[FanFic YunJae] Khi Hủ Nam Gặp Đại Gia Chân Dài
|
|
Part 18 Tổng thanh tra chấp hành khu Nhật Bản sắp tới, tựa hồ so với Park tổng hành còn phô trương hơn. Jung Tổng hành tự mình ra trận, trợ lý Lưu đột nhiên ôm bệnh nằm nhà, trợ lý Kim lúc này liền phát uy, mọi việc từ trên xuống dưới đều do cậu truyền đạt và điều khiển, cả công ty liền được nhìn cảnh cậu hò hét phân công A B C D chuẩn bị nghi thức tiếp đón. “Ông đây rốt cuộc có cảm giác tồn tại ở công ty rồi!” Người nào đó chống eo đắc chí vô cùng. “Jaejoong, sao cậu còn ở đây? Jung Tổng hành gọi cậu qua đấy.” Lâm Hiểu Vũ đập vai cậu bảo. Vừa nhắc tới Jung Tổng hành, mặt người nào đó liền lúc đỏ lúc trắng, chuyện hai ngày trước cậu vẫn chưa quên, dù gì đây cũng là lần đầu tiên của vị họ Kim nào đó, trong phòng bếp, dùng sữa chua, dạng chân, kẹp chặt, hiện tại một số vị trí mẫn cảm trên người cậu vẫn còn dấu vết… “Tớ, tớ đang sắp xếp công việc mà!” “Ai nha, cậu đừng có không biết nặng nhẹ như vậy! Trợ lý Lưu không có mặt, người đi bàn việc làm ăn với Jung Tổng hành tất nhiên phải là cậu rồi! Tớ vừa mới nhìn, sắc mặt Jung Tổng hành so với ngày thường còn nghiêm túc hơn, tổng thanh tra Nhật Bản tới chính là muốn thương lượng hợp tác một số việc với chi nhánh chúng ta nha, cậu nghĩ thử xem, nếu chẳng may người Nhật Bản chèn ép chúng ta rồi kéo lên tổng bộ thì có phiền toái không? Bọn họ lần này nhất định là đến tìm Jung Tổng hành gây phiền phức!” Kim Jaejoong ngay lập tức bị lừa, nắm chặt tay nói: “Xem ra, Jung biến thái thật sự gặp phải phiền phức lớn rồi!” “Hơn nữa theo nguồn tin đáng tin cậy, đối phương cũng là một anh siêu đẹp trai nha.” Lâm Hiểu Vũ ra vẻ thâm trầm. “Thật sao?” Kim Jaejoong giảo hoạt cười cười, bản chất đã bộc lộ rõ. “Thật mà.” Lâm Hiểu Vũ cười cùng vị họ Kim nào đó kẻ tung người hứng, “Nhưng mà giống Jung Tổng hành, đều thuộc phái thực lực.” “Cộng thêm Park tổng hành của khu Hàn Quốc nữa… Đây quả thực là ba vương tranh đấu nha!” “Ai ai, vương của cậu đến rồi kìa, tớ đi giúp cậu trang trí đại sảnh!” Lâm Hiểu Vũ đi rồi, Kim Jaejoong có chút cứng đờ, thật vất vả sắp xếp lại cảm xúc, quay đầu nở một nụ cười vô cùng khó coi với Jung vương. Hôm nay cuồng ngược đãi so với ngày thường càng thêm phần lão luyện, tóc hơi chải ra đằng sau, thoạt nhìn rất giống con lai, ánh mắt anh nhẹ nhàng đảo qua người cậu, toàn thân Kim Jaejoong liền như bị kiến bò. Anh, vẫn chói lọi như vậy. “Trợ lý Kim, cậu hôm qua xin nghỉ phép nói thân thể không khỏe, giờ đã khỏe rồi chứ?” Kim Jaejoong rất khẳng định trong mắt anh ta viết bốn chữ to “Hoa cúc đau không?”. Kim Jaejoong tức giận vô cùng, hung dữ trả lời: “Khỏe rồi! Jung Tổng hành hai ngày nay cũng khỏe chứ?” Ba vết cào đến chảy máu trên lưng chắc vẫn còn sẹo nha! Anh vậy mà lại bình tĩnh nghiêm túc trả lời: “Tôi rất khỏe, đặc biệt là ——” Ánh sáng trong đôi mắt màu đen kia đánh thẳng vào đầu Kim Jaejoong, tựa hồ như đang tạo lên tiếng “Đùng đùng” không dứt, “Thể lực tốt hơn trước kia.” Mặt Kim Jaejoong lại bắt đầu nóng rực, vùi đầu giả làm đà điểu. “Trợ lý Lưu cũng bị bệnh, xem ra không ai viết biên bản hội nghị được rồi, cậu biết tiếng Nhật không?” Cuồng ngược đãi quay trở lại mặt lạnh. “Không biết…” “Thật sự không biết?” “Em khiêm tốn với anh làm gì!” “Vậy đêm hôm trước, cái câu mà cậu rên rỉ liên tục hơn một giờ kia không tính à?” “Không không không không tính! Không tính! Không tính! Không —— Tính ——!” Kim Jaejoong lắc đầu nước mắt chảy dài. Jung Yunho hất cằm nhìn