Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
☆,91 Mãnh hổ phá cửa sổ mà vào.
Ngô Sở Úy cắt một kiểu tóc vô cùng ngầu, trên đỉnh cảm giác như được phân thành từng tầng rõ ràng, hai bên tai được hớt thẳng gọn gàng, làm tôn lên ngũ quan tương xứng. Đi ở trên đường, những ánh nhìn của các cô gái không ngừng hướng về phía cậu. Trở về nhìn vào gương, một gương mặt anh tuấn soái khí hiện ra trước mắt, không biết có phải là do đã quen nhìn một bộ đầu tóc lôi thôi lếch thếch hay không, đột nhiên vào thành một khuôn phép như vậy, Ngô Sở Úy có điểm không thể thích ứng được, luôn cảm thấy thật sự là quá sức đẹp trai, khụ khụ…
Tay vuốt phần gốc râu dưới cầm, xoay cổ, thưởng thức nhiều góc nhìn trên dưới phải trái.
Tự kỷ gần mười phút, Ngô Sở Úy đột nhiên ý thức được một vấn đề, cậu bây giờ tốn thời gian đứng trước gương càng ngày càng nhiều. Lúc trước rửa mặt chỉ cần ba phút đồng hồ, một phút tắm qua loa, đã liền mặc áo quần lên. Hiện tại rời giường là soi gương trước tiên, quan sát xem kỹ các loại, đến ngáp còn phải bố trí khẩu hình, càng ngày càng kiêu kì.
Nghĩ tới tâm trạng sau loại hành vi này, Ngô Sở Úy nhanh chóng tránh khỏi gương.
Bởi vì khá thỏa mãn với kiểu tóc bản thân, Ngô Sở Úy đối với nó giữ gìn đến thừa thãi, trước khi ngủ còn chỉnh gối cho phẳng lại, rất có quy tắc đặt đầu lên trên, sau đó sẽ không động đậy.
Nửa giờ sau, vấn đề đã tới, cậu ngủ không được.
Vốn chẳng bao giờ ngủ một cách ngoan ngoãn, cứ cứng ngắc nằm như vậy, có thể ngủ mới là lạ!
Không ngủ được rồi, liền bắt đầu suy nghĩ vớ vẫn.
Hắn đã đi đến tận sáu ngày rồi đi? Còn chưa chịu ra vẻ muốn trở về nữa! Đây là có ý gì? Chơi đến nghiện? Ta tháo! Tham gia chiêu đãi cho đã, lại có điều kiện thưởng thức sắc dục, có là mình mình cũng không thèm về a! Con mẹ nó! Cứ dứt khoát làm luôn ở bên đó đi, tôi cũng đỡ phải bận tâm.
Hít sâu một hơi, ngủ.
Một phút đồng hồ đi qua, mắt lại mở, hung hăng cầm điện thoại đứng lên.
Trong di động của Ngô Sở Úy có lưu GV, mới đầu là để tôi luyện ý chí, sau này trở thành một loại thuốc an thần rất tốt. Tiếng ngâm nga của nam nhân đối với cậu mà nói chính là luyện nghe tiếng Anh, giao hợp chính là tập thể dục theo đài, không có bất cứ cảm giác gì. Bình thường thì nhìn không đến mười phút, còn chưa vào chủ đề chính thì đã ngủ.
Nhưng hôm nay lại xem được, không chỉ là xem được, còn suy nghĩ miên man đâu đâu.
Tưởng tượng đến Trì Sính quỳ gối trên giường, kiên nhẫn hầu hạ lão nhị của mình, nuốt một cái phun một cái, hút một cái, liếm một cái. Dù sao cũng không có ai chui vào đầu cậu càn quét được, ai biết mình hưng phấn vì cái gì chứ? Vì thế yên tâm thoải mái đưa tay vào trong quần nhỏ, bắt đầu tự biên tự diễn.
Trì Sính vừa xuống máy bay là thẳng đến phòng khám, lúc này đang ở trên đường.
Gọi điện thoại cho Ngô Sở Úy, thật lâu mới bắt máy.
“Làm gì vậy?” Ngữ điệu hỏi thăm ân cần ngàn lần như một.
Ngô Sở Úy cố ý che dấu giọng điệu, “Đến giờ này rồi thì ngoại trừ ngủ ra còn có thể làm gì?”
