Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
☆,64 Dục hỏa vô danh.
Bây giờ đang tháng 7, mọi người ra đường đều ăn thịt nướng, chỉ có Ngô Sở Úy dẫn Trì Sính đi xiên cay nóng. Hết cách rồi a! Thịt nướng rất đắt, dù sao cũng không phải thật tâm muốn mời, có thể lừa được đến đâu thì lừa đến đấy đi!
Loại thời tiết này lại đi ăn xiên cay nóng, quả thực không khác gì đi tắm Sauna.
Ăn xong, Ngô Sở Úy cả người giống như là mới tắm xong, áo T-shirt rộng rãi dín hết vào người, từ cổ áo đến ngực đều ướt. Quên mất bên người còn một con sắc lang, theo thói quen tính đem áo T-shirt kéo lên tận ngực, lộ ra vùng bụng bằng phẳng cùng sống lưng ướt sũng, kéo thẳng đến phần mông nhô lên, quần đáy xệ che đi phần rãnh mông khêu gợi, thuần túy là chơi với lửa có ngày chết cháy.
Yết hầu Trì Sính như bị thiêu cháy, từng giọt mồ hôi đi qua hầu kết uốn lượn rơi xuống.
“Thả áo xuống.” Trầm giọng nhắc nhở.
Ngô Sở Úy nóng đến mức quên hết, còn tiếp tục kéo áo lên trên, đầu vú cũng hơi lộ ra.
“Tôi bảo cậu thả áo xuống!” Trì Sính hung hăng kéo xuống.
Ngô Sở Úy không sợ chết kháng nghị, “Tôi nóng!” Nói xong lại đem áo kéo lên.
“Cậu nóng sao?” Con ngươi đỏ ngầu nhìn thẳng vào Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đột nhiên cảm thấy có chỗ không đúng, đến lúc lấy lại được phản ứng thì đã bị Trì Sính áp vào trong xe, điều hòa mở lên, trên người nháy mắt mát lạnh từ trên xuống dưới, nhưng lại vì bầu không khí trong xe mà lại lần nữa nóng lên. Trì Sính lửa nóng, hung hăng lột áo T-shirt của Ngô Sở Úy, hô hấp ồ ồ nói: “Nếu cậu đã nóng như vậy, tôi liền cởi sạch cho cậu, giúp cậu triệt để mát mẻ.”
“Đừng có đụng vào tôi!”
Ngô Sở Úy tức giận kháng nghị, tay nắm chặt đến kêu thành tiếng răng rắc, bảo vệ bản thân không cho phép bị xâm hại dù là một mảnh.
Trì Sính đột nhiên phát hiện, so với dục hỏa đốt người kia, trong lòng hắn còn có một loại dục hỏa vô danh khác. Dựa theo tính tình trước đây, lúc ở trên đường vừa rồi, Ngô Sở Úy dám câu dẫn hắn như vậy, hắn liền dám đảm bảo sẽ làm cậu ngay trên đường, trước mặt những người qua đường làm nhục cậu, đó mới goi là kích thích sung sướng. Mà lúc này hắn lại thấy vô cùng tức giận, thật sự tức giận, bởi vì Ngô Sở Úy dám để lộ ra da thịt như thế, trong lòng hắn rất khó chịu.
“Về sau đừng có mặc như vậy nghe rõ chưa?” Trì Sính đột nhiên nói ra một câu.
Ngô Sở Úy ngu ngốc hỏi, “Tôi mặc vậy thì có chuyện gì?”
“Cậu hỏi cậu mặc vậy thì có chuyện gì? Mặc như vậy đi khắp nơi, còn sợ người khác không nhận ra mình hả? Cậu ngay trước mắt tôi lẵng lơ như thế thì được, nhưng ra ngoài cậu nhất định phải mặc kín cho tôi!”
Ngô Sở Úy không rõ, cậu chỉ tùy tiện chỉnh chu một chút, như thế nào lại biến thành lẳng lơ rồi? Cậu một thân quần dài áo dài như vậy lại không thể ra đường?
Trì Sính thấy Ngô Sở Úy còn dám trừng mắt với hắn, áp thân người lên, mài răng chất vấn: “Ai cho cậu mặc quần đáy xệ?”
“Mặc quần đáy xệ thì sao?” Ngô Sở Úy không phục, “Tôi cũng đâu có lộ chỗ nào!”