cậu, lãnh đạm nói: “Nói xin chào bằng tiếng Nhật xem nào.” “Kô ní chi wa! Wa tá shì Kim Jaejoong đệt!” “Cảm ơn thì sao?” “A ri gà tố!” “Hẹn gặp lại.” “Sa yổ na ra!” “Tuyệt quá.” “Su gôi!” Vị họ Jung nào đó phúc hắc cười cười: “Vậy câu tôi thích cậu thì sao.” Kim Jaejoong liền chuyển sang trạng thái “Không nghe thấy”. Sau đó Jung Yunho lại dạy cậu vài câu thông dụng như: Đúng, được, tôi đồng ý, hợp tác vui vẻ, vất vả rồi. Đột nhiên có người chạy tới báo cáo với Jung Yunho, xe của đại Boss khu Nhật Bản đã đến cửa, Jung Yunho gật đầu một cái, Kim Jaejoong theo ánh mắt của mọi người nhìn sang. Mong ngóng một hồi, cậu vụng trộm đẩy đẩy cánh tay Jung Yunho, Yunho liền hơi nghiêng đầu: Cậu kiễng chân thì thầm bên tai anh: “Sếp có để bụng việc em thì thầm thế này không?” “…” “Được rồi, em muốn hỏi sếp là…” Nhỏ giọng nói bên tai Jung Yunho, “Sao không ra cửa đón mà lại đứng cuối cùng trong đám người thế này?” Giọng Jung Yunho thấp tới cực điểm, lạnh như hầm băng: “Anh ta và Park tổng hành đều là do ban giám đốc sắp xếp tới để áp chế tôi.” “Áp chế…” Kim Jaejoong cố gắng không để mình hiểu sai, hồi sau suy nghĩ cẩn thận lại, cuồng ngược đãi quả thực đang đi trên con đường vô cùng lắm chông gai, có lẽ là ông chủ lớn muốn dạy dỗ anh ta, một người Hàn Quốc vẫn chưa đủ, lại còn thêm một người Nhật Bản nữa. Nghĩ đến đây, đầu Kim Jaejoong liền trống rỗng, mắt sáng rực như phát hiện ra con mồi. Trong đám người thấp bé kia có một anh đẹp trai như hạc giữa bầy gà nha! Tóc để mái xéo thời thượng, lộ ra chiếc cằm thon gầy, đôi mắt xếch lóe lên sự thông minh. Hắn đang đi về phía hai người, dùng tiếng Nhật nói lời cảm ơn với nữ nhân viên xinh đẹp đứng tặng hoa, thấy Yunho liền vẫy tay cười cười, mà thấy Kim Jaejoong đứng bên cạnh anh thì, thấy Kim Jaejoong thì… Thấy cậu thì… Sao hai mắt hắn lại sáng lên thế kia? Với kinh nghiệm lăn lộn trong giới đam mỹ bao lâu nay, Kim Jaejoong quá hiểu rõ ánh mắt người Nhật Bản kia nhìn mình là ánh mắt của sói khi cảm thấy hứng thú! Mà điều khiến Kim Jaejoong ngạc nhiên hơn nữa là mỹ nam này công thụ khó phân biệt. Rất hiếm có nha! Âm thầm nắm tay quyết tâm dò xét đến cùng! “Jung đại nhân Jung đại nhân.” Người nào đó tích cực gọi thủ trưởng mặt lạnh của mình. Jung biến thái quả thật rất tuấn tú rất hoàn mỹ, nhưng cậu thân là một hủ nam tận chức tận trách, sao có thể buông tha mấy tin vỉa hè về đại boss Nhật Bản được chứ! Jung Yunho lúc này không thèm để ý đến cậu, tiến lên bắt tay với tổng thanh tra Nhật Bản, dùng tiếng Nhật hàn huyên. Kim Jaejoong không có cách nào, bĩu môi nhìn tổng thanh tra khu Nhật Bản. Lúc này, anh Nhật Bản đẹp trai cũng nhìn về phía cậu dùng ánh mắt sáng lấp lánh nói với cậu một câu: “Cậu là trợ lý của Jung Tổng hành sao?” (Tiếng Nhật) “Wa, wa tá shì Kim Jaejoong đệt!” Kim Jaejoong vội vàng cúi đầu 90 độ. “Tôi tên là Oguri Shun, Jung Tổng hành, cậu ấy là người của cậu sao?” (Tiếng Nhật) Oguri Shun quay về phía vị họ Jung nào đó hỏi thăm. Vị họ Kim nào đó cũng vẻ mặt đầy chờ mong nhìn về phía anh: Jung đại nhân, anh ta nói gì vậy? Mắt Jung Yunho đen láy thâm sâu, khóe miệng cong lên, từ chối cho ý kiến. Đột nhiên, một người từ phía sau bước tới, tiếp lời: “Shun, tôi giống anh cũng rất muốn trợ lý này của cậu Jung, hay là chúng ta cùng thuyết phục cậu ta thả người đi?” Park Joong Jin dùng tiếng Nhật vô cùng trôi chảy, đẹp trai chết người. Oguri Shun cứ như vậy bắt đầu hàn huyên với Park Joong Jin, không để ý đến cái khác nữa.
