Bảo Bảo Vô Lương: Bà Mẹ Mập Là Của Ta
|
|
Chương 186: Phong Tam Nương, nàng càng ngày càng kém Tay của hắn từ từ tuột xuống.
“Đừng! Ngươi không thể chết! Không ——”.
Thời khắc đó, lòng nàng như bị ai dùng dao cắt mạnh, bị chia làm hai, ngay cả thở dốc nàng cũng không thể thở được.
“Dạ Tàn Nguyệt, ngươi không thể ngủ, mau dậy đi!”. Phong Linh muốn kéo nâng hắn, trượt chân rồi nàng lại bò đến bên cạnh hắn, cố gắng đỡ hắn dậy.
Một lần lại một lần, nàng không cần biết mình đã ngã xuống bao nhiêu lần, cho đến khi nàng tốn hết sức lực nằm bên cạnh hắn, miệng thở hổn hển. Từ trên trời, vô số những hạt mưa rơi xuống, rơi mạnh lên người nàng đến nỗi da nàng cũng cảm thấy đau.
“Cứu mạng….. Cứu mạng! Ai tới cứu hắn?!”.
Tiếng la của nàng tê tâm liệt phế lộ ra vẻ tuyệt vọng vang lên trong màn mưa to.
*………………*
“Cứu mạng……… Cứu, cứu hắn……. Cứu hắn……….. Hắn không thể chết được, không thể chết được!”.
Phong Linh bật dậy. “Mau cứu hắn!”.
“Tam Nương!”, Vấn Xuân và Sơ Hạ vội chạy đến bên giường. “Tốt quá, rốt cuộc ngài cũng tỉnh rồi”.
Lúc này Phong Linh mới phát hiện ra nàng đang ở trong khách sạn. Nàng nhớ đến Thần Hoàng, không kịp hỏi tại sao mình trở về, vội vàng hỏi. “Dạ Tàn Nguyệt đâu? Hắn ở đâu? Hắn sao rồi?”.
“Thái tử điện hạ, ngài ấy……..”.
Không đợi Vấn Xuân và Sơ Hạ đáp lại, một người đẩy cửa đi vào.
“Tham kiến Vương gia”. Hai người ăn ý lui ra ngoài.
Trên mặt Dạ Vô Hàm có vẻ tiều tụy nhưn vẫn nở nụ cười ôn hòa ưu nhã. “Nàng đã ngủ khoảng hai ngày, cuối cùng cũng tỉnh”.
Ngay cả giày Phong Linh cũng không kịp đi vào, nàng bắt tay hắn lại. “Vô Hàm, mau nói cho ta biết Dạ Tàn Nguyệt đang ở đâu? Tên kia như thế nào rồi? Ngươi biết không, hắn hút độc của ta sang người hắn, sau đó Châu Châu nàng…….”.
Dạ Vô Hàm không đành lòng nhìn nàng vội vàng như vậy, hắn đè nhẹ lên môi nàng. “Ta biết, ta biết hết. Nàng yên tâm, hắn không sao”.
“Không có việc gì?”. Phong Linh không thể tin được, trợn to mắt. “Chẳng lẽ Châu Châu không chết?”.
Dạ Vô Hàm lắc đầu một cái. “Theo tin tức truyền ra từ trong Hoàng cung thì thật sự nàng ta đã chết”.
“Nàng chết rồi…. Chết rồi…………”. Phong Linh nhắc lại. “Nàng ta chết rồi thì làm sao Dạ Tàn Nguyệt lại không có chuyện gì………”.
“Việc này tất nhiên tỷ phải cảm tạ muội rồi!”. Hồng Ngọc nhíu mày cười một tiếng đi vào.
“Hồng Ngọc?”. Phong Linh mơ hồ. “Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, các ngươi nói cho ta biết nhanh lên”.
Dạ Vô Hàm nhìn thoáng qua Hồng Ngọc. “Muội chăm sóc nàng, ta đi có việc”.
“Không thành vấn đề, Vương gia cứ đi đi”.
Ánh mắt phức tạp liếc nhìn qua Phong Linh, Dạ Vô Hàm rời khỏi phòng.
Hồng Ngọc đi tới, ngồi xuống mép giường, kéo nàng ngồi xuống. “Không hiểu tỷ vừa mới bệnh dậy làm sao mà sung sức thế?”.
“Ai nha, Hồng Ngọc, muội đừng thừa nước đục thả câu nữa, mau nói cho ta biết rốt cuộc hắn thế nào rồi? Muội cứu hắn bằng cách nào?”.
Hồng Ngọc trầm mặc một lúc, một lúc sau nàng lôi khối ngọc bài đó ra. “Phải dựa vào nó”.
Phong Linh nhận lấy, nhìn chữ “Tiếu” ở mặt trước. “Tiếu? Chữ này có ý gì?”.
“Tiếu Chí Tu là phu quân đã hưu muội. Cũng là đại sư huynh của độc môn”.
Cặp mắt Phong Linh sáng lên. “Muội tìm hắn lấy thuốc giải?”.
Hồng Ngọc tức giận nói. “Đúng rồi, vì tỷ mà muội phải đi tìm tên nam nhân năm đó đã nhục mạ muội”.
“Ôi……”. Phong Linh ôm Hồng Ngọc. “Tiểu Ngọc Ngọc, muội tốt quá, quá tốt, ta yêu muội chết mất”.
Hồng Ngọc chán ghét đẩy nàng ra. “Đừng có buồn nôn như vậy, muội không phải là thái tử điện hạ của tỷ”.
Phong Linh ngẩn ra, nheo mắt. “Có ý gì? Ta chỉ vì hắn đã cứu ta, ta vô cùng……”.
“Áy náy?”. Hồng Ngọc chau mày, nói tiếp. “Bởi vì tỷ áy náy nên mới lo lắng cho hắn?”. Sau đó Hồng Ngọc nhìn thẳng vào Phong Linh nói. “Tỷ thành thật nói đi, người trong lòng tỷ không phải là Hàm Vương mà là thái tử, có đúng không?”.
“Này, muội nói linh tinh cái gì đấy?”. Phong Linh vội vàng cắt đứt, chân mày nhíu lại. “Hồng Ngọc, muội đùa cái này không hề buồn cười”.
“Thôi đi, muội thật sự không hiểu tỷ đang kiên trì cái gì? Thừa nhận mình thích người khác khó khăn thế sao? Giống muội, cho dù mang tiếng xấu là hồng hạnh xuất tường thì vẫn thản nhiên đứng trước mặt Tiếu Chí Tu”.
