[FanFic YunJae] Khi Hủ Nam Gặp Đại Gia Chân Dài
|
|
Kim Jaejoong cả buổi mới xoay người lại, lái xe thấy cậu chán nản liền hỏi một câu tiếng Nhật, cậu nghe không hiểu, đành phải dùng tiếng Nhật sứt sẹo của mình nói: “Kư má na sai i…”[3] Xe một lần nữa phóng vụt đi, Kim Jaejoong khoanh tay hờn dỗi. “Vậy mà lại không đuổi theo… Chẳng may mình lạc đường thì sao? Thật đúng là không biết thương tiếc cấp dưới gì cả!” Chẳng lẽ vẻ mặt hủ của mình đã dọa Jung Tổng hành? Cho là mình yêu anh ta?? Kim Jaejoong già mồm cãi láo che mặt: “Vừa rồi còn nói mình không đáng tiền, sao mình có thể tỏ tình với anh ta chứ…” Bất an gặm ngón tay, “Mình phải giải thích rõ ràng với anh ta mới được… Sau bữa tiệc anh ta chắc sẽ phải quay lại khách sạn một chuyến, trong máy tính của mình có tư liệu của mấy vị giám đốc tham gia gữa tiệc, anh ta nhất định sẽ tới tìm mình, như vậy mình không cần sang phòng bên tìm anh ta nữa, chỉ cần yên âm ngồi chờ là được… Rồi bỏ thuốc vào trong rượu của anh ta!” Đột nhiên cậu cứng đờ, chột dạ liếc mắt nhìn lái xe taxi, đối phương đang dùng ánh mắt “Không may! Gặp phải người ngoại quốc có bệnh” mà liếc trộm mình. Ơ… Vì vậy Kim Jaejoong lặng yên một hồi, lúc xuống xe không quên cúi đầu 90 độ lễ phép nói: “Ajusshi! Đi đường cẩn thận ni đá ~~~!” Thuận lợi giá họa cho người Hàn Quốc xong, cậu liền nhanh chóng vào khách sạn. [1] Thảo nê mã: Đồng âm với ĐCM, do TQ sáng tạo ra để tránh cuộc càn quét từ ngữ thô tục của chính phủ. [2] Bạch phú mỹ: Chỉ cô gái có làn da đẹp, khả năng kinh tế mạnh, xinh đẹp, dáng chuẩn, tốt tính. [3] Đại khái là Jaejoong không biết tiếng Nhật, chỉ biết nói là “Xe… Đi…”
|
Part 32 Lát sau Kim Jaejoong mới biết, Jung tổng công không đuổi theo cậu mà sớm trở về phòng trong khách sạn đợi… “Jung Tổng hành, anh…” Cậu thấy người nào đó đang ngồi trong phòng mình, nghe tiếng động liền xoay đầu nhìn cậu, ánh mắt kia rất kỳ lạ… Kim Jaejoong đã cố tìm kiếm trong vô số từ cậu từng đọc được trong đam mĩ, nhưng vẫn không cách nào miêu tả được. Vì vậy liền dời mắt sang máy tính đằng sau vị họ Jung nào đó… Vừa để ý đến máy tính, tiếng động phát ra từ máy cậu lại nghe càng rõ ràng. Một người đàn ông đang không ngừng “Ahhh… Ahhhh… Urghh…” Một người đàn ông khác cũng đang không ngừng “Ha… Urghh…” GV của mình bị anh phát hiện rồi!!! `(*﹏*)′ Hóa ra, biểu cảm vừa rồi của Jung Yunho là sự kết hợp của: kinh ngạc, hoang mang, thăm dò, thoải mái. Yết hầu Kim Jaejoong khô khốc, đầu choáng váng, hai chân run rẩy, nói với vị họ Jung nào đó: “Jung, Jung Tổng