Uyên Ương Thác
|
|
Chương 9 Ám sát giả
Ly biệt là một loại khoảng cách.
Vì yêu mà li biệt lại là ngược với khoảng cách, yêu thương như thế, mê li như thế, sao lại có thể có khoảng cách.
Kỳ Phóng nằm ở trên giường, y chỉ có thể nghe, chỉ có thể nghĩ, không thể động, không thể nói.
Y thống khổ, thế giới của y trở nên ảm đảm khi Tông Linh rời đi
Rất muốn hắn lưu lại, điên cuồng mà nghĩ. Mất đi lần này, có thể là chia lìa vĩnh viễn: “Không muốn, ta không muốn!” Tâm của y hò hét, tâm của y bắt đầu rỉ máu..
Vì muốn ngăn muốn một kiếm đâm tới Tông Linh, không hề suy nghĩ chỉ hành động theo bản năng. Một kiếm xuyên tim, đau đến thấu xương. Nhưng được Tông Linh ôm y lại cảm thấy như mình được về lại trong bụng của mẫu thân, trôi lơ lửng, ôn hòa mà hạnh phúc dạt dạt dào.
Cái gì cũng không cần nghĩ, cái gì cũng không cần làm. Chỉ cần hưởng thụ là tốt rồi, tuy thân thể lại nhận lấy thống khổ dày vò!
……
Năm tháng trôi qua, đảo mắt đã tới mùa xuân ba tháng sau. Cây cối nở mầm, cỏ non xanh lục, một , mảnh sinh cơ dạt dào.
“Kỳ đại ca, thân thể của ngươi đã tốt như ban đầu, địch nhân nhà ta cũng đã diệt, Hiện tại mọi chuyện đã bình yên. Ta thật vui khi mọi chuyện đã bình thường!” Thẩm Y trữ tình nói, trải qua thăng trầm, cậu đã trưởng thành không ít.
“Kỳ Phóng, tuy ngươi không tiếp nhận tình cảm của ta, nhưng so với người khác ta thật quan tâm đến ngươi! Tuy thân thể ngươi đã tốt, nhưng tâm lại bị tổn thương rất sâu, ngươi nên thả lỏng một chút. Nhìn bộ dạng cô độc của ngươi, ta thật không thể nào chịu nổi!” Đoan Mộc Hoàng vẫn như cũ thanh âm lười nhác, phân không rõ là thật hay giả.
Kỳ Phóng đờ người nhìn về phương xa, nhưng ánh mắt tựa hồ cũng không tập trung một điểm nhất định.
Tông Linh đã li khai y hai tháng, từ ngày đó, tâm can y như bị ai nghiền nát, chỉ có thể gắng gượng vượt qua.
Trong hai tháng, tuy Đào gia đã phái không ít người đi tìm hành tung của Tông Linh, trong đó cũng có không ít cao thủ, nhưng Tông Linh như tiêu thất như hư không, không ai có thể tìm được.
Thân thể đã khỏi hẳn, nhưng vết thương lòng lại chồng chất!
Hai tháng không có Tông Linh bên cạnh, y như xác không hồn. Y cảm thấy được thực sự đau khổ.
|
Kỳ Phóng hít thở không khí trời xuân trong lành, bỗng có chút thoải mái. Thời gian có thể quên hết thảy sao? Nhưng vì cái gì mà ngày càng yêu sâu đậm? Trước kia, một mực không chịu thừa nhận tình cảm của mình, hiện tại đã mở rộng lòng muốn tiếp nhận hắn, nhưng đã lỡ mất cơ hội.
“Nam nhân với nam nhân có thể yêu nhau sao?” Vấn đề này y vẫn mãi tự hỏi mình. Mặc dù y chán ghét loại tình cảm này, nhưng khi Đoan Mộc Hoàng nói yêu y, Tông Linh cũng nói yêu y, vì cái gì đối với Đoan Mộc Hoàng thì cự tuyệt, còn vì cái gì khi Tông Linh nói yêu y tim lại đập thình thịch?
