Hồng Hoang Chi Minh Hoàng
|
|
Chương 35: Thanh tẩy
"Tôn thượng muốn đến Bắc Hoang, đây là đại sự! Cường giả Man Thú tộc ta yên lặng thời gian dài như vậy, những sinh linh Hồng Hoang mới hóa hình kia còn tưởng ra Man Thú ta dễ ức hiếp. Thậm chí còn có kẻ chuyên săn giết Man Thú ta, lấy nanh, vuốt, da, cốt để luyện khí, luyện đan. Đây là khinh nhờn đối với Man Thú nhất tộc ta, càng là bất kính đối với tôn thượng! Tất cả nên diệt sát! Diệt tuyệt Hồng Hoang, làm cho cả Hồng Hoang phải nhớ kĩ hung uy của Man Thú nhất tộc, không dám mạo phạm!" - Côn Mạc quay về Thần Nghịch nói ra, ngữ khí càng ngày càng kịch liệt. "Ừm!" - Thần Nghịch nhẹ nhàng gật đầu, thấp giọng trầm ngâm.
Man Thú mặc dù số lượng đông đảo, chiếm cứ Hồng Hoang, thế nhưng cường giả trong tộc chân chính mà nói, vô cùng thưa thớt.
Đây cũng là nguyên nhân khiến cho một số người đối với Man Thú có chút khinh nhờn.
Đến bây giờ, thậm chí còn dùng thi thể Man Thú để luyện khí, luyện đan, điều này làm cho Thần Nghịch cực kỳ phẫn nộ.
Man Thú nhất tộc hóa hình từ Hỗn Độn Thần Ma, trời sinh cao quý, lại bị làm nhục như vậy.
Những sinh linh Hồng Hoang ti tiện này, đáng chết!
"Truyền lệnh xuống Man Thú nhất tộc, ba năm sau, chúng ta một lần nữa thanh tẩy Hồng Hoang, đem những con chuột vừa hóa hình trốn trong bóng tối kia bắt cho bằng được. Lần này bổn tọa tự thân xuất mã, Đại Tế Ti lưu lại trấn thủ Man Hoang Điện!" - Thần Nghịch âm thanh trịnh trọng nói ra.
Man Thú nhất tộc đại thanh tẩy, diệt sát sinh linh Hồng Hoang, hết thảy Man Thú cảnh giới Thất Ất Kim Tiên, Kim Tiên đều xuất động, tìm khắp mỗi một tấc Hồng Hoang, tìm những sinh linh trốn trong bóng tối kia.
Mặc kệ cho là hóa hình hay chưa hóa hình, hết thảy diệt sát!
Đại thanh tẩy này, từ lúc Man Thú nhất tộc thành lập liền bắt đầu, bất quá khi đó Man Thú sinh ra linh trí không nhiều, cường độ thanh tẩy không mạnh, vì lẽ đó mà có nhiều con cá lọt lưới.
Mà bây giờ, Man Thú cảnh giới Kim Tiên ngày càng nhiều, đối với sự tình diệt sát sinh linh Hồng Hoang cũng ngày càng tăng, điều này khiến Thần Nghịch rất hài lòng.
Vì lẽ đó mỗi một trăm vạn năm liền tiến hành thanh tẩy một lần, cơ hồ đã hình thành nên truyền thống của Man Thú nhất tộc.
Thời gian tiến hành thanh tẩy lần này còn cách một trăm ngàn năm, nhưng mà Thần Nghịch rõ ràng bị sự tình của Thương Nghịch kia kích thích, lại thêm trước đây không lâu, Thương Nghịch cùng Đế Thiên đại chiến tại Bất Chu Sơn, phân nửa Hồng Hoang đều cảm nhận được.
Thần Nghịch cũng cảm nhận được nguy cơ, trong Hồng Hoang vậy mà sinh ra nhiều Đại La Kim Tiên như vậy, xem ra thanh tẩy còn chưa đủ, nên trong lòng hắn quyết định, về sau càng phải thanh tẩy thường xuyên hơn.
"Vâng, tôn thượng!" - Côn Mạc hồi đáp.
"Thuộc hạ có cảm giác, người kia chính là một trong hai người trước đây từng đại chiến tại Bất Chu Sơn!" - Côn Mạc từ tốn nói.
"Ngươi nói là, hắn có một kiện Tiên Thiên Chí Bảo?" - Thần Nghịch nhíu mày, giọng nói có chút cao giọng. "Vậy thì hắn càng đáng chết" - Thần Nghịch tiếp tục nói.
"Nếu như vậy, Man Thú tộc nhân ta ở phương Nam e rằng không dễ chịu! Uy thế của Tiên Thiên Chí Bảo thật không đơn giản!" - Côn Mạc lắc đầu nói ra.
"Sẽ có tổn thất một chút, nhưng chưa đến mức thương gân động cốt. Man Thú nhất tộc ta chiếm lĩnh Hồng Hoang ngàn vạn năm, khắp nơi đều trải rộng dấu chân của tộc ta. Liền xem như tộc nhân ở phương Nam cũng nhiều không kể xiết, làm sao có thể bị một người làm trọng thương! Tiên Thiên Chí Bảo cũng không thể!" - Thần Nghịch nói ra, trong giọng nói có chút tức giận.
Tiên Thiên Chí Bảo a! Nếu có một kiện Tiên Thiên Chí Bảo, thực lực của hắn tuyệt đối sẽ đề thăng một mảng lớn.
Đáng tiếc, chỉ bởi vì hắn là Man Thú, căn bản không có cơ hội tìm được loại bảo vật này.
Toàn bộ Man Thú nhất tộc, có rất ít Linh Bảo.
Mặc dù Thần Nghịch dựa vào nhục thân cường đại liền có thể chống lại Hồng Hoang, nhưng làm gì có người nào không muốn nắm giữ Tiên Thiên Chí Bảo đâu, hắn cũng không phải là Tổ Vu, không có cách nào sử dụng Linh Bảo.
"Ta ngược lại có chút hi vọng hắn sẽ động thủ với tộc nhân ta ở phía Nam, như vậy liền có thể cho ta đầy đủ thời gian để tới phía Nam!". Phương Nam cách Cực Bắc chi địa rất xa, dựa vào tốc độ của hắn muốn đuổi tới đó, cũng phải mất mấy năm công phu đi.
Lúc đó thì mọi chuyện đã xong rồi.
Vì lẽ đó hắn cần thời gian.
