Vương Phi 18 Tuổi Mang Tâm Hồn 13 Tuổi
|
|
Chương 25 '' Yên Linh,nàng ở đâu? '' Tiếng hắn vọng lại phía xa làm nó thức giấc,nhìn quanh thì toàn là bóng tối,ở đằng kia hắn đang nhìn nó chăm chú,một chút gì đó xót xa,nó lấy tay vẫy vẫy:
'' Ta ở đây mà... ''
'' Không...nàng đã mất tích rồi ,nàng chết rồi...ta sẽ chết cùng nàng '' Hắn lắc đầu,lùi lại về sau,dần dần bóng dáng ấy mất hẳn,làm nó trở nên hụt hẫng ,giọng khàn khàn:
- Đừng đi,Mạc Vũ Hạo.....đừng đi mà....
Nhưng đâu có ai nghe,bây giờ chỉ còn lại màu tối của sự âm u mà thôi,không khí chợt trở nên lạnh lẽo,nó run cầm cập nhìn xung quanh cố tìm một chút ánh sáng còn lại,lạ thay không hề có một tia sáng nào,nó khóc :
'' Đừng bỏ ta,Vũ Hạo''
Như được bảo vệ bởi một cái gì đó,chính là ngọc bội đã ẩn mất và giấu sâu trong thân thể nó,nó thôi không gọi tên hắn nữa,mà chìm vào một giấc mơ khác...
Tuy nhiên vẫn còn sợ lo âu trong tâm,hắn rốt cục có chết hay là không? Nó rất lo cho hắn,mong hắn đừng có suy nghĩ dại dột làm bậy,nó vẫn chưa chết mà...
****
Nghe thấy tiếng nó gọi tên Mạc Vũ Hạo,Khải giật mình tỉnh dậy,quay sang xem nó có sao không...thì thấy người nó run bần bật,khẽ lấy tấm chăn kê ở giữa ra để một bên,hắn nhìn nó một vài phút,rồi ôm nó sưởi ấm,quả thực kỳ lạ...người nó không run nữa ...
Nhưng thay vào đó,hắn đang thắc mắc một điều : Vũ Hạo là ai? Chẳng lẽ,...nó thích người tên là Mạc Vũ Hạo chăng? Không được....nhất định phải hỏi rõ Minh Anh..
Nhận thấy nó ngủ say rồi,hắn mới ngủ tiếp,nhưng bàn tay vẫn ôm chặt nó,như để nó không thể thoát khỏi hắn,vì hắn đã xác định,trong trái tim mình,chỉ nó...là của hắn mà thôi !
Ngoài ra không ai được phép cướp nó của hắn....Không thể được !
_________ Sáng Hôm Sau _________
'' Ưm... '' -Nó mở hé đôi mắt nhung huyền của mình ,định ngồi dậy nhưng không thể nào được.Chính xác là do bàn tay hắn ôm nó quá chặt,nó đỏ mặt từ từ đẩy tay hắn ra ,sau đó có một sự khó chịu không hề nhẹ..
Sao hắn lại ôm mình chứ? Hắn đã làm gì mình rồi sao? haza...không thể nào, hắn nhất định không dám đâu.... Phải làm cho ra lẽ mới được.! hừ
'' Nè,dậy đi '' - Nó lay người hắn, lúc đầu thật nhẹ,đoạn sau thấy hắn vẫn nằm im bất động nên lay thật mạnh....nó cũng thấy hắn bắt đầu cựa quậy,rồi mở mắt :
'' Có gì vậy? ''
- Sao anh lại ôm tui? - Nó hỏi một câu với vẻ mặt hết sức là ngây thơ ,mà chính nó cũng không biết nguyên nhân sâu xa là do nó mà ra...
'' Vì tối qua em hình như gặp ác mộng,thân run bần bật nên anh ôm cho đỡ lạnh thôi mà '' - Hắn cũng đáp lại một câu trả lời rất là hợp tình hợp lý...Nhưng mà hắn cũng vui lắm,vì được ôm nó ngủ suốt đêm...
