Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
Lão tử nhìn chằm chằm mông cậu đã được nửa đêm, vừa cảm thấy buồn ngủ, cậu còn dám chạy lên giường ép buộc tôi? Không chút khoa trương, dương vật vừa mềm không được bao lâu của Trì Sính lại dựng thẳng lên, vật mà nó khao khát cũng chỉ cách nó không đến ba cm, chỉ cần hạ quyết tâm, tư vị tiêu hồn liền sẽ ập đến.
Ngô Sở Úy rầm rì hai tiếng, không có dấu hiệu cất giọng.
“Nhìn cho kĩ đây nhé!”
Lại nghe tiếp, tiếng ngáy dịu nhẹ trôi nổi trong không khí, người nào đó lại ngủ thật say.
Không cần phải nói, cái tên ngu ngốc này khẳng định đang ở trong mộng thổi đồ chơi bằng đường.
Ngô Sở Úy không biết, hắn vô ý thức toát ra một câu nói mớ, lại khiến cho tâm Trì Sính triệt để mềm đi.
Một đêm này, thật đúng là làm khổ Trì Sính.
Đem cậu ta đạp xuống giường đi? Luyến tiếc; Ôm qua? Vậy chắc chẳn nửa chừng sẽ liền làm. Sờ không được đụng không được, xem không được rình không được, cuối cùng đem hy vọng ký thác lên Bình dấm nhỏ đang nằm trên người, mắt to nhìn mắt nhỏ.
Trì Sính: Cậu ta xâm chiếm địa bàn của mày, mày đánh trả đi! Mày không phải rất giỏi cái trò này lắm sao? Siết cậu ta, hung hăng siết lấy, đem cậu ta vứt qua giường bên, nhanh đi!
Bình dấm nhỏ uốn éo thân mình, cọ cọ bò đến giữa hai người, lung lay cái đuôi, lại chuyển mắt về ánh mắt nóng rực của Trì Sính, vút một cái liền vọt lên người hắn, ôm lấy cổ, bò một vòng lại một vòng.
Trì Sính mài răng, ta tháo, tao bảo mày siết cậu ta! Mày siết tao làm cái gì?
……
|
☆,70 Tôi cũng rất thích tên hói kia.
Ngày hôm sau trên đường trở về, Ngô Sở Úy cứ như là bị mất hồn.
Cậu không nghĩ ra được, bản thân như thế nào có thể cùng Trì Sính làm được cái chuyện kia chứ? Sau đó còn nói mấy lời kia với hắn, còn tại đó ngủ lại một đêm, hiện tại nghĩ đến còn thấy sợ. Không bình thường, mình nhất định là không bình thường, đang nghĩ tới, lại bị vấp phải một cái bậc thang dưới chân, trực tiếp khẽ động đến phần cơ thịt ở mông.
Thật là đau a !
Chỉ vì đưa ra cái điều khoản bá vương kia mà bị đánh đến tận mấy trăm cái.
Tiểu cúc hoa cũng gặp trở ngại, tuy rằng là không có thật sự đi vào, nhưng bị chọt như thế cũng đau cả người luôn ấy. Cái này chỉ mới chọt thôi, nếu như là đem cái kia đâm vào, con mẹ nó, không dám tưởng tượng a! Ngô Sở Úy nhịn không được rùng mình một cái.
Khương Tiểu Soái đứng ở cửa, nghiền ngẫm nhìn Ngô Sở Úy.
“Đêm qua không về nhà ngủ?”
Ngô Sở Úy xấu hổ cười cười, dưới ánh nhìn soi xét của Khương Tiểu Soái vào trong phòng khám.
Vừa vặn lúc này có bệnh nhân tới, Khương Tiểu Soái cũng không thể không biết xấu hổ truy vấn, Ngô Sở Úy một mình ngồi ở bên cạnh thất thần, bệnh nhân vừa đi, cậu liền đến cạnh Khương Tiểu Soái.
“Tiểu Soái, cậu sờ lỗ tai tôi một cái đi.”
“Sờ lỗ tai cậu?” Khương Tiểu Soái nhếch miệng cười,“Vì cái gì lại muốn sờ lỗ tai cậu?”
Ngô Sở Úy sốt ruột thúc giục ,“Cậu đừng có quan tâm, bảo cậu sờ thì cứ sờ đi.”
