Trung Thu Này Đã Có Trăng Bên Em
Author: Sammy
Bạn có tin là trên đời này,vẫn có người cho đến khi trưởng thành mới nhìn thấy ánh trăng sáng vào đêm trung thu hay không?
Nghe có vẻ mơ hồ và không thực tế mấy nhưng quả thật có một cô gái như vậy.18 năm qua nhỏ chưa từng một lần nhìn thấy màu vàng mát diệu và tinh khôi của vầng trăng.Kể cả những màu sắc cùng cảnh trí mà nhỏ đã vô tình lướt qua nó cũng vậy.Tất cả đối với nhỏ chỉ độc một màu đen u uẩn,đơn giản vì đôi mắt trong veo và to tròn kia đã chìm đắm trong bóng tối từ rất lâu,khi nhỏ biết nhận thức được mình đang sống bơ vơ giữa biển người vô định.Và ngày ấy nhỏ đã gặp anh,vầng trăng tháng 8 của cuộc đời nhỏ.Chàng trai đã đem đến ánh sáng cho tâm hồn nhỏ và rồi cũng chính anh đã mang nó ra đi như thế,lặng lẽ bỏ lại nhỏ bơ vơ ở lại đây mãi đợi chờ.Trung thu năm ấy nhỏ phải đơn lẻ một mình và trăng kia đã ko sáng...
Nhỏ tên là Thu Nguyệt,một cô gái xinh xắn với mái tóc đen huyền dài thướt tha cùng làn da trắng tự nhiên mà ai cũng phải ganh tỵ,và đặc biệt là đôi mắt của nhỏ rất đẹp.Nó to tròn và trong veo như mặt hồ thu yên ả,nhưng chỉ tiếc một đều là nhỏ ko nhìn thấy gì cả ngoài một màu đen của bóng tối.
Nguyệt đang sống trong một cô nhi viện nhỏ của nhà thờ nằm cách biệt ở ngoại ô thành phố,nơi đây rất yên tĩnh và thơ mộng với cảnh sắc chan hòa với thiên nhiên.Ừ thì nhỏ nào có biết và nhìn thấy nó ra sao,chỉ là đám trẻ hay kể lể cùng nhỏ như thế nên Nguyệt có thể dùng tâm hồn mình mà cảm nhận được.Chỉ còn vài ngày nữa là đến trung thu,mới đấy đã 10 năm nhỏ ko nhìn thấy ánh trăng đêm rằm sáng huyền ảo kia.Trước đó tuy mắt nhỏ vẫn chỉ là một màu đen đơn lẻ,nhưng nhờ có anh ở bên mà trung thu nào Nguyệt cũng nhìn thấy ánh trăng cả.
Nguyệt đang ngồi nhâm nhi tách trà một mình ngoài khuôn viên nhà thờ nơi nhỏ sống,nhỏ chậm gãy hít thở cái dư vị sương đêm vươn trên những đóa hoa và cây lá xung quanh mình.Chợt tâm hồn đang bình lặng của nhỏ bỗng rợn sóng khi nhớ đến anh.Cũng vào thời gian này cách đây khá lâu,anh đã từng hứa với nhỏ sẽ ở cạnh bên nhỏ.Tay trong tay hai người cùng dạo bước ngắm ánh trăng sáng mà trái tim hòa chung một nhịp đập.Phải,kí ức khi xưa như mới ngày hôm qua lặng lẽ hiện lên trong đầu Nguyệt,trung thu cách đây 10 năm anh và nhỏ đã lạc mất nhau.
