[FanFic YunJae] Khi Hủ Nam Gặp Đại Gia Chân Dài
|
|
Kim Jaejoong vui vẻ chạy tới, vừa tới cạnh người nào đó liền thấy anh giơ một hộp takoyaki nóng hổi ra trước mặt, mắt to ngập nước nhìn người mua: “Mua cho em à?” “Ừ.” Tiếp tục đi. ?_? Tổng công đại nhân, ái yi shí tê ru. (Tiếng Nhật: Em yêu anh) Ai ngờ Jung Yunho vừa nhìn cậu ăn vừa nói: “Ăn hết nghĩa là em đồng ý hẹn hò với anh.” Kim Jaejoong sặc đến sắp hôn mê, sặc đến toàn thân chảy mồ hôi tứ chi vô lực… Giơ tay run rẩy chỉ anh: “Ông đây… Nôn ra cho anh xem…” Jung Yunho vuốt vuốt lưng cho cậu, Kim Jaejoong khom người ho khan, chợt nghe đối phương bình tĩnh nói: “Nếu vừa rồi không xuống xe chỉ sợ sẽ nhận được thông báo tổng bộ gọi anh về.” “Có ý gì?” Kim Jaejoong không hề nhận ra mình không còn muốn sống chết nôn ra như lúc trước, mở to mắt nhìn Jung Yunho vẫn không mặn không nhạt. Jung Yunho không nói gì, bộ dạng anh áo quần chỉnh tề đi trên đường lại khiến Kim Jaejoong bất giác rung động. Chẳng lẽ ngay cả cuồng ngược đãi cũng đoán rằng sau scandal này sẽ bị tổng bộ cách chức? Có phải những lời cậu nói trước mặt phóng viên đã hại cuồng ngược đãi không? Nếu là như vậy… Chẳng phải cậu chính là đầu sỏ mọi chuyện sao? Thế thì sau này cậu phải làm trợ lý cho ai? Tổng thanh tra chấp hành Trung Quốc kế nhiệm? Hay là bị điều về bộ phận nhân sự tiếp tục làm nhân viên nho nhỏ? Kim Jaejoong không thể không thừa nhận khi biết Jung Tổng hành sắp phải rời đi thì cậu cảm thấy có chút khác lạ, trong lòng lại càng rầu rĩ, chẳng lẽ… Cậu áy náy quá mức? Nhất định là như vậy! Có thể leo lên vị trí đứng đầu phân bộ Trung Quốc nhất định là phải trải qua rất nhiều mưa gió, mất rất nhiều mồ hôi và nước mắt đúng không? Chẳng lẽ cứ như vậy vì hai ba câu nói hươu nói vượn của cậu mà bị cách chức sao? “Em muốn uống gì?” Jung Yunho đột nhiên hỏi, Kim Jaejoong tỉnh táo lại nhìn đồ uống bày trước mặt. Thì ra hai người đã đi tới một quán trà sữa, Kim Jaejoong tùy ý chỉ một cái, Jung Yunho lại nở nụ cười sâu xa: “Hóa ra em rất thích trà xanh.” Σ( ° △ °|||) ! ! F*cking sh*t! “Cái kia…” Ôm ly trà xanh ấm áp, sóng vai cùng Jung Yunho, “Chúng ta đang làm gì vậy?...” “Điều tra thị trường.” “Không phải chúng ta có một phòng riêng ở quốc gia xinh đẹp mà xa xôi kia làm nhiệm vụ này sao?” Quả nhiên là rảnh rỗi sinh nông nổi nha… “Kim Jaejoong, đừng dùng ánh mắt đó nhìn anh.” “Hử?” “Scandal lần này, em không cần phải áy náy.” Vẫn bình tĩnh không sợ hãi như trước. “Được rồi.” Kim Jaejoong hít sâu, vui vẻ nói, “Chúng ta thư giãn một lát đi! Jung Tổng hành thích ăn cái gì? Em mời!” Nói xong móc thẻ tín dụng của người nào đó ra mà phe phẩy. Jung Yunho không nói gì: Sao trên đời lại có người da mặt dày như vậy… “Em thích ăn gì?” “Em thích ăn bánh ngọt.” “Vậy thì mua đi.” “Được! A? Hình như em quên mất cái gì thì phải…” Nhưng rồi nhanh chóng bị cửa hàng bánh ngọt phía trước hút hồn, chạy tới chọn một chiếc bánh xong lại quay đầu, “Ộppa! Ộppa! Anh xem cái này ngon không!” Ánh mắt Jung Yunho vẫn dính chặt trên người Kim ngốc manh so với bánh ngọt còn ngon miệng hơn. “Nhìn rất ngon đúng không?!” Người nào đó mắt sáng lấp lánh, Jung Yunho nhìn cậu, gật đầu cười, ôm eo nhỏ của Kim ngốc manh, cắn lên cái miệng nhỏ nhắn đang lải nhải… Kim Jaejoong định giãy dụa lại nhớ tới mình vừa gây chuyện, lại xìu xuống, đành phải mặc kệ người nào đó… Thật vất vả vị họ Jung nào đó mới buông ra, Kim Jaejoong xoa xoa miệng, Jung Yunho lấy tiền ra —— Mua chiếc bánh ngọt đã bị người nào đó bóp đến biến dạng. “Nếu lại bị chụp ảnh nữa thì chết em mất!” “Sao miệng thối như vậy.” Jung Yunho đẩy cửa đi ra ngoài, Kim Jaejoong đỏ bừng mặt lầm bầm: “Thối mà anh còn hôn…”
