Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
Ngô Sở Úy khinh thường quay đầu, hờ hững nói một câu, “Tôi có nói là tới tìm anh à?”
Trong tầm mắt Trì Sính chỉ còn lại hai cái gò thịt kiên định, ở trước mặt hắn ngạo kiều vặn vẹo, hắn tùy tay nhặt lên trái bóng, nhắm vào mục tiêu ném qua. Bất quá lần này Ngô Sở Úy sớm đã có phòng bị, hai tay nhanh chóng che lại phía sau, dồn sức bắt lấy quả bóng rổ xoay tròn với vận tốc cao. Đập mạnh quả bóng xuống đất, lấy mông ngồi lên.
Trì Sính cũng đi ra ngoài sân, lấy tay bỏ vào trong túi, lấy ra hai viên kẹo sữa Thỏ Trắng.
“Cục kẹo này là cậu bỏ vào à?”
Ngô Sở Úy ra vẻ không biết gì hết, “Kẹo gì cơ?”
Trì Sính ngồi xổm xuống, từ đuôi mắt đến đầu mắt đều hướng về phía mặt của Ngô Sở Úy, cường lực mười phần như trước.
“Cho chút đồ ăn cũng phải dùng loại phương thức đặc thù vậy, sợ hoang phế tay nghề ăn trộm sao?”
Ngô Sở Úy mí mắt lười nhát vừa rủ xuống lại ngạo mạn nâng lên, một phần ý nhị mười phần bạch nhãn, làm cho trái tim Trì Sính khẽ run. Hắn đem bàn tay hướng tới cằm Ngô Sở Úy, muốn dùng móng tay chà xát qua chân râu ngây ngô kia, lại bị Ngô Sở Úy nhẹ nhàng tránh thoát được. Tại thời điểm Ngô Sở Úy may mắn không bị “quấy rối” kia, Trì Sính đột nhiên chen chân vào đạp quả bóng dưới chân Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy trọng tâm không ổn liền ngã xuống, vừa vặn đặt lên chân Trì Sính.
“Mông của cậu thật là lớn, đem cả bàn chân của tôi vùi hết vào trong.” Yết hầu cường tráng của Trì Sính rõ ràng khẽ chuyển một cái.
Ngô Sở Úy chỉ mặc một cái quần thể thao, Trì Sính lại đi giày vải, ngón chân cách hai tầng vải dệt trêu đùa thịt mềm trên mông Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy dù sao cũng chưa từng tán tỉnh đàn ông, liền ngay lập tức đứng lên, đồng tử đen u ám, tràn đầu khuất nhục.
Là thật sự không cho phép xâm phạm, hay là thủ đoạn vụng về nửa muốn nửa không, Trì Sính đều không thể phân rõ.
Ngô Sở Úy ngăn lại đống lửa trong lòng, cầm túi của mình lên, không nói một tiếng đi đến bãi đỗ xe.
Lần này là hơn mười con chuột, cũng không biết làm sao Ngô Sở Úy bắt được, con nào con nấy cũng mập mạp, Bình dấm nhỏ vui vẻ ăn đến sạch sẽ. Cho Bình dấm nhỏ ăn nó, Ngô Sở Úy cũng không thèm liếc mắt nhìn Trì Sính lấy một cái, mang theo quả bóng đi ra khỏi sân, bóng dáng cao ngạo vô cùng.
|
☆,37 Cậu muốn mắt hay muốn kẹo?
Buổi chiều ngày hôm sau, Trì Sính đang tìm đồ thì lục được hai cục kẹo, hắn không thích ăn ngọt, đã rất lâu rồi không có ăn kẹo, cho nên Ngô Sở Úy đưa kẹo cho hắn xong liền bị hắn tùy tiện vứt vào ngăn kéo. Hiện tại bị lục ra, hắn nhìn chằm chằm con thỏ lớn trên gói kẹo, phá lệ mở gói giấy.
Lúc Phương Tín vào cửa, vừa lúc nhìn thấy Trì Sính đem kẹo bỏ vào trong miệng.
“Ủa? Cậu không phải là không ăn kẹo sao?” Phương Tín kinh ngạc.
Trì Sính ánh mắt lãnh đạm, “Ai nói tôi không ăn?”
“Hai ngày trước Nhị Qua Tử kết hôn, ở trong đơn vị phát bánh kẹo cưới nhiều như vậy, cậu một cục cũng không lấy. Lúc đó tôi hỏi cậu, cậu còn nói cậu không ăn kẹo a.”
“Đó là hai ngày trước.” Trì Sính nói.
Phương Tín không đáp lại gì, y cứ ngóng trông nhìn chằm chằm cục kẹo còn lại, “Tôi nhiều năm rồi chưa ăn lại thỏ trắng lớn, không biết vẫn còn là hương vị trong trí nhớ kia không …”
“Còn.”