- Hừ,xạo quá đi - Nó gắt
- Không tin thì thôi,anh đền bù cho em là được đúng không? - Hắn giả ngơ rồi hỏi lại,chắc chắn nó sẽ đòi sự đền bù ''cao cả'' lắm đây,nên chuẩn bị tinh thần...
'' Đền ư? Được hả? '' - Mắt nó sáng rực,tròn xoe mắt hỏi dồn.
'' Được...em muốn gì ? '' - Hắn gật
'' Kem ''
- OK,đợi chút,anh vào Vscn sau đó lát nữa về nhà lấy xe đưa em đi nha - Hắn nháy mắt,rồi véo má nó một cái,bật dậy chạy nhanh vào phòng tắm...
Còn lại nó ở đó,đang trông tư thế bị kích động,đơ 360o ,tròn mắt nhìn cái cửa phòng tắm bị đóng,nó hừ lạnh một cái rồi ra khỏi phòng để đi vào phòng tắm khác vscn.
*** Một lát sau ***
'' Thôi,chào bác cháu về,cảm ơn bác vì đã cho cháu làm phiền '' - Hắn cười,rồi lễ phép cúi đầu nhìn mẹ của nó,dáng vẻ rất là thanh lịch làm ai cũng thấy mê mẩn,trừ nó.
'' Ờ,cháu về nhà cẩn thận,bác có gọi taxi rồi đó '' -Bà My cười,và nhìn sang nó đang cặm cụi ăn mẩu bánh mỳ vừa nhìn chằm chằm vào cái màn hình tivi :- Con tiễn anh Khải về đi !
'' Con sao? - '' Nó há hốc mồm,ừ thì đi cũng được,sẵn tiện chờ hắn chở đi ăn kem...há há,lời mà.Đâu thua thiệt gì đâu nhỉ? .
- Xin phép bác ạ - Hắn cười,rồi đi ra,sau đó nó cũng lẽo đẽo theo sau như một con mèo bám theo chủ ,trong lòng cũng bớt ghét hắn được xíu rồi...vì có kem giảng hòa mà !
***
'' Mời quý khách chọn ạ '' Anh phục vụ đưa ra một cái Menu sau đó nhìn vào thái độ của hai người,cũng là chờ xem họ định ăn gì để còn phục vụ khách.
'' Em ăn kem gì đây? '' Hắn hỏi,rồi nhìn vào thực đơn,công nhận nhiều loại kem ghê á...Quán này là hạng cao cấp nên nhiều kem là phải rồi...nhà giàu cũng sướng thiệt ~.~
'' Một kem chocolate đắng,cafe đắng...ưm...để coi.. - Nó chần chừ nhìn ké vào thực đơn rồi gọi,sau đó lưỡng lự - Thôi ,đủ òi,hết chừng đó thôi à ''
'' Em uống Cafe nữa sao? '' Hắn ngạc nhiên,wao,con gái mà uống cafe đắng,chắc nó rất là bản lĩnh đây, tính cách cũng khá mạnh mẽ mà (Nó là thế mà =3 ) ! - Cho tôi 1 cafe là được - Rồi hắn tiếp tục quay sang anh phục vụ.
'' Nhanh nha '' Nó cướp lấy cái menu trên tay hắn đưa cho anh phục vụ,lập tức anh cúi đầu đi ngay vào trong,để chuẩn bị cho nó...
'' Chiều em có đi học không? '' -Hắn hỏi
'' Có ,em phải học để theo kịp bạn bè nữa ,nhưng dù sao cũng thi xong rùi còn đâu '' Nó ngẩn ngơ nhìn hắn rùi nói,thực sự lâu rồi chưa đi học,chắc nên học tốc độ thôi .
'' Hỳ,em chịu xưng anh em rùi kìa '' -Hắn mỉm cười,rồi liếc mắt sang nó,nó cũng đỏ mặt ngượng ngùng nhìn hắn,không biết từ khi nào nó lại cảm thấy ấm áp như vậy nữa...đã lâu rồi thì phải...!
