Tặng: Emi Freyja
Sự phức tạp
Khi những bông hoa Dạ Yến Thảo nở những nụ hoa màu hồng phấn đầu tiên, tôi cảm thấy phấn khích tột độ, tôi lấy điện thoại chụp ảnh lại và gửi cho Đức, nói rằng đây là điều bất ngờ mà tôi muốn khoe với cậu ấy. Đức nhất định sẽ khen những bông hoa thật dễ thương, và có thể sẽ gợi ý tại sao tôi không thử trồng thêm một vài loại hoa khác. Lúc ấy tôi nhất định sẽ bị đưa vào thế bí, bởi vì ngoài Dạ Yến Thảo ra, tôi cũng không biết thêm một loại hoa nào. Tôi chỉ đang tập tành trồng hoa để cho cậu ấy thấy được nét dịu dàng của mình.
Chúng tôi quen nhau vì cùng ở trong câu lạc bộ phát thanh của trường. Chúng tôi thay phiên nhau dẫn và viết kịch bản chương trình, cũng có lúc cả hai dẫn chung. Dần dà hai đứa thân nhau hơn, rồi giữa tôi và Đức có một mối quan hệ không rõ ràng, chẳng ai trong hai người lên tiếng khẳng định điều ấy mà tự ngầm thống nhất với nhau. Thỉnh thoảng Đức gửi cho tôi một vài bài hát ngọt ngào, tôi thường dấu đi cảm xúc của mình bằng việc chỉ khen bài hát khá hay chứ không hề đả động đến lời bài hát như là mình đang vô tâm không hề để ý lời cậu ấy muốn gửi. Nhưng tôi luôn mang những suy nghĩ về cậu ấy vào giấc mơ, cũng có khi lại không thể nào ngủ nổi chỉ vì một tin nhắn "Ngủ ngon nhé!” vào đêm muộn.
Tôi luôn nghĩ sẽ thật tuyệt nếu được làm bạn gái cậu ấy. Với tôi, Đức là một điều gì đó rất thú vị nhưng khó nắm bắt, đôi lúc mãnh liệt nhưng đôi khi dửng dưng, đôi khi gần gũi nhưng nhiều lúc xa vời. Nhưng chỉ cần kiên trì phá vỡ bức tường thành ấy ra, thì sự ngọt ngào sẽ trở nên tuyệt đỉnh. Một mối quan hệ phức tạp cũng giống như một cuộc đua thăm dò thái độ đối phương. Phải biết lạnh lùng đúng chỗ để không để lộ tình cảm, nhưng cũng phải ngọt ngào tùy lúc. Không được quá tới tấp, nhưng cũng không thể quá dửng dưng.
Tôi thấy mình một cô gái có "tính cách lủng củng”. Tôi không dịu dàng, không điệu đà, không gì cả. Tôi thấy mình là một đứa con gái nhạt nhẽo với những câu chuyện vòng vo và những suy nghĩ bất thường. Tôi luôn hành động không như những gì mình nghĩ, và cũng ương bướng không muốn để ai có thể thực sự hiểu mình. Điên rồ tới mức lập cả hai nick facebook để sống ảo với những người lạ và bí mật kết thân với cậu ấy bằng facebook mới.
Một facebook đặt tên thật. Một cái tôi để tên Emi Freyja.
Đêm qua tôi đã mơ thấy Đức. Một giấc mộng hoang đường về việc cậu ấy ngồi đánh piano cho tôi nghe. Giống như một cảm giác bí ẩn không lối thoát. Tôi không nói gì nữa, chỉ mơ màng nhìn ra bầu trời bên ngoài qua cửa sổ cảm thấy đầy mộng mị. Ngoài trời những bông hoa Dạ Yến Thảo đang rung rinh trước gió, một con mèo béo đang ngủ ngoan trên đùi tôi. Tôi chợt làm gián đoạn bản nhạc cậu ấy đang chơi bằng 1 câu nói thản nhiên "Không cần tỏ tình. Mình yêu nhau ngay đi".