“Vậy phải đến lúc chưng nguyên cả bộ mông mới gọi là lộ sao?” Trong mắt Trì Sính đều là lửa ám quay cuồng, “Cậu còn dám mặc quần đáy xệ, tôi sẽ trực tiếp từ phía sau đâm vào cậu!” Nói xong thật sự kéo quần Ngô Sở Úy xuống.
Ngô Sở Úy giận đến không thể át đi, cầm lấy cổ tay Trì Sính lớn tiếng ồn ào, “Tôi cảnh cáo anh, quần của tôi cũng phải vài vạn đấy!”
“Vài vạn …” Trì Sính đùa cợt nhìn Ngô Sở Úy, “Cậu cứ dứt khoát cắt luôn một mảnh quần, tôi cầm nó đi ăn đồ nướng cũng được.”
Ngô Sở Úy uy hiếp bất thành lại chơi bài khổ tình, ánh mắt đau khổ vô cùng đáng thương.
“Anh là chê tôi không có tiền, mời anh ăn uống này nọ cũng là keo kiệt chứ gì?”
Trì Sính hỏi lại, “Cậu nói xem?” Tôi mà muốn chê cậu thì còn có thể để cho một khúc kim băng lừa đi sao?
Ngô Sở Úy mặc kệ cái đó, tôi đang bi phẫn, trái tim tôi bị đông lạnh, tôi liền biến thành một bộ dáng chán đời tuyệt vọng.
Trì Sính bi ai phát hiện, hắn chính là có bị trêu chọc đến mức nào, vẫn sẽ bị chút tài mọn này của Ngô Sở Úy bức về, tại sao lại không hạ thủ được, tà môn! Một hồi giằng co qua đi, bàn tay to lớn chế ngự gáy Ngô Sở Úy, đưa hắn lại gần, chăm chú nhìn một lúc lâu, sau đó bá đạo hôn lên.
Ngô Sở Úy càng ngày càng quen việc hôn môi cùng Trì Sính.
|
Lúc trước cảm thấy thân thiết chính là bị thiệt, là vì phải câu con cá lớn này mà phải trả giá đại giới, hiện tại thì hoàn toàn không còn nghĩ như vậy. Đầu lưỡi của Trì Sính thật sự là báu vật, ở trong miệng khuấy đảo đến long trời lở đất, nhẹ nhàng vui vẻ lâm li, hung ác kịch liệt, mỗi lần dừng lại đều có cảm giác còn chưa có thỏa mãn.
Tay Trì Sính chạy đến bên eo Ngô Sở Úy, ngón cái thô ráp ma sát xung quanh vùng rốn.
Ngô Sở Úy không thoải mái mà thẳng lưng, đè lại bàn tay đang di động của Trì Sính.
“Có cảm giác rồi?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy mất tự nhiên trả lại một câu,“Không quen.”
“Vậy cậu quen cái gì?” Trì Sính thổi khí vào lỗ tai Ngô Sở Úy, “Quen trực tiếp làm? Vậy lần sau đến đừng có mặc quần đáy xệ, mặc luôn quần thủng đáy luôn đi, tiện lợi!”
May mắn là trong lòng Ngô Sở Úy có một cái pín lừa đi làm giới hạn, nếu đổi lại là trước kia, đã sớm phất cờ khởi nghĩa rồi.
Tay Trì Sính đột nhiên tháo lưng quần Ngô Sở Úy, chưa cho cậu bất cứ chuẩn bị tâm lý gì, ngón tay thô dài đã chui vào bãi cỏ dại, túm lấy toàn bộ, sắc bén chất vấn.
“Cậu năm lần bảy lượt muốn trêu chọc tôi, câu dẫn được rồi thì lại không để tôi đụng chạm, muốn đùa giỡn cái trò mèo gì hả?”
Nghi vấn lúc nên đến thì đến rồi, Ngô Sở Úy trong lúc nhất thời không tìm thấy câu từ qua loa tắc trách nào, tay Trì Sính thì vẫn còn ở đũng quần cậu nhất quyết không buông, lấy trứng chọi đá, thật sự là không có cách, đành phải lật ra con ác chủ bài.
“Anh không phải bạn trai tôi, dựa vào cái gì muốn đụng chạm tôi?”
Một câu, đâm thẳng vào vấn đề.
Sắc mặt Trì Sính thay đổi, tay từ trong quần Ngô Sở Úy lấy ra, yên lặng nhìn cậu.
“Đại bảo.”