'' Của quý khách đây,xin lỗi đã làm quý khách phải chờ lâu '' Đúng lúc anh phục vụ đi ra,bê trên tay những thứ hắn với nó kêu,nó nhanh chóng ngắm nhìn rồi dùng ''bữa''
|
Chương 26 *** Chiều hôm đó trong giờ ra chơi tại trường nó ****
Trong hành lang bây giờ chỉ có bóng dáng mảnh mai của 2 cô gái trung học,họ hình như đang cười đùa nói chuyện rất vui vẻ,làm nơi vắng lặng trở nên nhộn nhịp,bởi lẽ các học sinh đã đi về căn tin hết rồi,chỉ có bọn nó là vẫn chưa mà thôi.Thế mà nó lại muốn xuống muộn một chút để ngắm lại trường nó đấy :
'' Minh Anh , hôm nay bạn định ăn gì ? ..'' Nhỏ Mai Phương ,bạn thân của nó hỏi rồi nhìn nó với ánh mắt chờ đợi,vì hôm nay nhỏ muốn ''đãi'' nó một bữa ra trò mà...
Lâu rồi không gặp lại,vì nó vắng học hơn 2 tháng,sao mà không nhớ cho được,bạn bè thân thiết suốt 3 năm rồi mà.
'' Mình cũng không biết nữa...bạn đi xuống canteen trước đi '' Nó cười khì rồi lắc đầu,sau đó bàn tay đẩy nhỏ đi về phía trước,nhỏ có vẻ hơi thất vọng,cố gượng cười rồi một mình đi xuống canteen,và lòng mong đợi nó sẽ đi sau .
Trong lòng nó bây giờ thanh thản lắm,vì lâu rồi mới cảm nhận được không khí hiện đại,thật là thoáng đãng và trong lành biết bao nhiêu...nghĩ tới là vui rồi..!
Nó thoải mái bước tiếp,sau đó nhìn xung quanh,cảm giác thật lạ....Tự dưng nó lại nghĩ về hắn,người mà nó quen ở cổ đại,người mà nó đã yêu...và chính là tình yêu sét đánh của mình...
Nó cảm thấy mình không được bình thường nữa,sao tim mình lại đập nhanh nhỉ? Cả khi nghĩ về Kỳ Khải với hắn,đều có cảm giác như thế,liệu nó ghét 2 người đó...nên? À không..
Nó yêu cả 2 người sao? Không thể nào....
'' Úi da,đau '' Đang đi thì nó bị ngã,chết tiệt,là do cái gì làm nó bị ngã cơ chứ...Đúng vào lúc tâm trạng đang tốt,suy nghĩ ngẩn ngơ mà...
Nó lấy tay chống xuống đất ngồi dậy,phủi hết bụi trên đồng phục rồi nhìn xuống dưới chân.Lạ thay dưới đó có 1 đồ vật siêu kỳ lạ...
Nói thế chứ không có gì lạ đâu ~ . Chính là một cái ví ,nó ngạc nhiên,cái ví rất đẹp,lại vừa sang trọng nữa...nhỏ gọn nhưng ngăn nắp,nó tò mò mở ra...
'' Wao,nhiều tiền quá đi,chắc là người này rất giàu có nha '' - Nó cảm thán,khi vừa nhìn vào cái ngăn thứ nhất của ví tiền,đúng là một người may mắn,được ba mẹ cho nhiều tiền quá trời luôn
- Ý, cái ví này là..... của hắn sao? Phan Châu Kỳ Khải? - Nó há hốc mồm xem tiếp ngăn thứ 2,và nhận thấy được sự xuất hiện của tấm thẻ học sinh .
Trên tấm thẻ ghi rõ :'' Phan Châu Kỳ Khải,học sinh lớp 9A1 ''...Uầy,vậy là hắn học chung trường với nó mà nó không nhận ra sao?
