Vị Hoàng Hậu Đến Từ Ngàn Năm Sau
|
|
Chương 19
-Nàng đến rồi sao?Ngồi xuống đây đi!_Hắn nhẹ nhàng ôn nhu mời nó ngồi xuống. Nó cũng không khách khí làm gì,tự nhiên mà ngồi xuống.Nó nhìn một bàn đầy thức ăn mà thấy trong người tức điên : ” Sao chổi đáng ghét!trong lúc ta tức đến tăng xông thì hắn lại ngồi đây với một bàn sơn hào hải vị.Đã thế trước khi trả thù vụ kia thì ta phải xử lí hắn vụ này trước đã “.Nó trong lòng tràn đầy căm tức nhưng miệng thì lại nở nụ cười ngọt ngào.
-Hoàng thương,ngài cũng thật biết hưởng thụ nha!Nguyên cả một àn thức ăn lớn ghê nhỉ!
-Không dám,chẳng phải nàng cũng vậy sao?Có thú vui nướng cá cung đình không phải sao!_Hắn nghe giọng nói của nó liền biết nó là đang xỏ xiên hắn,liền thông minh đáp trả.
-Ngươi………………………………………………._Nó lại mất bình tĩnh : ” Không được,phải giữ bình tĩnh,hạ hỏa nào! Quân tử trả thù mười năm chưa muộn”
-Chúng ta cũng nên dùng bữa đi!_Nó bỗng chuyển đề tài
-Phải,nàng cũng nên ăn nhiều một chút._Hắn nói rồi gắp thức ăn cho nó.Sau đó cũng tự đưa đũa gắp một miếng cá cho mình.
-Khoan đã,hoàng thượng_Nó mỉm cười nhu mì đưa tay lên ngăn tay hắn đang gắp miếng cá vào bát.Nụ cười của nó khiến hắn nổi da gà
-Sao thế?_Hắn khó hiểu nhìn nó.
-Hoàng thượng,không biết người có biết món cá này được chế biến ra sao không?_Nó nhẹ nhàng hỏi.
-Không biết!Nhưng việc chế biến cá thì liên quan gì đến việc ta ăn cá._Hắn hỏi
-Người không biết đó thôi!Để chế biến một con cá người ta trước khi nấu cần cạo đi vẩy trên người nó.Người thử nghĩ xem nếu có người cầm dao tróc da người,người sẽ cảm thấy thế nào!_Câu nói này của nó khiến hắn nhìn miếng cá mà ngần ngại không dám ăn cũng làm đám cung nữ,thái giám toát mồ hôi hột vì câu nói của nó thật sự đại nghịch bất đạo.Ai mà có gan đi tróc da hoàng thượng chứ!
-Ai dám tróc da trẫm chứ!_Hắn quát lớn.
-Tất nhiên là không ai dám rồi!Ta chỉ là ví dụ mà thôi,hoàng thượng cần gì phải nổi giận_Hắn nghe nó nói thế cũng biết là nó cố tình nhưng cũng chẳng tranh cãi với nó làm gì.
-Người đâu!Dọn hết chỗ cá này xuống cho trẫm!_Cung nữ thái giám nghe vậy liền tiến đến dọn đi toàn bộ các món làm từ cá trên bàn ăn.
Sau khi các món cá được dọn đi,hắn lại tiếp tục đưa đũa lên gắp một món khác
-Khoan khoan , hoàng thượng!_Nó lại ngăn hắn.
-Lại gì nữa thế?Ta nhớ không lầm thì tay gấu không có vẩy nha!_Hắn mỉm cười nhìn nó : ” Không biết nàng lại nghĩ ra cái gì nữa đây “
-Thì đúng thế nhưng hoàng thượng à!Đây là tay gấu a,muốn chế biến nó thì cần chặt đi tay của con gấu người nghĩ mà xem nếu có người dùng đao chặt xuống tay của người vậy sẽ đau lắm nha hơn nữa còn rất nhiều mau nha!Không nên,không nên,như vậy thất đức lắm!_Nó vừa nói vừa lắc đầu.
-Nàng nói ta thất đức?_Hắn đưa mắt lạnh nhìn nó.
-Không có a!Ta không có nói hoàng thượng thất đức ta chỉ nói người nào ăn tay gấu thôi mà hoàng thượng cũng chưa có ăn nha!_Nó ngây thơ nói.
Nhìn nó nói xong hắn lại nhìn đĩa tay gấu trên bàn ăn rồi tưởng tượng đến nằm trên đó là một cánh tay người đầy máu be bét.Điều này làm hắn thật sự muốn ói,hắn tức giận quay sang nhìn nó thì bắt gặp ngay ánh mắt chớp chớp vô tội khiến hắn không có cách nào nổi giận tiếp được.
-Thật hết cách với nàng!Nếu nàng đã nói vậy thì hãy nói xem ta nên ăn gì bây giờ?_hắn cười cười hỏi nó.
-Cái này thì!!!!_Nó vờ đăm chiêu suy nghĩ.
Rồi bỗng quay ra ngoắc ngoắc tay đám cung nữ.
-Lại đây!
-Dạ_Đám cung nữ tiến đên,thấy vậy nó đem hết mấy món ăn mà nó cho là không cần thiết đặt lên mấy khay gỗ mà cung nữ cầm. -Đem đi!_Nó lên tiếng bảo.
Đám cung nữ không dám đem đi luôn mà quay ra nhìn hắn,thấy hắn gật đầu mới đem chỗ thức ăn đó lui ra.Bây giờ trên bàn ăn chỉ còn một cái đĩa với mấy cọng rau,một bát canh đậu phụ cùng 2 bát cháo.
Hắn nhìn đồ ăn trên bàn mà không còn gì để nói : “Trời!Nàng ấy định cho ta ăn thế này thật sao?còn không bằng cả một dân thường nữa”
-Hoàng thượng,người ăn đi,ăn thế này rất tốt cho sức khỏe đấy!_Nó vui vẻ nói nhưng lại thấy hắn nhìn bàn ăn mà không có ý định động đũa.
-Chẳng lẽ hoàng thượng định phụ lòng tốt của ta sao?_Nó mắt ươn ướt nhìn hắn.
-Không phải!Ta ăn,lập tức ăn_Hắn thấy nó vậy liền lập tức gắp ra một cọng rau đưa lên miệng,đang chuận bị đưa vào miệng bỗng khựng lại.
-Ta ăn cái này chắc không thất đức rồi chứ?
-Không,tất nhiên là không rồi!_Nó vừa nói vừa cười thầm trong lòng : ” Đang đời!Cho ngươi biết thế nào là chọc giận bổn cô nương”
Sau khi dùng cơm xong,nó cả hắn ở tại ngự hoa viên thưởng trà,nó lúc này mới lên tiếng:
-Hoàng thượng,chẳng hay người còn nhớ những gì lúc nãy người hứa với thần thiếp chăng?_Nó mỉm cười cười ngọt ngào nói.
