Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
☆,82 Cái này được gọi là thoải mái!
Trì Sính không có đi tìm Nhạc Duyệt.
Xe chạy được nửa đường thì nhận được điện thoại của Trì Giai Lệ, chị ruột của cưng về rồi đây, mau chạy ra đón chị về! Trì Sính quay đầu xe đến xe bay, đưa Trì Giai Lệ cùng hai đứa nhóc một đen một trắng chở về nhà.
“Đến, cho ông ngoại ôm một cái.”
Trì Viễn Đoan ngồi xổm xuống, đem Tiểu Hắc Tiểu Bạch đồng loạt ôm lên, một trái một phải hôn cho đã, hôn xong bên này lại hôn sang bên kia, Chung Văn Ngọc nhìn đến nóng mắt nóng lòng, luôn miệng hối thúc Trì Viễn Đoan.
“Hôn hai cái là được, ngoài miệng toàn là vi khuẩn.”
Trì Giai Lệ nghe vậy liền vẫy tay, “Mẹ à, mẹ đừng có chú ý đến vậy, con nít không có yếu ớt vậy đâu.”
Tiểu Hắc nhũ danh gọi là Đâu Đâu, Tiểu Bạch nhũ danh gọi là Quyển Quyển, Đâu Đâu khát, la hét đòi uống nước.
“Mẹ đang bận, tìm cậu của con đi.” Trì Giai Lệ chỉ chỉ Trì Sính.
Trì Sính rót một ly nước đưa cho Đâu Đâu,“Nhóc con Tiểu Hắc, uống đi.”
“Em không gọi bằng tên à?” Trì Giai Lệ không bằng lòng, lần nào về cũng gọi nhóc con Tiểu Hắc.
Trì Sính chuyên lựa mấy lời Trì Giai Lệ không thích nghe nói, “Chị nên chú ý một chút, buổi tối đừng có đưa nó ra ngoài, coi chừng lạc!”
“Em nha……”
Chung Văn Ngọc ở bên cạnh vui tươi hớn hở nói, “Trưa mai một nhà chúng ta đi ra ngoài ăn một bữa cơm, Trì Sính, con cũng đưa Nhạc Duyệt đi luôn đi, vừa lúc giới thiệu cho chị con hay.”
“Nhạc Duyệt?” Trì Giai Lệ đầy mặt mờ mịt,“Là ai?”
Chung Văn Ngọc cười nói:“Là bạn gái em trai con.”
Trì Giai Lệ hừ một tiếng,“Thông suốt rồi? Thật không dễ dàng a!”
Ngày hôm sau, Trì Sính mang theo Nhạc Duyệt đến, gặp mặt xong, Nhạc Duyệt trước chào hỏi ba mẹ Trì Sính, sau lại hướng Trì Giai Lệ ôn nhu gọi: “Chị à, em là Nhạc Duyệt.”
Trì Giai Lệ cười đến lãnh đạm, so với Nhạc Duyệt trang điểm tinh xảo, cô có thể nói là mặt mộc ra đường. Mái tóc tùy tiện cột lên, một cái đầm dài không có bất cứ hoa văn nào, đôi giày vải đế bằng. Nhưng trong từng cử động, từ lời nói đến tiếng cười đều đê lộ quý khí, thật đúng là người bình thường không thể giả được.
Nhạc Duyệt ngồi xổm xuống, từ trong túi sách lấy ra hai món đồ chơi tặng cho mấy nhóc.
“Đây là dì mua tặng cho các con!”
Đâu Đâu hòa Quyển Quyển cao hứng nhận lấy, thích thú đùa nghịch không buông tay.
Trì Giai Lệ đôt nhiên vươn tay, dùng tiếng Anh nói với hai nhóc con: “Trước đưa đồ chơi cho mẹ, sắp ăn cơm rồi, không thể đụng vào đồ bẩn được.”
Nhạc Duyệt có thể nghe hiểu được mấy từ “đồ bẩn” đó.
Lúc ăn cơm, người một nhà nói chuyện với nhau thật vui, Trì Giai Lệ lại không nói chuyện, vẫn lo đút hai nhóc ăn. Nhạc Duyệt luôn cố ý vô tình nói chuyện với Trì Giai Lệ, Trì Giai Lệ thì phản ứng lãnh đạm, Nhạc Duyệt đưa cho Đâu Đâu Quyển Quyển một dĩa đồ ăn, Trì Giai Lệ cũng không đút cho hai nhóc.
Tiệc tùng chấm dứt về nhà, Trì Giai Lệ liền hướng hai ông bà già quở trách.
