Vị Hoàng Hậu Đến Từ Ngàn Năm Sau
|
|
Chương 15
Sau một hồi rẽ ngang rẽ dọc,qua hết ngự hoa viên rồi ngự thư phòng….cuối cùng nó đã đến được chính điện,”Thật làm nó mệt muốn chết luôn,mặc dù được người ta kiệu đi nhưng dù sao đây cũng ko phải xe hơi thời hiện đại nên ngồi trên kiệu mà nó cứ cảm giác như đang ngồi trên xe chở vật liệu xây dưng vậy,xóc lên xóc xuống,ruột gan phèo phổi như muốn lộn tùng phèo hết cả lên vậy!”
-Thật mừng vì được thoát khỏi cái kiệu đấy,cũng may là hồi sáng ta chưa có ăn gì,nếu không thì ăn được bao nhiêu thì giờ này chắc cũng bị đem tống ra ngoài hết quá!_Nó nhỏ giọng than vãn.Bước chân vẫn bước theo vị công công kia,cho đến khi cái giọng khủng khiếp bên cạnh nó vang lên.
-Hoàng hậu nương nương giá đáo!_Nó lúc này ngẩng đầu lên quan sát thì đã thấy bản thân đứng trước đại điện rồi.Bỗng lúc này toàn đại điện vang lên.
-Hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!_Toàn bộ các sứ thần cùng quan đại thần đều hành lễ với nó.Tất nhiên,tuy ai cung hành lễ nhưng thật ra tất cả đều đồng loạt ngước lên nhìn nó.Nhìn mái tóc vàng óng ánh,uốn lượn như sóng,nhìn vẻ đẹp chim sa cá lặn ,vẻ đẹp đó càng trở nên nguy nghiêm như một mẫu nghi thiên hạ hoàn hảo khi nó khoác trên mình phượng bào cùng cách trang điểm kia khiến nàng thật sự như một điều gì đó khiến nhân gian không ai dám với tới.Không chỉ có các quan đại thần,mà hắn đang ngồi phía trên cao kia từ lúc nhìn nó bước vào cũng đã hoàn toàn bị khí chất của nó thu hút,hắn thật không nghĩ 1 cô nương nhí nhảnh như nó lại cũng có lúc trở nên ra dáng đúng nghĩa như 1 vị hoàng hậu như vậy.Trên người nó cũng mang theo một cỗ khí chất cao quý áp đảo như hắn vậy,cả thiên hạ này cũng chưa có ai mang được khí chất cao quý giống với hắn,nó có lẽ cũng chính là người đầu tiên.
Ai đó lúc này vẫn đang ngẩn ngơ trước tiếng hành lễ của sứ thần và quan trong chiều.Bỗng,lúc này Hoàn nhi ở bên cạnh kéo kéo tay nó,gọi nhỏ:
-Nương nương,…..
Thấy vậy,nó liền lập tức lấy lại hình tượng,bắt chước giống trong phim, lãnh đạm buông lời:
-Miễn lễ!_Nói rồi,nó nhẹ nhàng chuyển mình bước lên phía trước.
-Tạ hoàng hậu nương nương!_Nó chẳng thèm quan tâm lời của các quan viên sứ thần, sóng mắt chỉ lo chuyển động tìm xem mình ngồi ở chỗ nào.Cùng lúc này thì phía trên đại điện vang lên âm thanh trầm thấp uy nghiêm của hắn.
-Băng nhi!Đến đây!
Nó thấy vậy liên ngước lên trên : “Đã biết,hóa ra là chỗ của ta là ở trên ấy a!cũng cao ghê ta!nhưng ta thật chẳng muốn ngồi cạnh cái tên sao chổi ấy tẹo nào,nếu không vì ở đây có tất nhiều người thì ta đã…..thôi thì ta nhân từ,giữ cho hắn tí xíu mặt mũi vậy”.Nó thẳng lưng tiến đến phía trên đại điện đến bên hắn,nó tình cờ lướt qua phía Phong Huyễn thì bắt gặp ngay ánh mắt dò xét của một người đàn ông trung niên khoảng ngoài bốn mươi ngồi ngay gần,”Chắc ông ta là cha của thân xác này,tại nghe nói ông ta là tể tướng nên người được ngồi vị chí khá gần vua thế kia chắc cũng chỉ có ông ta,đoán chắc là ông ta đang ngạc nhiên lắm,chỉ sau có một thời gian ko gặp thì nữ nhi của mình đã trở nên xinh đẹp thế này,đã thế lại mang trong mình thân thế của một nữ thần với mái tóc vàng hiếm có trên thế gian.Nói thật,ông ta không sock mà chết vì thiếu máu lên não đã là may lắm rồi.Phục mấy người ở hoàng cung này ghê,trong lòng dù có cảm xúc gì đi chăng nữa thì trước mặt bàn dân thiên hạ họ cũng giấu diếm rất giỏi,phải nhìn tinh ý lắm may ra mới nhận ra họ đang suy nghĩ cái gì…haizz,hoàng cung có khác,đúng là nơi người dối ta gạt.Quá mệt mỏi!”
Nó lúc này đã an tọa ngồi bên cạnh hắn,nó nhìn xuống toàn quần thần bên dưới.Chỉ thấy mọi ánh mắt đang đổ dồn về phía nó,ai nấy nhìn nó ánh mắt đều rất phức tạp,có lo sợ,có thưởng thức lại có toan tính.Nói chung là rất nhiều ánh mắt khác nhau.Nhưng nó mặc kệ,họ muốn nhìn thì để cho họ nhìn,nó không quan tâm.Hắn lúc này ở bên cạnh thấy toàn bộ quần thần bên dưới đều khá là im ắng,ánh mắt thì cứ chăm chăm đặt ở trên người hoàng hậu của hắn nên hắn quyết định mở lời để phá vỡ bầu không khí hiện tại.
-Nào các chúng khanh cùng các sứ thần hãy thoái mái đi!Hôm nay là lễ đón tết đầu năm,không cần quá câu nệ tiểu tiết._Âm thanh trầm thấp vang lên khiến toàn điện như tỉnh lại,bọn cùng nhau nâng chén rượu trên tay hướng về phía hắn.
-Chúc hoàng thương phúc như đông hải,thọ tỉ Nam Sơn.
-Hảo,tất cả mọi người cùng ngồi xuống đi,ban rượu!
Sau khi tất cả mọi người cùng ngồi xuống thì các vị sứ giả bắt đầu lần lượt lên tặng quà.Mỗi vật họ tặng đều thuộc hàng trân quý,hiếm có.Nhưng chẳng thứ nào mà nó thấy thú vị cả.Toàn những thứ vớ vẩn,gì mà ngọc như ý,gì mà hắc minh châu,đối với nó mà nói thì thật chán chết.(tg:trời ơi!Chị 2 của tôi ơi!Toàn những thứ đáng giá cả nghìn lượng vàng mà bà kêu là vớ vẩn là sao hả?).Đang uể oải,cảm thấy nhàm chán thì nó bỗng thấy một vị sứ giả trên tay cầm một chiếc hộp đen bóng tiến đến hành lễ:
-Thần là sứ giả của hoàng hôn quốc,khấu kiến hoàng thượng,hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế.
-Miễn lễ!
-Tạ hoàng thượng!Thần thay mặt toàn bộ thần dân của hoàng hôn quốc gửi tới hoàng thượng một báu vật nho nhỏ._Nói rồi người sứ giả nọ mở ra chiếc hộp kia.
-Ồ,ồ…….không biết thứ kia là gì nhỉ?_Điện chính bắt đầu vang lên tiếng bàn tán bởi cái thứ mà họ cho là kì quái và chưa thấy bao giờ kia.
-Thứ gì kia thế nhỉ,thật là trơn và bóng lại còn có mấy cái dây cùng 1 cái que nữa chứ ,không biết để làm gì nhỉ._Tiếng bàn luận càng lúc càng hăng Chỉ có nó là từ lúc nhìn thấy thứ ấy đều không nén được ngạc nhiên,2 mắt nó sáng rực : “Không thể ngờ được!Cái nơi cổ đại này mà cũng làm ra được thứ này ư?Xem ra ta phải đánh giá lại nơi này rồi,cũng không tệ như ta tưởng”
-Sứ giả,không biết đây là……………….._Hắn ở bên cạnh nó nhịn không được muốn hỏi.
-Bẩm hoàng thượng,đây chính là một cây đàn!
-Đàn,cái thứ bé bé cùng một cái que nhỏ kia mà cũng gọi là đàn sao,đàn kiểu gì thế._Tiếng bàn tán cùng ngạc nhiên lại một lần nữa vang lên.
-Đây là đàn sao?có loại đàn như thế này sao?_Hắn ngạc nhiên nhìn cái thứ mà tên sứ giả gọi là đàn.
-Vâng,đây là chiếc đàn mà hoàng thượng của hoàng hôn quốc chúng thần đã cho người đi tìm mua ở tận một nơi được gọi là Tây Phương.Nghe nói đàn này rất hiếm và người có thể đánh lên tiếng đàn của chiếc đàn này cũng không nhiều._Sứ giả nói mà lòng tràn ngập đắc ý.
