Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
|
|
Chương 56
Đỗ Tu Nhiên đem tiểu Tể phóng đến trên ghế sa lon sau đó nắm chặt tay Đỗ Hà nói: “Ca, sao ngươi lại đến đây, trước hết ngươi ngồi xuống nghĩ mệt, đừng nóng giận”
Đỗ Hà đúng là giận quá khí tức có chút không thông thuận, sau khi nghe xong, liền quay đầu ngồi ở ghê sa lon đối diện, kì thật hắn hôm nay đến đây cũng không nghĩ muốn chia rẽ uyên ương, hắn chỉ là muốn đến nhìn xem nhân phẩm của người trong lòng đệ đệ, nếu như nam nhân kia tính tình không sai biệt lắm cũng không sao, nhưng là người nam nhân trước mặt hắn lại cho hắn ấn tượng đầu tiên là vô cùng kém đặc biệt kém, hắn chưa gặp qua một người dã man như vậy, mặt lạnh còn muốn ra tay đối với mình.
Cái này họ Ngô đối với chính mình còn như thế, đối với đệ đệ nhà mình còn có bao nhiêu hảo?
Đỗ Hà thậm chí còn có thể tưởng tượng được đệ đệ mình hằng ngày chịu được đãi ngộ như thế nào ở trước mặt nam nhân , chính là phẫn nộ nghĩ, mục quang căm giận rơi vào tiểu Tể đang ngồi trên ghế sa lon, Đỗ Hà lập tức sửng sờ, hướng Đỗ Tu Nhiên hỏi: “Đưa nhỏ này là……….”
Đỗ Tu Nhiên vội nói: “Là của ta.”
Đỗ Hà cả kinh, đệ đệ khi nào thì có hài tử? Việc này như thế nào y lại không nói với mình, nửa ngày mới hỏi: “Tên là gì?”
Đỗ Tu Nhiên nói: “Ngô Tiểu Bảo.”
Đỗ Hà lập tức cả giận vỗ bàn nói: “Cái gì là của ngươi? Mở to mắt nói dối, ngươi một người nam nhân còn có thể sinh ra hài tử a? Đứa bé này rõ ràng họ Ngô, là con của tên họ Ngô kia, ngươi cũng không cần phải ôm vào trên người mình.”
Đỗ Tu Nhiên thấy thế trấn an Đỗ Hà nói: “Ca, ngươi không biết rõ tình huống, chờ ta chậm rãi nói với ngươi…..”
Đỗ Hà nói: “Còn có cái gì? Còn có cái gì để nói? Một mình ngươi là lão sư, có văn hóa có bằng cấp, lại đi hầu hạ nuôi con cho người khác, Tu Nhiên, ngươi là lão sư a, không phải lão nhân, đừng thấp hèn như vậy được không?”
Dứt lời, Đỗ Tu Nhiên còn chưa có phản ứng, Ngô Kình Thương ở một bên liền phát hỏa, hắn không tiếng động đứng lên, nâng Đỗ Hà lên nói: “Ngươi nói ai thấp hèn,ngươi lập lại lần nữa.”
Đỗ Hà bị Ngô kình Thương nắm áo ghì ngay cổ thiếu chút nữa không thể thở được, hắn một cái thầy thuốc thì có bao nhiêu khí lực, Ngô Kình Thương cánh tay cứng rắn đồng dạng như sắt thép, chỉ cần hắn không buông tay, Đỗ Hà căn bản không có năng lực phản kháng.
Đỗ Tu Nhiên thấy thế trong nội tâm sốt ruột, nhấc chân liền đạp Ngô Kình Thương một cước vội vàng tiến lên đỡ lấy Đỗ Hà, Ngô Kình Thương lúc này thấy Đỗ Tu Nhiên túm lại cánh tay của hắn lúc này mới chịu buông tay ra, hắn quay đầu lại nhìn vào Đỗ Tu Nhiên, mày nhíu lại,biểu tình chính là đang giận dỗi.
Đỗ Tu Nhiên nhanh chóng phân phó nói: “Tiểu quỷ, ngươi vào bếp đem cá rửa sạch, ta một hồi sẽ hầm canh cho các ngươi uống, đi nhanh đi.”
Đỗ Hà lấy tay vuốt cổ không thể nhịn xuống cơn tức này được, hắn nắm lấy quần áo của Đỗ Tu Nhiên đưa tay chỉ vào Ngô kình Thương lớn tiếng nói: “Tu Nhiên, ngươi xem xem, ngươi xem xem, không phải ca không cho hai người các ngươi cùng một chỗ, ngươi xem bộ dáng của hắn, thật dã man, dã man còn không nói đạo lý, ngươi nói thật cho ta biết, hắn bình thường không phải thường xuyên sử dụng bạo lực gia đình với ngươi đi? Có phải hay không?”
Ngô Kình Thương đáng lẽ đã xoay người rời đi, vừa nghe xong lại tức giận, hắn đánh Tu Nhiên? Cái tên họ Đỗ này con mắt nào của hắn nhìn thấy hắn đánh Tu Nhiên?
Đỗ Tu Nhiên bị kẹp ở giữa hai người có chút khó xử không biết phải làm sao, thấy Ngô kình Thương bộ dáng thật sự nổi giận không nhẹ, vội vàng nghĩ cách tiến lên ngăn cản Ngô kình Thương đừng quá xúc động, mà Đỗ Hà ở phía sau chính là quan tâm tới đệ đệ mình mà nắm Đỗ Tu Nhiên lại, sợ cái tên người man rợ kia lại đánh y.
Kết quả Đỗ Tu Nhiên thân mình đứng không vững, chân sau bị vấp phải cái bàn, đem nước trên bàn làm đổ, nước ấm nhanh chóng đổ lên người y.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Ngô kình Thương nhanh chóng chạy tới vô ý thức đưa cánh tay ôm lấy eo của Đỗ Tu Nhiên, liền ôm lấy y đưa lên cao cách xa bàn nước, nước ấm cuối cùng toàn bộ đều đổ lên đùi của hắn.