Thú vị nha,đúng là ông trời có mắt,kiểu này nó sẽ bắt hắn phải ''chiều '' mình mua kem cho nó ăn mới được,nó vốn thích kem mà...
* Trả lại hắn,chắc sẽ được hắn biết ơn...và sau đó/..hehe * Nó thầm nghĩ rùi cười gian,trả lại hắn cái ví sẽ được hắn đền ơn báo đáp thôi... Kiểu này nó sẽ được hắn đãi một bữa thật ngon...
***
'' Anh ơi,cho em hỏi anh Kỳ Khải đâu rồi ạ ? '' Vừa bước chân lên hành lang thứ 3,vào cửa lớp thấy toàn nam sinh,nó ngại ngùng hỏi một người đứng gầm nó nhất rồi chớp mắt lấy lòng ...
Anh ta nhìn nó rồi cười,cô bé thật dễ thương,chắc là học sinh khối 8 ,nhưng tìm hắn làm gì nhỉ? Bộ cô này là bạn gái hắn sao? Không thể..Nếu hắn có bạn gái,thì sẽ chết với ''1 người ''mà thôi..! (người này lát nữa tiết lộ )
'' Em tìm Khải làm gì?'' - Anh hỏi,như tra khảo tội phạm,vẻ mặt rất hình sự..
'' Dạ...em à...có việc thôi ạ '' Nó nhăn mặt rùi cười nhẹ đáp
* Trả cái ví cho nta thui mà cũng bị tra khảo thế kia,ông này bị khùng rùi *
'' Ờ,Khải ngồi cuối lớp ở trong kìa,em vào tìm Khải đi '' -Anh thẫn thờ đáp,sau đó rảo bước đi mất.Đúng là....bạn gái của Khải rùi,coi cái vẻ mặt ấp úng kia là hiểu rồi..
***
'' Anh Khải '' - Nó tiến đến bàn hắn rùi lay người,uầy,hắn ngủ gật luôn đó,nên bắt nó phải gọi rùi....Nhưng lần này nó dùng lời nói hết sức ngọt ngào nhé,làm hắn đang ngủ cũng nổi hết da gà .
'' Ơ... Minh Anh '' - Hắn ngạc nhiên,em ấy đến đây làm gì nhỉ? Hình như ghét mình lắm mà,tìm đến chắc coi bộ có điềm xấu,cần đề phòng..
'' Hứ,bắt người ta gọi hoài '' Nó vờ dỗi,đúng là tên đáng ghét,trả lại đồ bị rơi mà cũng phải tốn sức ghê ,nếu biết thế nó không thèm trả rồi,cho nó mất lun.
'' Thôi,xin lỗi mà...Em đến có việc gì? '' - hắn giả vờ làm mặt cún con nhìn nó,rùi hỏi lại....
'' Của anh đó,tui có lòng tốt nên nhặt được,trả lại cho người đánh rơi '' - Nó bĩu môi,móc trong túi cái ví của hắn rùi đặt vào tay hắn,sau đó định quay đi.. :
- Khoan đã,cảm ơn em nhé
'' Ờ,hông có chi ,tui đi về lớp'' Nó ngoảnh mặt,định đi tiếp thì lại bị bàn tay hắn kéo lại,ma lực lớn quá làm nó ngã nhào vào người hắn :
'' Xuống canteen đi ăn với anh nha '' -Hắn hơi đỏ mặt,nói
'' Hừ,đi thì đi....ai cho anh làm cái kiểu biến thái thế chứ? - Nó gắt - Anh dựng chuyện rùi lợi dụng ôm tui phải không? ''
'' Có đâu ''? - hắn ngây thơ..
''Hừ'' Nó quay ngắt bỏ đi,hắn tự dưng không kiểm soát được lẽo đẽo chạy theo nó xuống căn tin,cô bé này khó tán và thú vị quá trời luôn ,hơn cả lúc nhỏ,còn ngang bướng hơn nữa ..