Khương Tiểu Soái tùy tiện sờ soạng hai cái.
Không ngứa a!… Ngô Sở Úy trong lòng đột nhiên cả kinh, tại sao lại có thể như vậy?
“Cậu đến cùng là bị làm sao?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy kéo Khương Tiểu Soái vào buồng trong, rất cấp bách nói: “Cậu lại liếm tôi một cái.”
Khương Tiểu Soái giật giật khóe miệng,“Liếm chỗ nào?”
“Liếm lỗ tai.”
Khương Tiểu Soái do dự một chút, vẫn là làm theo .
Đầu lưỡi ướt át vừa chạm vào vành tai, Ngô Sở Úy liền nghĩ tới chuyện tối hôm qua, vành tai đột nhiên tê dại, lập tức kêu Khương Tiểu Soái ngừng lại, trong lòng mừng thầm, không tự chủ được mà lầm bầm thành tiếng, “Cũng ngứa, cũng ngứa, mình an tâm rồi.”
Khương Tiểu Soái vỗ lên cái trán của Ngô Sở Úy một cái, “Cậu đang lảm nhảm cái gì vậy hả?”
Ngô Sở Úy nhìn nhìn ra cửa, không có người, liền kéo Khương Tiểu Soái đến bên cạnh sô pha ngồi xuống, nhỏ giọng nói với hắn: “Tối hôm qua anh ta an ủi tôi.”
Khương Tiểu Soái yết hầu căng ra, biểu tình có chút mất tự nhiên.
“Sướng không?”
Ngô Sở Úy vừa nghe được từ “sướng” này, cả người liền nổi lên một tầng da gà.
Khương Tiểu Soái nhìn cái bộ dạng này của Ngô Sở Úy, liền biết được đáp án chính xác.
“Làm mấy lần? Chỉ có một lần? Cậu không có giúp hắn ta làm? Hắn…”
“Đừng nói nữa.” Ngô Sở Úy ngắt lời Khương Tiểu Soái, “Cậu mà nói nữa tôi lại có cảm giác.”
Khương Tiểu Soái quả nhiên im lặng.
Bên này im lặng, bên kia lại càng dễ dàng suy tưởng, Ngô Sở Úy cố gắng chống đỡ một lát, đột nhiên bắt lấy tay Khương Tiểu Soái, kích động hướng hắn noi: “Tiểu Soái, hai chúng ta cũng thử xem, thật sự là sướng.”
Kỳ thật tên nào đó là đang chột dạ, cực lực muốn chứng thực rằng cậu không chỉ đối với một mình tên đàn ông là Trì Sính có cảm giác.
“Trước đừng có nháo.” Khương Tiểu Soái đột nhiên nhớ tới một việc, tạm thời đè lại thân hình cựa quậy của Ngô Sở Úy, nghiêm túc nói: “Tôi ở chỗ Lý Vượng nghe ngóng được một số chuyện của Trì Sính, không biết là có dùng được không.”
Nói đến đề tài này, Ngô Sở Úy liền lập tức thu hồi tâm trạng nháo loạn, thành thành thật thật mà nghe.
Khương Tiểu Soái nói: “Trì Sính cùng Quách Thành Vũ quả thật từng có gút mắc, hai người họ cùng nhau lớn lên, trước đại học thì cảm tình rất tốt. Sau này có một tên Uông Thạc chen vào, nghe nói từng ở cùng Trì Sính một đoạn thời gian, bởi vì lên giường với Quách Thành Vũ mà hai người chia tay. Sau này thì Uông Thạc xuất ngoại, Trì Sính vẫn cùng với Quách Thành Vũ làm bạn tốt, nhưng luôn ngấm ngầm trả thù. Chỉ cần là thứ Quách Thành Vũ coi trọng, Trì Sính nhất định sẽ nghĩ mọi cách để ngủ cùng, nhiều năm như vậy rồi vẫn còn.”
Từ trung học đến bây giờ, Ngô Sở Úy đếm đếm đầu ngón tay để tính, ít nhất cũng được mười năm.
“Quách Thành Vũ ngủ với bạn trai hắn ta một lần, hắn liền trả đũa đến mười năm sau?”