Trì Sính rõ ràng lưu loát nói một chữ, cho cái tên Phương Tín đang khéo léo xin kẹo một đấm thật nặng.
Phương Tín chưa từ bỏ ý định, cợt nhả nói:“Thưởng cho anh em một cục đi.”
“Hết rồi.”
Trì Sính đều đã nói tới mức này, người bình thường đã nghe được tốt xấu, thế nhưng cái tên Phương Tín này vẫn cứ khăng khăng không dừng, chỉ vào cục kẹo liều mạng nói, “Cậu không phải mở mắt nói dối đó chứ? Cục kẹo vẫn còn ở ngay trước mắt tôi, tại sao lại nói là hết rồi?”
Trì Sính nhấc mí mắt nhìn Phương Tín, “Cậu muốn mắt hay là muốn kẹo?”
Phương Tín sửng sốt ba giây, nhanh nhẹn tránh đi.
……
Sau đó vài tuần, Ngô Sở Úy vẫn sẽ đến đây chơi bóng, vô luân Trì Sính về sớm hay muộn, vô luận trời có mây bay đổ mưa, Ngô Sở Úy vẫn sẽ xuất hiện đúng giờ. Có đôi khi một mình luyện bóng, có đôi khi cùng vài người thi đấu, dù cho Trì Sính đứng ở vị trí nào thấy được nhiều, chỉ cần hắn không mở miệng, Ngô Sở Úy tuyệt đối không chủ động phản ứng lại hắn.
Qua đêm trực ban của Trì Sính, trong sân bóng rổ chỉ còn lại hai người bọn họ, Ngô Sở Úy vẫn là vụng trộm cho vào túi áo Trì Sính một ít đồ ăn vặt, đại đa số thời điểm là đậu khô, ngẫu nhiên sẽ có vài bao đậu hà lan, hoặc là hai túi cánh gà ngâm dấm… Sau này Trì Sính bắt đầu có tính tự giác, không đợi cho Ngô Sở Úy “cho”, trực tiếp đi đến lục túi, tìm được cái gì đều chiếm thành của riêng.
Ngô Sở Úy cũng mang theo vài món ăn hoang dã cho cả Bình dấm nhỏ.
Hai người cứ như là có một sự ăn ý kì diệu.
Ai cũng không hỏi đối phương vì cái gì mà cho, cũng không hỏi vì cái gì mà lấy, giống như vụng trộm cho hắn đồ là thiên kinh địa nghĩa(*), lấy đồ từ trong túi cậu là đương nhiên. Hai người đều không có bắt kì mấy lời dư thừa, cứ như đến đây là để chơi bóng với ăn vặt.
(*): chỉ việc hiển nhiên, là chân lý bất biến.
Mấy ngày nay nhiều gió bụi, thời tiết khô ráo, Trì Sính cả ngày đều ra ngoài trực ban, trên mặt nổi lên một tầng da khô. Ngày đó hắn lục trong túi Ngô Sở Úy, lấy ra một lọ Đại Bảo (*), chưa mở bao, phía trên có dán giá là 9.9
(*): Tên một loại mỹ phẩm.
“Cho tôi à?” Trì Sính cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy làm bộ không nghe thấy, nhẹ nhàng xoay quả bóng trong tay.
Trì Sính nhặt lên một hòn đá, chuẩn xác ném đến lỗ tai Ngô Sở Úy, giọng nói thô cằn trầm thấp truyền đến, “Về sau tôi sẽ gọi cậu là Đại Bảo.”
“Vì sao?” Qủa bóng trong tay Ngô Sở Úy ngừng lại một lát.
Gương mặt đầy lệ khí của Trì Sính cũng bị nụ cười này của hắn xóa đi, “Bởi vì mỗi ngày đều gặp a!”
Ngô Sở Úy trong đầu liền hiện lên khẩu hiệu quảng cáo, “Đại Bảo ngày mai gặp, Đại Bảo mỗi ngày gặp.”. Ta tháo! Đây là khi dễ tôi đó hả? Lúc này liền tức giận bác bỏ một câu, “ Anh đừng có tưởng rằng dùng mấy cái đồ mỹ phẩm nhập khẩu thì đều tốt, kỳ thật cái gì cũng không bằng Đại Bảo, vừa tiện vừa tốt.”
Trì Sính không nói lời nào, vẫn là cười.
Ngô Sở Úy sầm mặt đi tới, đưa tay muốn lấy lại cái hộp trong tay Trì Sính, “Không cần thì trả tôi, tôi còn chưa có chịu đưa cho anh đâu!”
Kết quả, cái hộp mỹ phẩm không thể lấy lại, còn đem chính mình dâng mình lên.