Phong Linh lắc đầu. “Không hề giống nhau”.
“Không giống nhau ở đâu? Những gánh nặng đó đều do tỷ tự đặt lên mình, là tự tỷ không thể vượt qua được”.
Phong Linh nghiêm túc, giọng kiên định nói. “Từ nhỏ ta đã thề, cả đời này ta chỉ yêu một người. Hơn nữa phải là biển cạn đá mòn, không bao giờ là người thay lòng đổi dạ………”.
“Kết quả?”. Hồng Ngọc ý vị sâu xa nói. “Không đợi đến lúc biển cạn đá mòn tỷ đã phát hiện mình thay lòng?”.
“Này, đó không phải là thay lòng!”. Phong Linh tức giận đứng dậy. “Không nói nữa, ta đi xem hắn, hắn đừng chết trong khách sạn, xúi quẩy”.
Hồng Ngọc lắc đầu bật cười. “tỷ cứ mạnh miệng đi, muội xem tỷ có thể kiên trì đến khi nào?”.
Phong Linh đẩy cửa ra, người bên trong cực kỳ suy yếu, hắn nằm trên giường, hơi thở thoi thóp, nhìn thế nào cũng giống như người sắp chết. Phong Linh rón rén đi vào, ngó ngó hắn, nhỏ giọng nói. “Dạ Tàn Nguyệt? Dạ Tàn Nguyệt”.
Thấy người trên giường không có phản ứng, nàng nhíu mày từ từ ngồi xuống bên cạnh, nhìn khuôn mặt dễ nhìn của hắn, môi mấp máy, “Kẻ ngốc, ai bảo ngươi cứu? Nếu ngươi cứ thế mà chết đi thì cả đời ta cũng không tha thứ cho ngươi!”.
“Haiz, ta biết ngay mà, đừng bao giờ hi vọng nghe được lời cảm kích từ nàng”. Thần Hoàng đột nhiên mở mắt, ánh mắt bất đắc dĩ, khuôn mặt tái nhợt làm người ta vừa thấy đã thương.
Phogn Linh sợ hết hồn, nhìn hắn đột nhiên cảm thấy không biết phải làm sao, không biết nên nói thế nào.
Thần Hoàng ngồi dậy, vui vẻ nhìn nàng, bộ dạng đang chờ đợi.
“Cái đó…. Cảm ơn”. Phong Linh nói.
“Ha ha, lời cảm ơn của nàng rất có giá trị đấy, trị giá một cái mạng của ta”.
Phong Linh nâng mắt lên. “Là do ngươi tự mình cứu, ta đâu có xin ngươi”.
“Ưh….”. Thần Hoàng nhướn mày, che ngực, lộ vẻ khổ sở.
“Ngươi làm sao vậy?”. Phong Linh không hề nghĩ ngợi đi qua, đưa tay vuốt vuốt ngực hắn. “Có phải độc còn chưa đc lọc hết không? Nói cho ta biết rốt cuộc ngươi đau ở đâu?”.
Thần Hoàng meo mắt, nở nụ cười, hắn bỗng nhiên cầm tay nang, nhướn mày. “Phong Tam Nương, nàng càng lúc càng kém”.
Phogn Linh không hiểu nhìn hắn, sức của Thần Hoàng lớn hơn nàng, khoảng cách hai người gần đến nỗi có thể cảm nhận được hô hấp của nhau. “Những gì nàng che giấu đã xuất hiện sơ hở, sẽ càng làm cho người khác phát hiện được chút bí mật nho nhỏ khả ái của nàng”.
|
Chương 187: Rắn đã ra khỏi động Phong Linh cực kỳ khó chịu đi xuống cầu thang, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Dạ Lạc Dao chậm rãi đi tới.
“Ta đến tìm Nguyệt”. Nàng ta cười khẽ.
Mặt Phong Linh không thay đổi, chỉ về phía sau lưng. “Hắn nằm trong phòng hảo hạng. A, đúng rồi, ngươi trả tiền phong mấy ngày nay cho hắn, cảm ơn”.
“Không thành vấn đề”.
Dạ Lạc Dao phóng lên lầu, Phong Linh trừng mắt nhìn cửa phòng đóng chặt, miệng cong lên. “Ban ngày mà còn đóng cửa chặt như vậy, tuổi trẻ bây giờ thật là…… Thói đời thật bạc bẽo”.
“Tam Nương”. Ở dưới lầu, Dạ Vô Hàm từ trong phòng bếp đi ra, trong tay bưng một bát canh, ngoắc tay với nàng. “Mau xuống đây uống chút cháo gà”.
“Ồ!”. Phong Linh vội vàng chạy xuống, ngửi thấy hương vị ngào ngạt thì khen. “Thơm quá, ai làm vậy?”.
Vấn Xuân đứng sau lưng cười nói. “Đương nhiên là Vương gia làm rồi. Tam Nương, ngài không biết, nô tỳ ở trong Vương phủ lâu như vậy nhưng đây là lần đầu tiên thấy Vương gia xuống bếp đó”.
“Thật sao?”. Phong Linh cảm động nhận lấy, hai mắt tỏa sáng. “Vô Hàm, cảm ơn ngươi”.
Dạ Vô Hàm cưng chiều cười. “Nàng muốn cảm ơn ta thì phải uống sạch chỗ này”.
“Điều này còn cần phải nói sao?”. Phong Linh ngồi xuống, húp một ngụm lớn.
Lúc này, Thần Hoàng và Dạ Lạc Dao từ trong phòng đi ra. Ánh mắt Thần Hoàng đảo qua, thấy tình cảnh bên này, vẻ mặt có chút căng thẳng. Hai mắt Dạ Lạc Dao thì đỏ lên giống như là vừa khóc, yên lặng đi sau lưng hắn.
“Đi sao?”. Dạ Vô Hàm hỏi.
“Ừ”. Thần Hoàng đứng bên cạnh hắn thì ngừng lại nói. “Rắn muốn rời khỏi động rồi”.
Nói xong không nhìn Phong Linh một cái, đi thẳng ra ngoài. Dạ Lạc Dao bước nhanh đuổi theo, trượt chân, ngã từ trên cầu thang xuống, cả người nhếch nhác, kêu đau một tiếng. “Ai….”.
Mấy người run lên, Thần Hoàng chau mày, xoay người đi tới, đỡ nàng ta dậy. “Ngã có đau không?”.