**** Tại căn tin ****
'' Đồ ăn của em nè '' - Hắn bê hết cả đống đồ về bàn nó ngồi rùi ngồi xuống ghế,mắt mong chờ câu cảm ơn của nó,cũng biết là rất khó...
'' Ờ - Nó nhăn mặt ,rồi trừng mắt - Tui không phải heo nhá,làm như tui ăn hết cả đống này không bằng '' -Nó gắt ,nói
'' Thì bỏ một ít đi , giữ dáng '' -hắn cười,xoa đầu nó ...Em ấy đáng iu quá à !!
'' Hừ,ai cho xoa đầu tui,anh lớn hơn tui là nhiêu chứ '' Nó hất cái tay của hắn ra,bực bội nói.sao cái tên đáng ghét này cứ thích động tay động chân ý nhỉ?
'' Anh thích thế mà '' hắn nói,cười dễ thương nhìn nó ăn..
- -Đúng lúc ấy...- -
|
'' Khải ơi '' - Một con nhỏ õng ẹo đi đến,trông dáng đi điệu bộ ghê lắm,ngồi xuống cạnh hắn,rồi khoác lấy tay hắn trông rất là thân mật,làm nó cùng hắn lạnh cả sóng lưng..
'' Ơ...ahihi - hắn gượng cười nhìn nhỏ ,rồi đẩy cái tay của nhỏ ra... - Nhi à,bạn đừng làm thế,đây là chốn đông người.. ''
'' Có sao đâu,chúng ta thích nhau cơ mà '' Nhỏ chu mỏ lên nói,nhưng nhìn rất là chảnh chọe,làm nó không thể nào nuốt nổi đồ ăn..
'' Làm gì mà thích nhau,Nhi đừng nói bậy chứ,Khải chưa có bạn gái đâu nhá '' - Hắn lau mồ hôi ớn lạnh nhìn nhỏ,cái con quỷ cái này sao bám mình hoài? Híc...rồi hắn nhìn sang nó như cầu cứu,nó như nhận thấy được ánh mắt đó,nhưng không nói gì..
- Mà đây là ai ? - Nhỏ nhìn sang nó rùi hỏi tiếp,sau khi nhận ra có ánh mắt khác nhìn hắn....Nhỏ đôi chút ghen tỵ rùi đấy ạ..
'' Tui là người yêu của Khải '' - Nó nói,giọng đinh ninh dõng dạc,coi bộ nó đang muốn cứu hắn lần này đây mà..... Thật là quá cao cả?
'' cái gì '' ? Nhỏ sững sốt và ngạc nhiên hét lên,theo phản xạ thì nhỏ đã rất căm ghét và định đánh nó cơ,nhưng thấy Khải nên cố kìm chế,chắc nhỏ nghĩ nó cướp hắn của nó đây mà...
'' có gì à ''? -Nó ngây thơ,rồi cười.
'' Ờm...à...'' Nhỏ im lặng không nói nên lời,hừ...tao đây sẽ cho mày biết tay,mày sẽ phải tự rời xa Khải yêu quý của tao...Tao thề sẽ cho mày biết thế nào là lễ độ..
Ngay lúc ấy,nhỏ lại nghĩ ngợi lung ,rồi nghĩ ra một chiêu hết sức ''nhân hậu''...Theo cách nghĩ của 1 nữ sinh thì có gì thâm độc được đâu,chắc lại sử dụng vài chiêu cũ rích thôi mà,nhỏ cũng mới học được trong phim đó ..
..T/g: Liệu nó có thoát khỏi sự thủ đoạn của nhỏ không?
Chờ chương sau nhé m.n
|
Chương 27: Chương 27: '' Em vào đi '' - Hắn với nó vừa dừng tại cửa biệt thự thì hắn dừng lại, thả bàn tay nó ra,lòng có chút hụt hẫng,hắn muốn nắm tay nó tiếp ,nhưng đoạn đường ngắn sao nắm hoài được....
