Nghịch Tập (Yêu Phải Tình Địch)
|
|
CHƯƠNG 216: BỊ CHƠI XỎ
Trương Bảo Quý và Trương Doanh cùng nhau trở về công ty. Ngô Sở Úy lần này mười phần thành ý, đem văn bản chính phủ cấp,hợp đồng đấu thầu dự án và thông báo thi công xây dựng cũng hơn hai mươi phần văn bản để trước mặt Trương Bảo Quý, ám chỉ ông ta rằng dự án đã chính thức được phê duyệt. Ngô Sở Úy hỏi,"Ông đã suy nghĩ kỹ chưa?" Xem ra đại cục đã được định sẵn, Trương Bảo Quý hoặc tiến, hoặc lùi. Nói tiến liền nhất định là mạo hiểm, nếu có chút lơ là tiền đồ trước mặt coi như hủy hoại sạch, rút lui thì tổn thất cá nhân vô cùng lớn, ông ta vì dự án này mà quăng vào không ít tiền của. Cho nên chỉ có thể đánh cược một lần. "Tôi đã suy nghĩ kỹ, đồng ý thu mua dự án này." Trương Bảo Quý nói. Ngô Sở Úy khẽ mở môi mỏng,"Phí chuyển nhượng...." Trương Bảo Quý lập tức bảo đảm,"Cứ dựa vào thỏa thuận trước của chúng ta." "Nhưng hiện tại lại có hai tập đoàn muốn thu mua dự án này." Ngô Sở Úy vẩy vẩy tay chỉ luật sư, luật sư lập tức đem tư liệu về hai tập đoàn cho Trương Bảo Quý xem. Trương Bảo Quý mặt lộ vẻ nghiêm trọng," Ý của cậu là không muốn đem dự án này giao cho chúng tôi? Hay cậu lo nghĩ giá cả lúc trước nói ra?" " Giám đốc Trương hiểu lầm tôi rồi.." Ngô Sở Úy cười nhạt,"Tôi đã muốn hợp tác với các ông thì nhất định sẽ không nuốt lời, huống hồ ông coi ông là thầy của tôi, tôi không chỉ nhìn lợi ích trước mắt mà còn phải nhìn tình cảm nữa chứ." Trong lòng Trương Bảo Quý không vì mấy câu đầy tình cảm của cậu mà dịu lại, trái lại càng nâng cao cảnh giác. "Đúng.. đúng.. đúng.." Trương Bảo Quý gật đầu ngầm bằng lòng," Cậu còn trẻ, cơ hội phát triển của cậu vẫn còn rất nhiều, quan hệ giữa người với người đối với cậu mà nói hẳn là so với tiền rất có giá trị." Ngô Sở Úy liền chuyển giọng điệu,"Nhưng quan hệ là việc quan hệ, còn với vấn đề lớn của chúng ta cũng không nên mập mờ. Bây giờ kể cả ông có là người trong nhà thì có những ba tập đoàn muốn thu mua dự án này, nếu muốn để cho tôi đồng ý, thì nhất định phải có đủ thành ý." Trương Bảo Quý cẩn thận nói," Chỉ cần cậu gật đầu, tôi sẽ đem 30% ứng trước chuyển khoản ngay cho cậu. Ít hôm nữa sau khi làm xong thủ tục, tôi sẽ đem phần còn lại chuyển qua cho cậu." "Cái đó không vội, tôi nếu nói thành ý đều không phải chỉ tiền, chính xác là 'cái này'." Ngô Sở Úy chỉ chỉ ngực. "Cái này?" Trương Bảo Quý một bên chỉ chỉ ngực, một bên ánh mắt ám chỉ Trương Doanh. Ngô Sở Úy lộ ra nụ cười xấu xa. "Chính là cháu ngoại ông." Trương Bảo Quý lộ ra dáng tươi cười sảng khoái. "Có thể kết bạn với người như tổng giám đốc đây, cháu gái ta đây thật có phúc, thành ý này tôi phải có.. phải có. Buổi tối ăn nhậu chơi bời, toàn bộ tính vào hóa đơn của tôi, tổng giám đốc Ngô chịu tận hưởng là tốt rồi." Mặt của Ngô Sở Úy đột nhiên trầm xuống,"Thế nhưng tôi không có căn nhà." Trương Bảo Quý vẻ mặt ngây ra. Ngô Sở Úy còn nói,"Ngay cả một căn nhà cũng không có, ông yên tâm giao cháu ngoại cho tôi hay sao? Ông thật là có thành ý, nhưng thành ý của tôi chưa đủ!" Trương Bảo Quý lại một lần nữa xoắn xuýt, trước đây để tặng lễ cho cậu ta, tất cả của cải trong nhà đều đào hết mang đi. Hiện tại chỉ còn lại một căn nhà năm trước mua, vốn định giữ lại dưỡng lão.... Nhưng cục thịt béo này thực sự quá màu mỡ, chỉ cần tiến triển thuận lợi, đơn giản kiếm lại gấp đôi là việc không thành vấn đề, đến lúc đó tiền tính bằng tỷ là ít. "Không có việc gì, tôi chỉ nói chơi vậy thôi." Ngô Sở Úy hời hợt nói,"Ông không cần để bụng, cùng lắm thì chờ tôi suy nghĩ kỹ về chuyện này chút." "Không cần suy tính!" Trương Bảo Quý như nói ra một quyết định khó khăn,"Vấn đề này cậu không cần lo lắng, một lát nữa chúng ta đi chuyển nhượng." Ngô Sở Úy cười cười. "Vậy chuyện này tôi liền quyết định." Trương Bảo Quý thầm thở ra một hơi. Trước khi đi, Ngô Sở Úy lại nhắc nhở một câu. "Ba chục triệu là phải gửi đến tài khoản cá nhân của tôi nhé, không có liên quan gì đến thủ tục chuyển nhượng." (Ha ha.. dính phải Úy Úy là dính phải shit rồi.. Nhớ vụ mười tệ tiêu vặt không??...Úy Úy không để mất đồng nào đâu.. ) Trương Bảo Quý mặt không thay đổi, cứng đờ gật đầu. Trên đường trở về, trợ lý đi cùng Trương Bảo Quý nhịn không được liền hỏi hỏi ,"Lời cậu ta vừa nói, có phải là ám chỉ ông chuyển nhượng đất trước rồi đem tiền chuyển qua." "Chính xác." "Vậy ông nắm chặt được bao nhiêu phần?" Trợ lý hỏi. Trương Bảo Quý nói,"Cứ nghe theo sự sắp xếp của tôi, từng bước từng bước hành động." Hôm nay lúc tan tầm, Trương Doanh lại vào phòng làm việc của Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy nhìn ánh mắt của cô ta hôm nay có chút khác khác. Trương Doanh gương mặt trắng như sứ, hiện lên hồng hào sáng sáng, hàm răng nhẹ nhàng cắn cắn môi dưới mọng đỏ, anh ánh mắt hờn dỗi bịn rịn nhìn Ngô Sở Úy một lát, tay hướng cổ cậu ta xoa nhẹ. "Làm sao lại nhìn tôi như vậy?" Trước đây Trương Doanh động chân động tay với Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy cũng sẽ phản ứng mạnh mẽ, hôm nay đột nhiên cảm giác gì cũng không có. Có lẽ là Trì Sính một phen 'Chỉnh đốn' rất có hiệu quả, hình ảnh luôn nhắc nhở trong đầu, nên trong lòng vô cùng kiên định. Trương Doanh tay cầm thẻ phòng khách sạn, mềm mại hỏi Ngô Sở Úy,"Buổi tối có rảnh hay không?" Ngô Sở Úy động tác phóng khoáng rút thẻ phòng khách sạn, ánh mắt rất phong lưu... .......................... Trương Doanh gọi điện thoại qua, Trương Bảo Quý lập tức chuyển tiền vào thẻ của Ngô Sở Úy. Tám giờ tối, Ngô Sở Úy đúng hẹn đến khách sạn. Vừa mới mở cửa, cổ đã bị cánh tay Trương Doanh quấn lấy. Ngô Sở Úy một chân đạp cửa đóng lại, dáng vẻ phong độ, ôm Trương Doanh đẩy lên giường, bắt đầu tháo cà-vạt. Dáng người hùng dũng dưới ánh đèn mờ ảo dựng lên nhanh chóng, cả thân hình đàn ông đầy hương vị mãnh liệt. (Hơi bị sốc nhẹ.. ) Ánh mắt của Trương Doanh mị hoặc liếc nhìn cậu. Ngô Sở Úy giọng không nghiêm túc nói,"Nếu