Luyến Ái Vương Phi
|
|
Chương 76. Tân Sưu thành
Sau gần nửa tháng đi đường, trải qua bao phen giao tranh với thổ phỉ cuối cùng đám người Tuyết Thần cũng đến được Sưu thành, vừa nhìn thấy cổng thành trong lòng Tuyết Thần không khỏi một trận nản trí, nàng không nghĩ nó lại tồi tàn như vậy, đến cả tấm biển ghi hai chữ “Sưu Thành” cũng bị vỡ mất một nửa, nằm xiêu vẹo trên tường thành, cổng thành cũng chẳng có người canh giữ. Đi vào trong thành lại càng uể oải hơn, ăn mày thì la liệt trên đường phố, người gây sự đánh nhau gây mất trật tự trị an thành cũng không thấy quan phủ đến giải quyết, đây là cái tình huống gì?
Đám người tiến thẳng đến phủ huyện nha, đợi nửa ngày mới có một sai nha đi đến, thái độ hách dịch nhìn các nàng, nhưng khi nhìn lại quần áo trên người các nàng thái độ lại thay đổi hẳn, chân chó lại ton hót.
“Các vị cô nương tìm quan phủ có chuyện gì không? Nhìn các vị hình như là người từ nơi khác đến.”
“Đúng vậy, chúng ta từ kinh thành đến, đại nhân nhà các ngươi đâu? Mau gọi hắn ra đây cho ta.” Lệ Ảnh nhìn cảnh tượng ở Sưu thành sớm đã thấy tức nghẹn họng, quan phủ gì mà không thèm quan tâm đến dân chúng, mặc cho dân chúng tự sinh tự diệt như thế? Thấy tên sai nha đến cũng không thèm khách khí, thái độ tức giận thấy rõ.
Vừa nghe đến hai chữ kinh thành, sai nha đã sớm mừng như điên cũng không để ý đến Lệ Ảnh đang tức giận, chạy nhanh vào bẩm báo đại nhân của bọn họ. Cuối cùng triều đình cũng phái người đến cứu tế bọn họ sao? Bọn họ được cứu rồi.
Nhanh chóng chạy vào tìm quan phủ, không lâu sau một trung niên nam tử thân hình mập mạp ục ịch chạy ra, theo sau là một đám sai nha. Vừa nhìn thấy nàng, cảm nhận được cỗ khí tức trên người nàng hắn đã biết người tới thân phận không tầm thương, dù gì hắn cũng làm quan bao nhiêu năm, mặc dù là một quan phủ ở một thành trấn nghèo đói nhưng mắt nhìn người cũng vẫn có.
“Không biết vị cô nương này là ai? Tìm ta có chuyện gì?” Hắn cũng không dám xưng bản quan, đứng trước vị cô nương này hắn luôn cảm thấy bị áp chế.
“Ta là Huyền vương phi, phụng mệnh hoàng thượng đến để giải quyết vấn đề nạn đói ở Sưu thành.” Vừa nói Tuyết Thần vừa giơ lệnh bài mà trước khi đi Vu Thiên đưa cho nàng, hắn nói khi gặp quan phủ thì giơ lệnh bài này ra, đương nhiên nàng cũng hiểu lệnh bài này dùng để làm gì.
Trương Khanh vừa nhìn thấy lệnh bài làm từ vàng, bên trên là hoa văn hình long có khắc một chữ “Huyền”, vội vàng quỳ xuống hành lễ.
“Hạ quan tham kiến Huyền vương phi.”
“Tham kiến Huyền vương phi.” Đám sai nha thấy hắn như vậy cũng vội vàng quỳ xuống thỉnh an, bọn họ không ngờ lần này triều đình lại phái Huyền vương phi cao cao tại thượng, thân phận hiển hách đến Sưu thành. Phải chăng hoàng thượng rất coi trọng Sưu thành?
“Hạ quan không biết vương phi giá lâm không tiếp đón từ xa, xin vương phi trách tội.”
“Được rồi, đứng lên hết đi, cũng không trách các ngươi, thu xếp chỗ nghỉ ngơi cho chúng ta, ngày mai dẫn chúng ta đi thăm thú các khu vực đất trồng lúa và các ngọn đồi ở Sưu thành.”
“Hạ quan tuân mệnh.” Phân phó người sửa soạn phòng nghỉ cho Tuyết Thần, Tử Giao, Lệ Ảnh xong xuôi, sau đó mới an bài chỗ nghỉ ngơi cho hai mươi thị vệ đi theo bảo vệ đám người Tuyết Thần.
Sáng hôm sau, sau khi ăn điểm tâm bằng bánh bao và chén cháo trắng xong Tuyết Thần dẫn đầu mọi người đi xem xét tình hình.
