình Thương đang xách tiểu Tể, chính là không có buông ra, ở đằng xa lại truyền đến tiếng mắng chửi, tiểu Tể vẫn không nhúc nhích mở to mắng nhìn xem lão nhân, chung quanh người qua đường càng ngày càng nhiều người vây lại xem chuyện.
Ngô Kình Thương thật sự không thể nhịn được nữa, giật tay ra khỏi lão nhân, xoay người muốn đi, lão nhân thế nhưng lại không chống lại được cái giãy tay này của Ngô kình Thương, lập tức lảo đảo không có đứng vững, may mắn bên cạnh có người đở lấy, người vợ của lão nhân sắc mặt trắng bệch, liền chửi ầm lên, cái gì là người cha tán tận lương tâm muốn bỏ rơi hài tử, cái gì là không nghe lời khuyên đưa tay đánh ngã lão nhân……..
Mẹ kiếp, Ngô Kình Thương chính là càng nghe càng giận, quay người lại muốn cho nữ nhân miệng mồm huyên náo kia hai đấm, khiến cho nàng ngậm miệng lại.
Vừa nhấc chân, tay đã bị người khác nắm lại.
Đỗ Tu Nhiên vội la lên: “Tiểu quỷ, ngươi đừng xúc động……..” Nói xong y liền tiếp nhận tiểu Tể trong tay Ngô kình Thương, tiểu Tể vừa thấy được Đỗ Tu Nhiên, trái ngược với bộ dáng thành thật ngoan ngoãn vừa rồi trong tay Ngô Kình Thương, mà y y nha nha bắt đầu khua tay múa chân, sau đó ôm lấy cổ Đỗ Tu Nhiên vui vẻ cười đến chảy nước miếng, bàn tay nhỏ bé đem y phục của Đỗ Tu Nhiên nắm thật chặt, sau đó đem mặt chôn trong ngực Đỗ Tu Nhiên y y nha nha cả nửa ngày.
Đỗ Tu Nhiên đưa tay sờ lên đầu tiểu Tể, thấy hắn không có việc gì liền ôm hắn hướng lão nhân cùng vợ của y nói: “Lão gia, các ngươi không sao chứ?”
Lão nhân này ngây người cả nửa ngày, thấy hành động của tiểu Bảo , mới kịp phản ứng nói: “Nguyên lại ngươi mới là ba ba của đứa trẻ này, ta nói a, nào có người cha nào như vậy? Cái này sẽ bị trời phạt, ta vừa rồi tận mắt nhìn thấy hắn chính là muốn đem đứa bé này quăng vào thùng rác,sống không thọ a, ông trời như thế nào không cho sét đánh chết hắn a, ngươi vàn ngạn lần đừng có đem hài tử giao cho hắn, hắn là người xấu a, liền cái đứa bé còn bú sữa mẹ cũng không buông tha…..”
Ngô Kình Thương mặt đều nhanh chóng đen lại, nắm chặt nắm tay xoay người muốn bỏ đi, Đỗ Tu Nhiên thấy thế nhanh tay kéo hắn lại, lại cùng hai người kia giải thích chuyện này chẳng qua là chút hiểu lầm nhỏ mà thôi, sau đó lại xin lỗi rồi mới móc từ trong túi ra hai trăm đồng đưa cho lão nhân xem như xin lỗi, sự tình cuối cùng mới được giải quyết.
|
Trên đường trở về, Ngô Kình Thương không nói lời nào, Đỗ Tu Nhiên cúi đầu ôm tiểu Tể cũng không nói chuyện, lúc về đến nhà, Ngô Kình Thương mới đột nhiên lên tiếng cứng ngắc nói: “Ta không có ý là ném đi tiểu Tể.” Nếu hắn thật sự có suy nghĩ như vậy, đã sớm ném đi, sẽ không đợi cho đến bây giờ.
Đỗ Tu Nhiên nghe vậy dương mắt nhìn Ngô Kình Thương, nhịn cười không được nói: “Ta biết rõ, ngươi không phải xấu tính như vậy.”
Ngô Kình Thương lúc này mới hòa hoãn sắc mặt, quay đầu nhìn Đỗ Tu Nhiên, nhìn thấy tiểu Tể nằm trong ngực Đỗ Tu Nhiên vươn ra đầu lưỡi hướng hắn lêu lêu, lập tức lông mày dựng đứng, cả giận nói: “Tai họa đều do hắn dẫn đến……….”
Đỗ Tu Nhiên đẩy ra Ngô Kình Thương đang muốn đưa tay qua nắm lấy tiểu Tể, nói: “Đừng như vậy, trẻ con mặc dù còn nhỏ, nhưng là hắn biết ai đối xử tốt với hắn, ngươi lại như vậy, tiểu Tể sẽ không với ngươi……….”