Khương Tiểu Soái gật gật đầu.
Ngô Sở Úy trong lòng bỗng lạnh đi, người này cũng quá độc rồi đi! Hắn nếu biết ý đồ bất chính của mình, không lẽ sẽ biến mình thành bùn luôn sao?
Khương Tiểu Soái sắc mặt ngưng trọng,“Cậu nên suy xét cho tốt, làm không được thì rút lui đi, người như vậy không thể chọc đâu.”
Ngô Sở Úy thản nhiên nói:“Đã chạy đến bước này, chẳng còn đường lui đâu.”
Hai người trầm mặc một lúc lâu, Ngô Sở Úy đột nhiên nhớ tới cái gì, cả người rùng mình.
“Cậu nói phàm là được Quách Thành Vũ để ý, hắn sẽ nghĩ cách để ngủ cùng! Vậy cậu…” Muốn nói lại thôi.
|
“Đừng lo lắng, Quách Thành Vũ chỉ muốn đùa giỡn với tôi, tôi lại không có câu dẫn hắn, Trì Sính hẳn là sẽ không xuống tay với tôi đâu.” Khương Tiểu Soái một bộ dáng không sợ, “Mặc dù nếu hắn thực sự xuống tay thì thế nào? Vừa lúc giúp cậu thoát thân! Cậu không bằng lòng, sư phụ sẽ giúp cậu gánh lấy!”
Ngô Sở Úy cảm động đến rơi nước mắt, chỉ kém ba quỳ chín lạy Khương Tiểu Soái.
“Tiểu Soái, cậu đối với tôi thật sự là không còn lời gì để nói, tôi sẽ không dùng từ ngữ hoa lệ gì để ca ngợi cậu, tôi chỉ cảm thấy, quen biết cậu, cả đời này tôi sống không uổng phí!”
Khương Tiểu Soái ngồi chéo chân, nhếch miệng vui vẻ.
“Kỳ thật, tôi cũng rất thích cái tên hói kia.”
Ngô Sở Úy,“……”
=========================================
Có nên mở cảnh báo có ai đó có nguy cơ bị cướp chồng, có ai đó có nguy cơ bị mất vợ không? =))))))))))
Hai bạn tiểu thụ này lo cho nhau xa quá =)))))))))))
|
☆,71 Tại sao lại thấy mình như đang bán thân vậy?
Cuối tuần, Ngô Sở Úy về nhà, Ngô mama lại ở trước mặt cậu khoe, “Cái cậu đồng nghiệp kia của con thật là tốt.”
Ngô Sở Úy xoa xoa trán, “Mẹ sao lại còn nhớ đến anh ta chứ?”
“Cậu ấy hai ngày trước có qua nhà chúng ta, còn cầm theo không ít đồ này nọ.” Nói xong xoay người đem ngăn tủ mở ra, thật cẩn thận lấy ra một cái thùng, bỏ lên bàn, “Con nhìn xem, số tử linh chi này là do người ta đem tới, nói là có thể giúp hạ đường huyết. Còn bảo mẹ bớt tiêm insulin đi, nói là cái đó không tốt cho thân thể.”
Ngô Sở Úy đưa tay gẩy gẩy mấy cái, cảm xúc thực là thô ráp, phía trên còn có dấu vết bị đầu gỗ đâm vào, vừa nhìn đã thấy đây chính là mọc hoang. Đầu năm nay linh chi dại vừa quý lại khó tìm, một cái thùng lớn như vậy, hẳn là mất không ít tâm tư đâu!
Đang thất thần, Ngô mama bên kia còn nói thêm.
“Đại Khung a, mấy cây bắp nhà chúng ta đã chín rồi, con đi ngắt vài cái, nấu chín rồi đem cho đồng nghiệp con đi.”
Ngô Sở Úy ừ một tiếng.
Chạng vạng, Ngô Sở Úy mang theo một túi to đầy bắp luộc đến đơn vị của Trì Sính, hôm nay vừa lúc đến phiên hắn trực ban. Mấy ngày nay Ngô Sở Úy thường xuyên đến, bác trai trông cửa đều đã biết cậu, gặp người liền nói: Con trai của Bí thư trường Trì nhân duyên thật tốt, có tiểu tử mỗi ngày đến đưa đồ ăn cho cậu ta.