Lại không bao giờ muốn gặp bộ dạng thương tâm của Tông Linh! Từ lúc còn thiếu niên bất lực nhìn Tông Linh bị nam nhân vũ nhục, thần sắc tuyệt vọng, trong lòng y đã quyết định không bao giờ để chuyện này phát sinh lần nữa! Không muốn hắn thương tổn! Có lẽ từ lúc đó y đã mông lung có tình cảm thầm kính đối với hắn.
Bây giờ y có một chuyện để làm, chỉ có một chuyện để làm!
Kỳ Phóng kiên định nhìn ề phía trước.
Đất nước Âu Mã Á. Thủ đô Đại Mã Sĩ Cách
Người trên đường thưa thớt, chỉ vài người thần sắc bối rối mà chạy tựa như gặp cướp.
Thành thị nhộn nhịp đến tột cùng làm sao vậy
Lưu vân di động, cuồng phong nổi lên, thổi bay trên đường là những tờ bố cáo. Trên vách tường, trên tấm biển hay trên mái hiên đều là những lệnh truy nã:
“Lệnh truy bắt
Ngự lệnh
Lệnh truy bắt thích khách
Cảm kích người nào tình báo.
Dáng người thon dài.
Trên người có tuyệt kỹ
Trong tay có vũ khí——chính là một thanh trường kiếm màu đen.
Nghi ngờ là kiếm pháp của đường quốc
Ai mà gặp người khả ngi, liền cáo! Có thưởng
Ai mà không báo, liền trảm để răn đe!”
|
Lệnh truy nã bố cáo toàn thành, vì phần thưởng vô cùng phong phú, các binh lính dù giết lầm một trăm, cũng không buông tha cho ai. Gặp người nào có dáng người thon dài, ai mở tiệm sắt, vũ khí đều chém. Còn một số người không liên quan cũng bị bắt về nghiêm hình khảo vấn! Dân chúng thấy tình thế như thế, đều e sợ không dám bước ra môn dù một bước.
Lúc này, một thân ảnh lẳng lặng nhìn quang cảnh, đột nhiên quay người, bước vào một lữ điếm.
“Lão bản, ta muốn ngủ trọ.” Thanh âm băng hàn vang lên, mọi người đều ngừng động tác hướng về phía thanh âm vừa phát ra.
Trong nhất thời, cả sảnh đường chỉ còn nghe được tiếng hít thờ ồ ồ
Người đến lám mọi người kinh ngac đến nín thở!
Người đến thân hình uyển chuyển, một bộ áo trái, một mái tóc dài, một trắng một đen làm người đó trở nên huyền ảo , phong thái làm người say đắm, song đồng nhàn nhạt, bờ môi tươi nhuận, da thịt trắng nõn ,giống nữ nhân sao? Không! Hắn tuyệt đối không ai sánh bằng, vẻ đẹp bất đồng với nam nhân hay nữ nhân tầm thường. Hắn không mang vẻ trần thế gian nan, vẻ đẹp này chưa tùng bị ô nhiễm, lẳng lặng đứng nơi đó một hồi lâu. Nơi này như vì sự xuất hiện của hắn mà bừng sang.
Loạn thế như thế, gian nhân như thế!
Kinh hỉ một lát. Lão bản mới phục hồi tinh thần. “Ah! Khách quan, ta lập tức chuẩn bị một gian phòng tốt nhất cho ngài!” Nói xong liền lấy sổ sách, tiếp tục nói: “Thỉnh khách quan cho biết quý danh.”
“Ta là Kỳ Linh.” Giai nhân nhẹ nhàng nói, mang theo thần sắc khác thường.
Lão bản đang ký tên của hắn , liền dẫn Kỳ Linh đến phòng thượng khách.
……
Đêm khuya tĩnh mịch, đường phố không một bóng người
Một thân ảnh đi ra từ một phòng trong khách điếm, hướng đến nơi hoàng thành đen tối mà bay đến!
|
Chương 10 Trả thù
Hận một người là một chuyện đau khổ.