'' Ừm ,anh về trước đã,tôi còn muốn ngắm cảnh '' Nó thản nhiên gật đầu rồi nói,ngắm cảnh hay là ngắm hắn đây nữa nó cũng không biết....Chắc là ngắm hắn !!
'' Em đừng có xưng lạnh lùng vậy nữa,anh em đi mà '' -Hắn bỗng nhiên buồn bã,nhìn nó với ánh mắt đáng thương.Quả thực nó làm như hắn với nó là người xa lạ,làm hắn ăn không ngon ngủ không yên luôn ý chứ!
'' Ờ,em biết rồi,anh về nhanh lên ,không mẹ em mắng đó '' - nó gật gật rồi đẩy hắn đi,hắn gượng cười vẫy tay rảo bước,nó đứng đấy nhìn bóng dáng hắn khuất dần sau 1 phút,lòng hơi buồn,hắn đi nhanh thật ! Nó chưa kịp ngắm nữa mà...
Định quay vào nhà thì có tiếng gọi nó,nó giật mình ngoảnh lại,là ai thế? Nó ngạc nhiên khi đứng trước mặt là nhỏ,bà chị Nhi đây mà...
Chị ta coi bộ ăn mặc ''kín đáo'' gớm,quần ngắn,áo thun mà cũng hở bụng với chân,xứng đáng làm..... Dân chơi siêu cao cấp =vv .. Nó cũng khiếp lun~ Ra đường mà dám.....
'' Đến đây làm gì? Sao biết nhà tôi? '' -Nó hỏi,rồi nhìn nhỏ với ánh mắt khinh bỉ,xét từ dưới lên trên,từ trái sang phái,chị ta cũng cao bằng nó thôi,nhưng não ngắn quá mà...Còn quần áo ngắn hay không nó không quan tâm,vì trang phục không nói lên tất cả..
'' Tao muốn nói chuyện với mày '' - Nhỏ Nhi chớp mắt nhanh thoắt vẻ gian tà rồi môi cắn chặt,hình như nhỏ gần bị mất kiểm soát rồi,muốn đánh nó nhưng không được,sợ bị ai nhìn thấy thì toi..
'' Nói đi '' - Nó cười nhạt nhẽo,hất tóc ,rồi nói tiếp :'' Về chuyện anh Khải ''yêu quý '' của tôi hay là về chuyện chị Nhi
đây 'nói xạo', bảo người ta đánh tôi nhỉ ''?
'' Câm đi ,mày đã cướp Khải của tao chỉ trong nháy mắt,còn làm tao bị 5 Fan ruột phản bội,chỉ vì tao nói sai sự thật một chút .Mày thấy mày thế nào? Có phải là đáng chết không ? '' -Nhỏ trợn mắt kể lể tội tình,trông mà đáng thương phát sợ,đáng thương quá nhỉ..? Thật giả tạo !
'' Tôi cướp Khải đấy,nhưng mà chị cũng xạo quá,nên tôi cho chị biết mùi vị khi động vào tôi thôi '' -Nó ngây thơ,rồi hồn nhiên nhìn vào mắt nhỏ...
- Chát ! ..Tội nghiệp nó,bị nhỏ tát rồi,nhỏ vừa độc mồm vừa độc tay,thật đáng chết ,hừ...Nó sẽ trả thù,dám đánh nó hả? Đúng là....
'' Chị tát tôi à ? Vậy để xem tôi trả cho chị bao nhiêu cái tát cho cái vừa rồi của chị nhé ! '' -Nó nhếch môi,sau đó mắt từ từ chuyển sang một màu đen xầm tối,nó giơ tay lên cao...rồi lấy đà...
- Chát,chát ,chát chát,chát - Nó trả lại cho nhỏ 5 cái tát,công nhận nó tát nhỏ rõ đau,làm mặt nhỏ méo xệch,cả 2 bên má đỏ ngây làm nó thêm vui ,hả hê cười...
'' Mày... hừ... Mày dám... Tao liều mạng với mày '' - Nhỏ tức điên lên,nhìn nó căm hận,sau đó nhào về phía người nó,thực sự nhỏ gần mất trí rồi,bị nó làm mất danh dự,mất người mình thích,mất Fan...Sao không tức cho được !
