Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
☆,95 Yêu tinh trong yêu tinh.
“Đây là một loại thuốc diệt rắn, nhưng dược hiệu cùng hàm lượng tương đối thấp, một con mãng xà giống như Bình dấm nhỏ, tính ra phải dùng nhiều lần mới có thể trúng độc chết. Triệu chứng trúng độc lúc đầu khá nhẹ, có lẽ chỉ là tiêu chảy, một chút phản ứng nôn mửa. Thời gian sau, độc tố tồn động trong cơ thể quá nhiều rồi, cho dù có nhận ra được cũng không kịp cứu.” Cương Tử nói.
Trì Sính nhìn túi thuốc bột trong tay, ánh mắt âm u, cảm xúc che dấu vô cùng thâm sâu.
Cương Tử cảm thán nói, “Người này gan cũng thật lớn, nhưng lại không có đầu óc, đối với tính cách của Bình dấm nhỏ cũng không có hiểu hết, cho nên mới nghĩ ra một chiêu tệ hại này.”
Trì Sính lẳng lặng mở miệng, “Nhất định phải là người thường xuyên cùng tôi tiếp xúc, mới có thể áp dụng được phương thức hạ độc này.”
Như vậy nói ra, người này là ai thì quá rõ rồi. Trên thực tế trong lòng Trì Sính đã nắm chắc từ lâu, chẳng qua không có bắt tại trận được, hắn sẽ không dễ làm rõ. Không phải sợ oan uổng người tốt, mà là mười nghe cô ta nói láo.
Cương Tử thử dò hỏi, “Ý anh là, do Nhạc tỷ làm?”
“Có phải cô ấy làm hay không, qua vài ngày nữa liền biết.”
Hai người hàn huyên trong chốc lát, đề tài lại hướng về đám rấm trong quân đội kia.
“Tôi đã thành công treo đầu dê bán thịt chó, mấy con rắn kia cùng với lúc trước không khác nhau mấy, trên thực tế tập tính lại khác biệt rất lớn. Nếu nuôi chung với nhau, khẳng định sẽ bị vây công, không thể tránh bị rắn của cậu ăn hết. Một khi thiếu một số lượng rắn lớn như vậy, quản lý mắc bệnh lớn gan kia nhất định sẽ sốt ruột báo cáo, ông già mà biết được chuyện này, không phát sầu mới lạ.”
Trì Sính nghiến nát lá trà trong miệng, giữa đôi mày cứng rắn lộ ra sát khí mãnh liệt.
“Gần đây sẽ theo dõi kỹ một chút, một khi bên kia có động thái gì, chúng ta liền lập tức đáp trả lại.”
Ánh mắt Cương Tử lộ ra vẻ sắc bén, “Yên tâm đi, hao tốn hơn nửa năm, chỉ vì một ngày này. Không dám nói là không chút sơ sót, nhưng tuyệt đối sẽ không để xảy ra bất cứ chuyện gì lớn. Rắn, chúng ta nhất định phải đoạt lại đầy đủ.”
Yết hầu của Trì Sính lên xuống một cái, ánh mắt dần nhu hòa lại.
“Dẫn tôi đi coi thử đám rắn con mới đưa về, hơn nửa năm không gặp, thực sự có chút nhớ mong rồi a.”
Cương tử ha ha cười, cùng Trì Sính cùng tiến lên xe.
……
Ngô Sở Úy ở trong phòng khám đợi từ hơn hai giờ, đợi đến hơn mười giờ tối, Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng trở lại.
“Thế nào rồi?” Ngô Sở Úy vội vàng hỏi.
Khương Tiểu Soái đặt rương thủy tinh để lên bàn, thở hổn hển hai cái, nói: “Xong rồi.”
“Không phải là hỏi cái này…” Ngô Sở Úy đến gần trước mặt Khương Tiểu Soái, nhỏ giọng hỏi: “Tôi muốn hỏi cậu, hắn không làm gì cậu đấy chứ?”
