[FanFic YunJae] Khi Hủ Nam Gặp Đại Gia Chân Dài
|
|
“Ông đây không giống cậu! Ông đây muốn chiếm lấy anh ta, còn cậu là muốn bị anh ta chiếm, ông đây thấy mộng tưởng của ông vĩ đại hơn nên không thể để cậu được toại nguyện! Cậu sắp thua tôi rồi, còn định bày trò gì nữa?’ “Làm ơn…” “Cái gì?” Lee Taemin chảy nước mắt, Kim Jaejoong cứng đơ: “Cậu, cậu…” “Tôi thích anh ấy… Rất thích.” “Cậu đừng có giả bộ đáng thương cho tôi nhìn…” Kim Jaejoong không cách nào chịu được ánh mắt này, trong tiểu thuyết, ánh mắt hàm chứa yêu đến hết mình kia đã lấy đi bao trái tim của hủ nam hủ nữ, khung cảnh ngược tâm ngược thân này giày xéo tâm hồn Kim Jaejoong. “Kim Jaejoong!” Jung Yunho đột nhiên gọi cậu, Kim ngốc manh bừng tỉnh, đáng tiếc đã muộn… “Ai nha, không biết tại sao trợ lý Kim lại dừng lại, yên lặng ẩn tình nhìn Lee Taemin, Lee Taemin liền thừa dịp xoay người đè trợ lý Kim xuống, giờ phút nay đang uy phong lẫm lẫm nhìn trợ lý Kim!” “Trợ lý Kim, tôi thông minh lại trẻ hơn anh, hẳn càng phù hợp làm trợ lý cho Jung tiền bối, phiền toái anh nhường —— cho —— tôi.” Lee Taemin cúi người thì thầm bên tai vị họ Kim nào đó. Kim Jaejoong ngực phập phồng, dùng hết toàn bộ sức mạnh của mình lật ngược tình thế, miệng hô hào “Hey ya ya ya ya!” Mạnh mẽ tặng cho Lee Taemin một đấm, đối phương liền ngã ra phía sau! “Chân của tôi!...” Lee Taemin giãy dụa trên đất, vẻ mặt thống khổ, người co quắp như con tôm luộc. “Hả??” Toàn bộ mọi người không biết làm sao nhìn hai người trên sàn, Kim Jaejoong ngơ ngác ngồi trên đất, đột nhiên nhớ ra cái gì, đứng dậy vọt tới trước mặt MC, bóp cổ đối phương: “Này thì ẩn tình, này thì ẩn tình…” Quay đầu nhìn, mấy nhân viên công tác đã đi lên sàn đấu xem vết thương của Lee Taemin, trong đó có cả Jung Yunho. Kim Jaejoong không hiểu gì đi về phía anh, kết quả, quả nhiên Jung Yunho đang nắm cổ chân Lee Taemin hỏi có đau không. Bộ dạng kia của Lee Taemin quả thực khiến người phải đau lòng, ánh mắt nhu nhược nhìn về phía Kim Jaejoong. Cái này là ý gì?! Kim Jaejoong bừng tỉnh, mình bị lừa rồi, từ đầu tới đuôi đều là tên nhãi kia bày trò, hiện tại lại dùng ánh mắt kia nhìn cậu như muốn nói: Là Kim Jaejoong làm em bị thương. “Ah ah ah ah! Đặt ~ Xuống! Đặt ~ Xuống! Đặt ~ Xuống!” Ngay lúc Jung Yunho ôm Lee Taemin dậy, mấy cô gái bên dưới liền phát điên, MC phát rồ, Kim Jaejoong phát dại, nghẹn lời không biết nói gì. Khi Jung Yunho ôm Lee Taemin đi ngang qua Kim Jaejoong thì dừng lại nhìn cậu, Kim Jaejoong nhìn vị họ Jung nào đó, không biết tại sao miệng lại run run, mắt ướt