“Ta nói ba mẹ, các ngươi là không phải [một lần bị rắn cắn, mười năm sợ thừng] a? Ta đệ hòa Uông Thạc sự đều quá khứ sáu năm , hắn không phải đi qua một lần oai lộ sao? Các ngươi về phần sợ thành như vậy sao? Tùy tùy tiện tiện một nữ nhân liền dám gật đầu? Có thể hay không đừng như vậy sỉ nhục chính mình nhi tử a?”
“Con nói ba mẹ a, hai người không phải là một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng đó chứ? Em trai cùng Uông Thạc đã là quá khứ sáu năm về trước, nó không phải chỉ là lầm đường một lần thôi sao? Các người lại sợ thành như vậy? Tùy tùy tiện tiện đưa một cô gái về đã gật đầu? Có thể hay không đừng có sỉ nhục con trai mình như thế không?”
Trì Viễn Đoan sắc mặt khó coi, “Ba mẹ là ủng hộ nó yêu đương, đâu có nói đến kết hôn cưới hỏi. Nó có thể tìm bạn gái là tốt rồi, cả ngày cứ ở cạnh đống rắn kia, có ai vui vẻ với nó a?”
“Đúng vậy a.” Chung Văn Ngọc nói thêm, “Mẹ thấy cô gái kia cũng được, điều kiện gia đình bình thường, lại còn thông minh, bộ dáng cũng rất tốt. Cô gái tốt nhà danh môn vọng tộc thì không thiếu, nhưng em trai con lại không thèm để ý a!”
“Căn bản không phải là vì mấy điều kiện này!” Trì Giai Lệ khó thở hổn hển, “Cô ta nếu thật là một cô gái mộc mạc thì cũng tốt, hai người xem cái bản mặt thế tục của cô ta đi, chỉ kém viết mấy từ lớn trên trán, ‘Tôi muốn trèo cao’ a!”
“Đừng nói bậy.” Chung Văn Ngọc trừng mắt liếc nhìn Trì Giai Lệ một cái, “Con mới gặp mặt có một lần, có thể nhìn ra cái gì?”
Trì Giai Lệ không nhẹ không nặng bỏ lại một câu.
“Không tin thì chúng ta chờ xem.”
Từ bàn tiệc quay về, Nhạc Duyệt liền tâm tình không yên, buồn bực không vui, trùng hợp sau đó, cô còn nhận thêm được một tin nhắn nặc danh.
“Đừng có mơ giấc mộng xuân thu của cô nữa, ba mẹ Trì Sính không có khả năng để cô làm con dâu đâu.”
Cái này là do ai gởi tới chứ? Nhạc Duyệt trong lòng chợt lạnh, trong đầu lóe ra gương mặt của Trì Giai Lệ, cùng với đôi mắt lạnh lùng xa lánh trên bàn cơm thu được hôm nay. Nhưng xem lại loại ngữ khí này, lại không giống như là của Trì Giai Lệ nhắn tới.
Đang nghĩ, lại có thêm một tin nhắn gởi lại đây.
“Cũng không chịu nghĩ xem bản thân mình nặng mấy cân mấy lạng.”
Rất nhanh, Nhạc Duyệt lại nhận tiếp điều thứ ba, thứ tư, thứ năm… Đại thể ý tứ không khác nhau lắm, chính là khuyên cô sớm tỉnh ngộ, đừng có tiếp tục mộng đẹp muốn gả vào danh môn.
Nóng giận vừa nguôi lại bộc phát trở về.
“Mày là ai a? Nói chuyện! Có bản lãnh thì lộ mặt đi, sau lưng nói bậy thì có giỏi gì? Tao con mẹ nó có được gả hay không thì liên quan đến cái rắm gì của mày? Mày có phải là bị thiếu đòn không hả?…”
Ngô Sở Úy cầm điện thoại để ở một bên mặc nó rít gào, mắt phấn khích coi đấu bóng rổ, thản nhiên cắn hạt dưa, cái này được gọi là thoải mái!
|
☆,83 Ngâm thơ đối đầu với kẻ keo kiệt.
Buổi sáng thứ bảy, Ngô Sở Úy đem đống trứng rắn nước kia bản cho một cơ sở nuôi rắn với giá rất cao, cơ sở nuôi rắn này rất có tiếng, lúc trước Trì Viễn Đoan còn đến đây coi thử. Hai hôm trước con ông ta cũng có đến, nói lời rất dứt khoát, “Ông cứ lấy giá này mua trứng rắn của cậu ta, tiền lỗ tôi sẽ bù cho ông.”