|
Part 35 Quyết định về nước được đưa ra vô cùng đột ngột khiến Kim Jaejoong vẫn còn lơ mơ chưa hiểu gì, trong công ty từ trên xuống dưới, bề ngoài thì bình thản không có gì lạ, kỳ thực đã gà chó không yên! “Nghe nói Kim Jaejoong làm hại Jung Tổng hành bị tổng bộ sa thải đấy!” “Scandal bị đăng lên báo, tổng bộ lúc này đành phải mạnh tay để giết một người răn trăm người thôi.” “Không nghĩ tới tiểu bạch kiểm kia còn có mặt này, quấn được Jung Tổng hành cũng coi như giỏi.” “Giỏi cái đầu cậu ấy, chỉ biết đi hại người thôi, lam nhan đúng là kẻ gây tai họa! Là tiểu bạch kiểm hay tiểu tai họa thì chỉ có Jung Tổng hành biết rõ thôi!” “Này, mấy người đừng có nói xấu sau lưng Jung Tổng hành như vậy biết chưa??” “Tiểu tai họa tới rồi! Suỵt!” Kim Jaejoong nước mắt chảy dài, mấy người ngay cả suỵt cũng to tiếng như vậy thì sao người ta có thể lờ đi được… Đảo mắt liền thấy trợ lý Lưu đi ra khỏi văn phòng Jung Tổng hành, cậu vội vàng đi tới: “Trợ lý Lưu trợ lý Lưu! Tin kia có thật không vậy? Jung Tổng hành thật sự bị (Dùng tay cắt cổ)…?” Trợ lý Lưu còn chưa kịp nói gì thì một người ôm thùng giấy lớn đi ra, rất thiếu kiên nhẫn hô với hai người: “Đừng có nói chuyện ở cửa ra vào nữa, chúng tôi còn đang bận chuyển đồ!” Hai người vội vàng dẹp đường, trợ lý Lưu nói với vị họ Kim nào đó đang nước mắt lăn dài: “Chị biết em không nỡ rời xa Jung Tổng hành, nhưng mà lệnh tổng bộ đến rất gấp, chúng ta chỉ có thể nghe theo thôi.” Kim Jaejoong như bị một mũi tên ghim chặt vào tường, trên mũi tên viết hai chữ “Tai họa”. “Anh ấy đang ở đâu?” “Ở tầng dưới.” “Em đi đón anh ấy!” “Ai, sao cậu không vào giúp khuân đồ đi?! Tên nhãi này nghĩ cái gì vậy, hẹn hò với Jung Tổng hành nên làm cao sao…” Bên kia, Kim Jaejoong đi thang máy xuống tầng, cửa vừa mở liền bắt gặp Jung Yunho đang đợi thang máy cùng với một người xa lạ. “Jung ——“ Không còn là tổng thanh tra nữa thì phải gọi thế nào đây? Kim Jaejoong khóe miệng co giật, nghĩ một hồi liền nói, “Chào buổi sáng!” Thấy Jung Yunho bày ra khuôn mặt như bài poker, Kim Jaejoong sợ hãi nhìn về phía người xa lạ: “Anh ta là ai vậy?” Sao trông giống tiến sĩ quái dị thế kia. Jung Yunho chỉ nói một chữ “Mời” với người kia, người kia lập tức cúi đầm cảm ơn, đợi Jung Yunho đi vào trong thang máy rồi mới đi theo. Đứng bên cạnh Kim Jaejoong, Jung Yunho mới mở miệng: “Vị này là ngài Han - tân tổng thanh tra chấp hành Trung Quốc.” “Hả?!” Kim ngốc manh thật sự không thể che giấu được tâm tư của mình. Thang máy trở nên yên tĩnh, cậu chỉ nghe thấy Jung Yunho thì thầm bên tai một câu “Chú ý hình tượng” rồi không nói gì nữa, lên tầng, cả ba người ra khỏi thang máy. Jung Yunho kỳ thật vẫn rất được kính trọng, tuy có scandal với vị họ Kim nào đó nhưng vẫn có những nhân viên nữ thích anh vụng trộm liếc qua, còn lại tất cả đều giả bộ đang bận rộn làm việc. Kim Jaejoong thật sự muốn dùng nước miếng sặc chết mấy kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa này, lại hoàn toàn quên mất mình mới là đầu sỏ gây nên mọi chuyện. Nhìn Jung Yunho giao từng việc từng việc cho trợ lý Lưu, thỉnh thoảng lại nói vài