Jung Yunho đi trước dẫn đường, Kim Jaejoong tận chức tận trách làm cái đuôi theo sau anh, nhưng cái người đang trong trạng thái thân ở Tào doanh mà lòng bên Hán kia, vị họ Jung nào đó chỉ liếc một cái là nhận ra…
|
Part 19 Kim Jaejoong mặt đầy u buồn ngồi trên xe, nâng má nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ. Bên tai là ba anh đẹp trai đang liên tục dùng tiếng Hàn và tiếng Nhật nói chuyện với nhau. Oguri Shun biết tiếng Nhật tiếng Hàn, Park Joong Jin biết Trung Nhật Hàn, Jung biến thái cũng biết cả ba, cho nên ba người giao tiếp hoàn toàn không có vấn đề gì cả, chỉ có mình Kim Jaejoong một trợ lý nho nhỏ liền trở thành vật trang trí. Hiện tại, vị trí ngồi trong xe là thế này —— Jung biến thái lấy xe limo của công ty ra đón khách, Jung Yunho ngồi bên trái, Kim Jaejoong ngồi bên phải anh, Park Joong Jin đối diện cậu, mà cạnh anh ta là Oguri Shun thì đối diện với Jung Yunho. Kim Jaejoong thầm tổng kết lại các đặc điểm của Oguri Shun: Ngoại hình đẹp theo kiểu thần bí, nếu không nói toạc ra thì là cá tính, nói toạc ra thì chính là giấu hết khí chất của mình, có chút giống với người nào đó, nhưng bình dị gần gũi hơn người nào đó nhiều. =-= Ví dụ như khi cậu vụng trộm ném ánh mắt của nhược thụ tới chỗ Oguri Shun, Oguri Shun lập tức nhận ra rồi tích cực đáp lại: “Tôi thực sự muốn hỏi một chút, Jaejoong-kun, cậu có người trong lòng chưa?” (Tiếng Nhật) Kim Jaejoong lập tức dùng ánh mắt chờ mong nhìn người “Phiên dịch” bên cạnh, vị họ Jung nào đó bình tĩnh nói cho cậu biết: “Anh ta hỏi cậu có thích Nhật Bản không.” Kim Jaejoong vội vàng hỏi anh: “Thích nói như thế nào?” “Cậu cứ nói có là được.” Kim Jaejoong ngay lập tức nói với Oguri Shun: “Hai!” (Tiếng Nhật) A? Sao Oguri Shun lại thất vọng thế kia? Park Joong Jin lẳng lặng nhìn Jung Yunho, lại nhìn Kim Jaejoong như lọt trong sương mù, cười không nói gì. Oguri Shun đâu chỉ thất vọng, nói đúng ra phải là bị đả kích mạnh. Hắn thương tâm nói gì đó với Park Joong Jin Park Joong Jin lại cười an ủi hắn vài câu. Kim Jaejoong thấy vậy thì nóng lòng, vội vàng hỏi Park Joong Jin ngồi đối diện: “Anh ta nói gì với anh vậy?” Park Joong Jin cười nói với cậu: “Anh ta nói rất thích cậu, từ lần đầu tiên gặp đã muốn dẫn cậu về chỗ mình để đào tạo chuyên sâu, bồi dưỡng cậu thành tinh anh.” Lại nhìn Jung Tổng hành cười nói, “Nhưng mà sếp của cậu dường như không nỡ bỏ cậu, cậu quả thật rất may mắn! Được cả ba người chúng tôi nhìn trúng, giờ có lẽ phải xem cậu Jung có muốn thả người hay không thôi.” “Chờ một chút… Lượng thông tin anh nói nhiều quá, tôi không tiếp nhận được… Tôi phải tiêu hóa một lát.” Kim Jaejoong xoa mày, làm ra vẻ khổ tâm. “Được.” Park Joong Jin cười nói dùng ánh mắt dò xét nhìn người đối diện, “Cậu Jung, sắc mặt cậu không được tốt lắm, không sao chứ?” Kim Jaejoong vội vàng liếc nhìn băng sơn bên cạnh, Jung Yunho trả lời Park Joong Jin: “Tôi không sao.” Lại nhìn về phía người nào đó, “Nếu trợ lý Kim muốn đi Hàn Quốc hay Nhật Bản để đào tạo chuyên sâu, tôi sẽ không ép cậu ấy ở lại.” “Hả?” Kim Jaejoong trừng to mắt nhìn Jung Yunho, nhất thời sửng sốt. Park Joong Jin lại dùng tiếng