[FanFic YunJae] Khi Hủ Nam Gặp Đại Gia Chân Dài
|
|
Part 49 Ngày hôm sau, lúc Kim Jaejoong đến công ty liền bị đủ loại ánh mắt làm cho khiếp vía, vùi đầu làm đà điểu đi qua trước mặt nhân viên lễ tân, vừa đi qua, hai cô gái liền bắt đầu chỉ chỉ sau lưng cậu mà bàn luận —— “Cậu ta cũng giỏi thật! Vốn là được tổng thanh tra chấp hành Nhật Bản coi trọng, lại nghe nói Jung tổng vì đoạt cậu ta với tổng chấp hành Nhật Bản mà còn ngầm hợp tác với tổng thanh tra chấp hành Hàn Quốc, thảo nào cậu ta lên chức nhanh như vậy…” “Linh tinh!... Jung tổng sao có thể thích đàn ông được? Dù có thích đàn ông thì sao lại thích kẻ ngốc như vậy? Biết Tiểu Trương bên phòng hành chính thích kể chuyện giải trí cho mọi người nghe vào giờ ăn cơm không? —— Cậu ta thích nhất là kể trợ lý Kim làm thế nào để khiến Jung tổng giận đến đen mặt đó, ha ha ha…” Hai nhân viên lễ tân cười khúc khích, Kim Jaejoong đầu lắc lắc, tức giận bĩu môi, hai quả bông trên mũ lắc lư trước ngực, lách người vào trong thang máy. “Oa, Jaejoong à, mũ của anh đáng yêu thật đó!” Em gái Lâm có mắt nhìn nhất bên phòng hành chính nũng nịu khen. Đừng có nhìn tôi như nhìn thấy “Phi tử sủng ái nhất của Hoàng thượng” nữa. ~~~(_)~~~ “Ah… Dạo gần đây trời lạnh, mũ len này có thể giữ ấm cho cả tai nên tôi mới đội…” Kim Jaejoong trả lời qua loa như vậy, không ngờ mọi người trong thang máy bắt đầu ồn ào lên tiếng. “Đúng vậy nhỉ! Thật thông minh!” “Bên tai còn có hai quả bông nữa, thú vị quá!” “Chỉ có Jaejoong đội mới có thể đáng yêu như vậy.” Kim ngốc manh được tâng bốc lên đến tận trời cười ha ha, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng: “Vậy sao? Tôi còn đang sợ bị Jung tổng mắng là quá ngây thơ!...” Hức, vừa nói ra liền hối hận. Tất cả mọi người dùng ánh mắt tế nhị nhìn cậu, lúc này thang máy đột nhiên báo động quá tải, mọi người yên lặng, ăn ý nhìn về người ở cửa thang máy, Kim Jaejoong cũng nhìn theo, mắt mở to vui vẻ: “Lâm Hiểu Vũ!” Lâm Hiểu Vũ đang định nhận mệnh ra khỏi thang máy, lại nhìn thấy trong đám người có một kẻ đội mũ len đáng yêu vẫy vẫy tay với mình: “A?! Là Kim công công được Jung tổng vô cùng yêu thích đúng không?!” Kim Jaejoong vốn đang vui vẻ gọi Lâm Hiểu Vũ, lại nghe thấy bạn xấu nói lời độc ác không thua gì mọi người, đồng nghiệp nghe lời Lâm Hiểu Vũ nói xong toàn bộ bật cười, Kim Jaejoong vẻ mặt đau đớn: “Con tôi bất hiếu quá!” “Ba, chúng ta đi chuyến sau đi.” Lâm Hiểu Vũ kéo cậu ra khỏi thang máy, lại trêu chọc, “Nhưng mà ba à! Ba là công công, sao có thể có con được? Con từ đâu ra vậy?” Kim Jaejoong lau nước mắt: “Con ba rốt cuộc biết chuyện ta không phải ba ruột con, ba quyết định buông tay, để con được tự do bay nhảy!” “Không! Ba!” “Con của ba!” “Ba!” “Con của ba!” Các đồng nghiệp囧囧 quay mặt đi. Lâm Hiểu Vũ đột nhiên biến thành quan toà, bóp mũi người nào đó nói: “Nói! Tin đồn nào trong công ty mới là sự thật!” Kim Jaejoong sững sờ, vội nói: “Không có tin đồn nào là thật cả!” Lâm Hiểu Vũ cũng sững sờ, 囧nói: “Một tin đồn là cậu với Jung tổng thật sự có quan hệ cá nhân, một tin đồn là hai người chỉ đang giải quyết việc chung, xin hãy cho tớ biết khả năng thứ ba là gì!” Kim Jaejoong bối rối, cậu không thể nói cho Lâm Hiểu Vũ biết cậu và bạn Jung thật sự hẹn hò, nhỡ đâu ầm ĩ đến tai đại đại đại boss, hậu quả thật sự… Đồng nghiệp xung quanh lập tức ngẩng cao đầu hóng hớt, ánh mắt khao khát muốn biết sự thật của Lâm Hiểu Vũ khiến Kim Jaejoong vô cùng bối rối. Lúc này, Lâm Hiểu Vũ nhìn thấy ai đó sau lưng cậu liền giật mình, đứng thẳng người cao giọng nói: “Chào Jung tổng! ——“ Kim Jaejoong theo bản năng rụt rụt cổ, lòng thầm cầu nguyện bạn Jung đừng có trước mặt người khác mà nói với cậu mấy câu kiểu như “Sao không ngủ thêm một lát”, Jung Yunho đi đến chỗ thang máy VIP dành riêng cho quản lý cao cấp, ánh mắt của các đồng nghiệp đảo qua đảo lại giữa hai người đàn ông chờ xem náo nhiệt. Kim Jaejoong cảm thấy không chào hỏi thì không ổn, nhưng người nào đó đã đến một hồi rồi mới chào thì cũng rất xấu hổ, vì vậy đành phải tiếp tục làm đà điểu. Thang máy VIP bình thường ít người đi, Jung Yunho vừa nhấn nút, cửa liền mở ra, mà thang máy cho nhân viên đối diện đã nhồi nhét không ít người, Lâm Hiểu Vũ đẩy Kim Jaejoong ra rồi chen vào trong, đột nhiên cao giọng nói: “Sao lại thế! Lại quá tải rồi à?” Kim Jaejoong đờ người tại chỗ, nhìn Lâm Hiểu Vũ một mình chiếm chỗ giành cho ba người, nghển cổ sang phía bạn Jung nói: “Ai nha, muộn mất muộn mất! Jaejoong cậu làm sao bây giờ??” Vừa nói vừa quay đầu giục, “Đóng cửa đóng cửa đóng cửa!...” “Lâm —— Hiểu —— Vũ…” Kim Jaejoong toàn thân run rẩy, toả ra sự oán niệm vô cùng. Cuối cùng vẫn bị vô tình vứt bỏ. Rốt cuộc, sau lưng vang lên giọng nói không nóng không lạnh. “Vào đi.” Kim Jaejoong nghe vậy lập tức thẳng người, quay đằng sau, đi đều bước, vào thang máy, đứng cạnh bạn Jung mà tim đập thình thịch không ngừng, Jung Yunho thấy ngốc manh đứng bất động liền tự vươn tay ấn đóng cửa. Hoá ra cái câu “Vào đi” này, không chỉ có thụ xấu hổ nói với công mới tốt đẹp, mà khi công nói với thụ câu này cũng tuyệt vời vô cùng. Xung quanh người nào đó tràn ngập bong bóng phấn hồng. Với chiều dài cung phản xạ của Kim Jaejoong, đợi đến khi cậu ý thức được mình đã tặng vị trí công cho người nào đó chắc phải mất một thời gian dài. Thang máy bắt đầu rung rung, Kim ngốc manh không biết có phải vì đang ở trong thang máy hay không mà cậu luôn có cảm giác lâng lâng mê muội. Nhớ tới những tiểu thuyết mà cậu đã đọc nát, hình như quyển nào cũng có tình tiết như thế này —— Kim Jaejoong yên lặng rơi nước mắt với tư duy của chính mình, sự thật tuy không giống tiểu thuyết, nhưng cảnh khiến người phải