câu với tân tổng thanh tra, Kim Jaejoong đứng bên khoanh tay nhìn, trong lòng bứt rứt vô cùng. “Han tổng hành, tôi sẽ bảo trợ lý Lưu gửi cho anh các tài liệu tham khảo.” “Được, cảm ơn anh.” Tiến sĩ quái dị khách khí nói. “Trợ lý Lưu, hôm nay cô không cần đi theo tôi, theo Han tổng hành xem có gì cần giúp đỡ không.” Ánh mắt của anh nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mặt trời ấm áp phản chiếu trong đôi mắt đen mê người. Kim Jaejoong nghẹn ngào: “Jung Tổng hành…” Jung Yunho nghe vậy quay đầu lại, rốt cuộc chịu nhìn sinh vật hôm nay ngoan ngoãn đến thần kỳ kia. Nhìn vào mắt Jung Yunho, vị họ Kim nào đó đột nhiên không còn dũng khí, sợ hãi nói: “Cái kia, em có lời muốn nói với anh.” Thấy Jung Yunho im lặng hồi lâu, trợ lý Lưu cùng tân nhậm nhanh chóng cáo lui, Kim Jaejoong vội vàng đóng cửa lại, sau đó chạy vội về phía vị họ Jung nào đó. Đại boss không nói lời nào, Kim Jaejoong lại tới gần hơn một chút, kết quả người nào đó đột nhiên quay người, chóp mũi hai người liền chạm vào nhau. Đáng tiếc ánh mắt Jung boss quá lợi hại, Kim ngốc manh đảo mắt vài vòng vẫn không dám nhìn thẳng vào đối phương, định lùi ra phía sau, Jung boss lại mở miệng: “Mấy ngày ở Nhật Bản vốn định dẫn em đi chơi một hôm, không ngờ tổng bộ lại ra quyết định nhanh như vậy.” “Jung Tổng hành, em nghĩ, em, em có thể, thử xem.” “Cái gì?” “Em có thể… Nuôi anh.” Cậu có thể nói ra đề nghị nuôi người đàn ông này quả thật phải có… Mặt dày thế nào đây. Biểu cảm của Jung Yunho là… Bất ngờ? Ngạc nhiên? Nhưng có khi lại là ghét bỏ.
|
Bị đôi mắt đen kia nhìn chằm chằm, vị họ Kim nào đó đảo mắt vòng quanh, miệng vẫn còn quanh co nói: “Vì em cảm thấy hiện tại kinh tế kém phát triển, người ưu tú như anh nhất định không chịu làm chức vụ thấp, về sau nhất định sẽ thất nghiệp một thời gian, nếu thế em có thể…. Trời ạ! Sao trong đầu em chỉ có hai từ bao dưỡng thôi nhỉ?! Anh mau tìm từ thích hợp đi…” Jung Yunho vươn tay nắm lấy tay cậu: “Bé hồ ly, em muốn nuôi anh?” “Anh coi như là em bày tỏ sự áy náy của mình với anh đi? Nhưng mà anh vừa gọi em là gì??” “Em muốn nuôi anh?” “Có phải anh vừa gọi em là bé hồ ly không??” Hai bên đều cố chấp hỏi cho bằng được, cuối cùng vẫn là trợ lý Lưu đẩy cửa vào cắt ngang. “Jung tổng, đồ đạc đều đã mang vào trong xe rồi.” Kim Jaejoong đơ người tại chỗ, máy móc quay đầu nhìn chằm chằm Jung đại nhân vẫn vô cùng thảnh thơi bình tĩnh. Tình huống này là sao? Cuồng ngược đãi sau khi có scandal tình cảm đồng tính với cậu, tổng bộ không những sa thải mà còn thăng chức cho anh sao? Jung tổng! Quản lý cái gì đây? Nếu trước đây ở chi nhánh Trung Quốc đã quản lý một phương, giờ không phải là một tay che trời sao? Chẳng lẽ là… Giám đốc chấp hành châu Á?! Cho nên trong lúc Kim thiện lương đau lòng hạ quyết tâm bao dưỡng người ta, Jung Yunho lại một bước lên mây, thăng quan tiến chức sao? Anh zai à, lần sau đừng có đùa như vậy có được không?... Kim Jaejoong cảm giác, đi theo Jung Yunho chính là một quá trình rèn luyện, bạn nghĩ rằng mình đang ngồi tàu cao tốc, kỳ thật đang chơi nhảy dù, mà lại còn quên mang dù theo. Vì vậy Kim Jaejoong cảm giác thiện tâm của mình đã bị đả kích nghiêm trọng, ánh mắt phẫn hận trừng vị họ Jung nào đó, trợ lý Lưu đứng cạnh không hiểu gì hỏi anh: “Jung tổng, sao trợ lý Kim lại phóng điện với ngài vậy?” “Cậu ấy cho rằng đó là ánh mắt phẫn nộ.” Hức… Băng sơn dứt