Khi ấy Nguyệt là một cô bé mồ côi được đưa vào cô nhi viện của nhà thờ An Lạc để cưu mang.Vụ tai nạn thương tâm kia đã cướp mất ba mẹ nhỏ và mang theo cả ánh sáng từ đôi mắt thơ ngây chưa một lần vấn đục của Nguyệt,có chăng chỉ là màu đỏ thê lương đã in sâu trong tâm trí nhỏ khi ngày định mệnh đó đã xảy ra.Một cô bé lên ba được ba mẹ đưa từ nước ngoài về Việt Nam thăm quê như Nguyệt làm sao biết được mình sẽ đi đâu về đâu.Thế là nhỏ phải sống tạm ở nhà thờ,chờ ngày có ai đó tìm đến và mang nhỏ về cưu mang.
Nhưng cũng nhờ duyên số đẩy đưa,định mệnh đã an bày.Năm ấy nhỏ đã gặp anh,một cậu bé con lai rất đáng yêu theo cách mà mọi người tả.Tóc vàng hoe,mắt xanh lam và có làn da trắng hơn cả Nguyệt.Nhỏ ko hiểu sao nhưng cậu bé cứ bám lấy nhỏ như sam,ngày ngày kể chuyện cho nhỏ nghe,bắt nhỏ cùng cậu đi ngắm sao,bắt đôm đốm vào ban tối tuy là mắt nhỏ nào có nhìn thấy.Mặc cho nhỏ một mực ko chịu đi cứ chui rút trong cái vỏ ốc bé tí của mình,đơn độc tồn tại mà hằng đêm khóc vì nhớ về ba mẹ.Anh cứ cố lôi nhỏ ra bắt nhỏ làm những đều nhỏ đang né tránh.Để rồi ko biết từ khi nào anh đã lặng lẽ bước vào trái tim nhỏ bé của Nguyệt.
Thời gian cứ thế chậm gãy thôi đưa.2 năm rồi,mới đó mà Nguyệt đã là một cô bé lên 6 còn anh thì đã lên 8.Và cũng theo nhịp sống xô đẩy,nhỏ đã dần trao trái tim mình cho anh,người con trai thứ hai của cuộc đời nhỏ ngoài ba.Anh tên Đông Nhật,một mặt trời ấm áp và luôn tỏa sáng ở bất kì nơi đâu anh đặt chân đến.Và cũng ko ngoại lệ,chính anh đã dùng trái tim mình lôi nhỏ ra khỏi bóng tối vây hãm chừng ấy năm.Để giờ đây anh đã trở thành mặt trời của duy nhất một mình nhỏ.Phải nhỏ đã yêu anh,một chàng trai hoàn hảo và có tâm hồn thật trong sáng,một cô bé lên 8 dù chưa hiểu thứ tình cảm mới nhen nhóm trong tim mình là gì nhưng mỗi lần ở bên anh,cậu bé lên 10 với giọng nói trong veo như tiếng chim nhỏ lại thấy tâm hồn mình bình lặng lại.Tim nhỏ đã ko còn dậy sóng và cảm thấy bơ vơ giữa cuộc đời khi ko có người thân ở bên mình nữa,vì bây giờ đã có anh thay họ giúp nhỏ tự tìm ra lẽ sống trong bóng tối mịt mờ.
Ngày ấy mỗi dịp trung thu đến,nhỏ và anh lại cùng nhau trốn ra sân mà ngồi đấy ngắm ánh trăng."Tết đoàn viên" gì đó mà mọi người gọi quá xa xỉ đối với nhỏ và anh,bởi những đứa trẻ mồ côi như họ thật sự ko hiểu được sự ấm áp của gia đình là gì.Thứ họ có chỉ là hai trái tim đang dần cùng một nhịp đập,và anh chính là ánh trăng của cuộc đời nhỏ,luôn mang ánh sáng soi bước chân nhỏ đi giữa dòng đời xô đẩy.
Nhưng cuộc sống lắm lúc nghiệt ngã và bất công,trung thu hai năm sau anh đã phải rời xa Nguyệt.Gia đình Nhật đã tìm được anh sau bao năm thất lạc,và đều dĩ nhiên họ sẽ đưa anh về sống cùng mình ở nước ngoài,sẽ tách rời nhỏ và anh thật xa nhau.Để rồi mai đây trung thu sẽ ko còn ánh trăng nữa,bởi vì anh đã ko còn ở bên nhỏ,mà đã tìm đến một bầu trời bình yên khác để tỏa sáng.