chảy máu mũi vẫn rõ mồn một trước mặt, cậu thậm chí còn nhớ tới sáng nay lúc dậy, cậu vén chăn lên liền thấy người kia… Kim Jaejoong lập tức đỏ mặt, vội vàng che mũi. Một giọng nói trầm thấp dễ nghe, mang theo sự gợi cảm vô biên vang lên bên tai cậu: “Nghĩ gì vậy?” “Không có gì!!” Kim Jaejoong vội vàng ngẩng cao đầu như một binh lính nho nhỏ trả lời vấn đề của sĩ quan cấp trên. “…” Đối phương không nói gì, Kim ngốc manh hồ nghi quay đầu, lại nhìn thấy chiếc cằm cương nghị của đối phương gần trong gang tấc, ngẩng đầu, đối mặt với người nào đó. (⊙﹏⊙)... Mắt đối mắt như vậy, Jung Yunho liền giật mình, bởi vì anh thấy được bóng dáng mình trong đôi mắt ngập nước kia… Hai người dường như đã đứng trong thang máy lâu lắm rồi, một người tròn tròn ngốc ngốc mặc áo phao + Mũ len dễ thương, một người khoác áo khoác hàng hiệu + Vest, tưởng như khác biệt lại như trời sinh một đôi. Cự ly gần như vậy, tay Jung Yunho vừa vươn ra, hai người liền ôm chầm lấy nhau.
|
Kim hủ nam mặt hồng hồng, Jung băng sơn cong khoé môi, Kim hủ nam chậm rãi ngước mắt, Jung băng sơn lặng yên nhìn cậu, Kim hủ nam liếm liếm miệng, Jung băng sơn chớp lấy thời cơ, ngậm lấy môi cậu, lại xâm nhập vào trong khoang miệng mà hung hăng càn quấy, trong lúc Jaejoong động tình hé miệng liền rời đi, Jung băng sơn nở nụ cười xấu xa, lại vươn lưỡi liếm môi cậu hoặc khẽ ngậm lấy, trêu chọc xung quanh một hồi, không để cho người nào đó dễ chịu. Bị Jung Yunho trêu chọc quá mức, Kim hủ nam rốt cuộc không nhịn được thú tính đại phát, bổ nhào lên người nào đó cắn hôn một hồi, Jung Yunho chỉ cảm thấy phần lưng mình va vào thang máy đau ê ẩm, cái mũ len của người nào đó đang ma sát trên người anh, ra sức nhóm lửa… “…Đến rồi.” Jung Yunho có chút bất đắc dĩ khuyên can, vỗ vỗ Kim hủ nam không ngừng chu môi ra hôn, “—— Em muốn thang máy lên tầng cao nhất luôn à.” Chợt nghe thang máy “Đinh” một tiếng, cửa mở ra, Kim Jaejoong giật mình nhận ra mình vừa trúng tà của người nào đó, đột nhiên thanh tỉnh trở lại liền hoảng hốt, dã thú mãnh liệt lúc nãy lập tức biến thành bé thỏ trắng sắp bị làm thịt, mắt ướt nước cầu cứu Jung Yunho. Cửa đột nhiên mở ra, có ba vị nhân viên định đi nhờ thang máy VIP đang đứng bên ngoài, khiếp sợ nhìn Jung tổng mà họ sùng bái đang ôm lấy nhân viên nho nhỏ thích gây chuyện. May mà Jung Yunho đã nhanh tay, kéo quai mũ người nào đó đặt lên cúc áo khoác của mình, giả bộ bị mắc vào nên mới ôm nhau như thế này. Dù lý do này có đáng hoài nghi bao nhiêu đi chăng nữa, các nhân viên không muốn vào sổ đen của Jung boss đều giả bộ bình tĩnh, không dám lên tiếng, người lớn tuổi nhất cẩn thận giải thích: “Chúng tôi đợi không được thang máy cho nhân viên, bộ nghiệp vụ lại đang giục nên…” Chỉ thấy Jung boss lạnh lùng giữ chặt người nào đó, nói: “Đóng cửa thang máy giúp tôi, các anh đi chuyến sau.”