hành… Việc máy tính có GV, em có thể giải thích… Nó… Kỳ thật…” Người nào đó tiếp lời cậu: “Là của bạn em à?” “Đúng đúng đúng! Là của bạn em, bạn em là gay ha ha ha…” Kim Jaejoong ha ha gượng cười, nghe thấy tiểu thụ trong máy tính đang lúc cao lúc thấp rên rỉ liền vọt tới định tắt đi, lại bị vị họ Jung nào đó ngăn cản, nắm chặt cổ tay cậu, cười nói: “Phim của bạn em đa dạng thật.” “Cũng bình thường thôi, Hồng Kông, Trung Quốc, Đài Loan, Nhật Bản, Thái Lan, Âu Mỹ… Em muốn nói là cậu ấy, cậu ấy đều có cả ha ha!...” Hơn 60GB cơ mà. “Bạn của em là người tên Shim Changmin kia à?” Anh lại hỏi. “Đúng, đúng vậy!” “Vậy thì thật kỳ lạ, sao tôi lại tìm thấy mấy thứ nặng đô này trong folder tên “Tình yêu lớn của Kim vĩ nhân” nhỉ.” Anh cười vô cùng tà ác như đang từng chút từng chút bóc trần người trước mặt, “Hơn nữa tất cả đều về nam nam.” “Đây chỉ là một hiểu lầm thôi, Jung Tổng hành xin anh tin tưởng em, được không…?” Kim Jaejoong bất đắc dĩ bày ra vẻ nhược thụ, toàn thân cậu như đang tỏa sáng lấp lánh, khiến người… Buồn cười không thôi. Jung Yunho nhìn cậu ba giây, nắm cằm của cậu hung hăng hôn lên. “A?!” Kim Jaejoong định quay người bỏ chạy, nhưng một tay của hắn ôm chặt sau thắt lưng cậu, khiến cậu không thể động đậy, tiếp tục nụ hôn theo đúng tiêu chuẩn… Tiểu thụ trong máy tính hét lên, tiểu công gầm nhẹ, rốt cuộc, video ngừng. Jung Yunho buông Kim cừu nhỏ ra. “Nếu em muốn có cơ hội giải thích thì uống cái này đi.” Jung Yunho cầm cốc rượu trên bàn lên, Kim Jaejoong bị hôn đến đầu óc choáng váng nhìn lại, mắt trợn trừng ——: “Anh bảo em uống Whiskey?!” “Sai, là rượu đạn pháo[1].” Anh lại gần cậu cười cười, “Còn nặng hơn đấy…” Kim Jaejoong ra sức phản kháng, đẩy ác ma ra xa, tức giận nói: “Anh thật hèn hạ! Biết rõ em uống say sẽ động chân động tay với anh!” “Không sao, dù có say hay không, tôi cũng sẽ động vào em.” “Em… Nhắc nhở anh một chút, lời kia của anh xem như là lời tỏ tình, em có thể cho anh cơ hội thu lại lời nói!” Jung Yunho bật cười: “Nếu tôi không muốn thu lại thì sao? Em có muốn từ bị bao dưỡng chuyển sang chính thức hẹn hò không?” Kim Jaejoong rốt cuộc hiểu ra, vị này bình thường chẳng qua là không thích bộc lộ thôi, một khi thực sự bộc lộ thì đảm bảo là cường công chính hiệu! Thấy vị họ Kim nào đó vẻ mặt kinh hãi, Jung Yunho lại nói: “Có cần cho em thời gian cân nhắc không?” “Không cần, vấn đề này, Jung Tổng hành, em thật sự không có hứng thú với đàn ông!” “Tôi cũng không có hứng thú với đàn ông, nhưng tôi lại có hứng thú với em.” “Anh… Anh sỉ nhục em!” -____- Jung Yunho đột nhiên yên lặng, đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn chằm chằm vị họ Kim nào đó, thỉnh thoảng lại híp mắt trầm tư. Đừng có nhìn chằm chằm vào em mà suy nghĩ như vậy có được không... Đáng sợ quá! Tuy vậy, Jung Yunho lại luôn thỏa mãn tâm hồn hủ nam của cậu, anh đi đến, đứng trước mặt cậu, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng mà mạnh mẽ. “Tuy tôi không quá chắc chắn, nhưng không thử sao biết?” Giọng điệu của anh thật sự rất giống cường công trong tiểu thuyết nha. Hủ nam Kim Jaejoong đã không thể kiểm soát được ánh mắt của mình, mà Jung Yunho cũng mặc kệ cho “Máy quét” ra soát khắp người mình, khóe miệng nhếch lên nói: “Sao vậy, đã thỏa mãn chưa?” Kim Jaejoong hai mắt rực lên ngọn lửa, nuốt nước miếng đẩy Yunho ra, nôn nóng đi tới đi lui trong phòng, miệng còn hùng hồn phổ cập kiến thức đam mỹ cho Jung boss: “@# [$]%... &*@# [$]... Tóm lại cường công phải sánh đôi với cường dụ thụ, vậy nên hai chúng ta không ở bên nhau được đâu, anh bỏ suy nghĩ đó đi.” Dám cự tuyệt Jung mặt sắt như vậy, có lẽ chỉ mình vị trước mặt là dám, Jung Yunho nhìn cậu, trầm tư một hồi. Nói đến vấn đề nhạy cảm kia, Kim Jaejoong tất nhiên là rất thông thạo, cảm giác thắng lợi kỳ diệu này khiến cậu vô cùng đắc chí, vốn định khoác vai Jung Yunho nói mấy lời khuyên bảo của “Bạn tốt”, nhưng vị nào đó khí thế quá mạnh mẽ nên cậu không dám làm gì, xoa xoa tay một lát liền nói: “Anh thấy em nói chỗ nào chưa rõ ràng, em giảng lại cho anh một lần nữa được không?” Kim Jaejoong mặt viết hai chữ “Ân cần”, niềm nở nhìn tổng công đại nhân. Một mầm non vô cùng tốt nha! Có vô số giọng nói đang vang lên trong đầu cậu: Bẻ cong! Bẻ cong! Bẻ cong!... “Tôi là cường công?” Jung boss rốt cuộc mở miệng. “Đúng đúng.” “Tôi chỉ có thể ——“ “Yêu cường thụ!” Người nào đó khoanh tay nói. “Cường thụ… Hừ.” Anh hừ một tiếng, “Vậy em là gì?” “Em là cường công.” Mình chỉ là người ăn ngay nói thật mà thôi…
|
“…” Jung Yunho vẻ mặt như ăn phải ruồi nhìn cậu, im lặng hồi lâu rồi nở nụ cười giảo hoạt —— Kim Jaejoong nhìn thấy liền muốn chạy trốn, mặt phúc hắc đã lộ ra, chết rồi! Quên mất người này vốn là một phúc hắc tiêu chuẩn!! “Cường công sẽ chụp ảnh nude của người khác làm màn hình điện thoại sao?” “Cái này…” “Cường công sẽ mang theo đồ đạc in hình Shin cậu bé bút chì sao?” “Còn, còn có Stitch nữa mà…” ≥ω≤ “Cường công sẽ bị cường công chất vấn đến mức liên tiếp lui ra phía sau sao?” “Cái này…” Tiếp tục lui về phía sau ING… Jung Yunho luôn có thể dễ dàng khiến người ta không nói lên lời. Kim Jaejoong bị ép lui ra sau đến không còn chỗ trốn, Jung Yunho dứt khoát ôm lấy cậu, đến bên giường thả xuống, vị họ Kim nào đó kêu thảm rơi xuống giường, lại khiếp sợ nhìn người nào đó đã cởi xong áo đang đè lên mình! Kim Jaejoong vươn tay đẩy mặt vị họ Jung nào đó ra: “Đừng đừng đừng, chúng ta cố thể trò chuyện về vấn đề khác mà Jung Tổng hành! Oa ——! Mặt anh thật nhỏ nha, một tay của em là ôm hết rồi! Giỏi quá!” Mắt ưng của Jung Yunho có chút bối rối khi bị tay cậu che mặt, không ngờ tới, anh hôn nhẹ lên lòng bàn tay vị họ Kim nào đó, Kim Jaejoong “Ah~~” một tiếng, tay mềm nhũn rụt về, chiêu này thật đáng sợ… Độ ấm kia! Độ ẩm kia! Hơi thở kia! Kim Jaejoong đã bị vị họ Jung nào đó quyến rũ rồi. “Trợ lý Kim, em đông kéo tây giật như vậy chắc đủ rồi đúng không, giờ đến lượt tôi cởi đồ em chưa?” Anh nói xong tay liền động, chỉ chốc lát sau Kim Jaejoong đã bị cởi trống trơn, khóc rống, ôm ngực đạp loạn nhưng chỉ phí công vô ích. Kim Jaejoong bị lạnh, giọng cũng nhỏ hơn hẳn: “Nhưng mà em nói cái gì anh cũng có nghe đâu…” “Tôi đang nghe.” Jung Yunho cởi thắt lưng, cúi xuống hôn người nào đó đã bị dọa sợ, dụ dỗ, “Em có mang condom không?” “Mang, mang cái đó làm gì?!” Jung Yunho nhíu mày: “Em đi làm việc vài ngày còn mang theo bao nhiêu GB GV, vậy mà thứ kia lại không mang theo là sao?” “Em đã nói em không phải gay mà!!” Kim Jaejoong sững sờ, a? Nói như vậy, Jung Tổng hành thích sạch sẽ?? Không có condom sẽ không làm đúng không? Vậy là sống rồi sao?! ≥▽≤~~~ Ai ngờ, vị họ Jung nào đó dường như biết rõ suy nghĩ của cậu, đột nhiên nói: “Tôi không có việc gì, chỉ là lúc sau tắm rửa cho em sẽ rất phiền toái.” ⊙▽⊙ ! ! ... “Jung Tổng hành…” Jung Yunho nhìn cậu. “Có thể, lấy hộ em thứ kia được không…” Người nào đó chỉ chỉ thú bông treo trên tủ cạnh áo vest của Jung Yunho… Nói xong, cậu liền nhắm chặt mắt, chợt nghe thấy tiếng cười khẽ, sau đó anh xuống giường. Xuống giường à?? Vị họ Kim nào đó he hé mắt, nhìn người đàn ông thân trên để trần đi lại trong phòng, bộ dạng đi chân trần trên thảm kia thật sự quá gợi cảm, vậy nên cậu không hề ý thức được anh đang mở hành lý của mình. Lấy ra ba quyển truyện manga cùng một đống đồ in hình Shin chú bé bút chì liền thấy một chiếc hộp màu xanh lục, nhìn dòng chữ tiếng Nhật bên trên, Jung Yunho nở nụ cười. Anh cầm hộp trà xanh Changmin cho mình làm gì?? Kim Jaejoong sững sờ nhìn vị họ Jung nào đó mở chiếc hộp trước mặt mình, mặt liền xanh lè. Jung Yunho cầm 4, 5 chiếc condom ra, nở nụ cười