Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
“Nhóc con, vừa nhìn liền thấy cậu là người trong nghề, đống rắn con ở chỗ này đều để mặc cho cậu chọn, không đáng giá cậu có thể đá tôi đi.”
Ngô Sở Úy nâng một con rắn không có độc lên đặt trong lòng bàn tay xem xét, ánh mắt dò xét quét về phía tiểu thương
“Đống rắn này của ông là từ đâu đến?”
Tiểu thương thần bí cười cười, “Cậu không cần quan tân, dù sao tôi tuyệt đối sẽ không lừa cậu.”
“Tôi đây cũng không dám mua.” Ngô Sở Úy lại đem rắn thả trở về, “Nếu như là thú hoang, cầm về nuôi cũng không sống được, thật phí phạm quá nhiều tiền.”
“Cậu cứ yên tâm đi, tuyệt đối là thuần dưỡng!” Tiểu thương lời thề son sắt.
Ngô Sở Úy híp mắt, nhất quyết không tha, “Thuần dưỡng? Ai có thể dưỡng nhiều rắn quý như vậy? Khẳng định là buôn lậu tới!”
Tiểu thương sắc mặt rối rắm,“Nhóc con, cậu thật sự là tính muốn mua?”
“Vốn là tính muốn mua, nhưng ông lại che che dấu dấu, tôi thấy không đảm bảo, vẫn là quên đi.” Dứt lời xoay người muốn đi.
Tiểu thương phía sau kêu một tiếng, “Cậu đợi một lát đã.”
Ngô Sở Úy đứng lại, lộ ra một tia tươi cười không dễ phát hiện.
“Cậu đây thế nào cũng phải ép tôi nói ra sự thật a!”
“Cái gì mà gọi là ép ông a?” Ngô Sở Úy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Nếu ông đã đi mua này nọ, thứ kia lại lai lịch không rõ, ông dám mua sao? Huông chi động vật này lại không thể so với hàng hóa, nếu mang theo bệnh độc gì đó, rất là nguy hiểm a!”
Tiểu thương bất đắc dĩ thở dài,“Được rồi, cậu lại đây.”
Ngô Sở Úy sát lại gần.
Tiểu thương lại đem lời nói nói cùng với Cương Tử lập lại cho Ngô Sở Úy thêm một lần.
……
Trở lại phòng khám, Ngô Sở Úy bị kích động đem việc này nói cho Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái nghe xong cả kinh,“Ý của cậu là, đống rắn kia đã có manh mối?”
Dùng sức gật gật đầu.
“Nếu vậy công sức trước đây của cậu đều không phải tiêu phí hết rồi sao?” Khương Tiểu Soái nói.
Ngô Sở Úy nhăn mày,“Vì sao?”
“Cậu hiện tại gọi một cuộc điện thoại qua, đem chuyện này nói cho Trì Sính, để cho hắn tự nghĩ cách đem rắn ra không phải xong rồi sao? Dù sao hắn cũng là lợi dụng Nhạc Duyệt đến khi thuyết phục được ba hắn thả rắn ra, hiện tại bản thân hắn đã tìm được đống rắn kia, Nhạc Duyệt vốn không còn giá trị lợi dụng, chia tay là điều tất nhiên, mục đích của cậu không phải đã đạt được rồi sao?”
Ngô Sở Úy sắc mặt có chút không được bình thường.
“Việc này không thể làm như vậy.”
Khương Tiểu Soái đùa giỡn một viên thuốc trong bàn tay, cố ý hỏi một câu.
“Cậu muốn làm gì?”
Ngô Sở Úy nghĩ tường tận, lẳng lặng nói: “Nếu tôi đem tình hình thực tế nói cho hắn, hắn nhất định sẽ nghĩ mọi cách đem rắn lấy ra, đến thời điểm mâu thuẫn giữa hắn và ba hắn lại tăng lên, đống rắn kia khó bảo toàn là sẽ không bị hạ độc thủ. Tôi cảm thấy chúng ta hẳn là nên âm thầm giúp hắn một phen, vừa đem đống rắn kia lấy ra, vừa đem ba hắn thành bên đuối lý, như vậy mới tiêu trừ được hậu hoạn.”
|
Viên thuốc trong tay Khương Tiểu Soái bộp một cái đập lên trán Ngô Sở Úy.