Đương nhiên, điều kiện thì này thì phải cần Thương Nghịch bất động một chỗ, nếu không thì Hồng Hoang lớn như thế, muốn tìm một người căn bản cũng không phải dễ.
"Nghĩ tới Man Thú nhất tộc không được Đại Đạo phù hộ. Chúng ta chính là hậu đại của Hỗn Độn Thần Ma, xuất thân cao quý lại chật vật như vậy, lại luôn có những tên tặc tử muốn diệt Man Thú ta! Trước thì có Bất Chu Sơn hai người nắm giữ Tiên Thiên Chí Bảo, hiện lại có đại địch như thế, làm gì còn có đường nào cho Man Thú nhất tộc chúng ta!" - Thần Nghịch cảm khái nói, nhưng trong giọng nói lại vô cùng kiên định.
Man Thú nhất tộc sẽ chân chính xưng bá Hồng Hoang!
"Lúc này, Thái Dương Chúc Chiếu hẳn là ở phía Nam Hồng Hoang đi?!" - Côn Mạc nhàn nhạt nói với Thần Nghịch, nói ra một cái tên rất lạ lẫm.
Thái Dương Chúc Chiếu!
"Hừ! Không biết hắn đặt Man Thú nhất tộc ta ở chỗ nào, đem bổn tọa đặt ở chỗ nào trong mắt hắn! Trong lòng của hắn có nghĩ đến hoàn cảnh của Man Thú nhất tộc ta sao?" - Thần Nghịch hừ lạnh một tiếng nói ra, nhìn như là rất bất mãn với người tên Thái Dương Chúc Chiếu.
"Tôn thượng, Thái Dương Chúc Chiếu chính là tộc nhân của Man Thú ta, đây là điều vĩnh viễn không thể thay đổi. Cho dù hắn đối với tôn thượng có chút khúc mắc, nhưng đối mặt với đại sự của nhất tộc ta, hắn nhất định sẽ lấy nhất tộc làm trọng. Hắn sẽ không tha thứ cho bất kì điều gì gây bất lợi cho Man Thú nhất tộc!" - Côn Mạc khuyên giải, nói.
Hắn không hi vọng nội bộ Man Thú xảy ra bất hòa không đáng có, hắn càng muốn bảo tồn thực lực cho chiến tranh trong tương lai, cho nên nội bộ hài hòa rất là trọng yếu.
Thái Dương Chúc Chiếu chính là cường giả bên trong Man Thú nhất tộc, tu vị gần đạt bằng với Thần Nghịch.
Thần Nghịch hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì.
Hắn cũng biết tính cách của Thái Dương Chúc Chiếu là như vậy, vì lẽ đó Thần Nghịch mới có thể nhẫn nhịn hắn.
Nhưng nếu hắn nghĩ thực lực của hắn đủ mạnh để khiêu chiến vị trí của Thần Nghịch, như vậy Thần Nghịch sẽ cho hắn biết, hắn đã nghĩ sai.
Vị trí của Thần Nghịch không phải là kẻ nào cũng có thể khiêu chiến, hắn muốn dẫn dắt Man Thú nhất tộc chân chính xưng bá Hồng Hoang.
"Hừ! Hắn là vẫn nên cầu nguyện không gặp phải người kia đi!"
|
Chương 36: Ba động của Tiên Thiên Chí Bảo
Thương Nghịch coi như là nếu biết, Man Thú nhất tộc vì hắn mà phát động thanh tẩy Hồng Hoang sớm hơn, Thương Nghịch cũng không có chút dao động.
Sinh linh Hồng Hoang sồng chết, có liên can gì đến hắn?
Coi như nguyên nhân là do hắn, thì cũng là đáng đời, yếu ớt nhỏ bé, chính là một cái tội.
Thương Nghịch cảm giác được có người đang tính toán, thôi diễn để truy tìm hắn. Vì lẽ đó mà hắn đã xóa sạch dấu vết.
Xem như Thần Nghịch dù biết mà tìm hắn thì như thế nào?
Chỉ cần Man Thú đừng chọc tới hắn, các ngươi hủy diệt Hồng Hoang, diệt sát sinh linh, ta tìm kiếm Chí Bảo, tranh đoạt khí vận, ai cũng đừng can thiệp vào việc của nhau. Nếu như Thần Nghịch sáng suốt, không cần nói thì sẽ không trêu chọc tới mình, nếu không thì Thương Nghịch không ngại giẫm một cước lên đầu Man Thú nhất tộc.
Nhưng lúc này, tâm tư Thương Nghịch hoàn toàn không đặt ở đây, hắn mở to hai mắt, nhìn về phía Đông.
Nơi đó truyền đến một cỗ ba động nhàn nhạt, mặc dù rất yếu, khoảng cách cũng rất xa thế nhưng Thương Nghịch vẫn có thể cảm thấy.
Thần sắc Thương Nghịch ban đầu có chút kinh ngạc, càng về sau càng hưng phấn, hiện tại thì chính là hoàn toàn kinh hỉ.
Hắn không nghĩ tới nơi này vậy mà làm cho hắn bắt gặp một thứ.
"Đây là, ba động của Tiên Thiên Chí Bảo!" - Thương Nghịch hưng phấn nói ra.
Cảm giác của hắn sẽ không sai, thân hắn có mấy kiện Tiên Thiên Chí Bảo, loại ba động này đối với hắn rất quen thuộc.
Hẳn là có người sử dụng Tiên Thiên Chí Bảo chiến đấu với nhau, tựa như trận chiến mà Thương Nghịch dùng Hỗn Độn Chung đánh với Đế Thiên tại Bất Chu Sơn cách đây không lâu.
Bất quá, uy thế của kiện Tiên Thiên Chí Bảo này kém xa với Hỗn Độn Chung, ảnh hưởng của nó chỉ giới hạn trong vòng ức vạn dặm.
Điều này là tất nhiên, uy thế của nó không thể nào so với Khai Thiên Chí Bảo - Hỗn Độn Chung, mặt khác, sức mạnh của người thi triển nó, so ra còn kém xa Thương Nghịch.
Ai nói vận khí bản thân mình không đủ?
Đi một chuyến tới Hồng Hoang, tìm thấy hai kiện Cực Đạo Linh Bảo, hắn ý còn chưa muốn về lại Minh Giới liền gặp phải cảnh này, đây đúng là vận khí đến, muốn đỡ cũng không đỡ được.
