Xà Vương Tuyển Hậu
|
|
Q.2 - Chương 144: GẦN VỚI NGUYÊN THỦY NHẤT! Sau khi cửa đã được bên ngoài đóng lại, tinh thần Bối Bối liền bắt đầu căng thẳng, ánh mắt nàng thẳng tắp nhìn chén thuốc trong tay Cô Ngự Hàn, ánh mắt tràn ngập phòng bị.
Oa oa, nàng ghét nhất là thuốc của cổ nhân, hơi một tí liền thấy một chén lớn, nếu bị thế này lúc ở nhân gian, chỉ cần một viên thuốc nhỏ nhỏ nuốt vào, thuốc đến bệnh trừ!
“Cô Ngự Hàn, ta không cần cái…thuốc này.” Ánh mắt của nàng ngập nước trong suốt chuyển hướng hắn, giọng nói đầy có khẩn cầu.
Đảo đảo tuấn mi, hắn nghe tiếng bất động tiếp tục dùng thìa khuấy thuốc trong chén, thỉnh thoảng đưa miệng thổi cho nguội.
Thấy hắn căn bản không phản ứng yêu cầu của nàng, Bối Bối bĩu môi, xốc chăn nghĩ muốn xuống giường, mới có đưa tay làm động tác, tay của hắn đã nhanh chóng đè lại bả vai của nàng, con ngươi đen mang theo ánh sáng phức tạp nheo lại, hình như có rất nhiều lời muốn nói, nhưng lại chỉ mân trứ bạc môi không nói lời nào.
Nhìn con ngươi đen thâm thúy của hắn, sâu không thấy đáy, nàng còn có thể thấy cái bóng thân ảnh của bản thân rõ ràng tại đáy mắt của hắn.
Nhấc tay, lại bị ghì lại…
Được rồi, nàng đầu hàng!
Aiz… Thấy hắn không lên tiếng, cũng chỉ là như vậy không biết suy nghĩ cái gì nhìn chăm chú vào bản thân, nàng liền vô cớ thỏa hiệp .
“Quá vô dụng a.” Nàng nhắm mắt lại, tự lầm bầm với bản thân
Lập tức, nàng cảm giác được trên gương mặt xẹt qua nhiệt độ nhè nhẹ, nàng mở mắt, chỉ thấy tay của hắn không biết từ khi nào đã chuyển dời đến trên mặt của nàng, nhẹ nhàng qua lại vỗ về, ánh mắt ôn nhu sủng nịch như vậy, khiến khuôn mặt tuấn tú luôn mang theo ba phần không đứng đắn của hắn trở nên… giống như trong TV vẫn thường có – nhân vật nam chính thâm tình.
Nàng nín thở nhìn hắn, dưới ánh mắt của hắn … cảm thấy có điểm… không được tự nhiên, hắn như vậy nhìn nàng, giống như nàng là cái gì trân bảo của hắn vậy.
“Cô Ngự Hàn, ngươi đừng dùng cái loại… ánh mắt ác tâm ba kéo này nhìn người có được hay không, ta nổi da gà lên rồi đây.”
Được rồi, nàng thừa nhận bản thân rất nhát gan, bị hắn nhìn như vậy, nàng dĩ nhiên cái gì cũng đều muốn thuận theo hắn, rống, nữ nhân!
Nhìn vẻ mặt nàng vừa thẹn vừa nũng nịu đáng yêu, Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng bật cười, hắn thu hồi tay, sửa lại thế ngồi mà kéo nàng lãm đến nửa nằm ở trong lòng hắn, dùng cằm vuốt ve mái tóc của nàng, đồng tử âm thầm co rút lại: “Tiểu Bối Bối, ngươi có biết ngươi làm ta sợ hãi đến mức nào hay không?”
Thanh âm của hắn, nhẹ nhàng, ôn nhu, tựa hồ mang theo vô hạn trìu mến, tại bên tai quanh quẩn, tác động tim của nàng đập.
Nàng đưa tay nắm giữ lại hắn tay, cầm thật chặc, trái tim hắn cũng đang đập không yên ổn, đưa tay đặt nhẹ thoáng cái qua lồng ngực truyền cho nàng, cắn cắn môi, nàng thuận theo tựa hẳn vào trong lòng hắn: “Cô Ngự Hàn, ta không sao .”
Cảm giác ở lưng được hắn ôm càng chặc hơn, hắn khàn khàn nói: “Không, thân thể của ngươi còn không khỏe, ta rất lo lắng, rất lo lắng!”
“…” Nàng cảm động vuốt ve hắn, trong lồng ngực cả trái tim cũng mềm nhũn ra.
Thế công của mỹ nam nhi tình, thật sự là vừa ngọt ngào vừa… nguy hiểm, nàng hốt nhiên nghĩ muốn uống cái bát dược – đen như mực kia.
“Tiểu Bối Bối, thuốc này, là ta tự mình đến đỉnh Tuyết Sơn hái lấy Tuyết liên rồi sắc thành, mạo hiểm gió lớn tuyết dầy cả đêm gấp trở về, ngươi… thật sự không chịu uống một chút sao?” Hắn tiếp tục nói, vẻ mặt và giọng nói đầy vẻ đắc dĩ đến mức làm cho người ta không đành lòng.
“…” Bối Bối tiếp tục trầm mặc, lòng đang giãy dụa, nàng đưa mắt nhìn chén thuốc trên tay hắn, một luồng khí gay mũi cay đắng xông vào mũi, khiến nàng giãy dụa lại tái giãy dụa.
“Được rồi, ta đây đi tìm đại phu kê đơn thuốc khác, để đại phu kê thuốc không còn đắng a.”
Kỳ dị a, hắn trái lại một điểm cũng không bức nàng, ngược lại buông tay đem nàng thả lại trên giường, khởi hành liền chuẩn bị đi.
Xoay người lại, ống tay áo của hắn bị nàng kéo, đôi mắt anh tuấn của hắn nghi hoặc nhìn nàng, có chút khẩn trương: “Tiểu Bối Bối, có phải nơi nào cảm thấy không thoải mái hay không?”
Nhìn khuôn mặt tuấn tú lo âu của hắn, chỉ ngập đầy lo lắng, ngắm cũng vẫn là tốt như vậy, đẹp mắt khiến làm cho người ta nhìn thấy chói mắt. Nàng không tiếng động hô: “Trời ơi, rống! Nàng đầu hàng!
“Cô Ngự Hàn, ta muốn uống thuốc.”
Nàng đưa tay kéo hắn ngồi xuống, rất chủ động tiến sát hắn vào trong lồng ngực ấm áp của hắn, ngẩng đầu, mở mở miệng: “Ngươi giúp ta uống.”
“Được. Tới, cẩn thận nóng a.” Hắn rất vui vẻ đáp ứng, cầm bát cẩn thận đặt ở bên miệng của nàng, để nàng từng ngụm từng ngụm uống xong, thấy nàng vẻ mặt đau khổ rất ngoan mà uống thuốc, con ngươi đen của hắn xẹt qua một tia giảo hoạt.
Tiểu Bối Bối của hắn, cũng vừa mềm lòng vừa lương thiện lại vừa… hảo quải!
Bối Bối cau mày, thuốc vừa vào miệng, mặt mày của nàng càng lúc càng nhăn nhó, thật là đắng, đắng đến mức nàng muốn phun.
Bất quá, vừa nghĩ tới hắn mạo hiểm phong tuyết hái thuốc cho nàng, nàng liền ngạnh sanh sanh nhịn ý muốn phun ra xuống, nhắm mắt đem bát thuốc uống thật nhanh.
Rốt cục, nàng đem thuốc trong chén uống đến một giọt cũng không dư thừa.