“Ừ…”. Dạ Lạc Dao uất ức cúi đầu. “Chân muội bị trật khớp rồi”.
Thần Hoàng không lên tiếng, trực tiếp ôm lấy nàng, làm gì còn bộ dạng yếu ớt nằm trên giường như lúc nãy! Dạ Lạc Dao thuận thế nằm trong ngực hắn, hai mắt cụp xuống nhưng vẫn không che giấu được ánh mắt kích động.
“Ực”. Phong Linh uống một ngụm canh, phát ra một tiếng vang thật lớn, đầu không ngẩng, mắt không trợn cho đến tận lúc hai người rời đi, nàng đã uống xong chén canh. Nàng chép miệng. “Uống ngon”.
Dạ Vô Hàm cúi mặt, nhìn nàng, nói. “Nàng thích là tốt rồi”.
“Xin hỏi. Mộc Hồng Ngọc có ở đây không?”. Trước cửa đột nhiên vang lên giọng nói hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Đứng trước cửa là một nam nhân cao gầy tuấn tú, tuổi cũng chưa đến ba mươi, khí chất cao nhã, đôi mắt trong veo lộ ra một cỗ ngạo khí.
Phong Linh đứng dậy, nhìn hắn từ trên xuống dưới rồi hỏi. “Ngươi là……….”.
Người đến rất lễ phép, ôm quyền nói. “Tại hạ là Tiếu Chí Tu”.
“A!”, Phong Linh bừng tỉnh hiểu ra. “Biết, cái đó, Hồng Ngọc đang ở trên lầu. Vấn Xuân, ngươi đưa Tiếu công tử lên trên”.
“Vâng”.
Dạ Vô Hàm mắt lạnh quan sát hắn, không nói gì.
Tiếu Chí Tu ôm quyền, “Đa tạ”. Sau đó đi theo Vấn Xuân lên lầu.
“Tam Nương, hắn là ai?”. Sơ Hạ tò mò hỏi.
“Hắn chính là phu quân trước của Hồng Ngọc, vừa thành thân đã bị hắn hưu”.
“Là hắn sao?”. Sơ Hạ bĩu môi, tuy nói chuyện này là do Tuyên Vương điện hạ, nhưng mà tên đó tuyệt tình như vậy, nàng vẫn bất bình thay cho Hồng Ngọc.
“Ơ, sao mọi người đều ở đây hết vậy?”. Dạ Dập Tuyên đưa Quan Dư Tinh theo bước vào khách điếm, vừa nhìn thấy Phong Linh hắn cười nói. “Tam Nương, ngươi đúng là cầm tinh con mèo, có chín cái mạng, giày vò thế nào cũng không có việc gì”. Hắn nhìn xung quanh rồi nghi ngờ hỏi. “Đúng rồi, Mộc Hồng Ngọc đâu?”.
Hôm nay hắn cố ý đưa Dư Tinh đến đây, chuẩn bị diễn tình cảm trước mặt nàng, muốn cố ý trêu tức nàng, có thể làm nàng không cưới nữa là tốt nhất.
Phong Linh chỉ lên trên lầu, Dạ Dập Tuyên định đi lên thì lại bị Phong Linh ngăn cản lại.
“Ngươi làm gì vậy?”.
Ánh mắt Phong Linh nhìn thoáng qua Quan Dư Tinh, nàng nhìn là hiểu hắn định làm gì. “Ta lại muốn hỏi xem ngươi đến đây làm gì?”.
“Đến thăm Vương phi chưa qua cửa của ta, việc này không quá đáng chứ?”. Phong Linh nhìn Dạ Dập Tuyên nói năng khí thế, nàng lắc đầu. “Tốt nhất là ngươi đừng đi lên, bây giờ Hồng Ngọc không tiện gặp ngươi”.
“Tại sao?”.
“Phu quân trước của muội ấy đang ở đây”.
“Ai?”. Dạ Dập Tuyên sửng sốt mấy giây. “Phu quân?”.
Phong Linh lườm hắn. “Quên chuyện tốt mà ngươi đã làm rồi sao?”.
Dạ Dập Tuyên đỏ mặt, nhìn sang chỗ khác. “À”.
Quan Dư Tinh không chịu cô đơn, lại gần nói. “Dập Tuyên, chàng đừng tự trách, tình huống lúc đó đâu còn lựa chọn nào khác”.
Dạ Dập Tuyên cười gượng. “Ai nói không phải”.
Phong Linh cũng không thèm nói nhảm với Quan Dư Tinh, nàng xoay người rời đi. Nhưng đúng lúc này cửa phòng Hồng Ngọc mở ra, Tiếu Chi tu bị Hồng Ngọc đẩy ra. “Ta nợ ngươi, tự ta sẽ trả! Chuyện lúc trước ta không muốn nhắc lại, đi đi, không tiễn!”.
Nàng muốn đóng cửa lại, Tiếu Chi Tu lại đưa tay ra ngăn lại, đôi mắt tỏ vẻ tức giận. “Ta đã đích thân tới nàng còn muốn thế nào? Chuyện năm đó ta cũng không muốn so đo, nàng còn không cảm động sao?”.
“Ta cảm động cái rắm!”. Hồng Ngọc gầm lên. “Lúc cha mẹ ngươi mắng ta dâm phụ trước mặt nhiều người như vậy sao ngươi chỉ đứng yên một bên, không nói một câu nào! Lúc bọn họ đuổi ta ra khỏi cửa ngươi đã làm những gì? Bây giờ muốn cùng ta hòa hảo, sao, không sợ cha mẹ ngươi à?”.
“Hồng Ngọc! Nàng nên thông cảm cho ta, thân phân và địa vị của ta không thể bị người khác chế giễu được. Không phải lúc đó ta đã nói với nàng, chờ thêm một thời gian nữa sóng yên biển lặng, nàng đổi danh tính thì ta lại cưới nàng. Ta đã không ngại nàng bất trinh (bị mất thứ quý giá nhất), vậy mà nàng còn oán giận ta? Đúng là chuyện cười”.
Dạ Dập Tuyên đang đứng xem chuyện vui nhưng khi nghe thây thế thì vẻ mặt lạnh lùng nhìn chằm chằm Tiếu Chí Tu.
