Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
Warning: Nhớ uống thuốc dạ dạy trước kẻo bị đầy hơi, toàn là một đống xôi, xôi, xôi và xôi mà thôi, hình như được thêm nước mắm, còn thịt thì bị rút rồi =0= Cơ mà dù là thế tuôi cũng đặt cái pass, mấy cái chương này làm tuôi thiệt là mệt mỏi. Sính ca thật là… Sở Sở thật là…
☆,66 Ra là thế.
Trì Sính đạp một cước vào cửa, tầng hầm như một cái lồng hấp tràn ngập hương vị hormone đàn ông.
Di động reo vang, lại bị Ngô Sở Úy hung hăng vứt xuống đất.
Cậu dùng ngực đụng Trì Sính một cái, đem hắn đè trên khung cửa, bá đạo hôn lên môi, lần đầu chủ động như vậy, ngay cả Ngô Sở Úy cũng không thể hiểu được nguyên nhân của sự mất tự chủ này là từ đâu tới. Mồ hôi tạo thành từng đường điên cuồng đi xuống, Ngô Sở Úy không để ý lau đi, giống như là đứa nhỏ đói bụng ăn quàng, không hề có phương pháp gì khiêu khích miệng Trì Sính.
Trì Sính nhìn rra, Ngô Sở Úy lúc này thật là nóng nảy.
Ngừng lại một lát, hai bàn tay to lớn của Trì Sính bóp lấy hai má Ngô Sở Úy, đùa cợt nói: “Cậu đúng là một chú lừa con.” Cái loại đánh một roi mới chịu đi một bước này, chỉ cần không đụng không đánh, liền sẽ đứng yên tại chỗ đem mông phơi nắng.
“Tôi là lừa?” Ngô Sở Úy cười hừ một tiếng, “Không dám đoạt danh hào của anh đâu.”
Trì Sính nheo mắt, “Cậu vì cái gì gọi tôi là lừa?”
“Con chim lớn của anh giống như pín lừa.” Thật là một đứa nhỏ thành thực.
Trì Sính nở một nụ cười không phúc hậu, pín lừa… Nghiền ngẫm lại hai từ này một lần nữa, lại đem bàn tay Ngô Sở Úy cứng rắn kéo lại đây, đặt trên đũng quần mình, ánh mắt cường hãn nóng bỏng nhìn vào mặt Ngô Sở Úy.
“Cậu còn nói bậy, có tin tôi lấy cái này quất vào mông cậu hay không?”
Ngô Sở Úy tránh đi loại đề tài mẫn cảm này, “Tôi đói bụng.”
Trì Sính nhìn đồng hồ, chính xác là đến giờ cơm rồi, vô luận muốn làm cái gì thì cũng phải ăn no cái đã, đây là việc làm tất yêu. Vì thế vỗ vỗ bả vai Ngô Sở Úy nói, “Cậu ở đây chờ, tôi đi xuống mua đồ ăn.” Đem Bình dấm nhỏ yên tâm giao cho Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đặt Bình dấm nhỏ lên cổ, ở trong phòng đi bộ qua lại.
Nhắc tới chuyện dưỡng rắn của Trì Sính cũng không phải dễ dàng gì, vì muốn vật cưng được thoải mái, thà là ủy khuất bản thân ở tại một chỗ oi bức ẩm ướt như vậy. Xem ra có tiền có địa vị cũng không nhất định hưởng thụ được tốt, mỗi người đều có một cách bức ép bản thân, ai cũng không ngoại lệ.
Tuy rằng đã đến đây lần thứ hai, nhưng Ngô Sở Úy đối với căn phòng này vẫn vô cùng xa lạ, hai chiếc giường, một bức tường, vô cùng ngắn gọn như thế. Cậu thử tìm kiếm dấu vết của Nhạc Duyệt ở nơi này, nhưng cái gì cũng không hề thấy, cả căn phòng đều tràn ngập khí tức của động vật máu lạnh. Bất quá so với lần trước đến, nơi này lại có thêm một cái tủ đông nữa, chắc là để đựng đồ uống giải khát đông lạnh.
Ngô Sở Úy mở tủ đông lạnh ra.
Cảnh tượng trước mắt khiến cậu phải rùng mình toàn thân.