không phải ông bên ngoại nhà cô dây dưa giày vò, tôi đã sớm 'chơi' cái bộ dạng lẳng lơ này của cô rồi." Nhắc tới Trương Bảo Quý, Trương Doanh mới nhớ tới, cô ta trước lúc 'làm việc' cùng Trương Bảo Quý đều uống một viên thuốc an thần. (thuốc ngủ) "Tổng giám đốc Ngô, tôi phải đi vào phòng tắm đã." Trương Doanh nói. Ngô Sở Úy hỏi," Để làm gì hả?" Trương Doanh nhỏ giọng nói bên tai Ngô Sở Úy,"Xuỵt.. xuỵt.." (Chắc Doanh Doanh của ta buồn vệ sinh.) Ngô Sở Úy tà ác cười,"Không bằng chúng ta cùng vào 'uyên ương nghịch nước' đi. (ý là uyên ương dục) Trương Doanh giả vờ giận đấm hai đấm nhẹ lên ngực Ngô Sở Úy. "Anh thật xấu xa." Ngô Sở Úy cười ha hả, để cho Trương Doanh đi vào. Trương Doanh sau khi đi vào, cấp tốc gửi cho Trương Bảo Quý một tin nhắn. "Tổng giám đốc Ngô đã đến." Nói xong hướng điện thoại qua khe cửa chụp một tấm hình khỏa thân của Ngô Sở Úy gửi cho Trương Bảo Quý, để cho ông ta hoàn toàn yên tâm. Kết quả, gửi xong tin nhắn, Trương Doanh liền bất tỉnh nhân sự. Ngô Sở Úy đem cô ta kéo lên giường, qua gần hai mươi phút sau, lại dùng điện thoại của cô ta gửi tin nhắn cho Trương Bảo Quý. "Tôi đã xong việc, ông có thể cùng tổng giám đốc Ngô ký hợp đồng rồi." Tin nhắn vừa gửi đi, Ngô Sở Úy đi đi lại lại quanh phòng căng thẳng chờ đợi, đến khi tiếng đập cửa vang lên. "Ai?" Ngô Sở Úy dán tai lên cửa cẩn thận nghe ngóng. Trì Sính mạnh mẽ giọng nói trầm trầm vang lên,"Tôi." Ngô Sở Úy thở phào một cái, mở cửa ra, để cho Trì Sính đem Trương Bảo Quý hôn mê bất tỉnh tiến vào. Sau đó, Trương Bảo Quý và Trương Doanh hai người trần truồng quấn quýt lấy nhau, đều hiện lên trong camera của Trì Sính.. (Giờ mới thấy cái camera có lợi.. ha ha..) Ngô Sở Úy kiểm tra lại, Trương Bảo Quý đã đem toàn bộ tiền chuyển qua chưa, cuối cùng một khoản tiền vẫn còn ở trên xe. Cũng là một phút trước Trì Sính cướp được của ông ta, điều này cho thấy ông ta hành sự rất cẩn thận. Có điều, cẩn thận thôi cũng chưa được, vừa mới bắt đầu ông ta đã bị Ngô Sở Úy vẽ đường sai cho chạy. Toàn bộ sự việc giải quyết xong, Ngô Sở Úy còn chưa kịp thở phào một cái, đã bị người nào đó đẩy đến góc tường. Trì Sính đem tay luồn vào trong quần Ngô Sở Úy, kiểm tra cậu nhỏ của cậu có thành thật hay không. Mới vừa rồi còn uy phong lẫm liệt, Ngô Sở Úy một thân đàn ông khí phách, bị Trì Sính sờ một cái như thế, gắng gượng một chút liền mềm nhũn, giọng điệu cũng thay đổi. "Sờ tôi để làm gì?" Trì Sính sờ thấy 'chim nhỏ' Ngô Sở Úy thấy mềm nhũn yên bình, gương mặt lạnh lùng cũng dịu dịu đi, nhưng ánh mắt chằm chằm nhìn Ngô Sở Úy mang theo vẻ tràn đầy uy lực mãnh liệt. "Chỉ cho phép một lần, sau này không được phép dùng 'chiêu' vớ vẩn này nữa." Ngô Sở Úy cười hì hì, cũng đem tay luồn vào đũng quần Trì Sính mải mê sờ soạng một trận. Trì Sính để cho Ngô Sở Úy đi ra ngoài trước, tự mình đem hiện trường thu thập"Sạch sẽ." Cuối cùng mắt nhìn xuống cơ thể trần trụi của Trương Doanh, con mắt bất thình lình chuyển âm u, cuối cùng một đạp lên hạ thể Trương Doanh. Ngô Sở Úy không biết, một đạp này của Trì Sính, triệt để chặt đứt khả năng mang thai của Trương Doanh vĩnh viễn. (Cười man rợ... Á há há.. Cho chết... ) Trương Bảo Quý tỉnh lại đã là buổi sáng ngày hôm sau, bên trong phòng mùi máu tươi ập vào mũi. quay đầu nhìn lên, trên giường đều là máu, sắc mặt Trương Doanh trắng bệch. ( Lần sau chừa Úy Úy ra nhe con.. *Cười mãn nguyện.. ) Trương Bảo Quý sắc mặt thoắt cái thay đổi, còn chưa kịp mặc xong quần áo, cửa phòng đã bị đá văng. "Ông Trương, ông bị nghi ngờ hối lộ, không làm tròn trách nhiệm, bao nuôi nhân tình, tham ô của công, bây giờ chúng tôi hướng theo luật pháp lập tức bắt giữ ông." Trương Bảo Quý không dám tin xem kỹ giấy phép bắt giữ trong tay cảnh sát, ở mục hối lộ đầu tiên được ghi rõ ràng,"Vàng thỏi." và "Xe xa xỉ." Tham ô của công "Ba chục triệu tệ." đồng phạm Trương Doanh cũng được liệt vào. Trương Bảo Quý trong nháy mắt chết chân, toàn bộ cơ thể như bị tê liệt.
|
CHƯƠNG 217: ĂN CỦA LÃO TÔN MỘT GẬY!.*
Tiết thanh minh đến, Ngô Sở Úy vội tới đốt vàng mã cho ông bà Ngô. "Mẹ, công ty con nhận được một dự án lớn, sắp chính thức khởi công, hiện tại công ty con trong ngành cũng có chút tiếng tăm, chờ nó phát triển ổn định, con sẽ đầu tư sang lĩnh vực khác." "Trước đây con có nói chuyện cùng mẹ, nói cấp trên của con đối với con rất tốt, rất coi trọng con, nhưng thực ra con đã nói dối mẹ. Trước đây con luôn chịu ông ta ức hiếp, nhưng có điều bây giờ con đã đem tất cả oan ức trả lại cho ông ta, làm ông ta thân bại danh liệt. Bây giờ con có ba căn nhà, một căn lấy được từ trong tay ông ta, còn hai căn nhà khác dùng tiền kiếm được mua." "Ba căn nhà này đều rất tốt, vừa lớn vừa rộng rãi, nhưng con không dám đi vào ở, con vừa đi vào liền nhớ hai người. Con luôn luôn ân hận, ân hận vì trước khi hai người còn sống, con không thể cho hai người cuộc sống tốt." "Mẹ, con và Trì Sính tình cảm vẫn rất ổn định. Mẹ không cần lo lắng, Trì Sính lợi dụng chức vụ mà vì công ty con làm trái pháp luật chứng cứ đều trong tay con. Nếu anh ta dám không trung thành với con, con lập tức giao anh ta cho pháp luật trừng trị. Nếu ba anh ta dám làm khó dễ con, con lập tức đem con trai ông ta vào trại giam.!" (Úy Úy quá tỉnh..) " Trì Sính luôn luôn cười nhạo con rất keo kiệt, kỳ thực con một chút cũng không bủn xỉn, con vẫn nhớ lời mẹ dặn, cái gì cần tiêu vẫn phải tiêu, không nên hoang phí thì không hoang phí." "Hiện tại con đã để dành được rất nhiều tiền, trước đây là để dành cưới vợ, bây giờ thì để dành cho con và Trì Sính dưỡng lão. Con đã có kế hoạch cho nửa đời còn lại rồi, mẹ cứ yên tâm đi." Ngô Sở Úy đưa ánh mắt chuyển đến bia mộ ông Ngô. "Ba, con đã tìm cho ba một cô con dâu, ngoại trừ là đàn ông thì không có bất cứ khuyết điểm gì, anh ấy bình thường cũng biết làm việc vặt trong nhà, gấp chăn gấp chiếu đều là việc của anh ấy. Anh ấy thường giúp con giặt quần áo, thỉnh