-Vậy sao,không ngờ cây đàn này lại là một bảo vật quý đến vậy._Hắn nhìn sứ giả nói
-Hoàng thượng,thần nghe nói Bình Minh quốc có rất nhiều nghệ nhân đàn giỏi,có thể nói là nổi tiếng gần xa.Hoàng thượng có thể cho mời ai đó đến đánh lên 1 điệu nhạc để tất cả mọi người ở đây cùng thưởng thức không._Sứ giả đưa ra đề nghị mong muốn được thưởng thức đàn nhưng ai lại không hiểu rằng thực chất đây chính là cố tình muốn làm mất mặt triều đình.Bởi tất cả người ở đây ai cũng chưa từng nhìn thấy cây đàn này chứ đừng nói là đánh đàn,tuy nhiên lại có một người không nằm trong số đó.
Hắn nghe lời nói này của sứ giả cũng biết tên này là cố ý,biết vậy nhưng hắn cũng không thể để triều đình mất mặt được.Dù sao nhân tài cầm nghệ giỏi cũng có rất nhiều,hắn lúc này liền nhìn sang Tú phi hỏi:
-Ái phi,Nàng có thể đàn không._Hắn nhìn Tú phi nói bởi trong hoàn cung thì cầm nghệ của nàng có thể nói là đệ nhất.
-Hoang thượng thứ tội,thần thiếp bất tài!_Tú phi dù không muốn nói ra câu này nhưng cũng đành chấp nhận.Nàng đàn gì cũng đã từng thử qua duy chỉ có đàn này thì chưa bao giờ nhìn thấy.
Hắn nghe Tú phi nói thế cũng bắt đầu e ngại,ngay cả Tú phi cũng chịu thua thì liệu còn ai có thể đánh chiếc đàn này đây,chẳng lẽ phải chịu mất mặt trước các sứ giả lân bang khác sao.Ngay lúc hắn cảm thấy bế tắc nhất thì một thanh âm mềm nhẹ nhưng dứt khoát vang lên:
-Để ta!_Nó vừa nói vừa nhanh chân bước xuống dưới cầm lên chiếc đàn.Mọi ciệc chỉ diễn trong tích tắc khiến toàn bộ những người trong đại điện đều không khỏi ngẩn người.ngay sau đó thì toàn bộ đại điện đã hoàn toàn bị cuốn vào trong tiếng du dương trâm bổng say lòng người kia.Nó đứng đó,một thân phượng bào cùng mái tóc vàng uốn lượn khiến nó càng trở nên cao quý khí chất hơn người,hai tay nó nhẹ kéo cây đàn violon,loại đàn khá quen thuộc với nó khi còn ở hiện đại.Nó ngây ngất trong tiếng đàn của bản thân mà không biết rằng không chỉ mình nó mà toàn bộ những người có mặt trong đại điện đều bị cuốn theo từng giai điệu trong tiếng đàn.Tất cả bọn họ ai cũng mê mẩn trong tiếng đàn và tất nhiên hắn cũng không ngoại lệ.
Nó kết thúc tiếng đàn trong sự cao trào nhưng lại bất chợt khiến toàn đại điện không ai kịp phản ứng,chỉ có thể ngây người trước những gì vừa diễn ra.Đặt chiếc đàn xuống, đi đến bên hắn vẫn còn đang ngây người,tiếng nói thanh thúy vang lên làm toàn đại điện như vừa từ trong mộng mị tỉnh lại.
-Hoàng thượng,là thần thiếp bêu xấu._Nó mỉm cười nhẹ hướng hắn,nụ cười khiến tim hắn dường như ngừng đập,có lẽ đã lâu nó không còn cười với hắn như vậy,:” He he,đương nhiên rồi,bảo đảm hắn thể nào cũng yêu ta đến chết luôn,đến lúc đấy ta sẽ 1 cước đã hắn bay xa,cho hắn nếm thử mùi vị thế nào là đau khổ”.
-Băng nhi,nàng đàn thật sự rất hay!_Hắn thật không thể dùng từ gì để có thể diễn tả được tiếng đàn của nó,hắn lần đâu tiên trong đời mới được nghe 1 tiếng đàn du dương không vướng 1 chút bụi trần như vậy.Ánh mắt màu lục của hắn nhìn nó say đắm,nhu hòa khiến Tú phi ở bên nhìn mà tức muốn điên lên,hai tay nắm chặt cắm chặt vào da thịt.
-Thần thiếp không dám nhận ,là hoàng thượng quá khen!_Miệng thì nói thế nhưng trong lòng nó thì :”Chuyện,cứ nói đùa.Tỷ tỷ đây 7 tuổi đã bắt đầu học đàn,10 tuổi đã đứng đầu trong top hợp xướng quốc tế cho đến bây giờ thì khỏi phải nói rồi.hô..hô…”
(tg:bà này mắc bệnh tự sướng nặng à nha!;Nó:Nói cái gì đấy*tay bắt đầu giơ lên bắn lửa phép*;tg:Ối ối!TA có nói gì đâu,ta chỉ khen ngươi giỏi thôi mà*hai tay cầm dép chạy*)
Nó ngồi xuống bên cạnh hắn,quay xuống nhìn phía bên dưới thì thấy tất cả mọi người ai ai cũng một biểu tình ngạc nhiên,say sưa trong đó còn vài ba tiếng bàn tán về nó nữa,lúc này nó lại thấy sứ giả của hoàng hôn quốc mở lời
-Hoàng hậu đúng là một người tài sắc vẹn toàn,chẳng hay hoàng hậu có biết loại đàn mà người đánh là đàn gì không?_Sứ giả có chút không cam lòng hỏi nó,muốn từ nó kiếm được chút sơ hở gì đó để lấy lại mặt mũi cho mình,hắn không ngờ nó lại có thể đánh được chiếc đàn này trong khi không ai ở hoàng hôn quốc có thể xướng lên âm thanh của chiếc đàn này.
-Đàn này tên violon,Hộp đàn violon được làm toàn bộ bằng gỗ. Mặt trước làm bằng gỗ vân sam còn mặt sau, hai bên và cổ làm bằng gỗ thông.Thân đàn violon chia làm ba bộ phận: phần trên và phần dưới nở rộng, phần giữa hẹp.Phía trên thân đàn là cổ đàn, tiếp đến là hộp chốt và cuộn xoắn ốc. Cổ đàn, hộp chốt và cuộn xoắn thường được tạc từ một mảnh gỗ nguyên. Gắn liền với cổ đàn và kéo dài xuống đến phần giữa của thân đàn là bàn phím. Bàn phím là một thanh gỗ, thường là gỗ thông, được đẽo cong về hai bên và được dán lên cổ đàn.Dây đàn violon được làm từ ruột ngựa và cuối cùng là dây vĩ làm từ lông đuôi ngựa dùng để kéo,khi kéo căng lên khiến âm thanh trở nên vang hơn.Ta nói thế có đúng không thưa sứ giả?
Nó một hơi nói ra toàn bộ cấu trúc khái quát của cây đàn:”Thực ra thì cây đàn cấu tạo có phần phức tạp hơn nhưng mà có nói hắn cũng chưa chắc đã hiểu hết nên nói tóm gọn thôi là được rồi”
-Hoàng hậu,vi thần tâm phục khẩu phục,hoàng hậu đúng là 1 người tinh thông kim cổ!_Đến nước này vị sứ giả dù không muốn cũng đành phải cúi đầu bội phục.Bởi tất cả những gì nó nói hắn cũng đã từng được nghe qua từ người đã mua chiếc đàn này về,mặc dù hắn nghe cũng không thật sự hiểu cho lắm.
-Sứ giả quá khen,tinh thông kim cổ thì ta không giám nhận,ta chỉ là hiểu biết hơn người khác một chút thôi._Nó cười nhạt nhìn vị sứ giả rồi quay sang liếc Tú phi 1 cái: “Ồ,không ngờ mới thế này thôi mà cũng đã khiến nàng ta giận đến run người thế rồi cơ đấy!ta thật là siêu nhân ghê,năng khiếu chọc điên người khác cũng không tồi nha!Thôi,ngoạn chán rồi,không chơi nữa,ta phải tìm cách để về cung ngủ đây”
-Muội muội sao vây?Lạnh sao?Sao cả người lại run run thế kia?_Nó ngữ khí quan tâm hỏi
-Tạ tỷ tỷ quan tâm , muội không sao,chỉ là cảm thấy thời tiết vào xuân có chút không thích ứng kịp thôi!_Tú phi cố lấy lại bình tĩnh nghiến răng trả lời nó.
-Vậy sao!Không sao là tốt rồi!Vậy muội cứ tiếp tục ở lại,ta mệt nên về cung trước đây.
-Băng nhi,Nàng mệt sao?Trong người có sao không?_Hắn chen lấy lời của nó
-Thần thiếp không sao,chỉ là muốn về cung nghỉ thôi._Nó ngữ khí nhẹ nhàng,ôn nhu nói nhưng thực ra thì ánh mắt lạnh liếc xéo hắn,tất nhiên là hắn nhìn thấy.