“Thật đắng thật đắng thật đắng…” Bối Bối vươn đầu lưỡi ra, càng không ngừng lấy tay quạt, ánh mắt rất ủy khuất nhìn hắn.
Đem bát để qua một bên, Cô Ngự Hàn đưa tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của nàng: “Tiểu Bối Bối, ngươi thật ngoan.”
Bối Bối quay đầu nhìn hắn, thấy hắn một bộ sủng ái vẻ mặt của mình, nàng lại một lần nữa tả oán không lên lời, chỉ có thể vô lực nói thầm một tiếng: “Thật là ngoan!”
“Tiểu Bối Bối…” Hắn lại ra gọi nàng.
Nàng quay đầu, đồng thời phát ra nghi hoặc: “Ân?”
“Khóe miệng của ngươi còn dính thuốc.” Ánh mắt sáng quắc của hắn chìn chăm chú môi của nàng, không hề chớp mắt, ngâm tại nước thuốc ấm nóng, khiến đôi môi cánh hoa của nàng càng lộ ra vẻ ướt át đỏ bừng, khiến hắn “Muốn ăn” .
Bối Bối ngơ ngác hỏi: “Nơi nào?”
“Nơi này.”
Hắn cúi đầu, nhanh chóng hôn môi của nàng, vươn đầu lưỡi liếm thoáng cái, vị đắng dính vào lưỡi, hắn quyến luyến càng thêm dùng sức hôn nàng.
“Ngô…” Bối Bối mở to hai mắt, nhìn con ngươi đen của hắn, trong suốt lộ ra chân tướng.
“Nhắm mắt lại.” Môi của hắn nhẹ nhàng hôn hôn khóe mắt nàng, lại nhớ tới môi của nàng, đầu lưỡi linh hoạt cuốn vào trong miệng nàng, dây dưa chiếc lưỡi thơm tho của nàng, tay cũng xấu xa vuốt ve nhuyễn lưng nàng, dần dần đi lên…
“Ngô ngô…” Bối Bối vô lực nhắm mắt lại, mặc hắn tại trên người của nàng vuốt ve, trải qua sanh tử giáp ranh, nàng hiện tại rất muốn gắt gao tới gần hắn, không lưu khe hở, cảm giác sự hiện hữu của hắn.
Hắn đem nàng phóng ngã vào trên giường, thuận thế đè lên, dùng hành động bất đồng với lúc trước vội vàng lục lọi cơ thể của nàng, động tác mềm nhẹ lại thô lỗ, thở hổn hển thật sự dồn dập, làm rối loạn hô hấp của nàng, hình thành từng đạo mập mờ than nhẹ.
“Bảo bối của ta…” Hắn thở dài liếm, hôn, dọc theo cổ xuống.
Bối Bối ôm cổ của hắn, thừa nhận hắn nhiệt tình thiêu đốt, cúi đầu rên rỉ đáp lại nhiệt tình của hắn.
Không chiếm được thỏa mãn!
Cường ngạnh thủ đoạn
Ăn tươi mỹ nam!
|
Q.2 - Chương 145: TÁN GÁI “A, ta đã biết ta đã biết, ta đáp ứng ngươi sau này sẽ không tái nhượng bản thân suy yếu a.” Tại lúc này trước khi hắn còn chưa áp dụng hành động nguy hiểm, nàng rất hèn nhát mở miệng trả lời.
Phù phù, hoàn hảo lúc mấu chốt nhất nàng đã nghĩ ra, nếu không… Hắn lại đem kiểu hành hạ “tu nhân” đó ra, nàng chắc chắn sẽ tiến vào thời kì mãn kinh trước thời hạn!
Nhớ tới bản thân tối hôm qua đã “hào phóng” như thế nào, nàng đã nghĩ muốn đâm đầu vào khối đậu hủ chết cho rồi, trời ạ, nàng nàng nàng… lại kháng cự hắn không được chủ động tiến đến, thảm thảm , nàng sau này có thể hay không càng ngày càng háo sắc, càng ngày càng hào phóng?
Không được, nàng phải chấn chỉnh bản thân không thể rơi xuống cái cảnh kinh khủng ấy, không thể tái để cho cái tên sắc xà này làm hư!
“Coi như ngươi thức thời!” Cô Ngự Hàn nhướng mày, liếc mắt dò xét nàng, thấy vẻ mặt nàng như trút được gánh nặng, nhịn không được cười khẽ.
Bối Bối chuyển chuyển con mắt, cười khan nói: “Đúng vậy đúng vậy, ta luôn luôn rất thức thời a.”
Ô… Nàng hình như rất không có cốt khí.
Được rồi, người đang trú dưới mái hiên không thể không cúi đầu, nàng là người làm đại sự, nếu có thể tạm thời khuất phục để bảo vệ bản thân, vì suy nghĩ giữ phẩm đức cao thượng trong sạch của mình, nàng tạm thời không thể đắc tội tên sắc xà hèn hạ vô sỉ chuyên môn lợi dụng sắc đẹp này, chờ sau này tính tiếp.
“Tiểu Bối Bối, hôm nay ta muốn đi ra ngoài, sau khi ăn cơm chiều, ngươi trái lại ở yên tại đây chờ ta trở lại.”
Cô Ngự Hàn một bên vừa mặc quần áo vừa nói, giọng nhỏ dần, sau đó còn rất tốt bụng chạy tới giúp nàng chải đầu.
“Ai nha, Cô Ngự Hàn, ngươi là đang chải đầu hay là giựt tóc của ta vậy, đau chết ta a, không biết chải thì cũng đừng tới gây sức ép cho người khác a.” Bối Bối bỉu môi, đưa tay xoa da đầu, vì không muốn cho bản thân tiếp tục chịu khổ, rất nhanh đoạt lại lược từ trong tay của hắn .
Nhìn nàng một bộ vẻ mặt ghét bỏ, Cô Ngự Hàn buồn bực bĩu môi, sau đó rất kiêu ngạo dương môi nói: “Tiểu Bối Bối, ta chải đầu cho ngươi là vinh dự của ngươi, thế mà lại trả lại cho ta ghét bỏ! Bên ngoài một đám dầy nữ nhân đến lúc tóc bạc cũng chờ không được phục vụ hạng nhất này đâu.”
“Được rồi, vậy ngươi đi ra bên ngoài chải đầu cho nữ nhân khác đi.” Bối Bối lơ đểnh bĩu môi, tiếp tục chải mái tóc dài, aiz, tóc hình như lại dài thêm không ít.
Nhíu mày lại, mặt ngọc của hắn … đôi mắt một màu đen bóng chớp chớp, cặp môi hoa đào phấn nhếch lên: “Tốt, ta đây đi bên ngoài cấp cô nương ta ưu ái chải đầu đi, ở đây lại làm cho người ta hiềm nghi, được rồi, ta đây đi, ngươi từ từ chải đi.”
Nói xong, hắn cho là thật xoay người đi ra ngoài, gương mặt anh tuấn theo thói quen vẻ mặt một bộ đạm thong thả, xem ra, thật sự là muốn ra bên ngoài tìm nữ nhân để chải đầu đây.
Bối Bối âm thầm cắn răng, trong lòng không ngừng mà ăn dấm, tái phiền muộn.
Nặng nề để lược xuống: “Ba!”
Nàng đột nhiên đứng lên, “Thùng thùng đông” tam hai cái chạy tới, rất dùng sức túm trụ ống tay áo tuyết trắng phiêu dật của hắn, hung tợn rướn ngang đầu trừng hắn.
