Bạn Trai Tôi Là Quái Vật
|
|
Đỗ Tu Nhiên “Ân, bây giờ còn phải chi tiền sữa bột cho tiểu Tể, về sau lại tốn phí đi học, tương lai là phí đại học, về sau lại là tiền kết hôn mua nhà……….Ta trước mặt một mình không thể gánh hết được.”
Ngô Kình Thương ngẩn ngơ, nửa ngày mới nhẹ gật đầu lên tiếng, bắt đầu ăn cơm trong buồn bực, ai nói y không quan tâm tiền, y rõ ràng thực rất quan tâm.
Đỗ Tu Nhiên thật ra là quan tâm tiền, nhưng hắn quan tâm chính là tiền do chính mình từng giọt mồ hôi cố gắng làm việc mà kiếm được, hắn cảm thấy như vậy mới có thể an tâm, mà tám trăm ngàn của Ngô Kình thương, Đỗ Tu Nhiên vẫn cảm thấy cầm ở trong tay lại không nỡ tiêu, tuy nhiên số tiền kia là lợi nhuận của tiểu quỷ do năm năm công tác quên mình, không màng đến nguy hiểm, nhưng là bên trong dính đầy máu tươi, Đỗ Tu Nhiên sử dụng liền chột dạ, y thậm chí không dám sử dụng, nhưng hôm nay số tiền này lại có tác dụng, Đỗ Tu Nhiên thở dài một hơi cảm giác được như trút được gánh nặng
Thời gian rửa chén Ngô Kình Thương ở phía sau lưng dính sát vào người của Đỗ Tu Nhiên, bắt đầu hôn lên lỗ tai của y.
Đỗ Tu Nhiên tay cầm chén đều có chút run có chút không cầm được chén, y quay đầu nói: “Đừng làm rộn, ngươi cũng không phải Tiểu Bảo” (tiểu bảo sẽ ko hôn lỗ tai a đâu Nhiên ca ak)
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong có chút không vui, cắn nhẹ lỗ tay Đỗ Tu Nhiên, Đỗ Tu Nhiên lỗ tay rất mẫn cảm bị cắn cả cổ đều đỏ lên, Ngô Kình Thương dựa sát vào Đỗ Tu Nhiên đột nhiên mở miệng hỏi: “Cái kia, hai ngày nay…….ngươi có nhớ ta không?”
Đỗ Tu Nhiên sau khi nghe thì ngượng ngùng, cúi đầu nói: “Không có.”
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong hung hăng ôm chặt lấy eo của y uy hiếp nói: “Thật không có?”
Đỗ Tu Nhiên nắm lấy tay Ngô Kình Thương nói: “Đừng, chặt quá………”
Ngô Kình Thương yêu thương mà hôn hôn lên má của Đỗ Tu Nhiên, buông lỏng cánh tay khẽ nói: “Kỳ thật………..ta nghĩ ngươi……….”
Đỗ Tu Nhiên nghe vậy dừng lại động tác, đưa tay vuốt ve tóc của Ngô Kình Thương, Ngô Kình Thương giống như một người bị đói khát nay gặp phải một dòng nước tên Đỗ Tu Nhiên, hắn ôm thật chặt Đỗ Tu Nhiên.
Trước kia khi hai người làm sự tình, luôn là Ngô kình Thương chủ động, Đỗ Tu Nhiên bị động, nhưng là hôm nay nhiệt tình của Đỗ Tu Nhiên cơ hồ đem hết mọi thứ cất giấu trong đáy lòng Ngô kình Thương lôi ra, vui sướng hân hoan.
Trong phòng ngủ, Ngô Kình Thương nằm trên giường, Đỗ Tu Nhiên là lần đầu tiên ngồi lên thứ giữa hai chân Ngô kình Thương.
Tư thế như vậy đòi hỏi rất nhiều can đảm, cho dù Đỗ Tu Nhiên là nam nhân đi nữa, y cũng có chút xấu hổ, hơn nữa nơi đó của tiểu quỷ không ngừng trướng to trong cơ thể y, làm chân của y sắp chống đở không nổi nữa, chỉ có thể ngồi trên đùi của Ngô Kình Thương, tiếp xúc nhiệt độ mà kích thích y, y chỉ có thể cố gắng mà giữ vững thân thể, hai tay đặt trước ngực Ngô Kình Thương, cắn môi có chút cảm giác nam khan, lại không nghĩ cùng Ngô kình Thương đối mặt.
Ngô Kình Thương vịn lấy eo của Đỗ Tu Nhiên, vừa thoáng động, Đỗ Tu Nhiên cơ hồ chống đỡ không được rên rỉ thành tiếng.
Tư thế như vậy tiến vào, so với dĩ vãng càng sâu càng khó chịu hơn, cánh tay Đỗ Tu Nhiên chống trước ngực của Ngô Kình Thương có chút run rẩy, y nhanh chóng đè lại Ngô Kình Thương, ái muội nói: “Ngươi đừng động, ta……..động.”
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong ngẩn ngơ, đưa tay vòng quanh eo của Đỗ Tu Nhiên, ánh mắt nhìn chằm chằm Đỗ Tu Nhiên không rời mắt.
Đỗ Tu Nhiên động vô cùng chậm, cũng không quá sâu, điều này làm cho Ngô kình Thương không đạt được triệt để khoái cảm, nhưng Ngô Kình Thương lại cố gắng nhẫn nại chịu đựng dục vọng, cũng bởi vì hắn muốn nhìn biểu tình lúc này của Đỗ Tu Nhiên.