Hành động táo bạo trong giấc mơ làm tôi khá ngạc nhiên. Tôi cũng không ngờ mình lại có tình cảm với cậu ấy nhiều đến như vậy. Thật là chuẩn bài với chiếc piano và khung cảnh đậm chất phim Hàn Quốc. Tôi định bụng sẽ kể cho Đức nghe về giấc mơ lạ lùng đêm qua để thăm dò phản ứng của cậu ấy, nhưng khi gặp Đức, tôi lại nói với cậu ấy rằng:
"Những bông hoa Dạ Yến Thảo đã tàn rồi”
Giấc mơ hoang đường này, có lẽ chỉ có Emi Freyja mới nói được thôi.
Sự mập mờ
Chưa bao giờ cậu ấy lên tiếng khẳng định việc rất quan tâm đến tôi. Nhưng tôi biết Đức luôn âm thầm làm điều đó. Lúc tôi đưa ra ý tưởng về việc viết kịch bản chương trình phát thanh như một vở kịch, tôi và cậu ấy sẽ cùng dẫn, và cùng đối đáp nói chuyện với nhau để dẫn dắt những bài hát và lời nhắn được truyền tải xuyên suốt chương trình theo một kịch bản đầy logic. Mọi người trong câu lạc bộ hơi đắn đo vì ý tưởng mới, sợ chúng tôi sẽ biến chương trình trở nên hơi lố, duy chỉ có Đức là ủng hộ hết lòng.
Rồi chúng tôi bắt đầu ý tưởng của mình, một vài khó khăn. Vì ngay khi chương trình phát thanh đầu tiên, chúng tôi đã làm đổ bể một phi vụ. Khi một cậu bạn lớp E nhờ chúng tôi gửi lời nhắn đến cô bạn cậu ấy thích. Dù tôi và Đức đã cố gắng tạo một kịch bản chương trình hay nhất. Nhưng dường như lời tỏ tình của cậu bạn kia không được đáp trả. Không phải lỗi hoàn toàn thuộc về chúng tôi, nhưng tôi vẫn ẩm ương thấy buồn phiền gì đó, giống như việc cậu ta đã giao toàn bộ niềm tin cho chúng tôi, còn chúng tôi thì chưa hoàn thành tốt sự tin tưởng ấy. Đức đi cùng tôi suốt quãng đường đi bộ về nhà ngày hôm ấy, thỉnh thoảng đấm nhẹ vào vai tôi khi tôi chỉ trầm tư buồn vẩn vơ, nhưng cậu ấy cũng không dỗ dành gì thêm. Đức là vậy, luôn im lặng trong lúc làm tất cả mọi thứ, kể cả an ủi.
Sự im lặng ấy đôi khi cũng làm tôi phát cáu và cảm thấy bất an về mối quan hệ vốn đã không rõ ràng của mình. Khi thỉnh thoảng cậu ấy biến mất một cách đột ngột, không trả lời tin nhắn mặc dù đã xem, hoặc cũng có khi nửa tiếng mới rep lại một tin cụt ngủn. Không có lí do để giận dỗi một cách hợp lệ, tôi bèn biến nỗi giận dữ ấy bằng việc đáp trả những tin nhắn trả lời một cách trống không, hoặc tỏ ra dửng dưng khi chạm mặt Đức tại sân trường.
Sự rắc rối
Đều đặn vào thứ bẩy hàng tuần, câu lạc bộ phát thanh luôn họp lại để thống nhất về kế hoạch mới trong tuần tới. Đức đến chỗ họp trước tôi, rồi cắm mặt vào điện thoại lướt facebook. Thấy tôi đến, cậu ấy ngẩng lên cười, hất mặt về cái ghế trống bên cạnh thay lời chào.
- Xem này hay không? Đức chỉ vào màn hình điện thoại – Những câu nói mà con gái muốn nghe từ con trai nhá.
- Là gì? Tôi biết gần đây dân mạng xôn xao về cái link ấy. Nhưng vẫn vờ hỏi.
- "Anh đây”. Đức nói. Tôi nghe rồi bĩu môi.