Lúc Trương Khanh đích thân mang điểm tâm đến, hắn cứ ái ngại, mong nàng thông cảm vì chỉ có bánh bao và cháo trắng tiếp đãi. Thật ra Trương Khanh cũng là vị quan tốt, thanh liêm, thân mình tuy mập mạp nhưng khuôn mặt lại phúc hậu làm cho Tuyết Thần rất có hảo cảm với hắn, trong phủ của hắn cũng không có sơn hào hải vị hay đồ đạc xa hoa gì, mang tiếng quan phủ nhưng cũng chỉ hơn dân chúng là có chén cơm ăn no mà thôi.
Sau khi quan sát khắp các cánh đồng trồng lúa và các ngọn đồi, quả không ngoài dự kiến của nàng, loại đất trồng rất phù hợp trồng chè. Đang đi xem xét quanh một ngọn đồi, đi sâu vào một cánh rừng, gọi là cánh rừng chứ thật ra chỉ là một khoảng đất cây cối rậm rạp trên một ngọn núi nhỏ gần đó, ánh mắt Tuyết Thần bỗng sáng quắc.
“Trương Khanh, sao lại trồng dứa ở đây?”
“Dứa? Ý vương phi là cây độc thơm này?”
“Độc thơm?”
“Đúng vậy, cây này rất thơm, nhưng có người trong làng có lần ăn quả này sau đó không lâu thì có triệu chứng của trúng độc, may mắn chữa kịp thời, vì vậy mọi người không dám ăn loại quả này.”
“Có phải người đó là đang đói lả sau đó chỉ bỏ phần gai đi rồi ăn liên tục nhiều dứa?”
“Đúng vậy, hắn ta là đói lả đã ba ngày, hôm đó lang thang vào khu này thấy được, lúc đầu ăn thấy ngon liền ăn gần chục quả.”
“Nôn mửa ra máu, bụng đau quằn quại giống như đầy bụng cũng giống như đói mà nước miếng cứ ứa ra?”
“Đúng đúng, vương phi, thật sự là như vậy.” Trương Khanh không ngờ vương phi lại biết rõ hiện tượng trúng độc, ngài ấy là thần y sao?
“Tam tỷ biết cây này sao?”
“Biết, ở chỗ ta cây này rất phổ biến, làm hoa quả ăn rất ngon, nó là loại quả có tính mát mùa nóng ăn rất tốt, cũng có thể chế biến các món xào nấu, cũng có thể làm sinh tố hoa quả, hay ép lấy nước uống rất mát, cũng giúp đẹp da.”
“Nhưng mà người kia…”
“Chẳng qua là do hắn đang đói lại ăn nhiều dứa, lại không bỏ phần lõi dứa, cũng không khoét mắt, dứa có tính axit, ăn quá nhiều trong lúc đói dẫn đến xuất huyết dạ dày, dứa tuy tốt nhưng ăn nhiều lại thành hại.”
|
Tính axit? Xuất huyết dạ dày? Đó là gì? Sao hắn không biết? Thắc mắc thì thắc mắc, cũng chẳng ai thèm để ý hắn, hắn cũng không có can đảm mở miệng hỏi vương phi. Mọi người thường nói, người của hoàng thất hỉ nộ vô thường, hắn vẫn là an phận thì hơn.
“Thật sao? Vậy muội có ý tưởng gì sao?” Tử Giao biết tam muội của nàng lại nghĩ ra ý gì hay ho. Mấy từ ngữ kia nàng cũng nghe quen rồi, nàng hứng thú với các ý tưởng của tam muội hơn.
“Đương nhiên, về muội sẽ nói cho mọi người.”
“Đúng rồi, Trương Khanh, lúc ta đi xem xét tình hình thấy mỗi nhà đều có mảnh đất rất rộng phía sau, nhưng lại để hoang không dùng? Sao thế?”
“Hồi vương phi, căn bản đó là đất không trồng được gì, mọi người cũng không biết nên làm gì với mảnh đất đó nên mới để không như vậy, hạ quan cũng là thúc thủ vô sách.”
“Được rồi, ngươi cũng đừng tự trách, ta đã biết.”
Từ hôm đó Tuyết Thần bắt tay vào cải tạo Sưu thành, người của Huyền Môn trang và Ảnh Liên các lại hóa thân thành các “bác nông dân” chăm chỉ, y theo phương pháp của Tuyết Thần mà làm, những quả đồi thích hợp trồng chè thì trồng chè, những quả đồi thấp hơn thích hợp trồng dứa thì trồng dứa, mùa mưa thì trồng sắn. Riêng đối với các mảnh vườn rộng để không của các nhà dân, nàng còn hướng dẫn người dân xây dựng mô hình VAC, đào ao nuôi cá, xây chuồng nuôi heo lấy thịt, lại làm đất trồng rau theo vụ hay cây ăn quả tự cung cấp lương thực cho người dân trong thành. Dĩ nhiên giống cây trồng vật nuôi là phải vận chuyển từ thành trấn bên cạnh tới.