chiến thắng: “Lại còn là vị trà xanh nữa, rất có tình thú nha… Tôi đành phải hi sinh cho em hưởng thụ rồi.” Shim… Chang… Min… Ở một quốc gia cách đó không xa, Shim Changmin đang “cạch cạch” gõ kịch bản không ngừng đột nhiên hắt xì một cái, nhìn xung quanh tự nhủ: “Chẳng lẽ tên nhóc Kim kia nhớ mình?” Lắc đầu tiếp tục vừa viết vừa lẩm bẩm, “’Ỷ vào bề ngoài tiểu thụ non mềm mà tranh cãi cùng phúc hắc công, cuối cùng thì cũng bị ăn thôi…’ Được nha, mấy lời này rất sâu sắc!...” Lại quay lại bên này. “Yamete!!” Kim Jaejoong tiếp tục trình diễn màn phản kháng không hề có hiệu quả, “Jung Tổng hành! Em đột nhiên muốn thảo luận một vấn đề liên quan đến kiến thức sinh học! Anh biết không? Rùa biển dùng hậu môn để hô hấp đấy!” Jung Yunho một tay kéo cổ tay vị họ Kim nào đó đặt lên trên đỉnh đầu, tay kia cầm condom đưa tới bên miệng xé mở. Kim Jaejoong mở to mắt nhìn anh, hoàn toàn không phải sợ mà là bị động tác đẹp trai chết người kia của Jung Yunho làm cho choáng váng. Mở bao bì xong, Jung Yunho đưa condom cho cậu: “Mang vào giúp tôi.” “Em?!..” Kim Jaejoong nhìn condom trên tay lại nhìn Jung Yunho, condom huynh, vất vả rồi, hi vọng huynh toàn thây mà về. Nhưng mà, lúc này mình mới là người đáng thương nhất chứ! Thế nhưng mà mang condom cho tổng công đại nhân thật sự rất… Người nào đó khóe miệng đã ngoác đến tận mang tai nhưng vẫn giả bộ ngây thơ thuần khiết, vì vậy —— “Em… Em…” Vị họ Kim nào đó “em” cả buổi, rốt cuộc mắt lóe sáng lấp lánh như manh thụ, “Thật sự để em làm sao?...” Jung Yunho kéo tay cậu tới gần thân dưới của mình: “Nhanh lên, tôi sắp không đợi được rồi…” “Hai!” (Tiếng Nhật) Vị họ Kim nào đó đỏ mặt, kích động vươn tay ra… [1] Rượu đạn pháo: Rượu pha từ một chén rượu nhỏ Whiskey với một cốc bia, bắt nguồn từ Hàn Quốc.
|
Part 33 “Xin chào, đây là quầy phục vụ của khách sạn, xin hỏi quý khách cần gì ạ?” Một giọng nam trầm quyến rũ vang lên: “Tôi cần người dọn dẹp phòng.” “Dạ, vâng. ^^” Một giọng nam cao nhỏ giọng nói với giọng nam trầm kia: “Sáng sớm mà anh bảo người ta đến dọn dẹp thì không hay cho lắm…” Giọng nam trầm bình tĩnh nói: “Nếu em không làm bẩn toàn bộ ga giường, anh đã không cần phải gọi, (Nói với quầy tiếp tân), ngoài ra đổi bộ ga giường cùng chăn mới.” Giọng nam cao lại khẽ lầm bầm: “Trên gối em cũng có…” Giọng nam trầm: “Mang cả gối mới lên nữa, chỉ thế thôi.” “Dạ vâng, tôi sẽ thông báo phục vụ mang chăn ga gối lên cho anh…” —— Hai người trên giường. “Em quay sang đây, nhìn mặt anh mà nói chuyện.” Jung Yunho nhìn người đang co thành