lời nhìn về phía vị họ Kim nào đó, nhẹ nhàng nói: “Cô xuống trước đi, tôi với trợ lý Kim có vài việc chưa thảo luận xong.” Kim Jaejoong không hề biết lời nói bình thường kia mà cũng có thể tỏ ra mập mờ như vậy. Mà lúc này đối mặt với ánh mắt tìm tòi của người khác, cậu lại càng khẩn trương đến mức lắp bắp: “Em… Em… Em hơi khát…” “Kim Jaejoong.” Đôi mắt đen sâu thăm thẳm như hồ nước của Jung Yunho bình tĩnh nhìn cậu, lạnh đến tóc gáy trên người vị họ Kim nào đó dựng hết lên, “Có việc muốn hỏi em.” “Anh cứ nói…” “Em yêu anh đúng không?” Anh đột nhiên nở nụ cười, bầu không khí liền ấm áp hơn hẳn nhưng Kim Jaejoong dường như không có tâm tình để ý mấy việc này, ra sức lắc đầu nói: “Không phải không phải không phải!” Sau đó ngôn ngữ nghèo nàn mong đợi Jung tổng công có thể hiểu được muôn vàn điều muốn giải thích trong mắt cậu. Quả nhiên Jung Yunho không để cậu thất vọng, nhưng anh chỉ nhẹ gật đầu rồi vươn tay bá đạo vuốt má Kim Jaejoong, khiến cậu toàn thân đều nổi da gà. Jung Yunho làm như đang giải quyết việc chung, lạnh lùng nói: “Scandal ở Nhật Bản được đăng lên báo khiến không ít người chú ý tới công ty, sức mua tăng mạnh, vậy nên anh được đề bạt lên làm giám đốc chấp hành châu Á, về sau Trung Quốc do ngài Han tiếp quản, trợ lý Kim chắc vẫn ở lại Trung Quốc.” Có lẽ vì ánh mặt trời quá mức nóng bỏng, Jung Yunho vẫn luôn ăn mặc cẩn thận vậy mà lại cởi hai cúc áo sơ mi trước mặt cậu, nâng cằm Kim Jaejoong lên, “Nhưng anh hiện tại cần một người làm trợ lý giám đốc, có muốn anh nói chuyện với ngài Han, chuyển em sang không?” Kim Jaejoong dù sao vẫn là Kim Jaejoong, cứ như vậy liền bị xương quai xanh của Jung tổng quyến rũ, mắt sáng lóng lánh, một bộ muốn bị ngược: “…Muốn.” Trong lúc người nào đó còn đang mơ hồ, Jung Yunho nói: “Hôn một cái đi.” Kim Jaejoong bối rối: “Hôn ở đâu?” Jung Yunho chỉ chỉ môi mình: “Ở đây.” “Anh không hôn theo trình tự gì cả” “Còn muốn theo trình tự nữa à? Thật chẳng biết làm sao với em.” Sau đó là một nụ hôn đúng tiêu chuẩn… Đến cùng là ai không có biện pháp với ai?!... Kim Jaejoong cảm giác mình có chút khác thường, nhất là lúc ở cạnh Jung Yunho, cậu lại thường xuyên cảm thấy khẩn trương, cậu thật sự chỉ muốn tìm bạn tốt Shim Changmin tư vấn xem rốt cuộc cậu đã bị tẩy não, bị bệnh gì, hay… 【Em yêu anh đúng không? 】 Giọng Jung Yunho lại quanh quẩn trong đầu óc, Kim Jaejoong đột nhiên đẩy đối phương ra, thở hổn hển chỉ vị họ Jung nào đó, kết quả nhìn thấy xương quai xanh mê người, lại vội vàng giơ cao tay lên chỉ vào mũi Jung Yunho: “Em cảnh cáo anh, em chỉ một là nhân viên quèn, với tư cách là trợ lý của anh nên cũng chỉ có thể chung sống hòa hợp với anh trong công ty, em chỉ thích phụ nữ thôi, đừng có làm mấy chuyện kỳ quái này với em nữa!” Jung Yunho nhìn cậu khoa tay múa chân, cong khóe môi cười nói: “Em chảy nước miếng kìa, từ lúc đang hôn rồi.” “Nha…” Kim Jaejoong vội vàng đưa tay lên lau khóe miệng, ngẩng đầu liền thấy Jung Yunho đang nghiền ngẫm từng chữ một ——: “Em vừa nói hòa hợp?” “Là hòa… hòa thuận!” Ánh mắt của Jung Yunho khiến người nào đó hoảng loạn, anh chậm rãi nói: “Anh đã hiểu.” “Cái gì?” Hừ lạnh một tiếng: “Phần cứng và phần mềm của em chênh lệch quá lớn. Thân thể so với đầu óc thành thật hơn nhiều.” Quay người mở cửa, lại bổ sung, “Đêm nay có việc, buổi tối ăn nhiều một chút, việc kia rất tốn thể lực đấy.” Sau đó không chút do dự bước đi. Đêm nay, việc, tốn thể lực…