“Cậu để tay lên ngực tự hỏi, cậu là muốn để cho hai người bọn họ chia tay à? Hay là muốn ở cùng một chỗ với hắn à?”
Ngô Sở Úy trong lòng lộp bộp một tiếng, nhưng kỹ xảo diễn cao siêu không chấp nhận được nửa điểm do dự.
“Vớ vẫn, đương nhiên là muốn hai người kia chia tay a!”
Khương Tiểu Soái bác bỏ một câu, “Vậy cậu bận tâm đến đống rắn kia làm cái gì? Lại muốn thay người ta phiền muộn, lại muốn vĩnh tuyệt hậu hoạn, người ta với cậu có quan hệ gì a?”
Ngô Sở Úy vẫn căng người ra mà cãi chày cãi cối, “Tôi đây không phải là làm việc thiện tích đức? Lúc trước vẫn luôn ám toán hắn, hiện tại thật vất vả mới có cơ hội bồi thường, không thể tranh thủ à?”
Khương Tiểu Soái tạm thời bỏ qua đề tài này, hỏi mấu chốt.
“Kế hoạch của Nhạc Duyệt bên kia còn tiến hành không?”
Ngô Sở Úy nhíu mày, hời hợt nói.
“Vì sao lại không tiến hành? Nếu thật muốn chia tay, cô nàng kia khẳng định sẽ tìm mẹ Trì Sính nói hộ cho. Đương nhiên là phải khiến cho Trì Sính căm thù cô ta đến tận xương tủy, như thế mới cắt được đường lui của cô ta!”
Khương Tiểu Soái hoài nghi nghiêm trọng, tình địch trong lòng Ngô Sở Úy đã sớm thay đổi người.
“Tôi nói trước một chuyện thực tế đi.” Khương Tiểu Soái gõ gõ mặt bàn, “Các người là người dân bình thường, đối với một tiểu binh cũng không nhận thức, làm thế nào để mang rắn từ quân khu lấy ra?”
Ngô Sở Úy ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo Khương Tiểu Soái tiến lại đây.
“Nhiều rắn con như vậy còn có thể thuận tiện đi ra, một đống rắn như thế sao lại không thể đem ra được?”
Nghe Ngô Sở Uy nói như vậy, Khương Tiểu Soái ngược lại có chút nghiền ngẫm.
Vì thế, hai người bắt đầu bí mật bàn mưu kế.
……
Trì Sính cùng Nhạc Duyệt là đi hai chuyến bay khác nhau để tới, đến nơi sau, Nhạc Duyệt được an bài vào ở trong khách sạn, Trì Sính cùng lãnh đạo di chuyển khắp nơi, đi cho có hình thức về, hắn mới hội hợp cùng Nhạc Duyệt.
Ăn xong cơm chiều, hai người lại lên đường tản bộ.
“Mẹ anh nói, qua một thời gian nữa cha mẹ hai bên gặp mặt, chuyện của chúng ta coi như đã được định xong.”
Khóa miệng Trì Sính ngậm điếu thuốc, giữa đôi hàng lông mày lộ ra tia sáng âm u.
“Trở về rồi nói.”
Ném tàn thuốc xuống, xoay người trở về khách sạn.
Nằm thoải mái trong bồn tắm lớn, hưởng thụ hương thơm của sữa tắm lướt trên làn da mềm nhẵn xúc cảm, khát khao một đêm chỉ thuộc về hai người, không có Bình dấm nhỏ phiền nhiễu, sẽ lãng mạn say lòng người đến mức nào a.
“Trì Sính, giúp em lấy áo ngủ vào với.” Hướng ra ngoài hô một tiếng.