Ở đây mùa mưa mặc dù nhiều đồi núi dốc, đất cao nhưng lại rất hay ngập úng nhất thời, sau đó nước lại thoát đi đâu mất. Ruộng lúa ở đây lại theo kiểu chỗ cao chỗ thấp, nàng cho “hoạn ruộng” sâu thêm một chút, lấy đất đắp cao bờ sông dẫn nước tránh ngập úng vào ruộng lúa, lại đào các đập giữ nước đảm bảo cung cấp đủ nước trong mùa hạn hán cho vụ mùa, đồng thời đắp bờ vùng, bờ thửa giữ nước cho ruộng lúa.
Ban đầu người dân ở đây còn chưa tín nhiệm, có người còn không dám ăn dứa, nàng còn ở trước mặt mọi người ăn liền hai quả dứa và dĩ nhiên nàng phải ăn no cơm rồi mới dám ăn. Sau đó hướng dẫn mọi người cùng làm công tác cải cách Sưu thành.
Vu Hạo cũng đã giải quyết tận gốc Đa Đạc và Vũ Phượng, thật ra cũng không khó khăn lắm, sau khi hai người tỉnh lại cùng với Loan Phụng thần ưng trong tay, thêm sự thất bại từ trước của các nước nên tất cả cũng đã yên phận, hiện tại hắn thân chinh đi dẹp loạn chẳng qua là lập lại uy thế cho Hoàng Thiên Quốc, vì vậy cũng không trải qua chinh chiến gay gắt lắm. Các nước cũng đã ký kết hiệp ước hữu nghị, hàng năm tiến cúng vật phẩm cho Hoàng Thiên Quốc, giao thương giữa các nước cũng được đãi ngộ hơn nhiều. Mặc dù trước đây các nước không phải hoàn toàn “bế quan tỏa cảng”, nhưng việc giao thương vẫn còn hạn chế và nhiều quy tắc nghiệm ngặt.
Giải quyết xong phản loạn, bình ổn giang sơn, một năm sau Vu Hạo, Yến Vĩ, Huyền Kha cũng theo đến Sưu thành cùng đám người Tuyết Thần.
Năm năm sau
Sưu thành không còn là Sưu thành của năm năm trước, nơi đây bây giờ vô cùng tấp nập, là một thành trấn đông dân cư, phồn hoa, đô hội. Đây cũng là nơi cung cấp chè tươi lẫn chè khô thượng hạng cho khắp các nơi, cũng là nơi cung cấp thực phẩm cho những thành trì khác, còn có nhiều loại hoa quả tươi ngon, mà đặc trưng là dứa hay còn gọi là quả thơm. Đồng thời cũng thu hút không ít thương nhân từ khắp các quốc gia trên đại lục về đây buôn bán chè khô. Cũng vì thế mà các quán trà, tửu lâu, các khách điếm được mọc lên rầm rộ, nhằm phục vụ cho thương nhân cũng như người từ nơi khác tới thăm vườn quả. Vườn quả này cũng là nàng bày cho người dân đất không thích hợp xây dựng mô hình VAC, tìm tòi trồng các loại quả như táo, lê, xoài, nho, quýt, cam… chăm sóc chu đáo nên rất sai quả, quả nào cũng tươi mọng thơm ngon. Mỗi người chỉ cần mất năm lượng bạc là có thể ăn thoải mái thứ quả mình thích, chỉ là không được phép mang ra khỏi vườn, hái xuống là phải ăn hết, nếu không sẽ bị phạt 50 lượng bạc.
Dân chúng Sưu thành bước sang một trang sử mới với cuộc sống no đủ, giàu có, không còn là Sưu thành đói kém liên miên hàng năm phải nhận lương cứu tế. Trong lòng người dân Sưu thành Huyền vương phi chính là bồ tát tái thế, là ân nhân của cả người dân Sưu thành, phải nói Sưu thành dân số cũng rất đông, cũng không ít người làm thương nhân, vì thế tiếng lành đồn xa, khắp Hoàng Thiên Quốc, khắp đại lục này không ai không biết Huyền vương phi trí tuệ hơn người, thông minh tuyệt đỉnh lại có cặp thần ưng Loan Phụng hộ giá. Nàng bỗng nhiên trở thành thần trong mắt mọi người.
Có thể không biết chiến thần là ai, có thể không biết tự danh của hoàng thượng Hoàng Thiên Quốc là gì, nhưng tuyệt không thể không biết vị bồ tát sống, người đã thay đổi hoàn toàn Sưu thành – Huyền vương phi.