“Cô Ngự Hàn, ngươi… ngươi dám để cho ta nhìn thấy ngươi đi ra ngoài làm loạn thử xem, ta… ta thiến ngươi, để cho ngươi sau này liền cả lúc biến xà trùng động cũng không cần tái lo lắng làm chuyện bậy bạ!”
Nghe vậy, khóe miệng Cô Ngự Hàn co rút, hắn đảo mắt, vừa buồn cười vừa tức giận, nhướng mày, mắt lành lạnh nhìn xuống khuôn mặt tức giận của nàng: “Tiểu Bối Bối, cũng phải xem ngươi có… cái… bản lãnh kia hay không đã.”
“Ngươi… ngươi ngươi ngươi…” Bối Bối chỉ vào mũi hắn, tức giận đến muốn giơ chân. Đúng vào lúc này, Thương Tuyệt Lệ gõ cửa đi vào.
Thấy hai người bọn họ đang mắt to trừng đôi mắt nhỏ, Thương Tuyệt Lệ do dự một chút, mới cúi người nói: “Vương, Bối Bối tiểu thư, bữa trưa đã chuẩn bị xong.”
Bởi vì hai người bọn họ phóng túng quá độ, đã bỏ lỡ bữa sáng.
Bối Bối không có chút ngập ngừng nhìn một chút khuôn mặt đứng đắn của Thương Tuyệt Lệ, uất hận mà đem tức giận đã trào đến miệng nuốt đi xuống, bực bội, không thể tại trước mặt Thương Tuyệt Lệ nói cái loại…chuyện “tu nhân” này, nếu không… nàng sau này cũng không còn mặt mũi làm người nữa!
“Ăn cơm.” Nàng tức giận hét lướt qua bên người Cô Ngự Hàn, giẫm mạnh chân không chút khoái trá bước ra ngoài.
Thương Tuyệt Lệ có chút khó hiểu: “Vương, Bối Bối tiểu thư nàng…”
“Không có việc gì, nàng gần nhất bởi vì có nguyên nhân khiến nàng xúc động một chút, không có việc gì.” Cô Ngự Hàn cố ý cường điệu “Không có việc gì”, sau đó bạc môi mang theo nụ cười xấu xa theo đi ra ngoài.
Không có việc gì? Thương Tuyệt Lệ mang theo nghi vấn nhìn hai người bọn họ một trước một sau lần lượt rời đi.
Như thế nào khả năng không có việc gì, Bối Bối tiểu thư nhìn giống như ăn phải thuốc nổ, nói chuyện cơn tức giận rất lớn, qua quan sát, hình như không phải đang tức giận với hắn, chẳng lẽ Bối Bối tiểu thư tức giận với Vương?
Chính là thoạt nhìn lại không giống a. Thật kỳ quái, hắn lần đầu tiên thấy tâm tình Bối Bối tiểu thư như thế vừa muốn chọc giận lại vừa như khí không thông.
Không nghĩ ra, hắn lắc đầu, cũng đi theo đi ra ngoài.
Trên bàn cơm, Bối Bối buồn bực vùi đầu vào cơm, quyết định coi nam nhân bên cạnh người như trong suốt!
Tuy nhiên, Cô Ngự Hàn lại có vẻ thảnh thơi thật sự, chậm rãi đem thức ăn bỏ vào trong miệng, nhấm nuốt được mùi ngon, tựa hồ tận lực nhấm nuốt để cho người bên cạnh nghe thấy.
Không sai, thanh âm mùi ngon của hắn thật đúng là kích thích đến nàng, Bối Bối bực mình rất dùng sức cắn cơm tẻ.
Gọi ăn được thơm như vậy, ăn được có mùi vị như vậy, ăn no rồi đi ra ngoài tìm thỏa mãn, ta nói ngươi đồ không có lương tâm!
“Tiểu Bối Bối, những … thức ăn này không hợp khẩu vị của ngươi sao? Hay là… ngươi thích ăn cơm trắng, nếu như là như vậy, sau này liền làm ít thức ăn đi, đỡ lãng phí, tích lũy một chút tiết kiệm xuống, nói không chừng thuế má của dân chúng còn có thể giảm đi một chút a.” Cô Ngự Hàn chậm rãi liếc mắt dò xét nàng, một bộ dạng rất vì dân chúng suy nghĩ thật là tốt hoàng đế.
Nắm chặt chiếc đũa, Bối Bối bực mình dừng một thoáng, sau đó, rốt cục nhịn không được sự ác ôn của hắn, bàn chân ở dưới bàn duỗi ra, hung hăng đạp về phía nam nhân bên người.
Cô Ngự Hàn rất nhanh nhấc chân một cái, dễ dàng né tránh công kích của nàng, bạc môi vẫn giữ một nụ cười tà mị.
Chuyện trò vui vẻ nghiêng nước nghiêng thành: “Tiểu Bối Bối, chân của ngươi có phải bị rút gân hay không, mới vừa rồi thiếu chút nữa ngẫu nhiên đạp vào chân của ta, hoàn hảo ta tránh nhanh, không thì chắc phải đi gặp đại phu rồi.”
“Tuyệt Lệ, chân của tiểu Bối Bối có điểm không thoải mái, ngươi đi thỉnh đại phu nhanh tới khám cho nàng một chút.” Cô Ngự Hàn có vẻ rất có chính khí phân phó cho Thương Tuyệt Lệ.
“Rõ” Thương Tuyệt Lệ đanh định xoay người đi, Bối Bối phút chốc đứng lên, nặng nề vỗ mạnh bàn một cái.
“Không cần, chân của Bổn tiểu thư vẫn thật sự tốt!” Nàng nghiến răng nghiến lợi ngăn không cho mình rống lên.
Đối với viêc nàng đột nhiên phát hỏa, Cô Ngự Hàn vẫn thản nhiên tự nhiên, vui vẻ tiếp tục đem nàng kéo xuống tới, ghé vào tai nàng nói: “Tiểu Bối Bối, ngươi xác định ngươi còn là tiểu thư sao? Nếu như ta không có nhớ lầm, chúng ta cũng sớm đã…”
Bùng nổ!
Cái con rắn không biết ngượng mồm này, không thấy được có rất nhiều người đang ở đây sao? Thản nhiên… thản nhiên đem chuyện tư mật như thế cũng lấy ra bát quái (nói ra, tám chuyện) nữa!
“Câm?” Mắt của nàng càng phát ra thâm trầm u ám, thanh âm nguy hiểm vung lên.
Lập tức, hắn tuấn mỹ nhướn mày: “Chẳng lẽ ta nói sai rồi, hoặc là ta phải nói… tiểu Bối Bối khiếm nhã bất mãn thích thử nghiệm tất cả các tư thế lẫn tư vị của loại cảm giác đó…?”
Oanh! Mặt của nàng đỏ, ánh mắt cũng đỏ, là nộ hồng (đỏ lên vì tức giận) !
Nàng lại lần nữa vỗ bàn đứng bật lên, tiếng kêu ồn ào: “Cô Ngự Hàn, ngươi còn dám để ta thấy ngươi nói ta khiếm nhã bất bãn thử xem?”
Lời này vừa nói ra, tỳ nữ đứng hầu ở một bên cùng Thương Tuyệt Lệ đều nhất tề trợn to ánh mắt nhìn thẳng nàng, ánh mắt mập mờ vừa ngạc nhiên lẫn hoảng sợ, rõ ràng đang nói: nguyên lai Bối Bối tiểu thư mấy ngày nay tâm tình âm tình bất định là bởi vì …không thỏa mãn chuyện đó a!
Ngay sau đó, ánh mắt mọi người lại lặng lẽ chuyển qua trên người Cô Ngự Hàn, âm thầm thổn thức, không biết Vương nhã nhặn tuấn tú có thể … ứng phó được với Bối Bối tiểu thư tràn đầy nhu cầu như vậy hay không?
