Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
Trì Sính cảm thấy được sự khẩn trương của Ngô Sở Úy, trực tiếp tắt điện thoại.
“Cậu sợ cái gì a? Tôi sẽ không đối xử với cậu như vậy.”
Ngô Sở Úy lúng ta lúng túng ,“Lỡ như có một ngày kia anh …”
Trì Sính không nói gì, tay ôm chặt lấy Ngô Sở Úy, đối với hắn, Ngô Sở Úy toàn là lo nghĩ vớ vẫn, một người có thể khiến hắn phải vội thắng xe để lên giường, căn bản không cần phải lo lắng bản thân sẽ bị ngược đãi chứ đừng nói là chịu khổ lăng nhục thế này, cho dù là bảo Trì Sính tùy tiện đánh Ngô Sở Úy một cái, hắn cũng không thể ra tay được.
Một đêm này, trong lòng Ngô Sở Úy giống như là băng lửa giao nhau.
Trì Sính khó có được sự ôn nhu như vậy, ôn nhu hôn môi, ôn nhu âu yếm, ôn nhu ghé vào tai cậu nói chuyện câu được câu mất. Ngô Sở Úy đã lâu rồi không được ai yêu thương như thế, tâm cứ như một con tầm bị rút hết tơ, không còn một sợi nào. Nhưng lại có cảm giác bất an cực độ, bộ phim mang lại bóng ma không thể xua tan, dù đã mê man rồi vẫn phải liên tiếp tỉnh lại.
Mình có phải đã nhập vai quá sâu rồi không? Đêm hôm khuya khoắt Ngô Sở Úy nhìn mặt Trì Sính đặt tay lên ngực tự hỏi.
Mỗi lần nhớ lại những lần ở chung, đều sẽ đả kích chính mình một phen, mình đến cùng là đang cùng hắn làm cái trò gì a? Mình sao lại làm như vậy với hắn ta? Đầu óc mình có phải là bị đoản mạch rồi không? Nhưng mà nếu gặp lại tình trạng như vậy, vẫn sẽ lại kìm lòng không được mà lại tiếp tục đoản mạch, tiếp tục làm vậy, tiếp tục chất vấn bản thân.
Diễn cùng không diễn có gì khác ư? Hắn vẫn cứ ở đây, chân chân thực thực tồn tại.
Ngô Sở Úy trong lòng rối rắm đến cực điểm, cam chịu vùi đầu vào hõm vai của Trì Sính.
Thôi thích sao thì tùy!
|
☆,93 Quang vinh về đội.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Sở Úy lại bị mất khống chế cảm xúc thêm một lần nữa.
Nguyên nhân rất đơn giản, cậu sau khi tỉnh lại theo bản năng liền xoa đầu, lo lắng tối hôm qua giày vò đến vậy, kiểu tóc ưng ý sẽ bị làm loạn. Kết quả bây giờ sờ lên liền hoảng, cứ như là gặp phải quỷ, chỉ sờ thấy phần đầu trọc lóc, một sợi tóc cũng nhìn không thấy. Ngô Sở Úy sốt ruột hoảng loạn chạy thẳng vào trong phòng vệ sinh, đối diện với chiếc gương, ngây ngốc.
Mới thoát khỏi danh hiệu tên hói chưa được hai tháng, lại quang vinh trở về đội.
Khương Tiểu Soái vào của cũng sửng sốt, “Tối hôm qua nhắn tin cho tôi nói đã cắt một bộ tóc mới rồi, tôi đây còn tràn đầy chờ mong dậy thật sớm, muốn nhanh chóng nhìn thấy được phong thái của cậu. Sớm biết là như vậy, tôi sẽ ngủ thêm một lát nữa.”