Hai năm trước, sau khi Sưu thành tạm ổn định, Tuyết Thần đưa Từ Yên đến Mai Lâm an táng cạnh nương, sau đó mọi người quyết định an cư tại Sưu thành, hàng năm sẽ đến Mai Lâm ở hai tháng vào tháng dỗ của hai người. Họ cùng nhau mua một mảnh đất rộng rãi, xây một trang viên đặt tên là ‘Mãn Ý trang viên’, mọi người cùng nhau ẩn cư sống một cuộc sống an nhàn tự tại, không tranh không đoạt.
|
Chương 77. Nhân sinh viên mãn
Tại một tửu lâu, trong một nhã phòng có 6 vị tuấn nam mỹ nữ đang cùng uống trà nói chuyện phiếm. Bên cạnh còn có 5 đứa nhỏ đáng yêu như thiên thần.
“Haizzz, tẩu tử, bây giờ tẩu tử đã là thần, là bồ tát sống trong lòng mọi người rồi nha, lại còn ‘có thể không biết tự danh của hoàng thượng Hoàng Thiên Quốc, có thể không biết chiến thần là ai, nhưng tuyệt không thể không biết vị bồ tát sống, người đã thay đổi hoàn toàn Sưu thành – Huyền vương phi’. Chậc chậc, thật hoành tráng nga.”
“Xì. Tứ thúc, đây gọi là cách mạng gian khổ cuối cùng cũng thành công, nương lao tâm khổ tứ, dĩ nhiên phải được đền đáp rồi. Những người nhàn cư vi bất thiện lại cứ thích ghen tị, thật là đức tính không tốt.”
“Tiểu Tuyết ngoan, thúc không phải ghen tị, thúc chỉ là cảm thán, cảm thán cháu có biết không?” Huyền Kha khuôn mặt vạn phần nghiêm túc nhìn Vu Hạo Tuyết, cái đửa nhỏ này sao lại giống nương nó vậy chứ? Thông minh mà lại hay nói móc hắn, những người khác sao không nói đi, cứ chĩa mũi kiếm vào hắn làm gì?
“Thúc cần gì phải cảm thán, đại bá có cảm thán đâu? Rất là ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ bên đại a di. Hơn nữa đại a di, tứ a di có nói gì đâu? Đấy là các a di còn là thành phần chủ chốt của cách mạng nha.”
Y còn có thể nói gì nữa sao? Tẩu tử biến thái, ác ma, dậy đứa con cũng biến thái, ác ma như vậy.
Yến Vĩ đang yên ổn ngồi bên cạnh bóc quýt cho Tử Giao, nghe thấy lời nói của Vu Hạo Tuyết tức giận không thôi, nhưng lại không thể làm gì, chỉ có thể âm thầm mắng chửi Huyền Kha, Huyền Kha chết tiệt, không dưng trêu vào ma đầu đó làm gì? Hắn cũng không có làm gì nha, vậy mà vào trong miệng con nhóc kia lại biến thành giống con chó con ngoan ngoãn ngồi cạnh tiểu Giao nhi của hắn? Tức chết hắn.
“A, đại bá sao mặt lại đen hơn cả than vậy? Không phải định diễn vở Bao Công chứ? Tiểu Tuyết thuộc làu cốt truyện rồi, tiểu Tuyết không thích xem đâu.”
“Tiểu Tuyết, đại bá là đang tức giận, không phải diễn Bao Công, muội không nên nói sai, hơn nữa, Bao Công tuy mặt đen nhưng rất có phong phạm, muội nhìn đại bá xem. Có sao?” Vu Hạo Tường mặt không đổi sắc, liếc cũng không thèm liếc Yến Vĩ, yêu thương nhìn Vu Hạo Tuyết, bàn tay nhỏ bé mũm mĩm vuốt ve má cô bé, vén sợi tóc đang vương xuống mặt của bé sang bên. Hắn rất thích vuốt ve khuôn mặt trắng nõn, ửng hồng đáng yêu của tiểu muội bảo bối của hắn nha.
Ha ha ha ha ha. Người lớn nhìn nhau ôm bụng cười, tiểu gia hỏa cũng thật ác khẩu, sao hai đứa nhóc này toàn thừa hưởng những “đức tính tốt” của nương nó vậy?
Vu Hạo Tường năm nay vừa tròn 5 tuổi, nhưng đã có khí phách của một chiến thần, khuôn mặt lạnh lùng không biểu cảm đối với người ngoài, ngay cả phụ thân hắn – Vu Hạo cũng không thể nhận được thái độ tốt của hắn, hắn chỉ ôn nhu, mỉm cười sủng nịch với muội muội bảo bối, biến thành đứa trẻ ngoan ngoãn biết nghe lời với Tuyết Thần. Vu Hạo vô cùng ai oán, sao hắn lại có đứa con như thế chứ? Luôn tranh giành tiểu bảo bối với hắn không nói làm gì, còn tranh luôn cả vợ yêu bảo bối với hắn, hắn không tức sao được? Nhưng lại không thể làm gì. Trong nhà, nương tử là lớn nhất, nữ nhi thứ hai, tiếp đó là tiểu gia hỏa kia, hắn chính là người không có tiếng nói a. Cũng không phải riêng gì nhà hắn, mấy nhà kia cũng thế cả thôi. Vì thế mà hắn cũng được an ủi phần nào, ít ra không chỉ riêng mình hắn bị đàn áp trong cái gia đình mẫu hệ.