-Vậy được,nàng về nghỉ trước đi._Hắn ủ rũ nói : “Nàng vẫn là không tha thứ cho hắn sao?”
-Tạ hoàng thượng,thần thiếp cáo lui!_Nó xoay người bước xuống,ánh mắt lại trở lại dịu dàng như bình thường : “Dù gì trước mặt các sứ giả nước khác cũng không thể để mất hình tượng được”.Nó bước đi trong những ánh mắt ngước nhìn của mọi người,Nó đi lướt qua bàn của Phong Huyễn đang ngồi dốc từng chén rượu, ánh mắt nó lập tức liền chạm vào ánh mắt tràn ngập đau thương cùng ghen tị của hắn.Nó không ngốc,nó biết hắn thích nó,nó cũng thích hắn nhưng nó chắc rằng đó không phải tình yêu mà chỉ là tình bạn thôi.Nó cũng không biết phải làm sao với hắn nữa chỉ có thể lắc đầu bước ra khỏi đại điện.
|
Chương 16
Sau ngày hôm ấy,nó có lẽ không biết rằng tin tức nó là 1 nữ thần tinh thông kim cổ,học vấn uyên bác càng ngày càng lan xa vạn dặm,khiến các nước khác ai cũng lăm le tìm cách có được vị nữ thần trong lời tiên tri này.
Sau khi nó thoát ra khỏi yến tiệc,nó trở lại phòng mình rồi cởi toàn bộ cái phượng bào dát vàng nặng trịch trên người ra,thay vào đó là tà áo tím nhẹ nhàng thướt tha.Khuôn mặt kiều mị với lớp trang điểm kia cũng bị nó tẩy sạch,trâm vàng trên đầu cũng bị nó ném xuống hết.
-Haizz…….dễ chịu quá đi mất,mang cái mớ hổ lốn này trên người thật là mệt muốn chết,đã thế lại phải đứng kéo đàn một lúc làm người ta mỏi nhừ luôn._Nó than vãn,tay còn cầm chiếc quạt tròn mà mấy tiểu cô nương thường dùng để che mặt làm bộ e thẹn vẫy qua vẫy lại ” phành phạch” không thương tiếc.
-Nương nương,người mệt thế sao?Em thấy mấy vị phi tử khác được vào dự yến tiệc của hoàng cung nhất là lại được ngồi vị trí ở gần hoàng thượng thì sướng muốn chết luôn kia mà._Tiểu Thanh tuổi còn nhỏ nên tò mò hỏi nó.
-Trời,sướng cái con bà nó ý,em cứ thử phải ngồi cạnh cái tên biến thái đấy rồi phải nhìn xuống 1 đám người,người nào người nấy nhìn em như một con mồi xem em có thấy sướng không._Nó đáp lại Tiểu Thanh bằng một cái giọng rất chi là chợ búa,ai không biết lại tưởng nó bị Tiểu Thanh quỵt tiền nên đang gân cổ lên đòi.
-Ơ………………………………………_Tiểu Thanh không biết nói gì chỉ biết “ơ” 1 tiếng rồi nhìn nó ngây ngốc. -Thôi,quên đi,có nói em cũng không hiểu đâu,trẻ con không nên hỏi chuyện người lớn._Nó xua xua tay làm bộ dáng nói với Tiểu Thanh rằng chuyện này em không nên quan tâm.
-Nương nương,em không phải trẻ con!_Tiểu Thanh chu môi,uất ức kêu lên.
-Phải,phải…sao cũng được,ta mệt lắm,ta muốn ngủ,em ra ngoài trước đi…..Ủa,mà sao tự dưng ta thấy nổi da gà ghê ta?_Nó bỗng nhiên rùng mình,ngoái cái đầu ra phía cửa.Nó thấy Hoàn nhi đang đứng đó với khuôn mặt như một tiểu tức phụ nhìn người phu quân bỏ rơi mình.Mà người phu quân ở đây là ai cơ chứ?Chính là nó chứ ai nữa.Nó trong lòng chột dạ : “Lại chuyện gì nữa đây!Ta nhớ là mình đâu có làm gì đắc tội với Hoàn nhi đâu”.Bỗng,tiếng thét của Hoàn nhi làm cắt đi dòng suy nghĩ của nó.
-Nương nương…………………..Người lại thế nữa rồi,em đã dặn người bao nhiêu lần là ở trong hoàng cung không được ăn nói thô tục như vậy cơ mà,thế mà người lại nói ra mấy lời như…con bà…lại còn gọi hoàng thượng là biến……..mà thôi em không nói với người nữa._Hoàn nhi quay mặt ra chỗ khác tỏ vẻ giận dỗi.
-Trời, có thế mà em cũng cằn nhằn nữa sao hả bà cô của tôi!_Nó vẻ mặt lười nhác tay ngoáy ngoáy cái lỗ tai đang muốn ong hết cả lên vì tiếng thét của Hoàn nhi.
-Gì mà có thế,người có biết câu nói vừa rồi rất kinh hãi thế tục như thế nào không?người là hoàng hậu sao có thể ăn nói như vậy.May mà vừa rồi người đi qua đây là em chứ là người khác thì thanh danh của người biết làm sao hả?_Hoàn nhi bất mãn nói.
-Ta biết rồi,lần sau ta chú ý một chút là được chứ gì!Thật không biết ta là hoàng hậu hay em là hoàng hậu nữa,ta chưa sợ mất mặt thì em sợ gì chứ!
-Nương nương……………………………….
-Biết,biết,ta lỡ lời.À mà quên,ta chưa nói cho em nghe điều này để em chuẩn bị tinh thần trước._Nó hai tay khoanh trước ngực một bộ dáng rất tinh ranh.
-Chuyện gì thế nương nương?_Hoàn nhi thắc mắc hỏi
-Ta đoán chắc ngày mai toàn bộ người ở quanh Phượng Dương cung chắc chắn đều biết 1 vị hoàng hậu như ta lại ăn nói thô tục.
-Sao lại thế?_Hoàn nhi vẻ mặt không hiểu.
-Quá đơn giản,vừa rồi em hét lớn như thế có là kẻ điếc mới không nghe thấy._Nó nhún vai,tỏ vẻ như đây là một chuyện quá bình thường.
-Hả…………………………………._Hoàn nhi lúc này mới giật mình kêu lên.
-Thôi chết,nương nương,em xin lỗi,em không cố ý!_Hoàn nhi theo phản xạ đưa tay lên bịt vào miệng mình,lo lắng nói.
-Không sao,dù sao ta cũng nổi tiếng quá rồi, thêm một tin giật gân nữa cũng sẽ chẳng tăng thêm phần hấp dẫn là bao!_Nó làm như mọi chuyện dường như chẳng liên quan gì nó hết.
(tg:không biết là nổi tiếng hay là tai tiếng nữa!)
-Thôi,hai em ra ngoài đi,ta muốn ngủ,khi nào dậy ta sẽ gọi._Nó điệu bộ buồn ngủ nói với hai nha hoàn.
-Vâng!_Hai người đồng thanh đáp rồi lui ra.
————————————————————–
Trời sập tối,nó 2 mắt mơ mơ màng màng,ngồi dậy.Lê cái thân mình đến cạnh cái bàn , uống chén trà cho tỉnh ngủ.
-Chán quá,chẳng lẽ ta cứ sống nhàm chán như thế này mãi sao?hiếm lắm mới có được một chuyến du lịch xuyên thời gian thế này!haizz………………._Nó thở dài than vãn rồi sau đó trầm mặc suy nghĩ,ngón tay ở trên bàn gõ gõ.Bỗng ,hai mắt nó sáng rực.
-A…….nghĩ ra rồi,ta sẽ kinh doanh ở trong cung,ở ngoài sẽ mở thêm một Các lâu chuyên thu thập các tin tức trên giang hồ rồi bán lại các tin đó cho những người muốn mua.Tuy không chắc có được hoành tráng như mấy tổ chức của các nhân vật nữ xuyên không trong tiểu thuyết nhưng chí ít cũng kiếm được đủ tiền cho bổn tiểu thư đây tiêu xả láng.haha….._Nói là làm,nhoáng một cái nó đã không còn ở trong phòng nữa.
—————————————————-
Trời vừa sập tối nên kinh thành vẫn còn náo nhiệt lắm, tất nhiên là không còn đông như ban ngày bởi những tên đi ra đường giờ này cũng chỉ toàn dân giang hồ hoặc mấy tên công tử nhà giàu ăn no dử mỡ không biết làm gì nên lượn ra đường để tìm mấy cô nương nhà lành để chọc ghẹo thôi.
Trộn vào trong dòng người là hình ảnh 1 nam nhân một thân bạch y với dáng người nhỏ xinh,trên mặt đeo cái mặt nạ che đi nửa khuôn mặt phía trên,mái tóc được búi gọn lên với một chiếc trâm bạch ngọc ,để thừa sang hai bên cùng phía sau một ít tóc(tất nhiên là tóc đen),còn ai ngoài nó nữa chứ, con mắt nó lúc này đang láo liên tìm địa điểm thích hợp để làm nơi mở Các lâu.