Ngô Sở Úy bốc hỏa, “Tôi đây thật sự đã cắt một kiểu tóc mới siêu cool a, tối hôm qua còn làm kiêu nửa ngày, kết quả buổi sáng tỉnh lại tóc hoàn toàn không còn. Tôi lần đầu tiên vừa lòng với một mái tóc mới như vậy! Sờ đè sợ chạm, tắm rửa còn không dám dính nước, sợ sẽ ảnh hưởng đến hiệu quả chỉnh hình! Mẹ nó sao mới ngủ một giấc đã không còn rồi! Tiền đi cắt tóc ngày hôm qua mắt trắng a!”
Khương Tiểu Soái cố nín cười,“Chẳng lẽ là bệnh rụng tóc?”
“Bệnh rụng tóc cũng chỉ là trọc một chỗ, làm gì có chuyện trọc nguyên đầu thế này a?”
Bác sĩ Khương cực kì chuyên nghiệp giảng giải nói, “Bệnh rụng tóc trong một số ít tình huống có thể khiến toàn bộ tóc trên da đầu thậm chí là lông ở các bộ phận khác bị tróc ra toàn bộ.”
Ngô Sở Úy rít gào,“Má nó tôi còn ngửi được mùi thuốc cạo râu đây này!”
Nhớ tới chuyện này Ngô Sở Úy liền nổi giận, cậu có thể không biết là do ai làm sao? Tối hôm qua ngủ mơ mơ hoặc hoặc, đầu óc cứ cảm thấy rối rắm, sau nửa đêm thật sự chịu không nổi, ngủ cũng không tỉnh lại. Trong lúc đó còn cảm giác được da đầu có chút kì quái, nhưng nghĩ tới tóc là tóc mới, có lẽ do không quen, nên không để ý nữa.
Nào ngờ chỉ một sơ sẩy, lại chịu độc thủ!
Đang tức tối, đầu sỏ gây chuyện liền quay lại.
Trên thực tế Trì Sính không hề rời đi, hắn chỉ là ra ngoài làm chút chuyện, hành lý vật phẩm vẫn còn ở đây.
Ngô Sở Úy bước ba bước lớn đến trước mặt Trì Sính, ánh mắt hung hãn chất vấn hắn.
“Vì sao lại làm tóc tôi thành thế này?”
Trì Sính nói rất đương nhiên: “Tôi thích nhìn kiểu tóc này của cậu.”
Ngô Sở Úy khó chịu, “Anh thích nhìn nhưng tôi không thích! Dựa vào cái gì chỉ vì anh thích liền cắt tóc tôi? Tôi con mẹ nó cắt tóc là cho một người nhìn đó hả?”
Bàn tay to lớn của Trì Sính xoa xoa trên đầu Ngô Sở Úy, nói rất bình tĩnh.
“Chính là chỉ cho một mình tôi nhìn.”
Ngô Sở Úy bên này phẫn nộ trừng mắt, Khương Tiểu Soái bên kia nhếch khóe miệng, ta nói đồ đệ a, cậu nên trốn vào trong chăn mà thầm vui mừng đi! Chỉ cho phép một mình hắn nhìn, không phải rõ ràng là anh ta đã bị dính chặt với cậu rồi sao!
Trì Sính mạnh mẽ kéo Ngô Sở Úy lên xe, muốn tính cùng cậu đi ăn sáng.
Trên đường đi, Ngô Sở Úy vẫn âm u. Chỉ chơi với Bình dấm nhỏ, một cái liếc mắt cũng không thèm nhìn Trì Sính.
Trì Sính dùng khóe mắt đảo qua Ngô Sở Úy, thình lình nói một câu.
“Tính tình cũng không hiền chút nào.”
Tôi là đang thầm bác bỏ: Tôi đây tính tình rất hiền rồi a! Nếu đổi thành người khác, sớm đã tát cho anh một bạt tai rồi! Nhưng xét tới bây giờ là thời gian chiến tranh lạnh, rất lười gây gỗ với hắn, chỉ đảo mắt giả câm giả điếc.
Người có thể khiến cho Trì Sính phải tìm cách dỗ dành, chỉ có cái tên hói ương ngạnh kiêu ngạo này.