thoảng cũng xuống bếp. Con có một 'cô vợ' vô cùng dễ dụ, bất kể con có làm sai chuyện gì, chỉ cần cười cười với anh ấy, anh ấy sẽ không tính toán với con." "Hai chúng con cho tới bây giờ cũng không tranh cãi nhau, gia đình phân công rõ ràng, anh ấy quản lý khuân đồ, sửa chữa, làm việc vặt, con quản lý tiền bạc. Thời gian trước để 'chỉnh' cái tên họ Trương kia, đã để vợ con chịu oan ức, con dự định mua nhẫn về dỗ dành anh ấy." "Ba, ba vẫn chưa thấy qua vợ con ba nhỉ? Con bây giờ đem ảnh của anh ấy đốt xuống cho ba hai tấm, một tấm chụp toàn thân, một tấm chụp gương mặt. Nếu ba nhìn không rõ lắm lần sau quay lại con sẽ làm một người giấy đốt xuống cho ba xem. Nếu ba cảm thấy không tệ lắm, nhớ báo mộng đánh giá anh ấy như thế nào cho con." "Được rồi, con không biết phải nói gì, kể gì nữa không, sau này con sẽ kế tiếp cho hai người nghe." Ngô Sở Úy quay về hai bia mộ cúi lạy một cái thật sâu.. (Có ai thấy Úy Úy đáng yêu không?) ............... Mấy ngày nay, công ty Ngô Sở Úy đang bận chuyển địa điểm, công ty đang trên đà lớn mạnh, nghiệp vụ tăng nhanh và được mở rộng, mặt bằng công ty trước không gian có vẻ không đủ. Trì Sính đang giúp Ngô Sở Úy tham khảo mấy chỗ đất tốt, cuối cùng chọn ra được một địa điểm vô cùng đẹp, ở giữa trung tâm rất thuận tiện cho việc qua lại buôn bán. Bởi vậy, công ty Ngô Sở Úy và đơn vị Trì Sính khoảng cách rút ngắn chỉ còn một một nửa, càng dễ dàng cho việc 'Qua lại liên hệ." Từ lúc Trì Sính ép buộc Ngô Sở Úy rèn luyện bản thân, đến bây giờ đã gần một tháng, lúc ban đầu thì Ngô Sở Úy kêu trời kêu đất, sau này thì đã thành một thói quen, mỗi ngày đi làm đều chạy hơn mười km, một ngày không chạy đã cảm thấy không được tự nhiên. Ngoài chế độ ăn uống tập luyện thói quen, để cho Ngô Sở Úy làm không biết mệt còn có một một nguyên nhân quan trọng là, vận động nhiều còn giúp cải thiện chất lượng cuộc sống sinh hoạt. Tuy rằng hai người bọn họ chất lượng đã tương đối cao, nhưng cái này cũng không gây trở ngại Ngô Sở Úy càng theo đuổi tìm kiếm chất lượng 'CAO' hơn. Buổi tối tan việc, Trì Sính đem xe cất vào tầng hầm công ty của Ngô Sở Úy, và cùng cậu chạy bộ về nhà. Trên đường, bình thường Ngô Sở Úy rất hay đùa giỡn, không có việc gì liền tăng tốc chạy bỏ xa Trì Sính, để cho Trì Sính ở phía sau nhìn cậu lắc hai cái mông săn chắc căng tròn. Sau đó đứng ở phía trước đắc ý nhìn Trì Sính chạy đến, tạo dáng vẻ chờ đợi anh chạy đến bên cạnh mình. Nếu như ngày nào đó Trì Sính chạy nhanh, cố ý không đợi cậu, Ngô Sở Úy chạy hùng hổ phía sau. Ban sáng thì không sao cậu chỉ ầm ĩ một chút, nhưng đoạn đường vắng mà là buổi tối, thì liền nghe thấy Ngô Sở Úy kêu gào. Hôm nay gió lớn, Ngô Sở Úy chạy có chút vất vả. Trì Sính hỏi,"Mệt hay sao? Mệt thì mình nghỉ một lát." Ngô Sở Úy lắc đầu,"Không mệt." "Tôi sao lại cảm thấy cậu chạy không nổi rồi?" "Ai nói? Tôi còn có thể hát nữa kìa!" Nói xong, lại bắt đầu cất tiếng ngân nga như cụ già hát nhạc thiếu nhi, rõ ràng hô hấp không tốt, lại còn giả vờ vẻ mặt bình thản thoải mái. Gió càng lớn hát càng hăng hái, lại càng thở gấp, càng thở gấp lại càng cố gắng. Kết quả về đến nhà, miệng ngậm đầy cát. Biết bị lừa, tóm ngay lấy đầu Trì Sính liều mạng hôn môi, sau đó thì hai người miệng toàn cát. Ăn cơm xong, còn có một tiếng đồng hồ luyện kỹ năng đánh đấm, thỉnh thoảng còn có thể cùng anh đấu mấy chiêu, Trì Sính cố tình để cho cậu đánh hai cái, Ngô Sở Úy có thể vui vẻ quá nửa đêm. (Ôn nhu một hồi rồi lại cường công.. Làm tim con dân hoang hết cả mang..) Tắm rửa xong, Trì Sính đứng ở ngoài ban công hút thuốc. Ngô Sở Úy ngồi xếp bằng ở trên giường xâu chuỗi hạt, Tiểu Dấm Chua quấn quanh hông của cậu. Trong hộp giấy có rất nhiều hạt màu sắc đủ cả, Ngô Sở Úy từ bên trong lấy ra hạt châu màu sắc giống nhau, xỏ thành một chiếc vòng tay, xỏ xong đều đưa cho Trì Sính kiểm tra. Trước đây Ngô Sở Úy xỏ thành vòng tay rất 'náo nhiệt', màu nào cũng có, bây giờ càng ngày càng hoàn chỉnh hơn, màu sắc cũng không lẫn nhiều, thỉnh thoảng cũng có hạt châu khác màu lẫn vào, nhưng so với trước đây đã tiến bộ rất nhiều. Trì Sính nhìn thì có vẻ rất chuyên tâm hút thuốc, nhưng thực ra ánh mắt thì liếc Ngô Sở Úy liên tục. Anh nhìn Ngô Sở Úy mãi cũng không thấy đủ! Có đôi khi theo dõi từng hành động nhỏ của Ngô Sở Úy, chính là công việc hứng thú vui vẻ nhất của Trì Sính. (Đừng hỏi vì sao đọc chương này ngọt thế nhé.. Đêm nay phải mơ về Quách tử để giữ tinh thần chung thủy... ) Trải qua một thời gian rèn luyện, vóc dáng của Ngô Sở Úy càng phát triển đồng đều, đường nét cơ thể lộ ra đường cong vô cùng hấp dẫn. Hai đùi cậu săn chắc, bộ lông rậm rạp ẩn dấu phía dưới, lấp ló đầu ra một con chim to, trong ổ chim to cất giấu hai quả trứng lớn, một 'nhà ba người' ấm áp. (Nhà ba người= Cụm ấy ấy*..) Ngón tay Ngô Sở Úy sạch sẽ nhặt lên một hạt châu, đôi mắt to tỷ mỷ nhìn cẩn thận phân biệt, xem xét kỹ càng từng chi tiết rồi mới xỏ vào, sau khi xỏ vào vẫn còn phải ngắm nghía một lần nữa. Đúng lúc này, Tiểu Dấm Chua đầu nhọn nhọn thò ra dò xét, cái miệng nhỏ nhắn cắn lên sợi dây Ngô Sở Úy đang xâu chuỗi hạt. "Đừng cắn đừng cắn........" Ngô Sở Úy sốt ruột mà răn dạy Tiểu Dấm Chua một câu. Sau đó Tiểu Dấm Chua dùng đầu đong đưa, lại quay lại 'nhà ba người' mà tham gia 'náo nhiệt'. Ngô Sở Úy nhột nhột cười lăn lộn, con rắn hết sức dâm đãng. "Đừng đùa nghịch...... nhột...." Gương mặt tuấn tú cứng nhắc của Trì Sính hiện lên một tia không dễ phát hiện dáng vẻ tươi cười. Ngô Sở Úy đang cười đến vui vẻ, đột nhiên thoáng nhìn ánh mắt Trì Sính nghiêm túc, thần kinh ngay lập tức căng thẳng, liền di chuyển tầm mắt, phát hiện 'nhà ba người' đang hớ hênh bại lộ ra ngoài. Lúc đầu vẫn còn giả bộ bình tĩnh, liếc trộm Trì Sính vài lần, trên mặt có chút không nhịn được. Tay bắt đầu đưa đến phía dưới gối, tìm quần sịp, không tìm thấy, nhớ tới bên trong tủ đầu giường có, Vì vậy trở mình cong mông với