Kim Jaejoong từ khi chào đời đến nay, lần đầu tiên hi vọng mình không phải hủ nam có sức tưởng tượng vô biên…
|
Part 36 “Những ai được chọn tham gia hoạt động thường niên của Khải Việt mau chuẩn bị đi, 10 phút nữa chúng ta sẽ di chuyển đến trung tâm thương mại!” Phó đạo diễn chương tình rống một tiếng, vỗ vỗ tay đi sắp xếp công việc. Kim Jaejoong nhân cơ hội nhìn quanh bốn phía, đột nhiên phát hiện —— Hôm nay có rất nhiều tiểu thụ nha! Vì vậy tâm hồn hủ nam tận chức tận trách lại ầm ĩ muốn cậu chụp vài bức ảnh đăng lên weibo. Nhưng điều kiện tiên quyết là thợ trang điểm phải trang điểm xong cho cậu đã. Vì vậy Kim Jaejoong ngoan ngoãn ngồi đợi trang điểm cho xong, tay cầm điện thoại nhắn tin với Shim Changmin, đối phương cũng đang kích động vô cùng —— “Kim nhị hóa, cậu nói cho tớ biết đây hết thảy đều là giả đi?! Scandal của hai người bên Nhật Bản là giả đúng không! Jung biến thái lên tổng giám đốc là giả đúng không! Lát các cậu chơi Judo thoát y trước mặt công chúng cũng là giả đúng không?!” “Cậu nói cái gì? Judo thoát y!” Kim Jaejoong cả kinh thiếu chút nữa nuốt cả thỏi son trong tay thợ trang điểm, “Cậu đang ở đâu? Cậu đang ở ngoài sân khấu đúng không?” “Ừ, tớ vẫn ở đó! Kim Jaejoong, cậu là nguồn linh cảm của tớ nha, Kim Jaejoong, không phải, anh trai à, bao nhiêu chuyện kỳ lạ xảy ra xung quanh cậu đủ để tớ gió thổi nước lên, nổi như cồn trong giới sáng tác nha! Xin cho thế giới này vẫn luôn như vậy! Để tớ từ nay về sau một tay che trời!” “Tớ chúc cậu vĩnh viễn không lên được!” Giận dữ cúp điện thoại, thợ trang điểm giơ tay bảo OK, Kim Jaejoong đứng dậy, bấm điện thoại cho một người khác, sau hai tiếng tút, giọng lạnh lùng trước sau như một của đối phương vang lên: “Alo.” “Jung tổng, thực xin lỗi, hiện tại em phải đi! Bạn em Shim Changmin đột nhiên bị viêm ruột thừa phải vào bệnh viện, em phải qua nộp tiền phẫu thuật với tiền nằm viện cho cậu ấy! Hoạt động này e rằng em không tham gia được Jung tổng ạ.” “…” Khi Jung Yunho im lặng luôn tỏa ra một loại áp lực vô hình khiến người sợ hãi, hận không thể khai báo toàn bộ, nhưng Kim Jaejoong thật sự không muốn trước mặt mọi người mà bị hết người này đến người khác đè, tự kiểm điểm lại thấy lời nói dối của mình không chê vào đâu được, không chút sơ hở! Nhưng Jung Yunho lại im lặng lâu đến kì lạ, đúng lúc này, đầu Kim Jaejoong bị ai đó giữ chặt sau đó xoay sang bên trái —— Hức!... Jung Yunho đứng trước mặt cậu, cầm điện thoại nhìn cậu, thản nhiên nói: “Em nói Shim Changmin bị viêm ruột thừa hả?” Một tiếng ho khan vang lên, Kim Jaejoong nhìn ra sau lưng Jung Yunho, hóa đá. Shim Changmin cũng cứng ngắc nhìn vị họ Kim nào đó vị vạch trần, thầm nghĩ tiến lên hỏi cậu xem muốn đốt tiền cúng mệnh giá bao nhiêu. “Ah, Changmin, cậu không có việc gì à, thật tốt quá! Ha ha ha…” Kim Jaejoong cười như khóc, “Nhưng sao cậu lại ở đây…?” Shim Changmin biết rõ sự xuất hiện của mình khiến tính mạng Kim Jaejoong trở nên mong manh, vô cùng thành khẩn trả lời: “Tớ nói với Jung tổng rằng tớ đến tìm linh cảm sáng tác, Jung tổng liền cho tớ vào…” “Được rồi.” Kim Jaejoong nhận mệnh, nhìn người nào đó một thân võ phục màu xanh đậm, đai lưng thắt chặt bên eo, thật sự vô cùng đẹp trai, đột nhiên, ngọn lửa hủ nam lại cháy rừng rực! —— Chiếm lấy anh ta! Chiếm lấy anh ta! Chiếm lấy anh ta! Hàng ngàn hàng vạn giọng nói