Xe dừng lại trước một tiệm cắt tóc, Trì Sính lập tức đi vào, ở bên trong một lát, trên đầu một cọng tóc cũng không còn. Trở lại trong xe, Ngô hói đầu nhìn Trì hói đầu, trong lòng nhất thời cân bằng lại, miệng cũng không mím lại, trên mặt cũng có chút dáng cười, hai người một bộ đầu đôi bước vào nhà hàng.
“Cho hai bát mỳ thịt bò.” Trì Sính nói.
Phục vụ hỏi, “Có cho thịt bò vào không ạ?”
Cái này không phải vô nghĩa sao? Không cho thịt bò vào thì có thể kêu là mỳ thịt bò? Nếu thật sự là kỵ thịt thì sao không gọi mỳ chay luôn cho rồi?
Ngô Sở Úy nhếch môi, “Sao anh không hỏi có cho mỳ vào không luôn đi?”
Phục vụ vô cùng hài hước,“Hoàn tục rồi?”
Ngô Sở Úy hướng ánh mắt hận thù về phía Trì Sính.
Quá trình ăn cơm coi như cũng vui vẻ, Ngô Sở Úy còn cùng Trì Sính nói chuyện về bước xây dựng sự nghiệp tiếp theo. Cậu đối với thiết bị đèn chiếu sáng cùng màn hình led vô cùng xem trọng, lại còn tốt nghiệp trường điện lực chuyên nghiệp, lúc làm việc ở xí nghiệp quốc gia cũng thường xuyên tiếp xúc với phương diện này, muốn đặt chân vào lĩnh vực này, mở một công ty mậu dịch.
Trì Sính đùa nghịch mốt đồ thủ công mới làm, thản nhiên nói, “Ý tưởng rất tốt, chính sách quốc gia cũng đang hương về phương diện này, có thể suy xét được.”
Nghe được lời khẳng định của Trì Sính, trong lòng Ngô Sở Úy cũng chợt nắm chắc hơn.
Hút sạch đến cọng mỳ cuối cùng, uống hai muỗng canh, lau miệng chuẩn bị rời đi. Kết quả trước khi phục vụ thối tiền, Ngô Sở Úy đột nhiên phát hiện trong tay Trì Sính cầm một món đồ gì đó, trong lòng hiểu kì liền hỏi.
|
“Anh đang cầm chơi cái gì trên tay vậy?”
Trì Sính không nói, trong con ngươi che dấu ý cười thâm hiểm.
Ngô Sở Úy thừa dịp này đoạt lấy cái kia lại đây, tự cho rằng đã chiếm được tiện nghi lớn, kết quả vừa lấy đến tay nhìn vào, mặt cũng tái đi. Hận đến không thể vứt hai quả trứng lớn kia xuống đất, dùng đế giày hung hăng nghiền thành từng mảnh.
Trì Sính nhìn thấy phản ứng của Ngô Sở Úy, nhịn không được vui vẻ.
“Cậu sao lại biết được đây là trứng của mình?”
Mặt của Ngô Sở Úy đen như đáy nồi, đấm hai quyền vào bụng Trì Sính.
Trì Sính lại tiếp tục khiêu khích, “Cậu cũng nhìn ra kích thước của nó rất lớn à?”
Ngô Sở Úy rốt cuộc bùng nổ: “Trì hói đầu, anh có thể thôi đi được không hả? Suốt ngày chỉ biết đến việc này thôi a!” Làm bộ muốn vứt.
“Cậu nếu dám vứt cục cưng của tôi, tôi liền hái hai quả thật của cậu xuống đấy.”
“……”
Trên đường trở về, Ngô Sở Úy lại tiếp tục không nói. Đến cửa phòng khám, vừa muốn xuống xe liền bị kéo lấy. Không kiên nhẫn quay đầu, một cánh tay đưa tới trước mặt, hai ngón tay kẹp lấy một tấm thẻ.