Không có ai trả lời, đôi mắt hoa đào của Nhạc Duyệt phiếm một tầng ánh sáng mê man, trực tiếp đi ra khỏi bồn tắm lớn, chỉ quấn một chiếc khăn tắm, lộ ra nửa bộ ngực sữa, che khuất một phần nhỏ của đôi chân dài, lắc lắc cái mông khêu gợi ra ngoài.
“Trì Sính, anh không có nghe……”
Nói còn chưa xong, Nhạc Duyệt liền ngốc ngốc sững sờ tại chỗ.
Trì Sính giờ phút này cúi đầu nhìn, sờ trong tay, chính là Nhị Bảo mang trọng trách đến quấy rối – Bình dấm nhỏ!
“Nó không phải là không cùng anh tới đây sao?”
“Gửi tới, thú nuôi không thể mang vào khoang máy bay, vừa mới nhận lại.”
Nói xong, liền hôn lên cái mỏ nhọn của Bình dấm nhỏ một cái, trắng trợn biểu đạt ý tứ đau lòng an ủi.
Nhạc Duyệt trong cơn giận dữ, không thể nhịn được nữa, nhưng vì bảo trì hình tượng, không để bại lộ bản tính chán ghét rắn của mình, cô vẫn cố kim chế, xoay người trở lại phòng tắm.
|
☆,90 Trời sinh một đôi.
Đợi ba ngày, Nhạc Duyệt cùng Bình dấm nhỏ đã triệt để kết thành một mối thù.
Ban ngày Trì Sính lấy ly do cùng lãnh đạo đi công tác mà mang Bình dấm nhỏ đi khắp nơi du ngoạn, buổi tối trở về, ăn uống cũng một chút không rời, tắm rửa cũng mang theo trên cổ. Khiến cho Nhạc Duyệt không thể nhịn được là, mỗi lần cô muốn cùng Trì Sính thân thiết, Bình dấm nhỏ liền ở trên giường lăn lộn làm nũng, ý định quấy rối, đợi nó nháo đủ rồi, Nhạc Duyệt đến một chút hưng trí cũng không còn.
Đêm nay, lại nóng ruột chìm vào giấc ngủ.
Nửa đêm, sấm chớp rền vang, một tiếng sét hướng về phía cửa sổ đập xuống, Nhạc Duyệt nháy mắt bừng tỉnh.
Trong phòng lúc sáng lúc tối, Nhạc Duyệt cảm thấy hai cái đùi nặng nề, tưởng rằng là do chăn đè nặng, liền ngồi dậy sửa lại chăn. Kết quả, một vệt sáng vút qua trong không trung, chiếu sáng căn phòng như ban ngày, một màu xanh chói mắt đập vào mắt Nhạc Duyệt. Bình dấm nhỏ đang cuộn tròn trên chăn của cô, đồng tử tản ra hàn quang u ám, lưỡi rắn màu tím thè ra, thân thể uốn lượn vặn vẹo bò về phía Nhạc Duyệt.
“A — ! !”
Gần như là theo bản năng hét một tiếng hét chói tai, Nhạc Duyệt vô thức ném luôn cái chăn cùng Bình dấm nhỏ xuống đất, hai vai run đến không thể khống chế, hai phiến môi trên dưới run lên, trong một khoảnh khắc toàn thân đều đổ mồ hôi lạnh.
Trì Sính tỉnh lại, ánh mắt âm lãnh liếc về phía Nhạc Duyệt.
Không có đau lòng, không có quan tâm, thâm chỉ ngay cả an ủi cơ bản nhất cũng đều không có, cứ như vậy thẳng tắp nhìn cô.
Dù bị dọa đến mất hồn, tay chân lạnh lẽo, Nhạc Duyệt cũng không dám ở trước mặt Trì Sính khóc lớn một hồi.
Chỉ có thể trước giải thích với hắn, “Vừa rồi sét đánh, thật là khủng khiếp.”
Vừa nói xong, lại có thêm một tiếng sét nổ tung.
Nhân cơ hội thét chói tai hai tiếng, chứng minh lời nói vừa rồi là thật.