át, quả nhiên vẫn chỉ mình Jung đại nhân là có biện pháp, chỉ bình tĩnh nói một câu đã khiến vị họ Kim nào đó vui vẻ trở lại: “Anh đã bảo với em rồi mà.” Em còn sơ ý như vậy. Jung Yunho ôm người đi rồi, Kim Jaejoong đỏ bừng mặt, yếu ớt nói: “Jung tổng, chờ em một chút…” Cho nên dù Jung băng sơn ôm Lee Taemin, lòng vẫn hướng về cậu, Kim Jaejoong vừa nghĩ tới giọng điệu chiều chuộng mang theo bất đắc dĩ vừa rồi của Jung băng sơn, trong lòng liền như nở hoa, bấm điện thoại gọi bạn. Shim Changmin với tư cách là người đầu tiên Kim Jaejoong chia sẻ niềm hạnh phúc, im lặng nghe cậu nói như súng liên thanh, một lúc lâu sau mới mở miệng: “Ngốc manh kun, tóm lại, tớ nghĩ tớ có thể đưa ra một nhận xét vô cùng chuẩn xác, cậu —— Yêu —— Anh —— Ta —— Rồi.” “Cái gì? Cập lặp lại lần nữa đi xem nào?” Kim Jaejoong vừa chạy theo Jung Yunho, vừa hỏi, “Tớ yêu anh ta á? Không phải anh ta yêu tớ sao??” “Kim Jaejoong, cậu vừa nói cái gì cậu biết không? Cậu nói ‘Jung băng sơn anh minh uy vũ không hề làm theo tình tiết cẩu huyết trong tiểu thuyết, anh ấy từ lúc đầu đã nhắc nhở tớ cẩn thận bị lừa, chuyện xảy ra anh ấy cũng nhìn ra là đối phương giở trò, thật sự khiến người phải khâm phục’.” “Nhưng sự thật là như vậy mà…” “Sự thật đúng là như vậy, nhưng cậu trước đây không nghĩ về Jung Yunho như vậy, anh ta trong mắt cậu không phải là mặt liệt, cuồng ngược đãi, máu lạnh, biến thái sao? Từ lúc nào đã biến thành anh minh, uy vũ, đáng khâm phục rồi?” “Nhưng mà việc anh ấy vừa làm rất ngay thẳng chính trực mà!” Kim Jaejoong nóng nảy, suy luận này sai rồi đúng không? Nếu không thì người thích anh ta nhiều lắm! Đúng không? Có đúng không hả?... “Hay lắm! Lại thêm một từ nữa, chính —— trực.” ⊙﹏⊙ Hức… Kim Jaejoong dường như có thể tưởng tượng ra Shim Changmin ở đầu kia điện thoại cười xấu xa đến mức nào, cúp điện thoại xong liền nghẹn lời. Jung Yunho ôm Lee Taemin ngồi vào phía sau xe, quay đầu nói với vị nào đó đang mất hồn mất vía: “Em ngồi phía trước.” “Nha…” Vừa đáp ứng vừa chui vào ghế sau, Jung Yunho vươn tay ngăn cậu lại, lạnh lùng phun ra ba chữ “Ghế lái phụ”, Kim Jaejoong như bừng tỉnh “Ah” một tiếng, vội vàng ngồi lên ghế trước. Xe khởi động bắt đầu đi, bên ngoài có không ít cô gái khóc hô “Đừng đi đừng đi mà! Mình muốn nhìn YunJae đấu với nhau! Mình muốn nhìn YunJae đấu với nhau…” Kim Jaejoong nghe vậy rất khổ sở, lại vì sự khổ sở của mình mà càng thêm khổ sở… Chẳng lẽ —— Mình, thật sự, yêu, anh ta, sao?... Tim Kim Jaejoong đập thình thịch, qua kính chiếu hậu nhìn người đàn ông kia, anh đang nói