Cái tên “Kinh thành đệ nhất pháo” của Trì Sính cũng không phải là hư danh, chỉ dựa vào tiết tấu hô hấp khi Ngô Sở Úy nói chuyện, liền có thể nghe được cậu hiện đang làm cái gì. Đương nhiên, hắn khẳng định sẽ không làm rõ, có vài chuyện nói ra rồi sẽ mất hết hứng thú.
“Nhớ tôi không?” Lại hỏi.
Trong lòng Ngô Sở Úy đáp lại một câu, không chỉ nhớ anh, còn muốn làm anh.
Đột nhiên cảm thấy nóng, liền đem chăn đá văng, chỉ mặc một cái quần lót.
“Tôi ngày mai sẽ trở lại.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy kích động, vật nhỏ trong quần trướng lớn, vẫn mạnh miệng nói, “Anh có về hay không thì liên quan gì đến tôi?”
“Không có tôi, cậu tự vuốt ve có sướng không?” Cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy trên mặt phát sốt, bụng tê lại.
“Ai cũng giống như anh đấy à? Trong đầu chỉ toàn là chuyện đó! Tôi là người đứng đắn, có nhiều chuyện đứng đắn phải làm, nào có công phu để nhớ đến cái này?”
Trì Sính đã đứng ngoài cửa sổ phòng ngủ Ngô Sở Úy, trên mặt lộ ra nét cười.
“Người đứng đắn … Tôi đây hỏi cậu, “quân đến nhập động ta lại muốn” là ý gì?”
Mẹ nó! Đây không phải là châm ngòi thổi gió sao? Ngực Ngô Sở Usy ửng hồng một mảng, trên mông phủ một tầng mồ hôi.
Miễn cưỡng ổn định lại hô hấp nói một câu, “Anh muốn nói đến loại chuyện này, tìm người khác đi, tôi không có hứng.”
Nói xong nhanh chóng cắt đứt.
|
Dâm niệm thoát khỏi trói buộc, quần lót kéo xuống đến tận mắt cá chân, hô hấp trở nên nặng nề, biểu tình mười phần dã tính…. Đương lúc động tình, đột nhiên có một mãnh hổ phá cửa mà vào, thân ảnh to lớn nhảy lên trước cửa. Động tác mau lẹ đến nỗi Ngô Sở Úy không thể nào né tránh, không kịp thu tay, không kịp che, không kịp thu hồi biểu tình phóng đãng, cứ như vậy vừa vặn để người bắt được.
“Không có công phu, không có hứng nhớ đến chuyện này … Vậy thì ngài đây đang làm cái gì vậy?”
Trì Sính trên mặt mang theo nét cười đùa cợt, khiến Ngô Sở Úy xấu hổ đến không biết dấu mặt vào đâu.
Hơn hai mươi năm tích góp mặt mũi đều vì một khắc này mà mất hết toàn bộ.
Trì Sính không nói gì mà cầm lấy tay Ngô Sở Úy, dùng tay mình thuần thục an ủi.
Đồng dạng là năm ngón tay giống nhau, đồng dạng làm từ thịt, nhưng đổi thành một người khác, mọi xúc cảm đều đảo điên. Thần kinh bị cấm đoán sáu ngày tỉnh lại, khoái cảm tăng thêm mấy phần. Vừa rồi cảm xúc của Ngô Sở Úy còn chưa kịp dừng lại, bị Trì Sính làm vài cái, tiếng kêu rên không thể khống chế liền lao đến yết hầu, trên mặt là thống khổ như đang thụ hình.
“Cậu không phải là không nhớ tới tôi sao?” Cố ý hỏi.
Cười bỡn cợt, chặn lại hơn nửa thân hình của Ngô Sở Úy, dùng phần xương bánh chè cứng rắn cọ xát với hai quả trứng phía dưới.
“Người cậu nhớ không phải là tôi?…. Thật sự không phải là tôi?…. Không phải ư?…”
Ngô Sở Úy bị buộc đến cùng đường, một phen cầm lấy tóc Trì Sính, cả hai quắn vào cùng một chỗ.
Trì Sính đưa tay chế trụ đầu Ngô Sở Úy, không làm nóng, không chuyển tiếp, trực tiếp thô bạo hôn tới, trong khoang miệng điên cuồng càn quấy cọ xát. Làn sóng khát cầu nóng bức truyền đến bụng, rất nhiều cảm xúc đều mãnh liệt dâng trào, Ngô Sở Úy điên cuồng xé rách quần Trì Sính, không hề có có kết cấu chà xát chơi đùa vật lớn bên dưới, lực tay rất lớn, lực đạo rất nặng, giữa sự kích tình còn xen lẫn hận ý nồng đậm.
Trì Sính tùy ý cắn cắn Ngô Sở Úy, từ cổ đến bắp đùi, lại đến phần mông nhiều thịt mềm, bên tai tràn đầy tiếng rên rỉ của Ngô Sở Úy, rất trần trụi, không hề có vẻ muốn che lấp. Hai vật lớn của hai người tì lên nhau, cứ như hai câu thơ miêu tả kia, còn bị Trì Sính xấu xa ngâm nga đọc lại, trong bầu không khí xấu hổ càng làm thêm cuồng nhiệt.
Hơi nóng như lửa trên bụng chợt bốc lên, lại nhanh chóng hạ xuống.
Ngô Sở Úy ghé vào trên giường thở hổn hển, trong mắt hận ý chưa giảm, nhiệt độ đã lui.
Trì Sính lại lần nữa áp người lên, cảm giác được rất rõ sự kháng cự của Ngô Sở Úy.
“Tôi mấy ngày nay vẫn không hề chạm qua cô ta.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy bị chạm đến chỗ đau, rõ ràng là không che dấu được, lại vẫn phí công giãy dụa.
“Cùng tôi có quan hệ gì?”
Trì Sính dán vào tai Ngô Sở Úy, ngữ khí ôn nhu hiếm thấy.
“Là vì nhớ thương cậu.”
Bất luận là phụ nữ làm từ nước hay là đàn ông làm từ sắt, ai cũng khó có thể kháng cự được sự bá đạo ôn nhu như vậy, huống chi lời này lại từ miệng Trì Sính nói ra, một chữ ngàn vàng.
Ngô Sở Úy gục đầu lên gối không nói lời nào, nhưng cơ thịt trên sống lưng vốn cương cứng đã mềm xuống.
Trì Sính ghé vào trên người Ngô Sở Úy, cơ ngực cường tráng rắn chắc cùng phần lưng chặt chẽ dán sát, phủ một lớp mồ hôi ẩm ướt chảy ròng ròng, nhưng ai cũng không cảm thấy nóng, cứ như vậy lẳng lặng ôm lấy nhau.
Đột nhiên, từ di động Ngô Sở Úy truyền ra tiếng thở dốc bất bình thường, phá vỡ bầu không khí hài hòa khó có được.
Đây chính là kết cục của việc tham tiện nghi, điện thoại nhái bình thường thỉnh thoảng lại lên cơn, hôm nay lại lên cơn không đúng lúc nhất, không có người chạm nó, GV vừa rồi đã ngừng lại tiếp tục phát, Ngô Sở Úy nháy mắt đổ một thân mồ hôi lạnh.
Muốn đưa tay qua tắt đi, lại bị Trì Sính đè lại.
“Một người xem sẽ không vui, không bằng tôi xem cùng cậu.”
Mẹ nó! Cùng nhau xem cái này, còn có thể nhìn ra được kết cục tốt sao?
Vì thế nhắm mắt nghiêng đầu, “Tôi xem rồi, tự anh xem đi.”
Trì Sính khẽ cắn lấy phần xương sụn trên tai Ngô Sở Úy, lẩm bẩm nói, “Tôi muốn xem cùng với cậu.”
Sau đó, đầu bị một đôi tay lớn cưỡng chế quay lại, đối diện với màn hình di động, một kiểu kích thích thị giác khác lại bắt đầu. Sự thật chứng minh, coi như vậy thú vị hơn coi một mình nhiều, một người xem thì bộ vị người đó ngứa, hai người xem thì toàn thân đều ngứa, bởi vì việc giao lưu vô cùng trọng yếu.
“Nam diễn viên bị chơi kia tôi biết.” Trì Sính đột nhiên mở miệng.
Ngô Sở Úy có vẻ kinh ngạc, “Anh làm sao có thể nhận thức?”