Huyền Tiểu Nguyệt năm nay đã 4 tuổi, Yến Tố Tâm 4 tuổi, Yến Phong Vũ 3 tuổi, Vu Hạo Tuyết cũng đã hơn 3 tuổi, cuối năm nay cũng là sang 4 tuổi, nhưng lại khôn ranh nhất, luôn trưng ra bộ mặt hiền lành, đáng yêu để thu phục lòng người, nhưng chỉ có bọn họ mới biết, bên trong thực sự là ác ma. Nhưng cũng là bảo bối trong lòng mấy tiểu yêu tinh kia.
“Tường ca, đệ cũng muốn vuốt tóc của Tuyết tỷ, huynh tránh ra cho đệ vuốt ve đi.” Yến Phong Vũ từ trong lòng Tử Giao nhảy phốc xuống, chạy đến tranh giành với Vu Hạo Tường khiến chân mày cậu bé nhăn lại. Hừ, Yến Phong Vũ đáng chết, lại tranh bảo bối với hắn. Yến Phong Vũ kế thừa tính trăng hoa của phụ thân hắn, mới tí tuổi đã dụ dỗ không biết bao nhiêu tiểu nữ hài ở khắp Sưu thành, thật không nên để hắn lại gần tiểu muội.
“Tiểu Vũ, đệ tránh xa tiểu Tuyết ra, không giải quyết cho xong đám hoa đào của đệ thì đừng có lại gần tiểu Tuyết.”
“Đúng vậy, đệ mau biến ra chỗ khác, đồ playboy như đệ thật ghê tởm.”
Câu sau chính là của Huyền Tiểu Nguyệt, tiểu mỹ nhân này vô cùng thần tượng tam a di, vì thế cũng cưng chiều bảo vệ Vu Hạo Tuyết vô cùng, có lần còn vì bênh vực Vu Hạo Tuyết mà đánh cả Yến Phong Vũ. Yến Tố Tâm cũng không ngoại lệ, rất cưng chiều Vu Hạo Tuyết, còn hiệp trợ Huyền Tiểu Nguyệt khi dễ, đánh Yến Phong Vũ, khi dễ Yến Vĩ, chính là phụ thân đáng kính của nàng.
Mấy đứa trẻ này ai không thừa hưởng vẻ đẹp của cha và nương chúng, đứa nào cũng đáng yêu như thiên thần, còn nhỏ mà đã nam anh tuấn, mỹ thiếu niên, nữ xinh đẹp động lòng người. Ấy vậy mà không hiểu sao ai cũng chỉ cưng Vu Hạo Tuyết, mấy “lão nữ nhân” kia thì bảo, đây là Lâm Tuyết Thần phiên bản thu nhỏ, lại còn nói không được chứng kiến “tuổi thơ” của Tuyết Thần nên bây giờ phải yêu thương sủng nịch bù, họ còn yêu Vu Hạo Tuyết hơn cả con ruột của mình, ấy vậy mà mấy đứa nhỏ này không oán thán, lại giống như lây nhiễm, cưng Vu Hạo Tuyết tận trời xanh.
Vu Hạo Tuyết chạy đến bên Yến Tố Tâm, Huyền Tiểu Nguyệt kéo kéo tay áo của hai người, khuôn mặt vạn phần ủy khuất.
“Tiểu Nguyệt tỷ tỷ, Tố Tâm tỷ tỷ, hôm qua tiểu Vũ nói với mấy bạn nữ ở thành đông, muội là tiểu ác ma, rất không đáng yêu, tiểu Vũ mới không thèm yêu thương, cưng chiều muội. Oa oa oa, muội không phải ác ma, muội là tiểu thiên sứ cơ.”
Nói xong còn úp mặt vào lòng Huyền Tiểu Nguyệt oa oa khóc rất thương tâm, làm cho hai tiểu cô nương kia phóng ánh mắt như đao sắc về phía Yến Phong Vũ. Vu Hạo Tường thì trực tiếp hạ Yến Phong Vũ đo ván, hừ dám nói xấu tiểu bảo bối của hắn. Chỉ khổ thân Yến Phong Vũ bị đánh đã đành, lia ánh mắt cầu cứu với nương thì bị nương ném ánh mắt “đáng đời, lại dám trêu vào bảo bối làm chi? Bé tí lại còn bày đặt trăng hoa. Nam nhân không có bản lĩnh, bị đánh về kêu họ làm gì?”. Yến Phong Vũ đáng thương tiếp tục tìm sự trợ giúp từ cha và thúc thúc, đáng tiếc cũng chỉ nhận được ánh mắt đồng tình của họ. “Ngoan, lần sau nhớ đừng gây chuyện với tiểu bảo bối của bọn họ, cha/ thúc thúc cũng hết cách.”