vang lên trong đầu cậu. “Thôi! Em đi thay quần áo đây, Jung tổng, hẹn gặp lại ở pháp trường, à không, sân đấu!” Kim Jaejoong chắp tay một cái, thận trọng xoay người đi thay trang phục. Bên này Kim Jaejoong vừa đi, Jung Yunho liền trầm mặt xuống: “Bên Taemin thế nào rồi?” Một người mặc đồ đen đáp: “Jung tổng yên tâm, đã sắp xếp ổn thỏa rồi.” Khi vị họ Kim nào đó một thân võ phục màu trắng đi ra sân đấu liền bị cảnh đông nghìn nghịt người kia dọa sợ tới tắt điện, lại thấy được nhóm tiểu thụ mặc võ phục trắng, điện ngay lập tức được sạc đầy! Đột nhiên có cô gái đứng ngoài dải phân cách hô to: “Kim ngốc manh! Kim ngốc manh! Kim ngốc manh!” Lightstick trên tay vẫy liên hồi. Hóa ra là cổ vũ cho mình. Kim Jaejoong vô cùng vui vẻ, ngẩng đầu ưỡn ngực đi đến cạnh đạo diễn, một bộ thâm trầm: “Đạo diễn, em cảm thấy em hợp với võ phục màu xanh hơn, em đổi có được không?” “Không được, Jung tổng là màu xanh da trời rồi.” Đây là logic gì vậy… Đạo diễn tốt bụng giải thích với cậu: “Chương trình hôm nay có kịch bản hết rồi, cậu phải là người vào vòng chung kết với Jung tổng thì chương trình mới đạt tới cao trào.” Trong đầu Kim Jaejoong chỉ toàn hai chữ “Cao trào”, cố gắng tập trung tinh thần hỏi: “Nói cách khác chương trình này là cảnh hai bọn em nhị hổ tương tranh sao?? Được! Em nhất định sẽ không cô phụ sự kỳ vọng của đạo diễn, cố gắng thắng đến vòng cuối cùng!” Đạo diễn quăng cho cậu ánh mắt “Cậu có bệnh không vậy”, một lần nữa giải thích: “Cậu nhất định sẽ vào vòng chung kết, cái này Jung tổng đã sắp xếp hết rồi, bọn họ sẽ giả bộ thua cậu, sau đó cậu lại thua Jung tổng.” “Nhưng mà không ai bảo với em là em phải giả bộ thua Jung tổng cả…” “Có lẽ sếp cảm thấy không cần phải bảo.” Đạo diễn, anh thắng… Bên kia đã bắt đầu vòng đấu loại rồi, mà Lee Taemin mặc võ phục trắng ngồi cạnh sân đấu đang yên lặng nhìn vị họ Kim nào đó. MC: “Tôi xin thông báo lại quy tắc trận đấu một lần nữa! Tuyển thủ phải tháo đai lưng rồi cởi áo đối phương mới coi là chiến thắng, vòng thứ nhất thì Trương Chí của đội xanh đã bị loại! Tiếp theo xin mời ái tướng của Jung tổng – Kim Jaejoong đội trắng và trưởng phòng kỹ thuật Kim Hyunjoong đội xanh!” MC vừa nói xong, bên dưới liền gào thét: “Ái tướng của Jung tổng ah ah ah ah! Ái ~ Tướng ~ Jung ~ Tổng! Ái ~ Tướng ~ Jung ~ Tổng!” Lightstick điên cuồng vẫy loạn, có người tuột tay văng cả vào sân.
|
“Á!...” Kim Jaejoong bị lightstick đập vào, vô cùng oán niệm nhìn cô gái kia, cô gái kia không nhìn cậu mà đơ người, lát sau ôm chầm lấy bạn mình kêu to: “Lúc tớ quăng phải Kim Jaejoong liền bị Jung tổng trừng nha! Trừng tớ đó! Anh ấy trừng tớ đó! Lạnh quá, đáng sợ quá! Đáng sợ quá nha nha nha nha nha, làm sao bây giờ…” Chị gái à, đó là biểu hiện của sự sợ hãi sao… Kim Jaejoong im lặng hỏi trời xanh, quay đầu lại nhìn đối thủ —— Oa! Siêu ~ Đẹp ~ Trai ~ Nha ~! Kim Hyunjoong cười dịu dàng vươn tay: “Trợ lý Kim, ngưỡng mộ đã lâu, về sau xin chiếu cố nhiều hơn.” Vị họ Kim nào đó vươn tay cầm chặt tay đối phương, cố gắng che giấu ánh mắt như sói đói của mình, kết quả vẻ mặt lại càng thêm bỉ ổi: “Trưởng phòng Kim yên tâm, nhất định sẽ chiếu cố!” Kim Hyunjoong gượng cười rút tay về. “Ah ah ah, Kim Jaejoong, anh mà ngoại tình như vậy, buổi tối sẽ bị hành hạ đấy!” Các bạn hủ nữ ơi, chúng ta vốn là đồng đảng mà… Trận đấu rốt cuộc bắt đầu, Kim Jaejoong nhịn không được nhìn Jung phúc hắc đang ngồi ở hậu trường, đối phương vô cùng bình thản ung dung khiến cậu lửa giận ngút trời! Sắp xếp tất cả mọi người đều thua em? Không cần sắp xếp em cũng sẽ thua anh?! Ông đây quyết không để anh được như nguyện! Kim Jaejoong hừ một tiếng, tiến lên bắt lấy vạt áo Kim Hyunjoong, ghé vào tai anh mập mờ nói: “Hyun Hyun à, tôi sẽ không để anh thua đâu!” Kim Hyunjoong: Hức… Cậu quay đầu liếc mắt nhìn Jung Yunho, lại nhìn người trước mặt đang tìm mọi cách để thua, khó xử vô cùng. MC: “Ah, vừa rồi trợ lý Kim đã đánh đòn phủ đầu, thì thầm gì đó bên tai trưởng phòng Kim! Trưởng phòng Kim hiển nhiên đã bị khí thế của đối phương hù dọa, không biết phải làm sao!” Kim Hyunjoong khẽ cắn răng, bắt lấy hai tay vị họ Kim nào đó, làm bộ giãy dụa phản kháng, kỳ thật là kéo tay vị họ Kim nào đó cầm lấy vạt áo mình. “Trợ lý Kim đang ra sức kéo vạt áo trưởng phòng Kim! Trưởng phòng Kim vẫn đang đấu tranh! Nhưng dù có vật lộn thế nào thì vẫn đang dần vào thế yếu! Trợ lý Kim đang đè lên người trưởng phòng Kim! À không, trưởng phòng Kim phản công thành công rồi! Ah… Đai lưng tuột ra kìa! Kim Hyunjoong bối rối tránh né, trợ lý Kim thừa dịp tiến tới! trưởng phòng Kim quay người!! —— Áo tuột ra rồi! Oa ——!” Kim Jaejoong quỳ trên mặt đất, mờ mịt, khóc không ra nước mắt. Lại nhìn Shim Changmin đang cùng những hủ nữ kia cổ vũ cho mình, cậu ra sức lắc đầu, nước mắt chảy dài: “Không phải! Không phải như thế! Là tự anh ta cởi ra mà! Tôi bị anh ta đè xuống đất rồi thừa dịp tôi không để ý cởi đai lưng của mình ra! Mọi người nhất định phải tin tưởng tôi…” Mấy người là một lũ ngu ngốc! (PД`q. )? .' ゜ Nước mắt lăn dài… Càng về sau, Kim Jaejoong mới chính thức hiểu rõ, MC là kẻ lừa đảo, trọng tài là kẻ mù lòa, người xem là kẻ đần, cậu là một kẻ ngụy trang, Jung phúc hắc, lại là con ruột của ngọc hoàng đại đế. Đợi đến lúc Kim Jaejoong mơ hồ trở lại chỗ ngồi, sóng vai cạnh các đồng đội mặc võ phục trắng, Jung Yunho liền lên sàn đấu, chỉ sau vài giây đã dễ dàng đè trưởng phòng Lý của phòng phát triển xuống sàn, Kim Jaejoong đoán anh nhất định không bảo trưởng phòng Lý phải giả bộ thua, bởi vì người nào đó đang ghìm chặt trưởng phòng Lý đến mức người ta đỏ bừng mặt, vùng vẫy hồi lâu mới được thả ra. “Oa, quả nhiên Jung tổng của chúng ta không chỉ đẹp trai mà còn rất lợi hại! Hiện tại chúng ta hãy cùng đến với trận bán kết, trước hết là trận đấu giữa Jung tổng của đội xanh và trưởng phòng thị trường Bàng vĩ!” “Jung phúc hắc chaiyo! Jung phúc hắc chaiyo!” Mấy cô gái lúc nãy hô Kim ngốc manh nay bắt đầu ủng hộ cuồng ngược đãi, lúc này, Kim Jaejoong đang nói chuyện với đối thủ của mình, Lee Taemin: “Em là người phòng nào vậy? Chưa từng gặp qua nha, em tên gì?” “Em tên… Lee Taemin.” Ánh mắt người này nhìn Kim Jaejoong vô cùng kỳ lạ. Kim Jaejoong khoác vai cậu ta, nhỏ giọng nói: “Có phải Jung tổng bảo em cố ý thua anh không?” “…” Lee Taemin nhìn Jung Yunho, đáp, “Đúng vậy.” “Anh ta rốt cuộc là muốn làm gì??” Kim Jaejoong cho rằng đây là đang vũ nhục cậu, bất mãn nhếch môi. “Tôi sẽ không thua anh đâu.” “Anh biết mà… Hả, cái gì??” “Anh căn bản không xứng ở bên Jung tiền bối, bởi vì tôi mới là người yêu Jung tiền bối thật lòng.” Kim Jaejoong rốt cuộc hiểu được ánh mắt kia của Lee Taemin, là chán ghét. Tình yêu giữa hai người đàn ông đang ở ngay trước mặt cậu này! Nhìn Lee Taemin: Muốn bề ngoài có bề ngoài, vừa trắng vừa