Bởi vì nhiệt độ trong phòng rất cao, nước ấm cho dù đã được rót một lúc nhưng vẫn còn nhiệt, kết quả Ngô kình Thương lông mày đều không nhăn một cái, chỉ là trầm mặc xoay người liếc nhìn Đỗ Tu Nhiên, thấy y trên người không có bị nước ấm làm phỏng lúc này mới yên tâm dời đi tầm mắt.
Đỗ Tu Nhiên nhanh chóng cầm lấy chiếc khăn bên cạnh giúp Ngô kình Thương lau đi nước đọng trên đùi, sau đó nâng ly nước lên, lau xong nước trên đùi Ngô Kình Thương một câu cũng không nói, xoay người cầm lên giỏ thức ăn ở dưới đất, tiến vào phòng bếp, đem đến trong bồn nước chuẩn bị rửa cá.
Đỗ Tu Nhiên lau xong bàn, kếu Đỗ Hà ngồi xuống cùng y nói chuyện, Đỗ Hà nửa ngày sau mới che miệng ho một tiếng, ngồi xuống.
Đỗ Tu Nhiên thấp giọng nói: “Ca, ngươi đừng quản việc này có được không? Ta cùng hắn biết nhau cũng đã vài chục năm, ta so với ngươi đều hiểu rõ được tính cách của hắn, hắn tính tình tuy không được tốt lắm, nhưng đối xử với ta lại không như vậy, ngươi yên tâm đi.”
Nếu vừa rồi Đỗ Hà không có chứng kiến được Ngô Kình Thương giúp Đỗ Tu Nhiên ngăn lại nước ấm đổ vào người, hắn hiện tại có lẽ sẽ khuyên Đỗ Tu Nhiên rời đi, hoặc là sẽ mắng Đỗ Tu Nhiên, nhưng lúc này hắn lại do dự.
Sự kiện nước ấm vừa rồi tuy chỉ là chuyện nhỏ, nhưng là bằng kinh nghiệm nhiều năm của Đỗ Hà, hắn chính là biết rõ, chính là ở những hành động nhỏ nhặt nhất mới có thể thấy được bản tính thật sự của một người, cái người họ Ngô kia, vừa rồi chịu giúp Đỗ Tu Nhiên ngăn nước ấm, một hành động đơn giản như vậy so với hàng vạn câu dễ nghe còn có tác dụng hơn.
Ôm lấy Đỗ Tu Nhiên chính mình lại bị nước ấm làm phỏng, Đỗ Hà dám khẳng định đây chính là hành động một cách vô ý thức, chỉ có yêu đối phương yêu đến sâu nặng luôn để đối phương ở trong lòng, tình nguyện chính mình thừa nhận thống thổ cho đối phương mới có thể làm được như vậy.
Đỗ Hà trong nháy mắt đó liền tiêu tan nỗi tức giận, hắn cũng không phải loại người không chịu nói đạo lý này nọ, họ Ngô kia tuy không hợp ý của hắn, nhưng hắn chịu đối tốt với đệ đệ mình, vậy cũng được đi, dù sao cũng là hai người bọn họ sống chung.
Đỗ Hà nghĩ nghĩ, lo lắng lại hỏi: “Hắn thật sự đối tốt với ngươi?”
Đỗ Tu Nhiên cười nói: “Ân, đối với ta rất tốt.”
Đỗ Hà hừ một tiếng nói: “Hắn không có tiền án bạo lực đi? Hắn không có động tay động chân với ngươi? Nam nhân này chỉ cần có lần thứ nhất ra tay với ngươi, vậy sẽ có lần thứ hai thứ ba, đây chính là quán tính……….”
“Không làm qua không làm qua”Đỗ Tu Nhiên nhanh chóng phủ nhận “Ta chính là đá hắn mấy cước, hắn cho tới bây giờ đều không có đánh trả lại, đây là thật.”
Đỗ Hà trong lòng lúc này mới thả lỏng, nói ra: “Bằng hắn như vậy, còn dẫn theo hài tử, ngươi chịu thu luư hắn đã là tốt lắm rồi, hắn còn dám đối với ngươi không tốt……..”
Đỗ Tu Nhiên nhanh chóng gật đầu đồng ý: “Ca, ngươi xem cũng mau đến giữa trưa, ngươi cũng đừng đi, ta đi làm canh cá cho ngươi nếm thử, thật nhiều năm không có uống canh do ta nấu đi?”
Đỗ Hà lúc này mới mỉm cười nói: “Ân, không nói, ngươi nói đến ta thật có điểm chờ mong, ngươi làm thức ăn như thế nào lại thơm như vậy? Ca đến bây giờ cũng không thể nấu được như vậy”
Đỗ Tu Nhiên xua xua tay cười nói: “Số ta sinh ra chính là để nấu cơm a, ca ngươi ngồi xuống đợi một lát, ta lập tức đi làm ngay” Nói xong liền đi vào trong bếp.
Đỗ Hà ngồi trên ghế sa lon, mục quang quét một vòng quanh căn phòng, sau mới buông lỏng, ngồi tại trên ghế sa lon hít vào một hơi thật sâu, đột nhiên cảm thấy chân giống như bị vật gì đó đâm vào, hắn đứng dậy nhìn xuống dưới chân.
Chỉ thấy ở dưới sa lon có một vật nhỏ mềm mềm không ngừng đánh vào chân của mình, nhìn xuống vật nhỏ kia, thì ra chính là tiểu Tể, tiểu Tể chính là mặc quần bông lắc lắc chiếc mông nhỏ miệng thì y y nha nha, chính là cầm đồ chơi đánh đánh vào chân của Đỗ Hà.
Đỗ Hà thấy thế dậm mạnh chân, trừng mắt muốn hù dọa tiểu Tể, tiểu Tể thấy thế sửng sờ nhìn chăm chú Đỗ Hà, một lát liền lắc lắc chiếc mông bỏ chạy, hắn còn nhỏ không thể đứng được, chỉ biết bò, bò cực kì nhanh, một bên bò một bên chiếc mông nhỏ lắc qua lắc lại, thật biết chọc cười người khác.