“Vâng! Jung tổng.” Vội vàng ấn nút đóng cửa thang máy!
|
Part 50 Thang máy “Đinh” một tiếng mở ra, Kim hủ nam vui vẻ nhìn trưởng phòng kỹ thuật đẹp trai Kim Hyunjoong đang đứng ngoài cửa: “Ya! Trưởng phòng Kim!” Cực phẩm cường thụ nha! Kim Hyunjoong tuy cũng có hảo cảm với đại diện Kim, nhưng hảo cảm dù sao cũng chỉ là hảo cảm, trên người Kim Jaejoong có dán mác “Vật thuộc sở hữu của Jung tổng”, bởi vậy vẫn giữ khoảng cách nhất định… Thấy người nào đó nhiệt tình như lửa muốn nhào lên chấm mút thì vội lùi một bước, mỉm cười nói: “Chào đại diện Kim.” Thấy người nào đó nhiệt tình chào trưởng phòng Kim như vậy, Jung tổng khẽ nhíu mày, không vui dù đã cố giấu nhưng vẫn hiện rõ trên gương mặt, Kim Hyunjoong vội vàng báo cáo: “Tôi ngồi đợi trong văn phòng mãi không thấy anh đến, tôi đang định về phòng trước.” Sự lạnh lùng của trưởng phòng Kim dội một chậu nước lạnh lên Kim hủ nam, ỉu xìu nhìn về phía Jung boss, Jung boss ra khỏi thang máy, nói với trưởng phòng Kim đang đi phía sau: “Chuyện gì?” Kim Hyunjoong khó xử nhìn người nào đó đang cười dâm đãng với mình: “Cái này…” Jung Yunho quay đầu nhìn bạn hủ nam, đẩy cửa nói: “Không có việc gì, cậu ấy nghe không hiểu đâu.” “Ah được, lúc trước *^*^&(*%&^%...” Sau đó là một phen thảo luận bằng những từ ngữ chuyên ngành cao siêu. Kim Jaejoong nghe không hiểu nên không tập trung chút nào. 10 phút sau, nói chuyện được một lúc, thừa dịp Jung boss cúi đầu xem báo cáo, Kim hủ nam liền lao tới chỗ cực phẩm cường thụ đang định đi ra. Kim Hyunjoong nhìn người kia rón rén lại gần mình, mặt tràn đầy hắc tuyến, đối phương lại mở to mắt cười ngọt ngào với anh: “Hôm nọ tôi thấy trên bàn anh có một hộp trà hoa cúc rất to.” “À, đó là quản lý Thần Mộ tặng tôi.” Kim Hyunjoong vừa cười vừa mở cửa: Mắt Kim Jaejoong lúc này còn sáng hơn: “Anh cảm thấy quản lý Thần là người như thế nào?” Kim Hyunjoong nghĩ nghĩ: “Đối xử với mọi người rất tốt.” “Vậy đối với anh thì sao?” Kim Hyunjoong đột nhiên cảm thấy người này giống hệt mấy bác gái ngày ngày hóng chuyện thích đi làm mai mối, nhưng vẫn cười nói: “Đối với tôi cũng rất tốt.” Kim Jaejoong cười tủm tỉm định mở miệng, chợt nghe một giọng nói lạnh như băng vang lên từ phía sau: “Kim Jaejoong, đủ rồi đấy.” Kim Hyunjoong nắm lấy móng vuốt người nào đó đang vươn ra: “Cậu cứ quay lại đi.” Sau đó đóng chặt cửa. Kim Jaejoong nhìn tay được cường thụ sờ qua, không tim không phổi giơ lên lắc lắc trước mặt bạn Jung: “Cực phẩm thụ nha!” ( ̄▽ ̄)v Áp suất của người nào đó đã sớm tụt đến mức âm, lạnh nhạt nói với cậu: “Có phải tất cả đàn ông, ai em cũng muốn dụ dỗ không?” Kim Jaejoong sững sờ, xoa xoa cằm nghiêm túc trả lời: “Cũng không hẳn là tất cả… Chỉ những ai đẹp trai mới không nhịn được thôi!” Nghe thấy đối phương hừ lạnh một tiếng, Kim hủ nam có chút sợ hãi, mắt đảo vòng, định nói lảng sang chuyện khác: “Kỳ thật Oguri Shun cùng Park tổng hành cũng coi như là cực phẩm, nếu ở trong hội của bọn em nhất định sẽ được coi là nam thần…” Kim hủ nam vẻ mặt xấu hổ phát hiện Jung nam thần mặt càng ngày càng đen… Biết vậy không đổi chủ đề nữa. Đặt báo cáo xuống, Jung Yunho dùng đôi mắt đen nhìn rõ hết thảy mà nhìn cậu: “Vậy em cảm thấy anh thế nào?” Kim Jaejoong nhào tới, trán cọ qua cọ lại trên cổ người nào đó, dùng hành động biểu đạt hết thảy. Ai ngờ Jung Yunho đẩy cậu ra, nhìn thẳng vào cậu: “Kim Jaejoong, nếu có một ngày anh yêu người gọi là cường thụ kia, em sẽ làm gì?” Kim Jaejoong ngồi trong lòng anh, hai tay đặt trước ngực anh đột nhiên túm chặt áo sơ mi: “Cái, cái này…” Jung Yunho nhìn chằm chằm cậu: “Cái này làm sao?” Người nào đó liền trả lời vô cùng hiển nhiên: “Vậy phải xem người kia có đẹp trai hay không đã.” Một giây sau, ánh mắt của Jung Yunho nhìn cậu khiến cậu rùng mình, Kim Jaejoong vội vàng lui ra phía sau 200 bước, khiếp đảm bổ sung: “Thấp hơn anh 2, 3cm là tốt nhất…” Jung Yunho cúi đầu cố giấu vẻ mặt của mình, nhìn báo cáo lạnh lùng nói: “Em đi ra ngoài đi.” “Hức, dạ vâng.” Hình như mình chọc giận người nào đó rồi. Làm sao bây giờ? ╥﹏╥ Kim Jaejoong vừa ra khỏi văn phòng liền thấy Lee Taemin đang vội vã đi tới, nhắc đến người này, Kim Jaejoong cũng cảm thấy kỳ quái, rõ ràng biết cậu và bạn Jung có quan hệ không bình thường, vì sao Lee Taemin vẫn chẳng quan tâm? Kim Jaejoong chậc chậc ra vẻ đáng tiếc khiến Lee Taemin toàn thân không được tự nhiên, bạn Kim dùng giọng mà đối phương cũng có thể nghe thấy mà tự nhủ: “Thật không hiểu nổi mấy tiểu thụ nghĩ gì. Haizzz!” “Anh nói cái gì!” Lee Taemin nhịn không được lớn tiếng nói, bạn Kim đã sớm cưỡi mây lướt gió mà chạy đi, Lee Taemin khống chế tốt cảm xúc mới gõ cửa văn phòng Jung tổng. Không nghĩ tới Jung Yunho lại tự mình mở cửa, dường như đã sớm đoán được cậu ta sẽ tới, nói: “Đợi cậu lâu rồi.” ——
|
Bên này, Kim tổng công đại nhân thật sự không biết tại sao mình lại chọc giận Jung tổng, xoa xoa cằm suy nghĩ một hồi mà vẫn không ra, quyết định đi hỏi bạn Shim Changmin, vì vậy cầm điện thoại gọi, chờ một hồi, điện thoại rốt cuộc kết nối, cậu dùng giọng ngọt chết người nói: “Min Min ~” Đối phương “Cạch” một tiếng cúp điện thoại luôn, Kim tổng công điên rồi, gọi lại thì nghe thấy tin nhắn tự động, Kim Jaejoong biết rõ, đây