Đôi mắt Hồng Ngọc đỏ lên nhưng nàng vẫn kiên cường nói. “Được rồi, thân phận ngươi cao quý, ta không xứng với ngươi! Như vậy! Tiếu công tử mời ngài về cho. Chuyện thuốc giải ta nợ ngươi, sau nhất có cơ hội nhất định sẽ trả cho ngươi”.
Tiếu Chí Tu sắp mất kiên nhẫn nhưng vẫn khuyên nhủ. “Không phải là nàng trách ta không tìm nàng chứ? Nàng xem, mỗi ngày ta đều bận chuyện trong môn muốn sứt đầu mẻ trán, làm gì có thời gian đi lung tung bên ngoài tìm nàng? Ngược lại nàng nên chăm sóc ta, tha thứ cho ta, không nên để ta phân tâm!”.
Hồng Ngọc hít sâu một hơi, chỉ ra ngoài cửa lớn. “Ngươi đi đi”.
“Hồng Ngọc, đừng làm rộn. Với tình cảnh bây giờ của nàng, chỉ có ta không so đo thôi. Nếu là người khác thì làm gì có ai chịu cưới một nữ nhân không hoàn bích (không sạch sẽ) chứ?”.
Hồng Ngọc giận dữ toàn thân phát run, nàng đang định nổi đóa thì trên vai lại có nhiều hơn một cánh tay.
Dạ Dập Tuyên kéo nàng đang sững sờ vào trong ngực, nụ cười sáng ngời trên mặt. “Ta”.
|
Chương 188: Tuyên vương và Tuyên vương phi Mọi người đều giật mình.
Hồng Ngọc chớp mắt một cái, sợ rằng mình nhìn lầm, người trước mắt đúng là Dạ Dập Tuyên sao? Hay là, hắn nhân cơ hội chen vào, bày sẵn âm mưu chờ nàng?
Dưới lầu, Phong Linh cười híp cả mắt, hai nha đầu Vấn Xuân và Sơ Hạ cũng không kiềm được mà vỗ tay cho Dạ Dập Tuyên, chỉ một câu, “Tuyên vương thiệt quá bảnh!”
Dạ Vô Hàm lắc đầu bật cười, xoay người đi ra khỏi quán trọ.
Mắt hắn lành lạnh, nếu rắn đã ra khỏi hang, vậy tới thời điểm đánh rắn rồi!
“Dập Tuyên, ngươi nói nhăng nói cuội gì đó?” Quan Dư Tình dậm chân một cái, muốn đi lên, nhưng bị Phong Linh nắm lại, “Quan tiểu thư, chúng ta qua bên kia nói chuyện chút đi!” Phong Linh vừa nói vừa nháy mắt với Vấn Xuân và Sơ Hạ, hai người hiểu ý, ôm lấy tay Quan Dư Tình, “Quan tiểu thư, chúng ta đến sân sau nói chuyện đi!”
“Các ngươi muốn nói gì? Ta không có gì để nói với các ngươi hết! Dập Tuyên, Dập Tuyên........”
Trên lầu, Tiếu Chí Tu đang quan sát Dạ Dập Tuyên từ trên xuống dưới, Dạ Dập Tuyên tuy nhìn không lớn tuổi lắm, thậm chí có vẻ còn nhỏ hơn mình 2, 3 tuổi, nhưng trên người có khí chất tôn quý tự nhiên.
Tiếu Chí Tu hất cằm, kiêu ngạo hỏi, “Ngươi là ai?”
“Ta?” Dạ Dập Tuyên khẽ cười, chỉ chỉ vào Hồng Ngọc, “Là người sắp thành phu quân của nữ nhân dã man này!”
Tiếu Chí Tu không tin, cười nhạo nói, “Chẳng lẽ, ngươi không biết 6 năm trước nàng đã gặp phải chuyện gì sao? Ta dám cam đoan, sau khi ngươi biết, nhất định sẽ không còn thản nhiên nói muốn cười nàng ta nữa đâu!”
Hồng Ngọc quả thật không thể tin vào tai mình, kẻ không chút bận tâm rêu rao chuyện xấu của nàng khắp nơi này chính là người luôn nói yêu nàng đây sao?
Phong Linh ở dưới lầu nghe vậy lắc đầu liên tục, nhổ một ngụm nước bọt, “Đáng chết, đồ bỏ đi thì thấy nhiều rồi, nhưng chưa bao giờ gặp kẻ tệ hại đến mức này!”
Dạ Dập Tuyên cố giả bộ tò mò hỏi, “Vậy à? Chuyện gì?”
“Ha ha,” Tiếu Chí Tu cười cười, liếc Hồng Ngọc một cái tiếp, “Sáu năm trước.......” hắn chưa nói hết, Dạ Dập Tuyên đã vỗ trán, “A, sáu năm trước, ta nhớ ra rồi!”
“Ngươi biết?”
Dạ Dập Tuyên nhìn chằm chằm hắn, “Sáu năm trước, nam nhân vừa mới thành thân, chưa kịp động phòng, đã bị cho cắm sừng, thì ra chính là các hạ à?”
Nghe xong, mặt Tiếu Chí Tu lúc tím lúc xanh một hồi. Phong Linh thì đã cười đến mức muốn gãy lưng, ngay cả Hồng Ngọc cũng thấy buồn cười.
“Hầy.... Thật đáng thương quá!” Dạ Dập Tuyên vừa nói vừa ôm Hồng Ngọc. Hồng Ngọc bị ôm đỏ bừng cả mặt, biết Dạ Dập Tuyên muốn giúp mình mới làm vậy, nhưng vẫn cảm thấykhông được tự nhiên.
Tiếu Chí Tu thẹn quá thành giận, trút giận lên Hồng Ngọc, “Là ngươi nói cho hắn biết phải không? Mộc Hồng Ngọc, ngươi còn biết xấu hổ hay không? Chuyện như vậy mà có thể dễ dàng rêu rao ra ngoài được! Ngươi không cần thể diện nhưng ta vẫn cần!”
Vẻ mặt Dạ Dập Tuyên đột nhiên lạnh lẽo, uy hiếp nhìn Tiếu Chí Tu, “Thật không may, nam nhân hại ngươi bị cắm sừng, chính là ta!”
“Cái gì? Là, là ngươi?” Tiếu Chí Tu kinh hãi, “Hồng Ngọc, ngươi.......”
Dạ Dập Tuyên nhún nhún vai, cười nói, “Bổn vương rất ghét kẻ khác chỉ chỉ chõ chõ vương phi của bổn vương, thậm chí là gọi thẳng tên của nàng!”
Bổn vương?