Nói như thế nào, tại đáy lòng của Ngô Kình Thương, đây là thời khắc Đỗ Tu Nhiên đẹp nhất, mê hoặc hắn nhất, Đỗ Tu Nhiên lúc này dạng chân ngồi ở trên người hắn, trên mặt mang hơn nửa phần ngượng ngùng, nửa phần quật cường,rõ ràng là muốn làm người chủ động, rồi lại mang theo chút thần sắc e sợ, cậy mạnh nhưng lại ngượng ngùng, động tác phập phồng không lưu loát, nhưng cũng mang theo sức hấp dẫn trí mạng, làm cho Ngô Kình Thương mê muội nhìn cả nửa ngày.
Cuối cùng mới nghiêng người kéo Đỗ Tu Nhiên nằm đến dưới thân mình, mang theo yêu thương mà hôn y, hắn nói: “Có phải là mệt mỏi? Vậy nghỉ ngơi chốc lát, ta động là được…………”
Đỗ Tu Nhiên lấy tay che đi gương mặt đã hồng thấu gật đầu, Ngô Kình Thương khó được mà nở một nụ cười, đưa tay nâng chân của Đỗ Tu Nhiên lên, vừa động vừa chăm chú nhìn vẻ mặt của Đỗ Tu Nhiên lúc này, đây là một gương mặt khác của y mà chỉ có duy nhất một mình hắn là biết rõ, suy nghĩ này làm cho địa phương nào đó ở đáy lòng Ngô Kình Thương trở nên mềm mại và ôn hòa hơn bao giờ hết.
|
Chương 54
Ngô Kình Thương bằng cấp không cao, nếu như phải tìm việc làm, chỉ có thể làm bảo an, bảo vệ tại những công ty tư nhân hoặc xí nghiệp, nhưng là công việc bảo an tiền lương quá thấp, công việc lại không ổn định, hơn nữa Ngô kình Thương ăn nói cũng không phải đồng dạng như người bình thường, căn bản là công việc tạm thời không đủ nuôi sống gia đình, chỉ sợ ngay cả tiền ăn của một mình hắn cũng trang trải không đủ, bất quá chính là lao động tay chân a, lấy cơ bắp ra lao động đổi lấy tiền công, Ngô Kình Thương cũng không phải người không có sức khỏe cùng thể lực, nếu như có thể cho hắn nhiều tiền một chút, hắn cũng nguyện ý mà làm công việc khuân vác.(nói đơn giản là Thương ca đi làm cu ly khuân vác a!)
Muốn kiếm được công việc lao động bằng cơ bắp cũng không phải khó tìm, không cần thành tích cao, cũng không cần phiền thoái phỏng vấn hay thi viết, chỉ cần là dân bản xứ, có giấy chứng minh xác nhận thân phận, hơn nửa thân thể khỏe mạnh có năng lực là được, Ngô Kình Thương chính là chọn lấy công việc ăn lương theo sản phẩm.
Chính là làm công nhân vận chuyển lưu động, chỗ kia chính là công ty hậu cần, công việc khuân vác, dở hàng rất nhiều, chỉ là công việc có chút vất vả, nhưng công việc rất tự do không gò bó làm nhiều hưởng nhiều, bằng thể lực của Ngô kình Thương, người khác có thể kiếm được một ngàn, hắn chỉ đơn giản hoạt động gân cốt cũng có thể tìm về gấp hai lần, không có hạn chế, chỉ cần có đủ khả năng là được, không thích có thể rời đi,không bị thúc ép, tổng thể mà nói Ngô kình Thương đối với công việc này rất hài lòng thỏa mãn.
Chỉ là Đỗ Tu Nhiên có chút đau lòng Ngô kình Thương, những chuyện lặt vặt này vừa thô lại vừa nặng, hơn nữa lại dầm mưa dãi nắng rất vất vả, nhưng là Ngô kình Thương vẫn vui vẻ làm việc, công việc này đối với hắn có chút tự tại, công việc khác thì Ngô Kình Thương lại cảm thấy không thỏa mái, Đỗ Tu Nhiên thấy vậy liền đồng ý cho hắn tiếp tục làm, chỉ là tốn chút tâm tư làm hai bữa cơm mà thôi, y phá lệ làm chút thức ăn ngon, cho Ngô Kình Thương bồi bổ thân thể.
Trước kia Ngô kình Thương không có đi làm thì Tiểu Bảo do hắn chăm nom, hiện tại hai người đi làm cùng lúc, Tiểu Bảo lại thành vấn đề, tính chất công việc của Đỗ Tu Nhiên không tiện mang theo Tiểu Bảo, so sánh với nhau công việc của Ngô kình Thương tiện lợi nhiều hơn, nhưng là Đỗ Tu Nhiên lại lo lắng Ngô Kình Thương trong lúc vận chuyển gì đó có hay không va chạm trúng tiểu Tể.
Ngô Kình Thương thấy Đỗ Tu Nhiên lo lắng liền nói: “Tiểu Bảo không phải như những đứa trẻ bình thường khác, cái này ngươi yên tâm, ngã trên mặt đất hắn cũng không chết được.” (có cha nào nói con mình vậy không ?)
Lời nói như vậy,Đỗ Tu Nhiên cảm thấy có chút không ổn, tiểu quỷ ngay cả bản thân mình điều chiếu cố không tốt, thì làm sao có thể chiếu cố tốt với Tiểu Bảo?
Ngô Kình Thương đứng dậy ôm bả vai Đỗ Tu Nhiên nói: “Đừng suy nghĩ nữa, chuyện của Tiểu Bảo hãy giao cho ta, ta cam đoan không có vấn đề.”