Ngô Kình Thương thu tay lại, hừ nhẹ mềm nhũn âm thanh nói: “Ta mới không cần.”
Đỗ Tu Nhiên nghe vậy bất đắc dĩ nở nụ cười, tìm chìa khóa mở cửa vào nhà, thuận miệng nói: “Buổi tối muốn ăn cái gì, ta đi làm.”
Nhắc tới ăn Ngô Kình Thương mới cảm thấy là vô cùng đói, lấy tay vuốt vuốt bụng nói: “Cái gì đều được, làm nhiều một chút.”
Đỗ Tu Nhiên lên tiếng đem Tiểu Bảo phóng tới ghế sa lon, kết quả là Tiểu Bảo dính ở trên người y không chịu xuống, còn kêu một tiếng, đưa bàn tay nhỏ bé hướng về phía Đỗ Tu Nhiên.
Đỗ Tu Nhiên đưa tay nhẹ nhàng sờ mái tóc mềm mượt của hắn, trấn an một hồi rồi đưa cho hắn một con vịt bằng đồ chơi lúc này mới thôi, tiểu Tể ngồi trên ghế sa lon, lấy tay nắm lấy con vịt tự chơi đùa.
Đỗ Tu Nhiên cởi áo khoác, thay đổi quần áo, bận rộn làm việc ở trong bếp, chuận bị tốt thức ăn, Ngô Kình Thương một hơi ăn hơn phân nửa thức ăn ở trên bàn, lúc này mới lấy tay vuốt ve chiếc bụng buông đũa, Đỗ Tu Nhiên ăn được vài miếng, lại nhớ đến tiểu Tể, liền đứng dậy đi lấy sữa bột, tiểu Tể này về phương diện ăn uống cùng Ngô Kình Thương khi còn bé đều giống nhau, nhìn thấy bình sữa con mắt liền tỏa sáng, hơn nửa sức ăn rất lớn, Đỗ Tu Nhiên khuấy một lần liền ba bình sữa đưa cho tiểu Tể uống, uống xong liền ngoan ngoãn ngồi trên ghế sa lon cầm con vịt chơi đùa.
Đỗ Tu Nhiên tiến lên hôn hôn tiểu Tể, tiểu Tể dùng bàn tay nhỏ bé nhéo nhéo lỗ tay của y, chơi đùa, tiểu Tể này lực tay vô cùng lớn, Đỗ Tu Nhiên cười đem bàn tay nhỏ bé của hắn nắm lại, ôm lấy muốn ẵm hắn đi tắm rửa, lại thay quần áo, sau đó đem hắn dỗ ngủ.
Ngô Kình Thương thu thập xong thức ăn, đi vào phòng, thấy Đỗ Tu Nhiên đang dỗ tiểu Tể ngủ, chiếc bụng nhỏ do uống sữa mà phình lên tròn vo, trên người đang đắp một chiếc chăn mềm, chiếc bụng nhỏ nhắn còn trượt ra ngoài.
Đỗ Tu Nhiên giúp tiểu tể lau nước miếng, liền cùng Ngô Kình Thương đi ra ngoài, vừa mới xoay người đóng chặt cửa, Ngô Kình Thương liền đem Đỗ Tu Nhiên đặt ở trên tường.
Thở hổn hển gặm cắn cổ của y, Đỗ Tu Nhiên bị hắn làm đến có chút vô lực, y vịn tường gian nan nói: “Đừng……..đừng đánh thức Tiểu Bảo………..”
Ngô Kình Thương hàm hồ nói: “Đến trong phòng……” Từ khi ôm cái tiểu Tể này trở về, hắn đã thật lâu không cùng Đỗ Tu Nhiên làm, làm hắn khó chịu muốn chết.
Đỗ Tu Nhiên đỏ mặt xoay người nói khẽ: “Đi tắm rửa a……….”
Ngô Kình Thương nghe vậy đột nhiên ôm lấy Đỗ Tu Nhiên, không để cho y cự tuyệt nói: “Cùng nhau tắm……….”
Trong phòng tắm hơi nước tràn ngập, tiếng nước róc rách vang lên, Đỗ Tu Nhiên bị Ngô Kình Thương làm dựa vào tường, hai chân bị Ngô Kình Thương nâng lên, cả người cơ hồ đều dán lên người của Ngô Kình Thương.
Mấy ngày cấm dục khiến cho động tác của Ngô Kình Thương có chút cuồng dã, tiến nhập vào địa phương giống như đã trở thành bản năng của hắn, không thể khống chế được.
Đỗ Tu Nhiên cắn răng nhẫn nhịn, cuối dùng thật sự nhịn không được nữa, y cầm lấy cánh tay của Ngô Kình Thương rên rỉ nói: “Tiểu quỷ, ngươi………..điểm nhẹ”
Ngô Kình Thương nghe vậy cẩn thận buông chân của Đỗ Tu Nhiên, Đỗ Tu Nhiên chân vừa đụng đất thiếu chút nữa ngã quỵ, Ngô Kình Thương thấy thế nắm chặt lấy eo y, làm cho y vòng tay lên cổ mình, đỡ y đến ngồi bên trên ghế gỗ.