chuyện với người bị thương, mắt vô tình nhìn lên kính chiếu hậu, Kim Jaejoong bối rối quay đi, nhìn đèn đêm sáng chói ngoài cửa sổ, tim đập càng ngày càng nhanh. “Taemin, tôi cùng trợ lý Kim còn việc phải làm. Lái xe sẽ đưa cậu đi kiểm tra toàn thân rồi chở cậu về nhà, hôm nay vất vả rồi.” Jung Yunho bình tĩnh nói. “Được, vậy… Ngài với trợ lý Kim đi đường cẩn thận.” Trong mắt Lee Taemin hiện lên chút cảm xúc khó hiểu, Kim Jaejoong phồng má một lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ. Xe dừng lại cạnh một biệt thự, Kim Jaejoong bắt đầu cho rằng mình bị bệnh quáng gà, có khi còn nặng hơn quáng gà, bị ảo giác mất rồi… Chớp mắt mấy cái rồi nhìn lại, biệt thự kia vẫn sừng sững đứng đó, Jung Yunho mở cửa nói “Xuống xe” rồi dẫn đầu đi vào trong biệt thự, Kim Jaejoong cũng xuống xe, đứng đơ người trong gió, nâng tay chỉ: “Đây là…” “Nhà của anh.” “Xin hỏi… Anh có mấy cái nhà?” Kim Jaejoong bi thúc nhớ tới thẻ tiết kiệm toàn số không của mình, lại nhìn Jung Yunho một thân quần áo hàng hiệu, nhìn biệt thự sau lưng, lại nhớ tới căn nhà cao cấp lúc trước. Sao người với người mà khác nhau nhiều vậy… “Anh đến cùng có mấy cái nhà?...” Jung Yunho còn giả bộ thành thật suy nghĩ, cuối cùng hàm hồ nói một câu: “Có vài cái, vào đi đã.” Kim Jaejoong yên lặng rơi lệ, nện bước lên cầu thang, cửa biệt thự này phải to gấp hai lần phòng ngủ của cậu! Kim Jaejoong cởi giày ra, chân giẫm lên đá cẩm thạch lạnh lẽo, cứng ngắc nói: “Cái kia… Điện thoại mà anh thu của em ở Nhật Bản… Có thể trả lại cho em không?” Vốn còn muốn than thở khóc lóc nói nhớ cha mẹ ở quê, muốn gọi điện hỏi thăm, nhưng dưới dâm uy của vị họ Jung lạnh lùng nào đó, cậu thật sự không dám làm như vậy. Jung Yunho lấy một hộp sữa cực lớn trong tủ lạnh ra: “Đợi xong việc sẽ trả lại cho em.” “Em sẽ không cấu kết với Oguri Shun nữa đâu, anh yên tâm!” Kim Jaejoong cười rộ, mắt híp chặt lại. Jung Yunho đặt sữa vào trong lò vi sóng hâm nóng, quay người dò xét nhìn cậu: “Sao vậy? Anh thấy giọng em là lạ.” “Không, không có gì!” 【Cậu yêu anh ta rồi】 “Thật sự?” Jung Yunho hoài nghi nhìn, đi về phía cậu, đột nhiên duỗi tay ôm lấy eo Kim Jaejoong. “Ai nha!” Kim Jaejoong giật mình hô, ngây ngốc nhìn Jung đại nhân ôm cậu đặt lên bệ bếp. Ngay lập tức, Jung đại nhân lấy một đôi dép lê ném xuống dưới chân cậu: “Mặt đất lạnh lắm, đi vào đi.” “Cảm, cảm ơn!” Nhảy xuống đi dép lê vào, trong lòng hân hoan ngẩng đầu nói, “Đi rồi —— Hức!” Lại là mặt đối mặt, Jung đại nhân nhìn cậu hồi lâu: “Kim Jaejoong, anh có một bí mật muốn nói với em.”
