Vị Hoàng Hậu Đến Từ Ngàn Năm Sau
|
|
[img]Vị Hoàng Hậu Đến Từ Ngàn Năm Sau - Tác Giả:Vỵt[/img]
Tên truyện:Vị hoàng hậu đến từ ngàn năm sau Thê loại: Xuyên không, tình cảm, bla bla................................. Tác giả:vỵt Tình trạng:Đã hoàn thành Giới thiệu nhân vật: Vũ tiểu băng ( ở cổ đại tên Vũ băng Băng ): 18t, là con gái 1 gđ giàu có nhưng lại lại bị gđ chê bai, hắt hủi vì cô có 1 khuôn mặt xấu không đỡ đc.Nhưg vì là con gái của 1 nhà giàu nên cô được học rất nhiều thứ: cầm, kì, thi, họa thứ gì cũg tinh thông. Đồng thời cô còn rât giỏi võ karate. Đặc biệt cô có chỉ số IQ lên đến 180. Vụ Phong Ảnh: 20t, Hoàng đế đương triều của Bình Minh quốc, là 1 người rất điển trai, 1 vẻ đẹp rạng ngời mà không chói lóa. Chàng có 1 đôi mắt màu lục sáng trong, nhưg đằg sau đôi mắt ấy là sự lạnh lùng tàn nhẫn đến thấu xương.
|
Chương 1 -Tiểu Băng, RA ĐÂY KÍ NHẬN CHUYỂN PHÁT NHANH CHO TAO MAU LÊN! Đây là cái giọng the thé của bà dì ghẻ mà ngày nào nó cũg pkải nghe.Nó, 1 đứa con gái bị chính cả cha ruột hắt hủi bỏ rơi thì chẳg có lí do gì để 1 bà dì ghẻ pkải quan tâm đến cả, bà ta chỉ luôn coi nó như 1 đứa osin ở trog gđ. Nhưg với như thế cũg chả sao cả, vì nó cũng quen như vậy rồi, nó chỉ mog muốn có được 1 cuộc sống bình lặng và đương nhiên nó cũg chả mog thừa hưởng đc. 1 xu nào từ gđ này cả. -Dạ,thưa dì bưu phẩm đây ạ,con xin phép dì con đi học ạ! -Khoan đã,mày nhớ là đi bộ thôi,con tao khôg muốn đi học chug xe vs mày , con bé ko muốn bị bạn bè nói la có 1 ng chị quá đỗi xấu xí như thế , điều đó làm con bé xấu hổ. -Vâg ,thưa dì. Người bà dì vừa nói chính là con gái bà ta,hay nói đúg hơn thì đó là người em cùg cha khác mẹ với nó. Người em đó của nó có mẹ còn nó thì ko. Khi nó lên 3,mẹ nó đã mất tích trong vụ đắm thuyền tại singapore.Sau cuộc mất tích đó,cha nó đã ko do dự mà cưới ngay 1 ng vợ mới, đó chính la bà dì ghẻ của nó hiện tại. Lại 1 ngày nó bước ra khỏi nhà vơi đầy ko khí chán nản như bao ngày khác.nhưng có 1 điều khác biệt mà nó ko nhận ra đó là ánh mắt thâm độc đằng sau của bà dì ghẻ đag dõi theo nó. -Con bé chết tiệt, tại sao trog thư tòa án lại có cả việc chia tài sản cho con bé đág ghét này chứ! -ko, nhất định mình sẽ ko để việc này xảy ra. Bà ta lôi chiếc đt ra bấm số vội vã và nói vs đầu dây bên kia 1 cách quả quyết không do dự: - Cậu hãy thủ tiêu con bé xui xẻo đó cho tôi. *************************** *************************** Nó bước vào tiệm bánh và khi trở ra trên tay nó cầm 1 chiếc bánh ngọt , nó ăn chiếc bánh vs khuôn mặt thỏa mãn mà ko hay rằng có 1 chiếc xe môtô từ trog ngõ phi ra,lao về phía nó vs 1 tốc độ tối đa,và thế là : -RẦM………………………………… ******************* Và rồi… Chiếc xe đó… đâm xầm vào cột điện bên đường. Nó thầm nghĩ: ” Thật may mắn thay khi phản xạ lúc đó của nó nhanh tự nhiên đến lạ thường nếu không gờ này người bị đụng độ với chiếc xe kia là nó chứ không phải cái cột điện tội nghiệp kia”. Nhưng đúng là người tính không bằng trời tính, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa, ý nghĩ thoát chết chỉ vừa xẹt qua trong đầu, thì bỗng trên cao thẳng phía đầu nó rơi xuống một chậu hoa. nó bắt đầu mất cảm giác, chỉ thấy bản thân như đang lơ lửng giữa một không gian xa lạ. Bỗng một dôi tay lạnh băng kéo lấy nó, nó phát hiện trước mặt mình là bộ mặt trắng toát khiến người ta lạnh xương sống, nó vùng vẫy. - Ông là ai… Buông tôi ra… Buông ra… Ông định kéo tôi đi đâu! - Ta là quỷ câu hồn (bạch vô thường). Ta đến là để đưa người về âm phủ ( hie hie ). - CÁ…CÁI GÌ…. CÁI GÌ mà quỷ câu hồn, cái gìn mà âm phủ…. Tôi k muốn, tôi muốn về nhà… Ông thả tôi về nhà đi. Tôi xin ông. - Ngươi muốn về nhà làm gì? Ở đó k có ai cần ngươi đâu. - KHÔNG. Tôi k tin. Ở đó có cha tôi, ông ta nhất định còn thương tôi, dù sao tôi cũng là con gái ruột của ông ấy. - Vậy sao_Quỷ câu hồn cười khẩy - Ta cho ngươi hay, ông ta k hề thương ngươi đâu, nếu không tin ngươi có thể tự mình xem_Quỷ câu hồn phất tay. Trước mắt nó hiện ra một đám tang, đó chính là đám tang của nó. Người đàn ông đứng bên cạnh chiếc quan tài kia chính là cha nó. Nhưng sao trên mặt ông ấy lại lộ ra vẻ thản nhiên, không một chút đau buồn, không một giọt nước mắt, thậm chí trên môi còn nở một nụ cười cay độc. Bên tai nó một giọng lại vang lên: - Ngươi thấy chưa, với cha ngươi… ngươi chẳng là gì cả, mãi mãi chẳng là gì cả. Nó cảm thấy bản thân như trống rỗng, không một chút sức lực “Chẳng lẽ, từ trước đến nay người cha đó một chút cũng không thương mình ư!”