mềm, lại đẹp trai nữa. Nhưng mà… Kim hủ nam kỳ thật không hề cảm thấy hưng phấn, vô cùng khó chịu. “Việc em thích Jung tổng anh ấy có biết không?” “Anh ấy rất nhanh sẽ biết thôi.” “Nha…” Lee Taemin dù đã nghe tất cả mọi chuyện về Kim Jaejoong ở công ty, nhưng vẫn muốn hỏi rõ ràng: “Anh thì sao, anh có thích anh ấy không?” “Mắt nào của em nhìn thấy anh thích anh ta hả?!” Kim Jaejoong cả kinh, Lee Taemin lại nhận ra điều gì đó, nheo mắt nói: “Anh nói những lời này là thích hay không thích.” “Anh đương nhiên ——” Kim Jaejoong vỗ ngực, lại bị MC lớn giọng cắt ngang: “Tiếp theo! Trợ lý Kim cùng nhân viên mới của công ty Lee Taemin!” Kim Jaejoong trong lúc vô tình thấy Jung biến thái đang nhìn về phía hai người, đúng, là hai người, Jung Yunho nhìn Lee Taemin hồi lâu rồi mới quay sang nhìn cậu, chẳng lẽ hai người này quen nhau?... Kim Jaejoong lắc lắc đầu, thắt lại đai lưng đắc chí lên đài, Lee Taemin chậm rãi đuổi theo, lúc vượt qua cậu thì nói: “Jung tiền bối bảo tôi thua anh, tôi đã đồng ý rồi, nhưng anh ấy không bảo tôi phải thua như thế nào.” Kim Jaejoong ngẩn người, nhìn Lee Taemin đứng trước mặt mình, vẻ mặt âm tàn, giật mình chợt nhận ra —— Đây, đây chính là… Nhân vật phản diện trong phim nha!! Kim Jaejoong nhìn nam chính Jung Yunho vẫn không biết gì, bối rối một hồi, thấy Jung Yunho nhíu mày, Kim Jaejoong liền đưa ra quyết định vô cùng vĩ đại… Cậu đi ngang qua người Lee Taemin, đến chỗ vị họ Jung nào đó đang ngồi, bên dưới liền gào thét chói tai, gì mà Jung tổng vẻ mặt băng sơn cấm dục, Kim ngốc manh thật đáng yêu. Kim Jaejoong đi đến trước mặt đối phương, ngổi xổm xuống nhìn thẳng vào mắt Jung Yunho, khung cảnh này khiến mấy cô gái bên dưới khẩn trương đến quên cả hô hấp. Kim Jaejoong mỉm cười với anh: “Hẹn gặp lại trên sàn đấu.” Khóe miệng Jung Yunho cong lên, bình tĩnh nói: “Taemin có tư tâm, nhất định sẽ không làm theo lời anh, em phải cẩn thận.” “Anh vẫn nên nghĩ xem lát bị em đè thì phải làm thế nào để cứu vãn hình tượng của mình trong mắt mọi người đi.” Kim Jaejoong cười yêu nghiệt, ngay cả Jung Yunho cũng cảm thấy cậu giờ phút này khí thế không tầm thường chút nào, xem ra đã quyết tâm rồi. Jung Yunho nhìn Lee Taemin, tên kia sao lại chọc Kim Jaejoong nổi giận thế này? Kim Jaejoong trở lại sàn đấu, mấy cô gái bên dưới liền gào thét, trọng tài thổi còi, hai người liền xông tới… “Oa! Hai người dường như đều rất muốn thắng! Trợ lý Kim đã giành ưu thế bắt lấy cổ áo đối phương, đồng thời cũng bị đối phương kéo đai lưng! Ai nha, trợ lý Kim nguy hiểm quá, thiếu chút nữa đã bị đối phương kéo vạt áo ra, thật là khiến chúng ta phải toát mồ hôi nha…” MC thật sự cầm khăn lên lau mồ hôi, đồng thời vụng trộm nhìn boss băng sơn ngồi một bên, không thấy anh có biểu cảm gì, đành phải tiếp tục bình luận. Kim Jaejoong trong mắt lửa cháy rừng rực, hét lớn một tiếng: “Đón lấy này!” Tay vung tới đập mạnh vào bụng Lee Taemin, sau đó lại hô to một tiếng “Xem Bình sa lạc nhạn đây!” Phi thân bổ nhào về phía trước! —— Đè Lee Taemin xuống đất. “Lee Taemin nhiều lần phòng thủ! Trợ lý Kim ra tay vô cùng mạnh mẽ! Áo Lee Taemin đã bị kéo ra rồi! Lee Taemin trong tình thế cấp bách ôm chặt lấy ngực…” MC nói đến miệng phát khô. Trận đấu đang đến hồi gay cấn, Kim Jaejoong cưỡi trên người Lee Taemin, Lee Taemin mặt đỏ bừng gắt lên với Kim Jaejoong: “Anh muốn thắng như vậy, rõ ràng là thích tiền bối…”
|