Ngày anh chia tay Nguyệt mà ra đi,cũng là đêm trung thu đáng nhớ và buồn nao lòng đối với nhỏ.Khi ấy một cô bé lên 8 cùng một cậu bé lên 10 đã cùng nhau thả mình nằm trên bãi cỏ mềm mại,tay trong tay họ nhìn ánh trăng đang tỏa ánh sáng kia mà suy tư.Ko ai bảo ai một câu nào,nhưng trong thâm tâm họ đều hiểu một đều rằng...Trái tim họ đã tìm thấy nhau.
Tuy lúc ấy Nguyệt chỉ là một đứa bé thơ dạy,nhưng Nguyệt hiểu được tình cảm mà nhỏ dành cho anh ko đơn thuần chỉ là tình bạn.Mà nó còn hơn thế nữa,bởi lúc anh sắp lên xe ra sân bay nhỏ đã khóc rất nhiều,nước mắt rơi ướt đẫm cả cổ chiếc váy trắng mà nhỏ đang mặc.Khẽ đưa tay ôm Nguyệt vào lòng,Nhật cất lời ngẹn ngào,nước mắt cậu ko kiềm được cũng đang tuôn rơi.
-Thu Nguyệt em nhất định phải đợi anh,rồi một ngày ko xa khi anh đã lớn khôn,đã trở thành một người con trai đầy bản lĩnh và trưởng thành.Đến lúc đó anh sẽ về bên em...
-Vâng,dù có chuyện gì đi nữa.Nguyệt sẽ vẫn đợi anh....
Nhỏ nói dứt câu thì siết chặc anh hơn trong vòng tay của mình như muốn giữ anh ở lại bên nhỏ mãi ko nỡ chia lìa.Khó nhọc đẩy Nguyệt ra,anh hướng đôi mắt ngập tràn yêu thương nhìn nhỏ cất lời.
-Ta tạm xa nhau thời gian nha ánh trăng của mặt trời,tuy rằng trung thu những năm sau của em sẽ ko trọn vẹn.Nhưng em nên biết là dù ở đâu thì trái tim anh cũng vĩnh viễn hướng về em.
Chiếc xe BW trắng lướt đi trong đêm tối,chỉ còn lại mình nhỏ đứng đó ko nỡ lui bước vào trong nhà.Ừ thì anh đã thật sự ra đi,nhưng sau nhỏ vẫn thấy như anh vẫn còn tồn tại đâu đây.Trong tâm trí Nguyệt từng ngọn cỏ,cành cây ở cô nhi viện này đều có bóng hình anh ghi dấu lại.Chỉ cần nghĩ tới Nhật,nhỏ sẽ đi đến vài nơi anh và nhỏ hay hò hẹn để mà hoài niệm.Trung thu những năm sau đó trăng đã ko sáng,và chỉ mình nhỏ ngồi lặng lẽ gặm nhắm nổi đau ko có anh ở bên,để rồi phải ngồi ngâm nga 2 câu thơ một cách vô hồn.
"Đêm rằm tháng 8 có trăng
Mà sao tôi thấy bóng đêm mịt mù"
Cô nhi viên bị hỏa hoạn,một sự cố đã cướp đi tất cả của nhỏ,từ chổ ở đến những nơi mà nhỏ dành riêng cho anh.Vậy là Nguyệt phải theo các sơ cùng lũ trẻ dọn đến nơi mới sống.Thấm thoát ngày ấy bây giờ cũng đã 10 năm,nhỏ cũng đã dần quen với cuộc sống mới và thiếu vắng ai kia ở bên mình.Tuy nhiên nhỏ vẫn thấy buồn khôn xiết từng ngày,vì nhỏ biết mình khó lòng gặp lại anh.Bằng chứng là đã bao năm trôi qua anh vẫn ko một lời thăm hỏi và đi tìm nhỏ như anh đã từng hứa.Có lẽ định mệnh đã an bày để cho nhỏ mãi mãi ko nhìn thấy vầng trăng đêm trung thu,và sẽ ko có cơ may gặp được anh.Mặt trời mùa đông của tim nhỏ.