Tiểu Tể mặc dù chỉ hơn hai tuổi, nhưng hắn biết rõ yêu mến cùng sợ hãi, hắn chính là yêu mến nằm trong lòng Đỗ Tu Nhiên,nằm ở trong lòng Đỗ Tu Nhiên hắn cảm giác được chính là ấm áp cùng an toàn, hắn sợ hãi chính là Ngô kình Thương kia, cảm giác có uy hiếp đến tính mạng hắn, cho nên mỗi lần hắn bị Ngô kình Thương chộp trong tay, hắn đều thành thành thật thật, đặc biệt ngoan, mặc dù còn nhỏ, nhưng là chính là có mắt nhìn người, hắn biết, nếu chọc giận Ngô kình Thương chính là sẽ bị đánh.
Công việc khuân vác không ít người làm, nhưng Ngô Kình Thương làm việc chính là nhanh nhẹn lưu loát, rất nhiều công ty điều nguyện ý mướn hắn, hắn làm công, phá lệ nhanh nhẹn hơn người khác.
Ngô Kình Thương bên cạnh công việc dở hàng hóa, vừa mang theo tiểu Tể, nói là mang theo cũng chỉ là cố định tiểu Tể ở seat belt, sau đó cột vào người, tiểu Tể đồng dạng như chú rùa con, bị Ngô kình Thương mang theo sau lưng, cũng may tiểu Tể rất thành thật, cũng không làm rộn.
Bởi vì trời lạnh,Đỗ Tu Nhiên buổi sáng cho hắn mặc quần áo thật dày nên cũng không lo lắng hắn sẽ bị đông lạnh, Ngô Kình Thương chính là cứ như vậy đeo tiểu Tể trên lưng đi làm, tiểu Tể đối với Ngô Kình Thương mà nói giống như mang theo một cái nồi nhỏ trên người mà thôi, căn bản đối với công việc của hắn không có chút nào ảnh hưởng.
Tiểu Tể vẫn không nhúc nhích núp ở trong seat belt sau lưng Ngô Kình Thương, ánh mắt nhỏ như hạt đậu xuyên thấu qua chiếc mũ bằng vải bông nhìn khắp nơi, cũng không cảm thấy buồn bực nhàm chán, mà còn cảm thấy mới lạ.
Thấy có người chuyển gì đó bị rơi vào chân rào khóc kêu to, hắn còn có thể cười ra tiếng, khúc khích, hắn nếu không cười, Ngô Kình Thương cơ hồ đều quên sau lưng còn có một tiểu đông tây.
Công việc của Ngô Kình Thương chủ yếu là dựa vào sức khỏe,Khiêng vác đồ vật, khi hắn xoay người hoặc khiêng đồ, tiểu Tể ở sau lưng tuy là có seat belt cột vào nhưng tay chân đều ở bên ngoài, cũng làm theo động tác của Ngô Kình Thương mà vung vẫy hai tay cùng chân, có đôi khi làm động tác lớn, hắn lại cười đến vui vẻ.
Có mấy nam nhân lớn tuổi thấy thế nhịn không được cười nói Ngô Kình Thương: “Tiểu Ngô a, ngươi xem ngươi làm công việc bốc xếp dựa vào thể lực như vậy, còn mang theo đứa nhỏ, rất vất vả, hơn nữa đứa bé cũng không có khả năng chịu được, hay là để ở nhà cho vợ ngươi trông nom đi, nếu không đứa bé này rất đáng thương a, trời đông giá rét không nói, chỉ là ngươi mang theo hắn xoay qua xoay lại, trẻ con điều không thể chịu được, ngươi nhìn xem đôi mắt nhỏ đáng thương của hắn a, chúng ta ở bên cạnh nhìn xem cũng không đành lòng.”
Ngô Kình Thương ngẩng đầu liếc mắt nhìn nam nhân nói: “Trong nhà không có người trông nom, nếu không ta cũng không mang theo hắn.” Thừa dịp làm việc cũng không sai biệt lắm, hắn đem tiểu Tể cởi xuống, nhấc đứng dậy, cao thấp nhìn nhìn.
Tiểu Tể chính là mở to con mắt đen bóng, vẫn không nhúc nhích ngồi ở trên tay Ngô Kình Thương, thành thành thật thật mặc Ngô Kình Thương ôm đi, tinh thần rất tốt, đôi chân nhỏ nhắn còn vung vẫy giữa không trung.
Thấy thế Ngô Kình Thương liền đem tiểu Tể để lại vào seat belt, tiếp tục đi dở hàng, lúc này tiểu Tể đại khái đã mệt mỏi, nằm tựa vào lưng Ngô kình Thương ngủ, cho dù Ngô Kình Thương dở hàng động tác lớn cở nào, tiểu Tể đều ngủ được rất an ổn, bên cạnh vài cái nam nhân nhìn xem cũng nhịn không được cười ra tiếng, liền nói, tiểu gia hỏa nhà tiểu Ngô này thật đáng yêu.
Nhanh tới giữa trưa, bởi vì giữa trưa Đỗ Tu Nhiên không có quay về nhà, Ngô Kình Thương liền giống như những công nhân làm chung tùy tiện mua một hộp cơm ăn.
Nghe thấy mùi thơm thức ăn tiểu Tể cũng tỉnh, hắn nhìn xem Ngô Kình Thương mở miệng lớn nuốt thức ăn, cái miệng nhỏ nhắn thèm ăn cũng nhếch lên, duỗi ra đầu lưỡi, đôi mắt đen nhìn chằm chằm vào hộp cơm.
Ngô Kình Thương nuốt mấy ngụm ngẩng đầu lên nhìn thấy, suy nghĩ một lát, liền đi đến cửa hàng mua một phần cháo cho hắn, uy hắn uống, tiểu Tể uống được thơm ngon, tạo ra âm thanh ừng ực ừng ực, đem vài đại nam nhân đang ăn cơm bên cạnh cười đến vui vẻ.