Trong tủ ướp lạnh không có đồ uống lạnh, không có kem, chỉ có một hộp gỗ nhỏ, phía trên cắm đầy đồ chơi bằng đường, có cái chính Ngô Sở Úy đưa, có cái Trì Sính lấy. Đại khái là do sợ nhiệt độ phòng có thể làm hư đồ chơi bằng đường, Trì Sính mới nghĩ ra biện pháp như vậy, đem đồ chơi bằng đường tất cả bỏ vào trong tủ đông lạnh.
Thì ra hắn không có đem đồ chơi bằng đường tặng cho Nhạc Duyệt.
Rắn hổ mang có ở đây, cục phân có ở đây, cúc hoa cũng ở đây…
Tất cả đều rất sống động đứng ở đó, ngửa đầu nhìn Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy đếm tới đếm lui, một cái cũng không thiếu.
Trong lòng không hiểu sao lại sinh ra một loại hứng thú, không khỏi tràn ra khỏi khóe miệng.
Trì Sính đứng ở cửa, nhìn Ngô Sở Úy miệng lẩm nhẩm, cẩn thận lại tích cực đểm số đồ chơi bằng đường kia, cho đến cuối cùng phát hiện không thiếu cây nào, hiểu ý cười. Lại đem đầu chuyển lại, đếm thêm một lần, phát hiện quả thật là không thiếu, cái loại hành động cùng thần thái này thực là câu nhân. Chưa từng biết đến, trong lòng Trì Sính hắn, không dựa vào xe không dựa vào nhà, không dựa vào tiền không dựa vào JB, chỉ bằng mấy cây đồ chơi bằng đường bỏ đi này, liền có thể biến một người trở nên đẹp như vậy.
Liếc nhìn thấy thân ảnh Trì Sính, Ngô Sở Úy lập tức thu hồi tươi cười trên mặt, giả làm một bộ dạng biểu tình thờ ơ.
“Mua đồ ăn về rồi sao?”
So với mấy cây xiên cay nóng của Ngô Sở Úy, Trì Sính cho cậu đãi ngộ thật sự là cách biệt một trời một vực, Trì Sính ra ngoài một chuyến, chỉ kém rinh luôn cả cái siêu thị về. Các loại thực phẩm chín, đồ ăn vặt, hoa quả, đồ uống… Lại đi đến tiệm cơm, mua các loại đồ ăn chay mặn, chỉ mỗi món chính đã đến mấy dạng, sợ rằng Ngô Sở Úy kén chọn.
Ngô Sở Úy cảm thấy yết hầu căng ra, trong lòng nóng lên, có chút cảm giác khó có thể cảm giác.
“Cả năm nay tôi vào siêu thị ba lần, một lần là vì nhìn thấy người nào đó mặc quần cộc có lỗ, một lần là đi nhà cậu, còn lại chính là vừa rồi.” Trì Sính nói không có chút khoa trương, hắn ăn, mặc, đi lại đều có người xử lý, rất ít khi tự bản thân đi dùng tiền mua cái gì.
Tôi cái gì cũng chưa nghe thấy, cái gì cũng chưa có nghe thấy… Ngô Sở Úy thôi miên bản thân, cúi đầu vào ăn cơm.
|
☆,67 Đừng cho tôi thất vọng.
Ăn cơm uống rượu no rồi, Trì Sính đi tắm rửa.
Ngô Sở Úy ở bên ngoài ngồi vô cùng không được tự nhiên, ngồi chỗ nào cũng không yên được, nhìn chằm chằm vào cửa xem xét nửa ngày, trong lòng cân nhắc có nên rút đi hay không? Vừa đúng lúc này, di động của Trì Sính vang lên, lại ở trong tay Ngô Sở Úy.
Rất kỳ quái là, Trì Sính cũng không có lưu lại số Nhạc Duyệt vào danh bạ, không có bất cứ xưng hô gì, chỉ có một dãy số trụi lũi, nhưng Ngô Sở Úy liếc mắt một cái vẫn có thể nhận ra được.
Ma xui quỷ khiến thế nào lại ấn nhận.
“Ông xã….”
Chỉ hai chữ vỏn vẹn, liền giẫm lên thâm tình bảy năm của Ngô Sở Úy.