Lưu ý đến ánh mắt quái dị của họ, Bối Bối hoàn toàn cứng người lại, sắc mặt của nàng liên tục thay đổi, đã không biết phải hình dung quẫn bách giờ phút này như thế nào, nàng bên tai từ dần dần biến hồng, quẫn đến mức muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Trời ơi, cái này chết nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch! Bọn họ nhất định sẽ cho rằng nàng mỗi ngày đều ở nghiền ép Cô Ngự Hàn, cho nên hôm nay liền bữa sáng cũng không thức dậy để ăn.
Ô… hình tượng thuần khiết của nàng a, cứ như vậy xong đời rồi.
Không cam lòng a, rõ ràng là Cô Ngự Hàn phá hư nàng, tại sao hiện tại biến thành nàng là khỉ cái háo sắc a, mà Cô Ngự Hàn lại là cái… kẻ bị khi dễ đầy thương cảm kia nha, rõ ràng chính là hắn một mực ức hiếp nàng!
“Khụ khụ khụ… Tiểu Bối Bối, chuyện như vậy chúng ta cũng trở về phòng rồi nói sau, ngươi không nên tức giận, sau này cái gì ta cũng đều nghe lời ngươi, tuyệt đối sẽ không tái để cho ngươi bởi vì cái… kia mà tâm tình không tốt.” Cô Ngự Hàn nói xong rất ủy khuất.
Kỳ thật, hắn đã không biết cười đến quặn ruột chết bao nhiêu lần, nhưng là khuôn mặt tuấn tú lại đang giả vờ trang một bộ dáng tiểu tức phụ bị ức hiếp, đôi mắt phượng câu người lại như rất e lệ ai oán nhìn nàng, chỉ trích nàng đưa chuyện vốn là riêng tư của bọn họ công bố ra.
Nghe vậy, ánh mắt của mọi người lại càng thêm nhan sắc..
Bối Bối khóc không ra nước mắt nắm chặt nắm tay, không cần phải nhìn, nàng cũng biết những người khác đang nhìn bản thân như thế nào, dù sao… nàng nhất định là một sắc nữ, một cái rất có khả năng đem Cô Ngự Hàn bính đến chết – sắc nữ!
Một đời anh danh, hoàn toàn rời nàng đi.
Nhất là khi nàng nhìn đến Thương Tuyệt Lệ, vẻ mặt vừa hồng lại vừa không tự nhiên lại cùng đồng tình, nàng đã nghĩ để bản thân trong nháy mắt biến mất đi, ô… Liền ngay cả Thương Tuyệt Lệ luôn luôn… nhất coi trọng nàng cũng vì sự phóng túng của nàng làm kinh hách rồi a!
“Ta… Ta ăn no.”Sau đó, nàng rất gượng gạo cúi đầu xuống, giống như trốn chạy rất nhanh bay lao ra ngoài.
Mọi người kinh ngạc nhìn thân ảnh của nàng chay trốn cực nhanh, không biết nên nói cái gì cho tốt?
Cô Ngự Hàn chậm rãi đứng lên, sau đó nhàn nhạt hướng phía dưới ra lệnh: “Dọn dẹp một chút.”
Nói xong, hắn liền đuổi theo Bối Bối đi ra ngoài.
Tại lúc đi tới hoa viên, rốt cục thấy cái… tiểu đà điểu kia ngồi xổm phía sau bụi hoa bao quanh, hắn cũng nhịn không được cất tiếng cười to: “Ha ha ha… Tiểu Bối Bối, ngươi thật đúng là… Ha ha ha… Thật khả ái !”
“Ha ha ha…” Hắn cười đến gập người, đôi mắt hoa đào được sáng rỡ.
Bối Bối hận hận ngồi xổm phía sau bụi hoa, thông qua khe hở của cánh hoa trơ mắt nhìn cái… cười kia đến không phải nam nhân, tiếng cười của hắn chấn động màng nhĩ của nàng ong ong lên, cũng chấn động cơn tức cả người của nàng khẩn cấp dâng lên.
“Cô Ngự Hàn, ngươi ngươi ngươi… Ngươi còn dám cười!” Rốt cục, nàng nhịn không được đột nhiên đứng lên, cách bụi hoa chỉ hướng hắn, đưa đầu ngón tay chỉ về phía hắn, có thể thấy được nàng giờ phút này là xúc động phẫn nộ cỡ nào.
Thấy nàng tức giận đến khuôn mặt đỏ bừng, rất tròn trịa khả ái, Cô Ngự Hàn cố gắng khống chế tiếng cười của bản thân, ngược lại biến thành cười nhẹ.
Hồi lâu, hắn thật vất vả mới sửa sang lại cái miệng méo xệch vì cười, sung sướng hướng phía nàng đi qua.
“Tiểu Bối Bối, đừng tức giận đừng tức giận, nữ nhân nổi giận rất dễ dàng sinh ra nếp nhăn, nữ nhân có nếp nhăn không phải sẽ trở nên rất xấu sao, nhất là… khụ, tướng mạo của nữ nhân thường thường liền càng thêm phải chú ý bảo trì dung mạo.” Cô Ngự Hàn hơi nhếch khóe miệng, đưa tay ngắt mặt của nàng một cái.
“Ba.” Nàng rất không khách khí đánh rớt tay của hắn, giận dữ ngược lại cười.
|
Q.2 - Chương 146: BÊN NGOÀI! Cô Ngự Hàn bạc môi đặt ở chiếc cằm hoạt nộn của nàng, nhẹ nhàng hôn hôn.
Giữa thanh thiên bạch nhật, Bối Bối không được tự nhiên đưa tay hung hăng đẩy hắn ra, ánh mắt chột dạ tả hữu chung quanh nhìn một chút, thấy không có ai, mới âm thầm thở ra một hơi: “Cô Ngự Hàn, ngươi không phải muốn đi ra ngoài săn diễm sao? Như thế nào còn không đi?”
Hắn mau cút đi a, theo hắn cùng chung một chỗ, thanh danh của nàng chỉ còn là phân rác, nàng muốn một mình trốn đi cho xong.
“Tiểu Bối Bối, ngươi đây là đang đuổi ta đi tìm nữ nhân khác sao?” Khuôn mặt tuấn tú của hắn nhẹ nhàng rung lên, bạc môi đường nét lập tức banh thẳng, sắc mặt trở nên phi thường khoái, có loại dấu hiệu chuẩn bị phát tiết.
Bối Bối dè dặt nhìn hắn vào một cái liền thay đổi thần sắc, do dự suy tính xem nên đáp thế nào.
Nhưng vào lúc này, khóe mắt nàng đã thấy Thương Tuyệt Lệ hướng về bên này đi tới, xem ra nghiễm nhiên là tới tìm Cô Ngự Hàn, nàng đưa tay chỉ hướng hắn nói: “A, Thương Tuyệt Lệ tới, hình như có chuyện tìm ngươi!”
Cô Ngự Hàn quay đầu lại, con ngươi đen mị mị.
“Vương, thuộc hạ có tình huống hồi báo.” Thương Tuyệt Lệ cúi đầu, xem ra tựa hồ thật sự có cái chuyện trọng đại gì đó, nếu không hắn là sẽ không ở phía sau lại đây quấy rầy.
Nghe vậy, khuôn mặt tuấn tú của Cô Ngự Hàn thoáng chốc trở lên đứng đắn, rõ ràng nghiêm túc khiến Bối Bối tò mò thăm dò tới, qua lại hết nhìn hắn lại tới Thương Tuyệt Lệ: “Các ngươi cần bàn quốc gia đại sự sao?”