Ông chủ dám để cho hắn bù lỗ sao? Lập tức bất chấp khó khăn nói.
“Trứng rắn mà cậu giới thiệu, dĩ nhiên đáng giá.”
Đây là câu nói thật duy nhất mà ông chủ kinh doanh này nói ra trong nhiều năm, Trì Sính cho giá rất đắt, ông chủ đơn giản tính qua, lời không có lỗ cũng không, không có cái gì chuẩn hơn.
Ngô Sở Úy ôm thẻ ngân hàng số dư năm ngàn, tâm hồng như tờ tiền giấy.
Ngay cả Khương Tiểu Soái cũng đỏ mắt.
“Có một người có quyền bên cạnh đúng là tốt a, tiền giống như là gió lớn thổi tới.”
“Đâu có tà như cậu nói chứ?” Ngô Sở Úy mạnh mẽ bác bỏ, “Tôi đây là công lao phải có.”
Khương Tiểu Soái hừ cười một tiếng, “Cũng phải a, cậu giúp hắn trảm yêu trừ ma, hắn cho cậu tốt một chút cũng là chuyện nên làm.”
Ngô Sở Úy kích động đến lấy giấy bút ra tính sổ.
“Tổng số tiền mua thức ăn gia súc khất nợ ba tháng là sáu ngàn chín, tính thành bảy ngàn, tôi để cho sư đệ mười ngàn phí quản ký, vậy là bao nhiêu? Mười bảy ngàn. Còn có phí điện nước, tiền thuê, đúng rồi, tôi còn phải đưa cho mẹ một ngàn nữa…”
Nhìn Ngô Sở Úy lẩm nha lẩm nhẩm tính toán từng cái nhỏ nhặt, Khương Tiểu Soái nhịn không được ở một bên nhắc nhở nói: “Cậu cũng nên cho hắn một món quà đi? Người ta đã tận tâm tận lực giúp cậu rồi.”
Ngón tay Ngô Sở Úy khựng lại một cái, ngòi bút trên giấy không tình nguyện vẽ mấy vòng tròn.
“Không cần như vậy chứ? Hắn lại không có đưa tiền, chỉ là dùng miệng lưỡi thôi mà?”
Khương Tiểu Soái bất đắc dĩ cười cười, “Người ta cũng không phải lần đầu tiên giúp cậu.”
Ngô Sở Úy rối rắm nhíu mày, như là làm một quyết định gian nan.
“Được, tôi đây liền dựa vào tiền dư còn lại rút ra một phần mua quà tặng cho hắn.”
Vì thế, tính sổ tiếp, đông một khoản tây một khoản, mắt nhìn thấy rất nhiều tiền, bỏ đi bỏ đi. Ai, việc buôn bán cùng với nhận tiền lương không giống nhau a! Khắp nơi đều phải dùng tiền. Ngô Sở Úy lại trừ đi một số lớn vốn đầu tư, lại nhìn lại, chỉ còn dư mười hai ngàn, tốn thêm mười ngàn nữa, còn lại hai ngàn lưu lại tự do sử dụng.
“Chỉ còn dư lại hai ngàn.” Ngô Sở Úy ngẩng đầu hướng Khương Tiểu Soái nói.
“Hai ngàn …” Khương Tiểu Soái căn nhắc một cái, “Có thể mua cho hắn một cái đồng hồ đeo tay.”
“Cậu nói cái gì?” Ngô Sở Úy trừng mắt hổ, “Lấy hết hai ngàn đồng này mùa quà cho hắn? Tôi đây hai tháng sau ăn cái gì? Uống gì? Nếu lỡ như có chuyện gắp, trong tay không có tiền cũng được sao?”
Khương Tiểu Soái ho nhẹ một tiếng, “Kích động như vậy làm gì? Cứ như muốn lấy mạng cậu không bằng. Tôi tưởng hai ngàn này là thật sự là tiền thừa đó chứ, náo loạn nửa ngày ra là chi phí sinh hoạt vẫn còn ở trong đó a! Vậy thì cậu trước mắt đem tiền sinh hoạt loại ra, nhìn xem còn dư lại bao nhiêu.”
Ngô Sở Úy cúi đầu hì hục tính nửa ngày, cuối cùng tính ra kết luận,“Hơn năm ngàn.”
Khương Tiểu Soái sờ sờ cằm, “Hơn năm ngàn không thể mua được, đồng hồ đeo tay cao hơn một ngàn, hay là mua quần áo đi, cái này có thể xem xét được.”