Có một nam nhân nói: “Ai, tiểu Ngô, thằng nhóc con nhà của ngươi ăn được rất tốt a, cái này nhiều như vậy cũng không đủ, một chén cháo lớn như vậy, hài tử nhỏ như vậy cũng có thể uống hết?”
Ngô Kình Thương không để ý trả lời: “Ân, hắn đối bụng.”
Tiểu Tể uống hết chén cháo lớn, tựa hồ vẫn chưa thỏa mãn, thấy Ngô kình Thương vẫn còn đang ăn cơm liền phát ra âm thanh y y nha nha, thấy Ngô Kình Thương không để ý đến hắn, liền tức giận kêu ra đơn âm “ba”, Ngô kình Thương nghe vậy sững sờ, bình thường Tu Nhiên làm cho hắn gọi, hắn cũng sẽ không gọi, cái này đối với chính mình, không kêu hắn cũng gọi.
Ngô Kình Thương thấy vậy mới đưa một miếng khoai tây mềm nhỏ trong hộp cơm cho tiểu Tể,tiểu Tể mới mọc răng, răng rất nhỏ cùng ngắn, nhưng ăn khoai tây cũng không phải không thể, gặm a gặm, một khối khoai tây liền vào bụng, Ngô kình Thương lại đút cho hắn một ngụm cơm, tiểu Tể cũng ăn, ăn xong còn mở rộng miệng cạc cạc cười hai tiếng, ý nói là ngon? Ngô Kình Thương sợ hắn ăn nữa sẽ không tốt cho bao tử, đến lúc đó Tu Nhiên nhất định trách mắng mình, liền nhanh chóng ăn mấy ngụm toàn bộ thức ăn đều trôi vào trong bụng, sau đó đứng dậy đi bỏ cái hộp.
Bên cạnh nam nhân thấy tiểu Tể bộ dáng vẫn còn chưa ăn đủ, liền học theo Ngô Kình Thương đồng dạng cho hắn một khối khoai tây, đưa đến bên miệng tiểu Tể, tiểu Tể nhìn nhìn, đột nhiên quay mặt đi, lắc lắc cái mông bò đến một bên.
Cái khác nam nhân thấy thế cười nhạo nói: “Tiểu Lưu, thằng nhãi con kia giống như không thích ngươi a, ha ha……….”
|
Tiểu Lưu có điểm xấu hổ, hắn muốn học Ngô kình Thương tự tay ẳm tiểu Tể, kết quả tiểu Tể quay người lại, trừng lớn con mắt, thấy nam nhân họ Lưu kia đưa tay muốn ẵm hắn lên, đột nhiên nhe răng, móng tay nhỏ bé muốn hướng mặt của nam nhân họ Lưu kia cào tới
Ngô Kình Thương từ phía sau đột nhiên ôm lấy tiểu Tể, nhanh chóng nhét vào trong ngực.
Họ Lưu kia thấy được có chút ngượng ngùng nói: “Nhìn con của ngươi giống như còn chưa có ăn no, ta nghĩ muốn uy hắn ăn hai cái.”
Ngô Kình Thương sau khi nghe xong ừ một tiếng nói: “Hắn ăn nhiều sẽ không tiêu hóa được, ta có việc đi ra ngoài một lát.” Nói xong liền ôm tiểu Tể đi ra ngoài.
Ở địa phương không người, Ngô Kình Thương liền đem tiểu Tể xách ra, nhìn thấy tiểu Tể vẫn không nhúc nhích mặc hắn mang đi, Ngô Kình Thương hướng cái ót của tiểu Tể đánh một cái, tiểu Tể bị đau, miệng nghẹn lại nhẫn nhịn nhưng không có khóc.
Ngô Kình Thương nắm lấy tay phải tiểu Tể nhìn nhìn, móng tay vừa mới rút về, vẫn chưa rút về hoàn toàn, nếu vừa rồi hắn không nhanh tay, tiểu Tể móng tay khẳng định bị bại lộ, nếu bị người khác thấy được liền gặp phiền toái, giết người ắt là không thể tránh được
Ngô Kình Thương dùng sức nắm lấy móng tay tiểu Tể, tiểu Tể bị hắn nắm đến đau, chỉ là hư hư vài tiếng, không dám khóc lên.
Ngô Kình Thương nắm nửa ngày, thẳng đến khi móng tay hoàn toàn lui về, mới buông ra, sau đó liền nhướng mi hướng cái mông của tiểu Tể đánh hạ vài cái, Ngô Kình Thương chính là ra tay hung ác.
Một hồi công phu, vài nhân viên tạp vụ thấy được tiểu Tể chính là thành thành thật thật dựa vào người Ngô Kình Thương nước mắt lưng tròng, bộ dáng vô cùng đáng thương, xem là biết bị ba hắn giáo huấn.
Vài người còn đùa với tiểu Tể, sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn nói ra: “Yêu, tiểu tử này còn biết khóc, thật hiếm thấy, bình thường bị vật gì đó rơi trúng đầu cũng không khóc, thế này sao lại khóc.”
Tiểu Tể nhẫn nhịn tiếng nức nở ở trong miệng, sau đó đem khuôn mặt méo mó dán tại sau lưng áo của Ngô Kình Thương nức nở hai cái, nắm lấy quần áo sau lưng Ngô Kình Thương, ngoan ngoãn mà nằm sau lưng hắn, chỉ chốc lát liền đem theo nước mắt ngủ.
Ngô Kình Thương buổi tối kết thúc công việc, khó có được một lần đi đến quán ăn mua cho tiểu Tể một bao bánh bao nhỏ.