Nhật nói với Oguri Shun, Oguri Shun lập tức vươn tay cầm tay người nào đó còn đang xuất thần, người nào đó chấn kinh nhìn vào hai mắt ẩn giấu tình cảm của Oguri Shun, đôi mắt kia quả thật rất quyến rũ, dù không hiểu lời hắn nói nhưng cũng có thể nhận ra chân thành tha thiết trong đôi mắt kia: “#¥%. . . &*@? @#¥%. . . #¥%#¥#@&*(*(¥#%#¥@. . . !” (Tiếng Nhật) Kim Jaejoong không hiểu gì nhìn về phía Park Joong Jin, phiên dịch lập tức tận chức tận trách mở miệng nói: “Anh ta nói anh ta sẵn sàng trả lương gấp ba để mời cậu qua bên đó làm việc, hơn nữa sẽ cho cậu không gian phát triển tốt nhất, quan trọng nhất là, anh ta thật tình hi vọng có thể sống chung hòa hợp với cậu.” Xoay mặt ý vị thâm trường nhìn vị họ Jung nào đó, “Anh ta còn nói nếu cậu Jung chịu thả người, sau này trong công việc, anh ta sẽ ra sức ủng hộ cậu Jung, việc này rất hấp dẫn đó, phải không cậu Jung?” Jung Yunho không lên tiếng, dường như đang suy nghĩ điều gì. Kim Jaejoong nhìn anh, cảm thấy anh nhất định đã bị hấp dẫn, cậu cũng không phải trợ lý Lưu vạn năng, chỉ là bảo mẫu mà giờ lại có tác dụng lớn như vậy, chắc chắn anh ta đang sướng đến điên người luôn. Lúc cậu đang híp mắt, dùng vẻ mặt xem thường mà nhìn vị họ Jung nào đó người nào đó liền nghiêng đầu nhìn cậu —— Đột nhiên bị đôi mắt sâu không thấy đáy kia nhìn Kim Jaejoong ngay lập tức giả bộ nhu thuận, sau đó người nào đó nói: “Cậu muốn đi sao?” Giọng điệu này, dịu dàng vô cùng. Dường như anh đang hỏi ý kiến cậu. Kim Jaejoong nhìn thấy khóe môi anh hơi nhếch lên, đôi môi này đã từng ngậm vành tai của mình, đôi môi này đã từng hôn lên trán cậu, hỏi cậu thoải mái không, còn muốn không. Rõ ràng là cùng một người mà. Hình tượng phúc hắc băng sơn của Jung Yunho có chút mơ hồ, Kim Jaejoong rối loạn vô cùng. Vì sao lúc nhìn cuồng ngược đãi, thời gian lại như dừng lại? Thế giới lại yên lặng vô cùng? '”Jaejoong, Jung Tổng hành nói tôn trọng lựa chọn của cậu rồi, cậu nghĩ thế nào?” Giọng nói của Park Joong Jin đã kéo hồn cậu trở lại. “Tôi nghĩ tôi không đi thì tốt hơn.” Kim Jaejoong như chim non nép sát vào người Jung Yunho, người còn hơi nghiêng về phía băng sơn. Mắt Jung Yunho trong giây phút liền hiện lên sự chấn động rồi biến mất ngay lập tức, nghiêng đầu bình tĩnh nhìn cậu, Kim Jaejoong trong lúc nhất thời tim đập rộn lên. Lúc này, ô tô đã đến khách sạn mà Oguri Shun ở, nghe được quyết định của Jaejoong, boss Nhật Bản cảm thấy rất mất mát. Kim Jaejoong vô cùng áy náy, nhưng vẫn rất biết điều đứng bên người boss nhà mình, không biết vì sao, giờ phút này, trên người vị họ Jung nào đó lại tràn ngập cảm xúc an tâm, Kim Jaejoong cảm thấy nhất định là phần cứng của anh đã xảy ra vấn đề… Oguri Shun dùng tiếng Nhật nói với cuồng ngược đãi câu gì đó, cuồng ngược đãi nghĩ nghĩ, mặt vô cùng bình tĩnh trả lời hắn. Tổng thanh tra Nhật Bản vẻ mặt chấn động! Tổng thanh tra Hàn Quốc vẻ mặt kinh ngạc! Đây là tình huống gì vậy?? Vì sao sắc mặt Oguri Shun lại trắng bệch thế kia? Vì sao Park đại ca nhìn cậu muốn nói lại thôi? Chẳng lẽ cuộc đối thoại vừa rồi có liên quan tới cậu?! Cuồng ngược đãi đến cùng là đã nói gì với bọn họ???