-Có sao?_Hắn rùng mình : “Mỗi lần nàng ấy xưng hô ngọt ngào như vậy ta lại thấy có gì không ổn sắp xảy ra!Không biết cái đầu nhỏ kia lại nghĩ ra ý tưởng kinh thiên động địa nào nữa đây”
-Hoàng thượng,người thật xấu a!Như thế nào lại nhanh quên như vậy,người mới nói chỉ cần ta hết giận người sẽ đồng ý bất cứ yêu cầu nào của ta mà!_Nó nũng nịu nói khiến bản thân nó cũng thấy ơn ớn : ” Ọe,muốn ói quá,không ngờ có ngày Tiểu Băng ta đây lại phải nói mấy lời nghe sởn gai ốc đến nỗi bản thân ta cũng tự cảm thấy khinh thường chính mình.Thôi,phải nhanh đạt được mục đích chứ cứ tiếp tục cái kiểu này thì có lẽ ta sẽ thất lễ mà ói toàn bộ những gì mà ta vừa ăn được ra quá”
-Vậy sao,vậy Băng nhi của ta nói xem nàng muốn ta đáp ứng yêu cầu gì?_Hắn vừa nói vừa tiện tay đem nó ôm vào lòng.
-Yều cầu này cũng không phải lớn lắm đâu,nói chung nó nằm trong tầm tay của hoàng thượng ý mà!_Nó có chút nghiến răng đáp : “Ai là của ngươi chứ,đồ sao chổi.Dám chiếm tiện nghi của bổn cô nương,ngươi được lắm .Coi như lần này ta nhịn,dù sao muốn thành đại sự cũng cần ít hi sinh.”
-Thế sao?không biết yêu cầu đó nhỏ đến thế nào nhỉ?_Hắn nhàn nhạt cười : “Chỉ sợ cái nhỏ mà nàng nói cũng đủ để khiến người khác phải kinh hồn bạt vía thôi”
-Trước tiên,thần thiếp có thể hỏi một chuyện được không?_Nó nhu mì nói.
-Nàng hỏi đi!
-Phượng Dương cung bây giờ là của thiếp đúng không?_Nó vừa hỏi vừa chăm chú xem phản ứng của hắn.
Hắn gật đầu
-Nếu thế có phải thiếp muốn làm gì với nó cũng được phải không?_Nó gấp rút hỏi.
Hắn nhìn nó rồi nó:
-Yêu cầu nàng muốn ta đáp ứng là đây ư?
-Ưm…._Nó nhu thuận gật đầu lia lịa.
-Cái này………………_Hắn có chút ngập ngừng,hắn cảm giác không an tâm cho lắm : “Tiểu nhân nhi tinh quái này lại nghĩ ra trò gì đây”
-Hoàng thượng,người không phải định nuốt lời đấy chứ,đừng nói với ta…à quên….thần thiếp là những gì ta làm với cung của mình cũng phải thông báo với người nha!_Nó phụng phịu chu môi nói.
-Tất nhiên là không rồi,quân vô hí ngôn lời ta nói ra làm sao có thể tùy tiện rút lại được._Hắn theo phản xạ đạp : ” Sao ta có cảm giác như bản thân đang bị nàng dụ vậy nhỉ”
-Zê……nói vậy tức là người đã đồng ý rồi phải không._Nói rồi nó nhảy cẫng lên ôm lấy hắn.
Hắn ngạc nhiên trước hành động này của nó : ” Nàng ôm ta,đây là lần đầu tiên nàng chủ động ôm ta.Nếu ngày nào nàng cũng đối với ta thế này thì 1 điều chứ mười điều ta cũng đồng ý”(tg:Anh dại gái quá;Phong Ảnh:Câm!;tg:vâng,em câm liền)
May là nó không biết ý nghĩ này của hắn chứ nếu biết thì nó chắc sẽ không tốn thời gian hao nước bọt để nói chuyện với hắn đâu.Cứ nhảy lên ôm vài cái là được đỡ phải nói nhiều.
Hắn đang chìm trong hạnh phúc ngọt ngào thì bỗng nó buông tay ra,như nhớ đến điều gì,nó cất giọng:
-Người đâu!Mang giấy bút đến đây cho ta!
Ngay lập tức,một tiểu thái giám đưa đến trên bàn nghiên mực, bút và giấy.Sau đó từ từ lui xuống.Nó tiến tới phía bàn làm vài thao tác pha mực,cái này là nó học trên TV đấy mà.Mọi việc xong xuôi nó cầm bút lên đưa đến trước mặt hắn.
-Hoàng thượng,phiền hoàng thượng viết cho thần thiếp giấy cam kết!_Nó lại dở chiêu bài mỉm cười ngọt ngào đấy ra với hắn.
-Nàng không tin ta!_Hắn mặt mũi tối sầm lại.
-Không,không phải.Thần thiếp tin hoang thượng nhưng để tránh sau này người bận nhiều việc triều chính quá nên quên mất luôn những gì đã hứa với thần thiếp thì sao!Tóm lại vẫn nên viết một tờ cam kết thì hơn.
-Nàng…………………._Hắn thật không còn gì để nói : ” hắn làm vua phải lo trăm công nghìn việc cũng chưa từng thấy bất lực như bây giờ “
Hắn cảm thấy phật ý vì sự không tin tưởng của nó nhưng vì để nó yên tâm nên hắn cũng đành chiều ý nó viết một tờ giấy cam kết.
-Bẩm,hoàng thượng,Phong tam vương gia cầu kiến_Một tên thái giám lúc này quỳ xuống nói.
-Cho gọi!_Nghe hắn nói vậy tên thái giám liền lui xuống để thông tin cho Phong Huyễn.
-Băng nhi,nàng về Phượng Dương cung trước đi!_hắn nghiêm túc nói.
-KHông ta không về đâu,về đó chả vui gì cả!_Nó hoàn thay đổi cách xưng hô :”Hứ..còn lâu ta mới về,định đuổi ta hả,còn lâu”
-KHÔng được ,nghe lời ta về cung trước đi!_Hắn cáu gắt,thực ra là vì hắn không muốn nó gặp Phong Huyễn.
Đang lúc hai người tranh đấu với nhau thì một giọng trầm ấm từ tốn vang lên:
-Thần đệ tham kiến hoàng huynh,tham kiến hoàng tẩu!
Nó nghe thấy giọng Phong Huyễn liền gạt phắt hắn sang một bên,chạy lại gần Phong Huyễn.
-Huyễn,ngươi làm chứng cho ta nha.Hoàng huynh ngươi viết giấy cam đoan cho ta toàn quyền sử dụng Phượng Dương cung đấy nhé!_Nó tự nhiên như không ra tóm lấy tay Phong Huyễn mà không để ý có ai đó cả người đang tức đến bốc khói ở phía sau.