Sự chuyên nhất, ôn nhu, không giữ lại gì của cậu cũng đều đối với Nhạc Duyệt rất tốt, nhưng cô chỉ gọi cậu là “Ngô mập mạp”, đây là cái tên thân mật duy nhất; Hiện tại cái tên này thì ngang ngược bá đạo, trong ngoài không đồng nhất, lăng nhăng vô tình, cô lại nũng nịu gọi ông xã.
Đang nghĩ tới, Trì Sính ở trần đi ra.
“Ai gọi điện thoại tới vậy?”
Ánh mắt của Ngô Sở Úy đảo qua đảo lại, thần sắc ngưng trệ, thân hình khôi ngô của Trì Sính ở trước mặt cậu, hình tam giác hoàn mỹ, cơ thịt rắn chắc, đường cong dương cương tuấn mỹ, giống như một pho tượng Thiên thần bễ nghễ nhìn chúng sinh, hung phong vạn trượng, Ngô Sơ Úy nhìn mà đố kị.
Vị thẳng nam này không có một chút tính tự giác, nhìn thuận mắt liền sờ lên.
“Làm thế nào luyện được vậy?”
Sau đó, liền bị Trì Thiên thần ấn ngã lên giường, tự mình truyền thụ đại pháp luyện cơ.
Tay Trì Sính vuốt ve chơi đùa phía sau eo Ngô Sở Úy, lỗ chân lông khắp người cậu nháy mắt liền nở ra.
“Có sợ nhột không?” Trì Sính hỏi.
Nói đến điểm này, Ngô Sở Úy thực sự rất tự tin.
“Không có, từ lúc còn nhỏ đã không sợ.”
Ngô Sở Úy không phải thổi phồng, cậu từ nhỏ đối với cù lét đã miễn dịch, tiểu hài tử nhà khác thì vui vẻ lăn lộn trên giường, cậu lại như một pho tượng vững vàng đứng yên. Cù! Cù thoải mái! Gia mí mắt cũng không thèm động!
Vì thế, Trì Sính thật sự xuống tay, bất quá như là chuồn chuồn lướt nước, thân thể Ngô Sở Úy liền giống như là gặp điện mà tê dại đi, ngứa đến vai run không ngừng, ngứa đến không thể nói ra được một câu lưu loát.
Ta tháo! Sao lại thế này? Ngô Sở Úy mù mờ.
Trì Sính đụng vào chỗ nào chỗ nào, cũng đều là nơi Ngô Sở Úy cho là không quan trọng, lỗ tai, cổ, xương quai xanh, hầu kết… Bình thường lấy lông gà quét lên cũng không có cảm giác, tại sao vừa vào tay hắn liền không thể chịu được như vậy chứ?
“Anh chuốc thuốc tôi?!” Ánh mắt sắc bén hỏi.
Trì Sính hừ cười một tiếng,“Đừng lấy cớ cho sự dâm đãng của cậu.”
“Này, anh nói ai dâm đãng? Ư, anh trước đợi một lát, tôi…”
Miệng Trì Sính ngậm lấy dái tai của Ngô Sở Úy, một hơi ngậm đến mềm, đầu lưỡi tinh tế phác thảo từng đường nét, cuối cùng tiến quân thần tốc, phiên vân phúc vũ(*). Ngô Sở Úy nháy mắt ù tai, chỉ có thể nghe được tiếng bản thân thở dốc.
(*):翻云覆雨 – Trích từ hai câu đầu của bài thơ “Bần giao hành – 貧交行” của nhà thơ Đỗ Phủ “翻手作云覆手雨, 纷纷轻薄何须数” (Phiên thủ tác vân, phúc thủ vũ, Phân phân khinh bạc hà tu sổ – Lật bàn tay làm ra mây, trở bàn tay làm ra mưa, Hằng hà sa số những người khinh bạc). Về sau câu này được dùng để ví von cho việc thay đổi thất thường hay thói quen dùng thủ đoạn đùa bỡn người khác.
Tà môn …… Như thế nào lại có cảm giác dữ như vậy?
Trì Sính cùng Ngô Sở Úy hôn môi, ngón tay thô ráp cách một lớp áo chữ T ma sát lên nhũ tiêm.
Ngô Sở Uy nháy mắt chảy mồ hôi, cơ bụng căng ra, hai hàng lông mày kiếm xoắn lại run run như là đang chịu hình phạt. Cao thủ giường chiếu như Trì Sính, nhìn thấy bộ dáng này của Ngô Sở Úy cũng không khỏi băn khoăn dừng tay hỏi.