|
Oguri Shun lúc tạm biệt còn nắm chặt tay, trong mắt có chút không cam lòng, Kim Jaejoong đã sắp tò mò đến phát điên rồi, nhìn hắn rời đi liền vội vàng thì thầm với người nào đó: “Hai người vừa nói gì vậy??” “Anh ta nói cảm thấy quan hệ của chúng ta không bình thường, muốn biết chúng ta ngoài công việc còn có quan hệ gì.” ( ⊙ o ⊙ )——! ! Kim Jaejoong hóa đá, vội vàng hỏi: “Anh anh anh anh trả lời như thế nào?!” “Tôi nói ——“ Đôi mắt kia rõ ràng đang mỉm cười nhưng lại vô cùng lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt cậu, “Là quan hệ mỗi tháng tôi nuốt nửa lít nước miếng của cậu.” ⊙﹏⊙ ! ! ! . . . Quan hệ mỗi tháng tôi nuốt nửa lít nước miếng… Mỗi tháng tôi nuốt nửa lít nước miếng… Tôi nuốt nửa lít nước miếng… Nửa lít nước miếng… Nửa lít nước miếng... Kim Jaejoong bừng tỉnh, hóa ra anh ta cũng biết trong cà phê có nguyên liệu đặc thù! Yết hầu cậu khẽ di động, sự sợ hãi khi bị Jung Yunho nắm trong lòng bàn tay khiến cậu như cảm thấy tính mạng mình đang chậm rãi bị xói mòn… Kim Jaejoong xun xoe chạy tới chỗ boss Nhật Bản, vừa chạy vừa gào thét: “Oguri Shun-sàn! Chốt tô mát tê[1]! ~! ~! ~!” (Tiếng Nhật) Oguri Shun nghe thấy tiếng liền quay đầu lại, Kim Jaejoong chạy tới, mặt mũi tràn đầy sợ hãi hoa chân múa tay trước mặt hắn: “I go! I go! Me and you go to cái gì nhỉ… Japan! Go to Japan together!” Oguri Shun nghe xong vui mừng ôm lấy Kim Jaejoong, lúc này Jung Yunho cũng đuổi tới, một tay túm lấy người ra khỏi lòng hắn, sầm mặt nói với Oguri Shun một câu tiếng Nhật. Oguri Shun giữ chặt tay Jaejoong, giọng điệu rất kiên quyết, vị họ Kim nào đó hai tay đều bị giữ chặt. Oguri Shun muốn kéo Jaejoong về phía mình, Jung Yunho lại nắm chặt không chịu buông tay. Kim Jaejoong bi thảm phát hiện, tuy rằng hai người đang phân cao thấp, nhưng người tàn phế lại là mình. Tiếng Nhật của Kim Jaejoong đã có chút tiến bộ, Oguri Shun chắc chắn đang nói: Buông Jaejoong-san ra! Là tự cậu ấy chọn đi Nhật Bản với tôi! Mà Jung Yunho, Jung Yunho không nói gì… Anh chỉ cầm chặt lấy tay cậu. Kim Jaejoong nhìn ra người kia đang nhếch môi, trong mắt có ngọn lửa rừng rực cháy. Tâm vị họ Kim nào đó sắp tan chảy rồi. Chẳng lẽ… Chẳng lẽ mình… Chẳng lẽ mình thật sự… Thật sự có thể chất của nhược thụ sao? ! ⊙﹏⊙b… Người nào đó một lần nữa nghiêng về phía Jung Yunho, thầm hi vọng boss Nhật Bản sẽ buông tay, sau đó cậu có thể ngã vào trong lòng người nào đó. Đúng lúc này, Oguri Shun đột nhiên dùng sức kéo Jaejoong. Đau a a a a! Kim Jaejoong lập tức hét lên thảm thiết như cá heo. Trong mắt Jung Yunho hiện lên tia không đành lòng, vội vàng buông lỏng tay. Kết quả Kim Jaejoong trực tiếp va vào ngực Oguri Shun, cùng đối phương ngã xuống đất… Jung Yunho thấy cảnh này thì mày nhíu chặt, vừa định tiến lên kéo Kim Jaejoong dậy, lại cứng đơ người tại chỗ, hai tay nắm chặt. Kim Jaejoong đang bị cường hôn… Tuy cùng là kỹ thuật hôn cao siêu. Nhưng lại khác hoàn toàn với nụ hôn của người nào đó, hương vị khác, lực khác, cảm giác khác… Nhưng mà, cậu dù thế nào cũng không thể đẩy Oguri Shun ra… Vì sao ư? Oguri Shun là ai nha! Người Oguri Shun đang hôn là ai nha! Người như vậy có ngu mới không hôn! Nhìn gần như vậy quả thực đẹp trai đến chết người! Chắc chắn đẹp trai đến chết người! Bộ dạng nhắm mắt chuyên tâm hôn của Oguri Shun hoàn toàn khác với Jung biến thái, Jung biến thái sẽ dùng ánh mắt sâu sắc nhìn bạn say mê, sau đó xấu xa nhìn bạn từng chút rơi vào tay giặc… Ôi Jung biến thái… Nguy rồi, Jung biến thái vẫn còn đang nhìn mà đúng không??!! Kim Jaejoong “A” một tiếng đẩy Oguri Shun ra, luống cuống tay chân đứng lên tìm người. Nhưng mà nào còn thấy bóng dáng của anh? Kim Jaejoong choáng váng, cậu có nên chỉ trời mà điên cuồng gào thét một câu “Chỉ có trời mới hiểu lòng tôi.” Xác định Jung Yunho đã biến mất, Kim Jaejoong cúi đầu. Cậu đã rời bỏ Oguri Shun. Jung Yunho cũng rời bỏ cậu. Trời tối đen rồi, lại mưa nữa, quả thật rất bi kịch. [1] Chotto matte: Đợi một chút.