là lời nhắn Shim Changmin dùng mỗi lần bận viết bản thảo: Đang lê lết viết bản thảo, ba mẹ, chủ biên và bác chủ nhà trọ xin hãy để lại lời nhắn, Kim ngốc manh xin hãy cúp máy luôn, cảm ơn! Kim Jaejoong giận đến hộc máu, đứng đơ tại chỗ trừng điện thoại, đúng lúc này màn hình di động sáng lên, Kim Jaejoong vội vàng ấn nghe, vui vẻ nói: “Min Min, Min Min à ~” “Jaejoong à? Tôi là Park Joong Jin.” Kim Jaejoong nhìn lại điện thoại, vội vàng nói: “Park tổng hành! Anh tìm tôi có việc gì à?” “Là thế này…” Bên phía Park tổng hành tựa hồ có người đang làm ầm ĩ, cộng thêm giọng Park tổng hành mang theo chút khó xử kỳ lạ, Kim Jaejoong bất giác khẩn trương, “Oguri Shun đêm qua ở cùng với tôi.” Kim Jaejoong thầm mặc niệm với chính mình khi lúc này vẫn còn YY. Park Joong Jin tiếp tục nói với cậu: “Anh ta uống rất nhiều rượu, tôi nghĩ sáng ra tỉnh hẳn sẽ bình thường trở lại, chúng tôi vốn định bay về nước luôn, nhưng anh ta tâm tình không ổn, tôi nghĩ nguyên nhân anh ta trở thành như vậy là vì… Cậu.” Kim Jaejoong giật mình, vừa rồi là mặc niệm, giờ đã thành nén bi thương rồi, trong lòng thầm thở dài: Tự dưng lại nợ tình nha ~ Vì vậy dứt khoát hỏi Park tổng hành: “Hay là —— Tôi tan tầm sẽ qua gặp anh ấy được không?” Bên kia dường như còn bối rối hơn cậu, nhưng cuối cùng vẫn bất đắc dĩ nói: “… Nếu tiện thì cậu qua đi.” Sau đó Park tổng hành nói số phòng bên khách sạn Đông Phương Quân Duyệt cho cậu rồi cúp máy. Kim Jaejoong cúp máy, việc đầu tiên nghĩ tới là —— Việc này có cần nói cho bạn Jung biết không?... Thôi, Jung băng sơn hiện giờ tâm tình không tốt, không đi trêu chọc thì tốt hơn… Dù sao ngài Shun trước giờ vẫn ở thế ngươi chết ta sống với anh ấy, nếu nói cho anh biết, chắc chắn sẽ không để mình đi, đúng vậy! Cậu cũng phải có bạn bè riêng chứ! Giơ tay, Kim Jaejoong thầm hạ quyết tâm. Tối nay, gặp ngài Shun! Gần 8:30 tối, Jung Yunho vừa mới xem hết các hạng mục hợp tác với nước Anh và Đức, nhắm mắt nghỉ ngơi trên ghế da, Lee Taemin bê cà phê đến đặt trước mặt anh: “Cà phê của anh đây.” “Ừ.” “Han tổng hành vừa gọi điện tới, nói đã bàn bạc thành công với các xưởng bên Hongkong, ngày mai sẽ bắt đầu việc hợp tác.” “Ừ.” Giọng anh vẫn bình tĩnh như trước. “Đúng rồi, hôm nay trợ lý Kim vừa tan tầm liền vội vã quét thẻ đi về.” Jung Yunho chậm rãi mở mắt ra, vẫn giữ nguyên tư thế nói: “Có nghe được là vì sao không?” “Không, chỉ là lúc làm việc thì cứ nhìn ra ngoài, đến giờ thì vội vã xuống lầu đi luôn.” Lee Taemin báo cáo chi tiết, nhìn Jung băng sơn khó được khi ngẩn người, cẩn thận thăm dò, “Có cần tôi đi điều tra anh ta đi đâu không?”