“Năm kia tôi đi Nhật Bản, cậu ta tiếp khách ở khách sạn Tokyo.”
Trong lòng Ngô Sở Úy nổi lên ngàn cơn sóng, giữa lời nói trêu chọc nhịn không được mang theo một ít vị chua.
“Được a! Ngủ ra đến tận nước ngoài rồi?”
|
Trì Sính nở nụ cười, “Làm đàn ông Nhật Bản, có cảm giác vì nước hy sinh thân mình, sảng khoái hào hùng báo thù.”
Ngô Sở Úy mài răng, “Anh thật là biết cái nói đấy! Vậy mối thù này báo có thích không a?”
“Không nhớ rõ lắm.”
Ta tháo! Phải làm con mẹ bao nhiêu người rồi mới có thể đạt đến mức này a?
Trì Sính nhìn ra ghen tuông của Ngô Sở Úy, cố ý đùa cậu, “Nếu cậu cảm thấy trong lòng vô cùng bất bình, có thể dùng con số của tôi làm chỉ tiên, tìm người đến ngủ, ngủ đủ rồi thôi.”
…. Đồng tử Ngô Sở Úy đen kịt, tôi chỉ sợ mỗi ngày ngủ với một người, ngủ đến chết cũng không xong.
Vì thế trả lời, “Dứt khoát như vậy đi, tôi trực tiếp ngủ với anh, dù sao trên người anh là tinh dịch cùng dâm thủy của nhân dân toàn thế giới, ngủ với anh không khác nào ngủ với cả thế giới.”
Năm phút đồng hồ sau đó, người nào đó vì câu nói chí khí hào ngôn mà phải trả giá bằng máu.
Thật vất vả mới có thể thở dốc được giữa ma trảo, vội vã nhắc nhở.
“Đừng nháo, đừng nháo nữa, trước tiên coi film đi.”
Đem tầm mắt chuyển về hướng màn hình, kết quả phát hiện vừa lúc diễn xong phần dạo đầu, ông chú đeo kính đã cầm lấy gel bôi trơn.
Bởi vì mỗi lần trước khi nhìn đến đoạn này, Ngô Sở Úy đều đã ngủ, cho nên cậu quên mắt khúc sau có phần này. Ngây ra ba giây, lại đưa tay hướng đến màn hình.
“Cái này … cũng không có gì đáng xem, đều là một kiểu như nhau, xem nhiều liền chán.”
Khó có được Trì Sính không ngăn cậu lại, Ngô Sở Úy nháy mắt thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Sau đó, trước mắt lại xuất hiện một chiếc di động, màn hình càng lớn càng rõ ràng.
“Cái của tôi không hề giống.”
Ngô Sở Úy,“……”
|
☆,92 Xem film VIP.
Film mà Trì Sính cung cấp quả nhiên là không hề giống.
Trừ bỏ kích cỡ lớn hơn, nội dung lại càng thô bạo, đặc điểm nổi bật chính là đồ tự quay. “Người tham gia diễn” đều là dân bản xứ, cho dù nhục nhã vẫn cứ kêu, đều là khẩu âm Bắc Kinh đặc trưng. Không có kịch bản hay tập diễn, không khoa trương không làm bộ, trần trụi chân thật. Coi một bộ phim như vậy, nghe khẩu âm quen thuộc, có thể dễ dàng đem bản thân chìm vào trong đó.
Cho nên, so với đống GV bình thường đương nhiên càng có cảm giác kích thích.
“Cậu nhóc kia bộ dáng thế nào?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy gật đầu, cậu từ đầu đã chú ý đến cậu nhóc này, lúc trước cảm thấy Khương Tiểu Soái đã rất anh tuấn rồi, nhưng so sánh với cậu nhóc này, thật sự không tính là cái gì. Vô luận là diện mạo, dáng người hay là làn da, đều là hạng nhất. Đừng nói mấy kẻ đam mê đàn ông sẵn rồi, ngay cả Ngô Sở Úy xem qua, đều cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Đang nghĩ tới, có một tên móc ra vật cứng đâm vào, song long nhập động.
Cậu nhóc phát ra tiếng rên rỉ kịch liệt, khóc lóc xin tha.