|
Part 20 Hơn nửa đêm, Kim Jaejoong nằm dài trên võng treo trong phòng khách nhà cậu, Shim Changmin ngồi trên sàn nhà cạnh cậu viết bản thảo, cả căn phòng chỉ được chiếc đèn nhỏ cạnh Shim Changmin chiếu sáng, đồng thời cũng chỉ có tiếng sột soạt khi Changmin viết. “Cậu gọi tớ đến là để cho tớ xem cảnh cậu đóng vai thi thể sao? Này.” Shim Changmin dùng bút chọc chọc lưng người nào đó đang nằm đơ ra, hỏi, “Cậu chọc giận Jung biến thái rồi hả?” Thi thể quay mặt lại: “Min-san.” “Hai?” (Tiếng Nhật) “Sao cậu đoán giỏi vậy? (ToT)” Cứ nhắc đến tên vị họ Jung nào đó, cậu liền cảm thấy mây đen kéo tới che kín đầu mình, Kim Jaejoong lại một lần nữa chôn mặt xuống võng. “Chẳng lẽ anh ta sa thải cậu rồi à?” Changmin cẩn thận hỏi. “Tớ chỉ sợ anh ta thiến tớ thôi…” Shim Changmin đơ người ba giây đồng hồ. “Cái gì! ——?! Cậu làm sao? Anh ta làm sao? Anh ta làm gì cậu?” Vị họ Shim nào đó giật mình ra sức đung đưa võng. Vị họ Kim nào đó biết rõ mình muốn giấu cũng không được, hếch khuôn mặt trắng nõn lên, khí chất thánh mẫu vô cùng đáng khinh liền phát ra: “Tớ bị anh ta… Anh ta đã đem tớ… Nhưng cái này không thể trách anh ta, tại tớ quá đẹp…” Nhìn ra Kim Jaejoong đang chìm trong sự hối tiếc, Changmin chán chẳng muốn cắt đứt, lại hỏi —— “Cậu với anh ta lên giường rồi à?” “Cậu đừng có nói như kiểu tớ tình nguyện vậy.” “Cậu bị anh ta OOXX rồi à?” Kim Jaejoong yểu điệu gật đầu. “High mấy lần?” “Trước khi tớ bất tỉnh là ba lần… À đâu, hình như là bốn lần…” “Anh ta có phải rất rất rất lớn, rất rất rất mạnh mẽ, rất rất rất nhanh, còn rất rất rất hư hỏng không?” “… Vấn đề của cậu nhiều thế!” “Được rồi, thế thì chỉ một vấn đề thôi.” Changmin duỗi một ngón tay, thần bí hỏi, “Cậu có phải rất rất rất thoải mái không?” “Cậu, cậu, cậu là cái tên mặt người dạ thú!” Kim Jaejoong quay người đi che mặt, nhưng lại càng chứng tỏ cậu đang già mồm chống chế. “Vậy giờ tớ hỏi vấn đề đứng đắn…” Shim Changmin mang vẻ mặt xấu xa, tuyệt không đứng đắn hỏi, “Thứ kia của anh ta… Cậu có cảm nhận được không?” Kim Jaejoong dứt khoát đạp Changmin một cái, quay mặt đi, giả chết. Changmin không chịu bỏ qua tiến đến cạnh cậu: “Nói như vậy là hai người đã xác định quan hệ rồi?” “Không —— Hề ——!” Còn tiếp tục hét nữa, cậu nhất định sẽ vì thiếu không khí mà chết. Đột nhiên, Shim Changmin yên lặng, Kim Jaejoong cũng yên lặng. Hai người lạc đề mất rồi. Changmin đứng đắn trở lại, một lần nữa hỏi: “Không phải cậu vừa nói cậu chọc giận Jung biến thái sao?” Thật vất vả trở lại chủ đề chính, Kim Jaejoong vực dậy tinh thần, kể lại toàn bộ mọi việc cho Shim Changmin nghe. Changmin nghe liên tục gật đầu: “Cho nên, anh ta vốn định kéo cậu về từ chỗ anh Nhật Bản đẹp trai kia đúng không?” “Nhưng mà anh zai Nhật Bản vừa dùng sức, anh ta đã buông tớ ra!” “… Cậu có hét lên không?” “Cái này…” Kim Jaejoong bị Changmin nhìn chằm chằm đến dựng tóc gáy. Changmin nở nụ cười quỷ dị, dùng đầu ngón tay chọc chọc cậu: “Cậu hét ‘Yamete’ đúng không?!” “Sai! Tớ hét ‘Yada’ cơ!!” Kim Jaejoong tức giận phản bác. “Quả nhiên…” “Quả nhiên cái gì?” (⊙_⊙) Ánh mắt của Changmin lúc này khiến Kim Jaejoong bất giác nhớ tới mẹ của mình, trong ánh mắt đó tràn ngập suy nghĩ “Chỉ tiếc rèn sắt không thành thép”. “Kim tổng thụ, đầu óc cậu bị hỏng rồi à?? Cậu không hiểu cái gì gọi là dây dưa với tình nhân nhỏ, người yêu buông tay à?” Vươn tay đẩy ngã người nào đó xuống võng.