Bình dấm nhỏ lại bò lên trên giường, cuộn thành một cục, một bộ dáng muốn trút giận. Trì Sính động tác dịu dàng ôm Bình dấm nhỏ vào trong lòng, cẩn thận kiểm tra nó có bị thương hay không, xác nhận không có trở ngại gì, lại mang Bình dấm nhỏ bỏ vào trong chăn, đứng dậy xuống giường đi ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Bình dấm nhỏ cùng Nhạc Duyệt hai mắt đối nhau.
Bình dấm nhỏ vừa rồi còn uể oải, nháy mắt tinh thần liền vực dậy, một đôi mắt giống như một cái động đen kịt nuốt hệt độ ấm của căn phòng. Nhạc Duyệt phát hiện, Bình dấm nhỏ thật sự không giống với các động vật bình thường khác, nó giống như có linh tính, hiểu rõ được tâm tư của cô, tàn phá được ý thức của cô, khiêu chiến với cực hạn nhẫn nại của cô.
Nội tâm cực độ kinh hãi.
Trì Sính đi đến một gian phòng ngủ khác, dựa vào đầu giường hút thuốc.
Trong lòng vắng vẻ.
Đã thật lâu rồi không có nhớ thương ai đó trong nhà vào thời điểm đi ra ngoài.
Tùy thân mang theo một lọ “Đại bảo” rất lớn, đặt trong lòng bàn tay Trì Sính, nháy mắt liền trở nên thật nhỏ bé. Mặt giấy gói không biết đã bị ngón tay thô ráp của Trì Sính vuốt ve qua bao nhiêu lần, chữ viết cũng đều mơ hồ, có vài chỗ thậm chí còn bị xóa hết, hiện lên ánh sáng nhẵn nhụi ấm áp.
Giống như cái đầu sáng bóng của Ngô Sở Úy kia, chiếu rọi như ánh thái dương, hòa tan trận tuyết mùa đông năm qua.
Cảnh tượng kéo quần đến trứng như trước vẫn khiến Trì Sính hồi vị vô cùng.
Hắn rút dây thắt lưng, cuộn vào lòng bàn tay, khi có khi không quất lên ra giường, tựa như quật mông Ngô Sở Úy. Ngược cậu, làm đau cậu, nhìn cậu khóc, nghe cậu rên rỉ. Ảo tưởng cậu dịu ngoan dưới thân mình, dùng miệng lấy lòng vật hùng tráng ấy; Ảo tưởng cậu đong đưa vòng eo, cầu xin mình xỏ xuyên đoạt lấy; Ảo tưởng cậu ngồi khóa người lên trên mình, trong sự đâm rút thô bạo lớn tiếng phóng túng kêu la, bộ dáng co rút run rẩy đầy dâm đãng…
Hai giờ rưỡi rạng sáng, di động của Ngô Sở Úy vang lên.
Sờ soạng hơn nửa phút, mới mò được cái máy đã bị đạp xuống dưới chân, xem cũng không xem đã liền tiếp máy.
“Thật muốn giết chết cậu.”
|
Hơn nửa đêm bị điện thoại đánh thức, tiếp máy còn nghe được tiếng mắng chửi, Ngô Sở Úy có thể không phát hỏa sao?
“Tôi con mẹ nó còn muốn quất cậu nữa!”
Oán hận cúp máy, vùi đầu tiếp tục ngủ.
Hai phút trôi qua, Ngô Sở Úy từ trong ổ chăn giãy dụa ngồi dậy, trong ánh mắt mang theo sự khủng hoảng khó hiểu.
Sẽ không phải là bại lộ thân phận rồi chứ?
Ngô Sở Úy đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cậu tạo cơ hội cho Trì Sính cùng Nhạc Duyệt ở riêng, vô hình trung cũng đã gia tăng khả năng bản thân bị vạch trần. Nếu Nhạc Duyệt trong lúc vô tình ở bên Trì Sính nhắc tới cậu, làm lộ thân phận bạn trai cũ, người Trì Sính muốn chỉnh đầu tiên chính là mình. Tựa như cú điện thoại vừa rồi, có phải hay không là đang ám chỉ…
Khẩn trương gọi trở lại.
