Chính Phi Của Độc Vương
|
|
|
CHƯƠNG 52: CÓ NGƯỜI TẬP KÍCH
"Thái tử điện hạ tôn quý, Khuynh Thành không dám trèo cao! Cho nên tự giác trở lại ngồi trong xe ngựa của mình, Công chúa cũng cho rằng như vậy ư?" Tiêu Khuynh Thành ngồi trên xe ngựa, phong thái tao nhã, nghiêm chỉnh.
Công chúa Ngữ Luân khinh thường hất cằm: "Đương nhiên, chỉ có nữ tử Hoàng gia mới xứng đôi với ca ca ta. Mặc dù ngươi có địa vị Quận chúa cao quý, nhưng lại xuất thân từ dân thường, hơn nữa còn là thứ nữ."
Nàng ta vừa đến kinh đô liền biết tất cả mọi chuyện, xem ra đã có người thật sự không chịu từ bỏ ý đồ với nàng rồi, muốn hành hạ nàng cho đến chết, sau đó mới chịu thu tay lại, chẳng qua nàng căn bản khinh thường.
Tiêu Khuynh Thành không nói.
Ánh mắt Dạ Vô Minh đảo qua Ngữ Luân, hắng giọng, khẽ trách mắng: "Ngữ Luân, ở đây là Đại Tấn, không được vô lễ. Quận chúa là do Hoàng Thượng khâm điểm, vậy nên dĩ nhiên cũng là người Hoàng gia. Hoàng huynh đi xem mắt nữ tử, không phải xem bối cảnh, mà là nhìn vào tài đức của họ, hiểu chưa?"
Lời nói trong miệng hắn lộ ra sự cưng chiều, đồng thời thêm một ít nghiêm túc.
Nhưng Ngữ Luân lại xì mũi coi thường, nàng ta vừa mới ra đời thì đã vô cùng cao quý, cho nên tự nhiên sẽ coi thường Tiêu Khuynh Thành, nàng ta ít biết rõ về nàng, chỉ nghe lời đồn đãi vô căn cứ, như vậy, cũng là chuyện bình thường.
Đội ngũ to lớn chậm rãi đi về phía trước, vào cửa thành, qua đường cái phồn hoa, thì vẫn còn một con đường mòn nhỏ hẹp, bởi vì hôm nay Thái tử Đại Dực quốc và Công chúa đi sứ, cho nên tạm thời phong tỏa.
Hai bên đường mòn kinh đô là núi cao, sự sống trải rộng khắp nơi. Đầu hạ, thời tiết không quá nóng bức, gió nhẹ thổi vào mặt, có một loại cảm giác mát mẻ. Nhưng đường mòn bình thường như vậy nhất định là không ổn.
Mặc dù ở kinh đô, nhưng có không ít nghịch tặc dám âm thầm lập tổ chức cướp đoạt của cải. Chỉ có điều đối tượng đều là người bình thường, như vậy vừa được tiền tài, vừa không dấy lên sóng to gió lớn.
Người dám làm chuyện như vậy, tuyệt đối không phải hạng tầm thường, cho nên phần lớn người bị hại chỉ có thể ngậm bồ hòn mà thôi.
Hôm nay đội ngũ đi sứ đi ngang qua, hiển nhiên sẽ phải kiểm tra tầng tầng lớp lớp, đảm bảo tuyệt đối không chút sơ sót nào. Thế nhưng cẩn thận mấy cũng có sơ sót, có rất nhiều chuyện cũng không phải như ý muốn của con người.
Một làn gió lạnh phất qua, khả năng nghe của Tiêu Khuynh Thành rất cao cho nên liền cảm giác được xung quanh có động tĩnh lạ, bỗng dưng ngồi dậy vén rèm lên, la lớn: "Toàn quân đề phòng, quân địch đang tới đây, cần phải bảo vệ tốt Thái tử điện hạ và Công chúa Ngữ Luân."
Toàn bộ người Đại Tấn đều biết Tiêu Khuynh Thành đã biến thành một nhân tài, võ công và tài năng đều không phải người bình thường. Lời nói của nàng không chút giả dối, lập tức đề cao cảnh giác, chuẩn bị nghênh chiến bất kì lúc nào.
Rầm rầm.
Dường như là âm thanh của những tảng đá lăn xuống, đột nhiên nàng trừng lớn hai mắt, "Rút lui! Tiến về sơn cốc đằng trước."