một cục trong chăn. “Không! Không biết là mông em rất đau à?!” “Không phải em muốn nói với anh về việc rùa biển dùng hậu môn để hô hấp sao? Giờ không nói nữa à?” “Đừng có nhắc đến hai chữ kia với em!” Kim Jaejoong lăn một vòng, cuốn chăn xung quanh mình, nhíu mũi với người nào đó. Thấy vậy, anh liền mỉm cười: “Giờ em không có khả năng phản kháng nha.” Nói xong liền cúi xuống hôn lên miệng Kim Jaejoong một cái. Kim Jaejoong ngay lập tức lăn lại hai vòng, định bỏ chăn ra, kết quả chăn quá dài, lăn mãi chưa ra khỏi chăn được, mà giường lại quá chật… Vị họ Kim nào đó bịch một tiếng rơi xuống giường, bờ mông tiếp xúc với đất liền nở hoa, đau đến chảy nước mắt, Jung Yunho đi tới bế cả chăn lẫn người lên chẳng khác nào bế trẻ em! Kim ngốc manh lại một lần nữa nước mắt chảy dài, nhưng mà cái cảm xúc vừa cảm động vừa xấu hổ thế này là sao? Thấy vị họ Kim nào đó mặt đỏ bừng, bối rối, xấu hổ, lúng túng lại sợ hãi, Jung Yunho cau mày nói: “Sao tính tình của em thay đổi liên tục vậy?” “Em là đang tiếc mình không phải gay, nếu không em đã có thể diễn cảnh cường công cường thụ với anh rồi.” Nhìn vị họ Jung nào đó, Kim Jaejoong chẹp miệng, tư tưởng hủ lại tung bay bốn phía. Jung Yunho bế cậu lên giường, Kim Jaejoong thò đầu ra ngoài, thưởng thức cảnh người nào đó mặc quần áo. “Nhìn đủ chưa?” Jung Yunho mặc xong áo sơ mi đột nhiên quay đầu lại nhìn cậu, Kim Jaejoong ngay lập tức ngồi thẳng, mái tóc vẫn còn khẽ rung rinh. “Sao anh không đi làm call boy, đảm bảo sẽ kiếm được không ít, lại còn không mệt mỏi như thế này nữa chứ.” “Thế sao em không đi thi hoa hậu?” “Đáng ghét, anh cứ thổi phồng người ta…” “Em nghĩ nhiều rồi.” Mắt nhìn đồng hồ, “Dậy đi, hôm nay có việc quan trọng cần làm.” Vừa nói vừa đi ra ngoài phòng, một bộ vô cùng vội vã, “Còn có, lần sau đừng để GV trong folder chứa hợp đồng, nếu dính virus thì rất phiền toái, nể tình hôm qua em khiến anh hài lòng, lần này tạm tha cho em.” Nói xong liền biến mất ngoài cửa. “Cảm ơn…” Tuy vẫn mang vẻ mặt không được tự nhiên nhưng Kim Jaejoong vẫn nhanh chóng sửa sang quần áo đi theo Jung Tổng hành. Vừa ra khỏi phòng chợt thấy trợ lý Lưu, cảm xúc nơi đất khách quê người gặp được đồng hương đột nhiên dâng lên, Kim Jaejoong vui vẻ đi tới định tặng cô một cái ôm nồng nhiệt thì lại bị trợ lý Lưu túm lấy: “Trợ lý Kim, sao cậu còn lề mề ở đây? Nhanh đi với tôi xuống tầng, Jung Tổng hành đang bị…” “Hử? Có việc gì vậy!” Jung Tổng hành bị XXOO? OOXX? Hay là XXXX???
Trợ lý Lưu không nói gì, chỉ kéo tay Kim Jaejoong chạy như điên!