Tiêu hơn năm ngàn mua quần áo, Ngô Sở Úy vẫn cảm thấy đau trứng.
“Cái này … Tôi nhớ ra rồi, tháng sau là sinh nhật mẹ tôi, tôi phải đưa cho bà hai ngàn đồng.”
Vì thế, chỉ còn dư hơn ba ngàn .
Khương Tiểu Soái lại bắt đầu cân nhắc,“Chỉ có thể tặng đôi giày .”
Hơn ba ngàn một đôi giày, trên trán Ngô Sở Úy tràn ngập dòng chữ “Tôi không bằng lòng.”
“Vài ngày trước đó quá bận rộn, có mời thêm ba người nữa tới làm công, tiền lương cũng chưa có trả a.” Nói xong lại xóa đi hơn một ngàn nữa.
Khương Tiểu Soái nhìn lên,“Vậy thì mua dao cạo râu đi.”
“Đúng rồi, tôi còn đồng ý sẽ đưa cậu đi nhậu một bữa cơ mà.”
“Ơ? Quần áo của tôi cũng nên đổi bộ mới.”
“A! Có một chỗ tôi tính bị nhầm, đáng ra là 740, tôi lại viết nhầm 470.”
“……”
Khương Tiểu Soái chống má nhìn Ngô Sở Úy, “Còn dư bao nhiêu.”
Ngô Sở Úy lấy ngón tay xoa xoa trán, “Còn dư hơn hai trăm sáu, tôi còn phải đi cắt một kiểu tóc mới! Cái này … Hay là tôi tặng hắn một chuỗi phật châu đi?”
Khương Tiểu Soái nhu nhu mi tâm, Ngô Sở Úy làm hắn tức giận quá mức.
“Tôi nói này đại ca, người ta tặng cậu bao nhiêu là đồ đạc này nọ a?! Cậu lại có ý muốn lấy đồ vỉa hè đi tặng lại cho người ta sao?”
“Tôi cũng đưa lại cho hắn không ít đồ a!” Ngô Sở Úy hùng hồn.
Lông mày Khương Tiểu Soái thoáng nhướn lên, “Cậu tặng hắn cái gì? Đồ chơi bằng đường? Hai đồng có thể làm được một chén nước đường, có thể thổi đến hai trăm cái! Bắp nhà mình đem luộc? Cái nồi ma lạt nóng giá năm mươi đồng? Cậu nhìn lại người ta cho cậu cái gì! Tôi không nói lúc trước, chỉ nói một thùng Nhuyễn Trung Hoa mới đây, 50 điếu, ba ngàn đồng a!”
Nhãn thần Ngô Sở Úy sáng lên, “Hay là tôi bán đi mấy hộp thuốc, mua cho hắn cái gạt tàn?”
Khương Tiểu Soái đi qua đánh tơi bời cái tên vắt cổ chày ra nước này, một bên vặn cổ một bên gầm lên, “Tôi thật sự rất muốn lấy cái gạt tàn đập chết cậu!” Nói xong lại đem tờ giấy của Ngô Sở Úy cầm lên.
Các khoản tiền đều viết rất rõ ràng, nhưng mười ngàn cuối cùng lại không ghi rõ dùng làm gì.
“Mười ngàn này dùng làm gì?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy lập tức đoạt lại tờ giấy, trên mặt toàn là biểu tình che chở cho con.
“Số tiền này không thể động, tôi lưu lại làm tiền riêng.”
Khương Tiểu Soái tay vịn bàn, tức giận đến đều đứng không yên.
“Người yêu cũng không thấy cái bóng ở đâu, lưu tiền riêng để làm cái gì? Với lại, cậu có thể lưu lại mười ngàn cho mình, lại không bỏ cho hắn được một trăm đồng? Cậu…”
“Được rồi!” Ngô Sở Úy thực sự không chịu nỗi cái kiểu chửi “chơi chữ” này của Khương Tiểu Soái, cắn răng dậm chân một cái, bản thân hung hăn thổ ra một đống máu, “Tôi đem tiền riêng trích ra ba trăm mua một cái dây lưng cho hắn là được rồi chứ?”
Khương Tiểu Soái,“……”
Cuối tuần, Nhạc Duyệt cố ý đưa Chung Văn Ngọc đi dạo phố.
“Dì à, dì cảm thấy cái áo choàng này thế nào? Con cảm thấy cái này rất hợp với dì.”
Chung Văn Ngọc thử một cái, hình thức thì rất tốt, nhưng nhìn lại giá tiền, vẫn là trả lại đi.