Một giọng nói cứng rắn rơi xuống.
Vô số khối đá lớn rơi xuống từ trên đỉnh núi, Tiêu Khuynh Thành liều lĩnh chạy đến giữa không trung, lấy nội lực đẩy những khối đá kia ra. Dạ Vô Minh híp mắt, thế nào cũng không ngờ nữ tử này không sợ chết như vậy, dám lớn mật đi nghênh chiến như thế.
Hắn huýt sáo, phân phó thị vệ bên cạnh, "Bảo vệ tốt Công chúa, bản Thái tử đi giúp Quận chúa."
"Dạ! Điện hạ."
Hiện trường một mảnh hỗn loạn, đá rơi xuống không ngừng, lập tức một đám hắc y nhân ùn ùn tấn công tới. Tình huống vô cùng đột ngột, không kịp đề phòng.
Nội lực Tiêu Khuynh Thành đã sớm luyện đến trạng thái Lô Hỏa Thuần Thanh, chống lại mấy hòn đá lớn hoàn toàn không thành vấn đề, nhưng mà vừa phải ngăn cản những tảng đá lớn, vừa phải đánh trả với một đám hắc y nhân công kích, thể lực của nàng đã có phần chống đỡ hết nổi.
Bởi vì có Dạ Vô Minh trợ giúp, cho nên không tốn nhiều thời gian để xử lý xong những loạn tặc nọ. Thị vệ cũng bị thương không ít.
Tiêu Khuynh Thành kiểm tra những sát thủ kia, không người nào còn sống, xem ra đối phương đã có chuẩn bị, chỉ cần thất bại, liền tự sát, tuyệt đối sẽ không lưu lại dấu vết. Nàng cắn môi dưới, lạnh lùng rủa một tiếng: "Chết tiệt..."
|
CHƯƠNG 53: ÁM VỆ
Dạ Vô Minh chỉ là lẳng lặng đứng đó khoanh hai tay nhìn Tiêu Khuynh Thành đứng trong đám thi thể, một bộ bạch y phiêu dật được ánh trăng chiếu sáng lúc này nàng như Tiên tử giáng trần động lòng người. Chỉ là thần sắc trên mặt nàng không thể ví như là Tiên tử, chỉ có thể là Yêu tinh. . .Một yêu tinh mê hoặc người.
Phút chốc hắn nhẹ cau lại lông mày, bổng dưng xoay người, nâng kiếm trong tay chặn lại mũi tên đánh tới, mũi tên không giống bình thường, trên thân mũi dính đầy chất độc, còn là cực độc! Mũi tên bị Dạ Vô Minh nâng kiếm đánh trả tuy nhiên bay ngược trở lại, không kịp cản cắm vào người hắn, máu thấm vào trường bào không ít.
Tiêu Khuynh Thành bổng nhiên ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ thấy gương mặt trắng bệch của Dạ Vô Minh, nàng cau lại lông mày, một phen phong bế nguyệt đạo của hắn, khẽ rủa một tiếng: " Ngươi là Thái tử điện hạ, sao lại thay ta ngăn chặn mũi tên, thật ngu xuẩn."
"Vì ngươi, chết cũng đáng giá, ngươi tin không?" Dạ Vô Minh nở nụ cười đầy thâm ý, Tiêu Khuynh Thành không muốn đi truy cứu, thầm nghĩ trong đây có sự tình, nếu không mục đích của đối phương hoặc giả thật muốn một kiếm hai mạng.
Bảo vệ Thái tử Bắc Chu!
Đồng thời an bài sát thủ diệt nàng ? !
Thật là có đủ tàn độc! Không đúng, này không phải một nhóm người ngựa, phải là hai nhóm người, bọ ngựa bắt ve, chim sẽ núp đằng sau.Thoạt nhìn nàng đã trở thành mục tiêu của rất nhiều người, được người coi trọng như vậy, thật là không tưởng tượng nổi.
Tiêu Khuynh Thành thế nhưng ôm cả người Dạ Vô Minh giơ roi vọt đi, trước đó không quên đối Ngữ Luân công chúa nói một câu: "Công chúa theo đại đội về kinh trước, Khuynh Thành muốn dẫn Thái tử điện hạ đi tìm thuốc, sẽ mau chóng trở về hoàng cung."