|
Part 34 “Tách tách”, đèn flash nháy lên liên tục, Jung Yunho bị các phóng viên Nhật Bản bao vây hỏi dồn dập, Kim Jaejoong kinh hãi nhìn mấy vị phóng viên kia vừa thấy mình liền hăng máu gà, dồn cậu đi đến bên cạnh Jung Yunho, sau đó lại chụp liên tục. Kim Jaejoong chỉ nghe thấy toàn những từ tiếng Nhật rắc rối mà cậu không biết, thật giống cảnh các chính trị gia tranh cãi khi đưa ra quyết định. Jung Yunho trả lời vô cùng bình tĩnh, lại càng giống tổng thống đang đứng diễn thuyết. Tuy vậy, khi một phóng viên Trung Quốc mở miệng hỏi, tưởng tượng của Kim Jaejoong liền vỡ tan ——: “Xin hỏi anh, nghe nói anh không chỉ là trợ lý của ngài Jung mà còn là người yêu bí mật, xin hỏi việc này có thật không?” “Cái, cái gì? Anh nói ngài Jung nào??” Kim Jaejoong hỏi xong quay sang nhìn Jung Yunho bên cạnh, hít một hơi ra sức lắc đầu, “Không phải thế không phải thế!!” “Vậy xin hỏi ngài Jung, ở sân bay ngài nói với mọi người rằng, cậu Kim là vật sở hữu cá nhân là có ý gì?” Phóng viên kia lại quay sang hỏi Jung boss, không, giờ là Jung băng sơn. Vật sở hữu cá nhân?... Kim Jaejoong quay sang nhìn vị họ Jung nào đó, ?_? Anh zai à, cái này có thật không vậy?... Jung Yunho lại đáp lời phóng viên kia bằng tiếng Trung: “Không phải, đây không phải nguyên văn lời tôi nói.” Phóng viên lại quay micro về phía Kim Jaejoong: “Xin hỏi có phải anh đã bỏ 400 vạn mời cấp trên của mình khiêu vũ trong tiệc từ thiện tối qua không?” “Có chuyện như vậy thật nhưng mà…” “Chẳng lẽ anh thực sự là tổng giám đốc bí mật của tập đoàn Xích Phong trong truyền thuyết?” “Cái này, sao lại đoán như vậy??” “Có trợ lý nào có thể nhẹ nhàng bỏ ra 400 vạn như vậy đâu!” “Cái này! ——” Đáp án: Thẻ tín dụng của người nào đó. “Nghe nói cậu Kim cùng ngài Jung đã có quan hệ bí mật từ trước, lúc đến Nhật Bản còn ở chung một phòng, xin hỏi việc này có thật không?!” Jung Yunho nhíu mày cướp lời, nhưng vừa mới nói “Đây là vì…” lại chợt nghe thấy người nào đó thiếu dây thần kinh não bật cười ——: “Quan hệ bí mật gì, sao lại nói quá lên như thế, ở cùng phòng là vì —— Vì một hiểu lầm thôi.” “Xin hỏi là hiểu lầm gì? Hai người đang cãi nhau sao? Hiện tại đã giảng hòa chưa? Nói như vậy là anh thừa nhận mình đang hẹn hò với ngài Jung sao?” Kim Jaejoong nghe đối phương hỏi dồn dập, cảm thấy đầu óc của mình không đủ để theo kịp suy nghĩ của người nọ, quay sang hỏi Jung Yunho: “Em vừa nói gì à?...” Jung Yunho thở dài, thật chưa thấy người nào ngốc như vậy, kéo tay vị họ Kim nào đó nhanh chóng chạy ra xe, trợ lý Lưu mang theo một đám bảo vệ ngăn cản phóng viên đang ùa tới, lái xe mở cửa, sau đó Kim Jaejoong… Kim Jaejoong đã bị kéo cổ áo xách vào trong xe. Trợ lý Lưu vào trong xe cuối cùng, đóng sầm cửa lại, tách biệt với thế giới ầm ĩ bên ngoài, xe khởi động bắt đầu đi, không gian lập tức yên tĩnh trở lại. Trên xe chỉ còn Kim Jaejoong ngây thơ vô số tội nhoài người qua cửa sau mà nhìn một đám phóng viên đứng hít khói xe ô tô, Jung Yunho cùng trợ lý Lưu mặt đều vô cùng nghiêm túc. Jung Yunho mím chặt môi không nói một lời, trợ lý Lưu gọi mấy cuộc điện