Kiện Tiên Thiên Chí Bảo này đã có chủ, vấn đề này đối với Thương Nghịch mà nói, không là gì cả? Thương Nghịch am hiểu nhất, chính là "giết người đoạt bảo!".
Nhìn uy thế của kiện Tiên Thiên Chí Bảo này, thực lực của chủ nhân nó cũng không cường đại bao nhiêu, hẳn là chưa đạt tới cảnh giới Đại La Kim Tiên đâu.
Như vậy cũng tốt, một cái Thái Ất Kim Tiên, coi như là một kiện Tiên Thiên Chí Bảo đi, người này, Thương Nghịch muốn lưu lại.
Thực lực như vậy cũng dám cầm Tiên Thiên Chí Bảo đi rêu rao? Chưa biết là ai diệt ai!
Ở trong Hồng Hoang, nếu như thực lực ngươi không phải là mạnh nhất, tốt nhất nên biết thu liễm một chút.
"Gặp phải bổn tọa, là ngươi không may rồi!" - Thương Nghịch tà mị nở nụ cười, ánh mắt của hắn lấp lóe rạng rỡ.
Khí tức hủy diệt liền tản ra, trong nháy mắt đem không gian phía trước Thương Nghịch đánh vỡ, làm xuất hiện một cái hắc động.
Thân ảnh của Thương Nghịch liền bước vào trong, biết mất ở trong hư không.
Đây chính là phương hướng đi tới địa phương có kiện Tiên Thiên Chí Bảo kia, khoảng cách ức vạn dặm đối với Thương Nghịch không tính là quá xa, tốn chút thời gian liền có thể đến.
Người khác nhìn thấy Tiên Thiên Chí Bảo liền cách ra xa, sợ bị sức mạnh cúa nó liên lụy.
Nhưng đối với Thương Nghịch mà nói, đó giống như là một món ăn mỹ vị.
Có thêm một kiện Tiên Thiên Chí Bảo, tương lai tranh đoạt bá chủ Hồng Hoang sẽ càng thuận lợi.
Phía nam Hồng Hoang, cách Huyết Hải ức vạn dặm, nơi này xung quanh đều là đồi núi, đại bộ phận đều là đất đá, chỉ có ít ỏi cỏ cây cường ngạnh mà sinh trưởng.
Khai Thiên ba ngàn vạn năm, Hồng Hoang hoàn toàn thê lương tiêu điều, nhưng đã xuất hiện chút sinh cơ.
Ngoại trừ linh căn linh thảo thì những thực vật không có chút linh khí nào, chính là đại diện tiêu biểu nhất cho sự sống lẻ loi ở Hồng Hoang.
Không thể nghi ngờ, đây là dấu hiệu Hồng Hoang bắt đầu diễn hóa sinh cơ, dưới sự hoành hành ngang tàn của Man Thú, Hồng Hoang bắt đầu ban cho sinh linh hóa hình một tia sự sống.
Chỉ là, mảnh địa vựa này đã bị núi thây biển máu che lấp, ở đây toàn bộ đều là thi thể Man Thú.
Mỗi một thi thể Man Thú như là một tòa núi nhỏ, mà theo thực lực của chúng càng mạnh, thân thể của chúng lại càng lớn.
Man Thú đạt tới cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, thân thể cao đến ngàn trượng đều có.
Mà hàng trăm thi thể Man Thú ngã xuống ở chỗ này, thi thể đều còn nguyên vẹn hoàn chỉnh, thật giống như đối với người khác, chúng còn có tác dụng.
Trăm vạn thi thể Man Thú to lớn, đem phạm vi phương vi trăm vạn dặm đều phủ kín, che lại sơn phong, toàn bộ cảnh tượng nhìn thấy mà giật mình.
Ở vị trí trung tâm, có bốn con Man Thú to lớn, thân thể của chúng so với những con khác đều lớn hơn rất nhiều, thân thể mấy ngàn trượng tựa hồ chiếm hết cả thế giới trước mắt.
Bốn con Man Thú hướng lên trời gào thét, tản ra sát khí nồng đậm, cự uy ngập trời, giống như muốn đem Thiên Địa xé rách, nanh vuốt to lớn xuất ra liền có thể đánh gãy một ngọn núi. Bọn chúng đều đạt đến cảnh giới Thất Ất Kim Tiên, hơn nữa còn không phải Thái Ất Kim Tiên sơ kì.
Hung uy mênh mông này, chí ít cũng là cảnh giới Thái Ất Kim Tiên trung kì.
Mỗi một con đều chiếm cứ một phương, đều phóng tới hướng ở giữa, phát ra tiếng gào thét tận trời cao, phẫn nộ, bạo ngược, sát ý mênh mông, tựa như muốn đem người ở giữa kia xé thành trăm mảnh.
Nhưng bọn chúng cũng biết, chuyện đó cũng không dễ dàng.
Người kia bị bọn chúng bao vây, thực lực cường đại, cảnh giới cũng cao hơn so với bọn chúng.
Mặc dù bọn chúng xuất động trăm vạn Man Thú vây giết người này nhưng kết quả lại cực kì thảm hại, nhìn những thi thể Man Thú xung quanh thì liền biết.
Mặc dù người kia cũng bị thương, nhưng bọn chúng cũng không dám xem thường.
Một người sắp chết, thời khắc cuối cùng thường sẽ bùng phát ra sức mạnh cường đại, vô cùng khủng bố.
Nhưng bất kể thế nào, bọn chúng tựa như chiếm ưu thế, bốn con Man Thú cảnh giới Thái Ất Kim Tiên hậu kì vây công một Thái Ất Kim Tiên viên mãn.
Bằng vào cơ thể cường hãn, bốn con Man Thú kia cơ hồ liền có thể phán tử người kia.
Từ khi Thú Hoàng - Thần Nghịch truyền lệnh tiến hành Đại thanh tẩy, bọn chúng liền trung thành chấp hành, diệt sát toàn bộ sinh linh Hồng Hoang.
Mà người kia thực lực cao như vậy, tương lai sẽ đạt tới trình độ nào càng không thể biết, nhất định trở thành họa lớn cho Man Thú nhất tộc, nhất định không thể bỏ qua.