Cho dù Đỗ Hà không thích nam nhân họ Ngô kia, nhưng tiểu Tể này trời sinh bộ dáng khiến người khác yêu thích, vì vậy hắn cầm qua bánh đậu ở trên bàn đến dụ dỗ tiểu Tể.
“Hư hư……đến ăn bánh đậu, đến…….”Đỗ Hà cầm bánh trong tay quơ quơ.
Tiểu Tể lần này không bò đến,mà là ngồi trên mặt đất uốn éo thân mình nhìn Đỗ Hà, sau đó lại mở to mắt nhìn đến túi bánh đậu trong tay Đỗ Hà, chỉ chốc lát liền nhận ra đó là bánh của mình, lập tức quay đầu hướng Đỗ Hà nhe răng, trong miệng còn nói: “Da…….da…..ni……”
Đỗ Hà sau khi nghe xong ngược lại có điểm vui vẻ, lập tức đem bánh đậu ăn vào trong miệng, hành động này nhưng lại đem tiểu Tể chọc giận, bắt đầu ngồi một chỗ hướng Đỗ Hà nhổ nước miếng, bên cạnh còn phát ra âm thanh: “gei……gei……da…….”
Đỗ Hà thấy dụ dỗ tiểu Tể không thành, thấy trẻ con cứ ngồi mãi trên sàn nhà cũng không tốt, liền đứng dậy muốn đi ôm hắn.
|
Tiểu Tể thấy Đỗ Hà muốn đi tới, liền lắc lắc chiếc mông bỏ chạy, đừng xem tiểu Tể nhỏ người, nhưng được cái rất là nhanh nhẹn, Đỗ Hà ở phòng khách đuổi hai vòng vẫn là không bắt được tiểu Tể, còn có chút mệt mỏi.
Hắn nhịn không được thở hổn hển mắng câu con thỏ nhỏ chết tiệt, chẳng lẽ họ Ngô đều là người như vậy? Tên lớn thì dã man thô lỗ, Đứa nhỏ còn tệ hơn, còn có thể đùa giỡn người lớn……
Ngô kình Thương tại phòng bếp giúp Đỗ Tu Nhiên rửa thức ăn, Đỗ Tu Nhiên đứng tại bên bếp lò thử canh cá, xem xét lại làm thêm hai dĩa rau trộn, một dĩa cải xào, lúc này mới tính là xong.
Đỗ Tu Nhiên bề bộn làm việc, nhớ tới trong nhà không có bia, liền kêu Ngô Kình Thương đi ra bên ngoài mua một ít, Ngô kình Thương liếc nhìn Đỗ Tu Nhiên không có lên tiếng, Đỗ Tu Nhiên xoay người nhìn Ngô Kình Thương hỏi: “Còn sinh khí?”
Ngô kình Thương tìm một chiếc khăn tùy tiện lau hai tay, vẫn như cũ không rên một tiếng.
Đỗ Tu Nhiên dừng lại tay đang cầm đũa trộn thức ăn, nhìn nhìn Ngô kình Thương nói: “Đừng nóng giận, ca của ta cũng chỉ là có ý tốt, ngươi xem như nể mặt ta, nhịn một chút a……..”
Ngô kình Thương hừ nhẹ một tiếng xoay người rời đi…..vừa đúng lúc thấy tiểu Tể bò đến phía dưới chân mình, vừa bò còn vừa cầm thứ đồ chơi mềm mềm đánh vào chân Đỗ Hà, Đỗ Hà chính là thở hổn hển trừng mắt nhìn Tiểu Tể không có biện pháp, cái con thỏ nhỏ chết tiệt kia cũng quá lì lợm đi? Nhỏ như vậy chạy một hồi điều không cảm thấy mệt sao?
Tiểu Tể vừa bò vừa quay đầu nhìn về phía sau, không có chú ý đầu liền đụng vào đùi Ngô kình Thương, lập tức sợ hãi nhìn lên, ỉu xìu.
Ngô Kình Thương xoay người nhấc lên tiểu Tể, tiểu Tể bốn chi ỉu xìu tại giữa không trung, thành thật mặc cho Ngô Kình Thương nhấc đi ra ngoài.
Đỗ Hà đẩy mắt kiếng trên sóng mũi, thầm nghĩ đây đúng là dã man lưỡng gia*, thật đúng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn……..
*lưỡng gia: lưỡng ở đây ý nói 2 hoặc nhiều hơn, gia= gia đình.
Đỗ Tu Nhiên đem cơm thơm ngào ngạt cùng canh cá đem lên, dọn xong thức ăn, đem đũa muỗng đặt tốt, đợi Ngô kình Thương cùng tiểu Tể trở về liền ăn.
Lúc trước cũng bởi vì Đỗ Hà cùng Ngô kình Thương có khúc mắc, trên bàn cơm cũng không ai nhiều lời, bất quá Đỗ Tu Nhiên tay nghề nấu nướng không sai, làm một nồi canh cá có thể kêu mỹ vị, Đỗ Hà cùng Ngô Kình Thương đều uống đến ngon miệng, liền tiểu Tể cũng uống một chén.
Cái tiểu đông tây này uống xong còn ngồi trong ngực Đỗ Tu Nhiên miệng y y nha nha ồn ào nói: “Hao……ci…….”
Đỗ Tu Nhiên vuốt vuốt mái tóc mềm của tiểu Tể, gở lấy thịt cá cho hắn ăn, tiểu Tể mở miệng lớn ăn được rất ngon miệng.
Đỗ Hà ăn cơm xong, ngồi một lát liền đứng dậy ra về, Đỗ Tu Nhiên mặc áo khoác muốn đi tiễn Đỗ Hà, Đỗ Hà trước khi đi còn hướng Ngô Kình Thương cảnh cáo một câu: “Ngươi nếu không đối xử tốt với Tu Nhiên, ta sẽ cho ngươi nếm mùi đau khổ……”
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong lập tức đen mặt, Đỗ Tu Nhiên thấy thế nhanh chóng giúp đỡ Đỗ Hà rời đi……
Đỗ Tu Nhiên đưa Đỗ Hà đến đợi ngay chạm xe công cộng ở phía dưới lầu, Đỗ Hà nói: “Mẹ vẫn chưa biết chuyện của ngươi, tim nàng hiện tại không được khỏe, phải biết rằng nàng khẳng định không chịu được chuyện này, những năm nay đều là ta giúp ngươi chống đỡ, nói thật lần này ta đến đây tên họ Ngô kia để lại cho ta ấn tượng vô cùng xấu, nếu không phải xem tại việc hắn đối tốt với ngươi, ta cũng không nghĩ tiếp tục giúp ngươi giấu diếm mẹ chuyện này.”