. Đôi mắt nó trở nên vô hồn, trên gương mặt xấu xí kia là hay hàng nước mắt chảy dài không lối thoát. Nó thấy bản thân thật ngốc, từ trước đến giờ nó luôn nghĩ mình không quan tâm đến người cha đó nghĩ gì về nó. Nhưng sâu trong thâm tâm nó, nó vẫn luôn tự nhủ bản thân hãy cố gắng học thật tốt, thật giỏi, để có một ngày được người cha đó chú ý đến, dù đó chỉ là một cái liếc nhìn ( tg: chú thích tí, liếc không đểu nhé, hie hie ). Nhưng không, nó đã sai, sai thật rồi. Nó muốn chạy, và cũng cảm thấy mình đang chạy, chạy để quên những cái nhói đau trong tim, chạy để quên đi nỗi thống khổ mà nó đang phải chịu đựng. Bỗng nó cảm thấy bản thân như đang rơi xuống vực sâu, và rồi đầu nó đau nhưng có hàng tấn đá đè lên. Nó mở từ từ hai mắt và thấy trước mắt mình là một khung cảnh lạ lùng. Nó cảm thấy mình như đang lạc vào một căn phòng cổ bên trong tử cấm thành. Chỉ có điều, căn phòng nhìn rất trống trải và cũ kĩ chứ không đẹp như căn phòng nó đã tham quan trong một lần vào tử cấm thành. Nó nhìn căn phòng bằng một ánh mắt nghi hoặc và khó hiểu “Rốt cục là mình đang ở đâu đây?” - Ở đây… Chắc không phải trường quay Hollywood chứ!!! Nếu là trường quay thì đạo diễn đâu? Diễn viên đâu? TRỜI ƠIIIIIIIII… đây rốt cục là nơi nào vậy? Nó xoay mình nhìn ra cửa thì thấy một cô bé chỉ khoảng 13-14 tuổi, có khuôn mặt thanh tú, tóc búi hai trái đào, quần áo thì kì cục giống trong những bộ phim cổ trang mà nó xem. Cô bé nhìn nó không nói câu nào, mà chỉ khóc nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười rạng rỡ (Tg: viết đến đoạn này mới thấy cô bé vừa khóc vừa cười bị điên). Nó nghĩ:”Con bé này bị điên sao? Sao vừa khóc vừa cười thế không biết!”. Nó tiến lại gần cô bé: - Cô bé, cô là ai? Cho hỏi đây là đâu? Lúc này cô bé mới phản ứng lại chứ k đứng hình như lúc nãy. - Huhu… Nươ…Nương Nương, người tỉnh rồi sao? Người có thấy có thấy khó chịu ở đâu không? Có cần nôtì gọi thái y không? - Ngươi bình tĩnh, trước tiên hãy trả lời câu hỏi của ta đã, đây là đâu và ngươi là ai?? - Nương nương, người sao vậy? Chẳng nhẽ cú va đập đó làm người bị điên sao? Nôtì là Hoàn Nhi đây mà… Người không nhận ra sao. Đây là lãnh cung, chỗ ở của người. - LÃNH…LÃNH gì cơ? Lãnh cung giống trong phim cổ trang á? Trời, thể kỉ 21 mà vẫn còn cái gọi là lãnh cung sao? - Người đang nói linh tinh gì thế? Thế kỉ 21 nào? Đây là bình minh quốc đương triều nhiếp chính là Vụ Phong Ảnh hiệu là Long Ảnh hoàng đế. Người chính là hoàng hậu của bình minh quốc. - OH MY GOD! Chuyện gì đang xảy ra thế này (Tg: Nó phi tiếng anh như gió, con nôtì tg? điên là phải). Ta nhớ là được quỷ câu hồn dẫn đi mà sao giờ lại trở thành hoàng hậu bình minh quốc là sao? Tên quỷ câu hồn chết tiệt, thế nào lại để ta rơi vào cái nơi khỉ ho cò gáy này (Tg: rõ ràng là tự chạy đi còn đổ tại quỷ câu hồn là sao?). Đã thế nơi này còn không có trong lịch sử của trung quốc nữa chứ. Ta rủa chết 8 đời nhà quỷ câu hồnnnnnnnnnnnnn (Tg: nó chết từ 80 đời rồi còn đâu mà rủa). - Mà ngươi vừa bảo đây là lãnh cung đúng k? Thế ta là hoàng hậu tại sao lại phải ở lãnh cung. - Nương nương, người thực sự không nhớ gì thật sao! Người bị ép lấy hoàng thượng mà hoàng thượng cũng không ưa gì Vũ gia chúng ta, nên ngay đêm tân hồn người đã bị đưa vào lãnh cung. - Trời. Đã bị đưa vào cái nơi chết tiệt này lại còn bị trở thành hoàng hậu thất sủng nữa chứ. Thật đúng là xui xẻo. À, mà quên, ta tên gì thế? - Đến cả tên của mình người cũng không nhớ sao? Người là Vũ Băng Băng, là tam tiểu thư nhà họ Vũ. Phụ thân, người là tể tướng Vũ Phong Thanh, mẫu thân là Trần Mĩ Hoa là thiếp thứ 3 của tể tướng. - Hóa ra là thế. Mà sao đầu ta đau thế không biết! -Tất cả cũng tại người đàn bà thâm độc đó, Tú Phi đã cho nha hoàn đẩy nương nương xuống sông, khiến nương nương đập đầu vào vách đá. ” Thì ra là thế, vì bị ngừoi ta ám hại nên ta mới có cơ hội nhập vào xác của nàng “ - Cha… À không! Phụ thân của ta đối với ta có tốt không? Gả ta làm hoàng hậu cơ mà chắc là tốt lắm nhỉ^^. - Nương nương, nương nương không nên hỏi chuyện này, hoàn nhi không muốn người buồn. - Là sao? chẳng nhẽ phụ thân đối xử với ta không tốt sao? - Dạ. Thưa nương nương, tể tướng xưa nay chưa hề thương con cái, chỉ có quyền lực là trên tất cả. - Thì ra vị hoàng hậu này vốn chỉ là quân cờ chính trị của ông ta mà thôi. Ta thật đúng là có duyên với những người cha không có tình thương, dù là ở thế giới trước hay thế giới này đều như vậy. Đã vậy, từ nay ta sẽ chỉ sống vì bản thân không vì một ai cả. ” NGƯỜI KHÔNG VÌ MÌNH TRỜI CHU ĐẤT DIỆT “
|
Chương 2
Bỗng nó nhớ dến 1 việc,nó bảo:
-Hoàn nhi,mang giúp ta cái gương đến đây.
-Dạ vâng,thưa nương nương,nô tì sẽ đem đến ngay.
-Từ từ đã,em có thể đừng 1 tiếng cũng nô tì 2 tiếng cũng nô tì cũng đừng nương nương này nương nương nọ đươc ko?em gọi thế làm ta thấy áp lực lắm.Em cứ gọi ta băng băng được rồi.
-Nô tì ko dám ạ,làm sao sao nô tì dám gọi thẳng tục danh của nương nương chứ!
"thôi chết,ta quên mât đây ko phải thế kỉ 21 tự do dân chủ,ngững người này từ khi còn nhỏ đã bị tiêm nhiễm vào đầu những thứ như nô tì,nô tài rồi.Thật khó khi bắt họ phải thay đổi theo lối suy nghĩ của ta." nó thở dài:hàizz hàizz......
-Thôi được rồi ta ko ép em nữa nhưng em đáp ứng ta đừng xưng nô tì nữa được ko?ta và em,ai cũng đều do cha mẹ sinh ra,đều giống nhau cả thôi.Em không cần phải tự hạ thấp bản thân mình.
-Nương nương...._hoàn nhi rơm rớm nước mắt nhìn nó,nó lúng túng
-Em làm sao thế hoàn nhi,có phải ta nói gì sai làm em buồn ko?đừng khóc,đừng khóc...