-Trời ,đi từ lúc nãy tới giờ mà chưa tìm được chỗ nào thích hợp cả,cứ thế này hai chân ta mỏi chết mất!_Nó vừa đi vừa cúi xuống đấm đấm cái chân.Nói gì thì nói,tuy nó có phép thuật nhưng cũng không thể giữa trời tối thế này bay qua bay lại,ai nhìn thấy lại có tin đồn trong kinh thành xuất hiện 1 con ma thì chết với lại nếu cứ bay bay thì sẽ không quan sát được địa điểm nó muốn chọn.Tóm gọn lại,đi bộ vẫn tốt hơn.
-Không biết nên đặt địa điểm ở đâu mới tốt đây,để ta nhớ xem nào.Trong mấy cuốn tiểu thuyết nữ nhân vật chính thường chọn nơi nào nhỉ……………………A……thanh lâu….có thế mà ta không nghĩ ra!_Nó cốc đầu mình một cái,rồi cước bộ nhanh chóng hơn.
Nó bây giờ đang đứng trước Thiên Hương Các ,một thanh lâu nổi tiếng nhất ở kinh thành hiện nay.
-Thanh lâu này trông đồ sộ thế này thì tú bà cai quản ở đây chắc cũng thuộc dạng khó nhằn đấy!Nhưng không sao những cái càng khó có được thì lại càng khó mất đi._Nó mỉm cười rồi tiêu sái bước vào trong.
-Quả không hổ danh là chốn ăn chơi,tìm hoan của các đại gia nha!Đông vui tấp nập ghê ta!_Nó nhỏ giọng than,đúng lúc này thì một cô nương khoảng 22 , 23 tuổi dáng vẻ yểu điệu thướt tha hướng nó đi tới.
-Công tử,không biết Thiên Hương có thể giúp gì cho công tử._Thiên Hương nhẹ cúi người,giọng nói mềm mại vang lên bên tai nó.
-Quả là một trang quốc sắc thiên hương._Nó mở lời khen ngợi : ” Là Thiên Hương sao?Nếu ta đoán không nhầm thì đây có lẽ chính là chủ của cái thanh lâu này hay nói đúng hơn thì chính là một tú bà!”
-Công tử quá khen,Thiên hương không dám nhận_Thiên Hương cúi đấu e thẹn nói.
-Nàng đừng khách sáo,chẳng hay ta có thể cùng nàng nói chuyện riêng được không?_Nó nhã nhặn hỏi.
-Đó là vinh hạnh của Thiên Hương,mời công tử._Thiên Hương lằm động tác ngỏ ý muốn nó đi theo nàng.
Nó được Thiên Hương đưa đên một căn phòng rất trang nhã,nàng rót trà mời nó.
-Không biết công tử muốn cùng Thiên Hương nói điều gì._Thiên Hương khôn khéo hỏi nó,nghe qua cũng đủ để biết nàng không phải những cô nương tâm thường.
-Nếu nàng hỏi thẳng thì ta cũng sẽ không vòng vo nữa,ta muốn nàng làm việc cho ta hay đúng hơn thì ta muốn nàng bán lại Thiên Hương Các cho ta_Nó ngữ khí ôn hòa nói với nàng.
-Công tử,thứ lỗi cho Thiên Hương nói thẳng,Thiên Hương không thể đáp ứng yêu cầu này của công tử._Nàng đáp lại nó một cách nhỏ nhẹ lại có chút kiên quyết.
-Nàng đừng vội trả lời ta như thế chứ!Nàng có thể suy nghĩ trước khi đưa ra đáp án cho ta mà!_Nó nhìn Thiên Hương miệng nhếch lên một nụ cười thâm sâu đến khó lường : “Xem ra ta phải dở nốt chiêu cuối cùng ra rồi”
---Còn tiếp---
|
Nghĩ là làm,nó lập tức xoay các ngón tay,bắn về phía chân của Thiên Hương một luồng sáng nhỏ,thực ra lúc đầu nó định dùng đá bắn vào chân nàng nhưng qua bước chân của nàng nó biết nàng cũng có chút võ công nên chắc chắn dùng cách đấy sẽ không hữu dụng.Ngay lập tức,thanh âm hoảng hốt vang lên:
-Áaaaaaaaaaaa…………_Thiên Hương như bị dẫm phải thứ gì cả người xoay một cái rất đẹp mắt chuẩn bị ôm đất mẹ vào lòng.
Đúng như kế hoạch của nó,chỉ trong chớp mắt Thiên Hương đã nằm trọn trong vòng tay ai đó,nó nhìn nàng ánh mắt thâm tình,ngữ khí quan tâm hỏi:
-Nàng không sao chứ!_Thanh âm của nó như lạc vào giữa không gian khiến Thiên Hương vẫn đang ngẩn ngơ liền giật mình tỉnh lại,nàng đỏ bừng cả hai má vội vàng thoát ra khỏi vòng tay nó.
-Thiên Hương không sao,đa tạ công tử._Thiên Hương thẹn thùng nhìn nó nói.
-Không sao thì tốt!_Nó mỉm cười nhìn nàng,nó biết là nàng đã có chút động tâm : “Hehe,cũng may lúc nãy khi đỡ nàng ta,ta đã vận khí trong cơ thể khiến ngực cùng tay trở nên rắn chắc hơn,nếu không có khi lại bị nàng nghi ngờ thì toi.Mặc dù cách ta dùng hơi bỉ ổi một tý. Nhưng thôi,dù gì ta cũng đâu phải quân tử gì đâu,quan tâm nhiều làm gì.”
Thiên Hương cứ như bị ma lực từ nụ cười của nó làm mê đắm,nàng cứ ngây ngốc nhìn nó mà không rõ rằng bản thân làm như vậy sẽ rất thất thố.Để kéo nàng trở lại hiện thực,nó liền lên tiếng:
-Thiên Hương,nàng cứ suy nghĩ thật kĩ đi,lần sau ta đến hãy cho ta một đáp án thỏa đáng._Nói rồi nó xoay người đi,trong lòng không ngừng đếm : ” 3…2….1……!”
-Thiên Hương đồng ý!_Thanh âm mêm nhẹ của nàng vang lên khiến lòng nó sướng như điên nhưng vẫn điềm tĩnh quay đầu lại nhìn Thiên Hương.
-Không hối hận chứ?_Nó nén giọng nói xuống khiến thanh âm trở nên hơi trầm đi
-Quyết không hối hận!_Thiên Hương kiên quyết nói,dường như giây phút nàng nói ra câu này thì nàng đã quyết định giao phó tất cả những gì mà mình có cho người nam nhân trước mặt này.
(Tg:Thiên Hương tỷ ơi!Tỷ bị lừa tình rồi…….Băng băng:Câm mồm!Hư bột hư đường bây giờ! ; Tg:Băng băng xấu,ta cho ngươi “chống ề” bây giờ,không cho ngươi Ảnh ca nữa!Ảnh ca là của ta!Ảnh ca nhỉ..hihi ; Phong Ảnh:Đừng làm phiền ta!Biến nhanh!!!!! ; Tg: Cả hai người là đồ xấu tính,không thèm chơi.huhu………)
-Được,đây là số ngân phiếu ta trả để mua lại Thiên Hương Các._Nó để lên bàn một sấp ngân phiếu rất dày : “Hi hi,trước khi ra cung ta đã rút ra một đống ngân phiếu mang theo,cũng may tên hoàng thượng kia cũng thường xuyên cung cấp rất nhiều tiền cho ta.Tuy ta tiêu nhiều tiền thế này thấy có hơi tiếc.Nhưng thôi,của chùa mà,ta không tiêu thì hắn cũng đem vứt vào mấy cái yến tiệc xa xỉ với các vị phi tần mà thôi”
-Không cần,Thiên Hương đã quyết định theo người thì không cần bất cứ gì cả!_Thiên Hương quỳ xuống trước mặt nó.
-Cầm lấy đi,ai cũng cần tiền mà,nàng nên quan tâm bản thân thêm chút nữa!còn nữa từ nay về sau gọi ta chủ nhân được rồi.
-Chủ nhân…………………….._THiên Hương ngẩng đầu lên định nói gì đó thì nó đã biến đi đâu mất rồi.Nàng đưa mắt nhìn vào khoảng không vô định,miệng bất giác mỉm cười.Có lẽ,câu nhắc nhở đơn thuần của nó vừa rồi dường như lại khiến lòng nàng có một tia vui mừng khó hiểu.
——————————— ——————————————–
Trong đêm tối,nó bay trên các ngôi nhà để trở về cung.
-Haizzz…………….công nhận,nữ nhân cổ đại dong dài ghê,nói chuyện với Thiên Hương xong mà khát nước muốn chết.Trên bàn có trà lại không dám bước tới uống hết,chỉ sợ mất hết hình tượng mà ta cố công gầy dựng.Cũng may,không uổng công ta,mọi chuyện đều được giải quyết ổn thỏa,giờ chỉ còn mỗi việc kinh doanh ở trong cung nữa là xong.Nên kinh doanh cái gì ở trong cung nhỉ??????_Nó vừa bay vừa đăm chiêu suy nghĩ.