“Hơn hai ngàn đồng mua một cái áo choàng, thật xa xỉ.”
Hai người lại đi bộ một hồi, Nhạc Duyệt đột nhiên hướng Chung Văn Ngọc nói: “Dì à, con đi vệ sinh một lát, dì chờ con một lát.”
|
Chung Văn Ngọc cười gật gật đầu, đi đến chỗ quầy chuyên bán quần áo trẻ con, tính mua cho hai đứa cháu ngoại hai bộ.
Vài phút sau, Nhạc Duyệt quay lại, trong tay cầm một cái túi.
“Dì à, tặng cho dì.”
Chung Văn Ngọc có vẻ kinh ngạc, tiếp nhận lấy túi nhìn thoáng qua, lập tức lộ ra thần sắc khó xử.
“Cái đứa nhỏ này, dì không phải đã nói là không cần sao?”
Nhạc Duyệt bĩu môi, kéo cánh tay Chung Văn Ngọc nói, “Con hôm qua vừa mới được phát lương, tuy rằng không nhiều, nhưng vẫn đủ để mua một cái áo choàng.”
Chung Văn Ngọc yêu thương vỗ vỗ mu bàn tay Nhạc Duyệt.
Chạng vạng, dưới sự khuyến khích của Nhạc Duyệt, Chung Văn Ngọc cùng cô đến cái tầng hầm của Trì Sính, ba mẹ con cùng nhau ăn bữa tối. Vốn là Trì Sính còn định đi ra ngoài, mẹ hắn lại ngồi đến hơn mười giờ hơn, thẳng đến khi lái xe đến đón, mới có ý muốn đi. Trước khi rời cửa còn cố ý dặn dò, “Hai con sớm nghỉ ngơi đi.”
Vì thế, Nhạc Duyệt danh chính ngôn thuận lưu lại đêm này.
Đèn trần tắt đi, lưu lại một mảng đèn tường mông lung duy nhất, ánh sáng mê ly.
“Em đi tắm rửa.” Nhạc Duyệt dán vào bên tai Trì Sính ôn nhu nói.
Trì Sính đơn giản dọn lại phòng, lúc đứng dậy, cửa phòng tắm đột nhiên mở ra.
Lớn gan mặc một thân là nội y tình thú, bao lấy cơ thể bạch ngọc thướt tha, đầu vú dưới lớp áo mỏng lóe lên màu sắc thẹn thùng, dây mảnh cột nơi bộ vị riêng tư, chỉ cần kéo nhẹ một cái, nụ hoa gợi cảm mê người liền nở rộ, nóng đốt cháy người.
Trì Sính mang theo ánh mắt thô ráp quét qua cô gái phóng túng lẳng lơ trước mắt.
Nhạc Duyệt chính là thích hắn ở điểm này, bất động thanh sắc, không vôi không gấp, tới gần thời khắc nào đó sẽ manh động, hung mãnh như hổ.
Đáng tiếc, hôm nay mãnh hổ này trầm lặng hơi quá.
Di động lại cố tình vang lên tại thời điểm này.
Nhạc Duyệt âm thầm trợn trắng mắt, cái tên không có mắt nào lại gọi điện giờ này?
Còn có thể là ai? Vị họ Ngô nào đó trằn trọc trăn trở, có thể để cho người ta yên ổn đi ngủ hay sao?
Di động vang lên ba lần liền ngừng, Nhạc Duyệt giật mình, vừa muốn cất bước, âm thanh tin nhắn lại vang lên.
Một bài thơ do Ngô Sở Úy tự sáng tác đập vào tầm mắt Trì Sính.
“Quân ôm da ngọc ta ôm tường,
Quân đến nhập động ta lại muốn
Một cây ngọc trụ chọc thẳng trời,
Bạch trọc tịch mịch văng khắp giường.”
Thân hổ của Trì Sính chấn động, ngực nóng rát, lập tức đưa tay qua chỗ Nhạc Duyệt, “Lấy cho tôi cây bút tới.”
Vì thế, Nhạc Duyệt liền lấy một thân trang điểm xấu hổ này đi làm người chạy việc.
Trì Sính nằng trên giường, ánh mắt nhìn lên ngòi bút, hắn phải nghĩ ra một bài thơ đáp lại cái tên tiểu nhân tinh ranh!
Nhạc Duyệt nhìn mày rậm của Trì Sính nhíu chặt, đầy mặt là bộ dáng nghiêm túc, cho rằng hắn đang làm chuyện nghiêm túc, đâu dám mạo muội quấy rầy? Chỉ có thể bỏ hết mưu kế qua một bên, chờ quý ngài này làm xong chuyện bận rộn, lại đến lâm hạnh cô.