Tình huống bây giờ quá khẩn cấp, nếu không phải độc tố trên người hắn được khống chế, chắc chắn đã rơi vào hôn mê sâu. Nàng hiểu được không nhiều, nhưng từ trong miệng đệ đệ nên nàng biết được chút ít. HIện tại đi Ôn Tuyền Đại Tự Sơn giúp hắn khống chế chất độc, để cho đệ đệ xem một chút có hay không có giải dược.
"Ngươi khuẩn trương vì ta sao?" Dạ Vô Minh cư nhiên không dùng tôn xưng, mà dùng 'ta' để nói.
Tiêu Khuynh Thành thật nhanh quất ngựa, không rảnh trả lời câu hỏi của hắn, hắn chỉ có thể một mình lảm nhảm bên tai: "Ai nha. . .Thật ra thì chết, như vậy cũng tốt, ngươi liền thiếu ta một cái ân tình. Ta muốn gia nhập Thất Phiến Môn, ngươi cũng không có lý do cự tuyệt."
"Hắc hắc, thật ra thì con người của ta không sợ chết, thích nhất chính là nhìn người khác vì mình khẩn trương, loại cảm giác đó thật là tuyêt."
"Tiêu Khuynh Thành, hay là vậy đi, ngươi lấy thân báo đáp, cho là báo ân đi!".
Tiêu Khuynh Thành thật là không có lời nào để nói, vì sao mỗi nam nhân đều hướng nàng nói những lời giống nhau, cái gì lấy thân báo đáp, muốn biểu diễn tiết mục rắm chó không kêu, ở cổ đại, sao có thể tùy ý như vậy.
Dạ Vô Minh nhìn Tiêu Khuynh Thành không thèm để ý đến mình, đang định chuẩn bị nổi giận, bởi vì nguyên nhân cảm xúc không ổn định, huyết mạch xông lên, sắc mặt một trận tái mét, lập tức ngất lịm trong ngực Tiêu Khuynh Thành.
Nàng nhàn nhạt liếc một cái, vô tình hay cố ý nói: "Rốt cuộc an tĩnh, đúng là nam nhân ồn ào."
Nếu trước khi Dạ Vô Minh ngất đi nghe được lời này, tuyệt đối thấy hối hận khi thay cô gái nhỏ này cản một mũi tên, nàng cư nhiên không cám ơn, còn nói ra lời nói ác độc như vậy, ghét bỏ hắn ồn ào, thật vô tình.
Đem Dạ Vô Minh đưa đến Đại Tự Sơn, mệnh A Thiết đem hắn lột sạch ném vào ao trong, sau đó lạnh nhạt nói: "Như thế nào? Tra ra được rồi sao?".
"Đó là một chi ám vệ, ở Đại Tấn rất thường gặp, người có quyền thế đều bố trí ám vệ cho riêng mình, Thoạt nhìn, ám vệ năng lực đều bình thường. Nếu không sẽ không dể dàng như vậy bị môn chủ diệt sạch."
|
P/S: t sắp thi rồi, t bảo đảm thi xong bộ truyện này sẽ là bộ full. Mong mn ủng hộ. Còn nữa, mấy tuần tới t sẽ cố gắng dành time up truyện, thanks!
|
CHƯƠNG 54: TA MUỐN NGƯƠI CHIỆU TRÁCH NHIỆM
Tiêu Khuynh Thành đưa ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương, sau đó nhếch môi cười, "Được, ta hiểu rồi. Chuyện này nếu ngươi có thời gian rãnh thì điều tra xem, còn không thì thôi. Lần này ta không có việc gì, người nọ chắc có thể sẽ ra tay với ta lần nữa, cho nên ta không có nhiều thời gian."
"Dạ, Môn Chủ. Vậy thuộc hạ nên rút lui? Hay vẫn canh giữ ở bên cạnh Thái tử điện hạ, thay ngài chăm sóc hắn." Khóe miệng A Thiết khẽ nhếch, chẳng lẽ Quận chúa muốn đích thân canh giữ tại đây?
Tiêu Khuynh Thành lạnh nhạt phất tay, "Không cần, ta sẽ tự mình trông coi chỗ này, độc của hắn vẫn chưa được giải, ta phải tìm thuốc giải cho hắn, hơn nữa hiện tại hắn còn chưa tỉnh, ngươi đi xuống đi."
"Dạ, Môn Chủ."