-Không phải nương nương làm hoàn nhi buồn,hoàn nhi khóc vì cảm động trước những lời nói của nương nương.hoàn nhi cảm thấy nương nương rất khác trước,nương bây giờ rất tốt.
-Vậy sao?thế trước kia ta ko tốt sao?
-Dạ ko,trước kia nương nương cũng rất tốt nhưng nhìn người lúc nào cũng rất cô đơn,ít nói có khi cả 1 ngày người cũng chỉ nói được với nô tì 2 đến 3 câu là cùng.Còn bây giờ người tạo cho người khác cảm giác rất dễ chịu thoải mái khi đứng cạnh,người trở nên hoạt bát và nói nhiều hơn trước_Hoàn nhi say mê nói, đến khi quay ra thấy nó đang nhìn liền chột dạ
-Chêt...là hoàn nhi lắm lời,nương nương đừng giận.
-Không sao,ta ko giận đâu.Sau này có gì muốn nói em cứ nói thẳng với ta,đừng ngại.
-Vâng,thưa nương nương.Đúng rồi,để nô tì đy lấy gương cho người._lời nói đi đôi với việc làm,rất nhanh hoàn nhi đã mang chiếc gương đến trước mặt nó.
-Nương nương,hoàn nhi mang gương đến rồi.
Nó cầm chiếc gương,ko chút ngạc nhiên,có lẽ nó đã quen với khuôn mặt như vậy.Bởi trong gương là 1 cô gai khoảng 16 tuổi với làn da trắng nõn như ánh sáng trăng, đôi môi đỏ hồng nhỏ nhắn như những cánh hoa anh đào,đôi mắt to tròn lúng liếng nước như hồ thu,hàng lông mi dài cong vút đầy quyến rũ nhưng tiếc thay vết sẹo bên khuôn má trái đã làm giảm đi phần nào nét đẹp quyến rũ của khuôn mặt này.Nó cươi khẩy,bất giác thốt lên:
-Vẫn là 1 khuôn mặt xấu xí,ông trời đối với ta thật bất công,đã ko nhận đươc tình thương của cha thậm chí đến cả khuôn mặt cũng ko khá hơn ở thế giới trước là mấy.
-Nương nương đang nói gì thế,hoàn nhi ko hiểu.Người đâu có xấu sao lại bảo mình xấu._nó nhìn nàng nghi hoặc,hoàn nhi bỗng chợt hiểu ra điều gì đó liền nói:
-Hoàn nhi quên mất là người ko nhớ gì cả,người chờ hoàn nhi 1 chút_nói rồi hoàn nhi chạy ra ngoài,khi trở lại thì trên tay cầm 1 chậu nước.
-Để hoàn nhi giúp người rửa mặt_Nó không hiểu nhưng cũng không hỏi bởi nó biết những lúc như thế này thì nên thực hiện phương châm của ông bà ta đã dạy:đã không biết thì dựa cột mà nghe.Sau khi rửa mặt xong, hoàn nhi đưa chiếc gương đến trước mặt nó.Nó giật thót mình khi trong gương là 1 khuôn mặt hoàn hảo đến mức không thể hoàn hảo hơn được nữa.Nó cảm thây khuôn mặt hoàn hảo này rất giống mấy cái tiêu chí quảng cáo ở thế ki 21:bột giặt ÔMÔ trắng không tỳ vết.Thật choáng quá đi,vẻ đẹp gì thế này,nói sao nhỉ,vẻ đẹp này rất kiều diễm,yêu mị nhưng cũng thánh thiện vô cùng.Có lẽ nam nhân nào mà nhìn thấy vẻ đẹp của vị hoàng hậu này chắc cũng tình nguyện quỳ xuông dưới chân nàng để cầu xin tình yêu cũng nên.Nhưng nàng đẹp thế tại sao lại phải tự mình che dấu đy vẻ đẹp này làm gì.Ta nhìn hoàn nhi khó hiểu,nàng dường như biết ta đang thắc mắc điều gì ,liền giải thích:
-Trước đây,lúc ở tể tướng phủ người thường hay bị đại tiểu thư và nhị tiểu thư bắt nạt,các nàng ghen tị với vẻ đẹp của người nên tìm đủ mọi cách để hủy đi dung nhan của người.Tiểu thư vì ko muốn bị các nàng hại nên đã giả trang trên khuôn mặt để các nàng ko đến hại người nữa.Sau này, khi vào cung người lại ko muốn bị các phi tần của hoàng thương ganh ghét nên lại tiếp tục giả trang._Nghe hoàn nhi nói ta đã hiểu được phần nào cuộc sống của chủ nhân thân xác này."Đúng là đẹp quá cũng khổ.hàizz...Nhưng mà đấy là trước đây thôi còn bây giờ thân thể này là của ta và đương nhiên ta sẽ ko để bản thân phải ủy khuât.ta sẽ ko để mình bị bắt nạt bởi mấy mụ nữ nhân cổ đại ngu ngốc này đâu,các nàng đến 1 người ta xử 1 người"
-Hoàn nhi, từ bây ko cần giả trang cho ta nữa,ta sẽ sống thật với chính mình,chính khuôn mặt này_Nó thầm nghĩ "tất nhiên rồi đẹp khoe xấu che mà,đẹp thế này tội gì cất đi cho phí của...hehe"
-Thôi,hoàn nhi em lui xuống trước đy ta muốn nghỉ ngơi để dưỡng sức.
-Vâng,thưa nương nương
Nó nằm xuống chìm vào giấc ngủ,nó thấy mình bước vào 1 nơi rất lạ khói bay nghi ngút,nó bước đi 1 cách vô thức.Xa xa,1 hình ảnh đang dần hiện ra trong làn khói.
Theo đó là một thanh âm âm lãnh,lạnh người và cũng thập phần ngứa tai vang lên bên tai nó:
-Tiểu Băng,là ta,ngươi có khỏe ko?_giọng nói mang theo ái ngại đó ko ai khác chính là tên quỷ câu hồn chết tiệt kia.
-Khỏe,ta rất khỏe,khỏe lắm luôn,khỏe tới mức có thể xông lên đập ông hồn bay phách tán ngay tại chỗ này._Nó nghiến răng nghiến lợi nói,ngữ khí lạnh như băng khiến đối phương bất giác rùng mình.Nó tiến lại gần quỷ câu hồn nhìn thẳng vào hắn ta với ánh mắt rất khủng bố.
-Tiểu Băng,ngươi làm ơn đừng nhìn ta bằng ánh mắt như thế được ko?Trông ngươi lúc này còn giống quỷ câu hồn gơn cả ta nữa.
-Vậy sao,vậy theo ông ta nên nhìn ông với ánh mắt gì đây?Nồng đậm,tình cảm,quyến rũ hay ngọt ngào_Quỷ câu hồn thật đúng là khóc ko ra nước mắt mà,bởi ánh mắt nó lúc này còn đáng sợ hơn lúc trước nữa.
-Ngươi ko cần nhìn ta như thể ta là 1 tên tội phạm xấu xa thế đâu!Dù sao lỗi lần này cũng là một phần do ngươi mà.Ai bảo lúc ấy ngươi cứ cắm đầu cắm cổ mà chạy,ta gọi ngươi có nghe đâu.