Buổi tối Đỗ Tu Nhiên tan ca đi đón Ngô Kình Thương hai người cùng nhau về nhà, thấy Ngô Kình Thương mặc quần áo lao động vô cùng bẩn, mũ lệch sang một bên, seat belt được cột ở trước ngực, tiểu Tể chính là dán tại trước ngực Ngô kình Thương, mở to miệng ăn bánh bao đậu, ăn được vô cùng ngon, còn cạc cạc cười.
Nghe được âm thanh Ngô Kình Thương có vẻ không kiên nhẫn, dùng bàn tay vỗ nhẹ vào cái ót của tiểu Tể, ý làm cho tiểu Tể hiểu được có ăn cũng đừng có lên mặt, tiểu Tể bị Ngô Kình Thương đánh một cái thức ăn liền nghẹn ở cổ họng, ho ra tiếng cũng không thèm chú ý, chỉ là chuyên tâm ăn bánh bao, Ngô Kình Thương biết mình ra tay hơi nặng, lo sợ làm ra vết thương làm cho Đỗ Tu Nhiên quở trách hắn, liền dùng tay sờ sờ cái ót của tiểu Tể, không nghĩ hành động của hắn lại làm cho bánh bao bên miệng tiểu Tể rơi, rớt xuống đất, tiểu Tể đưa tay ra hướng phía mặt đất y y nha nha kêu, mắt to nhìn chằm chằm Ngô Kình Thương muốn hắn lượm lấy, Ngô Kình Thương biểu tình không kiên nhẫn dừng chân lại, lượm lên sau đó trực tiếp bỏ vào miệng mình ăn, tiểu Tể thấy thế ngẩn người, tiếp đó lại cúi đầu nhìn bánh bao trong túi, lúc này mới vươn tay cầm lấy bánh bao trong túi.
Đỗ Tu Nhiên cách đó không xa nhìn thấy, trong mắt có chút ấm áp, y nhanh chóng cúi đầu thùy hạ mi mắt, lúc này Ngô kình Thương nhìn thấy Đỗ Tu Nhiên, liền đi nhanh vài bước tiến lại, thấy Đỗ Tu Nhiên thì cau mày nói: “Mắt như thế nào lại đỏ?”
Đỗ Tu Nhiên thấp giọng ho một tiếng nói nhỏ: “Mới bị gió thổi vào, đói bụng không? Ta đã làm xong cơm, chúng ta trở về ăn cơm.” Nói xong liền ôm lấy tiểu Tể.
Tiểu Tể được Đỗ Tu Nhiên bắt lấy liền xoay người hôn y một cái, sau đó không quên nắm lấy túi banh bao trong tay đưa cho Đỗ Tu Nhiên, cái miệng nhỏ nhắn không ngừng nói: “Cici……”Đỗ Tu Nhiên cười lấy một chiếc bánh bao nhỏ đưa vào trong miệng nói: “Ăn thật ngon, tiểu bảo cũng ăn.”
Tiểu Tể cúi đầu ngốc nghếch lấy ra một chiếc bánh bao nhỏ ăn xong hướng Đỗ Tu Nhiên tươi cười kêu một tiếng làm nũng, sau đó lại đạp đạp hai chân nhỏ muốn Đỗ Tu Nhiên ôm một cái, Đỗ Tu Nhiên nhanh chóng ôm tiểu Tể vào trong lòng, sau đó hôn hôn lên lỗ tai tiểu Tể, sau đó lấy tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng tiểu Tể vui vẻ nói: “Tiểu Bảo ngoan, về nhà ăn cơm thôi.”
Nói xong liền ngẩng đầu hướng Ngô kình Thương tươi cười, Ngô Kình Thương ôm chặt bả vai của Đỗ Tu Nhiên, liền hướng phía nhà mà đi, vừa đi còn vừa trộm lấy bánh bao nhỏ trong tay tiểu Tể, tiểu Tể ngay từ đầu còn không có phát giác, sau phát hiện liền đem bánh bao nhỏ giấu ở trong ngực, ỷ có Đỗ Tu Nhiên đang ở, còn xoay người hướng Ngô Kình Thương phun nước miếng.
Ngô Kình Thương thấy thế lông mày bắt đầu nhăn lại dừng chân muốn giáo huấn tiểu Tể, cái tên tiểu đông tây này ban ngày lại không có kêu ngạo như vậy, hiện tại vừa thấy được Đỗ Tu Nhiên ở bên cạnh, cho là được bảo vệ, nhìn xem hắn có hay không thu thập được thằng nhóc con này.
Tiểu Tể đem mặt giấu vào trong ngực Đỗ Tu Nhiên sợ hãi ngậm lấy ngón tay, Đỗ Tu Nhiên nhanh chóng hướng Ngô Kình Thương vừa tức cười vừa nói: “Ngươi a, đừng cùng tiểu Tể lại náo loạn, ngươi lớn như vậy nhường hắn một chút………..”
Ngô Kình Thương lúc này mới thôi, lại ăn vụng vài chiếc bánh bao nhỏ, ôm Đỗ Tu Nhiên cùng tiểu Tể đi về nhà.
|
Chương 55
Cuối tuần Đỗ Tu Nhiên không có khóa, tiểu Tể lười biếng nằm ở trên giường không chịu đứng dậy, Ngô Kình Thương cũng có chút lười biếng không muốn đi, liền đơn giản tự cho mình nghĩ ngơi một ngày, Đỗ Tu Nhiên tự nhiên cũng không có ý kiến, lại nói tiếp tiền Ngô Kình Thương kiếm được trong một tháng so với y còn nhiều hơn một ít, ngẫu nhiên nghĩ ngơi cũng sẽ không ảnh hưởng , công việc đòi hỏi sức khỏe nhiều như vậy cũng không thể làm việc liên tục được.