Chợt,khi nhỏ nhào đến thì nó nắm chặt lấy cổ tay nhỏ,sau đó khẽ mỉm cười độc ác,nó dùng ánh mắt ác độc nhìn nhỏ,sau đó nói :
'' Mày là người duy nhất biết,tao có ma pháp,cưng ạ ''
Nhỏ đơ ra không hiểu gì? Nó nói cái ma gì vậy? Hay nó bị ảo tưởng sức mạnh? Nhưng...mà nhỏ đang trông mong xem thử nó định làm gì..
Nó lấy tay cử hành thực thi phép thuật bóng đêm,rồi như cảm nhận được gì đó...Nó phóng thẳng vào mắt nhỏ,và tai của nhỏ nữa...Tuy nhiên nó không phóng vào miệng,để cho nhỏ có tý hạnh phúc mới được...
Xong xuôi,nó nhích ra xa nhỏ,để xem kết quả,hai mắt nhỏ bắt đầu chảy máu....Sau đó tai nhỏ cũng im bặt,không nghe tiếng gì nữa....
Chính xác nhỏ bị cái bệnh mà '' Không nhìn thấy được,không nghe được''ấy :3 Gọi là gì thì tác giả không nói thẳng đâu,tác giả rất là....''biết dùng từ lễ phép'' nha.. haha
'' Tại...sao? tại sao tôi lại không thấy được nữa,không nghe được nữa... Huhu,Mau làm tôi trở lại bình thường đi,Minh Anh,chị cầu xin em,làm chị trở lại bình thường đi ''.. -Nhỏ hốt hoảng ,quỳ xuống van xin nó,nhưng đâu hay rằng nó đâu quan tâm đến nhỏ....
Nó chỉ biết rằng,đó là cái giá phải trả của một âm mưu độc ác,dám đụng đến nó !
* Công chúa,hãy nghe tôi nói.. * Bỗng nhiên trong thâm tâm nàng xuất hiện một giọng nói,đó là ngọc bội đúng không? Đúng là vậy rồi..
* Nói đi * - Nàng thầm suy nghĩ,coi như đáp lại..
* Hãy giao cô gái độc ác kia cho Tử thần xử lý,công chúa đừng có trả thù *
* ừ,giao cho ngươi *... - Nói xong,nó bỏ vào nhà,nó chán cảnh cầu xin lắm....Vì trái tim nó vốn rất lạnh lùng và độc ác,còn nguy hiểm nữa...
Tốt nhất không nên ai làm nó đau khổ,nếu không muốn bị một kết cục thảm hại.!
Còn nhỏ,bị ngọc bội biến đi mất,đưa lên mặt trăng để cho các vị thần xử lý...Vì tội làm hại công chúa của họ,chắc là nhỏ sẽ không sống yên,hoặc bị biến thành con gì đó trông nhà ~
|
'' Con về cùng Khải à '' ? - Vừa bước vào nhà,mẹ nó đã gặng hỏi,lòng thì vui như được trẻ lại 10 tuổi,nó với Khải mà tiến triển tốt thế thì còn mong gì nữa...
Nó hơi nhăn mặt gật đầu,rồi đỏ mặt,sau đó tiếp :'' Dì giúp việc và quản gia về rồi ạ?''
- Ừ ,họ mới về lại lúc nãy đó con - Bà My đáp
''Thôi,con về phòng đây''
'' Ừm,con nhanh lên để ăn tối nhé '' -Mẹ nó cười rồi nói vọng từ dưới lên tầng 2,sau đó đi vào bếp,và nhìn vào Dì giúp việc :
- Chị nhanh lên nhé,Minh Anh hình như đói rồi ...
- Vâng bà chủ,lát nữa sẽ có cơm tối ngay thôi.. - Dì ấy gật đầu,rồi tiếp tục làm công việc soạn bữa ăn....
|