Bàn tay to lớn của Trì Sính siết lấy cổ áo Ngô Sở Úy, hung hăn kéo đến trước mặt mình, mang theo ánh mắt khô ráp đục vào mặt Ngô Sở Úy, nhẹ nhàng phun ra hai chữ, “Tôi muốn.”
|
Anh muốn gì thì muốn, túm tôi làm gì? … Ngô Sở Úy dùng sức kéo lại cổ áo mình, bị ánh mắt như vậy cố tình dò xét, có cảm giác như bị đỉnh Thái Sơn đè đầu. Trong nháy mắt, câu sắp chống đỡ không nổi, muốn đạp Trì Sính để bứt ra, liền nghĩ tới cái này có thể thêm thù mới hận cũ, cậu lại đành cố gắng nhịn xuống.
Trì Sính trên người Ngô Sở Úy tìm kiếm, mặc cho cậu một thân mặc một bộ đồ thể thao cũ, giày thể thao nhìn không ra màu, tay đầy đất, mặt đầy mồ hôi … Trì Sính lại vẫn như trước cảm thấy cậu rất sạch sẽ, sạch sẽ đến mức hắn không có chỗ xuống tay.
Cuối cùng, Trì Sính đem tay bỏ vào trong lưng quần Ngô Sở Úy, hung hắn hướng lên trên kéo mạnh.
Bắt được trứng rồi!
Gân xanh trên đầu Ngô Sở Úy hiện ra, một quyền trên mặt Trì Sính đấm tới.
Tươi cười của Trì Sính liền biến thành màn đêm vô biên.
|
☆,38 Tìm cơ hội tiêu diệt vật nhỏ này!
Một ngày không gặp như xa cách ba thu.
Những lời này dùng để hình dung tình yêu cuồng nhiệt của Nhạc Duyệt thì không còn gì hợp hơn.
Cô hiện tại trong đầu ngoài Trì Sính ra thì không còn ai, ban ngày công tác không có động lực, đi dạo phố không có tâm tình, tìm bạn thân tán gẫu, câu câu nói ra cũng không ly khai Trì Sính. Trì Sính nạt cô một câu, nước mắt của cô có thể chảy thành sông hộ thành, Trì Sính ôn tồn với cô, cô có thể nhộn nhạo mấy ngày.
Tại đây chủng cức nhu tình yêu dễ chịu thời kì, Trì Sính cố tình thần long kiến thủ bất kiến vĩ.
Tại thời kì cần có yêu đương làm phân bón thúc đẩy này, Trì Sính là như là thần long kiến thủ bất kiến vĩ (*).
(*): Thần long thấy đầu không thấy đuôi, ý chỉ một người rất khó gặp.
Thời điểm vừa ở cùng nhau, Trì Sính sau giờ làm còn có thể bồi cô, hiện tại trở về ngày càng muộn, không trực ca đêm thì thôi, trực ca đêm rồi thì có thể đi đến sau nửa đêm. Nhạc Duyệt còn không dám mạo muội gọi điện thoại cho hắn, sợ Trì Sính tâm tình bất định, không biết câu nào sẽ nói đến trên họng súng, tư vị vắng vẻ thực không dễ chịu chút nào!
Nhạc Duyệt vẫn là lần đầu tiên nằm ở vị trí bị vây khốn đến bị động như vậy trong tình yêu.
Bất quá con người chính là không có tự trọng! Đối phương càng không xem mình ra gì, mình càng dán chặt vào.
Khó khăn lắm, hôm nay Trì Sính tan tầm xong liền gọi điện thoại cho Trì Sính, hẹn gặp ở khách sạn.
Sau khi cùng ăn tối, Nhạc Duyệt cả người đều tiến vào miền ngọt ngào.
Cô ngồi ở trên đùi Trì Sính, hai tay đùa giỡn cúc áo sơ mi, đôi môi hồng diễm hơi hé, trong giọng nói thoát ra mùi vị u ám nồng đậm, “Anh còn biết gọi điện thoại cho em? Em còn nghĩ tới anh đã quên em luôn rồi.”
Trì Sính không nói bậy gì, tầm mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm vào màn hình TV thay đổi.
Nhạc Duyệt xoa mạnh lên gò má cứng rắn của Trì Sính, “Em đang cùng anh nói chuyện đó, anh nghe không vậy?”
Trì Sính tà tà liếc Nhạc Duyệt một cái, “Em không phải thích tôi mạnh mẽ như thế?”
Nhạc Duyệt vừa muốn nói chuyện, di động Trì Sính liền kêu vang.
“Tôi đi ra ngoài nghe điện thoại.”
Sau khi Trì Sính đi, Nhạc Duyện theo thói quen lục tìm túi áo khoác của hắn, đột nhiên một lọ mỹ phẩm rớt ra.
“Đại Bảo?”