Một lần suy nghĩ này mất tận nửa tiếng.
Sau đó, ngon tay thô tay nhẹ nhàng gõ ra mấy chữ.
“Một con mỹ hồ vểnh người nơi đầu giường,
Cả tuần ngửa người kêu đầy dâm đãng,
Thế nhưng lại nhạt nhẽo không chút tư vị,
Hai quả trứng to cào nơi đáy lòng.”
|
☆,84 Làm bộ thương tiếc lẫn nhau.
Ngô Sở Úy nhận được bài thơ này, lập tức dùng đầu đập lên nệm giường, thao! thao! thao! nói gì cũng không quên hai quả trứng lớn của cậu. Trứng của tôi lớn sao? Lớn ở đâu chứ? Ngô Sở Úy đưa tay vào trong chăn đo một cái, trong lòng không phục, một chút cũng không lớn, so với pín lừa của anh còn kém xa!
Vì thế, ngón tay tức tối hung hăng bấm bàn phím.
Trì Sính buông di động, dọn dẹp lại giấy bút.
Trong lòng Nhạc Duyệt vui vẻ, cuối cùng cũng bận rộn xong, vừa muốn chạy qua cọ cọ, âm thanh tin nhắn lại vang lên.
“Nói trứng sao không nói pín?
Ngày xưa triền miên nổi lên trước mắt,
Anh đẩy tôi kéo pín cọ pín,
Tôi cọ anh chà trứng đánh trứng.”
Sóng nhiệt quây cuồng trong lòng Trì Sính, hồn phách đều bị Ngô Sở Úy câu đi mất, tiếp tục lấy giấy bút ra, muốn đấu thì đấu liền đấu cho đã.
Nhạc Duyệt sao có thể nghĩ tới, cái tên Trì nào đó múa bút thành văn, kì thật lại là đang tán tỉnh. Cô càng không thể nghĩ tới là, một Trì Sính ổn trọng như vậy, bộ vị phía dưới đã sớm rục rịch, không phải bời vì cô gợi cảm nóng bỏng, lại là vì mới lời thơ này.
Lại hơn hai mươi phút nữa, khóe miệng Trì Sính hiện lên một nụ cười dữ tợn.
“Tôi vốn tinh thần thư thái yên tĩnh,
Một câu dâm ngữ khiến tôi loạn tình,
Điên cuồng muốn quét sạch khe hở nơi mông,
Tiến quân thần tốc không ngừng nghỉ.”
Ngô Sở Úy chờ đến độ muốn buồn ngủ, nghe thấy âm thanh tin nhắn kêu, cầm lấy điện thoại, nhìn thấy nội dung liền lập tức tỉnh người. Ngửa mặt lên trời rống to ba tiếng, khí thế dũng cảm, ý chí chiến đấu sôi sục.
Nhạc Duyệt nhìn thấy Trì Sính xuống giường, thần kinh lười biếng liền tỉnh lại, tâm mắt nóng rát quét qua, lại không thể thành công câu Trì Sính về đây. Ngược lại là Bình dấm nhỏ đang tinh thần vui vẻ, khiến Trì Sính tạm thời thả giấy bút xuống, trước đưa nó đem ra ngoài.
Bởi vì Chung Văn Ngọc sợ rắn, Trì Sính tạm thời đem tiểu dấm chua bao quan tiến thủy tinh tương, lúc ấy sáng tạo chảy ra, không lo lắng nhị bảo. Lúc này thừa dịp Ngô Sở Úy cấu tứ không nhi, nhanh chóng đi an ủi nhi tử.
Bởi vì Chung Văn Ngọc sợ rắn, Trì Sính tạm thời đem Bình dấm nhỏ nhốt vào trong rương.
Nhìn thấy Trì Sính đem Bình dấm nhỏ ra, trái tim Nhạc Duyệt liền lạnh đi một nửa.
Đợi đến khi tiếng chuông tin nhắn lại vang lên, trái tim của Nhạc Duyệt đều lạnh.
Một đêm này, không biết làm sao chịu đựng qua nỗi.