- "Em yên tâm”. "Để anh lo”
Nói một câu, Đức vừa dùng tay và biểu cảm mặt để minh họa cho lời nói của mình. Tôi cười, cũng thấy thích thú, tôi định nói với Đức rằng biểu cảm của cậu ấy trông quá đỗi dễ thương, nhưng rồi, chẳng hiểu sao tôi lại bảo: "Nghe ghê ghê”
Câu lạc bộ phát thanh của chúng tôi đang có một chiến dịch chào đón các tân học sinh lớp 10, và để câu lạc bộ thu hút được các tân học sinh. Chúng tôi sẽ đồng loạt thay cover facebook là một tấm poster quảng bá về kế hoạch tuyển cộng tác viên cho câu lạc bộ, còn avatar sẽ là ảnh mỗi người đang cầm hai cái biển ghi chữ "Nhiệt tình”, "Năng động”.
Ngoài ra anh Thanh – trưởng câu lạc bộ còn đưa ra ý tưởng để avatar chéo nhau. Tất cả chúng tôi sẽ cùng bốc thăm, bốc được tên ai thì sẽ để avatar có hình người đó. Tôi đã muốn Đức bốc được tên mình, nhưng rồi cậu ấy đã bốc trúng tên của Linh. Tôi không buồn… chỉ là… chỉ là nếu đó là tên tôi thì thật là tốt.
Linh là một cô bạn cùng câu lạc bộ với tôi, trước khi bạn ấy để avatar chéo với Đức thì tôi không chú ý nhiều tới bạn ấy. Tôi bắt đầu chú ý tới Linh hơn, cả những thứ nhỏ nhặt nhất như việc để ý rằng Đức hay like ảnh có mặt bạn ấy trên facebook. Cả việc nhận thấy họ bắt đầu thân thiết hơn và cả việc câu lạc bộ bắt đầu gán ghép họ thành một cặp cũng khiến tôi không vui. Vậy là câu chuyện của chúng tôi bỗng nhiên xuất hiện thêm một nhân vật nữa. Cũng chẳng rõ tôi hay Linh mới là người thứ ba trong câu chuyện này. Cũng có thể vốn dĩ đã chẳng có câu chuyện nào hết, tất cả chỉ là tôi tự tưởng tượng lên thôi.
Tôi mang nỗi khó chịu không hợp lệ của mình trong lòng, tự biến mình thành kẻ hèn nên chẳng nói điều đó với ai, thay vào đó, tôi không xóa kết bạn, nhưng quyết định bỏ theo dõi Đức trên facebook cho đến khi cậu ấy không còn để avatar Linh nữa.
Nhưng sáng nay, anh Thanh đột nhiên đưa ra ý tưởng đổi cặp dẫn Radio. Tôi dẫn cùng Lâm. Còn Đức, đương nhiên, là dẫn với Linh. Không thấy ai phản đối, Đức cũng không hề phản đối, còn tôi dù không muốn cũng vẫn cứ chỉ im lặng. Nỗi buồn vẩn vơ theo tôi đến mấy ngày sau đó, thấy mình và cậu ấy đang dần xa vời. Buổi chiều nọ thẩn thơ nghe vài bài hát, trong lúc tưới nước cho Dạ Yến Thảo, tôi tua đi tua lại "Take me to your heart”, cũng cũ rồi, nhưng nghe lại vẫn hay.
"Take me to your soul before I’m old”…
…
Khi tôi và Đức không còn dẫn chung với nhau, cũng chẳng còn cớ nào để nói chuyện với nhau nhiều như trước. Tôi biết cậu ấy và Linh gần đây trở nên rất thân mật, họ thường gặp nhau vào giờ ra chơi tại thư viện. Khi tình cảm nửa vời giữa chúng tôi trở nên đi xuống, và một mối quan hệ khác của cậu ấy đang đi lên, tôi biết rằng câu chuyện mập mờ tôi gây dựng trước đó là không có thật, và không biết phải làm gì với chính mình.
