Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
☆,86 Mất kẹt.
Trì Sính cố ý để cho bước đi của mình thật là chậm, so với đường đột xông vào, nhìn thấy người nào đó chật vật, hắn càng muốn cho cậu một khoảng thời gian chuẩn bị, cho cậu sửa soạn cho tốt, xem thử cậu còn có thể sửa soạn đến mức nào.
Tìm thấy áo ngủ, nhanh nhẹn mặc vào người.
Trì Sính trước tiên ở phòng khám bệnh ừng ực uống xong một ly nước, Ngô Sở Úy kéo lại áo, thoáng cái liền bình ổn lại hô hấp, bước từ từ đến cửa phòng ngủ, dựa lên khung cửa, hưng trí nhìn chằm chằm Trì Sính.
“Ngọn gió nào thổi ngài đây tới vậy?”
Trì Sính đoán không sai, tên nhóc này một giây trước còn ngồi trên ghế gảy ngón chân, giây tiếp theo đã khoanh tay lại, ra vẻ nghiêm túc. Áo ngủ còn chưa thắt chặt, cổ áo mở rộng, gượng gạo lộ ra rãnh ngực mơ hồ. Hai chân bắt chéo nhau, một mũi chân kiểng lên, cứ như nếu cho một chút âm nhạc liền có thể nhảy như điên vậy.
Trì Sính phát hiện, mỗi một tế bào trên người Ngô Sở Úy đều có thể mang đến cho hắn rất nhiều điều niềm vui.
Ngô Sở Úy chỉ vào ngực Trì Sính, ánh mắt sắc bén.
“Tôi đang nói chuyện với anh đấy, không nghe thấy à? Ngọn gió nào thổi anh tới đây?”
Nói ý khác, anh còn dám biết đến tìm tôi sao!!
Trì Sính lộ ra một nụ cười mười phần dương cương, “Gió dâm.”
Cầm thoáng hất lên, “Tát vào miệng bây giờ, tôn trọng một chút đi, đây là nơi văn minh.”
“Văn minh…” Trì Sính cực kì buồn cười nghiền ngẫm hai từ này, giơ gọng kiềm siết chặt lấy cái cầm đang hất lên kia, kề đầu vào phần trán cứng rắn, nhẹ giọng hỏi, “Nơi văn minh như thế nào có thể nuôi dạy ra được một tiểu lẳng lơ như cậu?”
“Anh nói ai lẳng lơ hả?” Nhe răng nhếch miệng.
Một ngụm ngặm lấy chiếc răng nanh kia, “Trong lòng cậu còn không rõ sao?”
Giây tiếp theo, người nào đó trực tiếp bị một đôi bàn tay to lớn xách đảo chiều giữa không trung, vạt áo ngủ rủ nhào xuống mặt, lộ ra hai cẳng chân vừa dài vừa thẳng. Quần lót bao chặt lấy phần mông trứng, phần thịt mọc sẵn. Cái gì nửa che nửa hở, lộ cũng như không lộ, mặc kín kẽ như vậy, vẫn có thể khiến cho người ta nóng mắt lên.
“Trì hói đầu! Anh thả tôi xuống, tôi đếm đến ba…”
Cậu có đến tới ba trăm tôi cũng mặc kệ, Trì Sính chỉ lo đào quả trứng cục cưng mà hắn tâm tâm niệm niệm ra.
Ngô Sở Úy giãy dụa tru lên, phần eo vặn vẹo trên người Trì Sính.
“Cậu sáng tác cho tôi một bài thơ ngẫu hứng nữa, tôi sẽ thả cậu xuống.”
Đỏ mặt tía tai ,“Tôi không làm được.”
Lòng bàn tay xoa nắn hai quả trứng cục cưng, “Ở sau lưng tôi thì văn chương lai lắng, sao trước mặt tôi thì lại không thể nào làm được?”
Ngô Sở Úy bị chọc cho thở hỗn hễn, trong ngực phát hỏa.
“Thả tôi xuống, tôi tặng cho anh một món khác.”