Cái tư thế như vậy vẫn là lần đầu tiên, Ngô Kình Thương nắm lấy mông của Đỗ Tu Nhiên đưa lên cao, đưa cự vật tiến vào, lấy chân y vòng quanh eo của hắn, sau đó là một hồi va chạm kịch liệt.
Đỗ Tu Nhiên mặt có chút đỏ khi cùng Ngô kình Thương đối diện, Ngô Kình Thương vừa làm vừa tìm kiếm bờ môi của Đỗ Tu Nhiên, trong chốc lát hai người liền thở dồn dập.
Ngô Kình Thương lăn qua lăn lại Đỗ Tu Nhiên thật lâu, cuối cùng mới phóng thích đi ra, Đỗ Tu Nhiên đã sớm vô lực dựa vào trên người của hắn, Ngô Kình Thương vuốt ve phần gáy của y, thấy y buồn ngủ, liền nhanh chóng tẩy rửa thân thể hai người, sau đó đem y ôm ra ngoài phòng tắm.
|
Chương 52
Đảo mắt qua mấy tháng, tiểu Tể cũng đã cao gần một thước, bụng mập tròn trịa, Đỗ Tu Nhiên mua quần áo hình chú hổ con , tiểu Tể mặc vào lại nhìn kháu khỉnh đáng yêu, biết bò cũng rất nhanh, Đỗ Tu Nhiên vừa buông xuống thứ gì đó, quay qua quay lại cũng không biết món đồ chạy đi đâu mất.
Ngô Kình Thương đang ngồi trên ghế sa lon xem TV, cầm điều khiển TV không ngừng chuyển kênh, đột nhiên ngừng lại ngay kênh MC có một tin tức hấp dẫn ánh mắt của Ngô Kình Thương, nói là phía bên biên giới Đông Nam của quốc gia đã xảy ra chuyện, cái gì là trọng thương rất nhiều, người chết vô số, lại chiếu lên một ít hình ảnh, tin tức chỉ chiếu một lát liền chuyển qua chủ đề tin tức khác.
Ngô Kình Thương hai mắt liền nhíu mày, hình ảnh được chiếu hắn rất quen thuộc, phía biên giới Đông Nam trước kia hắn từng đi ở qua một thời gian ngắn, lúc ấy là cùng đội hữu làm nhiệm vụ ở đó, về sau bởi vì nơi này quá loạn, làm xong nhiệm vụ bọn họ liền rút lui, nơi đó là ranh giới nên tình hình rất phức tạp, buôn lậu thuốc phiện lại đặc biệt càn rỡ, hơn nữa các dong binh đoàn đóng quân ở đó cũng không ít, thường xuyên đối đầu với nhau, cũng không có ai rảnh đi trông nom việc này, có khi liều cả mạng, có khi lại diệt cả đoàn, tất nhiên chuyện lớn đến mức được đưa tin tức trên TV, đúng không phải là chuyện nhỏ.
Ngô kình Thương nghĩ nghĩ tắt TV, do dự lại điện thoại cho Tôn Uy, đầu bên kia thật lâu mới nghe máy, bên trong truyền đến âm thanh ầm ĩ, tựa hồ như ở đó có rất nhiều người nói chuyện điện thoại.
Tôn Uy trong điện thoại giọng điệu giống như rất lo lắng.
Ngô Kình Thương dừng lại hồi lâu mới mở miệng nói: “Ta vừa rồi xem TV, phía Đông Nam biên giới đã xảy ra chuyện, ngươi có nghe không……….”
Tôn Uy im lặng thật lâu cũng không nói chuyện, giống như đang đi đến một nơi yên tĩnh, tiếng ồn đã không còn, chỉ nghe Tôn Uy mở miệng âm thanh có chút run rẩy.
Tôn Uy chỉ mới hơn ba mươi tuổi nhưng đã làm lính đánh thuê được mười năm, về sau bởi vì trên người có thương tích nên mới lui về làm hậu cần của Thiên Lang, những năm gần đây chuyện gì mà hắn không trải qua, đối với cái chết đã sớm bình tĩnh, không nghĩ đến lần này hắn lại khóc lên trong điện thoại.
Ngô Kình Thương lập tức cảm giác không ổn, hắn nhíu mày, nửa ngày mới hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?.”
Tôn Uy nói: “Ân, việc này điều tại ta.”
Ngô Kình Thương vừa nghe liền ngồi thẳng lưng trên ghế sa lon, hỏi: “Có phải liên quan đến việc xảy ra ở biên giới Đông Nam?”
Tôn Uy âm thanh mang theo nức nở nói: “Chính là đám người vương bát đản……….”