“Thẻ ngân hàng phụ của tôi, cậu cần tiền thì cứ trực tiếp rút lấy.”
Ngô Sở Úy mặt âm lãnh, “Tôi không cần, anh thích cho ai đó thì cho.”
“Tên chủ thẻ chính là cậu, còn có thể cho ai dùng?”
Sắc mặt Ngô Sở Úy thay đổi, ngữ khí vẫn rất cứng đầu như trước.
“Dù sao tôi cũng không cần dùng tới, anh vứt đi.”
Ánh mắt Trì Sính nặng nề, “Không có tiền thì dùng cái gì mở công ty? Cầm đi, dùng được thì dùng, không cần dùng cũng được.” Nói xong cứng rắn nhét vào túi áo Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy muốn lấy nó ra, Trì Sính nắm lấy tay cậu.
“Hồi nãy chỉ đùa với cậu thôi, trứng thì lớn sao lòng lại nhỏ như vậy.”
Ngô Sở Úy nhíu mày căm tức nhìn, lại bị bàn tay của Trì Sính đưa tới xoa xoa cái trán đem hết mọi tức giận xóa tan.
“Vào đi, tôi đi làm.”
Nhìn Trì Sính lái xe đi, trong lòng Ngô Sở Úy tư vị gì cũng có.
……
Trải qua mấy lần suy xét chọn lựa người mua, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng đem đống rắn kia bán đi, giá thị trường năm nay cũng không tồi, tính tổng lại cũng có hơn sáu trăm ngàn thu vào tài khoản. Càng nghĩ càng thấy kế hoạch này thực đáng để làm, không chỉ đem người câu đến, hơn nữa còn có thể thông được đường tài.
Tuy rằng bận việc của bản thân, Ngô Sở Úy vẫn nhớ đến đống rắn kia của Trì Sính.
Tốn công sức lắm mới có thể liên lạc được với cái tên tiểu thương bán rắn quý kia, hai người tìm một tiệm cơm bí mật trò chuyện.
“Đều đã bán hết rồi.” Tiểu thương nói, “Lần trước có một kẻ giàu tới, mua hết đống rắn con kia rồi.”
Ngô Sở Úy giải thích nói, “Tôi không phải đến mua rắn con, tôi là đến mua rắn mẹ.”
“Rắn mẹ?” Tiểu thương chau mày.
Ngô Sở Úy gật đầu, ‘Lần trước ông bán cho tôi đống rắn con kia tôi rất là thích, tôi đã muốn mua luôn cả rắn mẹ, ông giúp tôi liên hệ với vị nhân viên trông coi kia, bảo anh ta đem rắn mẹ ra cho tôi đi.”
Tiểu Thương lập tức xua tay, “Sao được a? Quân đội là chỗ nào chứ? Bao nhiêu là tuyến phòng thủ a? Muốn lấy cái gì từ bên trong không lẽ cứ nói ra là được sao?”
Ngô Sở Úy hỏi lại,“Vậy thì một đống rắn con lớn như vậy làm sao mà ra được?”
“Cái này không giống a!” Tiểu thương lộ sắc mặt thận trọng, “Thật tình nói cho cậu, người bảo anh ta chăm đàn rắn kia không phải là người trong quân đội, là quản lý thay người khác, rắn bên trong đều có sổ sách, thiếu một con cũng không được.”
Trong lòng Ngô Sở Úy đã biết rất rõ, nhưng vẫn làm bộ kinh ngạc.
“Có chuyện như vậy sao?” Ngón tay gõ lên bàn hai cái, dừng lại, “Ông xem như vậy có được hay không? Tôi tìm một đống rắn cùng loại, đổi với trong kia. Cứ như vậy, số rắn mà anh ta quản lý sẽ không bớt đi, vẫn y như số cũ.”
Tiểu thương tiếp tục lắc đầu, “Cậu vẫn là nên chết tâm đi a, loại rắn này đã rất nhanh bị diệt rồi, cậu đi đâu mà tìm được a?”
“Vậy nếu là tôi tìm được?” Ngô Sở Úy tràn đầy tự tin.
Tiểu thương cười hừ một tiếng, “Cậu nếu thật có thể tìm được, cần gì phải đổi lấy? Cái kia không có giống à?”
“Đương nhiên là không giống.” Ngô Sở Úy tìm lý do thoái thác rất tốt, “Tôi xem trọng đống rắn mẹ này, không phải là vì chủng loại của chúng.”
Tiểu thương cảm thấy Ngô Sở Úy nói chuyện không đâu vào đâu, căn bản không để vào trong lòng, chỉ lo ăn uống, ăn uống thì không hề ít, nhưng nói đến cuối vẫn là lời từ chối khách sáo kia, khỏi phải cân nhắc, việc này không có hy vọng đâu a!
Ngô Sở Úy cầm ra hai xấp tiền đặt lên bàn cơm.
“Ở đó có một trăm con rắn, đổi một con ra ngoài, ai có thể nhìn ra được? Lại nói, rắn thường thay da đổi sắc, cho dù có năng lực nhìn ra thì sao? Chủng rắn không đổi, giá trị không giảm, không lẽ còn kiểm tra DNA được sao?”
Tiểu thương nhìn lướt qua xấp tiền, môi giật giật, không nói gì.
Ngô Sở Úy lại cầm thêm một xấp nữa, đặt trước mặt tiểu thương.
“Rắn tôi chắc chắn có thể tìm thấy, chỉ cần ông liên hệ với người ta giúp tôi, những cái khác đều không cần phải bận tâm.”
Tiểu thương do dự một chút, vẫn là đồng ý.
“Tôi sẽ cố gắng.”
|
☆,94 Vô thanh cảnh cáo.
Trì Sính đi công tác vừa về chưa được hai ngày, Chung Văn Ngọc nhận được tin nhắn nặc danh.
Nội dung cùng tin nhắc trước không khác nhau lắm, chính là cảnh cáo Chung Văn Ngọc quản lý con trai mình lại, đừng để cho hắn quấy rối đàn ông.
Chung Văn Ngọc tâm tình vừa lắng xuống không lâu, bởi vì một tin nhắn lại rối loạn. Bà không dám nói với Trì Viễn Đoan, sợ tính tình kia của Trì Viễn Đoan, một khi biết được chuyện này, chắc chắn sẽ cùng Trì Sính nháo loạn lên. Vạn nhất chỉ vì một tin nhắn gây rối, lại vì một chuyện chỉ có lẽ có, làm cho trong nhà chướng khí mù mịt, thật sự không đáng.
Vì thế qua cuối tuần, lại gọi Nhạc Duyệt tới.
Nhạc Duyệt vẫn là bộ dáng kia, cho dù là tâm tình tốt hay không, chỉ cần thấy Chung Văn Ngọc, luôn luôn là cười tủm tỉm.
“Duyệt Duyệt a, con nói thật cho dì biết đi, con cùng với Trì Sính đến cùng là sao a?”
Trong lòng Nhạc Duyệt lộp bộp một cái, ngữ khí có chút mất tự nhiên.
“Hai đứa con vẫn như vậy a.”
Chung Văn Ngọc có vẻ vội vàng, “Giữa hai đứa không có mâu thuẫn gì chứ?”
Nhạc Duyệt thật cẩn thận hỏi, “Dì à, có phải Trì Sính đã nói gì với dì không?”
“Không, từ lúc trở về, dì cũng chưa nhìn thấy nó đâu.”