“Làm sao vậy?”
Ngô Sở Úy khí tức không ổn nói,“Thật con mẹ nó sướng.”
Trì Sính bỗng bật cười,“Lúc này thì đã là cái gì?”
Nói xong liền đem áo sơ mi cuộn lên, dùng đầu lưỡi vẽ một vòng tròn bên nụ hoa ở ngực trái, từ to đến nhỏ, không ngừng tiến lại gần trung tâm, cuối cùng dừng lại trên đỉnh đầu nhủ, liếm quanh cọ sát. Tiết tấu đùa giỡn phối hợp nhất trí với tần suất run rẩy thở dốc của Ngô Sở Úy, đầu lưỡi chơi đủ lại dùng rặng nhẹ nhàng cắn, cuối cùng dùng sức ngậm chặt môi, hút mạnh, tạo thành tiếng.
Hai chân Ngô Sở Úy hung hăng kẹp lấy bên hông Trì Sính, thống khổ kêu rên.
“Đừng làm như vậy.”
Trì Sính lại càng muốn làm như vậy, làm xong bên này lại qua bên kia.
Không được… Ngô Sở Úy thích đến không thể tìm ra phương hướng, trước mắt đều là mông phụ nữ, cũng sắp xoay thành hoa rồi.
“Sờ ở đó.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính giả bộ không hiểu,“Chỗ nào?”
“Nơi đó.”
“Chỗ nào?”
“Nơi đó.”
“Chỗ nào?”
Ngô Sở Úy,“…… ! !”
Ma trảo của Trì Sính dời đến phía trong quần bò của Ngô Sở Úy, ma sát phần đùi trong mềm mại mẫn cảm, lại nén cười hỏi lần nữa, “Chỗ nào?”
Ngô Sở Úy cắn răng nói,“JJ(*).”
(*): Đừng hỏi tuôi vì sao có chỗ ghi JB có chỗ viết JJ, tuôi chỉ giữ nguyên bản gốc :)
Trì Sính lúc này mới bỏ qua cho Ngô Sở Úy, bàn tay to lớn xuyên qua tầng rừng rậm, đem con chim nhỏ đang kêu gào cầm lấy, vuốt ve, vuốt ve, cho đến khi thẳng đứng, lại tỉ mỉ nhìn một cái, cũng không có nhỏ đâu! Màu sắc tươi sáng, hình dạng căng tràn, thật khiến cho Trì Sính yêu thích. Vì thế đem quần lót kéo xuống, lộ ra toàn bộ nơi tư mật.
Ngô Sở Úy bị Trì Sính nhìn đến không được tự nhiên, lấy tay che lại ngữ khí cứng ngắc nói.
“Anh nhìn cái gì mà nhìn?”
Trì Sính cường ngạnh mở tay Ngô Sở Úy ra, đặt trên giường, năm ngón tay phối hợp khéo léo chơi đùa trên hùng điểu của Ngô Sở Úy, chơi đùa vô cùng lưu loát. Ngón tay thô ráp ma sát trên phần bụng mềm mẫn cảm, nhiệt độ từ lòng bàn tay vuốt ve từ trên xuống dưới sinh ra dòng điện, chạy đến cả phần gốc, tập trung chơi đùa quả trứng lớn mà hắn yêu thích từ lâu, tay lên xuống theo một tiết tấu ác liệt, liên tiếp vỗ vào đùi trong, lực đạo mười phần.
Eo lưng Ngô Sở Úy giống như bị điện giật mà run rẩy, chưa từng chơi đùa như vậy, cũng không biết thủ dâm thôi cũng có thể thích đến mức này.
Không đến năm phút đồng hồ, Ngô Sở Úy liền đẩy tay Trì Sính ra, phản kháng cường liệt.
Cậu không muốn bắn trước mặt Trì Sính.
Trì Sính cũng không buông tha cho cậu, ngón tay hướng xuống hai bên phân thân, muốn “Đánh lửa”.
Ngô Sở Úy thật sự chịu không nổi, quay người lại, lưng hướng về phía Trì Sính, giấu điểu đi.
Trì Sính cường ngạnh giữ lấy thân thể Ngô Sở Úy, không nói lời nào lấy điểu móc ra, một tay nhanh chóng trừu sáp, một tay đặt bên hông, vì muốn cho Trì Sính làm mạnh hơn, Ngô Sở Úy theo bản năng vô ý mở rộng chân ra.