Ngô Kình Thương hỏi: “Ai đã xảy ra chuyện?”
Tôn Uy nói: “Lão lục cùng lão Nhị…………hai người bọn họ bị bom nổ banh xác, liền ngay cả khối thịt trên người cũng không tìm được, huynh đệ trong đội điều khóc, mẹ kiếp, ta có bao nhiêu năm không có khóc, hai người bọn họ chết quá thảm………….”
Ngô Kình Thương nghe vậy ta cứng đờ,nhanh chóng đứng dậy, nhìn về phía Đỗ Tu Nhiên đang chiếu cố tiểu Tể ở trong phòng, sau đó hướng về phía buồng vệ sinh đi đến, vừa đi vừa nói: “Ngươi từ từ nói, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Tôn Uy nói: “Việc này đều tại ta, từ khi ngươi đi rồi, vài huynh đệ trong đội có ý định thối lui, nhưng là khổ nổi lại không có đủ tiền dưỡng già, trước kia đi theo ngươi kiếm được nhiều tiền hơn so với đội lính đánh thuê khác, nhưng ngươi cũng biết, đám người kia chính là phá gia chi tử, đem tiền xài phung phí, tìm nữ nhân chơi đùa, đánh bạc cũng dính vào, bọn họ cũng ta thương lượng tốt, tiếp tục làm theo nữa năm, kiếm thêm một chút tiền liền thoái lui, nhưng là mấy tháng nay đều không tìm được vụ làm ăn nào tốt, bởi vì không có ngươi, nên bọn ta cũng không dám nhận nhiệm vụ nguy hiểm, các huynh đệ bắt đầu lo lắng, mấy ngày hôm trước, ta tiếp nhận một cái nhiệm vụ, tiền công rất cao, chỉ là nhiệm vụ có chút khó khăn, ta cùng các huynh đệ thảo luận, hỏi bọn hắn có hay không muốn tiếp nhận nhiệm vụ, nếu lúc ấy ta từ chối vụ làm ăn này thì tốt rồi, sẽ không xảy ra việc này, đều tại ta…………”
Ngô Kình Thương âm thanh căng thẳng: “Nói tiếp.”
Tôn Uy nói: “Các huynh đệ cũng là quyết tâm mạo hiểm lần này, sau đó cầm tiền rời khỏi, đường ai nấy đi, chính là không nghĩ tới………” Tôn Uy lời nói liền nghẹn ngào, hắn nói: “lúc ấy ta đứng ở bên ngoài, tận mắt nhìn thấy Lão Lục cùng lão Nhị tiến vào, vừa tiến vào liền bị nổ chết, con mẹ nó, cái này nguyên lai là bẫy, là bẫy!! là bẫy a, cái này phải trách ta, ta hẳn nên sớm nghĩ đến, Thiên Lang những năm nay trong lính đánh thuê đã làm ra nhiều vụ lớn, chỉ sợ sớm bị những dong binh đoàn khác xem là cái đinh trong mắt, gặp ngươi vừa thối lui, bọn họ trong mắt liền nổi lên sát ý, chỉ sợ là mưu đồ đã lâu, bọn họ hợp lại chỉ muốn tiêu diệt Thiên Lang dong binh đoàn, bọn vương bát đản này thực quá hung ác, ra tay độc ác không chừa đường lui, lão Tam bị bọn họ đuổi tận giết tuyệt, bị chém mất một chân, lão Bát ngực đều bị bom nổ, hiện tại đang được cấp cứu tại bệnh viện không biết có thể sống được hay không…………”
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong nắm chặt điện thoại, nửa ngày mới nói: “Lưu Vân Thanh?”
Tôn Uy nói: “Lưu Vân Thanh lúc ấy muốn đi cứu lại nhị,vừa nhào tới thì bị bom tạc nổ mất một tay, huynh đệ đã không còn vài cái thân thể đầy đủ, đều, đều tàn phế…..” Tôn Uy Nói một hồi liền thống khổ không thể kiềm chế, một nam nhân hơn ba mươi tuổi, nhiều năm dãi nắng dầm mưa như vậy, nước mắt rơi xuống đều nóng như lửa, thanh âm muốn thê thảm bao nhiêu đều có.
Ngô Kình Thương cắn răng gằn từng chữ: “Ai làm? Nói cho ta biết….”
Tôn Uy trong điệm thoại trầm ổn tâm tình nói: “Quên đi quên đi, chuyện này vốn không quan hệ tới ngươi, cũng đừng đi theo chúng ta hỗn vào, ngươi cùng chị dâu cũng không phải dễ dàng, nhiều năm như vậy thật vất vả mới cùng một chỗ, hãy an tâm mà sống…….”
Ngô kình Thương âm thanh lạnh như băng lặp lại câu nói kia: “Ai làm? Nói!”