Trì Sính làm thơ tán tỉnh đến không biết mệt, Bình dấm nhỏ dán chặt trên lưng hắn, tầm mắt băng lãnh hướng về phía Nhạc Duyệt. Nhạc Duyệt đối với Bình dấm nhỏ có bao nhiêu căm hận lại thêm thêm mấy phần, nếu không có cái loại động vật máu lạnh này làm chướng ngại vật, cô hoàn toàn có thể chạy tới cọ bên người Trì Sính, bắt lấy giấy bút trong tay hắn, khuyên hắn nên sớm nghỉ ngơi. Nhưng hiện tại, chỉ cần cô vừa động đậy, Bình dấm nhỏ liền đưa ánh mắt đề phòng lại đây, không cho vượt biên.
Vài ngày sau đó, Nhạc Duyệt luôn luôn sống giữa lo lắng cùng bất an.
Lúc trước có một số điện thoại lạ thường xuyên nhắn tin nhắn nặc danh gây rối cô, mỗi lần đều có không ít ngôn từ công kích, chế giễu Nhạc Duyệt không tự biết thân biết phận, cần không đủ chắc còn muốn câu cá lớn, cẩn thận tự lọt xuống hồ.
Càng tự ám chính mình, càng không thể khống chế muốn suy nghĩ theo chiều hướng đó, cởi vì cô thật sự không có cảm giác an toàn. Bên phía Trì Sính thì là không trông mong gì được rồi, hiện tại hắn cũng không có ở bên cô. Trì Giai Lệ hiển nhiên không ưa cô, không nên đi tự nếm mùi thất bại làm gì. Hiện tại người duy nhất có thể trông cậy vào, chính là mẹ của Trì Sính.
Vì thế, Nhạc Duyệt điều chỉnh chiến lược.
Không quấn quít lấy Trì Sính nữa, mà đem trọng tâm đặt lên mẹ chồng tương lai.
Nói đến cũng khéo, Nhạc Duyệt thu được tin nhắn nặc danh không được mấy ngày, Chung Văn Ngọc cũng thu được một cái tin nhắn.
“Lo mà quản con trai bà cho tốt, đừng để cho hắn đến gây rối với tôi, tôi là con trai bình thường.”
Chung Văn Ngọc một đêm này liền không chợp mắt nỗi.
Ngày hôm sau, liền gọi điện thoại kêu Nhạc Duyệt tới, Chung Văn Ngọc trong lòng run run một cái. Sau khi gặp mặt, nhìn thấy Nhạc Duyệt vẫn là tươi cười đầy mặt, thần thái sáng sủa, trong lòng mới an định được một chút.
Vài ngày sau đó, có Nhạc Duyệt làm bạn khiến cho tâm lý Chung Văn Ngọc được an ủi rất nhiều.
Mà trong lời nói của Chung Văn Ngọc truyền ra sự đồng ý cùng yêu thương cũng giúp cho tâm trạng bất an của Nhạc Duyệt mới dần lắng xuống.
Hai người phụ nữ cứ như bắt được một cái phao cứu mạng lớn từ đối phương, giả vời quan tâm lẫn nhau.
……
|
☆,85 Trút đi cơn giận.
Trại nuôi rắn quen thuộc, trường cũ của Ngô Sở Úy, lại lần nữa đến thăm, nơi này đã cảnh còn người mất. Mấy phòng rắn đều trống, bốc lên một thứ mùi lạ khiến người ta buồn nôn, mấy rương rắn xếp hỗn độn ở góc tường, bên trên toàn là vết bẩn loang lổ. Ông chủ Vương mặc áo ba lỗ, ngồi xổm dưới gốc cây hút thuốc, bà vợ đứng ở cửa phòng, chỉ vào ông chủ Vương chửi ầm lên.
Ba tháng ngắn ngủi, trại nuôi rắn Vương thị ngày xưa cũng khá nổi danh trong ngành giờ thành một trò cười.
Đầu tiên là vì kinh doanh phi pháp mà bị hủy giấy phép buôn bán, lại bởi vì thông đồng với người chấp pháp mà bị tạm giam, vì muốn kiếm được khoản tiền nộp phạt kếch xù, chỉ có thể bán bất động sản lấy tiền. Bạn tốt ngày xưa như người lạ, cũng là bỏ đá xuống giếng, người đòi nợ đến đòi không dứt, bị học trò lừa cơ hội trả thù… Vợ chồng ông chủ Vương sống cũng không bằng heo bằng chó.
Một người một thân ăn mặc chính chắn, mặt mang nụ cười như Ngô Sở Úy đi vào thật là không gặp nhiều.
“Đến cười chê tôi?” Ông chủ Vương ánh mắt âm u.
Ngô Sở Úy vẫn cười như cũ, “Thầy nói gì thế? Tôi là mang theo đồ đến cho thầy xem mà thôi.”