Nguyệt ngồi thở dài nhớ tới anh,chàng trai ko phải là của riêng nhỏ nhưng trái tim anh thì có.Phải,nhỏ đã đợi anh chừng ấy năm với biết bao hi vọng lẫn đau xót.Ko một dấu hiệu nào cho thấy là anh vẫn đang tồn tại,có chăng chỉ là trung thu hằng năm trăng kia vẫn cứ tỏa sáng mặc cho lòng nhỏ thì cứ mãi tăm tối.
Hơn một tháng định cư nơi bệnh viên sau ca phẩu thuật mắt Nguyệt đã dần hồi phục và chờ ngày tháo băng.Tuy đã bao lần chữa trị nhờ lòng hảo tâm của mọi người gần xa quyên góp nhưng mắt nhỏ vẫn cứ ko khá hơn làm nhỏ dần mất hi vọng vào chính mình.Mắt nhỏ bị tổn thương quá nặng,cộng thêm vì đau buồn nên nhỏ cứ hay khóc về đêm làm nó càng trầm trọng thêm.
Tưởng chừng mọi thứ chỉ dừng lại ở đó,nhưng Nguyệt nào ngờ cơ may đã tìm đến nhỏ.Một chàng trai lạ đã trao cho nhỏ đôi mắt của mình vì anh sắp rời khỏi cõi đời này.Nguyệt nào biết rằng anh chính là mặt trời đã quay về bên nhỏ.Nhật sau bao năm thăm dò tìm kiếm khắp mọi nơi trên đất nước cuối cùng cũng tìm được Nguyệt.Ngay lập tức Nhật đã khăn gối từ Mỹ bay về Việt Nam trong đêm để gặp được vầng trăng trăng của lòng anh.Nhưng ý trời bỗng trêu ngươi,ngày mà Nhật sắp đến gặp nhỏ cũng là lúc căn bệnh ung thư máu của anh bộc phát.Nén đau thương và nổi nhớ ánh tránh né ko đến gặp Nguyệt chỉ lén nhìn nhỏ từ xa mỗi ngày.
Ba tháng sau khi căn bệnh đã càng một nguy kịch.Nhật mới dám đưa ra một quyết định có ý nghĩa đối với cuộc đời cậu.Đó là dùng mắt mình đem hiến tặng cho nhỏ,để giúp nhỏ tìm lại được ánh sáng đã đánh mất từ rất lâu.Ngày nhỏ tháo băng,mọi người trong cô nhi viện đều hồi hộp chờ đợi kì tích xuất hiện.Và dĩ nhiên ko phụ lòng người nhỏ đã nhìn thấy lại được.Nhưng đây ko phải là kì tích gì đó mà đơn giản chỉ vì đôi mắt kia ẩn chứa bao yêu thương của người tặng dành cho Nguyệt.Nhật đã ra đi và đem linh hồn mình theo về cõi thiên đường,nhưng trên trần thế thì nhỏ vẫn còn đấy và sống tiếp nhờ vào ánh sáng của người nhỏ yêu thương dâng tặng.
Trung thu năm nay nhỏ vẫn đơn độc một mình.Đều mà nhỏ mong đợi nhất là được nhìn thấy anh khi sáng mắt đã ko được toại nguyện.18 tuổi,lần đầu tiên Nguyệt được tận mắt nhìn thấy ánh trăng đêm trung thu đẹp và huyền ảo như vậy.Ko có anh ở bên tuy nhỏ thấy rất trống trải và vô nghĩa nhưng nhỏ vẫn phải sống tiếp,vẫn hi vọng ngày ko xa anh quay về tìm nhỏ và vì một ai kia nhỏ chưa từng được biết anh.Người đã cho nhỏ đôi mắt để nhỏ nhìn cuộc sống đầy màu sắc tươi đẹp này đây.