“Anh hai … Tha cho em đi … Ô … Em sắp chết rồi …”
Ngô Sở Úy trong lòng phát lạnh, các giác quan trên cơ thể đột nhiên trở nên vô cùng mẫn cảm dị thường, nhất là phần mông, bị bụi cỏ dày ở bên dưới Trì Sính cọ xát, ngứa đến khó chịu. Muốn dùng mông đẩy Trì Sính ra, kết quả vừa nhếch lên một cái, liền đụng phải một vật cứng, nháy mắt liền không dám nhúc nhích nữa.
Phim càng lúc càng “phấn khích”, mấy tên đàn ông chơi một cậu nhóc, thủ pháp cực kỳ tàn bạo hạ lưu.
Ngô Sở Úy trong lòng không thể tiếp nhận, nhưng phía dưới lại cứng rắn một cách xấu hổ.
Cậu muốn che đi bản chất xấu xa, lại bị bàn tay Trì Sính vạch trần.
“Cậu cũng muốn rồi sao?” Trì Sính cầm lấy Úy Úy nhỏ.
Ngô Sở Úy vội vàng lắc đầu, “Không muốn, khẩu vị quá nặng a.”
Cự vật của Trì Sính khi có khi không cọ cọ phần mông của Ngô Sở Úy, hai cánh tay chặt chẽ giữ cậu lại, thanh âm trầm thấp hữu lực, “Tôi muốn thì sao?”
“Không có cửa đâu!” Ngô Sở Úy vôi vàng biểu đạt thái độ, “Anh lúc trước đã nói với tôi thế nào a?”
Lực ma sát của Trì Sính càng ngày càng lớn, đem rãnh mông cùng phần thịt non mềm bên trong đều cọ đến sưng đỏ, đến nỗi thân thể Ngô Sở Úy cũng nhún nhún theo, ván giường cũng phát ra mấy tiếng kẽo kẹt không chịu được. Trì Sính có thể nhẫn đến hôm nay coi như đã là kỳ tích, lúc trước nếu không phải đã đáp ứng với Ngô Sở Úy, có khi bây giờ đã sớm thao được mấy trận.
“Đừng cọ nữa!” Ngô Sở Úy cảm thấy rãnh mông cũng sắp bốc hỏa đến nơi rồi.
Trì Sính nhất quyết không tha, lây tay hung hăng đè ép hai khối thịt của Ngô Sở Úy, đem cự vật chôn ở bên trong cọ sát, phần nếp nhăn cũng bị vuốt phẳng, càng thêm cứng rắn đứng thẳng.
Ngô Sở Úy lộ ra vẻ thống khổ trên mặt,“Đau……”
Giây tiếp theo, hai cái đùi bị nâng lên thật cao, áp lên hai bên ngực, mông bị đầu gối Trì Sính chèn cao lên, hai phiến mông bị mở ra, mật động cứ thế bại lộ ra trước mắt Trì Sính.
Hai má Ngô Sở Úy đỏ rực, liều mạng giãy dụa.
“Trì Sính, con mẹ nó anh thả tôi xuống!”
Trì Sính lại nói,“Tôi liếm đây.”
“Không được!” Ngô Sở Úy rống to một tiếng, “Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám … A …”
Sự thật chứng minh, Trì Sính hoàn toàn không phải muốn thương lượng cùng với Ngô Sở Úy, chỉ là nói cho cậu hay, để cho cậu chuẩn bị tâm lý mà thôi.
Đầu lưỡi của Trì Sính tại đùi trong của Ngô Sở Úy vẽ mấy vòng, lại xoay chung quanh mật động, sau khi đã đủ ẩm ướt, bắt đầu tiến vào việc chính. Đầu lưỡi của Trì Sính mạnh mẽ hữu lực, nhẹ nhàng cuốn lấy, liền công phá vào phần thịt căng chặt nơi cửa cúc, tìm vào bên trong, ở vách cúc tàn sát càn quấy bừa bãi.
Ngô Sở Úy kêu so với cậu nhóc trong phim còn hăng hái hơn.
“Thích đến như vậy?” Trì Sính hỏi.
Ngô Sở Úy vặn vẹo giãy dụa, muốn tránh thoát khỏi sự giam cầm của Trì Sính.
Trì Sính ấn mạnh hai cánh tay đang đè chặt chân của Ngô Sở Úy lại, không chấp nhận nửa phần phản kháng.