Tiếu Chí Tu nghi ngờ nhìn chằm chằm Dạ Dập Tuyên, “Rốt cuộc ngươi là ai?”
“Ha ha, hắn hả?” Phong Linh ngồi bắt chéo trên bàn, nói từ tốn, “Hắn là Tuyên vương điện hạ, còn nữ nhân mất trinh trong miệng ngươi đó chính là Tuyên vương phi tương lai! Ai da, kẻ bất kính với Tuyên vương phi, không biết có bị tội chết hay không đây?!”
“Tuyên vương? Tuyên vương phi?” kiêu ngạo lúc trước của Tiếu Chí Tu giờ đã không còn sót lại chút gì, hắn nằm mơ cũng không ngờ rằng, nam nhân ngày đó lại là vương gia!
Dạ Dập Tuyên nghiêng đầu, nói nhỏ với Hồng Ngọc, “Nàng xuống trước đi, ta có việc muốn nói với hắn.”
Hồng Ngọc cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, “Nói việc gì?”
“Ha ha, yên tâm, bổn vương không phải loại nam nhân không biết khoan dung, nể tình nàng đã từng thích hắn, bổn vương sẽ không vì ghen mà tịch thu tài sản cả nhà hắn.” nói xong hắn còn vỗ một cái lên mông Hồng Ngọc, “Ngoan, mau xuống dưới đi!”
Hồng Ngọc kiềm chế xúc động muốn chém đứt tay hắn, nàng cứng ngắc đi xuống lầu. Phong Linh đang ngồi trên bàn cười ngả nghiêng. Hồng Ngọc bèn nói, “Phong Tam Nương, tỉ cười đủ chưa?!”
“Ha ha, tiểu Tuyên Tuyên thiệt bảnh!”
“Ngừng!” Hồng Ngọc bĩu môi, nhưng vẫn không kiềm được nhìn lên trên lầu.
Dạ Dập Tuyên tiến lên hai bước, nhìn chằm chằm Tiếu Chí Tu nói gằn từng chữ, “Hồng Ngọc là nữ nhân của bổn vương, bổn vương cưng chiều nàng còn không kịp, ngươi lại dám làm tổn thương nàng?! Từ nay về sau, bổn vương không muốn nghe bất kỳ lời nào có liên quan đến việc của nàng từ miệng ngươi, cho dù là một chữ! Ngay cả người bên cạnh ngươi cũng không được, nếu có, bổn vương sẽ tính cả lên đầu ngươi!”
Sắc mặt Tiếu Chí Tu càng ngày càng khó coi. Cuối cùng, Dạ Dập Tuyên vỗ vỗ vai hắn, cười nói, “Được rồi, ngươi có thể đi!”
Tiếu Chí Tu bắt chước kiêu ngạo của người giang hộ, đi thẳng xuống lầu, lúc ngang qua Hồng Ngọc, không biết là vì hận hay ghen tỵ mà liếc nàng một rồi vội vã đi.
“Này, ngươi nói gì với hắn vậy?” Phong Linh tò mò hỏi.
“Yên tâm, ta sẽ không giết người tình cũ của ai kia.” Dạ Dập Tuyên xuống lầu, ngồi bên cạnh Phong Linh, giật lấy đồ ăn vặt trong tay nàng, ăn ngấu nghiến bất kể hình tượng.
Hồng Ngọc cảnh giác nhìn hắn, “Sao lại giúp ta?”
“Nói gì nàng cũng sắp thành vương phi của bổn vương, nàng bị người ta cười nhạo như vậy, mặt mũi của ta của bị ảnh hưởng.” Dạ Dập Tuyên nêu ra lý do rất chính đáng, không chê vào đâu được.
Chân mày Hồng Ngọc nhíu rồi lại dãn, liếc hắn một cái, cuối cùng miễn cưỡng nói “Cám ơn.” nói xong, nàng lập tức chạy lên phòng, đóng cửa lại, dựa lưng vào cửa, thở hổn hển.
Lúc nãy, nàng nghe rất rõ những lời hắn nói.
Rất kỳ quái! Không biết tại sao khi nghe hắn nói, nhìn vẻ mặt hắn lúc đó, tim nàng lại đập rộn lên.......
Dưới lầu, Dạ Dập Tuyên chọt chọt cùi chỏ vào người Phong Linh, “Nếu như..... Nam nhân đêm đó là ta....... Mà Bảo Bảo cũng là con của ta, ngươi sẽ làm sao?”
Phong Linh nhíu chặt mày, xoay người lại sờ trán Dạ Dập Tuyên, “Ngươi bị sốt hả? Ấm đầu à, ban ngày mà nói mê sảng gì đó?!”
Dạ Dập Tuyên đẩy tay Phong Linh ra, nghiêm túc nói, “Cứ trả lời đi!”
“Không có nếu như! Đêm đó, nữ nhân đáng thương bị hại là Hồng Ngọc, ngươi chỉ cần nhớ rõ điều này là được rồi. Còn ta, có hay không đều được, không phải là phải làm gì mà là có thể làm gì? Ta và Bảo Bảo rất sung sướng tự tại, sẽ không vì một nam nhân mà tìm chết, hiểu không?”
Dạ Dập Tuyên nhìn Phong Linh rất nghiêm túc, đến mức khiến nàng sợ hãi. Hồi lâu, hắn đột nhiên cười, “Ừ, ta hiểu rồi.”
Đã đến lúc nên buông tha cho tất cả những ảo tưởng không nên có rồi!
|
Chương 189: Thế giới quá yên tĩnh “Bẩm thái tử, công chúa, ngài ấy………”.
Ngoài cửa phòng, ngự y nhỏ giọng nói, Dạ Lạc Dao nằm ở trên giường chậm rãi nhắm mắt lại, nước mắt tràn theo khóe mi.
Một lúc sau, Thần Hoàng bước vào, sắc mặt hơi tối, hắn nhìn nàng, ngồi bên giường. “Lạc Dao, ta đã sai người thu dọn đồ đạc rồi, buổi chiều sẽ đưa muội đến chỗ thần y”.
Dạ Lạc Dao mở mắt, nàng nhìn hắn sau đó nước mắt không kìm được rơi xuống. “Nguyệt, huynh có thể theo muội không? Muội không muốn….. một mình…… Mặc dù bệnh của muội không tốt…. Lúc đó, muội cũng hy vọng huynh làm bạn với muội, giống như chúng ta với mẫu hậu, đừng để một mình muội đi, được không?”.