Ngô Sở Úy không tình nguyện ừ một tiếng.
“Tới chỗ tôi đi!” Trì Sính nói, “Tôi đã lâu không ngủ cùng người khác.”
Ngô Sở Úy ném cho Trì Sính một cái gáy(*),“Tôi không đi.”
(*): ám chỉ Sở Sở không thèm quan tâm.
Anh còn không cùng cô ấy chia tay, tôi sẽ không đi!
“Vậy được rồi.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy tốn hơi thừa lời, quả nhiên, người đa tình là kẻ bạc tình nhất, anh ăn trong bát coi trong nồi, Nhạc Duyệt đúng là mắt mù, không phải! Hai người đều bị mù! Khí thế rào rạt đẩy cửa xe ra đi xuống.
Kết quả, cái này còn chưa xong, phía sau còn thứ đáng giận hơn.
Trì Sính cùng Ngô Sở Úy trở về phòng khám, thế nhưng lại bắt cậu tiếp tục thổi đồ chơi bằng đường cho hắn.
“Tôi đem thời gian bồi bạn gái đến để bồi cậu, trở về cô ấy nhất định sẽ tức giận, cậu thổi một bông hồng, tôi cầm lại để dỗ cô ấy.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy mài răng cười dữ tợn, không đến hai mươi phút, lại một kiệt tác được sinh ra.
Một que trúc cắm vào một cái mông y như thật, đưa tới trước mặt Trì Sính.
“Hoa hồng tôi không thổi, lấy tạm hoa cúc dùng đi.”
……
Buổi tối, Trì Sính một mình nằm trên giường, Bình dấm nhỏ ngoan ngoãn nằm bên cạnh hắn, nhìn tay hắn không ngừng xoa xoa cây trúc trong tay, cái mông lớn vừa được thổi kia cứ xoay a xoay.
Tựa như Ngô Sở Úy đi trên đường, cái động tác xoay hông lẳng lơ ấy.
Thật lâu không có cái loại cảm giác cực đoan ai cũng không thể gãi ngoài trừ cái mông ấy.
Hắn gặp qua vô số kẻ mặc quần đáy xệ, quần chữ T, thậm chí là không mặc quần, quỳ trên mặt đất lắc lắc mông, cái động tác hạ lưu gì cũng đã xem qua, cũng không dâm đãng bằng một động tác vén áo của Ngô Sở Úy. Trì Sính kì thực cảm thấy, lẳng lơ không phải do diễn mà có, mà là từ trong xương cốt tạo ra, nét lẳng lơ của Ngô Sở Úy là bị giấu dưới từng lỗ chân lông, rậm rạp trải rộng toàn thân, chỉ có những kẻ chuyên nghiệp mới đào ra được.
Trong phòng cũng có một người, Ngô Sở Úy trần như nhộng ngồi trên giường, nhìn chằm chằm vào phần lông mao chỗ tư mật, phần gốc chút điểm sưng đỏ, là do bị Trì Sính kéo.
Thật là cái tên biến thái… Ngô Sở Úy không khỏi nghĩ.
Vừa mắng xong, biến thái liền điện thoại tới.
Ngô Sở Úy cuộn tròn nằm trong ổ chăn, miễn cưỡng a lô một tiếng.
“Ngủ rồi sao?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy ngáp một cái,“Đang chuẩn bị ngủ, anh làm gì?”
“Đang chuẩn bị làm tình.”
Trong đầu Ngô Sở Úy nhảy ra một đám cháy lớn, kém chút nữa là đem đám lông bên dưới đốt trọi.
“Anh chuẩn bị làm tình thì gọi điện thoại cho tôi làm gì?”
Trì Sính vuốt ve thân Bình dấm nhỏ, âm u nói: “Muốn cậu tiếp sức cho tôi!”
“Được, không thành vấn đề.” Ngô Sở Úy mài răng, “Đại mỹ nữ bên kia nghe đây! Bạn trai cô không có một con chim tốt đâu! Hắn sờ mông của mỹ nữ, nhéo lông mao nam nhân, thao hết cô liền trèo tường ra ngoài thao người khác, lưu mánh thấy hắn còn muốn chạy…”
Mắng xong, hung hăng ném điện thoại, thật là giải hận!
Bên kia cũng đỡ thèm, nghĩ đến bộ dáng Ngô Sở Úy tạc mao, trong lòng tất cả gai nhỏ đều bị nhổ ra, kêu một tiếng thoải mái, ôm chầm lấy Bình dấm nhỏ nằm nghỉ.