Nhạc Duyệt mở miệng càng thêm cẩn thận, “Dì à, dì yên tâm đi, hai chúng con vẫn rất tốt. Mỗi người đều có tính cách riêng, con chưa bao giờ có thể trông cậy Trì Sính có thể theo con khắp nơi. Mẹ con thường hay nói với con, thời điểm yêu đương càng cưng chiều, sau khi kết hôn sẽ phải thừa nhận chênh lệch rất lớn. Cho nên con vẫn thực rất lý tính duy trì tình cảm này, cũng không ảo tưởng cái gì không thực tế, hai người kiên kiên định ở cùng một chỗ rất tốt.”
Chung Văn Ngọc uống một ngụm trà, cảm giác thư thái hơn.
“Vẫn là con đủ thông minh, trách không được con dì không để ý đến cô gái nào, lại cố tình ngắm trúng con.”
Nhạc Duyệt ngượng ngùng cười cười.
Chung Văn Ngọc còn nói,“Hai đứa chọn ngày đi làm giấy chứng nhận đi.”
Nhạc Duyệt trong lòng mừng như điên, chén trà trong tay cũng cầm không vững, nhưng vẫn tận lực khắc chế, thử dò hỏi, “Có nhanh quá không ạ?”
“Không nhanh a!” Chung Văn Ngọc cười nắm lấy tay Nhạc Duyệt, “Dì chấp nhận con là con dâu rồi.”
……
Buổi tối, Trì Sính đặt một phòng ở khách sạn, cố ý mời đến một ít bạn bè, giới thiệu cho Ngô Sở Úy làm quen.
“Đây là Vương tổng của công ty hữu hạn kỹ thuật điện quang Hợp Thông.”
Vương tổng đứng lên bắt tay với Ngô Sở Úy, cũng đưa cho cậu một tấm danh thiết, “Công ty chúng tôi chuyện nghiên cứu và phát triển hệ thống hiển thị led, cậu có cần cái gì, có thể liên hệ tôi bất kì lúc nào.”
Ngô Sở Úy khách khí cười nói,“Về sau tôi có cái gì không hiểu, cũng nhờ anh phải chỉ bảo nhiều rồi.”
“Lời này thật là khách khí a.” Vương tổng sảng khoái cười, “Chú của Trì Sính là thầy của tôi, không có ông ấy tôi cũng không thể làm nên được công ty này. Cậu là bạn của Trì Sính cũng chính là bạn của tôi, về sau chúng ta đồng hành, cơ hội hợp tác còn nhiều a.”
Có một người đàn ông cao gầy đứng dậy kính rượu cho Ngô Sở Úy, nói chuyện cũng rất khách khí.
“Tôi là tổng giám đốc Trương Đằng của công ty mậu dịch Quang Thuận, công ty chúng tôi chủ yếu kinh doanh màn hình hiển thị cùng đèn tiết kiệm điện, cảm thấy hứng thú có thể đến xem.”
Ngô Sở Úy tiếp nhận danh thiếp nhìn thoáng qua, tán dương, “Công ty các vị ở trong lĩnh vực này rất có danh tiếng a! Tôi hai ngày trước tra tư liệu trên mạng, nhìn thấy chi tiết giới thiệu về công ty các vị, còn đặc biệt chú ý một chút.”
Trương Đằng khiêm tốn cười cười, “Công ty chúng tôi chính là bước khởi đầu sớm chiếm được tiên cơ, hai năm này áp lực cạnh tranh rất lớn, có vài công ty mới xuất hiện. Tỷ như Tấn Đạt mậu dịch, người đối diện phía bên trái của cậu chính là người đứng đầu của bọn họ.”
Ngô Sở Úy lại đứng lên chạm cốc cùng người kia, đơn giản hàn huyên vài câu.
Một bữa cơm ăn đến vô cùng náo nhiệt, rượu cũng uống không ít, mặt Ngô Sở Úy đều đỏ, đi đường cứ lắc lư. Ngồi ở trên xe rồi vẫn còn chưa hoàn hồn được, từng vì một đơn đặt hàng, đi đến mọi nơi ăn nói khép nép, chịu vô số cảnh đống cửa không tiếp. Hiện tại vừa có ý tưởng, còn chưa có phương án thực hành thiết thực, cơ hội hợp tác đã tìm đến cửa.