Thần Hoàng cau mày, cầm tay của nàng ta, mím môi, gật đầu. “Ừ”.
“Cảm ơn, cảm ơn………..”. Dạ Lạc Dao nén lệ mỉm cười nói.
Bên ngoài, Lãnh Tàng Tâm và A Tinh đứng trong sân.
Lãnh Tàng Tâm đối mặt ngạo nghễ nhìn gương mặt nam nhân hiện lên đầy vẻ áy náy, cười một tiếng. “A Tinh, Dạ Lạc Dao không phải là nữ nhân mà ngươi có thể yêu, ngươi hiểu không?”.
Chân mày A Tinh khẽ run, hắn quay mặt đi. “Ta không……….”.
Lãnh Tàng Tâm khoát tay. “Ngươi đừng có phủ nhận trước mặt ta, ta ở trong kỹ viện nhiều năm như vậy, nam nhân có tâm tư gì ta liếc mắt là thấy”. Nàng cũng xoay người nhìn hắn. “A Tinh, mặc kệ bây giờ lòng chủ nhân đang ở trên người ai…. Nhưng nàng dù sao cũng không được. Ngươi có hiểu không?”.
A tinh nhíu mày. “Ta biết rất rõ, ta luôn biết rõ. Cho nên, ta chưa từng làm gì quá phận cả”.
“Nhưng mà ngươi đã phạm vào sai lầm trí mạng”. Lãnh Tàng Tâm nói trúng tim đen. “Suýt chút nữa ngươi đã hại chết chủ nhân”.
A Tinh ảo não đấm một quyền vào thân cây. “Là ta đáng chết!”.
“Haiz”. Lãnh Tàng Tâm tiến lên vỗ vai hắn. “Không thầm mến thì không gọi là thanh xuân, không thất tình thì sẽ không lớn lên. Về sau ngươi đừng làm những chuyện hồ đồ nữa”.
Lúc hai người đang nói chuyện, Thần Hoàng đi ra.
A Tinh xoay người, quỳ gối trước mặt hắn. “Chủ nhân, là do thuộc hạ thất trách, xin chủ nhân trách phạt!”.
Thần Hoàng liếc mắt nhìn hắn. “Tự đến chỗ Phượng Nhi nhận 100 châm”.
“Vâng!”.
A Tinh đứng dậy, dứt khoát đi, giống như là chuẩn bị ra pháp trường.
Lãnh Tàng Tâm đồng tình lắc đầu. 100 châm đấy! Ai mà chẳng biết nữ nhân Phượng Nhi ra tay không hề lưu tình, sau 100 châm, A Tinh còn không thành tổ ong vò vẽ à? Trong lòng nàng rất rõ ràng, nếu không phải là chuyện liên quan đến Phong Tam Nương thì chủ nhân tuyệt đối sẽ không dụng hình với thuộc hạ của mình.
“Tàng Tâm”.
“Vâng, có thuộc hạ”.
“Thời gian này, ngươi hãy ở khách sạn bảo vệ tốt cho nàng”.
Lãnh Tàng Tâm sửng sốt một chút. “Chủ nhân, ngài thì sao?”. Chuyện này chủ nhân luôn tự thân tự lực, không cần người khác, bây giờ thì sao?
“Ta muốn trở về Tây Vực”. Ánh mắt Thần Hoàng nhìn xa xa, khóe môi mân lên. “Hoàng cung ta đã giao cho A Tinh rồi, nói cho tiểu tử đó, nếu như hắn còn làm ra chuyện gì thì không chỉ có 100 châm đâu!”.
“………. Vâng”.
*………….*
Ba ngày liên tiếp sóng yên biển lặng.
Phong Tam Nương cầm hạt đậu phộng cho vào miệng, vô thức nhai trong miệng.
Vấn Xuân và Sơ Hạ vì bân chuyện chuẩn bị, thỉnh thoảng sẽ thấy Huyền Phong qua giúp đỡ. Bảo Bảo không biết lại trốn đi đâu làm chuyện của võ lâm, tất nhiên Hinh Nhi vây quanh người nó, hai đứa nhỏ cả ngày đều không thấy người. Ngay cả Chu lão bản cũng vì “Có gan thì ngươi hãy đến” bận rộn, đi sớm về trễ.
Dạ Vô Hàm cũng rất bận rộn, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ dành thời gian đến gặp nàng một chút, gương mặt hắn tiều tụy, làm Phong Linh muốn hỏi hắn một chút xem hắn đang làm cái gì nhưng rồi nàng lại không nói.
Còn có….. còn có tên côn đồ đó cũng không thấy xuất hiện nữa.
Dường như, thế giới quá yên tĩnh rồi.
Hồng Ngọc ngồi đối diện với nàng cũng đang ngẩn người. Trong đầu nàng đều là bộ dạng Dạ Dập Tuyên ngày hôm đó, thỉnh thoảng nằm mơ nàng cũng thức tỉnh dậy. Điều này thật là quỷ dị!
Hồng Ngọc rùng mình một cái, bưng ly trà lên uống, ánh mắt nàng nhìn qua Phong Linh, đột nhiên nàng nghi ngờ nhìn trên ngó dưới Phong Linh. “Này, Tam Nương, hình như gần đây tỷ mập ra nhiều đấy”.
Phong Linh ngẩn ra, sờ sờ mặt mình. “Nào có”.
“Còn nói không”. Phong Ngọc với tay véo hông nàng. “Nơi này giống như là thùng nước ấy”.
“Thật sao?”. Phong Linh đứng lên, vội vàng nhìn nhìn mình. Bộ quần áo khá rộng vậy mà bây giờ lại hơi chật. Nếu như Hồng Ngọc không nói thì nàng cũng không phát hiện ra đấy.
“A, có thể là do gần đây ta ăn quá nhiều rồi”. Phong Linh nhún nhún vai, tỏ vẻ nàng không thèm để ý, nàng ngồi xuống tiếp tục ngẩn người với Hồng Ngọc.
“Tam Nương!”.
Lãnh Tàng Tâm đi vào, theo sau là Địch Cuồng.
Thấy Phong Linh, Địch Cuồng cười “ha ha” gọi. “Lão đại”.
Kể từ sau khi Phong Linh xin Dạ Vô Hàm tha cho hắn, Địch Cuồng là một người luôn tuân theo định luật người thắng là kẻ mạnh, không chút do dự gọi Phong Linh là lão đại.