-Vậy sao?Băng nhi vui lắm sao?_Phong Huyễn vui trong lòng khi thấy nó ôm lấy tay hắn nên không phát hiện bản thân đã gọi nó 1 cách rất thân mật.
Lời nói của Phong Huyễn khiến ai kia càng ngày ăn dấm chua càng nhiều.
-Vũ Băng Băng,nàng lại đây cho trẫm!!!!!!!!_Hắn hét lớn làm nó giật cả mình.
-Hoàng thượng a!Ngài có thể nói chuyện như người bình thường được không?Sao lúc nào cũng phải hét loạn lên thế!Ngài làm ta sắp muốn ong hết cả đầu rồi đây naỳ!_Nó làm ra vẻ mặt thở dài ,chán nản.
-Nàng qua đây ngay!!!!_Hắn bỏ ngoài tai lời nó vẫn tiếp tục vấn đề cũ.Chỉ có điều bây giờ mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn thì phải,răng hắn đang nghiến kèn kẹt,tay lại nắm thành quyền,mắt thì đăm đăm nhìn vào chỗ tay nó đang ôm lấy tay Phong Huyễn.
Nó thấy biểu tình này thì biết ngay nếu bản thân cứ cố chấp không chịu qua thì kiểu gì cũng có án mạng xảy ra : “Đành nhường hắn một chút vậy,ta còn muốn sống lâu để trả thù hắn nữa,không thể chết trước hắn được.”
-Hảo,hảo,ta qua là được chứ gì!Đừng nóng,đừng nóng!_Nói rồi nó buông ra tay của Phong Huyễn chạy về bên hắn.Khoảnh khắc đấy ánh mắt Phong huyễn hiện lên 1 tia mất mát khó phát hiện nhưng tất nhiên là vẫn không qua mắt được hắn.Hắn lúc này nhìn Phong Huyễn cảnh cáo:
-Huyễn,hãy cẩn ngôn !(cẩn thận lời nói)_Câu nói của hắn khiến Phong Huyễn nhớ ra câu nói thân mật vừa rồi của mình liền cúi đầu:
-Thần đệ tạ ơn hoàng huynh nhắc nhở!
-Đệ tìm ta có chuyện gì?_Hắn bỗng nhiên đổi đề tài.
-Đệ đến để bấm báo về tiệc chào đón thái tử của Chiều Tà Quốc!_Phong Huyễn cung kính nói.
-Vậy trước vào đây ngồi đã,có gì từ từ nói!
-Tạ hoàng huynh!_Nói rồi Phong Huyễn ngồi xuống đối diện với hắn.
-Mọi việc thế nào?_hắn hỏi.
-Tâu hoàng huynh,mọi việc đã chuẩn bị xong,tối nay sẽ khai tiệc!
-Đã điều tra gì về chuyến thăm lần này của tên thái tử đó chưa?
-Đệ đã điều tra rồi,lần này hắn qua đây dường như muốn ngầm dùng thế lực của chúng ta để bảo vệ an toàn cho hắn,nội bộ triều đình Chiều Tà Quốc đang có lục đục lớn thì phải!
Hắn nghe Phong Huyễn nói liền lâm vào suy tư một lúc rồi mới đáp:
-Thôi được,đệ lui xuống trước đi!_Hắn phất tay .
-Thần đệ cáo lui!_Phong Huyễn theo lệnh lui xuống,trước khi đi cũng không quên nhìn qua nó từ nãy vẫn đang im lặng.Hắn mỉm cười khi thấy nó tay chống cằm,mắt lim dim ngủ gật.
Sau khi Phong Huyễn đi rồi,hắn mới nhìn sang con mèo lười đang gật gà gật gù ở bên cạnh.Hắn cười cười lắc đầu.
-Thật không hiểu nàng có biết mình là thân phận gì không nữa!_Vừa nói hắn vừa dang tay bế bổng nó lên rồi thẳng tiến về Phượng Dương cung.
Khi thấy hắn bế nó tiến vào khuê phòng ,Hoàn nhi theo quy tắc định hành lễ thì thấy hắn nhăn mặt lắc đầu liền hiểu ý lui ra ngoài.
Hắn đặt nó lên giường,đưa tay lấy chăn đắp lên cho nó nhẹ nhàng như sợ mỹ nhân tỉnh giấc.Sau đó,hắn nhìn nó một hồi rồi cúi mặt xuống hôn nhẹ lên trán nó:
-Bănh nhi,nàng bao giờ mới có thể chấp nhận ta đây?haizzzzz…………_Hắn thở dài một tiếng rồi xoay người bước ra ngoài.
|
Chương 20
Hắn vừa bước ra khỏi cửa thì cái người đang nằm trên giường kia bỗng dưng mở mắt. Mặt đỏ bừng bừng,thẹn thùng không để đâu cho hết.Thực ra nó đã tỉnh từ lúc hắn bắt đầu bế nó lên nhưng vì tham luyến sự ấm áp trong lồng ngực hắn nên nó giả vờ ngủ luôn.
-Không phải chứ!hắn yêu ta nhanh thế sao?Ta đẹp dữ vậy sao?_Nó tự đặt câu hỏi cho chính mình.(tg:Rầm!*ngã ngửa*Cô hai của tôi ơi!giờ mà hỏi câu đó có phải qua muộn không?)
-Tim ta sao thế này?Sao lại đập nhanh thế này,không lẽ ta thích hắn rồi ư?……Không,không,ta không thích hắn,ta phải trả thù hắn còn phải trở về thế giới của ta nữa,ta không thể nào thích hắn được.Chắc chắn là thân xác này bị bệnh tim bẩm sinh từ bé rồi!làm gì có chuyện ta thích hắn,nếu thật sự như vậy thì đây chính là chuyện cười lớn nhất thiên hạ mất!_Nó đưa ra mọi điều để phủ nhận việc nó có cảm giác với hắn.Nhưng sự thật có lẽ mãi là sự thật,đến 1 lúc nào đó nó sẽ nhận ra rằng mình đã lỡ thích hắn.
Khi màn đêm buông xuống,ánh trăng cũng đã lên cao thì mọi thứ trong cung đình cũng trở nên nhộn nhịp tấp nập hơn,người nào người đấy đều bận rộn chuẩn bị cho tiệc chào đón thái tử Chiều Tà Quốc.
- Cung nữ A : Ê ê,các ngươi biết gì không?
- Cung nữ B,C (đồng thanh):Biết gì?
- Cung nữ A :Thì chuyện tự dưng thái tử Chiều Tà Quốc lại qua đây chứ sao?
- Cung nữ B :Thì chắc là qua nghị sự hoặc là cầu thân chứ gì!
- Cung nữ A:Ngu ngốc!Ngươi thừa biết là từ trước tới nay Bình Minh Quốc và Chiều Tà Quốc vốn không qua lại với nhau hơn nữa Chiều Tà Quốc cũng không phải một nước yếu thế hay nói đúng hơn là một nước gần như ngang bằng với nước ta,nếu không phải chúng ta có địa thế thuận lợi hơn thì cũng chưa chắc đã là nước đứng đầu trong bốn nước lân cận.Chính vì vậy nên chỉ cần nhìn qua cũng biết thái tử qua đây không phải để cầu thân hay nghị sự gì cả!