Kêt quả, ngày hôm sau, Nhạc Duyệt trực tiếp đến cục giao thông bắt người, không cho Ngô Sở Úy chơi trò tâm nhãn, đã kéo tay Trì Sính bước đi.
Ngô Sở Úy đối với bọn họ có đôi có cặp bóng dáng nhìn hồi lâu, thần sắc phức tạp.
Ngô Sở Úy nhìn bóng dáng bọn họ có đôi có cặp một hồi lâu, thần sắc phức tạp.
Xem ra, nếu bất động thì không thể hàng phục được cô ta rồi …
|
☆,65 Hoành đao đoạt ái.
Hoành đao đoạt ái có 2 nghĩa. Một là ám chỉ người thứ ba cướp người yêu hay vợ/chồng của người khác, vô đạo đức. Hai là theo nghĩa bóng, tức là để đoạt được thứ gì (cơ hội hay ai đó) thì không từ bất kì thủ đoạn nào.
Trên đường trở về, Nhạc Duyệt hỏi Trì Sính: “Hôm nay tại sao lại cho phép em đến đơn vị tìm anh?”
Trì Sính lái xe thật sự rất chậm, dư quang vẫn nhìn tới kính chiếu hậu, thân ảnh cô đơn của Ngô Sở Úy càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng mơ hồ, thẳng đến khi hắn đi đến khúc ngoặc, Trì Sính mới không chút để ý mở miệng.
“Tôi đưa em về nhà.”
Nhạc Duyệt vạn phần không hiểu, “Anh để cho em đến tìm anh, chỉ là vì muốn đưa em về?”
Trì Sính nhẹ nhàng cầm volant, “Nhà của em quá hẻo lánh, gần đó nhiều lưu manh, tôi không yên lòng để em một mình quay về.”
Trong lòng Nhạc Duyệt giống như là được quết mật, thuận miệng nói một câu, “Lưu manh thấy anh liền muốn chạy.”
Lời nói giống nhau y đúc, dưới tình huống chưa hề thương lượng trước cùng câu thông, theo miệng hai người nói ra, trước sau cách nhau chỉ có một ngày. Sự ăn ý này, chỉ sợ ngoài những người yêu nhau bảy năm ra thì không ai làm được.
Bàn tay Trì Sính ngừng lại một lát, vứt cho Nhạc Duyệt một loại ánh mắt không rõ hàm xúc.
Nhạc Duyệt mẫn cảm liền hiểu được, lập tức hỏi lại: “Làm sao vậy? Em nói anh lưu manh không đúng sao? Toàn bộ thiếu gia già trẻ của Bắc Kinh này, cũng không bằng tâm địa gian xảo của một mình anh. Có đôi khi em cũng hoài nghi, anh đến cùng đã chơi đùa bao nhiêu người? Tại sao lại có nhiều như vậy … chiêu trò như thế … Nghĩ lại liền nổi hết cả da gà.”
Trì Sính mắt nhìn về phía trước, không mặn không nhạt nói: “Em nghĩ lại liền ướt hết rồi?”
Nhạc Duyệt đỏ mặt đập tay Trì Sính, “Anh đáng ghét!”
Trì Sính cười hừ hừ lấy ra một điếu thuốc.
Mông Nhạc Duyệt cọ cọ đệm ghế, ánh mắt làm người khác phiền toái.
“Em không muốn về nhà, em muốn đến chỗ anh.”
Trì Sính bất động thanh sắc gạt tàn thuốc, “Hôm nay không rảnh.”
Nhạc Duyệt chu miệng, “Anh đã mấy ngày rồi không rảnh a.”
Trì Sính từ ngăn giữ đồ trên đầu xe lấy ra một cái hộp đưa cho Nhạc Duyệt, bên trong là công cụ tình thú, thức này vẫn luôn ở trên xe, để tiện cho xe chấn cùng đánh dã chiến(*).
(*): XXOO trên xe với ở ngoài “đường” (phòng trường hợp có người không hiểu thôi =)) )
“Trước lấy cái này xài tạm vài ngày đi.” Trì Sính nói.
Nhạc Duyệt tức giận lầu bầu:“Thứ này dùng nhiều sẽ sinh ra tính ỷ lại, sau này đổi lại là anh sẽ thành mất cảm giác.”