-Ê,tên quỷ câu hồn chết tiệt kia,ông dám ăn nói như thế hả?Ông hại ta rơi vào một cái nơi ko rõ là đâu,ko có trong lịch sử trung quốc.Thảm hơn nữa lại còn nhập ngay vào 1 bà hoàng hậu thất sủng bị giam trong lãnh cung,sống hôm nay mà cứ phải lo ngày mai.Ông làm cuộc đời ta thê thảm thế mà giờ lại đổ tại ta là sao?đồ vô trách nhiệm.Khôn hồn thì ông lo mà làm cho mọi việc trở lại như cũ ngay bây giờ đi, không thì ta ko để ông được yên thân đâu.
-Ta cũng muốn mọi việc trở lại như cũ lắm nhưng do ngươi rơi vào lỗ hổng cấm kị của thời gian nên ngươi sẽ bị kẹt tại nơi này cho đến khi cửu tinh liên châu xuât hiện thì ngươi mới có thể về lại thế giới cũ để đầu thai.
-Cái Gì.....Ông điên à,biết bao giờ cái thứ đó mới xuất hiện,ta ko biết,không biết.Ông làm thế nào thì làm ta ko muốn sống ở một nơi ko TV,laptop,tủ lạnh...như thế này đâu!Nói cho ông biết,ông mà không làm cho ta trở về thì ta sẽ đi tự tử chết,sau đó xuống âm phủ tố tội ông với Diêm Vương_"Dọa ông ta tí thôi chứ ngu gì chết.hehe"(tg:Nó nham hiểm wá đi mất)
-Ngươi....ngươi thật quá đáng!
-Ông bảo ai quá đáng cơ!_nó nhướn mày lên hướng quỷ câu hồn,ánh mắt mang theo vài tia cảnh cáo.
-Àk không,ta ko có nói ngươi.Ta chỉ có ý muốn ngươi tạm thời ở lại đây một thời gian đợi cửu tinh liên châu xuất hiện rồi ta sẽ đến đưa ngươi về thế giới kia để đầu thai.Tất nhiên trong lúc ngươi ở đây ta sẽ thường xuyên tới giúp đỡ ngươi để ngươi có một cuộc sống thoải mái và ngươi hãy coi như đây là một chuyến du lịch xuyên thời đại là được.
-Từ từ,để ta suy nghĩ đã_Nó bắt đầu đăm chiêu"kể ra cũng được,tự nhiên có một chuyến du lịch xuyên thời đại miễn phí lại có tên đần kia giúp đỡ chắc cũng không đến nỗi khổ..hehe"
-Ehèm...thôi được,ta đông ý!tại thấy ông thành khẩn quá nên ta mới miễn cưỡng đồng ý ở lại đấy,ko thì.....[COLOR="rgb(255, 140, 0)"](tg:ko ở lại thì đi đâu,cửu tinh liên châu chưa xuất hiện thì có muốn về cũng ko được)
-Biết rồi,biết là ngươi tốt rồi!
-Àk,mà ông bảo ông sẽ giúp ta đúng ko?thế ông định giúp bằng cách nào đây?
-Ta sẽ dùng pháp thuật biến tóc của ngươi thanh màu vàng hoàng kim,người có màu tóc này sẽ được bình minh quốc tôn thờ,còn vì sao thì ngươi tự tìm hiểu đi nhé,ta ko biết!
-Trời,bó tay ông luôn!(tg:Bó cả chân luôn)
-Còn nữa,ta tặng ngươi chiếc nhẫn và 2 viên tiên đan này.Khi nào có việc cần nhờ ta giúp thì chỉ cần xoa tay vào chiếc nhẫn là được.Với tiên đan thì...hjxhjx..
-Này ,sao ông cứ nhìn 2 viên tiên đan này bằng ánh mắt tiếc nuối thế!ko phải cho rồi định đòi lại chứ!
-Không phai,chỉ là ta thấy hơi xót của thôi.Ngươi có biết thứ ngươi đang cầm trên tay là công sức 20 năm làm lụng của ta ko?Vốn đinh dùng 2 viên tiên đan này để nâng cao pháp thuật nhưng giờ đành phải tặng chúng cho ngươi vậy.Ăn chúng vào ngươi sẽ có được pháp thuật và nội lực của người tu luyện 2 ngàn năm.Khi đó ngươi có thể tự bảo vệ bản thân,tuy nhiên ngươi ko học võ công của cổ đại nên nội lực của ngươi ko thể phát huy hết nên tốt nhất là ngươi đừng gây sự với những cao thủ ở đây._Nó dường như bỏ ngoài tai hết những lời quỷ câu hồn nói,chỉ khăng khăng hỏi:
-Nói thế tức là ta sẽ có pháp thuật ,có thể biến ra cái này,biến ra cái kia,bay lên bay xuống như tôn ngộ ko đúng ko?
-Có thể nói là như vậy!
-Wow!chưa bao giờ ta thấy ông đáng yêu như lúc này.muốn hôn ông một cái ghê!
-THôi,ngươi khỏi phải nịnh,vừa mới rồi còn đòi tố tội ta với diêm vương thế mà giờ đã...
-Đấy là tại ông chứ bộ!Ai bảo ông hại ta rơi vào cái thế giới này làm chi!
-Rồi,rồi,tại ta ,được chưa.ko đôi co với ngươi nữa,ta có việc phải đi trước đây_Nói rồi ông ta biến mất,cùng lúc đó nó cũng tỉnh dậy.Nó ngồi dậy,ngáp 1 cái thật dài.Nó đang định đứng dậy thì suối tóc dài vàng óng xòa xuống trước bờ vai nó,nó choáng,rất choáng:
-Giấc mơ hôm qua là thật sao,chẳng lẽ...._Nó xòe bàn tay của mình ra thì thấy trên tay là chiếc nhẫn và 2 viên tiên đan mà tên kia đã đưa cho nó,nó hiểu ra giấc mơ hôm qua là sự thật.Nó lấy chiếc nhẫn đeo vào tay,sau đó cầm 2 viên tiên đan bỏ vào miệng.Nó thấy trong người xuất hiện 1 dòng khí nóng lưu chuyển tiếp đó lại chuyển thành lạnh,rồi lại nóng,rồi lại lạnh.Cứ thế,sau 1 hồi nóng nóng,lạnh lạnh,cả người nó bỗng thấy rất thoải mái.
-Công nhận,tiên đan có khác ăn vào ngọt ghê,lần sau phải vòi ông ta thêm vài viên mới được(tg:tiên đan mà nó làm như là kẹo socola ko bằng,lại còn vòi thêm nữa chứ!)
-Phải thử xem cái tiên đan này có linh nghiệm như lời ông ta nói ko mới được._Nó đứng dậy,nhún mạnh chân 1 cái,cả người nó bay lên rất nhanh,tiếp theo đó là những tiếng:
-CỐP.....Ui za....hjxhjx_Thật tội nghiệp vì nhún chân quá mạnh nên đầu nó bị đập mạnh vô trần nhà.