- Cung nữ C (tò mò):Vậy theo ngươi ngài ấy qua đây làm gì vậy?
- Cung nữ A(cao giọng):Ngốc,vậy mà cũng không biết nữa!Thái tử qua đây là để…………………………..Ta cũng không biết!Muốn biết ngươi tự đi hỏi ngài ấy đi nha!
- Cung nữB,C (té ngửa):Trời!Vậy mà cũng nói nữa,làm ta cứ tưởng…………
- Cung nữ A ( chặn họng):Thôi,mang cái này đến chính điện đi cứ đứng ở đây ma ma ra là chúng ta bị trừ tiền đấy!……Còn nữa các ngươi hoàn thành công việc nhanh đi biết đâu xong sớm có khi lại được đứng hầu rượu trong điện chính đấy,nếu vậy thì chúng ta sẽ được chiêm ngưỡng dung nhan của thái tử Chiều tà Quốc đấy,nghe đồn ngài ấy tuấn mĩ lắm!
- Cung nữ B,C:Vậy sao,vậy ta phải nhanh nhanh làm xong công việc để được vào điện chính hầu rượu mới được.
***************
************************** Trong khi đó tại Phượng Dương cung:
-Nương nương người còn thần người ra đấy làm gì nữa,mau mau trang điểm thay phượng phục rồi còn lên điện nữa chứ!_Hoàn nhi cuống quýt giục.
-Ừ!_Nó ” ừ ” cho qua chuyện chứ nó cũng chẳng biết Hoàn nhi bảo gì vì trong đầu nó bây giờ là : “xem nào,xem nào,phải sửa sang lại Phượng Dương cung như thế nào đây!Có lẽ ta sẽ cho người đặt thêm một số kiểu bàn ghế trắng như mấy nhà hàng ở thế kỷ 21″
-Nương nương,còn nữa,tối nay người phải vấn tóc thật đẹp để cho mấy vị phi tần kia lóa mắt luôn cũng tiện để hoàng thượng chú ý đến người hơn.Mà em thấy dạo này hoàng thượng càng ngày càng quan tâm đến người nhiều hơn rồi đấy.Người phải tận dụng cơ hội đấy!_Hoàn nhi chạy vòng quanh nó,không ngừng tíu tít hào hứng.
-Ừ…………_Nó vẫn ngẩn người :”Còn nữa,cho thêm vài khóm hoa để tăng thêm phần lãng mạn,phòng cũng cần trang hoàng sang trọng lên một chút,những phòng trước đây không dùng đến giờ phải cho người đến dọn sạch không còn 1 hạt bụi mới được”
-Không được,người cần phải cần tắm thêm nhiều dược liệu hương hoa vào nữa,vậy mới thu hút được hoàng thượng,em thấy mấy vị cung nữ bên cung Tú phi bảo đấy!
-Ừ…….._”Phải rồi!Phải tạo một nhà bếp riêng cho Phượng Dương cung nữa,ở đó sẽ nấu những món ăn độc nhất vô nhị mà không đâu có được,ta sẽ tìm vài tâm phúc rồi dậy cho họ mấy món ở hiện đại”
Hoàn nhi bắt đầu thấy có gì đó không đúng lắm,bình thường làm gì có chuyện nó ngoan ngoãn đồng ý những điều mà nàng đưa ra chứ.Lúc này Hoàn nhi mới nhìn đến nó thì thấy nó 1 tay chống cằm mặt nhìn xuống bàn đăm chiêu,tay kia thì gõ gõ từng ngón vào bàn.
-Nương nương,rốt cuộc người có biết em đang nói gì không?_Hoàn nhi vẻ mặt méo xẹo,nhưng nó vẫn tâm hồn trên chín tầng mây hay nói đúng hơn là tâm hồn đang chỉ biết đến kế hoạch chín tầng ngân phiếu, không thèm để ý đến Hoàn nhi.
-Nương nương,người…………………………_Chưa kịp nói hết thì Hoàn nhi liền cứng họng.
-Hoàng………………………………_Đang định hét lên hai tiếng hoàng thượng thì lại thấy được cái lắc đầu nhẹ của hắn khiến Hoàn nhi im luôn.
Hắn lúc này nhẹ nhàng đến bên nó.
-Băng nhi,ta đến đưa nàng cùng lên điện với ta!_Hắn mỉm cười ôn nhu,quyến rũ khiến Hoàn nhi bên cạnh cũng muốn đỏ cả mặt.
(tg:Nhưng nó thì ………………haizz……………………….)
-Ừ……………._Vẫn không chút nào suy chuyển,mặt vẫn ngơ ngơ không biến sắc.
-Nàng là người đầu tiên được đích thân ta đến đón đấy!_Hắn tiếp tục gây sự chú ý của nó băng nụ cười ” mật ngọt chết ruồi ” kia.Chỉ tiếc dù hắn đứng đó cười rách miệng thì nó cũng sẽ chẳng cảm nhận được gì đâu bởi bây giờ với nó tiền quan trọng hơn.
-Ừ……………._Câu trả lời muôn thủa tiếp tục được thoát ra từ khuôn miệng nhỏ bé kia.
Hắn lúc này có muốn cười cũng cười không nổi nữa,đời hắn chưa bao giờ thật sự cười vì ai đó nhưng giờ đã vì nó mà nở nụ cười mà khiến một số nữ nhân sẽ chết vì ngất số còn lại không chết cũng bị thương trầm trọng vậy mà nó cứ lơ hắn như không.
-Băng Băng,nàng không còn câu trả lời khác nữa sao?nàng định chọc tức trẫm à?_Hắn hai tay nắm chặt,hét lớn.
-Ừ……………………._Nó vẫn ngây ngây ngô ngô,mắt như mờ đi vì chữ “$”
(tg:Bà này chắc lúc sống ở hiện đại chắc toàn bị dì ghẻ trấn lột nhiều quá nên giờ cuồng tiền đến hết thuốc chữa rồi)
-Nếu nàng còn thế này trẫm sẽ chém đầu nàng!
-Ừm……………………._Dọa thế nhưng cũng không đổi được kết quả như hắn mong muốn nó không ” ừ ” thì cũng là ” ừm “.
-Nàng……………………….._Hắn tức tối kéo dài giọng,đang sắp bốc hỏa định phất tay áo bỏ đi thì như nghĩ ra điều gì đó,lửa giận trong ánh mắt tiêu tan thay vào đó là anh mắt toan tính tràn ngập ý cười.
Hắn mỉm cười gian trá,lại gần nàng,nhẹ cúi đầu hỏi:
-Nàng thấy ta đối với nàng rất tốt phải không?_Để cho chắc ăn hắn liền hỏi thêm câu nữa.