Thù so với hận còn đau khổ hơn. Nó có thể mê hoặc tâm trí con người, có thể kéo dài một đời, không thể nào dừng lại, vĩnh viễn tồn tại.
Bởi vì nhân loại mãi mãi là loài nhu nhược, nên hận một người so với yêu càng dễ dàng hơn.
Nếu có tình yêu, thù hận có thể giảm bớt. Bởi vì sự cao thượng của tình yêu không cho thù hận hiện hữu.
Nhưng khi tình yêu đã không còn, thù hận càng thêm thâm trầm. Bởi vì không có một chút cản trở, không sợ ai bị liên lụy, tình cảm xấu xa này như vỡ đê mãnh liệt mà dâng trào.
Bóng người từ trong khách điếm bay ra, một thân hắc y nhân cũng không làm người khác phát hiện ra cũng cho thấy người này có biết bao nhiêu uyển chuyển. Đầu xuân rét lạnh, ánh trăng chiếu trên người hắn, sẽ tạo ra cảm giác được hàn khí đến bức người, thù ý làm cho ai nấy nhìn vào hắn đều thở không nổi.
Hoàng Thành
Liên tiếp ba ngày có thích khách đột nhập. Dù là quý tộc , tùy tùng, nô bộc thậm chí là binh sĩ đều bàng hoàng.
Nhắc đến thích khách này ai cũng cảm thấy kỳ quái, chuyện hắc y nhân làm cho mọi người dựng tóc gáy. Chỉ là ngày thứ ba người quét dọn tình cờ thấy được bóng người.
Càng khiến mọi người kinh dị chính là mỗi lần thích khách đến đều làm chuyện kỳ quái
Ngày đầu tiên, hắn đặt một tảng đá vào bên gối của quốc vương Diệp A Uy. Thị vệ bên ngoài cũng không thể phát hiện điều dị thường, không ai biết người đến từ lúc nào, từ phương nào đến, như thế nào lại có thể dễ dàng vào trong phòng. Đến buổi sáng hôm sau, quốc vương phát hiện một khối đá, vì vậy mà sợ tới mức toàn thân run rẩy, nhanh chóng rời khỏi giường. Đêm đó thị vệ canh gác liền bị quốc vương tức giận mà giết không tha một mạng!
Ngày hôm sau, quốc vương lo lắng không dám ngủ, liền kêu mười thị vệ cùng phi tử hầu hạ tại giường. Chính là, những người được chỉ đích danh hầu hạ nhớ tới mười thị vệ bị giết, tự nhiên một chút cũng không thể thả lỏng.
Buổi sáng ngày thứ ba, những người quét dọn phòng phát hiện đồ tấm lụa màu đỏ chói trong phòng. Chế tác rất chi cẩn thận, xem xét liền biết là thương phẩm Đường quốc. Nhưng là vẫn không ai biết tối hôm qua cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Hết thảy đều kỳ quái như vậy! Đương nhiên những người hầu hạ đêm đó đều bị giết đi. Quốc vương tình huống so với ngày đầu tiên càng khác thường, hắn ở trong phòng ngủ mở ra những cái hòm gương không biết đang tìm cái gì, tìm hết nguyên cả ban ngày bỗng nhiên té trên đất mà bắt đầu run rẩy, miệng sùi bọt mép giống như trúng tà!