-Bực mình quá đi mất!lần đầu tiên biết bay thế mà bị đập đầu vào trần nhà mới tức chứ!mất mặt quá đi_Nó quyết định làm lại,lần này khôn hơn nó học theo mấy vị tiên nữ ở trong phim"bảy nàng tiên"chỉ điểm nhẹ mũi chân 1 cái.Hoàn hảo là lần này ko có bị cộc đầu.Cả người nó nhẹ nhàng bay lên,mái tóc buông xõa tung bay khiến giờ phút này trông nó thoát tục cứ như tiên nữ hạ phàm vậy.Đúng lúc này,hoàn nhi bê chậu nước rửa mặt vào phòng nên đã chứng kiến toàn bộ cảnh tượng ngàn năm có 1 này.
|
Chương 3
Nó giật mình khi thấy hoàn nhi bước vào,quên mất vận nội công liền ngã ngồi xuống đất,nó phụng phịu đứng lên xoa xoa cái mông đáng thương của mình,nó bực mình than: -Chết tiệt,hôm nay ta bị sao chổi chiếu mạng hay sao mà hết cộc đầu lại đến dập mông…hjxhjx..còn đâu là thân thể ngọc ngà của ta nữa…hjxhjx.. (tg:thân thể của người khác mà bảo của mình là sao?)_Nó bỗng cảm thấy không khí trong phòng rất lạ,ngẩng đầu lên mới thấy giờ phút này hoàn nhi vẫn còn ngây ngốc đứng đó,hai mắt mở to hết cỡ(nếu ko muốn nói là 2 mắt trố lồi như mắt ếch)nhìn lên trần nhà mặc dù nó cũng ko biết là trên đấy có gì mà hoàn nhi lại nhìn ko chớp mắt như thế.Nó tiến lại gần hoàn nhi nhưng vẫn ko thấy nàng động đậy,nó thầm nghĩ:”lạ ghê ta!nàng có vẻ ko hoảng lắm khi nhìn thấy cảnh ta bay vừa nãy,chắc tại ở trong cung lâu,gặp nhiều cảnh khủng khiếp hơn nên quen luôn rồi”Nó đứng trước mặt hoàn nhi,dơ tay lên khua qua khua lại vài cái,vẫn ko thấy nàng phản ứng liền hét to: -HOÀN NHIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIIII………………………………_Hoàn nhi lúc này mới hướng ánh mắt về phía nó rồi hét to: -AAAAaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa………………………………….._Ở giây tiếp theo hoàn nhi đã xỉu nằm dài trên mặt đất.Nó lấy tay ngoáy ngoáy lỗ tai, thở dài: -Hàizzzzzzzzzzzzz..hóa ra là phản ứng chậm,cứ tưởng nàng gan lắm!ai dè……mà công nhận người cổ đại họng tốt ghê,hét thế mà ko cần uống nước đã xỉu rồi. ***************************** ***************************** Ngự Thư Phòng Trong phòng tràn ngập mùi long tiên hương ,hai người nam nhân, một người đang quỳ dưới đất cả người toàn thân 1 màu đen,một người ngồi dựa người trên ghế,cả người toát ra khí chất cao quý nhưng lạnh như băng làm áp bức mọi thứ xung quanh hắn,tưởng chừng tất cả những gì ở gần hắn đều có thể đóng băng cả.Đặc biệt hắn có đôi mắt màu lục rất trong sáng nhưng ko ai biết được đằng sau đôi mắt ấy là những âm mưu toan tính gì,hắn nhàn nhạt liếc ánh mắt xuống người đang quỳ phía dưới,buông lời vàng ngọc: -Bẩm báo! -Bẩm hoàng thương,Vũ Phong Thanh hiện vẫn chưa thấy có động tĩnh gì,hắn vẫn đang án binh bất động. -Tốt,lão cáo già,để trẫm xem ngươi án binh bất động được bao lâu.còn người kia thế nào? -Bẩm hoàng thượng,nàng bị nha hoàn của tú phi đẩy xuống nước mới tỉnh lại ko lâu! -Sống dai ghê_hắn nhếch mép tỏ ý khinh thường,hắn ghét nàng dù chưa gặp bao giờ.Trước khi thú nàng,hắn đã cho người điều tra thì biết nàng là 1 sửu nữ xấu xí.Nhưng lí do chính để hắn đẩy nàng vào lãnh cung là bởi nàng là con gái của lão già đó.Và hắn sẽ đẩy xa bất cứ điều gì có thể nguy hiểm tới giang sơn của mình. -Lui xuống!_Nói rồi tên hắc y kia biến mất. ******************************** ******************************** Trở lại với lãnh cung,hoàn nhi lúc này dần mở mắt nhìn người trước mắt,miêng lắp bắp: -Nương…….nương nương………người bay…………tóc…..tóc người……………………….. -Stop!Ta mà để em nói tiếp thì chắc nói từ bây giờ đến tết năm sau chắc vẫn còn xót 1 chữ quá!_Hoàn nhi tuy ko hiểu “stop” là cái gì nhưng cũng hiểu là nó muốn nàng dừng nên cũng im lặng. -Em nghe ta giải thích,đợi ta giải thích xong rồi nói cũng ko muộn_Nó bắt đầu sự nghiệp chém gió. -Chả là tối qua ta gặp 1 vị thần tiên rồi sau đó ta trở thành thế này._Hoàn nhi đang chăm chú nghe bỗng thấy nó ko nói gì nữa liền hỏi: -Sao nương nương ko nói nữa ạk? -Hết rồi!_Nó thấy chỉ cần nói thế là đủ,vừa ngắn gọn lại xúc tích,dễ hiểu. -Truyện chỉ có thế thôi sao nương nương? -Chỉ thế thôi!_Hoàn nhi cảm thấy thật ko biết nói gì hơn”nương nương từ lúc tỉnh dậy rất khác người trở nên rất khôi hài.”Đang ngẩn ngơ nghĩ nàng hình như nhớ ra điều gì nàng liền quỳ xuống,hô lên: -Nữ thần thiên tuế,thiên tuế thiên thiên tuế_Nó hoảng hốt ko hiểu tại sao hoàn nhi lại goi nó là nữ thần. -Em sao thế?Sao tự dưng lại gọi ta là nữ thần gì gì đó? -Nương nương người ko biết sao?cách đây 20 năm,1 nhà tiên tri đã nói rằng sẽ có 1 cô gái có mái tóc vàng,xinh đẹp, lương thiện,nàng chính là nữ thần ánh dương, con gái của thần mặt trời.Nàng sẽ đem lại hạnh phúc cho mọi người,ai có được nàng sẽ thống trị cả thế giới. -Thì ra là thế!_Giờ thì nó hiểu tại sao tên kia lại nói rằng màu tóc này sẽ làm nó đươc mọi ngươi tôn sùng.Đang chìm trong dòng suy tư của bản thân nó lại nghe hoàn nhi nói: -Vậy là tốt rồi,chỉ cần cho hoàng thương biết người chính là vị nữ thần ấy thì người nhất định sẽ ko lạnh nhạt với nương nương nữa! -Không!ngươi tạm thời giữ bí mật truyện này cho ta. -Người sao vậy nương nương?Sao phải giữ bí mật vậy? -Ngươi cứ làm theo lời của ta là được! -Dạ!hoàn nhi đã biết ạ! -Được rồi!bây giờ ta muốn ra ngoài cung chơi, làm thế nào để giấu mái tóc này đi bây giờ? -Không được đâu nương nương người là hoàng hậu,sao có thể………._Hoàn nhi chưa nói hết câu đã bị 1 luồng ánh sáng điểm trúng người liền ko nói được nữa. -Ngươi dông dài quá đi!còn nói nữa ta cho ngươi cả đời ko nói đươc luôn._Hoàn nhi khiếp sợ lắc đầu.Nó thấy thế liền giải huyệt đạo cho hoàn nhi,nàng lúc này biết điều nên ko ngăn cản nó nữa.Cả 2 bắt đầu cùng nghĩ cách giấu mái tóc để có thể ra ngoài cung chơi.