|
“Cái gì…” Kim Jaejoong khẩn trương đến phát run, cậu còn chưa chuẩn bị sẵn sàng đón nhận lời tỏ tình trực tiếp như vậy! Cậu còn chưa xác định mình có yêu người đàn ông đẹp trai chết người trước mặt không, ông trời ơi! Sao tự dưng lại quan tâm cậu vậy?? Kim Jaejoong vội vàng đưa tay, “Jung, Jung tổng, anh suy nghĩ kĩ hãy nói, đừng kích động!” “Hình như em còn kích động hơn tôi.” “Cái này…” “Đinh!” Lò vi sóng đã hâm nóng xong, Jung đại nhân quay người lấy ra, Kim ngốc manh nhẹ nhàng thở phào. Một ly sữa trà xanh nóng hổi —— Đồ uống vị họ Kim nào đó yêu nhất, giơ lên trước mặt cậu: “Uống.” Kim Jaejoong đón lấy cốc sữa đang tỏa ra hơi nóng, một mũi tên tình yêu cắm thật sâu vào trái tim cậu… Jung Yunho đứng tựa vào bệ bếp sao lại gợi cảm đến phun máu thế kia. Kim Jaejoong sợ hãi thử thăm dò: “Cái kia, Jung tổng à.” Jung Yunho nhìn cậu, nói: “Ở ngoài công ty không cần gọi anh là Jung tổng.” Kim Jaejoong nghẹn lời, yếu ớt nói: “Yun… Ho…” Jung Yunho nâng cằm Kim hủ nam lên: “Hôn một cái.” Kim Jaejoong mím miệng, hai mắt chớp chớp: “Jung tổng, em thật sự không phải Gay.” “Chỉ là một nụ hôn đơn thuần thôi mà.” Nói xong liền cúi xuống hôn.
Nụ hôn đơn thuần của anh mà hôn đến mức sữa nguội ngắt à! Nụ hôn đơn thuần của anh mà hôn đến mức miệng sưng lên à! Nụ hôn đơn thuần của anh mà hôn đến mức nuốt nước miếng của đối phương à! Nụ hôn đơn thuần của anh mà hôn đến mức lăn lên giường luôn à!... Hức.
★ Mời các bạn xem tiếp Chương 37
|
Part 37 Shim Changmin ngồi khoanh chân bên cạnh vị họ Kim nào đó, ánh mắt sùng bái nhìn cậu: “Cậu lại bị anh ta đè rồi hả?” Kim Jaejoong ngay lập tức giả bộ đáng thương, ăn năn: “Tớ thấy tớ không nên chiếm đất diễn như vậy, một cực phẩm phúc hắc công tuyệt vời thế kia cứ như vậy bị tớ dụ dỗ rồi.” Không chút hối cải lại gần Changmin thì thầm, “Cậu bảo tớ có phải lam nhan gây họa trong truyền thuyết không?” Lông mày Changmin giật giật mãnh liệt: “Hình như cậu rất hi vọng tớ nói phải.” Quen biết Kim ngốc manh bao năm nay, tuy thường xuyên bị lời của cậu làm cho đứng hình nhưng đến giờ vẫn không thể nào thích ứng được: Kim Jaejoong khoanh tay, già mồm nói: “Tớ chỉ là cảm thấy mình giống như vậy thôi.” Changmin xoay người qua đối diện với laptop trên bàn trà, bắt đầu gõ điên cuồng: “Cậu là một tiện thụ, Kim Jaejoong à, Jung biến thái nguyện ý thu cậu thì cậu còn không mau mau gả cho người ta đi còn gì nữa! Tớ nhớ là anh ta ít nói, rất hợp với một kẻ chỉ nói một câu liền khiến người ta tăng xông như cậu đấy.” “Shim, Chang, Min… Tớ nói bao nhiêu lần rồi, tớ không phải Gay, tớ là ai cậu có biết không? Tớ là hủ nam, là hủ nam chỉ thích xem anh ta cùng tiểu mỹ thụ tình chàng ý thiếp này nọ thôi!” Changmin dừng tay gõ bàn phím, nhìn Kim Jaejoong, cười càng xấu xa: “Vậy tại sao cậu lại cùng anh ta làm toàn bộ những thứ cậu thích xem?” Vị họ Kim nào đó nghẹn lời rồi. Hình như… Cậu cùng Jung băng sơn cái gì cần làm đều làm hết rồi… Nhìn Kim Jaejoong không cách nào tiếp nhận được, Shim Changmin ngồi thẳng người, hóa thân thành bác gái tri kỉ, khuyên nhủ: “@#%$...!