“Không a!” Khương Tiểu Soái cười bỉ ổi, “Tôi là ai a? Có thể để cho hắn chiếm tiện nghi được sao?”
“Vậy cậu trực tiếp yêu cầu hắn, hắn liền cho sao?”
Khương Tiểu Soái gật đầu, “Đáp ứng vô cùng thống khoái! Trực tiếp bảo người bỏ vào rương thủy tinh, đem lên trên xe.”
Ngô Sở Úy dùng cánh tay đánh lên ngực Khương Tiểu Soái một cái, nháy mắt.
“Quách Tử đối với cậu thật là tốt lắm a!”
Khương Tiểu Soái sờ soạng trên cái đầu trọc của Ngô Sở Úy một phen, cười nói, “Có thể tốt như Trì Sính đối với cậu sao?”
“Tốt hơn hắn ta đối với tôi nhiều a!” Ánh mắt Ngô Sở Úy tràn đầy phẫn hận, “Nếu tôi muốn lấy rắn của hắn ta, trăm phần trăm hắn sẽ không cho tôi, cho dù tôi có thích lại hắn hắn cũng sẽ không đưa tôi.”
Khương Tiểu Soái hắc hắc cười, “Việc này không thể quơ đũa cả nắm a, Quách Thành Vũ nuôi rắn chỉ là cho vui, Trì Sính thì lại xem rắn như con mình mà dưỡng, con mình có thể tùy tiện tặng người khác sao?”
“Đúng vậy! Ý nghĩ bất đồng a! Đối với Quách Thành Vũ mà nói, rắn chính là rắn, đối với cái tên hói họ Trì kia mà nói, rắn vẫn là người, là phần tưởng niệm của riêng hắn ta, sao có thể để cho người khác chạm tới?”
Khương Tiểu Soái khụ khụ hai tiếng, “Tôi ngửi thấy mùi chua rồi nha.”
Hai mắt Ngô Sở Úy giống như là hai con dao, kém chút là có thể cắt đầu lưỡi của Khương Tiểu Soái xuống.
“Cậu trước nhìn xem đống rắn này đi.” Khương Tiểu Soái nhắc nhở.
Ngô Sở Úy đem rương thủy tinh kéo đến trước mặt bản thân, cẩn thận xem xét đống rắn này, màu sắc thật diễm lệ, hoa văn rất xinh đẹp, có chút luyến tiếc không muốn đưa vào đó chịu chết. Rắn quý như vậy, nếu bán đi, dự tính cũng kiếm được không ít tiền đi.
Sư đồ liên tâm, Khương Tiểu Soái một cái liền nhìn ra được suy nghĩ trong lòng Ngô Sở Úy.
“Có muốn tôi tìm đồ dỏm đưa vào không? Dù sao cũng phải để cho đống rắn của Trì Sính ăn, thật hay giả cũng đâu có ai biết?”
Ngô Sở Úy lắc đầu, “Không thể vì nhỏ mà mất lớn, chỉ vì tham chút tiền kia mà có thể khiến cho người ta nhìn ra được có vấn đề, đến thời điểm tổn thất chính là mấy trăm con rắn a. Vì kế hoạch này, tôi còn bỏ vào hơn mười ngàn, còn có thể để ý đến chút tiện nghi nho nhỏ đó sao?”
|
Khương Tiểu Soái kinh ngạc vạn phần, “Lúc trước chỉ vì ba trăm đồng lẻ mua quà mà đau lòng, bây giờ lại vì một nụ cười của tên hói họ Trì kia lại có thể trích ra hơn mười ngàn?”
Ngô Sở Úy tà tà liếc nhìn Khương Tiểu Soái một cái, “Hoàn toàn không phải là cùng một chuyện! Một khoản là để đầu tư, một khoản là tiêu xài hoang phí. Hiện tại bảo tôi mời hắn ta một bữa đồ nướng, tôi sẽ không chịu bỏ ra hai trăm đồng, bởi vì không thể lấy lại được. Nhưng mười ngàn này lại không giống vậy, có thể khiến cho tôi bỏ tiền mua bán, tuyệt đối chỉ lời mà không có lỗ.”