“Hai người các ngươi đến chơi, đến đây ngồi đi”. Phong Linh gọi nhiệt tình.
Lãnh Tàng Tâm nhìn xung quanh người nàng, chớp mắt nói. “Tam Nương, tại sao mới mấy ngày không gặp mà ngươi đã mập ra thế?”.
“Lòng thoải mái thân thể béo ra”. Phong Linh không thèm để ý, tùy tiện nói chuyện mấy câu, sau đó nàng khụ một tiếng, ra vẻ hỏi. “Đúng rồi, gần đây tên kia bận cái gì à?”.
Lãnh Tàng Tâm biết nàng đang hỏi chủ nhân nhưng cố ý hỏi. “Ngươi hỏi ai vậy?”.
Hồng Ngọc cũng nhịn cười. “Đúng thế, tỷ không nói họ tên thì ai biết tỷ đang nói người nào”.
Phong Linh quét mắt nhìn hai người. “Hai người cố ý à?”.
Lãnh Tàng Tâm nhíu mày cười một tiếng. “Ha ha, Tam Nương, nếu như ngươi muốn biết tình hình của chủ nhân thì ngươi cứ thoải mái hỏi, nếu ta biết thì ta sẽ nói”.
“Thôi đi, dù sao thì hắn cũng cứu ta một mạng, ta chỉ muốn biết hắn phục hồi như thế nào rồi”.
“Chủ nhân đã đi Tây Vực mấy ngày nay rồi”.
“Tây Vực?”. Phong Linh ngẩn ra. “Tại sao đột nhiên lại qua đó?”.
Lãnh Tàng Tâm trả lời. “Bệnh cũ của Lạc Dao công chúa tái phát nên chủ nhân đưa nàng đi tìm Cố thần y”.
“À”. Phong Linh nhàn nhạt đáp một tiếng, trên mặt lạnh nhạt, không có biểu tình gì.
Hồng Ngọc vui vẻ nghiêng đầu, cố ý hỏi, “Hình như thái tử đối xử rất tốt với cô công chúa này”.
Phong Linh tiếp tục ăn đậu phộng, lông mày rũ xuống, ngoài miệng thì không nói lời nào nhưng lẩm bẩm trong lòng. Người như tiên nữ như vậy, đừng nói là nam nhân, ngay cả nàng nhìn thấy cũng động lòng, Dạ Tàn Nguyệt làm sao có thể không thích cho được?
Dường như Địch Cuồng muốn chứng minh suy nghĩ của nàng, hắn sờ cằm nói. “Dạ Lạc Dao đẹp thật, nếu như ngày ngày ta ở chung với nữ nhân đẹp như vậy, ta đã sớm ra tay rồi!”.
“Bốp”. Lãnh Tàng Tâm đánh hắn một cái. “Muốn chết sớm thì cứ nói ta một câu, ta không ngại tiễn chàng lên đường đâu”.
|
Chương 190: Sự tàn nhẫn chân chính Bảy ngày liên tiếp sóng yên biển lặng.
Phong Linh đứng trước căn nhà lớn, hài lòng gật đầu.
Trước cửa là hai pho tượng không biết là hình thù gì đứng ở hai bên, ở chính giữa là cửa chính khí khái hùng vĩ, phía trên treo một tấm biển có hai chữ “Đại trạch”, bút pháp cứng cáp có lực, hai chữ đơn giản nhưng lại được viết rồng bay phượng múa, khí thế bất phàm. Nhìn kỹ thì trong góc còn có con dấu của Dạ Vô Hàm.
“Tam Nương, hai người này để làm gì?”. Hồng Ngọc chỉ hai pho tượng hai bên.
“À, bên trái là Kiếm Long, bên phải là Phách Vương Long. Có bọn họ giữ nhà thì còn có tác dụng hơn kỳ lân và sư tử nhiều”.
Phong Linh vung tay lên. “Đi, đi vào nhìn một chút”.
Mọi người đi vào trong nhà, nhìn thấy bố cục trong nhà mà kinh sợ, không có núi giả cũng không có vườn, bốn phương chỉ có đất trống.
Phong Linh từ từ giới thiệu với mọi người.
“Nơi các ngươi đang thấy là một bãi cỏ xanh mượt, đó sẽ là quảng trường, là sân tennis. Bên này là phòng tập gym, kia là phòng bài bạc, còn có………..”.
Mọi người nghe Phong Linh giới thiệu, vừa nghe vừa tò mò sờ đông sờ tây. Đây đều là những thứ lần đầu họ nghe được, những điều lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy. Dạ Vô Hàm bất đắc dĩ lắc đầu, hắn thật không hiểu trong đầu nàng chứa những vật kỳ quái gì nữa.
Phong Linh mời mọi người đến tiền thính, sau đó sai Vấn Xuân và Sơ Hạ mang trà bánh lên, sau đó nàng nói. “Về sau đây sẽ là nhà của chúng ta, hoan nghênh mọi người đến chơi”.
Dạ Vô Hàm cười nói. “Được rồi, ta vẫn biết nàng lợi hại, bây giờ còn tự ra mua một căn nhà. Ở Minh Tịch triều thì nàng cũng là một kỳ nữ (nữ tử kỳ tài) rồi”.
“Đa tạ”. Phong Linh chắp tay một cái, tâm tình của nàng có vẻ rất tốt.
Đột nhiên Bảo Bảo đi bộ một vòng quay lại, phía sau là cái đuôi nhỏ Hinh Nhi. “Nương, phòng của con không tốt”.
“Không tốt chỗ nào”.
“Tốt xấu gì thì bây giờ con cũng là Minh chủ võ lâm, nếu bằng hữu trên giang hồ biết con ngủ trong một căn phòng đáng yêu như vậy thì sẽ cười con!”.
“Ý kiến bị bác bỏ”. Phong Linh không nhìn nó.
Bảo Bảo bĩu môi nhảy lên ghế, xong thấy Hinh Nhi không leo lên được thì nó lại nhảy xuống ôm bé lên ghế dựa, dặn dò giống như người lớn. “Muội phải ăn nhiều vào thì mới cao lên được. A đúng rồi, không cần ăn nhiều giống nương ta”.
Hinh Nhi đỏ mặt, gật đầu nói. “Muội biết rồi”.
Phong Linh không vui hỏi. “Tiểu tử thối, ta ăn nhiều lúc nào?”.