Tôn Uy thấy Ngô Kình Thương có chút nổi giận, nửa ngày mới nói tên của vài đội trưởng lính đánh thuê có tham gia.
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong trực tiếp cúp điện thoại, đưa di động ném tới trên bàn, xoay người liền thấy được Đỗ Tu Nhiên ôm tiểu Tể đứng ở phía sau nhìn hắn, Ngô Kình Thương cũng không nói gì, mặt vẫn lạnh băng, hắn đưa tay lấy xuống áo khoác dày mặt vào.
Đỗ Tu Nhiên hỏi: “Làm sao vậy?”
Ngô Kình Thương biết Đỗ Tu Nhiên một mực ở phía sau hắn nghe chuyện, cũng không có ngăn cản hắn, thấp giọng nói ra: “Vài người trong đội xảy ra chuyện.”
Đỗ Tu Nhiên vội hỏi: “Rất nghiêm trọng? ”
Ngô Kình Thương do dự nói: “Hai người chết, còn lại đều là tàn phế.”
Đỗ Tu Nhiên nghe xong tâm lộp bộp thoáng cái, lúc trước y đến trong đội, cái đội viên ở đó đối với y cũng không tệ, mỗi ngày nếu không có việc gì đều là cùng y vui đùa, không nghĩ tới lúc này mới mấy tháng liền……
Ngô Kình Thương mặc vào quần áo, mắt nhìn Đỗ Tu Nhiên nói: “Ta đi xem bọn hắn, mấy ngày nay khả năng không thể trở về…..”
—————–
“Đợi một lát….” Đỗ Tu Nhiên đem tiểu Tể phóng lên ghế sa lon, xoay người đi vào phòng, đi ra cầm thẻ tín dụng ngân hàng trên tay, y nói: “Đem cái này cất giữ, khả năng có thể giúp đỡ bọn hắn bao nhiêu thì giúp, chúng ta có tay có chân giữ nhiều tiền như vậy cũng không làm gì.”
Ngô Kình Thương nhìn thẻ tín dụng cả nửa ngày, mới nhận lấy, sau đó một phen ôm chặt Đỗ Tu Nhiên, thật sâu hôn môi y, sau đó nhìn vào mắt y khẽ nói “Cảm ơn….” Lúc này mới buông ra Đỗ Tu Nhiên xoay người rời đi.
Đỗ Tu Nhiên nhìn thấy Ngô kình Thương mở cửa đi ra ngoài, nửa ngày sau mới thở dài, sau đó mới ngồi lên ghế sa lon chống cằm lên đầu gối.
|
Nhiều năm như vậy y thế nào lại không hiểu rõ tính cách của tiểu quỷ, đừng xem hắn bình thường làm bộ dáng lục thân không nhận, gương mặt lạnh như băng, nhưng thật ra hắn là người dễ mềm lòng nhất, hắn đều đem những điều người khác đối tốt với mình để trong lòng, người khác tốt với hắn một, hắn lại tốt lại gấp mười lần, đám đội hữu kia ở cùng hắn năm sáu năm, hiện tại lui đội, tuy ngoài miệng hắn không nói, nhưng là trong lòng hắn vẫn xem họ chính là đội hữu của mình, năm sáu năm từng chút từng chút ở chung, cùng nhau vào sinh ra tử, tất cả điều khắc sâu vào nội tâm tiểu quỷ, y so với những người khác điều hiểu rõ tất cả, nếu như các đội hữu đều tốt,hắn có lẽ sẽ không làm gì, nhưng hiện tại, trong nháy mắt, đội hữu từng cùng mình vào sinh ra tử đều chết, không chết cũng bị tàn phế, lúc này hắn làm sao có thể thờ ơ được?
Thời điểm y từ trong phòng đi ra điều thấy được mắt của hắn đều đỏ lên, hắn còn tưởng rằng là y không biết……..
Ngô Kình Thương là do Đỗ Tu Nhiên nuôi từ nhỏ, y biết rõ Ngô Kình Thương, thời điểm Ngô kình Thương con mắt đều đỏ lên, biểu hiện cho việc hắn muốn giết người, đây chính là báo hiệu trước khi hắn giết người.
Đỗ Tu Nhiên ngồi ở trên ghế sa lon vuốt vuốt cái trán, trong lòng của y rất rõ ràng, tiểu quỷ căn bản không phải đi xem đám đội hữu kia, mà là đi báo thù, mặc dù Đỗ Tu Nhiên trong tiềm thức không muốn cho Ngô Kình Thương đi giết người, nhưng bây giờ y ngược lại không muốn ngăn cản tiểu quỷ, nếu lúc này y đi ngăn cản tiểu quỷ, y chỉ sợ sau này tiểu quỷ sẽ tự trách bản thân, không giải được lửa giận ở trong lòng, hắn sẽ không vui đi.