Bấm tay búng về phía cái mũi nhỏ của nàng, Cô Ngự Hàn thuận tay dùng ngón tay lại trượt thoáng sát mặt của nàng, nụ cười ngụ ý giảo hoạt: “Phải, chúng ta cần bàn quốc gia đại sự, ngươi muốn biết sao? Hay là muốn tham dự?”
Bối Bối lập tức lùi về phía sau một bước thật dài, rụt cổ lại, cười khan vài tiếng: “Quốc gia đại sự a, ha hả a… Vậy ngươi từ từ nói chuyện, từ từ nói chuyện, ta không trở ngại các ngươi.”
Vừa nói, nàng đã muốn đi, lại bị Cô Ngự Hàn nhanh tay tóm lại ôm lấy cổ nàng, con ngươi đen đồng dạng mang theo ác ý chi tiếu: “Như thế nào, ngươi không tham dự?”
“Ha hả a… Quốc gia đại sự ta đây là cái nhân vật nho nhỏ như thế nào đủ tư cách tham dự đây, ta sẽ ở một bên phất cờ hò reo giúp các ngươi cố gắng lên là tốt rồi a.” Bối Bối rất trắng trợn tìm đường trốn.
Nói giỡn, cái loại…này phiền muộn vu hồi chánh sự lòng vòng chỉ khiến cho đầu óc nàng muốn ngất đi, cái gì mà mưu kế! Cái gì mà quyền mưu a! xin lỗi, nàng rất lười, không muốn động đầu óc, cho nên… Cũng tẩu vi thượng sách.
Thương Tuyệt Lệ nhìn Bối Bối trên mặt mang rõ vẻ cao cao quải khởi viết rõ “sự không liên quan mình”, có điểm muốn bật cười, trước kia như thế nào không có phát hiện Bối Bối chỉ là một người mang vẻ mặt luôn khiến cho người khác cảm thấy nhẹ nhàng? Sau khi hắn giác ngộ hoàn toàn, Bối Bối tiểu thư như vậy kỳ thật cùng với Vương vừa khôn khéo lại vừa giảo hoạt ham chơi mười phần bất quá lại thích hợp nhất.
Mà tối trọng yếu là, tính tình của Vương, phương thức sủng trứ một nữ nhân cũng chỉ có Bối Bối tiểu thư tâm thần rất vững mới chịu được a, Vương kỳ thật… Có đôi khi rất hẹp hòi.
Thấy nàng chạy được thật là nhanh, thân ảnh nhỏ xinh rất nhanh sẽ biến vào hành lang gấp khúc, khóe môi Cô Ngự Hàn vung lên một nụ cười sủng nịch.
Quay đầu lại, con ngươi đen của hắn lưu chuyển lại sạch bóng: “Tuyệt Lệ, tra được thế nào ?”
“Vương, thuộc hạ vừa mới nhận y quán truyền đến tin tức, nói huyện quan lại phái người đi y quán đòi lấy thuốc, phỏng đoán rất nhanh sẽ lại lần nữa gây án.”
Nghe vậy, Cô Ngự Hàn trầm ngâm thoáng cái, sau đó vung lên một nụ cười nhạt phong lưu phóng khoáng, tiêu sái vẫy vẫy ống tay áo: “Được rồi… Chúng ta hiện tại đi ra ngoài đi dạo một chút, thuận tiện thể nghiệm thoáng cái phong thổ dân tình nơi này.”
“A? Vương, chúng ta hiện tại không đi lo việc huyện quan một chuyến sao?” Thương Tuyệt Lệ có chút mơ hồ, đã biết hành động của huyện quan, theo lý thuyết cần phải lập tức hành động mới đúng.
Cô Ngự Hàn bí hiểm bình tĩnh nhìn Thương Tuyệt Lệ, khiến Thương Tuyệt Lệ da đầu tê dại, mới tà cười ra tiếng: “Tuyệt Lệ, nếu huyện quan thích mỹ nhân như vậy, Bổn Vương sẽ đưa mỹ nhân ngươi cho hắn a.”
“A?” Thương Tuyệt Lệ có chút ngơ ngác phản ứng không kịp, hắn là nam nhân a!
“Ngươi không phải có pháp thuật biến thân sao? Vậy biến thành một cái mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành của Bổn Vương…” Thanh âm cuối của hắn kéo thật sự dài, đuôi mắt mang tiếu cười xấu xa.
“Mỹ nhân xinh đẹp CỦA Bổn Vương.” Trong lúc sắc mặt Thương Tuyệt Lệ càng lúc càng tối đen, Cô Ngự Hàn chậm rãi nói hết câu.
Nghe được yêu cầu của Vương, Thương Tuyệt Lệ cả người căng thẳng, thần sắc có chút buồn bực, bắt hắn một đại nam nhân biến nữ nhân hời hợt không phải việc khó, nhưng là… Muốn học được tư thế nói chuyện bước đi của nữ nhân, còn muốn làm bộ người của Vương, khụ… Nữ nhân, hắn thật đúng là… Không muốn biến!
“Như thế nào, Tuyệt Lệ, ngươi không muốn giúp Bổn Vương phân ưu giải nạn sao?” Cô Ngự Hàn nhướng mày lên.
“Không, thuộc hạ tất nhiên vì Vương bất chấp gian nguy muôn lần chết không chối từ.” Thương Tuyệt Lệ kiên trì đem tấm lòng của mình cúi đầu lên tiếng.
“Vậy được rồi, biến thân theo Bổn Vương đi ra ngoài tản bộ đi dạo một lát, mỹ nhân.” Cô Ngự Hàn cười híp mắt nhìn Thương Tuyệt Lệ.
Bất đắc dĩ, Thương Tuyệt Lệ ngưng thần làm phép, chậm rãi, thân hình cao lớn của hắn vờn quanh bao quanh sương mù, công phu trong nháy mắt, nơi mới vừa rồi đứng là một võ tướng đã xuất hiện một vị đại gia khuê tú nũng nịu bế nguyệt tu hoa phong tình vạn chủng, yểu điệu thướt tha, đẹp đến nỗi khiến cho nhân thần hồn điên đảo.
“Vương, thuộc hạ biến thế nào, cái … bộ dáng này, có thể được sao?”Giai nhân xinh đẹp nói ra lời lại là giọng nói thanh âm của nam nhân, quả thực phá hư mỹ cảm.
“Rất tốt, mỹ nhân, đi thôi.” Cô Ngự Hàn đưa tay, ôm lấy bả vai Tuyệt Lệ mỹ nhân, phong lưu phóng khoáng đạt nhếch môi cười bước đi.
Bối Bối trốn ở chỗ rẽ nhìn lén kinh ngạc mở to hai mắt nhìn, oa tắc, cái…kia là Thương Tuyệt Lệ sao? Nếu như không phải thấy quá trình hắn biến thân, nàng hiện tại nhất định lao ra đem Cô Ngự Hàn ra xử, không chỉ có cho nàng ra rìa …, lại còn mang về một cái mỹ nhân kinh vi thiên địa như vậy đả kích nàng!
Đồng tử đen nhánh không ngừng xoay chuyển, trong tế bào không an phận ước chừng bắt đầu tác quái, nhìn bọn họ tuấn nam cùng mỹ nữ xinh đẹp đi ra ngoài, nàng chuyển thân lưng như một con mèo đi theo đi tới, không được, văn kiện quốc gia đại sự hình như rất tốt chơi, nàng tạm thời không phất cờ hò reo, muốn đi đấu tranh anh dũng!