-Keng…keng……..hự……….keng…………………………………………………….
Nó nghe thấy những tiếng va chạm chói tai phát ra từ trong một cái ngõ.
-Woa!Chắc không phải là giống như trong phim có một bọn người áo đen đánh nhau với một nữ hiệp võ công thấp kém để cướp sắc đấy chứ!Nếu thế thì ta đây sẽ trổ tài anh hùng cứu mĩ nhân,sau đó mĩ nhân sẽ đòi báo đáp và thế là ta sẽ đưa nàng về Thiên Hương Các làm việc cho ta…hehe…ta quả là thông minh hết sảy._Nó vừa bay xuống nấp phía trên 1 nóc nhà vừa thầm đắc ý với kịch bản mà bản thân tưởng tượng.(Tg:Quá biến thái!*lắc đầu*)
Nấp phía trên nóc nhà,nó chỉ hé ra đôi mắt đủ để quan sát phía dưới,nó bất ngờ:
-Không phải chứ!Hóa ra là mỹ nam chứ không phải mỹ nhân,vậy mà làm ta cứ tưởng…..haizzz_Nó thở dài thất vọng.
-Ủa,mà ta tưởng chỉ có mỹ nhân bị cướp sắc thôi chứ nhưng sao tên nam nhân kia lại….hay là bây giờ thịnh hành kiểu cướp sắc mỹ nam.Mà cũng phải thôi nhìn hắn trông được thế kia cơ mà._Nó nhìn nam nhân áo trắng mà thẳng thắn khen ngợi.
-Doẹt……………………………_Phía dưới vang lên 1 tiếng liền thu hút ngay sự chú ý của nó,thì ra nam nhân áo trắng bị chém một đường trước ngực,tuy không nặng lắm nhưng cũng có thể thấy từ vết chém chảy ra một lượng máu kha khá.Nhưng điều làm nó chú ý ở đây không phải chỗ máu đấy,mà chính là:
-WOW!Wonderful,body của tên đó tuyệt quá,đây thật sự là bộ ngực 6 múi sao?thật không chê vào đâu được.Mà công nhận cái bọn hái hoa tặc(ý chỉ bọn người mặc áo đen) này chém cũng chuẩn ghê,chém đâu không chém lại chém ngay hàng cúc áo của người ta……..bốp…ở đây sao lắm muỗi thế không biết?_Nó ,miệng vừa lắm mồm chân tay lại không yên phận xua qua xua lại để đập muỗi.Và tất nhiên vì ngọ nguậy nhiều nên chân nó đạp ngay phải mái ngói và thế là.
-Áaaaaaaaaaaaa………………………..BỊCH……………………_Nó rơi thẳng từ trên xuống và thu hút sự chú ý của kha nhiều nếu không muốn nói là toàn bộ người đứng đó.
-Ai ui……………huhu…………….đau chết ta mà……….mấy con muỗi chết tiệt……..làm ta ngã đau thê thảm._Nó đứng dậy xoa xoa cái mông,thanh âm phụng phịu ai oán không ngừng vang lên không thèm chú ý xem mình đang ở cái dạng nào,cứ hiên ngang nói bằng giọng nói thật của mình.
Hắc y nhân,ai cũng nhìn nó bằng ánh mắt khó hiểu,thứ nhất nó từ đâu ra,thứ 2:đường đường là nam nhân sao giọng nói cứ như là mấy bà mệnh phụ phu nhân đang nũng nịu với phu quân vậy.Về phía nam nhân áo trắng thì khác,hắn không mấy ngạc nhiên cho lắm,cũng phải thôi,tại lúc nãy hắn đã phát hiện có một bóng người áo trắng lấp ló trên nóc nhà.Tuy không biết nó là ai,nhưng để đề phòng hắn vẫn cứ chú ý nghe ngóng tình hình phía trên chỗ nó và hiển nhiên là những lời nó nhận xét rồi trầm trồ đều bị hắn nghe thấy hết cả ,cũng chỉ vì nghe phải mấy lời đấy nên hắn mới sốc đến độ để người ta chém bị thương.Qua những gì hắn cảm nhận được về nó thì hắn biết nó là nữ nhân mà lại còn là một nữ nhân đặc biệt không giống ai cả.
Nó cứ mải than đau đớn mà không để ý đến xung quanh,mãi đến khi cảm thấy mọi thứ im ắng đến lạ thường nó mới ngẩng đầu lên nhìn xung quanh.Nó giật mình khi trước mặt mình là đám người mặc đồ đen và tên nam nhân áo trắng mà lúc nãy nó ở trên kia theo dõi.Nó đưa mắt nhìn lên phía trên nóc nhà rồi lại nhìn xuống dưới chỗ bản thân đang đứng
-Ôi trời!Ta ở dưới đây từ hồi nào thế!(tg:bó tay.com)_Nó than lên với chính mình.
Sau lời than,nó dường như nhớ ra điều gì liền quay ra nhìn đám người áo đen,người nào người nấy ai cũng nhìn nó cứ như nó thiếu nợ họ vậy : “Không phải chứ!ta lại gây chuyện nữa rồi.Phải chuồn thôi!thêm 1 chuyện không bằng bớt một chuyện,dù sao tâm hồn ta còn yếu đuối lắm, chưa muốn ra tay đánh người đâu”
-Hỳ hỳ……..không có gì..không có gì đâu…các vị đại ca cứ tiếp tục, tiểu đệ đây có việc phải rời đi,không làm phiền nhã hứng của mấy huynh._lần này nó sửa giọng trầm hơn một chút,cười giả lả,định đánh bài chuồn.
Nam nhân áo trắng thấy biểu tình cùng giọng điệu của nó liền cười thầm trong lòng : “haha…thú vị nha,không ngờ chuyến đi đến Bình Minh quốc này lại thú vị như vậy,vốn là đến đây để do thám cũng là để lánh nạn đám người đó một thời gian , vậy mà không ngờ giờ lại cảm thấy đây sẽ là một chuyến đi chơi vui chưa từng có”.
-Đứng lại!_Đám hắc y nhân lớn tiếng gọi.
-Thảm rồi,thảm rồi!Kiểu này thì có muốn chuồn cũng chuồn không được rồi!_Nghe tiếng gọi đấy của đám người hắc y nhân,nó bẽn lẽn từ từ quay đầu lại.
-Không biết các vị đại ca ca đây có gì muốn chỉ giáo tiểu đệ sao?_Vừa nói nó vừa cười gượng.
-KHông nói nhiều!Người đâu,giết cả tên kia cho ta,biết đâu bọn chúng chính là đồng bọn của nhau!thà giết nhầm còn hơn bỏ sót_Nói rồi cả đám hắc y nhân xông lên.
-Ê..ê …có gì từ từ nói chứ!các ngươi thật bất lịch sự quá đi._Nó tức giận gào lên với đám hắc y nhân.
Chỉ 1 nhoáng nó bây giờ đã đứng bên cạnh nam nhân áo trắng và tất nhiên là đứng giữa vòng vây của đám người hắc y nhân kia.
-Chết tiệt!tại ngươi ý!Nếu không phải vì ngươi thì ta đâu có gặp phải rắc rối thế này đâu._Nó giận cá chém thớt, quay sang mắng người nam nhân áo trắng.
-Cô nương,ngươi đây chẳng phải là mắng oan cho ta sao?nếu không phải tại ngươi ở trên nóc nhà rình mò ta thì ngươi đâu có bị như vậy đâu._Hắn nhàn nhạt cười nói với nó.
-TA………………………………._Nó nghẹn họng không nói được gì : “Chết tiệt,sao hắn lại biết ta ở trên đó xem hắn chứ,đã thế lại còn biết ta là nữ nữa chứ.Thật là……………mà thôi,trước hết phải giải quyết đám này đã,dù sao hắn cũng không biết ta là ai nên cũng không lo thân phận bị bại lộ”
-Đây là tại các ngươi muốn nha!không phải tại ta đâu đấy,hôm nay ta đây sẽ phụng bồi các đại ca ca thật chu đáo!_Ánh mắt nó quét qua đám hắc y nhân một lượt,tà tứ cười,nụ cười này khiến người đứng bên cạnh nó có vài phần kinh ngạc lại có vài tia thưởng thức cùng chờ đợi.
Đang lúc hắn còn đang chờ đợi xem nó sẽ làm gì thì bỗng một đạo ánh sáng xẹt qua trước mắt hắn,đám hắc y nhân một lượt ngã xuống,còn nó thì đã không còn đứng ở chỗ hắn mà đang đứng ở giữa chỗ mà đám hắc y nhân đang nằm la liệt.Hắn có chút giật mình nhìn xuống đám hắc y nhân,dĩ nhiên là không tìm ra một dấu vết bị chém hay một vết máu nào cả.Hắn thật sự không tìm ra cách mà nó đã hạ thủ đám người kia.Đó cũng là chuyện đương nhiên thôi,bởi đám người kia là bị nó dùng pháp thuật đưa vào trong cơ thể khiến tim ngừng đập chứ có đánh đập gì đâu,nó thấy chết kiểu này là nhẹ nhõm nhất,nó không thích thấy mấy cảnh máu me be bét,trông ghê lắm.