Đỗ Tu Nhiên không muốn tiểu quỷ này cứ mãi cắn rứt không vui trong lòng, nếu như hắn muốn làm như vậy, cho dù y biết điều đó là không đúng, nhưng y nghĩ muốn phóng túng cho tiểu quỷ này một lần đi, giống như lúc này đây…………
Lúc này tiểu Tể bò tới trên đùi Đỗ Tu Nhiên, y y nha nha giang rộng hai cánh tay ôm lấy Đỗ Tu Nhiên, ngực của hắn quá nhỏ, lại giống như chú gà con đang cố gắng vươn ra đôi cánh non nớt, nhưng lại làm cho đáy lòng của Đỗ Tu Nhiên một tia ấm áp.
Đỗ Tu Nhiên cẩn thận ôm tiểu Tể vào trong ngực, lại sợ làm đau hắn, nhanh chóng đem tay buông nhẹ ra vòng chung quanh hắn, tiểu Tể đem bàn tay nhỏ không ngừng sờ lên mặt Đỗ Tu Nhiên, y nhẹ nhàng cầm lấy chậm rãi vuốt ve bàn tay nhỏ bé của tiểu Tể, tiểu Tể bàn tay vừa nhỏ lại vừa mịn, Đỗ Tu Nhiên không dám dùng sức nắm, chỉ là cẩn thận đặt bên miệng hôn hôn.
Y dùng tay ôm đầu tiểu Tể đưa mũi hướng đến mùi sữa thơm ngọt ngào trên cổ của tiểu Tể, thì thào nói với tiểu Tể: “Tiểu Bảo Tiểu Bảo,ngươi phải cầu cho ba ba ngươi bình an vô sự trở về, ba ba yêu ngươi, ba ba thương ngươi…….”
Tiểu Tể căn bản nghe không hiểu được lời nói của Đỗ Tu Nhiên, chỉ biết y y nha nha vươn đầu lưỡi phun nước miếng đùa đến vui vẻ, nghe được Đỗ Tu Nhiên nói ba ba, ngẫu nhiên còn có thể kêu được một đơn âm ba ba, chân nhỏ cũng không thành thật đạp đạp chân của Đỗ Tu Nhiên, chơi đến bất diệc hồ nhạc.
Đỗ Tu Nhiên cứ như vậy mà ngơ ngác ôm tiểu Tể ngồi trên ghế sa lon, trong nội tâm lại không ngừng lo lắng cho Ngô Kình Thương.
Dù sao Đỗ Tu Nhiên đối với Ngô Kình Thương cũng rất có lòng tin, hắn ở bên ngoài nhiều năm như vậy, đối với mọi chuyện cũng sẽ tự làm chủ được, có lẽ sẽ không xảy ra chuyện gì.
Y nghĩ nói qua chuyện giết người ở bên khu vực tam giác vàng sẽ không bị quản nghiêm như ở trong nước, tương đối phóng khoáng hơn, hy vọng tiểu quỷ sẽ không làm ra chuyện gì kinh thiên động địa, trên TV chiếu những phim về phần tử bạo động, trên mặt đều là báo thù, ngươi giết ta ta giết ngươi, y không nghĩ tiểu quỷ sẽ giống như những diễn viên ở trên phim như vậy chỉ có thể sống cuộc sống chạy trốn suốt cuộc đời.
|
Chương 53
Ngô Kình Thương giết người chưa bao giờ do dự, cũng chẳng phải là muốn lấy máu của đối phương, nhưng lần này lại là ngoại lệ, nếu như hắn không mặc áo khoác ngoài màu đen, thì có thể nhìn rõ được trên người hắn loang lổ vết máu, đúng vậy, là vết máu.
Ba ngày sau, Tôn Uy đang tại nơi dừng chân nhìn Ngô Kình Thương, lúc Ngô Kình Thương xuất hiện , sắc mặt không dấu được một tia mệt mỏi, hắn ném một túi nhựa màu đen trong tay cho Tôn Uy, chỉ nói một câu: “Ngươi cầm đi để tế lão Lục cùng lão Nhị”
Tôn Uy thấy Ngô Kình Thương xoay người muốn đi, liền vội vàng nói: “Ngô đội, huynh đệ bọn họ nghĩ muốn gặp ngươi…….”
Ngô Kình Thương quay người lại liếc nhìn Tôn Uy, mới nói: “Ta cùng bọn họ đã không còn quan hệ.”
Tôn Uy sau khi nghe xong thần sắc có chút chán nản, đúng rồi, Ngô Kình Thương đã lui đội, xác thực cùng bọn họ không còn quan hệ.
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ đến điều gì, hắn đưa tay từ trong túi áo khoác lấy ra một thẻ tín dụng đưa cho Tôn Uy nói: “Đem tiền này chia cho bọn họ.”
Tôn Uy sau khi nghe xong sửng sờ, vội hỏi: “Không không, tiền không thể lấy.”