@$!^%$&^@#%#^&…” Nghe được một nửa, Kim Jaejoong không còn kiên nhẫn nữa, đưa tay lên chỉ Shim Changmin nói: “Cậu… Cậu… Sao cậu dám dùng những lời tớ thường khuyên tiểu thụ để khuyên tớ hẹn hò với cuồng ngược đãi? Cậu làm như vậy là quá xấu xa! Đó là suy nghĩ của tớ, là ý tưởng của tớ mà!” Bắt lấy cổ áo Shim Changmin lắc a lắc. “Tóm lại cậu cảm thấy tớ nói có đúng không?” “Tớ mà nói không đúng thì không phải tự vả vào miệng mình sao?!” “Thừa nhận đi, tình cảm không phân biệt giới tính, thân là một hủ nam, cậu sao ngay cả điều này cũng không rõ?” Shim Changmin tốt bụng đột xuất vỗ vỗ vai Kim Jaejoong, ra sức an ủi, “Không phải cậu rất hâm mộ tiểu công tiểu thụ từ nay về sau sống hạnh phúc bên nhau trong tiểu thuyết sao? Hiện tại có cực phẩm như vậy, không bắt lấy thì sau này sẽ hối hận lắm đấy!” Không phải sống hạnh phúc mà là sống tính phúc. Vị họ Kim nào đó nhăn mặt khóc than: “Tớ còn tưởng tớ tối thiểu cũng phải là kiện khí công[1], ai biết cuối cùng lại là cực phẩm dụ thụ.” “Thật xin lỗi, phía trước từ thụ thừa ra ba chữ đấy… Tóm lại Jung băng sơn đã tỏ tình với cậu rồi à? Cậu định trả lời anh ta như thế nào?” Changmin mở lon bia nhấp một ngụm. Kim Jaejoong không chút nghĩ ngợi trả lời: “Tớ định nhận lời tỏ tình của anh ấy.” “Phụt!” Lúc Shim Changmin che miệng lại thì đã muộn, nhìn sàn nhà-kun dính đầy nước lại nhìn Kim ngốc manh trốn sau ghế sopha đang chỉ vào cậu mà cười gian: “Tớ biết ngay cậu sẽ phun ra mà, ha ha!” Shim Changmin mắt rực lửa: “Lau nhà cho tớ mau!” Kim ngốc manh vội vàng cầm khăn, nằm sấp xuống sàn mà cần cù chăm chỉ lau, Shim Changmin quay đi tiếp tục gõ bàn phím, trong lúc người nào đó đang hăng say lau, nhạc báo có tin nhắn vang lên, Kim Jaejoong liếc mắt nhìn, lập tức mắt trợn trừng: “Jungie của tớ gửi tin nhắn cho tớ này!” Shim Changmin nhắm mắt, tên này có bị bệnh không vậy… “Anh ta tìm cậu làm gì thế?” “Hỏi tớ đang làm gì.” Kim ngốc manh ôm điện thoại cười, miệng ngoác tới tận mang tai. Shim Changmin rướn người qua nhìn nội dung tin nhắn cậu trả lời: Em đang lau chùi này nọ ấy mà \(^o^)/ Tự đáy lòng rùng mình một cái, mở miệng: “Cậu đã lấy sữa hôm nay chưa?” “Ai nha, quên mất, liệu có bị hỏng không?” Vị họ Kim nào đó lo lắng lập tức ném điện thoại lại, chạy ra khỏi nhà, không hề biết người bạn thân sau lưng đang nở nụ cười giảo hoạt. Shim Changmin cụp mắt cầm di động lên, động động ngón tay, xóa hai chữ “lau chùi” rồi gửi đi. Cười phúc hắc: Như vậy có thể yên tĩnh viết truyện rồi, ha ha ha. Lúc vị họ Kim nào đó khóc không ra nước mắt nhìn thông báo tin nhắn đã gửi thành công, Shim Changmin đã lấy giày ra cho cậu, còn nhắc nhở cậu cách tìm Jung boss ——: “Tớ đã dùng phần mềm định vị vị trí của anh ta giúp cậu rồi, hẳn là đang ở trong văn phòng đấy.” Kết quả Kim ngốc manh nói một câu liền khiến Changmin-kun ngổn ngang không biết nói gì: “Cậu có chắc tớ mà ra khỏi đây, anh ấy sẽ không tới đây tìm tớ tính sổ không?...” Một giây sau, Kim Jaejoong bị bạn thân đẩy ra khỏi nhà. “Họ Shim kia! Tớ sẽ quay lại tìm cậu tính sổ!” [1] Công cá tính rộng rãi hoạt bát