“Không có lừa anh, tôi bán trứng rắn xong liền trích ra một khoản lớn để mua quà cho anh.”
Lặng im một lát, Trì Sính cuối cùng cũng thả Ngô Sở Úy xuống.
Ngô Sở Úy sửa sang lại tóc tai, hùng hùng hổ hổ đi đến tủ quần áo bên cạnh, cầm ra một chiếc hộp tinh xaoe, mở ra trước mặt Trì Sính, bên trong là một vòng thắt lưng.
“Này, mua cho anh.”
Trì Sính lấy lên suy nghĩ một lát, liền cười nhìn về phía Ngô Sở Úy.
“Muốn lấy thứ đồ hỏng này lừa gạt tôi?”
Ngô Sở Úy lập tức đen mặt, đưa tay muốn cướp về.
“Không muốn thì dẹp, tôi giữ lại tự dùng.” Làm bộ muốn cướp.
Trì Sính không cho, được một tấc lại muốn tiến thêm một thước ánh mắt nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, “Cậu sao lại không tự tay làm cho tôi một cái?”
“Tôi lấy thứ gì để làm cho anh hả?” Ngô Sở Úy tức giận.
Trì Sính không chút để ý nói,“Rắn của cậu lột da nhiều như vậy, muốn làm mấy cái dây lưng cũng đâu khó a?”
Một câu này như đánh thức người trong mộng, Ngô Sở Úy vỗ ngực dậm chân.
“Không nói sớm a, nói sớm là tôi không phải uổng phí đống tiền này rồi.” Đến lúc này vẫn còn đau lòng vì ba trăm đồng kia.
Kỳ thực Trì Sính rất thích, dây lưng tuy bình thường, nhưng bởi vì là do Ngô Sở Úy đưa, liền có thêm cảm giác được quan tâm.
Trì Sính gỡ giấy gói bên ngoài ra, rũ sợi dây xuống, lại quấn một nửa quanh bàn tay, nhẹ nhàng quất lên mông Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy che mông nhe răng mắng, “Anh đánh tôi làm cái gì?”
“Xem thử dùng có tốt không.” Lại đập vào lòng bàn tay mình hai cái.
Ngô Sở Úy trong lòng ấm ức, “Tôi đưa thắt lưng cho anh là để cho anh đánh tôi đó hả?”
“Cái này có hai tác dụng, ngày nào đó cái mông lớn của cậu ngứa ngáy, có thể đánh hai cái giải buồn cho cậu được.” Tươi cười không chút phúc hậu nào.
Ngô Sở Úy thầm mắng cái đồ biến thái, xoay người muốn đi dọn dẹp ngăn tủ, đột nhiên lại bị Trì Sính kéo lại.
“Mang vào cho tôi đi.” Trì Sính nói.
|
Ngô Sở Úy bướng bỉnh,“Anh không có tay à?”
“Không dễ dùng như tay cậu.” Nói xong liền đem dây lưng nhét vào bàn tay Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy bướng một lát, vẫn là lấy tay cầm một đầu dây lưng, xỏ qua khuyên quần thứ nhất, đến khuyên thứ hai, đến cái ở giữa, cái thứ hai đếm ngược, một cái cuối cùng… Vây lại một vòng quanh lưng, siết chặt đến lỗ cuối cùng, cho anh nghẹn chết!
Tay bị Trì Sính ấn lên dây lưng, giọng nói trầm thấp từ bên tai vang lên.
“Buổi tối hôm nay tôi không đi.”
Ngô Sở Úy biết rõ còn cố hỏi,“Vì sao?”
“Bị cậu làm cho mất kẹt rồi, làm thế nào có thể đi a?”
|
☆,87 Đã lâu không ngủ cùng giường.
Nếu nói tới thông minh, thì phải tính tới Ngô Sở Úy, người ta tuyệt đối không bao giờ đuổi Bình dấm nhỏ xuống dưới giường, trực tiếp cho ăn hơn mười con chim béo. Bình dấm nhỏ no đến bụng cũng muốn nổ, ánh mắt dại ra nhìn hai người trên giường, đến động một cái cũng lười.