-Ừ………._Nó vẫn lơ đãng trả lời.
-Vậy nàng yêu ta chứ!_Hắn sung sương hỏi nó câu này vì chắc chắn nó sẽ lại trả lời “ừ”cho xem.
-Đừng mơ!_nó lập tức quát lớn,đứng phắt dậy, tay đập vào bàn một cách hùng dũng.
Hắn vì không nghĩ phản ứng của nó sẽ thế này nên không đề phòng dẫn đến mũi bị đập ngay vào đầu nó do lúc nãy cúi đầu quá thấp.
Hắn dù đau đến cắn răng nhưng cũng không kêu một tiếng,chỉ đưa tay lên lau đi vết máu trên mũi.
-Định lừa……………….hả!ngươi chảy máu mũi rồi!Không phải chứ!_Nó đang định quát hắn thì nhìn thấy máu trên mũi hắn khiến nó bất ngờ : “Không lẽ nào lại như vậy chứ!ta biết ta rất rất đẹp,nhưng hắn cũng thuộc dạng không tầm thường,hắn mê ta đến thế sao,nhìn ta tới mức chảy máu mũi luôn!haizzz………………..đẹp quá cũng khổ ..hắc hắc”.Sau một hồi tự sướng,nó mới bắt đầu để ý đến vị hoàng đế cao cao tại thượng kia.
-Bỏ tay ra nào,để ta đây xem giùm cho không đến lúc ngươi xảy ra chuyện gì toàn bộ thiên hạ lại chạy đến chỗ ta đòi mạng thì toi_Nói rồi nó giơ khăn tay lên lau đi vết máu cho hắn.Thực ra nó nghĩ và nói thế thôi chứ trong tim nó khi nhìn thấy hắn thế này liền cảm thấy khó chịu xen lẫn một chút lo lắng.
-Băng nhi,nàng nhất định phải đối với ta thế này sao?nàng nhất định phải đùa giỡn ta sao?_Hắn hằn học nói.
-Đùa giỡn………ngươi điên à!ta rảnh đâu mà thèm đùa giỡn với ngươi……nhắc mới nhớ,nói đùa giỡn vậy chẳng phải ngươi mới là người bỡn cợt ta trước sao?_Nó trừng mắt với hắn.
-Ta nói cho ngươi biết,đừng tưởng bổn cô nương không biết vừa rồi ngươi định lừa ta nói yêu ngươi!Cho ngươi biết từ lúc ngươi bước chân vào đây ta đã biết ngươi là ai rồi,đừng quên ta không giống với người khác_Điều này là tất nhiên rồi,pháp thuật của nó cũng không phải để làm cảnh,tuy pháp thuật của nó vô hiệu hóa với hắn nhưng trong người nàng có nội lực cộng thêm có pháp thuật kèm theo nên vẫn có thể phân biệt được tiếng bước chân của hắn,đặc biệt võ công của hắn rất cao nên bước chân rất nhẹ mà người trong hoàng cung này có mấy ai được như hắn,điều này càng làm nó chắc chắn hơn đó là hắn.
-Nàng……………………….._Hắn bị nói trúng tim đen liền nghẹn họng.
|
Chương 21
-Phong tam vương gia giá đáo!_Đang lúc gay gắt giữa 2 vợ chồng thì thái giám ở bên ngoài hô lớn. -Thần đệ tham kiến hoàng huynh,tham kiến hoàng tẩu!_Phong huyễn đang vội,tiến ngay vào trong,không đợi truyền.Nhưng hắn cũng không vì thế mà giận vì hắn còn đang bận tâm truyện khác.
-Hoàng huynh, tiệc đã sắp bắt đầu, các quan đại thần đang đợi trên điện lớn,nếu huynh không đến e rằng………………………….._Phong Huyễn e ngại vơi tình cảnh hiện tại,nhìn qua cũng đủ biết đại chiến sắp xảy ra,không khí 2 bên đang rất căng thẳng.
Hắn còn đang mắt trừng mắt với nó nghe Phong Huyễn nói liền nhớ ra mục đích ban đầu của mình liền hòa hoãn.
-Băng nhi,ta không ở đây đôi co với nàng nữa!nàng lập tức vào trong thay phượng phục rồi lên điện cùng ta._Hắn ngữ điệu ra lệnh nói.
-Không đi!_Nó dứt khoát không chút suy nghĩ phun lời vàng ngọc
-KHông được!Nàng nhất định phải đi,thái tử Chiều Tà quốc sẽ đến tham dự tiệc,nàng cần phải xuất hiện.
-Kệ hắn!Hắn là thái tử thì ta đây cũng là hoàng hậu,tại sao ta phải đi đón tiếp hắn!Ngươi tưởng ta là gì chứ!Từ lúc gán ghép cái danh thần nữ gì gì đó cho ta, ngươi luôn bắt ta tham dự các yến tiệc trong cung.Ngươi luôn nói yêu ta,thích ta nhưng nói cho cùng đó cũng chẳng phải thật lòng,ngươi vốn chỉ muốn dùng ta để củng cố đế quốc của ngươi thôi!_Nói đoạn,lệ bất giác chảy xuống,khiến khuôn mặt nó trở lên lung linh huyền ảo hơn.
Phong Huyễn ở bên cạnh tim như quặn đau:”Băng nhi,nàng đau khổ,khó chịu thế sao?Lẽ nào nàng yêu hoàng huynh rồi!Nếu không những giọt lệ kia biểu trưng cho cái gì đây”Phong Huyễn đau đớn khi nghĩ đến cái sự thật kia.
-Băng nhi,Ngươi câm miệng,Đừng tưởng trẫm yêu thương ngươi thì ngươi làm càn!_Hắn bị nói trúng,hắn đúng là yêu nó nhưng hắn vẫn chưa loại bỏ được ý nghĩ thống nhất giang sơn nên nói hắn muốn lợi dụng nó cũng là có đúng đôi chút!
-Sao?Ta nói sai sao?……ha ha………hoàng thượng,ngươi cuối cùng vẫn không bỏ xuống được cái tự ái kia,không ngờ ta lại cũng có lúc tin ngươi yêu ta thật đấy!_Nó nhẹ mỉm cười,nó không tiếc lời mắng nhiếc hăn.Nó cảm thấy trong tim nhói đau,thật ra vừa rồi nó ước gì hắn có thể phản bác lại lời nó,dù là nói dối cũng được nhưng thật không ngờ hắn đã không đáp lại được thậm chí thái độ của hắn càng làm nó khẳng định rằng những điều nó nói là đúng:”Sao thế này!tại sao ta cảm thấy lòng quặn đau như thế!Ông trời thật độc ác,cuối cùng ông cũng để ta yêu hắn,ta đã yêu hắn,yêu một kẻ không nên yêu!Ta phải làm sao bây giờ”
-Băng nhi,đừng như vậy!_Nó không còn khóc mà chuyển sang cười mỉm khiến hắn sợ.