Khi facebook thật hoạt động ít dần thì Emi Freyja lại hoạt động nhiều hơn. Tôi chia sẻ cảm xúc qua Emi Freyja, cũng chả có ai đọc, hoặc có cũng không mấy người quan tâm đến nó, tôi gửi cả link mấy bài hát gần đây hay nghe kèm caption cảm nghĩ linh tinh về bài hát. Chỉ là tôi hi vọng Đức đọc được, dù cho cậu ấy có không biết là viết về mình đi chăng nữa.
Tôi nghiện "Take me to your heart” mất rồi, nghiện thật sự khi luôn kè kè tai nghe để nghe bài ấy, mỗi lần nghe lại thấy nó chính xác là một bài hát tuyệt diệu mà mùa Đông nên mua bản quyền, ngọt ngào và ấm nóng kinh khủng, giống như trong miệng đang ngậm một viên kẹo socola vậy. Sáng nay trong lúc đeo tai nghe nghĩ vẩn vơ thì gặp Đức ở gần nhà để xe, cậu ấy giật một tai nghe, trong khi tôi đang giả vờ như không thấy cậu ấy.
- Nghe gì say sưa thế?
- Take me to your heart. Tôi thành thật.
- Lại bài đó à?
- Ừ?
- À. Hình như ở đâu đó gần đây xuất hiện bài này. Facebook hả. Không nhớ rõ lắm.
Tôi hơi lúng túng vì đây là tín hiệu cho rằng Đức đã đọc được một cái gì đó từ Emi Freyja, cho dù cậu ấy không thể nào biết người luôn than vãn trên mạng xã hội ấy chính là tôi.
- Mùa Đông rồi nhỉ. Lạnh quá. Đức xoa xoa hai bàn tay.
- Ừ. Lạnh.
- Biết gì không? Mùa Đông là mùa của những chiếc véo mũi.
Tôi chỉ cười cười lúc nghe thấy câu ấy. Thấy hai tay mình tự nắm lấy nhau trong túi áo. Giá mà có thể nói rằng, nếu cậu ấy đã nghĩ về những chiếc véo mũi vào mùa Đông, tôi thật sự cũng muốn mình được véo mũi. Nhưng tôi im lặng chẳng nói gì cả. Được rồi mà, ngoan nào tim.
***
Tôi cứ quẩn quanh trong cảm xúc bế tắc của mình khi nhận ra việc cậu ấy quan tâm đến mình trước đây chỉ là xã giao, nhận ra câu chuyện bấy lâu nay tôi đinh ninh chờ kết quả thực sự không có thật. Tôi bắt đầu đẩy mình vào tình thế thảm hại, không hứng thú làm gì, không thiết tha chơi gì. Tất cả những gì tôi làm là tưởng tượng về mối quan hệ còn chưa có lời khẳng định của Đức và Linh. Và cho phép mình tự so sánh với bạn ấy, một sự so sánh đơn phương mà chính Linh cũng không biết mình là người trong cuộc, cả những điểm nhỏ nhất hay ho của Linh cũng được tôi giữ lại để phản bội chê bai chính mình.
May mà trong lúc tôi đang loay hoay với cảm xúc này, Emi Feyja đã giúp tôi nói ra hết tất cả. Chỉ có một vài người bạn không quen like dạo mấy bài viết ấy, thế là tốt rồi, chỉ cần họ không cảm thấy mệt mỏi với một đứa hay kêu ca như tôi là được rồi.
Tôi tự hứa với mình sẽ không thích Đức nữa, thả trôi cảm xúc này theo gió, rồi hi vọng Mùa Đông một ngày sẽ cuốn cảm xúc ấy đi mất, rõ ràng cậu ấy chỉ là kẻ thích ve vãn lửng lơ rồi lựa chọn thứ tốt hơn thôi mà, có gì tốt hơn đâu. Nghĩ như vậy cũng không giúp tôi thấy ổn hơn, đôi khi chỉ ước có thể toàn tâm toàn ý chiều chuộng trái tim mà không cần sai bảo lý trí dằn vặt nó, nhưng nếu tiếp tục như vậy trái tim nhất định sẽ gây ra tội lớn, không cần biết phải làm thế nào, miễn là có ý thức về điều đó cũng là đủ rồi.