Khương Tiểu Soái hứng thú nhìn Ngô Sở Úy.
“Cạo đầu thật là công hiệu, đầu bóng loáng, người lập tức liền tinh ranh hơn.”
Nhắc tới việc này Ngô Sở Úy liền tạc mao, đợi đến khi mấy chuyện phiền toái này xử lý xong rồi, nhất định phải đến tiệm cắt tóc nối tóc!
……
Đã muộn rồi, Khương Tiểu Soái ở lại phòng khám, hai người ngủ ở trên cùng một cái giường.
Ngô Sở Úy trở mình, mắt hướng về phía Khương Tiểu Soái, yên lặng nhìn hắn.
Khương Tiểu Soái cũng thuộc loại người mẫn cảm, cho dù đã nhắm mắt nhưng vẫn có thể cảm giác được tầm nhìn nóng rực bắn tới từ bên cạnh.
“Mất ngủ sao?” Mở miệng hỏi.
Thanh âm Ngô Sở Úy trầm thấp, trong con mắt toàn là hơi lạnh.
“Không có, chỉ là muốn nhìn cậu một chút.”
Nói xong, đột nhiên đưa tay kéo Khương Tiểu Soái lại đây, hướng đến môi hắn hôn lên. Mới đầu chỉ là chuồn chuồn lướt nước, sau lại phát hiện ra Khương Tiểu Soái không có chống cự, tâm động một cái liền đưa đầu lưỡi tiến vào dò xét. Khoang miệng của Khương Tiểu Soái không nóng rực như của Trì Sính, ôn ôn hòa hòa, ở bên trong thật là thoải mái.
Hôn hôn, tay liền với vào trong vạt áo của Khương Tiểu Soái.
Khương Tiểu Soái một phen nắm lấy tay Ngô Sở Úy, đồng tử tản ra ánh nhìn thản nhiên âm u.
“Nhớ đến hắn ta?” Thẳng thắn hỏi.
Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng,“Tôi nhớ đến hắn ta làm cái gì?”
Khương Tiểu Soái cắn lên trán Ngô Sở Úy một cái, tiếp tục pha trò, “Chắc cậu không phải là đang lo lắng nếu như hắn nhìn thấy gói thuốc kia, không chỉ không giận chó đánh mèo với Nhạc Duyệt, lại còn bao che dung túng đấy chứ?”
“Tôi đây vốn cũng không muốn hắn vì thế mà giận chó đánh mèo với Nhạc Duyệt.” Ngô Sở Úy nói rất rõ ràng, “Tôi chỉ muốn ám chỉ cho hắn ta một chút, bảo hắn ta nên chú ý một chút với bé tằm cục cưng thôi. Tôi không hy vọng trước khi tôi hành động, Nhị Bảo lại xảy ra chuyện gì a. Huống chi lấy tính tình của hắn, khẳng định sẽ không vì một gói thuốc không rõ lai lịch mà chất vấn Nhạc Duyệt, hắn luôn làm việc rất cẩn trọng, nếu như phát hiện ra được manh mối, khẳng định sẽ đem cục u ác tính cùng phần thịt xung quanh loại bỏ, một chút cặn cũng không để lại.”
Khương Tiểu Soái đón nhận tầm mắt của Ngô Sở Úy, bất thình lình nói một câu.
“Cậu nhìn thấy được hắn ta đến thế, tại sao lại đối với tâm tình bản thân thì trì độn như vậy?”
Ngô Sở Úy không hiểu được ý của Khương Tiểu Soái.
“Cậu biết rõ bản thân vì cái gì mà mất ngủ, vì cái gì mà nghẹn khuất sao?” Khương Tiểu Soái hỏi.
Ngô Sở Úy không đáp lại.