“Không được……”
Ngô Sở Úy né tránh, dày vò, mỗi lần sắp xông đến mây liền liều mạng lui lại, chưa kịp lấy hơi, bàn tay to ác liệt kia lại duỗi tới, thế tới càng thêm hung mãnh, khoái cảm như sóng triều ập vào Ngô Sở Úy đến mức muốn hôn mê.
Muốn khóc, muốn chửi, muốn đánh người…
|
Trì Sính thấy Ngô Sở Úy sắp bạo phát, động tác liền chậm lại, Ngô Sở Úy không kiên nhẫn cử động eo, lại bị Trì Sính đè lại. Hắn muốn Ngô Sở Úy chậm rãi bắn ra, hắn muốn cẩn thận thưởng thức biểu tình trước và sau khi Ngô Sở Úy bắn tinh.
Rốt cuộc, một dòng dịch trắng bắn ra, gân xanh trên cổ Ngô Sở Úy hiện lên, biểu tình vặn vẹo, không thể chịu được mà rên thành tiếng.
Trì Sính còn không chịu buông tay, tiếp tục chậm rãi cử động, cùng với eo lưng cường liệt run run, dòng dịch thứ hai cũng bắn ra, trên mông Ngô Sở Úy toàn bộ đều là mồ hôi, thấm ướt cả ra giường.
Sau đó dòng dịch thứ ba, thứ tư… Ước chừng được nửa phút, tiếng rên của Ngô Sở Úy cũng đã đổi.
Cuối cùng Trì Sính dùng cả hai tay, hợp sức tấn công, châm thêm ngọn lửa cuối cùng dưới khố hạ, thiêu đến thần kinh Ngô Sở Úy thác loạn, không còn ý chí; Thiêu đến mức khiến mông cậu rời khỏi ra giường, eo lưng run rẩy chấn động; Thiêu đến đồng tử không còn tiêu cự, cổ họng nháy mắt khàn đi…
Hảo một trận mới hoãn lại đây.
“Bắn thật là nhiều.” Trì Sính cố ý đem bàn tay đến trước mặt Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy thất thần nhìn trong chốc lát, hùng điểu run run hai cái, lại đứng dậy.
Chuyện này ngoài dự đoán của Trì Sính, hắn không khỏi ngạc nhiên, bóp chặt lấy cái cổ hồng hồng của Ngô Sở Úy trêu tức nói, “Được đấy, đúng là một cây súng tốt, còn có thể bắn liên hoàn phát.”
Đàn ông một khi bị kích thích nổi lên thú tính, liền sẽ xé mở bản mặt giả nhân giả nghĩa, lộ ra bản tính cuồng dã. Ngô Sở Úy chưa từng thích đến như vậy, một khi hồi vị, nhìn cái gì cũng đều mang sắc màu đó, đều khiến cho cậu nhiệt huyết dâng trào. Trước mắt có một pho tượng Thiên Thần, cơ thịt màu sắc mê người, phần mông cường tráng rắn chắc, ánh mắt mị hoặc gợi cảm…
Ngô Sở Úy đưa tay qua.
Trì Sính đùa cợt cười cười,“Còn muốn nữa?”
Vừa hỏi xong, phần mông cường tráng bị người ta nhéo một cái, ánh mắt Ngô Sở Úy nhìn quanh thật phong lưu, không hề có ý sợ hãi, ngón tay tại mông Trì Sính dùng sức vuốt ve, cảm giác chưa có đã ghiền, lại tiếp tục xoa bóp, cuối cùng đến tận bên mép mông.
Trên giường của Trì Sính, lần đầu tiên có người dám như vậy.
Dám chơi đùa mông lão tử, không muốn sống nữa sao?
“Để tôi bắn một cái.” Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng.
Đồng tử Trì Sính đột nhiên tối đi, con mắt hổ làm cho người ta sợ hãi hung hăng trừng Ngô Sở Úy, “Cậu nói cái gì?”
Ngô Sở Úy khàn giọng, thanh âm lỗ mãng, “Dù sao anh đã làm nhiều người như vậy, không có tôi cũng không có thiếu, tôi còn chưa làm cùng nam nhân đâu, anh để cho tôi thử cho đã ghiền.”