Dường như nghĩ ra được cách gì đó,hoàn nhi hét lên: -A…..nương nương,người đợi tý,em quay lại liền._Hoàn nhi nhanh chân chạy ra ngoài,bỏ lại nó một mình trong phòng.Nó cúi xuống nhìn mái tóc đen giờ đã thành vàng thậm chí đã có chút xoăn ko còn thẳng như trước.Nhìn tóc nó lúc này bồng bềnh,uốn lượn làm nó liên tưởng đến nhân vật carol trong truyện tranh “nữ hoàng ai cập”.Nó phải thừa nhận rằng cái ông quỷ câu hồn này cũng có mắt thẩm mĩ ra phết,biết biến tóc nó thành kiểu xoăn để cho phù hợp với màu tóc mới.Đang lan man suy nghĩ thì nghe thấy tiếng bước chân của hoàn nhi từ xa chạy lại,nó cảm thấy từ khi có pháp thuật các giác quan của nó trở nên nhanh nhạy hơn,nó có thể nhận biết được hơi thở,tiếng bước chân đó là ai, người đó có võ công hay ko.Lúc này,hoàn nhi đã vào đến phòng,trên tay cầm 1 cái búi gì đó đen đen,nhìn kĩ nó mới phát hiện: -Chẳng lẽ……đây là…..là tóc giả sao?Nó cảm thấy có chút lạ :”Ở cổ đại mà cũng có tóc giả sao?” -Vâng!đây đúng là tóc giả_Thấy nó vẫn nhìn nàng với biểu tình khó hiểu,liền giải thích: -Nương nương ko biết đấy thôi,hoàng thái hậu và các thái phi(tg:thái phi là mẹ của vương gia) khi về già nhiều tuổi thường hay bị rụng tóc,các nàng vì ko muốn bản thân trở thành những bà lão xấu xí nên đã sai các tổng quản bí mật ra ngoài cung mua lại tóc của người ta rồi sau đó đem về kết lại thành 1 bộ tóc mới.Vừa rồi em phải đút lót cho tổng quản 2 nén bạc cùng 1 chiếc vòng phỉ thúy bà ta mới chịu đưa em 1 bộ tóc đấy!Có thứ này thì nương nương sẽ giấu được mái tóc của người. -Hoàn nhi,em thật thông minh nha! -Em đâu có đâu,nương nương quá khen. -Được rôi,em giúp ta đội tóc lên rồi kiếm cho ta bộ quần áo nào đơn giản để ta thay. -Vâng Vậy là sau 1 hồi vật lộn với việc thay đồ,vấn tóc này thì giờ nó đang đứng trước gương xem hình ảnh mới của mình.Trong gương phản chiếu lại hình ảnh 1 cô gái với mái tóc dài đen nhánh,nửa phần trên búi lệch được gắn thêm 1 chiếc trâm hoa mai nhỏ,khuôn mặt nhỏ nhắn,ting xảo,đẹp lương thiện đến động lòng người dù ko trang điểm,nó khoác trên mình chiếc váy màu lam nhạt lại càng làm tôn lên làn da trắng nõn, dáng người yểu điệu thướt tha.Trông nó lúc này thật sự rất thoát tục,ko vướng 1 chút bụi trần. -Nương nương,ngươi thực sự rất đẹp nha!_hoàn nhi nhịn ko được thốt lên -Nha đầu,chỉ nịnh là giỏi thôi_Nó gõ đầu hoàn nhi(tg:nó cũng gỏi nịnh lắm mà,thế mà cứ chê người) -Em có nịnh đâu,người thực sự đẹp lắm luôn,em là nữ nhân mà nhìn người em còn thấy mê ko hiểu nếu là nam nhân thì sẽ ra sao nhỉ?_hoàn nhi vừa xoa đầu vừa nói,nàng từ lúc thấy nó thay đổi khác trước nhiều nên bây giờ nói chuyện với nó có vẻ thoải mái hơn ko dụt dè như ngày trước nữa. -Nha đầu,ko lắm chuyện nữa,đi thôi. -Đi đâu thưa nương nương. -Trời!thì đi ra ngoài cung chứ đi đâu nữa! -Nhưng mà nương nương,người ko định cứ thế hiên ngang đi qua cửa cung trước mặt cấm vệ quân đấy chứ! -Ừk nhỉ,tí nữa thì ta quên mất,em có biết chỗ nào thông được ra ngoài cung ko? -Thực ra thì trước đây theo như em biết thì đằng sau vườn thượng uyển từng có 1 cái cửa phụ dùng để vận chuyển hàng hóa từ ngoài cung vào nhưng do sau này để bảo đảm an toàn cho hoàng thượng nên các quan đại thần đã đề nghị đập cửa đấy đi xây thành tường.Nhưng mà nương nương người đừng nghĩ có thể trèo được qua đó, nơi đó cao lắm dù là người có khinh công cũng chưa chắc có thể qua được. -Không sao,dẫn ta đến đó._Nó chẳng quan tâm đến những lời hoàn nhi nói,bởi nó ko dùng khinh công mà là dùng pháp thuât nên dù có cao thế nào đi chăng nữa thì nó cũng chả sợ. -Vâng_hoàn nhi biết là sẽ ko ngăn được nó nên cũng ko nói thêm gì nữa,nàng dẫn nó đến 1 khu vườn lớn đi thẳng tiếp lên 1 đoạn thì nó thấy nàng bảo: -Nương nương,là nơi này_Nó lại gần bức tường mắt ngước lên trên,thầm oán:”Cao thật,cái tên hoàng thượng kia thật đúng là sướng mà,chỉ có mỗi việc ăn no nằm ngửa mà cũng được người khác coi trọng,xây tường thành bảo vệ kín mít là sao?Hừ…”(tg:Trời!chưa gặp sao biết người ta ăn no nằm ngửa,toàn nói xấu người ta) -Hoàn nhi,em lại đây_Ngay lúc hoàn nhi tiến lại gần,chưa kịp chuẩn bị tinh thần đã bị nó ôm lấy người rồi bay qua tường,sau đó hạ cánh 1 cách dễ dàng ko trầy xước. -Hoàn nhi,hoàn nhi,tỉnh…tỉnh…tỉnh,ko cần lạc trên mây trên gió nữa ta hạ cánh rồi_hoàn nhi nghe thấy tiếng nó liền quay sang nhìn bằng ánh mắt hâm mộ: -Nương nương,người giỏi quá,đây là lần đầu tiên trong đời em được bay đấy!_nó nghe thấy thế,đắc ý. -chuyện,ta mà lại, ko giỏi sao được(tg:nó thật đúng là ko biết ngượng) -Nào chúng ta lên đường thôi_Vừa nói nó vừa bước đi nhanh thoăn thoắt,khiến hoàn nhi đuổi ko kịp. -Nương nương,người đi từ từ thôi,em theo ko kịp_nó chợt khựng lại. -Này,ở ngoài cung ko được gọi ta là nương nương nhớ chưa! -Dạ vâng,thưa nươ….àk ko….thưa tiểu thư. Cứ thế,nó cả hoàn nhi bắt đầu cuộc dạo chơi,trên đường đi nó ghé hết tiệm này đến tiệm nọ,xem hết cái này đến cái kia,nó còn mua cả 1 con tượng điêu khắc bằng gỗ rất dễ thương thậm chí trên tay lúc này còn cầm 2 xâu kẹo hồ lô mà nó cho đó là món tuyệt vời nhất.Nó đang say sưa gặm 2 xâu hô lô đường thì thấy rất nhiều người đang nhìn nó,nó quay sang hỏi hoàn nhi: -Em xem mặt ta có dính gì ko mà ta thấy trên đường nhiều cứ nhìn ta thế! -Không phải đâu tiểu thư, họ nhìn vì người quá đẹp đó mà_Hoàn nhi tự hào nói.Nó vẫn biết là mình rất đẹp nhưng ko ngờ lại tới mức ai cũng phải ngoái nhìn như thế,nó cảm thấy thật ngưỡng mộ bản thân,đúng là “đẹp rạng ngời mà ko chói lóa”,đang tự sướng thì nó thấy phía trước có 1 đám người rất đông đang túm tụm lại ko biết làm cái gì. -Hoàn nhi,chúng ta lại đó xem xem_Nó lôi kéo hoàn nhi chen vào giữa đam đông,nó bất ngờ khi thấy thứ mà nó những tưởng chỉ có ở hiên đại mới có thôi.