“Không cần.” Jung Yunho nói xong liền đứng dậy, cầm lấy áo khoác treo trên giá, “Cậu thu dọn xong thì về đi.” Nói xong liền bước ra khỏi văn phòng.
|
Part 51 Kim Jaejoong xuống xe taxi, bảo vệ đẹp trai của khách sạn mở cửa giúp cậu, nở nụ cười chuyên nghiệp: “Anh là anh Kim à?” “Đúng vậy.” Kim Jaejoong liếc mắt nhìn bảo vệ vài lần, thấy bảo vệ không hề mất tự nhiên khi bị nhìn. Tính chuyên nghiệp của khách sạn này quả thật là vô cùng cao, bất luận là ai đến, dù bạn chỉ vào để đi nhờ vệ sinh cũng sẽ được nhân viên coi như thượng đế mà tiếp đón, khiến bạn cảm thấy mình là người rất danh giá, đi đường cũng như đang lướt trên mây. Kim Jaejoong nghĩ nghĩ, dù sao thì mình cũng đang là thượng đế, muốn nhìn thế nào thì cứ việc nhìn thôi! Mà những nơi không mất tiền trong khách sạn Quân Duyệt rất ít, được tiếp đón miễn phí thế này thì phải tận hưởng. Trong lúc suy nghĩ miên man, Kim Jaejoong đã đến cửa phòng Oguri Shun, khiếp sợ nhìn hàng loạt chai rượu vứt lăn lóc trên sàn nhà. Lại nhìn Oguri Shun, Kim Jaejoong cố nhịn nhưng vẫn không kìm được quay sang nhìn Park Joong Jin. Trong mắt Kim Jaejoong, Park Joong Jin là ôn nhu trung khuyển công, đồng thời cũng là một người anh trai săn sóc, Oguri Shun thì lại tựa như một người đặc biệt thông minh trong công việc, nhưng trên mặt tình cảm lại không thông minh chút nào, là một, hức, thụ điển hình. “Park tổng hành, cái này… Tôi có thể làm được gì?” Park tổng hành còn chưa kịp nói, Oguri Shun liền lảo đảo tiến lên bổ nhào lên người Kim ngốc manh. “Đau —— Chết mất!” Kim Jaejoong rên rỉ, con ma men đang đè trên người nặng không thể tả. Oguri Shun dụi đầu vào người Jaejoong, gào lên: “Jaejoong san!... Tôi rất đau lòng! Sao cậu lại bị cậu ta cướp mất… Rõ ràng là tôi phát hiện ra cậu trước, tôi phát hiện ra cậu trước mà, lại, lại bị cậu ta cướp đi #$^#$...” Sau đó Oguri Shun nói một tràng tiếng Nhật, Kim ngốc manh nháy nháy mắt với Park tổng hành: “Phiên dịch dùm với!” Park tổng hành xấu hổ: “Không cần phiên dịch đâu… Đều là lời mắng chửi người thôi.” “Hức… Ngài Shun, tôi sắp không thở được rồi, anh có thể…” Oguri Shun “vụt” một cái ngồi dậy, chỉ vào cậu: “Jaejoong, cậu, cậu đần lắm!” Kim Jaejoong vội vàng gật đầu, kéo tay hắn ra: “Tôi đần tôi đần.” “Cậu ngốc lắm!” “Tôi ngốc tôi ngốc!” Rốt cuộc bò được dậy. “Cậu không biết mình bị lợi dụng!” “Đúng đúng! Tôi không biết… Hả?!” Kim Jaejoong theo bản năng gật đầu, mờ mịt nhìn Oguri Shun, Oguri