“Lấy – tôi – giải – ghiền?”
Từ trong miệng Trì Sính nói ra bốn chữ này, từng chữ đều có thể đập lên mặt đất tạo thành tiếng.
Ngô Sở Úy không hề vui đùa ý,“Ta cảm giác của ngươi mông cử rắn chắc , hẳn là không thành vấn đề. Nói thật, ngươi là cái thứ nhất khiến ta sinh ra dục vọng nam nhân, đừng cho ta thất vọng.”
Ngô Sở Úy không hề có ý vui đùa, “Tôi có cảm giác mông của anh rất rắn chắc, hẳn là không thành vấn đề. Nói thật, anh là nam nhân đầu tiên khiến cho tôi nảy sinh ra dục vọng, đửng để tôi thất vọng.”
|
☆,68 Xoay chuyển thế cục.
Nghe xong lời thỉnh cầu của Ngô Sở Úy, trong đầu Trì Sính liền hiện lên hai từ — tìm chết.
Vải bò rắn chắc dẻo dai bị Trì Sính một phát xé toạt từ hạ bộ đến ống quần, tạo thành một vết rách thật lớn, sợi chỉ theo gió hỗn độn bay. Con mắt của Trì Sính hóa thành màu đỏ tươi, khí tức thở ra như là một cơn lốc tàn phá dũng khí của Ngô Sở Úy. Trì Sính không có nháy mắt áp Ngô Sở Úy xuống, mà là chậm rãi làm, một tấc lại một tấc, như là mây mù âm u trước khi bão táp tiến đến, dần dần bao phủ lại trên đỉnh đầu Ngô Sở Úy, áp lực cường đại khiến cho cậu có chút cảm giác khó thở.
Rốt cuộc, mãnh hổ bạo phát, trực tiếp khiến cho người nào đó ngã ngửa.
Tình thế bức bách, Ngô Sở Úy đành phải lui một bước nói chuyện.
“Anh nếu không muốn thì thôi.”
Đã muốn đến bên miệng người ta rồi, còn vung móng hét lớn một tiếng: Lão tử hôm nay tâm tình tốt liền không đâm ngươi. Loại can đảm này, chỉ có Ngô Sở Úy có, cũng giống như chỉ có mình Ngô Sở Úy dám lấy cái tên này.
Bất quá, có lòng có gan lại không có thực lực, quả thật cũng rất dễ khiến người ta sầu não.
Trì Sính đè chặt hai tay Ngô Sở Úy, cánh tay gấp lại hung hăng đè trên lưng, hai chiếc bánh màn thầu trắng to lớn lõa lồ trong không khí, vùng thịt cứng ngắt kiên cường căng ra, kẹp lấy phần giữa mông. Bàn tay thô ráp to lớn của Trì Sính hung hăng xoa nhẹ lên, không lưu lại một chút đường sống, lực tay hung ác, mười phần lực đạo.
Ngô Sở Úy đau đến nghểnh cổ lên, từng giọt mồ hôi tí tách rơi xuống ra giường.
Trì Sính một chân hung hãn chặn lên eo Ngô Sở Úy, cánh tay duỗi ra hướng đến ngăn kéo đầu giường, lấy ra lọ dầu bôi trơn.
Tôi biết cái này, tôi biết cái này… Đầu Ngô Sở Úy một phát nổ tung, coi nhiều GV như vậy, còn không biết cái này sao? Ta thao, đây là muộn động thật đấy! Biểu tình nháy mắt biến thành dữ tợn, toàn thân gân cốt vặn xoắn, liều mạng kêu gào, tôi muốn lật người lại, rất muốn lật người, tuyệt đối không thể để hắn làm.
“A — tôi liều mạng với anh!”
Túng đến mức tận cùng chính là không còn muốn sống, Ngô Sở Úy cầm lấy một chùm tóc ngắn ngủn của Trì Sính, hung tợn giật lên không trung. Sau lại bị Trì Sính đè ra giường, xương đầu bị kẹp chặt, như trước vẫn ương ngạnh muốn lật người. Dù cho có bị lật lại, vẫn giống như là chiến sĩ cách mạng, bất khuất, thà chết chứ không chịu khuất phục.
Trì Sính tròng mắt như là bị đâm cho hai đao, máu đỏ ngập tràn.
“Lão tử hôm nay nhất định phải thao chết cậu!”