Nhưng làm cho bọn chúng cảm thấy kì quái là, gia hỏa này tựa như không hề cảm thấy hắn sắp đến thời khắc tử vong, bộ dáng như đạt được kế hoạch, ha ha cười nói: "Ha ha ha! Chết đi! Đều đi chết đi! Man Thú các ngươi đều đáng chết, căn bản các ngươi không nên xuất hiện ở Hồng Hoang. Ta muốn đem tất cả các ngươi đều luyện hóa hết!"
|
Chương 37: Càn Khôn Đỉnh
Bốn con Man Thú to lớn, thân thể chiếm một nửa Thiên Địa, giống như bốn toàn sơn phong sừng sững, khí thế trầm trọng, ánh mắt hung ác, nanh vuốt sắc bén, tùy thời đều có thể hướng về phía người bị vây ở giữa một kích trí mạng.
"Bốn con Man Thú ngu xuẩn các ngươi, thật sự cho rằng có thể thắng được ta sao?! Ta chính là Càn Khôn Lão Tổ, chấp chưởng Càn Khôn, như thế nào có thể để cho những thứ ti tiện dơ bẩn như các ngươi tính toán?!" - Đứng ở giữa bốn con Man Thú, ánh mắt của Càn Khôn Lão Tổ đầy vẻ cao ngạo, khinh thường hừ lạnh một tiếng.
Hắn nhìn qua bốn con Man Thú, tràn ngập khinh miệt.
Trong tay hắn cầm một thanh bảo kiếm, tên là Càn Khôn Kiếm, chính là một kiện Cực Đạo Linh Bảo, là phối hợp Linh Bảo của hắn, bên trong ẩn chứa Càn Khôn Pháp tắc cường đại.
Trước đây không lâu, dựa vào thanh bảo kiếm này, Càn Khôn Lão Tổ diệt sát hàng trăm vạn Man Thú.
Mặc dù hao phí rất nhiều thời gian, bản thân cũng bị thương, nhưng cũng chứng minh hắn thật sự cường đại.
Càn Khôn Kiếm lưỡi kiếm sắc bén, tản ra Càn Khôn chi lực, một kiếm xuất ra liền khiến cho Man Thú sinh cơ đoạn tuyệt.
Bất quá đối mặt với bốn con Man Thú cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, Càn Khôn Kiếm cũng có một chút bất lực.
Dù sao Man Thú, trời sinh nhục thể cường đại, cùng một cảnh giới, nếu không có Linh Bảo phụ trợ, sinh linh Hồng Hoang căn bản không phải là đối thủ Man Thú.
Theo lý thuyết, sinh linh Hồng Hoang cảnh giới Kim Tiên trở xuống có thể diệt sát Man Thú cùng ngang cảnh giới, bởi vì bọn chúng không có linh trí, ngu xuẩn.
Liền xem như nhục thể cường đại, cũng không thể sánh bằng sinh linh Hồng Hoang.
Sinh linh từ cảnh giới Kim Tiên về sau, có thể trấn áp một chút Man Thú không có trí tuệ.
Nhưng từ cảnh giới Thái Ất Kim Tiên về sau, Man Thú có trí tuệ cùng sinh linh Hồng Hoang không kém bao nhiêu.
Bằng vào nhục thể cường đại, hoàn toàn có thể diệt sát sinh linh Hồng Hoang, tình huống hoàn toàn trái ngược.
Càn Khôn Lão Tổ, cảnh giới mặc dù là Thái Ất Kim Tiên viên mãn, nhưng nếu như không có Càn Khôn Kiếm phụ trợ, đối đầu với bốn con Man Thú cảnh giới Thái Ất Kim Tiên trung kì, tương đối có chút tốn sức.
Đương nhiên, cho dù là có Càn Khôn Kiếm, tình huống của hắn cũng không tốt hơn chút nào.
Dù sao Man Thú cường đại, không thể dùng cảnh giới để áp chế, huống chi hắn còn đang thụ thương.
Nhưng mà Càn Khôn Lão Tổ cư nhiên lại không có chút sợ hãi, xem ra hắn còn có át chủ bài a!
"Áp chế lâu như vậy, chính là vì muốn đem bốn các ngươi dụ ra ngoài. Đều nói Man Thú các ngươi rất ngu xuẩn, nhưng ta thấy các ngươi lại rất khôn khéo. Chuyện gì các ngươi cũng đều để cho bọn lâu la xông vào trước! Bằng không, Lão Tổ ta không cần phải phí nhiều công phu như vậy, còn để bản thân bị thương, đáng chết!" - Càn Khôn Lão Tổ lạnh mặt, hùng hùng hổ hổ, bộ dạng giống như nắm chắc phần thắng trong tay.
Ngay sau đó, sắc mặt hắn liền thay đổi, vui sướng cười phá lên, nếp nhăn trên mặt đều nhăn lại thành một đóa hoa cúc.
Không sai, bình thường tự xưng Lão Tổ đều là người có bộ dáng già nua, cái bộ dáng này cùng thực lực không có liên quan gì với nhau, chỉ là lựa chọn của mỗi người ở thời điểm hóa hình.
Bộ dáng lão niên có, trung niên có, thanh niên có, còn có tiểu hài tử.
Giống như Hồng Quân, bộ dáng chính là một lão niên, Thần Nghịch là một đại hán trung niên, còn Thương Nghịch cùng Đế Thiên đều là bộ dáng thanh niên.
Bọn họ đã đạt đến loại cảnh giới này, thời gian đã không còn ảnh hưởng đến bọn họ, đây chỉ là tự thân lựa chọn của họ.
"Tất cả nên kết thúc rồi, các ngươi đã tới, vậy liền lưu lại đi!" - Càn Khôn Lão Tổ hưng phấn nói ra, nhìn bốn con Man Thú tựa như là đang nhìn bốn món sơn hào hải vị, ánh mắt hưng phấn. "Bốn cái thi cốt Man Thú cảnh giới Thái Ất Kim Tiên hậu kì, đây là tài liệu tốt cỡ nào a, còn có thể luyện chế một kiện Tiên Thiên Chí Bảo! Không uổng phí lão tổ ta tiêu phí nhiều đại công phu!" - Càn Khôn Lão tổ nói ra, tinh tế đánh giá thân thể của bốn con Man Thú, giống như đang lựa chọn xem cái nào tốt hơn.
Trong mắt hắn, bốn con Man Thú này là tài liệu luyện chế tốt nhất.
Đám Man Thú hắn giết trước đó, đẳng cấp vốn thấp, coi như luyện chế ra Đan Dược Linh Bảo, cũng là đẳng cấp thấp, tác dụng với hắn rất nhỏ.