|
Chương 4
-Kia…kia…kia chẳng phải là cầu lông sao!_Lão bá bên cạch nghe nó nói thế liền hỏi: -Cô nương,cô cũng trò chơi này sao?nghe đâu có người đi chu du sang nước khác tình cờ thấy người dân nơi đấy chơi trò này liền mua về 1 quả cầu và 2 cái gậy,đầu gậy có hình gần giống hình tròn hình như thứ đó gọi là vợt thì phải .Ông ta thách đấu ai chơi thắng ông ta 3 quả cầu thì sẽ nhận đươc 10 ngàn lượng vàng(tg:wow!ôi tiền tiền tiền,ta cũng muốn =p~).Nhưng tiếc rằng từ nãy tới giờ chưa ai thắng được ông ta cả_Lão bá cứ mải mê nói đến khi nhìn sang thì đã ko thấy vị cô nương lúc nãy đâu rồi,lão bá lắc đầu rồi quay ra xem tiếp trận đấu.Nó lúc này đã kéo được hoàn nhi chen lên hàng đầu,nó nhìn trước mặt mình là 2 người nam nhân đang đánh cầu lông.Người nam nhân trông ngoài bốn mươi nhìn có vẻ nhàn hạ khi đỡ từng quả cầu của đối phương,nam nhân trẻ tuổi thì cả người chật vật,mồ hôi túa ra nhưng vẫn chưa đánh trả được đối phương quả nào.Nó nghĩ:”ông này quá đang nha!khôn ghê cơ,những tay gà mờ này lần đầu tiên chơi bộ môn thể thao này làm sao có thể thắng ông ta được cơ chứ.Nhưng ko sao,hôm nay có ta ở đây,ta sẽ ra tay nghĩa hiệp,đến lấy số tiền kia đi tiêu hộ ông ta..hehe”,một tiếng nói lúc này lại vang lên: -Vị huynh đài kia đã nhận thua,các hương thân phụ lão có ai muốn lên thử sức ko ạk?_Mọi người bắt đầu xì xào. -Thôi,thôi,bỏ đi.Chúng ta thắng ko nổi ông ấy đâu,đừng cố làm gì. -Phải đó,mặc dù có hơi tiếc số tiền đó nhưng chúng ta có lên cũng sẽ thua thôi. -Đúng,đúng đấy,thà đừng lên còn đỡ bị mất mặt._Tiếng bàn tán xôn xao đang thi nhau nổi lên thì bỗng nghe thấy 1 âm thanh thanh thúy,trong trẻo lên tiếng: -Ta lên!_Mọi người đồng loạt nhìn về phía thanh âm đó trong đó có 1 nam tử tuấn tú mĩ mạo cũng bị thu hút bởi âm thanh mê người này.Lúc này đây,ai cũng ngây ngẩn kể cả nam tử vừa rồi,bởi chủ nhân của tiếng nói kia lại là 1 cô nương có thể nói là đẹp tựa thiên tiên.Nó bước đến,cầm lên chiếc vợt,hướng về phía đối phương -Bắt đầu đi!_lúc này tất cả mọi người mới dần tỉnh thoát ra khỏi mê hồn trận của người đẹp. -Cô nương,mời giao cầu trước. -Tốt thôi!_Nó đưa cầu lên,đánh về phía đối phương,1 cú giao cầu hoàn hảo.Qua cú giao cầu này,ông ta nhìn là có thể đoán được nó biết chơi trò này chứ ko lơ mơ như mấy gã kia.Ông ta bắt đầu trở nên nghiêm túc,thật sự muốn so tài với vị cô nương này.Nó thấy ông ta nghiêm túc đánh liền cười mỉm,đoán chắc ông ta đã nhìn ra mình ko tầm thường.Nó khi còn ở thế kỉ 21 cũng thường chơi mấy trò này với bạn bè,tuy ko phải cao thủ nhưng chắc chắn dư sức để hạ đo ván ông ta.Nó vươn tay cao ra đánh trả cầu thật mạnh khiến đối phương ko kịp đỡ cầu,quả cầu rơi xuống,nó nói lớn: -1 quả. -Ồ ồ……..cô nương ấy vừa đánh thắng 1 quả kìa_Những người đứng xem trầm trồ.Không ai biết,đứng ở kia bạch y nam tử vẫn đang nhìn nó,trong mắt mang theo ý cười,lại có 1 chút thưởng thức.Hắn,1 vương gia đào hoa đã tững gặp qua vô số các cô nương xinh đẹp,dịu dàng yểu điệu nhưng lại chưa từng gặp qua 1 người như nó.Lần đầu tiên khi nghe nó nói sẽ lên thi đấu hắn thật sự rất bất ngờ,bởi 1 nữ tử mà cũng dám lên thi những trò này ư,càng bất ngờ hơn khi nhìn thấy dung nhan của nó,nói sao nhỉ,vẻ đẹp này đẹp hơn tất cả những nữ tử mà hắn đã từng gặp.Đặc biệt hơn nữa là khi chạm mắt với ánh mắt kia hắn nhìn thấy được trong đó là sự linh động,là sự hoạt bát,khám phá chứ ko ủy mị,u sầu như những cô tiểu thư sống nơi khuê phòng.Hắn cảm thấy nó rất thú vị ,hắn là đang hứng thú sao,có lẽ là thế đi.Trở lại với trận đấu,nó đã thắng 2 quả chỉ còn 1 quả nữa thôi thì 10 ngàn lượng vàng kia sẽ bay vào hầu bao của nó.Nó quyết định ra tuyệt chiêu cuối cùng,vừa lúc quả cầu bay về phía nó,nó nhảy cao phát lại cầu,quả là tuyệt chiêu.Quả cầu bay lại về phía ông ấy nhưng vì quả cầu bay quá cao và quá xa nên ông ấy ko đỡ được. -3 quả,ngài thua rồi!_nàng nhìn về phía ngươi kia 2 mắt kiêu hãnh đầy sung sướng nói. -Tại hạ thua tâm phục khẩu phục.Xin hỏi cô nương tên gì? -Ta tên Băng Băng -Ta tuyên bố Băng Băng cô nương thắng.10 ngàn lượng vàng thuộc về cô nương._Nó nghe lời tuyên bố mà trong lòng sướng như điên,chỉ muốn nhảy lên hò hét:”Ôi!tiền của ta,chị yêu em lắm tiền ơi!