|
Ngày thứ ba, quốc vương đã một đêm không chợp mắt, hắn không kêu ai hầu hạ, một người lẳng lặng chờ đợi. Nhưng mà, đêm hôm đó, trong phòng quốc vương đều không phát sinh cái gì quỷ dị. Nhưng là, những tôi tớ được phân công quét tước đình viện lại thấy được một thân ảnh một hắc y nhân chợt lóe lên, nhanh giống như quỷ! Tôi tớ sợ tới mức tiểu ướt cả quần, té ngã mà chạy đến chỗ Tổng đốc báo cáo. Bọn thị vệ vây quanh quốc vương đến nơi phát hiện thích khách thăm dò. Thật sự đã xảy ra dị thường! Chỉ thấy giữa bồn hoa cắm sáu nén hương, phía trước vững vàng đặt một bài vĩ, trên mặt còn rõ ràng ghi đích danh Diệp A Uy quốc vương! Quốc vương lập tức co quắp trên mặt đất, sau lưng thị vệ đều bị hù mà quỳ đầy đất, tựa như đưa đám ma. Sáu nén hương có hàm nghĩa khác. Nó là biểu tượng của việc kết bái huynh đệ! Tại sao nó lại có ý nghĩa đó, ngoại trừ quốc vương ra ai cũng không biết.
Đến ngày thứ tư, quốc vương đã có vài phần thần trí không rõ, hắn cả ngày trong miệng đều lẩm bẩm: “Là hắn, hắn rốt cuộc đã tới, hắn rốt cuộc đã tới…” Không biết rõ hắn trong miệng gã nói chính là ai. Đêm hôm đó, thích khích dường như có chút dị thường, bởi vì người khác đều có thể thấy toàn thân của hắn. Tổng cộng có ba người thấy được hắn, theo ba người này nói lại, bọn hắn gặp tình huống lại giống nhau toàn bộ.
Người đầu tiên nói: “Ta là khoảng giờ Tý gặp được hắn, lúc ấy ta đang đi tiểu, bỗng nhiên có người ghìm chặt cổ ta, nói với ta ‘Đừng kêu, bằng không ta sẽ giết ngươi!’ liền đem một thanh trường kiếm màu đen đặt tại cổ ta. Ta bị hù không dám nhúch nhích, hắn hỏi ta những ngày nay trong phủ xảy ra chuyện gì, ta liền đem chuyện kỳ quái nói cho hắn. Hắn về sau không nói gì, tại lồng ngực ta điểm một cái, về sau ta cái gì cũng không rõ.”
Người thứ hai nói: “Ta tại giờ Sửu nhìn thấy hắn, cũng cùng hắn động thủ. Người này sử dụng dường như là Đường Quốc kiếm pháp, bất quá ta chưa tới hai chiêu liền thất bại, hắn uy hiếp ta nói những sự tình những ngày nay cho hắn biết. Ta chưa nói cho hắn biết, kỳ quái chính là, hắn không có giết ta, lại điểm huyệt khiến ta ngất đi.”
Người thứ ba nói: “Ta là khoảng giờ sửu chuẩn bị đi nấu nước, người kia giống như quỷ đồng dạng xuất hiện trước mặt ta, sử dụng kiếm chỉa vào người ta, bảo ta nói cho hắn biết chuyện đã phát sinh, ta sợ tới mức muốn chết, nói cho hắn nghe. Kết quả hắn đập ta một phát, khiến ta loạng choạng ngất đi.”
Căn cứ những lời này, được một kết luận: Một người áo đen, một thanh trường kiếm màu đen, xuất hiện ở giờ tý đến giờ sửu, sử dụng Đường quốc võ công.
Bất quá, người khác kỳ quái chính là, cuối cùng người ngày đó đến cùng những ngày trước không phải một người. Nhưng bọn hắn trong lúc đó, nhất định là có chút liên hệ, về phần liên hệ như thế nào, không ai biết được.
Hôm nay là buổi tối ngày thứ năm, sẽ phát sinh đại sự gì, ai cũng không biết. Nhưng là trận gió tanh máu kia nhất định không tránh thoát, tất cả mọi người đều trong trạng thái cảnh giác, không dám thả lỏng!
Diệp A Uy quốc vương cũng không ngốc mà ngủ trong phòng ngủ chính mình, hắn lẳng lặng ở trong thư phòng, nhìn bài vị trước mắt. Cái bài vị kia của hắn, không ai biết hắn bây giờ có cảm giác gì. Đó là sợ hãi chờ chết, hắn phảng phất thấy được cái chết của hắn, thần chết đang vẫy tay chờ hắn.
|