Ngô Kình Thương lông mày nhăn lại, nghiêm mặt nhìn Tôn Uy không vui nói: “Cầm, đây là Tu Nhiên đưa cho.”
Tôn Uy thấy thế đành tiếp nhận nói: “Cái này hình như không tốt lắm, nếu như bọn họ biết rõ đây là của ngươi……..”
Ngô Kình Thương lập lại lần nữa, nói: “Là Tu Nhiên đưa cho.” Hắn sắc mặt có chút không vui nói: “Ngươi không nói là được, như thế nào còn do dự………”
Tôn Uy biết rõ Ngô Kình Thương tính tình, đành phải cầm lấy thẻ tín dụng.
Ngô Kình Thương nét mặt đã sớm không còn kiên nhẫn, hắn đã ba ngày hai đêm không ngủ, lúc này rất không thoải mái, đem túi nhựa trong tay đưa cho Tôn Uy liền buồn bực âm thanh ly khai.
Tôn Uy lúc này mới mở ra túi nhựa của Ngô Kình Thương đưa cho, tuy trong lòng hắn đã sớm dự liệu được, nhưng khi nhìn thấy thì không nhịn được vẫn là chấn kinh một hồi, trong túi là đầu của năm người, chính là đầu của những tên đội trưởng lập kế hoạch cùng nhau hại bọn hắn, một cái cũng không thiếu.
Tôn Uy ngẩng đầu nhìn về hướng Ngô Kình Thương đang rời đi, cùng một nhóm ở chung nhiều năm như vậy hắn cũng có chút hiểu được Ngô kình Thương, người nam nhân này mặc dù tính tình vô cùng cố chấp, giết người lại vô hình vô tung,nhưng hắn chưa bao giờ đắc ý về việc này, mặc dù thoạt nhìn tướng mạo có chút hung dữ, nhưng thật ra nội tâm không phải thật sự hung tàn độc ác, người khác không đụng hắn, hắn liền không đụng người khác, coi như lúc làm nhiệm vụ, nếu chỉ cần giết một người, hắn tuyệt đối sẽ không giết người thứ hai, nếu như có thể làm cho người khác chết một cách nhẹ nhàng, hắn tuyệt đối ra tay mau lẹ, sẽ không do dự kéo dài một giây đau đớn cho người chết, nếu như có thể để người chết toàn thây hắn cũng sẽ tận lực, cho nên nhiều năm như vậy, Tôn Uy cũng là lần đầu tiên thấy được hắn đem đầu người cắt bỏ, đây tuyệt đối là điều trước kia hắn sẽ không đi lãng phí tinh lực mà làm.
Tuy ngoài miệng hắn vẫn nói cùng các huynh đệ trong đội không còn quan hệ gì, nhưng hắn hiện tại làm hết thẩy cũng là chứng minh hắn là một đội trưởng tốt, cho dù đã lui đội…………thì vẫn là như vậy
Ngô Kình Thương ba ngày hai đêm không có chợp mắt, chạy trở về A thị, hắn không có trực tiếp trở về nhà, mà là vội vàng mua quần áo, tại một nhà tắm công cộng phụ cận tắm rửa thay đồ, lúc này mới trở về nhà, bởi vì hắn sợ một thân nhiễm mùi máu tươi sẽ làm Đỗ Tu Nhiên sợ hãi.
Vừa vặn vừa qua giờ cơm tối, mở cửa ra nhìn thấy Ngô Kình Thương, Đỗ Tu Nhiên khó nén được vui mừng trong đáy mắt, vội vàng tiến vào phòng bếp nấu một nồi thức ăn, đều đưa cho Ngô Kình Thương.
Nhìn xem Ngô Kình Thương ngồi ở đối diện bộ dáng lang thôn hổ yết mà vồ lấy thức ăn, Đỗ Tu Nhiên nhịn không được đưa tay sờ tóc Ngô kình Thương, cảm giác nhớ lại trước kia lúc Ngô Kình Thương còn nhỏ, khi đó vì để cho tiểu quỷ này được no bụng, y thật sự hao tổn không ít tâm tư.
Thấy Ngô Kình Thương ăn được thật sự ngon miệng, tiểu Tể ngồi trên đùi của Đỗ Tu Nhiên có chút ngồi không yên, nhìn chằm chằm vào cơm trên bàn, muốn hướng bàn bò tới, sau đó bàn tay nhỏ bé với vào trong chén cơm của Ngô kình Thương, bắt lấy một hạt cơm liền nhét vào trong miệng, kết quả nhét không chính xác, lại nhét nhầm vào mũi, Đỗ Tu Nhiên thấy bộ dáng bị nghẹn của tiểu Tể, cười đến lông mi đều cong lại, y giúp tiểu Tể lấy ra hạt cơm, sau đó lại tiến lên hôn một cái, cầm qua chén nhỏ, chứa một ít cơm, dùng muỗng nhỏ đút cho tiểu Tể ăn, tiểu gia hỏa này lượng ăn càng ngày càng lớn, cái gì đều cũng có thể ăn một ít, hơn nữa thường xuyên nhìn miệng của Đỗ Tu Nhiên, y ăn cái gì hắn liền muốn ăn cái đó, không có răng cũng có thể say sưa ăn lấy vị, Đỗ Tu Nhiên nhẹ nhàng vuốt xuôi cái sóng mũi của tiểu Tể, lại đút cho tiểu Tể vài hạt cơm.