Ngô Sở Úy ngoan cường gân cổ lên quát, “Đừng có mà lấy cái thứ đã bôi vào mông người khác để làm bẩn tôi!”
Không cần dùng? Trì Sính đem dầu bôi trơn vứt trên đất, khăp nơi là gel bắn tung tóe. Khớp ngón tay cứng rắn trực tiếp tiến đến mật khẩu đang co rút, đâm vào dũng đạo khô khốc, Ngô Sở Úy đau đến hét lên. Tay Trì Sính dùng một lát, thực sự là còn trinh sao? Ngô Sở Úy trong đầu linh quang chợt lóe, thân thể nháy mắt xụi lơ trên giường.
Không đấu tranh, không phân cao thấp, muốn thao thì cứ việc thao.
Nhưng cũng phải nói trước.
“Nếu bây giờ anh muốn thượng tôi, hai chúng ta từ bây giờ sẽ là bạn tình; Anh nếu nguyện ý chịu kéo dài với tôi, có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ đồng ý sống cùng anh.”
Ngón tay Trì Sính khảm vào trong thịt Ngô Sở Úy, ranh nanh lộ ra ngoài, “Cậu còn dám cùng tôi bàn điều kiện?”
Ngô Sở Úy nhắm mắt, “Anh có thể không cần để trong lòng.”
Vừa nói xong, trên mông nổi lên một trận lốc, bàn tay giống như hạt mưa không ngừng hạ xuống, Trì Sính coi như mới gọi là đỡ hận! Con mẹ nó một tiểu cúc hoa còn non như cậu tại sao dám cắm trên giường tôi để tôi sáp? Con mẹ nó mấy bịch đậu phụng khô của cậu vì sao cứ luôn bỏ vào túi tôi? Con mẹ nó cậu lại thấy mấy cây kẹo đường không được cho đi lại đẹp đến thế?… Cậu là muốn ăn đánh đúng không?… Bốp bốp bốp… Đánh đến da sưng đỏ, đánh đến da tróc thịt bong, cũng khó mà giải được mối hận trong tôi.
Ngô Sở Úy đau đến kêu không ngừng, “Được hay không thì anh nói một câu thống khoái đi! Đánh người ta làm cái gì?”
Bốp! lại là một bàn tay.
“Lăn đến bên giường kia đi!” Trì Sính rống to.
Ngô Sở Úy ngoan ngoãn đi đến giường bên cạnh, trong lòng nắm chắc, tránh không được đắc ý thêm hai câu.
“Này, làm bạn tình cũng tốt mà! Anh vẫn có thể như thường cùng bạn gái yêu đường, rút bớt thời gian cho tôi, hai chúng ta cùng bắn pháo, sướng biết bao a?! Có phải không?”
Trì Sính,“……”
Lại đưa đầu xoay lại, “Tôi muốn làm bạn tình của anh, đến đây đi đến đây đi, đến thao tôi đi.”
Trì Sính ánh mắt âm sâm, hầu kết kích thích,“Cậu không sợ tôi bị cậu nói mà sẽ động à?”
Lập tức câm miệng, đem đầu quay lại.
[Lời tác giả: Khiến cho mọi người thất vọng rồi, tôi còn hy vọng là Đại Úy có thể danh chính ngôn thuận bị ăn a! Còn nhiều thời gian, tin tưởng Đản Đản sẽ không bạc đãi các vị, ha ha…]
|
☆,69 Siết lấy cậu ta!
Thoáng chốc, bên giường kế cạnh truyền đến tiếng thở dốc ồ ồ.
Ngô Sở Úy vụng trộm nhìn qua, tình cảnh trước mắt khiến cho hốc mắt cậu nóng lên, Trì Sính dựa trên đầu giường, trên gò má xương nhọn hoắc vươn vài hạt mồ hôi không được tự nhiên, khí chất cứng rắn ngạo nghễ lộ ra, đôi mắt chim ưng cứ như đóng đinh ở một chỗ, bên trong tràn ngập tình dục. Cự vật cao cao dựng thẳng giữa hai chân, kiên đĩnh tráng kiện, không biết đã có bao nhiêu người từng bị cái thứ tai họa này làm cho quỷ khóc sói gào, không ngừng mông nhớ…
Nhưng lại có người nào đó, dù là ghét như giẻ rách, còn cố dùng một đôi mắt to như viên ngọc nhìn về phía bên này.