Mà hắn vẫn muốn tìm kiếm thi thể Man Thú cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, nhưng quá ít ỏi, loại Man Thú đạt đến cảnh giới này rất khôn khéo.
Chúng vừa cảm thấy có gì đó không đúng liền chạy trốn mất dạng.
Lần này cuối cùng cũng bắt được bốn con, liền tuyệt nhiên không thể thả đi.
Hắn chính là đào hố cho đám Man Thú này, dùng bản thân mình làm mồi nhử, còn cố ý để bản thân bị thương, dẫn dụ bốn con Man Thú này xuất hiện.
Hai bên, ai cũng có mục đính của mình, liền xem là ai có át chủ bài mạnh hơn.
Nghe thấy Càn Khôn Lão Tổ nói muốn dùng bản thân bọn chúng để làm tài liệu luyện chế, bốn con Man Thú dùng ánh mắt cừu hận nhìn chằm chằm Càn Khôn Lão Tổ.
Loại phương thức đối đãi này, so với việc trực tiếp giết chết bọn chúng còn khó chịu hơn.
Gặp phải tình cảnh này, nhóm Man Thú liền trực tiếp, liều lĩnh muốn giết chết người kia!
Lần này thì tốt, Càn Khôn Lão Tổ cũng không cần lo lắng bốn con Man Thú này bỏ chạy, bọn chúng muốn cùng hắn đồng quy vu tận.
Trảo thủ to lớn mang theo bão táp đánh về phía Càn Khôn Lão Tổ, làm rặng núi nổ tung.
Bốn cái trảo thủ ở bốn phía đem Càn Khôn Lão Tổ bao vân bốn phía, muốn đem hắn ép vào tuyệt lộ.
Đối mặt loại nguy hiểm này, Càn Khôn Lão Tổ liền vung Càn Khôn Kiếm đã dính đầy máu tươi của Man Thú, mở ra một khe hở.
Nhưng là như vậy, tình huống của Càn Khôn Lão Tổ vẫn vô cùng nguy hiểm Lúc này, Càn Khôn Lão Tổ lại nhẹ nhàng nở nụ cười, trong tay hắn xuất hiện một cái đỉnh nhỏ màu xanh, Càn Khôn chi lực bộc phát còn mạnh mẽ hơn Càn Khôn Kiếm.
So với Cực Đạo Linh Bảo còn mạnh mẽ hơn? Vậy thì chỉ có thể Tiên Thiên Chí Bảo, cái đỉnh trong tay của Càn Khôn Lão Tổ chính là Tiên Thiên Chí Bảo - Càn Khôn Đỉnh, là do tòa sen Hỗn Độn Thanh Liên hóa thành.
Nắm giữ tác dụng trấn áp Càn Khôn, còn có thể nghịch phản Tiên Thiên.
Có thể luyện khí, luyện đan phẩm chất tuyệt đỉnh, lại còn có thể đem Hậu Thiên Linh Bảo, nghịch phản thăng thành Tiên Thiên Linh Bảo, hơn nữa còn có lực công kích cùng phòng thủ cường đại.
Bảo vật này chính là phối hợp Chí Bảo của Càn Khôn Lão Tổ, đồng tu luyện Càn Khôn Pháp tắc, mà hắn vì vậy mà xưng là Càn Khôn Lão Tổ.
Nói đến, Càn Khôn Lão Tổ cũng coi như là kẻ giàu có trong Hồng Hoang, một kiện Tiên Thiên Chí Bảo - Càn Khôn Đỉnh, một kiện Cực Đạo Linh Bảo - Càn Khôn Kiếm, nói không chừng còn có món Linh Bảo khác.
Những kiện Linh Bảo phối hợp này, đều là phẩm chất cao, chứng tỏ hắn vô cùng giàu có.
Nếu thực lực của hắn không đủ cường đại mà nắm giữ nhiều bảo vật như vậy, thì hắn chính là một con dê béo.
Cũng may mắn, hiện tại thực lực của hắn là Thái Ất Kim Tiên viên mãn nên mới có thể sống đến bây giờ, hơn nữa còn có tâm tình diệt sát Man Thú để luyện khí, luyện đan.
Chỉ có điều, hắn không biết rằng, hắn thật sự bị người khác coi là một con dê béo.
|
Chương 38: Càn Khôn Lão Tổ
Càn Khôn Lão Tổ tế ra Tiên Thiên Chí Bảo - Càn Khôn Đỉnh, uy thế cường đại của Tiên Thiên Chí Bảo lan ra, quét ngang mọi thứ.
Công kích của bốn con Man Thú liền dừng lại, bọn chúng chấn kinh nhìn Càn Khôn Đỉnh.
Loại uy thế từ Tiên Thiên Chí Bảo này, bọn chúng chưa từng cảm thụ qua, nhưng chúng từ trong đó, có thể cảm thấy loại uy hiếp chí mạng.
Nhao nhao kinh hãi, không nghĩ đến người này lại có một kiện Tiên Thiên Chí Bảo ẩn giấu.
Chiến đấu trước đó, dù bản thân hắn bị thương, cũng không thấy hắn sử dụng, là vì cái gì? Không hề nghi ngờ, mục tiêu của hắn chính là bốn con Man Thú cảnh giới Thái Ất Kim Tiên này.
Vì muốn dẫn dụ bọn chúng xuất hiện, hắn lấy bản thân làm mồi nhử.
Bốn con Man Thú lập tức xuất hiện cảm giác không ổn, át chủ bài này của Càn Khôn Lão Tử, thật sự là quá mạnh.
Bọn chúng có tự tin có thể diệt sát một Thái Ất Kim Tiên viên mãn đang bị thương, cho dù là hắn cầm Cực Đạo Linh Bảo trong tay cũng vậy.
Nhưng lại nếu thêm một kiện Tiên Thiên Chí Bảo thì sao? Bọn chúng không biết! Nhưng lúc này, nói cái gì cũng muộn rồi.
Có một kiện Tiên Thiên Chí Bảo, Càn Khôn Lão Tổ làm sao có thể bỏ qua bọn chúng được, chỉ có thể liều chết một trận.
Huống chi, Tiên Thiên Chí Bảo thì như thế nào?
Man Thú chiến thiên chiến địa khắp Hồng Hoang, còn sợ cái gì?
Bọn chúng trước đó vẫn tránh mà không ra mặt, bởi vì bảo tồn thực lực.