thoại, tất cả đều nói bằng tiếng Nhật, Kim Jaejoong nghe cũng không hiểu, rốt cuộc trợ lý Lưu cúp điện thoại, quay đầu nói với Jung Yunho ngồi phía sau: “Jung Tổng hành, tình hình không lạc quan lắm, scandal tình cảm của ngài cùng trợ lý Kim đã được đăng trên 11 trang báo Nhật Bản, trong đó có 4 trang là tuần san kinh tế nổi tiếng… Tiểu Cầm nói bên Nhật Bản phản ứng rất mãnh liệt, có lẽ sẽ vô cùng huyên náo, đoán chừng bên tổng bộ cũng biết rõ chuyện này rồi, làm sao bây giờ?...” Kim Jaejoong nghe vậy hiểu là đã xảy ra việc nghiêm trọng, vội vàng ngồi thẳng, vẻ mặt lo lắng nhìn về phía Jung Yunho đang trầm tư. “Theo dõi từ sân bay đến khách sạn, điều này phóng viên bình thường chắc chắn không làm được.” Jung Yunho chỉ nói như vậy. Trợ lý Lưu quay sang lườm Kim Jaejoong một cái, Kim Jaejoong run lên: “Chị… Chị bị quỷ bám vào người à?” “Chị? Chị đây cũng muốn làm quỷ bám vào người em lắm đấy! Em nói thử xem sao em giỏi gây chuyện vậy? Chị mới không có mặt vài ngày, em đã gây ra việc lớn như vậy rồi! Đây là scandal tình cảm của hai người đàn ông đấy! Chị đây cũng không phải kỳ thị đồng tính luyến ái, chị chỉ là sốt ruột thôi! Mấy lời em vừa nói với phóng viên kia chẳng khác nào thừa nhận mình cùng Jung Tổng hành có quan hệ.” Trợ lý Lưu nâng trán tựa vào ghế, “Sáng mai tin tức chắc chắn sẽ càng bị thổi phồng…” Kim Jaejoong mếu máo tủi thân, Jung Yunho nhìn thấy, xoa xoa đầu cậu: “Anh không sao.” “Thật chứ??” “Cùng lắm là bị sa thải thôi.” “Hức…” Vậy nên cậu đã hại Jung Yunho bị đại boss trên tổng bộ sa thải sao? “Trợ lý Lưu, cô tiếp tục nộp báo cáo công việc cùng tiến triển hoạt động bên Nhật Bản của chúng ta lên tổng bộ, về mặt này trợ lý Kim không thể làm hoàn hảo như cô, gửi mail và viết báo cáo cô làm hết đi.” Jung Yunho vẫn phân phối công việc như ngày thường. “Dạ Jung Tổng hành, tôi sẽ tìm vài người bạn phóng viên nhờ giúp đè nén tin tức, (U ám nhìn về phía vị họ Kim nào đó) —— Trợ lý Kim.” “Hai!” (Tiếng Nhật) Lập tức thẳng người nghe lệnh, Jung Yunho nhìn cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên, Trợ lý Lưu thở dài, vẻ mặt “Tổ tông, ta xin nhờ người”: “Trong lúc chị thay em dọn dẹp thì phải làm cho tốt cái chức trợ lý của Jung Tổng hành đấy.” “Dạ! Xin cứ yên tâm giao anh ấy cho em!” Vỗ ngực xong liền không dám quay đầu lại nhìn người nào đó… Vị họ Jung khí thế vô cùng mạnh mẽ đột nhiên mở miệng, sao hôm nay anh có lắm việc muốn dặn dò vậy? “Chú Lý, chú đưa trợ lý Lưu về, chúng tôi xuống xe ở đây.” Kim Jaejoong dựng tai lên, vội vàng nhìn người nào đó, chỉ chỉ mũi mình: “Chúng… ta?” “Đúng.” Anh dùng đôi mắt lạnh nhạt nhìn cậu. “Nha…” Kim Jaejoong tự biết mình sai, không cò kè mặc cả nữa, thuận theo chui ra khỏi xe. Để ý thì thấy đường ở Nhật Bản tương đối nhỏ, so với Trung Quốc thì chỉ bằng một nửa, trên vỉa hè có vài học sinh tiểu học tay nắm tay đi học, sự hồn nhiên ngây thơ đó ngay lập tức cảm hóa bạn nhỏ Kim, quay người lại phát hiện Jung Yunho đã đi cách xa 7, 8m, lập tức vui vẻ gọi: “Jung Tổng hành! Chốt tô mát tê! ~~” (Tiếng Nhật: Đợi một chút)
|