“Ta thao, đừng có chen lấn!” Ngô Sở Úy tức tối đẩy Trì Sính.
Vốn là một chiếc giường đơn, thêm một thân hình vạm vỡ như Trì Sính, hai người có thể nằm chung mới là lạ. Trì Sính vừa lên giường, liền đẩy Ngô Sở Úy vào bên trong, Ngô Sở Úy mặt cũng đã muốn dán lên tường, có thể không phát hỏa sao?
“Đừng có đẩy nữa được không?” Lại rống lên một tiếng.
Trì Sính có thể bị âm rống này chấn trụ sao? Tiếp tục đè ép cái bánh nhân thịt người này vào, Ngô Sở Úy không thể nhịn nỗi nữa, cuối cùng trực tiếp vùng lên, nằm thẳng lên người Trì Sính. Bạn chẳng nhìn lầm đâu, là nằm ngửa, không phải là nằm sấp. Cái ót gối lên mặt Trì Sính, mái tóc tán loạn cố tình cọ qua cọ lại cái mặt của Trì Sính. Còn tưởng là làm thế có thể giải hận nhiều bao nhiêu a, kỳ thật trong lòng người ta lại sảng khoái cực kì.
Hương dầu gội bình thường, ngửi lại rất thoải mái, Trì Sính vùi mặt vào trong tóc của Ngô Sơ Úy. Ngô Sở Úy rõ ràng là cứng người một cái, cậu còn đang chờ Trì Sính sẽ vứt cậu xuống, ai ngờ hai cánh tay của hắn ngược lại lại vòng lên trên.
“Đại bảo.” Trì Sính thản nhiên .
Yết hầu Ngô Sở Úy khô khốc ừ một tiếng.
“Tôi ngày mai sẽ đi công tác với lãnh đạo, dự định khoảng bốn năm ngày nữa mới có thể về.”
Ngô SOử Úy cũng không có cảm giác gì lớn, đi thì đi, anh đi rồi, tôi liền có thể được yên tĩnh vài ngày, làm mấy chuyện đứng đắn.
Trì Sính còn nói,“Nhạc Duyệt cũng đi theo giúp tôi.”
Nghe nói như thế, Ngô Sở Úy rõ ràng cứng đờ ra. Tuy rằng sớm đã chuẩn bị tâm lý, thậm chí dự đoán được việc này là do chính mình thúc đẩy, nhưng từ miệng Trì Sính nói ra, đột nhiên liền biến thành một loại vị khác.
Trầm mặc một lúc lâu mới mở miệng, “Cũng tốt, coi như đi nghỉ phép.”
Ngô Sở Úy đoán không sai, sau khi gửi đống tin nhắn kia, chuyện yêu đương của Trì Sính liền trở thành tâm bệnh của Chung Văn Ngọc. Bà trước hết đi tìm lãnh đạo của Trì Sính, hỏi chuyện an bài gần đây nhất, cố ý muốn xin cơ hội cho con trai mình đi công tác, kỳ thật chính là biến thành nghỉ phép. Sau lại tìm đến Trì Sính, quấn lấy không tha bảo hắn mang theo Nhạc Duyệt, Trì Sính không chịu, Chung Văn Ngọc liền vừa khóc vừa nháo.
Thật ra, Trì Sĩnh biết là chuyện công tác là cố tình an bài, cũng biết Chung Văn Ngọc đang lo lắng cái gì. Nhưng hắn lại không thể dự đoán được, sau lưng còn có một kẻ giật giây khác, hiện tại đang nằm trong lòng hắn, bản thân cũng đang sinh ra khó chịu.
“Đại bảo.” Trì Sính kêu một tiếng.
Ngô Sở Úy từ trên người Trì Sính lăn xuống, tiếp tục nằm trên giường, lúc này Trì Sính lại ép cậu, nhưng cho dù có ép thế nào cậu cũng không lên tiếng, lại giống như một miếng dưa leo dính chặt lên tường.