“Vì sao lại muốn giết chết tôi?”
Bên kia lẳng lặng đáp lại một câu,“Vì cậu chính là tai họa.”
Ngô Sở Úy tâm loạn như ma,“Tôi sao lại là tai họa của anh?”
“Trong lòng cậu còn không tự hiểu sao?”
Vừa nghe lời này, trong lòng bàn tay Ngô Sở Úy đều lạnh đi.
Một lát sau, hô hấp bên kia bắt đầu trở nên nặng nề, trong đầu Ngô Sở Úy xuất hiện gương mặt âm trầm dọa người, ánh mắt như là bị ai đó đâm hai nhát, tơ máu đỏ tươi vặn vẹo tàn bạo.
Bất ngờ không kịp phòng nói ra,“Tha cho tôi đi.”
Bốn chữ này rơi vào tai sắc lang, nghiễm nhiên liền thành một loại hương vị khác, vật dưới quần rõ ràng đã thức tỉnh, thanh âm càng thêm trầm thấp khàn khàn, mang theo cảm giác áp bách nồng đậm.
“Cậu xấu xa như vật, sao có thể dễ dàng tha thứ cho cậu?”
“Vậy anh muốn làm gì tôi?”
Bên kia ngậm thuốc, cầm súng, dục hỏa thiêu đốt.
“Cậu nói đi?”
Bên này lắc lắc đầu, nắm lấy ra giường, hô hấp hỗn loạn.
“Không biết.”
Cái gì gọi là trời sinh một đôi? Đây chính là trời sinh một đôi. Một bên kinh hồn táng đảm, một bên hưng trí dạt dào, hai loại cảm xúc hoàn toàn tương phản lại có thể không hề có ngăn cách cùng một lúc ùa đến.
Một tiếng gầm nhẹ truyền đến, tim Ngô Sở Úy run lên một cái, ta tháo, con mẹ nó đều đã gầm lên luôn rồi! Lúc này chết chắc rồi!
Đang nghĩ tới, bên kia lại thình lình hỏi một câu.
“Cậu bắn sao?”
Thần sắc Ngô Sở Úy bị ngưng đọng, “Anh nói cái gì?”
“Vừa rồi chơi đến nhập tâm như vậy, lúc này còn giả ngu với tôi?”
Ngô Sở Úy,“……”
“Có phải bị tôi ngược đãi hai câu, vuốt ve càng sướng hơn?”
Ngô Sở Úy,“……”
“Nhớ tôi không?”
Ngô Sở Úy một tay lấy di động vứt lên giường, tôi con mẹ nó chỉ nhớ tới chuyện muốn xẻo anh!!!!
Nhạc Duyệt thấy Trì Sính lâu rồi không quay lại, nghĩ tới nên chạy ra nhìn một cái, kết quả mới từ trên giường đứng dậy, Bình dấm nhỏ liền ngẩng đầu lên. Trì Sính không có ở trong phòng, Nhạc Duyệt không cần phải che dấu sự sợ hãi, cô chậm rãi di chuyển hai chân, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào Bình dấm nhỏ, sợ nó đột nhiên tập kích.
Bình dấm nhỏ vẫn không nhúc nhích, rất thành thật đợi.
Nhạc Duyệt yên lòng, chậm rãi hướng đến nấm cửa.
Đột nhiên, phía sang truyền đến tiếng xì xì, cước bộ của Nhạc Duyệt dừng lại, sau lưng phát lạnh từng trận. Xúc cảm rõ ràng của một vật nào đó đang quấn lấy cổ chân truyền đến, một đường uốn lượn hướng lên trên, cho đến tận cổ. Hai cái chân như bị tàn phế, căn bản không thể động đậy, cổ họng của bị tắt, kêu cũng không thành tiếng.