Đỗ Tu Nhiên vội vàng nói: “Đừng, ca, việc này ngươi còn phải giúp ta, ta không có cách nào để cùng mẹ thẳng thắng chuyện này, thật sự là không mở miệng được.”
Đỗ Hà thấy thế thở dài, nghĩ nghĩ lại an ủi: “Ca còn có thể giúp ngươi chống đỡ hai năm, chỉ cần ngươi có thể vui vẻ, ta như vậy đã thỏa mãn.”
Đỗ Tu Nhiên gật đầu nói tiếng cảm ơn, sau đó dang tay ra ôm lấy Đỗ Hà, lúc này xe vừa đến, Đỗ Hà lên xe, ngồi trên xe hướng Đỗ Tu Nhiên khoát tay tạm biệt.
Đỗ Tu Nhiên đứng tại chỗ đưa mắt nhìn Đỗ Hà, lần này ca rời khỏi, không biết chừng nào hai anh em mới có thể gặp lại, Đỗ Tu Nhiên đứng ở nơi đó nhìn thật lâu mới xoay người rời đi.
Ban đêm, Đỗ Tu Nhiên đem tiểu Tể lên giường, Tiểu Tể khi ngủ chưa bao giờ cần người dỗ dành, chỉ cần cho hắn ăn no, đến giờ liền giúp hắn đắp mền, hắn liền chỏng vó lên trời ngủ say sưa.
Thấy tiểu Tể đã ngủ, y mới bắt đầu thu thập đồ chơi của tiểu Tể, trở về phòng, Ngô Kình Thương mặc áo ngủ vừa mới tắm rửa xong hiện tại đang lau tóc.
Đỗ Tu Nhiên nhìn hắn một cái, từ khi Đỗ Hà đi rồi, tiểu quỷ này liền không cho y được sắc mặt tốt, cũng không nói chuyện, vì vậy y đi đến trước mặt hắn có chút nịnh hót nói: “Tóc ẩm ướt để ngủ không tốt, ta giúp ngươi lau a.”
Ngô Kình Thương ngừng lại bàn tay đang lau tóc, buồn bực âm thanh nói: “Không cần.”
Đỗ Tu Nhiên chà xát hai tay, thầm nghĩ, tiểu quỷ này bình thường tuy hay nổi giận đùng đùng, nhưng hết giận cũng nhanh, chưa từng giống như bây giờ một mực sinh hờn dỗi.
Đỗ Tu Nhiên thử tiến lại gần hỏi: “Ngươi còn sinh khí?”
Ngô Kình Thương hừ nhẹ âm thanh ném đi khăn tắm trong tay xoay người hướng giường đi đến, Đỗ Tu Nhiên nhìn Ngô Kình Thương nằm bẹp ở một bên giường đưa lưng về phía y.
Đỗ Tu Nhiên có chút sửng sốt, tiểu quỷ này hình như chưa từng để tâm chuyện gì như vậy, chẳng lẽ hắn là đang trách mình lúc ấy không có lập trường đứng về phía hắn, còn đá hắn mấy cước? Hoặc là Đỗ Hà nói với hắn câu kia làm cho hắn tổn thương đi?
Tiểu quỷ này tuy thân thể cường tráng mạnh mẽ hơn sơ với người thường, nhưng thật ra nội tâm của hắn rất nhu mềm, có lẽ một câu nói lơ đãng của Đỗ Hà đã làm cho hắn thương tâm đi? Đỗ Tu Nhiên càng nghĩ càng có chút bất an.
Vì vậy y thay đổi áo ngủ cũng leo lên giường, sau đó xích lại gần Ngô Kình Thương, suy tư mãi,mới để tay áp lên bả vài của Ngô kình Thương.
Nghĩ nghĩ, lại học lấy động tác của Ngô kình Thương lúc muốn chủ động cùng y hoan ái, đầu tiên là từ phía sau ôm chặt lấy hắn,Ngô Kình Thương lưng và eo thật rắn chắc, Đỗ Tu Nhiên ôm có chút dùng sức, ôm nửa ngày tiểu quỷ này lại không có phản ứng gì hết.
Đỗ Tu Nhiên cắn răng, tay từ phía bên ngoài áo ngủ bắt đầu duỗi đến bên trong, sờ lên cơ bụng rắn chắc, trên bề mặt còn lưu lại nhiều vết sẹo, gập ghềnh, Đỗ Tu Nhiên thương tiếc khẽ vuốt ve, sau đó lại chần chờ, tiến lại phía sau lỗ tai của Ngô kình Thương hôn xuống.
Đỗ Tu Nhiên tay không ngừng dò xét phía bên trong quần áo của Ngô Kình Thương, hai người đều là nam nhân, cấu tạo thân thể đều không sai biệt lắm, nhưng tiểu quỷ này mỗi lần cùng y làm, đều dùng miệng hôn khắp người y, không sót chỗ nào, Đỗ Tu Nhiên cúi đầu nhìn nhìn chính mình, ngoại trừ không có cơ bụng rắn chắc như tiểu quỷ, y cùng hắn cơ hồ là không có gì khác nhau, không nghĩ ra hắn mỗi ngày đều đối với mình nhiệt tình là từ đâu mà đến.
Mặc kệ Đỗ Tu Nhiên làm như thế nào, Ngô kình Thương đều không có phản ứng, xem ra lần này tiểu quỷ thật sự là sinh khí, quyết định không để ý đến ý, Đỗ Tu Nhiên thấy vọng nghĩ rút tay về.