Buổi sáng Đỗ Tu Nhiên cùng Ngô Kình Thương ăn cơm xong, lại uy tiểu Tể uống sữa xong, Đỗ Tu Nhiên ôm tiểu Tể đi đến siêu thị, nghĩ muốn mua cá về hầm canh cho Ngô Kình Thương bồi bổ thân thể.
Bởi vì là cuối tuần, cho nên hôm nay trong siêu thị náo nhiệt hơn thường ngày, người lớn cùng trẻ con đều đông đúc, tiểu Tể ngồi ở trong ngực Đỗ Tu Nhiên thấy thức ăn liền trừng to mắt, ngón tay nhỏ chỉ chỉ bó rau, một lát lại chỉ kẹo, thấy được thức ăn ngọt tiểu Tể đều nhìn không chớp mắt, cứ y y nha nha muốn Đỗ Tu Nhiên mua cho hắn, Đỗ Tu Nhiên kéo lấy bàn tay nhỏ bé của hắn lại, cuối cùng cũng mềm lòng, mua cho hắn một que kẹo đường, ăn vào trong miệng vừa mềm lại vừa ngọt, tiểu Tể cầm kẹo ở trong tay ăn được đến ngọt ngào, cầm kẹo nhét vào trong miệng Đỗ Tu Nhiên, một bên ngốc hồ hồ kêu: “Ba……cici………..”
Đỗ Tu Nhiên bề bộn ừ hai tiếng, sau đó lại giả vờ ăn một ngụm rồi trả kẹo lại cho tiểu Tể, tiểu Tể lúc này mới cầm que kẹo liếm lấy hai cái, vừa ăn vừa vẫy vẫy bàn tay nhỏ bé, hướng người qua đường bắt tay kêu gọi.
Đỗ Tu Nhiên đứng ở một gian hàng bán cá, nhìn xem một chút, vị chủ cửa hàng cá liền đưa cho Đỗ Tu Nhiên một con cá to, Đỗ Tu Nhiên khoát khoát tay, ý từ chối, hầm canh cá mua con cá lớn như vậy thật lãng phí, y một mình chọn lấy một con cá lớn bằng lòng bàn tay, tiểu Tể ở bên cạnh nghe vị chủ cửa hàng nói cá trích cá trích, hắn tập trung tinh thần lắng nghe, nghe xong đột nhiên há miệng a a hai tiếng, sau đó bàn tay nhỏ bé cầm lấy quần áo của Đỗ Tu Nhiên hư hư nói: “yu………yu……….” (em nói cái gì thế O-o!!!!)
Đỗ Tu Nhiên cười cười sờ lên mái tóc vàng của tiểu Tể, tán dương nói: “Ân, đây là cá, tiểu Bảo thật thông minh……………….”
Tiểu Tể nhìn xem con cá đang bơi trong nước đến vui vẻ, lại nghe Đỗ Tu Nhiên khích lệ, miệng liền nở nụ cười, bàn tay nhỏ bé chỉ vào con cá, kích động kêu to: “yu……yu…..ci……ci…..”
Đỗ Tu Nhiên sủng ái mà lấy tay vuốt ve cổ tiểu Tể, cái này, tiểu đông tây thật là càng ngày càng thông minh, còn biết cá có thể ăn, vì vậy y liền xoay người nói với lão bán cá: “Lão bản, lấy con lớn thêm một chút.” Trở về liền lấy đi hầm canh cá, cho tiểu Tể ăn một ít canh cá cho hắn đở thèm.
Lão bản vui vẻ nói “Hảo.”, nói xong liền chọn lấy một con cá lớn không sai biệt lắm bỏ vào trong túi, đứng bên cạnh nói: “Con của ngươi đúng thật là thông minh, lớn như vậy lại biết ăn cá,tiểu đông tây nhà ta cái gì cũng không hiểu, mỗi ngày chỉ biết gào khóc kêu to.”
Đỗ Tu Nhiên cười cười không có nói chuyện, tiếp nhận cá liền thanh toán tiền, xoay người lại đi dạo một vòng ở siêu thị, lại mua một ít hoa quả mới lạ cho tiểu quỷ ăn, tiểu Tể thấy thế liền ở một bên ồn ào muốn ăn, Đỗ Tu Nhiên liền ngắt lấy một quả nho bỏ vào trong miệng hắn, vừa ngọt lại vừa ngon, đem tiểu Tể ăn đến ngọt ngào, ăn xong nước miếng đều dính trên cổ áo, thừa dịp Đỗ Tu Nhiên không chú ý, tiểu Tể liền mở to miệng muốn nhét quả nho khác vào miệng, kết quả không trúng ngay miệng mà nhét nhầm vô mũi, đợi Đỗ Tu Nhiên thấy được, vội vàng giúp hắn xoa xoa mũi, chiếc mũi đỏ bừng, tiểu Tể một bên nước mắt lưng tròng, Đỗ Tu Nhiên dỗ cả nửa ngày, nói về nhà sẽ cho hắn ăn nữa, lúc nay mới tính thôi.
Đi dạo xong siêu thị, lúc đi qua cửa hàng bán quần áo trẻ em, Đỗ Tu Nhiên ngừng chân lại, Tiểu Bảo cũng chỉ có vài bộ quần áo để thay, tiết trời mấy hôm nay cũng bắt đầu lạnh, hay là mua cho hắn tiểu quần bông giữ ấm a, nếu không mỗi ngày đều đi theo tiểu quỷ chạy đông chạy tây, như vậy cũng quá tội nghiệp đứa nhỏ này đi, Đỗ Tu Nhiên do dự một hồi liền tiến vào.