Man Thú khác có thể giải quyết được người này sẽ tự nhiên mà đến, còn bọn chúng thì muốn cố gắng tu luyện, đi theo bước chân của Thú Hoàng, vì tương lai của Man Thú nhất tộc.
Lúc này không cần nói gì nữa, chiến! Ngươi không chết thì là ta vong!
Càn Khôn Đỉnh tế ra, trong nháy mắt hóa to lớn vô cùng, đến mấy ngàn trượng, lơ lửng trên đầu Càn Khôn Lão Tử, tản mát ra uy thế cường đại của Tiên Thiên Chí Bảo, Càn Khôn Pháp tắc bộc phát ra từng tầng tầng sóng, lan tràn ra khắp bốn phương Thiên Địa.
Một bên khác là bốn cái thủ trảo khổng lồ hướng về phía Càn Khôn Lão Tổ, làm núi non vỡ nát, còn kéo theo cuồng phong khủng bố khiến cho Thiên Địa biến sắc.
Bốn con Man Thú dùng nhục thân cường đại, cường ngạnh đối kháng với Tiên Thiên Chí Bảo.
Oanh! Một tiếng vang thật lớn, cả hai va chạm với nhau tạo thành một cỗ cuồng phong khiến cho không gian vỡ vụn, vô số hắc động xuất hiện, Hỗn Độn chi khí từ bên trong thẩm thấu ra ngoài.
Nhưng Hồng Hoang lúc này vẫn rất kiên cố, vô cùng cường đại.
Loại không gian vỡ vụn này trong nháy mắt liền được Hồng Hoang chi lực lấp đầy.
Nhưng ba động từ bọn họ lại không có dừng lại, tiếp tục lan tràn ra bốn phía.
Ở bên trong, đương nhiên sức mạnh của Càn Khôn Đỉnh làm chủ, chính là ở thời điểm này, Thương Nghịch liền cảm nhận được ba động của Tiên Thiên Chí Bảo.
Ba động của công kích lan tràn ra, thi thể Man Thú phạm vi mấy trăm vạn dặm xung quanh nổ tung, huyết nhục nhuộm đỏ cả đại địa.
Mà trực tiếp đối đầu với Càn Khôn Đỉnh, uy thế của bốn con Man Thú càng không dễ chịu, sức mạnh của Tiên Thiên Chí Bảo như thế nào lại đơn giản như vậy.
Cái gọi là Chí Bảo, chính là Linh Bảo chí cao vô thượng.
Linh Bảo ở trước mặt Tiên Thiên Chí Bảo, chỉ có thể bị đánh thành tro bụi.
Sự thật chính là như vậy, bốn cái trảo thủ của bốn con Man Thú trước mặt Tiên Thiên Chí Bảo, căn bản là không đáng để nhắc tới.
Sau khi oanh kích va chạm xảy ra, bốn tiếng gầm rống bi thống đồng thời vang lên, bốn con Man Thú ngửa mặt lên trời gào to, vô cùng thống khổ, tựa như là bị thương.
Trảo thủ của bọn chúng sau khi va chạm với Càn Khôn Đỉnh cơ hồ đã bị hủy nát, sức mạnh của Tiên Thiên Chí Bảo quá khủng khiếp, tuyệt không phải là thứ mà thân thể Man Thú cảnh giới Thái Ất Kim Tiên có thể chống đỡ.
Đây cũng chính là duyên cớ mà Càn Khôn Lão Tổ chỉ đạt tới cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, nếu đổi lại là Thương Nghịch, một kích này trực tiếp có thể khiến cho bốn con Man Thú vong mạng.
Trảo thủ đẫm máu chống đỡ lấy thân thể khổng lồ ngàn trượng, chỉ còn Càn Khôn Đỉnh sót lại, lơ lửng giữa hư không.
Càn Khôn Lão Tổ nhìn thấy tình huống này liền ha ha cười lên, hắn biết, bốn con Man Thú này, không chạy thoát được!
"Nghiệt súc! Uy thế Tiên Thiên Chí Bảo như thế nào mà các ngươi có thể chống đỡ!" - Càn Khôn Lão Tổ cười lạnh nói, nhưng mà biểu hiện của hắn lộ ra vẻ đắc ý không nói nên lời.
"Man Thú ngu xuẩn các ngươi, hủy hoại Hồng Hoang, khí vận đã sớm tan hết, chỉ còn lại nghiệp lực vô biên. Vậy thì để Lão Tổ ta trừng trị các ngươi, vì để cho Man Thú nhất tộc giảm bớt một chút nghiệp lực, Lão Tổ ta làm chuyện này cũng là làm chút công đức!" - Càn Khôn Lão Tổ chính nghĩa nói ra, bộ dạng uy phong lẫm liệt, giống như hắn thật sự vì Hồng Hoang mà ra tay.
Nhưng ánh mắt của hắn nhìn bốn con Man Thú đã bán đứng hắn, ánh mắt đầy vẻ tham lam.
Không thể không nói hắn rất giống với Hồng Quân, luôn luôn xem mình như là kẻ đứng đầu phe chính nghĩa, bản thân mình vĩnh viễn luôn là đúng, vĩnh viễn vì chính nghĩa.
Kẻ mà mình muốn giết, tuyệt đối chính là kẻ ác, mình thì chính là vì Hồng Hoang mà trừ hại!
Nếu như Thương Nghịch có mặt ở đây, hắn muốn hỏi rằng có phải bọn lão già đều dối trá như thế này hay không?
Ta vẫn còn rất thuần khiết a!
Càn Khôn Lão Tổ lập tức phát động sức mạnh của Càn Khôn Đỉnh.
Càn Khôn Pháp tắc cường đại ngưng tụ ra khí thế cuồng bạo, phóng tới bốn con Man Thú.
Càn Khôn Lão Tổ sẽ không bỏ qua cho bọn chúng, nhân lúc hắn bị thương mà muốn mạng hắn, giờ đây hắn xem như hoàn trả ân oán đầy đủ.
Oanh!
Lần công kích này, Càn Khôn Đỉnh bộc phát ra lực lượng càng cường đại hơn.
Nhưng mà bốn con Man Thú đã chứng kiến được sức mạnh của Tiên Thiên Chí Bảo, đối với lần công kích này của Càn Khôn Đỉnh đã có phòng bị.
Chúng không còn đần độn mà dùng trảo thủ trực tiếp công kích với Càn Khôn Đỉnh như lần trước nữa, ngược lại chúng kịch liệt né tránh sang bên cạnh, công kích Càn Khôn Lão Tổ.