Vừa rút về, liền bị Ngô kình Thương nắm lại, Ngô Kình Thương đột nhiên trở mình đem Đỗ Tu Nhiên hung hăn ôm vào trong ngực.
Đỗ Tu Nhiên không có chú ý, cằm liền đập vào trán của Ngô Kình Thương, đau đớn truyền tới liền nhanh chóng đưa tay xoa xoa chiếc cằm, Ngô kình Thương trừng mắt nhìn Đỗ Tu Nhiên, nửa ngày mới đưa tay giúp Đỗ Tu Nhiên xoa xoa, buồn bực âm thanh nói: “Còn đau hay không?”
Đỗ Tu Nhiên không được tự nhiên nắm lấy tay Ngô kình Thương nói: “Tốt lắm, không có việc gì…….”
Ngô Kình Thương liếc nhìn Đỗ Tu Nhiên, sau đó tiến đến bên cằm của y tinh tế hôn lên, Đỗ Tu Nhiên thành thật không hề động đậy, để hắn một đường hôn đến bên miệng.
Ngô Kình Thương hung hăn cắn lên môi của y, đem y cắn đến kêu rên ra tiếng.
Đỗ Tu Nhiên lùi lại thân mình, hỏi: “Tiểu quỷ, ngươi rốt cuộc sinh khí chuyện gì?”
Ngô Kình Thương cũng không trả lời, trực tiếp trườn người qua đem Đỗ Tu Nhiên áp dưới thân mình, sau đó đưa tay xé mở quần áo của y, không chút ôn nhu bắt đầu gặm mút cơ thể y.
Đỗ Tu Nhiên cố nén đau đớn, thẳng đến Ngô kình Thương đi vào giữa hai chân y, dùng lực mạnh đến nỗi y toàn thân đều đau đớn đến trán xuất mồ hôi, y nhịn không được nữa liền nghĩ cong chân lên không nghĩ để cho Ngô kình Thương tiếp tục làm.
Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên có chút run rẩy, mới giật mình tỉnh táo lại, hắn dừng tay lại, nghĩ đến đều gì, liền nhanh chóng ôm Đỗ Tu Nhiên vào ngực, sau đó thương tiếc hôn lên gò má của y, nửa ngày mới nói câu: “Thực xin lỗi………”
Đỗ Tu Nhiên bình ổn lại hơi thở, thoáng đẩy ra Ngô kình Thương, nhíu mày hỏi: “Ngươi hôm nay rốt cuộc làm sao vậy? Nói chuyện!”
Ngô kình Thương rút đầu vào cổ của Đỗ Tu Nhiên, nửa ngày mới phun ra một câu: “Giữa trưa ta nhìn thấy ngươi cùng ca ngươi……….”
Đỗ Tu Nhiên sửng sờ, nghĩ nghĩ, cảm thấy có gì đó không ổn, nhân tiện nói: “Ta cùng ca ta làm sao?”
Ngô Kình Thương giống như bị chọc giận liền cắn Đỗ Tu Nhiên một cái, Đỗ Tu Nhiên đau đến hít vào một hơi, đưa tay lên liền đánh Ngô kình Thương thoáng cái nói: “Điểm nhẹ,rất đau a.”
|
Ngô Kình Thương củng tại trong ngực của Đỗ Tu Nhiên vươn ra đầu lưỡi khẽ liếm vào nơi hắn vừa cắn qua, mới bất mãn nói: “Hai người các ngươi ôm nhau…….”
Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong đầu đầy hắc tuyến, y nói: “Ngô Kình Thương, hắn là ca của ta!”
Ngô Kình Thương nói: “Ca cũng không thể ôm………..”
Đỗ Tu Nhiên lấy tay đẩy ra Ngô Kình Thương cả giận nói: “Chó má!”
Ngô Kình Thương nhìn chằm chằm Đỗ Tu Nhiên cả nửa ngày mới cúi đầu nói: “Ta sẽ ghen tỵ………..”
Đỗ Tu Nhiên nghe vậy sửng sờ, ánh mắt hướng nhìn Ngô Kình Thương, Ngô Kình Thương lập tức nhẹ nhàng hôn môi y.
Màn đêm như nước, trên giường âm thanh quay cuồng diễn ra triền miên.
Ngô kình Thương một cánh tay ôm lấy nam nhân đang xụi lơ đứng dậy, tiến vào từ phía sau.
Đỗ Tu Nhiên quỳ ghé vào trên giường, nhịn không được lấy tay che đi, nửa ngày mới thở dốc nói: “Lần này làm đủ chưa? mẹ kiếp,cùng lắm ta từ nay về sau cũng không ôm ai nữa, được chưa?” Tiểu quỷ càng ngày càng mạnh, rõ ràng có thể chịu đựng tới bây giờ không chịu bắn, hắn muốn lăn qua lăn lại chết y a?
Ngô Kình Thương ý đồ thực hiện được mới nói: “Vậy sau này chỉ có thể ôm mình ta.”
“hảo, hảo………..ôm ngươi!” Đỗ Tu Nhiên cắn răng nắm chặt mền, sau lưng lại một hồi tiến sâu vào gia tăng tốc độ, không bao lâu liền kết thúc.
Đỗ Tu Nhiên toàn thân đều là mồ hôi nằm ở trong ngực Ngô Kình Thương ngủ gà ngủ gật.
Ngô Kình Thương ghé vào bên tai y nói: “Nhớ kĩ lời ngươi vừa nói, không cho đổi ý.”
Đỗ Tu Nhiên nhíu mày lại, sau đó bất mãn trừng liếc nhìn Ngô Kình Thương, liền bất đắc dĩ mà trầm ngủ trong ngực Ngô Kình Thương.
|
Chương 57
Bởi vì đêm qua lăn qua lăn lại quá khuya, buổi sáng Đỗ Tu Nhiên vẫn ngủ được thật sự trầm, Ngô Kình Thương không đành lòng đánh thức y, liền đứng dậy đơn giản thu thập mọi thứ rồi mang theo tiểu Tể vừa thức dậy đi làm việc.