“Tiểu soái ca, lại tới nữa à?” Phương Tín vui tươi hớn hở vỗ vai Ngô Sở Úy.
Một tiếng tiểu soái ca này tuyệt đối không phải là nói càn, Ngô Sở Úy người ta mỗi lần đến đây đều ăn mặc rất chau chuốt, trời nóng cũng mặc áo sơ mi ngắn tay cùng quần tây, một đôi giày da sáng chói.
“Từ nhà tôi hái xuống mấy trái bắp, nấu lên, so với ngoài đường bán ngon hơn nhiều.” Ngô Sở Úy đem túi nilon đặt trên bàn, để cho mấy đồng nghiệp của Trì Sính tùy tiện lấy.
Trì Sính nhìn mấy cái móng chó đang muốn đưa vào trong túi, trầm giọng nhắc nhở nói, “Đừng ăn vội, trước điền cho xong công tác biểu, chốc nữa mang đến văn phòng đội trưởng Lý.”
Nhóm đồng nghiệp trêu chọc lẫn nhau, “Hôm nay mặt trời mọc đằng tây à? Trì công tử lại đi lo mấy chuyện bao đồng kìa.”
“Đúng vậy a, không phải lần nào cũng là cậu ta điền cuối cùng ư, hôm nay còn bày vẻ tích cực nữa.”
“……”
Trì Sính ôm lấy bả vai Ngô Sở Úy, cơ hồ là mạnh mẽ tha vào văn phòng mình, cửa vừa đóng lại, tiếng thở dốc ồ ồ liền áp đến bên môi.
“Mặc nhiều như vậy không có nóng sao?” Trì Sính thô lỗ lột áo sơ mi của Ngô Sở Úy, hai cái nút áo đứt văng trên đắt, “Quần cộc, guốc gỗ mát mẽ hơn nhiều.”
Bàn tay Ngô Sở Úy đưa vào trong đồng phục của Trì Sính, trong lòng như thiêu như đốt.
“Tôi mặc như thế này không phải là muốn giữ mặt mũi cho anh sao?”
“Cậu là cái gì của tôi chứ? Còn mở miệng nói muốn giữ mặt mũi cho tôi…” Trì Sính cắn lỗ tai của Ngô Sở Úy, ác liệt kích thích, “Có phần của cậu sao? Ai cho cậu giữ?”
Tôi thèm quản sao? Cứ sướng cái đã rồi nói!
“Cậu là đang ỷ vào tay tôi đó sao?” Trì Sính đẩy ngã Ngô Sở Úy lên bàn công tác.
Ngô Sở Úy nhãn thần hư hỏng, “Anh bảo tôi thổi đồ chơi bằng đường cho anh, lại không cho tôi kêu anh vuốt ống ư? Đều là một loại tay nghề, anh an ủi tôi tôi an ủi anh mà thôi!”
Trì Sính trực tiếp lột quần Ngô Sở Úy, nâng một chân lên đặt trên bàn.
Ban ngày ban mặt, hai chân mở lớn, nơi riêng tư cứ như vậy mà lộ ra, trên mặt Ngô Sở Úy có chút điểm không nhịn được, dùng cái chân bị đè cố sức giật mấy cái, kháng nghị nói, “Đừng có mà giở trò bậy được không? Làm cho tốt đi.”
“Cậu ngượng đến luống cuống luôn sao?” Cự vật trong quần Trì Sính hung hăng chạm vào phần mông của Ngô Sở Úy, “Nếu cậu ngượng thì có thể khép chân lại.” Nói xong ánh mắt xấu ca chuyển sang trêu chọc con chim nhỏ.
Ngô Sở Úy một khi đã sướng, cảm giác xấu hổ liền biến thành vật ngoài thân, cái chân kia từ bị đè ở trên bàn đến lúc khoát lên khuỷu tay Trì Sính, góc độ càng lúc càng lớn, động tác càng ngày càng khó kham nỗi, cứ như vậy một bên thì xấu hổ, một bên lại rất thích. Lúc bùng nổ, cái chân còn đứng kia run rẩy vô cùng, kém chút nữa là ngã nhào vào lòng Trì Sính.
“Thật thoải mái.” Ngô Sở Úy sảng khoái thở ra.