“Bịch” một tiếng, Kim tổng thụ cứ thế dành tặng sàn gỗ một nụ hôn nồng thắm.
|
Part 21 Kim Jaejoong đăng một weibo xin giúp đỡ, nội dung như sau —— @Kim Jaejoong: Hôn nhầm đối thủ kinh doanh của công ty, nên làm sao bây giờ… ① Xin lỗi ② Không cần xin lỗi ~ @Reply 1: Kim đại, tôi chọn ③, lấy thân báo đáp Reply 2: Lấy thân báo đáp ╮(╯▽╰)╭ @Reply 3: Như trên! -_- @Reply 4: Xếp hàng nào! @Reply 5, 6, 7, 8, 9… @Kim Jaejoong: Mấy người đến cùng là chọn cái nào?! Nhớ lại việc vị họ Jung nào đó buông tay khi đang tranh đoạt với Oguri Shun —— 【Đó là vì sợ cậu đau thôi!】 Những lời này của Shim Changmin khiến cho Kim Jaejoong nảy sinh cảm giác tội lỗi vô cùng, nghĩ đến bóng lưng Jung biến thái khi anh đau khổ thất vọng chậm rãi quay đi, vị họ Kim nào đó liền mất ngủ một đêm, hôm sau mang vẻ mặt uể oải chán nản mà đi làm. Chỉ là vừa nghĩ đến việc hôm nay phải đối mặt với cuồng ngược đãi như thế nào thì cậu liền khẩn trương chỉ muốn bỏ về. Chắc chắn là mình không thể bị dụ dỗ quỳ gối trước giày da sáng loáng của sếp Nhật Bản rồi, nhưng đến cùng người đàn ông vẫn luôn lấy việc tra tấn cậu làm thú vui kia muốn làm gì? Lúc này, đồng nghiệp xung quanh Kim Jaejoong đột nhiên thì thào gì đó, tất cả mọi người bắt đầu làm việc điên cuồng, Kim Jaejoong không cần nghĩ cũng biết người nào đó đã vào thang máy chuẩn bị lên… Khí thế của người kia vẫn mạnh mẽ như vậy, mạnh đến mức dù không thấy anh, ngay cả bóng dáng cũng chưa gặp mà đã tạo ra cảm giác tồn tại mãnh liệt… Quả nhiên, chỉ chốc lát sau, Jung Yunho dẫn theo 7, 8 trưởng phòng và trợ lý đi vào khu Kim Jaejoong làm việc, anh vẫn đẹp trai đến mức khiến người bất giác xiết chặt hoa cúc, vừa thấy bóng dáng cuồng ngược đãi, mấy nhân viên nữ liền bối rối muốn nhìn lại không dám, Kim Jaejoong cẩn thận quan sát, sắc mặt cuồng ngược đãi không tốt cũng chẳng xấu, vẫn là một bộ không mặn không nhạt như bình thường, nhưng khí thế thật sự rất rõ ràng, cảm giác tồn tại quá mạnh khiến người không thể nào bỏ qua. “Trợ lý Kim, cậu trốn dưới gầm bàn làm gì?” Một đồng nghiệp vẻ mặt kinh ngạc hỏi. “Ah, không có gì, tôi nhặt đồ thôi mà ah ha ha ha…” Kim Jaejoong vội vàng đứng lên, lề mề đi đến cửa phòng hội nghị. “Trợ lý Kim, cậu lề mề ở đấy làm gì?” Trợ lý Lưu đã khỏi bệnh đột nhiên xuất hiện phía sau cậu, Kim Jaejoong giật mình, người run một cái, trợ lý Lưu ngạc nhiên nhìn cậu, “Cậu làm sao vậy…” “Chân run…” Kim Jaejoong tâm tình không yên nhìn cà phê trong tay cô —— Latte, của cuồng ngược đãi đây mà. Trợ lý Lưu thấy cậu sắc mặt trắng bệch, quan tâm hỏi: “Cậu làm sao vậy?” “Không, không sao cả! Chỉ là tôi thấy ly của Jung Tổng hành hình như… Miệng bé đi.” Kim Jaejoong quả thực rất sùng bái khả năng chyển chủ đề của mình. “Ah, là Jung Tổng hành chính miệng bảo tôi đổi ly cho anh ấy.” Có vấn đề là cà phê, đổi ly làm gì? -_-! Người nào đó vẫn đang nghĩ xấu cho người ta, nghe trợ lý Lưu giải thích thì lại triệt để nội thương. “Jung Tổng hành nói —— ‘Đổi sang ly cà phê có miệng nhỏ hơn, nếu không trợ lý Kim chẳng may va vào lại tự làm mình bị thương’… Trợ lý Kim, tôi thấy cậu là người đầu tiên Jung Tổng hành quan tâm đấy… Có phải là sếp cảm thấy có lỗi với việc lấy chiếc TV mà cậu thắng lần trước làm của riêng không? Nếu không thì thật kỳ lạ!” “Cuồng ngược