Đi ngang qua quầy bán quà vặt ở dưới lầu, mùi canh hầm thơm ngát truyền đến, tiểu Tể bắt đầu y y nha nha chiếc miệng nhỏ đòi ăn cơm, Ngô Kình Thương vỗ nhẹ cái ót của tiểu Tể, ngừng lại cước bộ, cũng là bình thường giờ này Đỗ Tu Nhiên đã sớm thức dậy chuẩn bị thức ăn cho hai người bọn họ, đừng nói là tiểu Tể hắn cũng thật sự có chút đói, Ngô Kình Thương cúi đầu sờ lên bụng, trong túi là một trăm đồng tiền vài ngày trước Đỗ Tu Nhiên đưa cho hắn, hắn mua cho tiểu Tể một túi bánh bao nhỏ, vẫn còn lại chín mươi bốn lẻ năm đồng, ước chừng ăn một bữa cơm vẫn là đủ.
Sau đó liền ẳm tiểu Tể đi vào, tiểu Tể thường xuyên ngồi trên vai Ngô kình Thương, ngồi rất ổn định, tay còn nắm chặt tóc Ngô Kình Thương hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.
Ngô kình Thương vừa tiến vào, trong quán ăn một số người sớm ăn xong đều quay đầu lại nhìn hai người bọn họ, lọt vào tầm mắt mọi người là một người nam nhân cao lớn nơi bả vai còn mang theo một đứa trẻ mập mạp dễ thương, nhìn như có chút quái dị, nhưng động tác của một lớn một nhỏ thoạt nhìn vô cùng tự nhiên lại hài hòa, làm cho mọi người cảm thấy một gia đình chính là như thế này đây.
Tiểu Tể bắt lấy tóc của Ngô kình Thương y y nha nha đưa tay chỉ trỏ loạn xạ, sau đó lại không thành thật ngồi trên vai Ngô Kình Thương lại giống như đang tọa kỵ mã, Ngô Kình Thương lại có chút không kiên nhẫn đưa tay đánh vào chiếc mông nhỏ của tiểu Tể, lần này lại đem vài người ngồi ở xung quanh làm cho hồ đồ, căm giận bất bình nghĩ, người này làm ba ba như vậy sao? Hài tử này mới có chút tuổi lại nhẫn tâm mà đánh như vậy? Lại cho ngồi ở trên vai, lỡ như đem đứa bé làm rơi xuống đất thì biết làm sao bây giờ?.
Lúc mọi người đều chờ đợi đứa bé khóc lên, tiểu Tể lại một lần nữa làm cho mọi người rơi cằm vì kinh ngạc, tiểu Tể chính là bị Ngô Kình Thương đánh một cái vào mông, tiểu Tể lúc đầu là lảo đảo thân mình, sau đó lại mở to mắt nhìn xuống dưới đất, nhẫn nhịn nghẹn nghẹn chiếc miệng nhỏ nhắn không khóc, mà là ghé người vào trên vai Ngô kình Thương dịch dịch chiếc mông nhỏ, hai chân nhỏ giơ cao lên, hai bàn tay nhỏ bé một mực ôm lấy đầu Ngô kình Thương, lại đưa tay chỉ trỏ xung quanh, cạc cạc nở nụ cười vài tiếng, lại tiếp tục lặp lại động tác cưỡi ngựa của mình, đem vài thực khách trong tiệm đều chọc đến dở khóc dở cười, cái này hài tử nhà ai, cũng quá can đảm đi?
Lão bản trong quán ăn đều nhận thức được tiểu Tể, bởi vì Đỗ Tu Nhiên cuối tuần thường xuyên mang tiểu Tể đến đây ăn cơm, quán ăn này tay nghề vỗ cùng tốt, lúc trước Đỗ Tu Nhiên từng nói qua chuyện này với Ngô Kình Thương.
Lão bản quán ăn dùng vẻ mặt tươi cười hỏi: “Quý khách muốn dùng gì? Quán chúng tôi sủi cảo vô cùng ngon.”
Ngô Kình Thương không thích tiểu Tể cứ đùa giỡn trên đầu mình, nên nắm lấy lưng quần tiểu Tể kéo hắn xuống, sau đó quay qua nói với lão bản: “Mì a.” Ngô kình Thương dùng tay ước lượng lớn nhỏ nói: “Một bát lớn như vậy.”
(sự thật là bản QT ghi là “bồn” với “chậu” =.=! nhưng mình xin ghi bát cho nó lịch sự, mấy nàng cứ tự tưởng tượng độ lớn nhỏ của cái bát nhé.)
Lão bản sững sờ, lập tức cười nói: “Tốt, xin ngài chờ một chút.” Sau đó xoay người đi vào phòng bếp.
Tiểu Tể thành thật mặc cho Ngô Kình Thương xách mình ở giữa không trung, hai cánh tay vẫn không yên mà quơ quơ chơi đùa, một người phụ nữ ngồi ở bên cạnh nhịn không được nói: “Tiểu tử, trẻ con không phải là ôm như vậy, dễ dàng làm cho trẻ bị nghẹn khí.”
Ngô Kình Thương quay đầu liếc nhìn người phụ nữ không có lên tiếng, do dự sau mới xách lấy tiểu Tể hướng đến chiếc bàn trống đi đến, tiểu Tể vừa ngồi xuống bàn, bắt đầu lấy lại tinh thần, lắc lắc chiếc mông nhỏ bò đông bò tây, chiếc mũi còn hít hít ngửi ngửi mùi vị xung quanh, âm thanh này phát ra làm cho vài người ngồi ăn gần đó cười đến vui vẻ.
Một hồi công phu, Mì đã được mang lên, một bát lớn nóng hổi, tiểu Tể hít hít cái mũi ngửi bò đến bên cạnh bàn không nhúc nhích mở mắt to nhìn bát mì.
Ngô Kình Thương đưa tay múc mì ra một chén nhỏ liền bắt đầu cúi đầu ăn, tiểu Tể thấy được Ngô kình Thương ăn được thực sự ngon, có chút ngồi không yên, cọ đến trước mặt Ngô kình Thương giống như con chó nhỏ đồng dạng vươn cổ ra nhìn Ngô Kình Thương ăn mì.