-Đừng nói gì nữa,ta sẽ đi,ta sẽ đến yên tiệc!Nhưng ta sẽ không mặc phượng phục!_Nó vẻ mặt trở lại lạnh băng:”Ta sẽ không mặc bộ đồ đó,ta không muốn mình là hoàng hậu của hắn”
-Được!_Đến nước này hắn cũng chẳng còn cách nào khác,nếu không đồng ý thì nó sẽ không đến.
******************
**************************** Tại một nơi gần điện chính trong hoàng cung
Vũ Phong Thanh đang cùng huynh trưởng của Băng Băng là Vũ Bạch Phong cũng là lễ bộ thượng thư trong triều.
-Phụ thân,người đã có kế hoạch gì chưa?_Bạch Phong hỏi.
-Tạm thời thì chưa,hoàng thượng luôn cho người theo dõi ta,nên đưng manh động.Ngươi hẳn đã biết muội muội của ngươi đang được hoàng thượng rất sủng ái!
-Hài nhi biết!
-Chúng ta bây giờ cần đến nó!
-cái này thì dễ thôi,Băng Băng vốn là đứa nhát gan,người bảo gì mà nó chả làm!
-Không!Ta cảm thấy nó đã thay đổi,ánh mắt nó trong lần yến tiệc trước đã cho ta biết điều đó._Vũ Phong Thanh chắc chắn nói,hắn ngồi lên được chức tể tướng này cũng không dễ,hắn nhìn người chưa bao giờ sai cả!
-Vậy sao?Tiếc là buổi yến tiệc lần trước hài nhi có việc không tham gia!_bạch Phong vẫn khinh khỉnh coi thường.
-Thôi,trở lại yến tiệc mau,tránh có người sinh nghi!_Nói rồi hai cha con Vũ Phong Thanh rời khỏi chõ đó.
Không ai biết(tg: có ta biết) sau khi 2 người kia đi thì từ một chỗ kín quốc sư Binh Minh Quốc là Viết Đán bước ra.(tg:Chắc mọi người quên nhân vật này rồi nhỉ,nhân vật này xuất hiện ở đoạn Băng Băng tự tử đó.Tên này về sau sẽ là người giúp đõ Bang Bang khá nhiều)
Tại chính điện.
-Hoàng thượng,hoàng hậu nương nương giá đáo_Tiếng hô của thái giám thu hút sự tập trung của toàn đại điện.
-Chúng thần tham kiến hoàng thượng,tham kiến hoàng hậu nương nương.Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế,hoàng hậu nương nương thiên tuế thiên thiên tuế!_Các quan đại thần đồng loạt đứng lên hành lễ.
Hắn cùng nó bước vào đại điện trước sự hành lễ uy nghiêm của đại điện.Hắn cả người toát lên khí chất vương giả,thân mặc hoàng bào tuấn dật vô cùng.Nó đi theo bện cạnh cũng không kém gì,khuôn mặt xinh đẹp lạnh lùng luôn dẫn dắt sự hấp dẫn của người xung quanh,khoác lên mình một thân bạch y thuần khiết điểm trên đó là những đóa hoa tím mang đầy vẻ thần bí.Mái tóc vàng lấp lánh dưới ánh nến trong đại điện càng tôn lên vẻ cao quý,diễm lệ như một vị nữ thần.Nhưng điều đó lại khơi dậy sự tò mò của toàn bộ người ngồi dưới đại điện bởi đáng lẽ trong yến tiệc hôm nay nó phải mặc phượng phục chứ!
-Chúng khanh bình thân!_Hắn lên tiếng.
-Tạ hoàng thượng!
Vừa lúc ấy,tên thái giám lại hô.
-Thái tử Chiều Tà Quốc xin diện kiến!
-Cho mời!_Tiếng hắn vang lên khiến toàn bộ cả triều đình im lặng,ai cũng tò mò muốn nhìn thấy vị thái tử trong truyền thuyết kia,nghe nói vị thái tử đó có vẻ đẹp tựa tiên nhân dù là nam nhân nhìn cũng phải rung động.
-Cạch……cạch……cạch……………_Tiếng bước chân vang lên trong sự yên tĩnh cùng ngây ngốc của đại điện.
-Tham kiến hoàng thượng,thay mặt con dân Chiều Tà Quốc gửi tới hoàng thượng lời chúc sức khỏe cùng sự cầu mong quốc thái dân an đến với Bình Minh Quốc!_Lăng Thiên Hạo nhẹ mỉm cười hành lễ,nụ cười của tên này thoáng chốc làm cả điện đã ngây ngốc nay càng ngây ngốc hơn kể cả mấy vị phi tần của hoàng đế tất nhiên ngoại trừ một số người như:hắn,Phong Huyễn,nó và Vũ Phong Thanh.
Hắn là hoàng đế nên sẽ không bao giờ để lộ ra cảm xúc của bản thân, Phong huyễn trong mắt chỉ có nó nên nhìn Lăng Thiên Hạo dù có đẹp đến mấy thì hắn cũng không quan tâm,Vũ Phong Thanh thì trong mắt chỉ có quyền lực hắn chỉ muốn biết đến mục đích sang đây của Lăng Thiên Hạo mà thôi .
Còn đối với nó thì lí do lại đặc biệt hơn vì nó biết bộ mặt cười như hoa này chỉ là giả tạo mà thôi tại nó đã từng gặp hắn rồi mà : “ Đúng là trái đất tròn,thế quái nào cái tên côn đồ chỉ biết đánh nhau này lại là thái tử chứ!Mà công nhận hôm đấy tối quá không nhìn rõ biết là hắn tuấn mĩ nhưng không ngờ tới mức này, giờ đánh giá lại mới thấy hắn thật không khác gì tiên nhân tên này không kém cái tên bên cạnh(ý chỉ hắn) mình là bao chỉ khác tên này đẹp kiểu nhu hòa,nếu không phải từng nhìn thấy bộ mặt đánh lộn ngày hôm đó của hắn chắc ta cũng si mê hắn luôn quá….xem kìa,xem kìa…tú phi nhìn hắn sắp rớt nước miếng luôn rồi..haizz…thật là hồng nhan họa thủy(tg:sặc,không biết ai mới họa thủy à nha!)…..Thôi chết,cứ mải vụ này mà quên luôn chuyện hắn từng gặp ta. lại biết ta là nữ nhân nữa,làm sao đây,vụ này mà lộ ra là mệt luôn…….a!Quên mất,hôm đấy ta có đeo mặt nạ che mất nửa mặt trên mà,chắc hắn không nhận ra đâu,nào Tiểu Băng phải bình tĩnh không được lo sợ,cười lên ,cười lên”.Vừa nghĩ vừa hành động,nó gượng cười nhìn về phía Lăng Hạo Thiên.