Trì Sính thì không hề thoải mái, cứ giữ nguyên vật nóng ở mông Ngô Sở Úy, không muốn cho cậu mặc quần vào. Ngô Sở Úy cọ cọ một lúc lâu, mới có thể xem như là giải quyết được tâm tình xao động này của Trì Sính.
Sướng xong rồi, trong lòng Ngô Sở Úy lại nổi lên vài phần ủy khuất, không thể nói rõ là vì cái gì.
“Tôi đi đây.” Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính biến sắc,“Đi như vậy?”
“Ừ, lát nữa có việc, đám rắn kia của tôi đẻ trứng rồi, tôi phải liên hệ người thu mua trứng rắn.”
Hổ trảo của Trì Sính cào lên mặt bạn, vạch thành mấy đường.
“Vậy cậu đến đây làm cái gì?”
Đúng vậy, mình đến đây làm cái gì? Ngô Sở Úy bản thân cũng hồ đồ. Cân nhắc một hồi lâu, mới nghĩ đến túi bắp luộc kia, đúng rồi, mình đến là để đưa bắp luộc a.
Trì Sính nhìn chằm chằm bóng dáng của Ngô Sở Úy thầm nghĩ, tiểu tử này gần đây rất hay đến, sướng xong rồi bỏ lại chút đồ ăn liền đi, càng nếm càng không thể phân biệt rõ khẩu vị, tại sao lại cảm giác mình như đang bán thân vậy?
=======================================
Không biết phải gọi Sở Sở nhà chúng ta là đầu đất hay là tự nhiên đây nữa? Trì ca quả thực là quá sức tội lỗi đi mà =0=
|
☆,72 Bảo vệ thức ăn.
Thời điểm Trì Sính từ văn phòng đi ra, người nào đó mới từ trong túi nilon lấy ra một cái bắp luộc.
“Tối nay ăn cái này đi.”
Vừa muốn đưa đến bên miệng, liền bị một bàn tay to lớn giữ lại, cả tay cả bắp đều bị ấn lên trên bàn, xương bàn tay kém chút nữa là bị nghiền nát.
“Bắp luộc có gì mà ăn? Lát nữa tôi mang bọn cậu đi ăn ngoài.” Trì Sính nói.
Mấy phòng gần đó tất cả đều sôi trào, Trì công tử mở miệng mời khách, đãi ngộ có thể kém sao? Lập tức không có ai muốn ăn bắp luộc, tất cả đều để bụng để ăn bữa tiệc lớn này. Trì Sính quả thật cũng không hề bạc đãi bọn họ, đặt hai bàn ở khách sạn năm sao, đem rượu ngon món ngon ra chiêu đãi, một đám người trò chuyện thật vui, Trì Sính thì không ăn, uống hai ly rượu xong liền đi ra.
Cương Tử ngồi ở trong xe ngáp, nhìn thấy Trì Sính cầm lấy một trái bắp luộc lên ăn.
“Anh chưa ăn no a?”
Trì Sính đang cắn hăng say, nào có thời gian phản ứng lại anh? Hạt bắp thơm ngào ngạt, cứ như là phần thịt non trên mông Ngô Sở Úy, càng cắn càng thơm, càng ăn càng thấy vị.
“Kỳ thật tôi cũng chưa ăn no.” Cương Tử đưa tay đến túi nilon, “Tôi cũng ăn một trái bắp luộc đi.”
Có chút ngoài ý muốn, cổ tay bị người giữ lại.
Giây tiếp theo, Trì Sính mở cửa xe đi ra ngoài.
Mặt của Cương Tử đầy vẻ mờ mịt, này là làm sao vậy? Thường thì Trì Sính đâu phải kẻ khách khí thế này! Mỗi lần ăn cơm đều gọi cho mình, không đến mức chỉ vì một trái bắp luộc mà trở mặt đi chứ? Còn chưa có suy nghĩ xong, Trì Sính đã trở lại, đưa một túi nilon nặng trịch qua, mở ra thì thấy toàn là đồ ăn.
“Ăn cái này.” Trì Sính nói.
Cương Tử một trận ngạc nhiên, Trì Sính trúng tà rồi à? Hắn mà lại đi mua cơm cho kẻ giúp việc? Đúng là sinh thời khó gặp a! Khẩn trương chụp một phát đăng lên weibo, thật đáng để làm kỉ niệm!