Loại cảnh ngộ biến hóa này, thật sự không phảu là thứ bình thường có thể tiêu hóa được.
Trì Sính vừa muốn vặn khóa, Ngô Sở Úy ngồi bên ghế phụ lái đột nhiên xoay đầu, nửa người đè lên tay của Trì Sính, không cho hắn khởi động xe. Trì Sính dùng phần cằm cứng rắn cọ lên đỉnh đầu Ngô Sở Úy, bàn tay to lớn vuốt lên mặt cậu hai cái, hỏi, “Làm sao vậy? Uống đến không thoải mái?”
Ngô Sở Úy cứ như vậy ỳ ra, cũng không nói cái gì.
Trì Sính chuyển đôi môi dương cương qua cọ xát lỗ tai Ngô Sở Úy, hơi thở phả ra mùi cồn theo lỗ tai thẩm thấu đến tận vỏ đại nao. Bả vai Ngô Sở Úy run run, đột nhiên mạnh mẽ đẩy tay Trì Sính ra, dùng trán mình đánh vào tránh Trì Sính, lực đạo rất nặng.
Chỗ khác thì không cứng được như Trì Sính, nhưng trán vẫn rất có lực sát thương.
Không chỉ cụng đau Trì Sính, còn rào rạt nhuệ khí kéo cổ áo hắn chất vấn, “Vì sao lại đối tốt với tôi như vậy a?”
Trì Sính cũng không nói gì, cứ như vậy yên lặng nhìn cậu.
Ngô Sở Úy cảm thấy thứ mình uống không phải là rượu, mà là dấm chua, mùi dấm vọt lên cổ họng hướng tới đôi mắt, cũng không biết bản thân đang ghen vì cái gì. Người cũng câu về đây, cảm tình cũng buộc lại đây, nói dối cũng nói rồi, chuyện xấu cũng làm rồi… Không chỉ là chưa nhận được báo ứng, cuộc sống còn vô cùng náo nhiệt!
Còn có gì chưa đủ?
Cảm xúc trào ra nhiều như vậy, lại không thể nói ra nguyên cớ vì sao, cuối cùng chỉ có thể dùng tay đấm mạnh lên ngực Trì Sính, gào lên một tiếng, “Trán tôi đau.”
Năm ngón tay Trì Sính bóp lấy ót Ngô Sở Úy, tha đến trước mặt mình.
“Trán đau là do ai a?”
Thô giọng cãi lại, “Do anh!”
Không có anh tôi đây sống vô cùng cứng cỏi!
Nếu là với tính tính như trước kia của Trì Sính, sớm đã đánh cho rồi, có thể hỗn như vậy sao? Đối với cậu tốt lại thành ra tôi không đúng? Cậu đi hỏi thăm hết đi, Trì Sính tôi đã cho ai một câu dễ nghe, người đó còn không vụng trộm vui vẻ cả đêm sao? Thế nào cũng phải bắt rồi lấy roi quất cậu, lấy đế giày đạp cậu, trong lòng cậu mới thoải mái hả?
|
Một phen đặt lên đùi mình, dùng sức cắn, cắn đến nghe cậu mắng liên tục, cắn đến khi một lời lưu loát cậu cũng không thể nói nên lời, Trì Sính cũng đã chạy xe đến cửa nhà.
Cửa không dùng khóa mở ra, mà là trực tiếp đá văng, sau khi đi vào liền trực tiếp đặt lên giường, hơi thở kiên cường cứng cỏi mang theo xúc cảm kim loại, bàn tay thô ráp từ eo mò dần lên, bá đạo lại ôn nhu.
“Đầu nhũ đã trướng đến mức này?” Cố ý hỏi.
Ngô Sở Úy rên lên một tiếng, mạnh mẽ cắn lấy cổ Trì Sính.