Lăng Hạo Thiên nhìn nó sóng mắt lưu chuyển,ánh lên tia ngạc nhiên nhưng ngay lập tức trở lại bình thường, nhìn nó mỉm cười dịu dàng có điều nụ cười này làm 2 người nào đó cảm thấy không vui lắm.
“Đùa hả,hắn làm gì mà cười dịu dàng với ta thế!Nổi da gà quá,cái này không ổn cho lắm thì phải”Nó đang nghĩ thì lại thấy 2 ánh mắt khác nhìn về phía nó,một là của hắn còn một là của Phong Huyễn : “Lại nữa ,chuyện gì thế này,cái tên điên ngồi bên cạnh ta uống nhầm thuốc nữa sao,tự dưng nhìn ta hằm hằm như thịt bằm nấu cháo thế !Tên hoang đế dở tính dở nết đã đành còn Huyễn hôm nay sao thế làm gì mà nhìn ta bi thương thấy ghê vậy.Mấy tên này bị chạm dây hết cả lũ rồi sao”.
-Cám ơn lời chúc từ quý quốc cùng thái tử,mời thái tử tọa!_Hắn không quên nói vài lời lịch sự với Lăng Hạo thiên nhưng không ai để ý trong lời nói của hắn có chút khó chịu : “Tên thái tử này làm gì mà nhìn Băng Băng nhi như thế!Hắn biết nàng sao?”
Lăng Thiên Hạo như nhận thấy giọng điệu khó chịu của hắn cũng không tỏ thái độ gì chỉ nhẹ nhàng nói:
-Tạ hoàng thượng!_Nói rồi Lăng Hạo Thiên đi về chỗ ngồi của mình,mặc dù vậy ánh mắt của LHT vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn nó dò xét,đánh giá.Tất nhiên ánh mắt này đã không qua khỏi 2 người nam nhân nào đó.
Đang lúc hắn cảm thấy ngày càng khó chịu thì tiếng Vũ Bạch Phong vang lên giữa đại điện:
-Bẩm hoàng thượng,vi thần có thể mạn phép đưa ra một ý kiến nhỏ không ạ?_Bạch Phong cúi đầu cung kính hỏi.
-Được,khanh nói đi!_Hắn đồng ý vì cũng tò mò muốn biết ý kiến VBP đưa ra là gì.
-Vi thần nghĩ nhân dịp đón tiếp thái tử Chiều Tà Quốc,hoàng thượng hãy cũng các quan đại thần và thái tử đến ngự hoa viên cung ngâm thơ đối ẩm,hoàng thượng thấy ý tưởng này của thần thế nào ạ?
-Hảo,hảo hay.Đã lâu triều đình không tổ chức các cuộc thi làm thơ như vậy rồi.Được,vậy hôm nay cứ theo lời khanh mà làm đi,ai đối hay sẽ có thưởng._Hắn bỗng dưng trở nên sảng khoái hơn nhiều : “Ta chưa từng thấy Băng nhi làm thơ bao giờ thơ bao giờa hô nay lại có cơ hội thưởng thức thêm về nàng rồi”
****************
**********************
Ngự hoa viên
Sau một hồi chuẩn bị tất cả đều đã có mặt ở ngự hoa viên,nó lúc này ngồi bên cạnh hắn mà trong ngứa ngáy khó chịu vô cùng: “Chết tiệt,nếu không phải vì muốn canh chừng tên thái tử kia, để tránh hắn nhớ ra chuyện cũ lại nói linh tinh thì ta cũng phắn khỏi đây từ lâu rồi!Rảnh đâu mà còn ngồi đây thơ mới chả phú”
Đang lúc nó suy nghĩ thì:
-Ai sẽ là người mở đầu trước đây!_Giọng hắn vang lên.
-Thần xin được ra một vế đối để mở đầu ạ!_Vũ Bạch Phong đứng lên mở lời.
-Được!
VBP nhìn về phía vườn đào bên hồ ở ngự hoa viên rồi xuất khẩu:
-Đào hoa tận nhật tùy lưu thủy (Suốt ngày hoa đào trôi theo dòng nước)_VBP vừa đọc vế đối trên vừa nhìn những cánh hoa rơi trên mặt hồ.
-Động tại thanh khê hà xứ biên (Chẳng hay động ở bên nào suối nước trong )_Lăng Thiên Hạo đứng lên đối lại.
-Thái tử đối thật bất phàm,lời thơ quả thật tinh tế !_VBP lên tiếng
-Quá khen!_LTH mỉm cười.
-Ta đây cũng bất chợt nghĩ ra một vế đối : Lạc hoa hữu ý tùy lưu thủy (Hoa rơi có ý theo nước chảy)_LTH xa xăm như nhìn về nơi nào đó nhu hòa đọc lên vế đối.
Vẫn không ai lên đối lại,các quan đại thần dường như chưa nghĩ ra.Hắn cùng Phong Huyễn cũng không thấy đứng lên đối,cả 2 đều lặng im như tờ.
Lúc này Lăng Thiên Hạo như vô tình nhìn nó,hắn cùng Phong Huyễn cũng vậy.
|
Chương 22
Nó đang yên phận bỗng chạm phải mấy ánh mắt này liền cảm thấy khó chịu: “Nhìn ta làm gì chứ!Các người chẳng phải cũng đã nghĩ ra vế đối rồi còn gì,không đứng lên mà thể hiện tài năng đi.Còn cái tên thái tử gì gì đó,đọc cái vế đối mùi mẫn kia rồi nhìn ta,rất có ý tứ nha!Không khéo cái tên sao chổi lại hiểu nhầm thì toi.Ủa?Mà sao ta lại lo hắn có hiểu nhầm hay không chứ!Ta thật là điên mất rồi.”
Vốn muốn nghe nó ứng đối nhưng thấy nó cứ ì ra đấy không thèm xuất đầu lộ diện,cuối cùng Vụ Phong Huyễn đành phải ra tay.
-Lưu thủy vô tình luyến lạc hoa (Nước chảy vô tình cuốn hoa trôi)_Giọng nói nhẹ nhàng của Phong Huyễn vang lên.
-Quả không hổ danh là Phong Tam vương gia nổi danh thiên hạ!Lời thơ rất có ý tứ!_ Lăng Thiên Hạo mỉm cười nói
-Thái tử quá khen!_ Vụ Phong Huyễn khiêm tốn đáp.
Nói vài câu khách sáo với Vụ Phong Huyễn xong thì Lăng Thiên Hạo lại quay nhìn về phía nó thi lễ:
-Nghe đồn trong thiên hạ hoàng hậu quý quốc đây không chỉ là một nữ thần xinh đẹp mà còn là một người tinh thông cầm kì thi họa hiểu biết mọi thứ trong thiên hạ!Chẳng hay ta hôm nay có thể co vinh hạnh thỉnh giáo hoàng hậu một phen không?