A Thiết chính là một gián điệp, một gián điệp chân chính, hắn vừa xuống núi, liền lập tức đến phủ Dục Vương, bẩm báo đầu đuôi câu chuyện báo cho Hạ Hầu Ý. Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy trên mặt chủ tử có một tia biểu cảm dao động, lúc bình thường thì lạnh nhạt giống như pho tượng.
Tiểu Dực biết được tin tức, ngay tức khắc chạy đến Đại Tự Sơn, nhìn độc trên người Dạ Vô Minh, mím môi lắc đầu thở dài: "Thật nhìn không ra người này trúng độc nặng như vậy, tỷ, hắn còn chưa chết, rõ là vô cùng may mắn."
Tiêu Khuynh Thành ấn nhẹ mi tâm của hắn, "Đệ phải biết rằng nếu không có hắn thay tỷ cản mũi tên ấy, đoán chừng tỷ đã nằm ở chỗ này nửa sống nửa chết rồi. Vẻ mặt đệ như thế rốt cuộc là có thuốc giải hay không?"
Tiểu Dực kêu gào, "Tỷ, đệ mới tám tuổi, cho dù đệ là thiên tài, cũng phải cần có thời gian học tập chứ. Loại độc này, cho đệ một ít thời gian. Tạm thời đệ thử một lần, bất luận thành công hay không, tỷ tỷ có thể đứng trách đệ không."
Tiêu Khuynh Thành lườm tên tiểu gia hỏa nọ một cái, "Đi đi, đệ tranh thủ thời gian nghĩ biện pháp cho tỷ. Bây giờ người Đại Dực quốc đang nổi điên tìm hắn, nếu hắn có chuyện, đầu tỷ tỷ đệ khó mà giữ được."
"Đã rõ!"
Tiểu Dực lập tức lấy từ trong miệng túi ra một quyên sách dược cẩn thận lật xem.
Đến chạng vạng tối, Dạ Vô Minh yếu ớt tỉnh lại, nhìn quanh bốn phía, không phải như trong tưởng tượng của hắn, hắn cho rằng ít nhất là ở trong khuê phòng của nàng, đáng tiếc không phải. Đây là?
"A..."
Tiếng thét chói tai của Dạ Vô Minh kéo Tiêu Khuynh Thành từ trong khoảnh khắc nghỉ ngơi ngắn ngủi tỉnh lại, nàng xoa xoa huyệt Thái Dương, đi đến bên cạnh ao, "Ngươi rống to cái gì hả? Một người nam nhân, kêu khó nghe như vậy sao?"
"Sắc ma! Ngươi lại có thể cởi y phục của ta, Tiêu Khuynh Thành! Ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!" Dạ Vô Minh từ trong nước đứng lên, nắm quần áo che ở trước ngực, đáng tiếc chiếc mũi chỉ vào Tiêu Khuynh Thành đã lên án hết thảy.
Tiểu Dực lập tức đưa đầu tới, "Thái tử điện hạ Đại Dực quốc, có thể người đã hiểu lầm, quần áo này là do ta cởi, không phải tỷ ta. Chẳng qua hiện tại người ngược lại tự đem bản thân mình cho tỷ tỷ ta nhìn hết..." Nói xong tiểu gia hỏa nọ còn tà ác chỉ vào chỗ nào đó.
Đầu Dạ Vô Minh đầy vạch đen, lập tức nắm trường bào mặc lên người, đi nhanh đến trước mặt Tiêu Khuynh Thành: "Không được, ngươi phải chịu trách nhiệm. Bây giờ ta hoàn toàn bị ngươi nhìn hết sạch, không chừa một chỗ."
Tiêu Khuynh Thành vô cùng bình tĩnh nhún nhún vai: "Thái tử điện hạ, Khuynh Thành chịu không nổi cái trách nhiệm này, còn nữa là chính người không cẩn thận để ta nhìn thấy, nào có quan hệ với ta?"
"Tiêu Khuynh Thành, ngươi cái nữ nhân bạc tình này, ngươi bảo bổn điện hạ làm sao đối mặt với liệt tổ liệt tông đây." Bộ dáng Dạ Vô Minh vô cùng uất ức, quả thực không cách nào làm cho người ta nhìn thẳng.
Tiểu Dực bên cạnh chớp mắt vài cái: “Tỷ, tỷ cứ chịu trách nhiệm với hắn đi. Dù sao hắn có quyền thế, lại có tiền, nuôi hai chúng ta, tuyệt đối không thành vấn đề. Có lẽ nên suy xét lại”.
|