Độ ấm trong phòng vừa đốt lên, tiếng chuông di động liền vang.
Kỳ thật đã sớm biết sẽ có một lúc thế này, từ khi leo lên xe đã biết rõ, buổi tối hôm nay không có cách nào lưu lại đây. Chính mình tạo nghiệt, thì phải tự ăn hậu quả, Ngô Sở Úy sớm đã có tâm lý chuẩn bị.
Trì Sính đi ra ban công tiếp điện thoại.
Ngô Sở Úy mặt không chút thay đổi từ trong túi áo lấy ra một bao thuốc bột, chuyên dùng để độc rắn, cậu biết Bình dấm nhỏ sẽ không ăn, vì thế mà yên tâm ném túi thuốc đó vào trong thùng rác buồng vệ sinh.
Toàn bộ quá trình đều lặng yên không một tiếng động, cho đến khi Trì Sính từ ban công trở về, Ngô Sở Úy vẫn như trước bảo trì một tư thế như vậy.
“Mẹ tôi lát nữa muốn tới đây.” Trì Sính nói.
Ngô Sở Úy không nói hai lời, mặc quần áo cho tốt rồi liền đi ra cửa.
Trì Sính trong lòng đau xót, một tay kéo cậu lại, hung hăng ôm vào ngực.
“Tôi mắc nợ cậu, nhất định sẽ trả lại.”
Ngô Sở Úy giật mình, quay đầu rời đi.
Hai mươi phút sau, Nhạc Duyệt đến đây, vào cửa liền hôn một cái ngay chỗ Ngô Sở Úy từng hôn qua.
Trì Sính không có đáp lại cái gì, lập tức đi vào phòng tắm tắm rửa.
Một câu “Dì chấp nhận con là con dâu rồi” Chung Văn Ngọc đã cho Nhạc Duyệt một khối kim bài miễn tử, Bình dấm nhỏ cuộn mình nằm cách đó không xa, thảnh thơi nhìn cô, như là một loại vô thanh khiêu chiến. Hơi ấm của Nhạc Duyệt đột nhiên giảm mạnh, cô chậm rãi hướng về phía Bình dấm nhỏ đi tới, ngồi xổm xuống, lấy từ trong bao ra một con chim sẻ ném cho nó.
“Ăn đi.” Ôn nhu gọi.
Bình dấm nhỏ hất đuôi, ngửi cũng không thèm ngửi một cái, bộ dáng đặc biệt ngạo kiệt.
Thế mà lại không ăn a?! Nhạc Duyệt nhẫn nại dâng đến tận miệng của Bình dấm nhỏ.
“Vừa bắt được a, rất ngon đó.”
Bình dấm nhỏ vẫn là không chịu để ý đến cô, ngoại trừ Trì Sính cùng Ngô Sở Úy đút cho nó ra, cho dù là món ngon gì, nó cũng không ăn.
Kế hoạch này không thể thực hiện được, Nhạc Duyệt trong lòng không tâm, xem ra còn phải nghĩ ra chiêu khác để trị nó… Đang cân nhắc, tay nắm của phòng tắm đột nhiên vang lên tiếng vặn mở, Nhạc Duyệt vội vàng đem chim sẻ nhét vào túi, vững vàng ngồi trên giường, làm bộ như cái gì cũng không làm.
Nửa đêm, thừa dịp Trì Sính ngủ say, Nhạc Duyệt vụng trộm đi vào buồng vệ sinh, đem chim sẻ vứt vào bồn cầu, bấm hơn mười lần mới trôi xuống.
Trì Sính ngủ rất cảnh giác, động tĩnh khác thường ở nhà vệ sinh khiến cho thần kinh hắn căng thẳng.
Sáng sớm hôm sau, tỉnh dậy đi vào buồng vệ sinh, cúi đầu nhìn vào thùng rác, một gói thuốc lẳng lặng nằm ở bên trong.
|