Nó mặc kệ ánh mắt nghi hoặc cùng khó hiểu của nam nhân áo trắng, quay ra chắp tay lại khấn khấn với xác của đám hắc y nhân.
-Nam mô a di đà phật,na mô a di đà phật.Các ngươi đừng tách ta nha,ta không phải muốn giết các ngươi đâu,chỉ là tình thế bắt buộc.Thôi thì các ngươi hãy mau siêu thoát đi nha,tôt nhất là đừng bám theo ta.OK!_Nó xổ ra nguyên một tràng với cái đống đang nằm dười chân mình,không cần biết họ có nghe được hay không.
-Các người không nói gì thì tức là đồng ý nha!không được đeo bám ta đâu đấy!(tg:Ăn gian quá!chết mà trả lời được mới lạ đó)_Nó thỏa mãn mỉm cười rồi quay sang chỗ nam nhân áo trắng.
-Ê..tên kia,ta nói cho ngươi biết.Truyện xảy ra ngày hôm nay ngươi phải giữ kín đấy,cấm được kể lung tung.Nếu sau này đi ngoài đường mà nhìn thấy ta thì coi như không quen biết!Rõ chưa,ngươi mà thực hành không đúng thì dù có lật tung tất cả mọi nơi ta cũng sẽ tìm ngươi tính sổ._Nó ngẩng cao mặt,nói với nam nhân áo trắng bằng cái giọng cảnh cáo, “Trông handsome thế này cơ mà,chắc cũng không phải thuộc loại ăn không ngồi rồi,ngồi lê đôi mách đi kể chuyện lung tung đâu”
-Cô nương,người không thể gọi ta là “ê”này “ê” nọ được,ta có tên có tuổi đàng hoàng đấy._Hắn cười cười nói :”thật chẳng hiểu mắt nhìn người của nàng ấy thế nào mà lại nhìn ra ta thành người nhiều chuyện thế không biết nữa”
-Bổn cô nương mặc kệ ngươi tên gì,ngươi chỉ cần nhớ không được kể ra truyện hôm nay là được rồi._Nói rồi nó quay người,thoắt một cái đã biến mất trong bóng đêm,hắn đưa mắt nhìn vào đêm tối,bất giác miệng thoáng nở một nụ cười thần bí,khó hiểu.
|
Thông báo: Dưới đây là có một cảnh H khá nặng,ai không chịu được có thể bỏ qua vì đoạn này cũng không ảnh hưởng gì tới nội dung truyện,cũng nói luôn cảnh H này không phải do tác giả viết mà là do tác giả đi copy tạm một đoạn ở một truyện khác.Vì vậy nếu có gì không phải mong mọi người bỏ quá cho
Chương 17
Sau khi chia tay với tên nam nhân đẹp trai kia, nó nhanh chóng thi triển pháp thuật bay thật nhanh về hoàng cung.
Nó bây giờ đang đứng trước cửa phòng mình,mở cửa ra bước vào phòng và rất hài lòng khi thấy thùng nước tắm đã được Hoàn nhi chuẩn bị sẵn.
-Cũng may trước khi đi ra ngoài ta đã ước chừng thời gian sẽ trở về rồi dặn Hoàn nhi chuẩn bị sẵn nước tắm cho mình._Nhìn thùng nước tắm vẫn còn rất nhiều hơi nóng bay lên,nó sung sướng nghĩ :”May ghê,về vừa kịp lúc,nước vẫn chưa nguội..hihi”
Nó thoát hết toàn bộ xiêm y,thoải mái thả mình vào trong nước,tay vung lên đùa nghịch với những cánh hoa hồng,miệng lẩm nhẩm hát:
-Dang shan feng mei you ___ jiao de shi hou,Dang he shui bu zai liu,Dang shi jian ting zhu ri yue bu fen,Dang tian di wan wu hua wei xu you,Wo hai shi bu neng he ni fen shou, bu neng he ni fen shou,Ni de wen rou shi wo jin sheng zui da de shou hou…(Khi đỉnh núi bị bào mòn, khi nước sông ngừng chảy Khi thời gian ngừng trôi, ngày đêm chẳng còn phân biệt Khi vạn vật trong đất trời đều hóa thành hư không Anh vẫn không thể chia tay em, không thể chia tay em Nụ cười của em là sự mong chờ lớn nhất trong cuộc đời anh …)
Nó cứ mải mê hát mà không để ý phía sau bình phong,trên giường ai đó đang say ngủ lại bị thanh âm mềm mại của nó đánh thức,lúc nãy khi nó bước vào phòng vì quá mệt nên không để ý hắn đang nằm trên giường của mình.Nếu là bình thường thì với pháp thuật của mình thì nó sẽ phát hiện ra hơi thở khác thường khi có người lạ nhưng rất tiếc cho nó đây lại là hắn và đương nhiên pháp thuật của nó khi gặp hắn thì sẽ bị vô hiệu hóa.
Hắn mở lớn hai mắt nhìn qua bình phong,hơi nóng bốc lên nghi ngút,cảnh xuân lộ ra ngay trước mặt khiên hắn có chút mất bình tĩnh.Ánh mắt chăm chăm nhìn về hình bóng in trên tấm bình phong mà ngẩn người.Hắn không ngờ hôm nay đến thăm nó lại được chứng kiến cảnh ngàn năm có một như vậy.Chả là,hắn vốn nghĩ thời gian đã lâu như vậy có lẽ nó đã tha thứ cho hắn nên tối nay đã mạo muội một mình đến thăm nó.Nhưng thật không may cho hắn nó lại không ở trong cung,hắn biết là nó lại trốn ra ngoài chơi.Hắn rất giận muốn bay ngay ra ngoài cung để tóm nó về nhưng lại sợ nó giận nên đành phải nằm đây chờ.Ai ngờ đâu đến lúc tỉnh dậy lại……
Hắn đang ngẩn người bổng phát giác tiếng hát của nó ngày càng nhỏ dần rồi không nghe thấy gì nữa.Thấy thế,hắn đứng lên rón rén đi về phía nó kiểm tra thì thấy tiểu mĩ nhân đã ngủ quên từ lúc nào không hay.Hắn tiến đến bế nó từ trong nước ra,đặt nó nằm lên giường,hắn nhìn nó,trong mắt dục hỏa dâng cao.Thực ra,từ lúc nãy người hắn đã có phản ứng rất mạnh rồi chỉ là hắn không dám động thủ,chỉ sợ sau này nó sẽ càng ghét hắn hơn.Thế nhưng sức chịu đựng của hắn là có hạn,cuối cùng vẫn là không nhịn được cúi xuống hôn nó.Khúc dạo đầu chỉ là nhẹ nhàng nâng niu càng về sau nụ hôn càng trở nên cuồng nhiệt ,hắn tách ra hai hàm răng trăng xinh của nó , dùng lưỡi mình len lỏi sâu vào nơi ko người , quét hết vị ngọt trong ấy . Ngọt ngào mà say mê , dây dưa đê mê khiến hạ thân hắn ngày càng truyền lên một cảm giác khó tả.Cơ thể rắn chắc của hắn đè lên cơ thể mềm mại , kiều mị của nó.
Nó đang ngủ lại cảm thấy có gì đó rất nặng đè lên người mình khiến nó cả người nóng ran,hai măt nó mơ màng không rõ trước mắt mình là gì.
Hắn thấy nó có biểu hiện sắp tỉnh dậy liền ghé vào tai nó nói nhỏ,thanh âm hắn khàn khàn dụ dỗ:
-Ngoan,Băng nhi ngoan.Đây là một giấc mộng,một giấc mộng đẹp,nàng hãy tận hưởng nó._Thanh âm của hắn khiến nó trở nên mơ hồ hơn : “Là mộng sao,một giấc mộng xuân ư?vậy thì ta phải tận hưởng mới được”
Thấy nó dường như tin lời mình,hắn bắt đầu thoát y dần,tay không yên phận sờ soạn khắp người nó.Nó như mê dại khi bàn tay ma lực của hắn chạm vào. Nó ưỡn thân người về phía hắn cảm nhận làn da mát rượi từ phía trên . Làn môi hắn rời khỏi bờ môi đang sưng lên của nó mà lần mò xuống . Chiếc lưỡi ẩm ướt liếm dọc từ từ xương quai hàm , chiếc cổ thon cao , đôi bờ vai gầy mỏng manh . Những nơi lưỡi hắn chạm đến lại khiến nó thêm phần kích thích . Nó khẽ rên lên,đáp lại hắn bằng cách vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của hắn.