Tiểu Tể đối với ăn uống rất tích cực, nhưng đối với quần áo vật dụng thì không có hứng thú, tùy ý Đỗ Tu Nhiên mua, hắn đều không có ý kiến, cũng không nháo, chính là con mắt một mực nhìn chằm chằm vào gói đồ ăn Đỗ Tu Nhiên cầm trên tay, không biết là đánh chủ ý gì.
Lúc này Ngô Kình Thương đang nằm trên ghế sa lon, không có việc làm ngồi chuyển kênh trên TV, chuông cửa đột nhiên vang lên, Ngô kình Thương cho rằng Đỗ Tu Nhiên đã trở lại nên đứng dậy đi mở cửa.
Vừa mở cửa ra, bên ngoài là một nam nhân lạ lẫm, Ngô Kình Thương sửng sờ, hắn giương mắt nhìn xem,biểu lộ có chút không vui.
Nam nhân đồng dạng cũng không có cho hắn sắc mặt tốt, mang theo ánh mắt dò xét nhìn chằm chằm vào Ngô Kình Thương.
Nửa ngày Ngô kình Thương mới mở miệng nói: “Tu Nhiên hiện không ở đây.”
Nam nhân hừ một tiếng đứng ở cửa ra vào nhìn xung quanh nhà , thấy được phong cách trang trí đồ dùng trong nhà, còn màu sắc cùng vật dụng yêu thích, xác định đó chính là do đệ đệ Đỗ Tu Nhiên của mình tự tay bố trí, nam nhân sắc mặt mới hòa hoãn chút ít, sau đó không nói hai lời đẩy cửa tiến vào.
Ngô Kình Thương xem tới mặt mũi của Đỗ Tu Nhiên, phá lệ rót cho nam nhân ly nước, kỳ thật nam nhân này là ai, khi mở cửa hắn mơ hồ đã đoán ra được, khi còn bé hắn nhớ rõ Đỗ Tu Nhiên cầm qua quần áo của ca ca y đem qua cho hắn mặc, cũng nhớ kĩ hương vị, bây giờ, trên người của Đỗ Hà còn có mùi bệnh viện càng làm cho hắn thêm chán ghét.
Hắn nhớ tới Tu Nhiên từng nói qua, ca ca y nghề nghiệp là bác sĩ…..
Đỗ Hà không có nhận lấy ly nước kia, mà là xoay người đối mặt với Ngô Kình Thương, nói: “Tiểu tử ngươi nghe cho rõ, mẹ của ta năm đó sinh ra chính là đệ đệ, không phải muội muội.”
Ngô Kình Thương tay cầm ly nước nhíu mày, lời này có ý tứ gì?
Đỗ Hà đưa tay đẩy lên mắt kiếng nói: “Ta hy vọng ngươi có thể tôn trọng đệ đệ ta………..”
Ngô kình Thương chậm rãi buông chén nước, không khách khí hỏi ngược lại: “Ta như thế nào không tôn trọng y?”
Đỗ Hà sau khi nghe xong lập tức giận dữ, từ khi hắn biết rõ đệ đệ của mình yêu mến nam nhân chứ không phải là nữ nhân, cũng có chút không tiếp thu được.
Tuy nhiên, hắn làm thầy thuốc nhiều năm cũng gặp không ít người bệnh là đồng tính luyến ái, trên tâm ý ít nhiều cũng có thể buông lỏng, nhưng là trên lý trí vẫn có chút mâu thuẫn, bởi vì hắn bình thường bận bộn nhiều việc, cũng có gia đình riêng của mình, cho nên rất ít thời gian cùng đệ đệ gặp mặt, nên không thể nào biết được tình trạng hiện nay của đệ đệ, cho nên lần này hắn nhân cơ hội đến A thị dự hội thảo, tiện thể cũng muốn xem người nam nhân làm cho đệ đệ nhà mình yêu mến nhiều năm như vậy là dạng người gì.
Chính là lúc này, người nam nhân trước mặt hắn lại dùng thái độ tuyệt không sợ hãi đối với hắn, làm hắn vô cùng căm tức, người này lại dám dùng thái độ như vậy đối đãi hắn, vậy hắn có thể đối đãi tốt với đệ đệ mình sao? Nếu như hai người đánh nhau, với thể trạng gầy yếu của đệ đệ nhất định là bất lợi, hơn nữa đệ đệ là nam nhân, không thể như nữ nhân mang thai sinh con, rốt cuộc nam nhân này thích đệ đệ hắn ở điểm gì? Hay là hắn chỉ muốn đùa bỡn tình cảm cùng thân thể của Tu Nhiên? Người như vậy quả thật đáng giận! (a này suy nghĩ nhiều quá, phải đi huấn luyện 1 khóa cấp tốc về đam mỹ thôi!)
Đỗ Hà nghĩ đi nghĩ lại liền thấy khó chịu, bảo bối đệ đệ nhà mình cũng không phải sinh ra để cho người nam nhân này đùa giỡn a! Nghĩ vậy, Đỗ Hà liền một phen nắm chặt áo lông của Ngô Kình Thương hung hăng nói: “Nếu như ngươi cảm thấy ngươi tôn trọng y, vậy mời ngươi rời khỏi y, đừng có lại dây dưa cùng Tu Nhiên, các ngươi không thích hợp.”
Ngô Kình Thương chính là thân cao một mét tám mươi chín, mà Đỗ Hà chỉ có khoảng một mét tám, cùng với Ngô Kình Thương so với vẫn là kém một ít, Ngô kình Thương liếc xéo nhìn Đỗ Hà, căn bản là không có để nam nhân vào mắt, nếu như hắn không xem tại Đỗ Tu Nhiên phân lượng, hắn đã sớm không kiêng nhẫn đem Đỗ Hà đá văng.