|
Part 38 Lúc Kim Jaejoong đứng ở cửa ra vào của công ty, cậu đã nghĩ ra hàng ngàn giả thiết về “Phản ứng của vị họ Jung nào đó sau khi đọc tin nhắn”, càng nghĩ càng sợ hãi, càng sợ hãi thì chạy lại càng nhanh, theo lời nhân viên lễ tân đi lên tầng dành riêng cho Jung tổng, thang máy “Đinh” một tiếng khiến Kim Jaejoong cả kinh, như bé thỏ con giật mình hết nhìn đông tới nhìn tây rồi mới đi ra, bấm điện thoại người nào đó, tiếng tút dài cứ vang lên mãi mà không thấy ai nghe máy! Chẳng lẽ… Băng sơn tức giận rồi sao? “Yamete!” %_%... A! Văn phòng tổng giám đốc chấp hành châu Á! Kim Jaejoong không chút nghĩ ngợi vọt vào —— “Jung tổng, anh nghe em ——“ Kim Jaejoong cùng một người nước ngoài tóc vàng mắt xanh mắt đối mắt, đơ người, cổ cứng ngắc xoay sang bên cạnh —— Jung Yunho đang đưa tay lên day huyệt thái dương, dùng đôi mắt đen sâu thăm thẳm nhìn cậu. Người đứng sau anh thì Kim Jaejoong nhận ra —— Là Lee Taemin, đối phương tức giận nói với cậu: “Trợ lý Kim, Jung tổng đang họp cùng các giám đốc chấp hành khác, mời anh đi ra ngoài.” Ai ngờ Jung boss vẫn đang yên lặng đột nhiên ngăn cậu ta, nói: “Cậu để lại tư liệu rồi về đi, trợ lý Kim ở lại làm thư ký cho hội nghị.” Lee Taemin lập tức rũ mắt xuống nói: “Vâng… Jung tổng.” Kim Jaejoong lại một lần nữa bị tư thế đẹp trai đến chết người của người nào đó làm cho choáng váng, nhưng lúc này còn đang lo sợ về tin nhắn kia, Kim Jaejoong vội vàng liếc qua điện thoại trong tay Jung Yunho, điều khiến cậu vui vẻ nhất là —— Trên màn hình hiện thông báo có tin nhắn mới! Điều này chứng tỏ vị họ Jung nào đó đang bận họp chưa kịp đọc tin nhắn! Kim Jaejoong ngay lập tức hô hào trong lòng: Hallelujah! Hallelujah! Hallelujah! Giờ chỉ cần không để anh đọc tin nhắn là được, Kim Jaejoong thầm nhủ. Cậu yên lặng đứng sau lưng Jung tổng, cúi đầu làm ra vẻ ngoan ngoãn. Jung Yunho cùng người nước ngoài kia nói chuyện bằng tiếng Anh, Kim Jaejoong tuy biết chút ít nhưng tổng thể thì cũng không hiểu được nhiều. Vì vậy càng thêm tập trung nhìn điện thoại đang nằm yên lặng trên bàn. Hai người nói chuyện tựa hồ rất vui vẻ, vị họ Jung nào đó nở nụ cười ha ha. Đẹp trai quá! ≥ω≤ Hức… Giờ không phải lúc mê zai. Đột nhiên! Vị họ Jung nào đó vừa nói chuyện vừa cầm điện thoại lên, liếc nhìn thời gian lại thả xuống. Kim Jaejoong liền giảm thọ mười năm. Lát sau, câu chuyện dần đến hồi kết thúc, người nước ngoài nói xong liền đứng lên, Jung đại boss cũng đứng lên, thuận tiện cầm điện thoại lên, đang định mở màn hình ra thì một giọng nao cao chót vót vang lên bên tai: “Ah ah ah chậm đã!!” Mấy người nước ngoài cùng Jung tổng đều