Trì Sính tán tỉnh, khiêu khích, uy hiếp, cường bạo…. Mọi thứ đều tinh thông, nhưng hắn lại thiếu một món công phu duy nhất, đó chính là dỗ người. Cả đời này chưa từng dỗ ai, chưa từng nói xin lỗi, ngay cả một câu chịu thua cũng sẽ không nói.
Nhưng cố tình lại có một người chọt trúng điểm yếu của hắn.
Da mặt Ngô Sở Úy bị véo một cái mạnh, giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền đến.
“Tức giận rồi?”
Đen mặt, nhíu mày, mím môi, liếc mắt, còn nói khoác mà không biết ngượng một câu, “Rất ổn!”
Phía sau lại hỏi, “Cậu ổn như thế nào mà lại không thèm liếc nhìn tôi một cái?”
Ngô Sở Úy há miệng, hận không thể cắn rớt một mảng tường.
“Lười nhìn anh! Không muốn đối tốt với anh!”
Nói xong, cả người giống như một cái bánh rán bị đảo một cái, áo ngủ không biết đã quay được mấy vòng, chỉ còn một dây thắt lưng cột bên hông, ngực mở rộng. Tầm mắt Trì Sính nóng bỏng nhìn về chỗ này, bàn tay to lớn sờ lên, cùng là cơ ngực, nhưng Trì Sính thì kiên cường dẻo dai rắn chắc, Ngô Sở Úy lại mềm dẻo mà rất co dãn, lúc sờ cảm giác vô cùng tốt.
“Anh thôi làm mấy trò này đi.” Ngô Sở Úy mạnh mẽ đẩy cổ tay Trì Sính ra.
Trì Sính chế trụ đôi môi mỏng của Ngô Sở Úy, hừ hừ nói, “Cậu làm được mấy trò này, vì sao tôi lại không thể?”
Tất cả tiếng thở dốc ồ ồ của Ngô Sở Úy đều chạy vào miệng Trì Sính.
“Trì Sính, tôi thực sự rất chán ghét anh!”
Trì Sính đem cổ tay Ngô Sở Úy đẩy lên quá đầu, đầu lưỡi từ xương quai xanh rê xuống dưới nách, khiến lông nách ướt nhẹp, lại hạ lưu dùng răng kéo ra, đầu lưỡi chui vào lỗ chân lông tàn sát bừa bãi. Ngô Sở Úy trên cổ thấy ngứa, khó chịu mắng mỏ trong tiếng thở dốc hỗn loạn, quanh quẩn bên tai thật là liêu nhân.
“Toàn thân trên dưới không có lấy một miếng thịt.” Trì Sính bình luận một câu.
Khuôn mặt tuấn tú của Ngô Sở Úy ửng hồng, vừa muốn cãi chày cãi cối, miệng liền bị chặn lại.
Có lẽ là do lúc đoạn thời gian trước thiếu “yêu” nghiêm trọng, đem nay Ngô Sở Úy không biết là bị đùa đến bắn mấy lần, khi sắp ngủ khóe mắt ướt đẫm. Trì Sính biết trong lòng cậu tức tối, xoa nhẹ trán cậu nói: “Ai giận tôi cũng đều được, chỉ có cậu là không thể.”
Ngô Sở Úy mơ mơ hồ hồ nói một câu, “Vì cái gì?”
Trầm mặc hồi lâu, Trì Sính mới mở miệng.
“Bởi vì chỉ có khi cậu tức giận, tôi mới trở nên sốt ruột. Tôi đã đáp ứng cậu rồi, tất nhiên liền có thể làm được.”
Đáng tiếc, thời điểm Trì Sính nói ra câu này, Ngô Sở Úy đã ngủ rồi.
Đã lâu không ngủ chung giường, ôm nhau mà say giấc.
Bình dấm nhỏ nhìn một màn biểu diễn hạn chế lúc nửa đêm, lúc này cũng đã tiêu hóa xong hết, lắc lắc cái đuôi trườn từ tủ đầu giường xuống dưới, tìm một chỗ hở chen vào, đem đầu dán lên trán Ngô Sở Úy, vô thanh vô thức nhắm nghiền hai mắt.
|
☆,88 Anh con mẹ nó thật là đồ súc sinh!