Sự đáp lại của nó khiến đôi bàn tay to lớn của hắn cũng bắt đầu hoạt động nhiệt tình. Hắn tha hồ nhào nặn hai gò đảo xinh xắn của nó . Hai gò đảo ấy dưới sự tác động của hắn như căng cứng cả lên , nhô lên về phía thân người hắn như mời mọc .Hắn từ từ di chuyển xuống khuôn ngực đẫy đà của nó.Cái lưỡi ẩm ướt ấy cứ một lần rồi lại một lần liếm lấy nụ đào hồng tươi , khiến nó bất giác rùng mình vì sung sướng .Hắn vục mặt vào đôi gò bồng ,miệng ngậm lấy nụ đào hông xinh tươi mà nhấm nháp cắn mút không ngừng.Cùng với âm thanh phát ra từ hành động của hắn thì tiếng rên khẽ lên từng hồi của nó như kích thích cơn dục vọng trong người hắn.
Hắn vừa ngậm mút vừa xoa bóp,nhào nặn nhũ hoa của nó,tay còn không ngừng mơn trớn từng đường cong trên cơ thể nó.Khiến nó buộc phải ngọ nguậy,miệng phát ra từng hồi thanh âm kiều mị:
-Ưm…..ưm……..ưm……………………………………….
Thấy nó dường như đã quen với những động tác của mình,bàn tay hắn nhẹ nhàng lần mò xuống nơi thầm kín nhất của nó . Bàn tay ma thuật của hắn vừa chạm vào nơi ấy , khiến nó cảm giác cơ thể như bị choáng ngợp , một sự ham muốn dâng trào . Nó nâng thân người lên để da thịt mình chạm vào người hắn . Cảm giác khoái lạc khiến nó một lại một lần nữa phát ra những thanh âm khiến người ta phải đỏ mặt.
-Ưm…..ư……….ưm……..ư…………………………………
Tiếng rên rỉ khẩn thiết kèm theo hơi thở dồn dập của nó làm hắn như sắp bùng nổ .Bản thân hắn đang ko thể chịu nổi thứ cảm giác dâng lên từng hồi khiến hạ thân hắn rạo rực , đau đớn khôn nguôi.Hạ thân của hắn cương cứng cả lên chà sát ở cửa u cốc ướt át của nó.Hắn đã rất kiềm chế để không gây thương tổn cho nó nhưng sự kiềm chế của hắn đã đến giới hạn.Hắn mạnh bạo tiến vào bên trong nó,một cảm giác đau đớn như xé toạt người , nó bật dậy bấu lấy cơ thể hắn mà hét lên :
-AAAAAAA……… ưm……….. Ưm ………………._Nó cảm thấy hạ thân đau đớn đến phát khóc luôn,từ đôi mắt mơ hồ của nó hai hàng lệ đang từ từ chảy ra.
Hắn thấy vậy liền đau lòng đưa tay lên lau đi nước mắt cho nó,nhẹ nhàng dỗ dành
-Băng nhi ngoan,một chút,một chút nữa thôi.
Nói rồi hắn nhanh chóng dùng đôi môi của mình phong ấn môi nàng lại . Lưỡi hắn đưa vào trong khuôn miệng nó mà dây dưa , mà quyến luyến . Khiến nó quên đi mất cảm giác đau đớn lúc nãy , ngũ quan nhăn nhúm cũng từ từ dãn ra , đôi tay cũng dần nới lỏng để mặc cho hắn hoành hành trên người. Thân thể hắn và thân thể nó dán chặt vào nhau , lúc lên lúc xuống .Hắn đưa nó và hắn lên đến đỉnh cao của dục vọng,những tiếng rên rỉ nỉ non của nó hòa theo từng nhịp lên xuống của hắn. Tiếng rên rỉ của nó khiến hắn càng thêm vội vã,hắn di chuyển thân người càng lúc càng nhanh , thêm phần mãnh liệt và hưng phấn . Hắn đem tất cả sinh lực tàn phá , bá đạo trong người nàng . Tiếng rên rỉ , thở dốc và những giọt mồ hôi chảy dài của cuộc hoan ái làm căn phòng càng trở nên nồng đậm sắc xuân khiến cả ánh trăng bên ngoài cũng phải xấu hổ giấu mình vào mây.
|
Chương 18
Sáng hôm sau,bên ngoài trời cảnh đẹp như mơ,những tia nắng nhỏ nhảy nhót trên từng kẽ lá,tiếng chim hót líu lo như diễn tấu thì từ Phượng Dương cung lại phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.
-Áaaaaaaaaaaaaa…………………………………………………………
Tiếng hét đó không phải ai khác mà chính là nó.
-Băng nhi,nàng nhỏ miệng chút có được không.Nàng định gọi cả hoàng cung đến đây luôn đấy à! _Tiếng thét kia làm ai đó nằm bên cạnh đang say sưa ngủ liền theo phản xạ bật dậy bịt miệng nó lại.
-Ết iệt…..ươi..iến..ay.. uống..ưới..o..a(Chết tiệt,ngươi biến ngay xuống dưới cho ta)._Bị hắn bịt mồm,nó chỉ có thể miễn cưỡng phát ra âm thanh mà đến nó nghe nó cũng không hiểu.
-Bỏ..ay…a!!!!(Bỏ tay ra)._Nó vừa nói vừa lấy tay kéo ra tay hắn,hắn dường như cũng hiểu ý nó liền buông tay ra khỏi miệng nó.
-Đồ biến thái nhà ngươi,dám chiếm tiện nghi của bổn cô nương._Nó điên tiết,tay liên tục đấm rồi đá hắn,nhưng có điều là cái món võ công mèo cào đấy với hắn mà nói có lẽ chỉ như gãi ngứa mà thôi.Thấy hắn mặt vẫn tỉnh bơ nhìn nó,nó giận tím mặt,tay chỉ vào mắt hắn:
-Ngươi……………….tức chết ta mà….ngươi cút ngay cho ta,đừng bao giờ để ta nhìn thấy ngươi,cút ngay cho ta._Nó làm loạn lên,đuổi hắn ra ngoài,thực ra căn bản nó cũng không để ý gì lắm cái gì mà trinh tiết gì gì đó,dù sao thân thể này cũng là của người khác sau này đằng nào nó chả đi đầu thai đến nơi khác thế nhưng nó tức là vì tối qua nó để cho hắn tùy ý hoành hành không phản kháng,nó thấy bản thân quá mất mặt,đường đường là người hiện đại mà lại bị một tên đồ cổ xỏ mũi,thật không ra gì cả.
-Băng nhi,nàng đừng như thế mà,chúng ta là phu thê,đây là chuyện trước sau gì cũng phải làm!_Hắn giọng ngọt xớt nói với nó,nghe thôi cũng đủ hiểu là hắn cỡ nào sủng ái nó, làm gì có phi tần nào của hắn sau khi làm chuyện đó xong lại còn được hắn dỗ dành như thế chứ.
-Làm cái đầu nhà ngươi ý,đồ bệnh hoạn,trong đầu ngươi chỉ nghĩ được mấy thứ đó sao,cút ra ngoài cho ta,ta ghét ngươi, không muốn nhìn thấy ngươi,phắn._Nó đang tức muốn chết vậy mà hắn lại còn dở cái giọng cho rằng đó là chuyện đương nhiên nữa chứ :”Hắn định làm ta tức chết sao?Vậy mà có lúc ta lại nghĩ hăn đẹp trai cơ đấy,thật sai lầm.Không lẽ trai càng đẹp càng biến thái ư?cái tên áo trắng ta gặp tối qua hình như cũng chẳng phải loại bình thường đâu,chắc không phải cũng biến thái như tên này chứ”
-Băng nhi,nàng đừng giận,nàng vừa khỏe lại không nên tức giận._Hắn dỗ dành nó
-Được,ngươi muốn ta không tức giận thì cút ngay ra ngoài cho ta._nó cáu kỉnh,nghiến răng nghiến lợi nói
-Nhưng…………………………………………………._Hắn còn do dự không muốn đi thì lại bị nó quát.
-Nhanh,ra ngoài……………….khụ…khụ………………………_No giả vờ ôm ngực làm bộ như rất khó thở.
-Được,ta ra,nàng đừng giận,đừng giận!_Nói rồi hắn lủi thủi mặc quần áo vào người rồi rầu rĩ từng bước hướng phía cửa đi ra.
Nó lúc này định đứng dậy mặc quần áo thì thấy cả người đau ê ẩm khộng chịu được, đã thế lại có những vết đỏ rồi tím khắp cả người,nhìn đến trên giường còn có một vết loang đỏ tươi lại làm cơn tức của nó vừa hạ đã lại chạy lên đến đỉnh đầu.
-Ngươi đứng lại cho ta!_Nó lại một lần nữa hét lớn
-Ta đây,nàng không giận ta nữa sao._Hắn hớn hớn hở hở quay mặt lại,nhìn nó với ánh mắt chờ mong
-Đừng có mơ!._Nó vừa nói vừa cuốn tạm cái chăn vào người rồi chạy đến bên hắn.Nó cố kiễng chân về phía hắn định làm gì đó nhưng phải nói chiều cao của cái thân thể này quá khiêm tốn nên nó đành mở miệng.
-Cúi người xuống mau lên!_Nó nói bằng giọng ra lệnh.
Hắn không hiểu nó muốn làm gì những cũng nghe theo lời nó,cúi người xuống.