Shun bắt đầu mượn rượu giả điên, lắc lắc vai cậu đến tóc rối tung. Bị Oguri Shun lắc đến choáng váng đầu, Kim Jaejoong nôn oẹ một tiếng, Oguri Shun cũng nôn ra. (⊙﹏⊙) ... Park tổng hành đi tới định nâng Oguri Shun dậy, kết quả mình cũng trúng đạn, cuối cùng anh bị cả hai người nôn vào người, đành phải đỡ Oguri Shun đang nằm ngủ trên thảm đi tắm. “Cậu Kim à, cậu đi tắm trước đi, tôi gọi phòng quản lý mang hai chiếc áo sơ mi mới lên.” Park Joong Jin vừa cởi cúc áo sơ mi, vừa nói với cậu, hai khối cơ ngực cùng sáu múi cơ bụng lộ ra trước mặt bạn Kim, trên người vẫn còn dính nước từ lúc đỡ Oguri Shun, Kim Jaejoong lắc lắc đầu, vừa cúi đầu liền thấy trên tay có gì đó đỏ đỏ, vội vàng soi gương, một chất lỏng đỏ rực đang từ từ chảy ra từ lỗ mũi. Park Joong Jin ra ngoài gọi cho phòng quản lý xong lại ở trần quay lại, cầm điện thoại của Kim Jaejoong trong tay: “Di động cậu kêu này, ơ? Sao cậu lại che mặt?” Kim Jaejoong khóc không ra nước mắt nói: “Cái kia, có thể lấy giùm tôi ít bông được không?” Park Joong Jin không biết nên khóc hay nên cười, giơ điện thoại lên nói: “Cậu có muốn nghe không?” “Ai gọi vậy?”?” Park Joong Jin nhìn lại, có chút bối rối nói: “Cuồng ngược đãi?” ∑(っ °Д °;)っ... Ah ah ah!!! . °•(((p(≥□≤)q)))•°. °. “Là anh ấy! Là anh ấy gọi đấy! Làm sao bây giờ, tôi chết chắc rồi, ah ah ah…” “Ai cơ??” “Jung Yunho ấy!...” Park Joong Jin trầm ngâm một lát, nói với người đang điên cuồng kia: “Cậu nói với cậu ta sự thật là ổn thôi mà đúng không?” “Nói cái gì?! Anh ấy hỏi tôi đi đâu, tôi nói đi gặp các anh à? Anh ấy hỏi tôi làm gì, tôi lại nói đang tắm uyên ương chắc?!” Kim Jaejoong càng nói càng sợ hãi, dứt khoát tắt nước, kéo một cái khăn tắm bọc người lại rồi chạy vội ra ngoài, Park Joong Jin vừa quay đầu lại nhìn cậu, bật cười, tên nhóc này vừa run rẩy vừa chui vào trong chăn bọc mình thành bánh chưng, chỉ để lộ hai mắt với mũi ra bên ngoài, nói với anh, “Ông đây không nghe!” Cậu vừa nói xong, điện thoại cũng ngừng kêu, hai người đều thở phào. Nhưng ngay sau đó, di động Park Joong Jin lại vang lên… Nhìn chiếc bánh chưng trong mũi còn nhét hai cục giấy vệ sinh, Park Joong Jin giải thích với người đầu bên kia điện thoại: “Vì tôi sắp về Hàn Quốc nên mới gọi Jaejoong qua chơi một lát.” Lại nói vài câu, Kim Jaejoong dựng tai lên nghe lén, Park Joong Jin đột nhiên đưa di động tới trước mặt cậu, “Cậu ta bảo cậu nghe.” Kim Jaejoong đành phải cầm lấy điện thoại: “Alo?...”
|