Cái gì gọi là khẩu thị tâm phi? Chính là buổi tối một ngày trước còn ồn ào tôi ghét anh! Anh cút cho tôi! Sáng ngày hôm sau người bị mắng tỉnh lại, phát hiện mệnh căn của mình bị người ta nắm chặt. Truyện xưa kể chuyện cắt tay áo, Ai Đế tỉnh lại thấy Đổng Hiền ngủ đè lên ống tay áo của mình, sợ đánh thức y nên liền trực tiếp tự cắt đứt tay áo, ra vẻ vô cùng yêu thương.
Nhưng vấn đề là, Trì Sính bị nắm lên mệnh căn! Hắn cho dù có yêu Đại Thiết Đầu đến mức nào, cũng không thể nào cắt đi mệnh căn của mình đi?
Vì thế, một phát thật ác nhổ ra.
Nói “nhổ” một chút cũng không hề khoa trương, Trì Sính quay đầu nhìn lại, trong tay người nào đó đều là lông. (=…………=)
……
Ngô Sở Úy ngủ thẳng đến khi mặt trời lên cao mới rời giường, máy bay của người ta đã đáp xuống ở tỉnh khác rồi, Ngô Sở Úy mới ỉu xìu ngồi dậy, lê chân đi vào buồng vệ sinh. Một bên đánh răn một bên hối hận, đêm qua đáng ra nên dặn dò Bình dấm nhỏ mấy câu, nhất định phải thay đại ca chú ý cái tên kia! Chọc tức cô ta! Làm cô ta tức đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể trong một chốc liền diệt được mày, khổ tâm của đại ca mới không uổng phí a!
Suốt buổi sáng, đôi mắt Khương Tiểu Soái đều chuyển động quanh Ngô Sở Úy, không phải là hắn cố ý muốn nhìn, mà là vì hành vì bất thường của Ngô Sở Úy quá mức nặng. Cách mỗi một phút là mài răng, ba phút là vỗ má, năm phút thì thở dài, mười phút lại bắt đầu loay hoay mài răng…
“Khụ khụ……” Khương Tiểu Soái ở bên cạnh nháy mắt ra hiệu.
Ngô Sở Úy như người trong mộng mới tỉnh nhìn hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Khương Tiểu Soái nhiều chuyện một câu,“Hôm qua hắn có đến?”
“Sao anh biết?”
Cười xấu xa một tiếng,“Cậu đi nhìn cái thùng rác trong phòng có bao nhiêu là giấy vệ sinh.”
Ngô Sở Úy quẫn bách, cúi đầu xoay bút.
“Tiến triển thế nào rồi?” Khương Tiểu Soái hỏi thăm.
Ngô Sở Úy khẩu khí ra vẻ thoải mái nói, “Tiến triển rất tốt a, hai người ra nước ngoài nghỉ phép.”
Khương Tiểu Soái hừ hừ dùng mu bàn tay vỗ lên bụng Ngô Sở Úy một cái, “Nghẹn khuất rồi?”
“Tôi nghẹn khuất vì cái gì?” Lập tức bày ra khuôn mặt tìm vui trong khổ, “Mọi chuyện đang đi theo hướng mà tôi mong muốn a, tôi đoán lần công tác này cũng là cố ý an bài. Mẹ hắn nhìn thấy tin nhắn của tôi, nhất định thiếu kiên nhẫn, hận không thể một chốc liền mang con dâu vào nhà, miễn cho con trai đi sai đường.”
Khương Tiểu Soái đột nhiên nhớ tới một chuyện.
“Ngày đó tôi rời nhà đi lấy thốc, nhìn thấy Nhạc Duyệt cùng một người phụ nữ trung niên, không biết có phải là mẹ Trì mà cậu nói không, dù sao cũng có phong phạm lãnh đạo phu nhân.”