Nắm bắt cơ hội,cái miệng nhỏ xinh của nó cúi xuống cắn thật mạnh lên bả vai hắn,hắn có chút giật mình nhưng rồi lại đưa hai tay lên ôm lấy nó tiếp tục để nó cắn.Nó dường như ngạc nhiên trước hành động của hắn liền nhả ra vai của hắn,nhìn đến vết răng sâu đến mức có thể thấy rõ máu bầm tụ nổi lên nó lại bất giác đau lòng,nghi hoặc nhìn hắn.
-Tại sao không tránh?
-Chỉ cần nàng thấy vui,không giận ta thì dù có bị nàng cắn chết ta cũng cam lòng._Hắn mỉm cười hạnh phúc khiến nó không nhìn ra được tia dối trá nào từ đôi mắt màu lục tuyệt đẹp kia.
-Ai cần cắn chết ngươi,ngươi tưởng ta là yêu quái chắc!_Nó quay mặt đi,có chút đỏ mặt.
Biểu hiện nhỏ này của nó làm sao qua được đôi mắt tinh tường của hắn,hắn chớp ngay cơ hội này liền tiếp tục năn nỉ nó.
-Băng nhi nàng đừng giận ta nữa được không?Chỉ cần nàng không giận ta nữa thì nàng muốn ta làm gì ta cũng làm._hắn chiều chuộng nhỏ nhẹ bên tai nó.
Nó lập tức hồi phục lại tinh thần,ánh mắt nó lúc này lóe sáng.
-Thật sao?_Nó mỉm cười ngọt ngào làm hắn thấy hơi nổi da gà
-Thật!_hắn kiên định nói
-Được,vì một chữ này của ngươi,ta hiện tại cho ngươi hưởng án treo.
Hắn mặc dù không hiểu lời nó cho lắm nhưng cũng biết cơn giận của nó đã nguôi ngoai phần nào.
-Ngươi ra ngoài trước đi,lát chúng ta nói chuyện sau._Nó lên tiếng
-Được,ta đợi nàng ở hoa viên._Hắn quay người hướng ra cửa mà không biết rằng nữ nhân đằng sau đang mỉm cười rất toan tính.
Sau khi hắn đi thì nó cũng gọi Hoàn nhi vào giúp nó thay xiêm y,từ lúc phát hiện chuyện nó cả hoàng thượng đêm qua thì Hoàn nhi cứ cười mãi.Khuôn mặt mang đầy vẻ hạnh phúc:
-Hihihi………Cuối cùng thì hoàng thượng cũng để ý đến nương nương rồi!Thật may quá đi!_Hoàn nhi mỉm cười rặng rỡ như thể người tối qua được hắn sủng hạnh là nàng vậy.
-May cái gì mà may,xui tận mạng thì có!ta đang tức chết đây này,em còn ở đó mà cười được sao?_Nó cáu kỉnh nói.
-Nương nương,thật là…….người không biết rằng có bao nhiêu nữ nhân trên thế gian này muốn được như người sao?Lúc người mới vào cung đã bị đày vào lãnh cung,em còn tưởng rằng người sẽ không bao giờ ra được khỏi đó nào ngờ người bỗng dưng được hoàng thượng để ý đến!Thật là quá may đi chứ,đúng là ông trời phù hộ người tốt mà!_Hoàn nhi vui sướng hớn hở ra mặt,thuyết giáo nó.
-Em tha cho ta đi có được không,ta chẳng thấy may ở chỗ nào cả!Mà em nghĩ sao lại bảo ta cần tên đó để ý hả!Bổn cô nương ta đây tự thấy mình cũng được lắm chứ bộ!Nếu cần,thì ngoài cung có hàng tá đàn ông đang đợi được quỳ dưới chân ta đấy,cần gì phải đợi cái tên sao chổi chết tiệt đó để ý hả!_Nó vênh mặt lên,tự tin nói, : “Nói cho đúng hơn thì thân thể này xinh đẹp chứ không phải ta.Nhưng không sao,hiện tại thì đây chính là thân thể của ta nên ta khen bản thân xinh đẹp chắc cũng không có gì quá đáng lắm” (Tg:Tự tin thấy ớn,đồ(thân xác) đi mượn của người khác mà còn chảnh)
-Nương nương,người không thể ăn nói như thế được!Người là hoàng hậu,nếu hồng hạnh xuất tường thì cả gia tộc nhà họ Vũ sẽ bị tru di cửu tộc chưa kể người sẽ bị ngàn đời phỉ báng._Hoàn nhi sốt ruột nói.
-Chả liên quan gì đến ta cả,chỉ cần người bị chém không phải là ta là được._Nó nhỏ giọng như nói.:”Không phải ta tàn nhẫn mà đó là những gì nhà họ Vũ đấy đáng phải nhận được.Nếu nhà họ Vũ đấy tốt với thân thể này một chút thì có lẽ ta sẽ thay vị hoàng hậu này báo đáp họ,dù sao thì cũng là ta mượn thân thể nàng ấy.Nhưng cái tên khốn kiếp Vũ Phong Thanh đấy cũng có tốt đẹp gì đâu mà ta phải thay nàng ta báo đáp chứ!Không rảnh”
-Nương nương,người nói gì cơ?_Hoàn nhi ngơ ngác hỏi.
-À….không có gì!Ta bảo là em đi ra ngoài trước,chút nữa ta ra sau!_Nó chột dạ trước Hoàn nhi, chuyển đề tài nói.
-Vâng,vậy em ra trước,chút nữa người ra nha!_Hoàn nhi vừa nói vừa lùi người dần ra ngoài cửa.
Mãi đến khi cửa được đóng lại,nó mới kỹ lưỡng xem xét lại toàn bộ thân thể,thấy khắp người toàn bộ là những vết bầm tím lại còn toàn ở những chỗ dễ nhìn nữa chứ.Tuy xiêm y có kín đáo vì đang là mùa xuân nên thời tiết còn hơi se se lạnh nhưng xiêm y cũng đã cắt giảm bớt đi vải đi so với mùa đông nên mấy vết tím đỏ vẫn có chút bị lộ ra.
-Chết tiệt,tên sao chổi đáng ghét,ta như thế này làm sao dám ra ngoài gặp người khác đây.Biết vậy lúc nãy ta đã cắn hắn thêm vài cái nữa để hắn khỏi dám bước ra khỏi cửa luôn.Thật là tức chết ta mà._Nó tức đến mức hai chân dậm loạn xạ trên mặt đất.
-Được lắm!Coi như lần này ngươi thắng,ngươi hãy đợi đấy!_Nó từ khuôn mặt tức giận nhoáng cái đã chuyển thành khuôn mặt cười bí hiểm.
Nó tiêu sái bước ra khỏi cửa thẳng tiến ngự hoa viên.
************************ ********************************
Trong một căn phòng tại tửu lâu nhỏ trong thành.
-Thế nào!_Một nam nhân áo trắng nói chuyện với hắc y nhân.
-Bẩm công tử,trong triều hiện đang chia làm hai phe.Một bên theo phe ngài còn một bên thì ủng hộ thái hậu.Phe bên ngài đông nhưng bên thái hậu thì hình như cũng không kém_Hắc y nhân báo cáo
-Hừ,không ngờ bè lũ của bà ta lại lớn đến thế,muốn phế ta đến thế sao?đừng mơ!_Nam nhân áo trắng mỉm cười bí hiểm.
-Chuyện ta ở đây tuyệt đối phải giữ kín!Chuyện đám sát thủ lần trước phải xử lí thế nào thì ngươi biết chứ?
-vâng,thuộc hạ hiểu!_Hắc y nhân cung kính đáp
-Điều tra được gì về tin tức nội bộ Bình Minh quốc chưa?_Nam nhân áo trắng hỏi.
-Thuộc hạ được biết thì hoàng hậu của đất nước này nghe nói là một vị thần 20 năm trước được tiên tri sẽ xuất hiện.Theo thông tin thu được, đó là một hoàng hậu thất sủng,sau đó không hiểu vì sao lại xuất hiện với mái tóc vàng như một vị nữ thần và được hoàng đế Bình Minh quốc vô cùng sủng ái.Điều đặc biệt, vị hoàng hậu này là con gái của tể tướng Vũ Phong Thanh,người luôn đối đầu với hoàng đế Bình Minh quốc.
-Vậy sao?Xem ra vị hoàng hậu này có ảnh hưởng không nhỏ đến triều đình của Bình Minh quốc đâu nhỉ!ta thật muốn gặp một lần đây!Ngươi lui xuống trước đi,tiếp tục điều tra cho ta,nhất là về vị hoàng hậu đấy!
-Thuộc hạ tuân lệnh._Nói rồi hắc y nhân lui xuống.
Còn lại một mình nam nhân áo trắng trong phòng,hắn lẳng lặng đứng một hồi rồi quay người đi vào vào sau bình phong hí húi một lúc rồi đi ra với khuôn mặt của một cô nương xấu xí,dáng người thì cao kều mà nói chung thì đó là một cô nương rất khó nhìn.Hắn bước ra khỏi cửa phòng với khuôn mặt cúi gằm xuống như đang tự ti về bản thân,trong ánh mắt lại đầy những mưu mô tính toán
|