sang tủ đầu giường. Trì Sính cũng không biết nên cười hay làm gì. Sải bước nhảy qua bàn nhỏ, một tay bóp cổ của cậu đè xuống giường, tay kia hăng hái nâng hông cậu, để cho mông cong của cậu càng vểnh cao, phát lên cái mông lẳng lơ của cậu một cái. "Cậu, con tiểu yêu này, có phải đang niệm chú kim cô không hả.!" (Chú kim cô của Đường tăng đó..) Ăn của lão Tôn một gậy! Thu phục tiểu yêu xong, Trì Sính tựa ở đầu giường, hai cánh tay lực lưỡng vòng ôm Ngô Sở Úy vào trong lòng, lẳng lặng nhìn cậu chơi trò chơi trên điện thoại di động. Trì Sính đem tay đưa đến đùi Ngô Sở Úy vuốt ve sờ soạng. Ngô Sở Úy chơi trò chơi liền chết. Sau đó Ngô Sở Úy xoay người, dùng hết sức lực của mình đẩy Trì Sính xuống giường, cùi chỏ chặn ở yết hầu anh, ánh mắt lóe lên tia âm tà. "Tôi muốn ở trên 'làm' anh có được không?" Ngô Sở Úy nói, "Tôi đều đã quên mùi vị 'đâm' anh nó như thế nào rồi." Ánh mắt Trì Sính xám lại u tối lại, tay đặt trên mông mềm mại của Ngô Sở Úy mạnh mẽ bóp bóp. "Lại muốn để cho tôi dùng kẹp gỗ, kẹp JB cậu đúng không?" Lần trước Ngô Sở Úy dùng cậu nhỏ cứng rắn đâm vào mông Trì Sính, khiến cho Trì Sính dùng dụng cụ tự chế tra tấn một trận, lúc đó bị kẹp đến gào khóc rên rỉ, bây giờ nghĩ lại, thằng nhỏ vẫn thấy run rẩy. Ngô Sở Úy tức giận đá một cái lên mông Trì Sính, nằm quay sang một bên vì không được anh 'phối hợp'. Trì Sính nhéo một cái lên má Ngô Sở Úy, phát hiện mặt của của cậu căng cứng, đặc biệt khó chịu, bóp bóp cũng vẫn bất động. "Không được cho tôi thấy sắc mặt khó chịu này." Trì Sính mắt hổ trợn lên thị uy. Ngô Sở Úy vẫn như vậy cứng đầu cứng cổ không được lên tiếng. Trì Sính nhe răng cười hai tiếng, phát một cái lên mông Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy tức giận rên rỉ bục bội hai tiếng, dùng sức gạt cánh tay của Trì Sính đặt ở mông mình. Không ngờ lại phát một cái nữa lên mông, Ngô Sở Úy nghẹn ngào một tiếng chui vào ổ chăn. Liên tục bị hai cái phát, Ngô Sở Úy rất khó chịu, chui ngay vào chăn nằm xoay lưng lại với Trì Sính, giãy dụa, đạp đạp. (Hình như cảnh này lên phim phiên ngoại rồi..) Giằng co thật lâu, hai người mới ôm nhau ngủ. Sáng sớm hôm sau, Ngô Sở Úy mặc áo sơ-mi hồng nhạt, chỉnh sửa lại âu phục, tóc chải ngược lại bóng mượt, đẹp trai đứng trước gương, quay một vòng ba trăm sáu mươi độ nhìn ngắm bản thân. "Dáng vẻ lẳng lơ." Trì Sính nói. Ngô Sở Úy hừ lạnh một tiếng, ra cửa đi giày. "Này, hôm nay tôi không cần anh đưa đi làm, tôi tự mình đến công ty." Hôm nay vừa vặn Trì Sính được nghỉ, anh phải cùng Cương Tử đi ra ngoài một chuyến, vốn định đưa Ngô Sở Úy đến công ty trước rồi mới đi việc riêng. Nhưng Ngô Sở Úy cho rằng phiền hà, bản thân tự mình đi. "Thật sự không cần tôi đưa đi?" Trì Sính hỏi. Ngô Sở Úy hất đầu,"Khỏi cần!" Trì Sính mắt thấy Ngô Sở Úy bước vào thang máy. Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, lòng của Trì Sính đột nhiên như là bị vật gì cứa vào, rạch xuống một đường đau đớn khó chịu......
|
CHƯƠNG 218: BỐ CHỒNG.
" Xe ta bon trên những dặm đường giữa làng quê ta băng qua bao suối đèo, đồi nương xe ta bon ra chiến trường..." Ngô Sở Úy vừa lái xe vừa ngân nga, đang hát vui vẻ, 'bạch' một tiếng, trước mắt xuất hiện lòng đỏ trứng bị vỡ, phía trên còn dính vỏ trứng, lòng trắng trứng chảy thành vệt dài trên kính chắn gió, nhìn muốn buồn nôn. "Mẹ nó!, tên khốn nào thất đức như vậy chứ!" Ngô Sở Úy nhịn không được lầu bầu một câu, theo bản năng giảm bớt tốc độ xe. Kết quả, liên tiếp hai ba quả trứng gà hướng kính chắn gió của cậu đập tới, đập đến Ngô Sở Úy trở tay không kịp, vội vã mở cần gạt nước. Giá đừng mở còn tốt, kính chắn gió bị phủ một màn trắng, hoàn toàn che mất tầm nhìn. Ngô Sở Úy lúc này mới ý thức được, đây không phải là trứng gà thông thường, có người muốn cướp xe. Phản ứng đầu tiên là báo cảnh sát. Vừa bấm 110, còn chưa kịp nói, cửa xe đã bị người khác đập. Bộp bộp bộp Ngô Sở Úy nghe thấy tiếng vang liền tan nát cõi lòng, đây chính là xa cậu mới mua mà! Báo qua loa tình huống với cảnh sát xong, Ngô Sở Úy liền quay ra ngoài rống to hơn, "Muốn tiền tôi cho các người, đừng đập xe tôi!" Hai người đàn ông to béo gõ cửa xe một cái. "Đi ra đây!" Ngô Sở Úy ngồi không nhúc nhích, người bên ngoài quay quay cây búa đập lên kiếng. Ngô Sở Úy vội vàng mở cửa xe, đi ra ngoài dùng hết sức gầm lên giận dữ. "Mấy người muốn làm gì? Có biết tôi báo cảnh sát rồi không?" Người đàn ông cao to không nói hai lời, trực tiếp dùng nắm tay đấm vào mặt Ngô Sở Úy, Ngô Sở Úy nhanh nhẹn tránh được. Tiếp theo trái một đấm, phải một quyền, cuối cùng bồi thêm một đá, tốc độ cực nhanh, đem tên to con đá ra xa hơn một thước. Tên to con bên cạnh sợ đến ngây người, vốn tưởng rằng một người dư sức hạ gục Ngô Sở Úy, hắn cũng lười nhúng tay vào, không ngờ thằng nhóc này lại có bản lĩnh! Vì vậy từ phía sau xông lên, túm lấy cổ áo Ngô Sở Úy, dùng sức quăng lên xe. Ngô Sở Úy cắn răng, cấp tốc xoay người, hung hăng đạp lên đùi tên to con gần nhất một cái, người nọ trực tiếp quỵ xuống. Lúc này, hai tên to con liền nổi nóng. Túm lấy Ngô Sở Úy đánh tới tấp. Ngô Sở Úy ngoan cường chống lại, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, tuyệt đối không để bị người đánh, ở đây bị một đòn về nhà là mười đòn. Sự thật chứng minh đặc huấn gần đây của Trì Sính thực sự có ích, nếu là trước đây, Ngô Sở Úy chỉ cần bị hù một tiếng đã vãi ra quần. Sau khi đánh ra mấy chiêu đẹp mắt, thể lực Ngô Sở Úy có chút chịu hết nổi, dù sao đây cũng là địa bàn của người ta. Cậu chỉ là thằng nhóc 75kg, người ta cộng lại hơn 200 kg, đè cũng đè cậu dẹp lép. "Aaaaaaaaa!" Đầu gối trúng phải một cước mạnh mẽ, Ngô Sở Úy kêu đau một tiếng, đau đến thiếu chút nữa quỵ xuống. Một trận mưa nắm tay nhắm đầu cậu giáng xuống, Ngô Sở Úy chỉ có thể bảo vệ mấy chỗ hiểm, mở một con đường máu, chạy trước rồi tính. Hai tên này thật không khách khí, chuyên tìm những chỗ dễ để lại dấu vết mà