Lạnh, rất lạnh , cả người đều đông cứng .
|
Trên cổ hình như có một thứ nặng ngàn cân, tay không dám đưa, mắt không dám mở, cái đầu nhọn kề lại gần sát, tròng mắt trợn tròn một cái, đôi chân không vững liền ngã xuống. Bị Bình dấm nhỏ bò lên, điên cuồng giãy dụa muốn thoát, lại bị quấn chặt, càng giãy càng chặt…
Lúc Trì Sính trở về, Nhạc Duyệt đã nằm hoàn toàn trong ổ chân, sắc mặt trắng bệch, môi xanh tím.
Bình dấm nhỏ đu trên đèn tường phía xa, cái đuôi nhỏ lắc lắc, thần sắc biếng nhác.
……
Trước ngày trở về một ngày, Trì Sính đi qua một chợ bán đồ gỗ, nhìn trúng một khúc gỗ tử đàn lớn bằng bàn tay, thầm nghĩ đem đi điêu khắc thành vật gì đó cũng tốt. Hắn ra ngoài một chuyến, cũng nên mang theo đồ gì đó trở về, vì thế trả giá cao mua lại.
Được người giới thiệu, Trì Sính liên hệ đến một nhà nghệ thuật điêu khắc địa phương, ông lão họ Chương, bảy mươi tuổi rồi, hai mươi tuổi bắt đầu học điêu khắc, năm mươi năm qua dao khắc một bước cũng không rời, sáng tác ra được rất nhiều hàng mỹ nghệ cao cấp, có thể nói là uy tín đạo đức rất cao.
Để biểu đạt ý tôn trọng, Trì Sính trước đó còn cố ý mang theo cả lễ vật.
“Đây là một chút tâm ý cỏn con.”
Lão Chương cười sang sảng, “Cậu cũng thật quá khách khí, đến đến đến, vào phòng ngồi.”
Tuy rằng đã quá bảy mươi, lão Chương vẫn eo thẳng lưng thẳng như trước, bước đi vững vàng. Cả phòng đều do chính ông quét dọn, chung quanh sạch sẽ chỉnh tề, trang hoàng theo phong cách cổ xưa thanh lịch, rất là lịch sự. Trên giá có rất nhiều vật trang trí là tác phẩm của lão Chương, tạo hình khác nhau, trông rất sống động, cực kì đáng để thưởng thức.
“Cậu trai, uống chén trà.”
“Không dám phiền đến ông ạ.”
Sự khiêm tốn lễ độ của Trì Sính khiến lão Chương rất thích, bởi vì ông rất có danh tiếng, khách đến đây đều phần lớn là người có máu mặt. Con cháu phú gia cũng không thiểu, nhưng ổn trọng giống như Trì Sính đây thì không gặp nhiều.
“Cậu đem khúc gỗ cho tôi nhìn một chút.”
Trì Sính đem khúc gỗ tử đàn kia đưa cho lão Chương.
Lão Chương đeo kính mắt, cẩn thận xem qua mấy lần, gật gật đầu nói: “Vẻ ngoài nhăn nhịu, màu đậm, là hàng tốt, cậu muốn khắc thành cái gì?”
“Hai quả trứng.” Trì Sính nói.
Lão Chương trên mặt lộ vẻ khó hiểu, “Hai quả trứng? Trứng gì? Trừng gà? Trứng gà? Hay là…”
“Trứng người.”
Thời điểm nói ra hai từ này, ngữ khí của Trì Sính vẫn trầm ổn như trước.
Lão Chương trên mặt biểu tình không biết nên nói là khiếp sợ hay là xấu hổ, dù sao vẫn là rất khó hiểu.
Trì Sính thong dong giải thích một câu, “Chính là tinh hoàn, ông có hiểu không ạ?”
Lão Chương,“…… Đã hiểu.”
Trước khi đi, lão Chương vỗ vỗ vai Trì Sính, nói vô cùng thấm thía.
“Tôi làm nghề này hơn nửa đời người, lần đầu tiên có người tìm tôi để khắc cái này, cậu nhóc, cậu đúng là nhân tài đấy.”
|