….haha…”. Nó bây giơ đã cầm trong tay 10 ngàn lượng vàng bằng ngân phiếu,vừa đi vừa đếm liên tay,chỉ sợ tên kia đưa thiếu cho nó thì toi.Nó định bụng vừa đếm tiền vừa học hỏi hoàn nhi cách tính tiền và giá cả tiền của cổ đại ra sao luôn.Đang say mê với mớ tiền trên tay thì phía trước nó vang lên 1 âm thanh yêu mị của nam nhân: -Cô nương,xin dừng bước!_Nó ngẩng đầu lên thì thấy trước mặt mình là 1 tên hảo soái ca nha,Nó nghĩ thầm:”tên này thật đẹp trai nha,mắt,nũi,miệng ko những đầy đủ mà còn quá hoàn hảo luôn.Nhìn hắn mà ta thấy thèm dỏ dãi luôn.Chết….cái tật mê trai lại phát rồi,phải cẩn thận ko nhỡ tên này dung mĩ nam kế để lừa tiền của ta thì sao,lúc nãy nhận tiền trước mặt bao nhiêu người,phải đề phòng mới được tiền vẫn quan trọng hơn”Nó lắc đầu lia lịa để cho đầu óc tỉnh táo rồi kéo hoàn nhi lùi cách xa tên đẹp trai ra,thủ thế sẵn để đề phòng.Hắn khó hiểu nhìn nó,ko hiểu nó đang làm hành động gì,tiếp theo lại thấy nó lên tiếng bằng cái giọng ko thân thiện cho lắm: -Chuyện gì!ngươi chắc ko phải định cướp tiền của ta đấy chứ!_Nghe nó hỏi,hắn ngớ người,giờ thì hắn hiểu tại sao nó lại có những hành động vừa rồi.Hắn thấy mình thật đáng thương,1 công tử tuấn lãng như hắn lại bị 1 cô nương nhìn thành kẻ cướp mới hay chứ.hắn nhìn nó cố nén ý cười. -Cô nương nhìn ta giống 1 tên nghèo tới mức phải đi ăn cướp sao?_Nó bây giờ mới đánh giá tổng thể toàn thân hắn,nhìn hắn ăn mặc trông sang trọng chắc ko phải phường trộm cướp rồi.Nó lúc này có chút ngưỡng ngùng vì chưa gì đã nghĩ xấu về người ta như thế. -Công tử,ta xin lỗi vì đã nghi ngờ ngươi nha. -không sao,là tại hạ đường đột._Hắn vừa rồi thấy nó đánh giá hắn thì thấy bật ngờ,có nữ tử nào như nó ko,ko kiêng nể gì đánh giá 1 nam nhân. -Tại hạ vừa rồi chỉ là thấy cô nương chơi đánh cầu thì rất khâm phục ,muốn được làm quen với cô nương thôi._Thì ra đây là 1 fan hâm mộ của nó,1 fan hâm mộ đẹp trai thế này sao bỏ qua được.
-Được thôi,ta tên Vũ Băng Băng huynh tên gì?_Hắn ko ngờ no lại đồng ý đơn giản như thế. -Tại hạ tên Phong Huyễn._hắn ko nói họ của mình ra để giấu mình là người của hoàng thất. -Ta và huynh hôm nay gặp nhau coi như có duyên kết làm bằng hữu,huynh gọi ta băng băng hoặc băng nhi là được.Ta gọi huynh là Huyễn được chứ! -Tiểu thư sao có thể gọi thân mật như thế được_hoàn nhi im lặng từ nãy liền kêu lên. -Ta thấy ko có gì là ko được cả -Nếu cô nương thấy ko ngại thì cứ gọi vậy đi. -Đươc!Huyễn,lần đầu gặp mặt huynh có nên mời ta ăn một bữa ko?_nó ko kiêng kị mở miệng. -tất nhiên là được. -Ko được.tiểu thư muộn rồi chúng ta phải về rồi._nghe hoàn nhi nói,nó mới để ý thì ra trời đã xế chiều rồi. -Thôi,hẹn huynh hôm khác vậy ta phải về rồi. -Được,coi như ta nợ băng băng cô nương 1 bữa cơm gặp mặt._Hắn nhìn hai thân ảnh nhỏ dần dần xa khỏi tầm mắt. -Băng băng,ta nhất định sẽ tìm ra nàng là tiểu thư nhà nào. Trên đường về,nó thấy hoàn nhi đăm chiêu liền hỏi: -Hoàn nhi,em sao thế? -Em thấy cái tên của vị công tử kia nghe quen quen. -Ôi dào!chắc là em nghe qua ở đâu đó thôi chứ tên như thế thì đâu mà chả có! -Có lẽ thế Hai nàng lúc này đã đứng trước tường thành,nó lần này cũng ôm lấy hoàn nhi bay qua tường thành,đang định trở về lãnh cung thì nó phát hiện tượng gỗ ko thấy đâu. -Hoàn nhi,em có thấy tượng gỗ của ta đâu ko. -Ko phải nương nương vẫn cầm nó sao. -Thôi chết,có khi ta làm rơi dọc đường rồi,em về cung trước đi ta quay lại tìm rồi về. -Nhưng mà……………….. -ko nhưng nhị gì hết_Hoàn nhi sợ nó tức giận đành quay về trước. Nó quay lại chỗ đoạn đường vừa đi qua,tìm kiếm 1 hồi rồi cũng thấy -Còn may,ko bị ai nhặt mất,ko thì mất toi 3 lượng của ta_Nó cầm bức tượng bỏ vô người bay thật nhanh về tường thành,lúc bay qua tường thành chả may váy nó bị vướng vào ngói tường.Lần này thì thảm rồi chỉ tại mấy thứ lòe xòe này,giờ nó sắp được bày tỏ tình cảm với mặt đất rồi,nó lấy tay che mặt lại,ko muốn nhìn cảnh tượng sắp xảy ra:”huhu….sao ta xui xẻo quá đi!sắp sửa phải hôn đất rồi”
|