đánh, Ngô Sở Úy càng nói đừng đánh vào mặt, hai người càng nhằm vào mặt cậu mà đấm. Ngô Sở Úy nhận ra, hai người này không phải tới cướp, là tới bắt cóc cậu. Nghĩ đến điểm này, Ngô Sở Úy dồn hết toàn lực, hướng bên hông tên ra tay tàn nhẫn với cậu nhất một đá. Khiến hắn trong nháy mắt ngã sang bên cạnh, lợi dụng khe hở, nhất thời xông ra, nhanh chóng chạy điên cuồng trên đường. Cứ chạy như vậy, tên to con phía sau không phải là đối thủ. Ngô Sở Úy trong khoảng thời gian này mỗi ngày chạy 5km, 10 km, sức lực tương đương trâu bò, hơn nữa sức chịu đựng cũng đạt mười phần. Giờ này phút này, cậu đặc biệt cảm tạ Trì Sính đã yêu cầu nghiêm khắc đối với cậu, không Trì Sính công phu bồi dưỡng, cậu không có khả năng chạy thoát nguy hiểm. Rốt cục, chạy khỏi con đường vắng vẻ, Ngô Sở Úy cũng đến chỗ đông người. Hai người phía sau không biết bị bỏ xa mấy con phố, ngã tư phía trước đột nhiên xuất hiện một cảnh sát mặc đồng phục, Ngô Sở Úy trong nháy mắt thấy được hi vọng. "Đồng chí cảnh sát, nhanh, cứu tôi! Phía sau có hai tên béo muốn giết tôi!" Cảnh sát liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, lại cẩn thận nhìn hình gửi đến điện thoại, sau đó hỏi Ngô Sở Úy: "Anh là người vừa báo cảnh sát? Anh là Ngô Sở Úy?" Ngô Sở Úy gật đầu, "Đúng đúng đúng, đây thẻ căn cước của tôi." Móc ra đưa cho viên cảnh sát. Viên cảnh sát sau khi xem, không nói hai lời, liền lấy còng ra còng Ngô Sở Úy lại. Ngô Sở Úy quá sợ hãi, "Vì sao bắt tôi?" Còn chưa hỏi rõ nguyên do, hai tên to béo thở hồng hộc đã đuổi tới, cảnh sát giao cậu cho tên to con, tên to con nhét cậu vào bao bố, bao bố lại bị nhét vào trong xe Ngô Sở Úy. Sau đó, Ngô Sở Úy bị áp giải đến địa điểm bàn giao. Trên đường, hai tên to con này nuốt không trôi cục tức, liền mạnh mẽ đánh Ngô Sở Úy một trận. Ngô Sở Úy bị người trong bao tải đánh, hai tay lại bị còng, tránh không được né không xong, đau đến muốn chảy nước mắt. Lúc này, cậu không thèm cảm tạ Trì Sính nữa, toàn bộ biến thành mắng chửi. Nếu không phải anh dạy tôi mấy chiêu thối này, tôi có thể chọc giận người ta sao? Nếu không phải anh nâng cao thể chất của tôi, tôi có thể chạy xa như vậy để bị cảnh sát bắt lấy sao? Tôi nếu như ngay từ đầu không phản kháng thì tốt biết bao, tôi nếu là không ỷ mạnh, trực tiếp ra vẻ đáng thương thì tốt biết bao, tôi cũng không đến nỗi chịu nhiều tội như vậy! Ba mươi lăm, ba trăm năm mươi, ba mươi sáu, ba trăm sáu mươi, ba mươi bảy, ba trăm bảy mươi... Mỗi một cú đều đau thấu tim, Ngô Sở Úy đếm rất rõ ràng. Cuối cùng, Ngô Sở Úy nghe được xe tắt máy, chấm dứt nổi khổ da thịt. Tiếp theo, cậu bị khiêng từ trong xe ra, điểm hạ cánh sau cùng là một cái giường lớn. Bốn phía yên tĩnh lại, tai Ngô Sở Úy vẫn là tiếng ong ong, thỉnh thoảng còn nghe thấy mơ hồ. Cậu cố hé khóa mắt sưng đau, quan sát tình hình xung quanh, khác xa với căn phòng vừa tối vừa nhỏ mà cậu tưởng tượng. Ở đây rộng rãi sáng sủa, trong phòng trang trí cao quý trang nhã, mang theo nồng nặc mùi vị sinh hoạt thượng lưu. Một bên cổ tay cậu bị còng trên giường, tay kia thì tự do, có thể để cậu xoay người. Bắt cóc mà còn nhân đạo đến vậy? Trên người thì đau, trong lòng thì bất an, Ngô Sở Úy không còn hơi để tự hỏi rốt cuộc ai muốn gây khó dễ với cậu. Co rúc ở trên giường, yên lặng chịu cơn đau từ lục phủ ngũ tạng truyền tới, ý thức ngày càng mơ hồ. Không biết qua bao lâu, cửa phòng đột nhiên mở. Ngô Sở Úy cảnh giác mở mắt ra, quay đầu nhìn ra phía cửa, một hình ảnh vừa quen thuộc vừa xa lạ chiếu vào mắt cậu. Trì Viễn Đoan vững vàng bước tới bên giường, cúi đầu ngắm Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy sửng sốt giây lát, nhận ra người này là ai, không biết sao, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm. Là người trong nhà... Trì Viễn Đoan thấy Ngô Sở Úy mặt mày xanh tím, khóe miệng hiện lên tơ máu, xương gò má sưng húp... khẽ nhíu chân mày. Ông nào muốn dùng vũ lực với Ngô Sở Úy, dù sao Ngô Sở Úy ở trong mắt ông cũng là đứa nhỏ, cùng trang lứa với thằng con Trì Sính, nếu không phạm tội tày trời, sẽ không đáng bị đánh nặng như vậy. "Biết ta là ai không?" Trì Viễn Đoan hỏi. Ngô Sở Úy gật đầu. Trì Viễn Đoan lại hỏi, "Biết tôi là gì của cậu không?" Trì Viễn Đoan vốn tưởng rằng hỏi những lời này, Ngô Sở Úy hẳn là không có lời gì đáp lại, hoặc là nói lời xin lỗi. Sở dĩ ông hỏi vấn đề này trước chính là muốn Ngô Sở Úy biết rõ, ông là Ngô Sở Úy đắc tội, là người rất mất mặt. Không ngờ, Ngô Sở Úy cố sức từ miệng phát ra hai chữ. "Bố chồng." (Đọc mà cười đau ruột....) Trì Viễn Đoan lúc đó liền xanh mặt, ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm Ngô Sở Úy, không nói được câu nào... . Trì Sính ở bên ngoài bận rộn cho tới trưa, đến giờ trưa, nhớ tới gọi điện cho Ngô Sở Úy. Điện thoại đổ chuông, nhưng không ai bắt máy. Trong chốc lát, một tin nhắn ngắn gửi tới. "Tôi ra ngoài tiếp khách hàng quan trọng, không tiện nghe điện thoại." Trì Sính bỏ điện thoại vào túi, quay đầu nói với Cương Tử: "Ta tìm chỗ nào ăn cơm đi." Cương Tử nói: "Tôi có hẹn rồi, lát nữa phải theo bọn họ đi uống rượu." "OK, vậy cậu đi đi." Cương Tử đi rồi, Trì Sính suy nghĩ một chút, hôm nay nghỉ không có việc gì, hẳn là về nhà một chuyến, cũng lâu rồi chưa về, cũng không hai vợ chồng già thế nào. Vì vậy, mua túi lớn túi nhỏ gì đó về nhà. Trước khi về nhà gọi cho Trì Viễn Đoan, xác định ông ở nhà mới xuất phát. Trì Viễn Đoan vào nhà dán miệng Ngô Sở Úy lại, rồi lại khóa cửa căn phòng ngủ này lại. Hơn mười phút sau, Ngô Sở Úy nghe được tiếng của Trì Sính. "Chỉ có một mình ba ở nhà?" Ngô Sở Úy mở mắt ra. Trì Viễn Đoan giọng không có gì nói: "Chỉ có mình ba, mẹ mày nhớ cháu ngoại, bay qua thăm chị mày rồi." "Sao không nói với con một tiếng?" Trì Viễn Đoan nói: "Mày bốn năm tháng nay có về nhà đâu, chờ mày về có khi mẹ mày cũng về rồi, có nói cho mày biết hay không có gì khác nhau?"
|
CHƯƠNG 219 : CÁCH MỘT CÁNH CỬA.