Nó nhìn Lăng Thiên Hạo : “Chết tiệt,hắn sao lại đem mũi đao chĩa về phía ta rồi.Lại còn cái gì mà tinh thông cầm kì thi họa nữa chứ!Thằng cha nào ăn no dử mỡ đi tung tin lung tung thế không biết!Thật ra thì đúng là ta tinh thông cầm kì thi họa nhưng những tinh thông đấy chỉ phù hợp với lúc ở hiên đại thôi,chứ ở đây thì..may ra được cầm và kì con thi thì ta chỉ làm mấy bài thơ linh tinh còn lại toàn là xem thơ của người khác rồi nhớ trong đầu mà thôi,họa lại càng không bởi bảo ta vẻ bút chì thì ổn chứ bảo ta cầm bút lông để vẽ thì thật sự ta bó tay”
Nghĩ thĩ vậy thôi chứ mặt nó không chút nào biến sắc.
-Thái tử đùa vui quá!Ta thì có tài gì đâu để mà nổi danh thiên hạ chứ.
-Hoàng hậu khiêm tốn rồi.Vậy chẳng hay hoàng hậu có thể làm môt bài thơ tại đây cho mọi người cùng thưởng thức không!
“Hừ!Ta có thể nói không sao,rõ ràng là ép buộc mà.Ta đâu phải thi sĩ thi nhân gì đâu làm sao tự nhiên tức cảnh sinh tinh rồi làm thơ cơ chứ!”
Nó bực mình trong lòng liền quay sang liếc hắn,thấy hắn vẫn bình thản không nói gì liền tức muốn nổ mắt,cũng phải thôi hắn không nói gì vì hắn cũng muốn nghe nó trổ tài mà nhưng nếu bình thường chỉ có 2 người thì còn lâu no mới chiều ý hắn,đành lợi dụng yến hội này vậy.
“nhớ lấy,tên sao chổi đáng ghét,dám lơ ta à!Ta không làm được thơ thì mượn thơ vậy,bổn cô nương đây thiếu gì cách”
-Nếu thái tử đã có lời mà ta lại từ chối thì không phải phép rồi!_Nó có tình dịu dàng mỉm cười điều này làm ai đó ngồi bên cạnh cực kì khó chịu.
-Hoa tư phiêu linh thủy tự linh
Nhất chủng tương tư
Lưỡng xứ nhàn sầu
Thử tình vô kế khả tiêu trừ.
( Hoa tự rụng rơi, nước tự chảy xuôi
Một mối tương tư Hai nơi đều buồn Tình này không cách gì tiêu trừ được ) Nó vừa đọc vừa tạo cho mình dáng vẻ cô đơn,xa xăm : “Ta bắt chước không biết có giống không nữa,xem phim cổ trang thấy mấy nữ tử làm thơ đều là dáng vẻ này,trông rất bắt nha!”
Toàn bộ mọi người trong ngự hoa viên ai ai cũng ngây người vì bài thơ này của nó.Những ánh mắt đổ dồn về phía nó có thán phục,có nghi hoặc có gánh tị(ánh mắt ganh tị là của mấy vị phi tần,đặc biệt là tú phi).Không ai có thể nghĩ là trong một thời gian ngắn nó có thể nghĩ ra ngay một bài thơ động lòng người như thế.
Lăng Thiên Hạo cảm thấy có chút mê muội sau khi nghe nó đọc xong bài thơ.
Riêng với hắn,hắn ngạc nhiên về tài hoa của nó nhưng đồng thời trong tim lại có cảm giác nhói đau : “Tương tư ư?Sầu ư?Tại sao lại thế?Chẳng lẽ,trước khi vào cung nàng đã từng có tính ý với nam nhân nào ư?Nếu không sao lại làm ra bài thơ có ý vị như vậy chứ!Không,ta không chấp nhận chuyện đó,trong tim nàng chỉ có thể có hình bóng của một mình ta”.Nó không biết rằng chỉ một bài thơ đi “mượn”người khác của nó đã khiến hắn trong lòng nổi lên sự đố kị và tất nhiên không chỉ có hắn mà còn cả Vụ Phong Huyễn nữa.
Thấy không ai nói gì nó liền mở miệng lên tiếng trước.
-Ta đã bêu xấu rồi!
Câu nói này làm mọi người bừng tỉnh, Lăng Thiên Hạo mỉm cười đáp lại.
-Hoàng hậu khiêm tốn rồi,người quả nổi danh là thần nữ tài sắc vẹn toàn.
Và cứ thế yến tiệc tiếp tục diễn ra.
************
********************
Nó giờ đã trở lại phòng,trong khi Hoàn nhi giúp nó sửa sang xiêm y để đi nghỉ thì nó đang miên man suy nghĩ về cuộc nói chuyện vừ rồi với Vũ Phong Thanh.Nó nhớ lại:
Khi nãy,lúc nó muốn trở về thì thấy Vũ Phong Thanh cũng xin phép ra về để tiễn nó về cung để tâm sự do lâu ngày cha con chưa gặp nhau.Tất nhiên nó thừa biết đó chỉ là cái cớ mà thôi.
Trên đường từ yến tiệc ở hoa viên về Phượng Dương cung:
-Băng Băng,nương con rất nhớ con , vài hôm nữa cố gắng xin hoàng thượng về thăm phủ một chút_ Vũ Phong Thanh nhẹ nhàng nói làm bộ như 1 người cha rất thương con.
-Dạ,nữ nhi sẽ xin với hoàng thượng!_Nó nhẹ giọng nói nhưng trong lòng thì cười lạnh : “Hừ,lão hồ ly chắc biết xung quanh ta có người theo dõi đây mà,bày đặt dở trò cha thương con.Tốt thôi!Ta đây cũng muốn xem lão định giở trò gì!Trò vui sắp mở màn rồi đây”
-Thôi,ta tiễn con đến đây thôi,con vào nghỉ ngơi sớm đi!
-Dạ!
…………………….
Đang mien man trong dong suy nghĩ thì bỗng Hoàn nhi gọi nó:
-Nương nương,nương nương,người nghĩ gì mà thần người ra thế!_Hoàn nhi gọi nó
-Không,không có gì!Ta chỉ nghĩ lại một số chuyện thôi!Em đi nghỉ trước đi!_Nó như sực tỉnh liền quay sang Hoàn nhi nhẹ giọng.
-Vâng,vậy em ra ngoài cho nương nương nghỉ ngơi!_Vừa nói Hoàn nhi vừa dần lui ra ngoài và đóng cửa lại.
Thấy Hoàn nhi đã ra khỏi phòng nó cũng lên giường chuẩn bị nằm ngủ.Đang lúc đắp chăn thì nó phát hiện có điều gì đó không bình thường,có lẽ do lúc nãy mải nghĩ lung tung nên không phát hiện.Nó mỉm vười tà mị,miệng như nói vu vơ:
-Ngồi trên đó lâu thế mà không mỏi sao?
|
Con mụ này. Mi đã copy sag đây rồi nhah thế
|