“Đem đầu quay sang chỗ khác!”
Lần trước Trì Sính buốc Ngô Sở Úy nhìn, là vì muốn kích thích cậu, khiến cậu ngượng ngùng; Hiện tại hắn lại không muốn cậu nhìn, hắn sợ sẽ bị đôi mắt nóng rực kia thiêu đến không còn chí lực. Hắn từ lâu đã đem Ngô Sở Úy tham hơn một ngàn tám trăm lần ở trong đầu rồi, chỉ còn kém làm thành thực tế. Trì đại thiếu luôn là kẻ quả cảm, dám nghĩ dám làm, duy độc lần này là ngoại lệ.
Tham không ra không nghĩ ra, liền một thiếu tâm nhãn tiểu người hói đầu, thao hắn lại làm sao? Mông thao xuất huyết, ruột giảo lạn , cổ họng khóc ách …… Không sớm chính là nhìn quen lắm rồi sự sao? Như thế nào đổi đến hắn trên người liền biến đắc như vậy tàn nhẫn đâu?
Hiểu không được nghĩ không ra, chỉ là một tên hói thiếu tâm nhãn, thao cậu ta thì có làm sao? Thao đến mông xuất huyết, ruột rối bời, cổ họng khóc nấc… Không phải đã sớm tư không kiến quán(*) rồi đó sao? Tại sao đổi thành trên người cậu ta thì lại thấy mình tàn nhẫn như thế chứ?
(*) 司空见惯 – Tư không kiến quán, một thành ngữ Trung Quốc, ám chỉ việc nào đó phổ biến, thường thấy, không có gì là lạ. Tư không ở đây là tên của một loại chức vị xưa, tương đương với Công bộ thượng thư thời nhà Thanh, cũng là Kiểm soát trưởng của Viện kiểm soát thời bây giờ.
Trong lòng Trì Sính nghẹn một hơi, động tác tay hung mãnh, cứ như là sắp bắn ra lửa tới nơi.
Ngô Sở Úy yên lặng nhìn lên tường trắng, thì thào tự nói: Hắn ta thật sự muốn … ở cùng một chỗ với mình sao?
Trong lòng không thể nhẫn tiếp, lại đưa đầu chuyển qua.
“Để tôi giúp anh đi.”
Đổi lấy một tiếng gầm lên,“Thành thật đợi đó.”
Ngô Sở Úy đã ngồi dậy.
“Anh không cần lo lắng, là tôi tự nguyện, hoàn toàn không hề liên quan đến chuyện bạn tình.”
Trì Sính âm thầm mài răng, Tổ sư cậu! Cậu đừng có mà ép buộc! Cậu liếc mắt nhìn tôi một cái, tôi liền muốn thao cậu, cậu còn muốn chạy qua chỗ tôi, đây không phải là đang đi tìm chết đó sao?
“Còn động đậy tôi sẽ thao cậu không bàn cãi.”
Phịch cái nằm lại trên giường, lưng hướng về phái Trì Sính.
Đây chính là bản chất đặc thù của thẳng nam, hắn sẽ vĩnh viễn cảm thấy JJ là quan trọng nhất, vì thế sẽ đem mông hướng về phía người khác.
“Nằm ngửa lại!” Trì Sính cảnh cáo.
Ngô Sở Úy dựng thẳng ngón giữa, “Không bị mắc lừa anh đâu, đừng tưởng có thể gạt tôi cử động, tôi rõ lắm rồi!”
Trì Sính nghẹn đến muốn nội xuất huyết, bắn ra đầy tay, Bình dấm nhỏ cũng rất kinh ngạc, cha nuôi làm sao thế? Phun thật nhiều nòng nọc như vậy cho mình làm bạn a! Trì Sính một tay ôm lấy Bình dấm nhỏ lại đây, ôn nhu sờ sờ đầu nó, lại liếc mắt nhìn qua cái mông đối diện, quả nhiên chỉ có rắn nhỏ bảo bối của hắn là ngoan nhất.
Nửa đêm, Ngô Sở Úy tỉnh lại đi WC, sờ soạng lại chạy lên giường Trì Sính.
Cậu không phải là cố ý, quả thật là mơ mơ hồ hồ, không tìm được đúng chỗ.
Trì Sính nháy mắt mở to mắt.
|