“Được rồi, tiểu Tuyết không nháo nữa. Tiểu Nguyệt, tiểu Tâm, tiểu Tường đừng bắt nạt tiểu Vũ nữa, ngồi vào chỗ đi.” Yến Phong Vũ mang ánh mắt cảm kích nhìn Tuyết Thần, vẫn là tam a di tốt với hắn, hắn sao không phải là hài nhi của tam a di chứ? Đã vậy, sau này hắn sẽ bỏ nhà đến ở với tam a di, xem cha và nương hắn có khổ tâm không. Hừ.
Đúng lúc này lại có một giọng trẻ con chen vào, non nớt nhưng lại rất trầm ổn.
“Tiểu Tuyết, ai bắt nạt muội, nói cho ca ca biết, ca ca thay muội xả giận.”
“A, Dương ca ca, oa oa oa, tiểu Tuyết nhớ Dương ca ca, ca ca mãi không đi thăm tiểu Tuyết, tiểu Tuyết còn tưởng Dương ca ca quên tiểu Tuyết, không thương tiểu Tuyết nữa.”
“Tiểu Tuyết ngoan, Dương ca ca sao lại không thương tiểu Tuyết. Là Dương ca ca sai, sau này sẽ thường xuyên đến thăm tiểu Tuyết.” Vu Thiên Dương – thái tử Hoàng Thiên Quốc, hài tử của Vu Thiên và Tử Linh, cũng thuộc phe của các a di và mấy đứa nhỏ kia, thật ra thì Yến Phong Vũ cũng rất yêu thương cưng chiều Vu Hạo Tuyết, chỉ có cậu bé biết trong lòng cậu bé có biết bao nhiêu yêu thương với Vu Hạo Tuyết. Nhưng bị Vu Hạo Tuyết bắt nạt nhiều, lại thêm thói trăng hoa vì thế nghiễm nhiên bị đẩy về phe của mấy nam nhân kia. A, nhân sinh của Yến Phong Vũ cũng thật bi ai.
Hừ, lại dám tranh tiểu muội bảo bối với hắn, tên Thiên Dương chết tiệt.
“Tiểu Tuyết không nhớ Thanh tỷ sao? Chỉ nhớ một mình Dương ca ca của muội sao?”
“A, Thanh tỷ, tiểu Tuyết cũng nhớ Thanh tỷ muốn chết. Nhưng mà sao hai người lại đến đây? Hoàng bá bá và Hoàng bá mẫu đâu?” Vu Hạo Tuyết lại rời khỏi lòng Vu Thiên Dương chạy đến bên Vu Thiên Thanh nhào vào lòng nàng. Vu Thiên Dương 6 tuổi và Vu Thiên Thanh 5 tuổi chính là hai bảo bối nhà Vu Thiên và Tử Linh.
“Là tỷ và đại ca cùng mẫu hậu chốn nhà bỏ đi, phụ hoàng cứ viện cớ bận quốc sự không đưa chúng ta đi, lại nói cái gì mà không yên tâm để chúng ta đi một mình. Mẫu hậu lần này quyết định đưa chúng ta chốn đến đây.”
“Oa, vậy hoàng bá mẫu đâu?”
|
“Đây đây, tiểu Tuyết, nhớ hoàng bá mẫu sao?” Tử Linh tử bên ngoài tiến vào, ôm tiểu Tuyết, hôn vào khuôn mặt bầu bĩnh trắng nộn đáng yêu của tiểu Tuyết, đây chính là lý do nàng muốn đến Sưu thành nhất, không những được ăn hoa quả tươi ngon tại vườn, còn được ở bên tam muội, ôm hôn tiểu Tuyết đáng yêu. Thật là hạnh phúc a.
“Dương ca ca.” Huyền Tiểu Nguyệt e thẹn đi tới trước mặt Vu Thiên Dương, nàng chính là rất thích Dương ca ca a.
“Tiểu Nguyệt, muội lại cao thêm một chút, càng ngày càng đáng yêu nha.”
Vu Thiên Dương cũng mỉm cười sủng nịch nhìn Huyền Tiểu Nguyệt, Tiểu Nguyệt chính là luôn e thẹn đáng yêu trước mặt hắn như vậy, hắn rất thích.
“Thật sao Dương ca ca.”
“Đương nhiên rồi.”
Người lớn ngồi nhìn đám nhóc con không nói gì, đất nước bình an, dân chúng hạnh phúc ấm no, bản thân lại có được một gia đình nhỏ hạnh phúc, con cái xinh đẹp đáng yêu, nhân sinh thế là viên mãn rồi, họ đâu cần gì thêm.
|
Phiên Ngoại 1. Moon
“VU HẠO.”
“A, bà xã, nàng bình tĩnh, không nên xúc động, cục cưng sẽ bị ảnh hưởng.”