Ngô Kình Thương ăn xong một chén, liếc mắt đến tiểu Tể đang chảy nước miếng ngồi ở bên cạnh, sau đó buông chén xuống, không kiên nhẫn nhíu mày cầm lấy chén không, bỏ chút mì vào trong chén, gấp một cọng mì bỏ vào trong miệng tiểu Tể, mì ở trong tiệm này có chút dài, tiểu Tể ngồi nghệch ra ở bên cạnh bàn, sau đó dùng miệng hút lấy mì ở trong miệng, răng nhỏ cũng cắn cắn, vừa cắn vừa hút lấy mì, ăn được đến say sưa ngon miệng, bên cạnh có mấy người đang mua cơm, nhìn xem tiểu Tể ăn mì đều là bộ dáng ngây ra.
Ngô Kình Thương ăn rất nhanh, chỉ chốc lát liền ăn hết một bát mì to, tiểu Tể cũng ăn được vài chén mì, nước súp mì còn thừa lại Ngô Kình Thương uống hơn phân nữa, sau đó lại đút ngược lại cho tiểu Tể hơn nửa chén, rồi mới thanh toán tiền mang theo tiểu Tể rời khỏi, chân trước vừa rời khỏi chân sau liền có người chạy đến hỏi lão bản, đó là ai vây? Là hài tử nhà ai? Này cũng quá ham ăn đi, đều có thể tự mình ăn mì, có thể tiêu hóa được không?
Lão bản lắc lắc đầu nói không quen,ta cũng không rõ lắm.
Ngô Kình Thương mang theo tiểu Tể đi làm công nửa ngày, bởi vì buổi sáng rời nhà quá gấp mà quên mang theo seat belt, đem tiểu Tể phóng trên mặt đất cũng không được, trên mặt đất đều là xi măng bụi bặm, Ngô Kình Thương chính là đơn giản làm cho tiểu Tể nằm ở phía sau lưng nắm lấy áo của hắn.
Tiểu Tể trên người không có trói seat belt, cũng chỉ là hai bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo của Ngô Kình Thương để không rơi xuống đất, tiểu Tể dù sao cũng không phải là hài tử bình thường, bàn tay nhỏ bé phi thường có lực, nắm lấy quần áo của Ngô Kình Thương cho tới giữa trưa cũng không có bị tuột tay mà té, rãnh rỗi còn quơ quơ hai bàn chân nhỏ bé leo lên người Ngô Kình Thương, leo lên được đến bả vai của Ngô kình Thương còn có thể cạc cạc cười ra tiếng.
Buổi chiều Ngô Kình Thương ăn cơm xong, phải đi cửa hàng mua seat belt cho tiểu Tể buộc lại sau lưng, vừa trở lại nơi làm, lão Trương liền tìm hắn nói: “Ai, tiểu Ngô, có người tìm ngươi.”
Ngô Kình Thương trở lại thấy được hai người kia thì sửng sốt hạ, lập tức nói: “Tại sao là các ngươi?”
Hai người tìm hắn không phải là ai khác, chính là đội trưởng lính đánh thuê Thiên Lang Tôn Uy, cùng với đội viên Lưu Vân Thanh.
Tìm một quán bar nhỏ ở phụ cận, ba người mới ngồi xuống, Tôn Uy đưa tay trêu trọc tiểu Tể, tiểu Tể chính là ghé vào trên vai Ngô Kình Thương, nắm lấy cổ áo Ngô Kình Thương tức giận hướng Tôn Uy đá chân, vừa đá chiếc miệng nhỏ nhắn còn bẹp bẹp: “Zhou…..zhou………”
Tôn Uy rút tay về nhìn về phía Ngô Kình Thương sờ sờ lên chiếc mũi nói: “Thiên Lang giải tán, ta cùng Lưu Vân Thanh thương lượng đến tìm ngươi nương tựa……….”
Ngô Kình Thương uống một hớp rượu nói: “Ta nuôi không nổi hai người các ngươi.” hắn lập tức hướng về phía Lưu Vân Thanh hỏi: “Tay đã tốt chưa?”
Lưu Vân Thanh tự giễu vỗ vỗ cánh tay trái trống không nói: “Đoạn(đứt, gãy), sạch sẽ lưu loát mất một cánh tay, Tôn đội nói, ta đây nếu lớn lên suất* điểm, chính là Dương Quá thời hiện đại, ha ha”
*suất: điển trai, đẹp trai.
Nghe vậy Ngô Kình Thương không có cười, mà là cúi đầu uống một hớp rượu trầm mặc, lúc này Tôn Uy móc ra thể tín dụng đặt lên bàn đưa cho Ngô Kình Thương nói: “Tiền trong thẻ tín dụng ta đều làm theo ngươi nói phân chia cho các huynh đệ, trừ bỏ tiền phẫu thuật cùng thuốc men của bọn hắn, thêm tiền trợ cấp mười tám người, bỏ đi Lưu Vân Thanh cùng ta, tổng cộng là mười sáu người, mỗi người chia đều lấy bốn trăm vạn, lão Nhị cùng lão Lục chúng ta đều đưa tiền cho gia đình họ, hết thảy đều làm thỏa đáng.” Hắn dừng lại rồi nói: “Thẻ tín dụng này……. còn dư lại năm trăm vạn.”
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong ngẩng đầu mắt nhìn Lưu Vân Thanh, nửa ngày nhẹ gật đầu hỏi: “Các ngươi từ nay về sau có tính toán gì không?”
Tôn Uy nói: “Trong Thiên Lang chỉ có ta cùng Lưu Vân Thanh là không gia đình không sự nghiệp, tuổi cũng lớn, cho nên muốn đến đây lăn lộn với ngươi, đặt chân tại a thị.”
Ngô Kình Thương đặt chén rượu xuống nghi ngờ nói: “Theo ta lăn lộn? chuyển hàng?”