nhìn về phía Kim Jaejoong – người phát ra âm thanh kia, bởi vì âm thanh kia nghe vô cùng bi thiết, tất cả mọi người đều quăng cho cậu một ánh mắt quan tâm —— Ngoại trừ Jung đại boss. Kim Jaejoong nhận ra mình đã mắc sai lầm, tủi thân nói: “Em… Em có lời muốn nói với anh.” Mặt Jung Yunho không chút thay đổi, thản nhiên nói: “Lát nói sau.” Nhưng ánh sáng trên màn hình di động đã chiếu mù mắt vị họ Kim nào đó, cậu tiến lên ôm chặt lấy cánh tay Jung Yunho, dùng chất giọng của cá heo vô cùng đáng thương nói: “Xin anh! Có, có, có liên quan tới chuyện của chúng ta… Em đã suy nghĩ kĩ…” Mau bịa chuyện đi Kim Jaejoong, nếu không mày đừng hi vọng còn sống trên đời này nữa. Jung Yunho một lần nữa nhìn về phía cậu, trầm tư. Mấy người nước ngoài kia quả nhiên là khỉ thành tinh, thấy ầm ĩ như vậy lập tức thức thời nói tạm biệt, sau này sẽ liên hệ qua email rồi lịch sự đóng cửa. Khi Kim Jaejoong dùng ánh mắt tán dương nhìn về phía người nước ngoài kia, Jung Yunho lại ôm eo cậu đi tới cửa. Vị họ Kim nào đó cả kinh: “A? Jung tổng chúng ta đi đâu vậy?” “Ăn cơm.” Nói xong đẩy người nào đó tới cửa, đi ra ngoài. “Nha…” Kim Jaejoong vội vàng đuổi theo nói, “Jung tổng, có cần em cầm đồ hộ anh không?” “Có.” Sau đó đưa laptop cho vị họ Kim nào đó… “… Điện thoại em cũng cầm hộ anh luôn nhé?” Vị họ Kim nào đó nảy ra một ý tưởng, giải thích, “Điện thoại em không biết để ở chỗ nào rồi, em muốn dùng điện thoại anh để gọi xem.” “Ah?” Jung Yunho mở khóa màn hình nói, “Vậy để anh gọi thử.” Kim Jaejoong kinh hãi, ra sức lắc đầu: “Không không không cần, tự em gọi là được rồi mà Jung tổng!” Jung Yunho hoài nghi nhìn cậu, lạnh lùng nói:
|
“Để anh gọi cũng được mà.” “Không cần đâuuuuuu, xin anh đừng gọi mà!!” Kim Jaejoong ném laptop yêu quý của người nào đó sang một bên, thò tay vào sờ điện thoại trong túi quần, miệng lầm bầm “Mau tắt máy mau tắt máy…” Bên này điện thoại Jung Yunho đã kết nối được, điện thoại Kim Jaejoong liền bắt đầu kêu —— “Ông nội! Tôn tặc gọi điện thoại cho ông này! Ông nội! Tôn tặc gọi điện thoại cho ông này! Ông nội! Tôn tặc…” Mắt thấy mặt Jung đại boss càng ngày càng đen, Kim Jaejoong chỉ muốn vứt điện thoại đi, nhưng không được, bởi vì cậu đã làm rơi laptop Apple của người nào đó rồi. Kim Jaejoong cúi xuống nhặt laptop, một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Trợ lý Kim.” “Có!” “Em chửi anh?” “Em nào dám!” “Em nghĩ anh không hiểu tiếng Trung sao?” “Là điện thoại chửi anh, không phải em…” Chỉ cần cậu sống chết không chịu thừa nhận cậu thiết lập nhạc chuông là được! Kim Jaejoong thầm nhủ. “Được rồi.” Jung Yunho ấn thang máy, Kim Jaejoong vui vẻ đi tới, nghe người trước mặt không nhanh không chậm nói —— “Laptop này trên thị trường có giá 2 vạn 8 ngàn, trong tuần này mua lại cho anh.” Jung Yunho bước vào thang máy, xoay người nhìn tượng đá đứng ngoài cửa, khẽ nhướn mày, tượng đá liền vội vàng vào theo. Cửa thang máy vừa đóng, Kim