“Chàng dám để tiểu Tường cùng tiểu Tuyết theo nhị tỷ đi kinh thành. Tốt, tốt lắm. Chàng làm rất tốt.”
“A, bà xã, không phải a, là tiểu Tuyết muốn đi, thế là tiểu Tường cùng đi theo. Á, bà xã nhẹ tay.” Một bên đỡ cái tai bị Tuyết Thần nhéo, một bên không ngừng giải thích.
“Chàng còn dám nói, không phải chàng xúi giục chúng sao? Chàng dám không thừa nhận?” Tuyết Thần tức đến thở phì phì, hai bảo bối của nàng, xa chúng làm sao mà nàng chịu được a?
Hắn chính là không dám thừa nhận đó, thừa nhận không phải là bị bà xã vứt bỏ sao?
“Hề hề, bà xã… là chúng muốn đến kinh thành chơi thật mà, nàng ngàn vạn lần đừng hiểu lầm ta, ta không phải xúi chúng a.” Vu Hạo rất chân chó nịnh nọt, xum xoe nàng, hắn cũng hết cách, ai bảo trong nhà bà xã là lớn nhất a.
“A, chàng làm ta tức chết a, chàng…”
“A, Thần nhi, nàng sao vậy? Tỉnh, tỉnh lại a.”
Tuyết Thần cảm giác như bản thân bị một lực hút, hút vào một vòng xoáy nào đó nàng sợ hãi nhắm chặt mắt lại, sau khi cảm giác được mọi thứ bình thường lại nàng mới từ từ mở mắt ra.
Nhưng đập vào mắt nàng là một ngôi nhà hai tầng nhỏ xinh, phía trước là một giàn hoa giấy xinh đẹp ôm lấy vòm cổng vào, nàng vô cùng hoảng sợ? Sao lại thế này, nàng lại xuyên về hiện đại sao? Vậy Vu của nàng, hai bảo bối của nàng, phải làm sao đây? Đang trong hoảng sợ nàng lại phát hiện ra, nàng là đang lơ lửng trên không trung, nàng không phải đi mà là nàng bay, nghĩa là đây chính là linh hồn của nàng. Đây là có chuyện gì?
“Moon, con đã gọi Bom và tiểu Tuyết chưa?”
“Dạ rồi, hai đứa nói lát sẽ từ công ty đến đây luôn. Đúng rồi, tiểu Tường hôm nay có đi làm không?”
“Có, nó nói chúng ta cứ đi trước rồi đến nghĩa trang luôn.”
“Vâng, vậy chúng ta đến đó trước đi.”
“Ông à, nhanh lên đi.”
“Được rồi, chúng ta đi thôi. Mà chúng ta đi xe bus đến à?”
“Không cần, con lái xe đến, chúng ta đi xe của con, đi thôi ba mẹ.”
Tuyết Thần theo bọn họ đến một ngôi mộ trong nghĩa trang cách nhà không xa. Nhìn tấm hình trên ngôi mộ mà Tuyết Thần lặng người, thì ra đây là mộ của mình, hôm nay là ngày giỗ của mình.
Sau một lúc thì tiểu Tường hay chính là Lâm Tường em trai nàng cùng hai nữ nhân nữa đến, đó là Hướng Tuyết và Bom hai người bạn cùng phòng ký túc của nàng.
Cô gái tên Moon dọn dẹp ngôi mộ, ánh mắt đầy áy náy và đau lòng.
Mọi người thấy vậy cũng không biết nói gì, thắp hương cho Lâm Linh xong mọi người cùng nhau ngồi xe Moon về nhà.
Trong xe không khí có chút đau thương.
“Moon, con cũng đừng áy náy, con đã làm hết phận sự của một người con thay tiểu Linh đối với ba mẹ rồi, còn lo lắng cho tiểu Tường, con cũng nên vì bản thân vì gia đình nhà con mà suy nghĩ. Hơn nữa, tiểu Linh cũng không muốn nhìn con như vậy. ”
“Đúng đó chị Moon, chị đừng tự trách nữa, em và ba mẹ hiện tại rất hạnh phúc, chị Linh cũng sẽ biết điều này. Chị không phải dày vò bản thân như thế.”
“Moon, cũng đã 8 năm rồi, chúng tớ cũng đã có gia đình cả rồi cậu còn muốn độc thân đến bao giờ?”
“Tuyết nói đúng đó Moon, Vũ rất yêu cậu, theo đuổi cậu đã 7 năm rồi, chẳng lẽ cậu không dung động sao?”
Moon không nói gì, chỉ im lặng lái xe, mọi người thấy thế chỉ biết thở dài.