Ngô kình Thương hừ lạnh một tiếng nói: “Không có khả năng.”Dứt lời cánh tay liền tùy ý vung lên, thoát khỏi Đỗ Hà, lúc này Đỗ Hà cảm giác được cánh tay truyền đến từng trận đau đớn, hắn nhịn không được buông lỏng tay ra, mồ hôi lạnh tức thời toát ra, hắn nhanh chóng rút tay lại dùng tay kia không ngừng vuốt cánh tay đang đau đớn, sau đó lại nghi hoặc vươn mắt nhìn Ngô kình Thương, vừa rồi hắn chỉ là cùng người nam nhân này va chạm cánh tay, tại sao lại có cảm giác như chạm phải tấm thép dày a?
Ngô kình Thương mặt lạnh ngồi tại ghế sa lon, không để ý tới Đỗ Hà, mà là cầm lấy điều khiển từ xa tiếp tục động tác chuyển kênh của mình.
Đỗ Hà đứng đó không ngừng tính toán, nửa ngày mới nói: “Ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới chịu rời đi Tu Nhiên?”
Ngô Kình Thương cười lạnh một tiếng nói: “Hắn đã là người của ta, bây giờ nói như vậy còn có ý nghĩ gì?” (=))))))
Đỗ Hà sau khi nghe xong mặt lập tức đỏ lên, không nghĩ tới người nam nhân này lại là lưu manh, cái gì kêu hắn đã là người của ta? Đây chính là ngôn ngữ trắng trợn đùa giỡn!Vì vậy Đỗ Hà kích động mắng: “Ngươi thúi lắm, cho dù hai người các ngươi……..các ngươi hiện tại ở chung, nhưng là, đệ đệ của ta vẫn còn tự do, ngươi dựa vào cái gì liền khẳng định y là người của ngươi?”
Ngô Kình Thương khiêu mi, nửa ngày mới nói: “Ta chính là dám nói như vậy!”
Đỗ Hà nghe xong cười lạnh nói: “Ngươi có chứng cớ? Ngươi nói đệ đệ ta là người của ngươi, chỉ cần ngươi lấy ra chứng cớ ta sẽ thừa nhận!”
|
Ngô Kình Thương sửng sờ hỏi lại: “Ngươi muốn chứng cớ gì?”
Đỗ Hà hừ lạnh nói: “Chính là xác minh hợp pháp! Ngươi có? Chứng minh quan hệ của các ngươi?”
Ngô Kình Thương run lên, nghĩ đến điều gì liền không có lên tiếng.
Đỗ Hà nói: “Như thế nào? Cái này không phản đối đi? Hai người các ngươi cho dù ở chung, nhưng trên pháp luật hai người các ngươi căn bản là không có quan hệ ràng buộc lẫn nhau, rõ ràng ngu ngốc còn nghiêm mặt nói cái gì là đệ đệ của ta là người của ngươi, thật sự là buồn cười, ta cho ngươi biết, ngươi đừng nghĩ muốn đùa giỡn đệ đệ của ta, cận thận ta đi tố cáo ngươi!”
Ngô kình Thương nhíu mày giương mắt nói: “Ta không có đùa giỡn y”
Đỗ Hà cắn răng nói: “Ngươi không có trêu trọc y? Đệ đệ của ta đang ở D thị công tác tốt lắm, ngươi đem y lừa tới A thị này làm gì? Vẫn là muốn cùng hắn quang minh chính đại ở cùng một chỗ? Các ngươi loại này quan hệ, ngươi cho là y đường đường là một lão sư mặt mũi để vào đâu?”
Ngô Kình Thương trầm mặc một hồi mới nói: “Đây là chuyện giữa ta và y, cùng ngươi không quan hệ.”
Đỗ Hà tức giận xông lên phía trước nghĩ muốn đánh Ngô Kình Thương: “Tu Nhiên cho dù hiền lành ngươi cũng đừng nghĩ lừa gạt y, ngươi là súc sinh……….”
Ngô Kình Thương một phen đẩy ra Đỗ Hà vươn tay ra, không kiêng nhẫn nắm lấy quần áo của Đỗ Hà kéo hắn từ trên ghế sa lon đứng dậy, Đỗ Hà thể trọng khoảng bảy mươi lắm kí-lô, lại giống như một cái bao cát bị Ngô kình Thương dễ dàng nhấc lên cũng không có thở dốc.
Như vậy bị người khác nắm lấy đối với Đỗ Hà là vô cùng nhục nhã, nhưng hắn bây giờ chính là kinh hãi nhiều hơn vũ nhục, hắn cắn răng giãy giụa, cửa phòng đột nhiên bị đẩy ra.
Đỗ Tu Nhiên ôm lấy tiểu Tể trong tay cầm theo gói to tiến vào, vốn là khóe miệng mang theo mỉm cười, lại nhìn đến Ngô Kình Thương một tay nhấc lên ca ca Đỗ Hà nụ cười trong nháy mắt liền cứng lại trên mặt.
“Các ngươi đang làm gì?”Đỗ Tu Nhiên bị tình huống là cho không rõ ràng lắm, có chút ngây người.
Ngô Kình Thương thấy thế liếc mắt nhìn Đỗ Tu Nhiên, liền buông ra Đỗ Hà, thuận miệng nói ra: “Ta vừa muốn ném hắn ra ngoài.”
Đỗ Hà sau khi nghe xong thở hổn hển run tay chỉ vào Ngô kình Thương nửa ngày nói không ra lời, quay đầu hướng Đỗ Tu Nhiên nói ra: “Tiểu Nhiên, ngươi cùng nam nhân này ở cùng một chỗ quá nguy hiểm, nhanh đi thu thập quần áo cùng ca rời khỏi.”
|