“Hẳn chính là bà ấy rồi.” Ngô Sở Úy tà tà nheo mắt lại, “Xem ra chiêu này của tôi đúng là dùng được, tiến hành đồng bộ. Bên này kích thích Nhạc Duyệt, bên kia kích thích mẹ Trì Sính, hai người phụ nữ cùng băn khoăn, quan hệ khẳng định sẽ gần lại. Cứ như vậy, mẹ Trì Sính chắc chắn sẽ cho Nhạc Duyệt một ảo giác nắm chắc chức con dâu trong tay, Nhạc Duyệt trong lòng một khi trong lòng nắm chắc, liền sẽ ra tay xuống chỗ Bình dấm nhỏ.”
Khương Tiểu Soái khẩu khí cẩn thận,“Cậu xác định?”
“Tôi rất hiểu người nào.” Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng, “Cô ta chỉ cần nếm được chút lợi lộc, liền lập tức quên hết tất cả, thả lỏng cảnh giác.”
“Vậy cô ta có thể hay không sẽ hạ thủ luôn bây giờ?” Khương Tiểu Soái lại hỏi.
Ngô Sở Úy ánh mắt thực bình tĩnh, “Sẽ không! Cô ấy sẽ ngốc như vậy, thời điểm nghỉ phép chỉ có hai người, Bình dấm nhỏ xảy ra chuyện, người Trì Sính nghi ngờ thứ nhất chính nàng.”
Khương Tiểu Soái càng cân nhắc càng thấy thú vị.
“Nói cách khác, lần này ra ngoài nghỉ phép là cơ hội để mâu thuẫn trở nên gay gắt?”
Nhắc đến cái này, Ngô Sở Úy thần sắc phức tạp.
“Đó là đương nhiên rồi, bình thưởng ở chung thì có thể không có cảm giác gì, một khi đã có cơ hội lãng mạn ở cùng nhau, từng cử động nhỏ của Bình dấm nhỏ sẽ đều khiến Nhạc Duyệt cực độ căm hận. Đó là quá trình chuẩn bị mâu thuẫn, thời gian càng dài, sự chuẩn bị càng kỹ, sự bùng nổ càng nhanh, khoảng cách cô ta đến “Tận thế” cũng lại càng ngắn.”
“Cho nên…” Khương Tiểu Soái cố ý dừng lại một chút, “Cậu là hy vọng bọn họ vui vẻ hưởng thụ lần nghỉ phép này, trở về càng trễ càng tốt đúng không?”
Một dao đâm trúng tâm a!
Bàn tay của Ngô Sở Úy vung lên, “Tôi đi ra ngoài khảo sát thị trường một chút, rắn sắp phải bán rồi, tôi muốn nghênh đón mùa xuân thứ hai của mình.” Vững bước ra khỏi cửa, thân hình nghiêm nghị, bóng dáng tiêu sái.
Đi ra ngoài chưa đến trăm bước, oán khí trong ngực không thể giấu được nữa, trong khoảnh khắc liền bạo phát.
“Trì Sính, anh con mẹ nó đúng là đồ súc sinh!”
|
☆,89 Mỗi người một tâm trạng.
Trì Sính mới rời khỏi sân bay, liền nhận được điện thoại của Cương Tử.
“Rắn tìm thấy rồi.”
Trì Sính mặt không đổi sắc theo lãnh đạo lên xe, lẳng lặng hỏi: “Tìm thấy ở đâu?”
“Quân khu.”
Hai từ ngắn gọn, thời gian trầm mặc thật dài.
Lúc trước Trì Sính cũng đã suy xét qua loại khả năng này rồi, bởi vì bác hai của hắn nhậm chức trong quân đội, bộ đội cũng có trường dưỡng rắn, nuôi thả bên trong, có người trông chừng, khả năng bị phát hiện rất thấp. Nhưng ba hắn cùng bác hai luôn âm thầm tranh chấp nhiều năm, bác hai của hắn trong nhà không có con trai, vẫn nhìn Trì Sính rất thuận mắt, ước gì hắn không nên thân. Cho nên để cho ba hắn mở miệng cầu bác hai giúp đỡ chẳng khác này úp một cái chậu phân lên đầu mình, thừa nhận Trì Sính làm việc không đàng hoàng, hắn không biết dạy con.