“Dùng ngón tay chắc cũng được nhỉ?” Trì Sính còn hỏi.
Đôi mắt Ngô Sở Úy biến đỏ, tuyệt đối không được! Lần trước bị Trì Sính ngoan độc chọc mạnh kia bây giờ vẫn còn nhớ rõ, ngón tay của hắn gần như là thứ hung khí lớn thứ hai sau cái pín lừa của hắn.
Sự thật chứng minh, Trì Sính lần này cũng lại là thông báo, cũng không phải là thương lượng.
Nhưng so với lần trước vội vàng thô bạo, lần này lại vô cùng kiên nhẫn cùng ôn nhu.
Chưa từng bỏ nhiều công phu cho một đóa hoa cúc như vậy.
|
Trì Sính một bên tiếp tục dùng đầu lưỡi liếm liếm mật khẩu, một bên dùng tay vỗ về chơi đùa phân thân của Ngô Sở Úy, bởi vì không có gel bôi trơn, hắn chị có thể đợi đến khi ẩm ướt dễ chịu rồi, mới dám cử động ngón tay.
Cảm giác được đau đớn quen thuộc khi bị dị vật đâm vào, Ngô Sở Úy lại lần nữa ngoan cố chống cự.
“Thả lỏng.” Trì Sính vỗ lên mông cậu một cái.
Ngô Sở Úy hét lên.
Trì Sính càng không ngừng dùng nước bọt làm trơn, quan sát đến phản ứng của Ngô Sở Úy, cẩn thận xâm nhập vào bên trong. Ngón tay Trì Sính thật dài, một chút cũng không thua nam căn bình thường, hơn nữa xương ngón tay cũng rất cứng, khớp xương ma xát vào tràng bích mang đến xúc cảm vô cùng rõ ràng.
Phần eo của Ngô Sở Úy đột nhiên cong lên, thống khổ rên một tiếng.
Ngón tay của Trì Sính vào được hơn nửa, nghe đến tín hiệu này, liền bất chấp mà tiến thẳng.
Ngô Sở Úy lớn tiếng hét lên, liền mạng đẩy cổ tay Trì Sính.
Trì Sính đè lại tay hắn, nhẹ nhàng rút ra một nửa, vẫn là ở bộ vị vừa rồi, Ngô Sở Úy lộ ra biểu tình cực độ khó chịu, mông thịt không ngừng co rút run rẩy.
Chính lúc này … mắt hổ của Trì Sính lóe sáng, ngón tay linh hoạt luận động.
Ngô Sở Úy mới đầu là đau, sau lại vừa đau vừa ngứa, sau nữa là tê dại khác thường, nhất là lúc ngón tay Trì Sính đụng vào một bộ phận nào đó, trong lòng Ngô Sở Úy tựa như có mấy ngàn con kiến nhỏ không ngừng di chuyển, con mẹ nó khó chịu muốn chết. Trì Sính phía trước chơi đùa với vật nhỏ yếu ớt, trước sau công kích, nháy mắt gió nổi mây bay.
Trì Sính đã thật lâu không có được cảm nhận tư vị ngón tay bị bao chặt thế này, dũng đạo căng chặt kia cũng giống như dây lưng mà Ngô Sở Úy tặng cho, gắt gao trế trụ con tim hắn. Đột nhiên hắn có khát khao muốn được yêu thương cậu một phen, không chỉ là trên thân thể, mà còn là yêu cầu mãnh liệt trên tinh thần.
Môi Trì Sính cọ xát đầu lưỡi Ngô Sở Úy, hỏi: “Thích tôi chơi đùa mông cậu như vậy sao?”
Ngô Sở Úy ô ô đáp lại.
Trì Sính lại thay đổi tư thế của Ngô Sở Úy, đặt đầu cậu lên giữa hai chân mình, Ngô Sở Úy cũng không biết bị trúng tà gì, cứ thế nhìn chằm chằm vào cự vật hùng tráng của Trì Sính đến nóng cả mắt. Giây tiếp theo, miệng bị cự vật của Trì Sính mở ra, mới một nửa đi vào đã chạm đến yết hầu, kích cỡ thô to nhanh chóng chiếm hết toàn bộ không gian trong miệng.
Trì Sính gầm nhẹ một tiếng, bàn tay to lớn bóp chặt lấy cổ Ngô Sở Úy.