Tôi không xóa các bài hát cậu ấy đã gửi, tuy nhiên không nghe lại bất cứ lần nào, tôi trốn tránh âm nhạc, không muốn chạm vào thứ đã từng khiến mình cảm thấy hạnh phúc. Duy chỉ có "Take me to your heart” là ngoại lệ.
Một tuần sau, cậu ấy đột ngột xuất hiện với tin nhắn chúc ngủ ngon lửng lơ giữa đêm muộn. Tôi biết đó là cách thức bắt chuyện của cậu ấy, nhưng tôi quyết định không trả lời, thật tệ là tôi lại không thể chợp mắt được cả đêm khi bị tin nhắn ấy ám ảnh mình. Đức thật lạ, khi tôi lùi một bước thì cậu ấy lại tiến lại gần một bước, còn khi muốn tiến, cậu ấy cứ lùi lại vài bước không thể nào kéo lại được.
Ra chơi, tôi lôi quyển Nicolas ra ban công đứng đọc. Thực ra ở đây, là địa điểm lý tưởng nhất để nghe radio của trường vì loa đang gặp vấn đề về tiếng. Hôm nay Đức và Linh dẫn radio…
Tôi nghe thấy giọng Linh nhỏ nhẹ đang chào hỏi mọi người, rồi bắt đầu nhắc đến việc thời tiết khá lạnh mọi người nên mặc đủ ấm. Rồi là tiếng của Đức, cậu ấy đưa ra lời trêu chọc dành cho Linh, tôi thì bắt đầu tưởng tượng ra cảnh cậu ấy đang ngồi tựa tay lên bàn giữ chặt mic bằng cả hai tay rồi nói thản nhiên như không có kịch bản từ trước. Bản tình ca ngày hôm ấy đột nhiên phát "Take me to your heart”, ngọt ngào, tan chảy, vẫn vẩn vương đâu đó vị socola, cả sân trường chìm đắm trong giai điệu tuyệt vời của bản tình ca có vị socola này. Lúc ấy, tôi chỉ mơ màng nghe thấy âm thanh đang phát, mơ màng nghe vu vơ giọng đám bạn bên cạnh đang nhẩm theo lời khi nghe Đức nói "Một bản tình ca đã cũ, mình tìm lại qua facebook của một người bạn... Sự ngọt ngào trở nên thật sự trọn vẹn, khi bạn ấy nói rằng, đây là bản tình ca có vị socola”
Tôi thấy tim mình hoảng loạn, đầu óc cũng hoảng loạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cho tận đến khi gặp cậu ấy tại đầu cầu thang, cậu ấy giơ tay thật cao từ đằng xa như thể hiện việc cuối cùng đã tìm thấy tôi, tôi đã rất khó khăn để không giơ tay lên đáp trả, lờ đi như không nghe thấy Đức cứ gọi mãi tên mình, gọi cả họ lẫn tên.
Tôi vẫn không quay người lại, chẳng biết vì sao phải sợ hãi nhưng vẫn không quay người lại, cho đến khi cậu ấy đi theo sau rồi nói:
- Này, Emi Freyja…
Tôi hoảng hốt quay người lại nhìn Đức, cũng không biết nói gì vì còn hoài nghi quá nhiều.
- Tớ nhận ra cậu lâu rồi, Emi Freyja ạ…
Trong giây phút quay người lại trông thấy nụ cười của cậu ấy, tôi đã nhận ra rằng lý trí mình vẫn chưa bao giờ đánh bại được trái tim, có những mối quan hệ chẳng thể nào gọi thành tên, cũng có khi chưa đến lúc để đặt tên cho nó. Vậy thì trước hết, cứ trân trọng những điều vẩn vơ như thế đi đã.
Bản tình ca có vị socola vẫn tiếp tục phát… Yên nào, yên nào…
Vote Điểm :12345