Trà Tín Dương thượng đẳng, rượu Ngũ Lương trân quý, đối với “ân sư” đã từng dạy dỗ, Ngô Sở Úy tuyệt không keo kiệt tiền của mình.
Ông chủ Vương chỉ là liếc mắt xem một cái liền quay mặt đi, ngữ khí băng lãnh.
“Đem đi đi, tôi không nhận nỗi mấy thứ đại lễ này.”
“Ai không nhận được nhưng thầy nhận được.” Ngô Sở Úy nhét vào tay ông chủ Vương, cười đến ôn hòa hiền hậu, “Không có thầy thì cũng không có năm trăm ngàn trong tay tôi, càng không có đống rắn chất lượng tốt sắp đưa ra thị trường kia. Tôi có thể thuận lợi hoàn thành việc lấy lại vốn ban đầu, cũng là nhờ thầy tài trợ. Đây là chút tâm ý của tôi, thầy nhất định phải nhận lấy.”
Vương lão bản khóe miệng run rẩy, bộ mặt dữ tợn.
“Nhóc con, tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, còn đường của cậu còn dài, không nhất định phải đi theo đường này.”
Ngô Sở Úy đột nhiên lạnh nhạt nhìn ông chủ Vương, “Đúng vậy, tôi còn chưa tới ba mươi, đường vẫn còn dài, không nhất định phải đi đường này. Nhưng tôi biết, con đường của ông – cũng sẽ vẫn như vậy.”
Sắc mặt của ông chủ Vương đột nhiên đen đi, vung tay đấm vào mặt Ngô Sở Úy,
Ngô Sở Úy một tay bóp chặt lấy cổ tay ông chủ Vương, bóp rất mạnh, ánh mắt sắc bén. Tôi đánh không lại Trì Sính, nhưng lại không thể trị được lão già sống dai như ông sao?
Giọng điệu thân thiết, “Chân già tay già rồi thì đừng nên động.”
Ông chủ Vương phun nước bọt, giận dữ hét, “Muốn giết muốn xẻo tùy cậu, Vương Trung Tường tôi hiện tại còn gì phải sợ, cậu có bản lĩnh đem mấy gian phòng này san bằng cho tôi đi!”
“Thầy thật sự hiểu lầm rồi.” Ngô Sở Úy không nhanh không chậm nói, “Thầy còn nhớ rõ không? Lúc trước tôi mua của thầy 2000 con rắn chất lượng kém, thầy chính miệng nói với tôi: Ngày sau cậu phát tài, đừng có quên tôi. Tuy rằng tôi hiện tịa không tính là phát tài, nhưng so với cảnh ngộ khi đó, thật sự là tốt lên nhiều lắm. Làm người không thể quên đi gốc gác, ơn huệ một giọt nước đáng lấy cả một dòng sông để báo đáp, cho nên tôi hôm nay mới đến đây.”
Ông chủ Vương sắc mặt cương ngạnh giống như một tấm sắt không hề biết tức giận.
“Tôi đến đây chính là vì cảm ơn thầy, cảm ơn thầy đã dạy cho tôi một đạo lý.”
“Việc buôn bán, thì phải tàn nhẫn với người quen một chút.”
Nói xong câu đó, Ngô Sở Úy cứng rắn đưa lễ vật cho ông chủ Vương đã dại ra, tiêu sái xoay người rời đi, bước chân vững vàng.
……
Buổi tối, Ngô Sở Úy một mình ở phòng khám, tắm rửa xong lại mặc cái áo ba lỗ thủng lỗ chỗ, cái quần hoa đã sứt đường chỉ, ngồi trên ghế coi Shin – cậu bé bút chì.
Tiếng bước chân quen thuộc từ ngoài cửa truyền tới,
Con ngươi đen của Ngô Sở Úy trừng lên, nhanh chóng kéo ngăn kéo, vứt cậu bé bút chì vào trong, mở ra một cuốn “Kiêu hãnh và Định kiến”. Lại nhanh chóng nhảy đến trước tủ quần áo, sốt ruột bận rộn thay quần cộc cùng áo ngủ.
Kỳ thật, Trì Sính đều đứng ở cửa sổ nhìn hơn nửa ngày, đem thứ quần áo ưa thích của Ngô Sở Úy, khẩu vị đọc sách trẻ con, nụ cười đáng khinh toàn bộ thu vào đáy mắt.
Lúc này mới nghĩ đến việc cứu vớt hình tượng, sớm đã không còn kịp nữa rồi.
★ Mời các bạn xem tiếp Chương 86
|