đãi…” /(ㄒoㄒ)/~~ Kim hủ nam bị ngược đã đến. Biểu cảm của cậu chẳng khác gì nữ chính trong kịch Quỳnh Dao khi biết rõ chân tướng, mắt ngập nước nhưng cố nhịn không khóc đến mức môi khẽ run run, trợ lý Lưu liền càng tin tưởng cậu không khỏe, vội vàng bảo cậu mau đi nghỉ ngơi, để cô làm trợ lý là được rồi, nói xong liền bưng cà phê đẩy cửa vào. Kim Jaejoong lại một lần nữa làm thần gác cửa, cảm thấy mình đáng giận chẳng khác nào tiểu thụ ngu ngốc trong tiểu thuyết, hít sâu vài lần, vươn tay đẩy cửa —— A? Sao cửa lại mở thế này… Người trước mặt là ai? Kim Jaejoong hơi ngẩng đầu liền bắt gặp đôi mắt sâu tựa biển của đối phương. Là Jung Yunho! Kim Jaejoong chào theo kiểu quân đội, cứng ngắc nói: “Chào Jung Tổng hành!” “Chào.” Jung Yunho đáp lời xong liền cất bước đi. Vị họ Kim nào đó chút bất ngờ, chợt nhớ tới tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết, tiểu công hiểu lầm tiểu thụ, từ nay về sau liền triệt để lạnh lùng, không bao giờ chịu nghe tiểu thụ giải thích! Hậu quả khi cuồng ngược đãi lạnh lùng với mình? Kim Jaejoong nghĩ đến đây liền hoảng sợ. Không nói hai lời liền xun xoe đuổi theo, tốc độ đi của vị họ Jung nào đó từ trước đến nay rất nhanh, Kim Jaejoong sốt ruột chạy theo, như thể bị nữ chính trong mấy quyển truyện nhập thân, đọc làu lâu mấy lời thoại cẩu huyết: “Tối qua thật sự là hiểu lầm, mọi việc không hề như anh nghĩ, anh hãy nghe em nói, anh nghe em nói đi!!” Jung Yunho dừng chân nhìn cậu: “Nói.” “A…” Nước mắt lăn dài… Dù là phim cẩu huyết lúc tám giờ tối, gặp phải băng sơn thế này thì cũng chỉ biết cấm khẩu mà thôi. Kim Jaejoong nhất thời không biết nên nói gì, ánh mắt vị họ Jung nào đó vẫn lạnh lùng lạ thường, Kim Jaejoong bị anh nhìn chằm chằm thì hồn phi phách tán, rốt cuộc, tổng công từ bi nói: “Việc ngày hôm qua, cậu làm rất tốt.” “Hả?” Sao đột nhiên thái độ lại quay ngoắt 180 độ thế này?! Người nào đó còn chưa kịp phản ứng, tổng công đại nhân liền nghiêng người, thì thầm vào tai cậu: “Tôi hiện tại phải đi bàn việc với tổng thanh tra Hàn Quốc, chúng ta lát nữa nói chuyện sau…” Câu sau cùng Jung Yunho gần như chỉ khẽ thì thào, Kim Jaejoong bị hơi thở của anh phả vào đến phát run. Nhưng lúc cằm của vị họ Jung nào đó cố ý xẹt qua mặt cậu, cảm giác run rẩy trong lúc đó không cần nói cũng biết… Nửa bên mặt Kim Jaejoong đã tê rần. Thấy Kim Jaejoong ngẩn người sững sờ nhìn mình, vị họ Jung nào đó cong khóe môi, quay người rời đi. 【Chúng ta lát nữa nói chuyện sau…】 Kim Jaejoong đứng đơ người tại chỗ, suy tư hai phút không có kết quả, gọi điện thoại cho Shim Changmin, Shim-kun bên kia rõ ràng đang đuổi bản thảo, vội vàng nói: “Jung biến thái vậy mà không bỏ đá xuống giếng với cậu ư? Cậu định làm gì?” “Chính vì tớ không biết phải làm gì nên mới gọi điện thoại cho cậu nha!” Kim Jaejoong trốn đến một góc trong đại sảnh, ôm điện thoại nổi bão. “Được rồi, cậu chờ tớ viết nốt lời đối thoại đã ——“ Kim Jaejoong yên lặng đợi 5 giây, giọng đối phương liền vang lên: “Baby, cậu vừa nói gì thế?” Kim Jaejoong liền đoán được kẻ điên cuồng công việc kia vừa rồi căn bản không nghe vào, trợn trừng mắt kể lại một lần: “Cuồng ngược đãi không hề ngược tớ, còn cố ý dừng bước nghe tớ giải thích, sau đó nói với tớ đợi anh ta xong việc thì sẽ nói chuyện…” “Anh ta thích cậu rồi.”
|