Thương Tuyệt Lệ không được tự nhiên đi ở bên cạnh người Cô Ngự Hàn, thỉnh thoảng quay đầu nhìn bàn tay bạch ngọc trên vai, khóe miệng co quắp, Vương có phải cũng có thể nhập diễn quá mức hay không a!
Nói như thế nào hắn cũng đường đường là nam nhi bảy thước, hiện tại dĩ nhiên lại thành nữ tử mảnh mai dựa vào tại bên cạnh người nam nhân, hắn bóp cổ tay nha!
Càng làm cho hắn tức đến đến giậm chân chính là, Vương dĩ nhiên dọc theo đường đi lại càng không ngừng không nghiêm túc lấy tay nâng lên cằm của hắn, nghiễm nhiên một bộ dạng tình thánh phong lưu.
Bối Bối đi theo ở phía sau, đem nụ cười phong lưu của Cô Ngự Hàn thu hết vào đáy mắt, trong lòng nhịn không được một cái phát hỏa, thấy “Mỹ nhân” liền cười đến như vậy tươi tắn đẹp đẽ, thật không hổ là một tên xà háo sắc, nhìn thấy mỹ nữ liền bò lên đi!
|
Q.2 - Chương 147: TA NHẪN NGƯƠI! Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân đang bước đi ở phía trước đột nhiên dừng thoáng cái cước bộ, nghiêng người, dư quang ở đuôi mắt sảo sảo về phía sau tìm kiếm, đến lúc nhìn thấy một bóng hình nho nhỏ quen thuộc, hắn thở dài một hơi, cảnh giác lập tức buông lỏng .
Hạ giọng, hắn đối Cô Ngự Hàn báo cáo nói: “Vương, là Bối Bối tiểu thư ở phía sau đi theo chúng ta.”
Cô Ngự Hàn nhàn nhạt giương môi, nói xong không chút để ý: “Ta biết, cứ để nàng đi theo.”
“Vâng”
Vì vậy Thương Tuyệt Lệ lại tiếp tục cúi đầu, sắm vai trứ mỹ lệ mảnh mai phong tình khuynh quốc giai nhân, bước liên tục sinh hoa cùng với Cô Ngự Hàn đi về phía trước.
Bối Bối tức giận nhìn phía trước hai cái nam nhân, không, phải nói là một cái gian phu một cái “Dâm phụ” , không biết tại sao, coi như biết người đàn bà kia là Thương Tuyệt Lệ, thấy cái sắc xà kia cùng Thương Tuyệt Lệ dựa vào càng gần, nàng liền cảm thấy trong lòng khó chịu, nhất là Thương Tuyệt Lệ bây giờ còn là một đại mỹ nữ, lòng của nàng càng thêm xám xịt !
Mỹ nữ, mỹ nữ, mỹ nữ…
Dưới đáy lòng của nàng gọi đến nghiến răng nghiến lợi, nàng không phải mỹ nữ, hắn cũng ngoái đầu nhìn lại nhất tiếu bách mị sinh dễ nhìn, thật là làm cho người ta uể oải!
Đột nhiên, nàng phát hiện người trước mặt ngừng lại, nàng kinh hách vội vàng dừng bước, cẩn thận hướng tới bụi hoa bên cạnh không xa, đem thân thể nhỏ xinh ẩn đi vào.
Đợi một hồi, từ trong khe hở của những chiếc lá, thấy bọn họ không quay đầu lại, lại tiếp tục đi, nàng mới âm thầm thở phào, tay chân nhẹ nhàng từ trong bụi hoa chui ra, đương lúc nàng cất bước muốn tiếp tục theo, hắn đột nhiên quay đầu lại !
Con ngươi đen thâm thúy của Cô Ngự Hàn thẳng tắp bắn về phía nàng, khiến nàng không còn kịp ẩn núp nữa, phản ứng chậm mất nửa nhịp, nàng bản năng trì độn đã áp dụng hành động, thay đổi cái phương hướng nhảy ra đi, cho là lúc này còn có thể tránh né.
Tuy nhiên, đương lúc ánh mắt của nàng nhìn đến địa phương mà nàng sắp muốn nhảy đến, con ngươi nàng cơ hồ không trợn trừng tới mức sắp rớt ra.
“A…” Nàng hoảng sợ nhìn thân thể mình không thể khống chế được tiếp tục bay đi về phía trước, nơi đó… Chính là một đám lớn cây hoa gai a, những…thứ này, quá rậm rạp, nàng nếu như rơi vào đó, khuôn mặt sẽ nở hoa a!
“Xong xong…” Nàng tuyệt vọng nhắm mắt lại, chờ bản thân bị gai cắm đầy người.
Thấy thế, Cô Ngự Hàn thân thể nhất động, con ngươi đen xẹt qua hồng quang, phút chốc bay đến phía nàng ở bên đó, tại trước lúc nàng rơi vào đám cây hoa gai, dùng bản thân ấm áp ôm trong ngực tiếp được nàng.
“Thình thịch!” Bối Bối cứng ngắc rơi vào trong một khối lồng ngực ấm áp.
“Đau quá, đau quá, đau quá…” Nàng quay người đem tay bưng cái mũi trên mặt liền hô.
Trên đỉnh đầu, hốt nhiên truyền đến tiếng cười chậm rãi: “Tiểu Bối Bối, phương thức ngươi yêu thương nhung nhớ thật đúng là oanh oanh liệt liệt nha.” (trong tiếng trung “aitóng” là từ đồng âm, vừa có nghĩa là tiếng kêu đau quá, vừa có nghĩa là yêu thương nhung nhớ)
Nghe thấy tiếng nói hài hước quen thuộc đến làm cho người ta hận được ngứa răng nghiến chặt, Bối Bối lập tức liền nhảy ra một bước, buông ra cái tay đang che mũi, nghểnh cái chóp mũi vẫn còn ửng hồng ngang ngẩng đầu lên, không sợ chết trừng hắn: “Này này này, mời xem lại cho rõ ràng, ta không phải sẽ đối ngươi yêu thương nhung nhớ, là ngươi thật sự muốn lại đây ôm ta không phải sao, nhìn rõ ràng vị trí, ta một mực vẫn ở nơi này, mà ngươi, hừ, là từ bên kia bay qua tới! Cho nên, là ngươi tới yêu thương nhung nhớ mới đúng!”
“Ha hả a… Tiểu Bối Bối, ta đích thật là tới để yêu thương nhung nhớ, ngươi ôm ta thoáng cái.” Hắn tà ác trơ mặt ra lại tới gần nàng, để cho bọn họ khoảng cách cơ hồ rất nhỏ.
Khoảng cách càng tới gần, khiến nàng có thể càng thêm tinh tường thấy rõ ánh mắt của hắn, ánh mặt trời nhàn nhạt, sách! Hắn …kia cặp mắt hoa đào như là ẩn chứa nhất một làn sóng nước, xinh đẹp được mê người, thiếu chút nữa lại khiến nàng mê muội.
Ô… Cũng là yêu nghiệt!
Đứng vững đứng vững, không thể để cho hắn lại câu dẫn đi.
Bối Bối cố gắng nháy mắt, định thần cho bản thân không rơi vào tay giặc, sau đó đưa tay đi đẩy hắn ra, nhưng chết sống thế nào cũng không thể động hắn lui nửa bước: “Ai muốn ôm ngươi, chuyện cười, muốn ôm ngươi sẽ không đi tìm phía trước cái… Đại mỹ nhân khuynh quốc kia a, tuấn nam mỹ nữ chung một chỗ đa tình thơ ý hoạ a, cần gì cùng cái người bất nam bất nữ tầm thường này ôm? Sẽ khiến người ta cười chết ngươi a!”
Giọng nói của nàng chanh chua bĩu môi, ánh mắt thẳng tắp hướng Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân liếc mắt.