Nhạc Duyệt vừa lầm bầm hai từ này xong, trong đầu liền hiện lên gương mặt béo phì của Ngô Sở Úy trước kia.
Trì Sính trở lại phòng, cầm lấy Đại Bảo trong tay Nhạc Duyệt, đặt vào trong tay vuốt ve, cảm giác chất phát khiến hắn nhớ tới cặp mắt lóe sáng của Ngô Sở Úy.
Nhạc Duyệt nhìn không được nói, “Anh sao lại có cùng phẩm vị với bạn trai cũ của em thế?”
“Bạn trai cũ?” Trì Sính hai mắt nheo lại.
Nhạc Duyện trợn trắng mắt, “Anh ta chỉ xài mỗi loại này, năm nhất mua một lọ, dùng tận bốn năm, tốt nghiệp còn chưa dùng hết. Nhưng thật sự rất đúng với câu quảng cáo kia, Đại Bảo a mỗi ngày đều gặp…”
Trì Sính dùng ngón cái thô ráp rờ qua đôi môi mỏng mềm mại của Nhạc Duyệt, thản nhiên nói, “Hai ngày nữa cùng tôi về nhà đi, ba mẹ tôi mà nhìn thấy cô nhất định sẽ cao hứng.”
Nhạc Duyệt thụ sủng nhược kinh, về nhà? Đi gặp lãnh đạo thành ủy sao? Chúng ta đều đi đến bước này rồi ư?
Đoàn xe xa hoa, hội trường hôn lễ mộng ảo, người trong giới thượng lưu nhộn nhịp có mặt chúc phúc… Nhạc Duyệt vẫn khát khao đến đêm khuya, lăn qua lăn lại không ngủ được, cô nghĩ đến cùng với Trì Sính ngủ trên một giường, nhưng còn một con rắn chết tiệt cuộn mình nằm ở đằng kia, trừng một đôi mắt gian tà nhìn mình.
“Trì Sính, anh có thể đem nó vào nhà vệ sinh được không?” Nhạc Duyệt cầu xin nói.
Trì Sính yêu thương sờ đầu Bình dấm nhỏ, “Em không phải rất thích nó à?”
“Thích cũng không thể đặt nó bên gối a! Chẳng lẽ hai chúng ta sau này kết hôn còn phải phân giường ngủ sao?”
Trì Sính âm u nhìn Nhạc Duyệt liếc mắt một cái, “Em xác định?”
“Em thực xác định.”
|
Một con rắn mà thôi, nhiều lắm sống được mười mấy năm, chọc đến nó thì sao?
Vì thế Trì Sính phá lệ thuận theo ý Nhạc Duyệt, đem Bình dấm nhỏ nhốt vào nhà vệ sinh.
Kết quả, sự tình không như mong muốn của Nhạc Duyệt, cô cùng Trì Sính nằm ở trên giường thân mật trò chuyện về việc gặp cha mẹ. Nhưng nằm xuống chưa đầy một phút đồng hồ, cửa nhà vệ sinh bị Bình dấm nhỏ mở ra, thừa dịp Nhạc Duyệt không chú ý mà bỏ lên giường, khiến cho Nhạc Duyệt sợ tới mức giật nảy mình, kém xíu nữa là lộ ra bản tính sợ rắn.
“Em đem nó trở về đi.”Trì Sính nói.
Nhạc Duyệt,“……”
Từ trong buồng vệ sinh trở về, chân Nhạc Duyệt đều nhũn ra, cô khóa cửa phòng vệ sinh, khóa rất chặt. Trăm ngàn lần đứng có đi ra đây, đừng có đi ra nữa… Nhạc Duyệt trong lòng yên lặng cầu nguyện.
Rốt cuộc Bình dấm nhỏ không trở ra, nhưng nó cũng không chịu ngồi yên, đầu tiên là cuộn lấy nắm cửa, không ngừng thử mở ra. Liên tiếp mở không được, nó lại bắt đầu dùng sức lấy đầu gõ cửa, phanh phanh phanh … Cả đêm không tha.
Một đêm này với Nhạc Duyệt mà nói chính là dày vò đến cực điểm, chỉ cần tay nắm cửa vang lên một tiếng, lòng cùa cô cũng thu lại một chỗ. Trì Sính ngủ ở bên cạnh cô, cô cũng không dám hô lên một tiếng sợ hãi, Trì Sính cùng cô nói chuyện, cô còn có thể thả long ra hơn. Thế cho nên đến sau nửa đêm, Nhạc Duyệt thậm chí chỉ muốn chạy trốn đến giường bên cạnh.
Sáng sớm, hai con mắt thâm quầng nhìn vào gương, yên lặng thề, nhất định phải tìm cơ hội tiêu diệt vật nhỏ kia!
|