Jaejoong liền nước mắt nước mũi chảy dài nói: “Jung tổng… Tiền tiết kiệm của em đã dùng để mua vest của anh hết rồi, laptop này em thật sự không…” “Tiền lương sau thuế của em bây giờ là bao nhiêu?” “A? 3500.” “Anh bảo bộ tài vụ mỗi tháng trừ 3000 tiền lương của em, như vậy được không?” Kim Jaejoong mắt ướt nước nói: “Có thể nói “Không thể” không?” Jung Yunho chỉ bày ra vẻ mặt phúc hắc quỷ súc mà nhìn cậu. “Ô ô! Được…” (PД`q. )? .' ゜Nước mắt chảy dài. “Ngoài ra, hợp đồng cùng tư liệu trong laptop nếu bị mất, tổn thất tạo thành cũng không phải là một hai vạn đâu.” Jaejoong nhìn đối phương vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, chỉ muốn giương nanh múa vuốt cào mấy đường trên mặt anh! Nhưng bây giờ là cậu làm rơi laptop người ta, lại còn có thể gây tổn thất cho công ty, Kim Jaejoong dù phẫn hận phúc hắc công lạnh lùng đến không còn là người này nhưng tạm thời chỉ có thể giả bộ làm mèo nhỏ cầu khẩn: “Jung tổng, hay là… Em còn phải nộp tiền thuê nhà, tiền điện nước, trong nhà em còn một bé mèo cần nuôi ăn nuôi uống, em tìm người sửa laptop anh, nhất định sẽ lưu trữ tư liệu đầy đủ cho anh được không?” Bé hồ ly còn nuôi mèo sao? Khóe miệng Jung Yunho có chút co giật, đứng trước mặt Kim nhược thụ, giơ di động lên, Kim Jaejoong nhanh tay lẹ mắt lập tức vươn tay, bắt được liền cười “Hì hì”. Hóa ra anh biết mình muốn điện thoại của anh nha. O 口 O! Cái gì?! Anh biết mình muốn điện thoại của anh?! Nói như vậy chẳng lẽ anh đã đọc rồi? Lúc vị họ Kim nào đó định mở điện thoại ra, Jung tổng mở miệng: “Đừng mở nữa, lúc gọi cho em xong thì hết pin rồi.” Vị họ Kim nào đó tắt điện. “Hết pin rồi? Điện thoại hết pin rồi?” Kim Jaejoong đảo mắt, thầm kêu không ổn, nếu vậy cuồng ngược đãi về nhà sạc pin xong, chẳng phải sẽ đọc được sao?? “Em vừa nói em đã suy nghĩ kĩ?” Jung Yunho dừng bước lại chờ cậu nói tiếp. Kim Jaejoong trầm mặc, mắt long lanh nhìn về phía Jung đại boss —— “Đi đến nhà anh rồi nói có được không?” Jung Yunho dùng ánh mắt khác thường quét một lượt từ đầu đến chân cậu, sau đó mới nói: “Đương nhiên.” Vừa lên xe, Kim Jaejoong đã bị đối phương giữ chặt cằm hôn nồng nhiệt, nhìn xung quanh —— Đây là bãi đỗ xe dưới tầng hầm của công ty, tối om, xe Jung tổng lại đỗ ở nơi hẻo lánh, sẽ không bị người phát hiện, vì vậy Kim Jaejoong quyết định trước lúc xóa được tin nhắn trong di động người nào đó thì sẽ giả bộ ngoan ngoãn, nhắm mắt mặc vị họ Jung nào đó hôn đến chết đi sống lại. Hôn xong, Kim hủ nam ngơ ngác nhìn Jung phúc hắc, chợt nhớ tới một đoạn trong tiểu thuyết mà cậu đọc ——【Một buổi sáng yên tĩnh, mặt trời ấm áp đang tỏa ánh nắng rực rỡ, cậu vừa thức dậy liền thấy người kia đang ngồi cạnh mình, anh ôm lấy vai cậu, thì thầm bên tai】—— “Em thích anh đúng không?” Người trong lòng trừng mắt nhìn anh, phá hủy khung cảnh tốt đẹp trong tiểu thuyết, lắp bắp nói: “Em kỳ thật… Thật ra… Em… Muốn nói với anh một việc!” “Việc gì?”
|