“Khụ khụ khụ… Bối Bối tiểu thư, thuộc hạ phải.. Là Thương Tuyệt Lệ a.” Thương Tuyệt Lệ mỹ nhân cách xa rất bất đắc dĩ nhìn nàng, sau đó dùng thanh âm bản thân nói chuyện.
Bối Bối đô đô miệng: “Ta biết.”
Cái này, Thương Tuyệt Lệ ngây người, nếu Bối Bối tiểu thư biết là hắn, như thế nào còn nói hắn là mỹ nhân a? Còn một bộ… vẻ mặt chanh chua làm như hắn đoạt mất Vương vậy.
Cô Ngự Hàn nhịn không được cúi đầu bật cười, mái tóc dài đen bóng mềm mại tại làn gió lành lạnh bay xuống trên sườn vai, chậm rãi hạ xuống, nhàn nhạt lay động vẻ mặt nhu hòa tà mị của hắn.
Bối Bối buồn bực nhìn hắn vô luận lúc nào cũng đều là bộ dáng yêu nghiệt hấp dẫn người, mặt mếu máo: “Không cho phép!”
“Thật tốt, ta không cười, tiểu Bối Bối đừng nóng giận, ngoan, tiểu Bối Bối của ta so với bất kì ai khác đều xinh đẹp hơn, không cần tự ti a.” Cô Ngự Hàn đối nàng nháy mắt mấy cái, cúi đầu hôn hôn vành tai nàng, thuận tiện vươn đầu lưỡi liếm thoáng cái.
Da thịt mơ hồ nóng lên, Bối Bối rụt lui cổ, lắc mình chui ra khỏi ngực của hắn, kiều nộ: “Cô Ngự Hàn, ngươi… Không cần làm ra những chuyện tình ám muội như thế có được hay không, nhất định sẽ ảnh hưởng tới cái …này hình tượng Vương một nước của ngươi, tục ngữ nói thượng bất chánh hạ tắc loạn!”
“Ha hả… Tiểu Bối Bối, ngươi là đang thay quốc gia của chúng ta lo nghĩ sao?” Hắn cố ý cường điệu “Chúng ta”, con ngươi đen sáng quắc mang theo ánh sáng kiên định.
Bị hắn nhìn chăm chú như vậy, Bối Bối cảm thấy muốn trốn tránh.
“Được rồi được rồi, mặc kệ cái gì theo cái gì đi nữa? Các ngươi muốn đi đâu? Làm việc gì đi?” Bối Bối tò mò đặt câu hỏi.
Cái…này mới là trọng điểm, Thương Tuyệt Lệ biến thành mỹ nữ làm việc, nhất định là chuyện đùa vui nha!
“Muốn đi?” Cô Ngự Hàn dễ dàng nhìn thấu mục đích trong mắt nàng rõ ràng “Chơi” ý đồ, cũng không đoạt mất hăng hái của nàng, nếu nàng theo tới, vậy có thể ở cùng hắn nhiều hơn a…
Con ngươi nháy mắt ngập tràn chờ mong, mắt Bối Bối long lanh nhìn hắn, rất ngoan gật đầu, rất nặng gật đầu: “Ta muốn theo!”
“Vậy ngươi sẽ nghe lời ta?” Cô Ngự Hàn cười đến rất giảo hoạt.
Nhìn hắn vẻ mặt như là không có hảo ý, Bối Bối dừng thoáng cái, sau đó mới gật đầu: “Được… Được rồi, ta sẽ nghe lời.”
“Ngoan, chúng ta đây đi thôi.”
Cô Ngự Hàn duỗi tay ra một chút, ôm nhuyễn lưng của nàng, cử chỉ tao nhã đi về phía trước.
Đợi tới lúc đi tới bên người Thương Tuyệt Lệ, hắn đột nhiên buông nàng ra, hướng nàng nháy mắt mấy cái, sau đó sửa lại mà đặt tay ở bả vai Thương Tuyệt Lệ.
Rống, cái… nam nhân này cứ như vậy đem nàng bỏ mặc đến một bên hóng mát.
Bối Bối phồng quai hàm thoáng cái, tức giận xoẹt xoẹt theo dõi một bên khuôn mặt tà khí của hắn, cái… nam nhân thối này, trái ôm phải ấp! Hắn liền đẹp mặt a!
Giẫm bước tức giận, nàng đi theo bên cạnh bọn họ, cùng nhau đi ra vườn riêng, hướng tới khu chợ mà đi.
Vì kế tiếp là chuyện chơi vui. Ta nhẫn! Co được dãn được mới có thể thành tựu đại sự, nàng – Tô Bối Bối là ngươi làm đại sự hơn nữa là quốc gia đại sự nha!
|
Q.2 - Chương 148: GIÚP TA LAU NGƯỜI! Đang đi trên đường, nàng bất chợt thấy hối hận, đáng lẽ nàng không nên theo đến đây. Ô. . . trông nàng hiện tại bị cái tên nam nhân kia biến thành cái dạng gì thế này?Một lão già bị hói đầu, trên mặt, dưới mũi, còn có hai cái râu mép sơn dương chính hiệu, khi nói chuyện ánh mắt của nàng lại thấy hai cái râu mép đung đưa theo hơi thở của nàng rung lên rung xuống, thiệt là . . . chướng mắt a. Nàng rõ ràng là một tiểu cô nương, lại bị Cô Ngự Hàn biến thành lão già đầu bạc. Ghê tởm nhất chính là Thương Tuyệt Lệ, hắn ta rõ ràng là một nam nhân, cư nhiên lại có thể biến thành nữ nhân xinh đẹp như hoa. Ấm ức nhất là Cô Ngự Hàn lại tự mình biến thành một mỹ nam quý công tử phong lưu!
Đến góc sau một con phố, rốt cuộc Bối Bối cũng không nhịn được nữa, nàng kéo kéo ống tay áo của Cô Ngự Hàn, hết sức giận dữ hét:”Uy, tại sao biến ta trở nên xấu xí như vậy, còn các ngươi lại biến xinh đẹp như vậy hả, hả?
Rống, nàng phi thường, phi thường không phục, bình thường nàng vốn đã không được đẹp rồi, giờ biến hóa lại càng xấu tệ hơn nữa!
Cô Ngự Hàn nhẹ nhàng kéo lại ống tay áo, ánh mắt của hắn lướt lướt qua khuôn mặt nàng vui vẻ từ tốn nói: ”Tiểu Bối Bối, chú ý thân phận, đừng quên bây giờ nàng là người hầu của chúng ta, không nên tùy tiện kéo tay áo của chủ nhân, nếu nàng không muốn bị phạt.” Hắn đưa con mắt mị hoặc nháy nháy với nàng một cách lẳng lơ.
Bối Bối cắn cắn môi, bóp cổ tay không thôi, nay đã cùng với giặc chung một chiếc thuyền, thân lại là người hầu! Thật không phục, đưa mắt về phía Thương Tuyệt Lệ ở bên kia đang ra dáng mỹ nhân xinh đẹp tao nhã, bất giác nhịn không được, liền nhe răng nói: “Hừ, mỹ nhân là độc, là hồng nhan họa thủy”.
Thương Tuyệt Lệ dở khóc dở cười, khi thấy nàng nghiến răng trợn mắt nhìn hắn, chòm râu nhúc nhích, môi mím chặt lại, nàng thở phì phì, hắn muốn cười cũng không dám cười, ráng nén nhịn xuống, bây giờ hắn đang ra dáng đoan trang, lịch sự, khuê nữ thanh tao.