Tôn Uy vội hỏi: “Này cũng không phải, là như vầy, ta cùng Lưu Vân Thanh những năm gần đây cũng có tiết kiệm chút ít, trong tay của ta hiện nay cũng có chút tiền, nghĩ muốn mở một siêu thị lớn ở A thị…..”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ, liền đem thẻ tín dụng trên bàn giao cho Tôn Uy nói: “Dùng tiền trong thẻ tín dụng……….”
Tôn Uy nói: “Kỳ thật ta nghĩ chuyện mở siêu thị, không bằng chúng ta cùng nhau hợp tác làm ăn,mỗi người đều ra tiền, sau đó có lợi nhuận thì chia đều,được không?”
Lưu Vân Thanh nói: “Đương nhiên được, đều là huynh đệ, có khó khăn đương nhiên cùng nhau gánh, có tiền cùng nhau hưởng.”
Tôn Uy nói: “Thua lỗ thì không đến mức như vậy, chỉ là vấn đề lợi nhuận ít hay nhiều thôi.”
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong nửa ngày mới nói: “Các ngươi nói chuyện này ta không hiểu, tùy tiện các ngươi, cần ta giúp đỡ thì lại nói với ta, ta đi làm việc.” Nói xong liền muốn đứng dậy.
Tôn Uy vội vàng nói: “Đừng nóng vội đừng nóng vội, ta tính sơ chi phí một chút” Tôn Uy liền xuất ra chiếc máy tính nho nhỏ, lạch cạch tính một hồi mới nói: “Một người bốn trăm hai mươi vạn, Vân Thanh ngươi có vấn đề gì không?”
|
Lưu Vân Thanh cười nói: “Trong tay của ta có sáu trăm vạn, hẳn là không có vấn đề.”
Tôn Uy nói: “Cứ quyết định vậy đi, ta trả lại tiểu Ngô tám mươi vạn.”
Ngô Kình Thương nói: “Từ bỏ, đều quăng vào đi.”
Tôn Uy nói: “Vậy không được,cần bao nhiêu thì lấy bây nhiêu thôi” Nói xong mở máy tính ra, hỏi: “Gửi tới thẻ tín dụng của ngươi?”
Ngô Kình Thương thấy hắn ra quyết định cũng nhân tiện nói: “Ta không có thẻ” Nghĩ đến đều gì liền nói: “Gửi tới thẻ của Tu Nhiên.”
Tôn Uy đem mọi việc quyết định rõ ràng, sau đó lại bận rộn tính toán, liền lưu lại số điện thoại cho Ngô Kình Thương, sau này có thể tùy lúc liên lạc, Ngô Kình Thương lúc này mới rời khỏi quán bar, đem theo tiểu Tể ở bên cạnh bàn xách đi.
Tiểu Tể toàn mặt đỏ ửng nằm ngủ suốt buổi trưa sau lưng Ngô Kình Thương, nguyên do là hắn vụng trộm lúc Ngô kình Thương đang cùng người khác nói chuyện mà lén lúc uống liền mấy ngụm rượu trong ly của Ngô Kình Thương, uống xong mặt liền nóng như bánh bao, nóng rát, cũng may tiểu Tể cùng những đứa trẻ khác không giống với, nếu không chiếc miệng nhỏ nhắn cùng chiếc dạ dày của hắn nhất đinh chịu không được.
Khuya về đến nhà mới tỉnh lại được, thấy được Đỗ Tu Nhiên chạy đến ôm lấy hắn thì lại bắt đầu giở trò làm nũng, Ngô Kình Thương ôm lấy Đỗ Tu Nhiên vừa đi vừa nói chuyện.
Đỗ Tu Nhiên ôm tiểu Tể nghĩ hoặc hỏi: “Vừa rồi ta rút tiền đi mua thức ăn, thấy trong thẻ xuất hiện nhiều tiền hơn, xảy ra chuyện gì?”
Ngô Kình Thương ừ một tiếng, liền đem sự tình từ đầu đến đuôi một lần nói cho Đỗ Tu Nhiên nghe, Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe xong nghĩ nghĩ nói: “Ta cảm thấy được đây là chuyện tốt, hợp tác làm ăn mua bán kiếm lời, ngươi cũng không cần mỗi ngày đều mệt nhọc chuyển hàng.”
Ngô Kình Thương nói: “Ân,Tôn Uy kêu ta giúp hắn trông coi,công việc vận chuyển hàng cũng không thể làm thời gian dài được.”
Đỗ Tu Nhiên ngẩng đầu lên nói: “Vậy ngươi đừng làm nữa? Mấy ngày nay ở nhà trông nom Tiểu Bảo đi…..”
Ngô Kình Thương nghĩ nghĩ lại không có phản đối chỉ nói: “Ta đói bụng.”
Đỗ Tu Nhiên rất cao hứng, ôm tiểu Tể hôn một cái nói: “Buổi tối làm thức ăn, ta làm chút thức ăn ngon cho ngươi cùng tiểu Tể ăn no bụng” Tiểu Tể cảm giác được Đỗ Tu Nhiên tâm trạng vui vẻ, cũng bắt chước theo tung tăng như chim sẻ y y nha nha không ngừng.
Buổi tối ăn cơm xong, Ngô kình Thương ôm eo của Đỗ Tu Nhiên cọ xát cả nửa ngày, mới mở miệng hỏi: “Ngươi có phải hay không là sắp được nghỉ đông?”
Đỗ Tu Nhiên lấy tay nhẹ nhàng vuốt tóc Ngô kình Thương nói: “Ân, gần đến.”
Ngô kình Thương nghĩ nghĩ hỏi: “Ngươi nghĩ đông chúng ta đi du lịch có được hay không……”
Đỗ Tu Nhiên dừng tay lại nói: “Đi a, ngươi muốn đi đâu?”
Ngô Kình Thương nói: “Canada”
Đỗ Tu Nhiên kinh dị cúi đầu nhìn về phía Ngô Kình Thương hỏi: “Canada? Cái này……..có phải là quá xa hay không?”
Ngô Kình Thương ôm thật chặt Đỗ Tu Nhiên vào ngực,khóe miệng mang cười nói: “Không xa, còn có thể thuận tiện đi làm giấy đăng kí kết hôn.”
|