Nhưng lại không giống như với người khác, hùng hăng đè đầu xuống bắt nuốt lấy, đâm đến nỗi yết hầu xuất huyết. Hắn thà rằng đưa tay luồn vào trong mái tóc của Ngô Sở Úy, vén tóc mái cậu lên, thưởng thức bộ dáng vụng về lại cố sức này. Tiếp tục dùng ngón tay đang ở trong Ngô Sở Úy trêu chọc cậu, đợi cho cậu thống khổ đến thắt chặt hai má, dưới thân sẽ càng thêm hưng phấn mãnh liệt.
“Đừng đừng đừng…… Không được…… A……”
Ngón tay Trì Sính kịch liệt nhanh chóng tấn công, khoái cảm xa lạ chợt bốc lên sau lưng, càng ngày càng nhiều, kích thích Ngô Sở Úy thống khoái kêu rên, liên tục cầu xin tha thứ. Một trước một sau hung mãnh tiến công, bụng dưới của Ngô Sở Úy run rẩy điên cuồng, ngón chân co rút, dư âm chấn động hơn mười giây, sướng đến nỗi cuồng loạn.
Trì Sính bùng nổ thuần túy là do bộ dáng lẳng lơ đến tận cùng của Ngô Sở Úy kích thích.
Qua rất lâu sau, hô hấp của Ngô Sở Úy mới bình phục lại.
Trì Sính dùng lưỡi liếm phần trán đầy mồ hôi của Ngô Sở Úy, nén cười hỏi: “Mông sướng chứ?”
Ngô Sở Úy khó có thể mở miệng được, thích thì thích, nhưng nghĩ lại thì, vẫn có chút chỗ không thể chấp nhận được.
“Lúc nào thì đổi thành súng thật a?” Trì Sính truy hỏi.
Đồng tử Ngô Sở Úy u ám, đôi môi mím chặt, trong lòng âm thầm trả lời, lão tử tuyệt đối sẽ không cho anh cơ hội này!
Bộ này đã chiếu xong, tự động chuyển sang một bộ khác.
Tiếng rống như tiếng mỗ heo phá thủng lỗ nhĩ, Ngô Sở Úy cầm màn hình di động nhìn lại, nháy mắt ngây ngốc sửng sốt. Vẫn là cậu nhóc kia, vẫn là mấy tên kia, nhưng bộ vừa rồi chỉ là làm nóng, hiện tại mới thật sự là khẩu vị nặng. Các loại đạo cụ thay phiên nhau trình diễn, vết máu trải rộng, liên tiếp ngất đi, Ngô Sở Úy nhìn đến kinh hồn táng đảm.
“Đây … đây là mấy người nào vậy?”
Trì Sính nhẹ nhàng bâng quơ nói,“Đều là anh em của tôi, quay phim chính là Cương Tử.”
Trong lòng Ngô Sở Úy chấn động, cậu không thể tin được, Cương Tử thoạt nhìn ôn hòa phúc hậu như vậy, thế nhưng lại có thể lạnh nhạt nhìn một cảnh huyết tinh như vậy a. Cậu càng không thể giải thích, bọn họ vì sao lại có thể đối với một cậu nhóc làm ra mấy hành động tàn bạo thế này? Chẳng lẽ chỉ vì thích thôi sao?
Trì Sính không chút hoang mang giải thích nói,“Cậu ta lừa tôi, vì xuất phát từ mục đích nào đó mà mới ở bên cạnh tôi.”
Cậu nhóc này chính là Tiểu Long.
Những lời này quả thực giống như là đang nói cho Ngô Sở Úy nghe vậy, mặc dù Trì Sính không hề phát hiện ra.
Ngô Sở Úy bị dọa đến hồn lìa khỏi xác, muốn che dấu cũng che dấu không được, bên tai là tiếng kêu thảm thiết như bị lệ quỷ lấy mạng, một tiếng lại một tiếng đều khủng bố đến cực điểm. Đây không lẽ sẽ chính là kết cục của bản thân sao? Cúc hoa bị bạo ngược, ruột bị đảo loạn, trên người trải rộng vết máu, nơi yếu ớt liên tục bị kích điện, chỉ nghĩ thôi cũng đã thấy đau rồi a!
|