"Có cơm không?" Trì Sính lại hỏi. Trì Viễn Đoan nói: "Trong bếp có đó, tự đi mà lấy." Nghe tiếng bước chân từ xa đến gần, Ngô Sở Úy bị dán chặt miệng cố sức phát ra tiếng ô ô, mặt mày trong nháy mắt nghẹn đến đỏ bừng. Sợ tiếng động không đủ lớn, cậu còn cố nén đau dùng sức xoay người, dùng mông đập lên ván giường, dùng chân đá vào thành giường, mồ hôi lăn từ trán xuống giường, để lại vệt ướt nóng hổi. Căn phòng cách âm thật rất tốt, Ngô Sở Úy náo động như vậy, Trì Sính cũng chỉ nghe được tiếng động nhỏ. Tay định xoay chốt cửa, phát hiện cửa bị khóa . "Sao cửa khóa lại vậy?" Trì Sính hỏi, "Bên trong có người à?" Ngô Sở Úy lại ô ô kêu vài tiếng, gấp đến độ vành mắt đều đỏ. Trì Viễn Đoan hời hợt nói: "Hai ngày trước cậu mày đem tới một con chó con, tao để nuôi trong phòng đó." "À." Trì Sính không quan tâm, nhấc chân tiếp tục đi vào bếp. Ngô Sở Úy nghe tiếng bước chân đi xa dần, trong lòng vừa gấp vừa uất ức, tôi không phải chó con! Tôi là Đại Bảo! Tôi bị đánh đập một trận, còn bị cha anh nhốt lại đây này. Tôi cũng chưa ăn cơm nè, tôi cũng đói nè, tôi còn toàn thân đau nhức, anh, sao không biết đá cửa ra chứ! Khoảng cách xa nhất trên thế gian này, không phải sống hay chết, mà chính là tôi nằm ngay trong phòng, nhưng anh không biết tôi ở đây. Trì Sính từ nhà bếp bưng ra hai đĩa sủi cảo, ngồi bên bàn ăn từng cái từng cái. Trì Viễn Đoan hỏi: "Ngày mai có rảnh không?" "Để làm gì?" Trì Sính hỏi lại. Trì Viễn Đoan nói: "Đi xem mắt với tao" Trì Sính cười khan một tiếng, "Có tuổi rồi mà còn muốn hồi xuân?" "Nói cái gì vậy?!" Trì Viễn Đoan đá một cú vào ống đồng Trì Sính, "Tao là xem mắt cho mày, không phải xem mắt cho tao!" Ngô Sở Úy trong lòng quặn lại. Trì Sính hỏi: "Con xem mắt ba đi theo làm gì?" "Tao sợ mày làm con gái người ta sợ." "Một mình con đã dọa người ta, ba đi theo, hai người đàn ông không phải càng dọa người hơn sao?" "Nghe lời này của mày, là mày định đi?" "Không đi." "Không đi mày còn phí lời nói với tao làm gì?" "Ba nói một câu con biết một câu, con không có khả năng đoán trước ý của ba?" Trì Viễn Đoan vỗ mạnh bàn một cái, "Mày lo ăn đi!" Trên mặt Ngô Sở Úy lộ ra vẻ tươi cười, một mặt là vì Trì Sính giữ vững lập trường mà vui vẻ, mặt khác là vì Trì Viễn Đoan kinh ngạc mà vui vẻ. Trì Sính cơm nước xong, lúc từ nhà vệ sinh quay lại, lại đi ngang qua căn phòng Ngô Sở Úy đang nằm. Ngô Sở Úy lúc này cố sức dùng chân đạp vào tủ cạnh giường, định làm cho bình hoa bên trên rớt xuống. Nghe thấy tiếng bước chân ngày càng gần, Ngô Sở Úy kéo căng đầu ngón chân, dùng toàn bộ sức lực đá về phía trước. Xoảng! Bình hoa rơi trên mặt đất phát ra tiếng giòn giã. Bước chân Trì Sính dừng ở cửa, nói với Trì Viễn Đoan ở cách đó không xa: "Con chó này thật nghịch ngợm, hình như nó vừa đụng đổ bình hoa cổ quý hiếm?" Sắc mặt Trì Viễn Đoan trở nên hơi khó coi. Trì Sính buồn bực, "Ba không trói lại à?" Trì Viễn Đoan nói như nói với chính mình, "Trói chứ, trói rồi mà lăn qua lăn lại, phòng rộng có nhiêu đâu, trói ở đâu cũng có đồ đạc." Ngô Sở Úy giờ phút này mới phát hiện, quả nhiên trời sinh một cặp, cha nào con đấy, cái tật mồm miệng như xe lửa của Trì Sính thì ra là di truyền từ ba anh ta. "Vậy ba để nó lại làm chi không đem vứt cho rồi?" Trì Sính vừa định mở chốt cửa. Trì Viễn Đoan vội vàng mở miệng, "Đừng mở cửa, con chó này thấy người lạ sẽ cắn đó, hai hôm trước cậu mày tới bị nó cắn một cái, phải đi chích mấy mũi. " Trì Sính hỏi: "Giống chó gì vậy?" "Tạp chủng." Ngô Sở Úy phát ra tiếng ô ô phản đối. "Có to không? Mở cửa con xem với." Trì Viễn Đoan không nhịn được nói: "Nhìn làm gì, con chó này thấy người lạ là sủa um sùm, ta sợ nó nổi điên. Đầu không to lắm, người thì rất mập ." Trì Sính buông tay ở chốt cửa ra, thuận miệng nói. "Vậy giữ nó làm gì? Làm thịt ăn đi." Hốc mắt Ngô Sở Úy đầy hơi nước. Trì Sính ngòi trên ghế sa lon một hồi, Trì Viễn Đoan nhìn đồng hồ, gần hai giờ, buổi chiều ông còn có việc, vì vậy hỏi Trì Sính: "Rốt cuộc ngày mai mày có đi xem mắt không?" Trì Sính nói: "Không đi." "Mày không đi thì biến!" Trì Sính cũng rất thật thà, liền cầm chìa khóa xe và ví tiền đi ra ngoài. Ngô Sở Úy sau một lúc dùng sức, xương khớp muốn rời ra, dùng hết chút sức lực cúi cùng trở mình, phát ra tiếng yếu ớt, liền lăn ra bất động. Trì Sính trước khi ra khỏi cửa, còn thoáng nhìn lại căn phòng, cuối cùng vẫn cất bước rời khỏi. Vừa phịch một tiếng. Nước mắt Ngô Sở Úy cố nhịn cuối cùng bị rung động chảy xuống. Trì Viễn Đoan mở cửa phòng đi vào, Ngô Sở Úy quay lưng về phía ông, tuy rằng thân thể đau đớn cuộn lại, sống lưng lại cong ra một đường mạnh mẽ. Trì Viễn Đoan không nói gì, bưng mấy cái sủi cảo còn lại trong bếp cho Ngô Sở Úy, lại rót một chén nước đặt ở tủ đầu giường, sau đó mở giấy dán miệng cho cậu. Chờ Trì Viễn Đoan đi rồi, Ngô Sở Úy mới cố sức xoay người lại. Thấy sủi cảo và nước, cảm nhận trong lòng không cần nói. Bình thường ở nhà, đều là Trì Sính ăn đồ ăn thừa của cậu, giờ rốt cục ngược lại. Mãi cho đến gần tối, Trì Sính đến công ty Ngô Sở Úy, mới phát hiện một điểm không đúng. "Tổng giám đốc Ngô đã 1 ngày chưa tới, buổi sáng anh ta có nhắn tin nói rời khỏi thành phố." Lâm Ngạn Duệ nói. Trì Sính vừa nghe lời này sắc mặt liền thay đổi. Lại gọi điện cho Ngô Sở Úy, thì thấy báo không thể liên lạc. Trong lòng Trì Sính như bị vật gì đập mạnh một cái, gương mặt kiên cường không thể che giấu được nóng nảy. Nhưng anh vẫn giữ được vài phần lý trí, không có chạy vọt ra đường mù quáng tìm kiếm, mà là trước tiên gọi cho mấy người quen biết hỏi thăm, phân tích Ngô Sở Úy có thể đi đâu. Kết quả, tất cả những người thường tiếp xúc với Ngô Sở Úy, đều cho biết cả ngày nay không thấy Ngô Sở Úy, nói cách khác, sau khi anh rời khỏi nhà mới phát sinh tình huống. Khương Tiểu Soái và Quách Thành Vũ cũng đi đến. "Tìm được người chưa?" Khương Tiểu Soái vội vàng hỏi Trì Sính. Trì Sính mặt âm trầm không nói chuyện. Quách Thành Vũ ở bên cạnh thản nhiên hỏi, "Ngô Sở Úy gần đây có chọc giận ai không?" Trì Sính nói, "Gần đây có chút khúc mắc với Trương Bảo Quý, nhưng người của hắn không có gan này." Đúng vậy, người dám bắt cóc Ngô Sở Úy, điều kiện tiên quyết là can đảm. Bởi vì bắt cóc Ngô Sở Úy chẳng khác nào chém Trì Sính một đao, toàn bộ thành phố này người dám làm như vậy có thể đếm được trên đầu ngón tay. Người có can đảm này có xung đột