“Kỳ thật cậu hiện tại căn bản không để ý tới Nhạc Duyệt có phải bạn gái Trì Sính hay không, trong lòng cậu sáng tỏ, cô ta đã định sẵn làm pháo hôi, có danh phận đó hay không, cô ta đều không thể đổi đời. Cậu chỉ đang lấy loại quan hệ này của cô ta để thôi miên bản thân, thật ra cái mà trong lòng cậu thật sự rối rắm, chính là thái độ của Trì Sính. Là hắn vì một đám rắn, thà hy sinh tình cảm của bản thân, cũng không thích cùng ai ở cùng một chỗ.”
“Kỳ thật Trì Sính chỉ cần buông tha, từ bỏ đàn rắn đó, trận đấu này sẽ liền thắng chắc. Nhưng hắn lại muốn cậu hao tổn hết tâm tư, lại muốn cậu ăn nhiều khổ như vậy, đi đường vòng xa như thế. Cho nên cậu ủy khuất, cậu khó chịu, cậu không cam lòng vì một đám động vật máu lạnh mà chịu đựng đau khổ.”
“Cậu để ý tới, bất quá chỉ có tầm quan trọng của Trì Sính đối với lũ rắn ấy.”
“Cậu thống khổ, đợn giản chỉ có phần chấp niệm gắt gao đó của Trì Sính.”
Ngô Sở Úy hận không thể bổ sọ Khương Tiểu Soái ra, lấy ra phần óc, tên này thật sự là tinh quái đến đáng hận!
……
|
Thời gian gần đây Nhạc Duyệt ngủ không được tốt, buổi tối thường xuyên gặp ác mộng, mộng thấy bản thân bị độc xà cắn, bị mãng xà quấn lấy, tỉnh lại một thân đều là mồ hôi lạnh. Cô tìm đến bác sĩ tâm lý, bác sĩ tâm lý nói rõ cho cô, cô chính là do bị kinh hách mà thế này, cần phải từ từ điều chỉnh lại, bài trừ bóng ma tâm lý.
Nhưng Nhạc Duyệt tính tình nóng vội, cô một khắc thôi cũng không muốn đợi.
Từ lần kê đơn hôm trước tới nay đã ba ngày, Nhạc Duyệt vẫn là tỉnh giấc nửa đêm mỗi ngày, cô cảm giác nếu như không diệt trừ Bình dấm nhỏ, cô rất nhanh sẽ mắc bệnh tâm thần. Chung Văn Ngọc đã xác minh thái độ với mình rồi, cuối tuần bố mẹ hay bên còn gặp nhau, rồi quyết định chuyện này, Trì Sính không thấy nói gì, đại khái chính là ngầm đồng ý.
Cho nên, hiện tại hoàn toàn có thể xuống tay.
Lén liên hệ với hai người, giá đưa ra rất cao.
“Chỉ cần có thể giết chết con rắn này, cho dù các người dùng cách gì cũng được.” Nhạc Duyệt nói.
Một người trong đó làm việc tương đối thận trọng, trước khi nhận việc phải tìm hiểu rõ ràng.
“Có thể hạ độc được không?”
Nhạc Duyệt nói cứng, “Có thể hạ độc thì tôi tìm các người làm cái gì nữa? Chính là do nó không ăn đồ do người lạ đưa cho, tôi mới phải tìm các người đến. Đừng nói nhiều, trực tiếp tàn nhẫn, nhất định phải thấy máu!”
Một người khác mở miệng, “Mạo hiểm quá lớn, giá tiền này chúng tôi không làm.”
Nhạc Duyệt vì trừ bỏ tâm bệnh này, thật sự là không từ bất cứ giá nào.
“Chỉ cần việc này có thể thành công, tôi sẽ đưa các người gấp đôi số tiền này.”
★ Mời các bạn xem tiếp Chương 96
|
Ky nay Nhac Duyet chet chac roi, dam muu hai Binh dam nho... Nhung ma thay lo cho Uy Uy hon nha. Neu Tri Sinh biet su that ve Uy Uy thi se the nao day a??? Thiet la lo qua di...
|
|