Trì Sính giật giật đôi môi mười phần mùi vị dương cương, “Ở chỗ tôi, có thể đánh tan loại lo âu đó.”
“Cũng chỉ có anh mới dám nói như vậy.”
Nhạc Duyệt bĩu môi, kỳ thật trong lòng lại vô cùng rạo rực, cũng chỉ có bạn trai cô mới xứng đáng nói ra câu này.
Xe mất cả tiếng đồng hồ mới đến được nhà của Nhạc Duyệt, trước khi xuống xe, Nhạc Duyệt nhịn không được cảm khái, “Nhà của em ở thật là xa, nếu ở trong nội thành có nhà thì thật tốt.”
……
Không ngoài dự liệu của Trì Sính, tâm nhãn của Ngô Sở Úy tựa như một chú lừa con không linh hoạt, phải quất một roi mới đi một bước, không có chút kích thích nào sẽ luôn lề mề tại chỗ. Còn không phải à, ngày hôm qua nhìn thấy hắn cùng Nhạc Duyệt lái xe rời đi, hôm nay liền không chơi bóng rỗ nữa, thẳng đến bãi đỗ xe, nằm trên đầu xe Trì Sính hút thuốc, vô cùng quyết đoán.
Nhìn thấy Trì Sính lại đây, Ngô Sở Úy từ trên xe nhảy xuống, dùng chân chà chà tàn thuốc.
“Làm gì vậy?” Trì Sính hỏi.
Ánh mắt lười nhát của Ngô Sở Úy nhìn bốn phía xung quanh, không chút để ý nói: “Không có việc gì, đến coi xe.”
Trì Sính trực tiếp mở cửa xe ngồi xuống.
Ngô Sở Úy nhảy đến trước cửa kính xe Trì Sính, con mắt đen bóng nhìn hắn.
“Tôi quyết định bán rắn xong liền mua xe second-hand, anh mua xe này lúc nào? Bao nhiêu tiền?”
“Năm trước mua, tính tổng cộng thì hơn sáu mươi vạn.” Trì Sính bẩm báo chi tiết.
Ngô Sở Úy đưa tay đến chỗ tay lái, tinh tế sờ soạng phần da bên ngoài.
“Sáu ngàn có bán hay không?”
Trì Sính nắm lấy bàn tay lộn xộn của Ngô Sở Úy, âm u nói: “Tính thêm cả cậu nữa thì tôi liền bán.”
Ngô Sở Úy nhíu mày, “Cho tôi ngồi vào thử đi.”
|
Ngồi mấy chục lần, lúc này mới nhớ tới chuyện muốn thử, đồ ngốc đều có thể nghe ra được cậu là có mục đích riêng. Đương nhiên, Ngô Sở Úy một chút cũng không có ngốc, cậu biết rõ để đối phó với loại người như Trì Sính thì phải dùng loại chiêu thức ngu ngốc này.
Lên xe rồi, Ngô Sở Úy làm bộ quan sát phía bên trong xe một chút, cảm thấy không đã ghiền, lại nói với Trì Sính: “Tôi có thể chạy thử được không?”
“Tùy cậu.” Trì Sính nói.
Vì thế, chạy thử xe liền chạy thẳng đến nhà Trì Sính.
“Được, xe thật tốt!”
Mục địch cản trở Nhạc Duyệt cùng Trì Sính gặp mặt đã đạt tới, Ngô Sở Úy tính toán muốn toàn mạng rút lui.
Trì Sính nói:“Để tôi đưa cậu về.”
Ngô Sở Úy vội vàng vẫy tay, “Không cần đâu, một mình tôi về là được rồi.”
“Tôi cũng muốn đến đón bạn gái, tiện đường thôi, lên xe đi.”
Xem như anh lợi hại!… Ngô Sở Úy hắng giọng, “Tôi có chút cảm thấy khát, vào nhà anh ngồi một chút, uống miếng nước rồi đi?”
Trì Sính không nói gì, yên lặng nhìn Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đáp lễ bằng cách cho Trì Sính một cái liếc mắt.
Một lát sau, Trì Sính bước nhanh tới, túm lấy thắt lưng Ngô Sở Úy tha vào nhà.
===========================
Lấy muỗng chén ra nào, chuẩn bị ăn xôi thịt chứ nhể? ~~~ =)))
★ Mời các bạn xem tiếp Chương 66
|
Lan nay co an duoc that ko a...
|