với Ngô Sở Úy lại càng ít. Ba người lần lượt trầm mặc. Quách Thành Vũ suy nghĩ chốc lát, hỏi Trì Sính: "Có phải là ba cậu không?" Ánh mắt Trì Sính chắc nịch, trong đầu đột nhiên hiện lên phòng ngủ bị khóa. Khương Tiểu Soái nhíu nhíu mày, "Ba anh ta làm sao biết chuyện hai người bọn họ?" "Ba cậu ta có cơ sở ngầm trải khắp thành phố, Trì Sính cả ngày cùng ăn cùng ở với Ngô Sở Úy, cậu ta lại từng có tiền án, ba cậu ta có thể không biết chuyện gì sao?" "Theo như anh nói, ba anh ta đã sớm phải biết rồi mới phải, sao giờ mới hành động? Mà nếu ba anh ta đã biết, cũng không cần dùng cách này? Trực tiếp gọi đến dạy dỗ một trận không phải xong rồi sao?" "Dạy dỗ một trận có tác dụng sao?" Quách Thành Vũ nhéo mặt Khương Tiểu Soái một cái, "Động cái não quả dưa của cậu đi, ba cậu ta là ai? Người bình thường có thể sinh ra đứa con như vậy sao? Khương Tiểu Soái dùng sức gạt tay Quách Thành Vũ ra. "Lúc nào rồi, anh còn ở đó đùa giỡn." Quách Thành Vũ không phải là không lo lắng, anh là hoàn toàn xác nhận Ngô Sở Úy ở chỗ Trì Viễn Đoan , hơn nữa cũng tương đối chắc chắc Trì Viễn Đoan sẽ không làm hại Ngô Sở Úy. Trì Sính không dám kết luận như vậy, dù có một tia khả năng khác, anh cũng không thể mạo hiểm. Vì vậy, Quách Thành Vũ và Khương Tiểu Soái lại cùng Trì Sính đi đến cục giao thông, điều tra tuyến đường Ngô Sở Úy đi qua. Thông qua quy trình phân biệt phức tạp, cuối cùng cũng xác định được xe Ngô Sở Úy. Từ từ, xe Ngô Sở Úy chạy đến con đường xảy ra chuyện. Khi Trì Sính thấy hai người đàn ông ném trứng gà lên kiếng xe Ngô Sở Úy, anh liền biết là chuyện xấu, ruột gan như bị ai cào xé, không đành lòng xem đoạn sau đó. Nhưng camera rất khách quan, nó chỉ biết trả về hình ảnh chân thật. Trì Sính trơ mắt nhìn Ngô Sở Úy dùng chiêu thức anh đã dạy từng bước đẩy lui hai tên to con, bị người đốn ngã xuống đất vẫn tung ra quyền cước. Anh cũng thấy Ngô Sở Úy nhân cơ hội chạy trốn thế nào,chạy điên cuồng trên đường không ai giúp đỡ, cuối cùng rơi vào tay đồng bọn. Cậu đánh rất khá, yếu lĩnh Trì Sính dạy cho cậu, cậu đều nhớ kỹ, cậu chạy trốn cũng rất nhanh, so với bình thường tay chân cũng nhanh nhẹn hơn. Cậu vẫn nhớ kỹ lời Trì Sính, tuyệt đối không có thể chịu thua thiệt. Nhưng cậu lại bị thua thiệt nhiều. Con ngươi Trì Sính như bị người đâm vào hai đao, một luồng khí đỏ lan dần từ trong ra ngoài, cuối cùng kết lại thành một mạng lưới ngay con ngươi, khiến anh như phát điên. Bọn họ đánh đập không phải một thân thể, mà là mạng sống của Trì Sính. Trong lòng Trì Sính không phải nước mắt, mà là máu. Quách Thành Vũ vỗ vỗ vai Trì Sính, ám chỉ anh tạm thời cố nén lại tâm tình, bởi vì hình ảnh camera ghi lại phía sau rất có thể sẽ chỉ ra hướng đi của Ngô Sở Úy. Lần theo mục tiêu ô tô, Trì Sính thấy được con đường quen thuộc mà anh vừa đi qua lúc trưa. Giờ này phút này, anh mới kết luận Ngô Sở Úy thật sự bị Trì Viễn Đoan bắt lại. Trước khi đi, Trì Sính nói với Quách Thành Vũ. "Giúp tôi tìm ra ba người kia, nhất là hai người đầu tiên."
|
CHƯƠNG 220: MỘT NGÀY VỚI BỐ CHỒNG.
Trì Sính cấp tốc chạy về nhà, đã trễ thế này Trì Viễn Đoan vẫn chưa về, Trì Sính trực tiếp đi tới cửa phòng ngủ, cửa vẫn còn khóa, vẫn có thể nghe được những tiếng động nhỏ bên trong như trước. Trì Sính không nói hai lời, một đạp đá văng cửa. Một con chó con mặt mày dữ tợn bị trói ở chân tủ, đang nhảy lên nhảy xuống, mảnh vỡ bình hoa vẫn còn rải đầy trên mặt đất chưa kịp dọn. Chó con vừa thấy Trì Sính liền điên cuồng cắn sủa, so với miêu tả của Trì Viễn Đoan lúc trưa hoàn toàn trùng khớp. Trì Sính nếu không hiểu rõ Trì Viễn Đoan, thật sẽ nghĩ bản thân trách lầm ông. Cậu yên lặng nhìn từng dấu vết trên thành giường, nghĩ đến những tiếng động dị thường nghe được ban ngày, trong lòng hối tiếc không thôi. Trì Sính thậm chí có thể tưởng tượng ra động tác giãy dụa và biểu tình của Ngô Sở Úy, nhất định là vô cùng lo lắng, thống khổ, vô vọng. Nhất định đau khổ cầu xin mình có thể đẩy cửa ra, thấy cậu bị trói trên giường, toàn thân đầy vết thương. Tim Trì Sính như bị đóng đinh, tự tra khảo, trừng phạt bản thân. Qua một lúc lâu, anh gọi vào số Trì Viễn Đoan. Điện thoại do thư ký Trì Viễn Đoan nghe. "Xin chào, Bí thư Trì đang tiếp một vị khách quan trọng, nếu có việc gấp, có thể nói với tôi, tôi sẽ chuyển lời lại sau." Trên khuôn mặt lạnh lùng của Trì Sính bao phủ một tầng băng giá. "Cô giúp tôi chuyển lời với ông ta, để ông ta tự biết giải quyết cho tốt." "Cái này..." Trì Sính không nói gì thêm nữa, trực tiếp cúp điện thoại. Thư ký bên kia tiếp điện thoại xong, sắc mặt nghiêm trọng đi vào phòng, Trì Viễn Đoan đang nhìn chăm chú bác sĩ bôi thuốc cho Ngô Sở Úy. Thư ký lẳng lặng đi tới, kề vào tai Trì Viễn Đoan nói gì đó. Sắc mặt Trì Viễn Đoan đổi rồi lại đổi, theo thư ký đi ra ngoài. "Nó nói gì?" Trì Viễn Đoan hỏi thư ký. Thư ký hơi lộ vẻ khổ sở nói: "Cậu ta chỉ nói một câu." "Câu gì?" "Cậu ta... Cậu ta nói để ông tự giải quyết cho tốt." Trì Viễn Đoan xanh mặt, há mồm nói hai chữ. "Súc sinh!" Nhưng mà, ba của 'tổng công đại nhân' vẫn là ba 'tổng công đại nhân', đến lúc quay vào phòng, như người không có gì hỏi thăm bác sĩ, khuôn mặt hòa ái chỉ quan tâm bệnh nhân. "Ngoại trừ mắt cá chân dây chằng bị tổn thương, còn lại đều là bị thương ngoài da, chăm sóc mấy ngày là khỏe." Giọng Trì Viễn Đoan bình thản nói với bác sĩ: "Làm phiền ông, trễ vậy còn phải đi một chuyến." "Ông khách sáo rồi, là bổn phận thôi mà." Sau khi bác sĩ và thư ký đều rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại hai người Trì Viễn Đoan và Ngô Sở Úy. Ngô Sở Úy cầu xin Trì Viễn Đoan, "Chú à, xin chú, chú thả cháu đi! Công ty chúng cháu vừa nhận một hạng mục lớn, không thể không có cháu!" "Không phải có Trì Sính giúp cậu trông coi sao?" Trì Viễn Đoan nói, "Vừa hay cậu nhân cơ hội này mà nghỉ hai ngày." Bố chồng quả là đối với vấn đề gì cũng biết rõ! Ngô Sở Úy cười gượng hai tiếng, "Con sao có thể khiến con trai của chú cực khổ được!" "Nó giờ không khổ à?" Trì Viễn Đoan hỏi lại. Ngô Sở Úy không lời đáp lại, chỉ có thể yên lặng mắng thầm trong lòng. Một lát sau, tiếng của Trì Viễn Đoan lại vang lên lần nữa. "Thời gian này mẹ Trì Sính ra nước ngoài, trong nhà chỉ có mình tôi, cậu hãy cùng tôi bầu bạn đi." "Bầu bạn với chú?" Ngô Sở Úy dùng đủ mọi sắc thái gương mặt để diễn tả thần sắc kinh khủng vô cùng nhuần