Bảo Bảo ngoái đầu nhìn lại, nhíu mày nói. “Nương, không phải là con nói nương nhưng mà nương có nên tiết chế lại không? Gần đây nương mập lên rất nhiều đấy”.
“Có sao?”. Phong Linh sờ sờ gương mặt tròn trịa của mình. “Tại sao ta lại không cảm thấy?”. Nàng vội vàng hỏi Dạ Vô Hàm đang đứng bên cạnh. “Vô Hàm, ngươi nói xem, ta có mập không?”.
Dạ Vô Hàm nhìn cười lắc đầu. “Ngươi nhìn xem, ngươi gầy thế nào kìa? Không hề mập”.
Sau lưng hắn, Phi Ưng và Huyền Phong liếc mắt nhìn nhau: Vương gia có mở to hai mắt nhìn không vậy?
Bảo Bảo lắc đầu, nếu như người lớn ngây thơ như vậy thì đúng là không thể làm gì được họ.
Phong Linh cười hài lòng, “Buổi trưa đừng đi, ở lại đây ăn cơm đi”.
“Được”.
“Vương gia”. Phi Ưng tiến lên, nhỏ giọng nói. “Chúng ta phải đi”.
Dạ Vô Hàm rũ mắt xuống, khoát tay, Phi Ưng lui về phía sau. Huyền Phong chau mày. “Thấy không, chỉ cần đến chỗ của Tam Nương thì Vương gia không còn là Vương gia nữa rồi”.
Dạ Vô Hàm nghiêng đầu nhìn, hắn lập tức đứng nghiêm không nói gì.
Buổi trưa là tiệc rượu thịt dê nhúng vô cùng náo nhiệt, mọi người ngồi vây quanh một chỗ, không hề phân biệt chủ tớ, vui vẻ ăn và nói chuyện. Không biết nói làm sao, lại nhắc đến Dạ Vô Hàm và Phong Linh.
Vấn Xuân nói. “Vương gia, ngài cũng nên có hành động đi chứ”.
Sơ Hạ cũng nói. “Đúng vậy, lúc nào thì ngài tới đây cầu hôn?”.
Phong Linh đỏ mặt, vớt lên hai miếng thịt, nhét cho mỗi người một miếng. “Ăn đi!”.
Huyền Phong cười nói. “Bây giờ Hàm Vương phủ dương thịnh âm suy, nha hoàn xinh đẹp cũng bị Tam Nương mang đi rồi, làm chúng ta về phủ cũng không thấy vui vẻ, đúng không Phi Ưng?”.
Phi Ưng liếc mắt nhìn hắn. “Đó là ngươi, không phải ta”.
Huyền Phong ngẩn ra, sau đó tò mò lại gần hỏi. “Phi Ưng, nói thật đi, ta thật sự rất nghi ngờ, làm sao ngươi lại không thích nữ nhân nào vậy?”.
“Ha ha”. Sơ Hạ cười nói. “Phi Ưng đại ca là một nam nhân trung hậu, đâu có giống ngươi”.
“Ta làm sao?”. Huyền Phong khí khái nói. “Nam nhân thích nữ nhân là thiên kinh địa nghĩa (chuyện đương nhiên)”. Ánh mắt liếc về phía Vấn Xuân, cười. “Đúng không, Vấn Xuân?”.
Vấn Xuân cúi thấp đầu, không dám nhìn hắn, chỉ đáp lại một tiếng. “Ừ……..”.
Ánh mắt Sơ Hạ chuyển qua chuyển lại giữa hai người vài lần, cười mập mờ. “Này, vấn đề của hai người tạm hoãn đi, bây giờ chúng ta đang nói Tam Nương và Vương gia”.
Vấn Xuân nói. “Đúng, Vương gia, ngài nên chủ động đừng làm chúng nô tỳ sốt ruột thay”.
Dạ Vô Hàm nghiêng đầu cười, đôi mắt cưng chiều nhìn Phong Linh. “Kiệu hoa bổn vương đã chuẩn bị tốt, chỉ chờ người nào đó gật đầu”.
“Oa……”. Mọi người nghe xong như muốn nổ tung.
Phong Linh nhét thức ăn vào miệng, phùng má nhai nhai, không nói gì.
“Nương, nương ăn ít thôi”. Bảo Bảo không đồng ý nói. “Vất vả lắm nương mới gầy xuống, nương lại muốn mập trở lại sao?”.
Phong Linh vừa muốn mở miệng, đột nhiên nàng bị nghẹn, sắc mặt đỏ bừng, nàng vội vàng bỏ đũa xuống chạy ra ngoài.
“Tam Nương?”. Dạ Vô Hàm lo lắng muốn chạy qua, Hồng Ngọc vội nói. “Để ta đi cho”.
Hồng Ngọc chạy theo Phong Linh ra bên ngoài, nhìn Phong Linh nôn ọe vài cái, nàng đưa cho Phong Linh một chén nước. “Nếu như tỷ còn tiếp tục giả bộ hồ đồ, không dám đối mặt với tình cảm của mình thì đến lúc đó cả ba người đều khổ sở”.
Phong Linh nhận chén nước, uống một hớp, rũ mắt. “Ta thích Dạ Vô Hàm, đến bây giờ vẫn không đổi”.
Nàng để chén xuống, xoay người đi vào bên trong.
Hồng Ngọc bất đắc dĩ lắc đầu. “Tam Nương, tỷ thật tàn nhẫn. Không chỉ tàn nhẫn với bọn họ mà là đang tàn nhẫn với chính mình”.
Phong Linh nhắm mắt lại, trong đầu là hình ảnh ba nàng uống say không biết gì, còn dáng vẻ mẹ nằm khóc thầm mỗi tối. Nàng không chút do dự đi vào trong. “Tàn nhẫn chân chính là không kiên trì đến cùng”.
Hồng Ngọc thở dài một tiếng, nữ nhân ngốc này không yêu chân chính lần thứ nhất chắc sẽ không đối mặt với thực tế.
Phong Linh trở về phòng ăn, thấy thức ăn trong nồi sắp bị ăn sạch, quýnh lên, đi vội. “Này, các ngươi chừa cho ta một chút!”.
“Xoạt ~”. Tiếng vải bị rách ra rất rõ ràng.
Tất cả mọi người quay đầu lại, động tác trong tay cũng ngưng.
Nàng cứng người, từ từ cúi đầu, nhìn lỗ rách lớn ở bên hông………..
Tâm nàng trầm xuống, nàng, dường như đã mập trở lại.
|