Không dung động ư? Cô đã yêu hắn từ 4 năm về trước, nhưng cô có tư cách để hưởng hạnh phúc sao? Tám năm trôi qua mọi người đều tha thứ cho cô, nhưng cô lại không thể tự tha thứ cho bản thân được. Ngày đó nếu không phải cô nhõng nhẽo bắt bằng được Linh cùng đi trả thù nam nhân kia, không vì cứu cô thì Linh làm sao mà chết? Cũng là tại cô đã cướp đi sinh mệnh của Linh, cô chỉ có thể thay linh chiếu cố ba mẹ và tiểu Tường, đón ba mẹ Linh và tiểu Tường lên thành phố sống cùng để tiện chăm sóc, số lần cô ở với họ còn nhiều hơn số lần cô ở cùng ba mẹ cô. Cô coi họ như người thân của mình mà đối đãi nhưng áy náy trong lòng cô lại không thể nào giải tỏa nổi. Cô có thể lo cho họ về mặt vật chất, nhưng còn tình thần?
Không biết bao nhiêu lần cô bắt gặp mẹ Linh âm thầm ôm bức ảnh của Linh mà khóc, đã bao lần thấy ba Linh và tiểu Tường nhìn bức ảnh của Linh đến thẫn thờ. Trước mặt cô họ luôn tỏ ra không sao cả, luôn tỏ ra là mình đang hạnh phúc để dấu đi nỗi đau, nỗi mất mát trong lòng, cũng là để cô yên tâm, để cô có thể nghĩ cho hạnh phúc của mình. Nhưng cô có thể sao? Những lúc cô tạm quên đi lỗi lầm của mình mà tận hưởng hạnh phúc, để cảm nhận sự yêu thương của ba mẹ ruột, của anh trai, của ba mẹ Linh, của tiểu Tường. Khi cô nằm trong vòng tay yêu thương của mẹ Linh cô lại chợt nghĩ, vị trí này đáng lẽ phải là của Linh, nếu Linh còn sống…
Nhưng tất cả chỉ là nếu mà thôi. Ba mẹ Linh rất yêu thương cô, đem tất cả yêu thương của Linh dồn lên cô, cũng vô tư mà đối xử với cô, có nhiều lúc tiểu Tường còn ghen tị nói “ba mẹ còn yêu thương chị hơn cả em rồi nè.” Nhìn khuôn mặt phụng phịu giả bộ giận dỗi của tiểu Tường cả nhà lại bật cười. Thật sự ở bên họ cô cười rất nhiều, rất hạnh phúc. Nhưng mà cô…
Về nhà ba mẹ Linh ăn cơm xong, Mặc Vân uể oải tắm rửa rồi nằm lên giường nhìn trần nhà, thật lâu sau mới chìm vào giấc ngủ.
Nhìn Mặc Vân (tên thật của Moon) khó khăn chìm vào giấc ngủ Tuyết Thần bỗng thấy áy náy, thì ra Moon cũng không hạnh phúc gì, khi cô hạnh phúc thì người thân của cô lại đau lòng vì nhớ cô, vì áy náy, vì cảm giác tội lỗi mà không dám nắm bắt hạnh phúc của mình. Cô phải làm sao bây giờ?
Bỗng nhiên căn phòng tối om trước mắt Tuyết Thần được thay thế bằng một khoảng không vô định, trong đó là hình ảnh một người con gái có mái tóc dài ngang eo đang ngồi bó gối, khuôn mặt buồn bã, do dự một lúc Tuyết Thần mới cất tiếng gọi.
“Moon.”
…
“Moon.”
Mặc Vân từ từ ngẩng đầu lên, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là một người con gái vô cùng xinh đẹp, quyến rũ vận trang phục cổ trang đang nhìn cô mỉm cười hết sức ôn nhu. Là tiên nữ sao?
“Tớ không phải tiên nữ, tớ là Lâm Linh.” Tuyết Thần bật cười, nhìn Moon lúc này thật ngốc, ngốc đến đáng yêu.
“Cô là… Lâm Linh? Sao có thể?” Mặc Vân ngỡ ngàng cùng không thể tin, người này sao có thể là Lâm Linh?
“Moon, nghe tớ nói này. Tớ là Lâm Linh, ngày đó tớ cứu cậu mà bị tai nạn ô tô, tớ không chết mà là xuyên không đến một thế giới khác.”
“Lâm Linh, thật sự là cậu sao? Thật sự là cậu?” Mặc Vân hoảng hốt, cũng thật vui mừng, cô không nghe thấy câu sau, cô chỉ nghe được Tuyết Thần nói cô ấy vì cứu cô mà bị tai nạn ô tô. Đây là Lâm Linh thật sao?
Nhẹ nhàng bước đến ôm cô vào lòng, Tuyết Thần an ủi.
“Là tớ, tớ là Lâm Linh, là Lâm Linh ngày đó theo cậu đi trả thù tên nam nhân khốn kiếp, bắt hắn khỏa thân nhảy điệu Abracadabra.”
“Oa oa oa, Lâm Linh, thật là cậu, thật sự là cậu, tớ nhớ cậu muốn chết, oa oa, Lâm Linh.”
|