Đương nhiên đây chỉ là phí công, không có gì bất ngờ xảy ra, Man Thú diệt vong đã là kết quả chú định.
Càn Khôn Lão Tổ đạt cảnh giới Thái Ất Kim Tiên, thực lực thôi động Càn Khôn Đỉnh có hạn, nhưng cũng đủ để diệt sát bốn con Man Thú!
Bất quá chỉ là tốn không ít thời gian, nhục thân của Man Thú vô cùng cường hãn, cứ như vậy mà trực tiếp đón nhận công kích của Càn Khôn Đỉnh, mấy lần mới chết đi!
Một con, hai con...
Thẳng đến con Man Thú cuối cùng, nó cũng là con Man Thú mạnh nhất trong số, chống đỡ đến cuối cùng.
Nó không có sợ hãi, đối mặt với tử vong, nó chỉ có chiến ý dạt dào.
Tại thời khắc cuối cùng khi nó ngã xuống, con mắt to lớn nhìn thẳng vào Càn Khôn Lão Tổ, giống như đang mỉm cười, ngay sau đó Càn Khôn Lão Tổ liền nghe thấy một đạo âm thanh truyền đến.
"Sinh linh ti tiện, ngươi chạy không thoát! Đại nhân lập tức liền sẽ giá lâm, ngươi sẽ hứng chịu lửa giận từ đại nhân, tiếp nhận trừng phạt của Man Thú nhất tộc đi!".
Nghe được âm thanh này của Man Thú, Càn Khôn Lão Tổ sững sờ, sau đó khinh thường nói ra: "Đại nhân? Dưới uy thế Càn Khôn Đỉnh của ta, bất quá cũng chỉ là thêm một bộ tài liệu thượng đẳng mà thôi! Chỉ cần không phải Thần Nghịch tự mình đến, Lão Tổ ta lại có sợ gì! Ai! Thật là đáng tiếc, thi thể đang yên lành lại trở thành bộ dáng này, phẩm chất bị hạ xuống một bậc! Các ngươi sao không hảo hảo để cho Lão Tổ ta thu các ngươi thì tốt bao nhiêu?" - Càn Khôn Lão Tổ nhìn thi thể Man Thú, chậc lưỡi đáng tiếc nói ra, da mặt thật đúng là dày!
Nhưng mà hắn không có đi thu chiến lợi phẩm, ngược lại, hắn nhìn về một hướng, từ tốn nói: "Đạo hữu! Quan sát lâu như vậy, cũng nên ra đi!"
|
Chương 39: Thương Long
Thời điểm Càn Khôn Lão Tổ dùng Càn Khôn Đỉnh giao chiến với Man Thú, hắn cũng đã cảm nhận được khí tức của người kia, ở phía đông, cách đây mười vạn dặm.
Không biết người này đã ẩn trốn ở đó bao lâu, cho dù là Càn Khôn Lão Tổ cũng mượn nhờ Tiên Thiên chi lực của Càn Khôn Đỉnh mới có thể phát hiện ra khí tức của người kia.
Nhưng lúc đó hắn đang giao thủ với Man Thú, chỉ là hiếu kì tại sao người kia không thừa cơ mà xuất thủ.
Hiện tại việc đã xong, mặc kệ là địch hay bạn, cũng cần phải gặp người kia một lần.
Âm thanh trầm thấp của Càn Khôn Lão Tổ truyền đãng đến phương đông xa xôi, ẩn chứa lực lượng chấn nhiếp, giống như muốn nói cho người kia nếu không xuất hiện, Càn Khôn hắn liền động thủ.
"Đạo hữu chậm đã! Bần đạo không có địch ý!" - Lại một âm thanh vang lên giữa Thiên Địa, trầm thấp nặng nề. Mặc dù để cho Càn Khôn Lão Tổ biết để hắn không động thủ.
Tĩnh lặng không gợn sóng, bình thản thong dong lại mang theo chút bá khí nhàn nhạt, tựa như là nói một câu nói bình thường đơn giản.
Căn bản không thèm để ý Càn Khôn Lão Tổ sẽ sử dụng Càn Khôn Đỉnh công kích mình hay không?!
Vừa dứt lời, Thiên Địa đột nhiên biến sắc, mây đen to lớn lập tức che kín bầu trời, đem phạm vi trăm vạn dặm xung quanh toàn bộ che kín, khiến cho ánh sáng một tia cũng không thể lọt, đè ép một mảnh khiến người khác cảm thấy khó chịu.
Những thứ này đối với Càn Khôn Lão Tổ mà nói không là cái gì, ánh sáng từ trước tới nay không phải là nguyên tố quan trọng đối với cảnh giới Thái Ất Kim Tiên trở đi.
Càn Khôn Lão Tổ cảm thấy hứng thú là, gia hỏa này là ai?
Vậy mà có thể làm ra động tĩnh không nhỏ, so với thời điểm bốn con Man Thú kia xuất hiện còn muốn mạnh mẽ hơn.
Cái này chính là đại diện cho thực lực của gia hỏa này, thời điểm xuất hiện liền khiến cho Thiên Địa biến hóa, người này, cũng là người tu đạo.
Giờ phút này, giữa Thiên Địa nổi lên sấm chớp, tích tụ không biết bao nhiêu năng lựa, tựa như một thùng thuốc nổ, tùy thời có thể bạo phát.
Sau một khắc, một tiếng vang lớn xuất hiện, một đạo sấm sét to lớn vang ầm lên.
Tại mảnh Thiên Địa bị che lấp này, đạo sấm sét kia tựa như một thanh đao, đem Thiên Địa chém thành hai nửa.
Mưa rào tầm tả rơi xuống, bạo phong cuồng nộ khiến cho mảnh Thiên Địa này rung chuyển.
Mưa to gió lớn, sấm chớp liên hồi, Thiên Địa đại biến, người kia xuất hiện liền kéo theo dị tượng như thế, chứng tỏ năng lực của hắn phi phàm, không thể coi thường.
Càn Khôn Lão Tổ trong lòng thầm nghĩ, cũng nâng cao tinh thần, thái độ không còn khinh thị như trước nãy.
Đương nhiên là người này cũng ra oai phủ đầu đối với Càn Khôn Lão Tổ, như nói rằng Càn Khôn Lão Tổ nếu không có Càn Khôn Đỉnh trong tay, hoặc không phải là cảnh giới Đại La Kim Tiên liền trấn áp không được hắn.