Ngô Kình Thương cuối cùng ăn no, ngẩng đầu nhìn xem, tiểu Tể chính là ghé vào trên người Đỗ Tu Nhiên chu chu cái miệng nhỏ nhắn muốn ăn cơm, Đỗ Tu Nhiên chính là bị tiểu Tể quấn lấy không còn tay để đút cơm.
Ngô kình Thương thấy thế để đũa xuống, đứng một bên bàn nhìn mà khó chịu liền thân thủ đi qua nắm lên cổ áo của tiểu Tể, liền đem hắn nâng lên, tiểu Tể bị Ngô kình Thương xách lên giữa không trung, bàn tay nhỏ bé còn duỗi thẳng hướng về phía Đỗ Tu Nhiên, bởi vì chân nhỏ với không tới, vẫn còn đang ở giữa không trung dùng sức vùng vẫy đạp hai cái, quay đầu nhìn lại thấy được người xách hắn lên là Ngô Kình Thương thì nhất thời thành thành thật thật, còn có thể giả chết, vẫn không nhúc nhích co rút lại cổ.
Đỗ Tu Nhiên nhanh chóng buông chén nói: “Tiểu quỷ, ngươi đừng xách hắn lên như vậy,sẽ xiết cổ hắn……………”
Ngô Kình Thương cũng không lên tiếng, trực tiếp dẫn theo tiểu Tể đi vào trong phòng, đem tiểu Tể ném ở trên giường, tiểu Tể bị quăng đến tê dại không thể tiếp tục giả chết được nữa, lắc lắc cái mông liền bò đi, cũng không nhìn Ngô Kình Thương, trực tiếp liền chui vào đằng sau món đồ chơi trốn.
Đỗ Tu Nhiên đuổi tới phòng thấy được liền nói: “Tốt lắm tốt lắm, đừng cùng Tiểu Bảo làm loạn, đi ra ăn cơm.”
Ngô Kình Thương hừ nhẹ một tiếng, lúc này mới đi ra ngoài, Đỗ Tu Nhiên lại giúp Ngô Kình Thương bới thêm một chén cơm, Ngô kình Thương nghĩ nghĩ liền nhận lấy, vốn không muốn ăn, nhưng là thấy Đỗ Tu Nhiên bới, vậy ăn thêm một chén nữa.
Đỗ Tu Nhiên vô cùng cao hứng nhìn xem bộ dáng ăn cơm của Ngô Kình Thương, thuận miệng hỏi: “Sự tình đã làm thỏa đáng? sẽ không lại đi đi?”
Ngô Kình Thương vừa ăn vừa gật đầu: “Ân, không đi……”
Thấy Ngô Kình Thương lại giống như tiểu Tể ăn đến khóe miệng đều dính cơm, Đỗ Tu Nhiên cười đưa tay giúp hắn lấy xuống.
Ngô Kình Thương thấy thế, một phen cầm lấy tay Đỗ Tu Nhiên, sau đó dùng miệng hôn hôn ngón tay của y, trầm mặc nửa ngày mới nói: “Thực xin lỗi, lại phải cho ngươi chịu khổ.”
Đỗ Tu Nhiên sững sờ nói: “Làm sao vậy?”
Ngô Kình Thương áy náy nói: “Thẻ tín dụng…….vốn là muốn đưa cho ngươi……….”
Đỗ Tu Nhiên vừa nghe liền vỗ nhẹ đầu Ngô Kình Thương nói: “Ngươi muốn nói đến việc này? Kì thật số tiền kia có hay không có cũng không có gì khác nhau.”
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong sững sờ, thấy Đỗ Tu Nhiên xác thực không để ý chuyện này, nửa ngày liền gật đầu, lại cúi đầu tiếp tục ăn cơm, hắn rất bối rối trước kia hắn luôn cho rằng Đỗ Tu Nhiên rất coi trọng tiền, nhưng hiện tại xem ra lại không phải như vậy,là hắn hiểu lầm Tu Nhiên?
Một lát sau Đỗ Tu Nhiên thuận miệng nói: “Cái kia, nếu như không có việc gì nữa hai ngày nữa ngươi đi tìm một phần công tác làm a.”
Ngô Kình Thương sững sờ nói: “Công tác?”
|