Trì Sính lại cầm lấy một trái bắp cắn, cắn cắn, đột nhiên như nhớ tới cái gì, lấy điện thoại ra.
Ngô Sở Úy đưa bắp luộc cho Trì Sính xong thì đến phòng nuôi, bở vì rắn mẹ đẻ trứng cần nhiều không gian, nên cậu liền thuê hai gian phòng. Sắp xếp ròng rã hơn ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng xong việc. Vừa lau mồ hôi vừa ra ngoài, trong lòng không khỏi cảm thán: Con người chính là không thể ở không a! Ở không lâu ngày thịt trên người đều lười biếng, nhúc nhích mấy cái thì cả người liền đau.
Đang nghĩ tới, Trì Sính điện thoại đến đây.
“Hôm nay thật là mệt chết tôi.” Thanh âm Ngô Sở Úy miễn cưỡng.
Trên mặt Trì Sính lộ ra vài phần vui cười, “Để cho người khác vuốt ve mà cậu còn mệt?”
“Ai nói chuyện kia đâu!” Tiếng mài răng kẽo kẹt, “Làm bao nhiêu việc đây này.”
“Làm việc gì?” Trì Sính hỏi.
“Mua hai căn phòng dưỡng rắn mới, hầu hạ mấy con ông rắn, à không, bà rắn! Thời điểm rắn đẻ trứng tính tình cũng thật khó chịu, muốn đưa nó đến chỗ khác, nó còn cắn tôi, may là không có độc…”
Lúc trước Ngô Sở Úy luôn chẳng nói lời nào với Trì Sính, gọi điện thoại nửa tiếng có thể trầm mặc tận 29 phút, còn một phút đồng hồ ho khan hai tiếng cũng không có. Hiện tại còn có thể nói hai ba câu, chuyện nhà chuyện cửa, Trì Sính thật sự là có thể nghe được.
“Bất quá cũng có chuyện vui a, tôi còn tưởng rằng trứng rắn là từ miệng phun ra, hóa ra không phải! Nó cũng có lỗ đ*t đó, thời điểm đẻ trứng nở ra rất là lớn, cái lỗ kịch một tiếng liền ra, hắc hắc…”
“Cậu nên hướng nó mà học tập a.” Trì Sính nói một câu đầy hàm ý.
“Cút!”
Lơ đãng cắn thêm một trái bắp vào bụng, Trì Sính đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, không biết là nghĩ cái gì.
Cương Tử liếc Trì Sính một cái, trong lòng buồn bực, Trì Sính gần đây không được bình thường a! Lúc trước có thể gọi là vua treo máy, gọi điện thoại chưa bao giờ vượt quá một phút đồng hồ, mặc kệ đối phương có còn nói hay không, bản thân nói xong liền cúp. Bạn bè người thân thường lấy việc này ra trêu chọc, nói tốc độ cúp điện thoại của Trì Sính cùng tốc độ bắn tinh của hắn thật là cân xứng. Hiện tại thì không thể gọi được nữa, lúc nào cũng dài ơi là dài, Cương Tử gọi điện thoại cho hắn, mười lần hết chín lần đường dây bận.
Cái này cũng chưa tính là cái gì, càng làm cho Cương Tử không thể tiếp nhận hơn là, Trì Sính cư nhiên tốn thời gian để nói loại chuyện lông gà vỏ tỏi nhỏ xíu này! Hắn không phải phiền nhất là khi người khác cằn nhằn với mình sao? Như thế nào lại còn chú động cằn nhằn với người ta?
Đang nghĩ tới, Trì Sính bên kia lại cầm di động lên.
Ngô Sở Úy vừa muốn mắng, giọng nói trầm thấp của Trì Sính liền vang lên.
“Ngày mai có mưa, ra ngoài nhớ mang theo dù đấy.”
Đôi môi Ngô Sở Úy mấp máy đóng mở, đột nhiên không biết nên nói cái gì cho tốt.
=======================================
Ai ê răng chưa? Chớ tuôi là tuôi ê rồi đó nợ =0=
Ngọt quá đi, sủng quá đi ~~ *Cào sàn*
|