Chỉ có để cho hắn biết mình lợi hại, mới có tư cách đứng ngang hàng cùng hắn nói chuyện.
Ánh mắt Càn Khôn Lão Tổ nhìn chằm chằm vào vị trí trung tâm của cuồng phong, chỗ đó xuất hiện một thân ảnh to lớn.
Cao tới chín nghìn trượng, chiếm cả một khoảng không đầy mây đen, đôi mắt to lớn giống như hai cái mặt trời nhỏ, tản ra quang mang kinh khủng.
Thân thể to lớn giống như Man Thú loại rắn, uốn lượn từng khúc, dưới thân lại có mười hai cái móng vuốt, trên đầu có hai cái sừng, hướng thẳng lên phía chân trời, bá khí phi phàm.
"Long?" - Càn Khôn Lão Tổ sững sờ, trong đầu liền lập tức xuất hiện một cái tên. Đây chính là cái tên mà Đại Đạo đã ban cho bọn họ, người khác thời điểm nhìn thấy họ, trong đầu sẽ liền xuất hiện cái tên này.
Càn Khôn Lão Tổ bình tâm lại, nhìn vào thực lực của người kia, đã là Thái Ất Kim Tiên viên mãn giống như mình, Càn Khôn Lão Tổ lập tức yên lòng, căn bản đối với mình không tạo được uy hiếp.
Mặc dù thương thế trước đó giao đấu với Man Thú còn chưa có khôi phục, nhưng trong tay còn có Càn Khôn Đỉnh, cảnh giới dưới Đại La Kim Tiên, hắn là vô địch.
Càn Khôn Lão Tổ rõ ràng quá tự tin vào Càn Khôn Đỉnh.
Cũng khó trách, uy thế của Tiên Thiên Chí Bảo ai có thể địch lại?
Hồng Hoang lại có được mấy món Tiên Thiên Chí Bảo?
Nếu không phải đang thụ thương, bằng không liền để cho gia hỏa này nếm thử mùi vị lợi hại của Tiên Thiên Chí Bảo.
Lại nói thể phách của hắn, so ra càng quý hơn Man Thú, là một tài liệu luyện khí tốt.
"Bần đạo Thương Long, thỉnh qua đạo hữu!" - Long thân to lớn chậm rãi thu nhỏ lại thành một cái trung niên cao lớn, xuất hiện trước mặt Càn Khôn Lão Tổ, mà dị tượng mây đen sấm chớp cũng biến mất theo.
"Bần đạo Càn Khôn, thỉnh qua đạo hữu!" - Càn Khôn Lão Tổ cũng thi lễ nói.
"Đạo hữu quan sát đã lâu, không biết có gì chỉ giáo?" - Càn Khôn Lão Tổ từ tốn nói, chỉ còn thiếu một cái biểu tình không chào đón nữa là đủ, mau mau muốn đuổi người đi.
Lúc này trận chiến đã xong, gia hỏa này mới xuất hiện, còn có thể có chuyện gì?
Chỉ có thể là những thi thể Man Thú này, là tài liệu luyện khí luyện đan tốt a!
Nhưng chiến lợi phẩm của mình làm sao có thể để cho người khác nhúng tay?
Càn Khôn Lão Tổ suy bụng ta ra bụng người, xưa nay sẽ không nghĩ người trong Hồng Hoang quá tốt bụng, mà sự thật cũng chính là như vậy!
Nếu như mà nói mình cùng Man Thú lưỡng bại câu thương, gia hỏa này tuyệt đối sẽ xuất hiện chiếm tiện nghi.
Liền nhìn xem, chẳng hạn như lúc này, e rằng hắn đều đang nghĩ có nên động thủ hay không?
Càn Khôn Lão Tổ đang thụ thương, dù sao Tiên Thiên Chí Bảo cũng quá mê người. "Đạo hữu không nên hiểu lầm!
Bần đạo là thấy ở đây có người cùng Man Thú đại chiến. Man Thú này hủy hoại Hồng Hoang, tội không thể xá!" - Thương Long từ tốn nói, khí độ phi phàm.
"Bần đạo thân là một phần của Hồng Hoang, tự nhiên ra tay ngăn cản, diệt sát Man Thú. Có thể tới đây đã thấy, đạo hữu lấy sức một mình diệt sát đám Man Thú kia, thật khiến cho bần đạo cảm khái" - Thương Long nói ra, giống như đang lấy lòng Càn Khôn Lão Tổ.
Nhưng mà thần thái lại không có chút gì làm ra vẻ, thật giống như là vì suy nghĩ cho Hồng Hoang.
Có thể Càn Khôn Lão Tổ sẽ không tin!
Tên Thương Long này không hề nhắc đến Càn Khôn Đỉnh, ba động mạnh như vậy, Càn Khôn Lão Tổn tin rằng Thương Long không thể không biết, không chừng còn đang có ý đồ gì đây?!
Càn Khôn Lão Tổ cũng hợp tác, không đề cập tới, hai người bắt đầu đàm đạo. Đàm luận về đại thế Hồng Hoang, đàm luận Hồng Hoang hoang tàn, Man Thú đáng giận, vân vân...
Đến cuối cùng, Thương Long cũng thấy Càn Khôn Lão Tổ bị thương không nặng, động thủ khả năng thành công không lớn.
Mà Càn Khôn Lão Tổ cũng vui vui vẻ vẻ đối đáp.
"Cùng đạo hữu tương giao là thu hoạch không nhỏ a! Thế nhưng thời gian không còn sớm, bần đạo cũng có chút sự tình cần xử lí, không quấy rầy đạo hữu nữa!" - Thương Long cáo từ, nói.
Chuyến đi này coi như là kết giao bằng hữu, tuy rằng ở thời điểm mình gặp nguy hiểm sẽ giẫm lên hai chữ bằng hữu này, nhưng trong Hồng Hoang, có ai mà không phải là như thế này?
"Vậy thì tốt, bần đạo cũng muốn rời đi. Lần này sự tình thật may mắn, nếu đạo hữu có thời gian, mời đến động phủ của ta làm khách!" - Càn Khôn Lão Tổ cười nói ra.
"Nhất định!" - Hai người dối trá cười cười, một bộ dạng lưu luyến chia tay.
Ngay lúc này, giữa Thiên Địa đột nhiên truyền đến âm thanh: "Các ngươi một người cũng đi không được. Giết tộc nhân Man Thú ta, muốn chết!"
|