Nguyệt cầm trên tay bức thư gửi kèm một hộp bánh trung thu rất đẹp mà nhìn đăm chiêu.Khẽ bóc lá thư ra,nhỏ chậm gãy đọc nó.Nước mắt tuy cố kiềm lại nhưng vẫn cứ mãi buông rơi bởi lời nhắn gửi của ai kia dành cho nhỏ
"-Gửi ánh trăng mùa Thu của anh.Khi em đọc được lá thư này thì anh đã ra đi mãi mãi vì căn bệnh nan y thời kì cuối.Tuy ko được gặp em tận mặt nhưng anh đã dõi theo cuộc sống em hẳn mấy tháng qua.Em giờ đã khác mạnh mẽ và cứng rắn hơn anh nghĩ.Nên xin em đấy Thu Nguyệt,hãy tiếp tục sống tốt và thay anh nhìn cuộc đời tươi đẹp đang vẫy gọi bằng đôi mắt kia...Anh dù ở nơi đâu vẫn sẽ luôn hướng trái tim mình về em.Vầng trăng mùa thu của mặt trời mùa đông,anh sẽ mãi yêu em..."
Tay Nguyệt run run nặng trĩu khi cầm bức thư kia.Phải nhỏ đang đau lắm,cảm giác như bị ai đó bóp nát trái tim lại làm nhỏ như muốn vỡ òa ra trong cảm xúc mà ngẹt thở.Đông Nhật đã rời xa nhỏ mãi mãi,tuy nhiên một phần cơ thể anh thì vẫn con đây,trong giờ phút này.Và người sở hữu nó ko ai xa lạ chính là nhỏ.Anh bảo nhỏ sống tốt ư,làm sao đây khi anh đã ko còn,khi trăng kia đã mất đi mặt trời bầu bạn,và nhỏ đây đã vuột tay mất anh.
Nước mắt khẽ lăn dài ko buồn ngừng lại,Nguyệt cố đưa chiếc bánh có hình vầng trăng lên miệng cắn một miếng.Tuy bánh ngon là thế nhưng sau nhỏ lại thấy mặn đắng nơi đầu lưỡi.Phải chăng là do nước mắt nhỏ đã thấm ướt,hay có lẽ do anh đã cướp đi vị ngọt của bánh kia để cho nhỏ hiểu được nổi đau khi mất anh là như thế.Nó còn cào xé trái tim nhỏ hơn là anh mãi ko quay về để tìm nhỏ như lời hứa năm xưa.
Hướng nhìn vầng trăng đang tỏa thứ ánh sáng vàng mát diệu mà trầm mặc Nguyệt khẽ thở dài,đôi mắt trong veo như gợn từng cơn sóng lòng làm ai nhìn vào cũng buồn man mác theo nhỏ.Nhắm mắt lại như muốn tìm kiếm bóng hình của một ai đó nhỏ cất lời nói trong hư ko như muốn làn gió kia gởi đến người nhỏ mãi yêu thương.
-Đông Nhật à,anh thật rất tàn nhẫn.Món quà anh tặng em là vô giá và ý nghĩa vô vàng.Em cảm ơn anh,cảm ơn cuộc đời đã mang anh bước vào trái tim em...Tuy anh ko còn nữa nhưng em sẽ dùng đôi mắt này thay anh sống tiếp những tháng ngày còn lại của cuộc đời,và sẽ dùng nó soi sáng đướng cho bọn trẻ nơi đây.Đông Nhật,anh ra đi thanh thảng và bình yên.Đừng lo cho em,Nguyệt của anh sẽ ko cô đơn...Vì trung thu này đã có trăng bên em.
The End.^^
Vote Điểm :12345