Nhưng lần này Trì Viễn Đoan thật là bất kể giá nào, thà rằng không còn mặt mũi, cũng phải bắt Trì Sính hàng phục mình.
“Cậu làm sao phát hiện ra?” Trì Sính hỏi.
Cương Tử nói, “Hôm nay tôi ra chợ giao dịch, nhìn thấy có một tên tiểu thương bán một ý rắn con đặc biệt, hắn thấy tôi có ý muốn mua, liền vụng trộm nói cho tôi, nói là chủng rắn này rất quý, đều là từ bộ đội lấy ra. Phản ứng đầu tiên của tôi chính là đám rắn kia của anh đẻ trứng, bộ đội vì muốn kiếm tiền quản lý nhân viên, thuận tiện lấy đi vài cái trứng bán qua tay tiểu thương.”
“Được, tôi biết rồi.” Trì Sính nói.
Cương Tử nói,“Kia tôi….”
Trì Sính lại theo thói quen treo máy.
Ngửa đầu tựa lên ghế, nhắm mặt lại trầm tư, muốn đem một đống rắn lớn hoàn hảo ra khỏi bộ đội, không phải là chuyện dễ dàng. Hiền tại làm rõ cùng Trì Viễn Đoan, đống rắn kia sẽ không còn đường sống, cho nên trước khi hắn có thể nghĩ được một kế sách vẹn toàn, còn phải day dưa cùng Trì Viễn Đoan, cố gắng tiêu trừ lòng cảnh giác của ông, tạo ra điều kiện thuận lợi hơn để xuống tay.
……
Cương Tử chân trước rời khỏi chợ giao dịch, Ngô Sở Úy chân sau liền đến.
Bước vào một cái lều lớn, ở bên trong đi bộ một chút, chỉ vào một con rắn cẩm ngọc hỏi, “Loại này năm nay bao nhiêu tiền?”
Ông chủ vươn ra hai ngón tay, “Ít hơn số này thì không bán.”
“Qúy như vậy?” Ngô Sở Úy bĩu môi, “Bên cạnh có hộ bán 150.”
Ông chủ trừng mắt, “Trọng lượng khẳng định không giống nhau! Nhóc con, cậu định lượng lại một chút, rắn của tôi nặng ký rưỡi. Cậu cứ đi khắp cái chợ này, tôi cam đoan giá tôi đưa ra chính là thực dụng nhất rồi.”
Ngô Sở Úy cười ha hả đi về phía trước.
“Nhóc con, cậu muốn mua thịt rắn hay mua rắn cưng? Rắn cưng thì mời cậu sang bên này xem, vô cùng xinh đẹp.”
Ngô Sở Úy nhìn qua một cách qua loa, liền thấy được một con lục mãng xà, nhưng trình độ rực rỡ so với Bình dấm nhỏ còn thua xa. Tuy rằng Ngô Sở Úy bị bệnh mù màu,, nhưng độ sáng bóng cùng độ sáng của da rắn, cậu vẫn có thể phân biệt được. Lục mãng xà thuần chủng như Bình dấm nhỏ, ở một khu vực thực sự là hiếm thấy.
Lại đi thêm một đoạn, vài rương thủy tinh hấp dẫn lực chú ý của Ngô Sở Úy.
Xem xong hàng giá rẻ cùng tạp chủng, lại xem là con rắn nhỏ này, tức khắc trước mắt liền sáng lên. Do bị ảnh hưởng nghề nghiệp, Ngô Sở Úy không có việc gì liền lên mạng xem mấy tư liệu về các loại rắn, đối với mấy loại rắn quý báu, Ngô Sở Úy đại đa số đều có thể phân biệt. Đồng thời nhìn thấy nhiều như vậy, lại nhìn lên tiểu thương quần áo đơn giản, trong lòng không khỏi lấp bấp kinh hải, hắn làm thế nào có thể có được nhiều giống rắn quý báu như vậy?
|