A. . . hắn đột nhiên cảm giác đóng giả nữ nhân cũng không phải là chuyện khó chịu gì cho lắm. Thấy hai người họ nhìn nhau không chớp mắt, đứng ở giữa, quả thật Cô Ngự Hàn thấy không vui, ánh mắt nheo lại, chụp lấy bả vai của Thương Tuyệt Lệ, tay hơi dùng sức, làm Tuyệt Lệ cảm thấy tê liệt một bên vai.
”Vương. . . ”Thương Tuyệt Lệ vội vàng cúi đầu, môi mím lại không dám nhìn Tô Bối Bối nữa, Vương không phải là đang ăn dấm chua hắn với Bối Bối Tiểu thư chứ?
“Nhanh chuyên tâm làm việc của ngươi cho bổn Vương, không mau đem những con chuột đang núp dụ chúng nó đi ra ngoài, không lẽ ngươi muốn đi dạo suốt đêm trên đường hay sao? ” Cô Ngự Hàn không vui, nhếch môi” hừ” nhẹ, con mắt đen buồn bã quét về hướng Bối Bối lúc này đang không hề chú tâm để ý đến phía hắn.
Đang nhìn đông đến nhìn tây, bất chợt Bối Bối cảm thấy lạnh gáy, dường như có ánh mắt mang hơi lạnh chiếu đến, theo bản năng nàng quay đầu lại, chỉ thấy Cô Ngự Hàn đang âm trầm cười lạnh nhìn nàng, cảm thấy không thể nào hiểu nổi cái tên nam nhân gia hỏa này, nàng cũng trợn mắt nhìn lại hắn
Nhìn cái gì mà nhìn, chưa từng thấy qua một lão nhân gia xinh đẹp khả ái râu mép sơn dương sao? Bất giác nàng bĩu môi, quay đầu đi không thèm nhìn hắn. Hừ, hắn đã đem nàng biến thành như vậy, nàng còn chưa tìm hắn để tính sổ, vậy mà còn. . . hắn muốn nổi điên cái gì nữa đây, thật là không hiểu nổi.
Đang trầm tư mặc tưởng, không để ý, bỗng nhiên tai nàng nghe được tiếng nói nặng nề, vọng lên từ trên đỉnh đầu: ”Tiểu Bối Bối mắt của ngươi đang nhìn hướng nào vậy, không phải là đang đi theo ta sao hả?”
Tiếng nói này nghe quen lắm, đầy giận dữ, và có mùi thuốc súng nồng nặc. Bối Bối dứt khoát che tai lại, nhất định không thèm để ý tới hắn, hắn rỉ tai rất giỏi, nàng cũng. . . . Sẽ không!
Thấy nàng cự tuyệt phản ứng, hắn nhếch môi cười, nụ cười đầy vẻ tà mị, tốt lắm, cái. . . tiểu nữ nhân này, đã không thèm quan tâm hắn, lại cùng nam nhân khác nháy mắt ra dấu, hắn đang nói chuyện với nàng, mà nàng cũng không thèm nhìn hắn, tốt lắm, vô cùng tốt a. . . . . làm cho hắn nghiến răng ken két.
“Vương, có người theo dõi chúng ta” Thương Tuyệt Lệ nhẹ nhàng quay đầu, đến gần Cô Ngự Hàn báo cáo, từ ngoài nhìn vào thấy giống như là khuynh thành mỹ nhân ẻo lả dựa vào quý công tử mà nũng nịu.
“Ừ” Cô Ngự Hàn tạm thời không nhìn Bối Bối nữa, mắt hướng về Thương Tuyệt Lệ ra dáng che chở, ôn nhu hữu tình.
Tuấn nam đi cùng mỹ nữ, làm những người đi đường đều quay lại tấm tắc, thật là một đôi nhân tình toàn mỹ.
Bối Bối đi theo một bên, giống như dư thừa, giống như người ta tình nhân đang nói chuyện yêu đương, nàng lại đang làm lão già cản trở. . .
Thấy bọn họ một lần nữa ra dáng tình ý liên tục, Bối Bối nghĩ thầm, không lẽ đang bắt đầu chuyện “Quốc Gia Đại Sự”
Ánh mắt nàng chợt lóe lên tia hưng phấn, thỉnh thoảng đảo ánh mắt ra phía sau, nhìn những người đang theo dõi. Ách, vậy mà là theo dõi sao, tệ quá vậy, nàng chỉ nhìn thoáng cái là biết liền, huống chi 2 người đang diễn trò uyên ương ân ái-họ đều là cao thủ. Từ từ đi tới, bước đến một khách điếm sang trọng.
“Ta muốn 2 gian phòng hảo hạng”. Cô Ngự Hàn nói nhỏ vào tai nàng.
Rống, tại sao lại sai nàng, giống như nàng là người hầu phải chuẩn bị tất cả cho chủ nhân vậy
Hắn lại chớp chớp đôi mắt phượng, ánh mắt phát ra tia tà khí, uy quyền, vừa như nhắc nhở nàng, phải đáp ứng lời nói của hắn.
Bối Bối mím môi, được rồi, được rồi, nàng hiểu rồi, bước tới trước chuẩn bị cho công tử và tiểu thư hai gian phòng vậy.
Thấy nàng miển cưỡng chạy đến bên quầy đặt phòng, ánh mắt của Cô Ngự Hàn trở nên ôn nhu, có lẽ nàng chưa phát hiện ra rằng, càng ngày nàng càng hiểu hắn, chỉ bằng ánh nhìn, nàng đã hiểu tâm tư hắn, nhất cử nhất động của nàng trong lúc tình tự, nàng đã dần dần chiếm hữu lòng hắn mất rồi.
Bối Bối gõ gõ lên quầy ”Chưởng quầy, cho ta 2 gian phòng hảo hạng”.
“Được rồi” chương quầy ngẩng đầu nhìn lên thấy sau lưng Bối Bối có 2 vị nam thanh nữ tú, ánh mắt tỏ ra vui mừng, cười toe toét cất cao giọng.
“Tiểu nhị, đem 3 vị khách quý này lên gian phòng tốt nhất”
“Đến ngay” Tiểu nhị vắt khăn lên bả vai, vôi vã chạy tới
Bối Bối ấm ức nhìn tên chưởng quỹ, rõ ràng là nàng đang cùng hắn nói chuyện, nhưng ánh mắt hắn chỉ đăm đăm, miệng cười toe toét vào 2 yêu nghiệt nam nữ ở phía sau nàng, hoàn toàn không để nàng vào trong mắt, rống, trời ạ, bề ngoài quan trọng như vậy sao?
Nhất định là sau này nàng phải học hóa trang, tô điểm bản thân cho thực xinh đẹp, tâm thích hư vinh, ai mà chẳng có a.
Nhẹ nhàng xoay người lại. Cô Ngự Hàn cất giọng ôn nhu phân phó: “Phiền ngươi đem cho ta một thùng nước nóng”.
“Ngươi muốn nước nóng làm gì” không hiểu, theo thói quen Bối Bối lên tiếng hỏi, quên mất bản thân hiện tai đang giả trang làm người hầu
Cô Ngự Hàn vẩn ung dung, toát ra vẻ thanh cao, tôn quý cười:”Ngươi tới hầu hạ ta lau người”
“Đi thôi” Quay người hắn buông nhẹ một câu, đơn giả mà lưu loát, sau đó mang theo Thương Tuyệt Lệ đi lên thang lầu. Bối Bối tức giận đến nỗi nói không nên lời, chỉ biết nhận lệnh đi lẽo đẽo theo sau như một tên hầu.
Chỉ là trên đường đi đến phòng, ánh mắt của nàng không tự chủ được nhìn trừng trừng vào bóng lưng của 2 người đi trước.
|