nhuyễn. Trì Viễn Đoan lại có vẽ rất an nhàn, "Thế nào? Không vui à?" Ngô Sở Úy nghẹn một lúc, mới nói bốn chữ. "Thụ sủng nhược kinh." (Được thương mà sợ) Trì Viễn Đoan không nói gì, bình tĩnh vào phòng tắm, trong chốc lát, phòng tắm truyền đến tiếng xả nước. Trên lưng Ngô Sở Úy từng đợt lạnh cả người, xem ra, ông ta thật sự định ở lại đây. Mẹ ơi!, ngày gì thế này, có mơ cũng không ngờ lại cùng lãnh đạo thành ủy ở chung một phòng, lo sợ trong lòng Ngô Sở Úy không nói cũng biết. Một lát sau, tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, Trì Viễn Đoan mặc áo ngủ, tóc còn ướt đi vào phòng ngủ. Ngô Sở Úy vội đứng dậy chạy ra cửa. Trì Viễn Đoan gọi cậu lại. "Đi đâu đó?" Ngô Sở Úy nói: "Chú ngủ tại phòng ngủ này, tôi đi tìm phòng khác." Trì Viễn Đoan nhíu mày, "Cậu tìm phòng khác ngủ, vậy gọi là bầu bạn với ta sao?" Ngô Sở Úy hóa ngốc đứng lặng ở cửa. "Cậu ngủ bên này, tôi ngủ bên này." Trì Viễn Đoan chỉ cho Ngô Sở Úy, ông ngủ bên phải, Ngô Sở Úy ngủ bên trái. Ngô Sở Úy hơn nữa ngày mới lê bước đi tới, len lén liếc nhìn Trì Viễn Đoan, hơi mất tự nhiên ngồi xuống. Kết quả, vừa đặt mông xuống giường, chợt nghe Trì Viễn Đoan nghiêm nghị hỏi một tiếng. "Tại sao không đi tắm?" Ngô Sở Úy sợ đến tức tốc từ trên giường nhảy bắn lên. Trì Viễn Đoan tiếp tục tục dạy bảo, "Chưa tắm đã leo lên giường của tôi?Thật không có phép tắc!" Cái này... Cái này là muốn sao đây? Vừa ngủ chung giường vừa kêu mình đi tắm! ! Tóc gáy toàn thân Ngô Sở Úy đều dựng lên. "Bác sĩ có nói là vết thương không được đụng nước sao?" Trì Viễn Đoan lại hỏi. Ngô Sở Úy lúng ta lúng túng lắc đầu. "Vậy nhanh đi tắm đi!" Ngoại từ lần đầu tiên Ngô Sở Úy tắm trước khi lên giường với Trì Sính, chưa từng khẩn trương như bây giờ. Lúc trở lại phòng, Trì Viễn Đoan đã ngủ, đèn trong phòng đều tắt, chỉ còn lại một ngọn đèn treo tường nhỏ mờ mờ. Ngô Sở Úy rón rén đi tới của phía giường của mình, chậm rãi nằm xuống, chấp tay ngang ngực ngực, trống ngực dồn dập khiến tay cậu rung đến tê rần. Trì Viễn Đoan tựa hồ như đã ngủ rồi. Ngô Sở Úy thở dài một hơi, nghiêng người qua, lưng hướng về phía Trì Viễn Đoan, không hề buồn ngủ, trong đầu đều là Trì Sính. Trì Sính nhất định đi khắp nơi tìm mình? Anh ta nhất định rất sốt ruột? Trong lòng rầu rỉ một hồi, lại cố sức quay người qua, ngây ngẩn nhìn Trì Viễn Đoan. Gương mặt Trì Sính rất giống Trì Viễn Đoan, nhất là lông mi và mắt, nhưng Trì Viễn Đoan so với Trì Sính, thiếu vài phần hung dữ, mặt nhu hòa hơn một chút. Có lẽ là Trì Sính hung dữ giống mẹ, Ngô Sở Úy âm thầm suy nghĩ, không đúng! Mình thấy mẹ Trì Sính rồi, rất là hiền lành đoan trang! Vậy bọn họ sao lại sinh ra một đứa con trai như vậy? Chẳng lẽ là con riêng của Trì Viễn Đoan và một 'bà la sát' khác sinh ra? Đang nghĩ ngợi, Trì Viễn Đoan đột nhiên mở miệng. "Cậu ngủ cũng mở to mắt à?" Tiếng nói này vừa cất lên, dọa Ngô Sở Úy mém chút té từ trên giường xuống đất. Một lúc lâu mới ổn định được hơi thở, Ngô Sở Úy nhanh chóng nhắm mắt lại. Trì Viễn Đoan lại mở mắt ra, giọng nói có chút cứng rắn. "Trễ vậy còn không ngủ, nhìn ta làm gì?" Ngô Sở Úy đầu óc teo tóp, nói ra lời thật lòng. "Cháu nhớ Trì Sính, lại không thấy người, chỉ có thể nhìn chú cho đỡ nhớ." Nghe xong lời này, mặt Trì Viễn Đoan trong nháy mắt biến thành đứa trẻ bị oan ức. Nhưng vì hình tượng và mặt mũi bản thân, ông cố nhịn không có tức giận mắng. Đường còn dài, thời gian để tức giận cậu sau này còn nhiều, ông cứ nhịn lại đó chờ đến lúc mấu chốt mới bạo phát. Ngô Sở Úy vẫn lo sợ bất an chờ Trì Viễn Đoan đáp lại, không ngờ ông không nói gì. Ngô Sở Úy quét mắt nhìn ông một cái, thấy mặt ông bình tĩnh, chẳng biết sao, trong lòng lại càng hoảng sợ. Trì Viễn Đoan cuối cùng cũng điều chỉnh xong tâm tình, dần dần có hơi buồn ngủ. Kết quả, ngay lúc ông mơ mơ màng màng sắp ngủ, Ngô Sở Úy bên kia đột nhiên hô lên một tiếng "Chú giúp cháu thoải mái đi! !" (Cái gì thế con điên) Trì Viễn Đoan lớn tuổi như vậy, bình thườn đã khó ngủ, cơn buồn ngủ vừa nổi lên, đã bị một tiếng rít của Ngô Sở Úy đánh bay đi mấy. Thật sự nhịn không nổi, tóc gáy đều dựng dậy, ngồi bật dậy, nóng nảy rống một tiếng. "Cậu còn chưa để tôi thoải mái, tôi dựa vào cái gì cho cậu thoải mái? ! !" Ngô Sở Úy sợ đến như con gà chết, mèo con ở trong chăn, một tiếng cũng không dám thốt ra. Nắm tay Trì Viễn Đoan hung hăng đập xuống giường một cái, tức giận nằm xuống lại. Lúc này, ông triệt để không ngủ được. Cơn giận trong ngực còn chưa tan, thì lại có việc khiến ông thấy uất ức. Trong chăn bên cạnh truyền đến tiếng ngáy đều đều, Ngô Sở Úy lại ngủ thiếp đi! Sáng sớm hôm sau, Ngô Sở Úy và lãnh đạo thành ủy cùng ăn sáng. Ngô Sở Úy ăn được nửa bát cháo thì buông muỗng, yên lặng nhìn Trì Viễn Đoan. "Chú à, con có thể hỏi chú một vấn đề không?" Trì Viễn Đoan hất hất cằm ý bảo Ngô Sở Úy cứ tự nhiên. Ngô Sở Úy hỏi dò, "Chú vì sao không dạy dỗ cháu?" Trì Viễn Đoan nhàn nhạt nói, "Tôi thấy vậy là đủ với cậu rồi, còn dạy dỗ cậu gì nữa." Ngô Sở Úy trong lòng tự nhiên phát lạnh. Trì Viễn Đoan đặt đũa xuống, ánh mắt nghiêm túc nhìn Ngô Sở Úy. "Tôi đối gia cảnh của cậu đều biết rõ, mẹ cậu mới mất không lâu, cha cũng đã mất. Theo ta hỏi thăm, nhân cách cha mẹ cậu đều rất chính trực, phẩm hạnh của cậu cũng rất tốt, hẳn là không có ý đồ xấu." Ngô Sở Úy cắm bánh bao ăn, không nói gì. Trì Viễn Đoan thở dài, "Cậu nói cậu thật ra là một đứa trẻ đàng hoàng, sao lại nhập bọn với Trì Sính làm gì? Nó không có gì tốt, cậu ở với nó chẳng được lợi gì." Ngô Sở Úy xém chút bị miếng bánh bao trong miệng nghẹn chết. Làm gì có ai nói con mình như vậy? "Cậu đừng cho là tôi nói là những lời này cho cậu vui, con tôi ra sao trong lòng tôi biết rất rõ, cậu không phải là người đầu tiên có quan hệ không bình thường với nó. Chuyện năm đó của nó và Uông Thạc không biết cậu có nghe nói hay chưa, tôi dùng hết mọi thủ đoạn để nó quay về bình thường nhưng nó chưa từng thay đổi." "Có thể nó là người đầu tiên mà cậu phát sinh không bình thường, nó là kẻ tái phạm, cậu là người mới phạm lần đầu, kẻ tái phạm đã không thể cứu, nhưng cậu mới phạm lần đầu còn có cơ hội hối cải làm lại con người mới." Ngô Sở Úy để Trì Viễn Đoan vòng vo có chút choáng váng. Trì Viễn Đoan lần thứ hai tỏ rõ thái độ. "Cho nên lời cậu nói là sai, tôi không phải muốn dạy dỗ cậu, là tôi muốn cứu vớt cậu." Ngô Sở Úy, "..."
|